-
Chương 1056-1060
Chương 1056: Lộ chân tướng
Hai người bị Lâm Chính vạch trần tại trận, không cãi được lời nào. Người dân xung quanh cũng ý thức được đây là âm mưu của bọn họ, liền lớn tiếng chỉ trích.
Đinh Tập Vĩ và người đàn ông gầy gò kia như chuột qua đường, bị mọi người chửi rủa đánh đập. Nếu không phải hiện trường còn có cảnh sát duy trì trật tự, thì e là bọn họ đã bị quần chúng phẫn nộ đánh chết rồi.
Mấy cảnh sát bước tới.
"Anh Đinh, anh Lưu, chúng tôi nghi ngờ các anh có liên quan đến vụ án doanh nghiệp và vụ án phỉ báng, mời các anh đi theo tôi", một cảnh sát lạnh lùng nói.
Hai người không còn gì để nói, liền theo cảnh sát lên xe.
Nhậm Quy, người nhà họ Vương và Cư Chí Cường đang ở trong chiếc xe đỗ ven đường chứng kiến tất cả vụ việc.
Sắc mặt bọn họ vô cùng âm trầm.
"Thua rồi, thua hết rồi", ông cụ Vương hít sâu một hơi nói.
Ông ta bỗng chốc như già đi mấy tuổi.
Nhậm Quy chẳng nói chẳng rằng, chỉ châm một điếu thuốc, nhưng bàn tay châm thuốc đang run rẩy.
Rõ ràng ông ta cũng biết điều này có nghĩa là gì, ông ta biết rất rõ hành động này của thần y Lâm sẽ gây ra bao nhiêu ảnh hưởng cho kế hoạch của ông ta.
Nhưng chưa tiến hành đến bước đó, thì ông ta nghĩ mình vẫn còn cơ hội.
"Cứ tiếp tục xem đi, xem thần y Lâm này... còn thủ đoạn nào nữa không", Nhậm Quy nhỏ giọng nói.
Ông ta vẫn chưa hết hy vọng.
Hai người Đinh Tập Vĩ bị đưa đi, đám thủy quân do Nhậm Quy và người nhà họ Vương mời tới không dám làm loạn nữa, chỉ đành lặng lẽ rời đi.
Bọn họ nhận tiền làm việc, nhưng không muốn bị cảnh sát đưa đi.
Huống hồ có nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở đây như vậy, cho dù bọn họ muốn vu oan, thì cũng phải có cớ mà vu oan chứ!
Những nhân sĩ quyền uy này hoàn toàn có thể đánh tan những lời phỉ báng và vu oan của bọn họ.
Dù sao hiện giờ trên cả thế giới cũng không có tập thể nào có quyền uy như bọn họ.
Lâm Chính tiếp tục khám bệnh miễn phí.
Các chuyên gia được mời đến thì yên lặng ngồi xem bên cạnh.
Nhất là các bác sĩ nổi tiếng trong nước.
Có thể tận mắt chứng kiến Lâm Chính châm cứu bắt mạch ở khoảng cách gần như thế này, cũng coi như một chuyện may mắn đối với bọn họ.
"Thần y Lâm đúng là yêu nghiệt thiên tài, tôi hành nghề y cả đời mà chưa thể đạt tới y thuật như cậu ấy. Đời này coi như sống hoài sống phí", danh y Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành thở dài nói.
"Tiền bối nói đùa rồi, y thuật không phân cao thấp, mà quan trọng là cứu người. Bác sĩ có thể cứu người thì đều là thần y. Cả đời ông đã cứu sống vô số người, riêng điều này thì vãn bối không thể bằng được", Lâm Chính mỉm cười nói.
Khấu Quan sửng sốt, sau đó cười lớn, vuốt râu gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Chính lại càng tán thưởng hơn.
Đám người Anna, Jesse cũng châu đầu ghé tai, bàn tán về y thuật của Lâm Chính.
Một tiếng sau, sau khi bà lão kia uống thuốc đã sắc, thì lập tức được kiểm tra lại.
Kết quả kiểm tra vừa có, lập tức khiến mọi người chấn động.
Các chỉ số của bà ta nhanh chóng giảm xuống, gần bằng mức của người bình thường.
Nhận được tin này, các chuyên gia của nước D và nước E được mời tới đều không ngồi yên được nữa, lập tức bước tới đích thân kiểm tra cho bà lão kia.
"Không thể nào!".
"Trong một thời gian ngắn đã khống chế được tình trạng của bệnh nhân bị bệnh nhồi máu não, và giảm nhẹ... Đúng là hoang đường!".
Hai người kinh ngạc kêu lên, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được: "Cậu Lâm, sao cậu có thể làm được?".
Lâm Chính mỉm cười, nói mấy câu.
Nhưng có vẻ hai người họ không hiểu lắm.
"Các ông cứ bình tĩnh, lát nữa tôi sẽ tuyên bố một chuyện", Lâm Chính cười nói.
Hai người họ gật đầu, quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt đầy mong chờ.
Nhậm Quy và ông cụ Vương ở trong xe đưa mắt nhìn nhau, trong lòng run sợ.
Lại một tiếng nữa trôi qua, bây giờ đã là 12 giờ trưa.
Lâm Chính dừng lại.
"Mọi người đừng xếp hàng nữa, buổi chiều tôi sẽ khám tiếp, mọi người có thể về nhà ăn cơm rồi", Lâm Chính nói.
Các bệnh nhân ở phía sau nghe thấy thế thì đều thở dài, đang định rời đi.
Các phóng viên cũng chuẩn bị thu dọn ra về.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
"Nhưng trước đó, tôi vẫn còn một chuyện muốn tuyên bố".
Tất cả mọi người lập tức dừng bước.
Jesse, Anna, Mạc Thanh và bác sĩ nổi tiếng các nước đều bước tới.
Lâm Chính rút ra mấy tờ giấy trong kẹp văn kiện mà Mã Hải đưa cho, đặt lên bàn từng tờ một.
"Chuyện tôi muốn nói cũng là chuyện được rất nhiều người quan tâm hiện giờ, đó chính là thuốc trị nhồi máu não của Dương Hoa chúng tôi bị người ta chất vấn là có vấn đề. Tôi muốn mượn cơ hội hôm nay để nói với tất cả các bệnh nhân một chuyện, thuốc trị nhồi máu não của chúng tôi không có bất cứ vấn đề gì. Sau khi Hiệp hội Y tế Quốc tế cùng với tổ chức y học của các nước giám định thuốc đặc trị của Dương Hoa chúng tôi xong đã chứng minh được điều này. Cả chứng cứ giám định của các tổ chức hiệp hội y học trong nước, tôi sẽ cho người đăng lên mạng sau, mọi người có thể lên mạng xem".
Ai nấy đều ngạc nhiên.
Không ngờ thần y Lâm lại mang thứ này ra.
"Ngoài ra, ở đây còn một phần nữa".
Lâm Chính cầm một tờ giấy nói.
"Đây lại là kết quả giám định của nước nào vậy?", có người không nhịn được hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: "Đây không phải là kết quả giám định thuốc của Dương Hoa chúng tôi, mà là một bản báo cáo kiểm tra".
"Báo cáo kiểm tra?".
Mọi người ngạc nhiên.
"Đúng, đây là báo cáo kiểm tra của mấy bệnh nhân bị bệnh nhồi máu não nặng hiện giờ đang nằm ở bệnh viện Nhân Dân Giang Thành. Sự thật cho thấy, trước khi bọn họ dùng thuốc trị nhồi máu não, đã cùng sử dụng một thứ xung khắc với dược tính của thuốc trị nhồi máu não. Thứ đó là xà phòng thơm, chính nó đã khiến bệnh tình của mấy bệnh nhân trở nên nặng hơn", Lâm Chính lớn tiếng nói.
"Xà phòng thơm?".
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Là xà phòng thơm của hãng nào vậy?", một phóng viên vội hỏi.
"Không phải là xà phòng thơm của hãng nào, mà là một loại xà phòng thơm vẫn chưa bán ra thị trường, nơi sản xuất của nó chính là nhà máy thuộc tập đoàn Thiên Hằng", Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền trở nên xôn xao.
Nhậm Quy đang ở trong xe giật nảy mình, điếu thuốc trượt khỏi tay rơi xuống đất...
Chương 1057: Cắn ngược lại
Những lời nói của Lâm Chính chẳng khác nào một quả bom nặng ký, ném vào đầu mỗi người đang xem trực tiếp.
Dù là những người đang có mặt ở hiện trường hay đang xem qua màn hình cũng đều ngớ người ra.
Không ai ngờ được Lâm Chính lại có được thứ này.
“Chuyện gì thế này? Tại sao thần y Lâm lại biết mấy bệnh nhân kia dùng xà phòng thơm do chúng ta sản xuất? Lẽ nào lúc trước ông không xóa sạch dấu vết, để thần y Lâm tìm được manh mối sao?”, ông cụ Vương nổi giận, lập tức chất vấn Nhậm Quy.
“Sao có thể chứ? Chúng tôi đã dừng sản xuất loại xà phòng thơm này từ lâu, cũng không có ý định bán ra ngoài thị trường, thậm chí dây chuyền sản xuất cũng đã bị tôi cắt đứt. Thần y Lâm không thể điều tra đến đây được”, Nhậm Quy vội vàng giải thích.
“Vậy thì… chuyện này là sao đây?”, Cư Chí Cường run giọng nói.
Mấy ông trùm ở trong xe đều vô cùng lo lắng.
“Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được, nếu cứ để thần y Lâm tiếp tục như vậy, thì dư luận sẽ bị bẻ lái, tất cả những nỗ lực trước đây của chúng ta sẽ đổ sông để bể”, ông cụ Vương trầm giọng nói.
“Ý của ông Vương là…”, Nhậm Quy nhìn về phía ông ta.
“Xuống xe, chúng ta đối chất trực tiếp với cậu ta. Hôm nay hoặc là thằng nhãi họ Lâm này chết, hoặc là chúng ta chết!”, ông cụ Vương quát.
Mọi người gật đầu, bây giờ cũng không còn cách nào khác.
Mấy tờ chứng minh này của Lâm Chính lập tức dấy lên sóng to gió lớn.
Những người có mặt đều bàn tán xôn xao.
“Xem ra thuốc của Chủ tịch Lâm không có vấn đề gì!”.
“Chúng ta trách nhầm cậu ấy rồi!”.
“Chủ tịch Lâm bị đối thủ cạnh tranh vu oan, nên mới như vậy!”.
“Chúng ta đều bị người ta dắt mũi rồi!”.
“Là Thiên Hằng! Là Nhậm Quy của Thiên Hằng giở trò!”.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ tẩy chay Thiên Hằng!”.
“Đúng, tẩy chay Thiên Hằng!”.
“Tẩy chay Thiên Hằng!”.
“Tẩy chay Thiên Hằng!”.
“Tẩy chay Thiên Hằng!”.
Quần chúng hò hét.
Còn màn hình trực tiếp cũng nhảy chữ điên cuồng.
Mã Hải mỉm cười.
Không chỉ Nhậm Quy mời thủy quân, mà Dương Hoa cũng làm vậy.
Quyền bẻ lái dư luận đã nằm trong tay Lâm Chính, lại thêm những minh chứng công khai kia, đủ để làm chứng cứ vững chắc.
Dù sao kết quả giám định trong nước cũng không có vấn đề gì, còn kết quả giám định của mấy nước khác cũng chứng minh là nó an toàn.
Như vậy còn chưa đủ sức thuyết phục sao?
Nếu không thì còn thứ gì có thể chứng minh thuốc này quả thực không có vấn đề chứ?
Thấy dư luận trên mạng và ở hiện trường đã hoàn toàn chuyển hướng, đám người Mã Hải thở phào nhẹ nhõm.
Tô Nhu và Lạc Thiên ở bên dưới cũng tươi cười rạng rỡ.
“Mình biết mà! Chắc chắn thần y Lâm có thể làm được! Chắc chắn anh ấy có thể làm được!”, Lạc Thiên kích động vỗ tay.
“Đứng trước thực lực tuyệt đối, những âm mưu quỷ kế này sẽ không có bất cứ tác dụng gì. Dù sao đám người Nhậm Quy cũng không hề biết rốt cuộc y thuật của thần y Lâm đã đạt tới cảnh giới nào”, Lạc Bắc Minh cũng lắc đầu nói.
Đám người Châu Ngải, Tề Trọng Quốc cũng luôn miệng khen hay.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tình hình đã bị Dương Hoa xoay chuyển.
Bây giờ, chỉ cần thuốc đặc trị của Dương Hoa không bị ảnh hưởng, đám người Nhậm Quy chỉ chèn ép về kinh tế thì không thế dồn Dương Hoa vào chỗ chết được.
Nếu không bị dồn vào chỗ chết, chỉ cần đi theo con đường thuốc đặc trị này, thì tương lai Dương Hoa cũng đủ trở nên lớn mạnh, sớm muộn sẽ trở thành đại họa của đám người Nhậm Quy.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Không bằng không chứng! Tất cả chỉ là những lời vô căn cứ!”.
Câu này vừa dứt, xung quanh lập tức trở nên yên lặng hẳn, tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nhậm Quy và ông cụ Vương dẫn theo một đám người bước vào.
“Là giám đốc Nhậm của Thiên Hằng!”.
“Giám đốc Nhậm đến rồi!”.
Không biết là ai kêu lớn.
Các phóng viên như phát cuồng, nhanh chóng lao về phía Nhậm Quy.
Đám đông liền mất khống chế.
Một số bệnh nhân lập tức xông về phía Nhậm Quy, vẻ mặt vô cùng tức giận, trong mắt bọn họ, Nhậm Quy chính là tội đồ.
Cảnh sát không ngăn nổi đám người đang phẫn nộ, vội vàng hét vào bộ đàm: “Kêu gọi tổng bộ! Kêu gọi tổng bộ! Tăng chi viện khẩn cấp! Tăng chi viện khẩn cấp!”.
Lại thêm mấy chiếc xe nhanh chóng phi tới, rất nhiều cảnh sát ập đến, lúc này mới ổn định được hiện trường suýt nữa thì mất khống chế.
Ống kính máy ảnh chĩa về phía đám người Nhậm Quy, chụp lia lịa.
Trên mạng cũng xôn xao.
Nhưng Nhậm Quy hoàn toàn phớt lờ, chỉ tay vào Lâm Chính quát: “Chủ tịch Lâm, vừa rồi cậu nói mấy bệnh nhân bị nặng của bệnh viện thành phố dùng xà phòng thơm do tập đoàn Thiên Hằng chúng tôi sản xuất, nên mới khiến bệnh tình nặng hơn! Tôi muốn biết cậu có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì chính là cậu phỉ báng tôi! Tôi có thể kiện cậu!”.
“Ông nghĩ tôi không có chứng cứ sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đương nhiên rồi, Chủ tịch Lâm, tôi biết cậu có ý kiến với chúng tôi, cũng biết tại sao cậu lại có ý kiến với chúng tôi! Bởi bì cậu đã lấy trộm phương thuốc thuốc mới của chúng tôi!”, Nhậm Quy hừ một tiếng.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người lập tức ồ lên.
“Ông nói cái gì?”.
“Giám đốc Nhậm, ông có thể nói rõ ràng được không?”.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.
Một số bác sĩ nổi tiếng trong nước lập tức đứng lên chất vấn.
“Chẳng phải mấy ngày trước thần y Lâm đã mở cuộc họp báo, tuyên bố sắp cho ra mắt thuốc đặc trị bệnh tiểu đường sao? Trên thực tế, thuốc đặc trị bệnh tiểu đường này là do tập đoàn Thiên Hằng chúng tôi nghiên cứu điều chế ra. Sau khi nghiên cứu ra loại thuốc này, chúng tôi đã mời thần y Lâm cùng giao lưu, nhưng không ngờ cậu ta lại bỉ ổi như vậy, ăn trộm phương thuốc của chúng tôi. Còn muốn đưa thuốc mới ra thị trường trước chúng tôi! Kính thưa quý vị, đây chính là loại tiểu nhân bỉ ổi nhưng lại tỏ vẻ đạo mạo, các vị đừng để cậu ta lừa!”, Nhậm Quy nổi giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt Lâm Chính, lớn tiếng mắng.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều xì xào.
“Đây là thật hay giả vậy?”.
“Thần y Lâm lấy trộm phương thuốc của giám đốc Nhậm?”.
“Chắc là giả chứ nhỉ? Tôi chưa từng nghe nói tập đoàn Thiên Hằng làm thuốc bao giờ cả”.
“Thế tại sao giám đốc Nhậm lại nói vậy?”.
“Mọi người đừng vội đưa ra kết luận, nhỡ lại có thay đổi thì sao?”.
Quần chúng bất đồng ý kiến, cảm xúc cũng không còn kích động như vừa rồi nữa.
Đám người Tô Nhu và Lạc Thiên thì lo sốt vó lên.
Tề Trọng Quốc cũng hốt hoảng.
Ai mà ngờ được Nhậm Quy còn có chiêu này chứ?
“Nói vậy là ông cũng có thuốc đặc trị bệnh tiểu đường?”, Lâm Chính vô cùng bình tĩnh, lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên, hơn nữa thuốc của chúng tôi đã mang đi giám định thử nghiệm rồi, tôi nghĩ sẽ nhanh chóng có kết quả thôi”, Nhậm Quy cười khẩy đáp.
Ông ta chắc chắn Lâm Chính không ngờ được mình còn có chiêu này.
Sau khi tất cả người nhà họ Vương bị Dương Hoa đuổi việc, mà ông ta vẫn có thể lấy được thứ cơ mật như vậy.
Đây gần như là sát chiêu cuối cùng của ông ta.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Tôi có thể chờ kết quả thử nghiệm của ông, bởi vì tôi biết chắc chắn nó sẽ không được thông qua!”.
Chương 1058: Đối chất
Nhậm Quy nghe thấy thế thì sửng sốt.
Ông ta nhìn thấy được vẻ mặt tràn trề tự tin của Lâm Chính.
Cứ như anh đã lường trước được việc này vậy.
“Không thông qua? Sao nào? Chủ tịch Lâm, lẽ nào thuốc của tôi là do cậu giám định?”, Nhậm Quy lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đương nhiên là không rồi! Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, thực ra phương thuốc mà người ông cài cắm bên cạnh tôi lấy trộm chưa được hoàn chỉnh. Thuốc mà ông nghiên cứu điều chế ra không đủ để chữa bệnh tiểu đường. Nếu ông dùng một phương thuốc còn thiếu sót để chữa trị cho bệnh nhân thì chỉ có hại bọn họ thôi”, Lâm Chính nói.
Nhậm Quy nghe thấy thế thì giật thót trong lòng, nhưng lúc này ông ta cũng không nghĩ được nhiều nữa, sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Vớ vẩn, sao thuốc của chúng tôi có thể thiếu sót được chứ? Cậu đừng đổi trắng thay đen nữa!”.
“Sao nào? Giám đốc Nhậm không tin hả? Được, vậy chúng ta hãy đối chất đi. Thuốc mới của ông vẫn chưa ra mắt đúng không? Hay là… để tôi nói cho mọi người biết, phối phương thuốc mới của ông có những gì nhé?”, Lâm Chính nói.
“Cậu lấy trộm phương thuốc của tôi, còn không biết phối phương của tôi sao?”, Nhậm Quy hừ một tiếng.
“Ông cứ bình tĩnh, chờ tôi nói phương thuốc của ông ra đã, rồi tôi sẽ nói cho mọi người biết phương thuốc đặc trị bệnh tiểu đường của Dương Hoa chúng tôi. Ông nghe xong sẽ biết tất cả thôi”.
Nhậm Quy nghe thấy thế, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không lành.
Lâm Chính cười nhạt, rồi đọc “phương thuốc” của Nhậm Quy ra.
“Phương thuốc mà ông tự xưng là nghiên cứu điều chế ra do “cây hạnh” làm thuốc dẫn, phối hợp với cây cát cánh, nhân sâm, đương quy, hạt hướng dương điều hòa, lại thêm mười mấy dược liệu trung hòa điều chế như hoa mạn, cỏ tam thủy… Giám đốc Nhậm, không biết tôi nói có đúng không?”.
Sắc mặt Nhậm Quy trở nên khó coi.
Ông ta rất muốn phủ nhận, nhưng thuốc và phối phương đã được mang đi giám định, chỗ giám định đã có phương thuốc, ông ta không thể phủ nhận được, nếu không người ta công bố phương thuốc ra ngoài, thì chẳng phải là tự vả mặt mình sao?
“Phải thì sao nào? Đồ ăn trộm!”, Nhậm Quy tức giận nói.
“Tôi còn chưa nói phương thuốc của tôi ra mà, ông cứ bình tĩnh”.
“Chẳng phải phương thuốc của cậu chính là cái này sao?”, Nhậm Quy hừ một tiếng, đáp.
Lâm Chính lắc đầu: “Không không không, phương thuốc tôi không giống của ông lắm”.
“Cậu có ý gì…”
“Phương thuốc của tôi do trường khanh, trầm hương, tiễn thu làm thuốc dẫn, phối hợp với quân thiên tử, thiên đông, ngọc trúc, long cốt, long quỳ trung hòa, lại kết hợp thêm bí phương gia truyền của tôi điều hòa sắc nấu… Giám đốc Nhậm, nếu ông nói tôi lấy trộm phương thuốc của ông, thì tại sao phương thuốc của chúng ta lại khác nhau hoàn toàn như vậy?”, Lâm Chính bình thản nói.
Anh vừa dứt lời, Nhậm Quy liền tái mặt, lùi lại liên tục, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Chính, mãi không thốt nên lời.
Phương thuốc trong tay hai người khác nhau hoàn toàn?
Không có vị thuốc nào giống nhau!
Như vậy sao có thể coi là ăn trộm chứ?
Đầu óc Nhậm Quy trở nên hỗn loạn.
“Ông rất tò mò đúng không? Tại sao phương thuốc mà người ông phái tới đưa cho ông lại khác hoàn toàn phương thuốc do tôi nghiên cứu điều chế ra? Tôi nói cho ông biết, thực ra nguyên nhân rất đơn giản, từ đầu đến cuối, tôi vẫn có hai phương thuốc, một phương thuốc giả được chuẩn bị để đề phòng bị gián điệp thương mại lấy trộm, phương thuốc còn lại mới là thật. Đây chính là công tác bảo mật của Dương Hoa chúng tôi, phương thuốc mà ông thăm dò được chính là giả”, Lâm Chính cười nhạt đáp.
“Không! Cậu nói dối! Cậu là đồ nói dối! Phương thuốc trong tay tôi mới là thật, nó là thật!”, Nhậm Quy có chút mất khống chế, lớn tiếng gào lên.
“Là thật hay giả, chỉ cần kết quả giám định được mang tới là chân tướng sẽ được làm rõ. Nếu thuốc của ông có thể cứu người thì nó là thật, nếu không thể cứu người thì nó là giả”, Lâm Chính nói.
Toàn thân Nhậm Quy run lên bần bật.
Hóa ra từ đầu đến cuối, ông ta vẫn luôn bị Chủ tịch Lâm âm thầm dùng quỷ kế đưa vào bẫy…
Tất cả đều là âm mưu của Lâm Chính…
Nhậm Quy đã không còn lời nào để nói, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Các phóng viên nắm được cơ hội, vội vàng chụp Nhậm Quy lia lịa.
Người của Thiên Hằng vội vàng bước tới, bao vây Nhậm Quy lại, không cho phóng viên chụp nữa.
“Chủ tịch Lâm, anh đừng có thay đổi chủ đề, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó! Anh nói mấy bệnh nhân triệu chứng nặng ở bệnh viện thành phố dùng xà phòng thơm do Thiên Hằng sản xuất mới khiến bệnh tình nặng hơn, đây là lời vu oan rất nghiêm trọng. Tôi hi vọng anh có thể đưa ra chứng cứ ngay lập tức, nếu không chúng tôi có thể kiện anh tội phỉ báng, anh sẽ phải trả giá cho lời nói của mình!”, Cư Chí Cường thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng ra, lớn tiếng chỉ trích.
“Đúng! Cậu vu oan cho Thiên Hằng, bẻ lái dư luận, khiến uy tín của Thiên Hằng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Chủ tịch Lâm, nếu cậu không đưa ra được chứng cứ, thì chúng tôi sẽ kiện cậu!”, Nhậm Quy cũng hoàn hồn lại, quát lớn.
“Chứng cứ? Có! Chỗ tôi có một báo cáo kiểm tra được lấy từ người bệnh nhân, trên lớp da của bọn họ còn tồn tại một lượng lớn vật chất xung khắc với thuốc đặc trị bệnh nhồi máu não!”, Lâm Chính rút một tờ giấy trong túi tài liệu ra, nói.
“Nó có thể cho thấy điều gì chứ?”.
“Phải đấy, điều này có thể cho thấy bọn họ bị vậy là do dùng sản phẩm của Thiên Hằng sao? Cậu đây là vu oan giá họa!”.
“Đúng vậy!”.
Nhậm Quy và Cư Chí Cường vội phụ họa.
“Nhưng chính miệng mấy bệnh nhân đó đã thừa nhận chuyện dùng xà phòng thơm!”.
Lâm Chính lại nói thêm câu nữa, chặn luôn họng Cư Chí Cường và Nhậm Quy.
Chương 1059: Gài bẫy
“Chính miệng thừa nhận?”.
Nhậm Quy run rẩy.
Điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là thần y Lâm đã chữa khỏi cho mấy bệnh nhân đó.
“Nói dối, cậu… cậu đang nói dối! Bọn họ đã rơi vào hôn mê, sắp thành người thực vật rồi, sao bọn họ lại nói được những lời như vậy chứ? Chắc chắn là cậu bịa đặt! Chắc chắn là vậy!”.
Nhậm Quy vẫn không chịu bỏ cuộc, lớn tiếng hét lên.
Lâm Chính không khỏi lắc đầu.
“Giám đốc Nhậm, hình như ông có chút hiểu nhầm về lòng người thì phải”.
“Lòng người?”.
Vẻ mặt Nhậm Quy ngẩn ra.
“Ông tìm tới mấy bệnh nhân đó, nói với bọn họ rằng, chỉ cần dùng xà phòng thơm của ông, rồi lại uống thuốc đặc trị của tôi, khiến bệnh tình nặng hơn rồi vu oan đổ tội cho tôi, thì ông sẽ nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho bọn họ, đồng thời cho họ một số tiền hậu hĩnh. Thực ra nếu ông làm theo kịch bản này thì vốn không có vấn đề gì cả, cái sai của ông là ông quá tuyệt tình. Sau khi những bệnh nhân kia trở nặng, ông liền nuốt luôn lời hứa trước đó, không nghĩ cách cứu bọn họ, không nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho bọn họ, mà còn muốn bọn họ chết thật nhanh, để giữ được bí mật này. Nhậm Quy, đây chính là sai lầm chí mạng của ông!”.
Nhậm Quy trợn to hai mắt, ông ta mơ hồ đoán được gì đó, cả người lảo đảo muốn ngã.
“Ông phải biết rằng, đối với một người, thứ quan trọng nhất là tính mạng, rồi mới đến tiền! Bọn họ có thể vì tiền giúp ông vu oan tôi, nhưng bọn họ cũng có thể vì mạng giúp tôi vạch trần mọi chuyện! Chỉ cần tôi hứa sẽ chữa khỏi cho bọn họ, thì họ sẽ nói hết chân tướng ra!”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó vung tay lên.
Mã Hải lập tức chạy bước nhỏ tới một chiếc xe đang đỗ ở ven đường, mở cửa xe ra. Sau đó, mấy bóng dáng bước xuống, đi thẳng tới trước mặt mọi người.
Tất cả đều quay sang nhìn.
Mấy người này chính là mấy bệnh nhân bị nhồi máu não nặng của bệnh viện thành phố.
Tuy hiện giờ khí sắc của bọn họ vẫn rất tệ, có người còn phải ngồi xe lăn, nhưng có vẻ bệnh tình đã ổn định.
Nhậm Quy nhìn thấy những người này, sắc mặt xám ngoét.
“Lưu Quốc, Trương Phàm, các ông hãy nói rõ chân tướng đi”, Lâm Chính nói.
“Được, thần y Lâm”.
Một người đàn ông khoảng 50 tuổi nhìn Nhậm Quy chằm chằm, nổi giận đùng đùng nói: “Hai ngày trước, có một người đến tìm tôi, nói là muốn nhờ tôi làm một chuyện, rồi đưa cho tôi một miếng xà phòng thơm, bảo tôi chỉ cần dùng nó tắm một lần là sẽ cho tôi 500 nghìn tệ. Lúc đó tôi rất nghi ngờ, không biết người này có ý gì, nhưng cậu ta nói, tắm bằng xà phòng thơm này, rồi uống thuốc của Dương Hoa, sẽ khiến bệnh tình nặng hơn rất nhiều. Cậu ta yêu cầu tôi, sau khi bệnh tình trở nặng thì phải khẳng định chắc chắn thuốc của Dương Hoa có vấn đề, cậu ta sẽ cho tôi 500 nghìn tệ. Lúc đó cậu ta còn hứa hẹn, nếu chuyện này có hiệu quả, cậu ta sẽ phái bác sĩ giỏi nhất chữa bệnh cho tôi. Lúc đầu tôi đã từ chối, nhưng cậu ta nói mình là người của ông chủ Nhậm Quy, sẽ không lừa tôi, nên tôi mới nhẹ dạ cả tin làm chuyện này. Thế nhưng đến lúc tôi sắp chết, vẫn không nhận được tiền, lại càng không thấy người đâu. Tất cả đều là âm mưu của đám doanh nhân lòng dạ độc ác này, là bọn họ dụ dỗ chúng tôi gây ra”, người kia tâm trạng kích động, vội vàng chửi rủa Nhậm Quy.
Mọi người lập tức xôn xao.
Ai nấy đều bị chân tướng của chuyện này làm cho chấn động.
Những người vừa rồi vẫn còn bình tĩnh, lập tức trở nên nóng nảy, xông tới chửi bới Nhậm Quy, nhổ nước bọt vào người ông ta.
Còn Nhậm Quy đã hoàn toàn không còn gì để nói.
“Lời từ một phía! Đây đều là những lời từ một phía của ông ta! Anh bảo ông ta lấy ra chứng cứ chứng minh đây là giám đốc Nhậm làm đi! Nói không chừng là anh bỏ tiền ra mua chuộc ông ta thì có!”, Cư Chí Cường vẫn không chịu bỏ cuộc, hét lên.
“Anh Cư, bây giờ không giống lúc trước nữa, chúng tôi đã xác định được là Thiên Hằng, chỉ cần để cảnh sát điều tra, thì chắc chắn sẽ tìm ra manh mối. Hơn nữa… lúc các anh tiếp xúc với một trong số những bệnh nhân này, ở nhà bọn họ có lắp đặt camera, chỉ cần người đó trích xuất camera, giao cho cảnh sát, thì sự thật sẽ được làm rõ. Dù sao các anh cũng dùng luôn nhân viên của Thiên Hằng để làm chuyện này, có thể nhầm đi đâu được chứ?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Việc này…”, Cư Chí Cường đần mặt ra.
“Việc này chỉ có thể để tâm phúc đi làm, dù sao chúng tôi cũng nghĩ rằng bọn họ chắc chắn sẽ chết, chết là không thể đối chứng được nữa”, Nhậm Quy hít sâu một hơi, nói.
Cư Chí Cường cắn chặt răng, không nói câu nào.
“Có kết quả giám định rồi!”.
Đúng lúc này, một tiếng hô vang lên, đám người lại dạt ra, một người đàn ông cầm tờ giấy, nhanh chân chạy tới, đưa cho Lâm Chính.
Lần này thì tất cả đám người Nhậm Quy đều ngừng thở.
Nếu kết quả giám định là sai thì tất cả sẽ chấm hết, người này có bị mua chuộc hay không đã không còn quan trọng nữa.
Dù sao cục diện cũng đã sụp đổ hoàn toàn.
“Giám đốc Nhậm, ông còn muốn xem không?”.
Lâm Chính kẹp tờ giấy ở ngón tay, đung đưa hỏi.
“Không cần đâu!”.
Nhậm Quy hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: “Bây giờ có xem cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chủ tịch Lâm, cậu đã thắng!”.
Xung quanh bỗng chốc trở nên im lặng.
“Nói vậy là ông đã thừa nhận?”.
“Thừa nhận thì sao chứ? Tôi rất tò mò, cậu phát hiện tôi cài gián điệp bên cạnh cậu từ lúc nào vậy?”, Nhậm Quy khàn giọng hỏi.
“Sau khi các ông giao dịch”, Lâm Chính đáp.
“Sau khi giao dịch?”, hơi thở Nhậm Quy như nghẹn lại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kinh hãi.
Tờ giấy trong tay anh rơi xuống.
Trên tờ giấy kia… không có chữ nào, chỉ là một tờ giấy trắng.
“Cậu lừa tôi? Đây… đây không phải là kết quả giám định? Đây là giả? Đây không phải là kết quả giám định?”, đôi mắt Nhậm Quy đỏ ngầu, gào lên.
Hóa ra… tất cả vẫn là bẫy của thần y Lâm…
Chương 1060: Tự thú
Hóa ra Lâm Chính không hề có hai phương thuốc. Anh luôn chỉ có một. Phương thuốc liên quan tới Dương Hoa là do anh tự bịa ra.
Trước khi Lục Tuyết đưa phương thuốc của Dương Hoa cho nhà họ Vương thì Lâm Chính và Mã Hải đều không để ý đến thân phận của cô ta nên không thể phát giác được.
Tới khi muốn ngăn lại thì cũng đã muộn. Không ai ngờ nhà họ Vương lại dài tay đến vậy. Nhậm Quy vốn cũng không định thừa nhận. Thế nhưng nghĩ tới việc Lâm Chính đột nhiên mời được quá nhiều bậc thầy y học tới giám định, chứng minh cho anh như vậy nên Nhậm Quy cảm thấy chột dạ.Ông ta biết chắc chắn là Dương Hoa đã sớm có sự chuẩn bị.
Trong nháy mắt có thể mời được nhiều đại y tới như vậy thì chắc chắn là thần y Lâm đã phải chuẩn bị từ rất lâu trước đó rồi. Ngoài ra việc một vài người bệnh đột nhiên trở mặt cũng đã khiến anh thận trọng hơn nhiều.
Ông ta còn nhớ bác sĩ trong bệnh viện đó nói rằng tình hình của người bệnh khi đó không thể nào sống nổi qua ngày hôm sau, ngay cả Đại La Kim Tiên có giáng thế thì cũng không thể cứu được.
Vậy mà…thần y Lâm lại có thể khiến họ sống lại. Y thuật như vậy thì rõ ràng là đủ khả năng nắm quyền sinh sát người khác trong tay mà.
Y thuật mà thần y Lâm thể hiện khiến cho Nhậm Quy bắt đầu tin vào lời của anh, tin rằng anh có tới hai phương thuốc. Và phương thuốc mà ông ta có trong tay là giả. Nếu như phương thuốc có vấn đề thì chắc chắn ông ta sẽ thất bại. Cộng với báo cáo kết quả giám định đã khiến ông ta một lần nữa như muốn nổ tung.
Thật không ngờ, tất cả đều là giả dối. Tất cả đều là màn lừa gạt do thần y Lâm tạo ra. Nhậm Quy dứt lời, cả hiện trường lại mất kiểm soát. Tất cả nhà báo đều hướng về phía Nhậm Quy và chụp ảnh lia lịa.
“Giám đốc Nhậm, tất cả đều là âm mưu do ông tạo ra sao? Sức ép mà gần đây Dương Hoa phải chịu đựng cũng là đối sách của ông đúng không?”
“Chủ tịch Nhậm, những người bệnh này cũng là do ông kiểm soát đúng không? Lẽ nào ông không quan tâm tới tính mạng của họ?”
“Giám đốc Nhậm, mục đích ông làm vậy để làm gì? Ông có cân nhắc đến trách nhiệm pháp luật của những hành vi do mình gây ra không?”
Đám nhà báo hỏi dồn dập. Có rất nhiều người dân bắt đầu lên tiếng chửi Nhậm Quy và nhổ nước bọt về phía ông ta. Cộng đồng mạng cũng sục sôi. Lời nói của Nhậm Quy được tinh giản bằng vài từ sau: “Nhậm Quy kẻ âm mưu”.
Họ mạng chửi rủa, chỉ trích ông ta. Vì dù sao cũng vì hành động của Nhậm Quy mà khiến cho người bệnh không dám sử dụng thuốc của Dương Hoa dẫn đến tử vong mà. Đó là hành động đùa giỡn với tính mạng của người khác.
Nhậm Quy bị người của tập đoàn Thiên Hằng bao vây. Thế nhưng ông ta chỉ đứng bất động nhìn chăm chăm Lâm Chính bằng ánh mắt phẫn nộ
“Thật ngốc quá! Nhậm Quy, hôm nay ông ngốc quá”, ông cụ Vương trừng mắt, không ngờ Nhậm Quy lại tự mình làm như vậy.
“Giám đốc, đã có kết quả giám định rồi”, lúc này có tiếng kêu vang lên, sau đó một nhân viên của Thiên Hằng lao tới với tờ báo cáo trong tay và đưa cho Nhậm Quy. Ông ta nhận lấy, toàn thân run rẩy.
“Đúng vậy, đúng ra tôi phải nghĩ ra điều này sớm hơn. Nếu như có kết quả báo cáo thì nên đưa cho tôi trước chứ không phải là thần y Lâm. Tôi lại ngốc nghếch như vậy sao?”, Nhậm Quy hít một hơi thật sâu.
“Giám đốc, kết quả giám định thế nào ạ?”
“Thiếu một vài vị thuốc nhưng…về cơ bản thì có hiệu quả”, Nhậm Quy nói.
Nói cách khác, phương thuốc mà Lục Tuyết đưa cho ông ta dù có thiếu sót nhưng là thật…Lục Tuyết đã hoàn thành nhiệm vụ. Vậy mà ông ta lại không tin…
“Cùng với những lời nói trước đó thì ông có biết điều này có nghĩa là gì không?”, Lâm Chính hỏi.
Nhậm Quy im lặng nhìn ông cụ Vương. Ông cụ Vương giật mình, lập tức hiểu ra ý đồ của Lâm Chính bèn lên tiếng: “A Khang, nhanh! Chúng ta về”.
“Vâng bố”, Vương Khang gật đầu định đưa ông cụ rời đi. Nhưng khi bọn họ định làm vậy thì phía sau đã có một đám người lao lên chặn họ lại. Đó chính là Từ Thiên và Cung Hỉ Vân.
“Ông định đi đâu? Kịch hay còn chưa biểu diễn cơ mà. Đừng vội”, Từ Thiên cười nói.
“Đúng vậy, lát nữa còn kịch hay lắm”, Cung Hỉ Vân cũng cười hi hi.
Ông cụ Vương mặt tối sầm, không nói gì. Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Nhậm Quy! Ông cũng đã thừa nhận rồi, ông ăn trộm phương thuốc đặc trị bệnh tiểu đường của Dương Hoa. Tôi nghĩ nếu chỉ dựa vào một mình ông thì không thể nào có được phương thuốc dễ dàng như vậy. Chắc chắn là ông có hợp tác với người trong nội bộ của tập đoàn mới có thể lấy được phương thuốc đúng không?"
Nhậm Quy không nói gì.
“Người đóng vai trò gián điệp đó không phải do ông phụ trách. Vậy thì ông hãy nói cho tôi biết là ai? Và ông, đã hợp tác với những ai khác để ăn trộm tài liệu của Dương Hoa?”, Lâm Chính hỏi.
Nhậm Quy vẫn im lặng. Lâm Chính đã sớm đoán ra là sẽ như vậy: “Ông không nói đúng không? Không sao, bởi vì tôi đã biết là ai rồi”.
Lâm Chính thản nhiên nói rồi đánh mắt với Mã Hải. Mã Hải hiểu ý, lập tức cho người khiêng cáng tới.
Nhậm Quy há mồm trợn mắt. Những người nhà họ Vương cũng bàng hoàng.
Người nằm trên cáng chính là Vương Tử Tường – cháu trai của ông cụ Vương - người đã bị Lâm Chính đánh phế.
Lâm Chính vê một cây châm, đi tới.
“Xong thật rồi…”, ông cụ Vương bàng hoàng hét lên.
Hai người bị Lâm Chính vạch trần tại trận, không cãi được lời nào. Người dân xung quanh cũng ý thức được đây là âm mưu của bọn họ, liền lớn tiếng chỉ trích.
Đinh Tập Vĩ và người đàn ông gầy gò kia như chuột qua đường, bị mọi người chửi rủa đánh đập. Nếu không phải hiện trường còn có cảnh sát duy trì trật tự, thì e là bọn họ đã bị quần chúng phẫn nộ đánh chết rồi.
Mấy cảnh sát bước tới.
"Anh Đinh, anh Lưu, chúng tôi nghi ngờ các anh có liên quan đến vụ án doanh nghiệp và vụ án phỉ báng, mời các anh đi theo tôi", một cảnh sát lạnh lùng nói.
Hai người không còn gì để nói, liền theo cảnh sát lên xe.
Nhậm Quy, người nhà họ Vương và Cư Chí Cường đang ở trong chiếc xe đỗ ven đường chứng kiến tất cả vụ việc.
Sắc mặt bọn họ vô cùng âm trầm.
"Thua rồi, thua hết rồi", ông cụ Vương hít sâu một hơi nói.
Ông ta bỗng chốc như già đi mấy tuổi.
Nhậm Quy chẳng nói chẳng rằng, chỉ châm một điếu thuốc, nhưng bàn tay châm thuốc đang run rẩy.
Rõ ràng ông ta cũng biết điều này có nghĩa là gì, ông ta biết rất rõ hành động này của thần y Lâm sẽ gây ra bao nhiêu ảnh hưởng cho kế hoạch của ông ta.
Nhưng chưa tiến hành đến bước đó, thì ông ta nghĩ mình vẫn còn cơ hội.
"Cứ tiếp tục xem đi, xem thần y Lâm này... còn thủ đoạn nào nữa không", Nhậm Quy nhỏ giọng nói.
Ông ta vẫn chưa hết hy vọng.
Hai người Đinh Tập Vĩ bị đưa đi, đám thủy quân do Nhậm Quy và người nhà họ Vương mời tới không dám làm loạn nữa, chỉ đành lặng lẽ rời đi.
Bọn họ nhận tiền làm việc, nhưng không muốn bị cảnh sát đưa đi.
Huống hồ có nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở đây như vậy, cho dù bọn họ muốn vu oan, thì cũng phải có cớ mà vu oan chứ!
Những nhân sĩ quyền uy này hoàn toàn có thể đánh tan những lời phỉ báng và vu oan của bọn họ.
Dù sao hiện giờ trên cả thế giới cũng không có tập thể nào có quyền uy như bọn họ.
Lâm Chính tiếp tục khám bệnh miễn phí.
Các chuyên gia được mời đến thì yên lặng ngồi xem bên cạnh.
Nhất là các bác sĩ nổi tiếng trong nước.
Có thể tận mắt chứng kiến Lâm Chính châm cứu bắt mạch ở khoảng cách gần như thế này, cũng coi như một chuyện may mắn đối với bọn họ.
"Thần y Lâm đúng là yêu nghiệt thiên tài, tôi hành nghề y cả đời mà chưa thể đạt tới y thuật như cậu ấy. Đời này coi như sống hoài sống phí", danh y Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành thở dài nói.
"Tiền bối nói đùa rồi, y thuật không phân cao thấp, mà quan trọng là cứu người. Bác sĩ có thể cứu người thì đều là thần y. Cả đời ông đã cứu sống vô số người, riêng điều này thì vãn bối không thể bằng được", Lâm Chính mỉm cười nói.
Khấu Quan sửng sốt, sau đó cười lớn, vuốt râu gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Chính lại càng tán thưởng hơn.
Đám người Anna, Jesse cũng châu đầu ghé tai, bàn tán về y thuật của Lâm Chính.
Một tiếng sau, sau khi bà lão kia uống thuốc đã sắc, thì lập tức được kiểm tra lại.
Kết quả kiểm tra vừa có, lập tức khiến mọi người chấn động.
Các chỉ số của bà ta nhanh chóng giảm xuống, gần bằng mức của người bình thường.
Nhận được tin này, các chuyên gia của nước D và nước E được mời tới đều không ngồi yên được nữa, lập tức bước tới đích thân kiểm tra cho bà lão kia.
"Không thể nào!".
"Trong một thời gian ngắn đã khống chế được tình trạng của bệnh nhân bị bệnh nhồi máu não, và giảm nhẹ... Đúng là hoang đường!".
Hai người kinh ngạc kêu lên, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được: "Cậu Lâm, sao cậu có thể làm được?".
Lâm Chính mỉm cười, nói mấy câu.
Nhưng có vẻ hai người họ không hiểu lắm.
"Các ông cứ bình tĩnh, lát nữa tôi sẽ tuyên bố một chuyện", Lâm Chính cười nói.
Hai người họ gật đầu, quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt đầy mong chờ.
Nhậm Quy và ông cụ Vương ở trong xe đưa mắt nhìn nhau, trong lòng run sợ.
Lại một tiếng nữa trôi qua, bây giờ đã là 12 giờ trưa.
Lâm Chính dừng lại.
"Mọi người đừng xếp hàng nữa, buổi chiều tôi sẽ khám tiếp, mọi người có thể về nhà ăn cơm rồi", Lâm Chính nói.
Các bệnh nhân ở phía sau nghe thấy thế thì đều thở dài, đang định rời đi.
Các phóng viên cũng chuẩn bị thu dọn ra về.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
"Nhưng trước đó, tôi vẫn còn một chuyện muốn tuyên bố".
Tất cả mọi người lập tức dừng bước.
Jesse, Anna, Mạc Thanh và bác sĩ nổi tiếng các nước đều bước tới.
Lâm Chính rút ra mấy tờ giấy trong kẹp văn kiện mà Mã Hải đưa cho, đặt lên bàn từng tờ một.
"Chuyện tôi muốn nói cũng là chuyện được rất nhiều người quan tâm hiện giờ, đó chính là thuốc trị nhồi máu não của Dương Hoa chúng tôi bị người ta chất vấn là có vấn đề. Tôi muốn mượn cơ hội hôm nay để nói với tất cả các bệnh nhân một chuyện, thuốc trị nhồi máu não của chúng tôi không có bất cứ vấn đề gì. Sau khi Hiệp hội Y tế Quốc tế cùng với tổ chức y học của các nước giám định thuốc đặc trị của Dương Hoa chúng tôi xong đã chứng minh được điều này. Cả chứng cứ giám định của các tổ chức hiệp hội y học trong nước, tôi sẽ cho người đăng lên mạng sau, mọi người có thể lên mạng xem".
Ai nấy đều ngạc nhiên.
Không ngờ thần y Lâm lại mang thứ này ra.
"Ngoài ra, ở đây còn một phần nữa".
Lâm Chính cầm một tờ giấy nói.
"Đây lại là kết quả giám định của nước nào vậy?", có người không nhịn được hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: "Đây không phải là kết quả giám định thuốc của Dương Hoa chúng tôi, mà là một bản báo cáo kiểm tra".
"Báo cáo kiểm tra?".
Mọi người ngạc nhiên.
"Đúng, đây là báo cáo kiểm tra của mấy bệnh nhân bị bệnh nhồi máu não nặng hiện giờ đang nằm ở bệnh viện Nhân Dân Giang Thành. Sự thật cho thấy, trước khi bọn họ dùng thuốc trị nhồi máu não, đã cùng sử dụng một thứ xung khắc với dược tính của thuốc trị nhồi máu não. Thứ đó là xà phòng thơm, chính nó đã khiến bệnh tình của mấy bệnh nhân trở nên nặng hơn", Lâm Chính lớn tiếng nói.
"Xà phòng thơm?".
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Là xà phòng thơm của hãng nào vậy?", một phóng viên vội hỏi.
"Không phải là xà phòng thơm của hãng nào, mà là một loại xà phòng thơm vẫn chưa bán ra thị trường, nơi sản xuất của nó chính là nhà máy thuộc tập đoàn Thiên Hằng", Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền trở nên xôn xao.
Nhậm Quy đang ở trong xe giật nảy mình, điếu thuốc trượt khỏi tay rơi xuống đất...
Chương 1057: Cắn ngược lại
Những lời nói của Lâm Chính chẳng khác nào một quả bom nặng ký, ném vào đầu mỗi người đang xem trực tiếp.
Dù là những người đang có mặt ở hiện trường hay đang xem qua màn hình cũng đều ngớ người ra.
Không ai ngờ được Lâm Chính lại có được thứ này.
“Chuyện gì thế này? Tại sao thần y Lâm lại biết mấy bệnh nhân kia dùng xà phòng thơm do chúng ta sản xuất? Lẽ nào lúc trước ông không xóa sạch dấu vết, để thần y Lâm tìm được manh mối sao?”, ông cụ Vương nổi giận, lập tức chất vấn Nhậm Quy.
“Sao có thể chứ? Chúng tôi đã dừng sản xuất loại xà phòng thơm này từ lâu, cũng không có ý định bán ra ngoài thị trường, thậm chí dây chuyền sản xuất cũng đã bị tôi cắt đứt. Thần y Lâm không thể điều tra đến đây được”, Nhậm Quy vội vàng giải thích.
“Vậy thì… chuyện này là sao đây?”, Cư Chí Cường run giọng nói.
Mấy ông trùm ở trong xe đều vô cùng lo lắng.
“Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được, nếu cứ để thần y Lâm tiếp tục như vậy, thì dư luận sẽ bị bẻ lái, tất cả những nỗ lực trước đây của chúng ta sẽ đổ sông để bể”, ông cụ Vương trầm giọng nói.
“Ý của ông Vương là…”, Nhậm Quy nhìn về phía ông ta.
“Xuống xe, chúng ta đối chất trực tiếp với cậu ta. Hôm nay hoặc là thằng nhãi họ Lâm này chết, hoặc là chúng ta chết!”, ông cụ Vương quát.
Mọi người gật đầu, bây giờ cũng không còn cách nào khác.
Mấy tờ chứng minh này của Lâm Chính lập tức dấy lên sóng to gió lớn.
Những người có mặt đều bàn tán xôn xao.
“Xem ra thuốc của Chủ tịch Lâm không có vấn đề gì!”.
“Chúng ta trách nhầm cậu ấy rồi!”.
“Chủ tịch Lâm bị đối thủ cạnh tranh vu oan, nên mới như vậy!”.
“Chúng ta đều bị người ta dắt mũi rồi!”.
“Là Thiên Hằng! Là Nhậm Quy của Thiên Hằng giở trò!”.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ tẩy chay Thiên Hằng!”.
“Đúng, tẩy chay Thiên Hằng!”.
“Tẩy chay Thiên Hằng!”.
“Tẩy chay Thiên Hằng!”.
“Tẩy chay Thiên Hằng!”.
Quần chúng hò hét.
Còn màn hình trực tiếp cũng nhảy chữ điên cuồng.
Mã Hải mỉm cười.
Không chỉ Nhậm Quy mời thủy quân, mà Dương Hoa cũng làm vậy.
Quyền bẻ lái dư luận đã nằm trong tay Lâm Chính, lại thêm những minh chứng công khai kia, đủ để làm chứng cứ vững chắc.
Dù sao kết quả giám định trong nước cũng không có vấn đề gì, còn kết quả giám định của mấy nước khác cũng chứng minh là nó an toàn.
Như vậy còn chưa đủ sức thuyết phục sao?
Nếu không thì còn thứ gì có thể chứng minh thuốc này quả thực không có vấn đề chứ?
Thấy dư luận trên mạng và ở hiện trường đã hoàn toàn chuyển hướng, đám người Mã Hải thở phào nhẹ nhõm.
Tô Nhu và Lạc Thiên ở bên dưới cũng tươi cười rạng rỡ.
“Mình biết mà! Chắc chắn thần y Lâm có thể làm được! Chắc chắn anh ấy có thể làm được!”, Lạc Thiên kích động vỗ tay.
“Đứng trước thực lực tuyệt đối, những âm mưu quỷ kế này sẽ không có bất cứ tác dụng gì. Dù sao đám người Nhậm Quy cũng không hề biết rốt cuộc y thuật của thần y Lâm đã đạt tới cảnh giới nào”, Lạc Bắc Minh cũng lắc đầu nói.
Đám người Châu Ngải, Tề Trọng Quốc cũng luôn miệng khen hay.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tình hình đã bị Dương Hoa xoay chuyển.
Bây giờ, chỉ cần thuốc đặc trị của Dương Hoa không bị ảnh hưởng, đám người Nhậm Quy chỉ chèn ép về kinh tế thì không thế dồn Dương Hoa vào chỗ chết được.
Nếu không bị dồn vào chỗ chết, chỉ cần đi theo con đường thuốc đặc trị này, thì tương lai Dương Hoa cũng đủ trở nên lớn mạnh, sớm muộn sẽ trở thành đại họa của đám người Nhậm Quy.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Không bằng không chứng! Tất cả chỉ là những lời vô căn cứ!”.
Câu này vừa dứt, xung quanh lập tức trở nên yên lặng hẳn, tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nhậm Quy và ông cụ Vương dẫn theo một đám người bước vào.
“Là giám đốc Nhậm của Thiên Hằng!”.
“Giám đốc Nhậm đến rồi!”.
Không biết là ai kêu lớn.
Các phóng viên như phát cuồng, nhanh chóng lao về phía Nhậm Quy.
Đám đông liền mất khống chế.
Một số bệnh nhân lập tức xông về phía Nhậm Quy, vẻ mặt vô cùng tức giận, trong mắt bọn họ, Nhậm Quy chính là tội đồ.
Cảnh sát không ngăn nổi đám người đang phẫn nộ, vội vàng hét vào bộ đàm: “Kêu gọi tổng bộ! Kêu gọi tổng bộ! Tăng chi viện khẩn cấp! Tăng chi viện khẩn cấp!”.
Lại thêm mấy chiếc xe nhanh chóng phi tới, rất nhiều cảnh sát ập đến, lúc này mới ổn định được hiện trường suýt nữa thì mất khống chế.
Ống kính máy ảnh chĩa về phía đám người Nhậm Quy, chụp lia lịa.
Trên mạng cũng xôn xao.
Nhưng Nhậm Quy hoàn toàn phớt lờ, chỉ tay vào Lâm Chính quát: “Chủ tịch Lâm, vừa rồi cậu nói mấy bệnh nhân bị nặng của bệnh viện thành phố dùng xà phòng thơm do tập đoàn Thiên Hằng chúng tôi sản xuất, nên mới khiến bệnh tình nặng hơn! Tôi muốn biết cậu có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì chính là cậu phỉ báng tôi! Tôi có thể kiện cậu!”.
“Ông nghĩ tôi không có chứng cứ sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đương nhiên rồi, Chủ tịch Lâm, tôi biết cậu có ý kiến với chúng tôi, cũng biết tại sao cậu lại có ý kiến với chúng tôi! Bởi bì cậu đã lấy trộm phương thuốc thuốc mới của chúng tôi!”, Nhậm Quy hừ một tiếng.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người lập tức ồ lên.
“Ông nói cái gì?”.
“Giám đốc Nhậm, ông có thể nói rõ ràng được không?”.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.
Một số bác sĩ nổi tiếng trong nước lập tức đứng lên chất vấn.
“Chẳng phải mấy ngày trước thần y Lâm đã mở cuộc họp báo, tuyên bố sắp cho ra mắt thuốc đặc trị bệnh tiểu đường sao? Trên thực tế, thuốc đặc trị bệnh tiểu đường này là do tập đoàn Thiên Hằng chúng tôi nghiên cứu điều chế ra. Sau khi nghiên cứu ra loại thuốc này, chúng tôi đã mời thần y Lâm cùng giao lưu, nhưng không ngờ cậu ta lại bỉ ổi như vậy, ăn trộm phương thuốc của chúng tôi. Còn muốn đưa thuốc mới ra thị trường trước chúng tôi! Kính thưa quý vị, đây chính là loại tiểu nhân bỉ ổi nhưng lại tỏ vẻ đạo mạo, các vị đừng để cậu ta lừa!”, Nhậm Quy nổi giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt Lâm Chính, lớn tiếng mắng.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều xì xào.
“Đây là thật hay giả vậy?”.
“Thần y Lâm lấy trộm phương thuốc của giám đốc Nhậm?”.
“Chắc là giả chứ nhỉ? Tôi chưa từng nghe nói tập đoàn Thiên Hằng làm thuốc bao giờ cả”.
“Thế tại sao giám đốc Nhậm lại nói vậy?”.
“Mọi người đừng vội đưa ra kết luận, nhỡ lại có thay đổi thì sao?”.
Quần chúng bất đồng ý kiến, cảm xúc cũng không còn kích động như vừa rồi nữa.
Đám người Tô Nhu và Lạc Thiên thì lo sốt vó lên.
Tề Trọng Quốc cũng hốt hoảng.
Ai mà ngờ được Nhậm Quy còn có chiêu này chứ?
“Nói vậy là ông cũng có thuốc đặc trị bệnh tiểu đường?”, Lâm Chính vô cùng bình tĩnh, lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên, hơn nữa thuốc của chúng tôi đã mang đi giám định thử nghiệm rồi, tôi nghĩ sẽ nhanh chóng có kết quả thôi”, Nhậm Quy cười khẩy đáp.
Ông ta chắc chắn Lâm Chính không ngờ được mình còn có chiêu này.
Sau khi tất cả người nhà họ Vương bị Dương Hoa đuổi việc, mà ông ta vẫn có thể lấy được thứ cơ mật như vậy.
Đây gần như là sát chiêu cuối cùng của ông ta.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Tôi có thể chờ kết quả thử nghiệm của ông, bởi vì tôi biết chắc chắn nó sẽ không được thông qua!”.
Chương 1058: Đối chất
Nhậm Quy nghe thấy thế thì sửng sốt.
Ông ta nhìn thấy được vẻ mặt tràn trề tự tin của Lâm Chính.
Cứ như anh đã lường trước được việc này vậy.
“Không thông qua? Sao nào? Chủ tịch Lâm, lẽ nào thuốc của tôi là do cậu giám định?”, Nhậm Quy lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đương nhiên là không rồi! Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, thực ra phương thuốc mà người ông cài cắm bên cạnh tôi lấy trộm chưa được hoàn chỉnh. Thuốc mà ông nghiên cứu điều chế ra không đủ để chữa bệnh tiểu đường. Nếu ông dùng một phương thuốc còn thiếu sót để chữa trị cho bệnh nhân thì chỉ có hại bọn họ thôi”, Lâm Chính nói.
Nhậm Quy nghe thấy thế thì giật thót trong lòng, nhưng lúc này ông ta cũng không nghĩ được nhiều nữa, sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Vớ vẩn, sao thuốc của chúng tôi có thể thiếu sót được chứ? Cậu đừng đổi trắng thay đen nữa!”.
“Sao nào? Giám đốc Nhậm không tin hả? Được, vậy chúng ta hãy đối chất đi. Thuốc mới của ông vẫn chưa ra mắt đúng không? Hay là… để tôi nói cho mọi người biết, phối phương thuốc mới của ông có những gì nhé?”, Lâm Chính nói.
“Cậu lấy trộm phương thuốc của tôi, còn không biết phối phương của tôi sao?”, Nhậm Quy hừ một tiếng.
“Ông cứ bình tĩnh, chờ tôi nói phương thuốc của ông ra đã, rồi tôi sẽ nói cho mọi người biết phương thuốc đặc trị bệnh tiểu đường của Dương Hoa chúng tôi. Ông nghe xong sẽ biết tất cả thôi”.
Nhậm Quy nghe thấy thế, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không lành.
Lâm Chính cười nhạt, rồi đọc “phương thuốc” của Nhậm Quy ra.
“Phương thuốc mà ông tự xưng là nghiên cứu điều chế ra do “cây hạnh” làm thuốc dẫn, phối hợp với cây cát cánh, nhân sâm, đương quy, hạt hướng dương điều hòa, lại thêm mười mấy dược liệu trung hòa điều chế như hoa mạn, cỏ tam thủy… Giám đốc Nhậm, không biết tôi nói có đúng không?”.
Sắc mặt Nhậm Quy trở nên khó coi.
Ông ta rất muốn phủ nhận, nhưng thuốc và phối phương đã được mang đi giám định, chỗ giám định đã có phương thuốc, ông ta không thể phủ nhận được, nếu không người ta công bố phương thuốc ra ngoài, thì chẳng phải là tự vả mặt mình sao?
“Phải thì sao nào? Đồ ăn trộm!”, Nhậm Quy tức giận nói.
“Tôi còn chưa nói phương thuốc của tôi ra mà, ông cứ bình tĩnh”.
“Chẳng phải phương thuốc của cậu chính là cái này sao?”, Nhậm Quy hừ một tiếng, đáp.
Lâm Chính lắc đầu: “Không không không, phương thuốc tôi không giống của ông lắm”.
“Cậu có ý gì…”
“Phương thuốc của tôi do trường khanh, trầm hương, tiễn thu làm thuốc dẫn, phối hợp với quân thiên tử, thiên đông, ngọc trúc, long cốt, long quỳ trung hòa, lại kết hợp thêm bí phương gia truyền của tôi điều hòa sắc nấu… Giám đốc Nhậm, nếu ông nói tôi lấy trộm phương thuốc của ông, thì tại sao phương thuốc của chúng ta lại khác nhau hoàn toàn như vậy?”, Lâm Chính bình thản nói.
Anh vừa dứt lời, Nhậm Quy liền tái mặt, lùi lại liên tục, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Chính, mãi không thốt nên lời.
Phương thuốc trong tay hai người khác nhau hoàn toàn?
Không có vị thuốc nào giống nhau!
Như vậy sao có thể coi là ăn trộm chứ?
Đầu óc Nhậm Quy trở nên hỗn loạn.
“Ông rất tò mò đúng không? Tại sao phương thuốc mà người ông phái tới đưa cho ông lại khác hoàn toàn phương thuốc do tôi nghiên cứu điều chế ra? Tôi nói cho ông biết, thực ra nguyên nhân rất đơn giản, từ đầu đến cuối, tôi vẫn có hai phương thuốc, một phương thuốc giả được chuẩn bị để đề phòng bị gián điệp thương mại lấy trộm, phương thuốc còn lại mới là thật. Đây chính là công tác bảo mật của Dương Hoa chúng tôi, phương thuốc mà ông thăm dò được chính là giả”, Lâm Chính cười nhạt đáp.
“Không! Cậu nói dối! Cậu là đồ nói dối! Phương thuốc trong tay tôi mới là thật, nó là thật!”, Nhậm Quy có chút mất khống chế, lớn tiếng gào lên.
“Là thật hay giả, chỉ cần kết quả giám định được mang tới là chân tướng sẽ được làm rõ. Nếu thuốc của ông có thể cứu người thì nó là thật, nếu không thể cứu người thì nó là giả”, Lâm Chính nói.
Toàn thân Nhậm Quy run lên bần bật.
Hóa ra từ đầu đến cuối, ông ta vẫn luôn bị Chủ tịch Lâm âm thầm dùng quỷ kế đưa vào bẫy…
Tất cả đều là âm mưu của Lâm Chính…
Nhậm Quy đã không còn lời nào để nói, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Các phóng viên nắm được cơ hội, vội vàng chụp Nhậm Quy lia lịa.
Người của Thiên Hằng vội vàng bước tới, bao vây Nhậm Quy lại, không cho phóng viên chụp nữa.
“Chủ tịch Lâm, anh đừng có thay đổi chủ đề, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó! Anh nói mấy bệnh nhân triệu chứng nặng ở bệnh viện thành phố dùng xà phòng thơm do Thiên Hằng sản xuất mới khiến bệnh tình nặng hơn, đây là lời vu oan rất nghiêm trọng. Tôi hi vọng anh có thể đưa ra chứng cứ ngay lập tức, nếu không chúng tôi có thể kiện anh tội phỉ báng, anh sẽ phải trả giá cho lời nói của mình!”, Cư Chí Cường thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng ra, lớn tiếng chỉ trích.
“Đúng! Cậu vu oan cho Thiên Hằng, bẻ lái dư luận, khiến uy tín của Thiên Hằng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Chủ tịch Lâm, nếu cậu không đưa ra được chứng cứ, thì chúng tôi sẽ kiện cậu!”, Nhậm Quy cũng hoàn hồn lại, quát lớn.
“Chứng cứ? Có! Chỗ tôi có một báo cáo kiểm tra được lấy từ người bệnh nhân, trên lớp da của bọn họ còn tồn tại một lượng lớn vật chất xung khắc với thuốc đặc trị bệnh nhồi máu não!”, Lâm Chính rút một tờ giấy trong túi tài liệu ra, nói.
“Nó có thể cho thấy điều gì chứ?”.
“Phải đấy, điều này có thể cho thấy bọn họ bị vậy là do dùng sản phẩm của Thiên Hằng sao? Cậu đây là vu oan giá họa!”.
“Đúng vậy!”.
Nhậm Quy và Cư Chí Cường vội phụ họa.
“Nhưng chính miệng mấy bệnh nhân đó đã thừa nhận chuyện dùng xà phòng thơm!”.
Lâm Chính lại nói thêm câu nữa, chặn luôn họng Cư Chí Cường và Nhậm Quy.
Chương 1059: Gài bẫy
“Chính miệng thừa nhận?”.
Nhậm Quy run rẩy.
Điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là thần y Lâm đã chữa khỏi cho mấy bệnh nhân đó.
“Nói dối, cậu… cậu đang nói dối! Bọn họ đã rơi vào hôn mê, sắp thành người thực vật rồi, sao bọn họ lại nói được những lời như vậy chứ? Chắc chắn là cậu bịa đặt! Chắc chắn là vậy!”.
Nhậm Quy vẫn không chịu bỏ cuộc, lớn tiếng hét lên.
Lâm Chính không khỏi lắc đầu.
“Giám đốc Nhậm, hình như ông có chút hiểu nhầm về lòng người thì phải”.
“Lòng người?”.
Vẻ mặt Nhậm Quy ngẩn ra.
“Ông tìm tới mấy bệnh nhân đó, nói với bọn họ rằng, chỉ cần dùng xà phòng thơm của ông, rồi lại uống thuốc đặc trị của tôi, khiến bệnh tình nặng hơn rồi vu oan đổ tội cho tôi, thì ông sẽ nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho bọn họ, đồng thời cho họ một số tiền hậu hĩnh. Thực ra nếu ông làm theo kịch bản này thì vốn không có vấn đề gì cả, cái sai của ông là ông quá tuyệt tình. Sau khi những bệnh nhân kia trở nặng, ông liền nuốt luôn lời hứa trước đó, không nghĩ cách cứu bọn họ, không nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho bọn họ, mà còn muốn bọn họ chết thật nhanh, để giữ được bí mật này. Nhậm Quy, đây chính là sai lầm chí mạng của ông!”.
Nhậm Quy trợn to hai mắt, ông ta mơ hồ đoán được gì đó, cả người lảo đảo muốn ngã.
“Ông phải biết rằng, đối với một người, thứ quan trọng nhất là tính mạng, rồi mới đến tiền! Bọn họ có thể vì tiền giúp ông vu oan tôi, nhưng bọn họ cũng có thể vì mạng giúp tôi vạch trần mọi chuyện! Chỉ cần tôi hứa sẽ chữa khỏi cho bọn họ, thì họ sẽ nói hết chân tướng ra!”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó vung tay lên.
Mã Hải lập tức chạy bước nhỏ tới một chiếc xe đang đỗ ở ven đường, mở cửa xe ra. Sau đó, mấy bóng dáng bước xuống, đi thẳng tới trước mặt mọi người.
Tất cả đều quay sang nhìn.
Mấy người này chính là mấy bệnh nhân bị nhồi máu não nặng của bệnh viện thành phố.
Tuy hiện giờ khí sắc của bọn họ vẫn rất tệ, có người còn phải ngồi xe lăn, nhưng có vẻ bệnh tình đã ổn định.
Nhậm Quy nhìn thấy những người này, sắc mặt xám ngoét.
“Lưu Quốc, Trương Phàm, các ông hãy nói rõ chân tướng đi”, Lâm Chính nói.
“Được, thần y Lâm”.
Một người đàn ông khoảng 50 tuổi nhìn Nhậm Quy chằm chằm, nổi giận đùng đùng nói: “Hai ngày trước, có một người đến tìm tôi, nói là muốn nhờ tôi làm một chuyện, rồi đưa cho tôi một miếng xà phòng thơm, bảo tôi chỉ cần dùng nó tắm một lần là sẽ cho tôi 500 nghìn tệ. Lúc đó tôi rất nghi ngờ, không biết người này có ý gì, nhưng cậu ta nói, tắm bằng xà phòng thơm này, rồi uống thuốc của Dương Hoa, sẽ khiến bệnh tình nặng hơn rất nhiều. Cậu ta yêu cầu tôi, sau khi bệnh tình trở nặng thì phải khẳng định chắc chắn thuốc của Dương Hoa có vấn đề, cậu ta sẽ cho tôi 500 nghìn tệ. Lúc đó cậu ta còn hứa hẹn, nếu chuyện này có hiệu quả, cậu ta sẽ phái bác sĩ giỏi nhất chữa bệnh cho tôi. Lúc đầu tôi đã từ chối, nhưng cậu ta nói mình là người của ông chủ Nhậm Quy, sẽ không lừa tôi, nên tôi mới nhẹ dạ cả tin làm chuyện này. Thế nhưng đến lúc tôi sắp chết, vẫn không nhận được tiền, lại càng không thấy người đâu. Tất cả đều là âm mưu của đám doanh nhân lòng dạ độc ác này, là bọn họ dụ dỗ chúng tôi gây ra”, người kia tâm trạng kích động, vội vàng chửi rủa Nhậm Quy.
Mọi người lập tức xôn xao.
Ai nấy đều bị chân tướng của chuyện này làm cho chấn động.
Những người vừa rồi vẫn còn bình tĩnh, lập tức trở nên nóng nảy, xông tới chửi bới Nhậm Quy, nhổ nước bọt vào người ông ta.
Còn Nhậm Quy đã hoàn toàn không còn gì để nói.
“Lời từ một phía! Đây đều là những lời từ một phía của ông ta! Anh bảo ông ta lấy ra chứng cứ chứng minh đây là giám đốc Nhậm làm đi! Nói không chừng là anh bỏ tiền ra mua chuộc ông ta thì có!”, Cư Chí Cường vẫn không chịu bỏ cuộc, hét lên.
“Anh Cư, bây giờ không giống lúc trước nữa, chúng tôi đã xác định được là Thiên Hằng, chỉ cần để cảnh sát điều tra, thì chắc chắn sẽ tìm ra manh mối. Hơn nữa… lúc các anh tiếp xúc với một trong số những bệnh nhân này, ở nhà bọn họ có lắp đặt camera, chỉ cần người đó trích xuất camera, giao cho cảnh sát, thì sự thật sẽ được làm rõ. Dù sao các anh cũng dùng luôn nhân viên của Thiên Hằng để làm chuyện này, có thể nhầm đi đâu được chứ?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Việc này…”, Cư Chí Cường đần mặt ra.
“Việc này chỉ có thể để tâm phúc đi làm, dù sao chúng tôi cũng nghĩ rằng bọn họ chắc chắn sẽ chết, chết là không thể đối chứng được nữa”, Nhậm Quy hít sâu một hơi, nói.
Cư Chí Cường cắn chặt răng, không nói câu nào.
“Có kết quả giám định rồi!”.
Đúng lúc này, một tiếng hô vang lên, đám người lại dạt ra, một người đàn ông cầm tờ giấy, nhanh chân chạy tới, đưa cho Lâm Chính.
Lần này thì tất cả đám người Nhậm Quy đều ngừng thở.
Nếu kết quả giám định là sai thì tất cả sẽ chấm hết, người này có bị mua chuộc hay không đã không còn quan trọng nữa.
Dù sao cục diện cũng đã sụp đổ hoàn toàn.
“Giám đốc Nhậm, ông còn muốn xem không?”.
Lâm Chính kẹp tờ giấy ở ngón tay, đung đưa hỏi.
“Không cần đâu!”.
Nhậm Quy hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: “Bây giờ có xem cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chủ tịch Lâm, cậu đã thắng!”.
Xung quanh bỗng chốc trở nên im lặng.
“Nói vậy là ông đã thừa nhận?”.
“Thừa nhận thì sao chứ? Tôi rất tò mò, cậu phát hiện tôi cài gián điệp bên cạnh cậu từ lúc nào vậy?”, Nhậm Quy khàn giọng hỏi.
“Sau khi các ông giao dịch”, Lâm Chính đáp.
“Sau khi giao dịch?”, hơi thở Nhậm Quy như nghẹn lại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kinh hãi.
Tờ giấy trong tay anh rơi xuống.
Trên tờ giấy kia… không có chữ nào, chỉ là một tờ giấy trắng.
“Cậu lừa tôi? Đây… đây không phải là kết quả giám định? Đây là giả? Đây không phải là kết quả giám định?”, đôi mắt Nhậm Quy đỏ ngầu, gào lên.
Hóa ra… tất cả vẫn là bẫy của thần y Lâm…
Chương 1060: Tự thú
Hóa ra Lâm Chính không hề có hai phương thuốc. Anh luôn chỉ có một. Phương thuốc liên quan tới Dương Hoa là do anh tự bịa ra.
Trước khi Lục Tuyết đưa phương thuốc của Dương Hoa cho nhà họ Vương thì Lâm Chính và Mã Hải đều không để ý đến thân phận của cô ta nên không thể phát giác được.
Tới khi muốn ngăn lại thì cũng đã muộn. Không ai ngờ nhà họ Vương lại dài tay đến vậy. Nhậm Quy vốn cũng không định thừa nhận. Thế nhưng nghĩ tới việc Lâm Chính đột nhiên mời được quá nhiều bậc thầy y học tới giám định, chứng minh cho anh như vậy nên Nhậm Quy cảm thấy chột dạ.Ông ta biết chắc chắn là Dương Hoa đã sớm có sự chuẩn bị.
Trong nháy mắt có thể mời được nhiều đại y tới như vậy thì chắc chắn là thần y Lâm đã phải chuẩn bị từ rất lâu trước đó rồi. Ngoài ra việc một vài người bệnh đột nhiên trở mặt cũng đã khiến anh thận trọng hơn nhiều.
Ông ta còn nhớ bác sĩ trong bệnh viện đó nói rằng tình hình của người bệnh khi đó không thể nào sống nổi qua ngày hôm sau, ngay cả Đại La Kim Tiên có giáng thế thì cũng không thể cứu được.
Vậy mà…thần y Lâm lại có thể khiến họ sống lại. Y thuật như vậy thì rõ ràng là đủ khả năng nắm quyền sinh sát người khác trong tay mà.
Y thuật mà thần y Lâm thể hiện khiến cho Nhậm Quy bắt đầu tin vào lời của anh, tin rằng anh có tới hai phương thuốc. Và phương thuốc mà ông ta có trong tay là giả. Nếu như phương thuốc có vấn đề thì chắc chắn ông ta sẽ thất bại. Cộng với báo cáo kết quả giám định đã khiến ông ta một lần nữa như muốn nổ tung.
Thật không ngờ, tất cả đều là giả dối. Tất cả đều là màn lừa gạt do thần y Lâm tạo ra. Nhậm Quy dứt lời, cả hiện trường lại mất kiểm soát. Tất cả nhà báo đều hướng về phía Nhậm Quy và chụp ảnh lia lịa.
“Giám đốc Nhậm, tất cả đều là âm mưu do ông tạo ra sao? Sức ép mà gần đây Dương Hoa phải chịu đựng cũng là đối sách của ông đúng không?”
“Chủ tịch Nhậm, những người bệnh này cũng là do ông kiểm soát đúng không? Lẽ nào ông không quan tâm tới tính mạng của họ?”
“Giám đốc Nhậm, mục đích ông làm vậy để làm gì? Ông có cân nhắc đến trách nhiệm pháp luật của những hành vi do mình gây ra không?”
Đám nhà báo hỏi dồn dập. Có rất nhiều người dân bắt đầu lên tiếng chửi Nhậm Quy và nhổ nước bọt về phía ông ta. Cộng đồng mạng cũng sục sôi. Lời nói của Nhậm Quy được tinh giản bằng vài từ sau: “Nhậm Quy kẻ âm mưu”.
Họ mạng chửi rủa, chỉ trích ông ta. Vì dù sao cũng vì hành động của Nhậm Quy mà khiến cho người bệnh không dám sử dụng thuốc của Dương Hoa dẫn đến tử vong mà. Đó là hành động đùa giỡn với tính mạng của người khác.
Nhậm Quy bị người của tập đoàn Thiên Hằng bao vây. Thế nhưng ông ta chỉ đứng bất động nhìn chăm chăm Lâm Chính bằng ánh mắt phẫn nộ
“Thật ngốc quá! Nhậm Quy, hôm nay ông ngốc quá”, ông cụ Vương trừng mắt, không ngờ Nhậm Quy lại tự mình làm như vậy.
“Giám đốc, đã có kết quả giám định rồi”, lúc này có tiếng kêu vang lên, sau đó một nhân viên của Thiên Hằng lao tới với tờ báo cáo trong tay và đưa cho Nhậm Quy. Ông ta nhận lấy, toàn thân run rẩy.
“Đúng vậy, đúng ra tôi phải nghĩ ra điều này sớm hơn. Nếu như có kết quả báo cáo thì nên đưa cho tôi trước chứ không phải là thần y Lâm. Tôi lại ngốc nghếch như vậy sao?”, Nhậm Quy hít một hơi thật sâu.
“Giám đốc, kết quả giám định thế nào ạ?”
“Thiếu một vài vị thuốc nhưng…về cơ bản thì có hiệu quả”, Nhậm Quy nói.
Nói cách khác, phương thuốc mà Lục Tuyết đưa cho ông ta dù có thiếu sót nhưng là thật…Lục Tuyết đã hoàn thành nhiệm vụ. Vậy mà ông ta lại không tin…
“Cùng với những lời nói trước đó thì ông có biết điều này có nghĩa là gì không?”, Lâm Chính hỏi.
Nhậm Quy im lặng nhìn ông cụ Vương. Ông cụ Vương giật mình, lập tức hiểu ra ý đồ của Lâm Chính bèn lên tiếng: “A Khang, nhanh! Chúng ta về”.
“Vâng bố”, Vương Khang gật đầu định đưa ông cụ rời đi. Nhưng khi bọn họ định làm vậy thì phía sau đã có một đám người lao lên chặn họ lại. Đó chính là Từ Thiên và Cung Hỉ Vân.
“Ông định đi đâu? Kịch hay còn chưa biểu diễn cơ mà. Đừng vội”, Từ Thiên cười nói.
“Đúng vậy, lát nữa còn kịch hay lắm”, Cung Hỉ Vân cũng cười hi hi.
Ông cụ Vương mặt tối sầm, không nói gì. Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Nhậm Quy! Ông cũng đã thừa nhận rồi, ông ăn trộm phương thuốc đặc trị bệnh tiểu đường của Dương Hoa. Tôi nghĩ nếu chỉ dựa vào một mình ông thì không thể nào có được phương thuốc dễ dàng như vậy. Chắc chắn là ông có hợp tác với người trong nội bộ của tập đoàn mới có thể lấy được phương thuốc đúng không?"
Nhậm Quy không nói gì.
“Người đóng vai trò gián điệp đó không phải do ông phụ trách. Vậy thì ông hãy nói cho tôi biết là ai? Và ông, đã hợp tác với những ai khác để ăn trộm tài liệu của Dương Hoa?”, Lâm Chính hỏi.
Nhậm Quy vẫn im lặng. Lâm Chính đã sớm đoán ra là sẽ như vậy: “Ông không nói đúng không? Không sao, bởi vì tôi đã biết là ai rồi”.
Lâm Chính thản nhiên nói rồi đánh mắt với Mã Hải. Mã Hải hiểu ý, lập tức cho người khiêng cáng tới.
Nhậm Quy há mồm trợn mắt. Những người nhà họ Vương cũng bàng hoàng.
Người nằm trên cáng chính là Vương Tử Tường – cháu trai của ông cụ Vương - người đã bị Lâm Chính đánh phế.
Lâm Chính vê một cây châm, đi tới.
“Xong thật rồi…”, ông cụ Vương bàng hoàng hét lên.