-
Chương 1341-1345
Chương 1341: Dập đầu?
Nếu là mấy ngày trước, thì Kiếm Ám Tâm còn hừ mũi khinh thường, không coi thôn Dược Vương ra gì.
Nhưng sau khi giao thủ với bọn họ, Kiếm Ám Tâm nhận ra mình đã nhầm.
Thực lực của thôn Dược Vương mạnh hơn tưởng tượng của anh ta nhiều.
Thực ra vừa rồi anh ta đề nghị Lâm Chính điều động người của Đông Hoàng Giáo để đối phó thôn Dược Vương cũng không phải là cách chắc chắn.
Không nói đến việc Đông Hoàng Giáo vừa mới thống nhất, trong giáo chưa ổn định, mà cho dù trong giáo ổn định, giáo chúng bằng lòng theo Lâm Chính tiến đánh thôn Dược Vương, thì cũng không thể đánh bọn họ được.
Thực lực vẫn có sự chênh lệch.
Sở dĩ anh ta nói như vậy là muốn nói với Lâm Chính rằng có thể đến chèn ép thôn Dược Vương, bắt bọn họ nhượng bộ.
Nếu Lâm Chính dẫn giáo chúng của Đông Hoàng Giáo tấn công thôn Dược Vương, cho dù thôn Dược Vương có thể chặn được thì chắc chắn vẫn sẽ bị tổn thất, hai bên đều thiệt hại.
Đây là điều mà thôn Dược Vương không hề muốn.
Đại hội sắp tới, sao thôn Dược Vương lại không muốn bảo tồn lực lượng chứ?
Huống hồ bao năm nay, thôn Dược Vương cũng đắc tội với không ít người, nếu tổn thất do đánh nhau với Đông Hoàng Giáo, lại bị kẻ địch tập kích thì chống lại kiểu gì?
Nhưng nếu đánh nhau, thì Đông Hoàng Giáo cũng sẽ tử thương nghiêm trọng.
Cả thôn Dược Vương và Đông Hoàng Giáo đều không muốn như vậy.
"Anh về đi".
Lâm Chính bình thản nói.
"Giáo chủ... Anh một thân một mình đến thôn Dược Vương, thực sự là quá nguy hiểm, hãy để tôi giúp anh đi", Kiếm Ám Tâm vội nói.
"Không cần, anh về đi, bảo bọn họ trị thương cẩn thận, tăng cường phòng bị, ngày mai tôi sẽ đến thôn Dược Vương".
Nói xong, Lâm Chính liền xoay người rời đi.
Kiếm Ám Tâm lặng lẽ nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Chính, hít sâu một hơi, rồi ẩn mình vào bóng tối.
Trong đình viện yên tĩnh.
Một cô gái đang ngồi trước bàn đá ở giữa sân, ngẩn người ra nhìn cốc trà trên bàn.
Đúng lúc này, cổng đình viện bị đẩy ra, mấy bóng dáng bước vào, dẫn đầu là một người phụ nữ mặt trát bự phấn, đằng sau là một đám người ăn mặc như thị vệ và nha hoàn.
Người phụ nữ phục sức cao quý, quần áo xa hoa, vẻ mặt kiêu ngạo, do được chăm sóc tốt, nên làn da trắng muốt nõn nà, tuy đã có chút tuổi tác nhưng vẫn còn nét quyến rũ xinh đẹp.
Cô gái cũng chính là Nhan Khả Nhi thấy người kia tới, khuôn mặt lập tức trắng bệch, đứng phắt dậy, cúi đầu run giọng nói: "Mẹ..."
Bốp!
Tiếng tát má vang lên lanh lảnh.
Cơ thể Nhan Khả Nhi run rẩy, lùi lại hai bước, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Trên khuôn mặt trắng nõn của cô ấy hằn rõ một dấu tay.
Nhan Khả Nhi sửng sốt, ngước mắt lên nhìn người phụ nữ.
Mụ ta tỏ vẻ chán ghét, lại tát thêm cái nữa.
Bốp!
Nhan Khả Nhi có chút đờ đẫn, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.
"Con ranh này, mày còn dám chạy à? Nếu không vì mày, thôn Dược Vương bọn tao sẽ gặp nhiều phiền phức như vậy sao? Nếu không vì mày, thôn Dược Vương sẽ có nhiều người chết như vậy sao? Tất cả là tại mày!", người phụ nữ tức giận chửi bới.
"Con xin lỗi... mẹ...", Nhan Khả Nhi vô cùng ấm ức, cúi gằm mặt nói.
Nước mắt cô ấy rơi xuống tí tách.
"Mày còn mặt mũi mà khóc sao? Lăn lại đây!".
Người phụ nữ túm lấy tóc Nhan Khả Nhi kéo ra ngoài.
"A, đau... mau bỏ ra... đau, mẹ bỏ tay ra..."
Nhan Khả Nhi kêu lên, nỗi đau đớn dữ dội khiến cô ấy không thể chịu nổi, lập tức giãy giụa, hất cánh tay mụ ta ra.
Người phụ nữ dừng bước, quay lại nhìn, khuôn mặt lạnh lẽo như phủ một lớp sương.
"Mày dám phản kháng?".
"Mẹ... mẹ muốn đưa con đi đâu?", Nhan Khả Nhi vừa sợ hãi vừa ấm ức hỏi.
"Hừ, mày hỏi nhiều như vậy làm gì? Tuy tao chỉ là mẹ kế của mày, nhưng vẫn là mẹ mày! Tao bảo mày đi về phía Đông thì mày cấm được đi về phía Tây! Lại đây, nếu mày còn dám nhiều lời, tao sẽ cắt lưỡi mày mang đi ngâm rượu".
Người phụ nữ chửi bới, rồi lại túm tóc Nhan Khả Nhi đi về phía trước.
Nhan Khả Nhi đau muốn ngất, vội vàng véo tay mụ ta.
"Khốn kiếp!".
Người phụ nữ nổi giận, giật tay ra rồi vừa đấm vừa đá Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi không dám phản kháng.
Cô ấy cũng không biết nếu phản kháng sẽ có kết cục là gì, chỉ có thể co rúm người lại, run lẩy bẩy.
Một lát sau, trên người Nhan Khả Nhi xanh tím từng mảng, chi chít vết thương.
"Bà chủ, nếu để ông chủ nhìn thấy trên người cô chủ có nhiều vết thương như vậy, thì e là sẽ khó ăn nói", người bên cạnh không nhịn được nữa, dè dặt nói.
Người phụ nữ kia nghe thấy thế mới nhẹ tay hơn chút.
"Hừ, nếu không vì nể tình mày sắp làm tế phẩm, mày nghĩ hôm nay tao sẽ tha cho mày sao? Đứng ngay dậy cho tao! Có nghe thấy không hả?", người phụ nữ quát.
Nhan Khả Nhi lặng lẽ lau nước mắt, khó nhọc đứng dậy.
Người phụ nữ hết lôi lại đẩy, cuối cùng cũng đưa được Nhan Khả Nhi đến nơi.
Phần mộ sau núi thôn Dược Vương.
"Nghe đây, đây đều là những người thôn Dược Vương bị mày hại chết, mày hãy đến từng tấm bia mới dựng, dập đầu 100 cái. Nhớ là mỗi tấm bia dập đầu 100 cái, thiếu một cái là chết với tao, nghe rõ chưa?", người phụ nữ nghiêm giọng nói.
Hơi thở Nhan Khả Nhi run rẩy, ngây ra nhìn phía trước.
Số bia mộ mới xây phải tới hơn trăm cái.
Chắc không phải cô ấy phải dập đầu hơn chục nghìn cái đấy chứ?
Chẳng phải sẽ dập đầu đến chết sao?
"Hai người các cậu ở lại giám sát nó, mỗi cái dập đầu của nó phải nghe thật rõ. Nếu để tôi phát hiện nó bỏ bê mà các cậu không báo với tôi, thì các cậu cũng phải dập đầu cùng nó”.
Người phụ nữ quát rồi xoay người rời đi.
Chương 1342: Chịu đủ hành hạ
Nhan Khả Nhi lặng lẽ lau nước mắt, tủi thân và đau đớn, bất đắc dĩ quỳ xuống đất, dập đầu từng cái một.
Mới được 10 cái mà trán Nhan Khả Nhi đã đỏ lên.
"Cứ thế này thì có dập vỡ đầu cũng không xong", một trong hai người lắc đầu nói.
"Đang yên đang lành, bà chủ bắt cô chủ đến đây dập đầu tạ tội làm gì chứ?", người còn lại hỏi.
"Anh không biết sao? Lần này ra tay với học viện cũng có mấy người thân bên nhà mẹ đẻ của bà chủ đi, kết quả đều mất mạng. Nếu không vì cô chủ còn phải hoàn thành lễ tế, thì e là bà chủ đã lột da cô chủ rồi".
"Hóa ra là vậy... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải mấy người đó là do bà chủ đưa đi sao? Chuyện này không thể trách cô chủ được".
"Suỵt, đừng nói linh tinh, để người khác nghe thấy là tiêu đời".
"Biết rồi".
"Thực ra những người này là bà chủ đưa đi, chẳng phải bà ấy muốn để người bên nhà mẹ đẻ kiếm chác chút công lao sao? Ai biết thần y Lâm đã phái cao thủ đề phòng ở học viện Huyền Y Phái từ trước, lần này nếu không phải có 11 nguyên lão đi cùng, thì đúng là không làm gì được học viện Huyền Y Phái".
"Hừ, lần này bà chủ coi như đi sai nước cờ, không kiếm chác được gì thì chớ, còn mất cả mạng".
"Đúng vậy, trước đây bà ấy đã không thích cô chủ, lần này lại càng phải hành hạ cô chủ một phen..."
"Cô chủ đúng là số khổ..."
Hai người thì thầm.
Chẳng mấy chốc, Nhan Khả Nhi đã ngất xỉu.
"Làm sao bây giờ?".
"Hất nước cho cô ấy tỉnh rồi dập đầu tiếp".
"Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì biết ăn nói với bên trên thế nào đây?".
"Đó là chuyện của bà chủ, chuyện chúng ta phải làm là ăn nói với bà chủ".
"Được".
Ào!
Một chậu nước được đổ xuống, Nhan Khả Nhi đang hôn mê lại tỉnh dậy.
Nhưng lúc này cô ấy đầu váng mắt hoa, ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn.
"Cô chủ, mời cô tiếp tục, nếu để bà chủ phát hiện, thì chúng tôi sẽ gặp họa mất, cô đừng làm khó chúng tôi nữa", một người trong số họ lạnh lùng nói.
Nhan Khả Nhi khẽ cắn răng, trong đầu lóe lên đủ các suy nghĩ.
Đúng lúc này, lại có mấy người chạy vào phần mộ sau núi.
Một trong số đó là một cô gái trẻ, cắt tóc ngắn, trang điểm đậm, lớn tiếng hét lên.
"Nhan Khả Nhi đâu rồi?".
Hai người kia sửng sốt, vội vàng nhìn về phía cô gái kia, kêu lên thất thanh.
"Cô Tuệ!".
Nhan Khả Nhi không khỏi biến sắc.
"Nhan Khả Nhi đâu? Con khốn đó đâu?", cô gái trẻ được gọi là cô Tuệ tức giận chạy tới, ánh mắt tức giận nhìn chòng chọc vào Nhan Khả Nhi.
"Con khốn này! Cô còn mặt mũi về đây à?".
Cô Tuệ xông tới, cào cấu Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi vội vàng cản lại.
"Cô còn dám phản kháng? Người đâu, giữ chặt tay chân cô ta cho tôi!".
"Cô... cô muốn làm gì?", Nhan Khả Nhi cắn răng, tức giận hỏi.
"Nếu không phải vì cô thì anh họ và cậu họ tôi sẽ chết sao? Tất cả là do cô giở trò! Tôi nhất định phải cho cô một bài học!".
Cô Tuệ chửi bới, nhặt một cục đá ở bên cạnh lên đập vào đầu Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi giật nảy mình, vội vàng muốn tránh.
Hai người đứng bên cạnh cũng tái mặt, vội vàng ngăn cản.
Cô Tuệ này điên thật rồi, còn định giết cả Nhan Khả Nhi.
Nhưng cũng may Nhan Khả Nhi né kịp, đầu tránh được cục đá kia, nhưng phần lưng thì lại trúng đòn.
Bốp.
Âm thanh nặng nề vang lên.
"Hự..."
Nhan Khả Nhi đau đến mức nhăn mặt, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
"Cũng lì đòn gớm nhỉ! Hừ, để tôi xem cô có thể lì đòn đến mức nào", cô Tuệ tức giận quát, lại nhặt một cục đá dưới đất lên ném vào người Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi đâu phải người dễ bị bắt nạt? Bà mẹ kế trước đó thì cô ấy không dám lỗ mãng, nhưng lần này là bằng vai phải lứa, tại sao cô ấy phải đứng im chịu trận chứ?
Thế là, không chờ cô Tuệ ném cục đá tới, Nhan Khả Nhi đã nhặt một cục đá khác lên, ném vào người cô ta.
Bốp!
Cô Tuệ không kịp phòng bị, bị đánh trúng trán.
"A!".
Cô ta hét lên chói tai, loạng choạng lùi lại, ngã ngồi xuống đất, trán sưng lên một cục, nhìn đã thấy đau.
"Cô chủ, cô không sao chứ?".
"Cô chủ!".
"Cô thế nào rồi?".
Những người ở phía sau vội vàng xông tới, xúm lại xung quanh cô Tuệ, vô cùng lo lắng.
"Đánh! Đánh chết cô ta cho tôi! Đánh chết con chó cái này, lột da rút gân của cô ta đi!".
Cô Tuệ hoàn hồn, la hét ầm ĩ.
Mọi người lập tức ùa tới.
Nhan Khả Nhi đã chịu đựng đủ rồi, sao có thể nhẫn nhịn được nữa chứ? Tuy đối phương đông người, nhưng cô ấy vẫn liều mạng vung nắm tay nhỏ bé của mình lên.
Nhưng hai tay khó địch lại bốn tay.
Hai người kia định ngăn cản, nhưng lại bị cô Tuệ quát.
"Hai anh dám ngăn cản, tôi sẽ bảo bố tôi giết chết hai anh".
Hai người kia rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.
Gần một phút sau.
"Cô Tuệ, con khốn này sắp tắt thở rồi...", có người nói.
"Cô Tuệ, không được đánh, không được đánh nữa, nếu đánh chết cô ấy, thì chắc chắn ông chủ sẽ trách phạt cô đấy", một trong hai người kia thấy tình hình không ổn, vội vàng khuyên nhủ.
Cô Tuệ cũng biết rõ vai trò của Nhan Khả Nhi, lạnh lùng hừ một tiếng: "Thôi, lần này tha cho cô ta! Đưa ngay cô ta đi trị thương, chờ vết thương đỡ hơn, bà đây sẽ từ từ tính món nợ còn lại".
Dứt lời, cô Tuệ liền giơ chân lên, giẫm mạnh vào lòng bàn tay trái Nhan Khả Nhi, bàn chân không ngừng day nghiền.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Gần như cả năm ngón tay của Nhan Khả Nhi bị giẫm gãy.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến cô ấy gần như ngất đi.
Cô ấy mở to mắt, khuôn mặt rịn mồ hôi, đôi môi hơi hé, nhưng không thốt ra được tiếng nào.
Một lát sau, hai mắt cô ấy tối sầm, lại lần nữa ngất lịm vì đau...
Chương 1343: Hủy diệt thôn Dược Vương
Khi Nhan Khả Nhi tỉnh lại, thì cô ấy đã nằm trong phòng điều dưỡng của thôn Dược Vương.
“Cô chủ, cô tỉnh rồi à?”.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Nhan Khả Nhi ngoảnh sang nhìn.
Một cô gái mặc đồ màu xanh lục đứng ở bên cạnh giường.
Cô gái thoạt nhìn mới 17, 18 tuổi, mặt hoa da phấn, ngũ quan tinh xảo, nhưng sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt đầy chán ghét.
“Tiểu Ngư? Là em sao?”.
Nhan Khả Nhi yếu ớt lên tiếng.
Cô ấy biết cô gái này.
Bởi vì trước khi cô ấy trốn khỏi thôn Dược Vương, cô gái này vẫn luôn hầu hạ cô ấy.
“Cô chủ, bây giờ cô đang bị thương khá nặng, hi vọng cô có thể ở đây dưỡng thương tử tế, còn hai ngày nữa là đến lễ Dược Tế rồi. Buổi lễ này liên quan đến số phận của thôn Dược Vương chúng ta, mong cô đừng làm khó tôi”, Tiểu Ngư mặt không cảm xúc nói.
“Làm khó? Sao nào? Em nói cứ như là tôi đang gây chuyện vậy?”, Nhan Khả Nhi nở nụ cười bi thảm, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Tiểu Ngư phớt lờ cô ấy, xoay người đi ra ngoài.
“Cô chủ, cô hãy nghỉ ngơi đi, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến thay thuốc cho cô. Cô đừng nghĩ đến việc chạy trốn, đích thân anh Tần đang canh chừng bên ngoài đấy. Cũng đừng có ý định tự sát hay khiến mình tàn phế, bởi vì làm vậy sẽ khiến cô càng khổ sở hơn mà thôi”.
Dứt lời, Tiểu Ngư đã ra ngoài cửa.
Nhan Khả Nhi chẳng nói chẳng rằng.
Tự sát?
Đây là thôn Dược Vương!
Tự sát ở ngay thôn Dược Vương… trừ khi có thể khiến cả người bị băm nát như tương hay bị nổ tan xác, nếu không cắt cổ đập đầu đơn thuần thì không thể chết được. Y thuật mạnh mẽ của thôn Dược Vương có thể kéo được cả người vừa chết từ quỷ môn quan về.
Nhan Khả Nhi không có điều kiện khiến mình thịt nát xương tan được, bởi vì bây giờ muốn tự sát cũng không thể.
Đây mới là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất.
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con cũng muốn sống thật tốt, chỉ tiếc là bố không cho con cơ hội, con xin lỗi, con xin lỗi…”, Nhan Khả Nhi nhắm mắt lại, nước mắt lã chã.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Xem ra cô phải chịu không ít khổ sở!”.
Toàn thân Nhan Khả Nhi run rẩy, đôi mắt mở to, cố gắng quay đầu sang, nhìn về phía cạnh giường.
“Thần y… Lâm?”, Nhan Khả Nhi thất thanh.
Lâm Chính làm động tác suỵt với cô ấy.
Nhan Khả Nhi lập tức muốn giơ tay bịt miệng mình lại, nhưng cánh tay vừa động đậy đã chạm đến vết thương, nỗi đau xé tim khiến cô ấy không khỏi nhe răng xuýt xoa.
“Có chuyện gì vậy?”.
Hình như người ở bên ngoài đã nghe thấy động tĩnh trong phòng, lập tức vén rèm đi vào.
Nhan Khả Nhi biến sắc, vội nhìn sang bên cạnh.
Nhưng Lâm Chính không biết đã biến mất từ khi nào.
Chẳng khác nào một bóng ma…
Nhan Khả Nhi ngớ người ra.
Lâm Chính trốn đi đâu rồi?
“Cô làm sao vậy?”.
Người đi vào là một người đàn ông khỏe mạnh, vóc dáng cao to, trên mặt có một vết sẹo.
Khí tức của hắn rất nồng đậm, chẳng khác nào một con dã thú.
Đây là đội trưởng đội tuần tra ở thôn, tên là Tần Hoán, nghe nói từ lúc sinh ra hắn đã được dược sư trong thôn bồi dưỡng, từ nhỏ đã tắm nước thuốc, dùng dược vật cải tạo cơ thể. Một người vốn nhỏ gầy như hắn càng ngày càng cao lớn mạnh mẽ, sức mạnh, tốc độ, khứu giác cũng hơn người thường rất nhiều. Nghe nói có một lần lên núi hái thuốc, dược sư nói cần hổ cốt, hắn liền xách một con hổ lớn về thôn như xách một con mèo. Bàn chân của con hổ đó bị hắn dùng tay bẻ gãy, đủ để thấy sức mạnh của hắn kinh khủng đến mức nào.
Trong thôn phái hắn đến trông chừng Nhan Khả Nhi cũng là để tránh mẹ kế của cô ấy và cô Tuệ kia lại khiến cô bị thương.
Nhưng điều khiến Nhan Khả Nhi vô cùng kinh ngạc là làm sao Lâm Chính tránh được Tần Hoán để lẻn vào đây?
“Tôi… không có gì, vừa nãy tôi nhúc nhích người động đến vết thương thôi”, Nhan Khả Nhi yếu ớt nói.
“Cô đã yếu ớt đến mức này rồi, còn nhúc nhích làm gì nữa? Tôi cảnh cáo cô, đừng có giở trò gì! Bên trên đã dặn dò, nếu cô không phối hợp, bọn họ sẽ lựa chọn bẻ gãy tứ chi của cô”, Tần Hoán lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhan Khả Nhi bị dọa cho da đầu tê rần, sắc mặt trắng bệch.
Bẻ gãy tứ chi?
Vậy chẳng phải sẽ thành người lợn sao?
Mồ hôi lạnh của cô ấy túa ra, không dám nghĩ nữa.
Trên thực tế, thôn Dược Vương sẽ làm vậy thật.
Bởi vì không phải thôn Dược Vương chưa từng làm thứ như người lợn này.
Thậm chí… chuyện độc ác đáng sợ hơn bọn họ cũng từng làm.
Nhan Khả Nhi thầm nuốt nước bọt, không dám lên tiếng.
Chờ Tần Hoán đi khỏi, cô ấy mới cẩn thận gọi.
“Thần y Lâm… thần y Lâm…”
“Cô đừng lên tiếng, người ngoài kia có thính lực hơn hẳn người thường, vô cùng cảnh giác, cẩn thận bị anh ta nghe thấy”, giọng nói khẽ khàng của Lâm Chính vang lên bên tai Nhan Khả Nhi.
Cô ấy sửng sốt, ngoảnh sang nhìn.
Không biết Lâm Chính đã lại đứng bên cạnh cô ấy từ khi nào.
“Vừa nãy anh trốn ở đâu vậy?”.
Nhan Khả Nhi kinh ngạc hỏi.
Phòng điều dưỡng này chỉ có bốn cái giường và mấy cái tủ đầu giường, không thể giấu người được. Nhưng vừa nãy Lâm Chính lại biến mất tăm, khiến cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi vẫn luôn ở đây mà”.
“Nhưng vừa nãy… tôi có thấy anh đâu…”
“Tôi vẫn luôn đứng sau lưng người kia”, Lâm Chính cười đáp.
“Đứng sau lưng anh ta?”, Nhan Khả Nhi sửng sốt.
“Đúng, anh ta cao lớn nên cô không nhìn thấy tôi, còn anh ta đứng quay lưng về phía tôi nên cũng không phát hiện ra tôi”.
Nhan Khả Nhi có chút mất khả năng suy nghĩ, ăn nói cũng lắp bắp: “Nhưng vừa nãy anh nói người này có thính lực hơn hẳn người thường, khứu giác cũng cực kỳ nhạy bén, sao anh… lại không bị phát hiện chứ?”.
“Anh ta là dược nhân đúng không?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Thần y Lâm cũng biết dược nhân sao?”, Nhan Khả Nhi ngạc nhiên.
“Sao lại không biết chứ? Đó là người dùng thuốc cải tạo thân xác từ nhỏ, đây là những cỗ máy giết người do một số y võ lòng dạ đen tối tạo ra, so với những người bình thường tắm nước thuốc, dùng dược vật để bảo dưỡng như chúng tôi thì khác hoàn toàn. Bọn họ lợi dụng dược vật cưỡng chế nâng cao các kĩ năng của cơ thể, ví dụ như sức mạnh, khứu giác, thị lực, năng lực phản ứng. Người vừa rồi là một dược nhân thuần túy, tuy dược nhân có võ lực đáng sợ, nhưng lại có một nhược điểm chí mạng, đó là sẽ có phản ứng bài xích hoặc tổng hợp đối với một số dược vật đặc biệt. Tôi nhỏ lên người mấy giọt dung dịch của hoa Man Căn, mùi của dung dịch này sẽ làm tê liệt khứu giác và thính giác của anh ta, khiến anh ta không cảm nhận được. Chính vì vậy nên anh ta mới không phát hiện ra sự tồn tại của tôi, thậm chí những lời chúng ta đang nói anh ta cũng không nghe được rõ lắm”.
Lâm Chính giải thích đâu ra đấy.
“Hóa ra là vậy”, Nhan Khả Nhi thốt ra lời tán thưởng khâm phục.
Cũng chỉ có thần y Lâm mới biết rõ mọi thứ như vậy.
“Cô Nhan Khả Nhi, tôi nên đưa cô về rồi”, đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nói.
“Về?”, Nhan Khả Nhi sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Không, tôi không về, tôi sẽ ở lại đây…”
“Cô muốn chết ở đây sao?”.
“Nếu tôi không chết ở đây thì… sẽ có càng nhiều người chết hơn”.
Nhan Khả Nhi nở nụ cười thê lương: “Thực ra tôi nên ra mặt, trở về cùng người của thôn Dược Vương từ lâu mới phải. Nếu không phải vì tôi sợ hãi, không phải vì tôi do dự, thì sẽ không có nhiều người chết như vậy, cô Tô Nhu cũng sẽ không có kết cục như thế. Cả ông Tần Bách Tùng, Long Thủ, Mã Hải… Là tôi làm liên lụy đến bọn họ… Tất cả là tại tôi…”
Nói một hồi, nước mắt Nhan Khả Nhi lại rơi lã chã.
Sau khi biết tin Dương Hoa và học viện Huyền Y Phái bị thôn Dược Vương tấn công, Nhan Khả Nhi vẫn luôn được Tần Bách Tùng đưa đi trốn cuối cùng cũng không còn trốn tránh nữa. Cô ấy giấu đám Tần Bách Tùng, chủ động đi tìm người của thôn Dược Vương, theo bọn họ trở về, đồng thời lấy cái chết uy hiếp, bắt bọn họ không được ra tay với bất cứ người nào bên cạnh Lâm Chính nữa.
Cô ấy dùng cái này để đổi lấy hòa bình.
“Thần y Lâm, anh về đi… Tôi rất cảm ơn vì tất cả những việc anh đã làm cho tôi. Tôi nợ anh, nợ các anh quá nhiều rồi, chỉ tiếc là kiếp này không trả được, kiếp sau… tôi nhất định sẽ báo đáp các anh. Bây giờ, anh hãy mau rời khỏi đây đi…”, Nhan Khả Nhi đau khổ nói.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn cô ấy, vẫn chưa rời đi.
Một lúc lâu sau.
“Nếu cô không chịu đi, thì tôi cũng không cưỡng cầu nữa, nhưng việc chủ yếu tôi đến đây không phải là cứu cô”.
Nhan Khả Nhi nghe thấy thế bỗng mở to hai mắt.
“Vậy thần y Lâm đến đây… để làm gì?”.
“Hủy diệt thôn Dược Vương”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Chương 1344: Thân thế bi thảm của Nhan Khả Nhi
Nhan Khả Nhi cảm thấy đầu mình ong lên, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Hủy diệt thôn Dược Vương?
Đây chẳng khác nào là suy nghĩ viển vông, mơ mộng hão huyền!
Nếu là người khác nói ra những lời như vậy, thì chắc chắn Nhan Khả Nhi sẽ lớn tiếng chửi mắng, mắng cho đến khi họ tỉnh táo lại mới thôi.
Nhưng những lời này lại thốt ra từ miệng thần y Lâm.
Với thực lực mà thần y Lâm thể hiện ra hiện giờ, thì Nhan Khả Nhi cảm thấy ít nhất vẫn có đủ tư cách.
Dù sao những thế lực trong tay thần y Lâm như Dương Hoa, học viện Huyền Y Phái, Kỳ Lân Môn, đảo Vong Ưu, Nhan Khả Nhi đều từng nghe nói đến.
Không lâu trước đó, cô ấy vô tình phát hiện ra một số cao thủ trải khắp học viện Huyền Y Phái.
Hình như những người đó là người của Đông Hoàng Giáo.
Hơn nữa bọn họ còn gọi thần y Lâm là giáo chủ?
Vậy chẳng phải là thần y Lâm đã nắm được Đông Hoàng Giáo sao?
Nếu thần y Lâm có nhiều thế lực như vậy trong tay, đối đầu với thôn Dược Vương cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng muốn hủy diệt thôn Dược Vương thì vẫn là chuyện nghìn lẻ một đêm.
“Thần y Lâm, lần này… anh mang bao nhiêu người đến?”, Nhan Khả Nhi dè dặt hỏi.
“Một mình tôi”.
“Hả?”.
Nhan Khả Nhi kêu lên thất thanh, trợn mắt há mồm.
“Có chuyện gì vậy?”.
Tần Hoán ở bên ngoài lại thò đầu vào nhìn.
Cũng may tốc độ của Lâm Chính đủ nhanh, né đi kịp thời, đứng sát vào mép tường, tránh được ánh mắt của hắn.
“Tôi… tôi đau… đau quá nên kêu lên…”, Nhan Khả Nhi cố làm ra vẻ đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo nói.
“Hừ!”.
Tần Hoán lạnh lùng hừ một tiếng, rồi lại quay ra.
Lúc này Lâm Chính mới quay lại bên cạnh Nhan Khả Nhi.
“Tôi xin lỗi”, Nhan Khả Nhi nhỏ giọng nói.
“Không sao, nếu bị lộ thì tôi sẽ cưỡng chế đưa cô rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.
“Tôi thì không quan trọng, nhưng thần y Lâm, anh… anh đến một mình thật sao?”, Nhan Khả Nhi nuốt nước bọt hỏi.
“Phải”, Lâm Chính đáp không chút do dự.
Nhan Khả Nhi có chút ngớ người, run giọng hỏi: “Anh định làm thế nào?”.
Lâm Chính nhìn bốn phía, bình tĩnh đáp: “Tôi định trà trộn vào thôn Dược Vương, cô có cách gì không?”.
“Anh muốn làm gì?”.
“Chuyện này cô đừng quan tâm, sắp xếp một thân phận cho tôi đi”.
“Việc này… tôi biết sắp xếp cho anh kiểu gì đây? Bây giờ tôi cũng chẳng khác nào phạm nhân”, Nhan Khả Nhi thở dài, ánh mắt tỏ vẻ khổ sở.
“Lúc trước ở thôn dược Tân Điền, tôi nghe có người từng nói với người ở thôn Dược Vương của cô là… hình như bố cô chính là trưởng thôn Dược Vương? Sao cô lại trở thành phạm nhân được chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm… Đúng vậy, bố tôi đúng là trưởng thôn Nhan Tam Khai của thôn Dược Vương… Chỉ tiếc là ông ấy chưa bao giờ coi tôi là con gái, ngược lại, tôi chỉ là một vị thuốc dẫn cao quý trong mắt ông ấy, kiệt tác mà ông ấy đắc ý nhất”, ánh mắt Nhan Khả Nhi đầy thê lương khổ sở.
“Thuốc dẫn?”.
“Sau khi tôi sinh ra, người trong thôn đã đối xử với tôi khác với những người khác, bởi vì tôi từ nhỏ đã có thể chất đặc biệt, là thể chất linh thảo cực kỳ hiếm gặp. Người của thôn Dược Vương vẫn luôn khát khao thể chất này, sự xuất hiện của tôi cuối cùng cũng hoàn thành giấc mơ của bọn họ”.
“Khát khao? Cô có ý gì?”, Lâm Chính nhìn cô ấy.
Nhan Khả Nhi thở dài, nụ cười càng thê lương sầu thảm.
“Đúng là khát khao thật, bởi vì sự ra đời của tôi là do người bên trên thôn Dược Vương sắp xếp”.
“Người bên trên là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Một người có quyền lực lớn hơn cả bố tôi, chủ nhân thực sự của thôn Dược Vương.Từ 20 năm trước, người bên trên đã ra một nhiệm vụ, phải tìm được người có thể chất linh thảo. Sau khi tìm được người này sẽ cử hành lễ dược tế. Lễ dược tế này cụ thể làm những gì thì tôi không biết, nhưng tôi biết nghi lễ này liên quan đến tương lai của cả thôn Dược Vương. Thế là thôn Dược Vương vừa phái người ra ngoài tìm kiếm, vừa tự bồi dưỡng người có thể chất linh thảo”.
“Tự bồi dưỡng? Thứ này thì bồi dưỡng kiểu gì?”, Lâm Chính nhíu mày, bỗng anh nghĩ ra gì đó, sắc mặt trở nên khó coi: “Lẽ nào là…”
“Đúng vậy, cưỡng chế dùng dược vật để bồi dưỡng! Có thể anh không biết, thực ra tôi là đứa con thứ sáu của mẹ tôi! Trước kia bố tôi… có hơn 30 đứa con!”.
Lâm Chính không nói gì, đã lờ mờ đoán được một chút.
“Năm người anh chị trước tôi… đều chết yểu! Bố tôi và mẹ tôi không hề kết hôn, bà ấy chỉ là công cụ sinh con của bố tôi mà thôi. Bố tôi ép bà ấy dùng thuốc do người bên trên điều chế ra, hi vọng thông qua thuốc để cải tạo cơ thể mẹ tôi, sau đó sinh ra những đứa trẻ có thể chất linh thảo. Do dùng thuốc quá liều, cộng thêm sinh đẻ quá độ, sức khỏe của mẹ tôi càng ngày càng kém. Hơn nữa do ảnh hưởng của thuốc, những đứa trẻ sinh ra nếu không phải là thể chất linh thảo thì đa phần là không giữ được. Sau khi sinh được năm đứa con, bố tôi vẫn không tha cho người mẹ đã chịu đủ giày vò cả thể xác lẫn tinh thần của tôi, ép bà ấy tiếp tục mang thai tôi”.
“Cuối cùng, tuy tôi được sinh ra thuận lợi, nhưng sức khỏe mẹ tôi đã sa sút hoàn toàn, trong đêm ngày thứ hai sau khi sinh ra tôi, bà ấy đã chết ở trên giường. Ngoài mẹ tôi còn có bốn người phụ nữ nữa cũng chịu chung số phận như vậy, trở thành vật hi sinh của thôn Dược Vương, tất cả đều chết trong thôn… Sau khi tôi ra đời, cuối cùng bố tôi cũng không còn đi tìm những người phụ nữ được coi là công cụ sinh con nữa”.
Nhan Khả Nhi cắn chặt môi, nói đầy đau khổ.
“Vậy mẹ kế của cô… là sao vậy?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Việc này còn phải hỏi sao? Bà ta là vợ của bố tôi! Những người phụ nữ đã chết trước đây, bao gồm cả mẹ tôi, đều chỉ là công cụ sinh con của bố tôi, ông ấy chưa bao giờ coi bọn họ là vợ. Mẹ kế của tôi là con gái của một đại gia tộc trong thôn, môn đăng hộ đối với bố tôi, bố tôi có thể làm trưởng thôn cũng là nhờ sự ủng hộ của nhà mẹ kế, đương nhiên ông ấy sẽ thừa nhận địa vị của bà ta rồi”.
Nhan Khả Nhi cười khẽ: “Một tháng sau cái chết của mẹ tôi, cũng tức là tháng đầu tiên tôi ra đời, bố tôi đã đường đường chính chính cưới mẹ kế tôi về. Tuy tôi từ nhỏ đã được mẹ kế nuôi nấng, nhưng bao năm nay, bà ta chưa bao giờ coi tôi là người, mà chỉ coi là một con chó cảnh, thích đánh thì đánh, thích chửi thì chửi, tâm trạng tốt thì tôi mới có cơm ăn, tâm trạng không tốt thì tôi nhịn đói một ngày là chuyện thường. Bố tôi chưa bao giờ hỏi tới tôi, nếu không nhờ thể chất đặc biệt của tôi, thì sao những người này có thể gọi tôi là “cô chủ” chứ? Trong mắt bọn họ, tôi chẳng khác nào một con chó!”.
Nhan Khả Nhi nói đến đây, ánh mắt lóe lên tia sáng, nước mắt như mưa…
Chương 1345: Tôi sẽ cố gắng hết sức
Lời nói của Nhan Khả Nhỉ lại khiến Lâm Chính chìm vào im lặng. Anh thật sự không ngờ một cô gái mới đôi mươi lại thê thảm như vậy. Và thôn Dược Vương thần bí lại dơ bẩn như thế…
“Thần y Lâm, anh muốn tiêu diệt thôn Dược Vương, tôi không phản đối. Một cái thôn hủy hoại cả nhân tính con người như thế, giữ lại cũng có ích gì chứ? Bọn họ vi phạm đạo đức nghề y, không coi những người đàng hoàng hành nghề y ra gì, y thuật trong tay bọn họ đã trở thành một loại vũ lực, một loại quyền lực rồi. Bọn họ không xứng sử dụng châm bạc, không xứng đi điều chế những loại dược thảo đó", Nhan Khả Nhi bặm môi, vô cùng tức giận.
“Vì vậy tôi cần sự giúp đỡ của cô”, Lâm Chính nói.
Nhan Khả Nhi suy nghĩ: “Mặc dù quy mô của thôn Dược Vương lớn nhưng người trong thôn đều quen nhau, vậy nên nếu đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt khác lạ thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Anh muốn tìm cách trà trộn vào trong thôn thì phải giả trang thành một thành viên trong đó thôi”.
“Cô nói xem cải trang thành ai sẽ phù hợp?”, Lâm Chính hỏi.
“Hôm này ngày mấy?”, Nhan Khả Nhi hỏi.
“Ngày mồng 1”
“Mồng 1? Đúng là ông trời giúp chúng ta! Thần y Lâm, ngày 1 hàng tháng, thanh niên trong thôn đều ra khỏi thôn, lên núi hái thuốc. Vùng núi Dược Vương này hiểm trở, thú hoang, rắn độc nhiều vô kể. Chướng khí cũng giăng khắp nơi. Thế nhưng đám dã thú và chướng khí thì biến mất vào ngày mồng 1. Do đó, hôm nay sẽ là ngày tốt để đi hái thuốc. Thần y Lâm, tốc độ của anh nhanh lên chút, có khi có thể tìm được một ai đó thay thế và xâm nhập vào thôn”
“Được, tôi sẽ hành động ngay”.
Lâm Chính gật đầu thế nhưng anh đột nhiên hỏi tiếp : “Có điều, cô thật sự không muốn rời khỏi đây sao?”
“Thần y Lâm, thực ra tôi rất muốn anh có thể rời khỏi đây. Với thực lực của anh thì không thể nào lật đổ được thôn Dược Vương đâu…tôi không thể khuyên được anh thì đành phải cố gắng hết sức để giúp anh thôi”. Nhan Khả Nhi khẽ hừ giọng: “Nếu tôi mà rời đi, chắc chắn thôn Dược Vương sẽ đoán ra được là anh đưa tôi đi. Tới khi đó bọn họ ra tay với người xung quanh anh thì sao anh có thể đối phó nổi. Chỉ khi tôi ở đây mới có thế ổn định được tình hình và anh mới có thể triển khai được kế hoạch của mình. Chẳng phải sao?”
Lâm Chính im lặng nhìn cô. Một lúc lâu sau anh thở dài: “Tôi đi trước đây”.
“Thần y Lâm, đợi đã”, Nhan Khả Nhi đột nhiên hét lên.
Lâm Chính quay đầu lại.
Nhan Khả Nhi rưng rưng nước mắt nhìn anh: “Tại sao…anh lại không rời đi?”
“Tôi nói rồi, tôi tới đây để tiêu diệt thôn Dược Vương. Chuyện chưa hoàn thành thì sao tôi có thể đi được?”, Lâm Chính kiên định.
Nhan Khả Nhi nhắm mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô ấy mỉm cười: “Cố lên”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó thoắt cái đã biến mất như một cơn gió.
“Nếu anh có chuyện gì thì tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu được anh, giống như anh đứng trước mặt tôi vào khi đó vậy”, Nhan Khả Nhi nhìn ra hướng cửa, tự nhủ.
Trong khu rừng rậm.
“Mọi người hái nhiều vào. Danh sách đã phát rồi, sau hai ngày nữa là tới ngày lễ dược tế nên phải dùng nhiều. Không ai được hái thiếu. Lễ dược tế lần này rất quan trọng, nếu ai để ra sơ suất gì thì sẽ lập tức bị đưa tới phòng dược làm thuốc dẫn", một người đàn ông để râu trông vô cùng dữ tợn lên tiếng.
Những thanh niên tầm hai mươi đứng trước mặt ông ta tái mặt, vội vàng nói: “Vâng”.
“Chia ra làm việc đi”, người đàn ông phất tay, nhìn bốn phía.
Cứ hai người một đội, họ đi rất gấp gáp. Rõ ràng nhiệm vụ lần này không hề nhỏ.
“Người anh em, có phải chúng ta đi quá xa mọi người rồi không?”, từ trong một góc sâu, một cô gái nhìn xung quanh, tỏ vẻ lo lắng.
“Sợ gì chứ! Hôm nay là mồng 1, chướng khí không có, dã thú cũng không, cùng lắm chỉ có đám chuột rắn, côn trùng, chúng ta đối phó được mà” người thanh niên bên cạnh cười hi hi. Dứt lời, người này bèn liếc trộm cơ thể duyên dáng của cô gái.
Cô gái cảm nhận được ánh mắt khác thường của người đàn ông bèn chau mày: “Tôi thấy chúng ta không nên đi xa mọi người quá. Chúng ta qua bên đó đi! Nếu xảy ra chuyện thì sẽ không hay mất”.
“Xảy ra chuyện? Có thể xảy ra chuyện gì chứ! Sư muội, thôn đã dặn chúng ta phải lấy được 15 cây Đồng khánh dược căn đấy. Loại đó lại chỉ mọc ở vùng đầm lầy. Đây là hướng đi về vùng đó. Chúng ta đi về hướng ngược lại thì có thể lấy được thuốc không? Tới khi đó không hoàn thành nhiệm vụ theo đúng thời gian, chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Cô có chịu trách nhiệm nổi?”, người sư huynh nghiêm túc nói.
Người sự muội cảm thấy khó xử. Cô ấy suy nghĩ một lát rồi đành phải gật đầu: “Vậy…thôi được…chúng ta đi bên đó thôi”
“Phải vậy chứ. Cô vẫn không tin tôi ư? Sư huynh chẳng lẽ lại ăn thịt cô”, người sư huynh cười hi hi.
Hai người tiếp tục đi về phía trước. Sư muội đi trước, người sư huynh đi sau.
Đi được một đoạn, người sư huynh bèn lấy ra một miếng vải trắng không biết đã chuẩn bị từ khi nào và bụm lên mũi người sư muội.
Cô gái chưa kịp phản ứng thì mùi thuốc nồng nặc đã xộc lên mũi khiến cô gái ngất lịm. Người sư huynh mừng rỡ xoa tay, nhìn cơ thể tuyệt vời của cô gái. Hắn kích động tới mức cuống cả lên.
“Sư muội, cô bị tôi bắt rồi. Giờ để xem cô chạy đi đằng nào? Hehe!”, người sư huynh vui mừng, lập tức cởi quần áo. Đúng lúc hắn cởi xong thì khựng người. Bởi vì trước mặt hắn có một bóng hình xuất hiện từ bao giờ…
“Anh tên là gì?”, bóng hình đột nhiên lên tiếng.
Nếu là mấy ngày trước, thì Kiếm Ám Tâm còn hừ mũi khinh thường, không coi thôn Dược Vương ra gì.
Nhưng sau khi giao thủ với bọn họ, Kiếm Ám Tâm nhận ra mình đã nhầm.
Thực lực của thôn Dược Vương mạnh hơn tưởng tượng của anh ta nhiều.
Thực ra vừa rồi anh ta đề nghị Lâm Chính điều động người của Đông Hoàng Giáo để đối phó thôn Dược Vương cũng không phải là cách chắc chắn.
Không nói đến việc Đông Hoàng Giáo vừa mới thống nhất, trong giáo chưa ổn định, mà cho dù trong giáo ổn định, giáo chúng bằng lòng theo Lâm Chính tiến đánh thôn Dược Vương, thì cũng không thể đánh bọn họ được.
Thực lực vẫn có sự chênh lệch.
Sở dĩ anh ta nói như vậy là muốn nói với Lâm Chính rằng có thể đến chèn ép thôn Dược Vương, bắt bọn họ nhượng bộ.
Nếu Lâm Chính dẫn giáo chúng của Đông Hoàng Giáo tấn công thôn Dược Vương, cho dù thôn Dược Vương có thể chặn được thì chắc chắn vẫn sẽ bị tổn thất, hai bên đều thiệt hại.
Đây là điều mà thôn Dược Vương không hề muốn.
Đại hội sắp tới, sao thôn Dược Vương lại không muốn bảo tồn lực lượng chứ?
Huống hồ bao năm nay, thôn Dược Vương cũng đắc tội với không ít người, nếu tổn thất do đánh nhau với Đông Hoàng Giáo, lại bị kẻ địch tập kích thì chống lại kiểu gì?
Nhưng nếu đánh nhau, thì Đông Hoàng Giáo cũng sẽ tử thương nghiêm trọng.
Cả thôn Dược Vương và Đông Hoàng Giáo đều không muốn như vậy.
"Anh về đi".
Lâm Chính bình thản nói.
"Giáo chủ... Anh một thân một mình đến thôn Dược Vương, thực sự là quá nguy hiểm, hãy để tôi giúp anh đi", Kiếm Ám Tâm vội nói.
"Không cần, anh về đi, bảo bọn họ trị thương cẩn thận, tăng cường phòng bị, ngày mai tôi sẽ đến thôn Dược Vương".
Nói xong, Lâm Chính liền xoay người rời đi.
Kiếm Ám Tâm lặng lẽ nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Chính, hít sâu một hơi, rồi ẩn mình vào bóng tối.
Trong đình viện yên tĩnh.
Một cô gái đang ngồi trước bàn đá ở giữa sân, ngẩn người ra nhìn cốc trà trên bàn.
Đúng lúc này, cổng đình viện bị đẩy ra, mấy bóng dáng bước vào, dẫn đầu là một người phụ nữ mặt trát bự phấn, đằng sau là một đám người ăn mặc như thị vệ và nha hoàn.
Người phụ nữ phục sức cao quý, quần áo xa hoa, vẻ mặt kiêu ngạo, do được chăm sóc tốt, nên làn da trắng muốt nõn nà, tuy đã có chút tuổi tác nhưng vẫn còn nét quyến rũ xinh đẹp.
Cô gái cũng chính là Nhan Khả Nhi thấy người kia tới, khuôn mặt lập tức trắng bệch, đứng phắt dậy, cúi đầu run giọng nói: "Mẹ..."
Bốp!
Tiếng tát má vang lên lanh lảnh.
Cơ thể Nhan Khả Nhi run rẩy, lùi lại hai bước, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Trên khuôn mặt trắng nõn của cô ấy hằn rõ một dấu tay.
Nhan Khả Nhi sửng sốt, ngước mắt lên nhìn người phụ nữ.
Mụ ta tỏ vẻ chán ghét, lại tát thêm cái nữa.
Bốp!
Nhan Khả Nhi có chút đờ đẫn, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.
"Con ranh này, mày còn dám chạy à? Nếu không vì mày, thôn Dược Vương bọn tao sẽ gặp nhiều phiền phức như vậy sao? Nếu không vì mày, thôn Dược Vương sẽ có nhiều người chết như vậy sao? Tất cả là tại mày!", người phụ nữ tức giận chửi bới.
"Con xin lỗi... mẹ...", Nhan Khả Nhi vô cùng ấm ức, cúi gằm mặt nói.
Nước mắt cô ấy rơi xuống tí tách.
"Mày còn mặt mũi mà khóc sao? Lăn lại đây!".
Người phụ nữ túm lấy tóc Nhan Khả Nhi kéo ra ngoài.
"A, đau... mau bỏ ra... đau, mẹ bỏ tay ra..."
Nhan Khả Nhi kêu lên, nỗi đau đớn dữ dội khiến cô ấy không thể chịu nổi, lập tức giãy giụa, hất cánh tay mụ ta ra.
Người phụ nữ dừng bước, quay lại nhìn, khuôn mặt lạnh lẽo như phủ một lớp sương.
"Mày dám phản kháng?".
"Mẹ... mẹ muốn đưa con đi đâu?", Nhan Khả Nhi vừa sợ hãi vừa ấm ức hỏi.
"Hừ, mày hỏi nhiều như vậy làm gì? Tuy tao chỉ là mẹ kế của mày, nhưng vẫn là mẹ mày! Tao bảo mày đi về phía Đông thì mày cấm được đi về phía Tây! Lại đây, nếu mày còn dám nhiều lời, tao sẽ cắt lưỡi mày mang đi ngâm rượu".
Người phụ nữ chửi bới, rồi lại túm tóc Nhan Khả Nhi đi về phía trước.
Nhan Khả Nhi đau muốn ngất, vội vàng véo tay mụ ta.
"Khốn kiếp!".
Người phụ nữ nổi giận, giật tay ra rồi vừa đấm vừa đá Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi không dám phản kháng.
Cô ấy cũng không biết nếu phản kháng sẽ có kết cục là gì, chỉ có thể co rúm người lại, run lẩy bẩy.
Một lát sau, trên người Nhan Khả Nhi xanh tím từng mảng, chi chít vết thương.
"Bà chủ, nếu để ông chủ nhìn thấy trên người cô chủ có nhiều vết thương như vậy, thì e là sẽ khó ăn nói", người bên cạnh không nhịn được nữa, dè dặt nói.
Người phụ nữ kia nghe thấy thế mới nhẹ tay hơn chút.
"Hừ, nếu không vì nể tình mày sắp làm tế phẩm, mày nghĩ hôm nay tao sẽ tha cho mày sao? Đứng ngay dậy cho tao! Có nghe thấy không hả?", người phụ nữ quát.
Nhan Khả Nhi lặng lẽ lau nước mắt, khó nhọc đứng dậy.
Người phụ nữ hết lôi lại đẩy, cuối cùng cũng đưa được Nhan Khả Nhi đến nơi.
Phần mộ sau núi thôn Dược Vương.
"Nghe đây, đây đều là những người thôn Dược Vương bị mày hại chết, mày hãy đến từng tấm bia mới dựng, dập đầu 100 cái. Nhớ là mỗi tấm bia dập đầu 100 cái, thiếu một cái là chết với tao, nghe rõ chưa?", người phụ nữ nghiêm giọng nói.
Hơi thở Nhan Khả Nhi run rẩy, ngây ra nhìn phía trước.
Số bia mộ mới xây phải tới hơn trăm cái.
Chắc không phải cô ấy phải dập đầu hơn chục nghìn cái đấy chứ?
Chẳng phải sẽ dập đầu đến chết sao?
"Hai người các cậu ở lại giám sát nó, mỗi cái dập đầu của nó phải nghe thật rõ. Nếu để tôi phát hiện nó bỏ bê mà các cậu không báo với tôi, thì các cậu cũng phải dập đầu cùng nó”.
Người phụ nữ quát rồi xoay người rời đi.
Chương 1342: Chịu đủ hành hạ
Nhan Khả Nhi lặng lẽ lau nước mắt, tủi thân và đau đớn, bất đắc dĩ quỳ xuống đất, dập đầu từng cái một.
Mới được 10 cái mà trán Nhan Khả Nhi đã đỏ lên.
"Cứ thế này thì có dập vỡ đầu cũng không xong", một trong hai người lắc đầu nói.
"Đang yên đang lành, bà chủ bắt cô chủ đến đây dập đầu tạ tội làm gì chứ?", người còn lại hỏi.
"Anh không biết sao? Lần này ra tay với học viện cũng có mấy người thân bên nhà mẹ đẻ của bà chủ đi, kết quả đều mất mạng. Nếu không vì cô chủ còn phải hoàn thành lễ tế, thì e là bà chủ đã lột da cô chủ rồi".
"Hóa ra là vậy... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải mấy người đó là do bà chủ đưa đi sao? Chuyện này không thể trách cô chủ được".
"Suỵt, đừng nói linh tinh, để người khác nghe thấy là tiêu đời".
"Biết rồi".
"Thực ra những người này là bà chủ đưa đi, chẳng phải bà ấy muốn để người bên nhà mẹ đẻ kiếm chác chút công lao sao? Ai biết thần y Lâm đã phái cao thủ đề phòng ở học viện Huyền Y Phái từ trước, lần này nếu không phải có 11 nguyên lão đi cùng, thì đúng là không làm gì được học viện Huyền Y Phái".
"Hừ, lần này bà chủ coi như đi sai nước cờ, không kiếm chác được gì thì chớ, còn mất cả mạng".
"Đúng vậy, trước đây bà ấy đã không thích cô chủ, lần này lại càng phải hành hạ cô chủ một phen..."
"Cô chủ đúng là số khổ..."
Hai người thì thầm.
Chẳng mấy chốc, Nhan Khả Nhi đã ngất xỉu.
"Làm sao bây giờ?".
"Hất nước cho cô ấy tỉnh rồi dập đầu tiếp".
"Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì biết ăn nói với bên trên thế nào đây?".
"Đó là chuyện của bà chủ, chuyện chúng ta phải làm là ăn nói với bà chủ".
"Được".
Ào!
Một chậu nước được đổ xuống, Nhan Khả Nhi đang hôn mê lại tỉnh dậy.
Nhưng lúc này cô ấy đầu váng mắt hoa, ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn.
"Cô chủ, mời cô tiếp tục, nếu để bà chủ phát hiện, thì chúng tôi sẽ gặp họa mất, cô đừng làm khó chúng tôi nữa", một người trong số họ lạnh lùng nói.
Nhan Khả Nhi khẽ cắn răng, trong đầu lóe lên đủ các suy nghĩ.
Đúng lúc này, lại có mấy người chạy vào phần mộ sau núi.
Một trong số đó là một cô gái trẻ, cắt tóc ngắn, trang điểm đậm, lớn tiếng hét lên.
"Nhan Khả Nhi đâu rồi?".
Hai người kia sửng sốt, vội vàng nhìn về phía cô gái kia, kêu lên thất thanh.
"Cô Tuệ!".
Nhan Khả Nhi không khỏi biến sắc.
"Nhan Khả Nhi đâu? Con khốn đó đâu?", cô gái trẻ được gọi là cô Tuệ tức giận chạy tới, ánh mắt tức giận nhìn chòng chọc vào Nhan Khả Nhi.
"Con khốn này! Cô còn mặt mũi về đây à?".
Cô Tuệ xông tới, cào cấu Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi vội vàng cản lại.
"Cô còn dám phản kháng? Người đâu, giữ chặt tay chân cô ta cho tôi!".
"Cô... cô muốn làm gì?", Nhan Khả Nhi cắn răng, tức giận hỏi.
"Nếu không phải vì cô thì anh họ và cậu họ tôi sẽ chết sao? Tất cả là do cô giở trò! Tôi nhất định phải cho cô một bài học!".
Cô Tuệ chửi bới, nhặt một cục đá ở bên cạnh lên đập vào đầu Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi giật nảy mình, vội vàng muốn tránh.
Hai người đứng bên cạnh cũng tái mặt, vội vàng ngăn cản.
Cô Tuệ này điên thật rồi, còn định giết cả Nhan Khả Nhi.
Nhưng cũng may Nhan Khả Nhi né kịp, đầu tránh được cục đá kia, nhưng phần lưng thì lại trúng đòn.
Bốp.
Âm thanh nặng nề vang lên.
"Hự..."
Nhan Khả Nhi đau đến mức nhăn mặt, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
"Cũng lì đòn gớm nhỉ! Hừ, để tôi xem cô có thể lì đòn đến mức nào", cô Tuệ tức giận quát, lại nhặt một cục đá dưới đất lên ném vào người Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi đâu phải người dễ bị bắt nạt? Bà mẹ kế trước đó thì cô ấy không dám lỗ mãng, nhưng lần này là bằng vai phải lứa, tại sao cô ấy phải đứng im chịu trận chứ?
Thế là, không chờ cô Tuệ ném cục đá tới, Nhan Khả Nhi đã nhặt một cục đá khác lên, ném vào người cô ta.
Bốp!
Cô Tuệ không kịp phòng bị, bị đánh trúng trán.
"A!".
Cô ta hét lên chói tai, loạng choạng lùi lại, ngã ngồi xuống đất, trán sưng lên một cục, nhìn đã thấy đau.
"Cô chủ, cô không sao chứ?".
"Cô chủ!".
"Cô thế nào rồi?".
Những người ở phía sau vội vàng xông tới, xúm lại xung quanh cô Tuệ, vô cùng lo lắng.
"Đánh! Đánh chết cô ta cho tôi! Đánh chết con chó cái này, lột da rút gân của cô ta đi!".
Cô Tuệ hoàn hồn, la hét ầm ĩ.
Mọi người lập tức ùa tới.
Nhan Khả Nhi đã chịu đựng đủ rồi, sao có thể nhẫn nhịn được nữa chứ? Tuy đối phương đông người, nhưng cô ấy vẫn liều mạng vung nắm tay nhỏ bé của mình lên.
Nhưng hai tay khó địch lại bốn tay.
Hai người kia định ngăn cản, nhưng lại bị cô Tuệ quát.
"Hai anh dám ngăn cản, tôi sẽ bảo bố tôi giết chết hai anh".
Hai người kia rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.
Gần một phút sau.
"Cô Tuệ, con khốn này sắp tắt thở rồi...", có người nói.
"Cô Tuệ, không được đánh, không được đánh nữa, nếu đánh chết cô ấy, thì chắc chắn ông chủ sẽ trách phạt cô đấy", một trong hai người kia thấy tình hình không ổn, vội vàng khuyên nhủ.
Cô Tuệ cũng biết rõ vai trò của Nhan Khả Nhi, lạnh lùng hừ một tiếng: "Thôi, lần này tha cho cô ta! Đưa ngay cô ta đi trị thương, chờ vết thương đỡ hơn, bà đây sẽ từ từ tính món nợ còn lại".
Dứt lời, cô Tuệ liền giơ chân lên, giẫm mạnh vào lòng bàn tay trái Nhan Khả Nhi, bàn chân không ngừng day nghiền.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Gần như cả năm ngón tay của Nhan Khả Nhi bị giẫm gãy.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến cô ấy gần như ngất đi.
Cô ấy mở to mắt, khuôn mặt rịn mồ hôi, đôi môi hơi hé, nhưng không thốt ra được tiếng nào.
Một lát sau, hai mắt cô ấy tối sầm, lại lần nữa ngất lịm vì đau...
Chương 1343: Hủy diệt thôn Dược Vương
Khi Nhan Khả Nhi tỉnh lại, thì cô ấy đã nằm trong phòng điều dưỡng của thôn Dược Vương.
“Cô chủ, cô tỉnh rồi à?”.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Nhan Khả Nhi ngoảnh sang nhìn.
Một cô gái mặc đồ màu xanh lục đứng ở bên cạnh giường.
Cô gái thoạt nhìn mới 17, 18 tuổi, mặt hoa da phấn, ngũ quan tinh xảo, nhưng sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt đầy chán ghét.
“Tiểu Ngư? Là em sao?”.
Nhan Khả Nhi yếu ớt lên tiếng.
Cô ấy biết cô gái này.
Bởi vì trước khi cô ấy trốn khỏi thôn Dược Vương, cô gái này vẫn luôn hầu hạ cô ấy.
“Cô chủ, bây giờ cô đang bị thương khá nặng, hi vọng cô có thể ở đây dưỡng thương tử tế, còn hai ngày nữa là đến lễ Dược Tế rồi. Buổi lễ này liên quan đến số phận của thôn Dược Vương chúng ta, mong cô đừng làm khó tôi”, Tiểu Ngư mặt không cảm xúc nói.
“Làm khó? Sao nào? Em nói cứ như là tôi đang gây chuyện vậy?”, Nhan Khả Nhi nở nụ cười bi thảm, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Tiểu Ngư phớt lờ cô ấy, xoay người đi ra ngoài.
“Cô chủ, cô hãy nghỉ ngơi đi, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến thay thuốc cho cô. Cô đừng nghĩ đến việc chạy trốn, đích thân anh Tần đang canh chừng bên ngoài đấy. Cũng đừng có ý định tự sát hay khiến mình tàn phế, bởi vì làm vậy sẽ khiến cô càng khổ sở hơn mà thôi”.
Dứt lời, Tiểu Ngư đã ra ngoài cửa.
Nhan Khả Nhi chẳng nói chẳng rằng.
Tự sát?
Đây là thôn Dược Vương!
Tự sát ở ngay thôn Dược Vương… trừ khi có thể khiến cả người bị băm nát như tương hay bị nổ tan xác, nếu không cắt cổ đập đầu đơn thuần thì không thể chết được. Y thuật mạnh mẽ của thôn Dược Vương có thể kéo được cả người vừa chết từ quỷ môn quan về.
Nhan Khả Nhi không có điều kiện khiến mình thịt nát xương tan được, bởi vì bây giờ muốn tự sát cũng không thể.
Đây mới là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất.
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con cũng muốn sống thật tốt, chỉ tiếc là bố không cho con cơ hội, con xin lỗi, con xin lỗi…”, Nhan Khả Nhi nhắm mắt lại, nước mắt lã chã.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Xem ra cô phải chịu không ít khổ sở!”.
Toàn thân Nhan Khả Nhi run rẩy, đôi mắt mở to, cố gắng quay đầu sang, nhìn về phía cạnh giường.
“Thần y… Lâm?”, Nhan Khả Nhi thất thanh.
Lâm Chính làm động tác suỵt với cô ấy.
Nhan Khả Nhi lập tức muốn giơ tay bịt miệng mình lại, nhưng cánh tay vừa động đậy đã chạm đến vết thương, nỗi đau xé tim khiến cô ấy không khỏi nhe răng xuýt xoa.
“Có chuyện gì vậy?”.
Hình như người ở bên ngoài đã nghe thấy động tĩnh trong phòng, lập tức vén rèm đi vào.
Nhan Khả Nhi biến sắc, vội nhìn sang bên cạnh.
Nhưng Lâm Chính không biết đã biến mất từ khi nào.
Chẳng khác nào một bóng ma…
Nhan Khả Nhi ngớ người ra.
Lâm Chính trốn đi đâu rồi?
“Cô làm sao vậy?”.
Người đi vào là một người đàn ông khỏe mạnh, vóc dáng cao to, trên mặt có một vết sẹo.
Khí tức của hắn rất nồng đậm, chẳng khác nào một con dã thú.
Đây là đội trưởng đội tuần tra ở thôn, tên là Tần Hoán, nghe nói từ lúc sinh ra hắn đã được dược sư trong thôn bồi dưỡng, từ nhỏ đã tắm nước thuốc, dùng dược vật cải tạo cơ thể. Một người vốn nhỏ gầy như hắn càng ngày càng cao lớn mạnh mẽ, sức mạnh, tốc độ, khứu giác cũng hơn người thường rất nhiều. Nghe nói có một lần lên núi hái thuốc, dược sư nói cần hổ cốt, hắn liền xách một con hổ lớn về thôn như xách một con mèo. Bàn chân của con hổ đó bị hắn dùng tay bẻ gãy, đủ để thấy sức mạnh của hắn kinh khủng đến mức nào.
Trong thôn phái hắn đến trông chừng Nhan Khả Nhi cũng là để tránh mẹ kế của cô ấy và cô Tuệ kia lại khiến cô bị thương.
Nhưng điều khiến Nhan Khả Nhi vô cùng kinh ngạc là làm sao Lâm Chính tránh được Tần Hoán để lẻn vào đây?
“Tôi… không có gì, vừa nãy tôi nhúc nhích người động đến vết thương thôi”, Nhan Khả Nhi yếu ớt nói.
“Cô đã yếu ớt đến mức này rồi, còn nhúc nhích làm gì nữa? Tôi cảnh cáo cô, đừng có giở trò gì! Bên trên đã dặn dò, nếu cô không phối hợp, bọn họ sẽ lựa chọn bẻ gãy tứ chi của cô”, Tần Hoán lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhan Khả Nhi bị dọa cho da đầu tê rần, sắc mặt trắng bệch.
Bẻ gãy tứ chi?
Vậy chẳng phải sẽ thành người lợn sao?
Mồ hôi lạnh của cô ấy túa ra, không dám nghĩ nữa.
Trên thực tế, thôn Dược Vương sẽ làm vậy thật.
Bởi vì không phải thôn Dược Vương chưa từng làm thứ như người lợn này.
Thậm chí… chuyện độc ác đáng sợ hơn bọn họ cũng từng làm.
Nhan Khả Nhi thầm nuốt nước bọt, không dám lên tiếng.
Chờ Tần Hoán đi khỏi, cô ấy mới cẩn thận gọi.
“Thần y Lâm… thần y Lâm…”
“Cô đừng lên tiếng, người ngoài kia có thính lực hơn hẳn người thường, vô cùng cảnh giác, cẩn thận bị anh ta nghe thấy”, giọng nói khẽ khàng của Lâm Chính vang lên bên tai Nhan Khả Nhi.
Cô ấy sửng sốt, ngoảnh sang nhìn.
Không biết Lâm Chính đã lại đứng bên cạnh cô ấy từ khi nào.
“Vừa nãy anh trốn ở đâu vậy?”.
Nhan Khả Nhi kinh ngạc hỏi.
Phòng điều dưỡng này chỉ có bốn cái giường và mấy cái tủ đầu giường, không thể giấu người được. Nhưng vừa nãy Lâm Chính lại biến mất tăm, khiến cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi vẫn luôn ở đây mà”.
“Nhưng vừa nãy… tôi có thấy anh đâu…”
“Tôi vẫn luôn đứng sau lưng người kia”, Lâm Chính cười đáp.
“Đứng sau lưng anh ta?”, Nhan Khả Nhi sửng sốt.
“Đúng, anh ta cao lớn nên cô không nhìn thấy tôi, còn anh ta đứng quay lưng về phía tôi nên cũng không phát hiện ra tôi”.
Nhan Khả Nhi có chút mất khả năng suy nghĩ, ăn nói cũng lắp bắp: “Nhưng vừa nãy anh nói người này có thính lực hơn hẳn người thường, khứu giác cũng cực kỳ nhạy bén, sao anh… lại không bị phát hiện chứ?”.
“Anh ta là dược nhân đúng không?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Thần y Lâm cũng biết dược nhân sao?”, Nhan Khả Nhi ngạc nhiên.
“Sao lại không biết chứ? Đó là người dùng thuốc cải tạo thân xác từ nhỏ, đây là những cỗ máy giết người do một số y võ lòng dạ đen tối tạo ra, so với những người bình thường tắm nước thuốc, dùng dược vật để bảo dưỡng như chúng tôi thì khác hoàn toàn. Bọn họ lợi dụng dược vật cưỡng chế nâng cao các kĩ năng của cơ thể, ví dụ như sức mạnh, khứu giác, thị lực, năng lực phản ứng. Người vừa rồi là một dược nhân thuần túy, tuy dược nhân có võ lực đáng sợ, nhưng lại có một nhược điểm chí mạng, đó là sẽ có phản ứng bài xích hoặc tổng hợp đối với một số dược vật đặc biệt. Tôi nhỏ lên người mấy giọt dung dịch của hoa Man Căn, mùi của dung dịch này sẽ làm tê liệt khứu giác và thính giác của anh ta, khiến anh ta không cảm nhận được. Chính vì vậy nên anh ta mới không phát hiện ra sự tồn tại của tôi, thậm chí những lời chúng ta đang nói anh ta cũng không nghe được rõ lắm”.
Lâm Chính giải thích đâu ra đấy.
“Hóa ra là vậy”, Nhan Khả Nhi thốt ra lời tán thưởng khâm phục.
Cũng chỉ có thần y Lâm mới biết rõ mọi thứ như vậy.
“Cô Nhan Khả Nhi, tôi nên đưa cô về rồi”, đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nói.
“Về?”, Nhan Khả Nhi sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Không, tôi không về, tôi sẽ ở lại đây…”
“Cô muốn chết ở đây sao?”.
“Nếu tôi không chết ở đây thì… sẽ có càng nhiều người chết hơn”.
Nhan Khả Nhi nở nụ cười thê lương: “Thực ra tôi nên ra mặt, trở về cùng người của thôn Dược Vương từ lâu mới phải. Nếu không phải vì tôi sợ hãi, không phải vì tôi do dự, thì sẽ không có nhiều người chết như vậy, cô Tô Nhu cũng sẽ không có kết cục như thế. Cả ông Tần Bách Tùng, Long Thủ, Mã Hải… Là tôi làm liên lụy đến bọn họ… Tất cả là tại tôi…”
Nói một hồi, nước mắt Nhan Khả Nhi lại rơi lã chã.
Sau khi biết tin Dương Hoa và học viện Huyền Y Phái bị thôn Dược Vương tấn công, Nhan Khả Nhi vẫn luôn được Tần Bách Tùng đưa đi trốn cuối cùng cũng không còn trốn tránh nữa. Cô ấy giấu đám Tần Bách Tùng, chủ động đi tìm người của thôn Dược Vương, theo bọn họ trở về, đồng thời lấy cái chết uy hiếp, bắt bọn họ không được ra tay với bất cứ người nào bên cạnh Lâm Chính nữa.
Cô ấy dùng cái này để đổi lấy hòa bình.
“Thần y Lâm, anh về đi… Tôi rất cảm ơn vì tất cả những việc anh đã làm cho tôi. Tôi nợ anh, nợ các anh quá nhiều rồi, chỉ tiếc là kiếp này không trả được, kiếp sau… tôi nhất định sẽ báo đáp các anh. Bây giờ, anh hãy mau rời khỏi đây đi…”, Nhan Khả Nhi đau khổ nói.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn cô ấy, vẫn chưa rời đi.
Một lúc lâu sau.
“Nếu cô không chịu đi, thì tôi cũng không cưỡng cầu nữa, nhưng việc chủ yếu tôi đến đây không phải là cứu cô”.
Nhan Khả Nhi nghe thấy thế bỗng mở to hai mắt.
“Vậy thần y Lâm đến đây… để làm gì?”.
“Hủy diệt thôn Dược Vương”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Chương 1344: Thân thế bi thảm của Nhan Khả Nhi
Nhan Khả Nhi cảm thấy đầu mình ong lên, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Hủy diệt thôn Dược Vương?
Đây chẳng khác nào là suy nghĩ viển vông, mơ mộng hão huyền!
Nếu là người khác nói ra những lời như vậy, thì chắc chắn Nhan Khả Nhi sẽ lớn tiếng chửi mắng, mắng cho đến khi họ tỉnh táo lại mới thôi.
Nhưng những lời này lại thốt ra từ miệng thần y Lâm.
Với thực lực mà thần y Lâm thể hiện ra hiện giờ, thì Nhan Khả Nhi cảm thấy ít nhất vẫn có đủ tư cách.
Dù sao những thế lực trong tay thần y Lâm như Dương Hoa, học viện Huyền Y Phái, Kỳ Lân Môn, đảo Vong Ưu, Nhan Khả Nhi đều từng nghe nói đến.
Không lâu trước đó, cô ấy vô tình phát hiện ra một số cao thủ trải khắp học viện Huyền Y Phái.
Hình như những người đó là người của Đông Hoàng Giáo.
Hơn nữa bọn họ còn gọi thần y Lâm là giáo chủ?
Vậy chẳng phải là thần y Lâm đã nắm được Đông Hoàng Giáo sao?
Nếu thần y Lâm có nhiều thế lực như vậy trong tay, đối đầu với thôn Dược Vương cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng muốn hủy diệt thôn Dược Vương thì vẫn là chuyện nghìn lẻ một đêm.
“Thần y Lâm, lần này… anh mang bao nhiêu người đến?”, Nhan Khả Nhi dè dặt hỏi.
“Một mình tôi”.
“Hả?”.
Nhan Khả Nhi kêu lên thất thanh, trợn mắt há mồm.
“Có chuyện gì vậy?”.
Tần Hoán ở bên ngoài lại thò đầu vào nhìn.
Cũng may tốc độ của Lâm Chính đủ nhanh, né đi kịp thời, đứng sát vào mép tường, tránh được ánh mắt của hắn.
“Tôi… tôi đau… đau quá nên kêu lên…”, Nhan Khả Nhi cố làm ra vẻ đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo nói.
“Hừ!”.
Tần Hoán lạnh lùng hừ một tiếng, rồi lại quay ra.
Lúc này Lâm Chính mới quay lại bên cạnh Nhan Khả Nhi.
“Tôi xin lỗi”, Nhan Khả Nhi nhỏ giọng nói.
“Không sao, nếu bị lộ thì tôi sẽ cưỡng chế đưa cô rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.
“Tôi thì không quan trọng, nhưng thần y Lâm, anh… anh đến một mình thật sao?”, Nhan Khả Nhi nuốt nước bọt hỏi.
“Phải”, Lâm Chính đáp không chút do dự.
Nhan Khả Nhi có chút ngớ người, run giọng hỏi: “Anh định làm thế nào?”.
Lâm Chính nhìn bốn phía, bình tĩnh đáp: “Tôi định trà trộn vào thôn Dược Vương, cô có cách gì không?”.
“Anh muốn làm gì?”.
“Chuyện này cô đừng quan tâm, sắp xếp một thân phận cho tôi đi”.
“Việc này… tôi biết sắp xếp cho anh kiểu gì đây? Bây giờ tôi cũng chẳng khác nào phạm nhân”, Nhan Khả Nhi thở dài, ánh mắt tỏ vẻ khổ sở.
“Lúc trước ở thôn dược Tân Điền, tôi nghe có người từng nói với người ở thôn Dược Vương của cô là… hình như bố cô chính là trưởng thôn Dược Vương? Sao cô lại trở thành phạm nhân được chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm… Đúng vậy, bố tôi đúng là trưởng thôn Nhan Tam Khai của thôn Dược Vương… Chỉ tiếc là ông ấy chưa bao giờ coi tôi là con gái, ngược lại, tôi chỉ là một vị thuốc dẫn cao quý trong mắt ông ấy, kiệt tác mà ông ấy đắc ý nhất”, ánh mắt Nhan Khả Nhi đầy thê lương khổ sở.
“Thuốc dẫn?”.
“Sau khi tôi sinh ra, người trong thôn đã đối xử với tôi khác với những người khác, bởi vì tôi từ nhỏ đã có thể chất đặc biệt, là thể chất linh thảo cực kỳ hiếm gặp. Người của thôn Dược Vương vẫn luôn khát khao thể chất này, sự xuất hiện của tôi cuối cùng cũng hoàn thành giấc mơ của bọn họ”.
“Khát khao? Cô có ý gì?”, Lâm Chính nhìn cô ấy.
Nhan Khả Nhi thở dài, nụ cười càng thê lương sầu thảm.
“Đúng là khát khao thật, bởi vì sự ra đời của tôi là do người bên trên thôn Dược Vương sắp xếp”.
“Người bên trên là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Một người có quyền lực lớn hơn cả bố tôi, chủ nhân thực sự của thôn Dược Vương.Từ 20 năm trước, người bên trên đã ra một nhiệm vụ, phải tìm được người có thể chất linh thảo. Sau khi tìm được người này sẽ cử hành lễ dược tế. Lễ dược tế này cụ thể làm những gì thì tôi không biết, nhưng tôi biết nghi lễ này liên quan đến tương lai của cả thôn Dược Vương. Thế là thôn Dược Vương vừa phái người ra ngoài tìm kiếm, vừa tự bồi dưỡng người có thể chất linh thảo”.
“Tự bồi dưỡng? Thứ này thì bồi dưỡng kiểu gì?”, Lâm Chính nhíu mày, bỗng anh nghĩ ra gì đó, sắc mặt trở nên khó coi: “Lẽ nào là…”
“Đúng vậy, cưỡng chế dùng dược vật để bồi dưỡng! Có thể anh không biết, thực ra tôi là đứa con thứ sáu của mẹ tôi! Trước kia bố tôi… có hơn 30 đứa con!”.
Lâm Chính không nói gì, đã lờ mờ đoán được một chút.
“Năm người anh chị trước tôi… đều chết yểu! Bố tôi và mẹ tôi không hề kết hôn, bà ấy chỉ là công cụ sinh con của bố tôi mà thôi. Bố tôi ép bà ấy dùng thuốc do người bên trên điều chế ra, hi vọng thông qua thuốc để cải tạo cơ thể mẹ tôi, sau đó sinh ra những đứa trẻ có thể chất linh thảo. Do dùng thuốc quá liều, cộng thêm sinh đẻ quá độ, sức khỏe của mẹ tôi càng ngày càng kém. Hơn nữa do ảnh hưởng của thuốc, những đứa trẻ sinh ra nếu không phải là thể chất linh thảo thì đa phần là không giữ được. Sau khi sinh được năm đứa con, bố tôi vẫn không tha cho người mẹ đã chịu đủ giày vò cả thể xác lẫn tinh thần của tôi, ép bà ấy tiếp tục mang thai tôi”.
“Cuối cùng, tuy tôi được sinh ra thuận lợi, nhưng sức khỏe mẹ tôi đã sa sút hoàn toàn, trong đêm ngày thứ hai sau khi sinh ra tôi, bà ấy đã chết ở trên giường. Ngoài mẹ tôi còn có bốn người phụ nữ nữa cũng chịu chung số phận như vậy, trở thành vật hi sinh của thôn Dược Vương, tất cả đều chết trong thôn… Sau khi tôi ra đời, cuối cùng bố tôi cũng không còn đi tìm những người phụ nữ được coi là công cụ sinh con nữa”.
Nhan Khả Nhi cắn chặt môi, nói đầy đau khổ.
“Vậy mẹ kế của cô… là sao vậy?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Việc này còn phải hỏi sao? Bà ta là vợ của bố tôi! Những người phụ nữ đã chết trước đây, bao gồm cả mẹ tôi, đều chỉ là công cụ sinh con của bố tôi, ông ấy chưa bao giờ coi bọn họ là vợ. Mẹ kế của tôi là con gái của một đại gia tộc trong thôn, môn đăng hộ đối với bố tôi, bố tôi có thể làm trưởng thôn cũng là nhờ sự ủng hộ của nhà mẹ kế, đương nhiên ông ấy sẽ thừa nhận địa vị của bà ta rồi”.
Nhan Khả Nhi cười khẽ: “Một tháng sau cái chết của mẹ tôi, cũng tức là tháng đầu tiên tôi ra đời, bố tôi đã đường đường chính chính cưới mẹ kế tôi về. Tuy tôi từ nhỏ đã được mẹ kế nuôi nấng, nhưng bao năm nay, bà ta chưa bao giờ coi tôi là người, mà chỉ coi là một con chó cảnh, thích đánh thì đánh, thích chửi thì chửi, tâm trạng tốt thì tôi mới có cơm ăn, tâm trạng không tốt thì tôi nhịn đói một ngày là chuyện thường. Bố tôi chưa bao giờ hỏi tới tôi, nếu không nhờ thể chất đặc biệt của tôi, thì sao những người này có thể gọi tôi là “cô chủ” chứ? Trong mắt bọn họ, tôi chẳng khác nào một con chó!”.
Nhan Khả Nhi nói đến đây, ánh mắt lóe lên tia sáng, nước mắt như mưa…
Chương 1345: Tôi sẽ cố gắng hết sức
Lời nói của Nhan Khả Nhỉ lại khiến Lâm Chính chìm vào im lặng. Anh thật sự không ngờ một cô gái mới đôi mươi lại thê thảm như vậy. Và thôn Dược Vương thần bí lại dơ bẩn như thế…
“Thần y Lâm, anh muốn tiêu diệt thôn Dược Vương, tôi không phản đối. Một cái thôn hủy hoại cả nhân tính con người như thế, giữ lại cũng có ích gì chứ? Bọn họ vi phạm đạo đức nghề y, không coi những người đàng hoàng hành nghề y ra gì, y thuật trong tay bọn họ đã trở thành một loại vũ lực, một loại quyền lực rồi. Bọn họ không xứng sử dụng châm bạc, không xứng đi điều chế những loại dược thảo đó", Nhan Khả Nhi bặm môi, vô cùng tức giận.
“Vì vậy tôi cần sự giúp đỡ của cô”, Lâm Chính nói.
Nhan Khả Nhi suy nghĩ: “Mặc dù quy mô của thôn Dược Vương lớn nhưng người trong thôn đều quen nhau, vậy nên nếu đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt khác lạ thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Anh muốn tìm cách trà trộn vào trong thôn thì phải giả trang thành một thành viên trong đó thôi”.
“Cô nói xem cải trang thành ai sẽ phù hợp?”, Lâm Chính hỏi.
“Hôm này ngày mấy?”, Nhan Khả Nhi hỏi.
“Ngày mồng 1”
“Mồng 1? Đúng là ông trời giúp chúng ta! Thần y Lâm, ngày 1 hàng tháng, thanh niên trong thôn đều ra khỏi thôn, lên núi hái thuốc. Vùng núi Dược Vương này hiểm trở, thú hoang, rắn độc nhiều vô kể. Chướng khí cũng giăng khắp nơi. Thế nhưng đám dã thú và chướng khí thì biến mất vào ngày mồng 1. Do đó, hôm nay sẽ là ngày tốt để đi hái thuốc. Thần y Lâm, tốc độ của anh nhanh lên chút, có khi có thể tìm được một ai đó thay thế và xâm nhập vào thôn”
“Được, tôi sẽ hành động ngay”.
Lâm Chính gật đầu thế nhưng anh đột nhiên hỏi tiếp : “Có điều, cô thật sự không muốn rời khỏi đây sao?”
“Thần y Lâm, thực ra tôi rất muốn anh có thể rời khỏi đây. Với thực lực của anh thì không thể nào lật đổ được thôn Dược Vương đâu…tôi không thể khuyên được anh thì đành phải cố gắng hết sức để giúp anh thôi”. Nhan Khả Nhi khẽ hừ giọng: “Nếu tôi mà rời đi, chắc chắn thôn Dược Vương sẽ đoán ra được là anh đưa tôi đi. Tới khi đó bọn họ ra tay với người xung quanh anh thì sao anh có thể đối phó nổi. Chỉ khi tôi ở đây mới có thế ổn định được tình hình và anh mới có thể triển khai được kế hoạch của mình. Chẳng phải sao?”
Lâm Chính im lặng nhìn cô. Một lúc lâu sau anh thở dài: “Tôi đi trước đây”.
“Thần y Lâm, đợi đã”, Nhan Khả Nhi đột nhiên hét lên.
Lâm Chính quay đầu lại.
Nhan Khả Nhi rưng rưng nước mắt nhìn anh: “Tại sao…anh lại không rời đi?”
“Tôi nói rồi, tôi tới đây để tiêu diệt thôn Dược Vương. Chuyện chưa hoàn thành thì sao tôi có thể đi được?”, Lâm Chính kiên định.
Nhan Khả Nhi nhắm mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô ấy mỉm cười: “Cố lên”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó thoắt cái đã biến mất như một cơn gió.
“Nếu anh có chuyện gì thì tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu được anh, giống như anh đứng trước mặt tôi vào khi đó vậy”, Nhan Khả Nhi nhìn ra hướng cửa, tự nhủ.
Trong khu rừng rậm.
“Mọi người hái nhiều vào. Danh sách đã phát rồi, sau hai ngày nữa là tới ngày lễ dược tế nên phải dùng nhiều. Không ai được hái thiếu. Lễ dược tế lần này rất quan trọng, nếu ai để ra sơ suất gì thì sẽ lập tức bị đưa tới phòng dược làm thuốc dẫn", một người đàn ông để râu trông vô cùng dữ tợn lên tiếng.
Những thanh niên tầm hai mươi đứng trước mặt ông ta tái mặt, vội vàng nói: “Vâng”.
“Chia ra làm việc đi”, người đàn ông phất tay, nhìn bốn phía.
Cứ hai người một đội, họ đi rất gấp gáp. Rõ ràng nhiệm vụ lần này không hề nhỏ.
“Người anh em, có phải chúng ta đi quá xa mọi người rồi không?”, từ trong một góc sâu, một cô gái nhìn xung quanh, tỏ vẻ lo lắng.
“Sợ gì chứ! Hôm nay là mồng 1, chướng khí không có, dã thú cũng không, cùng lắm chỉ có đám chuột rắn, côn trùng, chúng ta đối phó được mà” người thanh niên bên cạnh cười hi hi. Dứt lời, người này bèn liếc trộm cơ thể duyên dáng của cô gái.
Cô gái cảm nhận được ánh mắt khác thường của người đàn ông bèn chau mày: “Tôi thấy chúng ta không nên đi xa mọi người quá. Chúng ta qua bên đó đi! Nếu xảy ra chuyện thì sẽ không hay mất”.
“Xảy ra chuyện? Có thể xảy ra chuyện gì chứ! Sư muội, thôn đã dặn chúng ta phải lấy được 15 cây Đồng khánh dược căn đấy. Loại đó lại chỉ mọc ở vùng đầm lầy. Đây là hướng đi về vùng đó. Chúng ta đi về hướng ngược lại thì có thể lấy được thuốc không? Tới khi đó không hoàn thành nhiệm vụ theo đúng thời gian, chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Cô có chịu trách nhiệm nổi?”, người sư huynh nghiêm túc nói.
Người sự muội cảm thấy khó xử. Cô ấy suy nghĩ một lát rồi đành phải gật đầu: “Vậy…thôi được…chúng ta đi bên đó thôi”
“Phải vậy chứ. Cô vẫn không tin tôi ư? Sư huynh chẳng lẽ lại ăn thịt cô”, người sư huynh cười hi hi.
Hai người tiếp tục đi về phía trước. Sư muội đi trước, người sư huynh đi sau.
Đi được một đoạn, người sư huynh bèn lấy ra một miếng vải trắng không biết đã chuẩn bị từ khi nào và bụm lên mũi người sư muội.
Cô gái chưa kịp phản ứng thì mùi thuốc nồng nặc đã xộc lên mũi khiến cô gái ngất lịm. Người sư huynh mừng rỡ xoa tay, nhìn cơ thể tuyệt vời của cô gái. Hắn kích động tới mức cuống cả lên.
“Sư muội, cô bị tôi bắt rồi. Giờ để xem cô chạy đi đằng nào? Hehe!”, người sư huynh vui mừng, lập tức cởi quần áo. Đúng lúc hắn cởi xong thì khựng người. Bởi vì trước mặt hắn có một bóng hình xuất hiện từ bao giờ…
“Anh tên là gì?”, bóng hình đột nhiên lên tiếng.