-
Chương 1001-1005
Chương 1001: Tôi không có mẹ vợ như bà
Trên con đường khuya khoắt.
Tô Nhu lái xe như bay.
Nhưng lái được một lát, Tô Nhu liền dừng xe ở ven đường.
Cô nhìn phía trước, dường như đang suy nghĩ gì đó, khuôn mặt có vẻ phức tạp.
"Em muốn hỏi gì thì hỏi đi", Lâm Chính nói.
"Tại sao anh trúng giải đặc biệt mà không nói với em?", Tô Nhu ngập ngừng một lát, rồi khàn giọng hỏi.
"Anh thấy chỉ là hai bộ quần áo, không có gì to tát cả..."
"Không có gì to tát? Hai bộ quần áo đó trị giá bao nhiêu tiền... chắc hôm nay anh cũng biết rồi nhỉ?", Tô Nhu ngoảnh phắt sang, nhìn anh chằm chằm: "Anh có biết rằng, nếu bán hai bộ quần áo này thì cuộc sống của anh sẽ có sự thay đổi rất lớn không? Sẽ không còn ai khinh thường anh nữa. Nếu anh có tiền, thì thái độ của mẹ em dành cho anh cũng sẽ thay đổi. Điều này không đáng sao? Lẽ nào tất cả những chuyện này không tốt sao? Đây là hai bộ quần áo quyết định số phận của anh đấy".
"Nhưng... anh chỉ muốn bộ quần áo đó được mặc trên người em", Lâm Chính ngoảnh sang nhìn Tô Nhu, đáp.
Một câu nói đơn giản nhưng khiến Tô Nhu lập tức run lên.
Cô sửng sốt nhìn Lâm Chính, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc và phức tạp.
Một lúc sau, cô quay đầu đi, vành mắt hơi đỏ lên, im lặng một lát mới thốt ra hai chữ.
"Đồ ngốc..."
Lâm Chính bỗng dưng bật cười.
Anh chỉ nói thật thôi mà...
Chiếc xe tiếp tục bon bon trên đường.
Rồi dừng ở tầng một công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
"Chắc chắn chuyện hôm nay sẽ đồn khắp Giang Thành, thậm chí là lên báo, đến lúc đó ai cũng sẽ biết. Tuy hai bộ lễ phục này đã bị hỏng, nhưng tiền bồi thường của Cư Chí Cường cũng đủ cho anh dùng. Em nghĩ chắc chắn ngày mai mẹ sẽ tới tìm anh, cũng sẽ nhìn anh với con mắt khác, anh hãy thể hiện cho tốt đấy", Tô Nhu nói đầy nghiêm túc.
"Để tính sau đi", Lâm Chính mỉm cười.
"Em đi tắm đây, anh nghỉ sớm đi".
Tô Nhu nói xong, đang định xoay người rời đi, nhưng đúng lúc này, hình như bỗng dưng nhớ ra gì đó, cô lại quay sang nhìn Lâm Chính.
"Lâm Chính, thực ra có lúc, em phát hiện mình không thể nhìn thấu anh".
"Ồ, nghĩa là sao?", Lâm Chính nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
"Không có gì... em chỉ cảm thấy... có lẽ anh còn chuyện chưa nói với em", Tô Nhu nói xong liền đi vào phòng tắm.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.
Tô Nhu không phải là đồ ngốc.
Có lẽ... cô đã phát hiện ra một số điều bất thường.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm.
Nếu Tô Nhu quả thực tin vào thân phận của Lâm Chính, thì đối với anh cũng là một sự giải thoát.
Chỉ có điều, anh phải nghĩ cách để Tô Nhu đảm bảo có thể giữ bí mật về thân phận của anh.
Dù sao việc này cũng không phải để bảo vệ Lâm Chính, mà là bảo vệ Tô Nhu.
Rè rè...
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
Là Mã Hải gọi đến.
Lâm Chính ấn nút nghe.
"Chủ tịch Lâm, cậu không sao chứ?", giọng nói của Mã Hải vang lên.
"Ai cho phép ông tự ý bịa ra lời nói dối như vậy?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Mã Hải ngạc nhiên, vội vàng giải thích: "Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ cậu không tiện công khai thân phận, nên... nên mới chuẩn bị lý do này để giải vây cho cậu, lẽ nào cậu không thích như vậy sao..."
"Tôi vốn định công khai thân phận rồi... Tuy chưa đến lúc nhưng... aizz, thôi vậy, chuyện đã vậy thì kệ nó đi", Lâm Chính lắc đầu thở dài.
"Chủ tịch Lâm, cậu định xử lý những người tham gia bữa tiệc hôm nay như thế nào?", Mã Hải hỏi.
"Xử lý? Nghĩa là sao?".
"Chiều mai sẽ có một buổi nghiên cứu thảo luận của giới kinh doanh được tổ chức ở phòng họp lớn của tập đoàn Dương Hoa chúng ta. Hầu hết những người tham gia bữa tiệc hôm nay sẽ có mặt. Buổi nghiên cứu thảo luận này do tập đoàn Dương Hoa chúng ta và Nhậm Quy cùng tổ chức. Nếu cậu bất mãn với những người này, thì tôi có thể hủy bỏ", Mã Hải nói.
"Chỉ hủy bỏ thôi sao?", Lâm Chính lạnh lùng quát khẽ.
Toàn thân Mã Hải run rẩy, vội vàng đáp: "Chủ tịch Lâm, hầu hết những người này đều có mối quan hệ hợp tác với tập đoàn Dương Hoa chúng ta. Tôi nghĩ... để bọn họ nhận ra lỗi lầm là được rồi. Nếu làm quá lên sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác... Sẽ gây tổn thất rất lớn cho Dương Hoa của chúng ta..."
"Ông nghĩ tôi bận tâm đến chuyện này sao?".
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Mã Hải, nguyện vọng ban đầu khi tôi thành lập Dương Hoa không phải là để mưu lợi!".
"Chủ tịch Lâm, ý của cậu là..."
"Ngày mai mang hết hợp đồng hợp tác của những người này với chúng ta đến chỗ tôi", Lâm Chính khàn giọng nói.
Mã Hải vội đáp: "Vâng, Chủ tịch Lâm..."
"Có chuyện gì thì gọi lại cho tôi".
Dứt lời liền tắt máy.
"Ai vậy?".
Tô Nhu đang lau mái tóc ướt sũng, bước ra khỏi phòng tắm.
Lâm Chính mỉm cười: "Không có gì, là một người bạn thôi".
"Ồ..."
Lâm Chính tắm rửa xong liền đi ngủ.
Còn chuyện ở bữa tiệc cũng như mọc thêm cánh, lan khắp Giang Thành.
Tuy Mã Hải có ý phong tỏa tin tức, nhưng vẫn không thể ngăn được ngọn lửa hóng hớt và con mắt của đám chó săn.
Thế là sáng ra.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa lập tức khiến Lâm Chính và Tô Nhu đang say sưa giấc nồng tỉnh dậy.
Lâm Chính bước ra khỏi phòng, mở cửa với vẻ mặt ngái ngủ, nhìn thấy Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đang đứng ngoài cửa.
"Lâm Chính!".
Trương Tinh Vũ xông vào, gọi to tên anh.
"Có chuyện gì thế ạ?", Lâm Chính tỉnh hẳn ngủ, thầm nhíu mày hỏi.
"Cậu thật là to gan! Cậu trúng giải đặc biệt mà không nói với mẹ cậu! Trong mắt cậu có còn mẹ vợ này không hả?", Trương Tinh Vũ đập bàn, chỉ tay vào mặt Lâm Chính, chửi bới.
Lâm Chính vốn đang bực bội vì chuyện hôm qua, bây giờ vừa sáng ra đã bị Trương Tinh Vũ làm cho tỉnh giấc, tâm trạng lại càng không tốt, sao có thể nhịn được những lời mắng mỏ của Trương Tinh Vũ?
Khuôn mặt anh lạnh tanh, nhìn Trương Tinh Vũ chằm chằm: "Không có".
"Cậu nói cái gì?", Trương Tinh Vũ sửng sốt.
"Nếu bà cảm thấy tôi không xứng làm con rể bà thì được, bây giờ tôi có thể ly hôn luôn với Tô Nhu! Bà hài lòng rồi chứ?", Lâm Chính nhìn Trương Tinh Vũ, lạnh lùng quát.
Chương 1002: Tôi sẽ không cho bà một xu nào
Câu nói của Lâm Chính chẳng khác nào sét đánh, khiến Trương Tinh Vũ há hốc miệng.
Tô Quảng ở bên cạnh cũng ngớ người ra, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Bọn họ đã bao giờ thấy Lâm Chính cứng rắn như vậy? Đã bao giờ thấy cậu con rể nhu nhược này bá đạo như vậy chứ?
"Cậu... cậu... cậu nói cái gì?".
Trương Tinh Vũ chỉ tay vào mặt Lâm Chính, nói năng lắp bắp, đôi mắt trợn tròn, run rẩy hỏi.
"Sao nào? Cần tôi nhắc lại lần nữa sao?", Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
"Cậu... cậu... cậu được lắm Lâm Chính! Cậu làm phản đấy à? Coi như tôi nhìn ra thằng lòng lang dạ sói như cậu là loại người gì rồi! Trước kia cậu đâu có như vậy! Sao nào? Cậu trúng giải đặc biệt nên có tiền rồi chứ gì? Bắt đầu coi thường bà mẹ vợ này chứ gì? Đồ ăn cháo đá bát! Loại như cậu đáng phải băm vằm! Đồ vong ơn phụ nghĩa...", Trương Tinh Vũ nổi giận đùng đùng, một tay chống hông một tay chỉ vào mặt Lâm Chính, chửi rủa không tiếc lời.
Chẳng khác nào một mụ đàn bà chua ngoa.
Cái miệng bà ta không khác gì một khẩu súng Gatling, không ngừng tuôn ra những lời chửi rủa thậm tệ.
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, không nói lời nào, nhắm mắt làm ngơ.
"Sao thế mẹ?".
Tô Nhu mặc quần áo ngủ, mắt nhập nhèm bước ra khỏi phòng, thấy thế thì dụi mắt, nghi hoặc hỏi.
"Con gái, con nhìn chồng con đi, nhìn cậu ta đi! Đủ lông đủ cánh rồi, có tiền rồi, nên không coi mẹ vợ ra gì cả! Tức chết đi được! Tức chết đi được!", Trương Tinh Vũ tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, gầm lên.
Tô Nhu sửng sốt, cũng lập tức hiểu ra lý do tại sao Trương Tinh Vũ lại như vậy. Cô thở dài, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, được rồi, được rồi, mẹ bớt giận đi. Lâm Chính cũng không cố ý mà, dù sao anh ấy cũng là chồng con, mẹ tôn trọng anh ấy thì sao anh ấy có thể không tôn trọng mẹ chứ?".
"Nhưng...", Trương Tinh Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng Tô Quảng ở phía sau đã vội vàng kéo cánh tay bà ta, nháy mắt liên tục.
Trương Tinh Vũ thấy thế liền cố gắng nuốt cơn giận đang dâng lên tận lồng ngực xuống.
"Bỏ đi, tôi không thèm chấp cậu".
Trương Tinh Vũ hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp.
"Mẹ, không nói những chuyện đó nữa, vừa sáng ra bố mẹ đến đây có chuyện gì vậy?", Tô Nhu hỏi.
"Hừ, chuyện gì à? Đương nhiên là để hỏi về chuyện bộ lễ phục của các con rồi", Trương Tinh Vũ lại khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng hừ một tiếng: "Chồng con đúng là quá giỏi! Chuyện này mà không nói với bố mẹ tiếng nào, đúng là quá giỏi!".
"Mẹ, Lâm Chính không có ý đó, anh ấy chỉ muốn... chỉ muốn...", Tô Nhu còn định nói đỡ cho Lâm Chính, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên nói gì cho phải.
"Được rồi, con đừng nói đỡ cho cậu ta nữa. Cái tính này của con giống mẹ, độc miệng nhưng mềm lòng. Chuyện vừa rồi mẹ coi như chưa từng xảy ra, nhưng chuyện lễ phục thì mẹ không thể làm lơ được. Lâm Chính, nói đi, sau khi nhận được số tiền bồi thường kia, cậu định báo hiếu bố mẹ vợ bao nhiêu?", Trương Tinh Vũ liếc mắt nhìn Lâm Chính, không mặn không nhạt nói.
"Báo hiếu?", Lâm Chính nhìn bà ta với ánh mắt kỳ quái.
"Sao nào? Cậu không chịu à? Bao nhiêu năm nay cậu ăn của tôi, ở của tôi, dùng của tôi, nếu không nhờ tôi nuôi, thì loại vô dụng như cậu đã chết đói ngoài đường rồi. Bây giờ cậu giàu rồi, thì lại muốn hất cẳng chúng tôi à? Đừng hòng!", Trương Tinh Vũ hừ một tiếng.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn bà ta.
Tô Nhu vội nói: "Mẹ, Lâm Chính không có ý đó... chỉ là bây giờ bên kia vẫn chưa có câu trả lời cho bọn con, với lại phải đền bao nhiêu tiền vẫn chưa có con số chính xác. Bây giờ mẹ hỏi bọn con vấn đề này, thì bọn con cũng không trả lời được".
"Con số không quan trọng, quan trọng là thái độ", Trương Tinh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Thái độ? Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?".
"Chẳng có ý gì cả, đây, mới sáng ra mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ cần chồng con chịu ký vào đây, thì cậu ta vẫn là con rể của mẹ".
Trương Tinh Vũ vừa nói vừa lục tìm một tờ giấy trong túi xách, rồi đập mạnh xuống bàn.
Tô Nhu cầm lên xem, lập tức biến sắc.
"Mẹ... mẹ thật là quá đáng..."
"Quá đáng? Quá đáng chỗ nào? Đây chỉ là những yêu cầu bình thường, có gì mà quá đáng? Sao con cứ bênh người ngoài thế nhỉ? Mẹ là mẹ ruột con đấy! Con bị làm sao thế hả?", Trương Tinh Vũ không vui, trừng mắt nhìn Tô Nhu.
"Nhưng... mẹ, mẹ không thể làm như vậy được! Khó khăn lắm Lâm Chính mới trúng giải đặc biệt, vậy mà mẹ lại bắt anh ấy chuyển cho mẹ 80% tiền bồi thường? Mẹ... mẹ ngang ngược quá đấy!", Tô Nhu có chút tức giận.
"Chẳng phải mẹ để lại cho cậu ta 20% đó sao? Con gái, đâu phải con không biết chồng con là loại người gì. Cậu ta cầm nhiều tiền như vậy, nhỡ bị người ta lừa mất thì phải làm sao? Để mẹ giữ hộ cho!", Trương Tinh Vũ vội nói.
"Nhưng...", Tô Nhu còn định nói gì đó.
Nhưng Lâm Chính ở bên cạnh đã lên tiếng.
"Trương Tinh Vũ, số tiền này tôi sẽ không cho bà một xu nào".
"Cậu nói cái gì?", Trương Tinh Vũ kinh ngạc.
Tô Quảng cũng không khỏi ngạc nhiên, sau đó tức giận nói: "Tiểu Chính? Cậu làm sao thế hả? Không biết lớn nhỏ! Dám gọi thẳng tên của mẹ vợ cậu thế à?".
"Mẹ vợ? Bà ta có coi tôi là con rể không? Tôi hỏi ông bà một câu, tôi thực sự là con rể của ông bà sao? Ba năm nay từ khi tôi ở rể nhà họ Tô, ông bà có thái độ gì với tôi? Tôi không thấy được sao? Tôi ngủ sô pha ba năm, ngày nào cũng chịu đựng sự lạnh nhạt mỉa mai của ông bà. Bây giờ tôi trúng thưởng, trời vừa sáng ông bà đã chạy đến chỗ tôi đòi tiền? Nếu ông bà có thái độ tốt hơn một chút, nói không chừng tôi còn cho một ít, nhưng từ lúc tôi mở cánh cửa này, Trương Tinh Vũ đã nói được câu nào lọt tai chưa? Như vậy mà còn muốn tôi cho tiền? Ông bà coi Lâm Chính tôi là quả hồng mềm muốm nắn bóp thế nào thì nắn bóp sao?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Cậu... cậu..."
Trương Tinh Vũ tức đến nỗi toàn thân run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng.
Người hiền lành như Tô Quảng cũng không nhịn được, tức giận nói: "Lâm Chính, cậu đừng có quá đáng!".
"Được rồi Lâm Chính, anh đừng nói nữa!".
Tô Nhu cũng cảm thấy sự việc đang dần tồi tệ hơn, liền kéo cánh tay Lâm Chính, nháy mắt với anh.
Không biết tại sao, cô cảm thấy hôm nay Lâm Chính có chút khác thường...
Lẽ nào... là vì khoản tiền lễ phục này, nên anh mới trở nên ương ngạnh như vậy?
Tô Nhu không khỏi nhíu mày.
Nếu đúng là vậy thì cô đánh giá cao Lâm Chính rồi.
Vì chuyện tối qua, Tô Nhu vốn đã có cái nhìn khác về Lâm Chính, trong lòng cũng nảy sinh hảo cảm với anh. Nhưng nếu Lâm Chính vì tiền mà thay đổi, thì lại khiến cô cảm thấy anh phàm phu tục tử chẳng khác nào những người đàn ông khác.
Nhưng Tô Nhu biết rõ, những lời nói này của Lâm Chính đã hoàn toàn chọc giận vợ chồng Trương Tinh Vũ và Tô Quảng...
Chương 1003: Không chịu thừa nhận
“Được được được! Lâm Chính! Cậu giỏi lắm! Bây giờ giỏi rồi, dám cãi lại rồi! Dám chống đối tôi rồi! Cậu lợi hại lắm! Lợi hại!”, Trương Tinh Vũ run rẩy cả người, chỉ vào Lâm Chính nghiến răng nghiến lợi, hai mắt lồi ra ngoài, gần như sắp phun ra lửa.
Trời mới biết trong lòng bà ta dâng lên lửa giận mãnh liệt đến mức nào.
Bà ta chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tên khốn này!
“Tiểu nhân đắc chí! Tiểu nhân đắc chí!”, Tô Quảng cũng giận đến mức vỗ đùi liên tục.
Ai cũng không ngờ Lâm Chính lại có thái độ như vậy.
Tô Nhu im lặng không lên tiếng.
Lại thấy Trương Tinh Vũ cướp bản thỏa thuận trong tay Tô Nhu, đập trước mặt Lâm Chính, phẫn nộ hét lên: “Họ Lâm kia! Tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc cậu có ký hay không?!”.
“Tôi… dựa vào đâu phải ký?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu… Cậu… Cậu…”.
“Bà lại muốn lấy chuyện ly hôn ra uy hiếp tôi? Tôi không cảm thấy chuyện này có tác dụng với tôi, Trương Tinh Vũ, Lâm Chính tôi là người, không phải là chó của nhà bà! Tôi cũng có tôn nghiêm! Đừng nói tôi có khoản tiền bồi thường của bộ lễ phục đó, dù tôi không có, trên người không có đồng xu dính túi, tôi cũng không ngại rời khỏi nhà họ Tô!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Lời này lập tức khiến Trương Tinh Vũ không còn lời nào đáp lại.
Tô Quảng cũng kinh ngạc.
Trong lòng Tô Nhu rối ren cảm xúc.
Cô cúi thấp đầu, không biết nên nói gì mới phải.
Nếu nói giúp mẹ mình, thì những gì Lâm Chính nói đều là đúng, những năm nay cả nhà họ quả thật có thái độ không tốt với anh.
Nhưng nếu giúp Lâm Chính thì phía này lại là mẹ mình.
Nên làm thế nào mới tốt?
Tô Nhu vô cùng đau khổ.
Lúc này, điện thoại của cô rung lên.
Cô cầm điện thoại lên xem, là thư ký của mình gọi tới.
Bây giờ còn chưa đến giờ làm, sao thư ký lại gọi điện thoại cho mình? Chẳng lẽ cô ấy có chuyện gì cần xin nghỉ?
Tô Nhu lòng dạ rối bời nghe máy.
“Sao thế?”.
“Chủ tịch Tô, cô không xem tin tức sao?”, thư ký ở đầu dây bên kia ngạc nhiên hỏi.
“Tin tức?”, Tô Nhu hoang mang: “Tin tức gì?”.
“Là tên Cư Chí Cường đó! Tối hôm qua và sáng nay rần rần chuyện lễ phục! Không phải anh ta và bạn gái phá hỏng lễ phục của cô sao? Nhưng hôm nay, mới sáng anh ta đã thông báo với giới truyền thông trên mạng, chính thức tuyên bố với mọi người rằng lễ phục của cô không phải anh ta rạch, anh ta cũng không định bồi thường cho cô đồng nào”, thư ký nói.
“Cái gì?”, Tô Nhu ngạc nhiên, sau đó vội nói: “Nhưng bạn gái anh ta rạch… chuyện này anh ta phải thừa nhận chứ”.
“Bạn gái anh ta cũng đang thanh minh, nói rằng hai bộ lễ phục đó là cô tự mình bất cẩn té ngã nên mới rách, không liên quan đến cô ta, đồng thời tuyên bố dù cô có kiện bọn họ, bọn họ cũng không sợ!”, thư ký nói.
Tô Nhu nghe vậy ngây ra như phỗng.
“Tiểu Nhu, chuyện này là sao? Chẳng lẽ… tiền cũng không có?”, Trương Tinh Vũ sốt ruột, rõ ràng bà ta đã nghe thấy giọng nói trong điện thoại, vội hỏi.
“Nếu đám Cư Chí Cường dám lật lọng trắng trợn như vậy thì chứng tỏ hai lý do, thứ nhất người trong buổi tiệc sẽ không làm chứng cho bọn con, thứ hai trong bữa tiệc không có camera giám sát!”, Tô Nhu khẽ giọng nói.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đều ngạc nhiên.
“E rằng còn có lý do thứ ba”.
Lâm Chính ở bên này lạnh lùng lên tiếng: “Bọn họ cảm thấy nếu đền tiền cho tôi thì sẽ đắc tội với thần y Lâm, cho nên bọn họ thà cắn răng không chịu thừa nhận cũng không muốn trả tôi một số tiền lớn, để tôi tiêu xài thỏa thích”.
Tô Nhu nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.
Vòng một vòng lại vòng tới bản thân cô.
“Họ Lâm kia, có thấy không? Báo ứng đến rồi!”.
Trương Tinh Vũ nổi giận chỉ vào Lâm Chính, nói: “Vừa rồi không phải cậu rất đắc ý sao? Thế nào? Bây giờ người ta không bồi thường cho cậu nữa, cậu vẫn chỉ là một kẻ bất tài vô dụng không một đồng xu dính túi! Cậu ngông cuồng nữa đi!”.
“Bà cảm thấy tôi sẽ quan tâm chuyện đó sao? Tôi đã nói rồi, dù tôi không có đồng xu dính túi, tôi cũng sẽ giữ thái độ đó!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu…”.
“Được rồi mà mẹ, Lâm Chính, hai người bớt nói vài câu đi. Đây vốn là tiền dựa vào vận may mới có, bây giờ vận may không may biến mất rồi, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa, coi như nó chưa xảy ra”, Tô Nhu đau đầu nói.
“Sao? Con gái, con định bỏ qua như vậy à? Kiện bọn họ đi! Rõ ràng bọn họ làm hỏng lễ phục của con, con phải kiện bọn họ chứ!”, Trương Tinh Vũ không cam tâm.
“Mẹ, chuyện này để sau hẵng nói, con thật sự không muốn nhắc tới nữa”.
Tô Nhu bực bội nói, sau đó quay người vào nhà.
“Con gái! Con gái!”.
Trương Tinh Vũ vội đuổi theo khuyên nhủ, nhưng khi vào vẫn không quên quay đầu mắng Lâm Chính một câu: “Họ Lâm kia, chuyện này chưa xong đâu, cậu đợi đấy cho tôi!”.
Nói xong, bà ta đi thẳng vào nhà.
Tô Quảng liếc nhìn Lâm Chính, muốn nói lại thôi, sau đó thở dài một tiếng, cũng đi vào nhà.
Lâm Chính đi ra cổng, rời khỏi Quốc tế Duyệt Nhan.
Anh biết mình và gia đình Tô Nhu đã hết duyên, rời đi là chuyện sớm muộn, bây giờ chỉ cần đợi ngày công khai chân tướng mà thôi.
Nhưng ngoài Trương Tinh Vũ, bây giờ người Lâm Chính quan tâm nhất là Cư Chí Cường.
Không ngờ chỉ qua một đêm, thái độ của anh ta lại thay đổi nhanh như vậy… Xem ra là có người đang bày mưu tính kế cho anh ta ở sau lưng.
Cũng được, nên đặt dấu chấm hết cho chuyện này rồi.
Lâm Chính quay về Dương Hoa, ngồi ở đó cả một buổi sáng.
Hai giờ chiều, Mã Hải sắp xếp phòng hội nghị.
Hội thảo thương mại lớn nhất Giang Thành sẽ được tổ chức chính thức trong phòng hội nghị đặc biệt của Dương Hoa.
Chương 1004: Được các nơi chú ý
Còn chưa tới thời gian mở hội nghị, dưới tòa nhà Dương Hoa đã đông đúc, nhiều người của giới truyền thông tụ tập tại đây, dùng thẻ công tác lần lượt đi vào tòa nhà.
Hôm nay Dương Hoa đã sử dụng hết toàn bộ lực lượng bảo vệ.
Từ cửa vào đến phòng hội nghị, mỗi một tầng lầu, mỗi một hành lang đều tràn ngập lực lượng của Dương Hoa.
Những người này đều được điều từ công ty bảo vệ của Cung Hỉ Vân đến đây.
Người vào đây không ai không cảm khái, cũng chỉ có Dương Hoa mới có thể bố trí một cách phô trương như vậy…
Không bao lâu sau, từng chiếc xe hào hoa dừng ở dưới lầu của Dương Hoa.
Những người thành công của giới kinh doanh tham dự tiệc hội tối hôm qua lần lượt xuống xe, đi vào tòa nhà.
Những người này ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý.
Dù sao, có thể tham dự hội nghị ở tập đoàn Dương Hoa vốn đã là một chuyện vô cùng vinh quang.
Tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề đến tham dự.
Cư Chí Cường và Trần Bình bạn gái anh ta cũng vậy.
Nhưng cô bạn gái Trần Bình đó rõ ràng rất căng thẳng.
“Chí Cường, anh nói xem Chủ tịch Lâm có trách chúng ta không?”, cô gái liếc nhìn xung quanh, sau đó cẩn thận hỏi.
“Trách chúng ta cái gì? Chúng ta đã trút giận cho Chủ tịch Lâm cơ mà!”, Cư Chí Cường cười nói.
“Nhưng… lễ phục của tên vô dụng đó là Chủ tịch Lâm tặng cho…”.
“Sao? Em nghĩ Chủ tịch Lâm thật sự muốn tặng lễ phục cho tên vô dụng đó? Em sai rồi! Chủ tịch Lâm chỉ không muốn mất mặt mà thôi. Dù gì vận may của tên vô dụng đó thật sự quá tốt, bốc được phần thưởng lớn! Chủ tịch Lâm là nhân vật cấp bậc nào, còn có thể không cho? Có thể vì bộ lễ phục đó mà để mất danh dự của mình à? Thế chẳng phải sẽ tạo thêm vết nhơ cho mình sao?”.
“Vậy ý anh là… bản thân Chủ tịch Lâm cũng không muốn giao bộ lễ phục này cho Lâm Chính?”.
“Nói thừa, đương nhiên Chủ tịch Lâm không muốn rồi! Hơn nữa, anh tin rằng nếu Chủ tịch Lâm biết được tên vô dụng đó lại tặng lễ phục Hoa Hi Vọng kiểu nữ cho Tô Nhu, chắc chắn sẽ rất tức giận. Chúng ta phá hỏng lễ phục, không phải là trút giận cho Chủ tịch Lâm hay sao? Yên tâm! Chúng ta khăng khăng không thừa nhận thì chẳng phải không có vấn đề gì rồi sao? Chưa nói tới thằng nhóc đó không có năng lực đối đầu với chúng ta, cho dù thật sự đưa đơn kiện, em nghĩ tên vô dụng đó có tiền mời luật sư giỏi thắng được chúng ta sao? Anh tin là nếu thật sự làm đến mức đó, Chủ tịch Lâm tuyệt đối sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn! Chắc chắn anh ta sẽ phái mấy người Phương Thị Dân, Kỷ Văn đến giúp chúng ta! Có Chủ tịch Lâm chống lưng, em sợ cái gì?”, Cư Chí Cường cười nói.
Trần Bình sáng mắt lên: “Nói như anh, chúng ta mà đền tiền thật thì chẳng phải sẽ đắc tội với Chủ tịch Lâm rồi sao?”.
“Đúng vậy! Cho nên, không đền tiền mới là hành động sáng suốt! Huống hồ, đỡ phải mất nhiều tiền như vậy không tốt hơn à?”, Cư Chí Cường cười ha ha, nói.
Trần Bình thở phào nhẹ nhõm, cũng xem như yên tâm.
Hai người khoác tay nhau đi vào trong.
Phóng viên nơi cửa nhìn thấy hai người họ thì lập tức ùa lên.
“Anh Cư, tôi có thể hỏi anh hai câu không?”.
“Anh Cư, chuyện lễ phục giá trên trời thật sự không liên quan đến các anh sao?”.
“Anh Cư, lễ phục tối hôm qua thật sự là cặp Hoa Hi Vọng sao? Chủ nhân của hai bộ lễ phục đó thật sự là anh Lâm Chính sao?”.
“Anh Cư, có người nói anh cố ý không bồi thường lễ phục để lấy lòng thần y Lâm, anh nghĩ thế nào về cách nói này?”.
Phóng viên năm mồm bảy miệng nhao nhao lên tiếng, những chiếc micro như muốn nhét vào miệng Cư Chí Cường.
Nhưng Cư Chí Cường chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Đợi Cư Chí Cường và Trần Bình đi vào trong, Nhậm Quy mới thong dong đi tới, đến trước Dương Hoa.
Ông ta xuất hiện lại làm dấy lên trận xôn xao.
Hội thảo giới kinh doanh lần này là ông ta và Mã Hải bắt tay tổ chức.
Nói một cách nghiêm ngặt, ông ta cũng xem như người có địa vị cao nhất trong những người tham dự hội nghị.
Nhậm Quy quả thật có khí thế không tầm thường, vừa xuống xe đã có bảo vệ đến mở đường, những phóng viên đó muốn đến phỏng vấn cũng không có cơ hội.
Nhậm Quy sửa sang cổ áo, bước nhanh vào bên trong.
Nhưng vừa vào cửa, mi mày Nhậm Quy đã nhíu chặt.
Bởi vì ông ta phát hiện Mã Hải không ở cửa đón tiếp ông ta…
Điều này khiến ông ta cực kỳ không vui!
Mình là nhân vật nhỏ sao? Ngay cả chút đạo đãi khách cũng không có?
Ông ta kìm nén lửa giận, đi thang máy lên tầng có phòng hội nghị. Thế nhưng ông ta vừa ra khỏi thang máy đã có hai bảo vệ ngăn ông ta lại.
“Xin mời xuất trình căn cước của ông!”, một bảo vệ nói.
Nhậm Quy ngạc nhiên, trong mắt lộ ra vẻ giận dữ.
“Đui à? Người này là ông Nhậm Quy! Cút ra hết đi!”, một người đi theo bên cạnh Nhậm Quy quát tháo.
Nhưng bảo vệ đó lại lạnh lùng nói: “Rất xin lỗi, Chủ tịch Lâm có quy định, bất cứ ai tham gia hội nghị đều phải kiểm chứng thân phận!”.
“Anh…”, người đó tức giận, định ra tay dạy dỗ hai tên không biết trời cao đất dày này, nhưng bị Nhậm Quy ngăn lại.
“Được rồi, nhập gia tùy tục, huống hồ đây là yêu cầu của Chủ tịch Lâm, đừng gây rối!”.
Nhậm Quy đè nén lửa giận, sau đó lấy căn cước từ trong túi ra.
Bảo vệ xác thực xong mới cho đi.
“Tôi không biết Chủ tịch Lâm căn dặn các người thế nào, nhưng chuyện này tôi sẽ báo lại với Chủ tịch Lâm!”.
Nhậm Quy liếc nhìn hai bảo vệ, mặt không có cảm xúc gì, sau đó mới đi vào phòng hội nghị.
Bảo vệ không để tâm.
Trong phòng hội nghị đã có mấy chục người ngồi.
Mỗi một người đều là nhân vật không tầm thường, danh tiếng lừng lẫy.
Hội thảo lần này e rằng sẽ được toàn quốc thậm chí là cả quốc tế chú ý!
Chương 1005: Ông là ai?
“Ồ, ông Nhậm đến rồi!”.
“Ông Nhậm, chào ông!”.
“Cuối cùng ông cũng đến rồi, chúng tôi đợi lâu lắm rồi!”.
Người trong phòng hội nghị lần lượt bao vây lại, ai nấy tươi cười, vô cùng nhiệt tình.
Nhậm Quy cũng nhiệt tình chào hỏi từng người.
“Sắp đến giờ rồi, mọi người ngồi xuống đi, lát nữa ông Mã đến đây, thấy hiện trường lộn xộn chắc chắn sẽ không vui đâu. Nào nào, ngồi xuống đi, ngồi xuống nói chuyện”, Nhậm Quy chào hỏi.
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Nhậm Quy địa vị đặc thù, đương nhiên ngồi ở trước nhất.
Đồng thời, Thường Phương, Cư Chí Cường và một vài người nắm trùm các nghành nghề đều ngồi ở hàng trước nhất.
Bọn họ châu đầu ghé tai, vui vẻ bàn luận gì đó.
“Ông Nhậm, nhắc tới thì hội thảo lần này có mục đích gì? Thật sự chỉ là giao lưu một số kinh nghiệm, tâm đắc thôi sao?”, Cư Chí Cường vô cùng chán nản, không nhịn được liếc nhìn Nhậm Quy.
“Giao lưu tâm đắc? Cậu nghĩ nhiều rồi, ngồi ở đây đều là thương nhân, cậu còn hi vọng một nhóm thương nhân giao lưu tâm đắc gì với cậu? Trong mắt người ở đây, ngoại trừ lợi ích, những cái khác đều là rác rưởi!”, Nhậm Quy khẽ cười nói.
“Vậy chúng ta đến đây làm gì?”, Cư Chí Cường khó hiểu hỏi.
“Sao hả? Bố cậu chưa nói với cậu sao?”, Nhậm Quy thắc mắc nhìn anh ta.
Cư Chí Cường lắc đầu.
“Ha ha, xem ra bố cậu quá bận rộn, không để tâm đến chuyện này, doanh nghiệp của gia tộc các cậu càng làm càng lớn!”, Nhậm Quy cười lớn.
Cư Chí Cường càng thêm nghi hoặc.
“Thôi được rồi, nói đơn giản cho cậu biết vậy! Buổi hội thảo ngày hôm nay có hai mục đích, thứ nhất đương nhiên là nhờ vào hội thảo này mà bắt nối quan hệ với Chủ tịch Lâm! Thứ hai là hợp tác với Chủ tịch Lâm, phát triển vài dự án lớn ở Giang Thành”, Nhậm Quy cười nói.
“Dự án lớn?”.
“Ngày 18, bên trên đã đưa xuống vài văn kiện, nói rằng phải chú tâm phát triển bờ Nam Giang Thành, thời gian đầu sẽ đầu tư bảy tỷ. Nhiều ông chủ muốn cắn một miếng trên chiếc bánh gato lớn này, nhưng nếu dùng thực lực một mình mà muốn ăn được chiếc bánh gato này thì chắc chắn là nằm mơ giữa ban ngày. Cho nên, hội thảo này thật ra cũng là một cuộc họp đoàn kết, mọi người đều muốn lấy Chủ tịch Lâm làm lá cờ, kết thành nhóm, nuốt chửng chiếc bánh gato này. Phải biết người nhắm vào dự án này không chỉ có những người đang ngồi trong phòng hội nghị này, mà còn rất nhiều con mắt, thế lực trên cả nước đều muốn cắn một miếng”.
Nhậm Quy cười khà khà, nói.
Cư Chí Cường nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
Thời gian đầu đã đầu tư bảy tỷ, vậy thì toàn bộ tiền đầu tư phải là bao nhiêu?
Đây là một dự án lớn!
Chẳng trách vô duyên vô cớ lại có nhiều ông lớn tụ tập về Giang Thành như vậy, hóa ra đám hồ ly già này đã ngửi thấy hương thơm nên mới đến đây…
“Bố cậu nói cậu đến đây, tôi thấy 80% là muốn rèn luyện cậu. Thằng nhóc cậu phải biểu hiện thật tốt, dù sao Tập đoàn Chính Hoa sau này cũng sẽ giao vào tay cậu”, Nhậm Quy nói đầy sâu xa.
“Hóa ra là vậy!”, Cư Chí Cường bừng tỉnh, vội nói: “Cảm ơn ông Nhậm đã chỉ dạy!”.
“Đường đi của thằng nhóc cậu vẫn còn dài, làm cho tốt, tôi đánh giá cao cậu! Ha ha…”.
Nhậm Quy cười ha ha, nói.
Cư Chí Cường mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại có tia sáng sắc bén lóe lên.
Nếu bố anh ta thật sự giao sự nghiệp vào tay anh ta, theo anh ta thấy, Nhậm Quy sẽ là kẻ địch lớn nhất.
Chỉ là bây giờ anh ta vẫn phải học tập Nhậm Quy.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Lúc này, phòng hội nghị đột nhiên yên lặng hơn nhiều.
Mọi người vội vàng nhìn lại, bấy giờ mới thấy vài bóng người đi vào từ cửa của phòng hội nghị.
Định thần nhìn lại, chính là đám người Mã Hải.
Dẫn đầu bọn họ là một người đàn ông tuấn tú đẹp như thiên sứ. Người đàn ông mặc Âu phục màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, thần thái uy nghiêm.
Nhìn thấy người này, tất cả các ông lớn ở đây đều đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh.
Ngay cả Cư Chí Cường và bạn gái Trần Bình của anh ta cũng nhìn anh chằm chằm, không hề dời mắt đi.
“Là Chủ tịch Lâm!”.
“Chủ tịch Lâm đến rồi!”.
“Trời ạ, Chủ tịch Lâm… thật là đẹp trai! Còn đẹp hơn trên tivi nữa!”.
“Phải… đúng là ngưỡng mộ cô Tô Nhu đó!”.
“Cũng không biết vì sao cô ngốc Tô Nhu lại bảo vệ cho người chồng vô dụng của cô ta!”.
“Nếu tôi có thể lọt vào mắt xanh của Chủ tịch Lâm, tôi thà từ bỏ mọi thứ”.
Không ít thiếu nữ ở hiện trường không khỏi cảm khái. Ngay cả những nữ doanh nhân từng thấy qua sóng to gió lớn, giờ phút này cũng không khỏi dao động.
“Chủ tịch Lâm!”.
“Xin chào Chủ tịch Lâm!”.
“Chủ tịch Lâm, vinh hạnh được gặp!”.
Một vài ông lớn ở hàng đầu đồng loạt đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi.
Lâm Chính nở nụ cười mỉm, cũng lần lượt chào hỏi từng người.
Nhìn thấy vậy, những người đó lại càng kích động.
Lâm Chính bước lên sân khấu, đứng ổn định, hắng giọng.
Người ở bên dưới lập tức yên tĩnh lại.
“Chào mọi người, tôi rất vui vì mọi người có thể đến đây tham gia hội thảo lần này, Dương Hoa hoan nghênh các vị!”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
“Tôi nghĩ tôi không cần phải giới thiệu về thân phận của tôi nữa nhỉ, chắc mọi người cũng đã quen thuộc, cho nên chúng ta vào vấn đề chính luôn. Hội thảo lần này là để chia sẻ tâm đắc đi đến thành công của mọi người, giao lưu kinh nghiệm với nhau. Nếu có thể đạt thành hợp tác thì tất nhiên là tốt nhất. Tôi nghĩ mọi người cùng nhau hợp tác, nhất định có thể giúp sự nghiệp của mọi người tiến cao thêm một bậc”, Lâm Chính cười nói.
“Chủ tịch Lâm nói hay lắm!”.
“Chủ tịch Lâm hiểu chúng tôi quá!”.
“Đúng là lời vàng ngọc!”.
Bọn họ nhao nhao phụ họa, hiện trường cực kỳ ầm ĩ.
Doanh nhân thành công đúng là doanh nhân thành công, chỉ nói cái tốt không nói cái xấu. Dù những gì Lâm Chính nói đều là lời thừa, nhưng bọn họ mãi mãi vẫn thể hiện bộ mặt tươi cười.
“Nói như vậy, chắc Chủ tịch Lâm muốn giao lưu về dự án phát triển bờ Nam Giang Thành với chúng tôi phải không? Ha ha, Chủ tịch Lâm, tôi thích tính cách thẳng thắn, vào thẳng vấn đề của cậu! Nếu cậu không ngại, bây giờ chúng ta có thể đám phán chuyện này! Tôi nghĩ những người ngòi đây chắc cũng đợi rất lâu rồi, mọi người nói xem có phải không?”.
Nhậm Quy đứng dậy, vẻ mặt tươi cười, nói.
“Phải!”.
Không ít người ở đây lập tức cười phụ họa.
Hiện trường trở nên ầm ĩ.
Nhưng…
Lời nói của Nhậm Quy lại khiến Lâm Chính nheo mắt lại.
Anh dừng lại, không nói nữa.
Nhậm Quy nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấy Lâm Chính không nói lời nào, ông ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Lâm Chính chậm rãi di chuyển tầm nhìn, hờ hững về phía Nhậm Quy.
“Ông là ai?”.
Ba chữ đơn giản khiến nụ cười trên mặt Nhậm Quy thoáng chốc cứng đờ…
“Chủ tịch Lâm, cậu đùa gì vậy? Tôi là Nhậm Quy, cậu không nhận ra tôi sao? Cậu đùa như vậy không vui đâu”.
Nhậm Quy cố gắng duy trì nụ cười mỉm, cười hà hà nói.
Nhưng… Lâm Chính vẫn tỏ vẻ thờ ơ, ngược lại quay sang nhìn Mã Hải: “Ông có biết ông ta không?”.
Lời nói này khiến tất cả mọi người nổi lên xôn xao.
Trên con đường khuya khoắt.
Tô Nhu lái xe như bay.
Nhưng lái được một lát, Tô Nhu liền dừng xe ở ven đường.
Cô nhìn phía trước, dường như đang suy nghĩ gì đó, khuôn mặt có vẻ phức tạp.
"Em muốn hỏi gì thì hỏi đi", Lâm Chính nói.
"Tại sao anh trúng giải đặc biệt mà không nói với em?", Tô Nhu ngập ngừng một lát, rồi khàn giọng hỏi.
"Anh thấy chỉ là hai bộ quần áo, không có gì to tát cả..."
"Không có gì to tát? Hai bộ quần áo đó trị giá bao nhiêu tiền... chắc hôm nay anh cũng biết rồi nhỉ?", Tô Nhu ngoảnh phắt sang, nhìn anh chằm chằm: "Anh có biết rằng, nếu bán hai bộ quần áo này thì cuộc sống của anh sẽ có sự thay đổi rất lớn không? Sẽ không còn ai khinh thường anh nữa. Nếu anh có tiền, thì thái độ của mẹ em dành cho anh cũng sẽ thay đổi. Điều này không đáng sao? Lẽ nào tất cả những chuyện này không tốt sao? Đây là hai bộ quần áo quyết định số phận của anh đấy".
"Nhưng... anh chỉ muốn bộ quần áo đó được mặc trên người em", Lâm Chính ngoảnh sang nhìn Tô Nhu, đáp.
Một câu nói đơn giản nhưng khiến Tô Nhu lập tức run lên.
Cô sửng sốt nhìn Lâm Chính, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc và phức tạp.
Một lúc sau, cô quay đầu đi, vành mắt hơi đỏ lên, im lặng một lát mới thốt ra hai chữ.
"Đồ ngốc..."
Lâm Chính bỗng dưng bật cười.
Anh chỉ nói thật thôi mà...
Chiếc xe tiếp tục bon bon trên đường.
Rồi dừng ở tầng một công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
"Chắc chắn chuyện hôm nay sẽ đồn khắp Giang Thành, thậm chí là lên báo, đến lúc đó ai cũng sẽ biết. Tuy hai bộ lễ phục này đã bị hỏng, nhưng tiền bồi thường của Cư Chí Cường cũng đủ cho anh dùng. Em nghĩ chắc chắn ngày mai mẹ sẽ tới tìm anh, cũng sẽ nhìn anh với con mắt khác, anh hãy thể hiện cho tốt đấy", Tô Nhu nói đầy nghiêm túc.
"Để tính sau đi", Lâm Chính mỉm cười.
"Em đi tắm đây, anh nghỉ sớm đi".
Tô Nhu nói xong, đang định xoay người rời đi, nhưng đúng lúc này, hình như bỗng dưng nhớ ra gì đó, cô lại quay sang nhìn Lâm Chính.
"Lâm Chính, thực ra có lúc, em phát hiện mình không thể nhìn thấu anh".
"Ồ, nghĩa là sao?", Lâm Chính nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
"Không có gì... em chỉ cảm thấy... có lẽ anh còn chuyện chưa nói với em", Tô Nhu nói xong liền đi vào phòng tắm.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.
Tô Nhu không phải là đồ ngốc.
Có lẽ... cô đã phát hiện ra một số điều bất thường.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm.
Nếu Tô Nhu quả thực tin vào thân phận của Lâm Chính, thì đối với anh cũng là một sự giải thoát.
Chỉ có điều, anh phải nghĩ cách để Tô Nhu đảm bảo có thể giữ bí mật về thân phận của anh.
Dù sao việc này cũng không phải để bảo vệ Lâm Chính, mà là bảo vệ Tô Nhu.
Rè rè...
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
Là Mã Hải gọi đến.
Lâm Chính ấn nút nghe.
"Chủ tịch Lâm, cậu không sao chứ?", giọng nói của Mã Hải vang lên.
"Ai cho phép ông tự ý bịa ra lời nói dối như vậy?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Mã Hải ngạc nhiên, vội vàng giải thích: "Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ cậu không tiện công khai thân phận, nên... nên mới chuẩn bị lý do này để giải vây cho cậu, lẽ nào cậu không thích như vậy sao..."
"Tôi vốn định công khai thân phận rồi... Tuy chưa đến lúc nhưng... aizz, thôi vậy, chuyện đã vậy thì kệ nó đi", Lâm Chính lắc đầu thở dài.
"Chủ tịch Lâm, cậu định xử lý những người tham gia bữa tiệc hôm nay như thế nào?", Mã Hải hỏi.
"Xử lý? Nghĩa là sao?".
"Chiều mai sẽ có một buổi nghiên cứu thảo luận của giới kinh doanh được tổ chức ở phòng họp lớn của tập đoàn Dương Hoa chúng ta. Hầu hết những người tham gia bữa tiệc hôm nay sẽ có mặt. Buổi nghiên cứu thảo luận này do tập đoàn Dương Hoa chúng ta và Nhậm Quy cùng tổ chức. Nếu cậu bất mãn với những người này, thì tôi có thể hủy bỏ", Mã Hải nói.
"Chỉ hủy bỏ thôi sao?", Lâm Chính lạnh lùng quát khẽ.
Toàn thân Mã Hải run rẩy, vội vàng đáp: "Chủ tịch Lâm, hầu hết những người này đều có mối quan hệ hợp tác với tập đoàn Dương Hoa chúng ta. Tôi nghĩ... để bọn họ nhận ra lỗi lầm là được rồi. Nếu làm quá lên sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác... Sẽ gây tổn thất rất lớn cho Dương Hoa của chúng ta..."
"Ông nghĩ tôi bận tâm đến chuyện này sao?".
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Mã Hải, nguyện vọng ban đầu khi tôi thành lập Dương Hoa không phải là để mưu lợi!".
"Chủ tịch Lâm, ý của cậu là..."
"Ngày mai mang hết hợp đồng hợp tác của những người này với chúng ta đến chỗ tôi", Lâm Chính khàn giọng nói.
Mã Hải vội đáp: "Vâng, Chủ tịch Lâm..."
"Có chuyện gì thì gọi lại cho tôi".
Dứt lời liền tắt máy.
"Ai vậy?".
Tô Nhu đang lau mái tóc ướt sũng, bước ra khỏi phòng tắm.
Lâm Chính mỉm cười: "Không có gì, là một người bạn thôi".
"Ồ..."
Lâm Chính tắm rửa xong liền đi ngủ.
Còn chuyện ở bữa tiệc cũng như mọc thêm cánh, lan khắp Giang Thành.
Tuy Mã Hải có ý phong tỏa tin tức, nhưng vẫn không thể ngăn được ngọn lửa hóng hớt và con mắt của đám chó săn.
Thế là sáng ra.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa lập tức khiến Lâm Chính và Tô Nhu đang say sưa giấc nồng tỉnh dậy.
Lâm Chính bước ra khỏi phòng, mở cửa với vẻ mặt ngái ngủ, nhìn thấy Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đang đứng ngoài cửa.
"Lâm Chính!".
Trương Tinh Vũ xông vào, gọi to tên anh.
"Có chuyện gì thế ạ?", Lâm Chính tỉnh hẳn ngủ, thầm nhíu mày hỏi.
"Cậu thật là to gan! Cậu trúng giải đặc biệt mà không nói với mẹ cậu! Trong mắt cậu có còn mẹ vợ này không hả?", Trương Tinh Vũ đập bàn, chỉ tay vào mặt Lâm Chính, chửi bới.
Lâm Chính vốn đang bực bội vì chuyện hôm qua, bây giờ vừa sáng ra đã bị Trương Tinh Vũ làm cho tỉnh giấc, tâm trạng lại càng không tốt, sao có thể nhịn được những lời mắng mỏ của Trương Tinh Vũ?
Khuôn mặt anh lạnh tanh, nhìn Trương Tinh Vũ chằm chằm: "Không có".
"Cậu nói cái gì?", Trương Tinh Vũ sửng sốt.
"Nếu bà cảm thấy tôi không xứng làm con rể bà thì được, bây giờ tôi có thể ly hôn luôn với Tô Nhu! Bà hài lòng rồi chứ?", Lâm Chính nhìn Trương Tinh Vũ, lạnh lùng quát.
Chương 1002: Tôi sẽ không cho bà một xu nào
Câu nói của Lâm Chính chẳng khác nào sét đánh, khiến Trương Tinh Vũ há hốc miệng.
Tô Quảng ở bên cạnh cũng ngớ người ra, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Bọn họ đã bao giờ thấy Lâm Chính cứng rắn như vậy? Đã bao giờ thấy cậu con rể nhu nhược này bá đạo như vậy chứ?
"Cậu... cậu... cậu nói cái gì?".
Trương Tinh Vũ chỉ tay vào mặt Lâm Chính, nói năng lắp bắp, đôi mắt trợn tròn, run rẩy hỏi.
"Sao nào? Cần tôi nhắc lại lần nữa sao?", Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
"Cậu... cậu... cậu được lắm Lâm Chính! Cậu làm phản đấy à? Coi như tôi nhìn ra thằng lòng lang dạ sói như cậu là loại người gì rồi! Trước kia cậu đâu có như vậy! Sao nào? Cậu trúng giải đặc biệt nên có tiền rồi chứ gì? Bắt đầu coi thường bà mẹ vợ này chứ gì? Đồ ăn cháo đá bát! Loại như cậu đáng phải băm vằm! Đồ vong ơn phụ nghĩa...", Trương Tinh Vũ nổi giận đùng đùng, một tay chống hông một tay chỉ vào mặt Lâm Chính, chửi rủa không tiếc lời.
Chẳng khác nào một mụ đàn bà chua ngoa.
Cái miệng bà ta không khác gì một khẩu súng Gatling, không ngừng tuôn ra những lời chửi rủa thậm tệ.
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, không nói lời nào, nhắm mắt làm ngơ.
"Sao thế mẹ?".
Tô Nhu mặc quần áo ngủ, mắt nhập nhèm bước ra khỏi phòng, thấy thế thì dụi mắt, nghi hoặc hỏi.
"Con gái, con nhìn chồng con đi, nhìn cậu ta đi! Đủ lông đủ cánh rồi, có tiền rồi, nên không coi mẹ vợ ra gì cả! Tức chết đi được! Tức chết đi được!", Trương Tinh Vũ tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, gầm lên.
Tô Nhu sửng sốt, cũng lập tức hiểu ra lý do tại sao Trương Tinh Vũ lại như vậy. Cô thở dài, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, được rồi, được rồi, mẹ bớt giận đi. Lâm Chính cũng không cố ý mà, dù sao anh ấy cũng là chồng con, mẹ tôn trọng anh ấy thì sao anh ấy có thể không tôn trọng mẹ chứ?".
"Nhưng...", Trương Tinh Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng Tô Quảng ở phía sau đã vội vàng kéo cánh tay bà ta, nháy mắt liên tục.
Trương Tinh Vũ thấy thế liền cố gắng nuốt cơn giận đang dâng lên tận lồng ngực xuống.
"Bỏ đi, tôi không thèm chấp cậu".
Trương Tinh Vũ hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp.
"Mẹ, không nói những chuyện đó nữa, vừa sáng ra bố mẹ đến đây có chuyện gì vậy?", Tô Nhu hỏi.
"Hừ, chuyện gì à? Đương nhiên là để hỏi về chuyện bộ lễ phục của các con rồi", Trương Tinh Vũ lại khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng hừ một tiếng: "Chồng con đúng là quá giỏi! Chuyện này mà không nói với bố mẹ tiếng nào, đúng là quá giỏi!".
"Mẹ, Lâm Chính không có ý đó, anh ấy chỉ muốn... chỉ muốn...", Tô Nhu còn định nói đỡ cho Lâm Chính, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên nói gì cho phải.
"Được rồi, con đừng nói đỡ cho cậu ta nữa. Cái tính này của con giống mẹ, độc miệng nhưng mềm lòng. Chuyện vừa rồi mẹ coi như chưa từng xảy ra, nhưng chuyện lễ phục thì mẹ không thể làm lơ được. Lâm Chính, nói đi, sau khi nhận được số tiền bồi thường kia, cậu định báo hiếu bố mẹ vợ bao nhiêu?", Trương Tinh Vũ liếc mắt nhìn Lâm Chính, không mặn không nhạt nói.
"Báo hiếu?", Lâm Chính nhìn bà ta với ánh mắt kỳ quái.
"Sao nào? Cậu không chịu à? Bao nhiêu năm nay cậu ăn của tôi, ở của tôi, dùng của tôi, nếu không nhờ tôi nuôi, thì loại vô dụng như cậu đã chết đói ngoài đường rồi. Bây giờ cậu giàu rồi, thì lại muốn hất cẳng chúng tôi à? Đừng hòng!", Trương Tinh Vũ hừ một tiếng.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn bà ta.
Tô Nhu vội nói: "Mẹ, Lâm Chính không có ý đó... chỉ là bây giờ bên kia vẫn chưa có câu trả lời cho bọn con, với lại phải đền bao nhiêu tiền vẫn chưa có con số chính xác. Bây giờ mẹ hỏi bọn con vấn đề này, thì bọn con cũng không trả lời được".
"Con số không quan trọng, quan trọng là thái độ", Trương Tinh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Thái độ? Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?".
"Chẳng có ý gì cả, đây, mới sáng ra mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ cần chồng con chịu ký vào đây, thì cậu ta vẫn là con rể của mẹ".
Trương Tinh Vũ vừa nói vừa lục tìm một tờ giấy trong túi xách, rồi đập mạnh xuống bàn.
Tô Nhu cầm lên xem, lập tức biến sắc.
"Mẹ... mẹ thật là quá đáng..."
"Quá đáng? Quá đáng chỗ nào? Đây chỉ là những yêu cầu bình thường, có gì mà quá đáng? Sao con cứ bênh người ngoài thế nhỉ? Mẹ là mẹ ruột con đấy! Con bị làm sao thế hả?", Trương Tinh Vũ không vui, trừng mắt nhìn Tô Nhu.
"Nhưng... mẹ, mẹ không thể làm như vậy được! Khó khăn lắm Lâm Chính mới trúng giải đặc biệt, vậy mà mẹ lại bắt anh ấy chuyển cho mẹ 80% tiền bồi thường? Mẹ... mẹ ngang ngược quá đấy!", Tô Nhu có chút tức giận.
"Chẳng phải mẹ để lại cho cậu ta 20% đó sao? Con gái, đâu phải con không biết chồng con là loại người gì. Cậu ta cầm nhiều tiền như vậy, nhỡ bị người ta lừa mất thì phải làm sao? Để mẹ giữ hộ cho!", Trương Tinh Vũ vội nói.
"Nhưng...", Tô Nhu còn định nói gì đó.
Nhưng Lâm Chính ở bên cạnh đã lên tiếng.
"Trương Tinh Vũ, số tiền này tôi sẽ không cho bà một xu nào".
"Cậu nói cái gì?", Trương Tinh Vũ kinh ngạc.
Tô Quảng cũng không khỏi ngạc nhiên, sau đó tức giận nói: "Tiểu Chính? Cậu làm sao thế hả? Không biết lớn nhỏ! Dám gọi thẳng tên của mẹ vợ cậu thế à?".
"Mẹ vợ? Bà ta có coi tôi là con rể không? Tôi hỏi ông bà một câu, tôi thực sự là con rể của ông bà sao? Ba năm nay từ khi tôi ở rể nhà họ Tô, ông bà có thái độ gì với tôi? Tôi không thấy được sao? Tôi ngủ sô pha ba năm, ngày nào cũng chịu đựng sự lạnh nhạt mỉa mai của ông bà. Bây giờ tôi trúng thưởng, trời vừa sáng ông bà đã chạy đến chỗ tôi đòi tiền? Nếu ông bà có thái độ tốt hơn một chút, nói không chừng tôi còn cho một ít, nhưng từ lúc tôi mở cánh cửa này, Trương Tinh Vũ đã nói được câu nào lọt tai chưa? Như vậy mà còn muốn tôi cho tiền? Ông bà coi Lâm Chính tôi là quả hồng mềm muốm nắn bóp thế nào thì nắn bóp sao?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Cậu... cậu..."
Trương Tinh Vũ tức đến nỗi toàn thân run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng.
Người hiền lành như Tô Quảng cũng không nhịn được, tức giận nói: "Lâm Chính, cậu đừng có quá đáng!".
"Được rồi Lâm Chính, anh đừng nói nữa!".
Tô Nhu cũng cảm thấy sự việc đang dần tồi tệ hơn, liền kéo cánh tay Lâm Chính, nháy mắt với anh.
Không biết tại sao, cô cảm thấy hôm nay Lâm Chính có chút khác thường...
Lẽ nào... là vì khoản tiền lễ phục này, nên anh mới trở nên ương ngạnh như vậy?
Tô Nhu không khỏi nhíu mày.
Nếu đúng là vậy thì cô đánh giá cao Lâm Chính rồi.
Vì chuyện tối qua, Tô Nhu vốn đã có cái nhìn khác về Lâm Chính, trong lòng cũng nảy sinh hảo cảm với anh. Nhưng nếu Lâm Chính vì tiền mà thay đổi, thì lại khiến cô cảm thấy anh phàm phu tục tử chẳng khác nào những người đàn ông khác.
Nhưng Tô Nhu biết rõ, những lời nói này của Lâm Chính đã hoàn toàn chọc giận vợ chồng Trương Tinh Vũ và Tô Quảng...
Chương 1003: Không chịu thừa nhận
“Được được được! Lâm Chính! Cậu giỏi lắm! Bây giờ giỏi rồi, dám cãi lại rồi! Dám chống đối tôi rồi! Cậu lợi hại lắm! Lợi hại!”, Trương Tinh Vũ run rẩy cả người, chỉ vào Lâm Chính nghiến răng nghiến lợi, hai mắt lồi ra ngoài, gần như sắp phun ra lửa.
Trời mới biết trong lòng bà ta dâng lên lửa giận mãnh liệt đến mức nào.
Bà ta chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tên khốn này!
“Tiểu nhân đắc chí! Tiểu nhân đắc chí!”, Tô Quảng cũng giận đến mức vỗ đùi liên tục.
Ai cũng không ngờ Lâm Chính lại có thái độ như vậy.
Tô Nhu im lặng không lên tiếng.
Lại thấy Trương Tinh Vũ cướp bản thỏa thuận trong tay Tô Nhu, đập trước mặt Lâm Chính, phẫn nộ hét lên: “Họ Lâm kia! Tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc cậu có ký hay không?!”.
“Tôi… dựa vào đâu phải ký?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu… Cậu… Cậu…”.
“Bà lại muốn lấy chuyện ly hôn ra uy hiếp tôi? Tôi không cảm thấy chuyện này có tác dụng với tôi, Trương Tinh Vũ, Lâm Chính tôi là người, không phải là chó của nhà bà! Tôi cũng có tôn nghiêm! Đừng nói tôi có khoản tiền bồi thường của bộ lễ phục đó, dù tôi không có, trên người không có đồng xu dính túi, tôi cũng không ngại rời khỏi nhà họ Tô!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Lời này lập tức khiến Trương Tinh Vũ không còn lời nào đáp lại.
Tô Quảng cũng kinh ngạc.
Trong lòng Tô Nhu rối ren cảm xúc.
Cô cúi thấp đầu, không biết nên nói gì mới phải.
Nếu nói giúp mẹ mình, thì những gì Lâm Chính nói đều là đúng, những năm nay cả nhà họ quả thật có thái độ không tốt với anh.
Nhưng nếu giúp Lâm Chính thì phía này lại là mẹ mình.
Nên làm thế nào mới tốt?
Tô Nhu vô cùng đau khổ.
Lúc này, điện thoại của cô rung lên.
Cô cầm điện thoại lên xem, là thư ký của mình gọi tới.
Bây giờ còn chưa đến giờ làm, sao thư ký lại gọi điện thoại cho mình? Chẳng lẽ cô ấy có chuyện gì cần xin nghỉ?
Tô Nhu lòng dạ rối bời nghe máy.
“Sao thế?”.
“Chủ tịch Tô, cô không xem tin tức sao?”, thư ký ở đầu dây bên kia ngạc nhiên hỏi.
“Tin tức?”, Tô Nhu hoang mang: “Tin tức gì?”.
“Là tên Cư Chí Cường đó! Tối hôm qua và sáng nay rần rần chuyện lễ phục! Không phải anh ta và bạn gái phá hỏng lễ phục của cô sao? Nhưng hôm nay, mới sáng anh ta đã thông báo với giới truyền thông trên mạng, chính thức tuyên bố với mọi người rằng lễ phục của cô không phải anh ta rạch, anh ta cũng không định bồi thường cho cô đồng nào”, thư ký nói.
“Cái gì?”, Tô Nhu ngạc nhiên, sau đó vội nói: “Nhưng bạn gái anh ta rạch… chuyện này anh ta phải thừa nhận chứ”.
“Bạn gái anh ta cũng đang thanh minh, nói rằng hai bộ lễ phục đó là cô tự mình bất cẩn té ngã nên mới rách, không liên quan đến cô ta, đồng thời tuyên bố dù cô có kiện bọn họ, bọn họ cũng không sợ!”, thư ký nói.
Tô Nhu nghe vậy ngây ra như phỗng.
“Tiểu Nhu, chuyện này là sao? Chẳng lẽ… tiền cũng không có?”, Trương Tinh Vũ sốt ruột, rõ ràng bà ta đã nghe thấy giọng nói trong điện thoại, vội hỏi.
“Nếu đám Cư Chí Cường dám lật lọng trắng trợn như vậy thì chứng tỏ hai lý do, thứ nhất người trong buổi tiệc sẽ không làm chứng cho bọn con, thứ hai trong bữa tiệc không có camera giám sát!”, Tô Nhu khẽ giọng nói.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đều ngạc nhiên.
“E rằng còn có lý do thứ ba”.
Lâm Chính ở bên này lạnh lùng lên tiếng: “Bọn họ cảm thấy nếu đền tiền cho tôi thì sẽ đắc tội với thần y Lâm, cho nên bọn họ thà cắn răng không chịu thừa nhận cũng không muốn trả tôi một số tiền lớn, để tôi tiêu xài thỏa thích”.
Tô Nhu nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.
Vòng một vòng lại vòng tới bản thân cô.
“Họ Lâm kia, có thấy không? Báo ứng đến rồi!”.
Trương Tinh Vũ nổi giận chỉ vào Lâm Chính, nói: “Vừa rồi không phải cậu rất đắc ý sao? Thế nào? Bây giờ người ta không bồi thường cho cậu nữa, cậu vẫn chỉ là một kẻ bất tài vô dụng không một đồng xu dính túi! Cậu ngông cuồng nữa đi!”.
“Bà cảm thấy tôi sẽ quan tâm chuyện đó sao? Tôi đã nói rồi, dù tôi không có đồng xu dính túi, tôi cũng sẽ giữ thái độ đó!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu…”.
“Được rồi mà mẹ, Lâm Chính, hai người bớt nói vài câu đi. Đây vốn là tiền dựa vào vận may mới có, bây giờ vận may không may biến mất rồi, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa, coi như nó chưa xảy ra”, Tô Nhu đau đầu nói.
“Sao? Con gái, con định bỏ qua như vậy à? Kiện bọn họ đi! Rõ ràng bọn họ làm hỏng lễ phục của con, con phải kiện bọn họ chứ!”, Trương Tinh Vũ không cam tâm.
“Mẹ, chuyện này để sau hẵng nói, con thật sự không muốn nhắc tới nữa”.
Tô Nhu bực bội nói, sau đó quay người vào nhà.
“Con gái! Con gái!”.
Trương Tinh Vũ vội đuổi theo khuyên nhủ, nhưng khi vào vẫn không quên quay đầu mắng Lâm Chính một câu: “Họ Lâm kia, chuyện này chưa xong đâu, cậu đợi đấy cho tôi!”.
Nói xong, bà ta đi thẳng vào nhà.
Tô Quảng liếc nhìn Lâm Chính, muốn nói lại thôi, sau đó thở dài một tiếng, cũng đi vào nhà.
Lâm Chính đi ra cổng, rời khỏi Quốc tế Duyệt Nhan.
Anh biết mình và gia đình Tô Nhu đã hết duyên, rời đi là chuyện sớm muộn, bây giờ chỉ cần đợi ngày công khai chân tướng mà thôi.
Nhưng ngoài Trương Tinh Vũ, bây giờ người Lâm Chính quan tâm nhất là Cư Chí Cường.
Không ngờ chỉ qua một đêm, thái độ của anh ta lại thay đổi nhanh như vậy… Xem ra là có người đang bày mưu tính kế cho anh ta ở sau lưng.
Cũng được, nên đặt dấu chấm hết cho chuyện này rồi.
Lâm Chính quay về Dương Hoa, ngồi ở đó cả một buổi sáng.
Hai giờ chiều, Mã Hải sắp xếp phòng hội nghị.
Hội thảo thương mại lớn nhất Giang Thành sẽ được tổ chức chính thức trong phòng hội nghị đặc biệt của Dương Hoa.
Chương 1004: Được các nơi chú ý
Còn chưa tới thời gian mở hội nghị, dưới tòa nhà Dương Hoa đã đông đúc, nhiều người của giới truyền thông tụ tập tại đây, dùng thẻ công tác lần lượt đi vào tòa nhà.
Hôm nay Dương Hoa đã sử dụng hết toàn bộ lực lượng bảo vệ.
Từ cửa vào đến phòng hội nghị, mỗi một tầng lầu, mỗi một hành lang đều tràn ngập lực lượng của Dương Hoa.
Những người này đều được điều từ công ty bảo vệ của Cung Hỉ Vân đến đây.
Người vào đây không ai không cảm khái, cũng chỉ có Dương Hoa mới có thể bố trí một cách phô trương như vậy…
Không bao lâu sau, từng chiếc xe hào hoa dừng ở dưới lầu của Dương Hoa.
Những người thành công của giới kinh doanh tham dự tiệc hội tối hôm qua lần lượt xuống xe, đi vào tòa nhà.
Những người này ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý.
Dù sao, có thể tham dự hội nghị ở tập đoàn Dương Hoa vốn đã là một chuyện vô cùng vinh quang.
Tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề đến tham dự.
Cư Chí Cường và Trần Bình bạn gái anh ta cũng vậy.
Nhưng cô bạn gái Trần Bình đó rõ ràng rất căng thẳng.
“Chí Cường, anh nói xem Chủ tịch Lâm có trách chúng ta không?”, cô gái liếc nhìn xung quanh, sau đó cẩn thận hỏi.
“Trách chúng ta cái gì? Chúng ta đã trút giận cho Chủ tịch Lâm cơ mà!”, Cư Chí Cường cười nói.
“Nhưng… lễ phục của tên vô dụng đó là Chủ tịch Lâm tặng cho…”.
“Sao? Em nghĩ Chủ tịch Lâm thật sự muốn tặng lễ phục cho tên vô dụng đó? Em sai rồi! Chủ tịch Lâm chỉ không muốn mất mặt mà thôi. Dù gì vận may của tên vô dụng đó thật sự quá tốt, bốc được phần thưởng lớn! Chủ tịch Lâm là nhân vật cấp bậc nào, còn có thể không cho? Có thể vì bộ lễ phục đó mà để mất danh dự của mình à? Thế chẳng phải sẽ tạo thêm vết nhơ cho mình sao?”.
“Vậy ý anh là… bản thân Chủ tịch Lâm cũng không muốn giao bộ lễ phục này cho Lâm Chính?”.
“Nói thừa, đương nhiên Chủ tịch Lâm không muốn rồi! Hơn nữa, anh tin rằng nếu Chủ tịch Lâm biết được tên vô dụng đó lại tặng lễ phục Hoa Hi Vọng kiểu nữ cho Tô Nhu, chắc chắn sẽ rất tức giận. Chúng ta phá hỏng lễ phục, không phải là trút giận cho Chủ tịch Lâm hay sao? Yên tâm! Chúng ta khăng khăng không thừa nhận thì chẳng phải không có vấn đề gì rồi sao? Chưa nói tới thằng nhóc đó không có năng lực đối đầu với chúng ta, cho dù thật sự đưa đơn kiện, em nghĩ tên vô dụng đó có tiền mời luật sư giỏi thắng được chúng ta sao? Anh tin là nếu thật sự làm đến mức đó, Chủ tịch Lâm tuyệt đối sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn! Chắc chắn anh ta sẽ phái mấy người Phương Thị Dân, Kỷ Văn đến giúp chúng ta! Có Chủ tịch Lâm chống lưng, em sợ cái gì?”, Cư Chí Cường cười nói.
Trần Bình sáng mắt lên: “Nói như anh, chúng ta mà đền tiền thật thì chẳng phải sẽ đắc tội với Chủ tịch Lâm rồi sao?”.
“Đúng vậy! Cho nên, không đền tiền mới là hành động sáng suốt! Huống hồ, đỡ phải mất nhiều tiền như vậy không tốt hơn à?”, Cư Chí Cường cười ha ha, nói.
Trần Bình thở phào nhẹ nhõm, cũng xem như yên tâm.
Hai người khoác tay nhau đi vào trong.
Phóng viên nơi cửa nhìn thấy hai người họ thì lập tức ùa lên.
“Anh Cư, tôi có thể hỏi anh hai câu không?”.
“Anh Cư, chuyện lễ phục giá trên trời thật sự không liên quan đến các anh sao?”.
“Anh Cư, lễ phục tối hôm qua thật sự là cặp Hoa Hi Vọng sao? Chủ nhân của hai bộ lễ phục đó thật sự là anh Lâm Chính sao?”.
“Anh Cư, có người nói anh cố ý không bồi thường lễ phục để lấy lòng thần y Lâm, anh nghĩ thế nào về cách nói này?”.
Phóng viên năm mồm bảy miệng nhao nhao lên tiếng, những chiếc micro như muốn nhét vào miệng Cư Chí Cường.
Nhưng Cư Chí Cường chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Đợi Cư Chí Cường và Trần Bình đi vào trong, Nhậm Quy mới thong dong đi tới, đến trước Dương Hoa.
Ông ta xuất hiện lại làm dấy lên trận xôn xao.
Hội thảo giới kinh doanh lần này là ông ta và Mã Hải bắt tay tổ chức.
Nói một cách nghiêm ngặt, ông ta cũng xem như người có địa vị cao nhất trong những người tham dự hội nghị.
Nhậm Quy quả thật có khí thế không tầm thường, vừa xuống xe đã có bảo vệ đến mở đường, những phóng viên đó muốn đến phỏng vấn cũng không có cơ hội.
Nhậm Quy sửa sang cổ áo, bước nhanh vào bên trong.
Nhưng vừa vào cửa, mi mày Nhậm Quy đã nhíu chặt.
Bởi vì ông ta phát hiện Mã Hải không ở cửa đón tiếp ông ta…
Điều này khiến ông ta cực kỳ không vui!
Mình là nhân vật nhỏ sao? Ngay cả chút đạo đãi khách cũng không có?
Ông ta kìm nén lửa giận, đi thang máy lên tầng có phòng hội nghị. Thế nhưng ông ta vừa ra khỏi thang máy đã có hai bảo vệ ngăn ông ta lại.
“Xin mời xuất trình căn cước của ông!”, một bảo vệ nói.
Nhậm Quy ngạc nhiên, trong mắt lộ ra vẻ giận dữ.
“Đui à? Người này là ông Nhậm Quy! Cút ra hết đi!”, một người đi theo bên cạnh Nhậm Quy quát tháo.
Nhưng bảo vệ đó lại lạnh lùng nói: “Rất xin lỗi, Chủ tịch Lâm có quy định, bất cứ ai tham gia hội nghị đều phải kiểm chứng thân phận!”.
“Anh…”, người đó tức giận, định ra tay dạy dỗ hai tên không biết trời cao đất dày này, nhưng bị Nhậm Quy ngăn lại.
“Được rồi, nhập gia tùy tục, huống hồ đây là yêu cầu của Chủ tịch Lâm, đừng gây rối!”.
Nhậm Quy đè nén lửa giận, sau đó lấy căn cước từ trong túi ra.
Bảo vệ xác thực xong mới cho đi.
“Tôi không biết Chủ tịch Lâm căn dặn các người thế nào, nhưng chuyện này tôi sẽ báo lại với Chủ tịch Lâm!”.
Nhậm Quy liếc nhìn hai bảo vệ, mặt không có cảm xúc gì, sau đó mới đi vào phòng hội nghị.
Bảo vệ không để tâm.
Trong phòng hội nghị đã có mấy chục người ngồi.
Mỗi một người đều là nhân vật không tầm thường, danh tiếng lừng lẫy.
Hội thảo lần này e rằng sẽ được toàn quốc thậm chí là cả quốc tế chú ý!
Chương 1005: Ông là ai?
“Ồ, ông Nhậm đến rồi!”.
“Ông Nhậm, chào ông!”.
“Cuối cùng ông cũng đến rồi, chúng tôi đợi lâu lắm rồi!”.
Người trong phòng hội nghị lần lượt bao vây lại, ai nấy tươi cười, vô cùng nhiệt tình.
Nhậm Quy cũng nhiệt tình chào hỏi từng người.
“Sắp đến giờ rồi, mọi người ngồi xuống đi, lát nữa ông Mã đến đây, thấy hiện trường lộn xộn chắc chắn sẽ không vui đâu. Nào nào, ngồi xuống đi, ngồi xuống nói chuyện”, Nhậm Quy chào hỏi.
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Nhậm Quy địa vị đặc thù, đương nhiên ngồi ở trước nhất.
Đồng thời, Thường Phương, Cư Chí Cường và một vài người nắm trùm các nghành nghề đều ngồi ở hàng trước nhất.
Bọn họ châu đầu ghé tai, vui vẻ bàn luận gì đó.
“Ông Nhậm, nhắc tới thì hội thảo lần này có mục đích gì? Thật sự chỉ là giao lưu một số kinh nghiệm, tâm đắc thôi sao?”, Cư Chí Cường vô cùng chán nản, không nhịn được liếc nhìn Nhậm Quy.
“Giao lưu tâm đắc? Cậu nghĩ nhiều rồi, ngồi ở đây đều là thương nhân, cậu còn hi vọng một nhóm thương nhân giao lưu tâm đắc gì với cậu? Trong mắt người ở đây, ngoại trừ lợi ích, những cái khác đều là rác rưởi!”, Nhậm Quy khẽ cười nói.
“Vậy chúng ta đến đây làm gì?”, Cư Chí Cường khó hiểu hỏi.
“Sao hả? Bố cậu chưa nói với cậu sao?”, Nhậm Quy thắc mắc nhìn anh ta.
Cư Chí Cường lắc đầu.
“Ha ha, xem ra bố cậu quá bận rộn, không để tâm đến chuyện này, doanh nghiệp của gia tộc các cậu càng làm càng lớn!”, Nhậm Quy cười lớn.
Cư Chí Cường càng thêm nghi hoặc.
“Thôi được rồi, nói đơn giản cho cậu biết vậy! Buổi hội thảo ngày hôm nay có hai mục đích, thứ nhất đương nhiên là nhờ vào hội thảo này mà bắt nối quan hệ với Chủ tịch Lâm! Thứ hai là hợp tác với Chủ tịch Lâm, phát triển vài dự án lớn ở Giang Thành”, Nhậm Quy cười nói.
“Dự án lớn?”.
“Ngày 18, bên trên đã đưa xuống vài văn kiện, nói rằng phải chú tâm phát triển bờ Nam Giang Thành, thời gian đầu sẽ đầu tư bảy tỷ. Nhiều ông chủ muốn cắn một miếng trên chiếc bánh gato lớn này, nhưng nếu dùng thực lực một mình mà muốn ăn được chiếc bánh gato này thì chắc chắn là nằm mơ giữa ban ngày. Cho nên, hội thảo này thật ra cũng là một cuộc họp đoàn kết, mọi người đều muốn lấy Chủ tịch Lâm làm lá cờ, kết thành nhóm, nuốt chửng chiếc bánh gato này. Phải biết người nhắm vào dự án này không chỉ có những người đang ngồi trong phòng hội nghị này, mà còn rất nhiều con mắt, thế lực trên cả nước đều muốn cắn một miếng”.
Nhậm Quy cười khà khà, nói.
Cư Chí Cường nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
Thời gian đầu đã đầu tư bảy tỷ, vậy thì toàn bộ tiền đầu tư phải là bao nhiêu?
Đây là một dự án lớn!
Chẳng trách vô duyên vô cớ lại có nhiều ông lớn tụ tập về Giang Thành như vậy, hóa ra đám hồ ly già này đã ngửi thấy hương thơm nên mới đến đây…
“Bố cậu nói cậu đến đây, tôi thấy 80% là muốn rèn luyện cậu. Thằng nhóc cậu phải biểu hiện thật tốt, dù sao Tập đoàn Chính Hoa sau này cũng sẽ giao vào tay cậu”, Nhậm Quy nói đầy sâu xa.
“Hóa ra là vậy!”, Cư Chí Cường bừng tỉnh, vội nói: “Cảm ơn ông Nhậm đã chỉ dạy!”.
“Đường đi của thằng nhóc cậu vẫn còn dài, làm cho tốt, tôi đánh giá cao cậu! Ha ha…”.
Nhậm Quy cười ha ha, nói.
Cư Chí Cường mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại có tia sáng sắc bén lóe lên.
Nếu bố anh ta thật sự giao sự nghiệp vào tay anh ta, theo anh ta thấy, Nhậm Quy sẽ là kẻ địch lớn nhất.
Chỉ là bây giờ anh ta vẫn phải học tập Nhậm Quy.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Lúc này, phòng hội nghị đột nhiên yên lặng hơn nhiều.
Mọi người vội vàng nhìn lại, bấy giờ mới thấy vài bóng người đi vào từ cửa của phòng hội nghị.
Định thần nhìn lại, chính là đám người Mã Hải.
Dẫn đầu bọn họ là một người đàn ông tuấn tú đẹp như thiên sứ. Người đàn ông mặc Âu phục màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, thần thái uy nghiêm.
Nhìn thấy người này, tất cả các ông lớn ở đây đều đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh.
Ngay cả Cư Chí Cường và bạn gái Trần Bình của anh ta cũng nhìn anh chằm chằm, không hề dời mắt đi.
“Là Chủ tịch Lâm!”.
“Chủ tịch Lâm đến rồi!”.
“Trời ạ, Chủ tịch Lâm… thật là đẹp trai! Còn đẹp hơn trên tivi nữa!”.
“Phải… đúng là ngưỡng mộ cô Tô Nhu đó!”.
“Cũng không biết vì sao cô ngốc Tô Nhu lại bảo vệ cho người chồng vô dụng của cô ta!”.
“Nếu tôi có thể lọt vào mắt xanh của Chủ tịch Lâm, tôi thà từ bỏ mọi thứ”.
Không ít thiếu nữ ở hiện trường không khỏi cảm khái. Ngay cả những nữ doanh nhân từng thấy qua sóng to gió lớn, giờ phút này cũng không khỏi dao động.
“Chủ tịch Lâm!”.
“Xin chào Chủ tịch Lâm!”.
“Chủ tịch Lâm, vinh hạnh được gặp!”.
Một vài ông lớn ở hàng đầu đồng loạt đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi.
Lâm Chính nở nụ cười mỉm, cũng lần lượt chào hỏi từng người.
Nhìn thấy vậy, những người đó lại càng kích động.
Lâm Chính bước lên sân khấu, đứng ổn định, hắng giọng.
Người ở bên dưới lập tức yên tĩnh lại.
“Chào mọi người, tôi rất vui vì mọi người có thể đến đây tham gia hội thảo lần này, Dương Hoa hoan nghênh các vị!”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
“Tôi nghĩ tôi không cần phải giới thiệu về thân phận của tôi nữa nhỉ, chắc mọi người cũng đã quen thuộc, cho nên chúng ta vào vấn đề chính luôn. Hội thảo lần này là để chia sẻ tâm đắc đi đến thành công của mọi người, giao lưu kinh nghiệm với nhau. Nếu có thể đạt thành hợp tác thì tất nhiên là tốt nhất. Tôi nghĩ mọi người cùng nhau hợp tác, nhất định có thể giúp sự nghiệp của mọi người tiến cao thêm một bậc”, Lâm Chính cười nói.
“Chủ tịch Lâm nói hay lắm!”.
“Chủ tịch Lâm hiểu chúng tôi quá!”.
“Đúng là lời vàng ngọc!”.
Bọn họ nhao nhao phụ họa, hiện trường cực kỳ ầm ĩ.
Doanh nhân thành công đúng là doanh nhân thành công, chỉ nói cái tốt không nói cái xấu. Dù những gì Lâm Chính nói đều là lời thừa, nhưng bọn họ mãi mãi vẫn thể hiện bộ mặt tươi cười.
“Nói như vậy, chắc Chủ tịch Lâm muốn giao lưu về dự án phát triển bờ Nam Giang Thành với chúng tôi phải không? Ha ha, Chủ tịch Lâm, tôi thích tính cách thẳng thắn, vào thẳng vấn đề của cậu! Nếu cậu không ngại, bây giờ chúng ta có thể đám phán chuyện này! Tôi nghĩ những người ngòi đây chắc cũng đợi rất lâu rồi, mọi người nói xem có phải không?”.
Nhậm Quy đứng dậy, vẻ mặt tươi cười, nói.
“Phải!”.
Không ít người ở đây lập tức cười phụ họa.
Hiện trường trở nên ầm ĩ.
Nhưng…
Lời nói của Nhậm Quy lại khiến Lâm Chính nheo mắt lại.
Anh dừng lại, không nói nữa.
Nhậm Quy nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấy Lâm Chính không nói lời nào, ông ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Lâm Chính chậm rãi di chuyển tầm nhìn, hờ hững về phía Nhậm Quy.
“Ông là ai?”.
Ba chữ đơn giản khiến nụ cười trên mặt Nhậm Quy thoáng chốc cứng đờ…
“Chủ tịch Lâm, cậu đùa gì vậy? Tôi là Nhậm Quy, cậu không nhận ra tôi sao? Cậu đùa như vậy không vui đâu”.
Nhậm Quy cố gắng duy trì nụ cười mỉm, cười hà hà nói.
Nhưng… Lâm Chính vẫn tỏ vẻ thờ ơ, ngược lại quay sang nhìn Mã Hải: “Ông có biết ông ta không?”.
Lời nói này khiến tất cả mọi người nổi lên xôn xao.