-
Chương 926-930
Chương 926: Tôi thành toàn cho ông
“Thần y Lâm, đừng mà!”.
“Dừng tay!”.
“Thần y Lâm, mau thả ông hai ra!”.
Ngươi nhà họ Lương cũng không bình tĩnh được nữa, tất cả lại xúm tới.
Lương Vệ Quốc cũng xông tới, chộp lấy tay Lâm Chính, ánh mắt đầy cầu xin.
Tuy ông ta không có hảo cảm gì với Lương Khánh Tùng, nhưng dù sao đó cũng là anh của ông ta, là quản lý chi thứ hai nhà họ Lương.
Nếu ông ta xảy ra chuyện, thì nhà họ Lương sẽ xong đời thật luôn.
Nhưng… Lương Hổ Khiếu từ đầu đến giờ vẫn không nói câu nào, chỉ ngồi trên ghế lặng lẽ chứng kiến mọi chuyện.
“Thần y Lâm, cậu hãy thả anh tôi ra đã, anh tôi lớn tuổi rồi, không chịu nổi sự hành hạ như vậy đâu. Nếu cậu tức giận thì trút lên chúng tôi là được”, Lương Vệ Quốc gấp gáp nói.
Dù sức khỏe của ông ta thậm chí còn chẳng bằng Lương Khánh Tùng.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, chỉ khẽ run người một cái.
Lương Vệ Quốc lập tức bị sức mạnh tỏa ra từ người anh làm cho chấn động phải lùi lại.
Lần này anh không nể mặt Lương Vệ Quốc một chút nào.
Những người nhà họ Lương còn lại đều bổ nhào về phía Lâm Chính.
Cung Hỉ Vân và Từ Thiên liều mạng ngăn cản.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không giết ông ngay đâu! Nhưng tôi sẽ khiến ông trở thành người thực vật giống Huyền Mi”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó ngón tay khẽ động đậy.
Vèo!
Một luồng sáng lóe lên ở đầu ngón tay anh.
Nhìn kĩ… đó là một cây châm bạc…
Châm bạc xuất hiện, dần tiến lại gần Lương Khánh Tùng.
Hai mắt Lương Khánh Tùng mở to, tràn ngập nỗi hoảng sợ.
Ông ta biết, với y thuật của thần y Lâm, nếu châm này đâm vào người thì mình chắc chắn sẽ bị liệt.
Không ai nghi ngờ thủ đoạn của thần y Lâm cả.
Ông ta cũng vậy.
Không thể ngồi im chờ chết được nữa!
Lương Khánh Tùng dùng chút sức lực cuối cùng, hét lên: “Thần… thần y Lâm! Khoan đã… khoan đã, cho tôi… cho tôi nói một câu!”.
Dường như Lâm Chính cũng không vội, anh thả lỏng tay một chút.
Lúc này, Lương Khánh Tùng mới hớp được mấy hơi.
Ông ta vội vàng nói: “Thần y Lâm… tôi thừa nhận là có yêu cầu Huyền Mi xuất viện, nhưng tôi không hề ép nó! Tôi chỉ… chỉ bảo nó nhờ cậu đối phó với Lệ Vô Cực. Nếu nói phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện nhảy cầu của nó, thì Lương Khánh Tùng tôi quả thực có trách nhiệm, nhưng tôi tuyệt đối không phải là người chịu trách nhiệm trực tiếp. Người chịu trách nhiệm trực tiếp là Lệ Vô Cực. Nếu cậu ta không hùng hổ dọa người, thì tại sao Huyền Mi lại nhảy cầu chứ? Cậu muốn tính sổ với tôi? Cũng được, nếu cậu có thể khiến Lệ Vô Cực đưa ra một câu trả lời hài lòng cho cậu, thì tôi có thể tùy cậu xử trí. Nhưng nếu cậu chỉ tính sổ với tôi mà sợ Lệ Vô Cực, thì tôi không cam lòng! Cậu cũng chỉ là một kẻ hèn nhát sợ mạnh hiếp yếu mà thôi! Tôi không phục!”.
Tâm trạng Lương Khánh Tùng có chút kích động.
Lâm Chính lắc đầu, khẽ hừ một tiếng: “Ông nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn tôi có thể nghênh chiến với Lệ Vô Cực, để nhà họ Lương các ông tránh được lửa giận của hắn, đúng không nào?”.
“Vậy cậu có dám không?”, Lương Khánh Tùng khó nhọc hét lên.
“Tôi từng hứa với Huyền Mi sẽ không đến đỉnh Dương Sơn, nhưng tôi không nói là không chiến với Lệ Vô Cực… Nhưng trước đó, ông cần chịu trách nhiệm về chuyện gì thì hãy chịu trách nhiệm đi! Món nợ của các ông, tôi sẽ tính từng món một!”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó đâm châm vào lồng ngực Lương Khánh Tùng, sau đó…
Phụt!
Lại rút châm ra.
Lâm Chính buông tay.
Phịch!
Lương Khánh Tùng ngã sõng soài dưới đất, thở hổn hển.
“Ông hai!”.
“Ông hai! Ông không sao chứ?”.
Người nhà họ Lương vội vàng chạy tới đỡ Lương Khánh Tùng dậy.
“Tôi… tôi không sao…”, Lương Khánh Tùng thở lấy thở để đáp.
“Thật sao? Lẽ nào châm vừa rồi của thần y Lâm… không có tác dụng sao?”.
Có người dè dặt hỏi.
“Tôi không cảm thấy có gì khác thường cả…”, Lương Khánh Tùng xoa lồng ngực rồi nói.
“Đó là vì bệnh trạng vẫn chưa thể hiện ra ngoài”, Lâm Chính thuận miệng đáp.
Lương Khánh Tùng biến sắc.
Lâm Chính nhìn về phía Lương Hổ Khiếu: “Người đã đâm học trò của tôi đâu?”.
Lương Hổ Khiếu nháy mắt với người bên cạnh.
Một người đàn ông nhanh chóng được đẩy ra.
Người kia mặt mày hoảng sợ, nhìn Lâm Chính một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.
“Là ai sai khiến anh?”, Lâm Chính hỏi.
Người kia im lặng.
“Đánh gãy tay chân anh ta”, Lâm Chính bình thản nói.
“Ở ngay đây?”, Từ Thiên sửng sốt.
“Lẽ nào đến nhà ông?”, Lâm Chính nhìn Từ Thiên.
Toàn thân Từ Thiên run rẩy, lập tức vung tay lên.
Đàn em ở phía sau liền xông tới, ấn người đàn ông xuống đất.
“Các người làm gì vậy? Dừng tay! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”.
Anh ta giãy giụa, la hét ầm ĩ.
Nhưng vô ích.
Người nhà họ Lương ở xung quanh sắc mặt tỏ vẻ khó coi, nhưng Lương Hổ Khiếu vẫn không nói gì. Ông ta biết, cho dù mình ra mặt thì cũng không thể ngăn cản…
Tiếng la hét khiến người ta rợn tóc gáy nhanh chóng vang khắp nhà họ Lương.
Người kia đã như một đống bùn nhão, nằm bệt dưới đất, hơi thở yếu ớt.
“Thần y Lâm, bây giờ thì cậu hài lòng rồi chứ?”, Lương Hổ Khiếu nhỏ giọng nói.
“Hài lòng rồi, tiếp theo tôi sẽ khiến ông hài lòng!”.
Lâm Chính ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà.
“Ồ, cậu định khiến tôi hài lòng kiểu gì?”, Lương Hổ Khiếu nheo mắt hỏi.
Lâm Chính đặt chén trà xuống, nhìn Cung Hỉ Vân nói: “Cô đến Hiệp hội Võ thuật, bảo người của Hiệp hội Võ thuật chuyển lời đến Lệ Vô Cực, bảo hắn đến ngay nhà họ Lương, tôi sẽ chờ hắn ở đây!”.
Anh vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Lương đều trố mắt ra.
Lâm Chính… muốn quyết chiến với Lệ Vô Cực ở nhà họ Lương?
“Thần y Lâm, cậu… cậu muốn khai chiến ở đây?”, Lương Hổ Khiếu không bình tĩnh nổi nữa, đứng phắt dậy, mở to mắt nhìn anh.
“Sao nào? Gia chủ Lương, đây chẳng phải là điều mà nhà họ Lương các ông mong đợi sao? Chẳng phải ông muốn tôi đấu với Lệ Vô Cực sao? Bây giờ tôi sẽ thành toàn cho ông!”, Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
Đầu óc Lương Hổ Khiếu bỗng trở nên trống rỗng.
Hai thiên kiêu đánh nhau ở nhà họ Lương…
Thế thì chẳng phải nhà họ Lương sẽ bị bọn họ đánh sập luôn sao?
Chương 927: Yên Kinh chấn động
Cung Hỉ Vân vội vàng rời khỏi nhà họ Lương.
Từ Thiên thì đứng bất động bên cạnh Lâm Chính.
Người nhà họ Lương đều tỏ vẻ lúng túng.
Nhất là Lương Hổ Khiếu.
Ông ta vốn chỉ muốn chuyển hỏa lực của Lệ Vô Cực và thần y Lâm sang người bọn họ, để nhà họ Lương trở thành khán giả đứng xem trên bờ.
Nhưng bây giờ thì hay rồi…
Nhà họ Lương trở thành khán giả, nhưng không phải ngồi trên bờ xem trận đấu, mà nằm luôn ở trung tâm hố lửa…
Sắc mặt Lương Hổ Khiếu âm trầm, tỏ vẻ giận dữ.
Ông ta cảm thấy mình đã bị thần y Lâm trêu đùa trong lòng bàn tay.
Nhưng dù có lửa giận ngút trời, ông ta cũng không dám làm gì thần y Lâm…
“Anh cả, làm sao bây giờ?”.
Lương Khánh Tùng ghé lại gần, nhỏ giọng nói.
“Bọn họ muốn đánh, thì chỉ có thể thuận theo bọn họ vậy”, Lương Hổ Khiếu mặt không cảm xúc đáp.
“Nhưng… thần y Lâm này đúng là ức hiếp người quá đáng, cậu ta rõ ràng là muốn phá nhà họ Lương ta mà”, Lương Khánh Tùng nghiến răng nghiến lợi.
Những người nhà họ Lương ở bên cạnh cũng tỏ vẻ phẫn nộ.
“Cậu ta muốn phá nhà họ Lương thì chúng ta có cách gì chứ? Lúc này thì chỉ có thể từ bỏ một số thứ thôi. Lập tức bảo người mang những đồ quan trọng đi, di chuyển hòn non bộ phong thủy do đại sư Ngô tặng, mấy cây linh hoa linh thảo quý hiếm cũng nhổ hết đi… Đúng rồi, nơi này cách nhà thờ tổ gần quá, ưu tiền mang hết bài vị tổ tiên đi trước, tuyệt đối không được để bọn họ làm hỏng bài vị của tổ tiên, rõ chưa?”, Lương Hổ Khiếu trầm giọng quát.
“Vâng, anh cả”.
Người nhà họ Lương bắt đầu bận rộn.
“Xem ra thần y Lâm cố ý nhằm vào nhà họ Lương chúng ta, anh cả, anh phải trút giận cho bọn em đấy”, Lương Khánh Tùng nhìn Lâm Chính chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chú yên tâm, chúng ta sẽ trả thù”, Lương Hổ Khiếu nheo mắt: “Bây giờ tốt nhất cậu ta hãy cầu nguyện có thể thắng được Lệ Vô Cực đi! Nếu cậu ta thua, trở thành chó nhà có tang… thì đừng trách chúng ta nhổ cỏ tận gốc”.
Lương Khánh Tùng nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên.
Đúng vậy…
Nhà họ Lương không phải là không có cơ hội xử lý thần y Lâm.
Nếu thần y Lâm thua, thì đó chính là lúc để tính tổng nợ với cậu ta, lấy lòng Hiệp hội Võ thuật và Lệ Vô Cực.
“Họ Lâm kia, chúng ta cứ chống mắt lên mà xem đi!”.
Lương Khánh Tùng thầm nhủ.
Thời gian dần trôi qua.
Nhưng bầu không khí trong đại sảnh nhà họ Lương vẫn vô cùng ngột ngạt.
Mỗi người đang đứng trong đại sảnh đều cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Dường như lúc này, trái tim cũng đập chậm hơn bình thường nửa nhịp.
Không ít người túa mồ hôi trán.
Mặc dù đang là tháng 12…
Không biết đã qua bao lâu.
Một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên ở cổng.
Mọi người quay sang nhìn.
Chỉ thấy Cung Hỉ Vân rời đi trước đó đã quay về.
Nhưng đằng sau cô ta trống không, không hề có ai đi cùng.
Ai nấy đều sửng sốt.
Lẽ nào… Lệ Vô Cực không đến?
Cung Hỉ Vân không mời được hắn đến sao?
Chắc không phải Lệ Vô Cực khinh không thèm đến đấy chứ?
Ánh mắt mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc, đồng thời cũng thầm vui mừng.
Ít nhất thì nhà họ Lương cũng giữ được rồi.
Nhưng đúng lúc mọi người rời mắt khỏi Cung Hỉ Vân, thì bỗng phát hiện trong đại sảnh có thêm một người…
Đó là một thanh niên anh tuấn tiêu sái, sát khí bức người.
Mái tóc hắn trắng phơ, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt đanh lại, mặc áo dài màu đen, chẳng khác nào một cây súng, đứng thẳng tắp trước mặt Lâm Chính.
Bầu không khí ngột ngạt trong đại sảnh bỗng lan ra.
Lệ Vô Cực!
Hắn… đã đến!
Hơn nữa còn xuất hiện trong đại sảnh không một tiếng động.
Chẳng khác nào ma quỷ!
Ánh mắt mọi người không khỏi run rẩy, da đầu tê dại.
Lương Hổ Khiếu đứng phắt dậy, nhìn Lệ Vô Cực với ánh mắt không thể tin được.
Còn Lâm Chính vẫn bình thản ngồi uống trà, mày còn không nhíu, dường như không hề chú ý đến người mới đến…
“Tôi đến rồi đây! Sao nào? Đánh ở đây sao?”.
Lệ Vô Cực lên tiếng.
Giọng nói bình thản sặc mùi thách thức.
Lâm Chính đặt chén trà xuống, lại châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, rồi mới khàn giọng nói: “Ừm… đánh ở đây đi! Nhanh chóng giải quyết cho xong, tôi còn phải đến bệnh viện chăm sóc em gái tôi!”.
“Được!”.
Lệ Vô Cực gật đầu, sau đó lùi lại mấy bước, nhấc một tay lên, giơ lòng bàn tay về phía Lâm Chính: “Ra tay đi!”.
Lâm Chính không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Từ Thiên và Cung Hỉ Vân ở bên cạnh một cái.
Hai người họ hiểu ý, lập tức dẫn người rời khỏi đại sảnh, ra hẳn ngoài cổng nhà họ Lương.
Dường như Lương Hổ Khiếu cũng ý thức được điều gì đó, vội vàng quát: “Tất cả mọi người rời khỏi đây, mau lên!”.
“Sao vậy gia chủ?”.
Vẫn còn người nhà họ Lương không hiểu ý, lập tức hỏi lại.
“Đừng hỏi nhiều nữa, ra ngoài! Tất cả ra ngoài!”.
Lương Hổ Khiếu gầm lên, rồi cũng rời khỏi đại sảnh.
Đám người nhà họ Lương vội vàng lùi lại.
Chẳng mấy chốc, trong đại sảnh rộng lớn nhà họ Lương chỉ còn lại Lâm Chính và Lệ Vô Cực…
“Có thể bắt đầu được chưa?”.
Thấy Lâm Chính vẫn ngồi trên ghế hút thuốc, Lệ Vô Cực nhíu mày, trầm giọng nói.
“Lúc nào cũng được”.
Lâm Chính đáp.
Ánh mắt Lệ Vô Cực lạnh như băng.
Không có bất cứ lời nói thừa thãi nào!
Không có bất cứ lời nào khách sáo nào!
Hắn là thiên kiêu đấy!
Hơn nữa còn là thiên kiêu xếp hạng cao hơn cả Lâm Chính!
Hành động này của Lâm Chính rõ ràng là khinh thường hắn!
Hắn cũng không khách sáo nữa, cơ thể nhúc nhích, rồi biến mất trong nháy mắt.
Khi hắn xuất hiện trở lại, chỉ thấy người hắn hóa thành tàn ảnh, một cánh tay đánh mạnh về phía lồng ngực Lâm Chính.
Vù!
Cuồng phong nổi lên!
Đòn tấn công này vừa nhanh vừa mạnh, chấn động mặt đất, cực kỳ đáng sợ.
Nhưng trong khoảnh khắc cánh tay hắn hạ xuống, ngón tay Lâm Chính động đậy, đầu thuốc lá đang kẹp trong tay bỗng bay ra, đánh vào cánh tay của Lệ Vô Cực.
Đầu thuốc lá không gây ra bao nhiêu lực xung kích.
Nhưng… nó lại đánh đúng huyệt tê trên cánh tay Lệ Vô Cực một cách chuẩn xác. Trong nháy mắt, cánh tay Lệ Vô Cực tê rần, sức mạnh giảm đi hơn nửa.
“Hử?”.
Ánh mắt Lệ Vô Cực bỗng lạnh đi, bất ngờ thu tay lùi lại.
Lúc này, Lâm Chính đang ngồi trên ghế lại lao vèo tới, một tay ngoắc lấy cánh tay Lệ Vô Cực, ném thật mạnh hắn ra tít xa.
Sức mạnh khổng lồ được giải phóng.
Vèo!
Lệ Vô Cực bay ngược trở lại, đụng vào chậu cây ở cửa khiến nó nát vụn, rồi nặng nề ngã xuống sân ở bên ngoài đại sảnh.
Người nhà họ Lương đứng trên tường nhìn thấy thế thì đều vô cùng kinh ngạc.
“Nhanh quá, tôi không thể nhìn thấy động tác của bọn họ!”.
“Đây chính là trận chiến thiên kiêu sao?”.
Ai nấy đều há hốc miệng.
Lâm Chính tiếp tục lao về phía Lệ Vô Cực.
Nhưng Lệ Vô Cực đang nằm dưới đất không hề bị ảnh hưởng, hắn chống tay đứng thẳng người dậy, hai tay giơ lên, phản công đánh lại Lâm Chính.
Quyền cước giao đấu, hai người đánh ra vô số quyền ảnh cước ảnh, tấn công đối phương mãnh liệt.
Mỗi cú đấm đều có thể xuyên qua một tấm thép!
Bốp! Bốp! Bốp!
Một loạt những âm thanh như sấm đánh vang lên không dứt trong nhà họ Lương.
Cả nhà họ Lương đều chấn động.
Không chỉ nhà họ Lương, mà cả Yên Kinh cũng chấn động!
Đã có người nhà họ Lương lan truyền chuyện hai thiên kiêu đang giao chiến ra ngoài.
Nhất thời, vô số người của giới võ đạo ùa tới nhà họ Lương như điên…
Chương 928: Cường giả như mây
Trên đỉnh Dương Sơn.
Lúc này ở đây đã có không ít căn lều được dựng lên.
Rất nhiều người của giới võ thuật Hoa Quốc ngay trong đêm đã bay đến đây, chờ trận chiến thiên kiêu mở màn.
Bọn họ không thèm xuống núi ở khách sạn, liền nghỉ ngơi tại chỗ, muốn chờ ở đây đến 10 giờ sáng mai, tận mắt chứng kiến trận so tài giữa thiên kiêu.
Trên đỉnh Dương Sơn có không ít xe sang đang đỗ, mọi người nghỉ giải lao trong xe.
Sáng ngày mai trận chiến thiên kiêu sẽ diễn ra, chắc chắn cả núi Dương Sơn sẽ phong tỏa, đến sớm là đúng rồi.
Nhưng trận chiến thiên kiêu sắp bắt đầu, đêm nay ai có thể ngủ được chứ?
Sự kích động và mong chờ in đậm trên khuôn mặt mỗi người...
"Này, các anh nói xem, ngày mai Lâm thiên kiêu và Lệ thiên kiêu đấu với nhau, phần thắng của ai lớn hơn?", không biết là ai lớn tiếng hét lên một câu, phá vỡ sự yên tĩnh trên đỉnh Dương Sơn.
Rất nhiều người đang nghỉ ngơi hoặc nghịch điện thoại đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra tiếng nói.
"Vậy mà phải hỏi sao? Đương nhiên là phần thắng của Lâm thiên kiêu lớn hơn rồi".
"Tại sao anh lại nói vậy?".
"Hừ, Lâm thiên kiêu là ai chứ? Đó là y võ cơ mà! Đâu phải chúng ta không biết tới sự đáng sợ của y võ. Anh đánh anh ta bị thương, anh ta chỉ đâm mấy châm là không còn cảm thấy đau đớn nữa. Lệ thiên kiêu lấy gì để đấu với Lâm thiên kiêu chứ? Hơn nữa, y võ không những có thể khiến máu thịt trở nên mạnh mẽ, mà còn có thể dùng châm độc khiến đối phương tê liệt trong nháy mắt. E là ngày mai, Lâm thiên kiêu và Lệ thiên kiêu đấu nhau không được mấy hiệp là Lệ thiên kiêu đã bị hạ gục rồi", một tiếng cười khẩy vang lên.
"Người anh em, nói vậy là anh cược hết cho Lâm thiên kiêu sao?", người kia cười hỏi.
"Thừa lời, tôi bán hết nhà cửa, khuynh gia bại sản cược cho Lâm thiên kiêu! Lâm thiên kiêu tất thắng!".
"Tôi cũng nghĩ vậy!".
"Lâm thiên kiêu không phải người bình thường đâu, ngay cả Tư Mã Sóc Phương cũng bị anh ta xử lý, chắc chắn Lệ Vô Cực này cũng không phải là đối thủ".
"Tôi cũng nghĩ phần thắng của Lâm thiên kiêu lớn hơn".
Những lời bàn tán xôn xao vang lên.
Nhưng cũng có người phản đối.
"Lâm thiên kiêu thoạt nhìn quả thực rất mạnh, hơn nữa trình độ y thuật của cậu ta đã định sẵn trình độ y võ của cậu ta cũng không đơn giản. Nhưng theo tôi thấy, phần thắng của Lâm thiên kiêu không lớn lắm, dù sao Lệ thiên kiêu cũng lão luyện hơn. Các cậu đừng quên, Lệ thiên kiêu là người xếp thứ 15 trên bảng thiên kiêu đấy. Tư Mã Sóc Phương mà Lâm thiên kiêu đánh bại chỉ nằm áp chót trong bảng, cũng tức là hiện giờ Lâm thiên kiêu xếp thứ 20, cách nhau tận năm thứ hạng".
Nghe thấy thế, những lời bàn tán nhỏ đi rất nhiều.
"Là Trịnh sư phụ của Trấn Nam Quyền... Trịnh sư phụ, nói vậy là ông thấy phần thắng của Lệ thiên kiêu lớn hơn sao?".
"Không phải phần thắng lớn hơn, ý tôi là Lệ thiên kiêu chắc chắn sẽ thắng".
"Chắc chắn sẽ thắng?".
Mọi người ngạc nhiên.
"Các cậu không biết sao? Thực lực giữa mỗi thiên kiêu trên bảng thiên kiêu đều có sự cách biệt rất lớn. Người xếp thứ 20 và người xếp thứ 19 có thể nói là thực lực như trên trời dưới đất. Người xếp thứ 19 và người xếp thứ 18 cũng có khoảng cách rất lớn. Trên bảng thiên kiêu, lên một bậc xếp hạng tương đương với vượt qua một ngọn núi lớn. Đó là lý do tại sao mọi người đều nói những người nằm trong tốp 10 của bảng thiên kiêu đều là quái thai dị loài, kỳ tài nghìn năm mới gặp. Bây giờ Lâm thiên kiêu phải vượt qua năm ngọn núi lớn cùng một lúc, các cậu nghĩ là... cậu ta có thể vượt qua được sao?".
Người tên là Trịnh sư phụ kia khẽ hừ một tiếng.
Tất cả những người trong bóng tối đều trở nên yên lặng.
Đúng vậy... thứ bậc cách nhau quá xa.
Thứ bậc đại diện cho thực lực.
"Nói vậy là tôi sắp phá sản sao?".
Người đặt cược toàn bộ tài sản cho Lâm Chính kêu ca.
"Người anh em, hãy nén bi thương, biết đâu kỳ tích lại xuất hiện thì sao?".
"Thần y Lâm à! Anh nhất định phải cố lên đấy! Nếu không ông đây sẽ phải nhảy lầu mất!".
Nhiều người nghe thấy thế liền phì cười.
Nhưng đúng lúc này, một người vội vàng chạy tới, lớn tiếng gào lên.
"Sư phụ! Sư phụ! Có biến! Có biến!".
Mọi người nghe thấy thế liền vội vàng nhìn qua.
"Có chuyện gì thế? Nói từ từ thôi".
"Sư phụ... trận chiến thiên kiêu... đã bắt đầu rồi!", đồ đệ kia không kịp thở, gấp gáp kêu lên.
"Cái gì?".
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
"Việc này... trời còn chưa sáng mà, sao đã bắt đầu rồi?".
"Lệ thiên kiêu và Lâm thiên kiêu cũng vẫn chưa đến mà... Lẽ nào bọn họ đánh nhau dưới núi rồi?".
Những tiếng kêu kinh ngạc và tiếng chất vấn vang lên.
Người kia đáp: "Không phải, không phải, là... là Lâm thiên kiêu hẹn Lệ thiên kiêu, muốn quyết đấu ở nhà họ Lương! Bây giờ hai người họ đã đánh nhau rồi..."
"Hả?".
"Mau! Mau đến nhà họ Lương!".
"Tài xế đâu? Bảo bọn họ đừng ngủ nữa, mau xuất phát thôi!".
Cả đỉnh Dương Sơn trở nên sôi sục.
Cùng lúc đó, nhà họ Hạ ở Yên Kinh.
"Ông ơi, thần y Lâm và Lệ Vô Cực đánh nhau rồi!".
Hạ Thu Ân gõ cửa phòng Hạ Quốc Hải, vội vàng nói.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng động, sau đó liền thấy Hạ Quốc Hải khoác áo ngủ, lôi thôi lếch thếch chạy ra.
"Cháu... cháu nói gì? Ai đánh nhau cơ?", Hạ Quốc Hải mở to hai mắt nói.
"Thần y Lâm và Lệ Vô Cực!", Hạ Thu Ân hét lên.
"Sao lại đánh nhau? Chẳng phải vẫn chưa đến giờ sao?".
"Cháu cũng không biết nữa", Hạ Thu Ân bất đắc dĩ đáp.
"Mau, mau đến Dương Sơn!".
"Ông, bọn họ ở nhà họ Lương!".
"Vậy thì đến nhà họ Lương, mau lên!".
Mấy chiếc xe vội vàng rời khỏi nhà họ Hạ.
Cùng lúc đó, các thế lực hào cường ở Yên Kinh cũng đều có hành động, ùa tới nhà họ Lương.
Bên ngoài cổng nhà họ Lương nhanh chóng đỗ đầy xe sang.
Rất nhiều người chen chúc ngoài cổng, nhón gót kiễng chân nhìn vào bên trong…
Chương 929: Tôi nghiêm túc đây
Bốp!
Âm thanh rất lớn vang lên.
Sau đó liền thấy một tiếng nổ lớn phát ra giữa Lâm Chính và Lệ Vô Cực.
Dưới lực xung kích mạnh mẽ, hai người đều phải lùi lại, tạm thời bị tách ra.
Xung quanh ngổn ngang.
Cả đại sảnh nhà họ Lương đã biến thành đống đổ nát.
Vườn hoa bên ngoài cũng bị tàn phá, không bông hoa nào còn nguyên vẹn.
Vách tường bị đánh thủng toang hoác.
Tất cả chậu hoa bị vỡ nát, mảnh sứ văng đầy đất.
Những người đứng ở trên tường lùi lại liên tục, chỉ sợ bị liên lụy.
Ai nấy kinh hồn táng đảm, da đầu tê dại...
Trận chiến vừa rồi quả thực quá đáng sợ.
Đây thực sự là trận so tài mà sức người có thể làm được sao?
"Nhìn có vẻ... bọn họ bất phân thắng bại!".
Lương Hổ Khiếu đứng trên lầu cao, nhìn hai người kia, khàn giọng nói.
"Anh cả, hiện giờ đã có rất nhiều người đến nhà họ Lương ta, bọn họ hy vọng có thể vào trong để xem trận chiến thiên kiêu, chúng ta có cho họ vào không?", Lương Khánh Tùng bước tới, nhỏ giọng nói.
"Bọn họ coi nhà họ Lương chúng ta là cái gì vậy? Vườn thú à mà chạy đến đây tham quan? Không cho phép ai được vào!", Lương Hổ Khiếu lạnh lùng hừ một tiếng.
"Anh cả, như vậy liệu có đắc tội với người ta không..."
"Bây giờ còn sợ đắc tội sao? Trận chiến này không những liên quan đến vận mệnh của thần y Lâm và Lệ Vô Cực, mà còn liên quan đến vận mệnh của nhà họ Lương chúng ta. Nếu Lệ Vô Cực thắng thì tức là không sao cả, chúng ta lấy lòng Hiệp hội Võ thuật thì phải sợ ai chứ? Nếu Lệ Vô Cực thua, chú biết hậu quả là gì không?", Lương Hổ Khiếu lạnh lùng nói.
Hơi thở của Lương Khánh Tùng nghẹn lại, không nói câu nào.
Tuy nhà họ Lương không cho những người này vào, nhưng họ đều là những nhân vật tai mắt thông thiên, sao có thể chịu bó tay được chứ?
Có người đã bao hẳn tầng cao nhất của khách sạn đối diện nhà họ Lương bên kia đường, đứng ở khách sạn để xem.
Có người cố leo tường để vào.
Có người còn lén lút lẻn vào nhà họ Lương.
Tất cả đều nóng lòng muốn tận mắt chứng kiến trận so tài của hai thiên kiêu.
Két!
Đúng lúc này, một chiếc xe con Lincoln dừng trước nhà họ Lương.
Mấy người xuống xe.
Trong đó có Trịnh Tử Nhã và hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật.
"Tử Nhã, cô nhìn đi, đây là chuyện tốt cô gây ra đấy! Bây giờ thì cô hài lòng rồi chứ?", thấy bên ngoài nhà họ Lương xúm đông xúm đỏ, trong đó có cả những người tai to mặt lớn, Ngô Khai Sầu nhíu mày, trầm giọng quát.
"Vô Cực chiến đấu vì tôi thì có liên quan gì? Hội trưởng Ngô, ông dựa vào đâu mà chỉ trích tôi?", Trịnh Tử Nhã cười khẩy nói.
Ánh mắt hội trưởng Ngô hơi dao động, không nói gì nữa.
Hiệp hội Võ thuật chỉ có một thiên kiêu là Lệ Vô Cực, đó là bảo bối của bọn họ.
Nhưng bảo bối này là do Trịnh Tử Nhã tranh thủ có được.
Có tin đồn nói Lệ Vô Cực yêu Trịnh Tử Nhã từ cái nhìn đầu tiên, cũng chính vì vậy mà hắn mới gia nhập Hiệp hội Võ thuật.
Nếu không với thân phận thiên kiêu của hắn, sao lại có dây dưa với Hiệp hội Võ thuật chứ?
Trước kia hội trưởng Ngô còn không tin, nhưng bây giờ thì có thể chứng thực rồi.
Nếu không... Lệ Vô Cực không thể nào đấu với thần y Lâm.
"Cứ xem kết quả đi, nếu thua thì cô sẽ thảm lắm đấy", hội trưởng Ngô khàn giọng nói.
"Nhưng nếu thắng, hội trưởng Ngô, ông có biết điều đó có nghĩa là gì không?", Trịnh Tử Nhã bỗng lên tiếng.
Cô ta vừa dứt lời, hội trưởng Ngô và mấy người của Hiệp hội Võ thuật ở xung quanh bỗng chốc nín thở, hai mắt nóng lên...
"Hội trưởng Ngô, chắc chắn Hiệp hội Võ thuật sẽ nhờ tôi mà nổi tiếng cả nước, ông cứ chống mắt lên mà xem".
Trịnh Tử Nhã nhếch môi, nở một nụ cười giễu cợt, rồi bước về phía cổng.
"Thưa cô, gia chủ dặn dò, không ai được phép tự ý vào nhà họ Lương..."
"Cút, tôi là Trịnh Tử Nhã của Hiệp hội Võ thuật, dám cản tôi à? Nhà họ Lương chán sống rồi sao?".
Giọng nói bá đạo vang lên, sau đó là tiếng tát vang dội.
Cả đám người của Hiệp hội Võ thuật ùa vào.
Những người xung quanh không ai ho he tiếng nào.
Trịnh Tử Nhã này... đúng là ngang ngược!
Trong nhà họ Lương.
"Không tệ, không tệ!".
Lệ Vô Cực phẩy tay, gật đầu liên tục với Lâm Chính: "Nhưng điều khiến tôi rất tò mò là hình như anh không hề có căn cơ võ học gì cả. Anh không sử dụng các chiêu thức võ học, mà chỉ dùng sức mạnh và tốc độ để đấu với tôi. Sao nào? Anh đang giấu chiêu sao?".
"Anh thì khác sao?".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Xem ra chúng ta cũng như nhau cả thôi", Lệ Vô Cực bình thản đáp.
Thực ra Lâm Chính biết võ thuật.
Võ học của đảo Vong Ưu anh đã học được bảy tám phần, hơn nữa tuyệt kĩ các lộ anh ít nhiều đều biết một chút.
Nhưng anh cảm thấy những lộ số võ học đó so với quyền cước loạn xạ của anh không có khác biệt gì quá lớn, nên mới không dùng.
Nhưng Lệ Vô Cực cũng không thể hiện quá nhiều chiêu thức.
Hắn không những không dùng võ học của bản thân, mà còn nhìn chằm chằm vào lộ số ra chiêu của Lâm Chính để tìm sơ hở đánh bại anh.
Không thể không nói hắn là một kỳ tài võ học.
Đáng tiếc Lâm Chính hay dùng vô chiêu thắng hữu chiêu.
"Cứ thế này thì chán lắm, tôi vẫn nên nghiêm túc chút thì hơn".
Lệ Vô Cực nhìn xung quanh một lượt, hít sâu một hơi: "Đúng lúc các khán giả đã bố trí ổn thỏa, tôi cũng nên ấn anh xuống đất, để người đời biết người được gọi là thần y Lâm cũng chỉ là hạng hư danh".
Dứt lời, hắn liền sải bước đi về phía Lâm Chính.
Lệ Vô Cực vừa sải bước, ý cảnh xung quanh liền có sự thay đổi.
Lâm Chính nhíu mày, khi nhìn về phía Lệ Vô Cực...
Vèo!
Lệ Vô Cực ở trước mặt bỗng biến mất.
Lâm Chính hơi sửng sốt, vội ngoảnh đầu lại.
Nhưng ngay sau đó...
Bốp!
Một bàn tay bỗng bóp lấy cổ Lâm Chính, sau đó dùng sức, nhấc bổng anh lên.
Sức mạnh bá đạo tác động trực tiếp lên cổ Lâm Chính, dường như muốn bóp chết anh.
Cùng lúc đó, tay còn lại hóa thành thủ đao, đâm thẳng về phía lồng ngực Lâm Chính.
Mọi người xung quanh đều kinh hãi.
Đây là muốn giết thần y Lâm sao?
Chương 930: Thằng khốn kiếp?
Phập!
Không có gì ngoài ý muốn, nhát thủ đao này đâm mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.
Sức mạnh khủng khiếp tỏa ra một luồng sóng âm.
Đám bụi xung quanh bị thổi bay, thân xác Lâm Chính lại càng co rúm lại, phần lưng nhìn như muốn nứt toác ra.
"A!".
Xung quanh vang lên tiếng kêu kinh hãi.
Trúng một đòn này, cho dù không chết thì cũng trọng thương.
Nếu là người bình thường, thì e rằng sống lưng đã bị chẻ đôi rồi.
Thắng thua e là đã rõ.
Mọi người xung quanh thầm nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính đang bị bóp cổ bỗng giơ chân lên, đạp mạnh vào bụng Lệ Vô Cực.
"Hử?".
Lệ Vô Cực hơi sửng sốt, không ngờ rằng trong tình huống này mà Lâm Chính vẫn còn năng lực phản kích. Hắn không kịp trở tay, bị trúng cú đá này, cả người bay đi.
Lâm Chính thoát khỏi trói buộc.
Nhưng anh không dừng lại, sau khi hai chân chạm đất, anh lại nhanh chóng lao về phía Lệ Vô Cực như tên bắn, hai tay hóa thành chưởng, đánh lên người Lệ Vô Cực như mưa sa bão táp.
Ai nấy há hốc miệng kinh ngạc.
Trúng đòn nặng như vậy mà Lâm Chính không hề hấn gì?
Cơ thể anh được làm bằng sắt sao?
Lúc này Lệ Vô Cực đã mất cân bằng, trọng tâm không vững, chỉ có thể dựa vào cảm giác để đón đỡ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng đánh đấm vang lên liên tiếp, hai người lại lao vào giao đấu.
Lệ Vô Cực trúng mười mấy chưởng.
Nhưng... mười mấy chưởng này không gây thương tổn gì cho hắn, ngược lại hắn còn nhân cơ hội, đánh một quyền vào lồng ngực Lâm Chính.
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Lâm Chính bị ép cho phải lùi lại.
Anh ôm lồng ngực, lông mày nhíu chặt.
"Trúng hai đòn của tôi mà không chết! Thần y Lâm đúng là thần y Lâm, thuật y võ quả nhiên phi phàm, chắc là thân xác này đã được anh dùng dược vật cải tạo, nâng cao độ mạnh chứ gì?", Lệ Vô Cực lạnh lùng nói.
"Không hề", Lâm Chính lắc đầu: "Tôi sẽ không lợi dụng y thuật để cải tạo thân xác, dù sao thuần tự nhiên mới là tốt nhất. Tôi cùng lắm chỉ ngâm nước tắm thảo dược, những thứ vớ vẩn tôi sẽ không động đến".
"Vậy tại sao anh vẫn chưa chết?", Lệ Vô Cực lạnh lùng hừ một tiếng.
"Là vì hai đòn vừa rồi của anh quá yếu thôi", Lâm Chính nói.
"Ngông cuồng!".
Lệ Vô Cực nổi giận, gầm lên một tiếng rồi lại xông tới.
Lần này hắn không nương tay nữa mà dùng tới tuyệt chiêu.
"U Vân Thập Bát Chưởng!".
Tiếng hú dài vang lên, toàn thân Lệ Vô Cực tỏa ra luồng khí khủng khiếp, sau đó thân nhẹ như yến, hạ xuống trước mặt Lâm Chính. Hai quyền đánh tới, tỏa ra khí thế của thiên quân vạn mã, hơn nữa mỗi quyền đều sinh ra sóng xung kích đáng sợ. Sóng xung kích lan ra, khiến vách tường của tất cả những căn nhà trước mặt đều sập xuống.
Những người đứng trên tường để xem trở tay không kịp, bị sóng xung kích đánh trúng, ai nấy bay đi, kêu lên thảm thiết.
Có người lập tức hôn mê, vỡ đầu chảy máu, có người tắt thở, chết luôn tại chỗ.
Thiên kiêu nổi giận, trăm người vùi thây.
"Hả?".
Mọi người sợ hãi, vội vàng lùi lại.
Nhưng càng nhiều người quay sang nhìn Lâm Chính hơn.
U Vân Thập Bát Chưởng của Lệ Vô Cực từng làm kinh động giới võ đạo Hoa Quốc. Đây là tuyệt học thành danh của hắn, nghe nói hắn từng dùng chiêu này hạ đo ván một nhân vật hàng đầu giới võ đạo.
Sức phá hoại đáng sợ như vậy, Lâm Chính có thể chịu nổi không?
Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Quyền kình đáng sợ kia khiến tất cả các ngôi nhà xung quanh đều sập xuống, mặt đất xuất hiện hàng trăm hàng nghìn cái lỗ, nhìn rất tan hoang.
Còn Lâm Chính đã bị nhấn chìm trong đám bụi, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lệ Vô Cực vục bàn tay xuống đất, bốc một đống bùn đất rất to lên, rồi ném mạnh về phía Lâm Chính.
Ầm!
Mặt đất chấn động.
Dường như bầu trời cũng phải rung lên.
Tất cả những người vẫn đang nằm bò trên tường đều ngã lăn xuống đất, ai nấy sợ tái mặt.
Quá điên cuồng!
Quá khủng khiếp!
Trận chiến thiên kiêu đã vượt xa phạm trù mà người bình thường có thể tưởng tượng.
Đây đã là siêu nhân rồi ấy chứ!
Nhưng dường như Lệ Vô Cực vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn nhìn chằm chằm vào nơi bụi bay mù mịt kia, gầm lên một tiếng, rồi lại xông tới, quyền ảnh tung ra như mưa.
Bốp! Bốp! Bốp!
Âm thanh dày đặc như tiếng súng, điên cuồng vang rền.
Hắn đánh như vậy tròn một phút mới dừng lại.
Lệ Vô Cực cũng có chút không chịu nổi, thở hổn hển, khuôn mặt cũng rịn rất nhiều mồ hôi.
Mỗi quyền vừa rồi hắn đều dùng toàn lực.
Hắn chắc chắn, cho dù Lâm Chính không chết thì cũng ngắc ngoải.
"Kết thúc rồi".
"Lần này e rằng thần y Lâm đi rồi..."
"Haizz, không ngờ thiên kiêu Lệ Vô Cực lại đáng sợ như vậy... Xem ra thứ bậc trên bảng thiên kiêu quả thực rất quan trọng".
"Theo tôi thấy là thần y Lâm yếu quá thì có".
"Dù sao thần y Lâm cũng chỉ là người của y đạo, sao có thể so với cường giả võ đạo chứ? Thất bại này cũng là điều đã được định sẵn".
"Nhưng thất bại ngày hôm nay gây ảnh hưởng quá nặng nề đến anh ta, không biết anh ta còn sống hay không".
Xung quanh vang lên những lời bàn tán sợ hãi.
Ai nấy đều bị chấn động.
"Vô Cực! Làm tốt lắm!".
Trịnh Tử Nhã vô cùng kích động, xông tới kêu lên.
Hội trưởng Ngô tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Lệ Vô Cực với ánh mắt không thể tin được.
Ông ta thực sự không ngờ Lệ Vô Cực có thể hạ gục được thần y Lâm.
Nếu vậy thì đây đương nhiên là chuyện tốt.
Dù sao cũng đã gây thù chuốc oán, nếu thần y Lâm không bại thì người xui xẻo chính là Hiệp hội Võ thuật.
Hội trưởng Ngô thở phào nhẹ nhõm.
Còn Trịnh Tử Nhã thì chạy về phía Lệ Vô Cực.
Nhưng đúng lúc này, Lệ Vô Cực bỗng quát lớn: "Đừng lại đây!".
Trịnh Tử Nhã khựng lại, kinh ngạc nhìn Lệ Vô Cực.
"Sao vậy Vô Cực?".
Lệ Vô Cực không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào đám bụi mù đang dần tản đi.
Mọi người xung quanh lập tức dừng bàn luận, đồng loạt nhìn về nơi Lệ Vô Cực đang nhìn chăm chú.
Trịnh Tử Nhã cũng không khỏi nhìn về phía đó.
"Lẽ nào...", Trịnh Tử Nhã run rẩy thì thào.
Chỉ thấy đám bụi trước mặt Lệ Vô Cực dần tản đi.
Sau đó, một bóng dáng bước ra.
Người đó... chính là Lâm Chính.
Quần áo của anh có chút lộn xộn, nhưng toàn thân không có vết thương nào rõ rệt, thoạt nhìn... hình như vẫn lành lặn nguyên si...
"Cái gì?".
Cằm của mọi người muốn rơi xuống đất.
Lâm Chính... vẫn không hề hấn gì?
Lệ Vô Cực đanh mắt lại.
"Sao... sao có thể chứ? Sao tên khốn kiếp này vẫn chưa chết? Đáng lẽ anh ta bị như vậy thì phải chết rồi mới đúng chứ! Sao... sao có thể thế được?", giọng nói Trịnh Tử Nhã run rẩy, mở to hai mắt nói.
"Tên khốn kiếp?".
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn Trịnh Tử Nhã chằm chằm, lạnh lùng nói: "Trịnh Tử Nhã, xem ra bài học lần trước vẫn chưa khiến cô sáng mắt ra!".
“Thần y Lâm, đừng mà!”.
“Dừng tay!”.
“Thần y Lâm, mau thả ông hai ra!”.
Ngươi nhà họ Lương cũng không bình tĩnh được nữa, tất cả lại xúm tới.
Lương Vệ Quốc cũng xông tới, chộp lấy tay Lâm Chính, ánh mắt đầy cầu xin.
Tuy ông ta không có hảo cảm gì với Lương Khánh Tùng, nhưng dù sao đó cũng là anh của ông ta, là quản lý chi thứ hai nhà họ Lương.
Nếu ông ta xảy ra chuyện, thì nhà họ Lương sẽ xong đời thật luôn.
Nhưng… Lương Hổ Khiếu từ đầu đến giờ vẫn không nói câu nào, chỉ ngồi trên ghế lặng lẽ chứng kiến mọi chuyện.
“Thần y Lâm, cậu hãy thả anh tôi ra đã, anh tôi lớn tuổi rồi, không chịu nổi sự hành hạ như vậy đâu. Nếu cậu tức giận thì trút lên chúng tôi là được”, Lương Vệ Quốc gấp gáp nói.
Dù sức khỏe của ông ta thậm chí còn chẳng bằng Lương Khánh Tùng.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, chỉ khẽ run người một cái.
Lương Vệ Quốc lập tức bị sức mạnh tỏa ra từ người anh làm cho chấn động phải lùi lại.
Lần này anh không nể mặt Lương Vệ Quốc một chút nào.
Những người nhà họ Lương còn lại đều bổ nhào về phía Lâm Chính.
Cung Hỉ Vân và Từ Thiên liều mạng ngăn cản.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không giết ông ngay đâu! Nhưng tôi sẽ khiến ông trở thành người thực vật giống Huyền Mi”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó ngón tay khẽ động đậy.
Vèo!
Một luồng sáng lóe lên ở đầu ngón tay anh.
Nhìn kĩ… đó là một cây châm bạc…
Châm bạc xuất hiện, dần tiến lại gần Lương Khánh Tùng.
Hai mắt Lương Khánh Tùng mở to, tràn ngập nỗi hoảng sợ.
Ông ta biết, với y thuật của thần y Lâm, nếu châm này đâm vào người thì mình chắc chắn sẽ bị liệt.
Không ai nghi ngờ thủ đoạn của thần y Lâm cả.
Ông ta cũng vậy.
Không thể ngồi im chờ chết được nữa!
Lương Khánh Tùng dùng chút sức lực cuối cùng, hét lên: “Thần… thần y Lâm! Khoan đã… khoan đã, cho tôi… cho tôi nói một câu!”.
Dường như Lâm Chính cũng không vội, anh thả lỏng tay một chút.
Lúc này, Lương Khánh Tùng mới hớp được mấy hơi.
Ông ta vội vàng nói: “Thần y Lâm… tôi thừa nhận là có yêu cầu Huyền Mi xuất viện, nhưng tôi không hề ép nó! Tôi chỉ… chỉ bảo nó nhờ cậu đối phó với Lệ Vô Cực. Nếu nói phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện nhảy cầu của nó, thì Lương Khánh Tùng tôi quả thực có trách nhiệm, nhưng tôi tuyệt đối không phải là người chịu trách nhiệm trực tiếp. Người chịu trách nhiệm trực tiếp là Lệ Vô Cực. Nếu cậu ta không hùng hổ dọa người, thì tại sao Huyền Mi lại nhảy cầu chứ? Cậu muốn tính sổ với tôi? Cũng được, nếu cậu có thể khiến Lệ Vô Cực đưa ra một câu trả lời hài lòng cho cậu, thì tôi có thể tùy cậu xử trí. Nhưng nếu cậu chỉ tính sổ với tôi mà sợ Lệ Vô Cực, thì tôi không cam lòng! Cậu cũng chỉ là một kẻ hèn nhát sợ mạnh hiếp yếu mà thôi! Tôi không phục!”.
Tâm trạng Lương Khánh Tùng có chút kích động.
Lâm Chính lắc đầu, khẽ hừ một tiếng: “Ông nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn tôi có thể nghênh chiến với Lệ Vô Cực, để nhà họ Lương các ông tránh được lửa giận của hắn, đúng không nào?”.
“Vậy cậu có dám không?”, Lương Khánh Tùng khó nhọc hét lên.
“Tôi từng hứa với Huyền Mi sẽ không đến đỉnh Dương Sơn, nhưng tôi không nói là không chiến với Lệ Vô Cực… Nhưng trước đó, ông cần chịu trách nhiệm về chuyện gì thì hãy chịu trách nhiệm đi! Món nợ của các ông, tôi sẽ tính từng món một!”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó đâm châm vào lồng ngực Lương Khánh Tùng, sau đó…
Phụt!
Lại rút châm ra.
Lâm Chính buông tay.
Phịch!
Lương Khánh Tùng ngã sõng soài dưới đất, thở hổn hển.
“Ông hai!”.
“Ông hai! Ông không sao chứ?”.
Người nhà họ Lương vội vàng chạy tới đỡ Lương Khánh Tùng dậy.
“Tôi… tôi không sao…”, Lương Khánh Tùng thở lấy thở để đáp.
“Thật sao? Lẽ nào châm vừa rồi của thần y Lâm… không có tác dụng sao?”.
Có người dè dặt hỏi.
“Tôi không cảm thấy có gì khác thường cả…”, Lương Khánh Tùng xoa lồng ngực rồi nói.
“Đó là vì bệnh trạng vẫn chưa thể hiện ra ngoài”, Lâm Chính thuận miệng đáp.
Lương Khánh Tùng biến sắc.
Lâm Chính nhìn về phía Lương Hổ Khiếu: “Người đã đâm học trò của tôi đâu?”.
Lương Hổ Khiếu nháy mắt với người bên cạnh.
Một người đàn ông nhanh chóng được đẩy ra.
Người kia mặt mày hoảng sợ, nhìn Lâm Chính một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.
“Là ai sai khiến anh?”, Lâm Chính hỏi.
Người kia im lặng.
“Đánh gãy tay chân anh ta”, Lâm Chính bình thản nói.
“Ở ngay đây?”, Từ Thiên sửng sốt.
“Lẽ nào đến nhà ông?”, Lâm Chính nhìn Từ Thiên.
Toàn thân Từ Thiên run rẩy, lập tức vung tay lên.
Đàn em ở phía sau liền xông tới, ấn người đàn ông xuống đất.
“Các người làm gì vậy? Dừng tay! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”.
Anh ta giãy giụa, la hét ầm ĩ.
Nhưng vô ích.
Người nhà họ Lương ở xung quanh sắc mặt tỏ vẻ khó coi, nhưng Lương Hổ Khiếu vẫn không nói gì. Ông ta biết, cho dù mình ra mặt thì cũng không thể ngăn cản…
Tiếng la hét khiến người ta rợn tóc gáy nhanh chóng vang khắp nhà họ Lương.
Người kia đã như một đống bùn nhão, nằm bệt dưới đất, hơi thở yếu ớt.
“Thần y Lâm, bây giờ thì cậu hài lòng rồi chứ?”, Lương Hổ Khiếu nhỏ giọng nói.
“Hài lòng rồi, tiếp theo tôi sẽ khiến ông hài lòng!”.
Lâm Chính ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà.
“Ồ, cậu định khiến tôi hài lòng kiểu gì?”, Lương Hổ Khiếu nheo mắt hỏi.
Lâm Chính đặt chén trà xuống, nhìn Cung Hỉ Vân nói: “Cô đến Hiệp hội Võ thuật, bảo người của Hiệp hội Võ thuật chuyển lời đến Lệ Vô Cực, bảo hắn đến ngay nhà họ Lương, tôi sẽ chờ hắn ở đây!”.
Anh vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Lương đều trố mắt ra.
Lâm Chính… muốn quyết chiến với Lệ Vô Cực ở nhà họ Lương?
“Thần y Lâm, cậu… cậu muốn khai chiến ở đây?”, Lương Hổ Khiếu không bình tĩnh nổi nữa, đứng phắt dậy, mở to mắt nhìn anh.
“Sao nào? Gia chủ Lương, đây chẳng phải là điều mà nhà họ Lương các ông mong đợi sao? Chẳng phải ông muốn tôi đấu với Lệ Vô Cực sao? Bây giờ tôi sẽ thành toàn cho ông!”, Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
Đầu óc Lương Hổ Khiếu bỗng trở nên trống rỗng.
Hai thiên kiêu đánh nhau ở nhà họ Lương…
Thế thì chẳng phải nhà họ Lương sẽ bị bọn họ đánh sập luôn sao?
Chương 927: Yên Kinh chấn động
Cung Hỉ Vân vội vàng rời khỏi nhà họ Lương.
Từ Thiên thì đứng bất động bên cạnh Lâm Chính.
Người nhà họ Lương đều tỏ vẻ lúng túng.
Nhất là Lương Hổ Khiếu.
Ông ta vốn chỉ muốn chuyển hỏa lực của Lệ Vô Cực và thần y Lâm sang người bọn họ, để nhà họ Lương trở thành khán giả đứng xem trên bờ.
Nhưng bây giờ thì hay rồi…
Nhà họ Lương trở thành khán giả, nhưng không phải ngồi trên bờ xem trận đấu, mà nằm luôn ở trung tâm hố lửa…
Sắc mặt Lương Hổ Khiếu âm trầm, tỏ vẻ giận dữ.
Ông ta cảm thấy mình đã bị thần y Lâm trêu đùa trong lòng bàn tay.
Nhưng dù có lửa giận ngút trời, ông ta cũng không dám làm gì thần y Lâm…
“Anh cả, làm sao bây giờ?”.
Lương Khánh Tùng ghé lại gần, nhỏ giọng nói.
“Bọn họ muốn đánh, thì chỉ có thể thuận theo bọn họ vậy”, Lương Hổ Khiếu mặt không cảm xúc đáp.
“Nhưng… thần y Lâm này đúng là ức hiếp người quá đáng, cậu ta rõ ràng là muốn phá nhà họ Lương ta mà”, Lương Khánh Tùng nghiến răng nghiến lợi.
Những người nhà họ Lương ở bên cạnh cũng tỏ vẻ phẫn nộ.
“Cậu ta muốn phá nhà họ Lương thì chúng ta có cách gì chứ? Lúc này thì chỉ có thể từ bỏ một số thứ thôi. Lập tức bảo người mang những đồ quan trọng đi, di chuyển hòn non bộ phong thủy do đại sư Ngô tặng, mấy cây linh hoa linh thảo quý hiếm cũng nhổ hết đi… Đúng rồi, nơi này cách nhà thờ tổ gần quá, ưu tiền mang hết bài vị tổ tiên đi trước, tuyệt đối không được để bọn họ làm hỏng bài vị của tổ tiên, rõ chưa?”, Lương Hổ Khiếu trầm giọng quát.
“Vâng, anh cả”.
Người nhà họ Lương bắt đầu bận rộn.
“Xem ra thần y Lâm cố ý nhằm vào nhà họ Lương chúng ta, anh cả, anh phải trút giận cho bọn em đấy”, Lương Khánh Tùng nhìn Lâm Chính chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chú yên tâm, chúng ta sẽ trả thù”, Lương Hổ Khiếu nheo mắt: “Bây giờ tốt nhất cậu ta hãy cầu nguyện có thể thắng được Lệ Vô Cực đi! Nếu cậu ta thua, trở thành chó nhà có tang… thì đừng trách chúng ta nhổ cỏ tận gốc”.
Lương Khánh Tùng nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên.
Đúng vậy…
Nhà họ Lương không phải là không có cơ hội xử lý thần y Lâm.
Nếu thần y Lâm thua, thì đó chính là lúc để tính tổng nợ với cậu ta, lấy lòng Hiệp hội Võ thuật và Lệ Vô Cực.
“Họ Lâm kia, chúng ta cứ chống mắt lên mà xem đi!”.
Lương Khánh Tùng thầm nhủ.
Thời gian dần trôi qua.
Nhưng bầu không khí trong đại sảnh nhà họ Lương vẫn vô cùng ngột ngạt.
Mỗi người đang đứng trong đại sảnh đều cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Dường như lúc này, trái tim cũng đập chậm hơn bình thường nửa nhịp.
Không ít người túa mồ hôi trán.
Mặc dù đang là tháng 12…
Không biết đã qua bao lâu.
Một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên ở cổng.
Mọi người quay sang nhìn.
Chỉ thấy Cung Hỉ Vân rời đi trước đó đã quay về.
Nhưng đằng sau cô ta trống không, không hề có ai đi cùng.
Ai nấy đều sửng sốt.
Lẽ nào… Lệ Vô Cực không đến?
Cung Hỉ Vân không mời được hắn đến sao?
Chắc không phải Lệ Vô Cực khinh không thèm đến đấy chứ?
Ánh mắt mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc, đồng thời cũng thầm vui mừng.
Ít nhất thì nhà họ Lương cũng giữ được rồi.
Nhưng đúng lúc mọi người rời mắt khỏi Cung Hỉ Vân, thì bỗng phát hiện trong đại sảnh có thêm một người…
Đó là một thanh niên anh tuấn tiêu sái, sát khí bức người.
Mái tóc hắn trắng phơ, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt đanh lại, mặc áo dài màu đen, chẳng khác nào một cây súng, đứng thẳng tắp trước mặt Lâm Chính.
Bầu không khí ngột ngạt trong đại sảnh bỗng lan ra.
Lệ Vô Cực!
Hắn… đã đến!
Hơn nữa còn xuất hiện trong đại sảnh không một tiếng động.
Chẳng khác nào ma quỷ!
Ánh mắt mọi người không khỏi run rẩy, da đầu tê dại.
Lương Hổ Khiếu đứng phắt dậy, nhìn Lệ Vô Cực với ánh mắt không thể tin được.
Còn Lâm Chính vẫn bình thản ngồi uống trà, mày còn không nhíu, dường như không hề chú ý đến người mới đến…
“Tôi đến rồi đây! Sao nào? Đánh ở đây sao?”.
Lệ Vô Cực lên tiếng.
Giọng nói bình thản sặc mùi thách thức.
Lâm Chính đặt chén trà xuống, lại châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, rồi mới khàn giọng nói: “Ừm… đánh ở đây đi! Nhanh chóng giải quyết cho xong, tôi còn phải đến bệnh viện chăm sóc em gái tôi!”.
“Được!”.
Lệ Vô Cực gật đầu, sau đó lùi lại mấy bước, nhấc một tay lên, giơ lòng bàn tay về phía Lâm Chính: “Ra tay đi!”.
Lâm Chính không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Từ Thiên và Cung Hỉ Vân ở bên cạnh một cái.
Hai người họ hiểu ý, lập tức dẫn người rời khỏi đại sảnh, ra hẳn ngoài cổng nhà họ Lương.
Dường như Lương Hổ Khiếu cũng ý thức được điều gì đó, vội vàng quát: “Tất cả mọi người rời khỏi đây, mau lên!”.
“Sao vậy gia chủ?”.
Vẫn còn người nhà họ Lương không hiểu ý, lập tức hỏi lại.
“Đừng hỏi nhiều nữa, ra ngoài! Tất cả ra ngoài!”.
Lương Hổ Khiếu gầm lên, rồi cũng rời khỏi đại sảnh.
Đám người nhà họ Lương vội vàng lùi lại.
Chẳng mấy chốc, trong đại sảnh rộng lớn nhà họ Lương chỉ còn lại Lâm Chính và Lệ Vô Cực…
“Có thể bắt đầu được chưa?”.
Thấy Lâm Chính vẫn ngồi trên ghế hút thuốc, Lệ Vô Cực nhíu mày, trầm giọng nói.
“Lúc nào cũng được”.
Lâm Chính đáp.
Ánh mắt Lệ Vô Cực lạnh như băng.
Không có bất cứ lời nói thừa thãi nào!
Không có bất cứ lời nào khách sáo nào!
Hắn là thiên kiêu đấy!
Hơn nữa còn là thiên kiêu xếp hạng cao hơn cả Lâm Chính!
Hành động này của Lâm Chính rõ ràng là khinh thường hắn!
Hắn cũng không khách sáo nữa, cơ thể nhúc nhích, rồi biến mất trong nháy mắt.
Khi hắn xuất hiện trở lại, chỉ thấy người hắn hóa thành tàn ảnh, một cánh tay đánh mạnh về phía lồng ngực Lâm Chính.
Vù!
Cuồng phong nổi lên!
Đòn tấn công này vừa nhanh vừa mạnh, chấn động mặt đất, cực kỳ đáng sợ.
Nhưng trong khoảnh khắc cánh tay hắn hạ xuống, ngón tay Lâm Chính động đậy, đầu thuốc lá đang kẹp trong tay bỗng bay ra, đánh vào cánh tay của Lệ Vô Cực.
Đầu thuốc lá không gây ra bao nhiêu lực xung kích.
Nhưng… nó lại đánh đúng huyệt tê trên cánh tay Lệ Vô Cực một cách chuẩn xác. Trong nháy mắt, cánh tay Lệ Vô Cực tê rần, sức mạnh giảm đi hơn nửa.
“Hử?”.
Ánh mắt Lệ Vô Cực bỗng lạnh đi, bất ngờ thu tay lùi lại.
Lúc này, Lâm Chính đang ngồi trên ghế lại lao vèo tới, một tay ngoắc lấy cánh tay Lệ Vô Cực, ném thật mạnh hắn ra tít xa.
Sức mạnh khổng lồ được giải phóng.
Vèo!
Lệ Vô Cực bay ngược trở lại, đụng vào chậu cây ở cửa khiến nó nát vụn, rồi nặng nề ngã xuống sân ở bên ngoài đại sảnh.
Người nhà họ Lương đứng trên tường nhìn thấy thế thì đều vô cùng kinh ngạc.
“Nhanh quá, tôi không thể nhìn thấy động tác của bọn họ!”.
“Đây chính là trận chiến thiên kiêu sao?”.
Ai nấy đều há hốc miệng.
Lâm Chính tiếp tục lao về phía Lệ Vô Cực.
Nhưng Lệ Vô Cực đang nằm dưới đất không hề bị ảnh hưởng, hắn chống tay đứng thẳng người dậy, hai tay giơ lên, phản công đánh lại Lâm Chính.
Quyền cước giao đấu, hai người đánh ra vô số quyền ảnh cước ảnh, tấn công đối phương mãnh liệt.
Mỗi cú đấm đều có thể xuyên qua một tấm thép!
Bốp! Bốp! Bốp!
Một loạt những âm thanh như sấm đánh vang lên không dứt trong nhà họ Lương.
Cả nhà họ Lương đều chấn động.
Không chỉ nhà họ Lương, mà cả Yên Kinh cũng chấn động!
Đã có người nhà họ Lương lan truyền chuyện hai thiên kiêu đang giao chiến ra ngoài.
Nhất thời, vô số người của giới võ đạo ùa tới nhà họ Lương như điên…
Chương 928: Cường giả như mây
Trên đỉnh Dương Sơn.
Lúc này ở đây đã có không ít căn lều được dựng lên.
Rất nhiều người của giới võ thuật Hoa Quốc ngay trong đêm đã bay đến đây, chờ trận chiến thiên kiêu mở màn.
Bọn họ không thèm xuống núi ở khách sạn, liền nghỉ ngơi tại chỗ, muốn chờ ở đây đến 10 giờ sáng mai, tận mắt chứng kiến trận so tài giữa thiên kiêu.
Trên đỉnh Dương Sơn có không ít xe sang đang đỗ, mọi người nghỉ giải lao trong xe.
Sáng ngày mai trận chiến thiên kiêu sẽ diễn ra, chắc chắn cả núi Dương Sơn sẽ phong tỏa, đến sớm là đúng rồi.
Nhưng trận chiến thiên kiêu sắp bắt đầu, đêm nay ai có thể ngủ được chứ?
Sự kích động và mong chờ in đậm trên khuôn mặt mỗi người...
"Này, các anh nói xem, ngày mai Lâm thiên kiêu và Lệ thiên kiêu đấu với nhau, phần thắng của ai lớn hơn?", không biết là ai lớn tiếng hét lên một câu, phá vỡ sự yên tĩnh trên đỉnh Dương Sơn.
Rất nhiều người đang nghỉ ngơi hoặc nghịch điện thoại đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra tiếng nói.
"Vậy mà phải hỏi sao? Đương nhiên là phần thắng của Lâm thiên kiêu lớn hơn rồi".
"Tại sao anh lại nói vậy?".
"Hừ, Lâm thiên kiêu là ai chứ? Đó là y võ cơ mà! Đâu phải chúng ta không biết tới sự đáng sợ của y võ. Anh đánh anh ta bị thương, anh ta chỉ đâm mấy châm là không còn cảm thấy đau đớn nữa. Lệ thiên kiêu lấy gì để đấu với Lâm thiên kiêu chứ? Hơn nữa, y võ không những có thể khiến máu thịt trở nên mạnh mẽ, mà còn có thể dùng châm độc khiến đối phương tê liệt trong nháy mắt. E là ngày mai, Lâm thiên kiêu và Lệ thiên kiêu đấu nhau không được mấy hiệp là Lệ thiên kiêu đã bị hạ gục rồi", một tiếng cười khẩy vang lên.
"Người anh em, nói vậy là anh cược hết cho Lâm thiên kiêu sao?", người kia cười hỏi.
"Thừa lời, tôi bán hết nhà cửa, khuynh gia bại sản cược cho Lâm thiên kiêu! Lâm thiên kiêu tất thắng!".
"Tôi cũng nghĩ vậy!".
"Lâm thiên kiêu không phải người bình thường đâu, ngay cả Tư Mã Sóc Phương cũng bị anh ta xử lý, chắc chắn Lệ Vô Cực này cũng không phải là đối thủ".
"Tôi cũng nghĩ phần thắng của Lâm thiên kiêu lớn hơn".
Những lời bàn tán xôn xao vang lên.
Nhưng cũng có người phản đối.
"Lâm thiên kiêu thoạt nhìn quả thực rất mạnh, hơn nữa trình độ y thuật của cậu ta đã định sẵn trình độ y võ của cậu ta cũng không đơn giản. Nhưng theo tôi thấy, phần thắng của Lâm thiên kiêu không lớn lắm, dù sao Lệ thiên kiêu cũng lão luyện hơn. Các cậu đừng quên, Lệ thiên kiêu là người xếp thứ 15 trên bảng thiên kiêu đấy. Tư Mã Sóc Phương mà Lâm thiên kiêu đánh bại chỉ nằm áp chót trong bảng, cũng tức là hiện giờ Lâm thiên kiêu xếp thứ 20, cách nhau tận năm thứ hạng".
Nghe thấy thế, những lời bàn tán nhỏ đi rất nhiều.
"Là Trịnh sư phụ của Trấn Nam Quyền... Trịnh sư phụ, nói vậy là ông thấy phần thắng của Lệ thiên kiêu lớn hơn sao?".
"Không phải phần thắng lớn hơn, ý tôi là Lệ thiên kiêu chắc chắn sẽ thắng".
"Chắc chắn sẽ thắng?".
Mọi người ngạc nhiên.
"Các cậu không biết sao? Thực lực giữa mỗi thiên kiêu trên bảng thiên kiêu đều có sự cách biệt rất lớn. Người xếp thứ 20 và người xếp thứ 19 có thể nói là thực lực như trên trời dưới đất. Người xếp thứ 19 và người xếp thứ 18 cũng có khoảng cách rất lớn. Trên bảng thiên kiêu, lên một bậc xếp hạng tương đương với vượt qua một ngọn núi lớn. Đó là lý do tại sao mọi người đều nói những người nằm trong tốp 10 của bảng thiên kiêu đều là quái thai dị loài, kỳ tài nghìn năm mới gặp. Bây giờ Lâm thiên kiêu phải vượt qua năm ngọn núi lớn cùng một lúc, các cậu nghĩ là... cậu ta có thể vượt qua được sao?".
Người tên là Trịnh sư phụ kia khẽ hừ một tiếng.
Tất cả những người trong bóng tối đều trở nên yên lặng.
Đúng vậy... thứ bậc cách nhau quá xa.
Thứ bậc đại diện cho thực lực.
"Nói vậy là tôi sắp phá sản sao?".
Người đặt cược toàn bộ tài sản cho Lâm Chính kêu ca.
"Người anh em, hãy nén bi thương, biết đâu kỳ tích lại xuất hiện thì sao?".
"Thần y Lâm à! Anh nhất định phải cố lên đấy! Nếu không ông đây sẽ phải nhảy lầu mất!".
Nhiều người nghe thấy thế liền phì cười.
Nhưng đúng lúc này, một người vội vàng chạy tới, lớn tiếng gào lên.
"Sư phụ! Sư phụ! Có biến! Có biến!".
Mọi người nghe thấy thế liền vội vàng nhìn qua.
"Có chuyện gì thế? Nói từ từ thôi".
"Sư phụ... trận chiến thiên kiêu... đã bắt đầu rồi!", đồ đệ kia không kịp thở, gấp gáp kêu lên.
"Cái gì?".
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
"Việc này... trời còn chưa sáng mà, sao đã bắt đầu rồi?".
"Lệ thiên kiêu và Lâm thiên kiêu cũng vẫn chưa đến mà... Lẽ nào bọn họ đánh nhau dưới núi rồi?".
Những tiếng kêu kinh ngạc và tiếng chất vấn vang lên.
Người kia đáp: "Không phải, không phải, là... là Lâm thiên kiêu hẹn Lệ thiên kiêu, muốn quyết đấu ở nhà họ Lương! Bây giờ hai người họ đã đánh nhau rồi..."
"Hả?".
"Mau! Mau đến nhà họ Lương!".
"Tài xế đâu? Bảo bọn họ đừng ngủ nữa, mau xuất phát thôi!".
Cả đỉnh Dương Sơn trở nên sôi sục.
Cùng lúc đó, nhà họ Hạ ở Yên Kinh.
"Ông ơi, thần y Lâm và Lệ Vô Cực đánh nhau rồi!".
Hạ Thu Ân gõ cửa phòng Hạ Quốc Hải, vội vàng nói.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng động, sau đó liền thấy Hạ Quốc Hải khoác áo ngủ, lôi thôi lếch thếch chạy ra.
"Cháu... cháu nói gì? Ai đánh nhau cơ?", Hạ Quốc Hải mở to hai mắt nói.
"Thần y Lâm và Lệ Vô Cực!", Hạ Thu Ân hét lên.
"Sao lại đánh nhau? Chẳng phải vẫn chưa đến giờ sao?".
"Cháu cũng không biết nữa", Hạ Thu Ân bất đắc dĩ đáp.
"Mau, mau đến Dương Sơn!".
"Ông, bọn họ ở nhà họ Lương!".
"Vậy thì đến nhà họ Lương, mau lên!".
Mấy chiếc xe vội vàng rời khỏi nhà họ Hạ.
Cùng lúc đó, các thế lực hào cường ở Yên Kinh cũng đều có hành động, ùa tới nhà họ Lương.
Bên ngoài cổng nhà họ Lương nhanh chóng đỗ đầy xe sang.
Rất nhiều người chen chúc ngoài cổng, nhón gót kiễng chân nhìn vào bên trong…
Chương 929: Tôi nghiêm túc đây
Bốp!
Âm thanh rất lớn vang lên.
Sau đó liền thấy một tiếng nổ lớn phát ra giữa Lâm Chính và Lệ Vô Cực.
Dưới lực xung kích mạnh mẽ, hai người đều phải lùi lại, tạm thời bị tách ra.
Xung quanh ngổn ngang.
Cả đại sảnh nhà họ Lương đã biến thành đống đổ nát.
Vườn hoa bên ngoài cũng bị tàn phá, không bông hoa nào còn nguyên vẹn.
Vách tường bị đánh thủng toang hoác.
Tất cả chậu hoa bị vỡ nát, mảnh sứ văng đầy đất.
Những người đứng ở trên tường lùi lại liên tục, chỉ sợ bị liên lụy.
Ai nấy kinh hồn táng đảm, da đầu tê dại...
Trận chiến vừa rồi quả thực quá đáng sợ.
Đây thực sự là trận so tài mà sức người có thể làm được sao?
"Nhìn có vẻ... bọn họ bất phân thắng bại!".
Lương Hổ Khiếu đứng trên lầu cao, nhìn hai người kia, khàn giọng nói.
"Anh cả, hiện giờ đã có rất nhiều người đến nhà họ Lương ta, bọn họ hy vọng có thể vào trong để xem trận chiến thiên kiêu, chúng ta có cho họ vào không?", Lương Khánh Tùng bước tới, nhỏ giọng nói.
"Bọn họ coi nhà họ Lương chúng ta là cái gì vậy? Vườn thú à mà chạy đến đây tham quan? Không cho phép ai được vào!", Lương Hổ Khiếu lạnh lùng hừ một tiếng.
"Anh cả, như vậy liệu có đắc tội với người ta không..."
"Bây giờ còn sợ đắc tội sao? Trận chiến này không những liên quan đến vận mệnh của thần y Lâm và Lệ Vô Cực, mà còn liên quan đến vận mệnh của nhà họ Lương chúng ta. Nếu Lệ Vô Cực thắng thì tức là không sao cả, chúng ta lấy lòng Hiệp hội Võ thuật thì phải sợ ai chứ? Nếu Lệ Vô Cực thua, chú biết hậu quả là gì không?", Lương Hổ Khiếu lạnh lùng nói.
Hơi thở của Lương Khánh Tùng nghẹn lại, không nói câu nào.
Tuy nhà họ Lương không cho những người này vào, nhưng họ đều là những nhân vật tai mắt thông thiên, sao có thể chịu bó tay được chứ?
Có người đã bao hẳn tầng cao nhất của khách sạn đối diện nhà họ Lương bên kia đường, đứng ở khách sạn để xem.
Có người cố leo tường để vào.
Có người còn lén lút lẻn vào nhà họ Lương.
Tất cả đều nóng lòng muốn tận mắt chứng kiến trận so tài của hai thiên kiêu.
Két!
Đúng lúc này, một chiếc xe con Lincoln dừng trước nhà họ Lương.
Mấy người xuống xe.
Trong đó có Trịnh Tử Nhã và hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật.
"Tử Nhã, cô nhìn đi, đây là chuyện tốt cô gây ra đấy! Bây giờ thì cô hài lòng rồi chứ?", thấy bên ngoài nhà họ Lương xúm đông xúm đỏ, trong đó có cả những người tai to mặt lớn, Ngô Khai Sầu nhíu mày, trầm giọng quát.
"Vô Cực chiến đấu vì tôi thì có liên quan gì? Hội trưởng Ngô, ông dựa vào đâu mà chỉ trích tôi?", Trịnh Tử Nhã cười khẩy nói.
Ánh mắt hội trưởng Ngô hơi dao động, không nói gì nữa.
Hiệp hội Võ thuật chỉ có một thiên kiêu là Lệ Vô Cực, đó là bảo bối của bọn họ.
Nhưng bảo bối này là do Trịnh Tử Nhã tranh thủ có được.
Có tin đồn nói Lệ Vô Cực yêu Trịnh Tử Nhã từ cái nhìn đầu tiên, cũng chính vì vậy mà hắn mới gia nhập Hiệp hội Võ thuật.
Nếu không với thân phận thiên kiêu của hắn, sao lại có dây dưa với Hiệp hội Võ thuật chứ?
Trước kia hội trưởng Ngô còn không tin, nhưng bây giờ thì có thể chứng thực rồi.
Nếu không... Lệ Vô Cực không thể nào đấu với thần y Lâm.
"Cứ xem kết quả đi, nếu thua thì cô sẽ thảm lắm đấy", hội trưởng Ngô khàn giọng nói.
"Nhưng nếu thắng, hội trưởng Ngô, ông có biết điều đó có nghĩa là gì không?", Trịnh Tử Nhã bỗng lên tiếng.
Cô ta vừa dứt lời, hội trưởng Ngô và mấy người của Hiệp hội Võ thuật ở xung quanh bỗng chốc nín thở, hai mắt nóng lên...
"Hội trưởng Ngô, chắc chắn Hiệp hội Võ thuật sẽ nhờ tôi mà nổi tiếng cả nước, ông cứ chống mắt lên mà xem".
Trịnh Tử Nhã nhếch môi, nở một nụ cười giễu cợt, rồi bước về phía cổng.
"Thưa cô, gia chủ dặn dò, không ai được phép tự ý vào nhà họ Lương..."
"Cút, tôi là Trịnh Tử Nhã của Hiệp hội Võ thuật, dám cản tôi à? Nhà họ Lương chán sống rồi sao?".
Giọng nói bá đạo vang lên, sau đó là tiếng tát vang dội.
Cả đám người của Hiệp hội Võ thuật ùa vào.
Những người xung quanh không ai ho he tiếng nào.
Trịnh Tử Nhã này... đúng là ngang ngược!
Trong nhà họ Lương.
"Không tệ, không tệ!".
Lệ Vô Cực phẩy tay, gật đầu liên tục với Lâm Chính: "Nhưng điều khiến tôi rất tò mò là hình như anh không hề có căn cơ võ học gì cả. Anh không sử dụng các chiêu thức võ học, mà chỉ dùng sức mạnh và tốc độ để đấu với tôi. Sao nào? Anh đang giấu chiêu sao?".
"Anh thì khác sao?".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Xem ra chúng ta cũng như nhau cả thôi", Lệ Vô Cực bình thản đáp.
Thực ra Lâm Chính biết võ thuật.
Võ học của đảo Vong Ưu anh đã học được bảy tám phần, hơn nữa tuyệt kĩ các lộ anh ít nhiều đều biết một chút.
Nhưng anh cảm thấy những lộ số võ học đó so với quyền cước loạn xạ của anh không có khác biệt gì quá lớn, nên mới không dùng.
Nhưng Lệ Vô Cực cũng không thể hiện quá nhiều chiêu thức.
Hắn không những không dùng võ học của bản thân, mà còn nhìn chằm chằm vào lộ số ra chiêu của Lâm Chính để tìm sơ hở đánh bại anh.
Không thể không nói hắn là một kỳ tài võ học.
Đáng tiếc Lâm Chính hay dùng vô chiêu thắng hữu chiêu.
"Cứ thế này thì chán lắm, tôi vẫn nên nghiêm túc chút thì hơn".
Lệ Vô Cực nhìn xung quanh một lượt, hít sâu một hơi: "Đúng lúc các khán giả đã bố trí ổn thỏa, tôi cũng nên ấn anh xuống đất, để người đời biết người được gọi là thần y Lâm cũng chỉ là hạng hư danh".
Dứt lời, hắn liền sải bước đi về phía Lâm Chính.
Lệ Vô Cực vừa sải bước, ý cảnh xung quanh liền có sự thay đổi.
Lâm Chính nhíu mày, khi nhìn về phía Lệ Vô Cực...
Vèo!
Lệ Vô Cực ở trước mặt bỗng biến mất.
Lâm Chính hơi sửng sốt, vội ngoảnh đầu lại.
Nhưng ngay sau đó...
Bốp!
Một bàn tay bỗng bóp lấy cổ Lâm Chính, sau đó dùng sức, nhấc bổng anh lên.
Sức mạnh bá đạo tác động trực tiếp lên cổ Lâm Chính, dường như muốn bóp chết anh.
Cùng lúc đó, tay còn lại hóa thành thủ đao, đâm thẳng về phía lồng ngực Lâm Chính.
Mọi người xung quanh đều kinh hãi.
Đây là muốn giết thần y Lâm sao?
Chương 930: Thằng khốn kiếp?
Phập!
Không có gì ngoài ý muốn, nhát thủ đao này đâm mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.
Sức mạnh khủng khiếp tỏa ra một luồng sóng âm.
Đám bụi xung quanh bị thổi bay, thân xác Lâm Chính lại càng co rúm lại, phần lưng nhìn như muốn nứt toác ra.
"A!".
Xung quanh vang lên tiếng kêu kinh hãi.
Trúng một đòn này, cho dù không chết thì cũng trọng thương.
Nếu là người bình thường, thì e rằng sống lưng đã bị chẻ đôi rồi.
Thắng thua e là đã rõ.
Mọi người xung quanh thầm nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính đang bị bóp cổ bỗng giơ chân lên, đạp mạnh vào bụng Lệ Vô Cực.
"Hử?".
Lệ Vô Cực hơi sửng sốt, không ngờ rằng trong tình huống này mà Lâm Chính vẫn còn năng lực phản kích. Hắn không kịp trở tay, bị trúng cú đá này, cả người bay đi.
Lâm Chính thoát khỏi trói buộc.
Nhưng anh không dừng lại, sau khi hai chân chạm đất, anh lại nhanh chóng lao về phía Lệ Vô Cực như tên bắn, hai tay hóa thành chưởng, đánh lên người Lệ Vô Cực như mưa sa bão táp.
Ai nấy há hốc miệng kinh ngạc.
Trúng đòn nặng như vậy mà Lâm Chính không hề hấn gì?
Cơ thể anh được làm bằng sắt sao?
Lúc này Lệ Vô Cực đã mất cân bằng, trọng tâm không vững, chỉ có thể dựa vào cảm giác để đón đỡ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng đánh đấm vang lên liên tiếp, hai người lại lao vào giao đấu.
Lệ Vô Cực trúng mười mấy chưởng.
Nhưng... mười mấy chưởng này không gây thương tổn gì cho hắn, ngược lại hắn còn nhân cơ hội, đánh một quyền vào lồng ngực Lâm Chính.
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Lâm Chính bị ép cho phải lùi lại.
Anh ôm lồng ngực, lông mày nhíu chặt.
"Trúng hai đòn của tôi mà không chết! Thần y Lâm đúng là thần y Lâm, thuật y võ quả nhiên phi phàm, chắc là thân xác này đã được anh dùng dược vật cải tạo, nâng cao độ mạnh chứ gì?", Lệ Vô Cực lạnh lùng nói.
"Không hề", Lâm Chính lắc đầu: "Tôi sẽ không lợi dụng y thuật để cải tạo thân xác, dù sao thuần tự nhiên mới là tốt nhất. Tôi cùng lắm chỉ ngâm nước tắm thảo dược, những thứ vớ vẩn tôi sẽ không động đến".
"Vậy tại sao anh vẫn chưa chết?", Lệ Vô Cực lạnh lùng hừ một tiếng.
"Là vì hai đòn vừa rồi của anh quá yếu thôi", Lâm Chính nói.
"Ngông cuồng!".
Lệ Vô Cực nổi giận, gầm lên một tiếng rồi lại xông tới.
Lần này hắn không nương tay nữa mà dùng tới tuyệt chiêu.
"U Vân Thập Bát Chưởng!".
Tiếng hú dài vang lên, toàn thân Lệ Vô Cực tỏa ra luồng khí khủng khiếp, sau đó thân nhẹ như yến, hạ xuống trước mặt Lâm Chính. Hai quyền đánh tới, tỏa ra khí thế của thiên quân vạn mã, hơn nữa mỗi quyền đều sinh ra sóng xung kích đáng sợ. Sóng xung kích lan ra, khiến vách tường của tất cả những căn nhà trước mặt đều sập xuống.
Những người đứng trên tường để xem trở tay không kịp, bị sóng xung kích đánh trúng, ai nấy bay đi, kêu lên thảm thiết.
Có người lập tức hôn mê, vỡ đầu chảy máu, có người tắt thở, chết luôn tại chỗ.
Thiên kiêu nổi giận, trăm người vùi thây.
"Hả?".
Mọi người sợ hãi, vội vàng lùi lại.
Nhưng càng nhiều người quay sang nhìn Lâm Chính hơn.
U Vân Thập Bát Chưởng của Lệ Vô Cực từng làm kinh động giới võ đạo Hoa Quốc. Đây là tuyệt học thành danh của hắn, nghe nói hắn từng dùng chiêu này hạ đo ván một nhân vật hàng đầu giới võ đạo.
Sức phá hoại đáng sợ như vậy, Lâm Chính có thể chịu nổi không?
Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Quyền kình đáng sợ kia khiến tất cả các ngôi nhà xung quanh đều sập xuống, mặt đất xuất hiện hàng trăm hàng nghìn cái lỗ, nhìn rất tan hoang.
Còn Lâm Chính đã bị nhấn chìm trong đám bụi, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lệ Vô Cực vục bàn tay xuống đất, bốc một đống bùn đất rất to lên, rồi ném mạnh về phía Lâm Chính.
Ầm!
Mặt đất chấn động.
Dường như bầu trời cũng phải rung lên.
Tất cả những người vẫn đang nằm bò trên tường đều ngã lăn xuống đất, ai nấy sợ tái mặt.
Quá điên cuồng!
Quá khủng khiếp!
Trận chiến thiên kiêu đã vượt xa phạm trù mà người bình thường có thể tưởng tượng.
Đây đã là siêu nhân rồi ấy chứ!
Nhưng dường như Lệ Vô Cực vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn nhìn chằm chằm vào nơi bụi bay mù mịt kia, gầm lên một tiếng, rồi lại xông tới, quyền ảnh tung ra như mưa.
Bốp! Bốp! Bốp!
Âm thanh dày đặc như tiếng súng, điên cuồng vang rền.
Hắn đánh như vậy tròn một phút mới dừng lại.
Lệ Vô Cực cũng có chút không chịu nổi, thở hổn hển, khuôn mặt cũng rịn rất nhiều mồ hôi.
Mỗi quyền vừa rồi hắn đều dùng toàn lực.
Hắn chắc chắn, cho dù Lâm Chính không chết thì cũng ngắc ngoải.
"Kết thúc rồi".
"Lần này e rằng thần y Lâm đi rồi..."
"Haizz, không ngờ thiên kiêu Lệ Vô Cực lại đáng sợ như vậy... Xem ra thứ bậc trên bảng thiên kiêu quả thực rất quan trọng".
"Theo tôi thấy là thần y Lâm yếu quá thì có".
"Dù sao thần y Lâm cũng chỉ là người của y đạo, sao có thể so với cường giả võ đạo chứ? Thất bại này cũng là điều đã được định sẵn".
"Nhưng thất bại ngày hôm nay gây ảnh hưởng quá nặng nề đến anh ta, không biết anh ta còn sống hay không".
Xung quanh vang lên những lời bàn tán sợ hãi.
Ai nấy đều bị chấn động.
"Vô Cực! Làm tốt lắm!".
Trịnh Tử Nhã vô cùng kích động, xông tới kêu lên.
Hội trưởng Ngô tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Lệ Vô Cực với ánh mắt không thể tin được.
Ông ta thực sự không ngờ Lệ Vô Cực có thể hạ gục được thần y Lâm.
Nếu vậy thì đây đương nhiên là chuyện tốt.
Dù sao cũng đã gây thù chuốc oán, nếu thần y Lâm không bại thì người xui xẻo chính là Hiệp hội Võ thuật.
Hội trưởng Ngô thở phào nhẹ nhõm.
Còn Trịnh Tử Nhã thì chạy về phía Lệ Vô Cực.
Nhưng đúng lúc này, Lệ Vô Cực bỗng quát lớn: "Đừng lại đây!".
Trịnh Tử Nhã khựng lại, kinh ngạc nhìn Lệ Vô Cực.
"Sao vậy Vô Cực?".
Lệ Vô Cực không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào đám bụi mù đang dần tản đi.
Mọi người xung quanh lập tức dừng bàn luận, đồng loạt nhìn về nơi Lệ Vô Cực đang nhìn chăm chú.
Trịnh Tử Nhã cũng không khỏi nhìn về phía đó.
"Lẽ nào...", Trịnh Tử Nhã run rẩy thì thào.
Chỉ thấy đám bụi trước mặt Lệ Vô Cực dần tản đi.
Sau đó, một bóng dáng bước ra.
Người đó... chính là Lâm Chính.
Quần áo của anh có chút lộn xộn, nhưng toàn thân không có vết thương nào rõ rệt, thoạt nhìn... hình như vẫn lành lặn nguyên si...
"Cái gì?".
Cằm của mọi người muốn rơi xuống đất.
Lâm Chính... vẫn không hề hấn gì?
Lệ Vô Cực đanh mắt lại.
"Sao... sao có thể chứ? Sao tên khốn kiếp này vẫn chưa chết? Đáng lẽ anh ta bị như vậy thì phải chết rồi mới đúng chứ! Sao... sao có thể thế được?", giọng nói Trịnh Tử Nhã run rẩy, mở to hai mắt nói.
"Tên khốn kiếp?".
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn Trịnh Tử Nhã chằm chằm, lạnh lùng nói: "Trịnh Tử Nhã, xem ra bài học lần trước vẫn chưa khiến cô sáng mắt ra!".