-
Chương 1161-1165
Chương 1161: Bẫy
Cô ta biết, bây giờ cả Thanh Hà Đường chỉ còn lại một mình Lâm Chính.
Tưởng Xà đã chuồn đi từ sớm. Dù cô ta cũng vào đại hội Đông Hoàng, nhưng với đầu óc của Tưởng Xà thì tuyệt đối không thể tham gia tranh đoạt nhẫn như thế này, cô ta chắc chắn sẽ coi việc giữ mạng là nhất.
Nếu không phải Tưởng Xà thì là ai?
Chẳng lẽ người này vẫn còn đồng bọn nào khác từ bên ngoài?
Trong mắt Trịnh Đan lộ ra vẻ kiêng dè, nổi lên cảnh giác.
Lâm Chính đứng tại chỗ, nhìn ra ngọn núi xa xa.
Cuộc ẩu đả trên đỉnh núi vô cùng kịch liệt, chỉ hơn mười phút ngắn ngủi đã có mấy chục người chết thảm tại chỗ.
Vả lại xung quanh vẫn có người không ngừng ùa tới, gia nhập chiến trường.
Đó là những người đến từ các phe phái khác.
Sự gia nhập của bọn họ khiến cuộc ẩu đả cá nhân biến thành cuộc hỗn chiến giữa các phe phái.
Hiện trường càng trở nên kịch liệt.
Ngọn núi cao đã bị nhuộm thành màu đỏ máu, vô cùng thê lương.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nhìn thấy gì đó, khẽ giọng nói: “Đi thôi, đi tìm nhẫn theo sự dẫn đường của cô!”.
Trịnh Đan vẫn còn đang suy nghĩ làm sao thoát thân chợt rùng mình, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
“Lâm sư huynh, anh… anh có ý gì? Chẳng lẽ chiếc nhẫn này… là giả?”.
“Chắc chắn là vậy”, Lâm Chính nói.
“Sao lại vậy? Sư huynh, anh cũng chưa từng thấy nhẫn, cũng chưa chạm vào chiếc nhẫn đó, đứng ở khoảng cách xa như vậy, anh… anh dựa vào đâu mà nói nó là giả?”, Trịnh Đan không cam tâm.
Cô ta hi vọng Lâm Chính có thể xông lên đó cướp chiếc nhẫn, vậy thì cô ta sẽ có cơ hội chạy trốn.
“Xem xung quanh đi!”.
Lâm Chính không giải thích, chỉ nói một câu như vậy.
Trịnh Đan mù mịt nhìn xung quanh, thấy người đến chi viện ở xung quanh đã giảm đi rõ rệt.
Không những vậy… còn có một số người đã rời khỏi nơi này!
Thậm chí… ngay cả những người tranh đoạt nhẫn trên đỉnh núi cũng như biết được điều gì, tất cả bắt đầu rời đi, không tranh đoạt nữa.
Cảnh tưởng như vậy thật là quái dị!
Đám người này không muốn có nhẫn nữa sao?
“Chuyện này là sao?”.
Trịnh Đan ngơ ngác lẩm bẩm.
“Thật ra lý do rất đơn giản! Bọn họ cũng đã ý thức được chiếc nhẫn này là giả!”, Lâm Chính nói.
“Vì sao lại nói như vậy?”.
“Bởi vì ở nơi khác có lẽ cũng đã xuất hiện chiếc nhẫn như vậy. Người ở nơi khác cũng đang chém giết nhau vì chiếc nhẫn ấy, nhưng chuyện này chắc chắn không kéo dài bao lâu. Người ở hai nơi liên lạc với nhau sẽ hiểu được đây chỉ là một cái bẫy, đương nhiên sẽ không chém giết nhau vì chiếc nhẫn giả này nữa”, Lâm Chính nói.
“Hóa ra là vậy…”.
Trịnh Đan âm thầm gật đầu, nhưng cũng rất sợ hãi.
“Ai đã đặt chiếc nhẫn giả ở đây?”.
“Người tổ chức ra đại hội Đông Hoàng là ai?”.
“Là tất cả các trưởng lão cùng nhau bàn bạc quyết định, vả lại có thái thượng trưởng lão làm chủ”.
“Vậy thì không khó đoán, có lẽ là có người cố tình làm vậy, hoặc là do thái thượng trưởng lão làm”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nếu có người cố tình làm vậy, chỉ cần điều tra xem phe nào không tranh đoạt nhẫn giả là được. Dù sao bọn họ cũng đã biết nhẫn là giả, bọn họ sẽ không lãng phí thời gian và tinh lực để tranh đoạt”.
Trịnh Đan lặng lẽ gật đầu.
“Nhưng không thể không nói, người sắp đặt chiếc nhẫn này đúng là ác độc. Không biết có bao nhiêu người chết bởi chiếc nhẫn giả này”.
Lâm Chính nói.
Sau khi chắc chắn đây là nhẫn giả, Trịnh Đan và Lâm Chính lại lên đường, xuất phát đến nơi có chiếc nhẫn thật mà Trịnh Đan nói.
“Nếu cô đã có được bản vẽ, lẽ nào trên bản vẽ không có gì mô tả hình dạng của chiếc nhẫn sao? Một hình vẽ cũng không có à?”, Lâm Chính hỏi.
“Không… không có…”, Trịnh Đan hơi hoảng loạn, nhỏ giọng nói:” Đó chỉ là một bản đồ bình thường…”.
“Cô biết bản vẽ đó từ đâu?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Cái đó… là… là bố tôi, tôi biết được từ bố tôi”, Trịnh Đan nặn ra nụ cười.
“Thế à?”.
Lâm Chính hơi nghi ngờ.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên dừng bước.
“Đợi đã!”, anh khẽ giọng quát.
Trịnh Đan ngạc nhiên, quay đầu nhìn, bấy giờ mới phát hiện vẻ mặt Lâm Chính rất nghiêm túc.
Anh nghiêm túc nhìn xung quanh, ánh mắt giống như đang nhìn thứ gì đó.
Chốc lát sau, anh thản nhiên lên tiếng.
“Nếu đã đến thì không cần trốn nữa, ra đây đi!”.
“Cái gì?”.
Trịnh Đan ngạc nhiên, vội nhìn quanh, bây giờ mới nhìn thấy xung quanh có không ít bóng người xuất hiện.
Những người này đều mặc áo đen, tay cầm đao kiếm.
Đao kiếm của bọn họ không chỉ âm u lạnh lẽo, hơn nữa… vẫn còn dính vết máu.
“Hả?”.
Trịnh Đan kinh hãi.
Lúc này cô ta mới phát hiện, mình lại rơi vào vòng vây của người khác…
“Thế giới này luôn có những kẻ ngu ngốc tự cho mình là đúng, rõ ràng không ai gây rắc rối cho người đó, vậy mà vì thể hiện sự lợi hại của mình lại tỏ ra khôn vặt, đúng là nực cười!”.
Người đàn ông che mặt dẫn đầu bước tới trước, thản nhiên nhìn Lâm Chính và Trịnh Đan.
“Anh nói lời này là ý gì? Các… các người là ai?”, Trịnh Đan run rẩy hỏi.
“Còn không nhìn ra sao? Bọn họ chỉ là một đám cướp bóc mà thôi”, Lâm Chính nói.
“Cướp?”.
Trịnh Đan sững sờ, đột nhiên giống như hiểu được gì đó.
“Trước kia tôi đã nghe người của Cổ Linh Đường nói, đại hội Đông Hoàng lần này có không ít phe phái chủ yếu đi cướp bóc. Bọn họ biết mình khó mà lấy được nhẫn Đông Hoàng nên định nhân lúc này giết người diệt khẩu, tích lũy tài sản! Nếu nhẫn Đông Hoàng bị kẻ địch của bọn họ hoặc người mà bọn họ không ưa lấy được, bọn họ sẽ mang theo tài sản rời khỏi Đông Hoàng Giáo, tự lập môn phái khác hoặc dựa dẫm vào giáo phái khác… Tôi luôn cho rằng đó chỉ là mọi người nghĩ nhiều mà thôi, bây giờ nghĩ lại hóa ra là thật!”, Trịnh Đan nhỏ giọng nói.
“Hừ, vậy thì đã sao? Vốn anh em chúng tôi thấy hai người quá nghèo, không muốn ra tay với các người. Nhưng tên ngu ngốc này lại vạch trần chúng tôi, chúng tôi cũng hết cách, chỉ đành đứng ra tiễn các người lên đường!”.
Người đó nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, dứt lời lập tức vung đao, chém về phía đầu Lâm Chính.
Đúng lúc đó, một tiếng quát giận vang lên.
“Dừng tay!”.
Giọng nói đó vừa dứt, một nhóm người mặc áo trắng chạy ùa tới, nhanh chóng bao vây tất cả mọi người ở đây.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Những người mặc áo đen nhìn thấy bọn họ thì đều kinh ngạc.
“Đội trật tự?”.
Trịnh Đan la lên.
“Cái gì? Đội trật tự? Trong Đông Hoàng Giáo… còn có đội ngũ như vậy thật sao?”, Lâm Chính cũng không khỏi lớn tiếng hỏi.
Một cô gái đeo mạng che mặt, vóc dáng nóng bỏng nhanh chân bước tới, nhìn quanh những người ở đây, sau đó lại nhìn sang Lâm Chính và Trịnh Đan, quan tâm hỏi: “Sư đệ sư muội, hai người không sao chứ?”.
“Long sư tỷ? Chúng… chúng tôi không sao!”.
Trịnh Đan sửng sốt, vội đáp.
“Không sao thì tốt!”.
Người được gọi là Long sư tỷ gật đầu, sau đó nói với những người mặc áo đen: “Các người thuộc phe phái nào? Mau khai báo thân phận, nghe thấy chưa?”.
Chương 1162: Không chịu đi thì làm gì được?
Đội trật tự.
Từ sau khi Đông Hoàng Giáo như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy, đội trật tự đã được thành lập bởi một nhóm người trung thành với tông giáo.
Đội ngũ này không thuộc về bất cứ ai! Cũng không nghe lệnh bất cứ trưởng lão nào.
Bọn họ chỉ trung thành với tông giáo, chỉ lấy lợi ích của tông giáo làm đầu.
Bọn họ vẫn luôn là người phản đối kiểu đại hội Đông Hoàng như thế này, cũng là những người có tiếng hô cao nhất trong số những người phản đối.
Bọn họ cho rằng dựa vào kiểu đại hội này để lựa chọn ra Đông Hoàng Thần Quân là cực kỳ tắc trách. Hơn nữa như vậy sẽ tạo ra quá nhiều cuộc chém giết và thương vong.
Nếu như tất cả các trưởng lão đều tán đồng thì sự phản đối của bọn họ chẳng có tác dụng gì.
Vậy nên bọn họ quyết định tự mình đi đoạt lấy nhẫn Đông Hoàng, một khi có được nhẫn Đông Hoàng, bọn họ sẽ dùng phương thức của mình để tạo ra một Đông Hoàng Thần Quân thống lĩnh Đông Hoàng Giáo.
Đương nhiên, mục đích chủ yếu nhất của bọn họ là giữ gìn trật tự của cả đại hội, giảm bớt thương vong, bất cứ cuộc chém giết và tranh đấu nào, bọn họ đều sẽ cưỡng chế can dự, hy vọng có thể thông qua phương thức này để giảm bớt sự suy yếu thực lực của đại hội Đông Hoàng đối với Đông Hoàng Giáo, không để cho Đông Hoàng Giáo diệt vong.
Cũng chính vì như vậy, rất nhiều thế lực nhỏ đều đi theo đội trật tự.
Sức mạnh của đội trật tự ngày càng lớn mạnh, khiến cho rất nhiều trưởng lão đố kỵ.
Lâm Chính và Trịnh Đan đều không ngờ lại gặp đội trật tự ở nơi này.
Nhìn số lượng người của đội ngũ này phải lên tới gần một nghìn người, thực lực không thể xem thường.
“Đội trật tự?”, người đứng đầu lạnh lùng hừ một tiếng, nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Mấy người lo xa quá rồi đấy! Tôi khuyên mấy người tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng, nếu không thì mấy người mới là những kẻ chịu khổ đấy!”
“Mấy người tàn sát đồng môn! Tội đáng chết vạn lần! Nếu như không phải trong đội có quy định hạn chế, mấy người cho rằng tôi sẽ khách khí với mấy người sao? Tôi ra lệnh cho mấy người nhanh chóng buông vũ khí xuống, cởi mặt nạ ra, khoanh tay chịu trói! Nếu không thì tôi chỉ có thể sử dụng phương pháp có tính cưỡng chế mà thôi!”, cô gái tên là Long sư tỷ nghiêm túc lên tiếng.
Vừa dứt lời, người của đội trật tự xung quanh đã đồng loạt rút đao kiếm từ bên hông ra, chĩa về phía đám người.
Lưỡi kiếm sắc lạnh giống như muốn chém nát tất cả.
Biểu cảm của những người mặc đồ đen lập tức trở nên căng thẳng, tất cả dựa sát vào nhau, không dám cử động.
“Sư huynh…”
Mấy người nhìn về phía người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu.
Người đàn ông trầm mặc không nói gì.
“Sao? Còn muốn tôi phải nhắc lại thêm một lần nữa à? Anh cho rằng tôi có sự kiên nhẫn tốt tới vậy sao?”, Long sư tỷ hô lên.
Tiếng hô lớn này như phá vỡ phòng ngự tâm lý của người đàn ông.
Hắn nghiến răng, thấp giọng lên tiếng: “Long sư tỷ… đừng kích động! Chúng tôi đầu hàng! Chúng tôi…đầu hàng…”
Nói xong, hắn lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho đám người.
Đám người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đặt tất cả đao kiếm trong tay xuống đất.
“Đi, soát người, lấy hết toàn bộ vũ khí trên người bọn chúng, sau đó đưa bọn chúng rời khỏi đại hội Đông Hoàng!”, Long sư tỷ nói.
“Rõ, thưa sư tỷ!”
Đám người tiến lên trước.
Chẳng bao lâu sau, đám người mặc đồ đen này đã bị áp giải đi.
Long sư tỷ đi về phía Trịnh Đan và Lâm Chính.
“Hai vị sư đệ sư muội, mấy người là người của đường nào? Tại sao chỉ có hai người? Những người khác đâu rồi?”, cô gái tên Long Tinh Hồng nghiêm túc hỏi.
Ở đại hội Đông Hoàng, có đường nào không có tới cả trăm người tụ tập lại cùng hành động? Đội ngũ hành động hai người như thế này thật sự hiếm thấy.
“Sư tỷ, tôi là người của Cổ Linh Đường, vị này là Lâm… Lâm sư huynh, là người của Thanh Hà Đường, có điều anh ta không phải là đệ tử của Thanh Hà Đường, anh ta đã có được kế truyền của đường chủ Trịnh Lạc của Thanh Hà Đường, chính thức kế nhiệm vị trí đường chủ của Thanh Hà Đường!”, Trịnh Đan khẽ cười nói.
Vừa dứt lời, đôi mắt như hoa anh đào của Long Tinh Hồng đột nhiên đanh lại.
“Đường chủ?”
Cô ta liếc nhìn Lâm Chính, trở nên cảnh giác hơn.
Phải biết rằng, rất nhiều thế lực bên trong Đông Hoàng Giáo đều đã thay đổi chủ nhân, sau khi trật tự của Đông Hoàng Giáo sụp đổ, xuất hiện không ít người giết thầy soán ngôi, vậy nên đội trật tự đặc biệt phản cảm với những đường chủ trẻ tuổi như vậy.
Thế nhưng vào lúc này, người phía bên cạnh tiến lên trước, nói nhỏ vài câu bên tai cô ta.
Long Tinh Hồng lập tức ngẩn ra.
“Những gì cậu nói…là thật ư? Thanh Hà Đường là thế lực xếp hạng chót trong Đông Hoàng Giáo ư?”
“Không sai, sư tỷ, thế lực này giờ sắp chẳng thể sống tiếp được rồi, hôm qua tôi nghe thấy một sư đệ nói, đường chủ trước Trịnh Lạc dẫn một nhóm đệ tử tới đầu quân cho các trưởng lão khác rồi! Tôi nghĩ tên này có lẽ là người mà Trịnh Lạc dùng để xử lý cục diện hỗn loạn”, người bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Hoá ra là như vậy…”
Long Tinh Hồng nhìn về phía Lâm Chính.
Nhìn thấy gương mặt anh tuấn bất phàm đầy góc cạnh của đối phương thì không khỏi đỏ mặt.
Giờ mới phát hiện không ít sư muội đều đang nhìn Lâm Chính, tim đập rất nhanh.
“Tôi thấy sư đệ này chân yếu tay mềm, trên tay cũng không có vết chai, chắc hẳn là võ công không cao, tới nơi như thế này rất nhiều nguy hiểm, bảo bọn họ rời khỏi đại hội Đông Hoàng đi”, Long Tinh Hồng nói.
“Được!”
Người phía bên cạnh gật đầu, tiến lên trước nói với Lâm Chính và Trịnh Đan.
“Hai vị sư đệ sư muội, mời đi theo tôi!”
“Đi đâu?”
“Rời khỏi đại hội Đông Hoàng”.
“Chuyện này không được, chúng tôi còn phải đi tìm nhẫn nữa!”, Trịnh Đan vội vàng nói.
“Tìm nhẫn?”
Long Tinh Hồng nhíu mày nói: “Mấy người tìm nhẫn gì cơ? Muốn gây rắc rối hả? Mau đi đi!”
“Sư tỷ, nếu như chúng tôi không đi… tỷ có thể làm được gì?”, Trịnh Đan nhìn trộm Lâm Chính nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên hỏi.
Chương 1163: Bị úp ngược
Tất cả mọi người của đội trật tự nghe thấy thế đều sửng sốt.
Long Tinh Hồng cũng có chút bất ngờ.
Cô ta nói cái gì vậy?
Cô ta từ chối đội trật tự? Hay là… khiêu khích đội trật tự?
Không ít người cau mày.
Lâm Chính bình thản nhìn về phía Trịnh Đan.
Chỉ thấy Trịnh Đan lặng lẽ di chuyển bước chân, chậm rãi né xa Lâm Chính, nhưng miệng thì vẫn nói.
“Long sư tỷ, Lâm sư huynh của chúng tôi đã nói rồi. Anh ấy muốn lấy nhẫn Đông Hoàng, không lấy được nhẫn thì anh ấy sẽ không chịu rời khỏi đây. Bất cứ ai dám có ý đồ với nhẫn thì đều là kẻ thù của anh ấy. Thế nên… thế nên chúng tôi không thể đi được! Ít nhất… ít nhất anh ấy không thể về được”, Trịnh Đan dè dặt nói.
Mọi người lập tức nổi giận.
“Thằng oắt này từ đâu đến mà lại ngông cuồng như vậy?”.
“Cũng không nhìn lại xem mình có tài cán gì! Dựa vào cậu mà cũng đòi lấy nhẫn Đông Hoàng? Cậu tưởng đây là cỏ dại ven đường, muốn hái là hái sao?”.
“Oắt con, đúng là chán sống mà!”.
“Cậu mà cũng xứng mơ tưởng đến nhẫn Đông Hoàng sao? Một cái tát của ông đây cũng có thể đập chết cậu rồi!”.
“Cút! Cút ngay cho khuất mắt tao!”.
“Nếu còn dám ra vẻ, có tin tao đánh chết mày không?”.
Một số người lập tức đứng ra chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới.
Sắc mặt Long Tinh Hồng cũng rất lúng túng.
Cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính, hừ một tiếng: “Lâm sư đệ, cậu có biết nhẫn Đông Hoàng là gì không mà đòi lấy? Tôi thấy cậu đúng là chán sống rồi!”.
Lâm Chính nhìn Trịnh Đan một cái đầy sâu xa, rồi ngoảnh sang nói: “Long sư tỷ, nếu tôi đã đến đây thì đương nhiên là đã có tính toán. Thực ra Trịnh Đan nói đúng, tôi đến là vì nhẫn Đông Hoàng, ai ngăn cản tôi, tranh giành với tôi, thì đều là kẻ thù của tôi”.
“Láo toét!”, một người đàn ông mặt đầy râu nổi trận lôi đình, gầm lên một tiếng, chỉ vào Lâm Chính chửi bới: “Ý của cậu là đội trật tự chúng tôi là kẻ thù của cậu?”.
“Các anh muốn lấy nhẫn Đông Hoàng sao?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
“Thừa lời, lấy nhẫn cũng là một trong những nhiệm vụ của đội trật tự chúng tôi, hiểu chưa?”, người đàn ông tức giận nói.
“Vậy thì anh nói đúng rồi đấy”.
Lâm Chính nói: “Các anh quả thực chính là kẻ thù của tôi”.
Trịnh Đan há hốc miệng, thế mà cũng dám nói.
“Cậu…”
Tất cả mọi người tức sôi máu lên.
Một số người tính tình nỏng nảy còn định xông tới cho Lâm Chính một trận.
“Dừng tay! Các cậu làm gì thế hả? Muốn làm trái quy định của đội sao?”.
Long Tinh Hồng quát khẽ.
“Nhưng sư tỷ… thằng oắt này ngông cuồng quá”, có người không cam lòng nói.
“Cậu ta ngông cuồng thì kệ cậu ta, tôi thấy sư đệ này rất lạ mặt, chắc là mới gia nhập Đông Hoàngg chúng ta, cũng không hiểu rõ về Đông Hoàngg, nên nói những lời không suy nghĩ, các cậu chấp cậu ta làm gì?”, Long Tinh Hồng nhỏ giọng nói.
“Vậy ý của sư tỷ là…”
“Người này không biết gì, mới vào giáo ta, thực lực kém cỏi. Nếu cậu ta không chịu rời khỏi đại hội, thì cứ dẫn theo cậu ta, phái người để ý”, Long Tinh Hồng nói.
“Sư tỷ, việc này…”
“Thằng oắt ngông cuồng như vậy, chúng ta còn quan tâm đến cậu ta làm gì? Cậu ta không chịu đi thì cứ kệ ở đây đi!”.
Có người tức giận nói.
Nhưng thái độ của Long Tinh Hồng rất kiên quyết và nghiêm khắc.
“Các cậu có ý gì hả? Dự tính ban đầu của đội trật tự chúng ta là gì? Duy trì trật tự trong giáo, giữ gìn thực lực trong giáo. Bây giờ đại hội đã bắt đầu, mỗi giờ mỗi khắc đều có người của giáo ta chết, chúng ta phải ngăn cản tất cả mọi chuyện, có thể cứu được ai thì cứu. Vứt Lâm sư đệ ở nơi hoang vu hẻo lánh này? Như vậy chẳng phải là làm trái tôn chỉ của đội trật tự sao?”, Long Tinh Hồng nói.
Bọn họ đều á khẩu.
“Lâm sư đệ, cậu đi theo chúng tôi, không có ý kiến gì chứ?”.
Lâm Chính trầm mặc một lát, bỗng lên tiếng hỏi: “Các cô có biết nhẫn Đông Hoàng ở đâu không?”.
Câu hỏi này khiến Long Tinh Hồng trở tay không kịp.
“Tôi không biết”, Long Tinh Hồng bình thản đáp.
Lâm Chính im lặng nhìn cô ta chằm chằm, rồi lại lén nhìn Trịnh Đan.
Lúc này, vẻ mặt Trịnh Đan có chút hoảng hốt.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Nếu bây giờ các cô đang xuất phát đến chỗ nhẫn Đông Hoàng, thì tôi có thể đi theo các cô”.
“Tìm được nhẫn Đông Hoàng thì đại hội sẽ kết thúc, mọi sự giết chóc cũng dừng lại, thế nên lấy được nhẫn là mục tiêu hàng đầu hiện giờ của chúng tôi”, Long Tinh Hồng nói.
“Nếu Long sư tỷ không biết vị trí cụ thể của nhẫn Đông Hoàng, thì hãy để Trịnh sư muội của tôi dẫn các cô đi”, Lâm Chính chỉ vào Trịnh Đan, nói.
“Ồ, Trịnh sư muội biết nhẫn Đông Hoàng ở đâu sao?”.
“Cô ta nói là… cô ta biết!”.
Lâm Chính bình thản nhìn Trịnh Đan.
Sắc mặt Trịnh Đan lập tức trở nên trắng bệch, ngã ngồi xuống đất.
Cô ta vốn muốn khiêu khích đội trật tự và Lâm Chính, để bọn họ đánh nhau, kết quả bây giờ đội trật tự lại trở thành công cụ để kiểm tra xem cô ta nói thật hay nói dối.
Vừa rồi Long Tinh Hồng do dự như vậy, chắc chắn là đã biết một số chuyện về vị trí của nhẫn Đông Hoàng.
Bây giờ Lâm Chính bảo Trịnh Đan dẫn đường cho Long Tinh Hồng thì chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao?
Bị úp ngược rồi!
Trịnh Đan run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi.
Cô ta biết, một khi để Lâm Chính biết cô ta lừa dối anh, thì chắc chắn anh sẽ trả thù.
“Trịnh sư muội, sao thế? Còn không mau dẫn đường đi?”, Lâm Chính quát khẽ.
“Được… được…”
Trịnh Đan nuốt nước bọt, run lập cập đứng lên…
Không ai nhìn thấy, một tay cô ta đã lặng lẽ sờ vào hông.
Ở đó giắt một con dao găm sáng loáng…
Chương 1164: Anh đúng là ngây thơ
Dưới sự ép buộc của Lâm Chính, Trịnh Đan đành phải đi trước dẫn đường, đưa người của đội trật tự đến nơi mà cô ta nói là vị trí của nhẫn Đông Hoàng.
Cả nhóm người tiến về phía trung tâm núi Đông Hoàng.
Chưa cần biết Trịnh Đan có biết vị trí của nhẫn Đông Hoàng ở đâu hay không, riêng việc đi về phía trung tâm thì chắc chắn là đúng hướng rồi.
Long Tinh Hồng cứ nhìn chằm chằm Trịnh Đan, rồi lại lặng lẽ nhìn Lâm Chính, có chút nghi hoặc.
Nhưng Long Tinh Hồng không để ý thấy Lâm Chính vẫn luôn quan sát vẻ mặt mình.
Anh tin chắc Long Tinh Hồng biết vị trí của nhẫn Đông Hoàng, nhưng cô ta cố ý không nói, để tránh gặp phải rắc rối.
Lâm Chính định dùng Long Tinh Hồng để thăm dò xem rốt cuộc Trịnh Đan có biết vị trí của nhẫn không.
Dù sao anh cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào Trịnh Đan.
Cả đường đi vô cùng yên bình.
Có đội trật tự ở đây, ai gặp bọn họ giữa đường cũng phải lùi bước tránh mặt, không dám chọc vào.
Mọi người không gặp trở ngại gì.
Vòng qua hai ngọn núi liên tiếp, cứ thế đi tới trước một con sông lớn ở phần bụng dãy núi.
Con sông này nối với một thác nước lớn ở phía Tây núi Đông Hoàng, nước chảy rất xiết, bên dưới còn có đá ngầm, người bình thường muốn qua sông thì cực kỳ khó khăn.
Nhưng dù sao ở đây cũng toàn là những người biết võ, muốn qua sông cũng không khó.
Chỉ có điều võ giả dù sao cũng không phải là thần tiên, không thể bay qua được, nên phải tìm chỗ nước nông.
Nhưng đúng lúc này, Trịnh Đan bỗng kêu lên.
“Lâm sư huynh, Long sư tỷ, chúng ta có thể men theo con sông này lên thượng nguồn, ở thượng nguồn có một chỗ hẹp, với lực chân của mọi người thì hoàn toàn có thể nhảy sang bờ bên kia”.
“Thật sao?”.
“Đương nhiên rồi”, Trịnh Đan lớn tiếng đáp.
“Được rồi, dẫn đường đi”.
Mọi người xôn xao chạy về phía thượng nguồn.
Quả nhiên.
Ở thượng nguồn quả thực có một chỗ hẹp, khoảng bảy tám mét, với lực chân của người luyện võ thì miễn cưỡng có thể nhảy sang bờ bên kia.
Một đệ tử việc nhân đức không nhường ai, nhảy sang bờ bên kia đầu tiên, sau đó quay lại giơ ngón tay cái với mọi người.
Những người khác thấy vậy cũng lần lượt nhảy theo.
Lâm Chính nhanh chân, cũng qua sông trước.
Long Tinh Hồng ở lại cuối cùng.
Nhưng khi tất cả mọi người đều đã qua, mới thấy hai người Trịnh Đan và Long Tinh Hồng vẫn còn ở bên kia.
“Sư tỷ, chị qua trước đi”, Trịnh Đan cười nói.
“Không cần đâu, cô qua trước đi, để tôi xem nếu có gì bất trắc thì còn có thể giúp cô”, Long Tinh Hồng nói.
“Nhưng… sư tỷ, tôi… tôi hơi sợ”, Trịnh Đan run giọng nói.
“Có gì mà phải sợ chứ? Cũng không xa lắm, lực chân mạnh chút là có thể nhảy qua được”.
“Sư tỷ, tôi thực lực yếu ớt… Nếu không nhảy qua được mà rơi xuống dưới thì phải làm sao? Nước sông chảy xiết như vậy, nếu rơi xuống thì chẳng phải sẽ mất mạng sao?”, Trịnh Đan có chút sợ hãi nói.
“Nếu vậy thì để tôi đưa cô qua, lại đây”, Long Tinh Hồng nói.
“Sư tỷ, như vậy… không có vấn đề gì chứ?”, Trịnh Đan dè dặt hỏi.
“Đương nhiên là không rồi”, Long Tinh Hồng cười đáp: “Lẽ nào cô không tin vào thực lực của sư tỷ sao?”.
“Vậy… thôi được rồi…”
Trịnh Đan gật đầu, đi bước nhỏ, dần tiến lại gần Long Tinh Hồng.
Sau khi Trịnh Đan lại gần, Long Tinh Hồng liền chìa tay ra ôm lấy cô ta.
“Ôm chặt lấy tôi!”, Long Tinh Hồng nói.
“Vâng, sư tỷ!”.
Trịnh Đan gật đầu, hai tay ôm lấy cái cổ trắng nõn của Long Tinh Hồng.
Long Tinh Hồng lập tức phát lực, nhảy qua sông.
Nhưng vừa chuẩn bị nhảy thì toàn thân cô ta bỗng khựng lại.
Mọi người ở bờ đối diện cũng ngây ra.
Chỉ thấy một tay vòng qua cổ Long Tinh Hồng của Trịnh Đan lúc này đang cầm một con dao sáng loáng, dí vào cổ cô ta.
Hai bên bờ sông bỗng chốc trở nên im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Trịnh Đan.
Long Tinh Hồng cũng không dám động đậy.
“Trịnh Đan, cô làm cái gì vậy?”, Lâm Chính nhíu mày quát lớn.
“Không làm gì cả, Lâm sư huynh, tôi chỉ muốn ở cùng Long sư tỷ thêm một lát nữa thôi”, Trịnh Đan nhếch môi, mỉm cười nói.
Nhưng câu nói này lại khiến tất cả mọi người nổi giận.
“Trịnh Đan! Mau bỏ dao xuống!”.
“Nếu cô dám động đến một sợi tóc của Long sư tỷ, thì tôi sẽ băm vằm cô!”.
“Cô chán sống rồi sao? Mau thả Long sư tỷ ra!”.
“Trịnh Đan! Cô có nghe thấy gì không?”.
Mọi người la hét, ai nấy xông đến bờ sông, định nhảy sang.
Nhưng Trịnh Đan lại quát: “Tất cả dừng lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ giết sư tỷ của các anh!”.
Những người kia khựng lại, trừng mắt nhìn Trịnh Đan.
“Cô… cô đừng có làm bừa!”.
Tiếng kêu vang lên.
Ai nấy đều vô cùng lo lắng.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn Trịnh Đan chằm chằm, suy nghĩ xem cô ta có mục đích gì.
“Trịnh sư muội, rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?”, Long Tinh Hồng có vẻ rất bình tĩnh, trầm giọng hỏi.
“Sư tỷ, tôi không muốn làm gì hết, tôi chỉ muốn chị ngoan ngoãn đứng im, đừng giở trò gì, tôi đảm bảo chị sẽ được bình an vô sự, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”, Trịnh Đan mỉm cười đáp.
Long Tinh Hồng nhíu mày.
Những người ở bờ bên kia ai nấy đều sốt ruột muốn chết.
Cách một con sông, bọn họ không có cơ hội để cứu Long Tinh Hồng.
Cho dù là Lâm Chính thì cũng không thể giải quyết tình huống này.
“Trịnh Đan! Cô có điều kiện hay yêu cầu gì thì mau nói đi!”, đúng lúc này, một đệ tử lớn tiếng nói.
“Ha ha, yên tâm đi, tôi cũng không có yêu cầu gì hà khắc, tôi chỉ muốn các anh giúp tôi giết một người!”, Trịnh Đan nheo mắt cười đáp.
“Giết người?”.
Ai nấy giật thót trong lòng.
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên một tia lạnh lùng.
“Cô muốn chúng tôi giết ai?”, người kia lại quát hỏi.
“Tôi muốn các anh giết Lâm sư huynh của tôi”, Trịnh Đan cười nói.
“Lâm sư huynh?”.
“Đúng, chính là người đứng giữa các anh đó!”.
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính…
“Cái gì?”.
“Cô… cô muốn chúng tôi giết anh ta?”.
“Chẳng phải… chẳng phải các cô quen biết nhau sao?”.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Đừng nhiều lời nữa, mau ra tay đi!”, Trịnh Đan quát, rồi dí con dao găm trong tay vào cổ Long Tinh Hồng.
Lưỡi dao sắc nhọn lập tức cứa rách cần cổ trắng nõn của cô ta.
Máu rươi rỉ ra.
Ai nấy đều biến sắc.
“Cô… đừng có làm bừa!”.
“Chúng tôi nghe cô! Chúng tôi nghe cô!”.
Những tiếng kêu đầy lo lắng vang lên.
Một số người đã rút kiếm ra, tiến về phía Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Chính bình tĩnh, nhưng ánh mắt đầy sát khí.
“Đây chính là cách của cô sao, Trịnh Đan?”.
“Lâm sư huynh! Anh cũng ngây thơ quá! Vậy mà lại tin tôi thật. Ha ha, anh đúng là ngây thơ đến mức đáng yêu, tôi nói khéo mấy câu đã lừa được anh, đầu óc của anh đơn giản thật đấy. Lần này e là không ai có thể cứu được anh nữa rồi”, Trịnh Đan nhếch môi, ánh mắt lộ vẻ châm chọc, mỉm cười nói.
“Thứ cho tôi nói thẳng, những người này chưa chắc có thể giết được tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi biết, nhưng mục đích của tôi không phải là giết anh!”, Trịnh Đan nheo mắt nói.
“Ồ?”.
Lâm Chính rất ngạc nhiên: “Vậy thì mục đích của cô là gì?”.
Chương 1165: Vậy thì đừng trách tôi
“Là gì hả? Lát nữa anh sẽ biết”, Trịnh Đan mỉm cười, sau đó quát: “Các anh còn không mau ra tay đi?”.
“Lên!”.
“Vì sư tỷ!”.
Bọn họ không còn lựa chọn nào khác, gầm lên rồi xông tới.
“Dừng tay!”.
Long Tinh Hồng lập tức quát lớn.
Tất cả mọi người đều khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía cô ta.
“Sư tỷ…”
“Các cậu nghe đây, không ai được phép làm Lâm sư đệ bị thương, nghe rõ chưa?”, ánh mắt Long Tinh Hồng lạnh lùng, trầm giọng quát.
“Sư tỷ, việc này…”
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
“Sư tỷ, nếu không động đến anh ta, thì chị… sẽ gặp nguy hiểm”, một người đau khổ nói.
“Lẽ nào các cậu muốn vì tôi mà làm trái quy tắc của đội trật tự chúng ta?”, Long Tinh Hồng quát.
Bọn họ cúi gằm mặt xuống.
“Đội trật tự chúng ta là một nhóm người thuần túy, là một nhóm người có giới hạn, tôi tin chúng ta là hi vọng cuối cùng để khôi phục cung Đông Hoàng. Nếu ngay cả chúng ta cũng đi quá giới hạn, thì Đông Hoàng Giáo của chúng ta còn hi vọng sao? Vì vậy, tôi không cho phép các cậu vì tôi mà động đến Lâm sư đệ! Tuyệt đối không được phép! Nếu không các cậu chính là người hủy hoại Đông Hoàng Giáo!”, Long Tinh Hồng nói đầy kiên quyết.
Rất nhiều người nghe thấy thế đều bật khóc.
Trịnh Đan nổi giận, lại dùng mũi dao kề vào cần cổ Long Tinh Hồng, tức tối nói: “Long Tinh Hồng! Chị có ý gì hả? Chị muốn chết à? Chị có tin bây giờ tôi giết luôn chị không?”.
“Trịnh sư muội, cô nghĩ người như tôi thực sự quan tâm đến tính mạng sao? Cô cũng coi thường đội trật tự chúng tôi quá! Chúng tôi đều cố gắng vì sự phục hưng Đông Hoàng Giáo, phục hưng Đông Hoàng Giáo là lớn nhất đối với chúng tôi, tôi không sợ chết! Nếu cô muốn giết tôi thì giết đi!”, Long Tinh Hồng mặt không cảm xúc nói.
“Chị… Khốn kiếp! Chị tưởng tôi không dám giết chị sao?”, Trịnh Đan đã bị chọc giận hoàn toàn, cô ta gầm lên một tiếng, định vung dao lên.
Long Tinh Hồng nhắm hai mắt lại, dáng vẻ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Nhưng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng gầm lớn vang lên.
“Khoan đã!”.
Trịnh Đan nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy một người đàn ông nghiến răng nói: “Trịnh Đan! Cô đừng làm Long sư tỷ bị thương! Người này… để tôi giết!”.
“Du Dật?”.
Long Tinh Hồng ngạc nhiên.
“Long sư tỷ là trụ cột của đội trật tự chúng tôi, là sư tỷ của chúng tôi, không có Long sư tỷ thì không có đội trật tự như ngày hôm nay. Dù thế nào, chúng tôi cũng phải bảo vệ Long sư tỷ!”, người tên Du Dật hét lên.
Anh ta vừa dứt lời, lập tức nhận được sự hưởng ứng của không ít người.
“Đúng vậy! Long sư tỷ không thể gặp chuyện gì được!”.
“Chúng ta phải bảo vệ Long sư tỷ!”.
“Nếu làm vậy là phá hoại đội trật tự thì bây giờ tôi sẽ rút khỏi đội!”.
“Hãy để chúng tôi làm tội nhân của đội trật tự đi!”.
Bọn họ gầm lên, ai ấy đều trở nên sôi sục, quay lại nhìn về phía Lâm Chính.
“Không!”.
Long Tinh Hồng gào lên.
Nhưng lời nói của cô ta đã không thể ngăn cản những người này được nữa.
Trong mắt bọn họ, hiển nhiên Lâm sư đệ này không quan trọng bằng Long sư tỷ.
Thấy đám người dần lại gần Lâm Chính, khuôn mặt Trịnh Đan liền nở nụ cười dữ tợn.
“Ha ha ha, họ Lâm kia, lần này để xem anh còn ngông cuồng đến đâu! Mấy nghìn người của đội trật tự bao vây tấn công anh, lần này cho dù anh không chết thì cũng bị lột da! Ha ha ha…”, tiếng cười của Trịnh Đan rất ngông cuồng.
Long Tinh Hồng cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Trịnh Đan sư muội, tại sao cô lại làm vậy? Rốt cuộc Lâm sư đệ có thù oán gì với cô?”, Long Tinh Hồng gầm lên.
“Long sư tỷ, đây là chuyện giữa tôi và tên họ Lâm kia, không liên quan đến chị, chị chỉ cần phối hợp với tôi thôi. Tôi đã nói rồi, chị sẽ không sao đâu”, Trịnh Đan cười đáp.
Long Tinh Hồng không nói gì, nhưng nắm đấm đã siết chặt lại.
Lâm Chính đã bị bao vây.
“Lâm sư đệ, xin lỗi”.
“Vì sư tỷ, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể hi sinh cậu vậy”.
“Cậu yên tâm, kiếm của tôi rất nhanh, cậu sẽ không cảm nhận được đau đớn đâu!”.
“Chỉ cần cậu không phản kháng thì cũng chỉ trong nháy mắt thôi”.
“Đừng sợ”.
Bọn họ nhao nhao nói.
Dường như là an ủi.
Lại dường như khuyên anh hãy chịu chết đi.
Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi không thù không oán với các anh, các anh muốn hại tôi thì hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi, dù sao tôi cũng sẽ phản kháng”,
“Nhưng bây giờ không đến lượt anh quyết định”.
Du Dật kia kêu lên, rồi phất tay: “Ra tay! Mau giải quyết cậu ta rồi cứu Long sư tỷ!”.
“Vâng”.
Mọi người hò hét, tất cả bổ nhào về phía Lâm Chính, đao kiếm đáng sợ chém vào đầu anh không chút khách khí.
Nói là một kiếm, nhưng e là phải chém thành nghìn mảnh!
Chắc chắn Lâm Chính sẽ thịt nát xương tan…
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, trầm giọng nói: “Vậy thì đừng trách tôi!”.
Dứt lời, bóng dáng anh bỗng biến mất.
Keng! Keng! Keng!
Âm thanh trong trẻo vang lên.
Tất cả mọi người đều chém hụt.
“Cái gì?”.
Đám người Du Dật kinh hãi.
Thân pháp nhanh quá!
Lâm sư đệ này… có thực lực đáng sợ như vậy sao?
Nhưng không chờ bọn họ phản ứng, một đệ tử đã bị cướp mất đao trong tay, sau đó liền nhìn thấy Lâm Chính xuất hiện bên cạnh anh ta, chém mạnh một nhát.
Phập!
Một cánh tay của đệ tử kia lập tức bị chém đứt.
Phụt!
Máu tươi phun ra.
Cánh tay bị đứt bay lên.
“A!”.
Tiếng hét thảm thiết thấu trời xanh.
Cô ta biết, bây giờ cả Thanh Hà Đường chỉ còn lại một mình Lâm Chính.
Tưởng Xà đã chuồn đi từ sớm. Dù cô ta cũng vào đại hội Đông Hoàng, nhưng với đầu óc của Tưởng Xà thì tuyệt đối không thể tham gia tranh đoạt nhẫn như thế này, cô ta chắc chắn sẽ coi việc giữ mạng là nhất.
Nếu không phải Tưởng Xà thì là ai?
Chẳng lẽ người này vẫn còn đồng bọn nào khác từ bên ngoài?
Trong mắt Trịnh Đan lộ ra vẻ kiêng dè, nổi lên cảnh giác.
Lâm Chính đứng tại chỗ, nhìn ra ngọn núi xa xa.
Cuộc ẩu đả trên đỉnh núi vô cùng kịch liệt, chỉ hơn mười phút ngắn ngủi đã có mấy chục người chết thảm tại chỗ.
Vả lại xung quanh vẫn có người không ngừng ùa tới, gia nhập chiến trường.
Đó là những người đến từ các phe phái khác.
Sự gia nhập của bọn họ khiến cuộc ẩu đả cá nhân biến thành cuộc hỗn chiến giữa các phe phái.
Hiện trường càng trở nên kịch liệt.
Ngọn núi cao đã bị nhuộm thành màu đỏ máu, vô cùng thê lương.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nhìn thấy gì đó, khẽ giọng nói: “Đi thôi, đi tìm nhẫn theo sự dẫn đường của cô!”.
Trịnh Đan vẫn còn đang suy nghĩ làm sao thoát thân chợt rùng mình, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
“Lâm sư huynh, anh… anh có ý gì? Chẳng lẽ chiếc nhẫn này… là giả?”.
“Chắc chắn là vậy”, Lâm Chính nói.
“Sao lại vậy? Sư huynh, anh cũng chưa từng thấy nhẫn, cũng chưa chạm vào chiếc nhẫn đó, đứng ở khoảng cách xa như vậy, anh… anh dựa vào đâu mà nói nó là giả?”, Trịnh Đan không cam tâm.
Cô ta hi vọng Lâm Chính có thể xông lên đó cướp chiếc nhẫn, vậy thì cô ta sẽ có cơ hội chạy trốn.
“Xem xung quanh đi!”.
Lâm Chính không giải thích, chỉ nói một câu như vậy.
Trịnh Đan mù mịt nhìn xung quanh, thấy người đến chi viện ở xung quanh đã giảm đi rõ rệt.
Không những vậy… còn có một số người đã rời khỏi nơi này!
Thậm chí… ngay cả những người tranh đoạt nhẫn trên đỉnh núi cũng như biết được điều gì, tất cả bắt đầu rời đi, không tranh đoạt nữa.
Cảnh tưởng như vậy thật là quái dị!
Đám người này không muốn có nhẫn nữa sao?
“Chuyện này là sao?”.
Trịnh Đan ngơ ngác lẩm bẩm.
“Thật ra lý do rất đơn giản! Bọn họ cũng đã ý thức được chiếc nhẫn này là giả!”, Lâm Chính nói.
“Vì sao lại nói như vậy?”.
“Bởi vì ở nơi khác có lẽ cũng đã xuất hiện chiếc nhẫn như vậy. Người ở nơi khác cũng đang chém giết nhau vì chiếc nhẫn ấy, nhưng chuyện này chắc chắn không kéo dài bao lâu. Người ở hai nơi liên lạc với nhau sẽ hiểu được đây chỉ là một cái bẫy, đương nhiên sẽ không chém giết nhau vì chiếc nhẫn giả này nữa”, Lâm Chính nói.
“Hóa ra là vậy…”.
Trịnh Đan âm thầm gật đầu, nhưng cũng rất sợ hãi.
“Ai đã đặt chiếc nhẫn giả ở đây?”.
“Người tổ chức ra đại hội Đông Hoàng là ai?”.
“Là tất cả các trưởng lão cùng nhau bàn bạc quyết định, vả lại có thái thượng trưởng lão làm chủ”.
“Vậy thì không khó đoán, có lẽ là có người cố tình làm vậy, hoặc là do thái thượng trưởng lão làm”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nếu có người cố tình làm vậy, chỉ cần điều tra xem phe nào không tranh đoạt nhẫn giả là được. Dù sao bọn họ cũng đã biết nhẫn là giả, bọn họ sẽ không lãng phí thời gian và tinh lực để tranh đoạt”.
Trịnh Đan lặng lẽ gật đầu.
“Nhưng không thể không nói, người sắp đặt chiếc nhẫn này đúng là ác độc. Không biết có bao nhiêu người chết bởi chiếc nhẫn giả này”.
Lâm Chính nói.
Sau khi chắc chắn đây là nhẫn giả, Trịnh Đan và Lâm Chính lại lên đường, xuất phát đến nơi có chiếc nhẫn thật mà Trịnh Đan nói.
“Nếu cô đã có được bản vẽ, lẽ nào trên bản vẽ không có gì mô tả hình dạng của chiếc nhẫn sao? Một hình vẽ cũng không có à?”, Lâm Chính hỏi.
“Không… không có…”, Trịnh Đan hơi hoảng loạn, nhỏ giọng nói:” Đó chỉ là một bản đồ bình thường…”.
“Cô biết bản vẽ đó từ đâu?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Cái đó… là… là bố tôi, tôi biết được từ bố tôi”, Trịnh Đan nặn ra nụ cười.
“Thế à?”.
Lâm Chính hơi nghi ngờ.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên dừng bước.
“Đợi đã!”, anh khẽ giọng quát.
Trịnh Đan ngạc nhiên, quay đầu nhìn, bấy giờ mới phát hiện vẻ mặt Lâm Chính rất nghiêm túc.
Anh nghiêm túc nhìn xung quanh, ánh mắt giống như đang nhìn thứ gì đó.
Chốc lát sau, anh thản nhiên lên tiếng.
“Nếu đã đến thì không cần trốn nữa, ra đây đi!”.
“Cái gì?”.
Trịnh Đan ngạc nhiên, vội nhìn quanh, bây giờ mới nhìn thấy xung quanh có không ít bóng người xuất hiện.
Những người này đều mặc áo đen, tay cầm đao kiếm.
Đao kiếm của bọn họ không chỉ âm u lạnh lẽo, hơn nữa… vẫn còn dính vết máu.
“Hả?”.
Trịnh Đan kinh hãi.
Lúc này cô ta mới phát hiện, mình lại rơi vào vòng vây của người khác…
“Thế giới này luôn có những kẻ ngu ngốc tự cho mình là đúng, rõ ràng không ai gây rắc rối cho người đó, vậy mà vì thể hiện sự lợi hại của mình lại tỏ ra khôn vặt, đúng là nực cười!”.
Người đàn ông che mặt dẫn đầu bước tới trước, thản nhiên nhìn Lâm Chính và Trịnh Đan.
“Anh nói lời này là ý gì? Các… các người là ai?”, Trịnh Đan run rẩy hỏi.
“Còn không nhìn ra sao? Bọn họ chỉ là một đám cướp bóc mà thôi”, Lâm Chính nói.
“Cướp?”.
Trịnh Đan sững sờ, đột nhiên giống như hiểu được gì đó.
“Trước kia tôi đã nghe người của Cổ Linh Đường nói, đại hội Đông Hoàng lần này có không ít phe phái chủ yếu đi cướp bóc. Bọn họ biết mình khó mà lấy được nhẫn Đông Hoàng nên định nhân lúc này giết người diệt khẩu, tích lũy tài sản! Nếu nhẫn Đông Hoàng bị kẻ địch của bọn họ hoặc người mà bọn họ không ưa lấy được, bọn họ sẽ mang theo tài sản rời khỏi Đông Hoàng Giáo, tự lập môn phái khác hoặc dựa dẫm vào giáo phái khác… Tôi luôn cho rằng đó chỉ là mọi người nghĩ nhiều mà thôi, bây giờ nghĩ lại hóa ra là thật!”, Trịnh Đan nhỏ giọng nói.
“Hừ, vậy thì đã sao? Vốn anh em chúng tôi thấy hai người quá nghèo, không muốn ra tay với các người. Nhưng tên ngu ngốc này lại vạch trần chúng tôi, chúng tôi cũng hết cách, chỉ đành đứng ra tiễn các người lên đường!”.
Người đó nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, dứt lời lập tức vung đao, chém về phía đầu Lâm Chính.
Đúng lúc đó, một tiếng quát giận vang lên.
“Dừng tay!”.
Giọng nói đó vừa dứt, một nhóm người mặc áo trắng chạy ùa tới, nhanh chóng bao vây tất cả mọi người ở đây.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Những người mặc áo đen nhìn thấy bọn họ thì đều kinh ngạc.
“Đội trật tự?”.
Trịnh Đan la lên.
“Cái gì? Đội trật tự? Trong Đông Hoàng Giáo… còn có đội ngũ như vậy thật sao?”, Lâm Chính cũng không khỏi lớn tiếng hỏi.
Một cô gái đeo mạng che mặt, vóc dáng nóng bỏng nhanh chân bước tới, nhìn quanh những người ở đây, sau đó lại nhìn sang Lâm Chính và Trịnh Đan, quan tâm hỏi: “Sư đệ sư muội, hai người không sao chứ?”.
“Long sư tỷ? Chúng… chúng tôi không sao!”.
Trịnh Đan sửng sốt, vội đáp.
“Không sao thì tốt!”.
Người được gọi là Long sư tỷ gật đầu, sau đó nói với những người mặc áo đen: “Các người thuộc phe phái nào? Mau khai báo thân phận, nghe thấy chưa?”.
Chương 1162: Không chịu đi thì làm gì được?
Đội trật tự.
Từ sau khi Đông Hoàng Giáo như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy, đội trật tự đã được thành lập bởi một nhóm người trung thành với tông giáo.
Đội ngũ này không thuộc về bất cứ ai! Cũng không nghe lệnh bất cứ trưởng lão nào.
Bọn họ chỉ trung thành với tông giáo, chỉ lấy lợi ích của tông giáo làm đầu.
Bọn họ vẫn luôn là người phản đối kiểu đại hội Đông Hoàng như thế này, cũng là những người có tiếng hô cao nhất trong số những người phản đối.
Bọn họ cho rằng dựa vào kiểu đại hội này để lựa chọn ra Đông Hoàng Thần Quân là cực kỳ tắc trách. Hơn nữa như vậy sẽ tạo ra quá nhiều cuộc chém giết và thương vong.
Nếu như tất cả các trưởng lão đều tán đồng thì sự phản đối của bọn họ chẳng có tác dụng gì.
Vậy nên bọn họ quyết định tự mình đi đoạt lấy nhẫn Đông Hoàng, một khi có được nhẫn Đông Hoàng, bọn họ sẽ dùng phương thức của mình để tạo ra một Đông Hoàng Thần Quân thống lĩnh Đông Hoàng Giáo.
Đương nhiên, mục đích chủ yếu nhất của bọn họ là giữ gìn trật tự của cả đại hội, giảm bớt thương vong, bất cứ cuộc chém giết và tranh đấu nào, bọn họ đều sẽ cưỡng chế can dự, hy vọng có thể thông qua phương thức này để giảm bớt sự suy yếu thực lực của đại hội Đông Hoàng đối với Đông Hoàng Giáo, không để cho Đông Hoàng Giáo diệt vong.
Cũng chính vì như vậy, rất nhiều thế lực nhỏ đều đi theo đội trật tự.
Sức mạnh của đội trật tự ngày càng lớn mạnh, khiến cho rất nhiều trưởng lão đố kỵ.
Lâm Chính và Trịnh Đan đều không ngờ lại gặp đội trật tự ở nơi này.
Nhìn số lượng người của đội ngũ này phải lên tới gần một nghìn người, thực lực không thể xem thường.
“Đội trật tự?”, người đứng đầu lạnh lùng hừ một tiếng, nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Mấy người lo xa quá rồi đấy! Tôi khuyên mấy người tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng, nếu không thì mấy người mới là những kẻ chịu khổ đấy!”
“Mấy người tàn sát đồng môn! Tội đáng chết vạn lần! Nếu như không phải trong đội có quy định hạn chế, mấy người cho rằng tôi sẽ khách khí với mấy người sao? Tôi ra lệnh cho mấy người nhanh chóng buông vũ khí xuống, cởi mặt nạ ra, khoanh tay chịu trói! Nếu không thì tôi chỉ có thể sử dụng phương pháp có tính cưỡng chế mà thôi!”, cô gái tên là Long sư tỷ nghiêm túc lên tiếng.
Vừa dứt lời, người của đội trật tự xung quanh đã đồng loạt rút đao kiếm từ bên hông ra, chĩa về phía đám người.
Lưỡi kiếm sắc lạnh giống như muốn chém nát tất cả.
Biểu cảm của những người mặc đồ đen lập tức trở nên căng thẳng, tất cả dựa sát vào nhau, không dám cử động.
“Sư huynh…”
Mấy người nhìn về phía người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu.
Người đàn ông trầm mặc không nói gì.
“Sao? Còn muốn tôi phải nhắc lại thêm một lần nữa à? Anh cho rằng tôi có sự kiên nhẫn tốt tới vậy sao?”, Long sư tỷ hô lên.
Tiếng hô lớn này như phá vỡ phòng ngự tâm lý của người đàn ông.
Hắn nghiến răng, thấp giọng lên tiếng: “Long sư tỷ… đừng kích động! Chúng tôi đầu hàng! Chúng tôi…đầu hàng…”
Nói xong, hắn lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho đám người.
Đám người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đặt tất cả đao kiếm trong tay xuống đất.
“Đi, soát người, lấy hết toàn bộ vũ khí trên người bọn chúng, sau đó đưa bọn chúng rời khỏi đại hội Đông Hoàng!”, Long sư tỷ nói.
“Rõ, thưa sư tỷ!”
Đám người tiến lên trước.
Chẳng bao lâu sau, đám người mặc đồ đen này đã bị áp giải đi.
Long sư tỷ đi về phía Trịnh Đan và Lâm Chính.
“Hai vị sư đệ sư muội, mấy người là người của đường nào? Tại sao chỉ có hai người? Những người khác đâu rồi?”, cô gái tên Long Tinh Hồng nghiêm túc hỏi.
Ở đại hội Đông Hoàng, có đường nào không có tới cả trăm người tụ tập lại cùng hành động? Đội ngũ hành động hai người như thế này thật sự hiếm thấy.
“Sư tỷ, tôi là người của Cổ Linh Đường, vị này là Lâm… Lâm sư huynh, là người của Thanh Hà Đường, có điều anh ta không phải là đệ tử của Thanh Hà Đường, anh ta đã có được kế truyền của đường chủ Trịnh Lạc của Thanh Hà Đường, chính thức kế nhiệm vị trí đường chủ của Thanh Hà Đường!”, Trịnh Đan khẽ cười nói.
Vừa dứt lời, đôi mắt như hoa anh đào của Long Tinh Hồng đột nhiên đanh lại.
“Đường chủ?”
Cô ta liếc nhìn Lâm Chính, trở nên cảnh giác hơn.
Phải biết rằng, rất nhiều thế lực bên trong Đông Hoàng Giáo đều đã thay đổi chủ nhân, sau khi trật tự của Đông Hoàng Giáo sụp đổ, xuất hiện không ít người giết thầy soán ngôi, vậy nên đội trật tự đặc biệt phản cảm với những đường chủ trẻ tuổi như vậy.
Thế nhưng vào lúc này, người phía bên cạnh tiến lên trước, nói nhỏ vài câu bên tai cô ta.
Long Tinh Hồng lập tức ngẩn ra.
“Những gì cậu nói…là thật ư? Thanh Hà Đường là thế lực xếp hạng chót trong Đông Hoàng Giáo ư?”
“Không sai, sư tỷ, thế lực này giờ sắp chẳng thể sống tiếp được rồi, hôm qua tôi nghe thấy một sư đệ nói, đường chủ trước Trịnh Lạc dẫn một nhóm đệ tử tới đầu quân cho các trưởng lão khác rồi! Tôi nghĩ tên này có lẽ là người mà Trịnh Lạc dùng để xử lý cục diện hỗn loạn”, người bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Hoá ra là như vậy…”
Long Tinh Hồng nhìn về phía Lâm Chính.
Nhìn thấy gương mặt anh tuấn bất phàm đầy góc cạnh của đối phương thì không khỏi đỏ mặt.
Giờ mới phát hiện không ít sư muội đều đang nhìn Lâm Chính, tim đập rất nhanh.
“Tôi thấy sư đệ này chân yếu tay mềm, trên tay cũng không có vết chai, chắc hẳn là võ công không cao, tới nơi như thế này rất nhiều nguy hiểm, bảo bọn họ rời khỏi đại hội Đông Hoàng đi”, Long Tinh Hồng nói.
“Được!”
Người phía bên cạnh gật đầu, tiến lên trước nói với Lâm Chính và Trịnh Đan.
“Hai vị sư đệ sư muội, mời đi theo tôi!”
“Đi đâu?”
“Rời khỏi đại hội Đông Hoàng”.
“Chuyện này không được, chúng tôi còn phải đi tìm nhẫn nữa!”, Trịnh Đan vội vàng nói.
“Tìm nhẫn?”
Long Tinh Hồng nhíu mày nói: “Mấy người tìm nhẫn gì cơ? Muốn gây rắc rối hả? Mau đi đi!”
“Sư tỷ, nếu như chúng tôi không đi… tỷ có thể làm được gì?”, Trịnh Đan nhìn trộm Lâm Chính nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên hỏi.
Chương 1163: Bị úp ngược
Tất cả mọi người của đội trật tự nghe thấy thế đều sửng sốt.
Long Tinh Hồng cũng có chút bất ngờ.
Cô ta nói cái gì vậy?
Cô ta từ chối đội trật tự? Hay là… khiêu khích đội trật tự?
Không ít người cau mày.
Lâm Chính bình thản nhìn về phía Trịnh Đan.
Chỉ thấy Trịnh Đan lặng lẽ di chuyển bước chân, chậm rãi né xa Lâm Chính, nhưng miệng thì vẫn nói.
“Long sư tỷ, Lâm sư huynh của chúng tôi đã nói rồi. Anh ấy muốn lấy nhẫn Đông Hoàng, không lấy được nhẫn thì anh ấy sẽ không chịu rời khỏi đây. Bất cứ ai dám có ý đồ với nhẫn thì đều là kẻ thù của anh ấy. Thế nên… thế nên chúng tôi không thể đi được! Ít nhất… ít nhất anh ấy không thể về được”, Trịnh Đan dè dặt nói.
Mọi người lập tức nổi giận.
“Thằng oắt này từ đâu đến mà lại ngông cuồng như vậy?”.
“Cũng không nhìn lại xem mình có tài cán gì! Dựa vào cậu mà cũng đòi lấy nhẫn Đông Hoàng? Cậu tưởng đây là cỏ dại ven đường, muốn hái là hái sao?”.
“Oắt con, đúng là chán sống mà!”.
“Cậu mà cũng xứng mơ tưởng đến nhẫn Đông Hoàng sao? Một cái tát của ông đây cũng có thể đập chết cậu rồi!”.
“Cút! Cút ngay cho khuất mắt tao!”.
“Nếu còn dám ra vẻ, có tin tao đánh chết mày không?”.
Một số người lập tức đứng ra chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới.
Sắc mặt Long Tinh Hồng cũng rất lúng túng.
Cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính, hừ một tiếng: “Lâm sư đệ, cậu có biết nhẫn Đông Hoàng là gì không mà đòi lấy? Tôi thấy cậu đúng là chán sống rồi!”.
Lâm Chính nhìn Trịnh Đan một cái đầy sâu xa, rồi ngoảnh sang nói: “Long sư tỷ, nếu tôi đã đến đây thì đương nhiên là đã có tính toán. Thực ra Trịnh Đan nói đúng, tôi đến là vì nhẫn Đông Hoàng, ai ngăn cản tôi, tranh giành với tôi, thì đều là kẻ thù của tôi”.
“Láo toét!”, một người đàn ông mặt đầy râu nổi trận lôi đình, gầm lên một tiếng, chỉ vào Lâm Chính chửi bới: “Ý của cậu là đội trật tự chúng tôi là kẻ thù của cậu?”.
“Các anh muốn lấy nhẫn Đông Hoàng sao?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
“Thừa lời, lấy nhẫn cũng là một trong những nhiệm vụ của đội trật tự chúng tôi, hiểu chưa?”, người đàn ông tức giận nói.
“Vậy thì anh nói đúng rồi đấy”.
Lâm Chính nói: “Các anh quả thực chính là kẻ thù của tôi”.
Trịnh Đan há hốc miệng, thế mà cũng dám nói.
“Cậu…”
Tất cả mọi người tức sôi máu lên.
Một số người tính tình nỏng nảy còn định xông tới cho Lâm Chính một trận.
“Dừng tay! Các cậu làm gì thế hả? Muốn làm trái quy định của đội sao?”.
Long Tinh Hồng quát khẽ.
“Nhưng sư tỷ… thằng oắt này ngông cuồng quá”, có người không cam lòng nói.
“Cậu ta ngông cuồng thì kệ cậu ta, tôi thấy sư đệ này rất lạ mặt, chắc là mới gia nhập Đông Hoàngg chúng ta, cũng không hiểu rõ về Đông Hoàngg, nên nói những lời không suy nghĩ, các cậu chấp cậu ta làm gì?”, Long Tinh Hồng nhỏ giọng nói.
“Vậy ý của sư tỷ là…”
“Người này không biết gì, mới vào giáo ta, thực lực kém cỏi. Nếu cậu ta không chịu rời khỏi đại hội, thì cứ dẫn theo cậu ta, phái người để ý”, Long Tinh Hồng nói.
“Sư tỷ, việc này…”
“Thằng oắt ngông cuồng như vậy, chúng ta còn quan tâm đến cậu ta làm gì? Cậu ta không chịu đi thì cứ kệ ở đây đi!”.
Có người tức giận nói.
Nhưng thái độ của Long Tinh Hồng rất kiên quyết và nghiêm khắc.
“Các cậu có ý gì hả? Dự tính ban đầu của đội trật tự chúng ta là gì? Duy trì trật tự trong giáo, giữ gìn thực lực trong giáo. Bây giờ đại hội đã bắt đầu, mỗi giờ mỗi khắc đều có người của giáo ta chết, chúng ta phải ngăn cản tất cả mọi chuyện, có thể cứu được ai thì cứu. Vứt Lâm sư đệ ở nơi hoang vu hẻo lánh này? Như vậy chẳng phải là làm trái tôn chỉ của đội trật tự sao?”, Long Tinh Hồng nói.
Bọn họ đều á khẩu.
“Lâm sư đệ, cậu đi theo chúng tôi, không có ý kiến gì chứ?”.
Lâm Chính trầm mặc một lát, bỗng lên tiếng hỏi: “Các cô có biết nhẫn Đông Hoàng ở đâu không?”.
Câu hỏi này khiến Long Tinh Hồng trở tay không kịp.
“Tôi không biết”, Long Tinh Hồng bình thản đáp.
Lâm Chính im lặng nhìn cô ta chằm chằm, rồi lại lén nhìn Trịnh Đan.
Lúc này, vẻ mặt Trịnh Đan có chút hoảng hốt.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Nếu bây giờ các cô đang xuất phát đến chỗ nhẫn Đông Hoàng, thì tôi có thể đi theo các cô”.
“Tìm được nhẫn Đông Hoàng thì đại hội sẽ kết thúc, mọi sự giết chóc cũng dừng lại, thế nên lấy được nhẫn là mục tiêu hàng đầu hiện giờ của chúng tôi”, Long Tinh Hồng nói.
“Nếu Long sư tỷ không biết vị trí cụ thể của nhẫn Đông Hoàng, thì hãy để Trịnh sư muội của tôi dẫn các cô đi”, Lâm Chính chỉ vào Trịnh Đan, nói.
“Ồ, Trịnh sư muội biết nhẫn Đông Hoàng ở đâu sao?”.
“Cô ta nói là… cô ta biết!”.
Lâm Chính bình thản nhìn Trịnh Đan.
Sắc mặt Trịnh Đan lập tức trở nên trắng bệch, ngã ngồi xuống đất.
Cô ta vốn muốn khiêu khích đội trật tự và Lâm Chính, để bọn họ đánh nhau, kết quả bây giờ đội trật tự lại trở thành công cụ để kiểm tra xem cô ta nói thật hay nói dối.
Vừa rồi Long Tinh Hồng do dự như vậy, chắc chắn là đã biết một số chuyện về vị trí của nhẫn Đông Hoàng.
Bây giờ Lâm Chính bảo Trịnh Đan dẫn đường cho Long Tinh Hồng thì chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao?
Bị úp ngược rồi!
Trịnh Đan run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi.
Cô ta biết, một khi để Lâm Chính biết cô ta lừa dối anh, thì chắc chắn anh sẽ trả thù.
“Trịnh sư muội, sao thế? Còn không mau dẫn đường đi?”, Lâm Chính quát khẽ.
“Được… được…”
Trịnh Đan nuốt nước bọt, run lập cập đứng lên…
Không ai nhìn thấy, một tay cô ta đã lặng lẽ sờ vào hông.
Ở đó giắt một con dao găm sáng loáng…
Chương 1164: Anh đúng là ngây thơ
Dưới sự ép buộc của Lâm Chính, Trịnh Đan đành phải đi trước dẫn đường, đưa người của đội trật tự đến nơi mà cô ta nói là vị trí của nhẫn Đông Hoàng.
Cả nhóm người tiến về phía trung tâm núi Đông Hoàng.
Chưa cần biết Trịnh Đan có biết vị trí của nhẫn Đông Hoàng ở đâu hay không, riêng việc đi về phía trung tâm thì chắc chắn là đúng hướng rồi.
Long Tinh Hồng cứ nhìn chằm chằm Trịnh Đan, rồi lại lặng lẽ nhìn Lâm Chính, có chút nghi hoặc.
Nhưng Long Tinh Hồng không để ý thấy Lâm Chính vẫn luôn quan sát vẻ mặt mình.
Anh tin chắc Long Tinh Hồng biết vị trí của nhẫn Đông Hoàng, nhưng cô ta cố ý không nói, để tránh gặp phải rắc rối.
Lâm Chính định dùng Long Tinh Hồng để thăm dò xem rốt cuộc Trịnh Đan có biết vị trí của nhẫn không.
Dù sao anh cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào Trịnh Đan.
Cả đường đi vô cùng yên bình.
Có đội trật tự ở đây, ai gặp bọn họ giữa đường cũng phải lùi bước tránh mặt, không dám chọc vào.
Mọi người không gặp trở ngại gì.
Vòng qua hai ngọn núi liên tiếp, cứ thế đi tới trước một con sông lớn ở phần bụng dãy núi.
Con sông này nối với một thác nước lớn ở phía Tây núi Đông Hoàng, nước chảy rất xiết, bên dưới còn có đá ngầm, người bình thường muốn qua sông thì cực kỳ khó khăn.
Nhưng dù sao ở đây cũng toàn là những người biết võ, muốn qua sông cũng không khó.
Chỉ có điều võ giả dù sao cũng không phải là thần tiên, không thể bay qua được, nên phải tìm chỗ nước nông.
Nhưng đúng lúc này, Trịnh Đan bỗng kêu lên.
“Lâm sư huynh, Long sư tỷ, chúng ta có thể men theo con sông này lên thượng nguồn, ở thượng nguồn có một chỗ hẹp, với lực chân của mọi người thì hoàn toàn có thể nhảy sang bờ bên kia”.
“Thật sao?”.
“Đương nhiên rồi”, Trịnh Đan lớn tiếng đáp.
“Được rồi, dẫn đường đi”.
Mọi người xôn xao chạy về phía thượng nguồn.
Quả nhiên.
Ở thượng nguồn quả thực có một chỗ hẹp, khoảng bảy tám mét, với lực chân của người luyện võ thì miễn cưỡng có thể nhảy sang bờ bên kia.
Một đệ tử việc nhân đức không nhường ai, nhảy sang bờ bên kia đầu tiên, sau đó quay lại giơ ngón tay cái với mọi người.
Những người khác thấy vậy cũng lần lượt nhảy theo.
Lâm Chính nhanh chân, cũng qua sông trước.
Long Tinh Hồng ở lại cuối cùng.
Nhưng khi tất cả mọi người đều đã qua, mới thấy hai người Trịnh Đan và Long Tinh Hồng vẫn còn ở bên kia.
“Sư tỷ, chị qua trước đi”, Trịnh Đan cười nói.
“Không cần đâu, cô qua trước đi, để tôi xem nếu có gì bất trắc thì còn có thể giúp cô”, Long Tinh Hồng nói.
“Nhưng… sư tỷ, tôi… tôi hơi sợ”, Trịnh Đan run giọng nói.
“Có gì mà phải sợ chứ? Cũng không xa lắm, lực chân mạnh chút là có thể nhảy qua được”.
“Sư tỷ, tôi thực lực yếu ớt… Nếu không nhảy qua được mà rơi xuống dưới thì phải làm sao? Nước sông chảy xiết như vậy, nếu rơi xuống thì chẳng phải sẽ mất mạng sao?”, Trịnh Đan có chút sợ hãi nói.
“Nếu vậy thì để tôi đưa cô qua, lại đây”, Long Tinh Hồng nói.
“Sư tỷ, như vậy… không có vấn đề gì chứ?”, Trịnh Đan dè dặt hỏi.
“Đương nhiên là không rồi”, Long Tinh Hồng cười đáp: “Lẽ nào cô không tin vào thực lực của sư tỷ sao?”.
“Vậy… thôi được rồi…”
Trịnh Đan gật đầu, đi bước nhỏ, dần tiến lại gần Long Tinh Hồng.
Sau khi Trịnh Đan lại gần, Long Tinh Hồng liền chìa tay ra ôm lấy cô ta.
“Ôm chặt lấy tôi!”, Long Tinh Hồng nói.
“Vâng, sư tỷ!”.
Trịnh Đan gật đầu, hai tay ôm lấy cái cổ trắng nõn của Long Tinh Hồng.
Long Tinh Hồng lập tức phát lực, nhảy qua sông.
Nhưng vừa chuẩn bị nhảy thì toàn thân cô ta bỗng khựng lại.
Mọi người ở bờ đối diện cũng ngây ra.
Chỉ thấy một tay vòng qua cổ Long Tinh Hồng của Trịnh Đan lúc này đang cầm một con dao sáng loáng, dí vào cổ cô ta.
Hai bên bờ sông bỗng chốc trở nên im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Trịnh Đan.
Long Tinh Hồng cũng không dám động đậy.
“Trịnh Đan, cô làm cái gì vậy?”, Lâm Chính nhíu mày quát lớn.
“Không làm gì cả, Lâm sư huynh, tôi chỉ muốn ở cùng Long sư tỷ thêm một lát nữa thôi”, Trịnh Đan nhếch môi, mỉm cười nói.
Nhưng câu nói này lại khiến tất cả mọi người nổi giận.
“Trịnh Đan! Mau bỏ dao xuống!”.
“Nếu cô dám động đến một sợi tóc của Long sư tỷ, thì tôi sẽ băm vằm cô!”.
“Cô chán sống rồi sao? Mau thả Long sư tỷ ra!”.
“Trịnh Đan! Cô có nghe thấy gì không?”.
Mọi người la hét, ai nấy xông đến bờ sông, định nhảy sang.
Nhưng Trịnh Đan lại quát: “Tất cả dừng lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ giết sư tỷ của các anh!”.
Những người kia khựng lại, trừng mắt nhìn Trịnh Đan.
“Cô… cô đừng có làm bừa!”.
Tiếng kêu vang lên.
Ai nấy đều vô cùng lo lắng.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn Trịnh Đan chằm chằm, suy nghĩ xem cô ta có mục đích gì.
“Trịnh sư muội, rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?”, Long Tinh Hồng có vẻ rất bình tĩnh, trầm giọng hỏi.
“Sư tỷ, tôi không muốn làm gì hết, tôi chỉ muốn chị ngoan ngoãn đứng im, đừng giở trò gì, tôi đảm bảo chị sẽ được bình an vô sự, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”, Trịnh Đan mỉm cười đáp.
Long Tinh Hồng nhíu mày.
Những người ở bờ bên kia ai nấy đều sốt ruột muốn chết.
Cách một con sông, bọn họ không có cơ hội để cứu Long Tinh Hồng.
Cho dù là Lâm Chính thì cũng không thể giải quyết tình huống này.
“Trịnh Đan! Cô có điều kiện hay yêu cầu gì thì mau nói đi!”, đúng lúc này, một đệ tử lớn tiếng nói.
“Ha ha, yên tâm đi, tôi cũng không có yêu cầu gì hà khắc, tôi chỉ muốn các anh giúp tôi giết một người!”, Trịnh Đan nheo mắt cười đáp.
“Giết người?”.
Ai nấy giật thót trong lòng.
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên một tia lạnh lùng.
“Cô muốn chúng tôi giết ai?”, người kia lại quát hỏi.
“Tôi muốn các anh giết Lâm sư huynh của tôi”, Trịnh Đan cười nói.
“Lâm sư huynh?”.
“Đúng, chính là người đứng giữa các anh đó!”.
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính…
“Cái gì?”.
“Cô… cô muốn chúng tôi giết anh ta?”.
“Chẳng phải… chẳng phải các cô quen biết nhau sao?”.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Đừng nhiều lời nữa, mau ra tay đi!”, Trịnh Đan quát, rồi dí con dao găm trong tay vào cổ Long Tinh Hồng.
Lưỡi dao sắc nhọn lập tức cứa rách cần cổ trắng nõn của cô ta.
Máu rươi rỉ ra.
Ai nấy đều biến sắc.
“Cô… đừng có làm bừa!”.
“Chúng tôi nghe cô! Chúng tôi nghe cô!”.
Những tiếng kêu đầy lo lắng vang lên.
Một số người đã rút kiếm ra, tiến về phía Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Chính bình tĩnh, nhưng ánh mắt đầy sát khí.
“Đây chính là cách của cô sao, Trịnh Đan?”.
“Lâm sư huynh! Anh cũng ngây thơ quá! Vậy mà lại tin tôi thật. Ha ha, anh đúng là ngây thơ đến mức đáng yêu, tôi nói khéo mấy câu đã lừa được anh, đầu óc của anh đơn giản thật đấy. Lần này e là không ai có thể cứu được anh nữa rồi”, Trịnh Đan nhếch môi, ánh mắt lộ vẻ châm chọc, mỉm cười nói.
“Thứ cho tôi nói thẳng, những người này chưa chắc có thể giết được tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi biết, nhưng mục đích của tôi không phải là giết anh!”, Trịnh Đan nheo mắt nói.
“Ồ?”.
Lâm Chính rất ngạc nhiên: “Vậy thì mục đích của cô là gì?”.
Chương 1165: Vậy thì đừng trách tôi
“Là gì hả? Lát nữa anh sẽ biết”, Trịnh Đan mỉm cười, sau đó quát: “Các anh còn không mau ra tay đi?”.
“Lên!”.
“Vì sư tỷ!”.
Bọn họ không còn lựa chọn nào khác, gầm lên rồi xông tới.
“Dừng tay!”.
Long Tinh Hồng lập tức quát lớn.
Tất cả mọi người đều khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía cô ta.
“Sư tỷ…”
“Các cậu nghe đây, không ai được phép làm Lâm sư đệ bị thương, nghe rõ chưa?”, ánh mắt Long Tinh Hồng lạnh lùng, trầm giọng quát.
“Sư tỷ, việc này…”
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
“Sư tỷ, nếu không động đến anh ta, thì chị… sẽ gặp nguy hiểm”, một người đau khổ nói.
“Lẽ nào các cậu muốn vì tôi mà làm trái quy tắc của đội trật tự chúng ta?”, Long Tinh Hồng quát.
Bọn họ cúi gằm mặt xuống.
“Đội trật tự chúng ta là một nhóm người thuần túy, là một nhóm người có giới hạn, tôi tin chúng ta là hi vọng cuối cùng để khôi phục cung Đông Hoàng. Nếu ngay cả chúng ta cũng đi quá giới hạn, thì Đông Hoàng Giáo của chúng ta còn hi vọng sao? Vì vậy, tôi không cho phép các cậu vì tôi mà động đến Lâm sư đệ! Tuyệt đối không được phép! Nếu không các cậu chính là người hủy hoại Đông Hoàng Giáo!”, Long Tinh Hồng nói đầy kiên quyết.
Rất nhiều người nghe thấy thế đều bật khóc.
Trịnh Đan nổi giận, lại dùng mũi dao kề vào cần cổ Long Tinh Hồng, tức tối nói: “Long Tinh Hồng! Chị có ý gì hả? Chị muốn chết à? Chị có tin bây giờ tôi giết luôn chị không?”.
“Trịnh sư muội, cô nghĩ người như tôi thực sự quan tâm đến tính mạng sao? Cô cũng coi thường đội trật tự chúng tôi quá! Chúng tôi đều cố gắng vì sự phục hưng Đông Hoàng Giáo, phục hưng Đông Hoàng Giáo là lớn nhất đối với chúng tôi, tôi không sợ chết! Nếu cô muốn giết tôi thì giết đi!”, Long Tinh Hồng mặt không cảm xúc nói.
“Chị… Khốn kiếp! Chị tưởng tôi không dám giết chị sao?”, Trịnh Đan đã bị chọc giận hoàn toàn, cô ta gầm lên một tiếng, định vung dao lên.
Long Tinh Hồng nhắm hai mắt lại, dáng vẻ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Nhưng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng gầm lớn vang lên.
“Khoan đã!”.
Trịnh Đan nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy một người đàn ông nghiến răng nói: “Trịnh Đan! Cô đừng làm Long sư tỷ bị thương! Người này… để tôi giết!”.
“Du Dật?”.
Long Tinh Hồng ngạc nhiên.
“Long sư tỷ là trụ cột của đội trật tự chúng tôi, là sư tỷ của chúng tôi, không có Long sư tỷ thì không có đội trật tự như ngày hôm nay. Dù thế nào, chúng tôi cũng phải bảo vệ Long sư tỷ!”, người tên Du Dật hét lên.
Anh ta vừa dứt lời, lập tức nhận được sự hưởng ứng của không ít người.
“Đúng vậy! Long sư tỷ không thể gặp chuyện gì được!”.
“Chúng ta phải bảo vệ Long sư tỷ!”.
“Nếu làm vậy là phá hoại đội trật tự thì bây giờ tôi sẽ rút khỏi đội!”.
“Hãy để chúng tôi làm tội nhân của đội trật tự đi!”.
Bọn họ gầm lên, ai ấy đều trở nên sôi sục, quay lại nhìn về phía Lâm Chính.
“Không!”.
Long Tinh Hồng gào lên.
Nhưng lời nói của cô ta đã không thể ngăn cản những người này được nữa.
Trong mắt bọn họ, hiển nhiên Lâm sư đệ này không quan trọng bằng Long sư tỷ.
Thấy đám người dần lại gần Lâm Chính, khuôn mặt Trịnh Đan liền nở nụ cười dữ tợn.
“Ha ha ha, họ Lâm kia, lần này để xem anh còn ngông cuồng đến đâu! Mấy nghìn người của đội trật tự bao vây tấn công anh, lần này cho dù anh không chết thì cũng bị lột da! Ha ha ha…”, tiếng cười của Trịnh Đan rất ngông cuồng.
Long Tinh Hồng cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Trịnh Đan sư muội, tại sao cô lại làm vậy? Rốt cuộc Lâm sư đệ có thù oán gì với cô?”, Long Tinh Hồng gầm lên.
“Long sư tỷ, đây là chuyện giữa tôi và tên họ Lâm kia, không liên quan đến chị, chị chỉ cần phối hợp với tôi thôi. Tôi đã nói rồi, chị sẽ không sao đâu”, Trịnh Đan cười đáp.
Long Tinh Hồng không nói gì, nhưng nắm đấm đã siết chặt lại.
Lâm Chính đã bị bao vây.
“Lâm sư đệ, xin lỗi”.
“Vì sư tỷ, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể hi sinh cậu vậy”.
“Cậu yên tâm, kiếm của tôi rất nhanh, cậu sẽ không cảm nhận được đau đớn đâu!”.
“Chỉ cần cậu không phản kháng thì cũng chỉ trong nháy mắt thôi”.
“Đừng sợ”.
Bọn họ nhao nhao nói.
Dường như là an ủi.
Lại dường như khuyên anh hãy chịu chết đi.
Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi không thù không oán với các anh, các anh muốn hại tôi thì hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi, dù sao tôi cũng sẽ phản kháng”,
“Nhưng bây giờ không đến lượt anh quyết định”.
Du Dật kia kêu lên, rồi phất tay: “Ra tay! Mau giải quyết cậu ta rồi cứu Long sư tỷ!”.
“Vâng”.
Mọi người hò hét, tất cả bổ nhào về phía Lâm Chính, đao kiếm đáng sợ chém vào đầu anh không chút khách khí.
Nói là một kiếm, nhưng e là phải chém thành nghìn mảnh!
Chắc chắn Lâm Chính sẽ thịt nát xương tan…
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, trầm giọng nói: “Vậy thì đừng trách tôi!”.
Dứt lời, bóng dáng anh bỗng biến mất.
Keng! Keng! Keng!
Âm thanh trong trẻo vang lên.
Tất cả mọi người đều chém hụt.
“Cái gì?”.
Đám người Du Dật kinh hãi.
Thân pháp nhanh quá!
Lâm sư đệ này… có thực lực đáng sợ như vậy sao?
Nhưng không chờ bọn họ phản ứng, một đệ tử đã bị cướp mất đao trong tay, sau đó liền nhìn thấy Lâm Chính xuất hiện bên cạnh anh ta, chém mạnh một nhát.
Phập!
Một cánh tay của đệ tử kia lập tức bị chém đứt.
Phụt!
Máu tươi phun ra.
Cánh tay bị đứt bay lên.
“A!”.
Tiếng hét thảm thiết thấu trời xanh.