-
Chương 1141-1145
Chương 1141: Bảo bối
"Anh Lâm, lát nữa vào trong mong anh đừng nói lung tung, cũng đừng nhìn lung tung người khác. Có những cường giả không cho phép người khác nhìn thẳng, anh cứ đi theo chúng tôi là được, được không?", Tưởng Xà xoay người lại, dặn dò Lâm Chính.
"Ừ", Lâm Chính gật đầu.
Mọi người tiến về phía trước.
"Đứng lại!".
Một tiếng quát vang lên.
Mấy giáo chúng Đông Hoàng Giáo canh giữ ở cửa quát đám Tưởng Xà, Trường Anh, Thải Hồng lại.
"Mấy người đi đâu vậy?", người dẫn đầu nói với thái độ vô cùng cao ngạo.
Tưởng Xà hiểu ra, lập tức đi tới, nhét một gói nhỏ vào tay người kia.
Đám đệ tử giữ núi lập tức tươi cười rạng rỡ.
"Vẫn là Tưởng Xà sư muội hiểu chuyện!".
Đệ tử giữ núi kia mỉm cười, rồi mở túi ra xem.
Mới nhìn một cái, nụ cười của hắn đã lập tức biến mất.
"Đây là cái quái gì vậy? Cô lấy mấy thứ vớ vẩn này ra để bố thí đấy à?".
Hắn nói xong liền ném luôn chiếc túi xuống đất.
Đám người Trường Anh, Thải Hồng đều tỏ vẻ lúng túng.
Trường Anh cố nặn ra một nụ cười, nói: "Thạch sư huynh, thật là ngại quá, hôm nay chúng tôi cũng không có thu hoạch gì, chỉ có chút này, mong sư huynh hiểu cho".
“Hiểu cho? Mẹ kiếp, ông đây hiểu cho các cậu thì ai hiểu cho tôi? Tôi nói cho cậu biết, trong giáo đã hạ nghiêm lệnh nhiều lần, đệ tử trong giáo không được rời khỏi Đông Hoàng Giáo, bây giờ các cậu đang ở ngoài giáo chính là làm trái giáo quy. Muốn vào cũng được, nếu các cậu ngoan ngoãn chấp nhận sự trừng phạt của giáo quy thì có thể vào”.
Dứt lời, người được gọi là Thạch sư huynh kia phất tay, tránh khỏi con đường dẫn vào trong giáo.
Đám người Trình Anh không ai dám đi tới một bước.
Bọn họ trợn tròn hai mắt, nhìn con đường trước mặt với vẻ sợ hãi.
Ai nấy đứng im bất động.
Sự trừng phạt của giáo quy?
Dù là ai cũng biết tầm nghiêm trọng của chuyện này.
Nếu chấp nhận sự trừng phạt của giáo quy, e rằng không chết cũng bị lột một lớp da…
Trình Anh và Tưởng Xà cúi đầu.
Thải Hồng trốn ở phía sau, không nói lời nào.
Không ít người siết chặt nắm tay, vừa sợ vừa tức.
Sợ là sợ giáo quy.
Tức là vì đám đệ tử giữ núi ăn thịt người còn không nhả xương này.
Ai nấy đều rất bối rối.
Mấy đệ tử giữ núi kia ai nấy vênh mặt ưỡn ngực, kiêu ngạo nhìn những người này, kiên nhẫn chờ câu trả lời của bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Bọn họ muốn gì?”.
Trình Anh sửng sốt, ngoảnh sang nhìn, mới nhìn thấy Lâm Chính bước tới.
“Thứ gì có ích cho các võ giả luyện công thì bọn họ đều muốn”, Trình Anh nhỏ giọng đáp.
“Vậy thì thảo dược có thể giúp người ta hoạt huyết mở mạch, cường thân kiện thể cũng được nhỉ?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là được rồi, nhưng thảo dược ở xung quanh núi Đông Hoàng chúng tôi đã bị hái hết rồi, đâu còn thảo dược phù hợp cho việc tu luyện của võ giả chứ?”, Trình Anh lắc đầu nói.
Lâm Chính lấy một chiếc túi nhỏ trong túi áo ra, đưa cho đệ tử giữ núi kia.
Thạch sư huynh liếc nhìn Lâm Chính, cũng không quan tâm người lạ mặt này là ai, giật lấy chiếc túi rồi mở nó ra.
“Cái gì? Đây… đây là Kỳ Tâm Thảo?”, Thạch sư huynh trợn tròn hai mắt, kêu lên thất thanh.
“Kỳ Tâm Thảo?”.
“Trời ơi, Thạch sư huynh, huynh không nhầm đấy chứ?”.
“Bọn họ đưa cho chúng ta bảo bối như vậy sao?”.
“Không thể nào!”.
Các đệ tử giữ núi xung quanh đều xúm lại, kêu lên kinh ngạc.
Đám người Tưởng Xà cũng tỏ vẻ kinh ngạc, tất cả đều quay sang nhìn Lâm Chính.
“Anh Lâm, anh… anh cho bọn họ Kỳ Tâm Thảo sao?”.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính hỏi với vẻ kỳ quái.
“Trời ơi, sao anh lại đưa thảo dược cấp chí bảo như thế này cho bọn họ chứ?”.
“Anh Lâm, anh bị điên à?”.
Bọn họ tức giận oán thán, muốn lấy lại Kỳ Tâm Thảo, nhưng miếng thịt đã ném đi rồi, còn mong con chó nhả ra sao?
“Được rồi, mấy người đừng nói nữa, chẳng phải chỉ là một bông Kỳ Tâm Thảo sao? Chúng ta mau vào thôi”, Lâm Chính bình thản nói.
Loại thảo dược này đương nhiên anh không quan tâm rồi.
Nhưng mọi người đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt như nhìn một kẻ phá gia chi tử.
“Mấy vị sư huynh, chúng tôi có thể vào rồi chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Vào được, vào được! Các cậu nói gì thế? Đây là Đông Hoàng Giáo, là nhà của các cậu mà, các cậu về nhà mà còn không được vào sao? Mau mau mau, mời vào trong!”, Thạch sư huynh nói rất nhiệt tình.
Đám người thuận lợi vào được Đông Hoàng Giáo.
Nhưng trừ Lâm Chính ra, dường như không ai vui vẻ.
Bọn họ cứ cảm thấy mình đã bị thiệt…
Nhưng đây là đồ của Lâm Chính, nên bọn họ cũng không nói được gì.
Men theo hẻm núi vào trong, liền nhìn thấy một con đường nhỏ dài thông vào trong ngọn núi lớn.
Lấy núi làm giáo, chính là Đông Hoàng.
Giáo phái này quả nhiên phi phàm.
Thảo nào nó lại trở thành đại giáo siêu cấp trong lòng vô số người, tuy hiện giờ đã sa sút, nhưng căn cơ thì vẫn còn đó…
Lâm Chính thầm nghĩ.
Vốn tưởng rằng anh sẽ men theo con đường này đi đến cuối, vào tận khu vực trung tâm của Đông Hoàng Giáo, nào biết đi được một nửa, thì Trình Anh dẫn đường đột ngột rẽ hướng, men theo một con đường nhỏ trèo lên trên.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã dừng trước một miếu đường cũ nát ở một nơi vắng vẻ hẻo lánh…
“Đến rồi!”, Trình Anh cười nói.
Lâm Chính nhìn miếu đường cũ nát trước mặt.
Trên miếu đường treo ba chữ lớn.
“Thanh Hà Đường!”.
Chương 1142: Anh ta sắp chết rồi
"Sư huynh về rồi!".
Một giọng nói kinh ngạc cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Chính.
Chỉ thấy trong miếu đường rách nát xuất hiện mấy bóng dáng, một thiếu niên ăn mặc giản dị chạy ra, nhìn thấy đám người Trường Anh về đến nơi, liền vô cùng mừng rỡ, hét vào bên trong.
Lập tức có không ít nam nữ chạy từ trong miếu đường ra để đón tiếp.
"Trường Anh sư huynh, thu hoạch thế nào ạ?".
"Có đổi được thuốc không?".
Mấy đệ tử nhìn Trường Anh, hỏi với vẻ mong đợi.
Nhưng vẻ mặt Trường Anh đầy chán chường, thở dài.
"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hôm nay chúng tôi... không thu hoạch được gì cả", Tưởng Xà bất đắc dĩ nói.
"Gì cơ? Không có thu hoạch?".
"Có gì đâu mà phải ngạc nhiên, nghe nói thời gian này có không ít người của các phe phái cũng ra ngoài "đi săn" đấy”.
Một số người ồn ào nói.
"Sao lại như vậy? Tưởng Xà sư tỷ, bây giờ anh tôi đang bị thương rất nặng, các chị không cướp được đồ, không đổi được thuốc, thì e là anh tôi không qua nổi hôm nay mất! Sao các chị có thể không có thu hoạch gì chứ?".
Một nam đệ tử kích động xông tới, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mấy người họ, gầm lên: "Anh tôi liều mạng vì Thanh Hà Đường, nên mới có kết cục như vậy. Bây giờ anh ấy bị thương nặng, mà các chị còn không cho anh ấy được chút thuốc trị thương nào. Tôi nói cho các chị biết, nếu anh tôi có mệnh hệ gì, thì tôi sẽ không tha cho các chị đâu!".
"Chu Hổ, cậu ăn nói kiểu gì vậy?".
"Láo toét!".
"Cậu thật là to gan, dám ăn nói với sư huynh sư tỷ như vậy! Mau quỳ xuống xin lỗi sư huynh sư tỷ đi!".
"Đúng vậy, mau quỳ xuống xin lỗi đi!".
"Quỳ xuống!".
Mọi người xung quanh trừng mắt nhìn Chu Hổ kia, tức giận mắng.
Nhưng Chu Hổ nghiến chặt răng, không nói lời nào.
"Được rồi, mọi người đừng nói nữa", Trường Anhh lớn tiếng nói.
Lúc này, xung quanh mới dần trở nên yên tĩnh.
"Các cậu buông cậu ấy ra đi! Chu Hổ nói đúng, Chu Long liều mạng vì Thanh Hà Đường chúng ta, bây giờ bị thương nặng, mà chúng ta lại không có khả năng chữa trị cho cậu ấy. Chúng ta có lỗi với cậu ấy, là do tôi vô dụng", Trường Anh khàn giọng nói.
"Sư huynh..."
Mấy người ở bên cạnh rưng rưng nước mắt.
Trường Anh lấy một chiếc túi xẹp lép từ trong túi áo ra, ném cho Chu Hổ.
Chu Hổ hơi ngạc nhiên, chìa tay đón lấy.
"Đây là chút thuốc trị thương cuối cùng của tôi, cậu mang cho Chu Long đi, mong là nó có chút tác dụng", Trường Anh nói.
"Sư huynh, anh... anh còn phải đi chấp hành nhiệm vụ! Nếu trên người không có chút thuốc trị thương nào, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?".
"Dù gì anh cũng phải mang theo chút thuốc bên người để phòng thân chứ".
"Đây là thuốc cứu mạng của anh đấy".
Những người bên cạnh cuống lên, nhao nhao nói.
Nhưng Trường Anh vẫn lắc đầu.
"Bây giờ chẳng phải thuốc này dùng để cứu người đó sao? Chu Hổ, cậu còn không mau đi đi?".
Tiếng quát này khiến Chu Hổ đang đờ đẫn giật nảy mình.
Anh ta nhìn Trường Anh chằm chằm, rồi vẫn cầm chiếc túi xẹp lép kia, xoay người chạy vào Thanh Hà Đường.
Không ít người nhìn Trường Anh với ánh mắt phức tạp.
Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.
Không ngờ Trường Anh này lại tốt bụng và hào phóng như vậy.
"Vào đi".
Trường Anh bình thản nói, rồi dẫn mọi người bước vào Thanh Hà Đường.
Trong miếu đường rất rách nát.
Miếu thờ một tượng thần, Lâm Chính nghĩ mãi vẫn không biết đây là vị thần nào.
Nhưng trong miếu đường có không ít người đang ngồi.
Hầu hết bọn họ đều bị thương, hoặc là ngồi hoặc là nằm bệt dưới đất, có người nhỏ giọng rên rỉ, có người đau đến mức không ngừng run rẩy.
Tiếng ho và tiếng rên rỉ vang khắp sảnh đường.
Nhìn cảnh tượng này, hình như rất nhiều người vừa trải qua một trận đại chiến.
Mới nhìn thì không ai nghĩ đây là người của Đông Hoàng Giáo, mà có vẻ giống... đệ tử Cái Bang hơn.
"Sư muội, em đưa anh Lâm qua bên kia ngồi đi, anh đi gặp sư phụ", Trường Anh lên tiếng, rồi dẫn mọi người đi về phía nội đường.
"Anh Lâm, mời anh ngồi".
Tưởng Xà nặn ra một nụ cười gọi Lâm Chính, sau đó quát cô gái tên Thải Hồng kia: "Con khốn này, còn ngây ra đó làm gì? Mau đi rót trà cho anh Lâm!".
"À, vâng, sư tỷ...", cô gái ngập ngừng một lát rồi ấm ức đi rót trà.
Lâm Chính có chút nghi hoặc.
"Tưởng Xà, tôi thấy thái độ của cô đối với các sư đệ sư muội khác đều rất tốt, đối với Trường Anh sư huynh của cô lại càng tham sống sợ chết, tại sao đối với cô gái tên Thải Hồng này lại cay nghiệt như vậy? Sao vậy? Cô ta từng đắc tội với cô sao?".
"Hả? Việc này...", Tưởng Xà có chút hoảng hốt, chắc là không ngờ Lâm Chính lại hỏi câu này, ấp úng một lúc rồi vội cười đáp: "Không phải... Chỉ là bình thường con ranh này rất ngang bướng, nên tôi hơi nghiêm khắc với cô ta một chút".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu.
Nhưng rõ ràng là anh không tin lời Tưởng Xà.
Có lẽ trong này còn có uẩn khúc.
"A!".
Đúng lúc này, một tiếng hét đau đớn vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người.
Không ít người ngoảnh sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một đệ tử Thanh Hà Đường đang nằm dưới đất bỗng nhiên lăn lộn, vừa ôm ngực vừa kêu rên.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt đầy đau đớn.
Tưởng Xà sửng sốt, vội vàng chạy qua.
Mọi người cũng xúm lại.
"Tất cả tránh ra, tránh ra, Trại Hoa Đà đến rồi!".
Đúng lúc này, một tiếng kêu vang lên.
Trại Hoa Đà?
Cái tên thật là ngạo mạn!
Lâm Chính không khỏi quay sang nhìn.
Chỉ thấy một người khoảng 40 tuổi, trông khá lôi thôi, chen vào đám người, kiểm tra cho người kia.
"Sư thúc, Lý Nam sư đệ không sao chứ?", Tưởng Xà trầm giọng hỏi.
"Hình như vết thương của cậu ta lại phát tác, phải lập tức dùng thuốc giảm đau cho cậu ta, nếu không cậu ta sẽ bị đau đến chết", Trại Hoa Đà trầm giọng nói.
"Vậy thì mau giảm đau đi", có người nói.
"Chúng ta hết thuốc giảm đau rồi".
"Hả? Vậy... vậy lấy đâu ra bây giờ?".
"Tôi không có thuốc giảm đau".
"Tôi chẳng còn thuốc gì cả, số thuốc mà trong giáo cho đã dùng hết từ lâu rồi".
"Vậy phải làm sao bây giờ?".
Bọn họ vò đầu bứt tai, vô cùng sốt ruột.
Tưởng Xà cũng lòng nóng như lửa đốt.
"Thực ra không cần dùng thuốc giảm đau cũng có thể giảm đau, Tưởng Xà, cô có Hoạt Huyết Thảo không?", Trại Hoa Đà cười hỏi.
"Có! Có!".
Tưởng Xà vội vàng gật đầu, rồi lấy ra một túi thuốc đưa cho Trại Hoa Đà.
"Thực ra vết thương kiểu này thì dùng Hoạt Huyết Thảo cũng có thể giảm đau, các cô đừng lo lắng quá".
Trại Hoa Đà toét miệng cười nói.
Dứt lời, ông ta liền lấy thảo dược trong gói thuốc ra, cho vào miệng nhai, sau đó nhổ ra một đống màu xanh dinh dính, rồi lại nhét vào gói thuốc, định đắp lên lồng ngực người kia.
Mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm.
Có Trại Hoa Đà ra tay thì chắc là sẽ không sao.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
"Nếu ông dùng Hoạt Huyết Thảo để giảm đau cho anh ta, tuy anh ta hết đau nhưng mạng cũng chẳng còn".
Chương 1143: Trại Hoa Đà
Mọi người nghe thấy thế đều vô cùng ngạc nhiên, lần lượt ngoảnh lại, mới phát hiện người vừa lên tiếng chính là Lâm Chính.
"Này, anh là ai vậy? Nói hươu nói vượn cái gì thế?".
"Phải đấy, anh là bác sĩ sao? Ăn nói vớ vẩn!".
"Có tin tao đấm chết mày không?".
Mọi người đều nổi giận, trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Trại Hoa Đà cũng dừng tay, ngước lên, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói: "Oắt con, tôi không biết cậu là ai, nhưng cậu dám nghi ngờ y thuật của tôi chính là coi thường tôi. Nếu cậu nghĩ mình có bản lĩnh thì được, cậu chữa đi!".
Dứt lời, Trại Hoa Đà liền ném gói thuốc kia đi, ngồi ở bên cạnh, sắc mặt âm trầm.
Mọi người xung quanh thấy thế thì cuống lên.
"Sư thúc, người đừng tức giận, cứu người quan trọng hơn".
"Phải đấy, Lý sư đệ đau sắp chết rồi, nếu người lại bỏ mặc thì cậu ấy tiêu đời mất".
Bọn họ vội vàng khuyên nhủ.
"Chẳng phải có thần y kia sao? Các cậu bảo cậu ta chữa cho!", Trại Hoa Đà lạnh lùng nói.
Mấy người nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt đẩy lửa giận.
"Trại sư thúc vốn đã tính tình kỳ quái, càng không cho phép ai nghi ngờ y thuật của ông ấy. Thanh Hà Đường chúng ta chỉ có mỗi Trại sư thúc hiểu về y thuật, nếu ông ấy không chịu chữa thì chúng ta chết mất".
"Tên chết giẫm này, rốt cuộc anh ta là ai mà ngông cuồng như vậy?".
"Dù anh ta là ai thì cũng bắt anh ta phải xin lỗi Trại sư thúc!".
"Đúng vậy, phải bắt anh ta xin lỗi Trại sư thúc, chúng ta còn phải nhờ Trại sư thúc chữa bệnh cho chúng ta nữa".
Đám đệ tử nhao nhao nói.
Tưởng Xà cũng cuống lên.
"Anh Lâm, anh đừng xía vào chuyện này nữa, xin hãy anh hãy giúp tôi, xin lỗi Trại sư thúc đi, nếu không chúng tôi thực sự rất khó xử".
Trại Hoa Đà là bác sĩ duy nhất của Thanh Hà Đường, nếu ông ta bỏ mặc sự sống chết của những người này, thì không ai ở Thanh Hà Đường được đảm bảo nữa.
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn đắc tội với Lâm Chính rất nhiều.
Ít nhất đối với Tưởng Xà là vậy.
"Tôi nói sai sao? Ông ta làm vậy, tuy có thể giảm đau, nhưng thực ra là hại người này. Sở dĩ anh ta ôm ngực kêu đau là vì lồng ngực anh ta có máu tụ, khiến mạch máu tắc nghẽn bị vỡ. Nếu các cô dùng Hoạt Huyết Thảo giảm đau cho anh ta, thì dược tính của Hoạt Huyết Thảo sẽ khiến máu trong người anh ta chảy nhanh hơn, dẫn tới càng nhiều mạch máu bị vỡ hơn. Đến lúc đó, mạch máu ở tim của anh ta bị vỡ thì đương nhiên sẽ không còn đau nữa. Dù sao người chết cũng không cảm nhận được đau đớn", Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói.
Anh vừa dứt lời, mọi người đều nghệt mặt ra.
"Khốn kiếp! Cậu nói vậy là có ý gì hả? Ý cậu là cách chữa của tôi sai sao? Ý cậu tôi là lang băm sao?", Trại Hoa Đà nổi trận lôi đình, đập bàn đứng dậy.
"Ông dùng cách này để chữa bệnh mà không phải là lang băm sao?", Lâm Chính nói.
"Cậu... cậu... cậu..."
Trại Hoa Đà tức điên lên, sau đó vung tay, tức giận nói: "Được, cậu là thần y thì cậu chữa đi, ông đây không thèm chữa nữa".
Dứt lời, ông ta phủi tay bỏ đi.
"Trại sư thúc! Trại sư thúc!".
"Trại sư thúc, khoan đã!".
"Trại sư thúc!".
Mọi người cuống quýt kêu lên.
Nhưng không thể ngăn ông ta lại.
Trại Hoa Đà nhanh chóng rời đi.
Mọi người vô cùng tức giận.
"A!".
Đúng lúc này, Lý sư đệ ở dưới đất hét lên thảm thiết, phun ra một cục máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.
“Lý sư đệ, cậu sao rồi?”.
“Chắc không phải là chết rồi đấy chứ?”.
Ai nấy đều vô cùng lo lắng.
“Tất cả là tại thằng chó này!”.
“Mẹ kiếp, chúng ta bắt anh ta lại, đưa đến chỗ Trại sư thúc, bắt anh ta dập đầu xin lỗi Trại sư thúc!”.
“Được!”.
“Bắt ngay anh ta lại! Mẹ kiếp!”.
Nghe thấy đề nghị này, tất cả giáo chúng đều xông tới, định ra tay với Lâm Chính.
“Dừng tay!”.
Tưởng Xà vội vàng quát, ngăn đám đệ tử đang nổi giận lại.
Cô ta biết sự đáng sợ của người này.
Nếu thực sự đánh nhau thì những người đang bị thương này sao có thể là đối thủ của Lâm Chính chứ?
Chỉ sợ lát nữa lại thêm cả đống người bị thương!
“Sư tỷ, sao chị còn bảo vệ người này?”.
“Rốt cuộc đây là ai?”.
Ai nấy tức giận hỏi.
“Anh ta là…”
Tưởng Xà không biết nên giải thích thế nào, suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Anh ta là bạn của đại sư huynh, các cậu đừng có làm bừa, nếu không đại sư huynh không vui thì sẽ hỏi tội các cậu đấy”.
“Bạn của đại sư huynh?”.
Không ít người tỏ vẻ nghi hoặc.
“Cho dù là bạn của đại sư huynh thì cũng không được sỉ nhục Trại sư thúc như vậy. Sư tỷ, nếu Trại sư thúc không chịu ra tay, thì vết thương của chúng tôi cũng không thể khỏi được. Đến lúc đó chúng tôi sẽ chết mất”, có người nói.
“Để tôi khuyên anh Lâm đi xin lỗi Trại sư thúc! Các cậu giải tán đi, không được vô lễ! Không được láo xược, rõ chưa?”, Tưởng Xà quát.
Mọi người siết chặt nắm tay, vô cùng không cam lòng.
Nhưng Tưởng Xà đã nói như vậy, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể giải tán.
Tưởng Xà thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, bất lực nhìn Lâm Chính.
“Anh Lâm, lần này anh định giải quyết thế nào đây?”.
“Là sao?”, Lâm Chính quay sang hỏi.
“Anh coi như là giúp tôi, đến xin lỗi Trại sư thúc đi…”, Tưởng Xà khàn giọng nói.
Chương 1144: Ăn cây táo rào cây sung
"Xin lỗi ư?"
Lâm Chính lắc đầu: "Nếu tôi sai thì tôi nhất định sẽ xin lỗi, nhưng tôi không hề sai, tại sao phải xin lỗi?"
"Anh Lâm, anh có biết bây giờ đối với Đông Hoàng Giáo mà nói, người biết y thuật quan trọng đến cỡ nào không? Mỗi ngày ở Đông Hoàng Giáo đều có chém giết, tranh đấu, mỗi ngày đều có vô số người bị thương! Trước mắt, thứ mà Đông Hoàng Giáo thiếu nhất không chỉ là thuốc mà còn thiếu trầm trọng đội ngũ bác sĩ. Thanh Hà Đường thiếu thốn tài nguyên, hầu như không có bác sĩ nào chịu ở lại Thanh Hà Đường. Nếu không phải Trại sư thúc nể tình đồng môn, ở lại chữa trị cho chúng tôi thì e rằng người của Thanh Hà Đường sớm đã chết vì bị thương nặng", Tưởng Xà hơi kích động nói.
"Nhưng phương pháp trị liệu của ông ta quả thực có vấn đề! Chẳng lẽ... cô cho rằng phương pháp trị liệu của ông ta vẫn là tốt nhất sao? Ông ta chưa từng chữa trị chết người à? Tôi nghĩ rằng phương pháp trị liệu hôm nay của ông ta chắc hẳn đã từng hại chết không ít mạng người rồi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Tưởng Xà hơi run rẩy.
Trước đây, quả thực đã có những ví dụ về bệnh nhân tử vong trong quá trình điều trị.
Nhưng trong mắt rất nhiều người, chẳng qua là đám đồ đệ này bị thương quá nặng, không qua khỏi mà thôi.
"Cô do dự? Chứng tỏ chuyện này đã từng xảy ra”, Lâm Chính nói.
"Anh…”, Tưởng Xà tức giận, không nói nên lời.
Nếu không phải kiêng dè thực lực võ thuật của Lâm Chính quá cao thì cô ta đã sớm tung nắm đấm đánh anh.
Trên thực tế khi ở đây, Tưởng Xà không quá sợ Lâm Chính.
Suy cho cùng, sư phụ của cô ta đang ở đây. Nếu họ đánh nhau thật, cô ta không tin cả Thanh Hà Đường mà không thể đối phó với một thằng ranh bên ngoài!
Sở dĩ cô ta không muốn chọc giận Lâm Chính, là bởi vì không muốn gây ra thương vong không cần thiết!
"Được rồi, nếu anh Lâm không chịu xin lỗi, vậy chuyện này cứ bỏ qua đi, nhưng mong anh Lâm đừng gây thêm phiền phức cho chúng tôi nữa! Cứ coi như không có chuyện gì, được không?”
Tưởng Xà xoay người bước vào trong với khuôn mặt quyến rũ.
Lâm Chính nhắm mắt lại dưỡng thần.
Mục đích anh đến đây không phải thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với những người này, mà là tham gia đại hội Đông Hoàng.
Chỉ cần những người này có thể thuận lợi đưa anh đến tham gia đại hội Đông Hoàng, thì quả thực anh không cần phải nhúng tay vào vài chuyện không cần thiết.
Các đệ tử xung quanh đều liếc mắt nhìn anh.
Bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ vô cùng tức giận.
Lý sư đệ kia bị khiêng vào trong, không rõ sống chết.
Nhưng trong mắt những người này, tên họ Lâm không biết từ đâu chui ra này đã hại chết Lý sư đệ.
Lâm Chính biết những người này đang nghĩ gì, nhưng anh mặc kệ, chỉ nghĩ cách làm thế nào để giành chiến thắng trong đại hội Đông Hoàng.
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói lanh lảnh từ ngoài cửa truyền đến.
"Ôi? Các người làm sao thế này? Sao lại nằm như chó chết trên mặt đất vậy hả? Ha ha, vậy mà còn muốn chống đối với Cổ Linh Đường cơ à? Ta thấy các người đúng là điên rồi!"
Nghe giọng nói này, mọi người đều sửng sốt, nhao nhao nhìn về phía cửa.
Một nhóm đàn ông và phụ nữ mặc đồ lòe loẹt bước vào.
Người vừa lên tiếng là cô gái dẫn đầu.
Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc ngắn khuôn mặt có trang điểm. Cô ta ăn mặc rất diêm dúa lòe loẹt, nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy vẻ khinh thường, ánh mắt cao ngạo đầy coi thường liếc xéo đám người trước mặt.
"Tiểu sư muội?"
Nhiều người thốt lên.
Lâm Chính liếc nhìn cô gái.
Cô gái này cũng đến từ Thanh Hà Đường sao?
Nhưng nhìn cách ăn mặc hoàn toàn khác biệt với Thanh Hà Đường.
"Người này là ai?"
Lâm Chính liếc nhìn cô gái ăn mặc diêm dúa, thầm hỏi nhỏ.
"À... đó là con gái của sư phụ”, Tưởng Xà run rẩy nói.
"Con gái của sư phụ ư? Con gái của đường chủ Thanh Hà Đường?"
"Đúng vậy, nhưng... nhưng cô ta không còn ở Thanh Hà Đường nữa, cô ta đã phản bội sư phụ, phản bội tất cả mọi người, gia nhập Cổ Linh Đường”, Tưởng Xà nói.
"Ồ?"
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
“Bố tôi đâu?”, Trịnh Đan liếc mọi người, cười tủm tỉm nói.
Trong sảnh náo động, sau đó một nhóm người bước ra ngoài.
Tưởng Xà cũng thuộc trong số đó.
Mấy người họ đứng phía sau một người đàn ông trung niên.
Khuôn mặt người đàn ông già nua, tóc hai bên thái dương đã bạc. Trên mái tóc dài cũng có nhiều sợi bạc trắng, đôi mắt càng trũng sâu, trông rất phờ phạc.
Ông ta là Trịnh Lạc – đường chủ Thanh Hà Đường!
Cách ăn mặc của ông ta rất chỉnh tề gọn gàng, nhưng cũng giản dị. Nếu không phải bên hông treo lệnh bài đường chủ thì sẽ không ai biết ông ta chính là đường chủ.
“Mày đến đây làm gì?"
Sắc mặt người đàn ông hơi u ám, khàn giọng nói.
“Bố, sao bố lại lạnh lùng như vậy, dù sao con cũng là con gái của bố mà!”, cô gái liếc Trịnh Lạc, cười nói.
"Con gái ư? Hừ, tao không có loại con gái ăn cây táo rào cây sung như mày!", Trịnh Lạc lạnh lùng nói.
"Bố, bố nói như vậy là có ý gì? Con làm vậy cũng vì muốn tốt cho Thanh Hà Đường và tất cả mọi người! Bố nhìn mọi người mà xem, ai nấy đều giống như con chó chết! Nhìn vết thương trên người bọn họ kìa, rất nhiều vết thương đã mưng mủ, hôi quá đi mất… Bố, nếu bố không chữa trị cho họ, cứ để vết thương của họ tiếp tục nặng hơn thì họ sẽ toang. Chẳng lẽ bố thực sự muốn người của Thanh Hà Đường chết hết?", Trịnh Đan cười toe toét nói.
"Mày…", Trịnh Lạc điên tiết.
"Hợp nhất với Cổ Linh Đường đi! Sau khi hợp nhất, mọi người sẽ có đủ lương thực, thuốc và tài nguyên, mọi người sẽ có được tất cả”, Trịnh Đan lại nói.
Lời nói đầy cám dỗ.
Nhiều người thở hổn hển, trong lòng đã dao động.
Chương 1145:Mệnh lệnh cuối cùng
Mọi người ngơ ngác liếc nhìn Trịnh Đan, trong mắt ai nấy đều nóng hừng hực.
Lương thực!
Thuốc men!
Đây là những thứ mà mọi người thiếu nhất vào lúc này.
Đặc biệt là hiện nay nhiều người đang khổ sở chịu đựng đau đớn bệnh tật, tự nhiên sẽ khao khát những loại thuốc tốt đó...
“Cô nằm mơ đi!”, nghe Trịnh Đan nói như vậy, mấy người Trường Anh, Tưởng Xà vô cùng tức giận.
"Sư muội, cô quá hỗn láo rồi đấy! Cô muốn diệt sạch Thanh Hà Đường luôn sao?"
"Bố của cô đảm nhiệm chức đường chủ của Thanh Hà Đường mấy chục năm, ông ấy đã dồn hết tâm huyết vào Thanh Hà Đường, cũng thừa kế ý chí của những người đi trước trong Đông Hoàng Giáo. Vậy mà cô muốn thôn tính nó sao? Cô đúng là đồ đại nghịch bất đạo!”
Mọi người đều hết sức phẫn nộ, chỉ trích mắng nhiếc.
Sắc mặt Trịnh Lạc trầm xuống, nghiêm túc nói: "Đan Đan, nếu mày muốn thôn tính Thanh Hà Đường thật thì tao khuyên mày nên bớt mơ mộng đi, cho dù bố của mày có chết cũng sẽ không để mày đạt được ý đồ đâu!"
“Vậy bố nhẫn tâm nhìn những người này chết vì bị thương nặng sao?”, Trịnh Đan cười nói, chỉ vào các đệ tử Thanh Hà Đường đang có mặt.
Sắc mặt Trịnh Lạc đột nhiên thay đổi.
"Ý mày là gì?"
"Ý gì ư? Chuyện này chắc không cần con phải nói nhiều nữa nhỉ? Bố à, mỗi người bọn họ đều bị thương, nhẹ có nặng có. Người nào nhẹ thì gắng gượng một thời gian cũng lành, người nào nặng nếu không được chữa trị kịp thời thì không thể chống đỡ được mấy ngày. Bố à, bố cứ trơ mắt nhìn đệ tử của Thanh Hà Đường từng người một chết đi, bố đúng là một đường chủ tốt, một trưởng lão tốt, một sư phụ tốt!", Trịnh Đan che miệng, cười hì hì nói.
Sắc mắt Trịnh Lạc u ám.
Đám người Thanh Hà Đường cũng rất lo lắng.
"Tiểu sư muội, cô đang nói gì thế?"
"Cô im đi!"
"Tôi nói cho cô biết, cho dù bọn ta có chết vì bị thương nặng cũng tuyệt đối sẽ không dùng thuốc của Cổ Linh Đường các người”.
"Đúng vậy, ông đây thà chết vinh còn hơn sống nhục”.
"Cô đang muốn chia rẽ chúng tôi thôi”.
Đủ loại thanh âm phẫn nộ vang lên không dứt, nhiều người thậm chí còn muốn xông lên đánh Trịnh Đan một trận. Mặc dù cô ta là phụ nữ, còn là con gái duy nhất của sư phụ, nhưng ánh mắt của họ nhìn về phía cô ta lại đầy vẻ oán hận.
"Đan Đan, mày nghe thấy những lời bọn họ nói rồi chứ? Tao sẽ không nói thêm gì nữa, các người đi đi”, Trịnh Lạc bình tĩnh liếc nhìn, khàn giọng nói.
"Ha ha, bố yêu quý ơi, như vậy là bố thật sự muốn bọn họ chết oan uổng, đúng không?", Trịnh Đan híp mắt cười nói.
Trịnh Lạc cau mày.
Đúng lúc này, một giọng nói hoảng hốt vang lên.
"Sư phụ, con không muốn chết! Con muốn sống, muốn sống thật tốt, con còn muốn luyện võ công tuyệt đỉnh! Con không muốn chết đâu!"
Giọng nói này thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Vừa nhìn đã thấy một đệ tử què chân ngồi dưới đất than vãn khóc lóc.
"Chết tiệt! A Vượng, anh đang la hét gì vậy? Anh chẳng qua chỉ bị què chân, không chết được đâu! Mau câm miệng lại!", người bên cạnh hét lên.
"Què chân chẳng lẽ còn không nghiêm trọng sao? Tôi là một người luyện võ! Nếu tôi bị tàn phế thì khác gì chết đâu cơ chứ?", người đàn ông khóc thút thít.
Những người bên cạnh lập tức im bặt.
Đúng vậy!
Đối với người luyện võ mà nói, bị tàn phế thực sự đồng nghĩa với cái chết.
Dùng cơ thể tàn phế để luyện võ, nếu không có thiên phú bẩm sinh thì rất khó thành công, mồ hôi và công sức phải bỏ ra thật sự quá nhiều.
Mọi người rơi vào im lặng.
Không ai chỉ trích A Vượng nữa.
Suy cho cùng, anh ta cũng không sai.
“A Vượng, con muốn đi Cổ Linh Đường sao?”, Trịnh Lạc hít sâu một hơi, nhìn A Vượng hỏi.
"Muốn, muốn đi, ai có thể chữa khỏi cho con thì con sẽ đi theo người đó!", A Vượng khóc lóc nói.
"Được, vậy con đi đi”, Trịnh Lạc khàn giọng nói.
“Sư phụ, sư phụ không trách con sao?”, A Vượng nghẹn ngào nói.
"Sao sư phụ lại trách con chứ? Con không hề sai, con chỉ đang cố gắng sống sót mà thôi. Ngược lại, sư phụ quá kém cỏi, tuy rằng sư phụ phụ trách Thanh Hà Đường mấy chục năm, nhưng lại đi đến bước đường ngày hôm nay, quả thực sư phụ có trách nhiệm không thể trốn tránh! A Vượng, con không cần phải ở lại Thanh Hà Đường, con đi đi!", Trịnh Lạc nói với vẻ mặt ôn hòa.
"Sư phụ!"
A Vượng khóc lóc, quỳ xuống đất dập đầu trước Trịnh Lạc.
"Đứng dậy đi”.
Trịnh Lạc vội vàng đỡ A Vượng.
“Cám ơn sư phụ”, A Vượng lau nước mắt nước mũi.
Trịnh Lạc gật đầu, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn đám người xung quanh.
Nhưng vừa nhìn, ông ta đã chấn động.
Ông ta đã thấy ánh mắt đó của nhiều đệ tử Thanh Hà Đường xung quanh mình.
Loại ánh mắt ngưỡng mộ, khao khát, chờ đợi...
Trịnh Lạc không phải là một kẻ ngốc.
Sao ông ta có thể không biết suy nghĩ của những đệ tử này chứ?
"Thời thế thay đổi, lòng người đổi thay sao?”
Trịnh Lạc nhắm mắt hồi lâu, thở dài nói:
"Trong số các con, ai muốn tới Cổ Linh Đường thì có thể đi cùng họ, sư phụ không trách các con!"
"Sư phụ!"
Hốc mắt của không ít người đỏ hoe, lo lắng nhìn Trịnh Lạc.
"Đi đi, các đệ tử, sư phụ không có ý gì khác, chỉ là sư phụ giờ phút này thật sự lực bất tòng tâm. Thanh Hà Đường ra nông nỗi này là do sư phụ vô dụng. Sư phụ cũng không thể làm ảnh hưởng đến tương lai của các con. Đi đi, đi hết đi!", Trịnh Lạc thở dài .
"Sư phụ, con sẽ không đi đâu cả! Con sẽ ở lại Thanh Hà Đường!", Trường Anh quỳ xuống, khóc sụt sùi.
"Sư phụ, con cũng không đi!"
"Sư phụ!"
Mấy người Tưởng Xà cũng lần lượt quỳ xuống.
Nhưng ... không phải ai cũng giống như họ.
Vẫn có những đệ tử chần chừ, cuối cùng có người dẫn đầu đi về phía Trịnh Đan.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai.
Có người thứ hai sẽ có người thứ ba.
Dần dần, càng lúc càng đông.
Một lúc sau, hơn một nửa số đệ tử của Thanh Hà Đường đã đứng sau lưng Trịnh Đan.
Mọi người đều chết lặng.
"A Mao! Anh... anh đang làm gì vậy?"
"Sa sư đệ! Đệ dám phản bội sư môn ư?”
"Lưu sư muội, sư phụ đối xử với em không tệ, sao... em lại phản bội sư phụ?"
"Các người đều là lũ khốn nạn! Tất cả các người sẽ không được chết tử tế”.
Những người ở bên cạnh Trịnh Lạc vô cùng tức giận, lớn tiếng mắng chửi.
Đám đệ tử kia không phản bác, mà chỉ cúi đầu xấu hổ.
"Ha ha, bọn họ chẳng qua là một đám người thông minh mà thôi, đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Bây giờ Thanh Hà Đường nghèo đến mức không có cơm để ăn. Tại sao họ phải ở lại đây? Ở lại làm đệ tử ăn xin sao?", Trịnh Đan cười nói.
"Mày, mày, mày...”
Một số người đã điên tiết.
"Được rồi! Đừng nói nữa!"
Trịnh Lạc hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Lựa chọn của sư huynh sư đệ các con không hề sai. Nghe này, sư phụ không cho phép các con oán trách, mắng chửi bọn họ, bọn họ chỉ là lựa chọn một con đường thích hợp hơn mà thôi! Các con hiểu không?"
"Sư phụ...”
"Được rồi, các con hãy nghe theo mệnh lệnh cuối cùng của sư phụ”.
"Sư phụ, mời nói”.
"Dù vào nơi dầu sôi lửa bỏng, chúng con cũng sẽ hoàn thành mệnh lệnh của sư phụ!"
Đám người Trường Anh vội đáp.
“Được”, Trịnh Lạc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mấy người các con cũng đi hết qua đó đi”.
Vừa dứt lời mấy người Trường Anh và Tưởng Xà trố mắt nghẹn họng, nhìn Trịnh Lạc bằng ánh mắt không thể tin được.
"Sư phụ, sư phụ... nói gì ạ?"
"Anh Lâm, lát nữa vào trong mong anh đừng nói lung tung, cũng đừng nhìn lung tung người khác. Có những cường giả không cho phép người khác nhìn thẳng, anh cứ đi theo chúng tôi là được, được không?", Tưởng Xà xoay người lại, dặn dò Lâm Chính.
"Ừ", Lâm Chính gật đầu.
Mọi người tiến về phía trước.
"Đứng lại!".
Một tiếng quát vang lên.
Mấy giáo chúng Đông Hoàng Giáo canh giữ ở cửa quát đám Tưởng Xà, Trường Anh, Thải Hồng lại.
"Mấy người đi đâu vậy?", người dẫn đầu nói với thái độ vô cùng cao ngạo.
Tưởng Xà hiểu ra, lập tức đi tới, nhét một gói nhỏ vào tay người kia.
Đám đệ tử giữ núi lập tức tươi cười rạng rỡ.
"Vẫn là Tưởng Xà sư muội hiểu chuyện!".
Đệ tử giữ núi kia mỉm cười, rồi mở túi ra xem.
Mới nhìn một cái, nụ cười của hắn đã lập tức biến mất.
"Đây là cái quái gì vậy? Cô lấy mấy thứ vớ vẩn này ra để bố thí đấy à?".
Hắn nói xong liền ném luôn chiếc túi xuống đất.
Đám người Trường Anh, Thải Hồng đều tỏ vẻ lúng túng.
Trường Anh cố nặn ra một nụ cười, nói: "Thạch sư huynh, thật là ngại quá, hôm nay chúng tôi cũng không có thu hoạch gì, chỉ có chút này, mong sư huynh hiểu cho".
“Hiểu cho? Mẹ kiếp, ông đây hiểu cho các cậu thì ai hiểu cho tôi? Tôi nói cho cậu biết, trong giáo đã hạ nghiêm lệnh nhiều lần, đệ tử trong giáo không được rời khỏi Đông Hoàng Giáo, bây giờ các cậu đang ở ngoài giáo chính là làm trái giáo quy. Muốn vào cũng được, nếu các cậu ngoan ngoãn chấp nhận sự trừng phạt của giáo quy thì có thể vào”.
Dứt lời, người được gọi là Thạch sư huynh kia phất tay, tránh khỏi con đường dẫn vào trong giáo.
Đám người Trình Anh không ai dám đi tới một bước.
Bọn họ trợn tròn hai mắt, nhìn con đường trước mặt với vẻ sợ hãi.
Ai nấy đứng im bất động.
Sự trừng phạt của giáo quy?
Dù là ai cũng biết tầm nghiêm trọng của chuyện này.
Nếu chấp nhận sự trừng phạt của giáo quy, e rằng không chết cũng bị lột một lớp da…
Trình Anh và Tưởng Xà cúi đầu.
Thải Hồng trốn ở phía sau, không nói lời nào.
Không ít người siết chặt nắm tay, vừa sợ vừa tức.
Sợ là sợ giáo quy.
Tức là vì đám đệ tử giữ núi ăn thịt người còn không nhả xương này.
Ai nấy đều rất bối rối.
Mấy đệ tử giữ núi kia ai nấy vênh mặt ưỡn ngực, kiêu ngạo nhìn những người này, kiên nhẫn chờ câu trả lời của bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Bọn họ muốn gì?”.
Trình Anh sửng sốt, ngoảnh sang nhìn, mới nhìn thấy Lâm Chính bước tới.
“Thứ gì có ích cho các võ giả luyện công thì bọn họ đều muốn”, Trình Anh nhỏ giọng đáp.
“Vậy thì thảo dược có thể giúp người ta hoạt huyết mở mạch, cường thân kiện thể cũng được nhỉ?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là được rồi, nhưng thảo dược ở xung quanh núi Đông Hoàng chúng tôi đã bị hái hết rồi, đâu còn thảo dược phù hợp cho việc tu luyện của võ giả chứ?”, Trình Anh lắc đầu nói.
Lâm Chính lấy một chiếc túi nhỏ trong túi áo ra, đưa cho đệ tử giữ núi kia.
Thạch sư huynh liếc nhìn Lâm Chính, cũng không quan tâm người lạ mặt này là ai, giật lấy chiếc túi rồi mở nó ra.
“Cái gì? Đây… đây là Kỳ Tâm Thảo?”, Thạch sư huynh trợn tròn hai mắt, kêu lên thất thanh.
“Kỳ Tâm Thảo?”.
“Trời ơi, Thạch sư huynh, huynh không nhầm đấy chứ?”.
“Bọn họ đưa cho chúng ta bảo bối như vậy sao?”.
“Không thể nào!”.
Các đệ tử giữ núi xung quanh đều xúm lại, kêu lên kinh ngạc.
Đám người Tưởng Xà cũng tỏ vẻ kinh ngạc, tất cả đều quay sang nhìn Lâm Chính.
“Anh Lâm, anh… anh cho bọn họ Kỳ Tâm Thảo sao?”.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính hỏi với vẻ kỳ quái.
“Trời ơi, sao anh lại đưa thảo dược cấp chí bảo như thế này cho bọn họ chứ?”.
“Anh Lâm, anh bị điên à?”.
Bọn họ tức giận oán thán, muốn lấy lại Kỳ Tâm Thảo, nhưng miếng thịt đã ném đi rồi, còn mong con chó nhả ra sao?
“Được rồi, mấy người đừng nói nữa, chẳng phải chỉ là một bông Kỳ Tâm Thảo sao? Chúng ta mau vào thôi”, Lâm Chính bình thản nói.
Loại thảo dược này đương nhiên anh không quan tâm rồi.
Nhưng mọi người đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt như nhìn một kẻ phá gia chi tử.
“Mấy vị sư huynh, chúng tôi có thể vào rồi chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Vào được, vào được! Các cậu nói gì thế? Đây là Đông Hoàng Giáo, là nhà của các cậu mà, các cậu về nhà mà còn không được vào sao? Mau mau mau, mời vào trong!”, Thạch sư huynh nói rất nhiệt tình.
Đám người thuận lợi vào được Đông Hoàng Giáo.
Nhưng trừ Lâm Chính ra, dường như không ai vui vẻ.
Bọn họ cứ cảm thấy mình đã bị thiệt…
Nhưng đây là đồ của Lâm Chính, nên bọn họ cũng không nói được gì.
Men theo hẻm núi vào trong, liền nhìn thấy một con đường nhỏ dài thông vào trong ngọn núi lớn.
Lấy núi làm giáo, chính là Đông Hoàng.
Giáo phái này quả nhiên phi phàm.
Thảo nào nó lại trở thành đại giáo siêu cấp trong lòng vô số người, tuy hiện giờ đã sa sút, nhưng căn cơ thì vẫn còn đó…
Lâm Chính thầm nghĩ.
Vốn tưởng rằng anh sẽ men theo con đường này đi đến cuối, vào tận khu vực trung tâm của Đông Hoàng Giáo, nào biết đi được một nửa, thì Trình Anh dẫn đường đột ngột rẽ hướng, men theo một con đường nhỏ trèo lên trên.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã dừng trước một miếu đường cũ nát ở một nơi vắng vẻ hẻo lánh…
“Đến rồi!”, Trình Anh cười nói.
Lâm Chính nhìn miếu đường cũ nát trước mặt.
Trên miếu đường treo ba chữ lớn.
“Thanh Hà Đường!”.
Chương 1142: Anh ta sắp chết rồi
"Sư huynh về rồi!".
Một giọng nói kinh ngạc cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Chính.
Chỉ thấy trong miếu đường rách nát xuất hiện mấy bóng dáng, một thiếu niên ăn mặc giản dị chạy ra, nhìn thấy đám người Trường Anh về đến nơi, liền vô cùng mừng rỡ, hét vào bên trong.
Lập tức có không ít nam nữ chạy từ trong miếu đường ra để đón tiếp.
"Trường Anh sư huynh, thu hoạch thế nào ạ?".
"Có đổi được thuốc không?".
Mấy đệ tử nhìn Trường Anh, hỏi với vẻ mong đợi.
Nhưng vẻ mặt Trường Anh đầy chán chường, thở dài.
"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hôm nay chúng tôi... không thu hoạch được gì cả", Tưởng Xà bất đắc dĩ nói.
"Gì cơ? Không có thu hoạch?".
"Có gì đâu mà phải ngạc nhiên, nghe nói thời gian này có không ít người của các phe phái cũng ra ngoài "đi săn" đấy”.
Một số người ồn ào nói.
"Sao lại như vậy? Tưởng Xà sư tỷ, bây giờ anh tôi đang bị thương rất nặng, các chị không cướp được đồ, không đổi được thuốc, thì e là anh tôi không qua nổi hôm nay mất! Sao các chị có thể không có thu hoạch gì chứ?".
Một nam đệ tử kích động xông tới, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mấy người họ, gầm lên: "Anh tôi liều mạng vì Thanh Hà Đường, nên mới có kết cục như vậy. Bây giờ anh ấy bị thương nặng, mà các chị còn không cho anh ấy được chút thuốc trị thương nào. Tôi nói cho các chị biết, nếu anh tôi có mệnh hệ gì, thì tôi sẽ không tha cho các chị đâu!".
"Chu Hổ, cậu ăn nói kiểu gì vậy?".
"Láo toét!".
"Cậu thật là to gan, dám ăn nói với sư huynh sư tỷ như vậy! Mau quỳ xuống xin lỗi sư huynh sư tỷ đi!".
"Đúng vậy, mau quỳ xuống xin lỗi đi!".
"Quỳ xuống!".
Mọi người xung quanh trừng mắt nhìn Chu Hổ kia, tức giận mắng.
Nhưng Chu Hổ nghiến chặt răng, không nói lời nào.
"Được rồi, mọi người đừng nói nữa", Trường Anhh lớn tiếng nói.
Lúc này, xung quanh mới dần trở nên yên tĩnh.
"Các cậu buông cậu ấy ra đi! Chu Hổ nói đúng, Chu Long liều mạng vì Thanh Hà Đường chúng ta, bây giờ bị thương nặng, mà chúng ta lại không có khả năng chữa trị cho cậu ấy. Chúng ta có lỗi với cậu ấy, là do tôi vô dụng", Trường Anh khàn giọng nói.
"Sư huynh..."
Mấy người ở bên cạnh rưng rưng nước mắt.
Trường Anh lấy một chiếc túi xẹp lép từ trong túi áo ra, ném cho Chu Hổ.
Chu Hổ hơi ngạc nhiên, chìa tay đón lấy.
"Đây là chút thuốc trị thương cuối cùng của tôi, cậu mang cho Chu Long đi, mong là nó có chút tác dụng", Trường Anh nói.
"Sư huynh, anh... anh còn phải đi chấp hành nhiệm vụ! Nếu trên người không có chút thuốc trị thương nào, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?".
"Dù gì anh cũng phải mang theo chút thuốc bên người để phòng thân chứ".
"Đây là thuốc cứu mạng của anh đấy".
Những người bên cạnh cuống lên, nhao nhao nói.
Nhưng Trường Anh vẫn lắc đầu.
"Bây giờ chẳng phải thuốc này dùng để cứu người đó sao? Chu Hổ, cậu còn không mau đi đi?".
Tiếng quát này khiến Chu Hổ đang đờ đẫn giật nảy mình.
Anh ta nhìn Trường Anh chằm chằm, rồi vẫn cầm chiếc túi xẹp lép kia, xoay người chạy vào Thanh Hà Đường.
Không ít người nhìn Trường Anh với ánh mắt phức tạp.
Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.
Không ngờ Trường Anh này lại tốt bụng và hào phóng như vậy.
"Vào đi".
Trường Anh bình thản nói, rồi dẫn mọi người bước vào Thanh Hà Đường.
Trong miếu đường rất rách nát.
Miếu thờ một tượng thần, Lâm Chính nghĩ mãi vẫn không biết đây là vị thần nào.
Nhưng trong miếu đường có không ít người đang ngồi.
Hầu hết bọn họ đều bị thương, hoặc là ngồi hoặc là nằm bệt dưới đất, có người nhỏ giọng rên rỉ, có người đau đến mức không ngừng run rẩy.
Tiếng ho và tiếng rên rỉ vang khắp sảnh đường.
Nhìn cảnh tượng này, hình như rất nhiều người vừa trải qua một trận đại chiến.
Mới nhìn thì không ai nghĩ đây là người của Đông Hoàng Giáo, mà có vẻ giống... đệ tử Cái Bang hơn.
"Sư muội, em đưa anh Lâm qua bên kia ngồi đi, anh đi gặp sư phụ", Trường Anh lên tiếng, rồi dẫn mọi người đi về phía nội đường.
"Anh Lâm, mời anh ngồi".
Tưởng Xà nặn ra một nụ cười gọi Lâm Chính, sau đó quát cô gái tên Thải Hồng kia: "Con khốn này, còn ngây ra đó làm gì? Mau đi rót trà cho anh Lâm!".
"À, vâng, sư tỷ...", cô gái ngập ngừng một lát rồi ấm ức đi rót trà.
Lâm Chính có chút nghi hoặc.
"Tưởng Xà, tôi thấy thái độ của cô đối với các sư đệ sư muội khác đều rất tốt, đối với Trường Anh sư huynh của cô lại càng tham sống sợ chết, tại sao đối với cô gái tên Thải Hồng này lại cay nghiệt như vậy? Sao vậy? Cô ta từng đắc tội với cô sao?".
"Hả? Việc này...", Tưởng Xà có chút hoảng hốt, chắc là không ngờ Lâm Chính lại hỏi câu này, ấp úng một lúc rồi vội cười đáp: "Không phải... Chỉ là bình thường con ranh này rất ngang bướng, nên tôi hơi nghiêm khắc với cô ta một chút".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu.
Nhưng rõ ràng là anh không tin lời Tưởng Xà.
Có lẽ trong này còn có uẩn khúc.
"A!".
Đúng lúc này, một tiếng hét đau đớn vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người.
Không ít người ngoảnh sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một đệ tử Thanh Hà Đường đang nằm dưới đất bỗng nhiên lăn lộn, vừa ôm ngực vừa kêu rên.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt đầy đau đớn.
Tưởng Xà sửng sốt, vội vàng chạy qua.
Mọi người cũng xúm lại.
"Tất cả tránh ra, tránh ra, Trại Hoa Đà đến rồi!".
Đúng lúc này, một tiếng kêu vang lên.
Trại Hoa Đà?
Cái tên thật là ngạo mạn!
Lâm Chính không khỏi quay sang nhìn.
Chỉ thấy một người khoảng 40 tuổi, trông khá lôi thôi, chen vào đám người, kiểm tra cho người kia.
"Sư thúc, Lý Nam sư đệ không sao chứ?", Tưởng Xà trầm giọng hỏi.
"Hình như vết thương của cậu ta lại phát tác, phải lập tức dùng thuốc giảm đau cho cậu ta, nếu không cậu ta sẽ bị đau đến chết", Trại Hoa Đà trầm giọng nói.
"Vậy thì mau giảm đau đi", có người nói.
"Chúng ta hết thuốc giảm đau rồi".
"Hả? Vậy... vậy lấy đâu ra bây giờ?".
"Tôi không có thuốc giảm đau".
"Tôi chẳng còn thuốc gì cả, số thuốc mà trong giáo cho đã dùng hết từ lâu rồi".
"Vậy phải làm sao bây giờ?".
Bọn họ vò đầu bứt tai, vô cùng sốt ruột.
Tưởng Xà cũng lòng nóng như lửa đốt.
"Thực ra không cần dùng thuốc giảm đau cũng có thể giảm đau, Tưởng Xà, cô có Hoạt Huyết Thảo không?", Trại Hoa Đà cười hỏi.
"Có! Có!".
Tưởng Xà vội vàng gật đầu, rồi lấy ra một túi thuốc đưa cho Trại Hoa Đà.
"Thực ra vết thương kiểu này thì dùng Hoạt Huyết Thảo cũng có thể giảm đau, các cô đừng lo lắng quá".
Trại Hoa Đà toét miệng cười nói.
Dứt lời, ông ta liền lấy thảo dược trong gói thuốc ra, cho vào miệng nhai, sau đó nhổ ra một đống màu xanh dinh dính, rồi lại nhét vào gói thuốc, định đắp lên lồng ngực người kia.
Mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm.
Có Trại Hoa Đà ra tay thì chắc là sẽ không sao.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
"Nếu ông dùng Hoạt Huyết Thảo để giảm đau cho anh ta, tuy anh ta hết đau nhưng mạng cũng chẳng còn".
Chương 1143: Trại Hoa Đà
Mọi người nghe thấy thế đều vô cùng ngạc nhiên, lần lượt ngoảnh lại, mới phát hiện người vừa lên tiếng chính là Lâm Chính.
"Này, anh là ai vậy? Nói hươu nói vượn cái gì thế?".
"Phải đấy, anh là bác sĩ sao? Ăn nói vớ vẩn!".
"Có tin tao đấm chết mày không?".
Mọi người đều nổi giận, trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Trại Hoa Đà cũng dừng tay, ngước lên, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói: "Oắt con, tôi không biết cậu là ai, nhưng cậu dám nghi ngờ y thuật của tôi chính là coi thường tôi. Nếu cậu nghĩ mình có bản lĩnh thì được, cậu chữa đi!".
Dứt lời, Trại Hoa Đà liền ném gói thuốc kia đi, ngồi ở bên cạnh, sắc mặt âm trầm.
Mọi người xung quanh thấy thế thì cuống lên.
"Sư thúc, người đừng tức giận, cứu người quan trọng hơn".
"Phải đấy, Lý sư đệ đau sắp chết rồi, nếu người lại bỏ mặc thì cậu ấy tiêu đời mất".
Bọn họ vội vàng khuyên nhủ.
"Chẳng phải có thần y kia sao? Các cậu bảo cậu ta chữa cho!", Trại Hoa Đà lạnh lùng nói.
Mấy người nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt đẩy lửa giận.
"Trại sư thúc vốn đã tính tình kỳ quái, càng không cho phép ai nghi ngờ y thuật của ông ấy. Thanh Hà Đường chúng ta chỉ có mỗi Trại sư thúc hiểu về y thuật, nếu ông ấy không chịu chữa thì chúng ta chết mất".
"Tên chết giẫm này, rốt cuộc anh ta là ai mà ngông cuồng như vậy?".
"Dù anh ta là ai thì cũng bắt anh ta phải xin lỗi Trại sư thúc!".
"Đúng vậy, phải bắt anh ta xin lỗi Trại sư thúc, chúng ta còn phải nhờ Trại sư thúc chữa bệnh cho chúng ta nữa".
Đám đệ tử nhao nhao nói.
Tưởng Xà cũng cuống lên.
"Anh Lâm, anh đừng xía vào chuyện này nữa, xin hãy anh hãy giúp tôi, xin lỗi Trại sư thúc đi, nếu không chúng tôi thực sự rất khó xử".
Trại Hoa Đà là bác sĩ duy nhất của Thanh Hà Đường, nếu ông ta bỏ mặc sự sống chết của những người này, thì không ai ở Thanh Hà Đường được đảm bảo nữa.
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn đắc tội với Lâm Chính rất nhiều.
Ít nhất đối với Tưởng Xà là vậy.
"Tôi nói sai sao? Ông ta làm vậy, tuy có thể giảm đau, nhưng thực ra là hại người này. Sở dĩ anh ta ôm ngực kêu đau là vì lồng ngực anh ta có máu tụ, khiến mạch máu tắc nghẽn bị vỡ. Nếu các cô dùng Hoạt Huyết Thảo giảm đau cho anh ta, thì dược tính của Hoạt Huyết Thảo sẽ khiến máu trong người anh ta chảy nhanh hơn, dẫn tới càng nhiều mạch máu bị vỡ hơn. Đến lúc đó, mạch máu ở tim của anh ta bị vỡ thì đương nhiên sẽ không còn đau nữa. Dù sao người chết cũng không cảm nhận được đau đớn", Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói.
Anh vừa dứt lời, mọi người đều nghệt mặt ra.
"Khốn kiếp! Cậu nói vậy là có ý gì hả? Ý cậu là cách chữa của tôi sai sao? Ý cậu tôi là lang băm sao?", Trại Hoa Đà nổi trận lôi đình, đập bàn đứng dậy.
"Ông dùng cách này để chữa bệnh mà không phải là lang băm sao?", Lâm Chính nói.
"Cậu... cậu... cậu..."
Trại Hoa Đà tức điên lên, sau đó vung tay, tức giận nói: "Được, cậu là thần y thì cậu chữa đi, ông đây không thèm chữa nữa".
Dứt lời, ông ta phủi tay bỏ đi.
"Trại sư thúc! Trại sư thúc!".
"Trại sư thúc, khoan đã!".
"Trại sư thúc!".
Mọi người cuống quýt kêu lên.
Nhưng không thể ngăn ông ta lại.
Trại Hoa Đà nhanh chóng rời đi.
Mọi người vô cùng tức giận.
"A!".
Đúng lúc này, Lý sư đệ ở dưới đất hét lên thảm thiết, phun ra một cục máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.
“Lý sư đệ, cậu sao rồi?”.
“Chắc không phải là chết rồi đấy chứ?”.
Ai nấy đều vô cùng lo lắng.
“Tất cả là tại thằng chó này!”.
“Mẹ kiếp, chúng ta bắt anh ta lại, đưa đến chỗ Trại sư thúc, bắt anh ta dập đầu xin lỗi Trại sư thúc!”.
“Được!”.
“Bắt ngay anh ta lại! Mẹ kiếp!”.
Nghe thấy đề nghị này, tất cả giáo chúng đều xông tới, định ra tay với Lâm Chính.
“Dừng tay!”.
Tưởng Xà vội vàng quát, ngăn đám đệ tử đang nổi giận lại.
Cô ta biết sự đáng sợ của người này.
Nếu thực sự đánh nhau thì những người đang bị thương này sao có thể là đối thủ của Lâm Chính chứ?
Chỉ sợ lát nữa lại thêm cả đống người bị thương!
“Sư tỷ, sao chị còn bảo vệ người này?”.
“Rốt cuộc đây là ai?”.
Ai nấy tức giận hỏi.
“Anh ta là…”
Tưởng Xà không biết nên giải thích thế nào, suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Anh ta là bạn của đại sư huynh, các cậu đừng có làm bừa, nếu không đại sư huynh không vui thì sẽ hỏi tội các cậu đấy”.
“Bạn của đại sư huynh?”.
Không ít người tỏ vẻ nghi hoặc.
“Cho dù là bạn của đại sư huynh thì cũng không được sỉ nhục Trại sư thúc như vậy. Sư tỷ, nếu Trại sư thúc không chịu ra tay, thì vết thương của chúng tôi cũng không thể khỏi được. Đến lúc đó chúng tôi sẽ chết mất”, có người nói.
“Để tôi khuyên anh Lâm đi xin lỗi Trại sư thúc! Các cậu giải tán đi, không được vô lễ! Không được láo xược, rõ chưa?”, Tưởng Xà quát.
Mọi người siết chặt nắm tay, vô cùng không cam lòng.
Nhưng Tưởng Xà đã nói như vậy, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể giải tán.
Tưởng Xà thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, bất lực nhìn Lâm Chính.
“Anh Lâm, lần này anh định giải quyết thế nào đây?”.
“Là sao?”, Lâm Chính quay sang hỏi.
“Anh coi như là giúp tôi, đến xin lỗi Trại sư thúc đi…”, Tưởng Xà khàn giọng nói.
Chương 1144: Ăn cây táo rào cây sung
"Xin lỗi ư?"
Lâm Chính lắc đầu: "Nếu tôi sai thì tôi nhất định sẽ xin lỗi, nhưng tôi không hề sai, tại sao phải xin lỗi?"
"Anh Lâm, anh có biết bây giờ đối với Đông Hoàng Giáo mà nói, người biết y thuật quan trọng đến cỡ nào không? Mỗi ngày ở Đông Hoàng Giáo đều có chém giết, tranh đấu, mỗi ngày đều có vô số người bị thương! Trước mắt, thứ mà Đông Hoàng Giáo thiếu nhất không chỉ là thuốc mà còn thiếu trầm trọng đội ngũ bác sĩ. Thanh Hà Đường thiếu thốn tài nguyên, hầu như không có bác sĩ nào chịu ở lại Thanh Hà Đường. Nếu không phải Trại sư thúc nể tình đồng môn, ở lại chữa trị cho chúng tôi thì e rằng người của Thanh Hà Đường sớm đã chết vì bị thương nặng", Tưởng Xà hơi kích động nói.
"Nhưng phương pháp trị liệu của ông ta quả thực có vấn đề! Chẳng lẽ... cô cho rằng phương pháp trị liệu của ông ta vẫn là tốt nhất sao? Ông ta chưa từng chữa trị chết người à? Tôi nghĩ rằng phương pháp trị liệu hôm nay của ông ta chắc hẳn đã từng hại chết không ít mạng người rồi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Tưởng Xà hơi run rẩy.
Trước đây, quả thực đã có những ví dụ về bệnh nhân tử vong trong quá trình điều trị.
Nhưng trong mắt rất nhiều người, chẳng qua là đám đồ đệ này bị thương quá nặng, không qua khỏi mà thôi.
"Cô do dự? Chứng tỏ chuyện này đã từng xảy ra”, Lâm Chính nói.
"Anh…”, Tưởng Xà tức giận, không nói nên lời.
Nếu không phải kiêng dè thực lực võ thuật của Lâm Chính quá cao thì cô ta đã sớm tung nắm đấm đánh anh.
Trên thực tế khi ở đây, Tưởng Xà không quá sợ Lâm Chính.
Suy cho cùng, sư phụ của cô ta đang ở đây. Nếu họ đánh nhau thật, cô ta không tin cả Thanh Hà Đường mà không thể đối phó với một thằng ranh bên ngoài!
Sở dĩ cô ta không muốn chọc giận Lâm Chính, là bởi vì không muốn gây ra thương vong không cần thiết!
"Được rồi, nếu anh Lâm không chịu xin lỗi, vậy chuyện này cứ bỏ qua đi, nhưng mong anh Lâm đừng gây thêm phiền phức cho chúng tôi nữa! Cứ coi như không có chuyện gì, được không?”
Tưởng Xà xoay người bước vào trong với khuôn mặt quyến rũ.
Lâm Chính nhắm mắt lại dưỡng thần.
Mục đích anh đến đây không phải thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với những người này, mà là tham gia đại hội Đông Hoàng.
Chỉ cần những người này có thể thuận lợi đưa anh đến tham gia đại hội Đông Hoàng, thì quả thực anh không cần phải nhúng tay vào vài chuyện không cần thiết.
Các đệ tử xung quanh đều liếc mắt nhìn anh.
Bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ vô cùng tức giận.
Lý sư đệ kia bị khiêng vào trong, không rõ sống chết.
Nhưng trong mắt những người này, tên họ Lâm không biết từ đâu chui ra này đã hại chết Lý sư đệ.
Lâm Chính biết những người này đang nghĩ gì, nhưng anh mặc kệ, chỉ nghĩ cách làm thế nào để giành chiến thắng trong đại hội Đông Hoàng.
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói lanh lảnh từ ngoài cửa truyền đến.
"Ôi? Các người làm sao thế này? Sao lại nằm như chó chết trên mặt đất vậy hả? Ha ha, vậy mà còn muốn chống đối với Cổ Linh Đường cơ à? Ta thấy các người đúng là điên rồi!"
Nghe giọng nói này, mọi người đều sửng sốt, nhao nhao nhìn về phía cửa.
Một nhóm đàn ông và phụ nữ mặc đồ lòe loẹt bước vào.
Người vừa lên tiếng là cô gái dẫn đầu.
Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc ngắn khuôn mặt có trang điểm. Cô ta ăn mặc rất diêm dúa lòe loẹt, nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy vẻ khinh thường, ánh mắt cao ngạo đầy coi thường liếc xéo đám người trước mặt.
"Tiểu sư muội?"
Nhiều người thốt lên.
Lâm Chính liếc nhìn cô gái.
Cô gái này cũng đến từ Thanh Hà Đường sao?
Nhưng nhìn cách ăn mặc hoàn toàn khác biệt với Thanh Hà Đường.
"Người này là ai?"
Lâm Chính liếc nhìn cô gái ăn mặc diêm dúa, thầm hỏi nhỏ.
"À... đó là con gái của sư phụ”, Tưởng Xà run rẩy nói.
"Con gái của sư phụ ư? Con gái của đường chủ Thanh Hà Đường?"
"Đúng vậy, nhưng... nhưng cô ta không còn ở Thanh Hà Đường nữa, cô ta đã phản bội sư phụ, phản bội tất cả mọi người, gia nhập Cổ Linh Đường”, Tưởng Xà nói.
"Ồ?"
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
“Bố tôi đâu?”, Trịnh Đan liếc mọi người, cười tủm tỉm nói.
Trong sảnh náo động, sau đó một nhóm người bước ra ngoài.
Tưởng Xà cũng thuộc trong số đó.
Mấy người họ đứng phía sau một người đàn ông trung niên.
Khuôn mặt người đàn ông già nua, tóc hai bên thái dương đã bạc. Trên mái tóc dài cũng có nhiều sợi bạc trắng, đôi mắt càng trũng sâu, trông rất phờ phạc.
Ông ta là Trịnh Lạc – đường chủ Thanh Hà Đường!
Cách ăn mặc của ông ta rất chỉnh tề gọn gàng, nhưng cũng giản dị. Nếu không phải bên hông treo lệnh bài đường chủ thì sẽ không ai biết ông ta chính là đường chủ.
“Mày đến đây làm gì?"
Sắc mặt người đàn ông hơi u ám, khàn giọng nói.
“Bố, sao bố lại lạnh lùng như vậy, dù sao con cũng là con gái của bố mà!”, cô gái liếc Trịnh Lạc, cười nói.
"Con gái ư? Hừ, tao không có loại con gái ăn cây táo rào cây sung như mày!", Trịnh Lạc lạnh lùng nói.
"Bố, bố nói như vậy là có ý gì? Con làm vậy cũng vì muốn tốt cho Thanh Hà Đường và tất cả mọi người! Bố nhìn mọi người mà xem, ai nấy đều giống như con chó chết! Nhìn vết thương trên người bọn họ kìa, rất nhiều vết thương đã mưng mủ, hôi quá đi mất… Bố, nếu bố không chữa trị cho họ, cứ để vết thương của họ tiếp tục nặng hơn thì họ sẽ toang. Chẳng lẽ bố thực sự muốn người của Thanh Hà Đường chết hết?", Trịnh Đan cười toe toét nói.
"Mày…", Trịnh Lạc điên tiết.
"Hợp nhất với Cổ Linh Đường đi! Sau khi hợp nhất, mọi người sẽ có đủ lương thực, thuốc và tài nguyên, mọi người sẽ có được tất cả”, Trịnh Đan lại nói.
Lời nói đầy cám dỗ.
Nhiều người thở hổn hển, trong lòng đã dao động.
Chương 1145:Mệnh lệnh cuối cùng
Mọi người ngơ ngác liếc nhìn Trịnh Đan, trong mắt ai nấy đều nóng hừng hực.
Lương thực!
Thuốc men!
Đây là những thứ mà mọi người thiếu nhất vào lúc này.
Đặc biệt là hiện nay nhiều người đang khổ sở chịu đựng đau đớn bệnh tật, tự nhiên sẽ khao khát những loại thuốc tốt đó...
“Cô nằm mơ đi!”, nghe Trịnh Đan nói như vậy, mấy người Trường Anh, Tưởng Xà vô cùng tức giận.
"Sư muội, cô quá hỗn láo rồi đấy! Cô muốn diệt sạch Thanh Hà Đường luôn sao?"
"Bố của cô đảm nhiệm chức đường chủ của Thanh Hà Đường mấy chục năm, ông ấy đã dồn hết tâm huyết vào Thanh Hà Đường, cũng thừa kế ý chí của những người đi trước trong Đông Hoàng Giáo. Vậy mà cô muốn thôn tính nó sao? Cô đúng là đồ đại nghịch bất đạo!”
Mọi người đều hết sức phẫn nộ, chỉ trích mắng nhiếc.
Sắc mặt Trịnh Lạc trầm xuống, nghiêm túc nói: "Đan Đan, nếu mày muốn thôn tính Thanh Hà Đường thật thì tao khuyên mày nên bớt mơ mộng đi, cho dù bố của mày có chết cũng sẽ không để mày đạt được ý đồ đâu!"
“Vậy bố nhẫn tâm nhìn những người này chết vì bị thương nặng sao?”, Trịnh Đan cười nói, chỉ vào các đệ tử Thanh Hà Đường đang có mặt.
Sắc mặt Trịnh Lạc đột nhiên thay đổi.
"Ý mày là gì?"
"Ý gì ư? Chuyện này chắc không cần con phải nói nhiều nữa nhỉ? Bố à, mỗi người bọn họ đều bị thương, nhẹ có nặng có. Người nào nhẹ thì gắng gượng một thời gian cũng lành, người nào nặng nếu không được chữa trị kịp thời thì không thể chống đỡ được mấy ngày. Bố à, bố cứ trơ mắt nhìn đệ tử của Thanh Hà Đường từng người một chết đi, bố đúng là một đường chủ tốt, một trưởng lão tốt, một sư phụ tốt!", Trịnh Đan che miệng, cười hì hì nói.
Sắc mắt Trịnh Lạc u ám.
Đám người Thanh Hà Đường cũng rất lo lắng.
"Tiểu sư muội, cô đang nói gì thế?"
"Cô im đi!"
"Tôi nói cho cô biết, cho dù bọn ta có chết vì bị thương nặng cũng tuyệt đối sẽ không dùng thuốc của Cổ Linh Đường các người”.
"Đúng vậy, ông đây thà chết vinh còn hơn sống nhục”.
"Cô đang muốn chia rẽ chúng tôi thôi”.
Đủ loại thanh âm phẫn nộ vang lên không dứt, nhiều người thậm chí còn muốn xông lên đánh Trịnh Đan một trận. Mặc dù cô ta là phụ nữ, còn là con gái duy nhất của sư phụ, nhưng ánh mắt của họ nhìn về phía cô ta lại đầy vẻ oán hận.
"Đan Đan, mày nghe thấy những lời bọn họ nói rồi chứ? Tao sẽ không nói thêm gì nữa, các người đi đi”, Trịnh Lạc bình tĩnh liếc nhìn, khàn giọng nói.
"Ha ha, bố yêu quý ơi, như vậy là bố thật sự muốn bọn họ chết oan uổng, đúng không?", Trịnh Đan híp mắt cười nói.
Trịnh Lạc cau mày.
Đúng lúc này, một giọng nói hoảng hốt vang lên.
"Sư phụ, con không muốn chết! Con muốn sống, muốn sống thật tốt, con còn muốn luyện võ công tuyệt đỉnh! Con không muốn chết đâu!"
Giọng nói này thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Vừa nhìn đã thấy một đệ tử què chân ngồi dưới đất than vãn khóc lóc.
"Chết tiệt! A Vượng, anh đang la hét gì vậy? Anh chẳng qua chỉ bị què chân, không chết được đâu! Mau câm miệng lại!", người bên cạnh hét lên.
"Què chân chẳng lẽ còn không nghiêm trọng sao? Tôi là một người luyện võ! Nếu tôi bị tàn phế thì khác gì chết đâu cơ chứ?", người đàn ông khóc thút thít.
Những người bên cạnh lập tức im bặt.
Đúng vậy!
Đối với người luyện võ mà nói, bị tàn phế thực sự đồng nghĩa với cái chết.
Dùng cơ thể tàn phế để luyện võ, nếu không có thiên phú bẩm sinh thì rất khó thành công, mồ hôi và công sức phải bỏ ra thật sự quá nhiều.
Mọi người rơi vào im lặng.
Không ai chỉ trích A Vượng nữa.
Suy cho cùng, anh ta cũng không sai.
“A Vượng, con muốn đi Cổ Linh Đường sao?”, Trịnh Lạc hít sâu một hơi, nhìn A Vượng hỏi.
"Muốn, muốn đi, ai có thể chữa khỏi cho con thì con sẽ đi theo người đó!", A Vượng khóc lóc nói.
"Được, vậy con đi đi”, Trịnh Lạc khàn giọng nói.
“Sư phụ, sư phụ không trách con sao?”, A Vượng nghẹn ngào nói.
"Sao sư phụ lại trách con chứ? Con không hề sai, con chỉ đang cố gắng sống sót mà thôi. Ngược lại, sư phụ quá kém cỏi, tuy rằng sư phụ phụ trách Thanh Hà Đường mấy chục năm, nhưng lại đi đến bước đường ngày hôm nay, quả thực sư phụ có trách nhiệm không thể trốn tránh! A Vượng, con không cần phải ở lại Thanh Hà Đường, con đi đi!", Trịnh Lạc nói với vẻ mặt ôn hòa.
"Sư phụ!"
A Vượng khóc lóc, quỳ xuống đất dập đầu trước Trịnh Lạc.
"Đứng dậy đi”.
Trịnh Lạc vội vàng đỡ A Vượng.
“Cám ơn sư phụ”, A Vượng lau nước mắt nước mũi.
Trịnh Lạc gật đầu, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn đám người xung quanh.
Nhưng vừa nhìn, ông ta đã chấn động.
Ông ta đã thấy ánh mắt đó của nhiều đệ tử Thanh Hà Đường xung quanh mình.
Loại ánh mắt ngưỡng mộ, khao khát, chờ đợi...
Trịnh Lạc không phải là một kẻ ngốc.
Sao ông ta có thể không biết suy nghĩ của những đệ tử này chứ?
"Thời thế thay đổi, lòng người đổi thay sao?”
Trịnh Lạc nhắm mắt hồi lâu, thở dài nói:
"Trong số các con, ai muốn tới Cổ Linh Đường thì có thể đi cùng họ, sư phụ không trách các con!"
"Sư phụ!"
Hốc mắt của không ít người đỏ hoe, lo lắng nhìn Trịnh Lạc.
"Đi đi, các đệ tử, sư phụ không có ý gì khác, chỉ là sư phụ giờ phút này thật sự lực bất tòng tâm. Thanh Hà Đường ra nông nỗi này là do sư phụ vô dụng. Sư phụ cũng không thể làm ảnh hưởng đến tương lai của các con. Đi đi, đi hết đi!", Trịnh Lạc thở dài .
"Sư phụ, con sẽ không đi đâu cả! Con sẽ ở lại Thanh Hà Đường!", Trường Anh quỳ xuống, khóc sụt sùi.
"Sư phụ, con cũng không đi!"
"Sư phụ!"
Mấy người Tưởng Xà cũng lần lượt quỳ xuống.
Nhưng ... không phải ai cũng giống như họ.
Vẫn có những đệ tử chần chừ, cuối cùng có người dẫn đầu đi về phía Trịnh Đan.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai.
Có người thứ hai sẽ có người thứ ba.
Dần dần, càng lúc càng đông.
Một lúc sau, hơn một nửa số đệ tử của Thanh Hà Đường đã đứng sau lưng Trịnh Đan.
Mọi người đều chết lặng.
"A Mao! Anh... anh đang làm gì vậy?"
"Sa sư đệ! Đệ dám phản bội sư môn ư?”
"Lưu sư muội, sư phụ đối xử với em không tệ, sao... em lại phản bội sư phụ?"
"Các người đều là lũ khốn nạn! Tất cả các người sẽ không được chết tử tế”.
Những người ở bên cạnh Trịnh Lạc vô cùng tức giận, lớn tiếng mắng chửi.
Đám đệ tử kia không phản bác, mà chỉ cúi đầu xấu hổ.
"Ha ha, bọn họ chẳng qua là một đám người thông minh mà thôi, đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Bây giờ Thanh Hà Đường nghèo đến mức không có cơm để ăn. Tại sao họ phải ở lại đây? Ở lại làm đệ tử ăn xin sao?", Trịnh Đan cười nói.
"Mày, mày, mày...”
Một số người đã điên tiết.
"Được rồi! Đừng nói nữa!"
Trịnh Lạc hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Lựa chọn của sư huynh sư đệ các con không hề sai. Nghe này, sư phụ không cho phép các con oán trách, mắng chửi bọn họ, bọn họ chỉ là lựa chọn một con đường thích hợp hơn mà thôi! Các con hiểu không?"
"Sư phụ...”
"Được rồi, các con hãy nghe theo mệnh lệnh cuối cùng của sư phụ”.
"Sư phụ, mời nói”.
"Dù vào nơi dầu sôi lửa bỏng, chúng con cũng sẽ hoàn thành mệnh lệnh của sư phụ!"
Đám người Trường Anh vội đáp.
“Được”, Trịnh Lạc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mấy người các con cũng đi hết qua đó đi”.
Vừa dứt lời mấy người Trường Anh và Tưởng Xà trố mắt nghẹn họng, nhìn Trịnh Lạc bằng ánh mắt không thể tin được.
"Sư phụ, sư phụ... nói gì ạ?"