Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 916-920
“Sao thế? Em quen hắn à?”, Lâm Chính cầm bức thư, nhìn Lương Huyền Mi với vẻ kỳ lạ.
“Em chưa từng gặp hắn, nhưng tên của hắn…thì cả giới võ đạo Yên Kinh đều biết. Em biết ngay, sao mà hiệp hội có thể dễ dàng bỏ qua cho em như vậy được. Bọn họ mời cả Lệ Vô Cực tới rồi…Lần này…phải làm sao đây?”, Lương Huyền Mi run rẩy, mặt cắt không ra máu, miệng thì lầm bầm. Cô ta vốn đang bị thương nặng, giờ lại cử động nhiều khiến cho vết thương càng đau hơn.
“Được rồi Huyền Mi, chuyện này em đừng lo lắng, để anh xử lý”, Lâm Chính cất thư khiêu chiến, thản nhiên nói.
“Không, anh không đi được.Tên đó là thiên kiêu đấy”, Lương Huyền Mi rưng rưng nước mắt trông vô cùng kích động. Dứt lời, cô ta lại run rẩy, có lẽ là vết thương gây đau.
“Thiên kiêu à?”, Lâm Chính giật mình, không ngờ Lệ Vô Cực cũng ghê gớm như thế. Anh vội vàng giữ lấy Huyền Mi, bóp nhẹ người cô ta. Lúc này, Lương Huyền Mi mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
“Anh! em biết anh từng tiếp xúc với thiên kiêu. Tư Mã Sóc Phương và Huyết Trường Phong của đảo Vong Ưu đều bại dưới tay anh. Nhưng…Lệ Vô Cực không phải thiên kiêu bình thường. Hắn xếp hạng cao hơn Tư Mã Sóc Phương và Huyết Trường Phong nhiều. Thự lực của hắn vô cùng khủng khiếp. Anh mà đấu với hắn thì em thật sự không dám chắc ai thắng ai thua đâu. Nghe đồn hắn vô cùng độc ác. Những người từng giao đấu với hắn đều bị đánh phế cả. Nếu anh xảy ra chuyện gì thì em…em…”
Lương Huyền Mi không nói tiếp được nữa, nước mắt cứ thế lăn dài trên má cô ta.
Lâm Chính im lặng. Vài phút sau, anh hít một hơi thật sâu: “Nếu anh không ra mặt thì Lệ Vộ Cực sẽ gây phiền phức với nhà họ Lương. Tới khi đó em và mẹ nuôi sẽ khó xử đấy. Huyền Mi, em thấy nhà họ Lương có thể chống lại nổi Lệ Vô Cực sao?”
“Em không rõ đây có phải là thái độ của hiệp hội võ thuật hay không. Nếu như có hiệp hội xen vào thì chắc chắn nhà họ Lương không phải là đối thủ. Còn nếu chỉ một mình Lệ Vô Cực tới báo thù thì ba người ông có lẽ là đối phó được”, Lương Huyền Mi khẽ nói.
Lâm Chính suy nghĩ rồi mỉm cười: “Được rồi, đừng quá lo lắng. Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ đi nói chuyện với ba ông”.
“Anh…”
“Yên tâm đi, anh sẽ xử lý ổn thỏa”.
“Vậy anh hứa với em, đừng tới đó…được không…”, Lương Huyền Mi rưng rưng.
Lâm Chính do dự sau đó gật đầu: “Được, anh hứa với em, không đi!”
Lúc này Lương Huyền Mi mới thở phào và mỉm cười.
“Lâm Chính không sao chứ? Vừa rồi những kẻ đó là ai vậy?”, Lương Thu Yến bước vào phòng và hỏi.
Bà ấy đưa Lương Bình Triều tới phòng sơ cứu để bác sĩ kiểm tra vết thương cho cậu ta, đồng thời báo cảnh sát.
“Mẹ! Không sao, mấy tên lưu manh thôi mà!”, Lâm Chính không muốn để Lương Thu Yến phải lo lắng nên nói vậy.
“Vậy…thì tốt…”, Lương Thu Yến gật đầu. Có Lương Thu Yến tới, Lâm Chính cũng không quá lo lắng nữa. Hơn nữa ở những nơi công cộng thì hiệp hội cũng sẽ không làm gì quá đáng cả. Anh rời khỏi bệnh viện, ngồi xe của Vệ Yến, đồng thời gọi điện cho hội trưởng Ngô.
“Xin chào, xin hỏi là….”
“Hội trưởng Ngô, ông quên tôi nhanh vậy cơ à?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Là thần y Lâm phải không? Ha ha, thần y Lâm, chào cậu! Không ngờ cậu lại đích thân gọi điện thoại cho tôi. Tôi lại nhận được sự sủng ái như vậy sao?”, hội trưởng Ngô cảm thấy khá bất ngờ bèn mỉm cười.
“Hội trưởng Ngô, thái độ của hiệp hội các người thật khiến tôi được mở mang tầm mắt đấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Ha ha, xem ra Trịnh Tử Nhã đã tới bệnh viện rồi. Thần y Lâm,tôi nói rồi mà, tôi rất thích chuyện to hóa bé, mà bé thì thành ra không có gì. Mọi người đều là người Hoa Quốc cả, hà tất phải bất hòa chứ? Chỉ là hiểu lầm thôi mà”, hội trưởng Ngô cười ha ha.
“Hiểu lầm? Sao? Hội trưởng Ngô? Hòa khí mà ông nói tới là …cái này đấy à?”
“Thần y Lâm có điều gì không hài lòng sao? Tôi đã bày tỏ thành ý tới vậy rồi cơ mà?”, hội trưởng Ngô cảm thấy không hiểu.
“Được, hội trưởng Ngô, ông đã nói vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Chuyện này phải kết thúc thôi”.
Lâm Chính nói xong bèn tắt máy. Hội trưởng Ngô cầm điện thoại với vẻ hoang mang.
“Thần y Lâm, chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại tức giận chứ? Mình đã làm sai gì sao?”, hội trưởng Ngô lầm bầm.
Lúc này, một người trợ lý chạy vào: “Hội trưởng, xảy ra chuyện rồi”.
“Chuyện gì vậy”, ông ta nhìn người kia bằng vẻ nghi ngờ.
“Vừa mới nhận được tin, nói là thiên kiêu Lệ Vô Cực đã tới bệnh viện, đưa một bức thư khiêu chiến cho Lương Huyền Mi, hẹn Lâm Chính 10h sáng mai tại đỉnh Dương Sơn”.
“Cái gì?”, hội trưởng Ngô nghe như sét đánh ngang tai…
Lâm Chính có thể giấu được Lương Thu Yến chứ sao có thể giấu được nhà họ Lương. Buổi chiều hôm đó, Lương Vệ Quốc bèn dẫn một nhóm người hùng hổ tới bệnh viện. Lương Thu Yến đi lấy nước, chỉ có một mình Lương Huyền Mi trong phòng.
“Huyền Mi!”, tiếng gọi vang lên. Cả đám người Lương Vệ Quốc sắn tay áo lao vào.
“Ông, sao ông lại tới đây rồi?”, Lương Huyền Mi cảm thấy bất ngờ.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà bọn ông không thể tới à? Huyền Mi, nói cho ông biết, Lâm Chính…thần y Lâm có phải đã tới hiệp hội võ thuật rồi không?", Lương Vệ Quốc nói khẽ.
Lương Huyền Mi khẽ gật đầu.
“Ông biết ngay mà. Đang yên đang lành sao Lệ Vô Cực lại nhằm vào nhà họ Lương chứ?”
“Lần này thì xong rồi!”
“Nhưng không biết thái độ của hiệp hội võ thuật sẽ thế nào! Nếu như Lệ Vô Cực do hiệp hội cử tới thì lần này chúng ta sẽ gặp họa lớn đấy!”
Những người đứng đầu nhà họ Lương đều cảm thấy lo lắng. Sắc mặt của Lương Vệ Quốc trông cô cùng khó coi.
“Vậy thần y Lâm có nghênh chiến không?” Lương Vệ Quốc vội vàng hỏi.
“Không ạ”, Lương Huyền Mi lắc đầu.
“Cái gì?”, đám đông sững sờ.
“Như…vậy sao được? Đây vốn là họa do thần y Lâm gây ra. Nếu như không tại cậu ấy thì sao Lệ Vô Cực lại đòi báo thù nhà họ Lương chứ. Nếu cậu ấy không nghênh chiến thì nhà chúng ta khác gì con dê thế tội. Không được! Không thể được”, mấy ông cụ nhà họ Lương vỗ bàn, tức giận nói.
“Cháu không thể sai khiến thần y Lâm. Nếu anh ấy không muốn ứng chiến thì mọi người đi tìm anh ấy chứ hỏi cháu có tác dụng gì?”, Lương Huyền Mi nghiến răng.
“Cháu…Lương Huyền Mi! Nếu không phải vì cháu thì nhà họ Lương sao dính vào kiếp nạn này chứ? Vậy mà cháu nói thế được à?”, một ông cụ khác tức giận quát lên.
“Thứ nhất, là mọi người không cho cháu dạy võ học của đảo Vong Ưu cho người của hiệp hội võ thuật. Thứ hai, cháu thành ra như vậy là cũng vì muốn dĩ hòa vi quý với hiệp hội rồi. Thế nên cháu mới bị Trịnh Tử Nhã gây thương tích. Mọi điều cháu làm đều là vì nhà họ Lương. Cháu không có gì phải áy náy, sao tự dưng lại đổ tội lên đầu cháu?”, Lương Huyền Mi tức giận nói.
“Cháu…làm phản rồi”, ông cụ kia tức lắm, chỉ tay vào mặt Lương Huyền Mi rồi còn định đánh cô ta.
“Đủ rồi”, Lương Vệ Quốc lên tiếng. Ông cụ kia im lặng nhưng vẫn vô cùng tức giận.
“Chuyện này không phải lỗi của Huyền Mi. Chuyện tới nước này thì ai đúng ai sai cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Nếu thần y Lâm không chịu ra tay thì cũng phải nghĩ cách để đối phó với Lệ Vô Cực đi”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
“Ông ba, Lệ Vô Cực là thiên kiêu đấy, chúng ta…đối phó kiểu gì đây?”, một người run rẩy nói.
“Nếu chỉ có một mình Lệ Vô Cực thì sao chúng ta lại không đối phó được chứ? Nhà họ Lương chưa yếu tới mức đó. Điều động toàn bộ sức mạnh của gia tộc vẫn có thể cầm cự được. Giờ điều tôi lo lắng là Lệ Vô Cực khiêu chiến với thần y Lâm có phải là ý của hiệp hội hay không. Vì vậy tôi cần phải làm rõ thái độ của hiệp hội là thế nào. Nếu như hiệp hội không trợ giúp cho Lệ Vô Cực, một mình hắn thôi thì cũng không làm khó nhà họ Lương được. Còn nếu hiệp hội mà nhúng tay vào thì…”
Lương Vệ Quốc không nói nữa. Sắc mặt đám đông trở nên vô cùng khó coi. Ý của ông ta đã quá rõ.
Lúc này, có giọng nói từ ngoài vọng vào: “Nếu như hiệp hội nhúng tay vào thì Lương Huyền Mi phải mời được thần y Lâm ra mặt chiến một trận!”
Tất cả đồng loạt quay qua nhìn. Một bóng hình bước vào. Đó là một già một trẻ, trẻ tên là Lương Thảm – cháu của Lương Khánh Tùng quản lý chi thứ hai. Còn người già chính là Lương Khánh Tùng.
“Ông hai!”
“Ông hai tới rồi!”, đám đông kêu lên.
“Anh hai sao anh tới rồi? Không phải anh ở chỗ anh cả sao?”, Lương Vệ Quốc cảm thấy bất ngờ.
“Anh cả và anh đã nhận được tin rồi. Chuyện này khá nghiêm trọng, đã nằm ngoài khả năng chịu đựng của gia tộc! Vì vậy anh đành phải đi một chuyến”, Lương Khánh Tùng điềm đạm nói.
Lương Vệ Quốc giật mình, trầm giọng: “Anh hai, ý của anh là gì?”
“Vệ Quốc, chuyện này em đừng can dự vào nữa!”
Lương Khánh Tùng bước tới trước, đanh mắt nói với Lương Huyền Mi: “Huyền Mi! Nói cho ông hai nghe, cháu và thần y Lâm có quan hệ thế nào?”
Lương Huyền Mi giật mình, thận trọng hỏi: “Ông hai, ông…hỏi vậy làm gì ạ?”
“Bởi vì gia tộc hi vọng cháu có thể mời được thần y Lâm nghênh chiến với Lệ Vô Cực!”
“Ông hai, không thể nào ạ. Cháu nói rồi, thần y Lâm đã từ chối thư khiêu chiến của Lệ Vô Cực rồi. Anh ấy sẽ không nghênh chiến đâu”, Lương Huyền Mi lắc đầu.
“Cậu ấy không muốn thì cháu nghĩ cách để cậu ấy phải nghênh chiến. Huyền Mi, không phải ông đang thương lượng với cháu đâu mà là ra lệnh. Nếu như làn này cháu không mời được thần y Lâm thì cả nhà cháu đều rời khỏi nhà họ Lương đi”, Lương Khánh Tùng đanh mặt quát lớn.
Lương Huyền Mi nghe thấy vậy thì mặt cắt không ra máu.
Lương Huyền Mi không tin nổi nhìn Lương Khánh Tùng, vẻ mặt ngạc nhiên, há miệng không nói nên lời.
Đầu óc cô ta trở nên hoang mang.
“Anh hai!”, Lương Vệ Quốc vội hét lên với Lương Khánh Tùng: “Sao anh có thể như vậy? Bây giờ gia tộc chúng ta nên đoàn kết một lòng, chống lại kẻ địch bên ngoài mới phải, sao… sao anh có thể…”.
“Vệ Quốc! Sao em lại hồ đồ như vậy? Bây giờ là lúc đối kháng với kẻ địch bên ngoài sao? Đó là thiên kiêu! Lẽ nào em chưa nghe tới thủ đoạn của Lệ Vô Cực? Cậu ta là người chúng ta có thể đối phó hay sao? Dù có đối phó được cậu ta, nhưng còn Hiệp hội Võ thuật thì sao? Lệ Vô Cực là thiên kiêu duy nhất của Hiệp vội Võ thuật, Hiệp hội Võ thuật chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách bảo vệ cậu ta, cũng chắc chắn sẽ đứng về phía cậu ta! Anh nói cho em biết, anh làm như vậy đã được sự đồng ý của anh cả, mọi chuyện anh làm đều là vì nhà họ Lương!”, Lương Khánh Tùng lạnh lùng nói.
“Em không đồng ý!”, Lương Vệ Quốc đập bàn quát lên.
“Em không đại diện cho nhà họ Lương được! Em không đồng ý cũng vô dụng!”, Lương Khánh Tùng không thay đổi sắc mặt.
“Anh… Anh… Anh…”, Lương Vệ Quốc tức đến mức toàn thân run rẩy.
Lương Huyền Mi lặng lẽ quan sát tất cả, nước mắt lăn xuống khóe mắt.
“Chuyện gì thế? Sao mọi người lại đến đây?”.
Lương Thu Yến xách bình nước sôi vào phòng bệnh, thắc mắc nhìn mọi người.
Bọn họ đều không lên tiếng.
Lương Vệ Quốc nhìn Lương Thu Yến, cũng không biết nên làm thế nào mới phải.
“Con gái à, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Sao con lại khóc? Có phải vết thương đau lắm không? Nào, nói mẹ nghe đau chỗ nào? Mẹ đi tìm bác sĩ”, Lương Thu Yến vội chạy đến bên giường bệnh, ôm lấy Lương Huyền Mi nói.
“Mẹ, con không sao…”.
Lương Huyền Mi âm thầm lau nước mắt nơi khóe mắt, khẽ giọng nói: “Mẹ… Con hỏi mẹ một chuyện có được không?”.
“Con nói đi, con muốn biết chuyện gì mẹ cũng sẽ nói con nghe, chỉ cần con gái mẹ vui vẻ, mẹ làm gì cũng được”, Lương Thu Yến vội nói.
Lương Huyền Mi cúi thấp đầu, do dự một lúc, đè thấp giọng nói: “Mẹ, nếu… nếu con vì lòng ích kỷ của mình mà để mẹ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương, mẹ có… trách con không?”.
“Chỉ chuyện này thôi sao? Chúng ta cũng đâu phải chưa từng sống ở bên ngoài, không có nhà lớn nhà đẹp cũng không sao, cùng lắm mẹ lại quay về nhà trọ lúc trước thôi. Chỉ cần con vui, mẹ sẽ không phản đối”, Lương Thu Yến vội vàng an ủi.
“Vậy bố thì sao…”.
“Ông ấy còn dám có ý kiến sao? Ông ấy phản rồi! Không sao, mẹ quyết định thay bố con rồi, con muốn là gì thì cứ làm, mẹ ủng hộ con. Nhà chúng ta đều ủng hộ con!”, Lương Thu Yến nói.
Không phải Lương Thu Yến cưng chiều con, chỉ là bà ấy đã nhìn ra một ít manh mối mà thôi.
Bà ấy biết chắc chắn ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.
Mặc kệ là chuyện gì, bà ấy cũng sẽ đứng về phía Lương Huyền Mi.
Bởi vì bà ấy biết con gái mình sẽ không làm chuyện gì trái lương tâm. Chưa tới lúc bất đắc dĩ, nó sẽ không từ bỏ gia tộc.
Tâm tư Lương Thu Yến tinh tế hơn bất kỳ ai, nhưng bà ấy không nói mà thôi.
Lương Huyền Mi nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, nói với Lương Vệ Quốc: “Ông nội ba, cảm ơn ông đã quan tâm đến gia đình cháu. Nhưng ông không cần nói nữa đâu, lần này là Lương Huyền Mi cháu đã rước rắc rối về, cháu phải gánh chịu, làm liên lụy tới nhà họ Lương là cháu nợ nhà họ Lương. Đáng tiếc, cháu quá nhỏ bé, không thể trả nợ cho nhà họ Lương, nhưng cháu cũng không thể làm gì có lỗi với thần y Lâm…”.
Lương Vệ Quốc thở dài một cách nặng nề.
“Lương Huyền Mi, cháu có ý gì?”, Lương Khánh Tùng cảm thấy không ổn, nghiêm nghị quát hỏi.
Lương Huyền Mi im lặng trong chốc lát, khản giọng nói: “Ông nội hai, cháu đã quyết định rồi… Cháu xin từ chối mệnh lệnh của ông, cháu sẽ không đi ép buộc thần y Lâm giao đấu với Lệ Vô Cực. Cho nên, cháu cũng sẽ rời khỏi nhà họ Lương”.
“Cái gì?”.
Tất cả người nhà họ Lương đều kinh ngạc.
“Cháu… Cháu thật sự quyết định như vậy?”, Lương Khánh Tùng kinh ngạc nhìn Lương Huyền Mi.
“Ông nội hai, cháu đã nói rồi, cháu không thể đi ép buộc thần y Lâm. Nếu đã là chuyện không làm được, vì sao cháu không cam chịu số phận sớm? Chuyện đã đến nước này, cứ làm vậy đi”.
“Cháu… Khốn nạn! Khốn nạn! Lương Huyền Mi! Cháu to gan lắm! Cháu muốn dồn nhà họ Lương chúng ta vào chỗ chết sao?”, Lương Khánh Tùng nổi giận đùng đùng.
“Ông nội hai, cháu sẽ nói chuyện với Lệ Vô Cực, cháu cũng sẽ cho Hiệp hội Võ thuật một lời giải thích”.
“Lương Huyền Mi, cháu nghĩ cháu là ai? Lệ Vô Cực sẽ gặp cháu sao? Hiệp hội Võ thuật sẽ để mắt tới cháu sao?”.
“Ông nội hai…”.
“Lương Huyền Mi, ông cho cháu cơ hội cuối cùng, mau đi tìm thần y Lâm, nhờ cậu ta nghênh chiến Lệ Vô Cực! Nếu không, cháu đừng nghĩ chỉ đơn giản là đuổi gia đình các cháu ra khỏi nhà họ Lương! Gia tộc cũng sẽ không từ thủ đoạn trả thù gia đình các cháu! Nếu người nhà họ Lương không được sống yên ổn, các cháu cũng đừng mong có thể sống yên ổn!”, Lương Khánh Tùng nổi giận nói.
Lương Huyền Mi kinh hãi.
“Anh hai!”, Lương Vệ Quốc sốt ruột.
“Lương Vệ Quốc, nếu em còn khuyên anh, em hãy dẫn theo người của chi thứ ba các em cút luôn đi!”, Lương Khánh Tùng rít lên.
Lần này ông ta đã thật sự nổi giận.
Sắc mặt của Lương Vệ Quốc rất khó coi.
“Nghe đây, mau cắt tất cả nguồn cung kinh tế đối với gia đình Lương Phong Nghiêm, tịch thu toàn bộ xe, điện thoại, máy tính… Trừ quần áo, hễ là những thứ liên quan đến nhà họ Lương đều lấy đi hết, nghe rõ chưa?”, Lương Khánh Tùng lạnh lùng nói.
“Vâng, ông hai!”.
Người bên cạnh gật đầu chạy đi.
Lương Huyền Mi há miệng, không biết nên nói gì.
“Thu Yến, mau khuyên đứa con gái ngu xuẩn của cháu đi, đừng để nó làm chuyện ngu ngốc!”, Lương Khánh Tùng nhìn sang Lương Thu Yến.
Lương Thu Yến lắc đầu: “Bác hai, Huyền Mi là một đứa trẻ hiểu chuyện, nó không làm sai”.
“Cháu cũng ngu xuẩn như vậy sao?”, Lương Khánh Tùng nổi gân xanh, run rẩy nói.
“Thần y Lâm gây chuyện với Hiệp hội Võ thuật vì Huyền Mi, trút giận giúp Huyền Mi là Huyền Mi đã nợ thần y Lâm. Bây giờ bác ép Huyền Mi nói thần y Lâm đi đương đầu với nguy hiểm, sao Huyền Mi có thể làm được? Nếu nó làm vậy thì là vong ân phụ nghĩa, đến lúc đó, người làm mẹ như cháu cũng sẽ coi thường nó!”, Lương Thu Yến nói.
“Điên rồi! Điên rồi! Cả nhà các người đều điên rồi! Người đâu, đuổi chúng nó ra khỏi bệnh viện cho tôi. Viện phí đều là nhà họ Lương tôi trả, phí điều trị trên trời, nếu cháu muốn chết thì ông cho cháu toại nguyện! Mau liên hệ với bệnh viện bắt nó cút ra khỏi bệnh viện!”, Lương Khánh Tùng đỏ bừng mặt, lửa giận bừng bừng, gào thét liên tục.
“Các người thật là không hiểu chuyện!”.
“Nếu các người đã vô tình như vậy thì đừng trách chúng tôi vô nghĩa”.
“Bây giờ tôi sẽ đi tìm viện trưởng!”.
Người của nhà họ Lương căm phẫn không thôi, đồng loạt gào lên.
Lương Huyền Mi không nói gì, trong mắt tràn đầy vẻ đau khổ.
Lúc này, một nhóm bác sĩ đi vào.
“Ông cụ Lương, mọi chi phí của cô Lương đều do Học viện Huyền Y Phái tôi trả, phương án điều trị và bác sĩ điều trị chính cũng là do Học viện Huyền Y Phái chúng tôi đưa ra, có lẽ ông không chặn đường điều trị bệnh của cô ấy được đâu”.
Một bác sĩ trung niên đeo kính bước vào, đi thẳng tới, nói.
Người nhà họ Lương đồng loạt quay lại nhìn, lập tức sững sờ.
“Ông là… bác sĩ Triệu?”.
Có người kinh ngạc kêu lên.
Bác sĩ Triệu là bác sĩ nổi tiếng ở bệnh viện thành phố.
Y thuật bản thân ông ta vô cùng cao siêu, hơn nữa từng đi du học nước ngoài một thời gian, đồng thời cũng từng đăng nhiều báo cáo luận văn trên diễn đàn học thuật, dẫn đến một trận náo động, là một trong những đại diện của giới y học Yên Kinh, địa vị phi phàm.
Nhìn thấy bác sĩ Triệu xuất hiện, sắc mặt của người nhà họ Lương đều không được tự nhiên.
“Bác sĩ Triệu, ông muốn đối đầu với tôi sao?”, Lương Khánh Tùng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Đâu dám, chỉ là ông cụ Lương, cô Lương Huyền Mi là bệnh nhân của tôi, tôi có nghĩa vụ chữa trị cho cô ấy. Hơn nữa, cô ấy cũng là do thầy tôi gửi gắm cho tôi chữa trị. Tôi nhất định phải cố hết sức để cô ấy phục hồi, cho nên rất xin lỗi”, bác sĩ Triệu lịch sự nói.
“Thầy ông? Thầy ông là ai?”, Lương Khánh Tùng lạnh lùng hỏi.
“Thần y Lâm!”, bác sĩ Triệu nói.
Lương Khánh Tùng nhíu mày.
“Cô Lương, cô không cần phải lo lắng. Nếu cô không còn nơi nào để đi, Học viện Huyền Y Phái chúng tôi sẽ cung cấp chỗ ở cho cô, còn việc điều trị của cô thì không cần phải lo lắng, không ai có thể đuổi cô ra khỏi bệnh viện”, bác sĩ Triệu nói.
“Cảm ơn bác sĩ”, Lương Huyền Mi lộ ra nụ cười chua chát.
Lương Khánh Tùng liên tục gật đầu, tức tới mức gan phổi sắp nổ tung.
“Tốt! Tốt! Tốt lắm! Xem ra không những là Lệ Vô Cực đối phó với nhà họ Lương, thần y Lâm cũng muốn đối đầu với nhà họ Lương chúng ta! Được! Được! Tôi nhớ rồi! Bác sĩ Triệu! Ông giỏi lắm!”.
“Nếu không có chuyện gì khác thì xin đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi”, bác sĩ Triệu nói.
Lương Khánh Tùng không lên tiếng, nhưng sự lạnh lùng trong mắt đã hóa thành sương, bước nhanh vào phòng bệnh.
Người nhà họ Lương hừ lạnh liên tục, cũng rời đi theo.
Nhìn thấy Lương Khánh Tùng đi rồi, Lương Huyền Mi thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Lương, đây là số liên lạc cá nhân của tôi, nếu có việc gì thì gọi vào số của tôi. Thầy đã dặn nhất định phải chăm sóc tốt cho cô”, bác sĩ Triệu đi đến, lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Lương Huyền Mi.
“Bác sĩ Triệu, thật sự rất cảm ơn ông”.
“Đây là chuyện tôi nên làm”, bác sĩ Triệu cười nói: “Không sao, cô nghỉ ngơi cho khỏe”.
“Vâng”.
Lương Huyền Mi nhẹ nhàng gật đầu.
Lương Thu Yến bèn kéo tay Lương Huyền Mi: “Con gái à, nếu con đã quyết định thì mẹ sẽ đi tìm nhà cho con, cả nhà chúng ta dọn ra ngoài. Chỉ cần nhà chúng ta vui vẻ ở cùng nhau, đi đâu cũng được”.
“Thu Yến, bác còn một căn nhà ở trung tâm thành phố, các cháu tạm thời dọn đến đó ở đi. Chuyện trong nhà bác sẽ bàn bạc với anh cả, anh hai, tranh thủ xóa bỏ hiểu lầm”, Lương Vệ Quốc nói.
“Ông nội ba, chuyện này ông đừng lo nữa. Nếu liên lụy tới người của chi thứ ba, chúng cháu… chúng cháu sẽ rất bứt rứt… Chuyện nhà cửa cứ để chúng cháu tự lo ạ…”, Lương Huyền Mi khẽ giọng nói.
“Haizz, cháu nói gì vậy? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, chỉ là anh cả và anh hai quá cố chấp, tóm lại các cháu cứ đến đó ở trước, chuyện trong nhà cứ để ông giải quyết”.
Lương Vệ Quốc kiên trì nói.
Hai mẹ con Lương Huyền Mi nghe vậy cũng chỉ đành đồng ý.
Lương Vệ Quốc vội vã trở về nhà họ Lương.
Lương Thu Yến cũng định đến nhà ở trung tâm thành phố sửa soạn, đồng thời thông báo cho mấy người Lương Tiểu Điệp, Lương Phong Nghiêm, Lương Bình Triều. Còn Lương Quản Trạch, bây giờ nó không ở Yên Kinh, tạm thời chưa cần để nó biết.
Lương Huyền Mi ở một mình trong phòng bệnh tĩnh dưỡng.
Nhưng cô lại trằn trọc không yên.
Không biết vì sao cô luôn có một dự cảm chẳng lành.
Cô mang theo tâm trạng bất an này ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến bảy giờ tối, cửa phòng bệnh bị mở ra, sau đó một bóng người lảo đảo đi vào.
Vừa nhìn thì thấy là Lương Bình Triều.
“Anh hai, sao anh lại đến đây? Không phải anh về nghỉ rồi sao?”, Lương Huyền Mi đang ngủ thì bị thức giấc, ngạc nhiên lên tiếng.
“Anh tới thăm em”, Lương Bình Triều hít sâu một hơi, đi tới cạnh giường.
“Vậy à?”, Lương Huyền Mi khẽ nhíu mày.
Lương Bình Triều muốn nói gì đó lại thôi.
Một lúc lâu sau, Lương Huyền Mi lên tiếng trước.
“Anh hai, anh có việc gì thì nói thẳng đi, không cần phải giấu giếm”.
“Chuyện đó… Huyền Mi à, lần này anh hai qua đây là đại diện cho gia tộc, nhờ em đi mời thần y Lâm ra khiêu chiến với Lệ Vô Cực”, Lương Bình Triều nhỏ giọng nói.
“Là ông nội cả và ông nội hai bảo anh tới phải không? Không phải em đã nói với họ rất rõ ràng rồi sao? Chẳng lẽ còn bắt em phải lặp lại một lần nữa?”, Lương Huyền Mi giận dữ nói.
“Lúc chiều tối, anh đã gọi mẹ về nhà họ Lương”, Lương Bình Triều nói.
Câu này khiến Lương Huyền Mi như ngừng thở.
“Anh… anh gọi mẹ về nhà họ Lương làm gì?”, Lương Huyền Mi run rẩy hỏi.
“Là ông nội cả và ông nội hai bảo anh làm vậy”, Lương Bình Triều nói.
“Cái gì?”, Lương Huyền Mi như bị sét đánh, ngay sau đó giật mình, vội hét lên: “Anh mau nói họ rời khỏi đó, mau, lập tức bảo họ rời khỏi nhà họ Lương, rời khỏi ngay đi!”.
Lương Huyền Mi trở nên hơi điên cuồng, không quan tâm tới vết thương trên người, ngồi bật dậy níu lấy Lương Bình Triều, nói.
Nhưng Lương Bình Triều vẫn dửng dưng.
“Vô dụng thôi, Huyền Mi, bọn họ không thể ra ngoài được”.
Lương Bình Triều nói giọng khàn khàn: “Huyền Mi, chúng ta là người nhà họ Lương, chúng ta không có lý gì lại đối đầu với gia tộc. Quyết sách của ông nội cả và ông nội hai đều là muốn tốt cho nhà họ Lương. Nhà họ Lương cung cấp mọi thứ cho chúng ta để chúng ta được cơm no áo ấm, vinh hoa phú quý. Vì sao em không thông minh ra? Thần y Lâm là người ngoài, anh ta chịu gây náo loạn Hiệp hội Võ thuật vì em, chắc chắn anh ta cũng sẽ vì em đấu với Lệ Vô Cực! Bây giờ em hãy gọi cho thần y Lâm, nói anh ta sáng mai đến chỗ hẹn đúng giờ, anh bảo đảm bố và mẹ sẽ bình an… Cả Tiểu Điệp nữa! Huyền Mi, được không?”.
Lương Bình Triều nhìn Lương Huyền Mi đầy mong đợi.
Giây sau, Lương Huyền Mi đã tát mạnh vào mặt cậu ta.
Bốp!
Tiếng tát giòn giã vang lên trong phòng bệnh…
“Em… em dám đánh anh?”.
Lương Bình Triều bưng mặt, không tin nổi nhìn Lương Huyền Mi.
“Anh đúng là súc sinh! Súc sinh còn không bằng!”, Lương Huyền Mi gào lên.
“Anh là súc sinh thì em là cái gì? Em đừng quên em mang họ Lương, bọn họ đều là người thân của em. Còn em thì sao, lại hướng tới người ngoài, không quan tâm đến sống chết của người thân. Anh mà là súc sinh, em cũng không tốt đi đâu cả!”, Lương Bình Triều nổi giận, giậm chân mắng chửi.
“Em không muốn nói chuyện với anh! Bây giờ em sẽ đến nhà họ Lương! Bác sĩ! Bác sĩ!”.
Lương Huyền Mi hét lên.
Chẳng mấy chốc, một bác sĩ và một y tá vội vàng chạy vào phòng bệnh.
“Cô Lương, cô sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao?”, bác sĩ đó lập tức tiến đến hỏi.
Lương Huyền Mi nhìn sang bác sĩ, không khỏi ngây ra: “Bác sĩ Triệu đâu?”.
“Bác sĩ Triệu bị tai nạn giao thông rồi, bây giờ đang làm phẫu thuật cấp cứu, tất cả quá trình điều trị của cô đều do tôi tiếp nhận. Cô Lương, cô có chỗ nào không khỏe cứ nói với tôi là được”, bác sĩ đó nói.
“Cái gì? Tai nạn giao thông?”.
Lương Huyền Mi ngơ ngác, ngây ngốc nhìn bác sĩ.
Buổi chiều ông ấy còn đang yên lành, sao tối đến lại xảy ra tai nạn?
Thật sự có chuyện trùng hợp thế sao?
Một lúc lâu sau, Lương Huyền Mi mới gian nan quay đầu lại nhìn Lương Bình Triều.
“Bây giờ cả nhà họ Lương đều bị dồn ép phát điên rồi. Huyền Mi, chắc em biết tình hình bây giờ ra sao, chó cùng còn rứt giậu huống hồ là người”, Lương Bình Triều nói.
Đầu óc Lương Huyền Mi thoáng chốc trở nên trống rỗng, đã hiểu ra rồi…
Cũng không biết qua bao lâu.
Cô ta khó khăn quay đầu lại, nhìn bác sĩ đó, nói: “Bác sĩ, tôi muốn… làm thủ tục xuất viện…”.
“Cô Lương, tình hình hiện giờ của cô không thích hợp xuất viện, cô vẫn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức”, bác sĩ vội nói.
“Bác sĩ, đi làm giúp tôi đi, tôi về nhà tĩnh dưỡng… cũng được…”, Lương Huyền Mi nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà…”.
“Nhưng cái gì mà nhưng? Bảo ông đi làm thì mau đi làm đi, nhiều lời thế làm gì?”, Lương Bình Triều ở bên cạnh hét lên.
Bác sĩ đó thấy vậy do dự một lúc, cuối cùng không kiên trì nữa.
Chẳng mấy chốc, Lương Huyền Mi ngồi xe lăn rời khỏi bệnh viện cùng Lương Bình Triều.
Cùng lúc đó, Lâm Chính vội vàng quay về bệnh viện thành phố.
Vừa xuống xe, anh đã vào phòng phẫu thuật cùng với Vệ Yến.
Anh dùng gương mặt của thần y Lâm, nhiều người trong bệnh viện đều nhận ra anh.
“Thần y Lâm đến rồi!”.
“Thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm đến rồi!”.
Nhiều nhân viên y tế mỉm cười chào hỏi Lâm Chính.
Lâm Chính cũng gật đầu.
Theo anh thấy, mỗi nhân viên y tế đều đáng được trân trọng, không phân biệt cao thấp sang hèn.
Đợi đến được phòng phẫu thuật, Lâm Chính yên tĩnh ngồi trên ghế dài chờ đợi.
Người thân của bác sĩ Triệu cũng đến.
Bọn họ ôm nhau, thấp thỏm lo âu, không ít người rơi nước mắt.
“Không cần lo, bác sĩ Triệu sẽ không sao đâu”.
Lâm Chính đi tới, an ủi.
“Thần y Lâm, cậu nhất định phải nghĩ cách cứu con trai tôi!”, một bà lão khoảng sáu bảy mươi tuổi ôm Lâm Chính khóc lóc.
Lâm Chính vỗ vai bà ấy, nói: “Yên tâm, có tôi đây, không sao đâu”.
Bọn họ khóc càng dữ hơn.
Lúc này, Vệ Yến ở bên cạnh đưa camera giám sát vừa lấy được cho anh.
Lâm Chính xem qua camera giám sát, ánh mắt nghiêm nghị: “Đây là biển số xe của nhà họ Lương”.
“Nhà họ Lương sao? Chủ tịch Lâm, đây chắc chắn không phải trùng hợp”, Vệ Yến nghiêm túc nói.
Lâm Chính không nói gì.
Cạch!
Cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Một bác sĩ đi ra ngoài.
“Thần y Lâm!”, bác sĩ đó nhìn thấy Lâm Chính, hai mắt lập tức sáng lên.
“Tình hình của bác sĩ Triệu thế nào rồi?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
“À, không nguy hiểm tính mạng, nhưng cú va chạm làm ông ấy bị gãy xương nhiều chỗ trên cơ thể, không nghỉ ngơi sáu tháng đến một năm thì e là không thể hồi phục”, bác sĩ đó nói.
Những người thân của bác sĩ Triệu nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần người còn, những cái khác đều không đáng là gì.
“Chăm sóc thật tốt cho bác sĩ Triệu, tất cả viện phí tính cho Dương Hoa”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Thần y Lâm yên tâm, bác sĩ Triệu là báu vật của bệnh viện chúng tôi, sao chúng tôi có thể lơ là”, bác sĩ đó cười nói.
Lâm Chính gật đầu, sau đó nghiêng đầu nói với Vệ Yến: “Mau gọi cho Mã Hải, nói ông ấy báo Từ Thiên và Cung Hỉ Vân dẫn theo người, đích thân đến Yên Kinh canh giữ bệnh viện thành phố cho tôi, bảo đảm an toàn cho bác sĩ Triệu! Nếu có ai gây sự ở bệnh viện thì đuổi ra ngoài hết cho tôi!”.
“Vâng thưa Chủ tịch Lâm”, Vệ Yến gật đầu.
“Thần y Lâm, vậy là sao? Chỉ là tai nạn giao thông bình thường, sao anh lại hành động khoa trương như vậy?”, bác sĩ đó ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính không giải thích.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên.
Nhìn lại thì là Lương Huyền Mi gọi tới.
Điều này khiến Lâm Chính cảm thấy rất bất ngờ.
“Huyền Mi, sao em lại gọi cho anh? Bây giờ anh đang ở bệnh viện, anh sẽ đến phòng bệnh của em ngay”, Lâm Chính nói.
“Không cần đâu anh, em ra viện rồi”, Lương Huyền Mi ở đầu bên kia điện thoại yếu ớt nói.
“Ra viện? Ai cho em ra viện đấy?”, Lâm Chính buồn bực, nghiêm túc quát lên: “Bây giờ sức khỏe của em vẫn chưa hồi phục, mau quay lại đây cho anh! Sao em lại tùy hứng như vậy?”.
Lương Huyền Mi do dự một lúc, giọng nói chứa đựng nỗi đau khổ.
“Anh… Bây giờ em đang ở bên Tây Giang ở Yên Kinh, anh có thời gian không… Em muốn gặp anh…”.
Cô ta vừa dứt lời, vẻ mặt Lâm Chính cứng đờ.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Em chưa từng gặp hắn, nhưng tên của hắn…thì cả giới võ đạo Yên Kinh đều biết. Em biết ngay, sao mà hiệp hội có thể dễ dàng bỏ qua cho em như vậy được. Bọn họ mời cả Lệ Vô Cực tới rồi…Lần này…phải làm sao đây?”, Lương Huyền Mi run rẩy, mặt cắt không ra máu, miệng thì lầm bầm. Cô ta vốn đang bị thương nặng, giờ lại cử động nhiều khiến cho vết thương càng đau hơn.
“Được rồi Huyền Mi, chuyện này em đừng lo lắng, để anh xử lý”, Lâm Chính cất thư khiêu chiến, thản nhiên nói.
“Không, anh không đi được.Tên đó là thiên kiêu đấy”, Lương Huyền Mi rưng rưng nước mắt trông vô cùng kích động. Dứt lời, cô ta lại run rẩy, có lẽ là vết thương gây đau.
“Thiên kiêu à?”, Lâm Chính giật mình, không ngờ Lệ Vô Cực cũng ghê gớm như thế. Anh vội vàng giữ lấy Huyền Mi, bóp nhẹ người cô ta. Lúc này, Lương Huyền Mi mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
“Anh! em biết anh từng tiếp xúc với thiên kiêu. Tư Mã Sóc Phương và Huyết Trường Phong của đảo Vong Ưu đều bại dưới tay anh. Nhưng…Lệ Vô Cực không phải thiên kiêu bình thường. Hắn xếp hạng cao hơn Tư Mã Sóc Phương và Huyết Trường Phong nhiều. Thự lực của hắn vô cùng khủng khiếp. Anh mà đấu với hắn thì em thật sự không dám chắc ai thắng ai thua đâu. Nghe đồn hắn vô cùng độc ác. Những người từng giao đấu với hắn đều bị đánh phế cả. Nếu anh xảy ra chuyện gì thì em…em…”
Lương Huyền Mi không nói tiếp được nữa, nước mắt cứ thế lăn dài trên má cô ta.
Lâm Chính im lặng. Vài phút sau, anh hít một hơi thật sâu: “Nếu anh không ra mặt thì Lệ Vộ Cực sẽ gây phiền phức với nhà họ Lương. Tới khi đó em và mẹ nuôi sẽ khó xử đấy. Huyền Mi, em thấy nhà họ Lương có thể chống lại nổi Lệ Vô Cực sao?”
“Em không rõ đây có phải là thái độ của hiệp hội võ thuật hay không. Nếu như có hiệp hội xen vào thì chắc chắn nhà họ Lương không phải là đối thủ. Còn nếu chỉ một mình Lệ Vô Cực tới báo thù thì ba người ông có lẽ là đối phó được”, Lương Huyền Mi khẽ nói.
Lâm Chính suy nghĩ rồi mỉm cười: “Được rồi, đừng quá lo lắng. Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ đi nói chuyện với ba ông”.
“Anh…”
“Yên tâm đi, anh sẽ xử lý ổn thỏa”.
“Vậy anh hứa với em, đừng tới đó…được không…”, Lương Huyền Mi rưng rưng.
Lâm Chính do dự sau đó gật đầu: “Được, anh hứa với em, không đi!”
Lúc này Lương Huyền Mi mới thở phào và mỉm cười.
“Lâm Chính không sao chứ? Vừa rồi những kẻ đó là ai vậy?”, Lương Thu Yến bước vào phòng và hỏi.
Bà ấy đưa Lương Bình Triều tới phòng sơ cứu để bác sĩ kiểm tra vết thương cho cậu ta, đồng thời báo cảnh sát.
“Mẹ! Không sao, mấy tên lưu manh thôi mà!”, Lâm Chính không muốn để Lương Thu Yến phải lo lắng nên nói vậy.
“Vậy…thì tốt…”, Lương Thu Yến gật đầu. Có Lương Thu Yến tới, Lâm Chính cũng không quá lo lắng nữa. Hơn nữa ở những nơi công cộng thì hiệp hội cũng sẽ không làm gì quá đáng cả. Anh rời khỏi bệnh viện, ngồi xe của Vệ Yến, đồng thời gọi điện cho hội trưởng Ngô.
“Xin chào, xin hỏi là….”
“Hội trưởng Ngô, ông quên tôi nhanh vậy cơ à?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Là thần y Lâm phải không? Ha ha, thần y Lâm, chào cậu! Không ngờ cậu lại đích thân gọi điện thoại cho tôi. Tôi lại nhận được sự sủng ái như vậy sao?”, hội trưởng Ngô cảm thấy khá bất ngờ bèn mỉm cười.
“Hội trưởng Ngô, thái độ của hiệp hội các người thật khiến tôi được mở mang tầm mắt đấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Ha ha, xem ra Trịnh Tử Nhã đã tới bệnh viện rồi. Thần y Lâm,tôi nói rồi mà, tôi rất thích chuyện to hóa bé, mà bé thì thành ra không có gì. Mọi người đều là người Hoa Quốc cả, hà tất phải bất hòa chứ? Chỉ là hiểu lầm thôi mà”, hội trưởng Ngô cười ha ha.
“Hiểu lầm? Sao? Hội trưởng Ngô? Hòa khí mà ông nói tới là …cái này đấy à?”
“Thần y Lâm có điều gì không hài lòng sao? Tôi đã bày tỏ thành ý tới vậy rồi cơ mà?”, hội trưởng Ngô cảm thấy không hiểu.
“Được, hội trưởng Ngô, ông đã nói vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Chuyện này phải kết thúc thôi”.
Lâm Chính nói xong bèn tắt máy. Hội trưởng Ngô cầm điện thoại với vẻ hoang mang.
“Thần y Lâm, chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại tức giận chứ? Mình đã làm sai gì sao?”, hội trưởng Ngô lầm bầm.
Lúc này, một người trợ lý chạy vào: “Hội trưởng, xảy ra chuyện rồi”.
“Chuyện gì vậy”, ông ta nhìn người kia bằng vẻ nghi ngờ.
“Vừa mới nhận được tin, nói là thiên kiêu Lệ Vô Cực đã tới bệnh viện, đưa một bức thư khiêu chiến cho Lương Huyền Mi, hẹn Lâm Chính 10h sáng mai tại đỉnh Dương Sơn”.
“Cái gì?”, hội trưởng Ngô nghe như sét đánh ngang tai…
Lâm Chính có thể giấu được Lương Thu Yến chứ sao có thể giấu được nhà họ Lương. Buổi chiều hôm đó, Lương Vệ Quốc bèn dẫn một nhóm người hùng hổ tới bệnh viện. Lương Thu Yến đi lấy nước, chỉ có một mình Lương Huyền Mi trong phòng.
“Huyền Mi!”, tiếng gọi vang lên. Cả đám người Lương Vệ Quốc sắn tay áo lao vào.
“Ông, sao ông lại tới đây rồi?”, Lương Huyền Mi cảm thấy bất ngờ.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà bọn ông không thể tới à? Huyền Mi, nói cho ông biết, Lâm Chính…thần y Lâm có phải đã tới hiệp hội võ thuật rồi không?", Lương Vệ Quốc nói khẽ.
Lương Huyền Mi khẽ gật đầu.
“Ông biết ngay mà. Đang yên đang lành sao Lệ Vô Cực lại nhằm vào nhà họ Lương chứ?”
“Lần này thì xong rồi!”
“Nhưng không biết thái độ của hiệp hội võ thuật sẽ thế nào! Nếu như Lệ Vô Cực do hiệp hội cử tới thì lần này chúng ta sẽ gặp họa lớn đấy!”
Những người đứng đầu nhà họ Lương đều cảm thấy lo lắng. Sắc mặt của Lương Vệ Quốc trông cô cùng khó coi.
“Vậy thần y Lâm có nghênh chiến không?” Lương Vệ Quốc vội vàng hỏi.
“Không ạ”, Lương Huyền Mi lắc đầu.
“Cái gì?”, đám đông sững sờ.
“Như…vậy sao được? Đây vốn là họa do thần y Lâm gây ra. Nếu như không tại cậu ấy thì sao Lệ Vô Cực lại đòi báo thù nhà họ Lương chứ. Nếu cậu ấy không nghênh chiến thì nhà chúng ta khác gì con dê thế tội. Không được! Không thể được”, mấy ông cụ nhà họ Lương vỗ bàn, tức giận nói.
“Cháu không thể sai khiến thần y Lâm. Nếu anh ấy không muốn ứng chiến thì mọi người đi tìm anh ấy chứ hỏi cháu có tác dụng gì?”, Lương Huyền Mi nghiến răng.
“Cháu…Lương Huyền Mi! Nếu không phải vì cháu thì nhà họ Lương sao dính vào kiếp nạn này chứ? Vậy mà cháu nói thế được à?”, một ông cụ khác tức giận quát lên.
“Thứ nhất, là mọi người không cho cháu dạy võ học của đảo Vong Ưu cho người của hiệp hội võ thuật. Thứ hai, cháu thành ra như vậy là cũng vì muốn dĩ hòa vi quý với hiệp hội rồi. Thế nên cháu mới bị Trịnh Tử Nhã gây thương tích. Mọi điều cháu làm đều là vì nhà họ Lương. Cháu không có gì phải áy náy, sao tự dưng lại đổ tội lên đầu cháu?”, Lương Huyền Mi tức giận nói.
“Cháu…làm phản rồi”, ông cụ kia tức lắm, chỉ tay vào mặt Lương Huyền Mi rồi còn định đánh cô ta.
“Đủ rồi”, Lương Vệ Quốc lên tiếng. Ông cụ kia im lặng nhưng vẫn vô cùng tức giận.
“Chuyện này không phải lỗi của Huyền Mi. Chuyện tới nước này thì ai đúng ai sai cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Nếu thần y Lâm không chịu ra tay thì cũng phải nghĩ cách để đối phó với Lệ Vô Cực đi”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
“Ông ba, Lệ Vô Cực là thiên kiêu đấy, chúng ta…đối phó kiểu gì đây?”, một người run rẩy nói.
“Nếu chỉ có một mình Lệ Vô Cực thì sao chúng ta lại không đối phó được chứ? Nhà họ Lương chưa yếu tới mức đó. Điều động toàn bộ sức mạnh của gia tộc vẫn có thể cầm cự được. Giờ điều tôi lo lắng là Lệ Vô Cực khiêu chiến với thần y Lâm có phải là ý của hiệp hội hay không. Vì vậy tôi cần phải làm rõ thái độ của hiệp hội là thế nào. Nếu như hiệp hội không trợ giúp cho Lệ Vô Cực, một mình hắn thôi thì cũng không làm khó nhà họ Lương được. Còn nếu hiệp hội mà nhúng tay vào thì…”
Lương Vệ Quốc không nói nữa. Sắc mặt đám đông trở nên vô cùng khó coi. Ý của ông ta đã quá rõ.
Lúc này, có giọng nói từ ngoài vọng vào: “Nếu như hiệp hội nhúng tay vào thì Lương Huyền Mi phải mời được thần y Lâm ra mặt chiến một trận!”
Tất cả đồng loạt quay qua nhìn. Một bóng hình bước vào. Đó là một già một trẻ, trẻ tên là Lương Thảm – cháu của Lương Khánh Tùng quản lý chi thứ hai. Còn người già chính là Lương Khánh Tùng.
“Ông hai!”
“Ông hai tới rồi!”, đám đông kêu lên.
“Anh hai sao anh tới rồi? Không phải anh ở chỗ anh cả sao?”, Lương Vệ Quốc cảm thấy bất ngờ.
“Anh cả và anh đã nhận được tin rồi. Chuyện này khá nghiêm trọng, đã nằm ngoài khả năng chịu đựng của gia tộc! Vì vậy anh đành phải đi một chuyến”, Lương Khánh Tùng điềm đạm nói.
Lương Vệ Quốc giật mình, trầm giọng: “Anh hai, ý của anh là gì?”
“Vệ Quốc, chuyện này em đừng can dự vào nữa!”
Lương Khánh Tùng bước tới trước, đanh mắt nói với Lương Huyền Mi: “Huyền Mi! Nói cho ông hai nghe, cháu và thần y Lâm có quan hệ thế nào?”
Lương Huyền Mi giật mình, thận trọng hỏi: “Ông hai, ông…hỏi vậy làm gì ạ?”
“Bởi vì gia tộc hi vọng cháu có thể mời được thần y Lâm nghênh chiến với Lệ Vô Cực!”
“Ông hai, không thể nào ạ. Cháu nói rồi, thần y Lâm đã từ chối thư khiêu chiến của Lệ Vô Cực rồi. Anh ấy sẽ không nghênh chiến đâu”, Lương Huyền Mi lắc đầu.
“Cậu ấy không muốn thì cháu nghĩ cách để cậu ấy phải nghênh chiến. Huyền Mi, không phải ông đang thương lượng với cháu đâu mà là ra lệnh. Nếu như làn này cháu không mời được thần y Lâm thì cả nhà cháu đều rời khỏi nhà họ Lương đi”, Lương Khánh Tùng đanh mặt quát lớn.
Lương Huyền Mi nghe thấy vậy thì mặt cắt không ra máu.
Lương Huyền Mi không tin nổi nhìn Lương Khánh Tùng, vẻ mặt ngạc nhiên, há miệng không nói nên lời.
Đầu óc cô ta trở nên hoang mang.
“Anh hai!”, Lương Vệ Quốc vội hét lên với Lương Khánh Tùng: “Sao anh có thể như vậy? Bây giờ gia tộc chúng ta nên đoàn kết một lòng, chống lại kẻ địch bên ngoài mới phải, sao… sao anh có thể…”.
“Vệ Quốc! Sao em lại hồ đồ như vậy? Bây giờ là lúc đối kháng với kẻ địch bên ngoài sao? Đó là thiên kiêu! Lẽ nào em chưa nghe tới thủ đoạn của Lệ Vô Cực? Cậu ta là người chúng ta có thể đối phó hay sao? Dù có đối phó được cậu ta, nhưng còn Hiệp hội Võ thuật thì sao? Lệ Vô Cực là thiên kiêu duy nhất của Hiệp vội Võ thuật, Hiệp hội Võ thuật chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách bảo vệ cậu ta, cũng chắc chắn sẽ đứng về phía cậu ta! Anh nói cho em biết, anh làm như vậy đã được sự đồng ý của anh cả, mọi chuyện anh làm đều là vì nhà họ Lương!”, Lương Khánh Tùng lạnh lùng nói.
“Em không đồng ý!”, Lương Vệ Quốc đập bàn quát lên.
“Em không đại diện cho nhà họ Lương được! Em không đồng ý cũng vô dụng!”, Lương Khánh Tùng không thay đổi sắc mặt.
“Anh… Anh… Anh…”, Lương Vệ Quốc tức đến mức toàn thân run rẩy.
Lương Huyền Mi lặng lẽ quan sát tất cả, nước mắt lăn xuống khóe mắt.
“Chuyện gì thế? Sao mọi người lại đến đây?”.
Lương Thu Yến xách bình nước sôi vào phòng bệnh, thắc mắc nhìn mọi người.
Bọn họ đều không lên tiếng.
Lương Vệ Quốc nhìn Lương Thu Yến, cũng không biết nên làm thế nào mới phải.
“Con gái à, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Sao con lại khóc? Có phải vết thương đau lắm không? Nào, nói mẹ nghe đau chỗ nào? Mẹ đi tìm bác sĩ”, Lương Thu Yến vội chạy đến bên giường bệnh, ôm lấy Lương Huyền Mi nói.
“Mẹ, con không sao…”.
Lương Huyền Mi âm thầm lau nước mắt nơi khóe mắt, khẽ giọng nói: “Mẹ… Con hỏi mẹ một chuyện có được không?”.
“Con nói đi, con muốn biết chuyện gì mẹ cũng sẽ nói con nghe, chỉ cần con gái mẹ vui vẻ, mẹ làm gì cũng được”, Lương Thu Yến vội nói.
Lương Huyền Mi cúi thấp đầu, do dự một lúc, đè thấp giọng nói: “Mẹ, nếu… nếu con vì lòng ích kỷ của mình mà để mẹ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương, mẹ có… trách con không?”.
“Chỉ chuyện này thôi sao? Chúng ta cũng đâu phải chưa từng sống ở bên ngoài, không có nhà lớn nhà đẹp cũng không sao, cùng lắm mẹ lại quay về nhà trọ lúc trước thôi. Chỉ cần con vui, mẹ sẽ không phản đối”, Lương Thu Yến vội vàng an ủi.
“Vậy bố thì sao…”.
“Ông ấy còn dám có ý kiến sao? Ông ấy phản rồi! Không sao, mẹ quyết định thay bố con rồi, con muốn là gì thì cứ làm, mẹ ủng hộ con. Nhà chúng ta đều ủng hộ con!”, Lương Thu Yến nói.
Không phải Lương Thu Yến cưng chiều con, chỉ là bà ấy đã nhìn ra một ít manh mối mà thôi.
Bà ấy biết chắc chắn ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.
Mặc kệ là chuyện gì, bà ấy cũng sẽ đứng về phía Lương Huyền Mi.
Bởi vì bà ấy biết con gái mình sẽ không làm chuyện gì trái lương tâm. Chưa tới lúc bất đắc dĩ, nó sẽ không từ bỏ gia tộc.
Tâm tư Lương Thu Yến tinh tế hơn bất kỳ ai, nhưng bà ấy không nói mà thôi.
Lương Huyền Mi nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, nói với Lương Vệ Quốc: “Ông nội ba, cảm ơn ông đã quan tâm đến gia đình cháu. Nhưng ông không cần nói nữa đâu, lần này là Lương Huyền Mi cháu đã rước rắc rối về, cháu phải gánh chịu, làm liên lụy tới nhà họ Lương là cháu nợ nhà họ Lương. Đáng tiếc, cháu quá nhỏ bé, không thể trả nợ cho nhà họ Lương, nhưng cháu cũng không thể làm gì có lỗi với thần y Lâm…”.
Lương Vệ Quốc thở dài một cách nặng nề.
“Lương Huyền Mi, cháu có ý gì?”, Lương Khánh Tùng cảm thấy không ổn, nghiêm nghị quát hỏi.
Lương Huyền Mi im lặng trong chốc lát, khản giọng nói: “Ông nội hai, cháu đã quyết định rồi… Cháu xin từ chối mệnh lệnh của ông, cháu sẽ không đi ép buộc thần y Lâm giao đấu với Lệ Vô Cực. Cho nên, cháu cũng sẽ rời khỏi nhà họ Lương”.
“Cái gì?”.
Tất cả người nhà họ Lương đều kinh ngạc.
“Cháu… Cháu thật sự quyết định như vậy?”, Lương Khánh Tùng kinh ngạc nhìn Lương Huyền Mi.
“Ông nội hai, cháu đã nói rồi, cháu không thể đi ép buộc thần y Lâm. Nếu đã là chuyện không làm được, vì sao cháu không cam chịu số phận sớm? Chuyện đã đến nước này, cứ làm vậy đi”.
“Cháu… Khốn nạn! Khốn nạn! Lương Huyền Mi! Cháu to gan lắm! Cháu muốn dồn nhà họ Lương chúng ta vào chỗ chết sao?”, Lương Khánh Tùng nổi giận đùng đùng.
“Ông nội hai, cháu sẽ nói chuyện với Lệ Vô Cực, cháu cũng sẽ cho Hiệp hội Võ thuật một lời giải thích”.
“Lương Huyền Mi, cháu nghĩ cháu là ai? Lệ Vô Cực sẽ gặp cháu sao? Hiệp hội Võ thuật sẽ để mắt tới cháu sao?”.
“Ông nội hai…”.
“Lương Huyền Mi, ông cho cháu cơ hội cuối cùng, mau đi tìm thần y Lâm, nhờ cậu ta nghênh chiến Lệ Vô Cực! Nếu không, cháu đừng nghĩ chỉ đơn giản là đuổi gia đình các cháu ra khỏi nhà họ Lương! Gia tộc cũng sẽ không từ thủ đoạn trả thù gia đình các cháu! Nếu người nhà họ Lương không được sống yên ổn, các cháu cũng đừng mong có thể sống yên ổn!”, Lương Khánh Tùng nổi giận nói.
Lương Huyền Mi kinh hãi.
“Anh hai!”, Lương Vệ Quốc sốt ruột.
“Lương Vệ Quốc, nếu em còn khuyên anh, em hãy dẫn theo người của chi thứ ba các em cút luôn đi!”, Lương Khánh Tùng rít lên.
Lần này ông ta đã thật sự nổi giận.
Sắc mặt của Lương Vệ Quốc rất khó coi.
“Nghe đây, mau cắt tất cả nguồn cung kinh tế đối với gia đình Lương Phong Nghiêm, tịch thu toàn bộ xe, điện thoại, máy tính… Trừ quần áo, hễ là những thứ liên quan đến nhà họ Lương đều lấy đi hết, nghe rõ chưa?”, Lương Khánh Tùng lạnh lùng nói.
“Vâng, ông hai!”.
Người bên cạnh gật đầu chạy đi.
Lương Huyền Mi há miệng, không biết nên nói gì.
“Thu Yến, mau khuyên đứa con gái ngu xuẩn của cháu đi, đừng để nó làm chuyện ngu ngốc!”, Lương Khánh Tùng nhìn sang Lương Thu Yến.
Lương Thu Yến lắc đầu: “Bác hai, Huyền Mi là một đứa trẻ hiểu chuyện, nó không làm sai”.
“Cháu cũng ngu xuẩn như vậy sao?”, Lương Khánh Tùng nổi gân xanh, run rẩy nói.
“Thần y Lâm gây chuyện với Hiệp hội Võ thuật vì Huyền Mi, trút giận giúp Huyền Mi là Huyền Mi đã nợ thần y Lâm. Bây giờ bác ép Huyền Mi nói thần y Lâm đi đương đầu với nguy hiểm, sao Huyền Mi có thể làm được? Nếu nó làm vậy thì là vong ân phụ nghĩa, đến lúc đó, người làm mẹ như cháu cũng sẽ coi thường nó!”, Lương Thu Yến nói.
“Điên rồi! Điên rồi! Cả nhà các người đều điên rồi! Người đâu, đuổi chúng nó ra khỏi bệnh viện cho tôi. Viện phí đều là nhà họ Lương tôi trả, phí điều trị trên trời, nếu cháu muốn chết thì ông cho cháu toại nguyện! Mau liên hệ với bệnh viện bắt nó cút ra khỏi bệnh viện!”, Lương Khánh Tùng đỏ bừng mặt, lửa giận bừng bừng, gào thét liên tục.
“Các người thật là không hiểu chuyện!”.
“Nếu các người đã vô tình như vậy thì đừng trách chúng tôi vô nghĩa”.
“Bây giờ tôi sẽ đi tìm viện trưởng!”.
Người của nhà họ Lương căm phẫn không thôi, đồng loạt gào lên.
Lương Huyền Mi không nói gì, trong mắt tràn đầy vẻ đau khổ.
Lúc này, một nhóm bác sĩ đi vào.
“Ông cụ Lương, mọi chi phí của cô Lương đều do Học viện Huyền Y Phái tôi trả, phương án điều trị và bác sĩ điều trị chính cũng là do Học viện Huyền Y Phái chúng tôi đưa ra, có lẽ ông không chặn đường điều trị bệnh của cô ấy được đâu”.
Một bác sĩ trung niên đeo kính bước vào, đi thẳng tới, nói.
Người nhà họ Lương đồng loạt quay lại nhìn, lập tức sững sờ.
“Ông là… bác sĩ Triệu?”.
Có người kinh ngạc kêu lên.
Bác sĩ Triệu là bác sĩ nổi tiếng ở bệnh viện thành phố.
Y thuật bản thân ông ta vô cùng cao siêu, hơn nữa từng đi du học nước ngoài một thời gian, đồng thời cũng từng đăng nhiều báo cáo luận văn trên diễn đàn học thuật, dẫn đến một trận náo động, là một trong những đại diện của giới y học Yên Kinh, địa vị phi phàm.
Nhìn thấy bác sĩ Triệu xuất hiện, sắc mặt của người nhà họ Lương đều không được tự nhiên.
“Bác sĩ Triệu, ông muốn đối đầu với tôi sao?”, Lương Khánh Tùng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Đâu dám, chỉ là ông cụ Lương, cô Lương Huyền Mi là bệnh nhân của tôi, tôi có nghĩa vụ chữa trị cho cô ấy. Hơn nữa, cô ấy cũng là do thầy tôi gửi gắm cho tôi chữa trị. Tôi nhất định phải cố hết sức để cô ấy phục hồi, cho nên rất xin lỗi”, bác sĩ Triệu lịch sự nói.
“Thầy ông? Thầy ông là ai?”, Lương Khánh Tùng lạnh lùng hỏi.
“Thần y Lâm!”, bác sĩ Triệu nói.
Lương Khánh Tùng nhíu mày.
“Cô Lương, cô không cần phải lo lắng. Nếu cô không còn nơi nào để đi, Học viện Huyền Y Phái chúng tôi sẽ cung cấp chỗ ở cho cô, còn việc điều trị của cô thì không cần phải lo lắng, không ai có thể đuổi cô ra khỏi bệnh viện”, bác sĩ Triệu nói.
“Cảm ơn bác sĩ”, Lương Huyền Mi lộ ra nụ cười chua chát.
Lương Khánh Tùng liên tục gật đầu, tức tới mức gan phổi sắp nổ tung.
“Tốt! Tốt! Tốt lắm! Xem ra không những là Lệ Vô Cực đối phó với nhà họ Lương, thần y Lâm cũng muốn đối đầu với nhà họ Lương chúng ta! Được! Được! Tôi nhớ rồi! Bác sĩ Triệu! Ông giỏi lắm!”.
“Nếu không có chuyện gì khác thì xin đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi”, bác sĩ Triệu nói.
Lương Khánh Tùng không lên tiếng, nhưng sự lạnh lùng trong mắt đã hóa thành sương, bước nhanh vào phòng bệnh.
Người nhà họ Lương hừ lạnh liên tục, cũng rời đi theo.
Nhìn thấy Lương Khánh Tùng đi rồi, Lương Huyền Mi thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Lương, đây là số liên lạc cá nhân của tôi, nếu có việc gì thì gọi vào số của tôi. Thầy đã dặn nhất định phải chăm sóc tốt cho cô”, bác sĩ Triệu đi đến, lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Lương Huyền Mi.
“Bác sĩ Triệu, thật sự rất cảm ơn ông”.
“Đây là chuyện tôi nên làm”, bác sĩ Triệu cười nói: “Không sao, cô nghỉ ngơi cho khỏe”.
“Vâng”.
Lương Huyền Mi nhẹ nhàng gật đầu.
Lương Thu Yến bèn kéo tay Lương Huyền Mi: “Con gái à, nếu con đã quyết định thì mẹ sẽ đi tìm nhà cho con, cả nhà chúng ta dọn ra ngoài. Chỉ cần nhà chúng ta vui vẻ ở cùng nhau, đi đâu cũng được”.
“Thu Yến, bác còn một căn nhà ở trung tâm thành phố, các cháu tạm thời dọn đến đó ở đi. Chuyện trong nhà bác sẽ bàn bạc với anh cả, anh hai, tranh thủ xóa bỏ hiểu lầm”, Lương Vệ Quốc nói.
“Ông nội ba, chuyện này ông đừng lo nữa. Nếu liên lụy tới người của chi thứ ba, chúng cháu… chúng cháu sẽ rất bứt rứt… Chuyện nhà cửa cứ để chúng cháu tự lo ạ…”, Lương Huyền Mi khẽ giọng nói.
“Haizz, cháu nói gì vậy? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, chỉ là anh cả và anh hai quá cố chấp, tóm lại các cháu cứ đến đó ở trước, chuyện trong nhà cứ để ông giải quyết”.
Lương Vệ Quốc kiên trì nói.
Hai mẹ con Lương Huyền Mi nghe vậy cũng chỉ đành đồng ý.
Lương Vệ Quốc vội vã trở về nhà họ Lương.
Lương Thu Yến cũng định đến nhà ở trung tâm thành phố sửa soạn, đồng thời thông báo cho mấy người Lương Tiểu Điệp, Lương Phong Nghiêm, Lương Bình Triều. Còn Lương Quản Trạch, bây giờ nó không ở Yên Kinh, tạm thời chưa cần để nó biết.
Lương Huyền Mi ở một mình trong phòng bệnh tĩnh dưỡng.
Nhưng cô lại trằn trọc không yên.
Không biết vì sao cô luôn có một dự cảm chẳng lành.
Cô mang theo tâm trạng bất an này ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến bảy giờ tối, cửa phòng bệnh bị mở ra, sau đó một bóng người lảo đảo đi vào.
Vừa nhìn thì thấy là Lương Bình Triều.
“Anh hai, sao anh lại đến đây? Không phải anh về nghỉ rồi sao?”, Lương Huyền Mi đang ngủ thì bị thức giấc, ngạc nhiên lên tiếng.
“Anh tới thăm em”, Lương Bình Triều hít sâu một hơi, đi tới cạnh giường.
“Vậy à?”, Lương Huyền Mi khẽ nhíu mày.
Lương Bình Triều muốn nói gì đó lại thôi.
Một lúc lâu sau, Lương Huyền Mi lên tiếng trước.
“Anh hai, anh có việc gì thì nói thẳng đi, không cần phải giấu giếm”.
“Chuyện đó… Huyền Mi à, lần này anh hai qua đây là đại diện cho gia tộc, nhờ em đi mời thần y Lâm ra khiêu chiến với Lệ Vô Cực”, Lương Bình Triều nhỏ giọng nói.
“Là ông nội cả và ông nội hai bảo anh tới phải không? Không phải em đã nói với họ rất rõ ràng rồi sao? Chẳng lẽ còn bắt em phải lặp lại một lần nữa?”, Lương Huyền Mi giận dữ nói.
“Lúc chiều tối, anh đã gọi mẹ về nhà họ Lương”, Lương Bình Triều nói.
Câu này khiến Lương Huyền Mi như ngừng thở.
“Anh… anh gọi mẹ về nhà họ Lương làm gì?”, Lương Huyền Mi run rẩy hỏi.
“Là ông nội cả và ông nội hai bảo anh làm vậy”, Lương Bình Triều nói.
“Cái gì?”, Lương Huyền Mi như bị sét đánh, ngay sau đó giật mình, vội hét lên: “Anh mau nói họ rời khỏi đó, mau, lập tức bảo họ rời khỏi nhà họ Lương, rời khỏi ngay đi!”.
Lương Huyền Mi trở nên hơi điên cuồng, không quan tâm tới vết thương trên người, ngồi bật dậy níu lấy Lương Bình Triều, nói.
Nhưng Lương Bình Triều vẫn dửng dưng.
“Vô dụng thôi, Huyền Mi, bọn họ không thể ra ngoài được”.
Lương Bình Triều nói giọng khàn khàn: “Huyền Mi, chúng ta là người nhà họ Lương, chúng ta không có lý gì lại đối đầu với gia tộc. Quyết sách của ông nội cả và ông nội hai đều là muốn tốt cho nhà họ Lương. Nhà họ Lương cung cấp mọi thứ cho chúng ta để chúng ta được cơm no áo ấm, vinh hoa phú quý. Vì sao em không thông minh ra? Thần y Lâm là người ngoài, anh ta chịu gây náo loạn Hiệp hội Võ thuật vì em, chắc chắn anh ta cũng sẽ vì em đấu với Lệ Vô Cực! Bây giờ em hãy gọi cho thần y Lâm, nói anh ta sáng mai đến chỗ hẹn đúng giờ, anh bảo đảm bố và mẹ sẽ bình an… Cả Tiểu Điệp nữa! Huyền Mi, được không?”.
Lương Bình Triều nhìn Lương Huyền Mi đầy mong đợi.
Giây sau, Lương Huyền Mi đã tát mạnh vào mặt cậu ta.
Bốp!
Tiếng tát giòn giã vang lên trong phòng bệnh…
“Em… em dám đánh anh?”.
Lương Bình Triều bưng mặt, không tin nổi nhìn Lương Huyền Mi.
“Anh đúng là súc sinh! Súc sinh còn không bằng!”, Lương Huyền Mi gào lên.
“Anh là súc sinh thì em là cái gì? Em đừng quên em mang họ Lương, bọn họ đều là người thân của em. Còn em thì sao, lại hướng tới người ngoài, không quan tâm đến sống chết của người thân. Anh mà là súc sinh, em cũng không tốt đi đâu cả!”, Lương Bình Triều nổi giận, giậm chân mắng chửi.
“Em không muốn nói chuyện với anh! Bây giờ em sẽ đến nhà họ Lương! Bác sĩ! Bác sĩ!”.
Lương Huyền Mi hét lên.
Chẳng mấy chốc, một bác sĩ và một y tá vội vàng chạy vào phòng bệnh.
“Cô Lương, cô sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao?”, bác sĩ đó lập tức tiến đến hỏi.
Lương Huyền Mi nhìn sang bác sĩ, không khỏi ngây ra: “Bác sĩ Triệu đâu?”.
“Bác sĩ Triệu bị tai nạn giao thông rồi, bây giờ đang làm phẫu thuật cấp cứu, tất cả quá trình điều trị của cô đều do tôi tiếp nhận. Cô Lương, cô có chỗ nào không khỏe cứ nói với tôi là được”, bác sĩ đó nói.
“Cái gì? Tai nạn giao thông?”.
Lương Huyền Mi ngơ ngác, ngây ngốc nhìn bác sĩ.
Buổi chiều ông ấy còn đang yên lành, sao tối đến lại xảy ra tai nạn?
Thật sự có chuyện trùng hợp thế sao?
Một lúc lâu sau, Lương Huyền Mi mới gian nan quay đầu lại nhìn Lương Bình Triều.
“Bây giờ cả nhà họ Lương đều bị dồn ép phát điên rồi. Huyền Mi, chắc em biết tình hình bây giờ ra sao, chó cùng còn rứt giậu huống hồ là người”, Lương Bình Triều nói.
Đầu óc Lương Huyền Mi thoáng chốc trở nên trống rỗng, đã hiểu ra rồi…
Cũng không biết qua bao lâu.
Cô ta khó khăn quay đầu lại, nhìn bác sĩ đó, nói: “Bác sĩ, tôi muốn… làm thủ tục xuất viện…”.
“Cô Lương, tình hình hiện giờ của cô không thích hợp xuất viện, cô vẫn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức”, bác sĩ vội nói.
“Bác sĩ, đi làm giúp tôi đi, tôi về nhà tĩnh dưỡng… cũng được…”, Lương Huyền Mi nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà…”.
“Nhưng cái gì mà nhưng? Bảo ông đi làm thì mau đi làm đi, nhiều lời thế làm gì?”, Lương Bình Triều ở bên cạnh hét lên.
Bác sĩ đó thấy vậy do dự một lúc, cuối cùng không kiên trì nữa.
Chẳng mấy chốc, Lương Huyền Mi ngồi xe lăn rời khỏi bệnh viện cùng Lương Bình Triều.
Cùng lúc đó, Lâm Chính vội vàng quay về bệnh viện thành phố.
Vừa xuống xe, anh đã vào phòng phẫu thuật cùng với Vệ Yến.
Anh dùng gương mặt của thần y Lâm, nhiều người trong bệnh viện đều nhận ra anh.
“Thần y Lâm đến rồi!”.
“Thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm đến rồi!”.
Nhiều nhân viên y tế mỉm cười chào hỏi Lâm Chính.
Lâm Chính cũng gật đầu.
Theo anh thấy, mỗi nhân viên y tế đều đáng được trân trọng, không phân biệt cao thấp sang hèn.
Đợi đến được phòng phẫu thuật, Lâm Chính yên tĩnh ngồi trên ghế dài chờ đợi.
Người thân của bác sĩ Triệu cũng đến.
Bọn họ ôm nhau, thấp thỏm lo âu, không ít người rơi nước mắt.
“Không cần lo, bác sĩ Triệu sẽ không sao đâu”.
Lâm Chính đi tới, an ủi.
“Thần y Lâm, cậu nhất định phải nghĩ cách cứu con trai tôi!”, một bà lão khoảng sáu bảy mươi tuổi ôm Lâm Chính khóc lóc.
Lâm Chính vỗ vai bà ấy, nói: “Yên tâm, có tôi đây, không sao đâu”.
Bọn họ khóc càng dữ hơn.
Lúc này, Vệ Yến ở bên cạnh đưa camera giám sát vừa lấy được cho anh.
Lâm Chính xem qua camera giám sát, ánh mắt nghiêm nghị: “Đây là biển số xe của nhà họ Lương”.
“Nhà họ Lương sao? Chủ tịch Lâm, đây chắc chắn không phải trùng hợp”, Vệ Yến nghiêm túc nói.
Lâm Chính không nói gì.
Cạch!
Cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Một bác sĩ đi ra ngoài.
“Thần y Lâm!”, bác sĩ đó nhìn thấy Lâm Chính, hai mắt lập tức sáng lên.
“Tình hình của bác sĩ Triệu thế nào rồi?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
“À, không nguy hiểm tính mạng, nhưng cú va chạm làm ông ấy bị gãy xương nhiều chỗ trên cơ thể, không nghỉ ngơi sáu tháng đến một năm thì e là không thể hồi phục”, bác sĩ đó nói.
Những người thân của bác sĩ Triệu nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần người còn, những cái khác đều không đáng là gì.
“Chăm sóc thật tốt cho bác sĩ Triệu, tất cả viện phí tính cho Dương Hoa”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Thần y Lâm yên tâm, bác sĩ Triệu là báu vật của bệnh viện chúng tôi, sao chúng tôi có thể lơ là”, bác sĩ đó cười nói.
Lâm Chính gật đầu, sau đó nghiêng đầu nói với Vệ Yến: “Mau gọi cho Mã Hải, nói ông ấy báo Từ Thiên và Cung Hỉ Vân dẫn theo người, đích thân đến Yên Kinh canh giữ bệnh viện thành phố cho tôi, bảo đảm an toàn cho bác sĩ Triệu! Nếu có ai gây sự ở bệnh viện thì đuổi ra ngoài hết cho tôi!”.
“Vâng thưa Chủ tịch Lâm”, Vệ Yến gật đầu.
“Thần y Lâm, vậy là sao? Chỉ là tai nạn giao thông bình thường, sao anh lại hành động khoa trương như vậy?”, bác sĩ đó ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính không giải thích.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên.
Nhìn lại thì là Lương Huyền Mi gọi tới.
Điều này khiến Lâm Chính cảm thấy rất bất ngờ.
“Huyền Mi, sao em lại gọi cho anh? Bây giờ anh đang ở bệnh viện, anh sẽ đến phòng bệnh của em ngay”, Lâm Chính nói.
“Không cần đâu anh, em ra viện rồi”, Lương Huyền Mi ở đầu bên kia điện thoại yếu ớt nói.
“Ra viện? Ai cho em ra viện đấy?”, Lâm Chính buồn bực, nghiêm túc quát lên: “Bây giờ sức khỏe của em vẫn chưa hồi phục, mau quay lại đây cho anh! Sao em lại tùy hứng như vậy?”.
Lương Huyền Mi do dự một lúc, giọng nói chứa đựng nỗi đau khổ.
“Anh… Bây giờ em đang ở bên Tây Giang ở Yên Kinh, anh có thời gian không… Em muốn gặp anh…”.
Cô ta vừa dứt lời, vẻ mặt Lâm Chính cứng đờ.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.