Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86-90
Chương 86: Liên quan gì đến các người?
Ngay khi Quỷ Cốc Thập Tam Châm xuất hiện, thắng thua đã định.
Nhiều sách y học đều có ghi chép lại miêu tả.
Quỷ Cốc Thập Tam Châm, sinh tạo hóa, tái tạo xương thịt.
Đông Giám Thập Tam Châm chỉ là do bác sĩ Hàn Thành ngày xưa học được chút ít bề ngoài của Quỷ Cốc Thập Tam Châm cải biến nên, hiệu quả kém hơn Quỷ Cốc Thập Tam Châm không biết bao nhiêu lần.
Dùng Đông Giám Thập Tam Châm đi khiêu chiến với Quỷ Cốc Thập Tam Châm chẳng khác nào Lý Quỷ đấu với Lý Quỳ.
Lâm Chính vô cùng chăm chú, mười ngón linh hoạt, điều khiển mười ba cây châm bạc.
Mười ba cây châm bạc nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng kêu giòn giã. Không chỉ như vậy, bề ngoài của chúng còn lóe lên ánh sáng bạc, rực rỡ duy mỹ giống như sao trời.
Người xung quanh liên tục tán thán, họ đã bao giờ nhìn thấy cách châm cứu như vậy đâu.
“Kết thúc rồi!”.
Lâm Chính thả tay ra khỏi cây châm bạc cuối cùng.
Quỷ Cốc Thập Tam Châm, hoàn thành!
Sắc mặt các bác sĩ bên phía Hàn Thành trắng bệch.
Y Vương cũng không thể giữ bình tĩnh, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Dừng! Hai bên đã châm cứu xong, xin mời cô Anna, anh Jesse của Hiệp hội Y tế Quốc tế tiến hành giám định vết thương!”.
Người đàn ông mặc áo Trung Sơn cao giọng nói.
Người bên phía Hàn Thành và Hoa Quốc lập tức hồi hộp hẳn lên.
Người của Hiệp hội Y tế đưa bệnh nhân đến trước máy đo, bắt đầu kiểm tra vết thương của anh ta.
Cả quá trình gần như không có tiếng động nào.
Nhiều bác sĩ Hoa Quốc có kinh nghiệm run rẩy, dõi mắt chờ mong.
“Nhất định phải thắng, nhất định phải thắng!”, Lạc Thiên âm thầm cầu nguyện.
Lạc Bắc Minh ánh mắt nghiêm nghị, lông mày nhíu chặt.
Ngay cả Mạc Thanh cũng kiễng chân nhìn về phía Anna, sốt ruột chờ đợi kết quả.
“Người này… thật thú vị”, Liễu Như Thi chớp mắt, quan sát Lâm Chính một cách kỹ càng.
“Đúng là tuổi trẻ tài cao, dù có thua, y học Hoa Quốc có cậu ấy cũng sẽ không thể nào xuống dốc được!”, Khấu Quan vuốt râu cảm khái.
Bầu không khí vô cùng khẩn trương.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Anna và Jesse.
Không biết qua bao lâu.
Anna và Jesse ngẩng đầu lên, nhấn vài cái lên dụng cụ đo, hai hình ảnh hiện ra.
Tổ trọng tài tập trung lại, thảo luận với nhau.
Dần dần, sắc mặt các trọng tài bên phía Hàn Thành cực kỳ khó coi, trọng tài bên phía Hoa Quốc thì mừng rỡ và kích động.
Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi.
Phía Hàn Thành tim đánh thịch một tiếng, có chút chán nản.
Anna tiến lên, mỉm cười nói: “Qua sự giám định và thảo luận của Hiệp hội Y tế chúng tôi, đã có kết quả của cuộc thi đấu này. Tất cả trọng tài nhất trí quyết định, bác sĩ Lâm thuộc đội ngũ bác sĩ Hoa Quốc đã giành chiến thắng cuộc thi này!”.
Dứt lời, xung quanh rơi vào yên lặng tĩnh mịch.
Ngay sau đó!
Mọi người lập tức rộ lên xôn xao!
“Thắng rồi?”.
“Hay! Hay lắm! Ha ha!”.
“Chúng ta thắng rồi!”.
Tiếng hô hào kích động vang vọng khắp sân vận động.
Vô số người Hoa Quốc rơi nước mắt.
Vô số người ôm chầm lấy nhau!
“Thắng rồi! Thật sự thắng rồi!”, một bác sĩ trẻ tuổi lau nước mắt nói.
“Tổ tiên ơi, chúng con không làm mất mặt các cụ!”, các bác sĩ lớn tuổi quỳ xuống hô to, khóc không thành tiếng.
“Tốt quá rồi! Ông Tề, tốt quá rồi!”, Cục trưởng Hác nắm chặt tay ông Tề, kích động nói.
“Phải… phải!”, Tề Trọng Quốc cũng cười mà nước mắt rơi.
“Anh ấy làm được rồi…”, Lạc Thiên che miệng, nước mắt tràn ra.
Phải biết rằng ngay cả ông nội cũng không dám chắc có thể chiến thắng Park Young Joon.
“Không thể nào, thầy của chúng ta sao lại thua được? Tuyệt đối không thể!”.
Có người bên phía Hàn Thành lên tiếng chất vấn.
Nhưng Anna lại thong thả nói: “Tất cả số liệu và hình ảnh đều nằm trên máy đo, anh có thể so sánh tình trạng nối khớp của huyết quản, xương cốt… của hai bên ở đây, rất dễ phán đoán”.
Cô ta nói xong, người bên phía Hàn Thành im bặt.
“Chúc mừng cậu, thần y Lâm!”.
“Cậu đã bảo vệ tôn nghiêm của giới Đông y Hoa Quốc chúng ta! Cậu chính là anh hùng!”.
“Cảm ơn cậu!”.
Mọi người đều vây lại, kích động nói, trên mặt ai cũng tràn đầy sự kính trọng.
Xu thế suy tàn trước kia, những lần thất bại trước kia, tất cả đều biến mất sạch sẽ.
Đây thật sự có thể gọi là xoay chuyển tình thế!
Cứ ngỡ là thua chắc rồi, nào ngờ lại được Lâm Chính cứu vãn tình thế.
Hơn nữa… còn là áp đảo!
Phải, trận chiến này Lâm Chính đã dốc hết khả năng, không giữ lại gì.
Anh muốn thắng áp đảo đám bác sĩ Hàn Thành!
“Cút đi!”.
Đột nhiên Lâm Chính quát lớn một tiếng.
Những người ở gần Lâm Chính sững người, tràn đầy kinh ngạc.
“Bác sĩ Lâm, cậu đây là…”, có người run rẩy hỏi.
Lại nghe Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tôi không đại diện cho giới Đông y Hoa Quốc, cho nên tôn nghiêm của giới Đông y Hoa Quốc ra sao không liên quan đến tôi! Cuộc thi này tôi không thi đấu vì các người! Tôi chỉ thi đấu vì y học Hoa Quốc! Tôi thắng thì có liên quan gì đến các người?”.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt tất cả bọn họ đều trở nên quái gở.
Mọi người đồng loạt chuyển ánh nhìn sang phía Mạc Thanh, Cục trưởng Hác và những người đã mắng chửi Lâm Chính, xua đuổi Lâm Chính trước kia.
Những người này đều sững sờ, sau đó xấu hổ cúi đầu xuống.
“Ông Mạc Thanh và các vị đang đứng ở đây, các vị là đại biểu của Giang Thành, các vị đã nói người này không thể đại diện cho các vị, cũng không thể đại diện cho phía Hoa Quốc. Vì vậy, lần thi đấu vừa rồi không nằm trong cuộc quyết đấu ngày hôm nay, chỉ là cuộc so tài cá nhân giữa tôi và bác sĩ Lâm đây mà thôi! Bây giờ, mời các vị cử ra đại diện đấu với tôi lần nữa!”.
Park Young Joon bình tĩnh nói.
Chương 87: Thần y chân chính
Lời này vừa dứt, Mạc Thanh kinh ngạc, sắc mặt tái mét.
Tất cả mọi người bên phía Hoa Quốc đều trợn tròn mắt.
Lại thấy Lâm Chính quay người, đi thẳng ra cổng sân vận động.
“Cậu Lâm, cậu đi đâu vậy?”, Tề Trọng Quốc sốt ruột gọi cậu lại.
“Tôi đã làm hết trách nhiệm bảo vệ vinh dự cho y học Hoa Quốc, tôi không phụ lòng tổ tiên!”.
Lâm Chính nói rồi đi thẳng ra khỏi cổng.
“Lâm Chính!”.
Lạc Thiên vội vàng muốn đuổi theo.
“Thiên Thiên!”, Lạc Bắc Minh lạnh giọng quát.
Lạc Thiên lập tức dừng bước chân, vẻ mặt tràn đầy bất lực.
Nhiều người trợn tròn mắt há hốc miệng.
Không ai ngờ sự việc lại diễn biến như vậy.
“Đi, lập tức phái người liên hệ người đó, nhất định phải mời cậu ta gia nhập Hiệp hội Y học Hàn Thành chúng ta!”, Park Young Joon nghiêng đầu nói.
“Vâng thưa ông Park!”, người đàn ông mặc Âu phục gật đầu đáp.
“Xem ông đã làm chuyện tốt gì đi!”, Tề Trọng Quốc tức giận đỏ mặt, lạnh lùng nhìn Mạc Thanh.
Mạc Thanh và nhiều bác sĩ khác đều xấu hổ cúi thấp đầu.
Cục trưởng Hác đứng sững tại chỗ, cả người giống như mất đi linh hồn.
Nếu cuộc thi lần này giao cho Lâm Chính đi thi thì bây giờ tin tức y học Hoa Quốc chiến thắng y học Hàn Thành đã lan truyền khắp thế giới.
Nhưng bây giờ… y học Hàn Thành lại có thêm một cơ hội.
Mọi người liên tục thở dài, khiến người ta buồn bã tuyệt vọng.
Không ngoài dự liệu.
Sau khi Lâm Chính đi, Tề Trọng Quốc bị buộc phải lên sàn đấu với Y Vương Hàn Thành và nhanh chóng thất bại.
Cuộc thi kết thúc tại đây.
Phía Hàn Thành vốn dĩ rất chán nản lập tức nhảy cẫng lên, ai nấy ngẩng cao đầu kiêu ngạo.
“Y học Hoa Quốc chỉ thế mà thôi!”.
“Đây là đại biểu của các người đấy sao? Thật kém cỏi!”.
Phía Hoa Quốc ai cũng buồn bã, một vài tiền bối tức giận giậm chân.
Cuộc thi đấu Hoa - Hàn kết thúc tại đây!
Đợi mọi người ra khỏi sân vận động, phóng viên bên ngoài lập tức ùa lên, đưa micro phỏng vấn bọn họ.
“Xin chào bác sĩ Tề, tôi là người của đài truyền hình Giang Thành, xin hỏi kết quả cuộc thi thế nào?”.
“Ông Mạc, kết quả cuộc thi đã có chưa? Y học Hoa Quốc chúng ta thắng rồi chứ?”.
“Cô Anna, cô có suy nghĩ gì về kết quả lần này? Ai đã thắng?”.
…
Các phóng viên dồn dập đưa ra câu hỏi.
Nhưng…
Câu trả lời của mọi người lại rất kỳ lạ.
Có người nói thắng rồi.
Có người nói thua rồi.
Điều này làm cho các phóng viên không hiểu ra sao.
Người dân cũng tròn mắt ngạc nhiên.
“Rốt cuộc là ai thắng?”.
“Ai có thể cho tôi một đáp án chính xác không?”.
Khi phỏng vấn phía Hàn Thành, phía Hàn Thành đều thống nhất một lời rằng họ đã thắng.
“Hừ, ai thắng ai thua còn phải hỏi sao? Tề Trọng Quốc có phải đại diện của phía Hoa Quốc các người không? Các người đi hỏi xem ông ấy có thua thầy của chúng tôi không. Kết quả cuộc thi đã rất rõ ràng, đại biểu của các người thua rồi, đây là sự thật chắc chắn!”.
Người đàn ông mặc Âu phục giành lấy microphone của phóng viên, lớn tiếng nói.
Nghe thấy lời này, sắc mặt mấy người bên phía Tề Trọng Quốc đều cực kỳ khó coi.
“Ông Tề, ông thua thật rồi sao?”.
Đông đảo người dân xung quanh đồng loạt nhìn về phía Tề Trọng Quốc
Tề Trọng Quốc nhìn mọi người, ngập ngừng một lúc, sau đó gian nan cúi người xuống: “Trọng Quốc… hổ thẹn với mọi người!”.
“Cái gì?”.
Mọi người bùng nổ.
“Y học Hoa Quốc… quả nhiên là thua rồi?”.
“Sao lại như vậy?”.
“Rõ ràng y học Hoa Quốc chúng ta mới là khởi nguồn, y học Hàn Thành chỉ là diễn biến từ y học Hoa Quốc chúng ta!”.
“Vì sao?”.
Nhiều người ôm đầu khóc lóc.
Mặc dù rất nhiều người biết trận chiến này không có hi vọng gì, nhưng khi nghe được sự thật vẫn khiến người ta không thể chấp nhận.
Đến lúc này, một người đàn ông trèo lên xe buýt bên ngoài sân vận động, hét lên với mọi người.
“Y học Hoa Quốc không có thua!”.
Hiện trường ồn ào bỗng chốc yên lặng đi.
Mọi người đều nhìn sang.
“Y học Hoa Quốc đã thắng, là 2-1, 2-1! Y học Hoa Quốc thắng y học Hàn Thành 2-1!”, người đó lại gào lên, dường như muốn hét lên bằng tất cả sức lực.
Nghe người đó nói, đám người bên phía Hàn Thành lập tức biến sắc.
Các phóng viên lập tức bắt lấy tin tức nóng hổi này, chạy như điên về phía các bác sĩ Hàn Thành.
“2-1? Ông Park Young Joon, xin hỏi chuyện này là sao?”.
“Hai bên Hoa - Hàn đã thi đấu ba lượt sao?”.
“Các bác sĩ Hoa Quốc đã thắng hai lượt? Chuyện này là thật sao?”.
“Mong mọi người hãy trả lời chúng tôi!”.
Các phóng viên liên tục đặt ra câu hỏi cứ như nã súng liên thanh.
Park Young Joon sầm mặt, không ngừng la lên: “Không thể trả lời! Không thể trả lời!”, sau đó vội vã đi tới xe buýt cùng mấy người phía Hàn Thành.
Thái độ hoảng loạn của các bác sĩ Hàn Thành lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Là ai đã chiến thắng bên phía Hàn Thành?”.
Có người hỏi người trên xe buýt.
“Là một người Hoa Quốc! Một thần y chân chính! Cậu ấy đã chiến thắng bác sĩ Hàn Thành! Mặc dù Tề Trọng Quốc đã thua, nhưng cậu ấy đã thắng hai lượt liên tiếp, cũng đã chiến thắng Y Vương!”.
Người đó lại hét lên, trong mắt hiện lên sự sùng bái.
Biểu cảm ấy cứ như tín đồ sùng đạo nhất vậy.
Người đó vừa nói vậy lập tức dẫn đến một trận xôn xao…
Chương 88: Lập nghiệp kiếm tiền
“Mạc Thanh!”.
Một giọng hét lớn vang lên, cửa bị đạp mạnh ra, sau đó một người đàn ông trung niên mặc Âu phục xông vào phòng họp.
Mạc Thanh ngạc nhiên, nhìn thấy người đến thì đứng bật dậy hành lễ.
“Kính chào Đại tá!”.
Nào ngờ người đó bước tới mấy bước, đấm thẳng vào mặt Mạc Thanh.
Bốp!
Mạc Thanh bị đánh chảy máu mũi, nhưng không dám nằm im dưới đất, vội vàng bò dậy, lại đứng thẳng tắp.
“A?”.
Người trong phòng họp đều sửng sốt.
Nhìn hành động của Mạc Thanh là biết thân phận người đàn ông này không đơn giản.
“Tên khốn nhà ông!”, người đàn ông chỉ vào mũi Mạc Thanh, phẫn nộ chửi mắng: “Ông nói xem! Mắt ông mù đến trình độ nào rồi? Ông nói xem, ông đã làm ra chuyện tốt gì! Ông nói tôi nghe xem!”.
“Xin lỗi Đại tá, tôi… tôi sai rồi…”, Mạc Thanh hạ thấp giọng nói.
Đại tá?
Bọn họ nhớ ngày xưa Mạc Thanh là quân y, sau này mới chuyển đến hiệp hội, hơn nữa đã chuyển đến rất nhiều năm rồi. Nếu người này là Đại tá của Mạc Thanh thời kỳ đi bộ đội, vậy bây giờ ít nhất…
Một vài người hít sâu một hơi, không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Người tới cực kỳ tức giận, mắng chửi: “Tôi nói ông biết, bây giờ phía Hàn Thành đã liên hệ với nước họ xin tài nguyên, chuẩn bị nhiều lợi ích to lớn để mời thần y Lâm nhập tịch Hàn Thành, đưa cậu ta đi!”.
“Cái gì?”, Mạc Thanh kinh ngạc: “Không được! Tuyệt đối không thể để bọn họ đưa thần y Lâm đi!”.
“Chức lớn lương to chẳng lẽ không bằng những lời nói lạnh nhạt của các ông hay sao?”, người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Sắc mặt Mạc Thanh thay đổi liên tục, nói không nên lời.
“Nghe đây, Mạc Thanh! Tôi mặc kệ ông dùng cách gì, dù có phải quỳ xuống, ông cũng phải cầu xin người đó tha thứ! Người ta đã bảo vệ giới Đông y, bảo vệ mặt mũi của Hoa Quốc, là một người anh hùng! Ông dựa vào đâu mà xem thường người ta? Ông là cái thá gì? Tôi nói cho ông biết, nếu cậu ta không tha thứ cho ông, ông cũng đừng quay về Yên Kinh này nữa!”.
Nói xong, người đàn ông phất tay định rời đi, rồi chợt dừng lại, nhìn quanh những người trong phòng họp với ánh mắt lạnh lùng. Tất cả mọi người đều giật mình, vội vàng cúi đầu xuống.
“Phải quản lý Giang Thành một cách đàng hoàng thôi!”, người đàn ông bực dọc nói, sau đó rời đi thẳng.
Mọi người đều toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Trên một chiếc xe con đi đến tỉnh Thiên Hành, một thiếu nữ mặc Hán phục đang cầm điện thoại, nhẹ nhàng bấm số.
“Alo, cháu gái, thi đấu rồi sao?”, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng ho nhẹ.
“Dạ không có, bà nội”.
“Ồ… Vậy thì tiếc quá… Là ai lên thi?”.
“Một người rất thú vị”, thiếu nữ mỉm cười nói, trong mắt toát ra vẻ mong đợi: “Có lẽ không lâu sau, anh ta sẽ là đối thủ mạnh của cháu”.
“Cháu đang nói tới buổi tiệc của nhà họ Lâm sao?”.
“Anh ta cũng họ Lâm”.
“Họ Lâm là họ lớn, chỉ là trùng hợp thôi, cháu về đây trước đi”.
“Vâng ạ bà nội”.
Diễn đàn Giang Thành.
Lúc này máy chủ đã sắp tê liệt.
Sau khi lời nói đáng kinh ngạc của người đàn ông trên xe buýt được lan truyền, giới truyền thông và mạng xã hội đều bùng nổ.
Nhiều người truy hỏi đến cùng.
Chẳng mấy chốc, tổng thể cuộc thi đấu được lan truyền trên mạng dưới dạng chữ viết.
Hóa ra trước Tề Trọng Quốc còn có một người lên thi đấu với phía bác sĩ Hàn Thành, còn thắng áp đảo Y Vương Hàn Thành.
Trên mạng lan truyền vài bức ảnh chụp lén.
Trong ảnh là một bóng lưng.
Một người trẻ tuổi ăn mặc rất giản dị, xoay lưng lại với người chụp ảnh, đang chuyên chú châm cứu.
Vài bức ảnh còn chụp lại vẻ kinh ngạc của Y Vương Hàn Thành một cách rõ nét.
Có người hỏi đó là ai.
Nhưng không ai biết rõ, bởi vì anh không nằm trong danh sách được mời, cũng không phải dự bị, dân mạng chỉ biết là họ Lâm.
Nhưng người này thật sự tồn tại, nhiều chuyên gia ở hiện trường đều có thể chứng minh.
Thế nên, danh tiếng của thần y Lâm nổi như cồn ở trên mạng.
Trang đầu các web lớn đều đăng bức ảnh chụp bóng lưng này, đồng thời photoshop thêm bốn chữ lớn.
Anh hùng dân tộc!
Vô số hoa tươi và lời tán thưởng dâng tặng cho thần y Lâm.
Nhưng lại bị vô số lời mắng chửi và phỉ nhổ đối với Cục trưởng Hác, Mạc Thanh và những người phản đối thần y Lâm lên thi đấu khi đó nhấn chìm.
Điện thoại của Hiệp hội Y tế Giang Thành và Cục Y tế bị gọi cháy máy trong nháy mắt.
Thậm chí ngay cả Tề Trọng Quốc cũng bị ảnh hưởng.
Cục trưởng Hách bất đắc dĩ đành đánh liều đăng đàn xin lỗi, đồng thời tự tay viết một bản kiểm điểm nộp lên.
Tề Trọng Quốc thì lại nhàn rỗi, giả bệnh trốn trong nhà không ra ngoài.
Còn Mạc Thanh thì tìm mọi cách liên lạc với Lâm Chính, ông ta nhất định phải đến tận nơi xin lỗi.
Áp lực từ các phía khiến ông ta chịu đủ giày vò.
Không chỉ có Mạc Thanh, bây giờ có vô số người đang tìm kiếm nhân vật đã thắng áp đảo Y Vương Hàn Thành đó.
Nhưng…
Lâm Chính không quan tâm những chuyện này.
Anh cũng đã xem tin tức, thấy trên đó chỉ có bức ảnh chụp bóng lưng của mình, thế là không quan tâm nữa. Chỉ dựa vào bóng lưng, sẽ không ai liên tưởng một kẻ ở rể vô dụng như anh với thần y Lâm.
“Mẹ, con về rồi!”.
Lâm Chính vào nhà, hét lên một tiếng.
“Về thì về, lớn tiếng thế làm gì?”.
Trương Tinh Vũ ở phòng khách buồn bực trừng mắt nhìn Lâm Chính, ngay sau đó quát bảo: “Nhanh, đi lau nhà đi!”.
Lâm Chính tỏ vẻ bất lực, đi vào nhà vệ sinh, nhưng lúc này, anh bỗng nhìn thấy Trương Tinh Vũ đang lục lọi một cái rương gỗ.
“Mẹ đang làm gì vậy?”.
Lâm Chính sốt ruột.
Chiếc rương gỗ đó là hành lý duy nhất mà anh mang theo từ Yên Kinh đến, cũng là toàn bộ tài sản của anh.
“Tôi đang xem xem cậu còn thứ gì đáng giá không chứ gì”, Trương Tinh Vũ nói: “Gần đây Tiểu Nhu thiếu tiền, cậu có của riêng gì thì đem hết ra đây”.
“Con làm gì có của riêng?”, Lâm Chính kiểm tra một lúc, phát hiện trong rương không thiếu cuốn sách nào, thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu còn có mặt mũi nói à? Một thằng đàn ông như cậu mà tiền để dành cũng không có, cậu nói xem cậu sống có ý nghĩa gì? Không thấy xấu hổ à? Cả ngày xem mấy cuốn sách y học vô dụng này, cậu thật sự nghĩ mình là bác sĩ hay sao? Cậu có bản lĩnh thì đi thi cái bằng, kiếm chút tiền về đây!”, Trương Tinh Vũ khinh thường nói, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt vô cùng chán ghét.
Lâm Chính không biết nên phản bác thế nào, chỉ đành hỏi: “Gần đây Tiểu Nhu cần tiền ạ? Cô ấy định làm gì?”.
“Hừ, còn làm gì nữa? Lập nghiệp! Kiếm tiền! Nếu không thì cậu nuôi nó à?”, Trương Tinh Vũ chống nạnh chửi mắng.
Chương 89: Tô Nhu kỳ lạ
Bây giờ Tô Nhu và Tô Quảng đều bị nhà họ Tô đuổi khỏi công ty. Tô Nhu thất nghiệp, cả nhà sống dựa vào tiền lương ít ỏi của Tô Quảng. Lâm Chính là kẻ vô dụng, cả nhà cũng không kỳ vọng vào anh, cho nên Tô Nhu không ngừng nghỉ mà chuẩn bị lập nghiệp.
Đương nhiên cũng vì chuyện này mà thái độ của Trương Tinh Vũ đối với Lâm Chính càng lúc càng xấu.
Theo bà ta thấy, Tô Nhu thất nghiệp là do Lâm Chính hại.
Lâm Chính nhướng mày, như suy nghĩ điều gì đó.
“Mẹ, thật ra con vẫn còn chút tiền. Mọi người không cần gom góp nữa, lấy chỗ con luôn đi”.
“Thật sao?”, Trương Tinh Vũ chợt ngẩng đầu lên: “Cậu có bao nhiêu tiền?”.
“Khoảng mấy chục…”.
Reng reng reng, reng reng reng!
Lâm Chính còn chưa nói hết, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.
Trương Tinh Vũ vội vàng chạy tới bắt máy, nói vài câu rồi chạy vào phòng.
Không lâu sau, Trương Tinh Vũ xách theo một chiếc túi giấy chạy ra ngoài.
“Nhanh lên, mau đến Vạn Đạt đưa cái này cho Tiểu Nhu, nó đang đợi cậu. Đúng rồi, mấy chục tệ của cậu cũng bỏ vào đó đi. Tuy không nhiều nhưng cũng giúp được cho Tiểu Nhu”.
“Mẹ, con…”.
Lâm Chính vẫn còn muốn nói gì đó.
“Đừng nhiều lời! Đi đi!”.
Trương Tinh Vũ đẩy cậu ra ngoài cửa.
Rầm!
Cửa lớn đóng chặt.
Lâm Chính sững sờ.
“Con nói là… con có mấy chục triệu tệ…”.
Lâm Chính lầm bầm, bất lực đi xuống lầu.
Anh không lái 918, sợ dọa Tô Nhu, bèn đi xe điện công cộng đến Vạn Đạt.
Lúc này, trước cửa trung tâm thương mại có một cô gái xinh đẹp mặc đồ thường ngày.
Người đi ngang qua dù là nam hay nữ cũng không khỏi ghé mắt nhìn, âm thầm tán thán đó là tiên nữ nhà ai…
Cô nhìn quanh, khi nhìn thấy Lâm Chính đến nơi thì mau chóng chạy tới.
“Anh mang theo đồ tới rồi chứ?”, Tô Nhu gấp gáp hỏi.
“Mang tới rồi”.
Lâm Chính lấy túi giấy đặt dưới chân ra.
“Hả?”.
Tô Nhu khẽ kêu lên, giành lấy túi giấy, mở ra xem, sắc mặt lập tức đen sì.
“Đây là bộ quần áo hai nghìn tệ mà em vừa mới mua, sao anh lại làm nhăn nó rồi?”.
“Chỉ là bộ quần áo thôi mà”.
“Anh có biết bộ quần áo này quan trọng với em thế nào không?”, Tô Nhu đỏ cả mắt, buồn bực nhìn anh, gắt lên.
Lâm Chính hơi ngẩn ra, sau đó mới nói: “Nghe nói em cần tiền à?”.
“Không liên quan đến anh, y quán Thiên Thiên đóng cửa rồi, anh nghĩ xem sắp tới làm gì đi. Em thấy bộ dạng anh thì đi làm shipper cũng được, nghe nói hơi vất vả, nhưng một tháng cũng có thu nhập hơn mười nghìn tệ!”.
“Cái đó…”.
Ting ting!
Đột nhiên có tiếng còi xe vang lên.
Sau đó, một chiếc Porsche 718 màu đỏ lửa lái đến bên đường.
Lâm Chính nhìn về phía chiếc xe đó.
Trên xe có một cô gái trang điểm lòe loẹt, ló đầu ra gọi: “Tiểu Nhu, lên xe đi, nếu không thì không kịp nữa đâu”.
“Vâng ạ, chị Mai!”.
Tô Nhu vội vàng chui vào trong chiếc 718.
“Em đi đâu vậy?”, Lâm Chính hỏi một tiếng.
“Đi bàn chuyện làm ăn, anh về trước đi”.
Tô Nhu hét lớn.
Sau đó, 718 nghênh ngang rời đi.
“Bàn chuyện làm ăn?”.
Lâm Chính đầy vẻ nghi hoặc.
Lúc này trong túi anh rung rung.
Lâm Chính lấy ra xem, nhíu mày.
“Anh Lâm, anh đang ở đâu vậy?”, đầu kia điện thoại là tiếng cười vô cùng nhiệt tình của Anna.
“Cô Anna? Sao cô lại có số của tôi?”.
“Bây giờ người trên toàn thế giới đều đang tìm anh, bọn họ không tìm được anh, nhưng tôi thì khác”.
“Có chuyện gì sao?”.
“Ngày mai tôi phải về nước rồi, trước khi đi tôi muốn mời anh dùng bữa tối”.
“Xin lỗi, chúng ta không thân, vả lại tôi cũng có vợ rồi, trai đơn gái chiếc đi ăn với nhau, để vợ tôi biết thì sẽ hiểu lầm”, Lâm Chính nói.
“Ồ trời ạ, anh Lâm, tôi chỉ muốn mời anh ăn một bữa thôi mà. Nếu anh không muốn đi riêng với tôi thì xin mời hưởng thụ một buổi dạ tiệc tuyệt vời cùng tôi nhé. Tôi hi vọng trước khi rời khỏi Hoa Quốc có thể để lại một hồi ức tốt đẹp. Chẳng lẽ ngay cả chút đề nghị nhỏ này mà anh cũng không đồng ý với tôi được sao?”, giọng nói của Anna tràn đầy sự cầu khẩn và mong đợi.
Lâm Chính nghe vậy khẽ nhíu mày, cuối cùng thở dài: “Được thôi, tôi sẽ đi!”.
“Hay quá!”, Anna vui mừng hô lên, ngay sau đó vội hỏi: “Vậy mấy giờ chúng ta gặp?”.
“Dạ tiệc bắt đầu vào mấy giờ?”.
“Bảy giờ, tôi sẽ đi đón anh”.
“Không cần, cô cứ nói cho tôi biết địa điểm, tôi tự đi là được!”.
“Được, tối nay không gặp không về!”.
Nói xong, cô ta cúp máy.
Lát sau, Anna gửi địa điểm tới.
Lâm Chính xem giờ, vẫn còn dư thời gian, bèn lái xe điện về lấy bộ đồ tây giá rẻ duy nhất của mình, mặc vào, sau đó lại lái xe điện đến khách sạn.
Khách sạn rất lớn, vừa nhìn đã biết là khách sạn năm sao.
Lâm Chính vừa vào trong đã bị ngăn lại.
“Thưa anh, bên trong không có chỗ đỗ xe cho xe điện, mời anh đỗ xe ở bên ngoài”, nhân viên bảo vệ liếc nhìn bộ đồ rẻ tiền trên người Lâm Chính, nhíu mày nói.
Lâm Chính do dự một lúc, đỗ xe ở bên ngoài khách sạn, sau đó đi bộ vào trong.
“Một kẻ nghèo kiết xác sao lại chạy đến đây?”.
Bảo vệ không ngăn cản, nhưng lại liếc nhìn Lâm Chính, vẻ mặt khinh thường.
Đi được vài bước, Lâm Chính dừng lại, ánh mắt dừng ở một chiếc xe đậu ở bãi đỗ xe ngoài trời.
“Hình như đó là chiếc Porsche khi nãy chở Tiểu Nhu đi phải không nhỉ? Sao nó lại ở đây? Tiểu Nhu… rốt cuộc đi đâu bàn chuyện làm ăn thế?”, Lâm Chính nghi ngờ lẩm bẩm.
Chương 90: Người yêu của em
Lâm Chính đi dọc theo bãi đỗ xe của “khách sạn Thiên Duyệt” tới cửa chính.
Dọc đường có thể nhìn thấy rất nhiều xe sang. BMW, Audi chỉ là xe đẳng cấp thấp, Land Rover, Jaguar cũng không là gì. Dù sao, siêu xe như Lamborghini hoặc McLaren… không phải số ít, thậm chí anh còn nhìn thấy một chiếc Phantom bản kéo dài màu bạc, cả Giang Thành cũng không có được bao nhiêu chiếc.
“Xem ra khách sạn này mở cho người có tiền”, Lâm Chính nghĩ trong lòng, cảm thấy ánh mắt khinh bỉ của bảo vệ canh cửa cũng là bình thường.
“Chào anh, khách sạn Thiên Duyệt chúng tôi đã được người khác bao trọn, tạm thời không mở cho người ngoài, rất xin lỗi”, lễ tân mặc sườn xám ở trước cửa mỉm cười nói.
“Tôi được cô Anna mời đến tham dự tiệc”, Lâm Chính nói.
Hai mắt của nhân viên lễ tân phát sáng, vội nói: “Vậy anh là Lâm Chính phải không? Mời vào, mời vào, cô Anna nói cô ấy có việc gấp, sẽ đến hơi muộn, mong anh đợi một lúc”.
“Được, cảm ơn”, Lâm Chính đi vào trong.
Tiệc đã bắt đầu.
Tiếng nhạc du dương vang lên trong sảnh tiệc xa hoa.
Buổi tiệc được tổ chức với hình thức tự phục vụ, mọi người lấy thức ăn có trật tự. Nam thanh nữ tú ăn mặc lộng lẫy đang bưng ly rượu trò chuyện với nhau, bầu không khí rất hài hòa.
Từ dụng cụ ăn uống, thức ăn cho đến bàn ghế nơi đây đều toát ra sự xa hoa, thậm chí cách ăn mặc của nhân viên phục vụ cũng rất được chú trọng.
Đây mới chỉ là màn dạo đầu của buổi tiệc.
Chủ nhân còn đang chuẩn bị, khách đến đây có thể lấy rượu và thức ăn lót dạ trước.
Lâm Chính chưa ăn tối, thấy Anna chưa đến bèn lấy đĩa đi gắp đầy thức ăn, ngồi xuống một góc bắt đầu ăn.
“Lâm Chính?”.
Một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Nghe tiếng nói nhẹ nhàng mà quen thuộc này, Lâm Chính lại không thấy bất ngờ.
Anh nghiêng đầu, nhìn hai cô gái đứng ở bên cạnh, một người là chủ nhân chiếc xe 718 khi trước, người còn lại là vợ anh Tô Nhu.
Lúc này, Tô Nhu mặc áo dạ hội màu đen, cho người ta cảm giác lạnh lùng cao quý, kết hợp với làn da trắng trẻo của cô khiến cô trở thành tâm điểm chú ý của cả bữa tiệc. Hầu như vô số ánh mắt xung quanh đều dồn lên người cô, chưa từng dời đi.
Lâm Chính đặt dao nĩa trong tay xuống, lên tiếng: “Không phải em nói đi bàn chuyện làm ăn sao? Sao lại ở đây?”.
“Câu này phải là em hỏi anh mới đúng! Sao anh lại chạy tới đây?”, sắc mặt Tô Nhu hơi khó coi, đến gần mấy bước, đè thấp giọng nói: “Anh có biết đây là đâu không? Sao anh lại vào được đây? Có phải anh theo dõi em không?”.
Tô Nhu lại tưởng rằng Lâm Chính đi theo cô tới đây…
“Tiểu Nhu, người này là ai?”, chị Mai ở bên cạnh quan sát Lâm Chính một lượt, không khỏi lên tiếng hỏi.
Mặc dù Lâm Chính mặc áo quần rẻ tiền, nhưng dáng vẻ hay khí chất đều vô cùng xuất chúng. Tô Nhu đã nhìn quen gương mặt của Lâm Chính, trên thực tế Lâm Chính vẫn xứng danh là một anh chàng đẹp trai đúng chuẩn.
“Chị Mai, đây là… người yêu của em…”, Tô Nhu do dự một lúc, dè dặt nói.
“Người yêu em?”, chị Mai sửng sốt, nhíu mày: “Chị nhớ ra rồi, là người ở rể ăn bám nhà em đúng không?”.
Tô Nhu vô cùng xấu hổ.
“Sao em lại đưa cậu ta đến đây?”.
“Chị Mai, em cũng không biết anh ấy sẽ đến…”, Tô Nhu muốn khóc mà không có nước mắt.
“Bây giờ đừng nói chuyện này nữa, mau bảo cậu ta đi đi! Nếu để cậu Sở nhìn thấy thì không hay”, sắc mặt chị Mai hơi sa sầm.
“Hả… Dạ được…”, Tô Nhu khó xử tiến tới, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, anh mau về đi”.
“Không phải em nói muốn bàn chuyện làm ăn sao? Cậu Sở đó là ai?”, Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc, hỏi.
“Đợi em về rồi giải thích với anh”, Tô Nhu sốt ruột.
“Về? Ở đây không nói được sao? Huống hồ, anh không phải đi theo em tới đây, anh được người ta mời tới dự tiệc”, Lâm Chính nói.
Anh cảm thấy dường như Tô Nhu đang giấu mình chuyện gì đó, hơn nữa… nhất định là có liên quan đến cậu Sở.
Mặc dù cảm giác của Lâm Chính đối với Tô Nhu vẫn chưa đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng nói cho cùng cô cũng là vợ anh.
Con người Lâm Chính ghét nhất là bị cắm sừng, chuyện này không làm rõ ràng thì làm sao anh rời đi được?
“Được người ta mời đến đây? Hừ, Lâm Chính, cậu đừng ở đây khoác lác. Cậu là người thế nào, cả Giang Thành này ai mà không biết? Cậu có thể đến những trường hợp này được sao? Mau đi đi, đừng làm lỡ chuyện của Tiểu Nhu!”, chị Mai ở bên cạnh thực sự không nhìn nổi nữa, đi tới sẵng giọng mắng.
Lâm Chính nhíu mày, cầm dao nĩa ở bên cạnh lên ăn thức ăn.
Anh không giỏi tranh cãi với phụ nữ, cũng không mấy khôn khéo.
Ngay khi Quỷ Cốc Thập Tam Châm xuất hiện, thắng thua đã định.
Nhiều sách y học đều có ghi chép lại miêu tả.
Quỷ Cốc Thập Tam Châm, sinh tạo hóa, tái tạo xương thịt.
Đông Giám Thập Tam Châm chỉ là do bác sĩ Hàn Thành ngày xưa học được chút ít bề ngoài của Quỷ Cốc Thập Tam Châm cải biến nên, hiệu quả kém hơn Quỷ Cốc Thập Tam Châm không biết bao nhiêu lần.
Dùng Đông Giám Thập Tam Châm đi khiêu chiến với Quỷ Cốc Thập Tam Châm chẳng khác nào Lý Quỷ đấu với Lý Quỳ.
Lâm Chính vô cùng chăm chú, mười ngón linh hoạt, điều khiển mười ba cây châm bạc.
Mười ba cây châm bạc nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng kêu giòn giã. Không chỉ như vậy, bề ngoài của chúng còn lóe lên ánh sáng bạc, rực rỡ duy mỹ giống như sao trời.
Người xung quanh liên tục tán thán, họ đã bao giờ nhìn thấy cách châm cứu như vậy đâu.
“Kết thúc rồi!”.
Lâm Chính thả tay ra khỏi cây châm bạc cuối cùng.
Quỷ Cốc Thập Tam Châm, hoàn thành!
Sắc mặt các bác sĩ bên phía Hàn Thành trắng bệch.
Y Vương cũng không thể giữ bình tĩnh, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Dừng! Hai bên đã châm cứu xong, xin mời cô Anna, anh Jesse của Hiệp hội Y tế Quốc tế tiến hành giám định vết thương!”.
Người đàn ông mặc áo Trung Sơn cao giọng nói.
Người bên phía Hàn Thành và Hoa Quốc lập tức hồi hộp hẳn lên.
Người của Hiệp hội Y tế đưa bệnh nhân đến trước máy đo, bắt đầu kiểm tra vết thương của anh ta.
Cả quá trình gần như không có tiếng động nào.
Nhiều bác sĩ Hoa Quốc có kinh nghiệm run rẩy, dõi mắt chờ mong.
“Nhất định phải thắng, nhất định phải thắng!”, Lạc Thiên âm thầm cầu nguyện.
Lạc Bắc Minh ánh mắt nghiêm nghị, lông mày nhíu chặt.
Ngay cả Mạc Thanh cũng kiễng chân nhìn về phía Anna, sốt ruột chờ đợi kết quả.
“Người này… thật thú vị”, Liễu Như Thi chớp mắt, quan sát Lâm Chính một cách kỹ càng.
“Đúng là tuổi trẻ tài cao, dù có thua, y học Hoa Quốc có cậu ấy cũng sẽ không thể nào xuống dốc được!”, Khấu Quan vuốt râu cảm khái.
Bầu không khí vô cùng khẩn trương.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Anna và Jesse.
Không biết qua bao lâu.
Anna và Jesse ngẩng đầu lên, nhấn vài cái lên dụng cụ đo, hai hình ảnh hiện ra.
Tổ trọng tài tập trung lại, thảo luận với nhau.
Dần dần, sắc mặt các trọng tài bên phía Hàn Thành cực kỳ khó coi, trọng tài bên phía Hoa Quốc thì mừng rỡ và kích động.
Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi.
Phía Hàn Thành tim đánh thịch một tiếng, có chút chán nản.
Anna tiến lên, mỉm cười nói: “Qua sự giám định và thảo luận của Hiệp hội Y tế chúng tôi, đã có kết quả của cuộc thi đấu này. Tất cả trọng tài nhất trí quyết định, bác sĩ Lâm thuộc đội ngũ bác sĩ Hoa Quốc đã giành chiến thắng cuộc thi này!”.
Dứt lời, xung quanh rơi vào yên lặng tĩnh mịch.
Ngay sau đó!
Mọi người lập tức rộ lên xôn xao!
“Thắng rồi?”.
“Hay! Hay lắm! Ha ha!”.
“Chúng ta thắng rồi!”.
Tiếng hô hào kích động vang vọng khắp sân vận động.
Vô số người Hoa Quốc rơi nước mắt.
Vô số người ôm chầm lấy nhau!
“Thắng rồi! Thật sự thắng rồi!”, một bác sĩ trẻ tuổi lau nước mắt nói.
“Tổ tiên ơi, chúng con không làm mất mặt các cụ!”, các bác sĩ lớn tuổi quỳ xuống hô to, khóc không thành tiếng.
“Tốt quá rồi! Ông Tề, tốt quá rồi!”, Cục trưởng Hác nắm chặt tay ông Tề, kích động nói.
“Phải… phải!”, Tề Trọng Quốc cũng cười mà nước mắt rơi.
“Anh ấy làm được rồi…”, Lạc Thiên che miệng, nước mắt tràn ra.
Phải biết rằng ngay cả ông nội cũng không dám chắc có thể chiến thắng Park Young Joon.
“Không thể nào, thầy của chúng ta sao lại thua được? Tuyệt đối không thể!”.
Có người bên phía Hàn Thành lên tiếng chất vấn.
Nhưng Anna lại thong thả nói: “Tất cả số liệu và hình ảnh đều nằm trên máy đo, anh có thể so sánh tình trạng nối khớp của huyết quản, xương cốt… của hai bên ở đây, rất dễ phán đoán”.
Cô ta nói xong, người bên phía Hàn Thành im bặt.
“Chúc mừng cậu, thần y Lâm!”.
“Cậu đã bảo vệ tôn nghiêm của giới Đông y Hoa Quốc chúng ta! Cậu chính là anh hùng!”.
“Cảm ơn cậu!”.
Mọi người đều vây lại, kích động nói, trên mặt ai cũng tràn đầy sự kính trọng.
Xu thế suy tàn trước kia, những lần thất bại trước kia, tất cả đều biến mất sạch sẽ.
Đây thật sự có thể gọi là xoay chuyển tình thế!
Cứ ngỡ là thua chắc rồi, nào ngờ lại được Lâm Chính cứu vãn tình thế.
Hơn nữa… còn là áp đảo!
Phải, trận chiến này Lâm Chính đã dốc hết khả năng, không giữ lại gì.
Anh muốn thắng áp đảo đám bác sĩ Hàn Thành!
“Cút đi!”.
Đột nhiên Lâm Chính quát lớn một tiếng.
Những người ở gần Lâm Chính sững người, tràn đầy kinh ngạc.
“Bác sĩ Lâm, cậu đây là…”, có người run rẩy hỏi.
Lại nghe Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tôi không đại diện cho giới Đông y Hoa Quốc, cho nên tôn nghiêm của giới Đông y Hoa Quốc ra sao không liên quan đến tôi! Cuộc thi này tôi không thi đấu vì các người! Tôi chỉ thi đấu vì y học Hoa Quốc! Tôi thắng thì có liên quan gì đến các người?”.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt tất cả bọn họ đều trở nên quái gở.
Mọi người đồng loạt chuyển ánh nhìn sang phía Mạc Thanh, Cục trưởng Hác và những người đã mắng chửi Lâm Chính, xua đuổi Lâm Chính trước kia.
Những người này đều sững sờ, sau đó xấu hổ cúi đầu xuống.
“Ông Mạc Thanh và các vị đang đứng ở đây, các vị là đại biểu của Giang Thành, các vị đã nói người này không thể đại diện cho các vị, cũng không thể đại diện cho phía Hoa Quốc. Vì vậy, lần thi đấu vừa rồi không nằm trong cuộc quyết đấu ngày hôm nay, chỉ là cuộc so tài cá nhân giữa tôi và bác sĩ Lâm đây mà thôi! Bây giờ, mời các vị cử ra đại diện đấu với tôi lần nữa!”.
Park Young Joon bình tĩnh nói.
Chương 87: Thần y chân chính
Lời này vừa dứt, Mạc Thanh kinh ngạc, sắc mặt tái mét.
Tất cả mọi người bên phía Hoa Quốc đều trợn tròn mắt.
Lại thấy Lâm Chính quay người, đi thẳng ra cổng sân vận động.
“Cậu Lâm, cậu đi đâu vậy?”, Tề Trọng Quốc sốt ruột gọi cậu lại.
“Tôi đã làm hết trách nhiệm bảo vệ vinh dự cho y học Hoa Quốc, tôi không phụ lòng tổ tiên!”.
Lâm Chính nói rồi đi thẳng ra khỏi cổng.
“Lâm Chính!”.
Lạc Thiên vội vàng muốn đuổi theo.
“Thiên Thiên!”, Lạc Bắc Minh lạnh giọng quát.
Lạc Thiên lập tức dừng bước chân, vẻ mặt tràn đầy bất lực.
Nhiều người trợn tròn mắt há hốc miệng.
Không ai ngờ sự việc lại diễn biến như vậy.
“Đi, lập tức phái người liên hệ người đó, nhất định phải mời cậu ta gia nhập Hiệp hội Y học Hàn Thành chúng ta!”, Park Young Joon nghiêng đầu nói.
“Vâng thưa ông Park!”, người đàn ông mặc Âu phục gật đầu đáp.
“Xem ông đã làm chuyện tốt gì đi!”, Tề Trọng Quốc tức giận đỏ mặt, lạnh lùng nhìn Mạc Thanh.
Mạc Thanh và nhiều bác sĩ khác đều xấu hổ cúi thấp đầu.
Cục trưởng Hác đứng sững tại chỗ, cả người giống như mất đi linh hồn.
Nếu cuộc thi lần này giao cho Lâm Chính đi thi thì bây giờ tin tức y học Hoa Quốc chiến thắng y học Hàn Thành đã lan truyền khắp thế giới.
Nhưng bây giờ… y học Hàn Thành lại có thêm một cơ hội.
Mọi người liên tục thở dài, khiến người ta buồn bã tuyệt vọng.
Không ngoài dự liệu.
Sau khi Lâm Chính đi, Tề Trọng Quốc bị buộc phải lên sàn đấu với Y Vương Hàn Thành và nhanh chóng thất bại.
Cuộc thi kết thúc tại đây.
Phía Hàn Thành vốn dĩ rất chán nản lập tức nhảy cẫng lên, ai nấy ngẩng cao đầu kiêu ngạo.
“Y học Hoa Quốc chỉ thế mà thôi!”.
“Đây là đại biểu của các người đấy sao? Thật kém cỏi!”.
Phía Hoa Quốc ai cũng buồn bã, một vài tiền bối tức giận giậm chân.
Cuộc thi đấu Hoa - Hàn kết thúc tại đây!
Đợi mọi người ra khỏi sân vận động, phóng viên bên ngoài lập tức ùa lên, đưa micro phỏng vấn bọn họ.
“Xin chào bác sĩ Tề, tôi là người của đài truyền hình Giang Thành, xin hỏi kết quả cuộc thi thế nào?”.
“Ông Mạc, kết quả cuộc thi đã có chưa? Y học Hoa Quốc chúng ta thắng rồi chứ?”.
“Cô Anna, cô có suy nghĩ gì về kết quả lần này? Ai đã thắng?”.
…
Các phóng viên dồn dập đưa ra câu hỏi.
Nhưng…
Câu trả lời của mọi người lại rất kỳ lạ.
Có người nói thắng rồi.
Có người nói thua rồi.
Điều này làm cho các phóng viên không hiểu ra sao.
Người dân cũng tròn mắt ngạc nhiên.
“Rốt cuộc là ai thắng?”.
“Ai có thể cho tôi một đáp án chính xác không?”.
Khi phỏng vấn phía Hàn Thành, phía Hàn Thành đều thống nhất một lời rằng họ đã thắng.
“Hừ, ai thắng ai thua còn phải hỏi sao? Tề Trọng Quốc có phải đại diện của phía Hoa Quốc các người không? Các người đi hỏi xem ông ấy có thua thầy của chúng tôi không. Kết quả cuộc thi đã rất rõ ràng, đại biểu của các người thua rồi, đây là sự thật chắc chắn!”.
Người đàn ông mặc Âu phục giành lấy microphone của phóng viên, lớn tiếng nói.
Nghe thấy lời này, sắc mặt mấy người bên phía Tề Trọng Quốc đều cực kỳ khó coi.
“Ông Tề, ông thua thật rồi sao?”.
Đông đảo người dân xung quanh đồng loạt nhìn về phía Tề Trọng Quốc
Tề Trọng Quốc nhìn mọi người, ngập ngừng một lúc, sau đó gian nan cúi người xuống: “Trọng Quốc… hổ thẹn với mọi người!”.
“Cái gì?”.
Mọi người bùng nổ.
“Y học Hoa Quốc… quả nhiên là thua rồi?”.
“Sao lại như vậy?”.
“Rõ ràng y học Hoa Quốc chúng ta mới là khởi nguồn, y học Hàn Thành chỉ là diễn biến từ y học Hoa Quốc chúng ta!”.
“Vì sao?”.
Nhiều người ôm đầu khóc lóc.
Mặc dù rất nhiều người biết trận chiến này không có hi vọng gì, nhưng khi nghe được sự thật vẫn khiến người ta không thể chấp nhận.
Đến lúc này, một người đàn ông trèo lên xe buýt bên ngoài sân vận động, hét lên với mọi người.
“Y học Hoa Quốc không có thua!”.
Hiện trường ồn ào bỗng chốc yên lặng đi.
Mọi người đều nhìn sang.
“Y học Hoa Quốc đã thắng, là 2-1, 2-1! Y học Hoa Quốc thắng y học Hàn Thành 2-1!”, người đó lại gào lên, dường như muốn hét lên bằng tất cả sức lực.
Nghe người đó nói, đám người bên phía Hàn Thành lập tức biến sắc.
Các phóng viên lập tức bắt lấy tin tức nóng hổi này, chạy như điên về phía các bác sĩ Hàn Thành.
“2-1? Ông Park Young Joon, xin hỏi chuyện này là sao?”.
“Hai bên Hoa - Hàn đã thi đấu ba lượt sao?”.
“Các bác sĩ Hoa Quốc đã thắng hai lượt? Chuyện này là thật sao?”.
“Mong mọi người hãy trả lời chúng tôi!”.
Các phóng viên liên tục đặt ra câu hỏi cứ như nã súng liên thanh.
Park Young Joon sầm mặt, không ngừng la lên: “Không thể trả lời! Không thể trả lời!”, sau đó vội vã đi tới xe buýt cùng mấy người phía Hàn Thành.
Thái độ hoảng loạn của các bác sĩ Hàn Thành lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Là ai đã chiến thắng bên phía Hàn Thành?”.
Có người hỏi người trên xe buýt.
“Là một người Hoa Quốc! Một thần y chân chính! Cậu ấy đã chiến thắng bác sĩ Hàn Thành! Mặc dù Tề Trọng Quốc đã thua, nhưng cậu ấy đã thắng hai lượt liên tiếp, cũng đã chiến thắng Y Vương!”.
Người đó lại hét lên, trong mắt hiện lên sự sùng bái.
Biểu cảm ấy cứ như tín đồ sùng đạo nhất vậy.
Người đó vừa nói vậy lập tức dẫn đến một trận xôn xao…
Chương 88: Lập nghiệp kiếm tiền
“Mạc Thanh!”.
Một giọng hét lớn vang lên, cửa bị đạp mạnh ra, sau đó một người đàn ông trung niên mặc Âu phục xông vào phòng họp.
Mạc Thanh ngạc nhiên, nhìn thấy người đến thì đứng bật dậy hành lễ.
“Kính chào Đại tá!”.
Nào ngờ người đó bước tới mấy bước, đấm thẳng vào mặt Mạc Thanh.
Bốp!
Mạc Thanh bị đánh chảy máu mũi, nhưng không dám nằm im dưới đất, vội vàng bò dậy, lại đứng thẳng tắp.
“A?”.
Người trong phòng họp đều sửng sốt.
Nhìn hành động của Mạc Thanh là biết thân phận người đàn ông này không đơn giản.
“Tên khốn nhà ông!”, người đàn ông chỉ vào mũi Mạc Thanh, phẫn nộ chửi mắng: “Ông nói xem! Mắt ông mù đến trình độ nào rồi? Ông nói xem, ông đã làm ra chuyện tốt gì! Ông nói tôi nghe xem!”.
“Xin lỗi Đại tá, tôi… tôi sai rồi…”, Mạc Thanh hạ thấp giọng nói.
Đại tá?
Bọn họ nhớ ngày xưa Mạc Thanh là quân y, sau này mới chuyển đến hiệp hội, hơn nữa đã chuyển đến rất nhiều năm rồi. Nếu người này là Đại tá của Mạc Thanh thời kỳ đi bộ đội, vậy bây giờ ít nhất…
Một vài người hít sâu một hơi, không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Người tới cực kỳ tức giận, mắng chửi: “Tôi nói ông biết, bây giờ phía Hàn Thành đã liên hệ với nước họ xin tài nguyên, chuẩn bị nhiều lợi ích to lớn để mời thần y Lâm nhập tịch Hàn Thành, đưa cậu ta đi!”.
“Cái gì?”, Mạc Thanh kinh ngạc: “Không được! Tuyệt đối không thể để bọn họ đưa thần y Lâm đi!”.
“Chức lớn lương to chẳng lẽ không bằng những lời nói lạnh nhạt của các ông hay sao?”, người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Sắc mặt Mạc Thanh thay đổi liên tục, nói không nên lời.
“Nghe đây, Mạc Thanh! Tôi mặc kệ ông dùng cách gì, dù có phải quỳ xuống, ông cũng phải cầu xin người đó tha thứ! Người ta đã bảo vệ giới Đông y, bảo vệ mặt mũi của Hoa Quốc, là một người anh hùng! Ông dựa vào đâu mà xem thường người ta? Ông là cái thá gì? Tôi nói cho ông biết, nếu cậu ta không tha thứ cho ông, ông cũng đừng quay về Yên Kinh này nữa!”.
Nói xong, người đàn ông phất tay định rời đi, rồi chợt dừng lại, nhìn quanh những người trong phòng họp với ánh mắt lạnh lùng. Tất cả mọi người đều giật mình, vội vàng cúi đầu xuống.
“Phải quản lý Giang Thành một cách đàng hoàng thôi!”, người đàn ông bực dọc nói, sau đó rời đi thẳng.
Mọi người đều toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Trên một chiếc xe con đi đến tỉnh Thiên Hành, một thiếu nữ mặc Hán phục đang cầm điện thoại, nhẹ nhàng bấm số.
“Alo, cháu gái, thi đấu rồi sao?”, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng ho nhẹ.
“Dạ không có, bà nội”.
“Ồ… Vậy thì tiếc quá… Là ai lên thi?”.
“Một người rất thú vị”, thiếu nữ mỉm cười nói, trong mắt toát ra vẻ mong đợi: “Có lẽ không lâu sau, anh ta sẽ là đối thủ mạnh của cháu”.
“Cháu đang nói tới buổi tiệc của nhà họ Lâm sao?”.
“Anh ta cũng họ Lâm”.
“Họ Lâm là họ lớn, chỉ là trùng hợp thôi, cháu về đây trước đi”.
“Vâng ạ bà nội”.
Diễn đàn Giang Thành.
Lúc này máy chủ đã sắp tê liệt.
Sau khi lời nói đáng kinh ngạc của người đàn ông trên xe buýt được lan truyền, giới truyền thông và mạng xã hội đều bùng nổ.
Nhiều người truy hỏi đến cùng.
Chẳng mấy chốc, tổng thể cuộc thi đấu được lan truyền trên mạng dưới dạng chữ viết.
Hóa ra trước Tề Trọng Quốc còn có một người lên thi đấu với phía bác sĩ Hàn Thành, còn thắng áp đảo Y Vương Hàn Thành.
Trên mạng lan truyền vài bức ảnh chụp lén.
Trong ảnh là một bóng lưng.
Một người trẻ tuổi ăn mặc rất giản dị, xoay lưng lại với người chụp ảnh, đang chuyên chú châm cứu.
Vài bức ảnh còn chụp lại vẻ kinh ngạc của Y Vương Hàn Thành một cách rõ nét.
Có người hỏi đó là ai.
Nhưng không ai biết rõ, bởi vì anh không nằm trong danh sách được mời, cũng không phải dự bị, dân mạng chỉ biết là họ Lâm.
Nhưng người này thật sự tồn tại, nhiều chuyên gia ở hiện trường đều có thể chứng minh.
Thế nên, danh tiếng của thần y Lâm nổi như cồn ở trên mạng.
Trang đầu các web lớn đều đăng bức ảnh chụp bóng lưng này, đồng thời photoshop thêm bốn chữ lớn.
Anh hùng dân tộc!
Vô số hoa tươi và lời tán thưởng dâng tặng cho thần y Lâm.
Nhưng lại bị vô số lời mắng chửi và phỉ nhổ đối với Cục trưởng Hác, Mạc Thanh và những người phản đối thần y Lâm lên thi đấu khi đó nhấn chìm.
Điện thoại của Hiệp hội Y tế Giang Thành và Cục Y tế bị gọi cháy máy trong nháy mắt.
Thậm chí ngay cả Tề Trọng Quốc cũng bị ảnh hưởng.
Cục trưởng Hách bất đắc dĩ đành đánh liều đăng đàn xin lỗi, đồng thời tự tay viết một bản kiểm điểm nộp lên.
Tề Trọng Quốc thì lại nhàn rỗi, giả bệnh trốn trong nhà không ra ngoài.
Còn Mạc Thanh thì tìm mọi cách liên lạc với Lâm Chính, ông ta nhất định phải đến tận nơi xin lỗi.
Áp lực từ các phía khiến ông ta chịu đủ giày vò.
Không chỉ có Mạc Thanh, bây giờ có vô số người đang tìm kiếm nhân vật đã thắng áp đảo Y Vương Hàn Thành đó.
Nhưng…
Lâm Chính không quan tâm những chuyện này.
Anh cũng đã xem tin tức, thấy trên đó chỉ có bức ảnh chụp bóng lưng của mình, thế là không quan tâm nữa. Chỉ dựa vào bóng lưng, sẽ không ai liên tưởng một kẻ ở rể vô dụng như anh với thần y Lâm.
“Mẹ, con về rồi!”.
Lâm Chính vào nhà, hét lên một tiếng.
“Về thì về, lớn tiếng thế làm gì?”.
Trương Tinh Vũ ở phòng khách buồn bực trừng mắt nhìn Lâm Chính, ngay sau đó quát bảo: “Nhanh, đi lau nhà đi!”.
Lâm Chính tỏ vẻ bất lực, đi vào nhà vệ sinh, nhưng lúc này, anh bỗng nhìn thấy Trương Tinh Vũ đang lục lọi một cái rương gỗ.
“Mẹ đang làm gì vậy?”.
Lâm Chính sốt ruột.
Chiếc rương gỗ đó là hành lý duy nhất mà anh mang theo từ Yên Kinh đến, cũng là toàn bộ tài sản của anh.
“Tôi đang xem xem cậu còn thứ gì đáng giá không chứ gì”, Trương Tinh Vũ nói: “Gần đây Tiểu Nhu thiếu tiền, cậu có của riêng gì thì đem hết ra đây”.
“Con làm gì có của riêng?”, Lâm Chính kiểm tra một lúc, phát hiện trong rương không thiếu cuốn sách nào, thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu còn có mặt mũi nói à? Một thằng đàn ông như cậu mà tiền để dành cũng không có, cậu nói xem cậu sống có ý nghĩa gì? Không thấy xấu hổ à? Cả ngày xem mấy cuốn sách y học vô dụng này, cậu thật sự nghĩ mình là bác sĩ hay sao? Cậu có bản lĩnh thì đi thi cái bằng, kiếm chút tiền về đây!”, Trương Tinh Vũ khinh thường nói, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt vô cùng chán ghét.
Lâm Chính không biết nên phản bác thế nào, chỉ đành hỏi: “Gần đây Tiểu Nhu cần tiền ạ? Cô ấy định làm gì?”.
“Hừ, còn làm gì nữa? Lập nghiệp! Kiếm tiền! Nếu không thì cậu nuôi nó à?”, Trương Tinh Vũ chống nạnh chửi mắng.
Chương 89: Tô Nhu kỳ lạ
Bây giờ Tô Nhu và Tô Quảng đều bị nhà họ Tô đuổi khỏi công ty. Tô Nhu thất nghiệp, cả nhà sống dựa vào tiền lương ít ỏi của Tô Quảng. Lâm Chính là kẻ vô dụng, cả nhà cũng không kỳ vọng vào anh, cho nên Tô Nhu không ngừng nghỉ mà chuẩn bị lập nghiệp.
Đương nhiên cũng vì chuyện này mà thái độ của Trương Tinh Vũ đối với Lâm Chính càng lúc càng xấu.
Theo bà ta thấy, Tô Nhu thất nghiệp là do Lâm Chính hại.
Lâm Chính nhướng mày, như suy nghĩ điều gì đó.
“Mẹ, thật ra con vẫn còn chút tiền. Mọi người không cần gom góp nữa, lấy chỗ con luôn đi”.
“Thật sao?”, Trương Tinh Vũ chợt ngẩng đầu lên: “Cậu có bao nhiêu tiền?”.
“Khoảng mấy chục…”.
Reng reng reng, reng reng reng!
Lâm Chính còn chưa nói hết, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.
Trương Tinh Vũ vội vàng chạy tới bắt máy, nói vài câu rồi chạy vào phòng.
Không lâu sau, Trương Tinh Vũ xách theo một chiếc túi giấy chạy ra ngoài.
“Nhanh lên, mau đến Vạn Đạt đưa cái này cho Tiểu Nhu, nó đang đợi cậu. Đúng rồi, mấy chục tệ của cậu cũng bỏ vào đó đi. Tuy không nhiều nhưng cũng giúp được cho Tiểu Nhu”.
“Mẹ, con…”.
Lâm Chính vẫn còn muốn nói gì đó.
“Đừng nhiều lời! Đi đi!”.
Trương Tinh Vũ đẩy cậu ra ngoài cửa.
Rầm!
Cửa lớn đóng chặt.
Lâm Chính sững sờ.
“Con nói là… con có mấy chục triệu tệ…”.
Lâm Chính lầm bầm, bất lực đi xuống lầu.
Anh không lái 918, sợ dọa Tô Nhu, bèn đi xe điện công cộng đến Vạn Đạt.
Lúc này, trước cửa trung tâm thương mại có một cô gái xinh đẹp mặc đồ thường ngày.
Người đi ngang qua dù là nam hay nữ cũng không khỏi ghé mắt nhìn, âm thầm tán thán đó là tiên nữ nhà ai…
Cô nhìn quanh, khi nhìn thấy Lâm Chính đến nơi thì mau chóng chạy tới.
“Anh mang theo đồ tới rồi chứ?”, Tô Nhu gấp gáp hỏi.
“Mang tới rồi”.
Lâm Chính lấy túi giấy đặt dưới chân ra.
“Hả?”.
Tô Nhu khẽ kêu lên, giành lấy túi giấy, mở ra xem, sắc mặt lập tức đen sì.
“Đây là bộ quần áo hai nghìn tệ mà em vừa mới mua, sao anh lại làm nhăn nó rồi?”.
“Chỉ là bộ quần áo thôi mà”.
“Anh có biết bộ quần áo này quan trọng với em thế nào không?”, Tô Nhu đỏ cả mắt, buồn bực nhìn anh, gắt lên.
Lâm Chính hơi ngẩn ra, sau đó mới nói: “Nghe nói em cần tiền à?”.
“Không liên quan đến anh, y quán Thiên Thiên đóng cửa rồi, anh nghĩ xem sắp tới làm gì đi. Em thấy bộ dạng anh thì đi làm shipper cũng được, nghe nói hơi vất vả, nhưng một tháng cũng có thu nhập hơn mười nghìn tệ!”.
“Cái đó…”.
Ting ting!
Đột nhiên có tiếng còi xe vang lên.
Sau đó, một chiếc Porsche 718 màu đỏ lửa lái đến bên đường.
Lâm Chính nhìn về phía chiếc xe đó.
Trên xe có một cô gái trang điểm lòe loẹt, ló đầu ra gọi: “Tiểu Nhu, lên xe đi, nếu không thì không kịp nữa đâu”.
“Vâng ạ, chị Mai!”.
Tô Nhu vội vàng chui vào trong chiếc 718.
“Em đi đâu vậy?”, Lâm Chính hỏi một tiếng.
“Đi bàn chuyện làm ăn, anh về trước đi”.
Tô Nhu hét lớn.
Sau đó, 718 nghênh ngang rời đi.
“Bàn chuyện làm ăn?”.
Lâm Chính đầy vẻ nghi hoặc.
Lúc này trong túi anh rung rung.
Lâm Chính lấy ra xem, nhíu mày.
“Anh Lâm, anh đang ở đâu vậy?”, đầu kia điện thoại là tiếng cười vô cùng nhiệt tình của Anna.
“Cô Anna? Sao cô lại có số của tôi?”.
“Bây giờ người trên toàn thế giới đều đang tìm anh, bọn họ không tìm được anh, nhưng tôi thì khác”.
“Có chuyện gì sao?”.
“Ngày mai tôi phải về nước rồi, trước khi đi tôi muốn mời anh dùng bữa tối”.
“Xin lỗi, chúng ta không thân, vả lại tôi cũng có vợ rồi, trai đơn gái chiếc đi ăn với nhau, để vợ tôi biết thì sẽ hiểu lầm”, Lâm Chính nói.
“Ồ trời ạ, anh Lâm, tôi chỉ muốn mời anh ăn một bữa thôi mà. Nếu anh không muốn đi riêng với tôi thì xin mời hưởng thụ một buổi dạ tiệc tuyệt vời cùng tôi nhé. Tôi hi vọng trước khi rời khỏi Hoa Quốc có thể để lại một hồi ức tốt đẹp. Chẳng lẽ ngay cả chút đề nghị nhỏ này mà anh cũng không đồng ý với tôi được sao?”, giọng nói của Anna tràn đầy sự cầu khẩn và mong đợi.
Lâm Chính nghe vậy khẽ nhíu mày, cuối cùng thở dài: “Được thôi, tôi sẽ đi!”.
“Hay quá!”, Anna vui mừng hô lên, ngay sau đó vội hỏi: “Vậy mấy giờ chúng ta gặp?”.
“Dạ tiệc bắt đầu vào mấy giờ?”.
“Bảy giờ, tôi sẽ đi đón anh”.
“Không cần, cô cứ nói cho tôi biết địa điểm, tôi tự đi là được!”.
“Được, tối nay không gặp không về!”.
Nói xong, cô ta cúp máy.
Lát sau, Anna gửi địa điểm tới.
Lâm Chính xem giờ, vẫn còn dư thời gian, bèn lái xe điện về lấy bộ đồ tây giá rẻ duy nhất của mình, mặc vào, sau đó lại lái xe điện đến khách sạn.
Khách sạn rất lớn, vừa nhìn đã biết là khách sạn năm sao.
Lâm Chính vừa vào trong đã bị ngăn lại.
“Thưa anh, bên trong không có chỗ đỗ xe cho xe điện, mời anh đỗ xe ở bên ngoài”, nhân viên bảo vệ liếc nhìn bộ đồ rẻ tiền trên người Lâm Chính, nhíu mày nói.
Lâm Chính do dự một lúc, đỗ xe ở bên ngoài khách sạn, sau đó đi bộ vào trong.
“Một kẻ nghèo kiết xác sao lại chạy đến đây?”.
Bảo vệ không ngăn cản, nhưng lại liếc nhìn Lâm Chính, vẻ mặt khinh thường.
Đi được vài bước, Lâm Chính dừng lại, ánh mắt dừng ở một chiếc xe đậu ở bãi đỗ xe ngoài trời.
“Hình như đó là chiếc Porsche khi nãy chở Tiểu Nhu đi phải không nhỉ? Sao nó lại ở đây? Tiểu Nhu… rốt cuộc đi đâu bàn chuyện làm ăn thế?”, Lâm Chính nghi ngờ lẩm bẩm.
Chương 90: Người yêu của em
Lâm Chính đi dọc theo bãi đỗ xe của “khách sạn Thiên Duyệt” tới cửa chính.
Dọc đường có thể nhìn thấy rất nhiều xe sang. BMW, Audi chỉ là xe đẳng cấp thấp, Land Rover, Jaguar cũng không là gì. Dù sao, siêu xe như Lamborghini hoặc McLaren… không phải số ít, thậm chí anh còn nhìn thấy một chiếc Phantom bản kéo dài màu bạc, cả Giang Thành cũng không có được bao nhiêu chiếc.
“Xem ra khách sạn này mở cho người có tiền”, Lâm Chính nghĩ trong lòng, cảm thấy ánh mắt khinh bỉ của bảo vệ canh cửa cũng là bình thường.
“Chào anh, khách sạn Thiên Duyệt chúng tôi đã được người khác bao trọn, tạm thời không mở cho người ngoài, rất xin lỗi”, lễ tân mặc sườn xám ở trước cửa mỉm cười nói.
“Tôi được cô Anna mời đến tham dự tiệc”, Lâm Chính nói.
Hai mắt của nhân viên lễ tân phát sáng, vội nói: “Vậy anh là Lâm Chính phải không? Mời vào, mời vào, cô Anna nói cô ấy có việc gấp, sẽ đến hơi muộn, mong anh đợi một lúc”.
“Được, cảm ơn”, Lâm Chính đi vào trong.
Tiệc đã bắt đầu.
Tiếng nhạc du dương vang lên trong sảnh tiệc xa hoa.
Buổi tiệc được tổ chức với hình thức tự phục vụ, mọi người lấy thức ăn có trật tự. Nam thanh nữ tú ăn mặc lộng lẫy đang bưng ly rượu trò chuyện với nhau, bầu không khí rất hài hòa.
Từ dụng cụ ăn uống, thức ăn cho đến bàn ghế nơi đây đều toát ra sự xa hoa, thậm chí cách ăn mặc của nhân viên phục vụ cũng rất được chú trọng.
Đây mới chỉ là màn dạo đầu của buổi tiệc.
Chủ nhân còn đang chuẩn bị, khách đến đây có thể lấy rượu và thức ăn lót dạ trước.
Lâm Chính chưa ăn tối, thấy Anna chưa đến bèn lấy đĩa đi gắp đầy thức ăn, ngồi xuống một góc bắt đầu ăn.
“Lâm Chính?”.
Một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Nghe tiếng nói nhẹ nhàng mà quen thuộc này, Lâm Chính lại không thấy bất ngờ.
Anh nghiêng đầu, nhìn hai cô gái đứng ở bên cạnh, một người là chủ nhân chiếc xe 718 khi trước, người còn lại là vợ anh Tô Nhu.
Lúc này, Tô Nhu mặc áo dạ hội màu đen, cho người ta cảm giác lạnh lùng cao quý, kết hợp với làn da trắng trẻo của cô khiến cô trở thành tâm điểm chú ý của cả bữa tiệc. Hầu như vô số ánh mắt xung quanh đều dồn lên người cô, chưa từng dời đi.
Lâm Chính đặt dao nĩa trong tay xuống, lên tiếng: “Không phải em nói đi bàn chuyện làm ăn sao? Sao lại ở đây?”.
“Câu này phải là em hỏi anh mới đúng! Sao anh lại chạy tới đây?”, sắc mặt Tô Nhu hơi khó coi, đến gần mấy bước, đè thấp giọng nói: “Anh có biết đây là đâu không? Sao anh lại vào được đây? Có phải anh theo dõi em không?”.
Tô Nhu lại tưởng rằng Lâm Chính đi theo cô tới đây…
“Tiểu Nhu, người này là ai?”, chị Mai ở bên cạnh quan sát Lâm Chính một lượt, không khỏi lên tiếng hỏi.
Mặc dù Lâm Chính mặc áo quần rẻ tiền, nhưng dáng vẻ hay khí chất đều vô cùng xuất chúng. Tô Nhu đã nhìn quen gương mặt của Lâm Chính, trên thực tế Lâm Chính vẫn xứng danh là một anh chàng đẹp trai đúng chuẩn.
“Chị Mai, đây là… người yêu của em…”, Tô Nhu do dự một lúc, dè dặt nói.
“Người yêu em?”, chị Mai sửng sốt, nhíu mày: “Chị nhớ ra rồi, là người ở rể ăn bám nhà em đúng không?”.
Tô Nhu vô cùng xấu hổ.
“Sao em lại đưa cậu ta đến đây?”.
“Chị Mai, em cũng không biết anh ấy sẽ đến…”, Tô Nhu muốn khóc mà không có nước mắt.
“Bây giờ đừng nói chuyện này nữa, mau bảo cậu ta đi đi! Nếu để cậu Sở nhìn thấy thì không hay”, sắc mặt chị Mai hơi sa sầm.
“Hả… Dạ được…”, Tô Nhu khó xử tiến tới, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, anh mau về đi”.
“Không phải em nói muốn bàn chuyện làm ăn sao? Cậu Sở đó là ai?”, Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc, hỏi.
“Đợi em về rồi giải thích với anh”, Tô Nhu sốt ruột.
“Về? Ở đây không nói được sao? Huống hồ, anh không phải đi theo em tới đây, anh được người ta mời tới dự tiệc”, Lâm Chính nói.
Anh cảm thấy dường như Tô Nhu đang giấu mình chuyện gì đó, hơn nữa… nhất định là có liên quan đến cậu Sở.
Mặc dù cảm giác của Lâm Chính đối với Tô Nhu vẫn chưa đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng nói cho cùng cô cũng là vợ anh.
Con người Lâm Chính ghét nhất là bị cắm sừng, chuyện này không làm rõ ràng thì làm sao anh rời đi được?
“Được người ta mời đến đây? Hừ, Lâm Chính, cậu đừng ở đây khoác lác. Cậu là người thế nào, cả Giang Thành này ai mà không biết? Cậu có thể đến những trường hợp này được sao? Mau đi đi, đừng làm lỡ chuyện của Tiểu Nhu!”, chị Mai ở bên cạnh thực sự không nhìn nổi nữa, đi tới sẵng giọng mắng.
Lâm Chính nhíu mày, cầm dao nĩa ở bên cạnh lên ăn thức ăn.
Anh không giỏi tranh cãi với phụ nữ, cũng không mấy khôn khéo.