-
Chương 1246-1250
Chương 1246: Anh nóng lòng muốn xuống võ đài vậy sao?
Đầu óc của tất cả mọi người vang lên tiếng nổ ầm, hoàn toàn trống rỗng.
"Người bên trong... là tân giáo chủ của Đông Hoàng Giáo sao?", người nhà họ Lữ cũng sững sờ, gia chủ Lữ lùi về phía sau mấy bước, ngọn lửa giận trên mặt biến mất không thấy đâu, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô tận.
"Tạ Thanh Hứa, sao vậy? Còn muốn ra tay nữa không?", Lưu Mã không cảm xúc, nói.
Lúc này Tạ Thanh Hứa mới phản ứng lại, ông ta quỳ xuống đất, dập đầu với Lưu Mã: “Lưu Mã đại nhân! Xin thứ tội, xin thứ tội! Thanh Hứa lâu lắm không về Đông Hoàng Giáo nên không biết trong giáo phái lại có thay đổi lớn như vậy. Càng không biết đã có Thần Quân mới, vừa nãy đã mạo phạm tân giáo chủ và Lưu Mã đại nhân, mong Lưu Mã đại nhân thứ lỗi!”
"Đưa đi, nhốt lại trước đã, chờ tân giáo chủ xử lý”, Lưu Mã nói.
"Vâng, thưa đại nhân!"
Những người bên cạnh lập tức bắt đám người Tạ Thanh Hứa đi.
Đám người Tạ Thanh Hứa không dám phản kháng chỉ đành run lẩy bẩy, bị dẫn đi trong im lặng.
Đương nhiên, người run rẩy nhiều nhất là đám người nhà họ Lữ.
Gia chủ Lữ hoàn toàn sững sờ.
Ông ta biết rằng Lưu Mã và người đàn ông đeo mặt nạ vừa nãy có địa vị cao trong Đông Hoàng Giáo, nhưng cho dù địa vị cao đến mức nào thì liệu có thể so sánh với Tô Mạc Vân được sao?
Tuy nhiên, sự thật là Tô Mạc Vân đã chết, người kia là tân giáo chủ của Đông Hoàng Giáo!
Trên thực tế, chỉ riêng thân phận này, ông ta có thể đoán được Tô Mạc Vân đã chết như thế nào!
Phải biết rằng, Tô Mạc Vân trước đây là ứng cử viên mạnh nhất cho vị trí giáo chủ của Đông Hoàng Giáo!
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Mạc Vân đã thất bại, kết cục của ông ta là cái chết.
Còn người kia đã thành công bước lên vị trí cao nhất.
Là người có ý định hợp tác với Chiến Vương Cung của Tô Mạc Vân, đột nhiên gia chủ Lữ phát hiện ra rằng nhà họ Lữ của mình đã rơi vào mối nguy hiểm chưa từng có...
"Nhà họ Lữ xong đời rồi... nhà họ Lữ xong đời rồi...”, gia chủ nhà họ Lữ lẩm bẩm, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Lúc ông ta lên tiếng, mấy người Lưu Mã đã đến gần.
...
Trên võ đài.
Lâm Chính đánh bại Lữ Tư Triều khiến mọi người lại thêm lần nữa kinh ngạc.
Rất nhiều người đã có phán đoán sơ bộ về thực lực của Lâm Chính.
Nếu thiên kiêu không xuất hiện thì người này sẽ rất khó bị đánh bại!
"Người này thật sự là người của Đông Hoàng Giáo sao?"
"Đông Hoàng Giáo xuất hiện thiên tài như vậy từ khi nào thế?"
"Hắn đeo mặt nạ, nhìn không rõ mặt mũi thế nào... Hắn có thể là ai?"
"Hắn không phải là Đường Thiên Hạo đấy chứ?"
Đám quan khách bàn luận sôi nổi, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nam Cung Mộng liếc nhìn Lâm Chính, trong ánh mắt hiện lên vẻ kỳ dị.
Không ít người nhìn về phía Nạp Lan Thiên.
Mặc dù họ biết vẫn còn rất nhiều tài năng trẻ ở đây có cơ hội đánh bại người trên võ đài, nhưng người có thực lực mạnh và ổn định nhất không ai khác chính là Nạp Lan Thiên.
Nếu anh ta ra tay thì đại hội kén rể này e rằng sẽ kết thúc sớm thôi!
"Anh rể! Anh còn chưa ra tay sao? Hắn chính là kẻ đã giết Thê Sinh, anh còn muốn để hắn tiếp tục ngạo mạn sao? Đến lúc đó, không chỉ có thế gia Nam Cung mất mặt, mà ngay cả thế gia Nạp Lan của anh cũng sẽ mất mặt đấy”, Nam Cung Vân Thu sốt sắng nói.
Nhưng Nạp Lan Thiên vẫn ngồi yên lặng.
Không hề lo lắng.
Trong mắt anh ta không chỉ có kiêu ngạo, mà còn rất tự tin.
Mọi thứ dường như nằm trong tầm kiểm soát của anh ta...
"Vân Thu, yên lặng đừng sốt ruột!", Nạp Lan Thiên hờ hững nói, rồi nhìn về phía gã đàn ông tóc dài đối diện: "Anh Phó, không phải anh muốn đánh với tôi sao? Nếu như vậy, tôi cho anh một cơ hội, đánh bại người đó thì sẽ có tư cách giao đấu với tôi!"
"Ha ha, cậu chủ Nạp Lan nóng lòng muốn kết thúc buổi đại hội kén rể vậy sao?", gã đàn ông tóc dài khẽ cười nói.
“Hơi nhàm chán, không có gì bắt mắt”, Nạp Lan Thiên lắc đầu.
"Sao thế? Người trên võ đài vẫn chưa đủ bắt mắt sao?", gã tóc dài khó hiểu hỏi.
"Cũng được coi là có mấy phần xuất sắc, nhưng vẫn không đủ khơi gợi dục vọng của tôi, do đó mới bảo anh Phó thử đánh với anh ta! Bởi vì tôi thực sự không có hứng thú ra tay”, Nạp Lan Thiên lắc đầu.
"Được! Vậy tôi ở trên võ đài đợi anh!"
Gã đàn ông tóc dài mỉm cười, nhảy lên võ đài.
"Ồ!"
Khán giả bùng nổ ngay lập tức.
Vô số khách mời rối rít đứng dậy, nhìn về phía võ đài.
"Đó là...”
"Phó Vô Diệp!”
"Trời ạ! Phó Vô Diệp của nhà họ Phó lại ra tay rồi”.
"Đây... đây không phải quá nhanh rồi sao?"
"Người trên võ đài thê thảm rồi! Phó Vô Diệp ra tay thì anh ta sẽ thua chắc!"
"Phó Vô Diệp là cao thủ đã từng đánh bại thiên kiêu đấy!"
Nhiều người phát ra âm thanh kinh ngạc.
Một số người có thân phận tôn quý cũng ngồi thẳng lưng, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm gã tóc dài.
"Sư tỷ, lần này xong đời rồi, Phó Vô Diệp đã ra tay! Người họ Lâm nhất định sẽ thua!", An Viên lộ vẻ kinh hãi, vội vàng quay đầu lại nói.
"Bây giờ chỉ mong Phó Vô Diệp nương tay... Sư muội, Lưu Mã đại nhân đâu rồi? Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây ngay! Không thể ở lại lâu hơn được nữa”, sắc mặt Bích Trân tái nhợt, giọng điệu run rẩy.
An Viên gật đầu, ánh mắt mùa thu đảo một vòng kiểm tra tình hình, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Phó Vô Diệp ôm quyền, cười nói:
"Anh Lâm, tôi là Phó Vô Diệp, mong được chỉ giáo!"
"Đừng lãng phí thời gian! Tới đi!", Lâm Chính phủi bụi trên người, hờ hững nói.
Nghe thấy vậy, Phó Vô Diệp không vội, anh ta nheo mắt lại: "Anh Lâm, anh nóng lòng muốn xuống võ đài vậy sao?”
Chương 1247: Tôi cho anh năm phút
Nóng lòng muốn xuống võ đài ư?
Lâm Chính ngẩng đầu liếc xéo anh ta: "Chẳng lẽ anh cũng giống tên vừa nãy, còn chưa đánh đã mạnh miệng rồi?”
"Ha ha, anh Lâm, tôi không có ý này! Tôi chỉ nghĩ rằng có một vài chuyện nên nói trước với anh thì sẽ tốt hơn! Vừa nãy tôi cũng nhìn thấu thủ đoạn của anh, tôi cảm thấy giữa hai chúng ta không cần đánh đến mức đó đâu, hy vọng lát nữa chúng ta có thể đánh đến đúng lúc thì dừng!”
"Thế nào gọi là đánh đến đúng lúc?”
"Anh thấy thế này có được không? Nếu trong mười giây tôi có thể khiến anh khuất phục thì anh hãy ngoan ngoãn nhận thua bước xuống võ đài! Con người tôi không thích đánh tàn phế chân tay của người khác, như vậy quá mức tàn nhẫn! Cũng coi như tôi giữ lại chút thể diện cho anh”, Phó Vô Diệp mỉm cười, nói.
Hắn vừa dứt lời, dưới võ đài lần nữa sôi trào.
"Mười giây khiến người đeo mặt nạ khuất phục ư? Phó Vô Diệp không nói đùa chứ?"
"Có lẽ anh ta đã nhìn ra người đeo mặt nạ đã xử lý Lữ Tư Triều như thế nào! Mười giây... có thể đối phó được không?"
“Có phải Phó Vô Diệp hơi coi thường đối thủ rồi không?”
"Không đâu! Tuyệt đối không! Con người Phó Vô Diệp nhìn bề ngoài không nghiêm túc nhưng thực tế anh ta rất lý trí và chững chạc! Nếu không nắm chắc phần thắng thì sao anh ta lại dám nói như vậy chứ?"
"Nói đúng lắm! Mặc dù thực lực của người đeo mặt nạ cũng không tệ nhưng so với Phó Vô Diệp... thì còn kém xa! Phó Vô Diệp là người có thể dễ dàng đánh bại thiên kiêu đấy!"
"Chúng ta hãy chờ xem!"
Mọi người dưới võ đài nhao nhao bàn luận.
“Anh Phó cô lên!”, Nam Cung Vân Thu hét lớn cổ vũ.
Mọi người nhìn chằm chằm, Phó Vô Diệp lại cười nói: "Đương nhiên, nếu sau mười giây mà tôi vẫn không khiến anh khuất phục thì coi như tôi thua! Tôi sẽ ngoan ngoãn bước xuống võ đài! Anh tiếp tục nhận lời thách đấu của người khác, anh thấy thế nào?”
"Là vậy sao?"
Lâm Chính sờ cằm, suy nghĩ một chút, thờ ơ nói: "Mười giây đủ không?"
"Gì cơ?"
Phó Vô Diệp hơi sững dờ, cười hô hố: "Anh bạn, nếu anh cảm thấy mười giây là quá dài thì tôi có thể rút ngắn cho anh vài giây!"
"Rút ngắn ư? Ý tôi không phải vậy! Tôi sợ mười giây không đủ với anh!", Lâm Chính lắc đầu.
Nghe thấy vậy, Phó Vô Diệp hơi nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Xem ra anh rất tự tin vào thực lực của mình… được, nếu đã như vậy, tôi sẽ tăng thêm năm giây, trong mười lăm giây sẽ phân thắng bại. Nếu trong vòng mười lăm giây tôi không làm được thì tôi thua”.
"Mười lăm giây, quá ngắn!", Lâm Chính lắc đầu.
"Sao thế? Anh muốn kéo dài thời gian đến hai mươi giây sao?", Phó Vô Diệp cau mày.
Lâm Chính lại lắc đầu.
“Chẳng lẽ là… ba mươi giây?”, nụ cười của Phó Vô Diệp vụt tắt.
"Ba mươi giây?"
"Không phải tên ngốc này thực sự cho rằng anh ta có thể đấu với Phó Vô Diệp trong vòng ba mươi giây đấy chứ?"
"Anh ta tưởng mình là ai?"
"Anh ta không biết thực lực của Phó Vô Diệp à?"
"Theo tôi thấy anh ta là một thằng ngốc!"
Đám người bên dưới chỉ chỉ trỏ trỏ, đủ lời châm chọc.
Nam Cung Vân Thu càng thêm tức giận, cô ta chợt đứng bật dậy nói: "Anh Phó, anh ta muốn chết thì anh cứ đánh thẳng tay đi! Đánh! Đánh chết anh ta cho tôi! Đánh cho tên kiêu ngạo này đẹp mặt!"
"Đúng vậy! Cậu chủ Phó! Đừng nương tay với loại chó má này! Anh ta muốn chết thì sao anh phải khuyên anh ta làm gì?"
"Đánh đi cậu chủ Phó! Để xem lát nữa tên ngu ngốc này còn có thể hét lên không!"
"Những kẻ không biết rõ thực lực của bản thân mình đến đâu thì cậu chủ Phó cần gì phải dài dòng với hắn?”
"Ba mươi giây thì ba mươi giây, chúng ta đợi xem người này có thể chống đỡ được ba giây trong tay cậu chủ Phó hay không!"
Nhiều khán giả đã đứng dậy la hét.
Một số người mắng chửi Lâm Chính ngu dốt và kiêu ngạo.
Một số người còn yêu cầu Phó Vô Diệp dạy cho Lâm Chính một bài học nhớ đời.
Nhưng hai người ở trên võ đài rõ ràng không hề bị ảnh hưởng.
"Ba mươi giây thì ba mươi giây! Anh Lâm, nếu anh có lòng tin vào bản thân như vậy thì chúng ta có thể thử”, Phó Vô Diệp thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
Nắm đấm của anh ta đã thầm siết chặt.
Rõ ràng trong lòng anh ta không thoải mái.
Anh ta đang bị xem thường sao?
Tuy nhiên, Lâm Chính lại lắc đầu.
"Tôi sẽ cho anh năm phút!"
Một câu đơn giản khiến bầu không khí đang sôi trào chợt biến mất...
Nụ cười của Phó Vô Diệp đông cứng lại ...
"Anh Lâm, anh... anh nói gì cơ?"
"Tôi nói, tôi cho anh năm phút... Nếu không đủ thì có thể tăng lên mười phút, mười phút cũng được, nhưng tôi thấy mười phút thì quá lâu...”
Lâm Chính vừa nói vừa ngẫm nghĩ.
Anh không hề biết rằng câu nói này đã hoàn toàn khiêu khích Phó Vô Diệp.
Cũng khiến vô số khán giả nổi giận.
"Tốt! Tốt! Tốt! Ha ha ha ha, anh Lâm thật sự khác người! Từ nhỏ Phó Vô Diệp tôi, ngoại trừ bị cậu chủ Nạp Lan khinh thường thì chưa từng có người nào dám khinh thường tôi như vậy! Anh Lâm, anh được coi là người thứ hai, anh rất có cá tính!", Phó Vô Diệp bật cười giận dữ.
"Vậy chúng ta có thể bắt đầu được chưa?", Lâm Chính hỏi.
"Tất nhiên là được! Tuy nhiên, tôi nghĩ tốt hơn hết hãy làm theo những gì tôi đã nói lúc đầu! Trong vòng mười giây tôi sẽ đánh bại anh!"
Ánh mắt Phó Vô Diệp tràn đầy ý chí chiến đấu, anh ta khẽ quát lên, lao về phía Lâm Chính mà không cần suy nghĩ.
"Bắt đầu tính thời gian!"
Chương 1248: Mọi người chấn động
Với biểu hiện của Lâm Chính lúc trước, ở đây không mấy ai dám nói sẽ đánh bại anh trong mười giây.
Nhưng Phó Vô Diệp thì khác.
Anh ta là người từng đánh bại thiên kiêu.
Anh ta từng đánh bại một thiên kiêu trong vòng nửa phút, danh tiếng vang xa.
Vốn dĩ anh ta có thể lấy lệnh bài thiên kiêu về cho mình, nhưng anh ta lại nói lệnh bài thiên kiêu đó thứ hạng quá kém, không xứng với thân phận của anh ta nên bỏ lại.
Nhiều người đều nghi ngờ.
Nhưng từ trận chiến này bọn họ đã biết thực lực của Phó Vô Diệp đã vượt qua không ít thiên kiêu, những lệnh bài xếp hạng ở cuối bảng quả thật không xứng với anh ta.
Một cao thủ siêu cấp như vậy mười giây đánh bại người đeo mặt nạ trên võ đài thì có gì khiến người ta thấy không đáng tin chứ?
“10!”.
Sau khi Phó Vô Diệp ra tay, Nam Cung Vân Thu ở bên dưới lập tức hét lên.
Rõ ràng cô ta vô cùng phấn khởi, bởi vì cô ta biết người đeo mặt nạ giả thần giả quỷ này rốt cuộc cũng sắp bị giải quyết.
Cô ta nóng lòng muốn xem bộ dạng người này nằm bò trên đất, nhếch nhác chật vật, khóc lóc xin tha.
Gần như chỉ trong một giây, Phó Vô Diệp đã đến gần Lâm Chính, đánh tới một quyền.
Lâm Chính khẽ nghiêng đầu tránh đi.
“9!”, Nam Cung Vân Thu lại hô lên.
Mấy người nhà họ Phó ở bên cạnh cô ta cũng hô theo.
Mặc dù một quyền này đánh hụt, nhưng mọi người đều tràn đầy lòng tin, không hề lo lắng.
Phù!
Phó Vô Diệp đưa ngang cánh tay, đánh về phía cổ Lâm Chính.
Lâm Chính dựng thẳng cánh tay lên.
Rầm!
Cánh tay của Phó Vô Diệp và cánh tay Lâm Chính va chạm với nhau.
Sức mạnh dồi dào đánh về phía cánh tay Lâm Chính, nhưng Lâm Chính không động đậy, không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả cơ thể cũng không xê xích.
“8!”.
Bên dưới lại hô lên.
Phó Vô Diệp tỏ ra nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc hơn, thế tấn công vẫn không suy giảm, trở tay đánh tới một chỉ, nhắm vào tử huyệt trên người Lâm Chính.
Nếu bị trúng chỉ này, dù là ai cũng sẽ bại liệt ngay lập tức.
Nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay đâm tới, hơi thở Phó Vô Diệp run rẩy, bỗng nhiên thu chiêu.
Không biết từ lúc nào một ngón tay của Lâm Chính cũng đâm về phía tử huyệt trên ngực anh ta. Nếu anh ta tiếp tục tấn công, ngón tay Lâm Chính sẽ đâm vào tử huyệt trên người của anh ta nhanh hơn một bước.
Nếu vậy thì người ngã xuống sẽ là anh ta.
“Hừ!”.
Phó Vô Diệp nheo mắt lại, thu chiêu né chỉ của Lâm Chính, sau đó xoay người chống đỡ.
Tốc độ của anh ta nhanh, mỗi một động tác đều giống như ảo ảnh. Người ở bên dưới chỉ có thể nhìn thấy xung quanh Lâm Chính giống như có đến mấy Phó Vô Diệp, hoàn toàn không nhìn rõ thực thể của anh ta.
Lần này, Phó Vô Diệp không vội tấn công nữa, mà là di chuyển xung quanh Lâm Chính, giống như đang tìm kiếm sơ hở của anh, tìm kiếm thời cơ tốt nhất.
“7!”.
“6!”.
“5!”.
Người bên dưới đồng loạt hô lên, tất cả đếm ngược theo Nam Cung Vân Thu.
Tất cả mọi người sôi sục.
Theo bọn họ thấy, Phó Vô Diệp đã nắm được quyền chủ động hoàn toàn.
Dù sao Lâm Chính vẫn luôn đứng yên tại chỗ, không có đòn phản công hữu hiệu, dường như đã bị áp chế hoàn toàn.
Chỉ có Nạp Lan Thiên ở bên này hơi nghiêm ánh mắt, giọng nói toát ra vẻ kinh ngạc.
“Cậu chủ, sao vậy?”, người bên cạnh vội hỏi.
“Không có gì, chỉ là thực lực của người này mạnh hơn tôi tưởng tượng, xem ra Phó Vô Diệp sẽ không dễ đối phó người này”, Nạp Lan Thiên nói giọng nhàn nhạt.
“Sao lại thế? Cậu cũng không phải không biết thực lực của Phó Vô Diệp, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, không phải chỉ vài ba chiêu là hạ gục được rồi sao?”, người bên cạnh cười nói.
Nạp Lan Thiên không nói gì.
Anh ta nhìn rất thấu triệt, thật ra Phó Vô Diệp cũng như vậy.
Lúc này, tim Phó Vô Diệp đập rất nhanh.
Mặc dù anh ta luôn tấn công, nhưng người kia lại phòng ngự chặt chẽ, không chừa kẽ hở, hoàn toàn không cho anh ta chút cơ hội nào, không có bất kỳ một sơ hở nào.
Anh ta vây xung quanh Lâm Chính mười vòng, nhưng không tìm được bất cứ chỗ nào để tấn công.
Mãi đến lúc này, Lâm Chính đột nhiên nghiêng người.
Chỉ một động tác nhỏ như vậy lại khiến phòng ngự của Lâm Chính như núi sụp đổ, tan vỡ không còn gì.
Chỉ trong nháy mắt, cả người anh đã tràn đầy sơ hở.
“Cái gì?”.
Phó Vô Diệp ngạc nhiên.
Anh ta tin rằng đây chắc chắn là Lâm Chính cố ý.
Mục đích là lừa mình tấn công.
Không thể mắc bẫy!
Nhưng… bên dưới lại vang lên tiếng hô, khiến anh ta không thể kéo dàì thêm nữa.
“4!”.
Nam Cung Vân Thu và tất cả mọi người hô lên.
“Cậu Phó, mau giải quyết anh ta!”.
“Còn 4 giây!”.
“Không còn nhiều thời gian nữa, cậu Phó, tới đi, để thằng nhóc đó biết sự lợi hại của cậu!”.
“Lên đi!”.
Càng lúc càng nhiều người hò hét.
Mọi người cũng sốt ruột.
Sao lâu vậy mà Phó Vô Diệp vẫn chưa ra tay?
Chẳng lẽ… anh ta thật sự không đối phó được người kia?
“3!”.
Nam Cung Vân Thu cũng hơi hoảng, nhưng vẫn cao giọng đếm ngược.
“2!”.
Không biết là ai lại đếm theo.
Tiếng đếm khiến Phó Vô Diệp không nhẫn nại được
Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, siết chặt nắm đấm, quát khẽ một tiếng. Một dòng khí dâng tràn trong cơ thể, hội tụ trên nắm đấm của anh ta, đấm mạnh về phía Lâm Chính.
Ầm!
Sức mạnh ghê gớm xao động nơi đầu mũi nhọn của nắm đấm.
Loáng thoáng có thể nghe được tiếng gió vù vù, như mãnh hổ gào thét, như cự long bay lượn.
“Wow!”.
Khách khứa ở hiện trường kinh ngạc kêu lên.
Quyền này e là có thể xuyên qua núi lớn, đánh sập biển xanh!
Một quyền này chắc chắn có thể phân định thắng thua!
Không ít người đứng dậy khỏi ghế, mở to mắt nhìn đòn tấn công này.
Nam Cung Vân Thu cũng quên luôn việc đếm ngược, ngơ ngác nhìn cảnh này.
Ai cũng tin rằng chỉ cần một quyền này đánh vào người Lâm Chính thì dù anh có phòng ngự thế nào, xương và thịt cũng sẽ bị nghiền nát…
Phó Vô Diệp cũng nghĩ như vậy.
Dù sao, anh ta cũng đã dùng hết sức lực vào một quyền này.
“1!”.
Anh ta quát khẽ, tự mình đếm giây cuối cùng.
Đòn đánh cuối cùng!
Phân định thắng thua!
Nhưng…
Bộp!
Một tiếng động to rõ vang lên.
Nắm đấm đánh về phía trước giống như đụng phải thứ gì đó, bỗng nhiên dừng lại.
Sức mạnh trên nắm đấm giống như vòng xoáy khí lan ra xung quanh.
Hiện trường đại hội bỗng chốc lặng ngắt.
Phó Vô Diệp mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn về phía trước.
Lâm Chính nhấc tay lên, xòe bàn tay ra, vững vàng đỡ được nắm đấm đang đánh tới.
Cơ thể anh không hề di chuyển!
Bàn tay không hề bị thương!
Hoàn toàn… đỡ được một quyền đó.
Phó Vô Diệp sững sờ.
Người bên dưới cũng ngơ ngác.
“Chuyện gì thế? Vậy… Vậy là sao?”.
Nam Cung Vân Thu lùi lại liên tục, mặt trắng bệch, miệng há to, dường như có thể nhét vừa quả trứng gà.
Bích Trân, An Viên thì kinh ngạc không nói nên lời.
“Tên nhóc này…”, Nam Cung Mộng ngồi ở ghế chủ nhà nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc.
Rầm!
Lúc này, bàn tay Lâm Chính hơi cử động, một luồng xảo kình đánh bật Phó Vô Diệp ra ngoài.
Phó Vô Diệp liên tục lùi về sau, suýt chút nữa không đứng vững.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Tôi đã nói mười giây không đủ, tôi cho anh năm phút vậy!”.
Lần này, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng…
Chương 1249: Tam lệnh thiên kiêu
Mười giây chưa thể đánh bại Lâm Chính, thật ra trong mắt nhiều người, điều này không thể chứng tỏ được gì.
Có lẽ người đeo mặt nạ này đúng là có chút thực lực, hoặc thân pháp tốc độ của anh không tệ.
Nhưng bây giờ, Phó Vô Diệp không thể đánh bại anh trong vòng mười giây không phải vì hai điểm này.
Mà bởi vì… thực lực của anh quá mạnh!
Chín giây trước không ai nhận ra sự nông sâu của Lâm Chính.
Cho đến khi Lâm Chính nhẹ nhàng đỡ được một đòn toàn lực của Phó Vô Diệp, mọi người mới tỉnh ngộ.
Người đeo mặt nạ này… hoàn toàn không phải người bình thường.
Người bên dưới đều mở to mắt ngạc nhiên, không ai lên tiếng.
Phó Vô Diệp ở trên võ đài cũng ngơ ngác, không biết qua bao lâu mới hoàn hồn.
“Khinh địch rồi… khinh địch rồi, ha ha…”, Phó Vô Diệp liên tục cười khổ.
“Anh vẫn còn cơ hội!”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Không, tôi không còn cơ hội nữa!”, Phó Vô Diệp lắc đầu: “Tôi đã nói trong vòng mười giây tôi không thể đánh bại anh thì tôi sẽ nhận thua. Phó Vô Diệp tôi xưa nay luôn giữ chữ tín, nói được làm được. Tôi nhận thua!”.
Nói xong, Phó Vô Diệp quay người, hơi chán chường đi xuống võ đài.
Vô số ánh mắt hội tụ trên người anh ta.
Ánh mắt của mọi người đều hơi phức tạp.
Có lẽ không ai ngờ được kết cục lại như vậy…
“Cậu Phó!”.
“Cậu Phó, cậu không sao chứ?”.
Một vài người bạn vội vàng chạy tới.
“Tôi không sao… không sao…”, Phó Vô Diệp cười đáp.
Nam Cung Vân Thu tức giận, trừng mắt với Phó Vô Diệp: “Anh Phó, anh làm gì phải khách sáo với tên chó đó? Anh lên luôn đi! Không phải anh ta nói cho anh năm phút hay sao? Tôi không tin anh ta có thể đấu với anh năm phút! Anh vốn sẽ thắng, sao phải nhận thua?”.
“Cứ vậy lãng phí cơ hội khiêu chiến, không cảm tháy đáng tiếc sao? Huống hồ trước mặt nhiều người như vậy, quá mất mặt!”, Nam Cung Mạc Phi mãi không nói chuyện cũng không khỏi lên tiếng, ánh mắt anh ta lạnh lùng, lời nói châm chọc, rõ ràng rất bất mãn với hành động của Phó Vô Diệp.
Phó Vô Diệp liếc nhìn hắn, lắc đầu: “Thực lực người này không đơn giản như các người nghĩ. Nói thật, dù có đấu năm phút nữa, tôi cũng không chắc sẽ đánh bại được anh ta! Các người có bản lĩnh thì có thể tự mình lên đánh một trận!”.
Hàng lông mày của Nam Cung Mạc Phi khẽ động, không lên tiếng.
Phó Vô Diệp quay đầu lại, nhìn về phía Nạp Lan Thiên: “Anh Thiên, rất tiếc không thể giao đấu với anh, người này… xem ra phải dựa vào anh rồi!”.
“Hừ, bản thân anh không có tài năng đã đành, cần gì phải tự tìm đường lui cho mình? Người này mà cần đến Nạp Lan Thiên ra tay? Anh thật sự cho rằng ai cũng vô năng giống anh sao?”.
Không đợi Nạp Lan Thiên lên tiếng, bên cạnh đã vang lên một giọng nói lạnh lùng sắc bén.
Sau đó, một người đàn ông để đầu đinh, ăn mặc tùy ý đi ra.
Người đàn ông có dáng vẻ vô cùng hung hãng, mặt bên phải là một vết sẹo dài, hai tay quấn dây đai, thắt lưng giắt một thanh trường đao, toàn thân tràn ngập khí tức hung ác.
Phó Vô Diệp nhìn sang, khẽ cười: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là Sâm Lang?”.
“Cái gì? Sâm Lang?”.
“Sâm Lang xếp hạng 14 trên bảng thiên kiêu sao?”.
“Anh ta đến từ lúc nào?”.
“Người này xưa nay độc lai độc vãng, rất hiếm khi lộ diện trước mặt mọi người, sao hôm nay lại chạy đến đại hội kén rể này?”.
“Chẳng lẽ anh ta cũng thích Nam Cung Yên Nhu?”.
Khách khứa xung quanh kinh ngạc không thôi, đồng loạt nhìn sang anh chàng đầu đinh.
Sâm Lang đi ra phía trước đám đông, liếc nhìn Lâm Chính trên võ đài, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Thiên, lên tiếng: “Nạp Lan Thiên! Bây giờ tôi lên võ đài giải quyết thằng nhóc đó, lát nữa anh và tôi đấu một trận giữa thiên kiêu, thế nào?”.
Bọn họ nghe vậy đều hít ngược một hơi.
Hóa ra mục đích Sâm Lang đến đại hội kén rể là vì Nạp Lan Thiên!
“Anh không xứng khiêu chiến với tôi!”, Nạp Lan Thiên tỏ ra bình tĩnh, thuận miệng nói.
“Tôi đợi anh!”.
Sâm Lang không nghĩ nhiều như vậy, quát khẽ một tiếng, nhảy vọt lên võ đài giống như một mũi tên.
Mọi người đều dõi theo hắn.
Hiện trường lập tức yên tĩnh đi nhiều.
Lâm Chính cũng nhìn về phía người tên Sâm Lang.
Vừa chiến đấu với Phó Vô Diệp xong lại tới một tên Sâm Lang?
Bọn họ bắt đầu nghi ngờ thể lực người này rốt cuộc còn chống đỡ được không.
Dù sao người khiêu chiến tiếp theo đều là người xuất chúng…
Sâm Lang hành sự bá đạo, nói chuyện đương nhiên cũng bá đạo.
Vừa lên võ đài, hắn đã tháo Thiên Kiêu Lệnh ở thắt lưng xuống đặt bên chân, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Nhóc, bây giờ cậu không phải đang đánh võ kén rể, mà là đang tham gia một cuộc chiến thiên kiêu. Cậu thắng thì Thiên Kiêu Lệnh này sẽ thuộc về cậu!”.
“Nếu tôi thua thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Vậy mạng của cậu sẽ là của tôi!”.
Sâm Lang dữ tợn nói.
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo sởn gai óc.
Giống như tiếng sói tru dưới ánh trăng.
“Thú vị”.
Lâm Chính nói: “Nếu đã là một trận chiến thiên kiêu thì tôi sẽ dốc hết sức!”.
Nói xong, anh cũng lấy lệnh bài giấu bên trong áo dài ra, đặt từng cái xuống bên cạnh.
Động tác của anh vô cùng tao nhã, cũng rất chậm rãi.
Đợi khi lệnh bài được đặt xuống đất một cách nhẹ nhàng, tất cả mọi người mới nhìn rõ dáng vẻ của lệnh bài.
Toàn là Thiên Kiêu Lệnh!
Có đến ba chiếc…
Người xung quanh lập tức mở to mắt.
“Tam… tam lệnh thiên kiêu?”.
Tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi…
Chương 1250: Vô địch
Tam lệnh thiên kiêu?
Vẻ mặt Sâm Lang nghiêm túc hẳn lên.
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhưng lại phát hiện khí thế của anh dần thay đổi.
Lúc này, Sâm Lang cảm giác như người mà mình đối mặt không còn là kẻ vô danh giấu đầu lòi đuôi, mà là một con mãnh hổ, một con rồng bay lượn trên không.
Nhưng hắn không sợ.
Bởi vì hắn từng đối mặt với vô số kẻ địch mạnh.
Huống hồ, mục đích của hắn hôm nay là Nạp Lan Thiên!
Hắn muốn đứng ở vị trí hạng 10 bảng thiên kiêu.
Hắn muốn đánh bại thiên tài tuyệt thế mà vô số người nghe tên đã sợ.
Nạp Lan Thiên hắn còn không sợ, sao lại sợ người trước mặt?
“Xem ra tôi đã nhìn lầm, hóa ra cậu cũng là thiên kiêu, hơn nữa còn là tam lệnh thiên kiêu!”.
Sâm Lang liếc nhìn mấy chiếc lệnh bài bên cạnh Lâm Chính, nhìn con số trên đó, hừ lạnh: “Chỉ là những Thiên Kiêu Lệnh này xếp hạng hơi thấp. Thiên Kiêu Lệnh xếp hạng 20 cậu cũng có? Ba lệnh bài của cậu có thể chống đỡ được một tấm của tôi không?”.
“Hình như không chống đỡ được”, Lâm Chính nói.
“Cậu biết mình thì tốt, nhưng ba chiếc Thiên Kiêu Lệnh này tôi sẽ thu nhận hết. Đợi tôi làm nóng người với cậu trước rồi chiến đấu với Nạp Lan Thiên, lấy Thiên Kiêu Lệnh xếp thứ 10!”.
Sâm Lang quát khẽ, mắt lộ ra sát ý, hai tay dùng sức, bỗng nhiên giậm chân, lao về phía Lâm Chính như linh dương.
“Chết đi!”.
Hắn quát lên một tiếng, vung tay đánh về phía Lâm Chính từ xa.
Bàn tay giống như móng vuốt sắc bén từ xa vồ tới.
Phù!
Một thứ giống như sóng khí bay ra từ ngón tay hắn!
Luồng sóng khí đó giống như lưỡi dao, chém mạnh về phía Lâm Chính.
“Không hổ danh là Sâm Lang, vừa ra tay đã là sát chiêu!”.
“Nhìn chiêu thức của hắn rõ ràng là định xé xác người kia ra!”.
“Sâm Lang vốn đã tàn ác, giết người không chớp mắt, người so chiêu với hắn không chết cũng tàn phế. Tên nhóc đó chắc là sẽ xui xẻo!”.
“Cũng không biết cậu ta có thể đấu với Sâm Lang mấy chiêu”.
Người bên dưới xôn xao.
Nhưng giây sau, một động tác của Lâm Chính đột nhiên khiến tất cả mọi người dừng thảo luận.
Lâm Chính đột nhiên bước tới, xông thẳng về phía trước.
Anh đâm thẳng về phía lưỡi đao khí đó, không tránh không né, không hề sợ hãi!
“Cái gì?”.
Ai cũng kinh ngạc.
Người này điên rồi sao?
Định dùng thân xác đỡ lưỡi đao khí?
Sâm Lang cũng giật mình tim đánh bộp.
Cảnh tượng ngay sau đó lại đánh vào đại não của tất cả mọi người, lật đổ mọi thường thức của bọn họ.
Rầm!
Lưỡi đao khí đó va chạm với cơ thể Lâm Chính, giống như thủy tinh đập vào tấm thép, bỗng nhiên tan rã, nổ tung tại chỗ.
Lâm Chính xông thẳng về phía trước, không gì cản nổi, cơ thể giống như kim cương bất hủ, tiếp cận Sâm Lang nhanh chóng. Hai chân Sâm Lang còn chưa đáp đất đã bị Lâm Chính bóp cổ bằng một tay, sau đó anh vung tay, nện Sâm Lang xuống đất thật mạnh.
Ầm!
Đầu Sâm Lang đập mạnh xuống võ đài.
Cả võ đài rung chuyển, bề mặt xuất hiện vết nứt.
Nhưng vẫn chưa dừng ở đó, Lâm Chính lại tóm lấy Sâm Lang, đập mạnh lên võ đài.
Cứ vậy lặp lại khoảng mười lần.
Rầm! Rầm!
Võ đài giống như bị động đất cấp mười hai, rung chuyển điên cuồng, vết nứt trên bề mặt dày đặc như mạng nhện.
Nam Cung Yên Nhu đứng ở phía sau suýt chút nữa đứng không vững, may là có hai người hầu gái tiến lên đỡ.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Chính cũng dừng lại.
Anh quăng Sâm Lang đang chảy máu đầy đầu, thần trí mơ hồ sang một bên.
Phụt…
Sâm Lang đập xuống nền đất, lăn mấy vòng, người gần như không còn tri giác, ngã trên đất giống như đống thịt vụn.
Dưới đài một mảnh yên tĩnh.
Sâm Lang lại bị đánh bại như vậy!
Bại một cách thê thảm!
Bại một cách không còn gì nghi ngờ!
Cứ như một con chó, bị Lâm Chính đè xuống đánh.
Mọi người từng nghĩ tới vô số khả năng, nhưng không ai ngờ kết quả lại như vậy!
Nam Cung Vân Thu ngã ngồi trên đất, gương mặt kinh hãi.
Bích Trân và An Viên không còn suy nghĩ được gì.
Người xem ở hiện trường đều dừng hô hấp, ngây ngốc nhìn.
Nạp Lan Thiên siết chặt tay vịn ghế ngồi, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Tôi đã nói mà!”, Phó Vô Diệp cười gượng.
“Đó… Đó là thiên kiêu đấy! Đó là thiên kiêu xếp hạng thứ 14…”, người bên cạnh kinh hãi thốt lên.
“Có thể giải quyết thiên kiêu xếp hạng thứ 14 một cách dễ dàng như vậy… thực lực của người này… rốt cuộc đã đến trình độ nào?”.
“Cậu ta là quái vật phải không?”.
Không ai biết, cũng không ai có thể giải đáp.
Nam Cung Mộng nhìn Lâm Chính trong chốc lát, sau đó nghiêng đầu, nói với quản gia ở bên cạnh vài câu, quản gia gật đầu, lập tức lui xuống.
Lâm Chính nhặt ba tấm lệnh bài trên mặt đất lên, sau đó sải bước, đi về phía lệnh bài của Sâm Lang ở dưới đất.
“Trận chiến thiên kiêu, tôi đã thắng! Lệnh bài này thuộc về tôi!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó nhặt lên.
“Chết đi!”.
Lúc này, Sâm Lang nằm trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trở nên đỏ ngầu, cả người dường như phát điên, lập tức rút đao ở thắt lưng ra, siết chặt bằng hai tay chém về phía Lâm Chính.
“Cái gì?”.
“Anh Lâm, cẩn thận!”.
Bích Trân và An Viên ở bên dưới sợ đến mức hét lên khẩn thiết.
Tất cả mọi người đều ồ lên.
Sâm Lang lại đánh lén!
Ở khoảng cách gần như vậy, đột nhiên đánh lén thì không ai có thể tránh được!
“Cậu ta sắp chết rồi!”, có người hét lên.
“Làm tốt lắm! Làm tốt lắm! Ha ha ha!”, Nam Cung Vân Thu hoàn hồn lại, mừng rỡ hét lớn.
Nhưng cô ta chưa vui được bao lâu.
Lưỡi đao nặng nề chém xuống cổ Lâm Chính, nhưng lại giống như chém vào tấm sắt, phát ra tiếng vang to rõ.
Keng!
Âm thanh này giống như búa lớn đánh mạnh vào tim mỗi người…
Sâm Lang như bị sét đánh.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Vân Thu trở nên cứng đờ trong nháy mắt…
Đầu óc của tất cả mọi người vang lên tiếng nổ ầm, hoàn toàn trống rỗng.
"Người bên trong... là tân giáo chủ của Đông Hoàng Giáo sao?", người nhà họ Lữ cũng sững sờ, gia chủ Lữ lùi về phía sau mấy bước, ngọn lửa giận trên mặt biến mất không thấy đâu, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô tận.
"Tạ Thanh Hứa, sao vậy? Còn muốn ra tay nữa không?", Lưu Mã không cảm xúc, nói.
Lúc này Tạ Thanh Hứa mới phản ứng lại, ông ta quỳ xuống đất, dập đầu với Lưu Mã: “Lưu Mã đại nhân! Xin thứ tội, xin thứ tội! Thanh Hứa lâu lắm không về Đông Hoàng Giáo nên không biết trong giáo phái lại có thay đổi lớn như vậy. Càng không biết đã có Thần Quân mới, vừa nãy đã mạo phạm tân giáo chủ và Lưu Mã đại nhân, mong Lưu Mã đại nhân thứ lỗi!”
"Đưa đi, nhốt lại trước đã, chờ tân giáo chủ xử lý”, Lưu Mã nói.
"Vâng, thưa đại nhân!"
Những người bên cạnh lập tức bắt đám người Tạ Thanh Hứa đi.
Đám người Tạ Thanh Hứa không dám phản kháng chỉ đành run lẩy bẩy, bị dẫn đi trong im lặng.
Đương nhiên, người run rẩy nhiều nhất là đám người nhà họ Lữ.
Gia chủ Lữ hoàn toàn sững sờ.
Ông ta biết rằng Lưu Mã và người đàn ông đeo mặt nạ vừa nãy có địa vị cao trong Đông Hoàng Giáo, nhưng cho dù địa vị cao đến mức nào thì liệu có thể so sánh với Tô Mạc Vân được sao?
Tuy nhiên, sự thật là Tô Mạc Vân đã chết, người kia là tân giáo chủ của Đông Hoàng Giáo!
Trên thực tế, chỉ riêng thân phận này, ông ta có thể đoán được Tô Mạc Vân đã chết như thế nào!
Phải biết rằng, Tô Mạc Vân trước đây là ứng cử viên mạnh nhất cho vị trí giáo chủ của Đông Hoàng Giáo!
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Mạc Vân đã thất bại, kết cục của ông ta là cái chết.
Còn người kia đã thành công bước lên vị trí cao nhất.
Là người có ý định hợp tác với Chiến Vương Cung của Tô Mạc Vân, đột nhiên gia chủ Lữ phát hiện ra rằng nhà họ Lữ của mình đã rơi vào mối nguy hiểm chưa từng có...
"Nhà họ Lữ xong đời rồi... nhà họ Lữ xong đời rồi...”, gia chủ nhà họ Lữ lẩm bẩm, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Lúc ông ta lên tiếng, mấy người Lưu Mã đã đến gần.
...
Trên võ đài.
Lâm Chính đánh bại Lữ Tư Triều khiến mọi người lại thêm lần nữa kinh ngạc.
Rất nhiều người đã có phán đoán sơ bộ về thực lực của Lâm Chính.
Nếu thiên kiêu không xuất hiện thì người này sẽ rất khó bị đánh bại!
"Người này thật sự là người của Đông Hoàng Giáo sao?"
"Đông Hoàng Giáo xuất hiện thiên tài như vậy từ khi nào thế?"
"Hắn đeo mặt nạ, nhìn không rõ mặt mũi thế nào... Hắn có thể là ai?"
"Hắn không phải là Đường Thiên Hạo đấy chứ?"
Đám quan khách bàn luận sôi nổi, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nam Cung Mộng liếc nhìn Lâm Chính, trong ánh mắt hiện lên vẻ kỳ dị.
Không ít người nhìn về phía Nạp Lan Thiên.
Mặc dù họ biết vẫn còn rất nhiều tài năng trẻ ở đây có cơ hội đánh bại người trên võ đài, nhưng người có thực lực mạnh và ổn định nhất không ai khác chính là Nạp Lan Thiên.
Nếu anh ta ra tay thì đại hội kén rể này e rằng sẽ kết thúc sớm thôi!
"Anh rể! Anh còn chưa ra tay sao? Hắn chính là kẻ đã giết Thê Sinh, anh còn muốn để hắn tiếp tục ngạo mạn sao? Đến lúc đó, không chỉ có thế gia Nam Cung mất mặt, mà ngay cả thế gia Nạp Lan của anh cũng sẽ mất mặt đấy”, Nam Cung Vân Thu sốt sắng nói.
Nhưng Nạp Lan Thiên vẫn ngồi yên lặng.
Không hề lo lắng.
Trong mắt anh ta không chỉ có kiêu ngạo, mà còn rất tự tin.
Mọi thứ dường như nằm trong tầm kiểm soát của anh ta...
"Vân Thu, yên lặng đừng sốt ruột!", Nạp Lan Thiên hờ hững nói, rồi nhìn về phía gã đàn ông tóc dài đối diện: "Anh Phó, không phải anh muốn đánh với tôi sao? Nếu như vậy, tôi cho anh một cơ hội, đánh bại người đó thì sẽ có tư cách giao đấu với tôi!"
"Ha ha, cậu chủ Nạp Lan nóng lòng muốn kết thúc buổi đại hội kén rể vậy sao?", gã đàn ông tóc dài khẽ cười nói.
“Hơi nhàm chán, không có gì bắt mắt”, Nạp Lan Thiên lắc đầu.
"Sao thế? Người trên võ đài vẫn chưa đủ bắt mắt sao?", gã tóc dài khó hiểu hỏi.
"Cũng được coi là có mấy phần xuất sắc, nhưng vẫn không đủ khơi gợi dục vọng của tôi, do đó mới bảo anh Phó thử đánh với anh ta! Bởi vì tôi thực sự không có hứng thú ra tay”, Nạp Lan Thiên lắc đầu.
"Được! Vậy tôi ở trên võ đài đợi anh!"
Gã đàn ông tóc dài mỉm cười, nhảy lên võ đài.
"Ồ!"
Khán giả bùng nổ ngay lập tức.
Vô số khách mời rối rít đứng dậy, nhìn về phía võ đài.
"Đó là...”
"Phó Vô Diệp!”
"Trời ạ! Phó Vô Diệp của nhà họ Phó lại ra tay rồi”.
"Đây... đây không phải quá nhanh rồi sao?"
"Người trên võ đài thê thảm rồi! Phó Vô Diệp ra tay thì anh ta sẽ thua chắc!"
"Phó Vô Diệp là cao thủ đã từng đánh bại thiên kiêu đấy!"
Nhiều người phát ra âm thanh kinh ngạc.
Một số người có thân phận tôn quý cũng ngồi thẳng lưng, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm gã tóc dài.
"Sư tỷ, lần này xong đời rồi, Phó Vô Diệp đã ra tay! Người họ Lâm nhất định sẽ thua!", An Viên lộ vẻ kinh hãi, vội vàng quay đầu lại nói.
"Bây giờ chỉ mong Phó Vô Diệp nương tay... Sư muội, Lưu Mã đại nhân đâu rồi? Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây ngay! Không thể ở lại lâu hơn được nữa”, sắc mặt Bích Trân tái nhợt, giọng điệu run rẩy.
An Viên gật đầu, ánh mắt mùa thu đảo một vòng kiểm tra tình hình, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Phó Vô Diệp ôm quyền, cười nói:
"Anh Lâm, tôi là Phó Vô Diệp, mong được chỉ giáo!"
"Đừng lãng phí thời gian! Tới đi!", Lâm Chính phủi bụi trên người, hờ hững nói.
Nghe thấy vậy, Phó Vô Diệp không vội, anh ta nheo mắt lại: "Anh Lâm, anh nóng lòng muốn xuống võ đài vậy sao?”
Chương 1247: Tôi cho anh năm phút
Nóng lòng muốn xuống võ đài ư?
Lâm Chính ngẩng đầu liếc xéo anh ta: "Chẳng lẽ anh cũng giống tên vừa nãy, còn chưa đánh đã mạnh miệng rồi?”
"Ha ha, anh Lâm, tôi không có ý này! Tôi chỉ nghĩ rằng có một vài chuyện nên nói trước với anh thì sẽ tốt hơn! Vừa nãy tôi cũng nhìn thấu thủ đoạn của anh, tôi cảm thấy giữa hai chúng ta không cần đánh đến mức đó đâu, hy vọng lát nữa chúng ta có thể đánh đến đúng lúc thì dừng!”
"Thế nào gọi là đánh đến đúng lúc?”
"Anh thấy thế này có được không? Nếu trong mười giây tôi có thể khiến anh khuất phục thì anh hãy ngoan ngoãn nhận thua bước xuống võ đài! Con người tôi không thích đánh tàn phế chân tay của người khác, như vậy quá mức tàn nhẫn! Cũng coi như tôi giữ lại chút thể diện cho anh”, Phó Vô Diệp mỉm cười, nói.
Hắn vừa dứt lời, dưới võ đài lần nữa sôi trào.
"Mười giây khiến người đeo mặt nạ khuất phục ư? Phó Vô Diệp không nói đùa chứ?"
"Có lẽ anh ta đã nhìn ra người đeo mặt nạ đã xử lý Lữ Tư Triều như thế nào! Mười giây... có thể đối phó được không?"
“Có phải Phó Vô Diệp hơi coi thường đối thủ rồi không?”
"Không đâu! Tuyệt đối không! Con người Phó Vô Diệp nhìn bề ngoài không nghiêm túc nhưng thực tế anh ta rất lý trí và chững chạc! Nếu không nắm chắc phần thắng thì sao anh ta lại dám nói như vậy chứ?"
"Nói đúng lắm! Mặc dù thực lực của người đeo mặt nạ cũng không tệ nhưng so với Phó Vô Diệp... thì còn kém xa! Phó Vô Diệp là người có thể dễ dàng đánh bại thiên kiêu đấy!"
"Chúng ta hãy chờ xem!"
Mọi người dưới võ đài nhao nhao bàn luận.
“Anh Phó cô lên!”, Nam Cung Vân Thu hét lớn cổ vũ.
Mọi người nhìn chằm chằm, Phó Vô Diệp lại cười nói: "Đương nhiên, nếu sau mười giây mà tôi vẫn không khiến anh khuất phục thì coi như tôi thua! Tôi sẽ ngoan ngoãn bước xuống võ đài! Anh tiếp tục nhận lời thách đấu của người khác, anh thấy thế nào?”
"Là vậy sao?"
Lâm Chính sờ cằm, suy nghĩ một chút, thờ ơ nói: "Mười giây đủ không?"
"Gì cơ?"
Phó Vô Diệp hơi sững dờ, cười hô hố: "Anh bạn, nếu anh cảm thấy mười giây là quá dài thì tôi có thể rút ngắn cho anh vài giây!"
"Rút ngắn ư? Ý tôi không phải vậy! Tôi sợ mười giây không đủ với anh!", Lâm Chính lắc đầu.
Nghe thấy vậy, Phó Vô Diệp hơi nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Xem ra anh rất tự tin vào thực lực của mình… được, nếu đã như vậy, tôi sẽ tăng thêm năm giây, trong mười lăm giây sẽ phân thắng bại. Nếu trong vòng mười lăm giây tôi không làm được thì tôi thua”.
"Mười lăm giây, quá ngắn!", Lâm Chính lắc đầu.
"Sao thế? Anh muốn kéo dài thời gian đến hai mươi giây sao?", Phó Vô Diệp cau mày.
Lâm Chính lại lắc đầu.
“Chẳng lẽ là… ba mươi giây?”, nụ cười của Phó Vô Diệp vụt tắt.
"Ba mươi giây?"
"Không phải tên ngốc này thực sự cho rằng anh ta có thể đấu với Phó Vô Diệp trong vòng ba mươi giây đấy chứ?"
"Anh ta tưởng mình là ai?"
"Anh ta không biết thực lực của Phó Vô Diệp à?"
"Theo tôi thấy anh ta là một thằng ngốc!"
Đám người bên dưới chỉ chỉ trỏ trỏ, đủ lời châm chọc.
Nam Cung Vân Thu càng thêm tức giận, cô ta chợt đứng bật dậy nói: "Anh Phó, anh ta muốn chết thì anh cứ đánh thẳng tay đi! Đánh! Đánh chết anh ta cho tôi! Đánh cho tên kiêu ngạo này đẹp mặt!"
"Đúng vậy! Cậu chủ Phó! Đừng nương tay với loại chó má này! Anh ta muốn chết thì sao anh phải khuyên anh ta làm gì?"
"Đánh đi cậu chủ Phó! Để xem lát nữa tên ngu ngốc này còn có thể hét lên không!"
"Những kẻ không biết rõ thực lực của bản thân mình đến đâu thì cậu chủ Phó cần gì phải dài dòng với hắn?”
"Ba mươi giây thì ba mươi giây, chúng ta đợi xem người này có thể chống đỡ được ba giây trong tay cậu chủ Phó hay không!"
Nhiều khán giả đã đứng dậy la hét.
Một số người mắng chửi Lâm Chính ngu dốt và kiêu ngạo.
Một số người còn yêu cầu Phó Vô Diệp dạy cho Lâm Chính một bài học nhớ đời.
Nhưng hai người ở trên võ đài rõ ràng không hề bị ảnh hưởng.
"Ba mươi giây thì ba mươi giây! Anh Lâm, nếu anh có lòng tin vào bản thân như vậy thì chúng ta có thể thử”, Phó Vô Diệp thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
Nắm đấm của anh ta đã thầm siết chặt.
Rõ ràng trong lòng anh ta không thoải mái.
Anh ta đang bị xem thường sao?
Tuy nhiên, Lâm Chính lại lắc đầu.
"Tôi sẽ cho anh năm phút!"
Một câu đơn giản khiến bầu không khí đang sôi trào chợt biến mất...
Nụ cười của Phó Vô Diệp đông cứng lại ...
"Anh Lâm, anh... anh nói gì cơ?"
"Tôi nói, tôi cho anh năm phút... Nếu không đủ thì có thể tăng lên mười phút, mười phút cũng được, nhưng tôi thấy mười phút thì quá lâu...”
Lâm Chính vừa nói vừa ngẫm nghĩ.
Anh không hề biết rằng câu nói này đã hoàn toàn khiêu khích Phó Vô Diệp.
Cũng khiến vô số khán giả nổi giận.
"Tốt! Tốt! Tốt! Ha ha ha ha, anh Lâm thật sự khác người! Từ nhỏ Phó Vô Diệp tôi, ngoại trừ bị cậu chủ Nạp Lan khinh thường thì chưa từng có người nào dám khinh thường tôi như vậy! Anh Lâm, anh được coi là người thứ hai, anh rất có cá tính!", Phó Vô Diệp bật cười giận dữ.
"Vậy chúng ta có thể bắt đầu được chưa?", Lâm Chính hỏi.
"Tất nhiên là được! Tuy nhiên, tôi nghĩ tốt hơn hết hãy làm theo những gì tôi đã nói lúc đầu! Trong vòng mười giây tôi sẽ đánh bại anh!"
Ánh mắt Phó Vô Diệp tràn đầy ý chí chiến đấu, anh ta khẽ quát lên, lao về phía Lâm Chính mà không cần suy nghĩ.
"Bắt đầu tính thời gian!"
Chương 1248: Mọi người chấn động
Với biểu hiện của Lâm Chính lúc trước, ở đây không mấy ai dám nói sẽ đánh bại anh trong mười giây.
Nhưng Phó Vô Diệp thì khác.
Anh ta là người từng đánh bại thiên kiêu.
Anh ta từng đánh bại một thiên kiêu trong vòng nửa phút, danh tiếng vang xa.
Vốn dĩ anh ta có thể lấy lệnh bài thiên kiêu về cho mình, nhưng anh ta lại nói lệnh bài thiên kiêu đó thứ hạng quá kém, không xứng với thân phận của anh ta nên bỏ lại.
Nhiều người đều nghi ngờ.
Nhưng từ trận chiến này bọn họ đã biết thực lực của Phó Vô Diệp đã vượt qua không ít thiên kiêu, những lệnh bài xếp hạng ở cuối bảng quả thật không xứng với anh ta.
Một cao thủ siêu cấp như vậy mười giây đánh bại người đeo mặt nạ trên võ đài thì có gì khiến người ta thấy không đáng tin chứ?
“10!”.
Sau khi Phó Vô Diệp ra tay, Nam Cung Vân Thu ở bên dưới lập tức hét lên.
Rõ ràng cô ta vô cùng phấn khởi, bởi vì cô ta biết người đeo mặt nạ giả thần giả quỷ này rốt cuộc cũng sắp bị giải quyết.
Cô ta nóng lòng muốn xem bộ dạng người này nằm bò trên đất, nhếch nhác chật vật, khóc lóc xin tha.
Gần như chỉ trong một giây, Phó Vô Diệp đã đến gần Lâm Chính, đánh tới một quyền.
Lâm Chính khẽ nghiêng đầu tránh đi.
“9!”, Nam Cung Vân Thu lại hô lên.
Mấy người nhà họ Phó ở bên cạnh cô ta cũng hô theo.
Mặc dù một quyền này đánh hụt, nhưng mọi người đều tràn đầy lòng tin, không hề lo lắng.
Phù!
Phó Vô Diệp đưa ngang cánh tay, đánh về phía cổ Lâm Chính.
Lâm Chính dựng thẳng cánh tay lên.
Rầm!
Cánh tay của Phó Vô Diệp và cánh tay Lâm Chính va chạm với nhau.
Sức mạnh dồi dào đánh về phía cánh tay Lâm Chính, nhưng Lâm Chính không động đậy, không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả cơ thể cũng không xê xích.
“8!”.
Bên dưới lại hô lên.
Phó Vô Diệp tỏ ra nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc hơn, thế tấn công vẫn không suy giảm, trở tay đánh tới một chỉ, nhắm vào tử huyệt trên người Lâm Chính.
Nếu bị trúng chỉ này, dù là ai cũng sẽ bại liệt ngay lập tức.
Nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay đâm tới, hơi thở Phó Vô Diệp run rẩy, bỗng nhiên thu chiêu.
Không biết từ lúc nào một ngón tay của Lâm Chính cũng đâm về phía tử huyệt trên ngực anh ta. Nếu anh ta tiếp tục tấn công, ngón tay Lâm Chính sẽ đâm vào tử huyệt trên người của anh ta nhanh hơn một bước.
Nếu vậy thì người ngã xuống sẽ là anh ta.
“Hừ!”.
Phó Vô Diệp nheo mắt lại, thu chiêu né chỉ của Lâm Chính, sau đó xoay người chống đỡ.
Tốc độ của anh ta nhanh, mỗi một động tác đều giống như ảo ảnh. Người ở bên dưới chỉ có thể nhìn thấy xung quanh Lâm Chính giống như có đến mấy Phó Vô Diệp, hoàn toàn không nhìn rõ thực thể của anh ta.
Lần này, Phó Vô Diệp không vội tấn công nữa, mà là di chuyển xung quanh Lâm Chính, giống như đang tìm kiếm sơ hở của anh, tìm kiếm thời cơ tốt nhất.
“7!”.
“6!”.
“5!”.
Người bên dưới đồng loạt hô lên, tất cả đếm ngược theo Nam Cung Vân Thu.
Tất cả mọi người sôi sục.
Theo bọn họ thấy, Phó Vô Diệp đã nắm được quyền chủ động hoàn toàn.
Dù sao Lâm Chính vẫn luôn đứng yên tại chỗ, không có đòn phản công hữu hiệu, dường như đã bị áp chế hoàn toàn.
Chỉ có Nạp Lan Thiên ở bên này hơi nghiêm ánh mắt, giọng nói toát ra vẻ kinh ngạc.
“Cậu chủ, sao vậy?”, người bên cạnh vội hỏi.
“Không có gì, chỉ là thực lực của người này mạnh hơn tôi tưởng tượng, xem ra Phó Vô Diệp sẽ không dễ đối phó người này”, Nạp Lan Thiên nói giọng nhàn nhạt.
“Sao lại thế? Cậu cũng không phải không biết thực lực của Phó Vô Diệp, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, không phải chỉ vài ba chiêu là hạ gục được rồi sao?”, người bên cạnh cười nói.
Nạp Lan Thiên không nói gì.
Anh ta nhìn rất thấu triệt, thật ra Phó Vô Diệp cũng như vậy.
Lúc này, tim Phó Vô Diệp đập rất nhanh.
Mặc dù anh ta luôn tấn công, nhưng người kia lại phòng ngự chặt chẽ, không chừa kẽ hở, hoàn toàn không cho anh ta chút cơ hội nào, không có bất kỳ một sơ hở nào.
Anh ta vây xung quanh Lâm Chính mười vòng, nhưng không tìm được bất cứ chỗ nào để tấn công.
Mãi đến lúc này, Lâm Chính đột nhiên nghiêng người.
Chỉ một động tác nhỏ như vậy lại khiến phòng ngự của Lâm Chính như núi sụp đổ, tan vỡ không còn gì.
Chỉ trong nháy mắt, cả người anh đã tràn đầy sơ hở.
“Cái gì?”.
Phó Vô Diệp ngạc nhiên.
Anh ta tin rằng đây chắc chắn là Lâm Chính cố ý.
Mục đích là lừa mình tấn công.
Không thể mắc bẫy!
Nhưng… bên dưới lại vang lên tiếng hô, khiến anh ta không thể kéo dàì thêm nữa.
“4!”.
Nam Cung Vân Thu và tất cả mọi người hô lên.
“Cậu Phó, mau giải quyết anh ta!”.
“Còn 4 giây!”.
“Không còn nhiều thời gian nữa, cậu Phó, tới đi, để thằng nhóc đó biết sự lợi hại của cậu!”.
“Lên đi!”.
Càng lúc càng nhiều người hò hét.
Mọi người cũng sốt ruột.
Sao lâu vậy mà Phó Vô Diệp vẫn chưa ra tay?
Chẳng lẽ… anh ta thật sự không đối phó được người kia?
“3!”.
Nam Cung Vân Thu cũng hơi hoảng, nhưng vẫn cao giọng đếm ngược.
“2!”.
Không biết là ai lại đếm theo.
Tiếng đếm khiến Phó Vô Diệp không nhẫn nại được
Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, siết chặt nắm đấm, quát khẽ một tiếng. Một dòng khí dâng tràn trong cơ thể, hội tụ trên nắm đấm của anh ta, đấm mạnh về phía Lâm Chính.
Ầm!
Sức mạnh ghê gớm xao động nơi đầu mũi nhọn của nắm đấm.
Loáng thoáng có thể nghe được tiếng gió vù vù, như mãnh hổ gào thét, như cự long bay lượn.
“Wow!”.
Khách khứa ở hiện trường kinh ngạc kêu lên.
Quyền này e là có thể xuyên qua núi lớn, đánh sập biển xanh!
Một quyền này chắc chắn có thể phân định thắng thua!
Không ít người đứng dậy khỏi ghế, mở to mắt nhìn đòn tấn công này.
Nam Cung Vân Thu cũng quên luôn việc đếm ngược, ngơ ngác nhìn cảnh này.
Ai cũng tin rằng chỉ cần một quyền này đánh vào người Lâm Chính thì dù anh có phòng ngự thế nào, xương và thịt cũng sẽ bị nghiền nát…
Phó Vô Diệp cũng nghĩ như vậy.
Dù sao, anh ta cũng đã dùng hết sức lực vào một quyền này.
“1!”.
Anh ta quát khẽ, tự mình đếm giây cuối cùng.
Đòn đánh cuối cùng!
Phân định thắng thua!
Nhưng…
Bộp!
Một tiếng động to rõ vang lên.
Nắm đấm đánh về phía trước giống như đụng phải thứ gì đó, bỗng nhiên dừng lại.
Sức mạnh trên nắm đấm giống như vòng xoáy khí lan ra xung quanh.
Hiện trường đại hội bỗng chốc lặng ngắt.
Phó Vô Diệp mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn về phía trước.
Lâm Chính nhấc tay lên, xòe bàn tay ra, vững vàng đỡ được nắm đấm đang đánh tới.
Cơ thể anh không hề di chuyển!
Bàn tay không hề bị thương!
Hoàn toàn… đỡ được một quyền đó.
Phó Vô Diệp sững sờ.
Người bên dưới cũng ngơ ngác.
“Chuyện gì thế? Vậy… Vậy là sao?”.
Nam Cung Vân Thu lùi lại liên tục, mặt trắng bệch, miệng há to, dường như có thể nhét vừa quả trứng gà.
Bích Trân, An Viên thì kinh ngạc không nói nên lời.
“Tên nhóc này…”, Nam Cung Mộng ngồi ở ghế chủ nhà nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc.
Rầm!
Lúc này, bàn tay Lâm Chính hơi cử động, một luồng xảo kình đánh bật Phó Vô Diệp ra ngoài.
Phó Vô Diệp liên tục lùi về sau, suýt chút nữa không đứng vững.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Tôi đã nói mười giây không đủ, tôi cho anh năm phút vậy!”.
Lần này, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng…
Chương 1249: Tam lệnh thiên kiêu
Mười giây chưa thể đánh bại Lâm Chính, thật ra trong mắt nhiều người, điều này không thể chứng tỏ được gì.
Có lẽ người đeo mặt nạ này đúng là có chút thực lực, hoặc thân pháp tốc độ của anh không tệ.
Nhưng bây giờ, Phó Vô Diệp không thể đánh bại anh trong vòng mười giây không phải vì hai điểm này.
Mà bởi vì… thực lực của anh quá mạnh!
Chín giây trước không ai nhận ra sự nông sâu của Lâm Chính.
Cho đến khi Lâm Chính nhẹ nhàng đỡ được một đòn toàn lực của Phó Vô Diệp, mọi người mới tỉnh ngộ.
Người đeo mặt nạ này… hoàn toàn không phải người bình thường.
Người bên dưới đều mở to mắt ngạc nhiên, không ai lên tiếng.
Phó Vô Diệp ở trên võ đài cũng ngơ ngác, không biết qua bao lâu mới hoàn hồn.
“Khinh địch rồi… khinh địch rồi, ha ha…”, Phó Vô Diệp liên tục cười khổ.
“Anh vẫn còn cơ hội!”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Không, tôi không còn cơ hội nữa!”, Phó Vô Diệp lắc đầu: “Tôi đã nói trong vòng mười giây tôi không thể đánh bại anh thì tôi sẽ nhận thua. Phó Vô Diệp tôi xưa nay luôn giữ chữ tín, nói được làm được. Tôi nhận thua!”.
Nói xong, Phó Vô Diệp quay người, hơi chán chường đi xuống võ đài.
Vô số ánh mắt hội tụ trên người anh ta.
Ánh mắt của mọi người đều hơi phức tạp.
Có lẽ không ai ngờ được kết cục lại như vậy…
“Cậu Phó!”.
“Cậu Phó, cậu không sao chứ?”.
Một vài người bạn vội vàng chạy tới.
“Tôi không sao… không sao…”, Phó Vô Diệp cười đáp.
Nam Cung Vân Thu tức giận, trừng mắt với Phó Vô Diệp: “Anh Phó, anh làm gì phải khách sáo với tên chó đó? Anh lên luôn đi! Không phải anh ta nói cho anh năm phút hay sao? Tôi không tin anh ta có thể đấu với anh năm phút! Anh vốn sẽ thắng, sao phải nhận thua?”.
“Cứ vậy lãng phí cơ hội khiêu chiến, không cảm tháy đáng tiếc sao? Huống hồ trước mặt nhiều người như vậy, quá mất mặt!”, Nam Cung Mạc Phi mãi không nói chuyện cũng không khỏi lên tiếng, ánh mắt anh ta lạnh lùng, lời nói châm chọc, rõ ràng rất bất mãn với hành động của Phó Vô Diệp.
Phó Vô Diệp liếc nhìn hắn, lắc đầu: “Thực lực người này không đơn giản như các người nghĩ. Nói thật, dù có đấu năm phút nữa, tôi cũng không chắc sẽ đánh bại được anh ta! Các người có bản lĩnh thì có thể tự mình lên đánh một trận!”.
Hàng lông mày của Nam Cung Mạc Phi khẽ động, không lên tiếng.
Phó Vô Diệp quay đầu lại, nhìn về phía Nạp Lan Thiên: “Anh Thiên, rất tiếc không thể giao đấu với anh, người này… xem ra phải dựa vào anh rồi!”.
“Hừ, bản thân anh không có tài năng đã đành, cần gì phải tự tìm đường lui cho mình? Người này mà cần đến Nạp Lan Thiên ra tay? Anh thật sự cho rằng ai cũng vô năng giống anh sao?”.
Không đợi Nạp Lan Thiên lên tiếng, bên cạnh đã vang lên một giọng nói lạnh lùng sắc bén.
Sau đó, một người đàn ông để đầu đinh, ăn mặc tùy ý đi ra.
Người đàn ông có dáng vẻ vô cùng hung hãng, mặt bên phải là một vết sẹo dài, hai tay quấn dây đai, thắt lưng giắt một thanh trường đao, toàn thân tràn ngập khí tức hung ác.
Phó Vô Diệp nhìn sang, khẽ cười: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là Sâm Lang?”.
“Cái gì? Sâm Lang?”.
“Sâm Lang xếp hạng 14 trên bảng thiên kiêu sao?”.
“Anh ta đến từ lúc nào?”.
“Người này xưa nay độc lai độc vãng, rất hiếm khi lộ diện trước mặt mọi người, sao hôm nay lại chạy đến đại hội kén rể này?”.
“Chẳng lẽ anh ta cũng thích Nam Cung Yên Nhu?”.
Khách khứa xung quanh kinh ngạc không thôi, đồng loạt nhìn sang anh chàng đầu đinh.
Sâm Lang đi ra phía trước đám đông, liếc nhìn Lâm Chính trên võ đài, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Thiên, lên tiếng: “Nạp Lan Thiên! Bây giờ tôi lên võ đài giải quyết thằng nhóc đó, lát nữa anh và tôi đấu một trận giữa thiên kiêu, thế nào?”.
Bọn họ nghe vậy đều hít ngược một hơi.
Hóa ra mục đích Sâm Lang đến đại hội kén rể là vì Nạp Lan Thiên!
“Anh không xứng khiêu chiến với tôi!”, Nạp Lan Thiên tỏ ra bình tĩnh, thuận miệng nói.
“Tôi đợi anh!”.
Sâm Lang không nghĩ nhiều như vậy, quát khẽ một tiếng, nhảy vọt lên võ đài giống như một mũi tên.
Mọi người đều dõi theo hắn.
Hiện trường lập tức yên tĩnh đi nhiều.
Lâm Chính cũng nhìn về phía người tên Sâm Lang.
Vừa chiến đấu với Phó Vô Diệp xong lại tới một tên Sâm Lang?
Bọn họ bắt đầu nghi ngờ thể lực người này rốt cuộc còn chống đỡ được không.
Dù sao người khiêu chiến tiếp theo đều là người xuất chúng…
Sâm Lang hành sự bá đạo, nói chuyện đương nhiên cũng bá đạo.
Vừa lên võ đài, hắn đã tháo Thiên Kiêu Lệnh ở thắt lưng xuống đặt bên chân, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Nhóc, bây giờ cậu không phải đang đánh võ kén rể, mà là đang tham gia một cuộc chiến thiên kiêu. Cậu thắng thì Thiên Kiêu Lệnh này sẽ thuộc về cậu!”.
“Nếu tôi thua thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Vậy mạng của cậu sẽ là của tôi!”.
Sâm Lang dữ tợn nói.
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo sởn gai óc.
Giống như tiếng sói tru dưới ánh trăng.
“Thú vị”.
Lâm Chính nói: “Nếu đã là một trận chiến thiên kiêu thì tôi sẽ dốc hết sức!”.
Nói xong, anh cũng lấy lệnh bài giấu bên trong áo dài ra, đặt từng cái xuống bên cạnh.
Động tác của anh vô cùng tao nhã, cũng rất chậm rãi.
Đợi khi lệnh bài được đặt xuống đất một cách nhẹ nhàng, tất cả mọi người mới nhìn rõ dáng vẻ của lệnh bài.
Toàn là Thiên Kiêu Lệnh!
Có đến ba chiếc…
Người xung quanh lập tức mở to mắt.
“Tam… tam lệnh thiên kiêu?”.
Tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi…
Chương 1250: Vô địch
Tam lệnh thiên kiêu?
Vẻ mặt Sâm Lang nghiêm túc hẳn lên.
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhưng lại phát hiện khí thế của anh dần thay đổi.
Lúc này, Sâm Lang cảm giác như người mà mình đối mặt không còn là kẻ vô danh giấu đầu lòi đuôi, mà là một con mãnh hổ, một con rồng bay lượn trên không.
Nhưng hắn không sợ.
Bởi vì hắn từng đối mặt với vô số kẻ địch mạnh.
Huống hồ, mục đích của hắn hôm nay là Nạp Lan Thiên!
Hắn muốn đứng ở vị trí hạng 10 bảng thiên kiêu.
Hắn muốn đánh bại thiên tài tuyệt thế mà vô số người nghe tên đã sợ.
Nạp Lan Thiên hắn còn không sợ, sao lại sợ người trước mặt?
“Xem ra tôi đã nhìn lầm, hóa ra cậu cũng là thiên kiêu, hơn nữa còn là tam lệnh thiên kiêu!”.
Sâm Lang liếc nhìn mấy chiếc lệnh bài bên cạnh Lâm Chính, nhìn con số trên đó, hừ lạnh: “Chỉ là những Thiên Kiêu Lệnh này xếp hạng hơi thấp. Thiên Kiêu Lệnh xếp hạng 20 cậu cũng có? Ba lệnh bài của cậu có thể chống đỡ được một tấm của tôi không?”.
“Hình như không chống đỡ được”, Lâm Chính nói.
“Cậu biết mình thì tốt, nhưng ba chiếc Thiên Kiêu Lệnh này tôi sẽ thu nhận hết. Đợi tôi làm nóng người với cậu trước rồi chiến đấu với Nạp Lan Thiên, lấy Thiên Kiêu Lệnh xếp thứ 10!”.
Sâm Lang quát khẽ, mắt lộ ra sát ý, hai tay dùng sức, bỗng nhiên giậm chân, lao về phía Lâm Chính như linh dương.
“Chết đi!”.
Hắn quát lên một tiếng, vung tay đánh về phía Lâm Chính từ xa.
Bàn tay giống như móng vuốt sắc bén từ xa vồ tới.
Phù!
Một thứ giống như sóng khí bay ra từ ngón tay hắn!
Luồng sóng khí đó giống như lưỡi dao, chém mạnh về phía Lâm Chính.
“Không hổ danh là Sâm Lang, vừa ra tay đã là sát chiêu!”.
“Nhìn chiêu thức của hắn rõ ràng là định xé xác người kia ra!”.
“Sâm Lang vốn đã tàn ác, giết người không chớp mắt, người so chiêu với hắn không chết cũng tàn phế. Tên nhóc đó chắc là sẽ xui xẻo!”.
“Cũng không biết cậu ta có thể đấu với Sâm Lang mấy chiêu”.
Người bên dưới xôn xao.
Nhưng giây sau, một động tác của Lâm Chính đột nhiên khiến tất cả mọi người dừng thảo luận.
Lâm Chính đột nhiên bước tới, xông thẳng về phía trước.
Anh đâm thẳng về phía lưỡi đao khí đó, không tránh không né, không hề sợ hãi!
“Cái gì?”.
Ai cũng kinh ngạc.
Người này điên rồi sao?
Định dùng thân xác đỡ lưỡi đao khí?
Sâm Lang cũng giật mình tim đánh bộp.
Cảnh tượng ngay sau đó lại đánh vào đại não của tất cả mọi người, lật đổ mọi thường thức của bọn họ.
Rầm!
Lưỡi đao khí đó va chạm với cơ thể Lâm Chính, giống như thủy tinh đập vào tấm thép, bỗng nhiên tan rã, nổ tung tại chỗ.
Lâm Chính xông thẳng về phía trước, không gì cản nổi, cơ thể giống như kim cương bất hủ, tiếp cận Sâm Lang nhanh chóng. Hai chân Sâm Lang còn chưa đáp đất đã bị Lâm Chính bóp cổ bằng một tay, sau đó anh vung tay, nện Sâm Lang xuống đất thật mạnh.
Ầm!
Đầu Sâm Lang đập mạnh xuống võ đài.
Cả võ đài rung chuyển, bề mặt xuất hiện vết nứt.
Nhưng vẫn chưa dừng ở đó, Lâm Chính lại tóm lấy Sâm Lang, đập mạnh lên võ đài.
Cứ vậy lặp lại khoảng mười lần.
Rầm! Rầm!
Võ đài giống như bị động đất cấp mười hai, rung chuyển điên cuồng, vết nứt trên bề mặt dày đặc như mạng nhện.
Nam Cung Yên Nhu đứng ở phía sau suýt chút nữa đứng không vững, may là có hai người hầu gái tiến lên đỡ.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Chính cũng dừng lại.
Anh quăng Sâm Lang đang chảy máu đầy đầu, thần trí mơ hồ sang một bên.
Phụt…
Sâm Lang đập xuống nền đất, lăn mấy vòng, người gần như không còn tri giác, ngã trên đất giống như đống thịt vụn.
Dưới đài một mảnh yên tĩnh.
Sâm Lang lại bị đánh bại như vậy!
Bại một cách thê thảm!
Bại một cách không còn gì nghi ngờ!
Cứ như một con chó, bị Lâm Chính đè xuống đánh.
Mọi người từng nghĩ tới vô số khả năng, nhưng không ai ngờ kết quả lại như vậy!
Nam Cung Vân Thu ngã ngồi trên đất, gương mặt kinh hãi.
Bích Trân và An Viên không còn suy nghĩ được gì.
Người xem ở hiện trường đều dừng hô hấp, ngây ngốc nhìn.
Nạp Lan Thiên siết chặt tay vịn ghế ngồi, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Tôi đã nói mà!”, Phó Vô Diệp cười gượng.
“Đó… Đó là thiên kiêu đấy! Đó là thiên kiêu xếp hạng thứ 14…”, người bên cạnh kinh hãi thốt lên.
“Có thể giải quyết thiên kiêu xếp hạng thứ 14 một cách dễ dàng như vậy… thực lực của người này… rốt cuộc đã đến trình độ nào?”.
“Cậu ta là quái vật phải không?”.
Không ai biết, cũng không ai có thể giải đáp.
Nam Cung Mộng nhìn Lâm Chính trong chốc lát, sau đó nghiêng đầu, nói với quản gia ở bên cạnh vài câu, quản gia gật đầu, lập tức lui xuống.
Lâm Chính nhặt ba tấm lệnh bài trên mặt đất lên, sau đó sải bước, đi về phía lệnh bài của Sâm Lang ở dưới đất.
“Trận chiến thiên kiêu, tôi đã thắng! Lệnh bài này thuộc về tôi!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó nhặt lên.
“Chết đi!”.
Lúc này, Sâm Lang nằm trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trở nên đỏ ngầu, cả người dường như phát điên, lập tức rút đao ở thắt lưng ra, siết chặt bằng hai tay chém về phía Lâm Chính.
“Cái gì?”.
“Anh Lâm, cẩn thận!”.
Bích Trân và An Viên ở bên dưới sợ đến mức hét lên khẩn thiết.
Tất cả mọi người đều ồ lên.
Sâm Lang lại đánh lén!
Ở khoảng cách gần như vậy, đột nhiên đánh lén thì không ai có thể tránh được!
“Cậu ta sắp chết rồi!”, có người hét lên.
“Làm tốt lắm! Làm tốt lắm! Ha ha ha!”, Nam Cung Vân Thu hoàn hồn lại, mừng rỡ hét lớn.
Nhưng cô ta chưa vui được bao lâu.
Lưỡi đao nặng nề chém xuống cổ Lâm Chính, nhưng lại giống như chém vào tấm sắt, phát ra tiếng vang to rõ.
Keng!
Âm thanh này giống như búa lớn đánh mạnh vào tim mỗi người…
Sâm Lang như bị sét đánh.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Vân Thu trở nên cứng đờ trong nháy mắt…