-
Chương 1281-1285
Chương 1281: Anh cũng nên cho tôi lời giải thích
Gã đàn ông Cô Phong kiêu ngạo bước tới.
Giáo chúng ở cửa rút thanh kiếm dài ra, nơm nớp lo sợ bao vây đám người Cô Phong.
Mặc dù bên phía Lâm Chính có rất nhiều người, nhưng về khí thế, họ đã hoàn toàn bị bên kia áp chế.
Đối phương có tổng cộng bảy người, cả nam lẫn nữ, mặc trường bào màu đen viền trắng, mỗi người đều chắp tay sau lưng, kiêu ngạo phách lối, vẻ ngạo mạn gần như viết hết lên mặt.
"Khốn nạn!"
Lưu Mã vô cùng tức giận, chỉ vào bảy người, hét lên: "Không phải tôi đã nói với các người rằng tôi phải vào báo cáo với giáo chủ sao? Tại sao các người lại xông vào? Thậm chí còn đánh người của chúng tôi bị thương? Các người muốn làm kẻ địch của Đông Hoàng Giáo sao?"
Tuy nhiên, đối phương phớt lờ câu nói của Lưu Mã, hỏi thẳng: "Giáo chủ của các người ở đâu? Là người này sao?"
"To gan!"
Phổi của Lưu Mã sắp nổ tung vì tức giận, chỉ muốn ra tay dạy dỗ đám người này một trận.
Nhưng lúc này Lâm Chính bên cạnh ấn bả vai ông ta, ra hiệu ông ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.
“Giáo chủ!” Lưu Mã vội vàng hô lên.
"Muốn ra tay cũng không vội!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lưu Mã chỉ đành nhẫn nhịn.
"Tôi chính là giáo chủ!", Lâm Chính liếc nhìn đám người Cô Phong, bình tĩnh nói: "Mấy người vô cớ đánh người trong giáo của tôi bị thương... có phải nên cho tôi một lời giải thích không?"
"Giải thích ư? Ha ha, giáo chủ Lâm, anh nên cảm ơn chúng tôi mới đúng!", gã đàn ông có râu quai nón đứng đầu cười nói.
"Cảm ơn? Cảm ơn cái gì?"
“Đương nhiên là cảm ơn vì chúng tôi đã không giết chúng”, gã đàn ông híp mắt.
Lâm Chính im lặng.
"Mày...”, Lưu Mã tức giận, không nhẫn nhịn được nữa mà lao thẳng lên trước tung ra một đấm về phía gã đó, miệng gầm gừ: "Đồ chó hỗn láo! Quỳ xuống cho tao!"
Lưu Mã không hề có ý thu tay lại, ông ta đã dùng hết sức của mình.
Chỉ là...
Cú đấm vừa tung ra, còn chưa chạm đến mặt gã đó thì ông ta lại bị một chưởng ngăn lại.
Bốp!
Nắm đấm đập vào lòng bàn tay.
Bị chặn lại.
Lưu Mã trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay kia đột nhiên siết chặt nắm đấm của Lưu Mã, dùng lực mạnh, ném mạnh Lưu Mã xuống sàn.
Sức mạnh khủng bố khiến người ta khiếp sợ.
Lưu Mã bị đánh rất nặng đến nỗi nôn ra máu, cả người gần như không thể bò dậy.
"Lưu đại nhân!"
Đám người Đông Hoàng Giáo bên cạnh kinh ngạc biến sắc, vội vàng bước đến đỡ.
Ánh mắt Lâm Chính cũng trở nên dữ tợn.
"Giáo chủ Lâm, xem ra anh làm giáo chủ không ổn lắm nhỉ, thuộc hạ lại không có quy cũ như vậy, sau khi Đông Hoàng Giáo thống nhất cũng chả ra làm sao cả”, gã đàn ông cười khẩy, vẫy cổ tay.
Lâm Chính liếc nhìn Lưu Mã, phát hiện nắm đấm của ông ta đã bị biến dạng, cả năm ngón tay đều bị gãy, vô cùng thảm hại.
"Người Cô Phong tới đây có chuyện gì sao?", Lâm Chính hít sâu một hơi hỏi.
"Câu hỏi này phải là do chúng tôi hỏi giáo chủ Lâm chứ nhỉ?", gã đàn ông khẽ hừ một tiếng, nói: "Tại sao giáo chủ Lâm lại dẫn người tới gây sự ở thế gia Nam Cung? Còn phế bỏ gia chủ Nam Cung, tàn sát người của thế gia Nam Cung? Anh không biết thế gia Nam Cung có quan hệ đồng minh với Cô Phong sao?"
"Không biết, các người muốn thế nào?", Lâm Chính hỏi thẳng.
"Thật sự không biết cũng không sao. Tục ngữ có câu, không biết không có tội! Cô Phong chúng tôi cũng không đến mức hùng hổ dọa người, nhưng giờ thế gia Nam Cung lại bị Đông Hoàng Giáo hủy hoại đến mức này. Giáo chủ Lâm, dù sao anh cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích chứ”, gã đàn ông cười nói.
“Anh muốn giải thích thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
"Theo khẩu lệnh của phong chủ chúng tôi, giáo chủ Đông Hoàng Giáo phải giao lại hai tuyệt học đỉnh cao là "Đông Hoàng Hoàn Vũ" và "Bất Bại Thần Công" cho Cô Phong chúng tôi, đồng thời cúi đầu xưng thần trước Cô Phong, vậy thì Cô Phong chúng tôi sẽ không so đo tính toán chuyện của thế gia Nam Cung nữa, giáo chủ Lâm, anh nghe hiểu chưa?", gã đàn ông cười nói.
Đám người này đến đây đòi hỏi lợi ích...
Quả thực là vậy, sao bọn họ có thể đến báo thù cho thế gia Nam Cung chứ?
Lâm Chính suy nghĩ một chút, gật đầu, lấy từ trong ngực ra hai cuốn sách, rồi cầm trong tay.
Bìa sách là "Đông Hoàng Hoàn Vũ" và "Bất Bại Thần Công"!
Đôi mắt của bảy người đến từ Cô Phong đột nhiên mở to.
"Đại ca...”, một cô gái bên cạnh kích động hô lên.
Gã đàn ông yên lặng gật đầu, trên mặt nở nụ cười: "Ha ha, tôi biết giáo chủ Lâm là người thức thời mà! Mau đưa cho tôi!"
Tuy nhiên, Lâm Chính không đưa tới mà lại lấy ra một cuốn sách khác từ trong lồng ngực.
Đó lại là cuốn "Bát Môn Độn Giáp Thuật" được lấy từ trên người Nam Cung Thống.
"Cấm thuật?", gã đàn ông sửng sốt, lập tức vui mừng khôn xiết, liên tục đưa tay ra: "Tốt! Tốt lắm! Không ngờ ngay cả cuốn sách này mà giáo chủ Lâm cũng có! Anh đang muốn dâng lên cho phong chủ của chúng tôi sao? Mau đưa cho tôi! Mau đưa cho tôi!"
"Cầm đi đi!"
Lâm Chính ném ba cuốn sách xuống đất.
Gã đàn ông ngay lập tức cúi xuống nhặt lên.
Những người còn lại cũng vô cùng phấn khích.
Mỗi cuốn trong số ba cuốn sách này đều là tuyệt học trên thế giới.
Nếu một người có thể hội tụ ba tuyệt học này, chắc chắn có thể đứng đầu trong giới võ thuật Hoa Quốc.
Tuy nhiên, khi gã đàn ông nhặt ba cuốn sách lên, lại nhận ra có điều gì đó không ổn lắm.
Hắn liếc nhìn xung quanh.
Lúc này hắn mới phát hiện, không biết từ khi nào khắp bốn phương tám hướng đã có vô số cao thủ của Đông Hoàng Giáo.
Đám đông bao vây chặt chẽ với ba vòng bên trong và ba vòng bên ngoài, nước cũng không chảy lọt.
Vô số dao, súng, gậy gộc cũng nhắm vào họ.
"Giáo chủ Lâm, ý của anh là gì?", gã đàn ông cau mày, trầm giọng hỏi.
"Không có ý gì cả, tôi đã cho anh lời giải thích rồi đấy, bây giờ chẳng phải anh cũng nên cho tôi lời giải thích sao?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 1282: Anh là một kẻ điên
"Hỗn láo!"
Gã đàn ông tức giận: "Thần y Lâm! Anh to gan thật đấy! Anh đang muốn đối đầu với Cô Phong chúng tôi sao? Muốn chống đối với mười ba thế lực Cô Phong hả? Tôi nói cho anh biết! Chúng tôi còn có mười hai thế lực như thế gia Nam Cung nữa! Anh đấu được với thế gia Nam Cung, liệu anh có thể đấu lại mười hai thế lực chúng tôi không! Anh muốn chết hả?”
"Đúng là lấy trứng chọi đá!"
"Không biết sống chết!"
Những người còn lại cũng nhao nhao mắng nhiếc.
Nhưng Lâm Chính lại không hề dao động, khuôn mặt không cảm xúc, nói: "Kỳ thực, nếu anh chịu nói chuyện đàng hoàng với tôi, hạ thấp thái độ, hạ giọng xuống thì nói không chừng tôi sẽ tiếp nhận lời anh nói. Chỉ là..."
“Chỉ là cái gì?”, gã đàn ông lạnh lùng hỏi.
"Chỉ là ở trước mặt tôi mà anh lại đánh thuộc hạ của tôi ra nông nỗi này, nếu tôi không làm gì đó thì sao khiến người trong giáo phải thần phục? Làm sao có thể ngồi vững trên vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo?"
"Nếu anh dám đối địch với Cô Phong thì anh sẽ không ngồi yên được trên bất cứ vị trí nào đâu! Thần y Lâm! Nghe cho rõ đây, lập tức bảo người của anh cút đi! Bây giờ chúng tôi phải quay về báo cáo, nếu chúng tôi có chút tổn hại nào thì tôi đảm bảo, dù là Đông Hoàng Giáo hay Dương Hoa cũng sẽ tan thành mây khói, hóa thành hư vô!"
Gã đàn ông hét lên, sau đó quay người dẫn theo người của mình đi.
Nhưng sau lưng hắn, rất nhiều cao thủ của Đông Hoàng Giáo vẫn không nhúc nhích, không hề có dấu hiệu buông tha.
"Các người làm gì vậy hả? Còn không mau cút ra ngoài!", gã đàn ông hét lớn, giơ tay về phía người trước mặt, ý định hung hăng hất văng người đó.
Lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên.
"Băm bọn chúng thành thịt nát”.
"Vâng! Thưa giáo chủ!"
Đám cường giả xung quanh cùng nhau hô hào, sau đó rút kiếm lao về phía bảy người.
"A?"
Bảy người đều bị dọa sợ chết khiếp!
Giáo chủ Lâm này... thực sự dám sao?
Bọn họ hoàn hồn lại, gầm lên thê lương:
"Đông Hoàng Giáo! Các người lại dám đối địch với Cô Phong thật sao?"
"Muốn chết hả? Bọn mày đang tìm đến cái chết đấy!”
"Tao đảm bảo, tất cả bọn mày sẽ chết không có chỗ chôn!"
Nhưng không ai bận tâm.
Bảy người họ chỉ có thể bỏ chạy như điên.
Bọn họ đâu ngờ được rằng giáo chủ của Đông Hoàng Giáo lại điên rồ như vậy? Lại dám đối nghịch với Cô Phong!
Chẳng lẽ người này không biết đến sức mạnh của Cô Phong sao?
Giờ phút này, bảy người họ đã vô cùng hối hận, cũng hết sức sợ hãi.
Đông Hoàng Giáo dù sao cũng là giáo phái siêu cấp, cao thủ nhiều như mây, bảy người bọn họ sao có thể đối phó được?
Đánh nhau một hồi, bảy người họ căn bản không thể thoát khỏi vòng vây, đã bị đánh bại, tên cầm đầu bị chặt đứt một cánh tay, bị chém ngã nhào xuống đất.
"Dừng tay!"
Lâm Chính hét lớn.
Mọi người ngừng kiếm ngay lập tức.
Lúc này, bảy người bọn họ đều nằm trên mặt đất, tất cả đều mất đi sức chiến đấu, khắp người máu me be bét, thương tích đầy mình.
Họ nhìn chằm chằm vào Lâm Chính với ánh mắt hoảng sợ.
Lâm Chính bước tới trước vài bước, nhẹ nhàng lấy lại ba cuốn sách mà gã đàn ông vừa cầm lúc nãy, rồi đặt chúng trở lại trong ngực.
"Các người nên cảm ơn tôi, bởi vì tôi không có ý định giết các người nữa”.
"Anh...", gã đàn ông trợn to hai mắt, định nói gì đó, nhưng đụng đến vết thương, một cơn đau đớn kịch liệt truyền đến khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa ngất đi.
“Có phải các người cho rằng có Cô Phong chống lưng, muốn làm gì thì làm, muốn tôi làm gì thì tôi phải làm nấy đúng không?”, Lâm Chính ngồi xổm xuống, nhìn gã đàn ông nói: “Nếu như vậy, anh có thể trở về nói với phong chủ của anh, nếu thật sự có ý định ra tay thì có thể đến Đông Hoàng Giáo tìm tôi bất cứ lúc nào! Đông Hoàng Giáo khi nào cũng chờ đón, nhưng cũng nhắc nhở phong chủ một câu, một khi đại chiến bắt đầu thì không chết sẽ không ngừng nghỉ! Thế gia Nam Cung chính là ví dụ về hậu quả. Có lẽ Đông Hoàng Giáo của tôi không thể đánh bại Cô Phong, nhưng muốn làm tổn hại nặng nề nguyên khí của Cô Phong, đánh cụt tay cụt chân thì tôi nghĩ không thành vấn đề đâu, anh thấy sao?”
Gã đàn ông kinh ngạc tái mặt, con ngươi mở to, liếc nhìn Lâm Chính.
Hắn có thể thấy rõ trên khuôn mặt tuấn tú như thần của Lâm Chính toát ra vẻ hung ác và sát khí.
Người này không phải đang nói đùa.
Cũng tuyệt đối không phải đơn thuần nói lời tàn độc với hắn.
Người này... đang nghiêm túc!
"Anh là kẻ điên, anh chính là một kẻ điên... kẻ điên...”, gã đàn ông run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt nói, sau đó vội vàng đứng dậy, xoay người bỏ chạy, cũng không thèm để ý đến thuộc hạ của mình nữa.
Những người còn lại cũng bò dậy, chạy như điên.
Các cao thủ của Đông Hoàng Giáo nhường đường cho họ.
Nhưng lông mày của mọi người đều nhíu chặt.
Sau khi giải quyết xong thế gia Nam Cung, lại chọc giận thêm một Cô Phong.
"Giáo chủ, không đáng...”, Lưu Mã ôm cổ tay đi tới, thở dài nói.
"Ngay từ đầu đối phương đã không coi trọng chúng ta. Nếu chúng ta khuất phục họ, họ sẽ chỉ điên cuồng chèn ép chúng ta, không ngừng đưa ra những yêu cầu vô lý, tiếp tục hút máu chúng ta. Bây giờ chúng ta trở mặt với bọn họ còn tốt hơn đợi tương lại bọn họ hút khô máu chúng ta rồi chúng ta mới phản kháng!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Nhưng Cô Phong... cũng chưa chắc sẽ đụng vào chúng ta...”, Lưu Mã nói.
"Chưa chắc ư?", Lâm Chính liếc nhìn ông ta, lắc đầu nói: "Ông còn chưa hiểu à? Từ khoảnh khắc mấy người kia ra tay với chúng ta thì đã nói rõ một chuyện!"
"Chuyện gì?"
"Người Cô Phong căn bản không coi Đông Hoàng Giáo chúng ta là con người!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Đám người xung quanh thở gấp, toàn bộ đều im như hến.
"Giáo chủ Lâm nói đúng lắm! đám người Cô Phong quả thật không coi chúng ta là con người, mấy người khuất phục bọn chúng thì sẽ bị bọn chúng ngược đãi như trâu ngựa! Bị bọn chúng ăn chia!"
Một tràng cười sảng khoái vang lên.
Mọi người ngước mắt nhìn.
Một người của sơn trang Kim Thạch sải chân bước vào với nụ cười trên môi.
“Người của sơn trang Kim Thạch các người vẫn chưa đi xa sao?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn người đó, hỏi.
"Trang chủ đã về sơn trang rồi, đặc biệt hạ lệnh cho tiểu nhân ở lại quan sát nhất cử nhất động! Nếu Cô Phong và giáo chủ xảy ra mâu thuẫn thì tiểu nhân sẽ đến hỏi giáo chủ về việc liên minh”.
"Liên minh? Có thể cân nhắc”, Lâm Chính nói.
"Không không không, giáo chủ Lâm đừng vội đồng ý! Trước khác giờ khác, bây giờ muốn kết liên minh với chúng tôi thì không dễ như trước nữa rồi”, người đó cười nói.
"Ồ?", Lâm Chính nhíu mày: "Ý của anh là?"
“Trang chủ nói, lần này phải xem thành ý của giáo chủ thế nào!”, người đó híp mắt cười khẽ.
"Thành ý?"
Lâm Chính hờ hững nhìn hắn: "Trang chủ của các người muốn thành ý như thế nào?"
"Ha ha, thần y Lâm, trang chủ nói, những thứ khác thì không cần, ông ấy chỉ muốn có một người!"
"Ai?"
"Cô Nhan Khả Nhi, một nữ dược sĩ của học viện Huyền Y Phái dưới quyền của anh!", người đó mỉm cười nói: "Nếu giáo chủ Lâm đồng ý, hãy đưa cô gái này đến sơn trang Kim Thạch càng sớm càng tốt, như vậy chúng ta có thể kết thành đồng minh! Nếu giáo chủ từ chối thì sơn trang Kim Thạch... chỉ có thể đứng về phía Cô Phong!"
Lời nói này mới là sự uy hiếp trắng trợn.
Chương 1283: Từ chối
"Nhan Khả Nhi?", Lâm Chính khá ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra nhiều. Anh chắp tay sau lưng, đi vòng quanh người này một vòng.
“Tại sao lại muốn cô gái này?”, Lâm Chính nói
“Thần y Lâm đừng hỏi nhiều mà”, người này mỉm cười, có vẻ như không muốn nói thêm.
“Xem ra sơn trang Kim Thạch không có thành ý rồi”, Lâm Chính nói: “Như vậy thì việc hợp tác không dễ thực hiện đâu".
“Thần y Lâm đang từ chối sao? Vậy thì tôi phải khuyên rồi, nếu mà từ chối thì không có lợi cho thần y Lâm đâu. Mong thần y Lâm suy nghĩ thêm”, người này chắp tay, cười như không cười.
“Không cần nói nữa, sơn trang Kim Thạch đã không có thành ý thì chuyện này khỏi cần bàn”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đúng là…tiếc thật. Đã vậy thì tại hạ về nói với trang chủ vậy. Thần y Lâm, cáo từ”.
Người này nói xong bèn rời đi. Thế nhưng khi vừa quay người thì người này đã bị giáo chúng của Đông Hoàng Giáo chặn lại.
Người này chau mày: “Thần y Lâm có ý gì vậy?”
“Tôi cho đi rồi sao? Tôi nhớ vừa rồi các người còn uy hiếp tôi cơ mà”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm…cậu đừng làm càn, nếu không, sơn trang Kim Thạch sẽ không tha cho cậu đâu”, người này cuống lên.
“Không cần vội, chúng ta không liên minh được thì là kẻ địch thôi. Sơn trang Kim Thạch mà đấu với tôi thì tôi cũng không ngại đỡ chiêu đâu”, Lâm Chính phất tay: “Tùng xẻo cho chó đi! Nếu chó ăn mà nghẹn thì tôi sẽ hỏi tội các người đấy”.
“Vâng, giáo chủ”, mọi người hô vang, lập tức rút kiếm ra định chém
“Đừng! Đừng! Lâm Giáo chủ….đợi đã! Tôi có lời muốn nói!”, người này kêu lên, lập tức quỳ xuống.
“Tôi là người không có nhiều sự kiên nhẫn đâu”, Lâm Chính lên tiếng.
Người kia đương nhiên là hiểu ý của Lâm Chính nên do dự một lúc rồi khẽ nói: “Thần y Lâm…là thế này…Không lâu trước đây, có người phát hiện ra có người ra khỏi thôn Dược Vương! Thôn Dược Vương chắc là thần y Lâm biết. Sức mạnh của thôn này rất lớn, người trong thôn thường không ra khỏi thôn. Thế là chúng tôi cử người điều tra thì phát hiện họ ra khỏi thôn để tìm cô Nhan Khả Nhi. Hình như cô Nhan Khả Nhi là con gái của nhân vật nào đó có tiếng trong thôn, hơn nữa cô ấy còn có thể chất linh thảo. Vì vậy trang chủ của chúng tôi hi vọng có thể tìm được cô ấy để kết hôn với thiếu trang chủ của chúng tôi. Như vậy có thể phát triển được cả sơn trang và thôn Dược Vương”.
“Cái gì?”
Lâm Chính kinh ngạc: “Nhan Khả Nhi là người của thôn Dược Vương sao?”
Chẳng trách cô ấy lại hiểu về các loại hoa cỏ như vậy, hơn nữa mỗi lần đứng gần cô ấy, anh luôn có một cảm giác đặc biệt. Lâm Chính chau mày. Anh suy nghĩ rồi hỏi: “Có bao nhiêu người biết thông tin này?”
“Thông tin vừa mới được truyền ra. Người biết không nhiều. Nhưng tôi nghĩ chắc sắp lan rộng rồi”, người này cẩn trọng nói.
Lâm Chính sờ cằm, quay qua nói: “Sơn trang Kim Thạch phải có Nhan Khả Nhi bằng được sao?”
“Là do trang chủ yêu cầu”, người này nói.
“Nếu là như vậy thì e rằng tôi không thể đáp ứng được rồi. Cả đời tôi chưa bao giờ bán đứng phụ nữ. Về nói với trang chủ của các người rằng, đổi điều kiện đi, có khi tôi có thể để người của sơn trang và Nhan Khả Nhi công khai nói chuyện. Nếu Nhan Khả Nhi cam tâm tình nguyện gả cho sơn trang Kim Thạch thì tôi không ngăn cản”, Lâm Chính trầm giọng.
“Lâm giáo chủ…như vậy…sao có thể chứ? Trang chủ của chúng tôi sẽ nổi giận mất”, người này cuống cả lên.
“Nếu thật sự không được…thì tôi sẽ xử lý luôn cả sơn trang các người đấy”, Lâm Chính quay người rời đi.
“Lâm giáo chủ! Lâm giáo chủ!”
Người này vẫn cố vớt vát. Thế nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy gì. Bất lực, người này rời đi, đuổi theo Kim Thế Minh.
Trong trấn nhỏ, xe của Kim Thế Minh dừng lại trước một nhà hàng. Mọi người định ăn trưa ở đây rồi về.
Thế nhưng khi Kim Thế Minh vừa bước vào thì điện thoại của một người trong sơn trang gọi tới.
“Trang chủ!”
“Tình hình thế nào rồi? Người khi nào được đưa tới sơn trang”, Kim Thế Minh thản nhiên hỏi.
“Không phải…trang chủ, thần y Lâm từ chối rồi”.
“Cái gì? Cậu ta…từ chối rồi sao? Không thể nào?”
“Trang chủ, là thật ạ. Thần y Lâm nói không sống bằng cách bán đứng phụ nữ”.
“Đồ ngốc này”, Kim Thế Minh tức điên: “Đầu của cậu ta úng nước hả? Vì một người phụ nữ mà đẩy mình vào tình cảnh như vậy sao? Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì vậy?”
“Vậy…trang chủ, giờ phải làm sao ạ?”
“Hừ, tên họ Lâm này thực sự cho rằng Đông Hoàng Giáo có thể đối đầu được với 13 thế lực của Cô Phong chắc? Được, cậu ta đã muốn chết thì để cậu ta được chết. Chúng ta mặc kệ. Sớm muộn gì cậu ta cũng phải cầu xin chúng ta thôi”, Kim Thế Minh tức giận tắt máy.
Thế nhưng ngay sau đó, có vẻ không thể xả giận nên ông ta lại lấy điện thoại ra gọi.
...
Toàn bộ thế gia Nam Cung lúc này đã bị Đông Hoàng Giáo khống chế. Lâm Chính chỉ đạo mọi người chuyển những bảo vật của Nam Cung tới Đông Hoàng Giáo, sau đó là đến con người.
Thông tin đánh bại Nam Cung đã được truyền vào Đông Hoàng Giáo. Toàn bộ người ở đây đều thất kinh. Thế gia Nam Cung không phải gia tộc tầm thường. Muốn lật đổ được một gia tộc như vậy trừ khi là Đông Hoàng Giáo vào thời kỳ hưng thịnh, nếu không chẳng ai có thể làm được.
Có được kết quả huy hoàng trong cuộc chiến lần này, danh tiếng của Đông Hoàng Giáo chắc chắn sẽ vang xa. Địa vị của Lâm Chính trong lòng giáo chúng Đông Hoàng cũng được nâng lên.
Lâm Chính ở Đông Hoàng Giáo một ngày, giao nhiệm vụ cho Lưu Mã đi xử lý, cất nhắc Long Tinh Hồng lên trưởng lão rồi vội vàng rời khỏi núi Đông Hoàng, về Giang Thành.
Anh đã trì hoãn thời gian lâu quá rồi. Tình hình của Tô Nhu chắc chắn là đang rất nghiêm trọng.
Lâm Chính lòng như lửa đốt. Rời khỏi máy bay, Mã Hải đích thân tới đón anh.
Lâm Chính vừa lên xe đã tới học viện Huyền Y Phái. Tô Nhu được đưa tới phòng điều trị. Một mình Lâm Chính được vào trong tiến hành giải độc cho Tô Nhu.
Có không ít người tập trung bên ngoài. Tần Bách Tùng, Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch đều có mặt. Ngoài ra, đến cả Lạc Thiên cũng tới.
Cô gái ngồi ở ghế đẩu bên ngoài, mắt rưng rưng, tay chân bứt rứt, chỉ biết thầm cầu nguyện. Cứ thế ba tiếng trôi qua, cánh cửa phòng mới mở ra. Lâm Chính trong dáng vẻ mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại bước tới.
"Lâm Chính, Tô Nhu thế nào rồi?”, Lạc Thiên vội vàng bước lên.
Thế nhưng…Lâm Chính chỉ nhìn cô, lắc đầu và ngồi xuống châm thuốc.
Chương 1284: Nhan Khả Nhi
Y thuật của Thần y Lâm có thể nói là đã đạt tới mức xuất quỷ nhập thần trong mắt mọi người. Nếu đến cả anh cũng hết cách thì làm gì còn ai có thể cứu được Tô Nhu nữa.
“Thầy ơi, độc tố trên người cô ấy…rốt cuộc là loại độc gì vậy?”, Tần Bách Tùng bước tới, thận trọng hỏi.
“Đó là độc của hoa Tuyệt Mệnh. Là độc dược đặc biệt do nhà Nam Cung tạo ra. Độc của hoa Tuyệt Mệnh rất mạnh, vô cùng kỳ lạ. Ngoài thế gia Nam Cung ra, không ai có được thuốc giải. Mấy ngày vừa rồi tôi tới nhà họ lấy thuốc. Chỉ có điều thuốc lấy được rồi nhưng không thể thải được toàn bộ độc tố trên người cô ấy…Thuốc này chỉ tạm thời giữ được tính mạng cô ấy mà thôi”, Lâm Chính lại thở dài.
Lạc Thiên rơi nước mắt khi nghe thấy vậy: “Vậy có nghĩa là hiện tại…Tô Nhu là…”
“Người thực vật”, Lâm Chính khẽ nói.
Đám đông im lặng.
“Tôi phải dành thời gian để loại bỏ độc tố ra khỏi đầu của cô ấy. Nếu không loại bỏ được hết thì Tô Nhu sẽ rất khó tỉnh lại được…Thế nhưng cũng không vội, lần này trở về, tôi có thu hoạch. Tôi đã nắm được thông tin về hoa Tuyệt Mệnh rồi, hơn nữa cũng có vật thể sống có thể làm thí nghiệm. Tôi tin chẳng bao lâu nữa có thế khiến Tô Nhu hồi phục”, Lâm Chính mỉm cười.
Lạc Thiên có thể nhìn ra, đó là nụ cười khổ mang theo sự thất vọng.
Đúng vậy, Lâm Chính rất thất vọng. Anh luôn hi vọng Nam Cung Thống đang lừa mình. Hi vọng là thuốc giải có thể loại bỏ toàn bộ độc tố trên người Tô Nhu.
Thế nhưng khi Tô Nhu dùng thuốc thì anh mới phát hiện ra, những gì mà Nam Cung Thống nói đều là sự thật…
Anh đành phải từ từ điều chế thêm thuốc. Nhưng điều chế đến khi nào, anh thật sự không chắc.
“Thần y Lâm, dược liệu của chúng ta không thể kết hợp lại để loại bỏ độc tố trong người cô Tô Nhu sao?”, lúc này, một giọng nói vang lên.
“Không thể! Đến cả dược thảo mang về từ Kỳ Lân Môn cũng không dùng được. Tất cả đều không dùng được”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy thuốc chúng ta cấy trồng thì sao?”, người này lại hỏi.
Dứt lời, Lâm Chính giật mình quay qua nhìn. Lúc này anh mới phát hiện ra người lên tiếng chính là Nhan Khả Nhi.
Anh run rẩy, đột nhiên phát hiện ra được điều gì đó bèn ghì vai Nhan Khả Nhi và kích động nói: “Đúng rồi! Thôn Dược Vương”.
Đám đông hết hồn. Nhan Khả Nhi cũng kinh ngạc, cô ấy hoang mang nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh đang nói gì? Thôn Dược Vương gì cơ?”
“Nhan Khả Nhi, có phải cô xuất thân từ thôn Dược Vương không?”, Lâm Chính hỏi.
Nhan Khả Nhi khóc dở mếu dở: “Thần y Lâm, lẽ nào anh quên rồi? Tôi là người của thôn dược Tân Điền mà, từ khi nào mà biến thành người của thôn Dược Vương rồi?”
Dứt lời, Lâm Chính sững sờ. Anh lập tức nhìn thẳng vào mắt cô thì thấy cô né ánh nhìn của anh và quay đầu qua một bên. Thấy vậy, Lâm Chính hiểu ra được điều gì đó. Anh suy nghĩ rồi lên tiếng: “Nhan Khả Nhi, cô đi với tôi”.
“Được…”, Nhan Khả Nhi chột dạ. Những người khác không hiểu gì.
Lâm Chính cùng Nhan Khả Nhi đi tới bên cầu thang.
“Thần y Lâm, sao thế?”, Nhan Khả Nhi thận trọng hỏi.
“Lúc tôi từ thế gia Nam Cung trở về thì nhận được tin là người của thôn Dược Vương đã cử người tới tìm cô rồi. Hơn nữa tôi nghĩ, chắc là họ biết cô đang ở chỗ tôi”.
Nhan Khả Nhi run rẩy, trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Một lúc sau, cô ấy hoàn hồn, vội vàng lùi lại, dựa vào tường và cười khổ: “Không ngờ, tôi trốn lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn không chịu buông tha cho tôi…”
“Quả nhiên cô đúng là người của thôn Dược Vương”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, xem ra tôi phải rời khỏi đây rồi”.
Nhan Khả Nhi hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Chính: “Hi vọng anh có thể để tôi đi…nếu không…chắc chắn tôi sẽ bị bắt về thôn Dược Vương mất".
“Tôi có thể để cô đi nhưng nói thật, cô mà ra khỏi học viện thì sẽ bị bắt ngay. Bên ngoài đang có rất nhiều gia tộc đang giám sát. Bọn họ bắt được cô, sẽ lợi dụng cô để tiếp cận thôn Dược Vương. Tôi lo cô chưa kịp ra khỏi Giang Thành thì đã bị bắt rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Nhan Khả Nhi nín lặng.
“Cô ở lại đi, tôi sẽ bảo vệ cô”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi quay người rời đi.
Nhan Khả Nhi nhìn theo bóng lưng Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Nếu đã biết tới thôn Dược Vương thì chắc anh biết sức mạnh của họ chứ”, cô ấy vội vàng hét lên.
“Cô làm việc ở đây thì cô là người của Huyền Y Phái, không có sự cho phép của tôi, không ai được đưa cô đi”, Lâm Chính đáp lại.
Nhan Khả Nhi sững sờ nhìn anh. Một lúc lâu sau, cô ấy nở nụ cười khổ: “Chưa gặp ai ngốc như anh…”
Rời khỏi phòng điều trị, Lâm Chính bèn chui vào trong phòng nghiên cứu để nghiên cứu thuốc giả từ hoa Tuyệt Mệnh.
Cứ thế một buổi chiều trôi qua. Mọi người ra sức phối hợp. Nhan Khả Nhi cũng cố gắng hết sức giúp Lâm Chính điều chế thuốc.
Thế nhưng chưa được bao lâu thì…Hùng Trưởng Bạch tức tốc bước vào: “Thần y Lâm! Có một nhóm người ở ngoài đang tìm cậu”.
“Ai?”
“Bọn họ nói là nhà họ Quan ở Quan Thành.
“Tới làm gì?”
“Tới nói chuyện với cậu về cô Nhan Khả Nhi…”
Chương 1285: Ra uy
Lâm Chính thật không ngờ là bọn họ tới nhanh như vậy.
Sau khi nghe Hùng Trưởng Bạch trả lời, anh chau mày, bỏ dở công việc đang làm và tới phòng khách.
Lúc này, trong phòng khách có tới bảy, tám người cả nam và nữ đang đứng sau một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn, để râu, đang uống trà. Thấy Lâm Chính bước vào, đám đông quay qua nhìn với đôi mắt sáng rực. Khuôn mặt của Lâm Chính luôn khiến mọi người phải xuýt xoa, dù là nam hay nữ.
Đặc biệt là khí thế của anh lúc này khi ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng khách khiến người khác không khỏi sùng bái.
“Đúng là tuổi trẻ tài cao”, người đàn ông trung niên lộ vẻ tán dương và khẽ gật đầu.
“Ông là Quan Uy của Quan Thành?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy, người nào nể mặt thì gọi tôi một tiếng ông Uy”, người đàn ông trung niên đáp.
“Nói đi Quan Uy, ông tới chỗ tôi có việc gì?”, Lâm Chính vẫn gọi thẳng tên. Mấy người đứng phía sau giận lắm, định ra uy thì bị Quan Uy ngăn lại.
“Thần y Lâm đúng là thần y Lâm, tuổi trẻ ngông cuồng. Nhưng đó cũng là điều đương nhiên thôi. Tôi mà có thành tựu như hiện tại của thần y Lâm thì tôi cũng ngông một chút. Chẳng sao cả”, Quan Uy cười hà hà.
Lâm Chính không nói gì.
“Thần y Lâm đã là người thẳng thắn thì tôi cũng không vòng vo nữa. Thực không giấu gì, Quan Uy tới đây lần này là muốn hỏi một người ở chỗ thần y Lâm”
“Nhan Khả Nhi à?”
“Haha, xem ra thần y Lâm đã biết rồi. Vậy thì dễ”, Quan Uy cười, tiếp tục phất tay. Người ở phía sau lập tức đưa tới một chiếc hộp gỗ trông vô cùng tinh tế và đặt lên bàn. Chiếc hộp được mở ra, bên trong là những dược liệu vô cùng hiếm có và sách cổ.
“Quan Uy biết, thần y Lâm không thiếu tiền nên cũng không mang những thứ dung tục đó đến. Lần này tôi mang tới chính là những dược liệu quý giá nhất mà chúng tôi thu thập được trong những năm qua và cả sách công pháp cổ điển. Tôi nghĩ những thứ này khá hấp dẫn thần y Lâm đấy”, Quan Uy cười.
Thế nhưng, sắc mặt Lâm Chính vẫn lạnh tanh. Anh nhìn chiếc hộp và nói thẳng: “Trước khi ông đến thì Nhan Khả Nhi đã nói rồi, cô ấy không muốn rời khỏi học viện Huyền Y Phái. Cô ấy vẫn muốn theo tôi nghiên cứu y thuật. Vì vậy Quan Uy, ông đưa người của mình rời đi đi”.
“Thần y Lâm, ý của cậu là không chịu giao cô gái đó cho tôi?”, Quan Uy nheo mắt, sà người tới nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Lẽ nào tôi nói khó hiểu vậy cơ à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. Dứt lời, toàn bộ người nhà họ Quan đều tức giận.
“Khốn nạn!”
“Đồ khốn này dám ăn nói như vậy với ông Uy à? Cậu chán sống rồi đúng không?"
“Ông đây đập chết mày”
Một tên trong đám hừng hực lao lên định dùng bạo lực ép Lâm Chính. Thế nhưng đúng lúc này một bóng hình đột nhiên lao tới trước mặt anh.
"Không hay rồi, cẩn thận, mau quay lại”, Quan Uy thấy không ổn bèn hét lên.
Thế nhưng…đã không kịp.
Vụt! Một đường sáng lạnh ngắt phóng tới. Cánh tay mà kẻ kia vừa lao ra đã bị tia sáng đâm xuyên, cả cánh tay văng ra ngoài, rơi xuống đất.
Kẻ này ôm lấy tay mình gào thét và vội lùi lại. Những kẻ khác định lao lên thì giờ sợ tới mức hồn bay phách tán. Họ vội lùi về phía sau.
Tới khi mọi người nhìn rõ thì mới phát hiện xung quanh Lâm Chính trống không, chẳng có ai cả. Bóng đen khi nãy…đã biến mất dạng.
“Ma!”, có người kêu lên.
“Không phải!”
Quan Uy đứng bật dậy nhìn Lâm Chính. Một lúc sau ông ta biết được điều gì đó bèn hừ giọng: “Chẳng trách thần Y Lâm không coi ai ra gì, xem ra cậu có cao thủ hộ thân nhỉ. Là chúng tôi nhìn lầm người rồi”.
“Còn gì muốn chỉ giáo không?”, Lâm Chính hờ hững hỏi lại.
Quan Uy siết chặt nắm đấm, đôi mắt hừng hực chiến ý. Ông ta nhìn người vừa bị chặt đứt cánh tay bên cạnh và càng cảm thấy oán hận hơn.
Thế nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhẫn nhịn. Quan Uy không xốc nổi. Ông ta có thể loáng thoáng nhìn ra thủ đoạn của tàn ảnh vừa rồi. Bọn họ không phải là đối thủ của đối phương. Nếu ra tay thì chắc chắn sẽ mất mạng như chơi.
“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm, quả nhiên bất phàm, hôm nay tôi được lĩnh giáo rồi”.
Quan Uy hít một hơi thật sâu, đứng dậy nói: “Nếu đã vậy thì tôi không làm phiền cậu nữa! Cáo từ”.
Nói xong, ông ta đưa người rời đi.
“Từ từ đã!”, Lâm Chính đột nhiên hét lên.
Quan Uy khựng bước, quay đầu nhìn anh: “Thần y Lâm còn gì chỉ giáo sao?”
“Quan Uy! Nhà họ Quan các người tới Huyền Y Phái của tôi đòi người, nói đến là đến, nói đi là đi như thế à? Các ông coi Huyền Y Phái là nơi nào thế?”, Lâm Chính điềm tĩnh hỏi.
“Thần y Lâm. Tôi dùng vật đổi người, là do cậu không chịu. Vụ giao dịch của chúng ta là thuận mua vừa bán, còn không được thì thôi. Lẽ nào cậu định làm càn?”, Quan Uy trầm giọng.
“Vậy tại sao vừa rồi người của ông làm càn ông không ngăn lại?".
Lâm Chính nhìn chăm chăm ông ta.
Sắc mặt Quan Uy trở nên mất tự nhiên:“Cậu định thế nào!”
"Tôi muốn ra uy", Lâm Chính đứng dậy, thản nhiên đáp lại.
Gã đàn ông Cô Phong kiêu ngạo bước tới.
Giáo chúng ở cửa rút thanh kiếm dài ra, nơm nớp lo sợ bao vây đám người Cô Phong.
Mặc dù bên phía Lâm Chính có rất nhiều người, nhưng về khí thế, họ đã hoàn toàn bị bên kia áp chế.
Đối phương có tổng cộng bảy người, cả nam lẫn nữ, mặc trường bào màu đen viền trắng, mỗi người đều chắp tay sau lưng, kiêu ngạo phách lối, vẻ ngạo mạn gần như viết hết lên mặt.
"Khốn nạn!"
Lưu Mã vô cùng tức giận, chỉ vào bảy người, hét lên: "Không phải tôi đã nói với các người rằng tôi phải vào báo cáo với giáo chủ sao? Tại sao các người lại xông vào? Thậm chí còn đánh người của chúng tôi bị thương? Các người muốn làm kẻ địch của Đông Hoàng Giáo sao?"
Tuy nhiên, đối phương phớt lờ câu nói của Lưu Mã, hỏi thẳng: "Giáo chủ của các người ở đâu? Là người này sao?"
"To gan!"
Phổi của Lưu Mã sắp nổ tung vì tức giận, chỉ muốn ra tay dạy dỗ đám người này một trận.
Nhưng lúc này Lâm Chính bên cạnh ấn bả vai ông ta, ra hiệu ông ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.
“Giáo chủ!” Lưu Mã vội vàng hô lên.
"Muốn ra tay cũng không vội!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lưu Mã chỉ đành nhẫn nhịn.
"Tôi chính là giáo chủ!", Lâm Chính liếc nhìn đám người Cô Phong, bình tĩnh nói: "Mấy người vô cớ đánh người trong giáo của tôi bị thương... có phải nên cho tôi một lời giải thích không?"
"Giải thích ư? Ha ha, giáo chủ Lâm, anh nên cảm ơn chúng tôi mới đúng!", gã đàn ông có râu quai nón đứng đầu cười nói.
"Cảm ơn? Cảm ơn cái gì?"
“Đương nhiên là cảm ơn vì chúng tôi đã không giết chúng”, gã đàn ông híp mắt.
Lâm Chính im lặng.
"Mày...”, Lưu Mã tức giận, không nhẫn nhịn được nữa mà lao thẳng lên trước tung ra một đấm về phía gã đó, miệng gầm gừ: "Đồ chó hỗn láo! Quỳ xuống cho tao!"
Lưu Mã không hề có ý thu tay lại, ông ta đã dùng hết sức của mình.
Chỉ là...
Cú đấm vừa tung ra, còn chưa chạm đến mặt gã đó thì ông ta lại bị một chưởng ngăn lại.
Bốp!
Nắm đấm đập vào lòng bàn tay.
Bị chặn lại.
Lưu Mã trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay kia đột nhiên siết chặt nắm đấm của Lưu Mã, dùng lực mạnh, ném mạnh Lưu Mã xuống sàn.
Sức mạnh khủng bố khiến người ta khiếp sợ.
Lưu Mã bị đánh rất nặng đến nỗi nôn ra máu, cả người gần như không thể bò dậy.
"Lưu đại nhân!"
Đám người Đông Hoàng Giáo bên cạnh kinh ngạc biến sắc, vội vàng bước đến đỡ.
Ánh mắt Lâm Chính cũng trở nên dữ tợn.
"Giáo chủ Lâm, xem ra anh làm giáo chủ không ổn lắm nhỉ, thuộc hạ lại không có quy cũ như vậy, sau khi Đông Hoàng Giáo thống nhất cũng chả ra làm sao cả”, gã đàn ông cười khẩy, vẫy cổ tay.
Lâm Chính liếc nhìn Lưu Mã, phát hiện nắm đấm của ông ta đã bị biến dạng, cả năm ngón tay đều bị gãy, vô cùng thảm hại.
"Người Cô Phong tới đây có chuyện gì sao?", Lâm Chính hít sâu một hơi hỏi.
"Câu hỏi này phải là do chúng tôi hỏi giáo chủ Lâm chứ nhỉ?", gã đàn ông khẽ hừ một tiếng, nói: "Tại sao giáo chủ Lâm lại dẫn người tới gây sự ở thế gia Nam Cung? Còn phế bỏ gia chủ Nam Cung, tàn sát người của thế gia Nam Cung? Anh không biết thế gia Nam Cung có quan hệ đồng minh với Cô Phong sao?"
"Không biết, các người muốn thế nào?", Lâm Chính hỏi thẳng.
"Thật sự không biết cũng không sao. Tục ngữ có câu, không biết không có tội! Cô Phong chúng tôi cũng không đến mức hùng hổ dọa người, nhưng giờ thế gia Nam Cung lại bị Đông Hoàng Giáo hủy hoại đến mức này. Giáo chủ Lâm, dù sao anh cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích chứ”, gã đàn ông cười nói.
“Anh muốn giải thích thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
"Theo khẩu lệnh của phong chủ chúng tôi, giáo chủ Đông Hoàng Giáo phải giao lại hai tuyệt học đỉnh cao là "Đông Hoàng Hoàn Vũ" và "Bất Bại Thần Công" cho Cô Phong chúng tôi, đồng thời cúi đầu xưng thần trước Cô Phong, vậy thì Cô Phong chúng tôi sẽ không so đo tính toán chuyện của thế gia Nam Cung nữa, giáo chủ Lâm, anh nghe hiểu chưa?", gã đàn ông cười nói.
Đám người này đến đây đòi hỏi lợi ích...
Quả thực là vậy, sao bọn họ có thể đến báo thù cho thế gia Nam Cung chứ?
Lâm Chính suy nghĩ một chút, gật đầu, lấy từ trong ngực ra hai cuốn sách, rồi cầm trong tay.
Bìa sách là "Đông Hoàng Hoàn Vũ" và "Bất Bại Thần Công"!
Đôi mắt của bảy người đến từ Cô Phong đột nhiên mở to.
"Đại ca...”, một cô gái bên cạnh kích động hô lên.
Gã đàn ông yên lặng gật đầu, trên mặt nở nụ cười: "Ha ha, tôi biết giáo chủ Lâm là người thức thời mà! Mau đưa cho tôi!"
Tuy nhiên, Lâm Chính không đưa tới mà lại lấy ra một cuốn sách khác từ trong lồng ngực.
Đó lại là cuốn "Bát Môn Độn Giáp Thuật" được lấy từ trên người Nam Cung Thống.
"Cấm thuật?", gã đàn ông sửng sốt, lập tức vui mừng khôn xiết, liên tục đưa tay ra: "Tốt! Tốt lắm! Không ngờ ngay cả cuốn sách này mà giáo chủ Lâm cũng có! Anh đang muốn dâng lên cho phong chủ của chúng tôi sao? Mau đưa cho tôi! Mau đưa cho tôi!"
"Cầm đi đi!"
Lâm Chính ném ba cuốn sách xuống đất.
Gã đàn ông ngay lập tức cúi xuống nhặt lên.
Những người còn lại cũng vô cùng phấn khích.
Mỗi cuốn trong số ba cuốn sách này đều là tuyệt học trên thế giới.
Nếu một người có thể hội tụ ba tuyệt học này, chắc chắn có thể đứng đầu trong giới võ thuật Hoa Quốc.
Tuy nhiên, khi gã đàn ông nhặt ba cuốn sách lên, lại nhận ra có điều gì đó không ổn lắm.
Hắn liếc nhìn xung quanh.
Lúc này hắn mới phát hiện, không biết từ khi nào khắp bốn phương tám hướng đã có vô số cao thủ của Đông Hoàng Giáo.
Đám đông bao vây chặt chẽ với ba vòng bên trong và ba vòng bên ngoài, nước cũng không chảy lọt.
Vô số dao, súng, gậy gộc cũng nhắm vào họ.
"Giáo chủ Lâm, ý của anh là gì?", gã đàn ông cau mày, trầm giọng hỏi.
"Không có ý gì cả, tôi đã cho anh lời giải thích rồi đấy, bây giờ chẳng phải anh cũng nên cho tôi lời giải thích sao?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 1282: Anh là một kẻ điên
"Hỗn láo!"
Gã đàn ông tức giận: "Thần y Lâm! Anh to gan thật đấy! Anh đang muốn đối đầu với Cô Phong chúng tôi sao? Muốn chống đối với mười ba thế lực Cô Phong hả? Tôi nói cho anh biết! Chúng tôi còn có mười hai thế lực như thế gia Nam Cung nữa! Anh đấu được với thế gia Nam Cung, liệu anh có thể đấu lại mười hai thế lực chúng tôi không! Anh muốn chết hả?”
"Đúng là lấy trứng chọi đá!"
"Không biết sống chết!"
Những người còn lại cũng nhao nhao mắng nhiếc.
Nhưng Lâm Chính lại không hề dao động, khuôn mặt không cảm xúc, nói: "Kỳ thực, nếu anh chịu nói chuyện đàng hoàng với tôi, hạ thấp thái độ, hạ giọng xuống thì nói không chừng tôi sẽ tiếp nhận lời anh nói. Chỉ là..."
“Chỉ là cái gì?”, gã đàn ông lạnh lùng hỏi.
"Chỉ là ở trước mặt tôi mà anh lại đánh thuộc hạ của tôi ra nông nỗi này, nếu tôi không làm gì đó thì sao khiến người trong giáo phải thần phục? Làm sao có thể ngồi vững trên vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo?"
"Nếu anh dám đối địch với Cô Phong thì anh sẽ không ngồi yên được trên bất cứ vị trí nào đâu! Thần y Lâm! Nghe cho rõ đây, lập tức bảo người của anh cút đi! Bây giờ chúng tôi phải quay về báo cáo, nếu chúng tôi có chút tổn hại nào thì tôi đảm bảo, dù là Đông Hoàng Giáo hay Dương Hoa cũng sẽ tan thành mây khói, hóa thành hư vô!"
Gã đàn ông hét lên, sau đó quay người dẫn theo người của mình đi.
Nhưng sau lưng hắn, rất nhiều cao thủ của Đông Hoàng Giáo vẫn không nhúc nhích, không hề có dấu hiệu buông tha.
"Các người làm gì vậy hả? Còn không mau cút ra ngoài!", gã đàn ông hét lớn, giơ tay về phía người trước mặt, ý định hung hăng hất văng người đó.
Lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên.
"Băm bọn chúng thành thịt nát”.
"Vâng! Thưa giáo chủ!"
Đám cường giả xung quanh cùng nhau hô hào, sau đó rút kiếm lao về phía bảy người.
"A?"
Bảy người đều bị dọa sợ chết khiếp!
Giáo chủ Lâm này... thực sự dám sao?
Bọn họ hoàn hồn lại, gầm lên thê lương:
"Đông Hoàng Giáo! Các người lại dám đối địch với Cô Phong thật sao?"
"Muốn chết hả? Bọn mày đang tìm đến cái chết đấy!”
"Tao đảm bảo, tất cả bọn mày sẽ chết không có chỗ chôn!"
Nhưng không ai bận tâm.
Bảy người họ chỉ có thể bỏ chạy như điên.
Bọn họ đâu ngờ được rằng giáo chủ của Đông Hoàng Giáo lại điên rồ như vậy? Lại dám đối nghịch với Cô Phong!
Chẳng lẽ người này không biết đến sức mạnh của Cô Phong sao?
Giờ phút này, bảy người họ đã vô cùng hối hận, cũng hết sức sợ hãi.
Đông Hoàng Giáo dù sao cũng là giáo phái siêu cấp, cao thủ nhiều như mây, bảy người bọn họ sao có thể đối phó được?
Đánh nhau một hồi, bảy người họ căn bản không thể thoát khỏi vòng vây, đã bị đánh bại, tên cầm đầu bị chặt đứt một cánh tay, bị chém ngã nhào xuống đất.
"Dừng tay!"
Lâm Chính hét lớn.
Mọi người ngừng kiếm ngay lập tức.
Lúc này, bảy người bọn họ đều nằm trên mặt đất, tất cả đều mất đi sức chiến đấu, khắp người máu me be bét, thương tích đầy mình.
Họ nhìn chằm chằm vào Lâm Chính với ánh mắt hoảng sợ.
Lâm Chính bước tới trước vài bước, nhẹ nhàng lấy lại ba cuốn sách mà gã đàn ông vừa cầm lúc nãy, rồi đặt chúng trở lại trong ngực.
"Các người nên cảm ơn tôi, bởi vì tôi không có ý định giết các người nữa”.
"Anh...", gã đàn ông trợn to hai mắt, định nói gì đó, nhưng đụng đến vết thương, một cơn đau đớn kịch liệt truyền đến khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa ngất đi.
“Có phải các người cho rằng có Cô Phong chống lưng, muốn làm gì thì làm, muốn tôi làm gì thì tôi phải làm nấy đúng không?”, Lâm Chính ngồi xổm xuống, nhìn gã đàn ông nói: “Nếu như vậy, anh có thể trở về nói với phong chủ của anh, nếu thật sự có ý định ra tay thì có thể đến Đông Hoàng Giáo tìm tôi bất cứ lúc nào! Đông Hoàng Giáo khi nào cũng chờ đón, nhưng cũng nhắc nhở phong chủ một câu, một khi đại chiến bắt đầu thì không chết sẽ không ngừng nghỉ! Thế gia Nam Cung chính là ví dụ về hậu quả. Có lẽ Đông Hoàng Giáo của tôi không thể đánh bại Cô Phong, nhưng muốn làm tổn hại nặng nề nguyên khí của Cô Phong, đánh cụt tay cụt chân thì tôi nghĩ không thành vấn đề đâu, anh thấy sao?”
Gã đàn ông kinh ngạc tái mặt, con ngươi mở to, liếc nhìn Lâm Chính.
Hắn có thể thấy rõ trên khuôn mặt tuấn tú như thần của Lâm Chính toát ra vẻ hung ác và sát khí.
Người này không phải đang nói đùa.
Cũng tuyệt đối không phải đơn thuần nói lời tàn độc với hắn.
Người này... đang nghiêm túc!
"Anh là kẻ điên, anh chính là một kẻ điên... kẻ điên...”, gã đàn ông run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt nói, sau đó vội vàng đứng dậy, xoay người bỏ chạy, cũng không thèm để ý đến thuộc hạ của mình nữa.
Những người còn lại cũng bò dậy, chạy như điên.
Các cao thủ của Đông Hoàng Giáo nhường đường cho họ.
Nhưng lông mày của mọi người đều nhíu chặt.
Sau khi giải quyết xong thế gia Nam Cung, lại chọc giận thêm một Cô Phong.
"Giáo chủ, không đáng...”, Lưu Mã ôm cổ tay đi tới, thở dài nói.
"Ngay từ đầu đối phương đã không coi trọng chúng ta. Nếu chúng ta khuất phục họ, họ sẽ chỉ điên cuồng chèn ép chúng ta, không ngừng đưa ra những yêu cầu vô lý, tiếp tục hút máu chúng ta. Bây giờ chúng ta trở mặt với bọn họ còn tốt hơn đợi tương lại bọn họ hút khô máu chúng ta rồi chúng ta mới phản kháng!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Nhưng Cô Phong... cũng chưa chắc sẽ đụng vào chúng ta...”, Lưu Mã nói.
"Chưa chắc ư?", Lâm Chính liếc nhìn ông ta, lắc đầu nói: "Ông còn chưa hiểu à? Từ khoảnh khắc mấy người kia ra tay với chúng ta thì đã nói rõ một chuyện!"
"Chuyện gì?"
"Người Cô Phong căn bản không coi Đông Hoàng Giáo chúng ta là con người!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Đám người xung quanh thở gấp, toàn bộ đều im như hến.
"Giáo chủ Lâm nói đúng lắm! đám người Cô Phong quả thật không coi chúng ta là con người, mấy người khuất phục bọn chúng thì sẽ bị bọn chúng ngược đãi như trâu ngựa! Bị bọn chúng ăn chia!"
Một tràng cười sảng khoái vang lên.
Mọi người ngước mắt nhìn.
Một người của sơn trang Kim Thạch sải chân bước vào với nụ cười trên môi.
“Người của sơn trang Kim Thạch các người vẫn chưa đi xa sao?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn người đó, hỏi.
"Trang chủ đã về sơn trang rồi, đặc biệt hạ lệnh cho tiểu nhân ở lại quan sát nhất cử nhất động! Nếu Cô Phong và giáo chủ xảy ra mâu thuẫn thì tiểu nhân sẽ đến hỏi giáo chủ về việc liên minh”.
"Liên minh? Có thể cân nhắc”, Lâm Chính nói.
"Không không không, giáo chủ Lâm đừng vội đồng ý! Trước khác giờ khác, bây giờ muốn kết liên minh với chúng tôi thì không dễ như trước nữa rồi”, người đó cười nói.
"Ồ?", Lâm Chính nhíu mày: "Ý của anh là?"
“Trang chủ nói, lần này phải xem thành ý của giáo chủ thế nào!”, người đó híp mắt cười khẽ.
"Thành ý?"
Lâm Chính hờ hững nhìn hắn: "Trang chủ của các người muốn thành ý như thế nào?"
"Ha ha, thần y Lâm, trang chủ nói, những thứ khác thì không cần, ông ấy chỉ muốn có một người!"
"Ai?"
"Cô Nhan Khả Nhi, một nữ dược sĩ của học viện Huyền Y Phái dưới quyền của anh!", người đó mỉm cười nói: "Nếu giáo chủ Lâm đồng ý, hãy đưa cô gái này đến sơn trang Kim Thạch càng sớm càng tốt, như vậy chúng ta có thể kết thành đồng minh! Nếu giáo chủ từ chối thì sơn trang Kim Thạch... chỉ có thể đứng về phía Cô Phong!"
Lời nói này mới là sự uy hiếp trắng trợn.
Chương 1283: Từ chối
"Nhan Khả Nhi?", Lâm Chính khá ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra nhiều. Anh chắp tay sau lưng, đi vòng quanh người này một vòng.
“Tại sao lại muốn cô gái này?”, Lâm Chính nói
“Thần y Lâm đừng hỏi nhiều mà”, người này mỉm cười, có vẻ như không muốn nói thêm.
“Xem ra sơn trang Kim Thạch không có thành ý rồi”, Lâm Chính nói: “Như vậy thì việc hợp tác không dễ thực hiện đâu".
“Thần y Lâm đang từ chối sao? Vậy thì tôi phải khuyên rồi, nếu mà từ chối thì không có lợi cho thần y Lâm đâu. Mong thần y Lâm suy nghĩ thêm”, người này chắp tay, cười như không cười.
“Không cần nói nữa, sơn trang Kim Thạch đã không có thành ý thì chuyện này khỏi cần bàn”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đúng là…tiếc thật. Đã vậy thì tại hạ về nói với trang chủ vậy. Thần y Lâm, cáo từ”.
Người này nói xong bèn rời đi. Thế nhưng khi vừa quay người thì người này đã bị giáo chúng của Đông Hoàng Giáo chặn lại.
Người này chau mày: “Thần y Lâm có ý gì vậy?”
“Tôi cho đi rồi sao? Tôi nhớ vừa rồi các người còn uy hiếp tôi cơ mà”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm…cậu đừng làm càn, nếu không, sơn trang Kim Thạch sẽ không tha cho cậu đâu”, người này cuống lên.
“Không cần vội, chúng ta không liên minh được thì là kẻ địch thôi. Sơn trang Kim Thạch mà đấu với tôi thì tôi cũng không ngại đỡ chiêu đâu”, Lâm Chính phất tay: “Tùng xẻo cho chó đi! Nếu chó ăn mà nghẹn thì tôi sẽ hỏi tội các người đấy”.
“Vâng, giáo chủ”, mọi người hô vang, lập tức rút kiếm ra định chém
“Đừng! Đừng! Lâm Giáo chủ….đợi đã! Tôi có lời muốn nói!”, người này kêu lên, lập tức quỳ xuống.
“Tôi là người không có nhiều sự kiên nhẫn đâu”, Lâm Chính lên tiếng.
Người kia đương nhiên là hiểu ý của Lâm Chính nên do dự một lúc rồi khẽ nói: “Thần y Lâm…là thế này…Không lâu trước đây, có người phát hiện ra có người ra khỏi thôn Dược Vương! Thôn Dược Vương chắc là thần y Lâm biết. Sức mạnh của thôn này rất lớn, người trong thôn thường không ra khỏi thôn. Thế là chúng tôi cử người điều tra thì phát hiện họ ra khỏi thôn để tìm cô Nhan Khả Nhi. Hình như cô Nhan Khả Nhi là con gái của nhân vật nào đó có tiếng trong thôn, hơn nữa cô ấy còn có thể chất linh thảo. Vì vậy trang chủ của chúng tôi hi vọng có thể tìm được cô ấy để kết hôn với thiếu trang chủ của chúng tôi. Như vậy có thể phát triển được cả sơn trang và thôn Dược Vương”.
“Cái gì?”
Lâm Chính kinh ngạc: “Nhan Khả Nhi là người của thôn Dược Vương sao?”
Chẳng trách cô ấy lại hiểu về các loại hoa cỏ như vậy, hơn nữa mỗi lần đứng gần cô ấy, anh luôn có một cảm giác đặc biệt. Lâm Chính chau mày. Anh suy nghĩ rồi hỏi: “Có bao nhiêu người biết thông tin này?”
“Thông tin vừa mới được truyền ra. Người biết không nhiều. Nhưng tôi nghĩ chắc sắp lan rộng rồi”, người này cẩn trọng nói.
Lâm Chính sờ cằm, quay qua nói: “Sơn trang Kim Thạch phải có Nhan Khả Nhi bằng được sao?”
“Là do trang chủ yêu cầu”, người này nói.
“Nếu là như vậy thì e rằng tôi không thể đáp ứng được rồi. Cả đời tôi chưa bao giờ bán đứng phụ nữ. Về nói với trang chủ của các người rằng, đổi điều kiện đi, có khi tôi có thể để người của sơn trang và Nhan Khả Nhi công khai nói chuyện. Nếu Nhan Khả Nhi cam tâm tình nguyện gả cho sơn trang Kim Thạch thì tôi không ngăn cản”, Lâm Chính trầm giọng.
“Lâm giáo chủ…như vậy…sao có thể chứ? Trang chủ của chúng tôi sẽ nổi giận mất”, người này cuống cả lên.
“Nếu thật sự không được…thì tôi sẽ xử lý luôn cả sơn trang các người đấy”, Lâm Chính quay người rời đi.
“Lâm giáo chủ! Lâm giáo chủ!”
Người này vẫn cố vớt vát. Thế nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy gì. Bất lực, người này rời đi, đuổi theo Kim Thế Minh.
Trong trấn nhỏ, xe của Kim Thế Minh dừng lại trước một nhà hàng. Mọi người định ăn trưa ở đây rồi về.
Thế nhưng khi Kim Thế Minh vừa bước vào thì điện thoại của một người trong sơn trang gọi tới.
“Trang chủ!”
“Tình hình thế nào rồi? Người khi nào được đưa tới sơn trang”, Kim Thế Minh thản nhiên hỏi.
“Không phải…trang chủ, thần y Lâm từ chối rồi”.
“Cái gì? Cậu ta…từ chối rồi sao? Không thể nào?”
“Trang chủ, là thật ạ. Thần y Lâm nói không sống bằng cách bán đứng phụ nữ”.
“Đồ ngốc này”, Kim Thế Minh tức điên: “Đầu của cậu ta úng nước hả? Vì một người phụ nữ mà đẩy mình vào tình cảnh như vậy sao? Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì vậy?”
“Vậy…trang chủ, giờ phải làm sao ạ?”
“Hừ, tên họ Lâm này thực sự cho rằng Đông Hoàng Giáo có thể đối đầu được với 13 thế lực của Cô Phong chắc? Được, cậu ta đã muốn chết thì để cậu ta được chết. Chúng ta mặc kệ. Sớm muộn gì cậu ta cũng phải cầu xin chúng ta thôi”, Kim Thế Minh tức giận tắt máy.
Thế nhưng ngay sau đó, có vẻ không thể xả giận nên ông ta lại lấy điện thoại ra gọi.
...
Toàn bộ thế gia Nam Cung lúc này đã bị Đông Hoàng Giáo khống chế. Lâm Chính chỉ đạo mọi người chuyển những bảo vật của Nam Cung tới Đông Hoàng Giáo, sau đó là đến con người.
Thông tin đánh bại Nam Cung đã được truyền vào Đông Hoàng Giáo. Toàn bộ người ở đây đều thất kinh. Thế gia Nam Cung không phải gia tộc tầm thường. Muốn lật đổ được một gia tộc như vậy trừ khi là Đông Hoàng Giáo vào thời kỳ hưng thịnh, nếu không chẳng ai có thể làm được.
Có được kết quả huy hoàng trong cuộc chiến lần này, danh tiếng của Đông Hoàng Giáo chắc chắn sẽ vang xa. Địa vị của Lâm Chính trong lòng giáo chúng Đông Hoàng cũng được nâng lên.
Lâm Chính ở Đông Hoàng Giáo một ngày, giao nhiệm vụ cho Lưu Mã đi xử lý, cất nhắc Long Tinh Hồng lên trưởng lão rồi vội vàng rời khỏi núi Đông Hoàng, về Giang Thành.
Anh đã trì hoãn thời gian lâu quá rồi. Tình hình của Tô Nhu chắc chắn là đang rất nghiêm trọng.
Lâm Chính lòng như lửa đốt. Rời khỏi máy bay, Mã Hải đích thân tới đón anh.
Lâm Chính vừa lên xe đã tới học viện Huyền Y Phái. Tô Nhu được đưa tới phòng điều trị. Một mình Lâm Chính được vào trong tiến hành giải độc cho Tô Nhu.
Có không ít người tập trung bên ngoài. Tần Bách Tùng, Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch đều có mặt. Ngoài ra, đến cả Lạc Thiên cũng tới.
Cô gái ngồi ở ghế đẩu bên ngoài, mắt rưng rưng, tay chân bứt rứt, chỉ biết thầm cầu nguyện. Cứ thế ba tiếng trôi qua, cánh cửa phòng mới mở ra. Lâm Chính trong dáng vẻ mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại bước tới.
"Lâm Chính, Tô Nhu thế nào rồi?”, Lạc Thiên vội vàng bước lên.
Thế nhưng…Lâm Chính chỉ nhìn cô, lắc đầu và ngồi xuống châm thuốc.
Chương 1284: Nhan Khả Nhi
Y thuật của Thần y Lâm có thể nói là đã đạt tới mức xuất quỷ nhập thần trong mắt mọi người. Nếu đến cả anh cũng hết cách thì làm gì còn ai có thể cứu được Tô Nhu nữa.
“Thầy ơi, độc tố trên người cô ấy…rốt cuộc là loại độc gì vậy?”, Tần Bách Tùng bước tới, thận trọng hỏi.
“Đó là độc của hoa Tuyệt Mệnh. Là độc dược đặc biệt do nhà Nam Cung tạo ra. Độc của hoa Tuyệt Mệnh rất mạnh, vô cùng kỳ lạ. Ngoài thế gia Nam Cung ra, không ai có được thuốc giải. Mấy ngày vừa rồi tôi tới nhà họ lấy thuốc. Chỉ có điều thuốc lấy được rồi nhưng không thể thải được toàn bộ độc tố trên người cô ấy…Thuốc này chỉ tạm thời giữ được tính mạng cô ấy mà thôi”, Lâm Chính lại thở dài.
Lạc Thiên rơi nước mắt khi nghe thấy vậy: “Vậy có nghĩa là hiện tại…Tô Nhu là…”
“Người thực vật”, Lâm Chính khẽ nói.
Đám đông im lặng.
“Tôi phải dành thời gian để loại bỏ độc tố ra khỏi đầu của cô ấy. Nếu không loại bỏ được hết thì Tô Nhu sẽ rất khó tỉnh lại được…Thế nhưng cũng không vội, lần này trở về, tôi có thu hoạch. Tôi đã nắm được thông tin về hoa Tuyệt Mệnh rồi, hơn nữa cũng có vật thể sống có thể làm thí nghiệm. Tôi tin chẳng bao lâu nữa có thế khiến Tô Nhu hồi phục”, Lâm Chính mỉm cười.
Lạc Thiên có thể nhìn ra, đó là nụ cười khổ mang theo sự thất vọng.
Đúng vậy, Lâm Chính rất thất vọng. Anh luôn hi vọng Nam Cung Thống đang lừa mình. Hi vọng là thuốc giải có thể loại bỏ toàn bộ độc tố trên người Tô Nhu.
Thế nhưng khi Tô Nhu dùng thuốc thì anh mới phát hiện ra, những gì mà Nam Cung Thống nói đều là sự thật…
Anh đành phải từ từ điều chế thêm thuốc. Nhưng điều chế đến khi nào, anh thật sự không chắc.
“Thần y Lâm, dược liệu của chúng ta không thể kết hợp lại để loại bỏ độc tố trong người cô Tô Nhu sao?”, lúc này, một giọng nói vang lên.
“Không thể! Đến cả dược thảo mang về từ Kỳ Lân Môn cũng không dùng được. Tất cả đều không dùng được”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy thuốc chúng ta cấy trồng thì sao?”, người này lại hỏi.
Dứt lời, Lâm Chính giật mình quay qua nhìn. Lúc này anh mới phát hiện ra người lên tiếng chính là Nhan Khả Nhi.
Anh run rẩy, đột nhiên phát hiện ra được điều gì đó bèn ghì vai Nhan Khả Nhi và kích động nói: “Đúng rồi! Thôn Dược Vương”.
Đám đông hết hồn. Nhan Khả Nhi cũng kinh ngạc, cô ấy hoang mang nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh đang nói gì? Thôn Dược Vương gì cơ?”
“Nhan Khả Nhi, có phải cô xuất thân từ thôn Dược Vương không?”, Lâm Chính hỏi.
Nhan Khả Nhi khóc dở mếu dở: “Thần y Lâm, lẽ nào anh quên rồi? Tôi là người của thôn dược Tân Điền mà, từ khi nào mà biến thành người của thôn Dược Vương rồi?”
Dứt lời, Lâm Chính sững sờ. Anh lập tức nhìn thẳng vào mắt cô thì thấy cô né ánh nhìn của anh và quay đầu qua một bên. Thấy vậy, Lâm Chính hiểu ra được điều gì đó. Anh suy nghĩ rồi lên tiếng: “Nhan Khả Nhi, cô đi với tôi”.
“Được…”, Nhan Khả Nhi chột dạ. Những người khác không hiểu gì.
Lâm Chính cùng Nhan Khả Nhi đi tới bên cầu thang.
“Thần y Lâm, sao thế?”, Nhan Khả Nhi thận trọng hỏi.
“Lúc tôi từ thế gia Nam Cung trở về thì nhận được tin là người của thôn Dược Vương đã cử người tới tìm cô rồi. Hơn nữa tôi nghĩ, chắc là họ biết cô đang ở chỗ tôi”.
Nhan Khả Nhi run rẩy, trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Một lúc sau, cô ấy hoàn hồn, vội vàng lùi lại, dựa vào tường và cười khổ: “Không ngờ, tôi trốn lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn không chịu buông tha cho tôi…”
“Quả nhiên cô đúng là người của thôn Dược Vương”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, xem ra tôi phải rời khỏi đây rồi”.
Nhan Khả Nhi hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Chính: “Hi vọng anh có thể để tôi đi…nếu không…chắc chắn tôi sẽ bị bắt về thôn Dược Vương mất".
“Tôi có thể để cô đi nhưng nói thật, cô mà ra khỏi học viện thì sẽ bị bắt ngay. Bên ngoài đang có rất nhiều gia tộc đang giám sát. Bọn họ bắt được cô, sẽ lợi dụng cô để tiếp cận thôn Dược Vương. Tôi lo cô chưa kịp ra khỏi Giang Thành thì đã bị bắt rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Nhan Khả Nhi nín lặng.
“Cô ở lại đi, tôi sẽ bảo vệ cô”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi quay người rời đi.
Nhan Khả Nhi nhìn theo bóng lưng Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Nếu đã biết tới thôn Dược Vương thì chắc anh biết sức mạnh của họ chứ”, cô ấy vội vàng hét lên.
“Cô làm việc ở đây thì cô là người của Huyền Y Phái, không có sự cho phép của tôi, không ai được đưa cô đi”, Lâm Chính đáp lại.
Nhan Khả Nhi sững sờ nhìn anh. Một lúc lâu sau, cô ấy nở nụ cười khổ: “Chưa gặp ai ngốc như anh…”
Rời khỏi phòng điều trị, Lâm Chính bèn chui vào trong phòng nghiên cứu để nghiên cứu thuốc giả từ hoa Tuyệt Mệnh.
Cứ thế một buổi chiều trôi qua. Mọi người ra sức phối hợp. Nhan Khả Nhi cũng cố gắng hết sức giúp Lâm Chính điều chế thuốc.
Thế nhưng chưa được bao lâu thì…Hùng Trưởng Bạch tức tốc bước vào: “Thần y Lâm! Có một nhóm người ở ngoài đang tìm cậu”.
“Ai?”
“Bọn họ nói là nhà họ Quan ở Quan Thành.
“Tới làm gì?”
“Tới nói chuyện với cậu về cô Nhan Khả Nhi…”
Chương 1285: Ra uy
Lâm Chính thật không ngờ là bọn họ tới nhanh như vậy.
Sau khi nghe Hùng Trưởng Bạch trả lời, anh chau mày, bỏ dở công việc đang làm và tới phòng khách.
Lúc này, trong phòng khách có tới bảy, tám người cả nam và nữ đang đứng sau một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn, để râu, đang uống trà. Thấy Lâm Chính bước vào, đám đông quay qua nhìn với đôi mắt sáng rực. Khuôn mặt của Lâm Chính luôn khiến mọi người phải xuýt xoa, dù là nam hay nữ.
Đặc biệt là khí thế của anh lúc này khi ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng khách khiến người khác không khỏi sùng bái.
“Đúng là tuổi trẻ tài cao”, người đàn ông trung niên lộ vẻ tán dương và khẽ gật đầu.
“Ông là Quan Uy của Quan Thành?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy, người nào nể mặt thì gọi tôi một tiếng ông Uy”, người đàn ông trung niên đáp.
“Nói đi Quan Uy, ông tới chỗ tôi có việc gì?”, Lâm Chính vẫn gọi thẳng tên. Mấy người đứng phía sau giận lắm, định ra uy thì bị Quan Uy ngăn lại.
“Thần y Lâm đúng là thần y Lâm, tuổi trẻ ngông cuồng. Nhưng đó cũng là điều đương nhiên thôi. Tôi mà có thành tựu như hiện tại của thần y Lâm thì tôi cũng ngông một chút. Chẳng sao cả”, Quan Uy cười hà hà.
Lâm Chính không nói gì.
“Thần y Lâm đã là người thẳng thắn thì tôi cũng không vòng vo nữa. Thực không giấu gì, Quan Uy tới đây lần này là muốn hỏi một người ở chỗ thần y Lâm”
“Nhan Khả Nhi à?”
“Haha, xem ra thần y Lâm đã biết rồi. Vậy thì dễ”, Quan Uy cười, tiếp tục phất tay. Người ở phía sau lập tức đưa tới một chiếc hộp gỗ trông vô cùng tinh tế và đặt lên bàn. Chiếc hộp được mở ra, bên trong là những dược liệu vô cùng hiếm có và sách cổ.
“Quan Uy biết, thần y Lâm không thiếu tiền nên cũng không mang những thứ dung tục đó đến. Lần này tôi mang tới chính là những dược liệu quý giá nhất mà chúng tôi thu thập được trong những năm qua và cả sách công pháp cổ điển. Tôi nghĩ những thứ này khá hấp dẫn thần y Lâm đấy”, Quan Uy cười.
Thế nhưng, sắc mặt Lâm Chính vẫn lạnh tanh. Anh nhìn chiếc hộp và nói thẳng: “Trước khi ông đến thì Nhan Khả Nhi đã nói rồi, cô ấy không muốn rời khỏi học viện Huyền Y Phái. Cô ấy vẫn muốn theo tôi nghiên cứu y thuật. Vì vậy Quan Uy, ông đưa người của mình rời đi đi”.
“Thần y Lâm, ý của cậu là không chịu giao cô gái đó cho tôi?”, Quan Uy nheo mắt, sà người tới nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Lẽ nào tôi nói khó hiểu vậy cơ à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. Dứt lời, toàn bộ người nhà họ Quan đều tức giận.
“Khốn nạn!”
“Đồ khốn này dám ăn nói như vậy với ông Uy à? Cậu chán sống rồi đúng không?"
“Ông đây đập chết mày”
Một tên trong đám hừng hực lao lên định dùng bạo lực ép Lâm Chính. Thế nhưng đúng lúc này một bóng hình đột nhiên lao tới trước mặt anh.
"Không hay rồi, cẩn thận, mau quay lại”, Quan Uy thấy không ổn bèn hét lên.
Thế nhưng…đã không kịp.
Vụt! Một đường sáng lạnh ngắt phóng tới. Cánh tay mà kẻ kia vừa lao ra đã bị tia sáng đâm xuyên, cả cánh tay văng ra ngoài, rơi xuống đất.
Kẻ này ôm lấy tay mình gào thét và vội lùi lại. Những kẻ khác định lao lên thì giờ sợ tới mức hồn bay phách tán. Họ vội lùi về phía sau.
Tới khi mọi người nhìn rõ thì mới phát hiện xung quanh Lâm Chính trống không, chẳng có ai cả. Bóng đen khi nãy…đã biến mất dạng.
“Ma!”, có người kêu lên.
“Không phải!”
Quan Uy đứng bật dậy nhìn Lâm Chính. Một lúc sau ông ta biết được điều gì đó bèn hừ giọng: “Chẳng trách thần Y Lâm không coi ai ra gì, xem ra cậu có cao thủ hộ thân nhỉ. Là chúng tôi nhìn lầm người rồi”.
“Còn gì muốn chỉ giáo không?”, Lâm Chính hờ hững hỏi lại.
Quan Uy siết chặt nắm đấm, đôi mắt hừng hực chiến ý. Ông ta nhìn người vừa bị chặt đứt cánh tay bên cạnh và càng cảm thấy oán hận hơn.
Thế nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhẫn nhịn. Quan Uy không xốc nổi. Ông ta có thể loáng thoáng nhìn ra thủ đoạn của tàn ảnh vừa rồi. Bọn họ không phải là đối thủ của đối phương. Nếu ra tay thì chắc chắn sẽ mất mạng như chơi.
“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm, quả nhiên bất phàm, hôm nay tôi được lĩnh giáo rồi”.
Quan Uy hít một hơi thật sâu, đứng dậy nói: “Nếu đã vậy thì tôi không làm phiền cậu nữa! Cáo từ”.
Nói xong, ông ta đưa người rời đi.
“Từ từ đã!”, Lâm Chính đột nhiên hét lên.
Quan Uy khựng bước, quay đầu nhìn anh: “Thần y Lâm còn gì chỉ giáo sao?”
“Quan Uy! Nhà họ Quan các người tới Huyền Y Phái của tôi đòi người, nói đến là đến, nói đi là đi như thế à? Các ông coi Huyền Y Phái là nơi nào thế?”, Lâm Chính điềm tĩnh hỏi.
“Thần y Lâm. Tôi dùng vật đổi người, là do cậu không chịu. Vụ giao dịch của chúng ta là thuận mua vừa bán, còn không được thì thôi. Lẽ nào cậu định làm càn?”, Quan Uy trầm giọng.
“Vậy tại sao vừa rồi người của ông làm càn ông không ngăn lại?".
Lâm Chính nhìn chăm chăm ông ta.
Sắc mặt Quan Uy trở nên mất tự nhiên:“Cậu định thế nào!”
"Tôi muốn ra uy", Lâm Chính đứng dậy, thản nhiên đáp lại.