Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 911-914
Chương 911: Các người chuẩn bị xong hết chưa?
Người đó nghe vậy, hơi thở trở nên run rẩy, vội nói: “Thần y Lâm, cậu… cậu không được vô lý như vậy. Tôi thật sự không làm cô Lương bị thương, thậm chí lúc bà già độc ác đánh cô Lương, tôi còn lên tiếng ngăn cản!”.
“Tôi mặc kệ, bây giờ em gái tôi đang nằm trong bệnh viện, tôi phải đòi lại công bằng cho cô ấy. Nếu các người không báo tên người đã làm cô ấy bị thương ra đây, hôm nay mấy người sẽ phải nằm trên cáng ra khỏi căn phòng này”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó cầm một chiếc ghế đặt ở lối ra phòng họp, ngồi thẳng xuống, nhắm mắt lại.
Anh vừa nói ra lời ngông cuồng như vậy, ngay lập tức khiến đám người ở đây tức giận mà không thể phát tiết.
Trịnh Tử Nhã cũng vô cùng tức giận.
Ở đây là Hiệp hội Võ thuật!
Bất kể là ai, dù là thiên kiêu đến đây cũng phải cung kính, tuân theo quy củ, thần y Lâm này là sao? Chẳng lẽ anh ta cho rằng người ở đây đều dễ ức hiếp?
“Thần y Lâm, tôi phải thừa nhận Dương Hoa và thế lực trong tay anh không tầm thường, nhưng tôi hi vọng anh có thể nhận rõ bây giờ anh đang đứng ở đâu. Nơi đây không phải chỗ cho anh muốn làm gì thì làm!”, Trịnh Tử Nhã quát lên.
“Đúng vậy! Thần y Lâm, mỗi một người đứng đây đều là chủ một môn phái, hoặc là trưởng một gia tộc, ai mà không được người người tôn trọng kính ngưỡng? Ai mà không có sức mạnh to lớn, quyền thế ngút trời? Tuy cậu có lý, nhưng cũng không được làm càn như thế!”.
“Cậu đúng là quá đáng!”.
“Tôi không tin một mình cậu có thể đối phó với nhiều người chúng tôi!”.
“Thần y Lâm! Chúng tôi cộng lại cũng đã trên một nghìn tuổi, chẳng lẽ còn sợ một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mới ngoài hai mươi tuổi như cậu sao? Chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi chúng tôi để đâu?”.
“Không sai! Cậu đừng nghĩ chúng tôi dễ bắt nạt!”.
Bọn họ tràn đầy căm phẫn, đua nhau nói.
Trịnh Tử Nhã thấy vậy cũng có thêm lòng tin, lạnh lùng nói: “Thần y Lâm, anh nghe thấy rồi chứ? Chuyện đánh tàn phế Lương Huyền Mi chỉ là chúng tôi làm theo quy tắc của Hiệp hội Võ thuật. Nếu anh muốn đòi lại công bằng cho em gái anh, cũng được, nhưng phải xem anh có bản lĩnh đó không! Võ giả đều nói chuyện bằng nắm đấm, nắm đấm của anh đủ mạnh thì người ở đây đều nghe theo anh!”.
“Vậy là các người không nói đúng không?”.
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi”, Trịnh Tử Nhã cười nhạt.
“Vậy được”.
Lâm Chính đứng dậy.
Người xung quanh vô thức lùi về sau một bước, nhìn anh với ánh mắt đầy nghiêm nghị.
“Các người chuẩn bị xong hết chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Cậu thật sự muốn đấu với chúng tôi?”, người phụ nữ kia khó mà tin được, hạ thấp giọng quát hỏi.
“Các người chuẩn bị xong hết chưa?”, Lâm Chính lặp lại lần nữa.
“Hừ, thằng nhóc này không biết trời cao đất dày, cậu ta muốn đánh với chúng ta, không có lý nào chúng ta lại sợ cậu ta! Đã vậy thì mọi người cùng nhau xông lên đi! Tôi không tin chúng ta nhiều người như vậy mà không giải quyết được một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch!”, một người tức giận nói.
“Lên!”.
Những người khác đồng loạt hô lên, sau đó lao thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không hề khách sáo, vung tay.
Vù vù vù vù…
Vô số ánh sáng bay ra từ tay anh, tựa như sao băng.
“Cẩn thận, là châm bạc!”.
Một ông già hét lên.
Bọn họ đều vội vàng tránh né.
Dù vậy vẫn có hai người không kịp tránh, bị châm đâm trúng, ngay tức khắc không thể động đậy được nữa.
“Ngân Châm Phong Huyệt!”.
Trịnh Tử Nhã kinh ngạc kêu lên.
Lâm Chính lao vọt tới trước mặt hai người đó, tốc độ cực kỳ nhanh, hai tay làm đao vô cùng sắc bén đánh lên tứ chi của hai người đó.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
…
Tiếng xương gãy không ngừng vang lên.
“Á!”.
Hai người kêu lên thảm thiết, cơn đau dữ dội khiến bọn họ sắp ngất đi. Hai tay hai chân bọn họ bị gãy xương, chẳng còn sức chiến đấu, nằm liệt ra đất.
Nhìn thấy cảnh này, người xung quanh đều biến sắc.
Vừa ra tay đã có hai người gục xuống.
Thần y Lâm này cũng thật đáng sợ…
“Khốn nạn!”.
Trịnh Tử Nhã vô cùng tức giận, nhón mũi chân, bay về phía Lâm Chính nhanh như cơn gió, một tay uyển chuyển như rắn nhắm thẳng vào tim anh.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, cũng đánh một chưởng về phía Trịnh Tử Nhã.
Ầm!
Hai chưởng đối chọi nhau.
Sức mạnh to lớn tác động lên người Trịnh Tử Nhã.
Trịnh Tử Nhã âm thầm kinh hãi, cả người bị sức mạnh đáng sợ đẩy ra sau, cơ thể lảo đảo.
Lâm Chính thừa thế xông lên, chuẩn bị giải quyết thư ký Trịnh này trước.
Nhưng giây sau, người xung quanh đột nhiên tấn công, bao vây lấy anh.
“Thằng nhãi, ngông cuồng!”.
“Hứng đòn Chấn Thiên Chưởng của tôi đi!”.
“Chịu chết đi!”.
Tiếng gào điên cuồng vang lên.
Các cao thủ xung quanh vung quyền và chưởng, tấn công về phía Lâm Chính một cách mạnh mẽ.
Một người khó chống lại số đông.
Nếu tất cả mọi người cùng nhau ra tay, Lâm Chính sẽ không thể kịp thời chống đỡ.
Cho dù đỡ được đòn tấn công bên này thì cũng không thể đỡ được đòn tấn công bên khác.
Chắc chắn Lâm Chính sẽ phải hứng chịu quyền cước của bọn họ.
Trịnh Tử Nhã thấy vậy hai mắt sáng lên, cũng bất chấp trên người còn sức mạnh đáng sợ chưa tan, cố gắng chuyển động bước chân, tấn công về phía Lâm Chính.
Thế tấn công ùn ùn kéo tới quả thật khiến người ta tuyệt vọng.
Lâm Chính thấy vậy thì bất chợt thu tay, cơ thể dừng lại, đứng yên tại chỗ đợi đòn tấn công từ bốn phía ập đến.
Bọn họ nhìn thấy vậy đều không khỏi ngạc nhiên.
Thần y Lâm này… định làm gì?
Chương 912: Chỉ thế thôi sao
Thần y Lâm bỗng nhiên dừng tay không nằm trong dự liệu của bọn họ.
Chẳng lẽ… cậu ta bỏ cuộc rồi?
Bọn họ ngơ ngác nghĩ trong lòng, nhưng sức mạnh trên tay không dừng lại, tất cả đánh mạnh lên người Lâm Chính.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Từng tiếng động nặng nề liên tục vang lên.
Tất cả quyền cước đều rơi lên người Lâm Chính.
Sức mạnh mãnh liệt bao phủ toàn thân.
Nhưng… cơ thể Lâm Chính lại không nhúc nhích.
Dù quyền cước có mạnh thế nào cũng không thể lay chuyển cơ thể anh…
Dường như… tất cả quyền cước đều đánh vào tấm thép…
“Cái gì?”.
Bọn họ ngạc nhiên.
Trịnh Tử Nhã cũng kinh ngạc.
“Các người chỉ có chút sức lực thế thôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói, sắc mặt dữ tợn, hai tay làm đao đánh về phía những tay chân còn đang dừng trên người mình.
“Không hay, thu chiêu!”.
Trịnh Tử Nhã vội vã hét lên.
Bọn họ giật mình, vội vàng thu chiêu, nhưng có vài người vẫn chậm một nhịp.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Rắc!
…
Tiếng xương gãy vang lên.
Tay chân những người đó bị bàn tay như đao đánh trúng, ai cũng cong người chín mươi độ, xương nứt gãy, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Tiếng kêu la thảm thiết cũng theo đó vang lên.
“Khốn nạn!”.
Trịnh Tử Nhã vô cùng tức giận, cũng dùng tay làm đao đánh về phía cổ Lâm Chính.
Nhưng tay cô ta còn chưa đến gần, Lâm Chính đã nhanh chân hơn một bước, đá về phía ngực Trịnh Tử Nhã.
Vù!
Trịnh Tử Nhã bay ngược về sau, đâm vào cửa phòng họp, phá nát cửa. Cả người lẫn cửa đều ngã rầm xuống đất, khóe miệng tràn máu, cực kỳ chật vật.
“A?”.
Người xung quanh đều biến sắc.
“Từ lâu đã có lời đồn thần y Lâm là một y võ, bây giờ xem ra đúng vậy thật. Cậu ta không những có y thuật cao siêu, mà võ thuật cũng cực kỳ đáng sợ. Các vị, chúng ta còn đấu tiếp e rằng sẽ chẳng bên nào được lợi”, một ông lão có vẻ mặt nghiêm nghị, khản giọng nói.
Thật ra ông ta đã nói rất khéo.
Chẳng bên nào được lợi?
Đó chỉ là nói dễ nghe một chút.
Với thực lực Lâm Chính đang thể hiện ra, những người này hoàn toàn không đủ tư cách để nói chẳng bên nào được lợi.
Ông lão chỉ đang nhắc nhở mọi người đừng đánh nữa, rút lui sớm mới là cách tốt nhất.
Những người của Hiệp hội Võ thuật này đều khá sĩ diện, dù đã đến lúc này, nói chuyện cũng phải để ý mặt mũi…
“Nếu vậy thì đúng là không cần phải liều mạng nữa. Nhưng chúng ta không có muốn đấu, e là cũng không được, thần y Lâm sẽ không đồng ý”, người phụ nữ kia cắn răng nói.
Ông lão nhìn chằm chằm thần y Lâm, khẽ quát lên: “Thần y Lâm, tôi khuyên cậu nên dừng ở đây thì tốt hơn. Nếu cậu không đánh tiếp nữa, người của Hiệp hội Võ thuật sẽ không vây công cậu. Có lẽ cậu có thể đấu được chúng tôi, nhưng cậu có thể đấu được cả Hiệp hội Võ thuật không?”.
“Vậy sao ông biết tôi không đấu lại? Có cần… thử xem không?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn ông ta.
“Thần y Lâm, cậu cố chấp như vậy sao?”, ông lão âm thầm cắn răng, hơi tức giận.
“Không phải tôi cố chấp, mà là mấy người cố chấp. Vốn dĩ nhiều người trong các ông không nhất thiết phải chịu tàn phế như vậy, nhưng các người lại không buông bỏ được thể diện, tự cho mình là đúng, không chịu thừa nhận tội trạng của mình nên mới làm đến mức này! Chuyện này không trách được ai khác!”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Cậu…”.
“Thần y Lâm, cậu đừng tưởng là chúng tôi sợ cậu! Nếu dồn chúng tôi quá mức, ai thắng ai thua còn chưa chắc!”, một người đàn ông phẫn nộ hét lên.
“Không phải tôi nói rồi sao? Thử xem!”.
“Được! Cậu đừng hối hận! Mọi người, chúng ta xông lên!”.
Tiếng quát giận vang lên, bọn họ lại lao vọt tới lần nữa.
Lần này Lâm Chính lại không tránh né, mà đánh thẳng chính diện.
Một người trong số họ vung quyền, quyền kình to lớn, vô cùng bá đạo.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không sợ, cũng đánh ra một quyền.
Rầm!
Hai quyền giao nhau một cách mạnh mẽ.
Nắm đấm của người đó bỗng chốc nứt gãy, tiếng xương gãy vang lên, bị đánh bay ra xa mười mấy mét, đâm vào tường, nửa đoạn cơ thể xuyên ra ngoài cửa sổ.
Một người nữa lại đạp về phía thân dưới Lâm Chính.
Lâm Chính cũng nhấc chân đá tới.
Rắc.
Bắp chân người đó bị đá gãy ngay lập tức, tiếng la thảm thiết vang vọng trời xanh.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, tóm lấy vai và cổ người đó nâng ngang người lên, ngăn chặn quyền cước như mưa bão ở đầu bên kia.
Ầm! Ầm! Ầm…
Một loạt quyền cước còn chưa dừng lại, người đó đã không ngừng nôn ra máu, hôn mê ngay tại chỗ.
“La sư phụ!”.
Mấy người sốt ruột hét lên.
Giây lát sau, Lâm Chính lại ném thi thể tới.
Vù vù vù…
Mấy châm bạc giống như sao băng bay ra từ sau thi thể, đâm vào mấy võ giả ở trước mặt một cách chuẩn xác.
Trong nháy mắt, những người này đã cứng đờ người, không động đậy gì được.
Trịnh Tử Nhã ở bên kia vừa mới khó khăn đứng dậy, nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt cứng đờ.
Sau khi trúng Ngân Châm Phong Huyệt, những người đó biến thành con cừu đợi chặt chém.
Lâm Chính không hề nương tay, xông tới, quyền cước giáng thẳng xuống xương tay xương chân của bọn họ.
Rắc.
Rắc.
Rắc…
Tay chân của bọn họ đều bị đánh gãy.
“Á!”.
Bọn họ nằm trên đất, điên cuồng gào thét, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ khổ sở.
Đến đây, trong phòng họp trừ Trịnh Tử Nhã và Lâm Chính, không còn ai có thể đứng vững.
Chương 913: Anh dám đánh tôi?
Trịnh Tử Nhã ngơ ngác nhìn phòng họp tan hoang, đầu óc trống rỗng.
Cô ta đã bao giờ nghĩ tới thực lực của thần y Lâm… lại đáng sợ đến mức này…
Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Người được cô ta mời đến tham gia hội nghị, ai không phải nhà võ thuật nổi danh một phương, ai không phải cao thủ hàng đầu?
Thế mà bây giờ, bọn họ lại bị một người trẻ tuổi giải quyết nhanh gọn như vậy.
Trịnh Tử Nhã hít một hơi khí lạnh, cảm thấy như mình đang nằm mơ.
“Được rồi, thư ký Trịnh, đến lượt cô rồi!”.
Lâm Chính phủi bụi trên Âu phục, đi về phía Trịnh Tử Nhã.
Trịnh Tử Nhã sợ đến mức lùi lại liên tục, gương mặt trắng bệch.
“Thần y Lâm, dừng… dừng tay… tôi… tôi… tôi là người của Hiệp hội Võ thuật! Nếu anh dám làm tôi bị thương… anh sẽ là kẻ địch của Hiệp hội Võ thuật. Hiệp hội Võ thuật chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào trừng trị anh!”, Trịnh Tử Nhã run rẩy hét lên.
“Cô cảm thấy tôi sẽ quan tâm chuyện này sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn chằm chằm Trịnh Tử Nhã.
Trịnh Tử Nhã run lẩy bẩy, thấy Lâm Chính đã đến trước mặt mình thì vung tay đánh tới.
Nhưng sao cô ta có thể là đối thủ của Lâm Chính? Tay vừa đánh tới đã bị Lâm Chính giữ chặt, bàn tay dừng nơi ngực Lâm Chính nửa tấc, không tiến thêm được nữa…
Sức mạnh và tốc độ của Lâm Chính… đúng là đáng sợ!
Bàn tay anh hơi dùng sức.
“Á…”, Trịnh Tử Nhã phát ra tiếng gào thảm thiết.
“Cô phế bỏ võ công của em gái tôi, vậy tôi phế bỏ võ công của cô cũng không sao đúng không?”.
“Không… Đừng… Đừng… Tôi biết sai rồi, tha cho tôi đi thần y Lâm! Cầu xin anh tha cho tôi!”, Trịnh Tử Nhã khóc lóc.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, một tay đã đặt lên vai cô ta.
Trịnh Tử Nhã biết y thuật của Lâm Chính, chắc chắn anh biết kỳ kinh bát mạch trong cơ thể con người, muốn phế võ công của cô ta đúng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vừa nghĩ tới võ học mình vất vả tu luyện hai mươi mấy năm nay lại hóa thành bọt biển, tinh thần cô ta hoàn toàn suy sụp.
Từ nhỏ cô ta đã rất mạnh mẽ, tất cả đều dựa vào võ học của mình.
Đầu cô ta như sắp nổ tung.
“Cứu mạng! Ai cứu tôi với! Cứu tôi với!”, Trịnh Tử Nhã không thể chịu đựng nổi nữa, bắt đầu gào lên xé họng.
Nhiều người của Hiệp hội Võ thuật đều nghe thấy, tất cả đều chạy lên phòng họp tầng hai.
Lúc đó, một giọng nói hùng hồn vang vọng truyền đến.
“Thần y Lâm, hãy dừng tay! Tha cho thư ký Trịnh một lần đi!”.
Giọng nói đó vừa vang lên, cửa sổ của phòng họp bị phá ra, một bóng người bay vào nhanh như tia chớp.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn lại, một người đàn ông trung niên mặc áo thời Đường đã đứng ở sau lưng mình.
Tốc độ này… Thân pháp này!
Người đến không đơn giản!
“Hội trưởng Ngô! Thật may quá! Mau cứu tôi! Hội trưởng Ngô! Xin hãy cứu tôi!”, thư ký Trịnh như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, kích động đến mức cả người run rẩy, vội hét lên.
Hóa ra người đàn ông mặc áo thời Đường này chính là Ngô Khai Sầu, hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật.
“Hội trưởng Ngô!”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn ông ta.
“Thần y Lâm, tôi đã biết chuyện. Chuyện này là thư ký Trịnh có hơi quá đáng, tôi sẽ trừng phạt cô ta. Nhưng dù thế nào, xin cậu hãy tha cho thư ký Trịnh một lần, không thể phế võ công của cô ta!”, Hội trưởng Ngô vội nói.
“Giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền. Thư ký Trịnh phế võ công của em gái tôi, tôi phế cô ta chỉ là trừ nợ mà thôi! Có gì không đúng sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Thần y Lâm, cậu nói đúng, thật ra chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. Tôi vừa mới về Yên Kinh, vừa mới biết được chuyện này. Tôi không quản lý tốt thư ký Trịnh, để cô ta hành động tùy tiện, tôi xin lỗi cậu. Còn chuyện của cô Lương Huyền Mi, tôi sẽ xin lỗi riêng cô ấy. Ngoài ra, tôi sẵn lòng lấy Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao mà Hiệp hội Võ thuật chúng tôi cất giữ tặng cho cô Lương, trợ giúp cô ấy khôi phục”.
“Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao? Ông lại có cả món đồ như thế?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
“Thần y Lâm là thần y, chắc chắn cũng biết vật này. Tôi nghĩ không ai rõ về nó hơn cậu!”, Hội trưởng Ngô mỉm cười nói.
“Đương nhiên tôi biết”, Lâm Chính gật đầu.
Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao này từng xuất hiện trên ti vi.
Thật ra rất nhiều thứ trên tivi đều bắt nguồn từ cuộc sống thật, Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cũng vậy.
Công thức chế tạo nó đến nay không được mấy ai hay biết, hơn nữa, dược liệu chế tạo Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cũng vô cùng đặc biệt. Chính vì vậy mà sản lượng thuốc này ít đến đáng thương, dù là Lâm Chính cũng chưa chắc có thể có được.
Vốn dĩ anh đang định dùng Sâm Vương để chữa trị cho Lương Huyền Mi, nhưng anh không thể bảo đảm Lương Huyền Mi sẽ được chữa lành hoàn toàn.
Tuy nhiên, nếu có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao thì mọi thứ đều có khả năng.
“Vật này quý giá như vậy, nếu ông thật sự bằng lòng giao cho tôi, đương nhiên tôi sẽ tha cho thư ký Trịnh. Thế này đi, một tay giao người, một tay giao vật, thế nào?”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Không thành vấn đề!”.
Hội trưởng Ngô gật đầu, lập tức ra hiệu cho thuộc hạ đi lấy.
Khoảng mười phút sau, một người của Hiệp hội Võ thuật nâng chiếc hộp dài màu đen đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính không nhận, chỉ quát khẽ: “Mở ra!”.
Người đó do dự một lúc, vẫn mở hộp ra.
Lâm Chính nhìn lướt qua, đồng thời khẽ hít ngửi.
“Thần y Lâm cứ yên tâm, cậu là thần y, sao tôi dám dùng thuốc giả để lừa cậu chứ?”, Hội trưởng Ngô mỉm cười nói.
“Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn”, Lâm Chính nói.
“Vậy thần y Lâm có kết quả chưa?”.
“Là hàng thật”.
Lâm Chính nhận lấy Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, cất nó vào túi.
“Này, anh… anh còn không mau buông tôi ra?”, thư ký Trịnh giãy giụa hét lên.
“Không vội!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đột nhiên tát cho thư ký Trịnh hai bạt tai.
Bốp bốp!
Tiếng động to rõ vang lên.
Gò má của thư ký Trịnh lập tức sưng lên.
“Anh… Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi?”, thư ký Trịnh run rẩy chỉ vào Lâm Chính.
“Cô có ý kiến gì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn cô ta.
Thư ký Trịnh run rẩy cả người, mất đi tiếng nói.
“Cô đánh em gái tôi hai bạt tai trước mặt mọi người, bây giờ tôi cũng đánh cô hai bạt tai trước mặt mọi người, không phải chúng ta huề rồi sao?”, Lâm Chính nói, sau đó tay dùng sức đẩy thư ký Trịnh đi.
Thư ký Trịnh lảo đảo mấy bước, ngã xuống đất, người bên cạnh vội vàng tiến đến dìu thư ký Trịnh.
“Đánh! Đánh chết anh ta cho tôi!”, thư ký Trịnh ôm mặt gào lên thảm thiết.
Bọn họ định xông lên.
“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.
Hội trưởng Ngô quát lớn.
Người xung quanh dừng bước, nhìn sang ông ta.
“Hội trưởng Ngô, người này làm Hiệp hội Võ thuật chúng ta mất hết mặt mũi, quyết không thể bỏ qua cho anh ta!”, thư ký Trịnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, vẻ sợ hãi trên mặt cô ta đã biến mất hết.
Có Hội trưởng Ngô chống lưng có khác.
“Thư ký Trịnh, cô đúng là khiến người ta thất vọng! Mặt mũi? Mặt mũi dựa vào những thứ này để có được sao? Đức hạnh của cô đâu? Phẩm hạnh của cô đâu? Mất hết rồi à?”, Hội trưởng Ngô nhìn thư ký Trịnh đầy thất vọng.
“Hội trưởng…”, thư ký Trịnh há miệng.
Hội trưởng Ngô bình tĩnh nói: “Nghe đây, từ hôm nay trở đi, cô Trịnh Tử Nhã không còn đảm nhiệm thư ký của Hiệp hội Võ thuật nữa”.
Chương 914: Lập tức xin lỗi
Lời nói của hội trưởng Ngô khiến đám đông ngạc nhiên. Thư ký Trịnh có hơi ngông nghênh, nhưng những gì cô ta làm đều là vì hiệp hội võ thuật.
Hơn nữa bao năm qua, hiệp hội có được quy mô như hôm nay chắc chắn phải kể đến công lao của Trịnh Tử Nhã.Hội trưởng Ngô điên rồi sao? Tự dưng lại cách chức của Trịnh Tử Nhã…
Đám đông nhìn hội trưởng Ngô bằng vẻ không dám tin. Trịnh Tử Nhã nghe như sét đánh ngang tai, nhìn chăm chăm một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
“Thần y Lâm, tôi sẽ tiếp tục công việc, nghiêm túc chỉnh đốn hiệp hội võ thuật, chắc chắn sẽ không để hiệp hội oanh tặc như vậy nữa. Cậu yên tâm”, hội trưởng Ngô nghiêm túc nói.
“Hội trưởng Ngô đã nói như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, tôi chào nhé”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi quay người đi ra hành lang. Đối phương đã thể hiện thành ý như vậy thì Lâm Chính cũng không so đo làm gì.
Lúc này đám đông vây kín bên ngoài hành lang. Thấy Lâm Chính bước ra ai cũng tỏ vẻ tức giận, không chịu nhường đường.
“Tránh cả ra”, hội trưởng Ngô quát.
“Nhưng…hội trưởng”, có người cảm thấy không cam tâm, vội kêu lên.
“Còn muốn tôi lặp lại à?”, hội trưởng Ngô đanh mặt và trầm giọng. Người kia bèn nghiến răng, đành phải rời ra. Đám đông nhanh chóng nhường đường.
Lâm Chính phủi bụi trên người, sải bước đi ra khỏi hiệp hội võ thuật. Tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt đầy căm phẫn. Lâm Chính bước tới trước cửa...
“Ấy? Thần y Lâm à, anh đã gặp thư ký Trịnh chưa?”, người bảo vệ bước tới, tỏ vẻ nhiệt tình hỏi han.
“Đã gặp Trịnh Tử Nhã rồi, có điều sau này chắc cô ta không còn là thư ký của mọi người nữa đâu”, Lâm Chính nói xong bèn ngồi lên xe rời đi.
“Thần y Lâm nói vậy là có ý gì?”, người bảo vệ gãi đầu. Bỗng nhiên anh ta nhớ ra điều gì đó bèn chạy tới và hét lớn: “Thần y Lâm, anh vẫn chưa ký tên cho tôi nữa”.
Thế nhưng Lâm Chính đã biến mất.
Trong phòng họp...
“Hội trưởng Ngô, ông làm gì vậy? Ông có biết chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới hiệp hội như thế nào không?”, thư ký Trịnh tức giận quát lên. Thế nhưng đối phương chẳng hề bận tâm.
“Thư ký Trịnh, tôi biết cô tức giận nhưng tôi cũng bất lực. Thần y Lâm là người mà chúng ta không thể động vào được”, hội trưởng Ngô lắc đầu thở dài.
“Không phải chỉ là một bác sĩ quèn sao? Tại sao hiệp hội phải sợ anh ta chứ? Chúng ta hoạt động ở Yên Kinh lâu như vậy, tới mức thâm căn cố đến, quan hệ lại rộng mà lại sợ một kẻ các ké tới từ nơi khác sao? Tại sao lại phải sợ anh ta chứ? Tại sao”, Trịnh Tử Nhã cảm thấy vô cùng đau khổ. Cô ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy.
“Thư ký Trịnh, cô căn bản không hề hay biết về sự khủng khiếp của thần y Lâm. Cô có biết thuốc tăng tuổi thọ của cậu ấy không”, hội trưởng Ngô trầm giọng.
Trịnh Tử Nhã nghe thấy vậy thì giật mình. Dường như cô ta nhớ ra điều gì đó nên sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Ông đừng nói với tôi là thuốc đó do thần y Lâm tạo ra đấy nhé!”
“Tôi từng tiếp xúc với nhà họ Hạ. Trong một lần nói chuyện đã vô tình biết được. Nhà họ Hạ là đại lý cho thuốc tăng tuổi thọ. Giờ đây có tới một nửa người của Yên Kinh đều mong có được thuốc đó. Nếu cô đối đầu với thần y Lâm thì tức là đối đầu với một nửa người của Yên Kinh đó. Cô cảm thấy có cần phải như vậy không?”, hội trưởng Ngô trầm giọng.
Trịnh Tử Nhã tái mặt. Một lúc sau mới nói ra được một câu: “Mối quan hệ của hiệp hội chiếm cả nửa Yên Kinh, hà tất…phải sợ…”
“Thế nhưng chỉ riêng chuyện này đã khiến cho chúng ta phải điều động mối quan hệ gây dựng bao nhiêu năm qua rồi, hơn nữa tới khi đó khéo còn được chẳng bằng mất. Cô cảm thấy…đáng không?”, hội trưởng Ngô hỏi ngược lại.
Trịnh Tử Nhã im lặng.
“Hơn nữa, không ai có thể chống lại được sức hấp dẫn của thuốc đó. Những người mà tôi quen cũng rất muốn có được nó. Cô cảm thấy giữa chúng ta và thuốc tăng tuổi thọ thì họ sẽ chọn bên nào?”, ông ta nói tiếp.
Trịnh Tử Nhã cúi đầu, một lúc sau cô ta mới nói tiếp: “Thôi được…chuyện này tới đây vậy!”
“Không…vẫn chưa kết thúc đâu", hội trưởng Ngô nhìn cô ta chăm chăm: “Cô phải lập tức lựa chọn lễ lạt, tới bệnh viện xin lỗi cô Lương Huyền Mi. Hơn nữa phải nhận được sự tha thứ của cô ấy nữa. Cô rõ chưa?”
“Hội trưởng Ngô, ông điên rồi. Ông muốn hủy hoại cả tôi sao?”, Trịnh Tử Nhã gào lên.
“Tôi không hề bị điên!”
Hội trưởng Ngô nhìn chăm chăm Trương Tử Nhã, lạnh lùng nói: “Cô phải đi, nếu không thì đừng ở lại hiệp hội nữa!”
“Cái gì?”, Trịnh Tử Nhã nghe như sét đánh ngang tai, cô ta đứng ngây người.
“Chuyện này không có gì phải bàn bạc thêm nữa. Nó vốn là họa cô gây ra. Chiều nay, tôi hi vọng cô có thể xuất hiện ở bệnh viện. Cô tự làm đi”, hội trưởng lạnh lùng phất tay và quay người rời đi.
Đám đông nhìn Trịnh Tử Nha bằng vẻ kỳ dị. Cô ta đứng ngây ra một hồi lâu mới hoàn hồn.
Xin lỗi sao? Cô ta là ai chứ? Chẳng lẽ lại phải cúi đầu trước một con nhóc? Vậy thì cô ta khác gì bị cả Yên Kinh cười vào mặt và chẳng còn chút uy tín nào ở hiệp hội? Cô ta không thể chấp nhận điều đó được.
“Sắp xếp cho tôi một chiếc xe”, Trịnh Tử Nhã nói.
“Vâng, cô tới bệnh viện phải không?”
“Bệnh viện? Không! Tôi muốn về nhà trước!”, Trịnh Tử Nhã hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra và bấm số.
Cô ta nhìn chăm chăm vào màn hình…
Người đó nghe vậy, hơi thở trở nên run rẩy, vội nói: “Thần y Lâm, cậu… cậu không được vô lý như vậy. Tôi thật sự không làm cô Lương bị thương, thậm chí lúc bà già độc ác đánh cô Lương, tôi còn lên tiếng ngăn cản!”.
“Tôi mặc kệ, bây giờ em gái tôi đang nằm trong bệnh viện, tôi phải đòi lại công bằng cho cô ấy. Nếu các người không báo tên người đã làm cô ấy bị thương ra đây, hôm nay mấy người sẽ phải nằm trên cáng ra khỏi căn phòng này”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó cầm một chiếc ghế đặt ở lối ra phòng họp, ngồi thẳng xuống, nhắm mắt lại.
Anh vừa nói ra lời ngông cuồng như vậy, ngay lập tức khiến đám người ở đây tức giận mà không thể phát tiết.
Trịnh Tử Nhã cũng vô cùng tức giận.
Ở đây là Hiệp hội Võ thuật!
Bất kể là ai, dù là thiên kiêu đến đây cũng phải cung kính, tuân theo quy củ, thần y Lâm này là sao? Chẳng lẽ anh ta cho rằng người ở đây đều dễ ức hiếp?
“Thần y Lâm, tôi phải thừa nhận Dương Hoa và thế lực trong tay anh không tầm thường, nhưng tôi hi vọng anh có thể nhận rõ bây giờ anh đang đứng ở đâu. Nơi đây không phải chỗ cho anh muốn làm gì thì làm!”, Trịnh Tử Nhã quát lên.
“Đúng vậy! Thần y Lâm, mỗi một người đứng đây đều là chủ một môn phái, hoặc là trưởng một gia tộc, ai mà không được người người tôn trọng kính ngưỡng? Ai mà không có sức mạnh to lớn, quyền thế ngút trời? Tuy cậu có lý, nhưng cũng không được làm càn như thế!”.
“Cậu đúng là quá đáng!”.
“Tôi không tin một mình cậu có thể đối phó với nhiều người chúng tôi!”.
“Thần y Lâm! Chúng tôi cộng lại cũng đã trên một nghìn tuổi, chẳng lẽ còn sợ một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mới ngoài hai mươi tuổi như cậu sao? Chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi chúng tôi để đâu?”.
“Không sai! Cậu đừng nghĩ chúng tôi dễ bắt nạt!”.
Bọn họ tràn đầy căm phẫn, đua nhau nói.
Trịnh Tử Nhã thấy vậy cũng có thêm lòng tin, lạnh lùng nói: “Thần y Lâm, anh nghe thấy rồi chứ? Chuyện đánh tàn phế Lương Huyền Mi chỉ là chúng tôi làm theo quy tắc của Hiệp hội Võ thuật. Nếu anh muốn đòi lại công bằng cho em gái anh, cũng được, nhưng phải xem anh có bản lĩnh đó không! Võ giả đều nói chuyện bằng nắm đấm, nắm đấm của anh đủ mạnh thì người ở đây đều nghe theo anh!”.
“Vậy là các người không nói đúng không?”.
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi”, Trịnh Tử Nhã cười nhạt.
“Vậy được”.
Lâm Chính đứng dậy.
Người xung quanh vô thức lùi về sau một bước, nhìn anh với ánh mắt đầy nghiêm nghị.
“Các người chuẩn bị xong hết chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Cậu thật sự muốn đấu với chúng tôi?”, người phụ nữ kia khó mà tin được, hạ thấp giọng quát hỏi.
“Các người chuẩn bị xong hết chưa?”, Lâm Chính lặp lại lần nữa.
“Hừ, thằng nhóc này không biết trời cao đất dày, cậu ta muốn đánh với chúng ta, không có lý nào chúng ta lại sợ cậu ta! Đã vậy thì mọi người cùng nhau xông lên đi! Tôi không tin chúng ta nhiều người như vậy mà không giải quyết được một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch!”, một người tức giận nói.
“Lên!”.
Những người khác đồng loạt hô lên, sau đó lao thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không hề khách sáo, vung tay.
Vù vù vù vù…
Vô số ánh sáng bay ra từ tay anh, tựa như sao băng.
“Cẩn thận, là châm bạc!”.
Một ông già hét lên.
Bọn họ đều vội vàng tránh né.
Dù vậy vẫn có hai người không kịp tránh, bị châm đâm trúng, ngay tức khắc không thể động đậy được nữa.
“Ngân Châm Phong Huyệt!”.
Trịnh Tử Nhã kinh ngạc kêu lên.
Lâm Chính lao vọt tới trước mặt hai người đó, tốc độ cực kỳ nhanh, hai tay làm đao vô cùng sắc bén đánh lên tứ chi của hai người đó.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
…
Tiếng xương gãy không ngừng vang lên.
“Á!”.
Hai người kêu lên thảm thiết, cơn đau dữ dội khiến bọn họ sắp ngất đi. Hai tay hai chân bọn họ bị gãy xương, chẳng còn sức chiến đấu, nằm liệt ra đất.
Nhìn thấy cảnh này, người xung quanh đều biến sắc.
Vừa ra tay đã có hai người gục xuống.
Thần y Lâm này cũng thật đáng sợ…
“Khốn nạn!”.
Trịnh Tử Nhã vô cùng tức giận, nhón mũi chân, bay về phía Lâm Chính nhanh như cơn gió, một tay uyển chuyển như rắn nhắm thẳng vào tim anh.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, cũng đánh một chưởng về phía Trịnh Tử Nhã.
Ầm!
Hai chưởng đối chọi nhau.
Sức mạnh to lớn tác động lên người Trịnh Tử Nhã.
Trịnh Tử Nhã âm thầm kinh hãi, cả người bị sức mạnh đáng sợ đẩy ra sau, cơ thể lảo đảo.
Lâm Chính thừa thế xông lên, chuẩn bị giải quyết thư ký Trịnh này trước.
Nhưng giây sau, người xung quanh đột nhiên tấn công, bao vây lấy anh.
“Thằng nhãi, ngông cuồng!”.
“Hứng đòn Chấn Thiên Chưởng của tôi đi!”.
“Chịu chết đi!”.
Tiếng gào điên cuồng vang lên.
Các cao thủ xung quanh vung quyền và chưởng, tấn công về phía Lâm Chính một cách mạnh mẽ.
Một người khó chống lại số đông.
Nếu tất cả mọi người cùng nhau ra tay, Lâm Chính sẽ không thể kịp thời chống đỡ.
Cho dù đỡ được đòn tấn công bên này thì cũng không thể đỡ được đòn tấn công bên khác.
Chắc chắn Lâm Chính sẽ phải hứng chịu quyền cước của bọn họ.
Trịnh Tử Nhã thấy vậy hai mắt sáng lên, cũng bất chấp trên người còn sức mạnh đáng sợ chưa tan, cố gắng chuyển động bước chân, tấn công về phía Lâm Chính.
Thế tấn công ùn ùn kéo tới quả thật khiến người ta tuyệt vọng.
Lâm Chính thấy vậy thì bất chợt thu tay, cơ thể dừng lại, đứng yên tại chỗ đợi đòn tấn công từ bốn phía ập đến.
Bọn họ nhìn thấy vậy đều không khỏi ngạc nhiên.
Thần y Lâm này… định làm gì?
Chương 912: Chỉ thế thôi sao
Thần y Lâm bỗng nhiên dừng tay không nằm trong dự liệu của bọn họ.
Chẳng lẽ… cậu ta bỏ cuộc rồi?
Bọn họ ngơ ngác nghĩ trong lòng, nhưng sức mạnh trên tay không dừng lại, tất cả đánh mạnh lên người Lâm Chính.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Từng tiếng động nặng nề liên tục vang lên.
Tất cả quyền cước đều rơi lên người Lâm Chính.
Sức mạnh mãnh liệt bao phủ toàn thân.
Nhưng… cơ thể Lâm Chính lại không nhúc nhích.
Dù quyền cước có mạnh thế nào cũng không thể lay chuyển cơ thể anh…
Dường như… tất cả quyền cước đều đánh vào tấm thép…
“Cái gì?”.
Bọn họ ngạc nhiên.
Trịnh Tử Nhã cũng kinh ngạc.
“Các người chỉ có chút sức lực thế thôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói, sắc mặt dữ tợn, hai tay làm đao đánh về phía những tay chân còn đang dừng trên người mình.
“Không hay, thu chiêu!”.
Trịnh Tử Nhã vội vã hét lên.
Bọn họ giật mình, vội vàng thu chiêu, nhưng có vài người vẫn chậm một nhịp.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Rắc!
…
Tiếng xương gãy vang lên.
Tay chân những người đó bị bàn tay như đao đánh trúng, ai cũng cong người chín mươi độ, xương nứt gãy, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Tiếng kêu la thảm thiết cũng theo đó vang lên.
“Khốn nạn!”.
Trịnh Tử Nhã vô cùng tức giận, cũng dùng tay làm đao đánh về phía cổ Lâm Chính.
Nhưng tay cô ta còn chưa đến gần, Lâm Chính đã nhanh chân hơn một bước, đá về phía ngực Trịnh Tử Nhã.
Vù!
Trịnh Tử Nhã bay ngược về sau, đâm vào cửa phòng họp, phá nát cửa. Cả người lẫn cửa đều ngã rầm xuống đất, khóe miệng tràn máu, cực kỳ chật vật.
“A?”.
Người xung quanh đều biến sắc.
“Từ lâu đã có lời đồn thần y Lâm là một y võ, bây giờ xem ra đúng vậy thật. Cậu ta không những có y thuật cao siêu, mà võ thuật cũng cực kỳ đáng sợ. Các vị, chúng ta còn đấu tiếp e rằng sẽ chẳng bên nào được lợi”, một ông lão có vẻ mặt nghiêm nghị, khản giọng nói.
Thật ra ông ta đã nói rất khéo.
Chẳng bên nào được lợi?
Đó chỉ là nói dễ nghe một chút.
Với thực lực Lâm Chính đang thể hiện ra, những người này hoàn toàn không đủ tư cách để nói chẳng bên nào được lợi.
Ông lão chỉ đang nhắc nhở mọi người đừng đánh nữa, rút lui sớm mới là cách tốt nhất.
Những người của Hiệp hội Võ thuật này đều khá sĩ diện, dù đã đến lúc này, nói chuyện cũng phải để ý mặt mũi…
“Nếu vậy thì đúng là không cần phải liều mạng nữa. Nhưng chúng ta không có muốn đấu, e là cũng không được, thần y Lâm sẽ không đồng ý”, người phụ nữ kia cắn răng nói.
Ông lão nhìn chằm chằm thần y Lâm, khẽ quát lên: “Thần y Lâm, tôi khuyên cậu nên dừng ở đây thì tốt hơn. Nếu cậu không đánh tiếp nữa, người của Hiệp hội Võ thuật sẽ không vây công cậu. Có lẽ cậu có thể đấu được chúng tôi, nhưng cậu có thể đấu được cả Hiệp hội Võ thuật không?”.
“Vậy sao ông biết tôi không đấu lại? Có cần… thử xem không?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn ông ta.
“Thần y Lâm, cậu cố chấp như vậy sao?”, ông lão âm thầm cắn răng, hơi tức giận.
“Không phải tôi cố chấp, mà là mấy người cố chấp. Vốn dĩ nhiều người trong các ông không nhất thiết phải chịu tàn phế như vậy, nhưng các người lại không buông bỏ được thể diện, tự cho mình là đúng, không chịu thừa nhận tội trạng của mình nên mới làm đến mức này! Chuyện này không trách được ai khác!”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Cậu…”.
“Thần y Lâm, cậu đừng tưởng là chúng tôi sợ cậu! Nếu dồn chúng tôi quá mức, ai thắng ai thua còn chưa chắc!”, một người đàn ông phẫn nộ hét lên.
“Không phải tôi nói rồi sao? Thử xem!”.
“Được! Cậu đừng hối hận! Mọi người, chúng ta xông lên!”.
Tiếng quát giận vang lên, bọn họ lại lao vọt tới lần nữa.
Lần này Lâm Chính lại không tránh né, mà đánh thẳng chính diện.
Một người trong số họ vung quyền, quyền kình to lớn, vô cùng bá đạo.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không sợ, cũng đánh ra một quyền.
Rầm!
Hai quyền giao nhau một cách mạnh mẽ.
Nắm đấm của người đó bỗng chốc nứt gãy, tiếng xương gãy vang lên, bị đánh bay ra xa mười mấy mét, đâm vào tường, nửa đoạn cơ thể xuyên ra ngoài cửa sổ.
Một người nữa lại đạp về phía thân dưới Lâm Chính.
Lâm Chính cũng nhấc chân đá tới.
Rắc.
Bắp chân người đó bị đá gãy ngay lập tức, tiếng la thảm thiết vang vọng trời xanh.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, tóm lấy vai và cổ người đó nâng ngang người lên, ngăn chặn quyền cước như mưa bão ở đầu bên kia.
Ầm! Ầm! Ầm…
Một loạt quyền cước còn chưa dừng lại, người đó đã không ngừng nôn ra máu, hôn mê ngay tại chỗ.
“La sư phụ!”.
Mấy người sốt ruột hét lên.
Giây lát sau, Lâm Chính lại ném thi thể tới.
Vù vù vù…
Mấy châm bạc giống như sao băng bay ra từ sau thi thể, đâm vào mấy võ giả ở trước mặt một cách chuẩn xác.
Trong nháy mắt, những người này đã cứng đờ người, không động đậy gì được.
Trịnh Tử Nhã ở bên kia vừa mới khó khăn đứng dậy, nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt cứng đờ.
Sau khi trúng Ngân Châm Phong Huyệt, những người đó biến thành con cừu đợi chặt chém.
Lâm Chính không hề nương tay, xông tới, quyền cước giáng thẳng xuống xương tay xương chân của bọn họ.
Rắc.
Rắc.
Rắc…
Tay chân của bọn họ đều bị đánh gãy.
“Á!”.
Bọn họ nằm trên đất, điên cuồng gào thét, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ khổ sở.
Đến đây, trong phòng họp trừ Trịnh Tử Nhã và Lâm Chính, không còn ai có thể đứng vững.
Chương 913: Anh dám đánh tôi?
Trịnh Tử Nhã ngơ ngác nhìn phòng họp tan hoang, đầu óc trống rỗng.
Cô ta đã bao giờ nghĩ tới thực lực của thần y Lâm… lại đáng sợ đến mức này…
Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Người được cô ta mời đến tham gia hội nghị, ai không phải nhà võ thuật nổi danh một phương, ai không phải cao thủ hàng đầu?
Thế mà bây giờ, bọn họ lại bị một người trẻ tuổi giải quyết nhanh gọn như vậy.
Trịnh Tử Nhã hít một hơi khí lạnh, cảm thấy như mình đang nằm mơ.
“Được rồi, thư ký Trịnh, đến lượt cô rồi!”.
Lâm Chính phủi bụi trên Âu phục, đi về phía Trịnh Tử Nhã.
Trịnh Tử Nhã sợ đến mức lùi lại liên tục, gương mặt trắng bệch.
“Thần y Lâm, dừng… dừng tay… tôi… tôi… tôi là người của Hiệp hội Võ thuật! Nếu anh dám làm tôi bị thương… anh sẽ là kẻ địch của Hiệp hội Võ thuật. Hiệp hội Võ thuật chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào trừng trị anh!”, Trịnh Tử Nhã run rẩy hét lên.
“Cô cảm thấy tôi sẽ quan tâm chuyện này sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn chằm chằm Trịnh Tử Nhã.
Trịnh Tử Nhã run lẩy bẩy, thấy Lâm Chính đã đến trước mặt mình thì vung tay đánh tới.
Nhưng sao cô ta có thể là đối thủ của Lâm Chính? Tay vừa đánh tới đã bị Lâm Chính giữ chặt, bàn tay dừng nơi ngực Lâm Chính nửa tấc, không tiến thêm được nữa…
Sức mạnh và tốc độ của Lâm Chính… đúng là đáng sợ!
Bàn tay anh hơi dùng sức.
“Á…”, Trịnh Tử Nhã phát ra tiếng gào thảm thiết.
“Cô phế bỏ võ công của em gái tôi, vậy tôi phế bỏ võ công của cô cũng không sao đúng không?”.
“Không… Đừng… Đừng… Tôi biết sai rồi, tha cho tôi đi thần y Lâm! Cầu xin anh tha cho tôi!”, Trịnh Tử Nhã khóc lóc.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, một tay đã đặt lên vai cô ta.
Trịnh Tử Nhã biết y thuật của Lâm Chính, chắc chắn anh biết kỳ kinh bát mạch trong cơ thể con người, muốn phế võ công của cô ta đúng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vừa nghĩ tới võ học mình vất vả tu luyện hai mươi mấy năm nay lại hóa thành bọt biển, tinh thần cô ta hoàn toàn suy sụp.
Từ nhỏ cô ta đã rất mạnh mẽ, tất cả đều dựa vào võ học của mình.
Đầu cô ta như sắp nổ tung.
“Cứu mạng! Ai cứu tôi với! Cứu tôi với!”, Trịnh Tử Nhã không thể chịu đựng nổi nữa, bắt đầu gào lên xé họng.
Nhiều người của Hiệp hội Võ thuật đều nghe thấy, tất cả đều chạy lên phòng họp tầng hai.
Lúc đó, một giọng nói hùng hồn vang vọng truyền đến.
“Thần y Lâm, hãy dừng tay! Tha cho thư ký Trịnh một lần đi!”.
Giọng nói đó vừa vang lên, cửa sổ của phòng họp bị phá ra, một bóng người bay vào nhanh như tia chớp.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn lại, một người đàn ông trung niên mặc áo thời Đường đã đứng ở sau lưng mình.
Tốc độ này… Thân pháp này!
Người đến không đơn giản!
“Hội trưởng Ngô! Thật may quá! Mau cứu tôi! Hội trưởng Ngô! Xin hãy cứu tôi!”, thư ký Trịnh như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, kích động đến mức cả người run rẩy, vội hét lên.
Hóa ra người đàn ông mặc áo thời Đường này chính là Ngô Khai Sầu, hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật.
“Hội trưởng Ngô!”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn ông ta.
“Thần y Lâm, tôi đã biết chuyện. Chuyện này là thư ký Trịnh có hơi quá đáng, tôi sẽ trừng phạt cô ta. Nhưng dù thế nào, xin cậu hãy tha cho thư ký Trịnh một lần, không thể phế võ công của cô ta!”, Hội trưởng Ngô vội nói.
“Giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền. Thư ký Trịnh phế võ công của em gái tôi, tôi phế cô ta chỉ là trừ nợ mà thôi! Có gì không đúng sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Thần y Lâm, cậu nói đúng, thật ra chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. Tôi vừa mới về Yên Kinh, vừa mới biết được chuyện này. Tôi không quản lý tốt thư ký Trịnh, để cô ta hành động tùy tiện, tôi xin lỗi cậu. Còn chuyện của cô Lương Huyền Mi, tôi sẽ xin lỗi riêng cô ấy. Ngoài ra, tôi sẵn lòng lấy Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao mà Hiệp hội Võ thuật chúng tôi cất giữ tặng cho cô Lương, trợ giúp cô ấy khôi phục”.
“Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao? Ông lại có cả món đồ như thế?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
“Thần y Lâm là thần y, chắc chắn cũng biết vật này. Tôi nghĩ không ai rõ về nó hơn cậu!”, Hội trưởng Ngô mỉm cười nói.
“Đương nhiên tôi biết”, Lâm Chính gật đầu.
Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao này từng xuất hiện trên ti vi.
Thật ra rất nhiều thứ trên tivi đều bắt nguồn từ cuộc sống thật, Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cũng vậy.
Công thức chế tạo nó đến nay không được mấy ai hay biết, hơn nữa, dược liệu chế tạo Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cũng vô cùng đặc biệt. Chính vì vậy mà sản lượng thuốc này ít đến đáng thương, dù là Lâm Chính cũng chưa chắc có thể có được.
Vốn dĩ anh đang định dùng Sâm Vương để chữa trị cho Lương Huyền Mi, nhưng anh không thể bảo đảm Lương Huyền Mi sẽ được chữa lành hoàn toàn.
Tuy nhiên, nếu có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao thì mọi thứ đều có khả năng.
“Vật này quý giá như vậy, nếu ông thật sự bằng lòng giao cho tôi, đương nhiên tôi sẽ tha cho thư ký Trịnh. Thế này đi, một tay giao người, một tay giao vật, thế nào?”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Không thành vấn đề!”.
Hội trưởng Ngô gật đầu, lập tức ra hiệu cho thuộc hạ đi lấy.
Khoảng mười phút sau, một người của Hiệp hội Võ thuật nâng chiếc hộp dài màu đen đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính không nhận, chỉ quát khẽ: “Mở ra!”.
Người đó do dự một lúc, vẫn mở hộp ra.
Lâm Chính nhìn lướt qua, đồng thời khẽ hít ngửi.
“Thần y Lâm cứ yên tâm, cậu là thần y, sao tôi dám dùng thuốc giả để lừa cậu chứ?”, Hội trưởng Ngô mỉm cười nói.
“Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn”, Lâm Chính nói.
“Vậy thần y Lâm có kết quả chưa?”.
“Là hàng thật”.
Lâm Chính nhận lấy Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, cất nó vào túi.
“Này, anh… anh còn không mau buông tôi ra?”, thư ký Trịnh giãy giụa hét lên.
“Không vội!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đột nhiên tát cho thư ký Trịnh hai bạt tai.
Bốp bốp!
Tiếng động to rõ vang lên.
Gò má của thư ký Trịnh lập tức sưng lên.
“Anh… Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi?”, thư ký Trịnh run rẩy chỉ vào Lâm Chính.
“Cô có ý kiến gì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn cô ta.
Thư ký Trịnh run rẩy cả người, mất đi tiếng nói.
“Cô đánh em gái tôi hai bạt tai trước mặt mọi người, bây giờ tôi cũng đánh cô hai bạt tai trước mặt mọi người, không phải chúng ta huề rồi sao?”, Lâm Chính nói, sau đó tay dùng sức đẩy thư ký Trịnh đi.
Thư ký Trịnh lảo đảo mấy bước, ngã xuống đất, người bên cạnh vội vàng tiến đến dìu thư ký Trịnh.
“Đánh! Đánh chết anh ta cho tôi!”, thư ký Trịnh ôm mặt gào lên thảm thiết.
Bọn họ định xông lên.
“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.
Hội trưởng Ngô quát lớn.
Người xung quanh dừng bước, nhìn sang ông ta.
“Hội trưởng Ngô, người này làm Hiệp hội Võ thuật chúng ta mất hết mặt mũi, quyết không thể bỏ qua cho anh ta!”, thư ký Trịnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, vẻ sợ hãi trên mặt cô ta đã biến mất hết.
Có Hội trưởng Ngô chống lưng có khác.
“Thư ký Trịnh, cô đúng là khiến người ta thất vọng! Mặt mũi? Mặt mũi dựa vào những thứ này để có được sao? Đức hạnh của cô đâu? Phẩm hạnh của cô đâu? Mất hết rồi à?”, Hội trưởng Ngô nhìn thư ký Trịnh đầy thất vọng.
“Hội trưởng…”, thư ký Trịnh há miệng.
Hội trưởng Ngô bình tĩnh nói: “Nghe đây, từ hôm nay trở đi, cô Trịnh Tử Nhã không còn đảm nhiệm thư ký của Hiệp hội Võ thuật nữa”.
Chương 914: Lập tức xin lỗi
Lời nói của hội trưởng Ngô khiến đám đông ngạc nhiên. Thư ký Trịnh có hơi ngông nghênh, nhưng những gì cô ta làm đều là vì hiệp hội võ thuật.
Hơn nữa bao năm qua, hiệp hội có được quy mô như hôm nay chắc chắn phải kể đến công lao của Trịnh Tử Nhã.Hội trưởng Ngô điên rồi sao? Tự dưng lại cách chức của Trịnh Tử Nhã…
Đám đông nhìn hội trưởng Ngô bằng vẻ không dám tin. Trịnh Tử Nhã nghe như sét đánh ngang tai, nhìn chăm chăm một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
“Thần y Lâm, tôi sẽ tiếp tục công việc, nghiêm túc chỉnh đốn hiệp hội võ thuật, chắc chắn sẽ không để hiệp hội oanh tặc như vậy nữa. Cậu yên tâm”, hội trưởng Ngô nghiêm túc nói.
“Hội trưởng Ngô đã nói như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, tôi chào nhé”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi quay người đi ra hành lang. Đối phương đã thể hiện thành ý như vậy thì Lâm Chính cũng không so đo làm gì.
Lúc này đám đông vây kín bên ngoài hành lang. Thấy Lâm Chính bước ra ai cũng tỏ vẻ tức giận, không chịu nhường đường.
“Tránh cả ra”, hội trưởng Ngô quát.
“Nhưng…hội trưởng”, có người cảm thấy không cam tâm, vội kêu lên.
“Còn muốn tôi lặp lại à?”, hội trưởng Ngô đanh mặt và trầm giọng. Người kia bèn nghiến răng, đành phải rời ra. Đám đông nhanh chóng nhường đường.
Lâm Chính phủi bụi trên người, sải bước đi ra khỏi hiệp hội võ thuật. Tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt đầy căm phẫn. Lâm Chính bước tới trước cửa...
“Ấy? Thần y Lâm à, anh đã gặp thư ký Trịnh chưa?”, người bảo vệ bước tới, tỏ vẻ nhiệt tình hỏi han.
“Đã gặp Trịnh Tử Nhã rồi, có điều sau này chắc cô ta không còn là thư ký của mọi người nữa đâu”, Lâm Chính nói xong bèn ngồi lên xe rời đi.
“Thần y Lâm nói vậy là có ý gì?”, người bảo vệ gãi đầu. Bỗng nhiên anh ta nhớ ra điều gì đó bèn chạy tới và hét lớn: “Thần y Lâm, anh vẫn chưa ký tên cho tôi nữa”.
Thế nhưng Lâm Chính đã biến mất.
Trong phòng họp...
“Hội trưởng Ngô, ông làm gì vậy? Ông có biết chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới hiệp hội như thế nào không?”, thư ký Trịnh tức giận quát lên. Thế nhưng đối phương chẳng hề bận tâm.
“Thư ký Trịnh, tôi biết cô tức giận nhưng tôi cũng bất lực. Thần y Lâm là người mà chúng ta không thể động vào được”, hội trưởng Ngô lắc đầu thở dài.
“Không phải chỉ là một bác sĩ quèn sao? Tại sao hiệp hội phải sợ anh ta chứ? Chúng ta hoạt động ở Yên Kinh lâu như vậy, tới mức thâm căn cố đến, quan hệ lại rộng mà lại sợ một kẻ các ké tới từ nơi khác sao? Tại sao lại phải sợ anh ta chứ? Tại sao”, Trịnh Tử Nhã cảm thấy vô cùng đau khổ. Cô ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy.
“Thư ký Trịnh, cô căn bản không hề hay biết về sự khủng khiếp của thần y Lâm. Cô có biết thuốc tăng tuổi thọ của cậu ấy không”, hội trưởng Ngô trầm giọng.
Trịnh Tử Nhã nghe thấy vậy thì giật mình. Dường như cô ta nhớ ra điều gì đó nên sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Ông đừng nói với tôi là thuốc đó do thần y Lâm tạo ra đấy nhé!”
“Tôi từng tiếp xúc với nhà họ Hạ. Trong một lần nói chuyện đã vô tình biết được. Nhà họ Hạ là đại lý cho thuốc tăng tuổi thọ. Giờ đây có tới một nửa người của Yên Kinh đều mong có được thuốc đó. Nếu cô đối đầu với thần y Lâm thì tức là đối đầu với một nửa người của Yên Kinh đó. Cô cảm thấy có cần phải như vậy không?”, hội trưởng Ngô trầm giọng.
Trịnh Tử Nhã tái mặt. Một lúc sau mới nói ra được một câu: “Mối quan hệ của hiệp hội chiếm cả nửa Yên Kinh, hà tất…phải sợ…”
“Thế nhưng chỉ riêng chuyện này đã khiến cho chúng ta phải điều động mối quan hệ gây dựng bao nhiêu năm qua rồi, hơn nữa tới khi đó khéo còn được chẳng bằng mất. Cô cảm thấy…đáng không?”, hội trưởng Ngô hỏi ngược lại.
Trịnh Tử Nhã im lặng.
“Hơn nữa, không ai có thể chống lại được sức hấp dẫn của thuốc đó. Những người mà tôi quen cũng rất muốn có được nó. Cô cảm thấy giữa chúng ta và thuốc tăng tuổi thọ thì họ sẽ chọn bên nào?”, ông ta nói tiếp.
Trịnh Tử Nhã cúi đầu, một lúc sau cô ta mới nói tiếp: “Thôi được…chuyện này tới đây vậy!”
“Không…vẫn chưa kết thúc đâu", hội trưởng Ngô nhìn cô ta chăm chăm: “Cô phải lập tức lựa chọn lễ lạt, tới bệnh viện xin lỗi cô Lương Huyền Mi. Hơn nữa phải nhận được sự tha thứ của cô ấy nữa. Cô rõ chưa?”
“Hội trưởng Ngô, ông điên rồi. Ông muốn hủy hoại cả tôi sao?”, Trịnh Tử Nhã gào lên.
“Tôi không hề bị điên!”
Hội trưởng Ngô nhìn chăm chăm Trương Tử Nhã, lạnh lùng nói: “Cô phải đi, nếu không thì đừng ở lại hiệp hội nữa!”
“Cái gì?”, Trịnh Tử Nhã nghe như sét đánh ngang tai, cô ta đứng ngây người.
“Chuyện này không có gì phải bàn bạc thêm nữa. Nó vốn là họa cô gây ra. Chiều nay, tôi hi vọng cô có thể xuất hiện ở bệnh viện. Cô tự làm đi”, hội trưởng lạnh lùng phất tay và quay người rời đi.
Đám đông nhìn Trịnh Tử Nha bằng vẻ kỳ dị. Cô ta đứng ngây ra một hồi lâu mới hoàn hồn.
Xin lỗi sao? Cô ta là ai chứ? Chẳng lẽ lại phải cúi đầu trước một con nhóc? Vậy thì cô ta khác gì bị cả Yên Kinh cười vào mặt và chẳng còn chút uy tín nào ở hiệp hội? Cô ta không thể chấp nhận điều đó được.
“Sắp xếp cho tôi một chiếc xe”, Trịnh Tử Nhã nói.
“Vâng, cô tới bệnh viện phải không?”
“Bệnh viện? Không! Tôi muốn về nhà trước!”, Trịnh Tử Nhã hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra và bấm số.
Cô ta nhìn chăm chăm vào màn hình…