Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 831-835
Chương 831: Kết cục chết
Trên màn chiếu là một bức điều lệnh.
Là mệnh lệnh của cấp trên chuyển đến Trịnh Nam Thiên.
Nội dung tài liệu đó không quá nhiều, nhưng thứ chói mắt nhất là con dấu đỏ tươi ở góc dưới bên phải.
Trên đó có hai chữ to.
Tuyệt mật!
Đây là mệnh lệnh tối mật.
“Tập đoàn Dương Hoa được cấp trên giao nhiệm vụ bào chế, sản xuất thuốc cho quân đội, hàng tháng bọn họ sẽ giao thuốc cho quân đội theo quy định để đảm bảo quân đội có huấn luyện bình thường và thực thi nhiệm vụ. Nhờ có thuốc của Tập đoàn Dương Hoa, sức chiến đấu của các chiến sĩ đã tăng lên ít nhất hai lần, tỉ lệ tử vong giảm xuống còn 1%. Đây là báo cáo tôi đã xin cấp trên khi đến, thẩm phán cũng có thể trình bày cho mọi người xem”, Trịnh Nam Thiên nói, lấy một bản tài liệu khác từ trong núi ra, đưa qua.
Mọi người nghe vậy đều bất ngờ, tim đập kịch liệt, đầu óc quay cuồng.
“Chủ tịch Lâm… thật sự hợp tác với quân đội ư?”, Tô Nhu mở to mắt, lẩm bẩm nói.
“Hóa ra số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ kia… là Tập toàn Dương Hoa sản xuất cho quân đội! Chẳng trách những loại thuốc đó không tính thuế…” Tô Dư cũng chợt hiểu ra.
Nếu liên quan đến quân đội thì ý nghĩa sẽ khác.
Đám người Uông Sử Nham cũng hết sức kinh ngạc.
Sắc mặt của Luật sư Hùng và Võ Nhân cũng khó coi đến cực điểm.
“Cậu Phạm, lần này phiền phức rồi”, Luật sư Hùng run rẩy nói.
“Phiền phức? Phiền phức gì chứ? Tập đoàn Dương Hoa này hợp tác với quân đội từ khi nào vậy?”, Phạm Lạc cũng bối rối, vội vàng hỏi.
Nhưng Hùng Mẫn Sinh không thể trả lời câu hỏi của anh ta.
Bởi vì bây giờ ông ta cũng đang bối rối và sợ hãi.
Điều khiến ông ta càng khiếp sợ hơn là người ngồi xe lăn này rốt cuộc có cấp bậc và địa vị gì trong quân đội?
Không phải là nhân vật lớn nào đó chứ?
Nếu là vậy thì sự nghiệp luật sư của ông ta sẽ sụp đổ.
Chắc chắn là nhân vật nhỏ!
Đúng! Chắc chắn là vậy!
Nếu là nhân vật lớn, sao có thể chạy đến Giang Thành ra mặt cho một vụ kiện nhỏ như thế này được?
Hùng Mẫn Sinh không ngừng tự an ủi bản thân.
Nhưng nhìn ba vị luật sư lớn ở Yên Kinh, ông ta lại cảm thấy hơi thất vọng.
Nhân vật nhỏ có thể mời ba vị này tới đây sao? Hơn nữa... còn khiến ba người họ phải cung kính...
“Ông Trịnh... những thứ này đều là cơ mật, ông công khai như vậy cũng được sao?”, Thẩm phán Lưu đứng lên, bình tĩnh nói.
“Để chứng minh sự trong sạch cho cậu Lâm, cấp trên phải công khai những thứ này, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của cậu Lâm. Thật ra, đây là những thông tin mật cấp cao, nhưng vì không còn cách nào khác, nên cấp trên chỉ có thể lựa chọn công khai”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Hùng Mẫn Sinh sợ đến mức đứng không vững.
Võ Nhân đứng phía sau cũng sợ hãi.
“Luật sư Hùng, ông sao thế?”, Văn Lệ hoảng hốt hỏi.
“Thua rồi... từ đầu đến cuối đều thua!”, Hùng Mẫn Sinh run rẩy, quay ngoắt đầu lại, trợn mắt nhìn hai người họ.
Hai người họ giật nảy mình.
“Ông... ông nói gì vậy? Ông có làm được không? Tôi đã trả rất nhiều tiền để thuê ông... ông phải giúp tôi thắng vụ kiện này...” Phạm Lạc sốt ruột nói.
“Thua rồi, kết cục đã định, làm thế nào cũng không thể thắng nổi, từ bỏ đi!” sắc mặt Luật sư Hùng tái mét, khàn giọng nói.
Không ngờ phía sau công ty Dương Hoa lại có nhân vật lớn như vậy, Luật sư Hùng biết dù có năng lực thông thiên thì cũng không thắng nổi.
“Tức là... tôi thua rồi sao?”, Phạm Lạc ngẩn người nói.
“Không, cậu không thua, cũng sẽ không thua, vụ kiện này sẽ không có kết quả!”
“Ý của ông là gì?”
Hùng Mẫn Sinh không nói gì, mà nhìn Thẩm phán Lưu.
Sau khi công bố tất cả những tài liệu do Trịnh Nam Thiên cung cấp, ông ta bắt đầu công bố kết quả.
“Sau khi xác minh và phán quyết, bị cáo không có hành vi trốn thuế, phán quyết hợp đồng sẽ được thực hiện theo phán quyết ban đầu. Bản án tuyên bố kết thúc” Thẩm phán Lưu nhanh chóng đọc kết quả rồi gõ búa.
Vụ này không cần điều tra thêm nữa.
Ai cũng thấy Thẩm phán Lưu đã phải chịu áp lực rất lớn, trên mặt ông ta lấm tấm mồ hôi.
“Hả? Kết án rồi sao? Thẩm phán Lưu, ông tùy ý quá rồi đấy! Tôi còn rất nhiều vấn đề!” Phạm Lạc không cam lòng, vội vàng quát lớn.
Nhưng Thẩm phán Lưu không thèm để ý đến anh ta, mà nhanh chóng rời đi.
“Đợi đã, Thẩm phán Lưu, Thẩm phán Lưu!”
Phạm Lạc vội vàng đuổi theo.
Nhưng Võ Nhân bên cạnh lại kéo anh ta lại.
“Ngu ngốc, cậu muốn chết hả?” Võ Nhân âm thầm mắng chửi.
“Ông Võ, ông làm gì vậy?” Phạm Lạc sốt ruột hỏi.
“Cậu còn hỏi à? Điều quan trọng nhất mà cậu phải làm bây giờ là đến cầu xin Chủ tịch Lâm tha thứ, nếu không thì cậu xong đời rồi!” Võ Nhân nghiêm túc nói.
“Cầu xin anh ta tha thứ ư? Tha thứ gì chứ? Tôi đã trở mặt với anh ta rồi, ông còn muốn tôi nói chuyện với anh ta thế nào đây? Muốn tôi mất mặt sao?”, Phạm Lạc không cam lòng, tức giận nói.
“Thôi bỏ đi!”
Võ Nhân thở dài, giờ mới nhìn rõ thái độ của Phạm Lạc.
Lúc này, một thanh niên đi tới.
“Xin hỏi ông là Võ Nhân đúng không?” chàng thanh niên hỏi,
Võ Nhân liếc nhìn chàng thanh niên, thấy đôi mắt dữ tợn, làn da hơi ngăm đen, cơ bắp cân đối thì biết cậu ta là người trong quân đội, chợt thấy run rẩy.
“Đại thống lĩnh Trịnh tìm tôi à?” Võ Nhân nhắm mắt, khàn giọng nói.
“Đúng vậy, Luật sư Hùng cũng phải đi”, chàng thanh niên nói.
“Được, tôi… sẽ đến ngay” Võ Nhân khó khăn gật đầu.
“Anh là ai? Anh tìm bọn họ làm gì?”, Phạm Lạc bên cạnh không vui, vội vàng hỏi.
Chàng thanh niên liếc nhìn anh ta, không nói gì, quay người rời đi luôn.
“Này, đứng lại! Anh là ai hả?”, anh tìm ông Võ làm gì?”
Nhưng đối phương không thèm để ý.
“Cậu Phạm, nhân lúc chưa muộn, cậu mau đi cầu xin Chủ tịch Lâm đi, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”
Võ Nhân khàn giọng nói rồi quay người rời đi.
“Chuyện này…” Phạm Lạc sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, không hiểu ý của Võ Nhân là gì.
“Phạm Lạc, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tiền không còn nữa, chúng ta bây giờ không còn gì nữa rồi!” Văn Lệ đi tới, nước mắt giàn giụa nói.
“Chuyện đã đến nước này, hối hận cũng vô ích! Đi thôi, rời khỏi đây! Kẻo tên họ Lâm kia trả thù chúng ta!” Phạm Lạc nghiêm túc nói, sau đó dẫn Văn Lệ đi ra ngoài.
Hai người họ vừa bước ra, đám đông bên ngoài lập tức náo loạn.
Vô số người từ các phương tiện truyền thông lao tới và bao vây họ.
Chương 831: Kết cục chết
Trên màn chiếu là một bức điều lệnh.
Là mệnh lệnh của cấp trên chuyển đến Trịnh Nam Thiên.
Nội dung tài liệu đó không quá nhiều, nhưng thứ chói mắt nhất là con dấu đỏ tươi ở góc dưới bên phải.
Trên đó có hai chữ to.
Tuyệt mật!
Đây là mệnh lệnh tối mật.
“Tập đoàn Dương Hoa được cấp trên giao nhiệm vụ bào chế, sản xuất thuốc cho quân đội, hàng tháng bọn họ sẽ giao thuốc cho quân đội theo quy định để đảm bảo quân đội có huấn luyện bình thường và thực thi nhiệm vụ. Nhờ có thuốc của Tập đoàn Dương Hoa, sức chiến đấu của các chiến sĩ đã tăng lên ít nhất hai lần, tỉ lệ tử vong giảm xuống còn 1%. Đây là báo cáo tôi đã xin cấp trên khi đến, thẩm phán cũng có thể trình bày cho mọi người xem”, Trịnh Nam Thiên nói, lấy một bản tài liệu khác từ trong núi ra, đưa qua.
Mọi người nghe vậy đều bất ngờ, tim đập kịch liệt, đầu óc quay cuồng.
“Chủ tịch Lâm… thật sự hợp tác với quân đội ư?”, Tô Nhu mở to mắt, lẩm bẩm nói.
“Hóa ra số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ kia… là Tập toàn Dương Hoa sản xuất cho quân đội! Chẳng trách những loại thuốc đó không tính thuế…” Tô Dư cũng chợt hiểu ra.
Nếu liên quan đến quân đội thì ý nghĩa sẽ khác.
Đám người Uông Sử Nham cũng hết sức kinh ngạc.
Sắc mặt của Luật sư Hùng và Võ Nhân cũng khó coi đến cực điểm.
“Cậu Phạm, lần này phiền phức rồi”, Luật sư Hùng run rẩy nói.
“Phiền phức? Phiền phức gì chứ? Tập đoàn Dương Hoa này hợp tác với quân đội từ khi nào vậy?”, Phạm Lạc cũng bối rối, vội vàng hỏi.
Nhưng Hùng Mẫn Sinh không thể trả lời câu hỏi của anh ta.
Bởi vì bây giờ ông ta cũng đang bối rối và sợ hãi.
Điều khiến ông ta càng khiếp sợ hơn là người ngồi xe lăn này rốt cuộc có cấp bậc và địa vị gì trong quân đội?
Không phải là nhân vật lớn nào đó chứ?
Nếu là vậy thì sự nghiệp luật sư của ông ta sẽ sụp đổ.
Chắc chắn là nhân vật nhỏ!
Đúng! Chắc chắn là vậy!
Nếu là nhân vật lớn, sao có thể chạy đến Giang Thành ra mặt cho một vụ kiện nhỏ như thế này được?
Hùng Mẫn Sinh không ngừng tự an ủi bản thân.
Nhưng nhìn ba vị luật sư lớn ở Yên Kinh, ông ta lại cảm thấy hơi thất vọng.
Nhân vật nhỏ có thể mời ba vị này tới đây sao? Hơn nữa... còn khiến ba người họ phải cung kính...
“Ông Trịnh... những thứ này đều là cơ mật, ông công khai như vậy cũng được sao?”, Thẩm phán Lưu đứng lên, bình tĩnh nói.
“Để chứng minh sự trong sạch cho cậu Lâm, cấp trên phải công khai những thứ này, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của cậu Lâm. Thật ra, đây là những thông tin mật cấp cao, nhưng vì không còn cách nào khác, nên cấp trên chỉ có thể lựa chọn công khai”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Hùng Mẫn Sinh sợ đến mức đứng không vững.
Võ Nhân đứng phía sau cũng sợ hãi.
“Luật sư Hùng, ông sao thế?”, Văn Lệ hoảng hốt hỏi.
“Thua rồi... từ đầu đến cuối đều thua!”, Hùng Mẫn Sinh run rẩy, quay ngoắt đầu lại, trợn mắt nhìn hai người họ.
Hai người họ giật nảy mình.
“Ông... ông nói gì vậy? Ông có làm được không? Tôi đã trả rất nhiều tiền để thuê ông... ông phải giúp tôi thắng vụ kiện này...” Phạm Lạc sốt ruột nói.
“Thua rồi, kết cục đã định, làm thế nào cũng không thể thắng nổi, từ bỏ đi!” sắc mặt Luật sư Hùng tái mét, khàn giọng nói.
Không ngờ phía sau công ty Dương Hoa lại có nhân vật lớn như vậy, Luật sư Hùng biết dù có năng lực thông thiên thì cũng không thắng nổi.
“Tức là... tôi thua rồi sao?”, Phạm Lạc ngẩn người nói.
“Không, cậu không thua, cũng sẽ không thua, vụ kiện này sẽ không có kết quả!”
“Ý của ông là gì?”
Hùng Mẫn Sinh không nói gì, mà nhìn Thẩm phán Lưu.
Sau khi công bố tất cả những tài liệu do Trịnh Nam Thiên cung cấp, ông ta bắt đầu công bố kết quả.
“Sau khi xác minh và phán quyết, bị cáo không có hành vi trốn thuế, phán quyết hợp đồng sẽ được thực hiện theo phán quyết ban đầu. Bản án tuyên bố kết thúc” Thẩm phán Lưu nhanh chóng đọc kết quả rồi gõ búa.
Vụ này không cần điều tra thêm nữa.
Ai cũng thấy Thẩm phán Lưu đã phải chịu áp lực rất lớn, trên mặt ông ta lấm tấm mồ hôi.
“Hả? Kết án rồi sao? Thẩm phán Lưu, ông tùy ý quá rồi đấy! Tôi còn rất nhiều vấn đề!” Phạm Lạc không cam lòng, vội vàng quát lớn.
Nhưng Thẩm phán Lưu không thèm để ý đến anh ta, mà nhanh chóng rời đi.
“Đợi đã, Thẩm phán Lưu, Thẩm phán Lưu!”
Phạm Lạc vội vàng đuổi theo.
Nhưng Võ Nhân bên cạnh lại kéo anh ta lại.
“Ngu ngốc, cậu muốn chết hả?” Võ Nhân âm thầm mắng chửi.
“Ông Võ, ông làm gì vậy?” Phạm Lạc sốt ruột hỏi.
“Cậu còn hỏi à? Điều quan trọng nhất mà cậu phải làm bây giờ là đến cầu xin Chủ tịch Lâm tha thứ, nếu không thì cậu xong đời rồi!” Võ Nhân nghiêm túc nói.
“Cầu xin anh ta tha thứ ư? Tha thứ gì chứ? Tôi đã trở mặt với anh ta rồi, ông còn muốn tôi nói chuyện với anh ta thế nào đây? Muốn tôi mất mặt sao?”, Phạm Lạc không cam lòng, tức giận nói.
“Thôi bỏ đi!”
Võ Nhân thở dài, giờ mới nhìn rõ thái độ của Phạm Lạc.
Lúc này, một thanh niên đi tới.
“Xin hỏi ông là Võ Nhân đúng không?” chàng thanh niên hỏi,
Võ Nhân liếc nhìn chàng thanh niên, thấy đôi mắt dữ tợn, làn da hơi ngăm đen, cơ bắp cân đối thì biết cậu ta là người trong quân đội, chợt thấy run rẩy.
“Đại thống lĩnh Trịnh tìm tôi à?” Võ Nhân nhắm mắt, khàn giọng nói.
“Đúng vậy, Luật sư Hùng cũng phải đi”, chàng thanh niên nói.
“Được, tôi… sẽ đến ngay” Võ Nhân khó khăn gật đầu.
“Anh là ai? Anh tìm bọn họ làm gì?”, Phạm Lạc bên cạnh không vui, vội vàng hỏi.
Chàng thanh niên liếc nhìn anh ta, không nói gì, quay người rời đi luôn.
“Này, đứng lại! Anh là ai hả?”, anh tìm ông Võ làm gì?”
Nhưng đối phương không thèm để ý.
“Cậu Phạm, nhân lúc chưa muộn, cậu mau đi cầu xin Chủ tịch Lâm đi, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”
Võ Nhân khàn giọng nói rồi quay người rời đi.
“Chuyện này…” Phạm Lạc sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, không hiểu ý của Võ Nhân là gì.
“Phạm Lạc, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tiền không còn nữa, chúng ta bây giờ không còn gì nữa rồi!” Văn Lệ đi tới, nước mắt giàn giụa nói.
“Chuyện đã đến nước này, hối hận cũng vô ích! Đi thôi, rời khỏi đây! Kẻo tên họ Lâm kia trả thù chúng ta!” Phạm Lạc nghiêm túc nói, sau đó dẫn Văn Lệ đi ra ngoài.
Hai người họ vừa bước ra, đám đông bên ngoài lập tức náo loạn.
Vô số người từ các phương tiện truyền thông lao tới và bao vây họ.
Loading in progress...
Chương 833: Gia môn bất hạnh
Nghe Trịnh Nam Thiên nói, Hùng Mẫn Sinh run rẩy cả người, sợ đến mức không dám nói gì, vội cúi thấp đầu.
Võ Nhân còn tạm ổn, dù sao ông ta cũng đã nhiều tuổi, tầm nhìn khá thoáng.
“Chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không ngờ sau lưng thần y Lâm lại là Đại thống lĩnh Trịnh. Hôm nay bại trong tay thần y Lâm, chúng tôi không có lời nào để nói, muốn chém muốn giết làm gì cũng được!”, Võ Nhân tỏ ra coi thường cái chết, nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ phán quyết của Lâm Chính.
“Ông cụ Võ, bây giờ là xã hội pháp trị, không phải thời cổ đại nói chuyện không hợp là đánh đánh giết giết. Không sai, ông quả thật đã đắc tội với tôi, nhưng chuyện này không có nghĩa tôi phải giết ông để trút giận. Tôi chưa đến nỗi tàn nhẫn như vậy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy cậu muốn thế nào?”, Võ Nhân nhíu mày hỏi.
“Thật ra tôi có rất nhiều cách để đối phó ông, ví dụ như làm con cháu nhà ông không thể đi học, khiến người bên cạnh ông không được điều trị bệnh, thậm chí khiến cả nhà ông bị cắt điện cắt nước. Ông nghĩ nếu tôi làm như vậy, cả nhà ông còn có thể sống tiếp không? Có phải như vậy còn khó chịu hơn cả cái chết hay không?”, Lâm Chính hỏi.
Võ Nhân kinh hãi.
Ông ta vốn không tin những lời của Lâm Chính, nhưng nhìn những người bên cạnh Lâm Chính, ông ta biết những lời Lâm Chính nói không phải nói đùa.
“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu… cậu muốn thế nào? Cho tôi một cái câu trả lời sảng khoái đi!”, Võ Nhân nghiến răng, râu hơi rung lên.
“Tôi không muốn thế nào cả”.
“Không muốn… thế nào cả?”, Võ Nhân sửng sốt.
“Ông phải cảm ơn Khang Gia Hào học trò của ông, ông ấy đã cầu xin giúp ông”.
“Gia Hào?”.
“Vốn dĩ tôi định trừng phạt ông như vậy, dù sao tôi cũng không phải người rộng lượng. Nhưng ông ấy đã lên tiếng, vậy thì tôi cũng không chấp nhặt với ông nữa. Ông cũng đã lớn tuổi, tôi không thích gây khó dễ cho một người cao tuổi”, Lâm Chính nói.
Võ Nhân nghe vậy, ngơ ngác nhìn anh, chốc lát sau, đôi mắt ông ta trở nên nhòe đi.
“Gia Hào… Thằng nhóc này…”.
Võ Nhân ngã ngồi trên ghế sofa, không kìm được nước mắt.
“Tôi đã chửi mắng nó như vậy, buộc nó phải rút lui khỏi vụ kiện này, khiến nó mất mặt trước nhiều người, nhưng nó lại… lại… Tôi không có tư cách làm thầy nó mà…”.
Võ Nhân ôm đầu nói, cơ thể già cỗi run rẩy không ngừng.
“Thật ra Khang Gia Hào có một câu hỏi muốn tôi hỏi thay ông ấy”, Lâm Chính lại lên tiếng.
“Câu hỏi gì, cậu nói đi”, Võ Nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục đã đỏ ngầu.
“Ông ấy muốn biết vì sao ông lại giúp loại người như Phạm Lạc?”, Lâm Chính hỏi.
Võ Nhân không phải người ngu ngốc, ông ta nên hiểu rõ loại người như Phạm Lạc mới phải.
Khang Gia Hào nói, tính cách Võ Nhân thẳng thắn, ghét nhất là những người gian xảo quỷ quyệt. Loại người như Phạm Lạc đáng ra ông ta sẽ rất khinh thường, sao lại nhận lời mời của anh ta tham gia vụ kiện này?
Câu hỏi này vừa được đưa ra, Võ Nhân há miệng, nước mắt không kìm được tuôn ra.
“Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!”.
Ông lão khóc lóc đập bàn.
“Các người nghĩ tôi muốn giúp tên khốn Phạm Lạc đó sao? Tôi cũng là bất đắc dĩ. Tôi đã lớn tuổi, đã về hưu từ lâu, sao còn muốn xuất đầu lộ diện? Thật ra là đứa con trai vô dụng của tôi ra ngoài đánh bạc thua gần mười triệu tệ. Phạm Lạc hứa với tôi chỉ cần tôi đồng ý ra mặt đối phó Khang Gia Hào, cậu ta sẽ trả tôi năm triệu tệ. Vì món nợ của thằng con tôi, tôi đã bán cả căn nhà cũng không có tiền để giúp nó trả nợ. Tôi vốn muốn mặc kệ nó, nhưng người đòi nợ suốt ngày tìm tới nhà thuê của chúng tôi, gia đình chúng tôi sắp sống không nổi nữa. Dù không phải vì thằng khốn đó, tôi cũng phải suy nghĩ cho cháu tôi, thế nên… thế nên tôi mới nhất thời hồ đồ, tôi có lỗi với Gia Hào…”.
Võ Nhân khóc lóc, gương mặt đầy đau khổ.
Người trong phòng đều yên lặng nhìn ông ta, không nói gì.
Những chuyện thế này ai có thể nói được rõ ràng?
Trong cuộc sống vốn có vô số đau khổ và giày vò, phải xem ai kiên cường hơn mà thôi…
“Còn nợ bao nhiêu?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Mỗi nơi cộng lại thì còn bảy triệu tệ…”, Võ Nhân hơi rủ mí mắt, uể oải nói.
“Tôi cho ông mười triệu tệ”, Lâm Chính nói thẳng.
Anh vừa dứt lời, Võ Nhân ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Thần y Lâm, sao… cậu lại làm vậy?”.
“Tôi muốn mời ông gia nhập đoàn đội luật sư của tôi, hỗ trợ Dương Hoa chúng tôi xử lý những chuyện về pháp lý. Mười triệu tệ này tôi cho ông, ông làm miễn phí cho tôi mười năm, thế nào?”, Lâm Chính nói.
“A, cái đó…”, Võ Nhân há miệng, không biết nên nói thế nào mới phải.
“Yên tâm, tôi sẽ không để ông làm gì quá nặng. Đoàn đội luật sư của tôi còn rất trẻ tuổi, cần có một người giàu kinh nghiệm như ông trông coi. Nếu ông làm xuất sắc, mỗi năm tôi sẽ thưởng thêm cho ông. Thế nào? Võ Nhân, ông đồng ý không?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Võ Nhân ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu sau không nhịn nổi mà lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Đồng ý, tôi đồng ý! Chủ tịch Lâm, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu…”.
Giọng nói cũng run rẩy.
Trịnh Nam Thiên ở bên này thở phào, nở nụ cười.
“Thằng nhóc này, bề ngoài thì rất lạnh lùng, nhưng thật ra cũng là một người mềm lòng”, Trịnh Nam Thiên âm thầm lẩm bẩm.
Nhưng Lâm Chính không nghe thấy.
“Tốt, tiếp đến là Hùng Mẫn Sinh”.
Lâm Chính quay người lại, nhìn về phía Hùng Mẫn Sinh.
Hùng Mẫn Sinh thấy vậy, sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, đứng ngồi không yên.
“Chủ… Chủ tịch Lâm, cậu định làm gì?”, Hùng Mẫn Sinh run giọng hỏi.
Chương 834: Không có mắt
Hùng Mẫn Sinh luống cuống tay chân.
Ông ta cũng là luật sư nổi tiếng, mặc dù không bằng ba luật sư lớn ở Yên Kinh, nhưng ở phía Đông Bắc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đương nhiên từng tiếp xúc với một số khách hàng giỏi giang.
Ông ta biết rõ đường lối trong đó. Lúc trước không biết, bây giờ thấy rõ được bối cảnh của Dương Hoa, ông ta hiểu rõ một khi Lâm Chính quyết định buộc ông ta biến mất, ông ta tuyệt đối không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Trước kia ở tòa án, ông ta còn muốn dồn Dương Hoa và thần y Lâm vào chỗ chết. Bây giờ mình thành cá trên thớt, Chủ tịch Lâm là người cầm dao, sao ông ta không sợ cho được?
“Tôi cho ông hai con đường”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cậu… Cậu nói đi…”.
“Thứ nhất là làm việc cho tôi, gia nhập đoàn đội luật sư của tôi, thứ hai là biến mất”.
Nghe được câu nói đó, Hùng Mẫn Sinh cảm thấy hơi thở mình đông cứng.
Biến mất?
Hai chữ đơn giản bao hàm quá nhiều ý nghĩa…
Là biến mất như thế nào?
Chỉ là biến mất trước mặt Lâm Chính?
Hay là… chết?
Hùng Mẫn Sinh run rẩy, gần như không nghĩ ngợi gì mà hô lên: “Tôi chọn con đường thứ nhất, tôi chọn con đường thứ nhất! Chủ tịch Lâm, tôi chọn cái thứ nhất!”.
Thời khắc sinh tử, ai cũng sẽ lựa chọn giống như ông ta!
“Được, từ ngày mai ông sẽ làm việc dưới trướng Kỷ Văn, tiền lương sẽ trả theo mức cơ bản của văn phòng luật sư”, Lâm Chính nói.
“Được! Được! Không thành vấn đề, cảm ơn Chủ tịch Lâm, tôi sẽ làm việc thật tốt thưa Chủ tịch Lâm! Tôi nhất định sẽ không làm cậu thất vọng”, Hùng Mẫn Sinh cúi đầu khom lưng, vội nói, trên mặt toát đầy mồ hôi.
“Quay về đi”, Lâm Chính phất tay.
Hùng Mẫn Sinh lập tức run rẩy chạy ra ngoài.
Võ Nhân cũng tạm biệt Lâm Chính.
Phương Thị Dân, Phan Long và Thu Huyền Sinh vẫn ở cạnh chứng kiến cảnh này đều cười khổ không thôi.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không ai không cảm thấy đồng cảm.
Hùng Mẫn Sinh cũng thật thức thời, thủ đoạn của Chủ tịch Lâm thật sự khiến người ta kinh ngạc.
“Thần y Lâm, đoàn đội luật sư của cậu e là càng ngày càng lợi hại”, Trịnh Nam Thiên không nhịn được lên tiếng.
Đầu tiên là hai luật sư thiên tài Khang Gia Hào và Kỷ Văn, sau đó lại có Võ Nhân và Hùng Mẫn Sinh gia nhập. Phòng pháp lý của Dương Hoa gần như có thể sánh ngang với ba luật sư lớn ở Yên Kinh.
Huống hồ, bởi vì Phương Hồng mà đôi khi Phương Thị Dân cũng không thể không giúp Lâm Chính.
E rằng trong nước không ai có thể so sánh với Lâm Chính nữa.
“Nhân tài trong nước xuất hiện liên tục, đoàn đội luật sư nho nhỏ của tôi chỉ hỗ trợ xử lý một vài tranh chấp về nghiệp vụ, không tính là gì”.
“Nếu cậu mà còn không tính là gì, vậy trong nước không còn đoàn đội luật sư nào giỏi nữa rồi!”, Trịnh Nam Thiên bất đắc dĩ nói.
Lâm Chính cười nói, sau đó quay sang Phan Long, Phương Thị Dân, Thu Huyền Sinh nói: “Lần này vẫn phải cảm ơn ba vị luật sư, nếu không có các ông, có lẽ lần này tôi sẽ phải sứt đầu mẻ trán mất thôi”.
“Thần y Lâm khách sáo quá, có ông cụ Trịnh ở đây, thật ra vụ kiện này có chúng tôi hay không cũng vậy. Chúng tôi chỉ lộ mặt ra một chút mà thôi, thực tế cũng không giúp được gì”, Phương Thị Dân cay đắng cười nói.
“Dù thế nào, các ông cũng xem như cho tôi chút mặt mũi. Lát nữa mọi người quay về xin hãy mang theo chút quà mọn”, Lâm Chính cười nói.
Quà mọn?
Ba người lập tức sáng mắt lên.
Quà mọn của thần y Lâm? Thế chắc chắn không phải tầm thường.
“Thần y Lâm, không biết tôi có phần hay không?”, Trịnh Nam Thiên cũng ngồi không yên, vội hỏi.
“Đương nhiên là có! Đều có phần, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi!”, Lâm Chính cười nói.
“Có thuốc tăng thọ không?”, Phương Thị Dân vô thức hỏi.
Nhưng ông ta vừa nói xong lại cảm thấy quá lỗ mãng, ngay sau đó tràn đầy áy náy nói: “Thần y Lâm, xin lỗi, tôi lỡ lời…”.
“Không sao”, Lâm Chính lắc đầu, mỉm cười nói: “Thật ra không chỉ có thuốc tăng thọ”.
Một câu đơn giản, nhưng lại khiến nhịp thở của ba người như ngừng lại.
Không chỉ có thuốc tăng thọ?
Thế có nghĩa là bao gồm cả thuốc tăng thọ ở trong đó?
Trời ạ, còn có thứ tốt như vậy?
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính vang lên.
Lâm Chính liếc nhìn màn hình gọi tới, sau đó mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại”.
“Cứ tự nhiên!”, ba người đồng thanh lên tiếng.
Lâm Chính gật đầu, sau đó ấn nút nghe.
Chốc lát sau, anh cúp máy.
“Thần y Lâm, sao rồi?”, Trịnh Nam Thiên hỏi.
“Tên Phạm Lạc đó lại gây chuyện, hắn giao chiếc USB đó cho giới truyền thông, rõ ràng hắn không muốn chấp nhận kết quả xử án”.
“Xem ra có đôi khi không thể quá khoan dung với người khác, nếu không sẽ khiến người đó thêm kiêu căng, ngang ngược!”, Trịnh Nam Thiên vỗ gậy chống, lạnh lùng nói.
“Tôi không định khoan dung với hắn!”.
“Ồ? Thế cậu định làm thế nào?”.
“Mọi chuyện cứ xử lý theo pháp luật, bản thân loại người này cũng không sạch sẽ, muốn đưa hắn vào tù cũng không phải chuyện khó. Tôi sẽ nói Kỳ Văn, Gia Hào đi xử lý”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, tôi cũng giúp một tay”, Phương Thị Dân vội vàng lên tiếng.
“Nếu không ngại tôi làm vướng tay, tôi cũng sẵn lòng dốc hết sức vì thần y Lâm”, Thu Huyền Sinh cũng mỉm cười nói.
“Tôi cũng vậy”, Phan Long cười nói.
Ba luật sư lớn đều đã bày tỏ thái độ, chuyện này khiến Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Dùng dao mổ trâu giết gà sao?”.
“Haizz, thần y Lâm, cậu nói vậy là sai rồi, đây phải là giết gà dọa khỉ. Tên Phạm Lạc này dám gây rắc rối cho cậu thêm nữa thì không thể tha thứ dễ dàng được, cứ để ba người họ xử lý giúp cậu đi, cũng cho người ngoài thấy thực lực của cậu để bọn họ không dám động vào cậu nữa!”, Trịnh Nam Thiên cười nói.
“Được, vậy thì làm phiền ba người”, Lâm Chính gật đầu.
“Thần y Lâm khách sáo rồi”.
Ba người họ cười nói, sau đó rời khỏi văn phòng.
“Tôi cũng nên về rồi”, Trịnh Nam Thiên gật đầu với Tiểu Triệu, Tiểu Triệu lập tức đẩy xe lăn, định đưa ông ta rời đi.
“Đại thống lĩnh Trịnh, có câu này tôi muốn hỏi ông”, Lâm Chính đột nhiên nói.
“Câu gì?”.
“Là chuyện liên quan đến hai tài liệu mà ông mang đến lần này… Không phải nói chuyện chế tạo là bí mật sao? Vì sao hôm nay đại thống lĩnh lại công khai chuyện này?”.
“Đó là vì không giấu được nữa rồi”, Trịnh Nam Thiên bất lực cười nói: “Từ khi quân đội dùng thuốc của cậu, sức chiến đấu tăng lên rất nhiều. Các nước đều đang nghiên cứu quân đội của chúng ta, nhiều người đã chú ý đến cậu. Nếu đã không giấu được nữa, vậy thì nhân cơ hội này công bố ra ngoài, làm vậy cũng tỏ rõ sự thản đãng. Đương nhiên, điều quan trọng là cũng có thể giúp cậu bớt đi rất nhiều rắc rối, sau này cũng sẽ không có ai không có mắt chọc vào cậu nữa. Phải biết nếu cậu gặp rắc rối, quân đội cũng sẽ gặp rắc rối, cậu hiểu chứ?”.
Lâm Chính gật đầu, đương nhiên hiểu ý của Trịnh Nam Thiên.
Ông ta giúp Lâm Chính không chỉ là vì giao tình giữa hai người.
Quan trọng là còn phải bảo đảm sức chiến đấu của quân đội.
Đó là trách nhiệm của ông ta, cũng là thiên chức của ông ta.
Buổi họp báo kết thúc, Lâm Chính quay về Dương Hoa.
Kết quả của vụ kiện cũng khiến nhiều người theo dõi chuyện này cảm thấy bất ngờ.
Đương nhiên, điều làm người ta kinh ngạc nhất là đoạn video mà Phạm Lạc công khai.
Chỉ là video vừa được tung ra, Phạm Lạc đã nhận được thư luật sư của công ty Dương Hoa gửi tới…
Chương 835: Sự phản công của Chủ tịch Lâm
“Mẹ nó, con chó Dương Hoa, dám gửi thư luật sư cho mình! Tưởng tao sợ mày à!”.
Trong chung cư, Phạm Lạc quăng thư luật sư trong tay lên bàn, mắng chửi.
“Anh Lạc, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa. Chỉ là thư luật sư thôi mà, cũng chẳng có gì ghê gớm, chúng ta vẫn nên nghĩ cách rời khỏi Giang Thành đi. Đây là địa bàn của Chủ tịch Lâm, chúng ta gây chuyện với anh ta như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua thế đâu. Nếu anh ta tìm tới cửa nữa thì rắc rối”, Văn Lệ ở phía sau tiến lên.
“Em nói đúng, đợi chúng ta rời khỏi Giang Thành sau đó lại đấu với tên họ Lâm đó!”, Phạm Lạc âm thầm nói, sau đó định xách valy rời đi.
Đúng lúc đó, chuông cửa căn hộ chung cư vang lên.
Hai người ngơ ngác.
“Ai đó?”, Phạm Lạc lên tiếng.
“Tôi, Uông Sử Nham!”, ngoài cửa vang lên giọng nói già nua mà trầm thấp.
“Đạo diễn Uông?”.
Phạm Lạc mừng rỡ, mở cửa ra.
Uông Sử Nham lại nghiêm túc đứng ở cửa.
“Đạo diễn Uông, sao ông không vào đây? Nào nào, vào trong ngồi đi!”, Phạm Lạc vội nghênh đón.
“Cô cậu định đi đâu?”.
Uông Sử Nham ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn valy của hai người, trầm giọng hỏi.
“Không phải mọi chuyện kết thúc rồi sao? Chúng tôi còn lịch quay, phải đi ngay”, Phạm Lạc nặn ra nụ cười, nói.
“Về? E rằng… cô cậu không về được nữa rồi”, Uông Sử Nham lạnh lùng nói.
“Không về được? Đạo diễn Uông, ông nói vậy là ý gì?”, Phạm Lạc ngạc nhiên hỏi.
“Vừa rồi bạn bè nội bộ của tôi đã gọi cho tôi, bên trên chính thức ra lệnh bắt giữ cô cậu. Bây giờ người đã đang trên đường đến đây, chắc là cũng sắp tới rồi. Bạn tôi bảo tôi đến thông báo cho hai người, nói hai người đừng chạy, nếu chạy thì sẽ là sợ tội chạy trốn! Tội càng nặng!”, Uông Sử Nham lạnh lùng nói.
Ông ta vừa dứt lời, hai người thoáng chốc như bị sét đánh.
“Đạo diễn Uông, ông… ông nói cái gì? Bắt chúng tôi? Không phải… Chúng tôi phạm tội gì? Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi? Tôi… tôi bị oan!”, Phạm Lạc sốt ruột nói.
Văn Lệ đã mất hồn từ lâu, gương mặt trắng bệch.
“Phạm tội gì? Phạm Lạc ơi là Phạm Lạc, cậu đúng là ngu ngốc. Thua kiện thì thôi đi, sao cậu lại giao USB cho giới truyền thông để bọn họ công bố với bên ngoài? Cậu có biết trong video đó quay cái gì không?”.
“Biết… biết chứ, không phải đó là hình ảnh Dương Hoa vận chuyển hàng hóa sao? Sao… Sao rồi?”.
“Chẳng lẽ lúc ở trên tòa cậu không nghe rõ hay sao? Cậu không biết số thuốc đó được chuyển đi đâu sao?”.
“Là chuyển đến quân đội… Đạo diễn Uông, ông đừng nói với tôi cái này không được công khai chứ… Cái này… Cái này cũng không phải bí mật gì, tôi chỉ muốn chế tạo chút dư luận, cứu vãn danh dự của tôi, cũng khiến Dương Hoa nếm mùi đau khổ mà thôi…”, Phạm Lạc hơi hoảng hốt nói.
“Ngu xuẩn!”.
Uông Sử Nham mắng thẳng: “Cậu làm như vậy sẽ chỉ khiến Chủ tịch Lâm càng không tha cho cậu! Cậu nói đó không phải bí mật? Không sai, video đó không phải bí mật, nhưng nhà máy dược phẩm thì sao? Nơi đó thì sao? Có tính là bí mật không?”.
“Người họ Trịnh đó không phải đã công khai nơi đó rồi sao? Sao còn là bí mật?”.
“Nhưng trước đó thì sao?”, Uông Sử Nham hỏi.
“Cái đó…”, Phạm Lạc lập tức sững sờ.
Đúng vậy, trước khi nó được công khai, nhà máy dược phẩm là bí mật của quân đội.
Anh ta là người của giới giải trí, sao lại quay được video đó? Chỉ có một lý do có thể giải thích.
Phạm Lạc lén chạy tới nơi bí mật đó quay video.
Nếu vậy, tội sẽ nặng hơn.
Nói không chừng bên trên thậm chí có thể phán anh ta tội phản quốc.
Nghĩ đến đó, Phạm Lạc lập tức ngã ra đất, toàn thân không còn sức lực nào.
Văn Lệ cũng trợn tròn mắt, há miệng muốn nói gì đó, nhưng mắt đã tối sầm, ngất đi.
“Phạm Lạc, trước kia tôi nghe ông Võ Nhân bảo cậu đi xin lỗi Chủ tịch Lâm, nhưng cậu không đi, lúc đó cậu đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng rồi. Chuyện đến nước này, cậu đã không còn có thể cứu vãn, vẫn nên nghĩ về cuộc sống trong tù đi”, Uông Sử Nham nói, sau đó đứng dậy định rời đi.
“Tôi muốn mời luật sư, tôi muốn kiện! Tôi… tôi không phục!”, Phạm Lạc hoàn hồn lại, khẩn thiết hét lên.
Uông Sử Nham đã đi đến cửa chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh ta.
“Cậu muốn mời ai tham gia vụ kiện này giúp cậu?”.
“Võ Nhân đâu? Hùng Mẫn Sinh đâu? Tôi gọi điện thoại cho bọn họ!”, Phạm Lạc vội nói.
“Bây giờ bọn họ ở văn phòng luật sư Dương Hoa”.
“Cái gì? Bọn họ đến đó làm gì?”.
“Bọn họ đã được Chủ tịch Lâm mời qua đó, nếu cậu muốn kiện Dương Hoa, bọn họ sẽ hợp tác với Khang Gia Hào, Kỷ Văn đối phó cậu… À, ngoài họ ra, ba luật sư Phương Thị Dân, Phan Long, Thu Huyền Sinh cũng đại diện Dương Hoa cùng nhau khởi tố cậu có hành vi trốn thuế nhiều lần, đồng thời có các hành vi lừa đảo thương mại, góp vốn trái phép. Bọn họ đã nộp đơn lên tòa án, tòa án đã thụ lý. Phạm Lạc, cậu không lật đổ được Chủ tịch Lâm, e rằng lần này Chủ tịch Lâm sẽ ép chết cậu”, Uông Sử Nham nói, sau đó ra khỏi cửa.
Phạm Lạc ngồi xụi lơ trên đất, sững sờ mất mười giây, đột nhiên hét lên: “Tôi muốn gặp Chủ tịch Lâm, tôi muốn gặp Chủ tịch Lâm ngay!”.
Anh ta gào lên, bò dậy lao ra ngoài.
Lúc đó, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã.
Phạm Lạc nhìn thấy thì ngây người tại chỗ.
Một giọng nói nghiêm túc vang lên: “Phạm Lạc, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!”.
Trên màn chiếu là một bức điều lệnh.
Là mệnh lệnh của cấp trên chuyển đến Trịnh Nam Thiên.
Nội dung tài liệu đó không quá nhiều, nhưng thứ chói mắt nhất là con dấu đỏ tươi ở góc dưới bên phải.
Trên đó có hai chữ to.
Tuyệt mật!
Đây là mệnh lệnh tối mật.
“Tập đoàn Dương Hoa được cấp trên giao nhiệm vụ bào chế, sản xuất thuốc cho quân đội, hàng tháng bọn họ sẽ giao thuốc cho quân đội theo quy định để đảm bảo quân đội có huấn luyện bình thường và thực thi nhiệm vụ. Nhờ có thuốc của Tập đoàn Dương Hoa, sức chiến đấu của các chiến sĩ đã tăng lên ít nhất hai lần, tỉ lệ tử vong giảm xuống còn 1%. Đây là báo cáo tôi đã xin cấp trên khi đến, thẩm phán cũng có thể trình bày cho mọi người xem”, Trịnh Nam Thiên nói, lấy một bản tài liệu khác từ trong núi ra, đưa qua.
Mọi người nghe vậy đều bất ngờ, tim đập kịch liệt, đầu óc quay cuồng.
“Chủ tịch Lâm… thật sự hợp tác với quân đội ư?”, Tô Nhu mở to mắt, lẩm bẩm nói.
“Hóa ra số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ kia… là Tập toàn Dương Hoa sản xuất cho quân đội! Chẳng trách những loại thuốc đó không tính thuế…” Tô Dư cũng chợt hiểu ra.
Nếu liên quan đến quân đội thì ý nghĩa sẽ khác.
Đám người Uông Sử Nham cũng hết sức kinh ngạc.
Sắc mặt của Luật sư Hùng và Võ Nhân cũng khó coi đến cực điểm.
“Cậu Phạm, lần này phiền phức rồi”, Luật sư Hùng run rẩy nói.
“Phiền phức? Phiền phức gì chứ? Tập đoàn Dương Hoa này hợp tác với quân đội từ khi nào vậy?”, Phạm Lạc cũng bối rối, vội vàng hỏi.
Nhưng Hùng Mẫn Sinh không thể trả lời câu hỏi của anh ta.
Bởi vì bây giờ ông ta cũng đang bối rối và sợ hãi.
Điều khiến ông ta càng khiếp sợ hơn là người ngồi xe lăn này rốt cuộc có cấp bậc và địa vị gì trong quân đội?
Không phải là nhân vật lớn nào đó chứ?
Nếu là vậy thì sự nghiệp luật sư của ông ta sẽ sụp đổ.
Chắc chắn là nhân vật nhỏ!
Đúng! Chắc chắn là vậy!
Nếu là nhân vật lớn, sao có thể chạy đến Giang Thành ra mặt cho một vụ kiện nhỏ như thế này được?
Hùng Mẫn Sinh không ngừng tự an ủi bản thân.
Nhưng nhìn ba vị luật sư lớn ở Yên Kinh, ông ta lại cảm thấy hơi thất vọng.
Nhân vật nhỏ có thể mời ba vị này tới đây sao? Hơn nữa... còn khiến ba người họ phải cung kính...
“Ông Trịnh... những thứ này đều là cơ mật, ông công khai như vậy cũng được sao?”, Thẩm phán Lưu đứng lên, bình tĩnh nói.
“Để chứng minh sự trong sạch cho cậu Lâm, cấp trên phải công khai những thứ này, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của cậu Lâm. Thật ra, đây là những thông tin mật cấp cao, nhưng vì không còn cách nào khác, nên cấp trên chỉ có thể lựa chọn công khai”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Hùng Mẫn Sinh sợ đến mức đứng không vững.
Võ Nhân đứng phía sau cũng sợ hãi.
“Luật sư Hùng, ông sao thế?”, Văn Lệ hoảng hốt hỏi.
“Thua rồi... từ đầu đến cuối đều thua!”, Hùng Mẫn Sinh run rẩy, quay ngoắt đầu lại, trợn mắt nhìn hai người họ.
Hai người họ giật nảy mình.
“Ông... ông nói gì vậy? Ông có làm được không? Tôi đã trả rất nhiều tiền để thuê ông... ông phải giúp tôi thắng vụ kiện này...” Phạm Lạc sốt ruột nói.
“Thua rồi, kết cục đã định, làm thế nào cũng không thể thắng nổi, từ bỏ đi!” sắc mặt Luật sư Hùng tái mét, khàn giọng nói.
Không ngờ phía sau công ty Dương Hoa lại có nhân vật lớn như vậy, Luật sư Hùng biết dù có năng lực thông thiên thì cũng không thắng nổi.
“Tức là... tôi thua rồi sao?”, Phạm Lạc ngẩn người nói.
“Không, cậu không thua, cũng sẽ không thua, vụ kiện này sẽ không có kết quả!”
“Ý của ông là gì?”
Hùng Mẫn Sinh không nói gì, mà nhìn Thẩm phán Lưu.
Sau khi công bố tất cả những tài liệu do Trịnh Nam Thiên cung cấp, ông ta bắt đầu công bố kết quả.
“Sau khi xác minh và phán quyết, bị cáo không có hành vi trốn thuế, phán quyết hợp đồng sẽ được thực hiện theo phán quyết ban đầu. Bản án tuyên bố kết thúc” Thẩm phán Lưu nhanh chóng đọc kết quả rồi gõ búa.
Vụ này không cần điều tra thêm nữa.
Ai cũng thấy Thẩm phán Lưu đã phải chịu áp lực rất lớn, trên mặt ông ta lấm tấm mồ hôi.
“Hả? Kết án rồi sao? Thẩm phán Lưu, ông tùy ý quá rồi đấy! Tôi còn rất nhiều vấn đề!” Phạm Lạc không cam lòng, vội vàng quát lớn.
Nhưng Thẩm phán Lưu không thèm để ý đến anh ta, mà nhanh chóng rời đi.
“Đợi đã, Thẩm phán Lưu, Thẩm phán Lưu!”
Phạm Lạc vội vàng đuổi theo.
Nhưng Võ Nhân bên cạnh lại kéo anh ta lại.
“Ngu ngốc, cậu muốn chết hả?” Võ Nhân âm thầm mắng chửi.
“Ông Võ, ông làm gì vậy?” Phạm Lạc sốt ruột hỏi.
“Cậu còn hỏi à? Điều quan trọng nhất mà cậu phải làm bây giờ là đến cầu xin Chủ tịch Lâm tha thứ, nếu không thì cậu xong đời rồi!” Võ Nhân nghiêm túc nói.
“Cầu xin anh ta tha thứ ư? Tha thứ gì chứ? Tôi đã trở mặt với anh ta rồi, ông còn muốn tôi nói chuyện với anh ta thế nào đây? Muốn tôi mất mặt sao?”, Phạm Lạc không cam lòng, tức giận nói.
“Thôi bỏ đi!”
Võ Nhân thở dài, giờ mới nhìn rõ thái độ của Phạm Lạc.
Lúc này, một thanh niên đi tới.
“Xin hỏi ông là Võ Nhân đúng không?” chàng thanh niên hỏi,
Võ Nhân liếc nhìn chàng thanh niên, thấy đôi mắt dữ tợn, làn da hơi ngăm đen, cơ bắp cân đối thì biết cậu ta là người trong quân đội, chợt thấy run rẩy.
“Đại thống lĩnh Trịnh tìm tôi à?” Võ Nhân nhắm mắt, khàn giọng nói.
“Đúng vậy, Luật sư Hùng cũng phải đi”, chàng thanh niên nói.
“Được, tôi… sẽ đến ngay” Võ Nhân khó khăn gật đầu.
“Anh là ai? Anh tìm bọn họ làm gì?”, Phạm Lạc bên cạnh không vui, vội vàng hỏi.
Chàng thanh niên liếc nhìn anh ta, không nói gì, quay người rời đi luôn.
“Này, đứng lại! Anh là ai hả?”, anh tìm ông Võ làm gì?”
Nhưng đối phương không thèm để ý.
“Cậu Phạm, nhân lúc chưa muộn, cậu mau đi cầu xin Chủ tịch Lâm đi, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”
Võ Nhân khàn giọng nói rồi quay người rời đi.
“Chuyện này…” Phạm Lạc sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, không hiểu ý của Võ Nhân là gì.
“Phạm Lạc, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tiền không còn nữa, chúng ta bây giờ không còn gì nữa rồi!” Văn Lệ đi tới, nước mắt giàn giụa nói.
“Chuyện đã đến nước này, hối hận cũng vô ích! Đi thôi, rời khỏi đây! Kẻo tên họ Lâm kia trả thù chúng ta!” Phạm Lạc nghiêm túc nói, sau đó dẫn Văn Lệ đi ra ngoài.
Hai người họ vừa bước ra, đám đông bên ngoài lập tức náo loạn.
Vô số người từ các phương tiện truyền thông lao tới và bao vây họ.
Chương 831: Kết cục chết
Trên màn chiếu là một bức điều lệnh.
Là mệnh lệnh của cấp trên chuyển đến Trịnh Nam Thiên.
Nội dung tài liệu đó không quá nhiều, nhưng thứ chói mắt nhất là con dấu đỏ tươi ở góc dưới bên phải.
Trên đó có hai chữ to.
Tuyệt mật!
Đây là mệnh lệnh tối mật.
“Tập đoàn Dương Hoa được cấp trên giao nhiệm vụ bào chế, sản xuất thuốc cho quân đội, hàng tháng bọn họ sẽ giao thuốc cho quân đội theo quy định để đảm bảo quân đội có huấn luyện bình thường và thực thi nhiệm vụ. Nhờ có thuốc của Tập đoàn Dương Hoa, sức chiến đấu của các chiến sĩ đã tăng lên ít nhất hai lần, tỉ lệ tử vong giảm xuống còn 1%. Đây là báo cáo tôi đã xin cấp trên khi đến, thẩm phán cũng có thể trình bày cho mọi người xem”, Trịnh Nam Thiên nói, lấy một bản tài liệu khác từ trong núi ra, đưa qua.
Mọi người nghe vậy đều bất ngờ, tim đập kịch liệt, đầu óc quay cuồng.
“Chủ tịch Lâm… thật sự hợp tác với quân đội ư?”, Tô Nhu mở to mắt, lẩm bẩm nói.
“Hóa ra số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ kia… là Tập toàn Dương Hoa sản xuất cho quân đội! Chẳng trách những loại thuốc đó không tính thuế…” Tô Dư cũng chợt hiểu ra.
Nếu liên quan đến quân đội thì ý nghĩa sẽ khác.
Đám người Uông Sử Nham cũng hết sức kinh ngạc.
Sắc mặt của Luật sư Hùng và Võ Nhân cũng khó coi đến cực điểm.
“Cậu Phạm, lần này phiền phức rồi”, Luật sư Hùng run rẩy nói.
“Phiền phức? Phiền phức gì chứ? Tập đoàn Dương Hoa này hợp tác với quân đội từ khi nào vậy?”, Phạm Lạc cũng bối rối, vội vàng hỏi.
Nhưng Hùng Mẫn Sinh không thể trả lời câu hỏi của anh ta.
Bởi vì bây giờ ông ta cũng đang bối rối và sợ hãi.
Điều khiến ông ta càng khiếp sợ hơn là người ngồi xe lăn này rốt cuộc có cấp bậc và địa vị gì trong quân đội?
Không phải là nhân vật lớn nào đó chứ?
Nếu là vậy thì sự nghiệp luật sư của ông ta sẽ sụp đổ.
Chắc chắn là nhân vật nhỏ!
Đúng! Chắc chắn là vậy!
Nếu là nhân vật lớn, sao có thể chạy đến Giang Thành ra mặt cho một vụ kiện nhỏ như thế này được?
Hùng Mẫn Sinh không ngừng tự an ủi bản thân.
Nhưng nhìn ba vị luật sư lớn ở Yên Kinh, ông ta lại cảm thấy hơi thất vọng.
Nhân vật nhỏ có thể mời ba vị này tới đây sao? Hơn nữa... còn khiến ba người họ phải cung kính...
“Ông Trịnh... những thứ này đều là cơ mật, ông công khai như vậy cũng được sao?”, Thẩm phán Lưu đứng lên, bình tĩnh nói.
“Để chứng minh sự trong sạch cho cậu Lâm, cấp trên phải công khai những thứ này, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của cậu Lâm. Thật ra, đây là những thông tin mật cấp cao, nhưng vì không còn cách nào khác, nên cấp trên chỉ có thể lựa chọn công khai”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Hùng Mẫn Sinh sợ đến mức đứng không vững.
Võ Nhân đứng phía sau cũng sợ hãi.
“Luật sư Hùng, ông sao thế?”, Văn Lệ hoảng hốt hỏi.
“Thua rồi... từ đầu đến cuối đều thua!”, Hùng Mẫn Sinh run rẩy, quay ngoắt đầu lại, trợn mắt nhìn hai người họ.
Hai người họ giật nảy mình.
“Ông... ông nói gì vậy? Ông có làm được không? Tôi đã trả rất nhiều tiền để thuê ông... ông phải giúp tôi thắng vụ kiện này...” Phạm Lạc sốt ruột nói.
“Thua rồi, kết cục đã định, làm thế nào cũng không thể thắng nổi, từ bỏ đi!” sắc mặt Luật sư Hùng tái mét, khàn giọng nói.
Không ngờ phía sau công ty Dương Hoa lại có nhân vật lớn như vậy, Luật sư Hùng biết dù có năng lực thông thiên thì cũng không thắng nổi.
“Tức là... tôi thua rồi sao?”, Phạm Lạc ngẩn người nói.
“Không, cậu không thua, cũng sẽ không thua, vụ kiện này sẽ không có kết quả!”
“Ý của ông là gì?”
Hùng Mẫn Sinh không nói gì, mà nhìn Thẩm phán Lưu.
Sau khi công bố tất cả những tài liệu do Trịnh Nam Thiên cung cấp, ông ta bắt đầu công bố kết quả.
“Sau khi xác minh và phán quyết, bị cáo không có hành vi trốn thuế, phán quyết hợp đồng sẽ được thực hiện theo phán quyết ban đầu. Bản án tuyên bố kết thúc” Thẩm phán Lưu nhanh chóng đọc kết quả rồi gõ búa.
Vụ này không cần điều tra thêm nữa.
Ai cũng thấy Thẩm phán Lưu đã phải chịu áp lực rất lớn, trên mặt ông ta lấm tấm mồ hôi.
“Hả? Kết án rồi sao? Thẩm phán Lưu, ông tùy ý quá rồi đấy! Tôi còn rất nhiều vấn đề!” Phạm Lạc không cam lòng, vội vàng quát lớn.
Nhưng Thẩm phán Lưu không thèm để ý đến anh ta, mà nhanh chóng rời đi.
“Đợi đã, Thẩm phán Lưu, Thẩm phán Lưu!”
Phạm Lạc vội vàng đuổi theo.
Nhưng Võ Nhân bên cạnh lại kéo anh ta lại.
“Ngu ngốc, cậu muốn chết hả?” Võ Nhân âm thầm mắng chửi.
“Ông Võ, ông làm gì vậy?” Phạm Lạc sốt ruột hỏi.
“Cậu còn hỏi à? Điều quan trọng nhất mà cậu phải làm bây giờ là đến cầu xin Chủ tịch Lâm tha thứ, nếu không thì cậu xong đời rồi!” Võ Nhân nghiêm túc nói.
“Cầu xin anh ta tha thứ ư? Tha thứ gì chứ? Tôi đã trở mặt với anh ta rồi, ông còn muốn tôi nói chuyện với anh ta thế nào đây? Muốn tôi mất mặt sao?”, Phạm Lạc không cam lòng, tức giận nói.
“Thôi bỏ đi!”
Võ Nhân thở dài, giờ mới nhìn rõ thái độ của Phạm Lạc.
Lúc này, một thanh niên đi tới.
“Xin hỏi ông là Võ Nhân đúng không?” chàng thanh niên hỏi,
Võ Nhân liếc nhìn chàng thanh niên, thấy đôi mắt dữ tợn, làn da hơi ngăm đen, cơ bắp cân đối thì biết cậu ta là người trong quân đội, chợt thấy run rẩy.
“Đại thống lĩnh Trịnh tìm tôi à?” Võ Nhân nhắm mắt, khàn giọng nói.
“Đúng vậy, Luật sư Hùng cũng phải đi”, chàng thanh niên nói.
“Được, tôi… sẽ đến ngay” Võ Nhân khó khăn gật đầu.
“Anh là ai? Anh tìm bọn họ làm gì?”, Phạm Lạc bên cạnh không vui, vội vàng hỏi.
Chàng thanh niên liếc nhìn anh ta, không nói gì, quay người rời đi luôn.
“Này, đứng lại! Anh là ai hả?”, anh tìm ông Võ làm gì?”
Nhưng đối phương không thèm để ý.
“Cậu Phạm, nhân lúc chưa muộn, cậu mau đi cầu xin Chủ tịch Lâm đi, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”
Võ Nhân khàn giọng nói rồi quay người rời đi.
“Chuyện này…” Phạm Lạc sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, không hiểu ý của Võ Nhân là gì.
“Phạm Lạc, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tiền không còn nữa, chúng ta bây giờ không còn gì nữa rồi!” Văn Lệ đi tới, nước mắt giàn giụa nói.
“Chuyện đã đến nước này, hối hận cũng vô ích! Đi thôi, rời khỏi đây! Kẻo tên họ Lâm kia trả thù chúng ta!” Phạm Lạc nghiêm túc nói, sau đó dẫn Văn Lệ đi ra ngoài.
Hai người họ vừa bước ra, đám đông bên ngoài lập tức náo loạn.
Vô số người từ các phương tiện truyền thông lao tới và bao vây họ.
Loading in progress...
Chương 833: Gia môn bất hạnh
Nghe Trịnh Nam Thiên nói, Hùng Mẫn Sinh run rẩy cả người, sợ đến mức không dám nói gì, vội cúi thấp đầu.
Võ Nhân còn tạm ổn, dù sao ông ta cũng đã nhiều tuổi, tầm nhìn khá thoáng.
“Chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không ngờ sau lưng thần y Lâm lại là Đại thống lĩnh Trịnh. Hôm nay bại trong tay thần y Lâm, chúng tôi không có lời nào để nói, muốn chém muốn giết làm gì cũng được!”, Võ Nhân tỏ ra coi thường cái chết, nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ phán quyết của Lâm Chính.
“Ông cụ Võ, bây giờ là xã hội pháp trị, không phải thời cổ đại nói chuyện không hợp là đánh đánh giết giết. Không sai, ông quả thật đã đắc tội với tôi, nhưng chuyện này không có nghĩa tôi phải giết ông để trút giận. Tôi chưa đến nỗi tàn nhẫn như vậy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy cậu muốn thế nào?”, Võ Nhân nhíu mày hỏi.
“Thật ra tôi có rất nhiều cách để đối phó ông, ví dụ như làm con cháu nhà ông không thể đi học, khiến người bên cạnh ông không được điều trị bệnh, thậm chí khiến cả nhà ông bị cắt điện cắt nước. Ông nghĩ nếu tôi làm như vậy, cả nhà ông còn có thể sống tiếp không? Có phải như vậy còn khó chịu hơn cả cái chết hay không?”, Lâm Chính hỏi.
Võ Nhân kinh hãi.
Ông ta vốn không tin những lời của Lâm Chính, nhưng nhìn những người bên cạnh Lâm Chính, ông ta biết những lời Lâm Chính nói không phải nói đùa.
“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu… cậu muốn thế nào? Cho tôi một cái câu trả lời sảng khoái đi!”, Võ Nhân nghiến răng, râu hơi rung lên.
“Tôi không muốn thế nào cả”.
“Không muốn… thế nào cả?”, Võ Nhân sửng sốt.
“Ông phải cảm ơn Khang Gia Hào học trò của ông, ông ấy đã cầu xin giúp ông”.
“Gia Hào?”.
“Vốn dĩ tôi định trừng phạt ông như vậy, dù sao tôi cũng không phải người rộng lượng. Nhưng ông ấy đã lên tiếng, vậy thì tôi cũng không chấp nhặt với ông nữa. Ông cũng đã lớn tuổi, tôi không thích gây khó dễ cho một người cao tuổi”, Lâm Chính nói.
Võ Nhân nghe vậy, ngơ ngác nhìn anh, chốc lát sau, đôi mắt ông ta trở nên nhòe đi.
“Gia Hào… Thằng nhóc này…”.
Võ Nhân ngã ngồi trên ghế sofa, không kìm được nước mắt.
“Tôi đã chửi mắng nó như vậy, buộc nó phải rút lui khỏi vụ kiện này, khiến nó mất mặt trước nhiều người, nhưng nó lại… lại… Tôi không có tư cách làm thầy nó mà…”.
Võ Nhân ôm đầu nói, cơ thể già cỗi run rẩy không ngừng.
“Thật ra Khang Gia Hào có một câu hỏi muốn tôi hỏi thay ông ấy”, Lâm Chính lại lên tiếng.
“Câu hỏi gì, cậu nói đi”, Võ Nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục đã đỏ ngầu.
“Ông ấy muốn biết vì sao ông lại giúp loại người như Phạm Lạc?”, Lâm Chính hỏi.
Võ Nhân không phải người ngu ngốc, ông ta nên hiểu rõ loại người như Phạm Lạc mới phải.
Khang Gia Hào nói, tính cách Võ Nhân thẳng thắn, ghét nhất là những người gian xảo quỷ quyệt. Loại người như Phạm Lạc đáng ra ông ta sẽ rất khinh thường, sao lại nhận lời mời của anh ta tham gia vụ kiện này?
Câu hỏi này vừa được đưa ra, Võ Nhân há miệng, nước mắt không kìm được tuôn ra.
“Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!”.
Ông lão khóc lóc đập bàn.
“Các người nghĩ tôi muốn giúp tên khốn Phạm Lạc đó sao? Tôi cũng là bất đắc dĩ. Tôi đã lớn tuổi, đã về hưu từ lâu, sao còn muốn xuất đầu lộ diện? Thật ra là đứa con trai vô dụng của tôi ra ngoài đánh bạc thua gần mười triệu tệ. Phạm Lạc hứa với tôi chỉ cần tôi đồng ý ra mặt đối phó Khang Gia Hào, cậu ta sẽ trả tôi năm triệu tệ. Vì món nợ của thằng con tôi, tôi đã bán cả căn nhà cũng không có tiền để giúp nó trả nợ. Tôi vốn muốn mặc kệ nó, nhưng người đòi nợ suốt ngày tìm tới nhà thuê của chúng tôi, gia đình chúng tôi sắp sống không nổi nữa. Dù không phải vì thằng khốn đó, tôi cũng phải suy nghĩ cho cháu tôi, thế nên… thế nên tôi mới nhất thời hồ đồ, tôi có lỗi với Gia Hào…”.
Võ Nhân khóc lóc, gương mặt đầy đau khổ.
Người trong phòng đều yên lặng nhìn ông ta, không nói gì.
Những chuyện thế này ai có thể nói được rõ ràng?
Trong cuộc sống vốn có vô số đau khổ và giày vò, phải xem ai kiên cường hơn mà thôi…
“Còn nợ bao nhiêu?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Mỗi nơi cộng lại thì còn bảy triệu tệ…”, Võ Nhân hơi rủ mí mắt, uể oải nói.
“Tôi cho ông mười triệu tệ”, Lâm Chính nói thẳng.
Anh vừa dứt lời, Võ Nhân ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Thần y Lâm, sao… cậu lại làm vậy?”.
“Tôi muốn mời ông gia nhập đoàn đội luật sư của tôi, hỗ trợ Dương Hoa chúng tôi xử lý những chuyện về pháp lý. Mười triệu tệ này tôi cho ông, ông làm miễn phí cho tôi mười năm, thế nào?”, Lâm Chính nói.
“A, cái đó…”, Võ Nhân há miệng, không biết nên nói thế nào mới phải.
“Yên tâm, tôi sẽ không để ông làm gì quá nặng. Đoàn đội luật sư của tôi còn rất trẻ tuổi, cần có một người giàu kinh nghiệm như ông trông coi. Nếu ông làm xuất sắc, mỗi năm tôi sẽ thưởng thêm cho ông. Thế nào? Võ Nhân, ông đồng ý không?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Võ Nhân ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu sau không nhịn nổi mà lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Đồng ý, tôi đồng ý! Chủ tịch Lâm, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu…”.
Giọng nói cũng run rẩy.
Trịnh Nam Thiên ở bên này thở phào, nở nụ cười.
“Thằng nhóc này, bề ngoài thì rất lạnh lùng, nhưng thật ra cũng là một người mềm lòng”, Trịnh Nam Thiên âm thầm lẩm bẩm.
Nhưng Lâm Chính không nghe thấy.
“Tốt, tiếp đến là Hùng Mẫn Sinh”.
Lâm Chính quay người lại, nhìn về phía Hùng Mẫn Sinh.
Hùng Mẫn Sinh thấy vậy, sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, đứng ngồi không yên.
“Chủ… Chủ tịch Lâm, cậu định làm gì?”, Hùng Mẫn Sinh run giọng hỏi.
Chương 834: Không có mắt
Hùng Mẫn Sinh luống cuống tay chân.
Ông ta cũng là luật sư nổi tiếng, mặc dù không bằng ba luật sư lớn ở Yên Kinh, nhưng ở phía Đông Bắc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đương nhiên từng tiếp xúc với một số khách hàng giỏi giang.
Ông ta biết rõ đường lối trong đó. Lúc trước không biết, bây giờ thấy rõ được bối cảnh của Dương Hoa, ông ta hiểu rõ một khi Lâm Chính quyết định buộc ông ta biến mất, ông ta tuyệt đối không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Trước kia ở tòa án, ông ta còn muốn dồn Dương Hoa và thần y Lâm vào chỗ chết. Bây giờ mình thành cá trên thớt, Chủ tịch Lâm là người cầm dao, sao ông ta không sợ cho được?
“Tôi cho ông hai con đường”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cậu… Cậu nói đi…”.
“Thứ nhất là làm việc cho tôi, gia nhập đoàn đội luật sư của tôi, thứ hai là biến mất”.
Nghe được câu nói đó, Hùng Mẫn Sinh cảm thấy hơi thở mình đông cứng.
Biến mất?
Hai chữ đơn giản bao hàm quá nhiều ý nghĩa…
Là biến mất như thế nào?
Chỉ là biến mất trước mặt Lâm Chính?
Hay là… chết?
Hùng Mẫn Sinh run rẩy, gần như không nghĩ ngợi gì mà hô lên: “Tôi chọn con đường thứ nhất, tôi chọn con đường thứ nhất! Chủ tịch Lâm, tôi chọn cái thứ nhất!”.
Thời khắc sinh tử, ai cũng sẽ lựa chọn giống như ông ta!
“Được, từ ngày mai ông sẽ làm việc dưới trướng Kỷ Văn, tiền lương sẽ trả theo mức cơ bản của văn phòng luật sư”, Lâm Chính nói.
“Được! Được! Không thành vấn đề, cảm ơn Chủ tịch Lâm, tôi sẽ làm việc thật tốt thưa Chủ tịch Lâm! Tôi nhất định sẽ không làm cậu thất vọng”, Hùng Mẫn Sinh cúi đầu khom lưng, vội nói, trên mặt toát đầy mồ hôi.
“Quay về đi”, Lâm Chính phất tay.
Hùng Mẫn Sinh lập tức run rẩy chạy ra ngoài.
Võ Nhân cũng tạm biệt Lâm Chính.
Phương Thị Dân, Phan Long và Thu Huyền Sinh vẫn ở cạnh chứng kiến cảnh này đều cười khổ không thôi.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không ai không cảm thấy đồng cảm.
Hùng Mẫn Sinh cũng thật thức thời, thủ đoạn của Chủ tịch Lâm thật sự khiến người ta kinh ngạc.
“Thần y Lâm, đoàn đội luật sư của cậu e là càng ngày càng lợi hại”, Trịnh Nam Thiên không nhịn được lên tiếng.
Đầu tiên là hai luật sư thiên tài Khang Gia Hào và Kỷ Văn, sau đó lại có Võ Nhân và Hùng Mẫn Sinh gia nhập. Phòng pháp lý của Dương Hoa gần như có thể sánh ngang với ba luật sư lớn ở Yên Kinh.
Huống hồ, bởi vì Phương Hồng mà đôi khi Phương Thị Dân cũng không thể không giúp Lâm Chính.
E rằng trong nước không ai có thể so sánh với Lâm Chính nữa.
“Nhân tài trong nước xuất hiện liên tục, đoàn đội luật sư nho nhỏ của tôi chỉ hỗ trợ xử lý một vài tranh chấp về nghiệp vụ, không tính là gì”.
“Nếu cậu mà còn không tính là gì, vậy trong nước không còn đoàn đội luật sư nào giỏi nữa rồi!”, Trịnh Nam Thiên bất đắc dĩ nói.
Lâm Chính cười nói, sau đó quay sang Phan Long, Phương Thị Dân, Thu Huyền Sinh nói: “Lần này vẫn phải cảm ơn ba vị luật sư, nếu không có các ông, có lẽ lần này tôi sẽ phải sứt đầu mẻ trán mất thôi”.
“Thần y Lâm khách sáo quá, có ông cụ Trịnh ở đây, thật ra vụ kiện này có chúng tôi hay không cũng vậy. Chúng tôi chỉ lộ mặt ra một chút mà thôi, thực tế cũng không giúp được gì”, Phương Thị Dân cay đắng cười nói.
“Dù thế nào, các ông cũng xem như cho tôi chút mặt mũi. Lát nữa mọi người quay về xin hãy mang theo chút quà mọn”, Lâm Chính cười nói.
Quà mọn?
Ba người lập tức sáng mắt lên.
Quà mọn của thần y Lâm? Thế chắc chắn không phải tầm thường.
“Thần y Lâm, không biết tôi có phần hay không?”, Trịnh Nam Thiên cũng ngồi không yên, vội hỏi.
“Đương nhiên là có! Đều có phần, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi!”, Lâm Chính cười nói.
“Có thuốc tăng thọ không?”, Phương Thị Dân vô thức hỏi.
Nhưng ông ta vừa nói xong lại cảm thấy quá lỗ mãng, ngay sau đó tràn đầy áy náy nói: “Thần y Lâm, xin lỗi, tôi lỡ lời…”.
“Không sao”, Lâm Chính lắc đầu, mỉm cười nói: “Thật ra không chỉ có thuốc tăng thọ”.
Một câu đơn giản, nhưng lại khiến nhịp thở của ba người như ngừng lại.
Không chỉ có thuốc tăng thọ?
Thế có nghĩa là bao gồm cả thuốc tăng thọ ở trong đó?
Trời ạ, còn có thứ tốt như vậy?
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính vang lên.
Lâm Chính liếc nhìn màn hình gọi tới, sau đó mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại”.
“Cứ tự nhiên!”, ba người đồng thanh lên tiếng.
Lâm Chính gật đầu, sau đó ấn nút nghe.
Chốc lát sau, anh cúp máy.
“Thần y Lâm, sao rồi?”, Trịnh Nam Thiên hỏi.
“Tên Phạm Lạc đó lại gây chuyện, hắn giao chiếc USB đó cho giới truyền thông, rõ ràng hắn không muốn chấp nhận kết quả xử án”.
“Xem ra có đôi khi không thể quá khoan dung với người khác, nếu không sẽ khiến người đó thêm kiêu căng, ngang ngược!”, Trịnh Nam Thiên vỗ gậy chống, lạnh lùng nói.
“Tôi không định khoan dung với hắn!”.
“Ồ? Thế cậu định làm thế nào?”.
“Mọi chuyện cứ xử lý theo pháp luật, bản thân loại người này cũng không sạch sẽ, muốn đưa hắn vào tù cũng không phải chuyện khó. Tôi sẽ nói Kỳ Văn, Gia Hào đi xử lý”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, tôi cũng giúp một tay”, Phương Thị Dân vội vàng lên tiếng.
“Nếu không ngại tôi làm vướng tay, tôi cũng sẵn lòng dốc hết sức vì thần y Lâm”, Thu Huyền Sinh cũng mỉm cười nói.
“Tôi cũng vậy”, Phan Long cười nói.
Ba luật sư lớn đều đã bày tỏ thái độ, chuyện này khiến Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Dùng dao mổ trâu giết gà sao?”.
“Haizz, thần y Lâm, cậu nói vậy là sai rồi, đây phải là giết gà dọa khỉ. Tên Phạm Lạc này dám gây rắc rối cho cậu thêm nữa thì không thể tha thứ dễ dàng được, cứ để ba người họ xử lý giúp cậu đi, cũng cho người ngoài thấy thực lực của cậu để bọn họ không dám động vào cậu nữa!”, Trịnh Nam Thiên cười nói.
“Được, vậy thì làm phiền ba người”, Lâm Chính gật đầu.
“Thần y Lâm khách sáo rồi”.
Ba người họ cười nói, sau đó rời khỏi văn phòng.
“Tôi cũng nên về rồi”, Trịnh Nam Thiên gật đầu với Tiểu Triệu, Tiểu Triệu lập tức đẩy xe lăn, định đưa ông ta rời đi.
“Đại thống lĩnh Trịnh, có câu này tôi muốn hỏi ông”, Lâm Chính đột nhiên nói.
“Câu gì?”.
“Là chuyện liên quan đến hai tài liệu mà ông mang đến lần này… Không phải nói chuyện chế tạo là bí mật sao? Vì sao hôm nay đại thống lĩnh lại công khai chuyện này?”.
“Đó là vì không giấu được nữa rồi”, Trịnh Nam Thiên bất lực cười nói: “Từ khi quân đội dùng thuốc của cậu, sức chiến đấu tăng lên rất nhiều. Các nước đều đang nghiên cứu quân đội của chúng ta, nhiều người đã chú ý đến cậu. Nếu đã không giấu được nữa, vậy thì nhân cơ hội này công bố ra ngoài, làm vậy cũng tỏ rõ sự thản đãng. Đương nhiên, điều quan trọng là cũng có thể giúp cậu bớt đi rất nhiều rắc rối, sau này cũng sẽ không có ai không có mắt chọc vào cậu nữa. Phải biết nếu cậu gặp rắc rối, quân đội cũng sẽ gặp rắc rối, cậu hiểu chứ?”.
Lâm Chính gật đầu, đương nhiên hiểu ý của Trịnh Nam Thiên.
Ông ta giúp Lâm Chính không chỉ là vì giao tình giữa hai người.
Quan trọng là còn phải bảo đảm sức chiến đấu của quân đội.
Đó là trách nhiệm của ông ta, cũng là thiên chức của ông ta.
Buổi họp báo kết thúc, Lâm Chính quay về Dương Hoa.
Kết quả của vụ kiện cũng khiến nhiều người theo dõi chuyện này cảm thấy bất ngờ.
Đương nhiên, điều làm người ta kinh ngạc nhất là đoạn video mà Phạm Lạc công khai.
Chỉ là video vừa được tung ra, Phạm Lạc đã nhận được thư luật sư của công ty Dương Hoa gửi tới…
Chương 835: Sự phản công của Chủ tịch Lâm
“Mẹ nó, con chó Dương Hoa, dám gửi thư luật sư cho mình! Tưởng tao sợ mày à!”.
Trong chung cư, Phạm Lạc quăng thư luật sư trong tay lên bàn, mắng chửi.
“Anh Lạc, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa. Chỉ là thư luật sư thôi mà, cũng chẳng có gì ghê gớm, chúng ta vẫn nên nghĩ cách rời khỏi Giang Thành đi. Đây là địa bàn của Chủ tịch Lâm, chúng ta gây chuyện với anh ta như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua thế đâu. Nếu anh ta tìm tới cửa nữa thì rắc rối”, Văn Lệ ở phía sau tiến lên.
“Em nói đúng, đợi chúng ta rời khỏi Giang Thành sau đó lại đấu với tên họ Lâm đó!”, Phạm Lạc âm thầm nói, sau đó định xách valy rời đi.
Đúng lúc đó, chuông cửa căn hộ chung cư vang lên.
Hai người ngơ ngác.
“Ai đó?”, Phạm Lạc lên tiếng.
“Tôi, Uông Sử Nham!”, ngoài cửa vang lên giọng nói già nua mà trầm thấp.
“Đạo diễn Uông?”.
Phạm Lạc mừng rỡ, mở cửa ra.
Uông Sử Nham lại nghiêm túc đứng ở cửa.
“Đạo diễn Uông, sao ông không vào đây? Nào nào, vào trong ngồi đi!”, Phạm Lạc vội nghênh đón.
“Cô cậu định đi đâu?”.
Uông Sử Nham ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn valy của hai người, trầm giọng hỏi.
“Không phải mọi chuyện kết thúc rồi sao? Chúng tôi còn lịch quay, phải đi ngay”, Phạm Lạc nặn ra nụ cười, nói.
“Về? E rằng… cô cậu không về được nữa rồi”, Uông Sử Nham lạnh lùng nói.
“Không về được? Đạo diễn Uông, ông nói vậy là ý gì?”, Phạm Lạc ngạc nhiên hỏi.
“Vừa rồi bạn bè nội bộ của tôi đã gọi cho tôi, bên trên chính thức ra lệnh bắt giữ cô cậu. Bây giờ người đã đang trên đường đến đây, chắc là cũng sắp tới rồi. Bạn tôi bảo tôi đến thông báo cho hai người, nói hai người đừng chạy, nếu chạy thì sẽ là sợ tội chạy trốn! Tội càng nặng!”, Uông Sử Nham lạnh lùng nói.
Ông ta vừa dứt lời, hai người thoáng chốc như bị sét đánh.
“Đạo diễn Uông, ông… ông nói cái gì? Bắt chúng tôi? Không phải… Chúng tôi phạm tội gì? Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi? Tôi… tôi bị oan!”, Phạm Lạc sốt ruột nói.
Văn Lệ đã mất hồn từ lâu, gương mặt trắng bệch.
“Phạm tội gì? Phạm Lạc ơi là Phạm Lạc, cậu đúng là ngu ngốc. Thua kiện thì thôi đi, sao cậu lại giao USB cho giới truyền thông để bọn họ công bố với bên ngoài? Cậu có biết trong video đó quay cái gì không?”.
“Biết… biết chứ, không phải đó là hình ảnh Dương Hoa vận chuyển hàng hóa sao? Sao… Sao rồi?”.
“Chẳng lẽ lúc ở trên tòa cậu không nghe rõ hay sao? Cậu không biết số thuốc đó được chuyển đi đâu sao?”.
“Là chuyển đến quân đội… Đạo diễn Uông, ông đừng nói với tôi cái này không được công khai chứ… Cái này… Cái này cũng không phải bí mật gì, tôi chỉ muốn chế tạo chút dư luận, cứu vãn danh dự của tôi, cũng khiến Dương Hoa nếm mùi đau khổ mà thôi…”, Phạm Lạc hơi hoảng hốt nói.
“Ngu xuẩn!”.
Uông Sử Nham mắng thẳng: “Cậu làm như vậy sẽ chỉ khiến Chủ tịch Lâm càng không tha cho cậu! Cậu nói đó không phải bí mật? Không sai, video đó không phải bí mật, nhưng nhà máy dược phẩm thì sao? Nơi đó thì sao? Có tính là bí mật không?”.
“Người họ Trịnh đó không phải đã công khai nơi đó rồi sao? Sao còn là bí mật?”.
“Nhưng trước đó thì sao?”, Uông Sử Nham hỏi.
“Cái đó…”, Phạm Lạc lập tức sững sờ.
Đúng vậy, trước khi nó được công khai, nhà máy dược phẩm là bí mật của quân đội.
Anh ta là người của giới giải trí, sao lại quay được video đó? Chỉ có một lý do có thể giải thích.
Phạm Lạc lén chạy tới nơi bí mật đó quay video.
Nếu vậy, tội sẽ nặng hơn.
Nói không chừng bên trên thậm chí có thể phán anh ta tội phản quốc.
Nghĩ đến đó, Phạm Lạc lập tức ngã ra đất, toàn thân không còn sức lực nào.
Văn Lệ cũng trợn tròn mắt, há miệng muốn nói gì đó, nhưng mắt đã tối sầm, ngất đi.
“Phạm Lạc, trước kia tôi nghe ông Võ Nhân bảo cậu đi xin lỗi Chủ tịch Lâm, nhưng cậu không đi, lúc đó cậu đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng rồi. Chuyện đến nước này, cậu đã không còn có thể cứu vãn, vẫn nên nghĩ về cuộc sống trong tù đi”, Uông Sử Nham nói, sau đó đứng dậy định rời đi.
“Tôi muốn mời luật sư, tôi muốn kiện! Tôi… tôi không phục!”, Phạm Lạc hoàn hồn lại, khẩn thiết hét lên.
Uông Sử Nham đã đi đến cửa chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh ta.
“Cậu muốn mời ai tham gia vụ kiện này giúp cậu?”.
“Võ Nhân đâu? Hùng Mẫn Sinh đâu? Tôi gọi điện thoại cho bọn họ!”, Phạm Lạc vội nói.
“Bây giờ bọn họ ở văn phòng luật sư Dương Hoa”.
“Cái gì? Bọn họ đến đó làm gì?”.
“Bọn họ đã được Chủ tịch Lâm mời qua đó, nếu cậu muốn kiện Dương Hoa, bọn họ sẽ hợp tác với Khang Gia Hào, Kỷ Văn đối phó cậu… À, ngoài họ ra, ba luật sư Phương Thị Dân, Phan Long, Thu Huyền Sinh cũng đại diện Dương Hoa cùng nhau khởi tố cậu có hành vi trốn thuế nhiều lần, đồng thời có các hành vi lừa đảo thương mại, góp vốn trái phép. Bọn họ đã nộp đơn lên tòa án, tòa án đã thụ lý. Phạm Lạc, cậu không lật đổ được Chủ tịch Lâm, e rằng lần này Chủ tịch Lâm sẽ ép chết cậu”, Uông Sử Nham nói, sau đó ra khỏi cửa.
Phạm Lạc ngồi xụi lơ trên đất, sững sờ mất mười giây, đột nhiên hét lên: “Tôi muốn gặp Chủ tịch Lâm, tôi muốn gặp Chủ tịch Lâm ngay!”.
Anh ta gào lên, bò dậy lao ra ngoài.
Lúc đó, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã.
Phạm Lạc nhìn thấy thì ngây người tại chỗ.
Một giọng nói nghiêm túc vang lên: “Phạm Lạc, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!”.