-
Chương 1336-1340
Chương 1336: Nổi giận
Lâm Chính tìm nhân viên của Dương Hoa trả tiền xe, sau đó vội vã đến số 222 đường Mã Dao.
Tài xế đó được số tiền gấp ba, trong lòng cực kỳ vui vẻ, vẫy tay: “Đơn này miễn phí!”, sau đó chở Lâm Chính đi tiếp.
Số 222 đường Mã Dao khá xa, đi nửa tiếng mới tới nơi.
Đây là vùng ngoại ô, dòng xe rất ít, cực kỳ yên tĩnh.
Xuống xe, Lâm Chính đi vào tòa nhà cũ bên đường.
Dưới lầu là một tiệm sửa xe, tường đen kịt, mùi dầu máy nồng nặc.
Lâm Chính đi dọc theo lối lên cầu thang nhỏ hẹp.
Đến lầu hai.
Cộc cộc cộc.
Lâm Chính gõ cửa, nhưng không ai ra mở.
Anh nhíu mày, dán tai vào sát cửa nghe, lại có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập khe khẽ ở bên kia cửa.
Dường như người bên trong đang cố ý che giấu động tĩnh của mình, tránh bị Lâm Chính ở ngoài cửa nghe thấy.
Nghĩ đến đó, Lâm Chính không do dự nữa, nắm tay nắm cửa, sau đó dùng sức kéo ra.
Rắc!
Tay nắm cửa bị kéo hư, lộ ra lỗ khóa ở bên trong.
Lâm Chính đánh tới một chỉ.
Khóa ở bên trong bị biến dạng, cửa bị anh đẩy ra một cách dễ dàng.
“Á!”.
Người trong phòng sợ đến mức la lên liên tục, vội vàng bỏ chạy.
Lâm Chính chui vào trong, bấy giờ mới phát hiện người trong này là Lạc Thiên!
“Đừng qua đây, anh dám qua đây, tôi… tôi sẽ không khách sáo đâu!”.
Không biết Lạc Thiên lấy đâu ra con dao gọt hoa quả, run rẩy hét lên.
Nhưng khi nhìn thấy rõ là Lâm Chính, dao gọt hoa quả trong tay cô ấy không tự chủ trượt xuống, rơi xuống đất.
“Lâm Chính…”.
Lạc Thiên che miệng, nước mắt lăn tròn trong mắt. Cuối cùng cô ấy mặc kệ tất cả, chạy tới ôm chầm lấy Lâm Chính, khóc nức nở.
Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn ôm lấy Lạc Thiên, nhẹ giọng an ủi.
Anh có thể cảm nhận được Lạc Thiên đang rất sợ hãi.
Dù là lúc này, cơ thể cô ấy cũng đang run rẩy không ngừng.
“Tiểu Thiên, không sao rồi, đừng sợ, không ai có thể làm hại cô!”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Lâm Chính, anh không sao thì tốt, anh không sao thì tốt, bọn họ nói anh chết rồi”, Lạc Thiên giàn giụa, nghẹn ngào nói.
“Sao tôi lại chết? Không phải tôi đã nói trong vòng năm ngày tôi nhất định sẽ trở lại sao?”, Lâm Chính nói.
Lạc Thiên khẽ gật đầu, không ngừng lau nước mắt.
“Được rồi Tiểu Thiên, nói tôi nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dương Hoa có chuyện gì? Học viện Huyền Y Phái lại làm sao? Những chuyện này… có phải là do người của thôn Dược Vương làm không?”, Lâm Chính nghiêm mặt hỏi.
“Những chuyện này đều là người của thôn Dược Vương làm, bọn họ buộc Học viện Huyền Y Phái phải giao cô Nhan Khả Nhi ra. Cụ Tần không chịu giao ra, bọn họ bắt đầu âm thầm giở thủ đoạn! Bọn họ cho người dùng danh nghĩa tranh chấp y tế xông vào học viện, bắt đầu đập phá bừa bãi, sau đó lại cho cao thủ lẻn vào ám sát thành viên nòng cốt của Học viện Huyền Y Phái. May là phòng ngự của chúng ta tốt, kịp thời ngăn chặn bọn họ, nhưng cũng gây ra thương vong không nhỏ. Hơn nữa, chuyện lần này quá tồi tệ, ảnh hưởng rất lớn khiến học viện không thể không đóng cửa”.
“Vậy Dương Hoa… có chuyện gì xảy ra? Mấy người Mã Hải bị làm sao?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Bọn họ bị hạ độc…”.
Lạc Thiên vừa khóc vừa nói.
“Hạ độc?’.
“Vì tôi học ở học viện, người ngoài đều biết quan hệ giữa tôi và thần y Lâm rất tốt, nên người của thôn Dược Vương định hại tôi. Sau khi học viện xảy ra bạo loạn, ông Từ Thiên đã đưa tôi đến Dương Hoa lánh nạn, nào ngờ tôi ở Dương Hoa chưa được bao lâu thì phát hiện không ít người của công ty Dương Hoa đột nhiên ngã gục, miệng trào bọt mép, tính mạng gặp nguy hiểm. Mã tổng lo rằng người của thôn Dược Vương sẽ xông vào công ty nên đã đưa tôi đến nơi này. Nhưng khi tôi đi rồi, Mã tổng… ông ấy cũng trúng độc…”, Lạc Thiên rơi nước mắt, vẻ mặt đầy đau khổ.
“Người của thôn Dược Vương hạ độc, các cô hoàn toàn không thể phòng bị được… Trước đó tôi nhìn thấy rất nhiều người ở Dương Hoa trúng độc mà chết, xem ra người của thôn Dược Vương dự định sẽ giết chết mọi người”, Lâm Chính lộ ra vẻ mặt dữ tợn, khản giọng nói: “Nếu bọn họ đã quyết tâm đuổi tận giết tuyệt, vậy thì đừng trách tôi”.
“Lâm Chính, chúng ta không thể đối phó với bọn họ. Người của thôn Dược Vương có sức mạnh quá lớn, chúng ta chỉ có thể chạy trốn, vẫn nên nghĩ cách rời khỏi đây, tạm thời đến nơi khác tránh sóng gió”, Lạc Thiên vội nói.
“Không vội, Tiểu Thiên, điện thoại của cô đâu? Điện thoại tôi hết pin, tôi phải hỏi xem tình hình bên phía Tần Bách Tùng”, Lâm Chính nói.
“Điện thoại tôi ở trong phòng, tôi sẽ đi lấy”.
Lạc Thiên nói xong định đi vào trong.
Nhưng đúng lúc đó, chợt có mấy bóng người đột nhiên xông vào, lao về phía Lạc Thiên.
“Hả?”.
Vẻ mặt Lâm Chính lập tức căng thẳng, trong mắt lộ ra sự dữ tợn.
“Lạc Thiên ở đây! Mau tiêu diệt cô ta!”.
“Giết!”.
Tiếng la hét cấp bách vang lên, mấy bóng người đó đồng loạt nhảy vọt về phía Lạc Thiên. Một trong số họ rút dao găm, nhắm thẳng về phía tim Lạc Thiên.
“A!”.
Lạc Thiên kêu lên kinh hãi, nguy hiểm đột ngột ập tới khiến đầu óc cô ấy không kịp phản ứng.
Khoảnh khắc dao găm đâm về phía Lạc Thiên, bên cạnh đột nhiên có một cánh tay vươn ra, nắm lấy cổ tay cầm dao găm.
Dao găm dừng lại trước tim Lạc Thiên ba tấc.
“Cái gì?”, người đó kêu lên thất thanh.
Lạc Thiên sợ đến mức liên tục lùi lại.
“Giải quyết người đó trước!”.
Hai người khác quát lên, xông về phía Lâm Chính.
Lâm Chính dâng lên sát ý, đột nhiên dùng sức.
Rắc!
Cổ tay của người đó bị bóp gãy, gã la lên thảm thiết.
Nhưng gã còn chưa kịp phát ra tiếng, Lâm Chính đấm một cú vào đầu gã.
Bùm!
Đầu người đó lập tức nổ tung tại chỗ như quả dưa hấu bị bổ nát.
“A!”.
Tiếng la sợ hãi vang vọng tứ phía.
Lạc Thiên suýt chút nữa ngất đi.
Hai người còn lại cũng tái mặt, tràn đầy kinh hãi.
Người này là ai? Sao thủ đoạn lại ghê rợn như vậy?
“Giết!”.
Hai người nọ nghiến răng, rút dao đâm về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại phớt lờ con dao đó, đánh thật mạnh vào mặt người còn lại.
Roạt!
Âm thanh quỷ dị vang lên.
Nửa gương mặt người đó… lại bị Lâm Chính tát bay, cổ gã bị sức mạnh to lớn làm cong vẹo, ngã xuống đất tắt thở ngay tức khắc.
“Chết đi!”.
Kẻ còn lại nhân cơ hội đâm dao găm vào mu bàn tay Lâm Chính.
Keng!
Tiếng động to rõ vang lên.
Dao găm đâm vào mu bàn tay Lâm Chính, nhưng lại không thể cắm vào trong…
“Cái gì?”.
Người đó trợn tròn mắt.
“Nói tôi nghe, các người là người của thôn Dược Vương đúng không?”.
Lâm Chính chậm rãi quay người lại, đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn gã…
Chương 1337: Trảm tận giết tuyệt?
Loại người vung quyền là nát đầu, ném người như ném chó, hơn nữa còn đao thương bất nhập… không phải quái vật thì còn là gì?
Dù người của thôn Dược Vương này hiểu nhiều biết rộng, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy ai đáng sợ như vậy…
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi nói với anh… Tôi là người của thôn Dược Vương, cầu xin anh đừng giết tôi, anh hỏi tôi điều gì tôi cũng nói với anh…”, người đó hoàn toàn bị dọa sợ, run lẩy bẩy, vội la lên.
“Lần này thôn Dược Vương định làm gì? Đuổi tận giết tuyệt sao?”, Lâm Chính dữ tợn hỏi.
“Người bên trên nói phải trảm tận giết tuyệt… Dù gì lần này thôn Dược Vương chúng tôi cũng đã mất hết, mặt mũi không còn, nếu không đuổi tận giết tuyệt thì không thể lập uy, mặt mũi của thôn Dược Vương… sẽ không giữ được…”, người đó sợ đến mức gần như dùng giọng khóc để nói.
“Chỉ vì thế mà các người giết bao nhiêu người như vậy? Chỉ vì thế mà các người tùy tiện dùng độc tàn sát người vô tội?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm người đó, giọng nói dần trở nên lạnh lùng, nhưng trong đó chất chứa cơn giận gần như không thể kìm chế…
“Tôi… Tôi không biết, đây là ý của cấp trên… Tôi thật sự không biết gì cả…”, người đó muốn khóc mà không có nước mắt.
Lâm Chính siết chặt nắm đấm: “Bây giờ ở Giang Thành còn bao nhiêu người của thôn Dược Vương?”.
“Có… Có hơn một nghìn người, đều là tinh nhuệ từ trong thôn…”.
“Tinh nhuệ?”.
“Người trong thôn… đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, chúng tôi chỉ là nhóm yếu nhất, dù sao cũng chỉ có nhiệm vụ giết phụ nữ tay yếu chân mềm…”, người đó run rẩy nói.
“Vậy làm sao các người tìm được chỗ này?”, Lâm Chính hỏi.
“Chúng tôi cũng có không ít tai mắt ở Giang Thành, có… có người cung cấp tin tình báo cho chúng tôi…”.
“Nói tên bọn họ cho tôi”, Lâm Chính nói.
“Được… Được, chỉ cần đừng giết tôi, chuyện gì tôi cũng nói!”.
Người đó hoàn toàn bị dọa sợ vỡ mật, nói ra tất cả những tai mắt của thôn Dược Vương cài vào Giang Thành.
Lâm Chính càng nghe càng thấy lòng nguội lạnh.
Lạc Thiên càng nghe, tim càng đập nhanh đến sợ.
Bởi vì trong số đó cũng có người bọn họ quen biết là tai mắt của thôn Dược Vương.
Tai mắt của thôn Dược Vương lại cài đến tận đây!
Một trong số đó thậm chí còn là hàng xóm của y quán Lạc Thiên…
“Thôn Dược Vương… vươn cánh tay dài thật!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Lúc này, điện thoại trong túi người đàn ông đột nhiên rung lên.
Lâm Chính đưa mắt nhìn sang: “Mở loa ngoài, bắt máy!”.
“Vâng… Vâng…”.
Người đó run rẩy lấy điện thoại ra, ấn nút nghe.
“A Hạo! Cô chủ đã về! Tất cả mọi người lập tức rút quân, về thôn”, trong điện thoại vang lên một giọng nói trầm thấp.
Người đó mở miệng, muốn nói nhưng lại không dám nói.
Cô chủ?
Chắc chắn là Nhan Khả Nhi!
Lâm Chính dùng ánh mắt ra hiệu cho gã.
Người đó mới cố gắng giả vờ bình tĩnh, đáp: “Tôi… Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ về ngay”.
“Được… A Hạo, cậu không sao chứ? Sao giọng nói lạ vậy?”.
“Không… Không sao, chỉ là trời nóng quá… Vậy tôi cúp máy trước đây”.
Người đó cười gượng, sau đó cúp máy.
Lúc này, Lâm Chính ngăn gã lại, đưa mắt ra hiệu cho gã.
Người đó sững sờ một lúc, lập tức hiểu được ý của Lâm Chính.
“À đúng rồi… Cô chủ hiện đang ở đâu?”, người đó giả vờ tình cờ hỏi.
“Còn ở đâu được, đương nhiên là về thôn rồi! Hừ, nếu không phải cô chủ dùng cái chết uy hiếp thì người bên trên chắc chắn sẽ giết chết toàn bộ người liên quan đến thần y Lâm!”.
“Nói vậy là… người bên trên định tha cho người bên phía thần y Lâm?”, người đó run giọng hỏi.
“Tha? Cậu nghĩ về người bên trên của chúng ta đơn giản quá! Lần này thôn Dược Vương chúng ta mất thể diện lớn như vậy, sao có thể cứ thế bỏ qua? Bây giờ rút người về là vì lo cô chủ sẽ làm chuyện gì quá khích, trấn an cô chủ mà thôi, để cô chủ yên tâm hoàn thành kế hoạch trăm năm của thôn Dược Vương chúng ta. Đợi đại sự hoàn thành, người bên trên ắt sẽ quay lại giải quyết người bên phía thần y Lâm. Đến lúc đó có bao nhiêu tính bấy nhiêu, không để một ai thoát”, giọng nói trong điện thoại dần trở nên lạnh lùng.
Người đó kinh hãi, mở lớn mắt nhìn Lâm Chính.
Lúc này, vẻ mặt Lâm Chính tĩnh lặng như nước, không lên tiếng.
Tút.
Điện thoại bị cúp máy.
“Anh thấy được… được rồi chứ? Tha cho tôi đi…”, người đó cầm điện thoại, run rẩy nói.
Nhưng gã còn chưa nói xong.
Bộp!
Một cánh tay đã đánh xuyên qua ngực gã, đánh nát tim gã.
Cả người gã run lên, trừng to mắt nhìn Lâm Chính. Gã há miệng muốn nói gì đó, nhưng không thốt lên được chữ nào, ngược lại là máu trào ra…
Phịch!
Người đó ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Lạc Thiên sợ đến mức suýt thì ngất xỉu.
Cô ấy chưa bao giờ thấy mặt tàn ác như vậy của Lâm Chính.
Lần này anh đã thật sự nổi giận.
Mỗi một chiêu đều là sát chiêu, tuyệt đối không nương tay.
“Lâm Chính, anh… anh không sao chứ?”.
Lạc Thiên rúc trong góc, như mèo con bị dọa sợ.
“Tôi không sao”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khản giọng nói: “Không dọa cô sợ đấy chứ…”.
“Không… không sao…”.
“Xem ra tôi vẫn còn quá nhân từ, thôn Dược Vương ác độc hơn tôi nghĩ nhiều”.
Lâm Chính lộ ra ánh mắt dữ tợn, nhỏ giọng nói: “Tôi nhất định sẽ nhanh chóng diệt trừ thôn Dược Vương, vả lại… chắc chắn bây giờ Khả Nhi đang rất nguy hiểm, tôi phải đến thôn Dược Vương cứu cô ấy ra!”.
“Lâm Chính, tôi cảm thấy, bây giờ điều trước nhất anh cần làm không phải là trả thù thôn Dược Vương”, Lạc Thiên do dự một lúc, nhỏ giọng nói.
Lâm Chính nhìn cô ấy: “Cô có ý gì?”.
“Bệnh viện!”, Lạc Thiên không biết trả lời thế nào, chỉ nói hai chữ đơn giản.
Trong nháy mắt, người Lâm Chính run lên.
Phải!
Bệnh viện!
Mã Hải còn đang cấp cứu!
Tô Nhu đã rời khỏi Học viện Huyền Y Phái, không được chăm sóc hữu hiệu, tình hình hiện nay chắc cũng vô cùng nghiêm trọng!
“Đúng! Tôi phải đến bệnh viện ngay! Phải đến bệnh viện!”.
Lâm Chính lập tức chạy ra cửa.
“Ấy, Lâm Chính, đợi đã!”.
Lạc Thiên vội hô lên, đuổi theo, vội vàng bắt xe đến bệnh viện Nhân Dân. Lúc này, phòng bệnh ở đây đã chật kín người.
Tổng công ty Dương Hoa và Học viện Huyền Y Phái liên tục xuất hiện sự việc trúng độc thương vong quy mô lớn, không những ảnh hưởng dư luận mà còn tăng thêm áp lực cho bệnh viện ở Giang Thành.
Hơn nữa, sau khi Học viện Huyền Y Phái đóng cửa, rất đông người bệnh đang được chữa trị trong học viện không thể không chuyển đến bệnh viện thành phố.
Vì thế, bệnh viện thành phố trở nên quá tải, hành lang ở các tầng lầu khu nội trú đều kê đầy giường bệnh.
Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố.
Cung Hỉ Vân và những người khác đang lo lắng đứng đợi trước cửa.
Nhìn thấy Lâm Chính mặt mày âm u lạnh lẽo bước nhanh tới, Cung Hỉ Vân ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ.
“Chủ tịch Lâm?”.
Cung Hỉ Vân kích động tiến lên.
Lâm Chính không dùng gương mặt của thần y Lâm, nếu vậy chắc chắn sẽ dẫn rất nhiều phóng viên đến đây, đồng thời cũng sẽ khiến người của thôn Dược Vương cảnh giác.
Dù gì thôn Dược Vương và người ngoài đều cho rằng anh đã chết.
“Đừng phô trương thanh thế!”.
Lâm Chính quát khẽ, liếc nhìn phòng cấp cứu, nhỏ giọng hỏi: “Mã Hải sao rồi?”.
“Vẫn còn đang cấp cứu!”, sắc mặt Cung Hỉ Vân u ám: “Bác sĩ nói… tỷ lệ thành công… rất mong manh…”.
Chương 1338: Bốc hỏa
Lâm Chính đanh mắt. Anh cũng là người hành nghề y nên biết được điều đó có nghĩa là gì.
Anh nhìn về hướng cửa phòng cấp cứu và đột nhiên hỏi: “Tô Nhu đâu rồi?”
“Điều này…Cung Hỉ Vân do dự, không dám lên tiếng.
Lâm Chính tức giận bèn gào lên: “Mau nói cho tôi biết, Tô Nhu đang ở đâu?”
“Chủ tịch Lâm, cô Tô Nhu đang ở trong phòng ICU…”, Cung Hỉ Vân sợ hết hồn, vội vàng trả lời.
Lâm Chính mặt tối sầm, chạy về phía phòng ICU. Đám đông hoang mang.
“Nhười này là ai vậy, có vẻ sếp Cung rất sợ cậu ấy…”
“Không biết!
“Có lẽ cũng là nhân vật tai to mặt lớn”.
Đám thuộc hạ đều không biết Lâm Chính nên đương nhiên cũng không biết vì sao Cung Hỉ Vân – người phụ nữ bình thường hét ra lửa giờ lại trở nên lắp bắp như vậy…
Đợi khi tới phòng ICU thì Lâm Chính cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Nhu. Lúc này, Tô Nhu nằm lặng im trên giường với khuôn mặt trắng bệch. Cô gái đang trong tình trạng hôn mê.
Điều khiến Lâm Chính như phát điên đó là hai cánh tay của cô lúc này được nối đầy dây rợ, nhìn trông vô cùng đáng thương và đáng sợ. Hơn nữa cánh tay đã bắt đầu xuất hiện những mảng đen. Có thể nhận ra, cánh tay của cô bắt đầu hoại tử. Thông thường thì phải cắt bỏ đi rồi.
Lâm Chính run rẩy, lập tức lao vào trong, lật chăn của Tô Nhu ra. Anh phát hiện hai chân của cô cũng bị như vậy. Nói cách khác, tứ chi của Tô Nhu đã bắt đầu hoại tử. Nếu chữa trị không tốt thì sẽ không giữ được.
Lâm Chính vội vàng lùi lại, nín thở.
“Đây không phải là hiện tượng do độc của hoa Tuyệt Mệnh gây ra. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Là do độc của thôn Dược Vương gây ra”
Một giọng nói vang lên. Lâm Chính giật mình, quay lại nhìn Anh thấy một cô gái mặc đồ lụa như tiên tử giáng trần đang đứng phía sau mình.
Là Liễu Như Thi!
“Cô Liễu!”
“Thần y Lâm, nhìn thấy anh không sao là tôi yên tâm rồi”, Liễu Như Thi khẽ nói.
Mặc dù Lâm Chính không để lộ thân phận thật trước mặt đám đông nhưng Liễu Như Thi là người thông minh nên đã đoán ra được từ câu nói vừa rồi của Lâm Chính.
“Trước đó không lâu, thôn Dựợc Vương tấn công học viện Huyền Y Phái. Tần Bác Tùng vội vàng cử người đưa cô Tô Nhu đi. Thế nhưng thực lực của đám người thôn Dược Vương quá mạnh, học viện không chống lại được. Sau khi phải trả một cái giá vô cùng thê thảm thì họ mới chuyển được cô Tô Nhu từ học viện tới bệnh viện. Chỉ có điều…cô Tô Nhu bị trúng rất nhiều châm độc và đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm. Không ai biết về loại độc tố này nên không biết phải làm thế nào. May mà tôi và sư phụ tới nơi, còn mang theo cả cỏ Huyền Chu cùng với thần châm của sư phụ thì mới có thể giữ được tính mạng cho cô Tô Nhu. Nhưng dù có như vậy thì tứ chi của cô ấy…cũng rất khó xử lý”, Liễu Như Thi thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ áy náy.
Lâm Chính chau mày, nhanh chóng bước tới bắt mạch cho Tô Nhu. Sắc mặt của anh càng lúc càng khó coi.
“Độc của thôn Dược Vương không khủng khiếp mà kỳ lạ. Độc tính của chúng chạy lung tung trong cơ thể Tô Nhu nên khó mà thải ra ngoài được. Hơn nữa nó còn liên kết với độc của hoa Tuyệt Mệnh khiến cho độc của Hoa Tuyệt Mệnh tiếp tục phát tác dù trước đó đã được tôi kiểm soát".
Lâm Chính nói giọng khàn khàn: “Lập tức sắp xếp phòng phẫu thuật, tôi phải tiến hành cấp cứu cho Tô Nhu”.
“Thần y Lâm, tình trạng hiện tại của cô Tô Nhu rất nghiêm trọng, chỉ cần một hành động kích thích mạnh thôi cũng có thể khiến lượng độc tố gia tăng. Nếu như xử lý không tốt thì e rằng….cô Tô Nhu sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm mất…”
Liễu Như Thi bặm môi, thận trọng lên tiếng: “Tôi cảm thấy, chúng ta tạm thời truyền dịch, ổn định độc tố. Sau đó ngày mai hãy tiến hành phẫu thuật”.
“Ngày mai? Phẫu thuật gì?", Lâm Chính quay lại nhìn.
“Phẫu thuật…cắt đứt tứ chi…”, Liễu Như Thi khẽ nói.
Điều đó có nghĩa là gì thì ai cũng hiểu. Lâm Chính lạnh lùng nhìn cô ấy rồi lắc đầu.
"Chẳng qua là cô dồn độc tới tứ chi sau đó cắt bỏ để giữ mạng sống. Cách này đúng là có hiệu qủa nhưng như vậy dù cô ấy có sống thì cũng khác gì đã chết chứ? Cô cảm thấy Tô Nhu có thể chấp nhận nổi chuyện đó không?”
“Nhưng vẫn tốt hơn chết thật”, Liễu Như Thi lập tức đáp lại. Lâm Chính không hề trả lời, chỉ lấy vài cây dược thảo từ trong người ra đưa cho Liễu Như Thi.
Liễu Như Thi há mồm trợn mắt.
“Đây là…”, cô ấy run rẩy.
“Lấy đi sắc thuốc đi, đợi tôi chữa cho Tô Nhu xong thì cho cô ấy uống”.
Lâm Chính thản nhiên nói. Liễu Như Thi run rẩy nhận lấy số dược liệu quý giá. Cô cảm thấy hoang mang.
“Chẳng trách anh không đồng ý”, Liễu Như Thi khẽ gật đầu: “Được, vậy tôi đi chuẩn bị!”
Liễu Như Thi bước ra khỏi phòng ICU. Lâm Chính lập tức nhờ y tá đưa Tô Nhu chuyển sang phòng cấp cứu.
Lúc này, Cung Hỉ Vân bước tới.
“Chủ tịch…”
“Phía bên Mã Hải thế nào rồi?”, Lâm Chính hỏi bằng giọng khàn khàn. Cung Hỉ Vân bặm môi, cúi đầu không nói gì.
“Đưa tôi đi xem sao?”, Lâm Chính nói.
“Vâng, chủ tịch!”
Chương 1339: Các người coi tôi là con rể sao?
Tình hình của Mã Hải đỡ hơn Tô Nhu nhiều.
Ông ta nằm trên giường bệnh, thở yếu ớt, mắt lờ đờ dường như vẫn còn giữ được ý thức. Thấy Lâm Chính bước vào, Mã Hải lập tức mở mắt to hơn.
Ông ta há miệng, định nó gì đó nhưng môi run mãnh liệt và không nói nên lời.
Lâm Chính bước tới, bắt mạch cho ông ta. Anh lập tức hiểu ra: “Vùng cổ bị liệt rồi, do dây thần kinh bị tê liệt, phải thở nhờ máy thở. Khu thần kinh trung ương có hiện tượng trúng độc, ý thức lúc có lúc không, hơn nữa khả năng duy trì mạng sống đang thấp dần".
Lâm Chính vừa nói vừa rút châm bạc ra, cắm lên vùng cổ của Mã Hải. Mã Hải từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
“Chủ tịch, tình hình của ông ấy…”
“Chữa được nhưng cần điều trị dài, ít nhất là phải một năm”, Lâm Chính lên tiếng.
May mà anh lấy được không ít dược thảo từ vườn thuốc tiên tổ trong thôn Dược Vương. Tất cả những loại thảo dược này đều có liên quan tới việc giải độc do thôn đó này gây ra.
Nếu như không có những thứ đó thì dù là Tô nhu hay Mã Hải cũng sẽ đều bị mất mạng…
“Tốt quá rồi”, Cung Hỉ Vân thở phào. Mã Hải là cốt cán của Dương Hoa. Nếu như có chuyện gì xảy ra với ông ta thì Lâm Chính sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Những ngày tiếp theo, Lâm Chính hầu như có mặt ở khắp các bệnh viện trong Giang Thành. Anh cử người của học viện tới, phát dược thảo, chỉ họ cách chữa trị, để họ đi giải độc cho những người bị trúng độc.
Lần này thương vong quá nghiêm trọng, một mình Lâm Chính căn bản không xử lý hết được. Hai ngày này tâm trạng của anh vô cùng nặng nề. Anh thở hắt ra, ngồi xuống một chiếc ghế bên ngoài hành lang của bệnh viện.
“Ăn chút gì đi”, giọng nói của Lạc Thiên vang lên.
“Tôi vẫn chưa đói”.
“Anh sắp không ăn hai ngày rồi. Anh không muốn đi thì tôi mua cho anh rồi đây”, Lạc Thiên giơ túi lên, mỉm cười nói.
Lâm Chính chỉ lắc đầu khổ sở. Anh cầm hộp cơm, mở ra.
Lạc Thiên ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn anh. Cô thấy rõ khuôn mặt vô cùng mệt mỏi của anh…
“Vết thương của Tô Nhu chắc không có gì nghiêm trọng đúng không?”, Lạc Thiên cố giấu đi sự lo lắng và đau khổ. Cô ấy mỉm cười hỏi.
“Yên tâm. Không sao đâu”, Lâm Chính chần chừ rồi đáp lại.
“Tôi biết mà. Dù sao thì anh cũng đại thần y. Có bệnh gì mà anh không chữa trị được chứ?”, Lạc Thiên cười hi hi.
Lâm Chính im lặng. Lạc Thiên không biết nói gì nữa, đành đứng dậy: “Tôi đi mua cho anh ít nước nhé”.
“Không cần đâu”
“Không sao đâu, phía bên kia có máy bán nước tự động”, nói xong, cô ấy vội vàng rời đi.
Lâm Chính đang ăn, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn thở dài và đặt hộp cơm xuống. Có lẽ Đông Hoàng Giáo cũng bị tổn thất không hề nhỏ.
...
“Đồ đáng chết này, quả nhiên là cậu ở đây!”, lúc này có tiếng chửi rủa vang lên khắp hành lang. Không ít người ngoái lại nhìn.
Rõ ràng đó là Trương Tinh Vũ và Tô Quảng. Lâm Chính thản nhiên nhìn hai người bọn họ.
“Đồ súc sinh này, xem cậu hại con gái tôi thành ra cái gì rồi? Cậu đáng bị băm vằm, chết không nhắm mắt”, Trương Tinh Vũ mặt đỏ linh căng, tâm trạng vô cùng kích động. Bà ta lao lên.
Tô Quảng vội vàng ngăn lại: “Tinh Vũ, bà giận cái gì? Cảnh sát nói là vẫn đang điều tra nguyên nhân vết thương của Tô Nhu, không liên quan gì tới Lâm Chính cả, sao bà trách nó?”
“Sao không trách nó được! Sau khi con gái tôi bị thương, thằng súc sinh này đưa nói tới học viện chữa trị. Chữa lâu vậy mà không thấy hiệu quả gì, còn để xảy ra chuyện này. Không phải do nó gây ra thì còn do ai? Nó đáng bị băm ra hàng trăm mảnh”, Trương Tinh Vũ dữ dằn chửi đổng cả lên.
“Không phải bà nói là thần y Lâm sắp xếp điều trị cho con gái chúng ta sao?”, Tô Quảng trầm giọng.
“Cái gì mà thần y Lâm! Thần y Lâm chết từ lâu rồi! Chính là do thằng chết tiệt này hại. Nếu không phải tại nó thì con gái tôi sẽ không bị đưa tới học viện đó. Chính nó, thả tôi ra, tôi phải đập chết cái tên khốn nạn này".
Trương Tinh Vũ như phát điên. Đột nhiên, bà ta đẩy Tô Quảng ra, lao về phía Lâm Chính định tát vào mặt anh. Thế nhưng tay bà ta còn chưa kịp làm gì thì...
Bốp! Một âm thanh giòn giã vang lên.
Cả hành lang trở nên im lặng. Người xung quanh há mồm trợn mắt.
Lâm Chính tắt thẳng vào mặt Trương Tinh Vũ, khiến bà ta ngã ra đất. Trương Tinh Vũ hóa đá. Một bên mặt bà ta nóng ran, đầu óc trống rỗng.
Một lúc sau, bà ta mới kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cậu…cậu dám đánh tôi? Cậu dám đánh tôi? Tôi sẽ giết cậu”, Trương Tinh Vũ đứng bật dậy, cả người giống như một con quỷ lao về phía Lâm Chính.
Một giây sau...
Bốp! Thêm một tiếng tát nữa vang lên. Trương Tinh Vũ lại phải lùi về sau, mặt sưng vù. Lần này bà ta hoàn toàn đơ ra và nhìn chăm chăm Lâm Chính. Đôi mắt anh lạnh tới mức đáng sợ.
“Lâm Chính! Cậu tạo phản phải không? Đến cả mẹ vợ cậu mà cậu cũng dám đánh?”, Tô Quảng tức lắm bèn gào lên.
“Mẹ vợ sao? Sao? Các người đã coi tôi là con rể bao giờ chưa?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Ý cậu là gì?”
“Trương Tinh Vũ không phân rõ trắng đen đã tới chửi tôi, chẳng phải là vì bà ta bất mãn với tôi, coi tôi là cái thùng rác xả giận hay sao? Các người…có thật sự coi tôi là con rể không?”, Lâm Chính lạnh giọng.
Chương 1340: Tôi sẽ giải quyết một mình
Lời nói của Lâm Chính có thể nói là đâm thẳng vào trái tim Trương Tinh Vũ.
Đúng vậy, bà ta quả thực muốn lấy Lâm Chính ra làm thùng trút giận.
Bây giờ bà ta đang tức giận!
Cực kỳ tức giận!
Tức đến mức phát điên lên!
Bà ta không tức giận vì tình cảnh hiện giờ của con gái mình, bà ta tức là vì đang yên đang lành thì thần y Lâm không còn nữa?
Vốn dĩ khi biết thần y Lâm sẽ chữa bệnh cho con gái mình, Trương Tinh Vũ đã rất vui mừng và kích động.
Bà ta biết lần này chắc chắn sẽ có hi vọng.
Tuy giữa chừng xảy ra rất nhiều chuyện khiến bà ta không thể chấp nhận, nhưng không quan trọng.
Chỉ cần cuối cùng thần y Lâm và con gái bà ta thành đôi, bà ta tuyển được cậu con rể quý như vậy, thì bà ta chịu ấm ức gì, con gái bà ta chịu ấm ức gì cũng là đáng giá.
Nhưng bây giờ... tất cả đã tan biến như bong bóng.
Thần y Lâm đã không còn...
Cậu con rể đẹp trai nhiều tiền, nổi tiếng trong nước... đã chết.
Khi nhận được tin này, Trương Tinh Vũ còn không tin.
Dù sao cũng không ai nhìn thấy thần y Lâm bị chết.
Thông tin về cái chết của anh cũng chỉ là lời nói miệng.
Đó chính là Nghịch Chuyển Châm của giới Đông y.
Không biết là ai đã để lộ ra chuyện về Nghịch Chuyển Châm, cũng khiến mọi người bắt đầu tìm hiểu về châm pháp thần kỳ và đặc biệt này.
Thậm chí một số người nổi tiếng trên mạng còn làm riêng mấy video về Nghịch Chuyển Châm.
Thế là rất nhiều người đều biết, những người dùng Nghịch Chuyển Châm cho chính mình đều không thể sống được.
Chuyện thần y Lâm trúng châm mà chết cũng dần lan ra.
Lại thêm Dương Hoa và học viện Huyền Y Phái nhiều lần gặp nạn mà không thấy thần y Lâm ra mặt, thế nên tin này cũng dần được chứng thực.
Trên mạng lập tức khóc than ai oán.
Cộng đồng người hâm mộ của thần y Lâm thậm chí còn đổi ảnh đại diện sang màu đen.
Sao Trương Tinh Vũ có thể không tin chứ?
Cậu con rể quý hóa hoàn hảo không khuyết điểm cứ thế vuột mất, Trương Tinh Vũ có thể nói là oán khí ngập trời.
Vốn dĩ bà ta đang bực bội không có chỗ xả, đến học viện Huyền Y Phái thăm con gái lại vừa khéo đụng độ Lâm Chính, sao bà ta có thể nhẫn nhịn được chứ? Lập tức ngoạc miệng chửi bới, chẳng khác nào một mụ đàn bà ngoa ngoắt, muốn trút hết lửa giận trong lòng lên người anh.
Không ngờ... Lâm Chính lại dám đánh bà ta!
Còn nói ra những lời như vậy!
Đầu óc Trương Tinh Vũ rối tung lên như mớ bòng bong.
Bà ta không thể ngờ được Lâm Chính dám đánh trả...
"Cậu... cậu nói vậy là có ý gì? Sao chúng tôi lại không coi cậu là con rể chứ? Hơn nữa, cho dù chúng tôi không coi cậu là con rể, thì cậu cũng không được ra tay! Cậu chỉ là bậc con cháu, làm như vậy là đại nghịch bất đạo! Cậu hiểu không hả?", Tô Quảng tức điên lên, trừng mắt quát Lâm Chính.
"Vậy là tôi phải ngoan ngoãn đứng đây để Trương Tinh Vũ đánh chửi, không được phép đánh trả sao?", Lâm Chính hỏi vặn lại.
"Cậu..."
Tô Quảng không biết phản bác thế nào.
"Được rồi!".
Đúng lúc này, Trương Tinh Vũ đột nhiên lên tiếng.
Tô Quảng nhìn bà ta.
Chỉ thấy bà ta đang ôm mặt, ánh mắt đầy thù hằn và phẫn nộ.
Bây giờ bà ta chỉ muốn xông ngay tới lột da Lâm Chính, nhưng nhìn vóc người Lâm Chính, bà ta vẫn dẹp ý định này đi.
Cộng thêm việc xung quanh đông người, lại đang ở bệnh viện, Trương Tinh Vũ biết không thể làm ầm ĩ chuyện này lên được, nếu không chỉ có bà ta bị thiệt mà thôi.
Trương Tinh Vũ hậm hực trừng mắt nhìn Lâm Chính, nghiến răng nghiến lợi nói: "Họ Lâm kia! Cậu được lắm! Bà đây nhớ rồi nhé!".
Lâm Chính ngước mắt lên.
"Trước kia Tiểu Nhu không ly hôn là nó ngu, tôi cũng mặc kệ nó! Lần này thì không thể để thế được! Chờ Tiểu Nhu xuất viện, có cậu thì không có tôi, có tôi thì không có cậu! Nếu nó không ly hôn, tôi sẽ nhảy lầu!".
Trương Tinh Vũ tức giận nói, rồi kéo cánh tay Tô Quảng, đi vào trong.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn hai người họ, không nói lời nào.
Người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Đã đến lúc này rồi mà bọn họ vẫn chỉ nghĩ đến vinh hoa phú quý, nghĩ đến việc Tiểu Nhu có thể gả cho rể quý hào môn hay không, đúng là khiến cho người ta cảm thấy bi ai", Lạc Thiên đi tới, nhẹ giọng nói.
"Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tôi không thể thay đổi suy nghĩ của bọn họ, tôi chỉ cần làm tốt việc của mình là được", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Nhưng nếu cô Trương thực sự ép Tiểu Nhu phải ly hôn với anh thì phải làm sao đây?", Lạc Thiên dè dặt hỏi.
Lâm Chính trầm tư một lát rồi đáp: "Xem Tiểu Nhu lựa chọn thế nào đi, nếu cô ấy đồng ý thì... đành ly hôn vậy".
Lạc Thiên không nói gì, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp.
Sau khi giải quyết gần hết việc của bệnh viện, Lâm Chính liền đến bên cạnh học viện Huyền Y Phái.
Hiện giờ nơi này đã bị phong tỏa.
Ngày nào cảnh sát cũng đến để điều tra manh mối.
Lâm Chính không thể tùy ý lộ mặt, tránh đánh rắn động cỏ.
Anh đứng hút thuốc trong con ngõ nhỏ bên cạnh học viện.
Một lát sau, một bóng dáng xuất hiện bên cạnh anh, quỳ một gối xuống.
"Bái kiến giáo chủ!".
Đây chính là Kiếm Ám Tâm trong số bảy ảnh ngự.
Lúc này, sắc mặt Kiếm Ám Tâm trắng bệch, hơi thở cũng không còn ổn định như trước, mà có chút yếu ớt.
Lâm Chính nhìn anh ta, bình tĩnh nói: "Anh bị trúng độc sao?".
"Vâng", Kiếm Ám Tâm nhỏ giọng đáp.
"Những người khác đâu?".
"Đang ở trong giáo trị thương!".
Lâm Chính nhíu chặt mày.
"Lần này, những người thôn Dược Vương phái tới tập kích học viện Huyền Y Phái đều là tinh nhuệ, có 11 nguyên lão của thôn Dược Vương dẫn đội. Chúng tôi ít không địch được nhiều, nên đã thất bại. Chúng tôi vô dụng, xin giáo chủ giáng tội", Kiếm Ám Tâm cúi đầu nói.
"Nguyên lão cũng tham gia à? Đây không phải là lỗi của các anh, tôi không trách các anh".
Lâm Chính lấy một chiếc bình sứ nhỏ trong túi ra, đưa cho anh ta.
“Uống đi, có thể giải được độc trên người anh”.
"Cảm ơn giáo chủ".
Kiếm Ám Tâm vội đỡ lấy.
"Thủ đoạn và năng lực hành động của thôn Dược Vương vượt xa dự liệu của tôi, chuyện này xảy ra cũng là do tôi chuẩn bị không kịp thời", Lâm Chính nhỏ giọng nói.
"Giáo chủ, chúng ta lập tức tập hợp các tinh nhuệ trong giáo đánh về phía thôn Dược Vương. Tuy Đông Hoàng Giáo đã sa sút hơn trước đây, nhưng thôn Dược Vương cũng không thể coi thường được", Kiếm Ám Tâm ôm quyền nói.
Lâm Chính lắc đầu đáp: "Hiện giờ trong giáo... e là cũng không ổn định đúng không?".
Kiếm Ám Tâm sửng sốt, cúi đầu im lặng.
"Anh về Đông Hoàng Giáo trước đi, hiện giờ ổn định trong giáo đã rồi tính tiếp. Chuyện của thôn Dược Vương tôi sẽ tự giải quyết, không cần Đông Hoàng Giáo tham gia", Lâm Chính khàn giọng nói.
Kiếm Ám Tâm ngẩng phắt đầu lên: "Giáo chủ..."
Lâm Chính giơ tay lên, ngắt lời anh ta.
"Kiếm Ám Tâm, hiện giờ trong giáo có rất nhiều người có thái độ miệng phục nhưng tâm không phục đối với tôi, còn nhòm ngó vị trí giáo chủ của tôi nữa. Nếu tôi muốn trong giáo ổn định, thì chỉ có một cách, đó là giết, dùng vũ lực để trấn áp, khiến những người không phục tôi phải sợ hãi. Nhưng làm vậy thì chắc chắn thực lực của Đông Hoàng Giáo sẽ giảm sút. Đây là điều không ai muốn thấy, tôi nghĩ anh cũng không hi vọng tôi đại khai sát giới đúng không?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Kiếm Ám Tâm chần chừ một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Mấy năm nay, giáo ta đã có quá nhiều giáo chúng chết vì nội đấu rồi... Anh cả... cũng vì vậy mà bị tàn phế".
Trong bảy ảnh ngự, chỉ có sáu người đi theo Lâm Chính, còn người đứng đầu ảnh ngự, đến giờ vẫn nằm ở Đông Hoàng Giáo trị thương dưỡng bệnh.
"Tôi sẽ chữa khỏi cho anh ta, về phần Đông Hoàng Giáo, tôi cũng sẽ khiến tất cả mọi người tâm phục khẩu phục".
"Giáo chủ định làm thế nào?".
"Chuyện thôn Dược Vương lần này, tôi sẽ giải quyết một mình. Nếu tiêu diệt được thôn Dược Vương, thì trên đời này còn ai không sợ tôi chứ? Đông Hoàng Giáo còn ai không tâm phục khẩu phục tôi chứ?", Lâm Chính khàn giọng nói.
Kiếm Ám Tâm nghe thấy thế, trong lòng giật thót.
Đơn thương độc mã đối phó thôn Dược Vương?
Giáo chủ điên rồi sao?
Lâm Chính tìm nhân viên của Dương Hoa trả tiền xe, sau đó vội vã đến số 222 đường Mã Dao.
Tài xế đó được số tiền gấp ba, trong lòng cực kỳ vui vẻ, vẫy tay: “Đơn này miễn phí!”, sau đó chở Lâm Chính đi tiếp.
Số 222 đường Mã Dao khá xa, đi nửa tiếng mới tới nơi.
Đây là vùng ngoại ô, dòng xe rất ít, cực kỳ yên tĩnh.
Xuống xe, Lâm Chính đi vào tòa nhà cũ bên đường.
Dưới lầu là một tiệm sửa xe, tường đen kịt, mùi dầu máy nồng nặc.
Lâm Chính đi dọc theo lối lên cầu thang nhỏ hẹp.
Đến lầu hai.
Cộc cộc cộc.
Lâm Chính gõ cửa, nhưng không ai ra mở.
Anh nhíu mày, dán tai vào sát cửa nghe, lại có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập khe khẽ ở bên kia cửa.
Dường như người bên trong đang cố ý che giấu động tĩnh của mình, tránh bị Lâm Chính ở ngoài cửa nghe thấy.
Nghĩ đến đó, Lâm Chính không do dự nữa, nắm tay nắm cửa, sau đó dùng sức kéo ra.
Rắc!
Tay nắm cửa bị kéo hư, lộ ra lỗ khóa ở bên trong.
Lâm Chính đánh tới một chỉ.
Khóa ở bên trong bị biến dạng, cửa bị anh đẩy ra một cách dễ dàng.
“Á!”.
Người trong phòng sợ đến mức la lên liên tục, vội vàng bỏ chạy.
Lâm Chính chui vào trong, bấy giờ mới phát hiện người trong này là Lạc Thiên!
“Đừng qua đây, anh dám qua đây, tôi… tôi sẽ không khách sáo đâu!”.
Không biết Lạc Thiên lấy đâu ra con dao gọt hoa quả, run rẩy hét lên.
Nhưng khi nhìn thấy rõ là Lâm Chính, dao gọt hoa quả trong tay cô ấy không tự chủ trượt xuống, rơi xuống đất.
“Lâm Chính…”.
Lạc Thiên che miệng, nước mắt lăn tròn trong mắt. Cuối cùng cô ấy mặc kệ tất cả, chạy tới ôm chầm lấy Lâm Chính, khóc nức nở.
Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn ôm lấy Lạc Thiên, nhẹ giọng an ủi.
Anh có thể cảm nhận được Lạc Thiên đang rất sợ hãi.
Dù là lúc này, cơ thể cô ấy cũng đang run rẩy không ngừng.
“Tiểu Thiên, không sao rồi, đừng sợ, không ai có thể làm hại cô!”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Lâm Chính, anh không sao thì tốt, anh không sao thì tốt, bọn họ nói anh chết rồi”, Lạc Thiên giàn giụa, nghẹn ngào nói.
“Sao tôi lại chết? Không phải tôi đã nói trong vòng năm ngày tôi nhất định sẽ trở lại sao?”, Lâm Chính nói.
Lạc Thiên khẽ gật đầu, không ngừng lau nước mắt.
“Được rồi Tiểu Thiên, nói tôi nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dương Hoa có chuyện gì? Học viện Huyền Y Phái lại làm sao? Những chuyện này… có phải là do người của thôn Dược Vương làm không?”, Lâm Chính nghiêm mặt hỏi.
“Những chuyện này đều là người của thôn Dược Vương làm, bọn họ buộc Học viện Huyền Y Phái phải giao cô Nhan Khả Nhi ra. Cụ Tần không chịu giao ra, bọn họ bắt đầu âm thầm giở thủ đoạn! Bọn họ cho người dùng danh nghĩa tranh chấp y tế xông vào học viện, bắt đầu đập phá bừa bãi, sau đó lại cho cao thủ lẻn vào ám sát thành viên nòng cốt của Học viện Huyền Y Phái. May là phòng ngự của chúng ta tốt, kịp thời ngăn chặn bọn họ, nhưng cũng gây ra thương vong không nhỏ. Hơn nữa, chuyện lần này quá tồi tệ, ảnh hưởng rất lớn khiến học viện không thể không đóng cửa”.
“Vậy Dương Hoa… có chuyện gì xảy ra? Mấy người Mã Hải bị làm sao?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Bọn họ bị hạ độc…”.
Lạc Thiên vừa khóc vừa nói.
“Hạ độc?’.
“Vì tôi học ở học viện, người ngoài đều biết quan hệ giữa tôi và thần y Lâm rất tốt, nên người của thôn Dược Vương định hại tôi. Sau khi học viện xảy ra bạo loạn, ông Từ Thiên đã đưa tôi đến Dương Hoa lánh nạn, nào ngờ tôi ở Dương Hoa chưa được bao lâu thì phát hiện không ít người của công ty Dương Hoa đột nhiên ngã gục, miệng trào bọt mép, tính mạng gặp nguy hiểm. Mã tổng lo rằng người của thôn Dược Vương sẽ xông vào công ty nên đã đưa tôi đến nơi này. Nhưng khi tôi đi rồi, Mã tổng… ông ấy cũng trúng độc…”, Lạc Thiên rơi nước mắt, vẻ mặt đầy đau khổ.
“Người của thôn Dược Vương hạ độc, các cô hoàn toàn không thể phòng bị được… Trước đó tôi nhìn thấy rất nhiều người ở Dương Hoa trúng độc mà chết, xem ra người của thôn Dược Vương dự định sẽ giết chết mọi người”, Lâm Chính lộ ra vẻ mặt dữ tợn, khản giọng nói: “Nếu bọn họ đã quyết tâm đuổi tận giết tuyệt, vậy thì đừng trách tôi”.
“Lâm Chính, chúng ta không thể đối phó với bọn họ. Người của thôn Dược Vương có sức mạnh quá lớn, chúng ta chỉ có thể chạy trốn, vẫn nên nghĩ cách rời khỏi đây, tạm thời đến nơi khác tránh sóng gió”, Lạc Thiên vội nói.
“Không vội, Tiểu Thiên, điện thoại của cô đâu? Điện thoại tôi hết pin, tôi phải hỏi xem tình hình bên phía Tần Bách Tùng”, Lâm Chính nói.
“Điện thoại tôi ở trong phòng, tôi sẽ đi lấy”.
Lạc Thiên nói xong định đi vào trong.
Nhưng đúng lúc đó, chợt có mấy bóng người đột nhiên xông vào, lao về phía Lạc Thiên.
“Hả?”.
Vẻ mặt Lâm Chính lập tức căng thẳng, trong mắt lộ ra sự dữ tợn.
“Lạc Thiên ở đây! Mau tiêu diệt cô ta!”.
“Giết!”.
Tiếng la hét cấp bách vang lên, mấy bóng người đó đồng loạt nhảy vọt về phía Lạc Thiên. Một trong số họ rút dao găm, nhắm thẳng về phía tim Lạc Thiên.
“A!”.
Lạc Thiên kêu lên kinh hãi, nguy hiểm đột ngột ập tới khiến đầu óc cô ấy không kịp phản ứng.
Khoảnh khắc dao găm đâm về phía Lạc Thiên, bên cạnh đột nhiên có một cánh tay vươn ra, nắm lấy cổ tay cầm dao găm.
Dao găm dừng lại trước tim Lạc Thiên ba tấc.
“Cái gì?”, người đó kêu lên thất thanh.
Lạc Thiên sợ đến mức liên tục lùi lại.
“Giải quyết người đó trước!”.
Hai người khác quát lên, xông về phía Lâm Chính.
Lâm Chính dâng lên sát ý, đột nhiên dùng sức.
Rắc!
Cổ tay của người đó bị bóp gãy, gã la lên thảm thiết.
Nhưng gã còn chưa kịp phát ra tiếng, Lâm Chính đấm một cú vào đầu gã.
Bùm!
Đầu người đó lập tức nổ tung tại chỗ như quả dưa hấu bị bổ nát.
“A!”.
Tiếng la sợ hãi vang vọng tứ phía.
Lạc Thiên suýt chút nữa ngất đi.
Hai người còn lại cũng tái mặt, tràn đầy kinh hãi.
Người này là ai? Sao thủ đoạn lại ghê rợn như vậy?
“Giết!”.
Hai người nọ nghiến răng, rút dao đâm về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại phớt lờ con dao đó, đánh thật mạnh vào mặt người còn lại.
Roạt!
Âm thanh quỷ dị vang lên.
Nửa gương mặt người đó… lại bị Lâm Chính tát bay, cổ gã bị sức mạnh to lớn làm cong vẹo, ngã xuống đất tắt thở ngay tức khắc.
“Chết đi!”.
Kẻ còn lại nhân cơ hội đâm dao găm vào mu bàn tay Lâm Chính.
Keng!
Tiếng động to rõ vang lên.
Dao găm đâm vào mu bàn tay Lâm Chính, nhưng lại không thể cắm vào trong…
“Cái gì?”.
Người đó trợn tròn mắt.
“Nói tôi nghe, các người là người của thôn Dược Vương đúng không?”.
Lâm Chính chậm rãi quay người lại, đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn gã…
Chương 1337: Trảm tận giết tuyệt?
Loại người vung quyền là nát đầu, ném người như ném chó, hơn nữa còn đao thương bất nhập… không phải quái vật thì còn là gì?
Dù người của thôn Dược Vương này hiểu nhiều biết rộng, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy ai đáng sợ như vậy…
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi nói với anh… Tôi là người của thôn Dược Vương, cầu xin anh đừng giết tôi, anh hỏi tôi điều gì tôi cũng nói với anh…”, người đó hoàn toàn bị dọa sợ, run lẩy bẩy, vội la lên.
“Lần này thôn Dược Vương định làm gì? Đuổi tận giết tuyệt sao?”, Lâm Chính dữ tợn hỏi.
“Người bên trên nói phải trảm tận giết tuyệt… Dù gì lần này thôn Dược Vương chúng tôi cũng đã mất hết, mặt mũi không còn, nếu không đuổi tận giết tuyệt thì không thể lập uy, mặt mũi của thôn Dược Vương… sẽ không giữ được…”, người đó sợ đến mức gần như dùng giọng khóc để nói.
“Chỉ vì thế mà các người giết bao nhiêu người như vậy? Chỉ vì thế mà các người tùy tiện dùng độc tàn sát người vô tội?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm người đó, giọng nói dần trở nên lạnh lùng, nhưng trong đó chất chứa cơn giận gần như không thể kìm chế…
“Tôi… Tôi không biết, đây là ý của cấp trên… Tôi thật sự không biết gì cả…”, người đó muốn khóc mà không có nước mắt.
Lâm Chính siết chặt nắm đấm: “Bây giờ ở Giang Thành còn bao nhiêu người của thôn Dược Vương?”.
“Có… Có hơn một nghìn người, đều là tinh nhuệ từ trong thôn…”.
“Tinh nhuệ?”.
“Người trong thôn… đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, chúng tôi chỉ là nhóm yếu nhất, dù sao cũng chỉ có nhiệm vụ giết phụ nữ tay yếu chân mềm…”, người đó run rẩy nói.
“Vậy làm sao các người tìm được chỗ này?”, Lâm Chính hỏi.
“Chúng tôi cũng có không ít tai mắt ở Giang Thành, có… có người cung cấp tin tình báo cho chúng tôi…”.
“Nói tên bọn họ cho tôi”, Lâm Chính nói.
“Được… Được, chỉ cần đừng giết tôi, chuyện gì tôi cũng nói!”.
Người đó hoàn toàn bị dọa sợ vỡ mật, nói ra tất cả những tai mắt của thôn Dược Vương cài vào Giang Thành.
Lâm Chính càng nghe càng thấy lòng nguội lạnh.
Lạc Thiên càng nghe, tim càng đập nhanh đến sợ.
Bởi vì trong số đó cũng có người bọn họ quen biết là tai mắt của thôn Dược Vương.
Tai mắt của thôn Dược Vương lại cài đến tận đây!
Một trong số đó thậm chí còn là hàng xóm của y quán Lạc Thiên…
“Thôn Dược Vương… vươn cánh tay dài thật!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Lúc này, điện thoại trong túi người đàn ông đột nhiên rung lên.
Lâm Chính đưa mắt nhìn sang: “Mở loa ngoài, bắt máy!”.
“Vâng… Vâng…”.
Người đó run rẩy lấy điện thoại ra, ấn nút nghe.
“A Hạo! Cô chủ đã về! Tất cả mọi người lập tức rút quân, về thôn”, trong điện thoại vang lên một giọng nói trầm thấp.
Người đó mở miệng, muốn nói nhưng lại không dám nói.
Cô chủ?
Chắc chắn là Nhan Khả Nhi!
Lâm Chính dùng ánh mắt ra hiệu cho gã.
Người đó mới cố gắng giả vờ bình tĩnh, đáp: “Tôi… Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ về ngay”.
“Được… A Hạo, cậu không sao chứ? Sao giọng nói lạ vậy?”.
“Không… Không sao, chỉ là trời nóng quá… Vậy tôi cúp máy trước đây”.
Người đó cười gượng, sau đó cúp máy.
Lúc này, Lâm Chính ngăn gã lại, đưa mắt ra hiệu cho gã.
Người đó sững sờ một lúc, lập tức hiểu được ý của Lâm Chính.
“À đúng rồi… Cô chủ hiện đang ở đâu?”, người đó giả vờ tình cờ hỏi.
“Còn ở đâu được, đương nhiên là về thôn rồi! Hừ, nếu không phải cô chủ dùng cái chết uy hiếp thì người bên trên chắc chắn sẽ giết chết toàn bộ người liên quan đến thần y Lâm!”.
“Nói vậy là… người bên trên định tha cho người bên phía thần y Lâm?”, người đó run giọng hỏi.
“Tha? Cậu nghĩ về người bên trên của chúng ta đơn giản quá! Lần này thôn Dược Vương chúng ta mất thể diện lớn như vậy, sao có thể cứ thế bỏ qua? Bây giờ rút người về là vì lo cô chủ sẽ làm chuyện gì quá khích, trấn an cô chủ mà thôi, để cô chủ yên tâm hoàn thành kế hoạch trăm năm của thôn Dược Vương chúng ta. Đợi đại sự hoàn thành, người bên trên ắt sẽ quay lại giải quyết người bên phía thần y Lâm. Đến lúc đó có bao nhiêu tính bấy nhiêu, không để một ai thoát”, giọng nói trong điện thoại dần trở nên lạnh lùng.
Người đó kinh hãi, mở lớn mắt nhìn Lâm Chính.
Lúc này, vẻ mặt Lâm Chính tĩnh lặng như nước, không lên tiếng.
Tút.
Điện thoại bị cúp máy.
“Anh thấy được… được rồi chứ? Tha cho tôi đi…”, người đó cầm điện thoại, run rẩy nói.
Nhưng gã còn chưa nói xong.
Bộp!
Một cánh tay đã đánh xuyên qua ngực gã, đánh nát tim gã.
Cả người gã run lên, trừng to mắt nhìn Lâm Chính. Gã há miệng muốn nói gì đó, nhưng không thốt lên được chữ nào, ngược lại là máu trào ra…
Phịch!
Người đó ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Lạc Thiên sợ đến mức suýt thì ngất xỉu.
Cô ấy chưa bao giờ thấy mặt tàn ác như vậy của Lâm Chính.
Lần này anh đã thật sự nổi giận.
Mỗi một chiêu đều là sát chiêu, tuyệt đối không nương tay.
“Lâm Chính, anh… anh không sao chứ?”.
Lạc Thiên rúc trong góc, như mèo con bị dọa sợ.
“Tôi không sao”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khản giọng nói: “Không dọa cô sợ đấy chứ…”.
“Không… không sao…”.
“Xem ra tôi vẫn còn quá nhân từ, thôn Dược Vương ác độc hơn tôi nghĩ nhiều”.
Lâm Chính lộ ra ánh mắt dữ tợn, nhỏ giọng nói: “Tôi nhất định sẽ nhanh chóng diệt trừ thôn Dược Vương, vả lại… chắc chắn bây giờ Khả Nhi đang rất nguy hiểm, tôi phải đến thôn Dược Vương cứu cô ấy ra!”.
“Lâm Chính, tôi cảm thấy, bây giờ điều trước nhất anh cần làm không phải là trả thù thôn Dược Vương”, Lạc Thiên do dự một lúc, nhỏ giọng nói.
Lâm Chính nhìn cô ấy: “Cô có ý gì?”.
“Bệnh viện!”, Lạc Thiên không biết trả lời thế nào, chỉ nói hai chữ đơn giản.
Trong nháy mắt, người Lâm Chính run lên.
Phải!
Bệnh viện!
Mã Hải còn đang cấp cứu!
Tô Nhu đã rời khỏi Học viện Huyền Y Phái, không được chăm sóc hữu hiệu, tình hình hiện nay chắc cũng vô cùng nghiêm trọng!
“Đúng! Tôi phải đến bệnh viện ngay! Phải đến bệnh viện!”.
Lâm Chính lập tức chạy ra cửa.
“Ấy, Lâm Chính, đợi đã!”.
Lạc Thiên vội hô lên, đuổi theo, vội vàng bắt xe đến bệnh viện Nhân Dân. Lúc này, phòng bệnh ở đây đã chật kín người.
Tổng công ty Dương Hoa và Học viện Huyền Y Phái liên tục xuất hiện sự việc trúng độc thương vong quy mô lớn, không những ảnh hưởng dư luận mà còn tăng thêm áp lực cho bệnh viện ở Giang Thành.
Hơn nữa, sau khi Học viện Huyền Y Phái đóng cửa, rất đông người bệnh đang được chữa trị trong học viện không thể không chuyển đến bệnh viện thành phố.
Vì thế, bệnh viện thành phố trở nên quá tải, hành lang ở các tầng lầu khu nội trú đều kê đầy giường bệnh.
Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố.
Cung Hỉ Vân và những người khác đang lo lắng đứng đợi trước cửa.
Nhìn thấy Lâm Chính mặt mày âm u lạnh lẽo bước nhanh tới, Cung Hỉ Vân ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ.
“Chủ tịch Lâm?”.
Cung Hỉ Vân kích động tiến lên.
Lâm Chính không dùng gương mặt của thần y Lâm, nếu vậy chắc chắn sẽ dẫn rất nhiều phóng viên đến đây, đồng thời cũng sẽ khiến người của thôn Dược Vương cảnh giác.
Dù gì thôn Dược Vương và người ngoài đều cho rằng anh đã chết.
“Đừng phô trương thanh thế!”.
Lâm Chính quát khẽ, liếc nhìn phòng cấp cứu, nhỏ giọng hỏi: “Mã Hải sao rồi?”.
“Vẫn còn đang cấp cứu!”, sắc mặt Cung Hỉ Vân u ám: “Bác sĩ nói… tỷ lệ thành công… rất mong manh…”.
Chương 1338: Bốc hỏa
Lâm Chính đanh mắt. Anh cũng là người hành nghề y nên biết được điều đó có nghĩa là gì.
Anh nhìn về hướng cửa phòng cấp cứu và đột nhiên hỏi: “Tô Nhu đâu rồi?”
“Điều này…Cung Hỉ Vân do dự, không dám lên tiếng.
Lâm Chính tức giận bèn gào lên: “Mau nói cho tôi biết, Tô Nhu đang ở đâu?”
“Chủ tịch Lâm, cô Tô Nhu đang ở trong phòng ICU…”, Cung Hỉ Vân sợ hết hồn, vội vàng trả lời.
Lâm Chính mặt tối sầm, chạy về phía phòng ICU. Đám đông hoang mang.
“Nhười này là ai vậy, có vẻ sếp Cung rất sợ cậu ấy…”
“Không biết!
“Có lẽ cũng là nhân vật tai to mặt lớn”.
Đám thuộc hạ đều không biết Lâm Chính nên đương nhiên cũng không biết vì sao Cung Hỉ Vân – người phụ nữ bình thường hét ra lửa giờ lại trở nên lắp bắp như vậy…
Đợi khi tới phòng ICU thì Lâm Chính cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Nhu. Lúc này, Tô Nhu nằm lặng im trên giường với khuôn mặt trắng bệch. Cô gái đang trong tình trạng hôn mê.
Điều khiến Lâm Chính như phát điên đó là hai cánh tay của cô lúc này được nối đầy dây rợ, nhìn trông vô cùng đáng thương và đáng sợ. Hơn nữa cánh tay đã bắt đầu xuất hiện những mảng đen. Có thể nhận ra, cánh tay của cô bắt đầu hoại tử. Thông thường thì phải cắt bỏ đi rồi.
Lâm Chính run rẩy, lập tức lao vào trong, lật chăn của Tô Nhu ra. Anh phát hiện hai chân của cô cũng bị như vậy. Nói cách khác, tứ chi của Tô Nhu đã bắt đầu hoại tử. Nếu chữa trị không tốt thì sẽ không giữ được.
Lâm Chính vội vàng lùi lại, nín thở.
“Đây không phải là hiện tượng do độc của hoa Tuyệt Mệnh gây ra. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Là do độc của thôn Dược Vương gây ra”
Một giọng nói vang lên. Lâm Chính giật mình, quay lại nhìn Anh thấy một cô gái mặc đồ lụa như tiên tử giáng trần đang đứng phía sau mình.
Là Liễu Như Thi!
“Cô Liễu!”
“Thần y Lâm, nhìn thấy anh không sao là tôi yên tâm rồi”, Liễu Như Thi khẽ nói.
Mặc dù Lâm Chính không để lộ thân phận thật trước mặt đám đông nhưng Liễu Như Thi là người thông minh nên đã đoán ra được từ câu nói vừa rồi của Lâm Chính.
“Trước đó không lâu, thôn Dựợc Vương tấn công học viện Huyền Y Phái. Tần Bác Tùng vội vàng cử người đưa cô Tô Nhu đi. Thế nhưng thực lực của đám người thôn Dược Vương quá mạnh, học viện không chống lại được. Sau khi phải trả một cái giá vô cùng thê thảm thì họ mới chuyển được cô Tô Nhu từ học viện tới bệnh viện. Chỉ có điều…cô Tô Nhu bị trúng rất nhiều châm độc và đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm. Không ai biết về loại độc tố này nên không biết phải làm thế nào. May mà tôi và sư phụ tới nơi, còn mang theo cả cỏ Huyền Chu cùng với thần châm của sư phụ thì mới có thể giữ được tính mạng cho cô Tô Nhu. Nhưng dù có như vậy thì tứ chi của cô ấy…cũng rất khó xử lý”, Liễu Như Thi thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ áy náy.
Lâm Chính chau mày, nhanh chóng bước tới bắt mạch cho Tô Nhu. Sắc mặt của anh càng lúc càng khó coi.
“Độc của thôn Dược Vương không khủng khiếp mà kỳ lạ. Độc tính của chúng chạy lung tung trong cơ thể Tô Nhu nên khó mà thải ra ngoài được. Hơn nữa nó còn liên kết với độc của hoa Tuyệt Mệnh khiến cho độc của Hoa Tuyệt Mệnh tiếp tục phát tác dù trước đó đã được tôi kiểm soát".
Lâm Chính nói giọng khàn khàn: “Lập tức sắp xếp phòng phẫu thuật, tôi phải tiến hành cấp cứu cho Tô Nhu”.
“Thần y Lâm, tình trạng hiện tại của cô Tô Nhu rất nghiêm trọng, chỉ cần một hành động kích thích mạnh thôi cũng có thể khiến lượng độc tố gia tăng. Nếu như xử lý không tốt thì e rằng….cô Tô Nhu sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm mất…”
Liễu Như Thi bặm môi, thận trọng lên tiếng: “Tôi cảm thấy, chúng ta tạm thời truyền dịch, ổn định độc tố. Sau đó ngày mai hãy tiến hành phẫu thuật”.
“Ngày mai? Phẫu thuật gì?", Lâm Chính quay lại nhìn.
“Phẫu thuật…cắt đứt tứ chi…”, Liễu Như Thi khẽ nói.
Điều đó có nghĩa là gì thì ai cũng hiểu. Lâm Chính lạnh lùng nhìn cô ấy rồi lắc đầu.
"Chẳng qua là cô dồn độc tới tứ chi sau đó cắt bỏ để giữ mạng sống. Cách này đúng là có hiệu qủa nhưng như vậy dù cô ấy có sống thì cũng khác gì đã chết chứ? Cô cảm thấy Tô Nhu có thể chấp nhận nổi chuyện đó không?”
“Nhưng vẫn tốt hơn chết thật”, Liễu Như Thi lập tức đáp lại. Lâm Chính không hề trả lời, chỉ lấy vài cây dược thảo từ trong người ra đưa cho Liễu Như Thi.
Liễu Như Thi há mồm trợn mắt.
“Đây là…”, cô ấy run rẩy.
“Lấy đi sắc thuốc đi, đợi tôi chữa cho Tô Nhu xong thì cho cô ấy uống”.
Lâm Chính thản nhiên nói. Liễu Như Thi run rẩy nhận lấy số dược liệu quý giá. Cô cảm thấy hoang mang.
“Chẳng trách anh không đồng ý”, Liễu Như Thi khẽ gật đầu: “Được, vậy tôi đi chuẩn bị!”
Liễu Như Thi bước ra khỏi phòng ICU. Lâm Chính lập tức nhờ y tá đưa Tô Nhu chuyển sang phòng cấp cứu.
Lúc này, Cung Hỉ Vân bước tới.
“Chủ tịch…”
“Phía bên Mã Hải thế nào rồi?”, Lâm Chính hỏi bằng giọng khàn khàn. Cung Hỉ Vân bặm môi, cúi đầu không nói gì.
“Đưa tôi đi xem sao?”, Lâm Chính nói.
“Vâng, chủ tịch!”
Chương 1339: Các người coi tôi là con rể sao?
Tình hình của Mã Hải đỡ hơn Tô Nhu nhiều.
Ông ta nằm trên giường bệnh, thở yếu ớt, mắt lờ đờ dường như vẫn còn giữ được ý thức. Thấy Lâm Chính bước vào, Mã Hải lập tức mở mắt to hơn.
Ông ta há miệng, định nó gì đó nhưng môi run mãnh liệt và không nói nên lời.
Lâm Chính bước tới, bắt mạch cho ông ta. Anh lập tức hiểu ra: “Vùng cổ bị liệt rồi, do dây thần kinh bị tê liệt, phải thở nhờ máy thở. Khu thần kinh trung ương có hiện tượng trúng độc, ý thức lúc có lúc không, hơn nữa khả năng duy trì mạng sống đang thấp dần".
Lâm Chính vừa nói vừa rút châm bạc ra, cắm lên vùng cổ của Mã Hải. Mã Hải từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
“Chủ tịch, tình hình của ông ấy…”
“Chữa được nhưng cần điều trị dài, ít nhất là phải một năm”, Lâm Chính lên tiếng.
May mà anh lấy được không ít dược thảo từ vườn thuốc tiên tổ trong thôn Dược Vương. Tất cả những loại thảo dược này đều có liên quan tới việc giải độc do thôn đó này gây ra.
Nếu như không có những thứ đó thì dù là Tô nhu hay Mã Hải cũng sẽ đều bị mất mạng…
“Tốt quá rồi”, Cung Hỉ Vân thở phào. Mã Hải là cốt cán của Dương Hoa. Nếu như có chuyện gì xảy ra với ông ta thì Lâm Chính sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Những ngày tiếp theo, Lâm Chính hầu như có mặt ở khắp các bệnh viện trong Giang Thành. Anh cử người của học viện tới, phát dược thảo, chỉ họ cách chữa trị, để họ đi giải độc cho những người bị trúng độc.
Lần này thương vong quá nghiêm trọng, một mình Lâm Chính căn bản không xử lý hết được. Hai ngày này tâm trạng của anh vô cùng nặng nề. Anh thở hắt ra, ngồi xuống một chiếc ghế bên ngoài hành lang của bệnh viện.
“Ăn chút gì đi”, giọng nói của Lạc Thiên vang lên.
“Tôi vẫn chưa đói”.
“Anh sắp không ăn hai ngày rồi. Anh không muốn đi thì tôi mua cho anh rồi đây”, Lạc Thiên giơ túi lên, mỉm cười nói.
Lâm Chính chỉ lắc đầu khổ sở. Anh cầm hộp cơm, mở ra.
Lạc Thiên ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn anh. Cô thấy rõ khuôn mặt vô cùng mệt mỏi của anh…
“Vết thương của Tô Nhu chắc không có gì nghiêm trọng đúng không?”, Lạc Thiên cố giấu đi sự lo lắng và đau khổ. Cô ấy mỉm cười hỏi.
“Yên tâm. Không sao đâu”, Lâm Chính chần chừ rồi đáp lại.
“Tôi biết mà. Dù sao thì anh cũng đại thần y. Có bệnh gì mà anh không chữa trị được chứ?”, Lạc Thiên cười hi hi.
Lâm Chính im lặng. Lạc Thiên không biết nói gì nữa, đành đứng dậy: “Tôi đi mua cho anh ít nước nhé”.
“Không cần đâu”
“Không sao đâu, phía bên kia có máy bán nước tự động”, nói xong, cô ấy vội vàng rời đi.
Lâm Chính đang ăn, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn thở dài và đặt hộp cơm xuống. Có lẽ Đông Hoàng Giáo cũng bị tổn thất không hề nhỏ.
...
“Đồ đáng chết này, quả nhiên là cậu ở đây!”, lúc này có tiếng chửi rủa vang lên khắp hành lang. Không ít người ngoái lại nhìn.
Rõ ràng đó là Trương Tinh Vũ và Tô Quảng. Lâm Chính thản nhiên nhìn hai người bọn họ.
“Đồ súc sinh này, xem cậu hại con gái tôi thành ra cái gì rồi? Cậu đáng bị băm vằm, chết không nhắm mắt”, Trương Tinh Vũ mặt đỏ linh căng, tâm trạng vô cùng kích động. Bà ta lao lên.
Tô Quảng vội vàng ngăn lại: “Tinh Vũ, bà giận cái gì? Cảnh sát nói là vẫn đang điều tra nguyên nhân vết thương của Tô Nhu, không liên quan gì tới Lâm Chính cả, sao bà trách nó?”
“Sao không trách nó được! Sau khi con gái tôi bị thương, thằng súc sinh này đưa nói tới học viện chữa trị. Chữa lâu vậy mà không thấy hiệu quả gì, còn để xảy ra chuyện này. Không phải do nó gây ra thì còn do ai? Nó đáng bị băm ra hàng trăm mảnh”, Trương Tinh Vũ dữ dằn chửi đổng cả lên.
“Không phải bà nói là thần y Lâm sắp xếp điều trị cho con gái chúng ta sao?”, Tô Quảng trầm giọng.
“Cái gì mà thần y Lâm! Thần y Lâm chết từ lâu rồi! Chính là do thằng chết tiệt này hại. Nếu không phải tại nó thì con gái tôi sẽ không bị đưa tới học viện đó. Chính nó, thả tôi ra, tôi phải đập chết cái tên khốn nạn này".
Trương Tinh Vũ như phát điên. Đột nhiên, bà ta đẩy Tô Quảng ra, lao về phía Lâm Chính định tát vào mặt anh. Thế nhưng tay bà ta còn chưa kịp làm gì thì...
Bốp! Một âm thanh giòn giã vang lên.
Cả hành lang trở nên im lặng. Người xung quanh há mồm trợn mắt.
Lâm Chính tắt thẳng vào mặt Trương Tinh Vũ, khiến bà ta ngã ra đất. Trương Tinh Vũ hóa đá. Một bên mặt bà ta nóng ran, đầu óc trống rỗng.
Một lúc sau, bà ta mới kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cậu…cậu dám đánh tôi? Cậu dám đánh tôi? Tôi sẽ giết cậu”, Trương Tinh Vũ đứng bật dậy, cả người giống như một con quỷ lao về phía Lâm Chính.
Một giây sau...
Bốp! Thêm một tiếng tát nữa vang lên. Trương Tinh Vũ lại phải lùi về sau, mặt sưng vù. Lần này bà ta hoàn toàn đơ ra và nhìn chăm chăm Lâm Chính. Đôi mắt anh lạnh tới mức đáng sợ.
“Lâm Chính! Cậu tạo phản phải không? Đến cả mẹ vợ cậu mà cậu cũng dám đánh?”, Tô Quảng tức lắm bèn gào lên.
“Mẹ vợ sao? Sao? Các người đã coi tôi là con rể bao giờ chưa?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Ý cậu là gì?”
“Trương Tinh Vũ không phân rõ trắng đen đã tới chửi tôi, chẳng phải là vì bà ta bất mãn với tôi, coi tôi là cái thùng rác xả giận hay sao? Các người…có thật sự coi tôi là con rể không?”, Lâm Chính lạnh giọng.
Chương 1340: Tôi sẽ giải quyết một mình
Lời nói của Lâm Chính có thể nói là đâm thẳng vào trái tim Trương Tinh Vũ.
Đúng vậy, bà ta quả thực muốn lấy Lâm Chính ra làm thùng trút giận.
Bây giờ bà ta đang tức giận!
Cực kỳ tức giận!
Tức đến mức phát điên lên!
Bà ta không tức giận vì tình cảnh hiện giờ của con gái mình, bà ta tức là vì đang yên đang lành thì thần y Lâm không còn nữa?
Vốn dĩ khi biết thần y Lâm sẽ chữa bệnh cho con gái mình, Trương Tinh Vũ đã rất vui mừng và kích động.
Bà ta biết lần này chắc chắn sẽ có hi vọng.
Tuy giữa chừng xảy ra rất nhiều chuyện khiến bà ta không thể chấp nhận, nhưng không quan trọng.
Chỉ cần cuối cùng thần y Lâm và con gái bà ta thành đôi, bà ta tuyển được cậu con rể quý như vậy, thì bà ta chịu ấm ức gì, con gái bà ta chịu ấm ức gì cũng là đáng giá.
Nhưng bây giờ... tất cả đã tan biến như bong bóng.
Thần y Lâm đã không còn...
Cậu con rể đẹp trai nhiều tiền, nổi tiếng trong nước... đã chết.
Khi nhận được tin này, Trương Tinh Vũ còn không tin.
Dù sao cũng không ai nhìn thấy thần y Lâm bị chết.
Thông tin về cái chết của anh cũng chỉ là lời nói miệng.
Đó chính là Nghịch Chuyển Châm của giới Đông y.
Không biết là ai đã để lộ ra chuyện về Nghịch Chuyển Châm, cũng khiến mọi người bắt đầu tìm hiểu về châm pháp thần kỳ và đặc biệt này.
Thậm chí một số người nổi tiếng trên mạng còn làm riêng mấy video về Nghịch Chuyển Châm.
Thế là rất nhiều người đều biết, những người dùng Nghịch Chuyển Châm cho chính mình đều không thể sống được.
Chuyện thần y Lâm trúng châm mà chết cũng dần lan ra.
Lại thêm Dương Hoa và học viện Huyền Y Phái nhiều lần gặp nạn mà không thấy thần y Lâm ra mặt, thế nên tin này cũng dần được chứng thực.
Trên mạng lập tức khóc than ai oán.
Cộng đồng người hâm mộ của thần y Lâm thậm chí còn đổi ảnh đại diện sang màu đen.
Sao Trương Tinh Vũ có thể không tin chứ?
Cậu con rể quý hóa hoàn hảo không khuyết điểm cứ thế vuột mất, Trương Tinh Vũ có thể nói là oán khí ngập trời.
Vốn dĩ bà ta đang bực bội không có chỗ xả, đến học viện Huyền Y Phái thăm con gái lại vừa khéo đụng độ Lâm Chính, sao bà ta có thể nhẫn nhịn được chứ? Lập tức ngoạc miệng chửi bới, chẳng khác nào một mụ đàn bà ngoa ngoắt, muốn trút hết lửa giận trong lòng lên người anh.
Không ngờ... Lâm Chính lại dám đánh bà ta!
Còn nói ra những lời như vậy!
Đầu óc Trương Tinh Vũ rối tung lên như mớ bòng bong.
Bà ta không thể ngờ được Lâm Chính dám đánh trả...
"Cậu... cậu nói vậy là có ý gì? Sao chúng tôi lại không coi cậu là con rể chứ? Hơn nữa, cho dù chúng tôi không coi cậu là con rể, thì cậu cũng không được ra tay! Cậu chỉ là bậc con cháu, làm như vậy là đại nghịch bất đạo! Cậu hiểu không hả?", Tô Quảng tức điên lên, trừng mắt quát Lâm Chính.
"Vậy là tôi phải ngoan ngoãn đứng đây để Trương Tinh Vũ đánh chửi, không được phép đánh trả sao?", Lâm Chính hỏi vặn lại.
"Cậu..."
Tô Quảng không biết phản bác thế nào.
"Được rồi!".
Đúng lúc này, Trương Tinh Vũ đột nhiên lên tiếng.
Tô Quảng nhìn bà ta.
Chỉ thấy bà ta đang ôm mặt, ánh mắt đầy thù hằn và phẫn nộ.
Bây giờ bà ta chỉ muốn xông ngay tới lột da Lâm Chính, nhưng nhìn vóc người Lâm Chính, bà ta vẫn dẹp ý định này đi.
Cộng thêm việc xung quanh đông người, lại đang ở bệnh viện, Trương Tinh Vũ biết không thể làm ầm ĩ chuyện này lên được, nếu không chỉ có bà ta bị thiệt mà thôi.
Trương Tinh Vũ hậm hực trừng mắt nhìn Lâm Chính, nghiến răng nghiến lợi nói: "Họ Lâm kia! Cậu được lắm! Bà đây nhớ rồi nhé!".
Lâm Chính ngước mắt lên.
"Trước kia Tiểu Nhu không ly hôn là nó ngu, tôi cũng mặc kệ nó! Lần này thì không thể để thế được! Chờ Tiểu Nhu xuất viện, có cậu thì không có tôi, có tôi thì không có cậu! Nếu nó không ly hôn, tôi sẽ nhảy lầu!".
Trương Tinh Vũ tức giận nói, rồi kéo cánh tay Tô Quảng, đi vào trong.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn hai người họ, không nói lời nào.
Người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Đã đến lúc này rồi mà bọn họ vẫn chỉ nghĩ đến vinh hoa phú quý, nghĩ đến việc Tiểu Nhu có thể gả cho rể quý hào môn hay không, đúng là khiến cho người ta cảm thấy bi ai", Lạc Thiên đi tới, nhẹ giọng nói.
"Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tôi không thể thay đổi suy nghĩ của bọn họ, tôi chỉ cần làm tốt việc của mình là được", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Nhưng nếu cô Trương thực sự ép Tiểu Nhu phải ly hôn với anh thì phải làm sao đây?", Lạc Thiên dè dặt hỏi.
Lâm Chính trầm tư một lát rồi đáp: "Xem Tiểu Nhu lựa chọn thế nào đi, nếu cô ấy đồng ý thì... đành ly hôn vậy".
Lạc Thiên không nói gì, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp.
Sau khi giải quyết gần hết việc của bệnh viện, Lâm Chính liền đến bên cạnh học viện Huyền Y Phái.
Hiện giờ nơi này đã bị phong tỏa.
Ngày nào cảnh sát cũng đến để điều tra manh mối.
Lâm Chính không thể tùy ý lộ mặt, tránh đánh rắn động cỏ.
Anh đứng hút thuốc trong con ngõ nhỏ bên cạnh học viện.
Một lát sau, một bóng dáng xuất hiện bên cạnh anh, quỳ một gối xuống.
"Bái kiến giáo chủ!".
Đây chính là Kiếm Ám Tâm trong số bảy ảnh ngự.
Lúc này, sắc mặt Kiếm Ám Tâm trắng bệch, hơi thở cũng không còn ổn định như trước, mà có chút yếu ớt.
Lâm Chính nhìn anh ta, bình tĩnh nói: "Anh bị trúng độc sao?".
"Vâng", Kiếm Ám Tâm nhỏ giọng đáp.
"Những người khác đâu?".
"Đang ở trong giáo trị thương!".
Lâm Chính nhíu chặt mày.
"Lần này, những người thôn Dược Vương phái tới tập kích học viện Huyền Y Phái đều là tinh nhuệ, có 11 nguyên lão của thôn Dược Vương dẫn đội. Chúng tôi ít không địch được nhiều, nên đã thất bại. Chúng tôi vô dụng, xin giáo chủ giáng tội", Kiếm Ám Tâm cúi đầu nói.
"Nguyên lão cũng tham gia à? Đây không phải là lỗi của các anh, tôi không trách các anh".
Lâm Chính lấy một chiếc bình sứ nhỏ trong túi ra, đưa cho anh ta.
“Uống đi, có thể giải được độc trên người anh”.
"Cảm ơn giáo chủ".
Kiếm Ám Tâm vội đỡ lấy.
"Thủ đoạn và năng lực hành động của thôn Dược Vương vượt xa dự liệu của tôi, chuyện này xảy ra cũng là do tôi chuẩn bị không kịp thời", Lâm Chính nhỏ giọng nói.
"Giáo chủ, chúng ta lập tức tập hợp các tinh nhuệ trong giáo đánh về phía thôn Dược Vương. Tuy Đông Hoàng Giáo đã sa sút hơn trước đây, nhưng thôn Dược Vương cũng không thể coi thường được", Kiếm Ám Tâm ôm quyền nói.
Lâm Chính lắc đầu đáp: "Hiện giờ trong giáo... e là cũng không ổn định đúng không?".
Kiếm Ám Tâm sửng sốt, cúi đầu im lặng.
"Anh về Đông Hoàng Giáo trước đi, hiện giờ ổn định trong giáo đã rồi tính tiếp. Chuyện của thôn Dược Vương tôi sẽ tự giải quyết, không cần Đông Hoàng Giáo tham gia", Lâm Chính khàn giọng nói.
Kiếm Ám Tâm ngẩng phắt đầu lên: "Giáo chủ..."
Lâm Chính giơ tay lên, ngắt lời anh ta.
"Kiếm Ám Tâm, hiện giờ trong giáo có rất nhiều người có thái độ miệng phục nhưng tâm không phục đối với tôi, còn nhòm ngó vị trí giáo chủ của tôi nữa. Nếu tôi muốn trong giáo ổn định, thì chỉ có một cách, đó là giết, dùng vũ lực để trấn áp, khiến những người không phục tôi phải sợ hãi. Nhưng làm vậy thì chắc chắn thực lực của Đông Hoàng Giáo sẽ giảm sút. Đây là điều không ai muốn thấy, tôi nghĩ anh cũng không hi vọng tôi đại khai sát giới đúng không?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Kiếm Ám Tâm chần chừ một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Mấy năm nay, giáo ta đã có quá nhiều giáo chúng chết vì nội đấu rồi... Anh cả... cũng vì vậy mà bị tàn phế".
Trong bảy ảnh ngự, chỉ có sáu người đi theo Lâm Chính, còn người đứng đầu ảnh ngự, đến giờ vẫn nằm ở Đông Hoàng Giáo trị thương dưỡng bệnh.
"Tôi sẽ chữa khỏi cho anh ta, về phần Đông Hoàng Giáo, tôi cũng sẽ khiến tất cả mọi người tâm phục khẩu phục".
"Giáo chủ định làm thế nào?".
"Chuyện thôn Dược Vương lần này, tôi sẽ giải quyết một mình. Nếu tiêu diệt được thôn Dược Vương, thì trên đời này còn ai không sợ tôi chứ? Đông Hoàng Giáo còn ai không tâm phục khẩu phục tôi chứ?", Lâm Chính khàn giọng nói.
Kiếm Ám Tâm nghe thấy thế, trong lòng giật thót.
Đơn thương độc mã đối phó thôn Dược Vương?
Giáo chủ điên rồi sao?