Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71-75
Chương 71: Nhà họ Tô kinh ngạc
“Cháu đến rồi!”, Lâm Chính chủ động trả lời một câu.
Nghe được lời này, người nhà họ Tô ở trong nhà đều hiện lên nụ cười mờ ám.
“Ha, cuối cùng cũng vẫn khuất phục rồi!”.
“Tôi đã nói cậu ta không nỡ bỏ Tiểu Nhu mà!”.
“Nghĩ tới cũng phải, dù gì Tiểu Nhu nhà chúng ta cũng là người đẹp nổi tiếng ở Giang Thành, bao nhiêu đàn ông muốn cưng nựng mà không được. Gả cho tên vô dụng Lâm Chính làm vợ là hời cho cậu ta rồi, cậu ta còn không nâng niu trong tay xem như báu vật hay sao?”.
“Đúng vậy”.
Người nhà họ Tô cười thầm, cảm thấy chuyện đã nắm chắc chín phần mười.
Gương mặt căng thẳng của bà cụ Tô cũng dịu đi.
Cả nhà Tô Quảng đi vào phòng khách.
“Mẹ”, mấy người Tô Quảng chào hỏi.
Lâm Chính không nói tiếng nào, chỉ ngồi xuống ghế bên cạnh.
Bà cụ Tô cũng không để tâm, vẫy tay với Tô Nhu.
Tô Nhu lập tức đi tới.
Bà cụ Tô đưa xấp tài liệu ở bên cạnh cho cô.
“Đi, bảo chồng cháu ký tên lên số hợp đồng này!”, bà cụ Tô không biểu lộ cảm xúc nói.
Tô Nhu sửng sốt, liếc nhìn hợp đồng trên tay, vẻ mặt thay đổi.
“Bà nội, bà đang định bắt Lâm Chính thay đổi tất cả người phụ trách của dự án khu Thanh Sơn này sao? Bà muốn đá Lâm Chính ra khỏi dự án này?”, giọng Tô Nhu run rẩy.
Mặc dù cô biết kế hoạch và ý đồ của bà cụ Tô, nhưng chưa từng nghĩ bà cụ Tô lại làm đến mức đó.
Đây là muốn loại bỏ Lâm Chính ra khỏi vụ này mà!
“Tiểu Nhu, chuyện này không thể trách bà nội, chồng em có đức tính thế nào em là người hiểu rõ nhất. Một dự án lớn như vậy đặt trong tay cậu ta, em có yên tâm không? Lỡ như làm hỏng nó thì có đền được không? Chuyện này liên quan đến lợi ích của bao nhiêu người!”, Tô Mỹ Tâm hừ nhẹ, nói.
“Đúng vậy, không phải chúng ta bạc bẽo, mà thực sự là Lâm Chính không có bản lĩnh đó, bà nội cũng chỉ muốn tốt cho cậu ta”, Lưu Diễm cũng phụ họa một câu.
Tô Nhu tức giận thở gấp.
“Đi mau đi”, bà cụ Tô nói.
Cơ thể Tô Nhu cứng đờ, cô cầm số hợp đồng đó, gian nan quay người, có chút bất lực nhìn Lâm Chính.
Cô thực sự không biết nên mở lời thế nào.
Lâm Chính thở dài, phủi bụi trên áo sơ mi, nói thẳng: “Tôi không ký”.
Ba chữ đơn giản đó thoáng chốc khiến cho những người thân thích nhà họ Tô rộ lên xôn xao.
“Cậu nói cái gì?”.
“Lâm Chính! Cậu còn dám không ký?”.
“Cậu phản rồi phải không? Cậu định làm trái ý bà nội sao?”.
Mọi người đập bàn trà, tức giận đứng dậy, chỉ vào Lâm Chính mắng chửi.
Nhưng Lâm Chính ngồi im như tượng Phật, bất động như núi.
Dường như bà cụ Tô đã dự liệu được Lâm Chính sẽ dùng chiêu này, lạnh lùng hừ một tiếng, lại lấy đơn ly hôn ở bên cạnh ra, mặt không cảm xúc nói: “Nếu cậu đã không chịu ký hợp đồng, vậy thì qua đây, ký vào đơn xin ly hôn này đi. Từ nay về sau, cậu cút ra khỏi nhà họ Tô cho tôi!”.
“Bà nội!”.
“Mẹ!”.
Tô Quảng cũng sốt ruột theo Tô Nhu.
Trương Tinh Vũ sầm mặt nhìn bà cụ Tô, không lên tiếng.
Những người thân thích của nhà họ Tô nhìn Lâm Chính, cười nhạt không thôi.
Theo bọn họ thấy, Lâm Chính chắc chắn sẽ thỏa hiệp.
Dù sao đây cũng không phải nói suông như trước kia, đơn ly hôn đã lấy ra rồi, đủ để cho thấy quyết tâm của bà cụ Tô.
Đừng nói gì mà Lâm Chính không ký thì không sao cả, nếu Lâm Chính không ký, người nhà họ Tô chắc chắn sẽ không cho phép Lâm Chính qua lại với Tô Nhu.
Tô Nhu dù gì cũng mang họ Tô!
Đơn ly hôn này không chỉ đại diện cho mối quan hệ giữa Tô Nhu và Lâm Chính, mà còn đại diện cho thái độ và quyết tâm của người nhà họ Tô với Lâm Chính!
Nếu anh từ chối, từ nay về sau, anh sẽ thật sự không còn quan hệ với bất cứ ai trong nhà họ Tô, kể cả Tô Nhu.
Anh sẽ không muốn làm như vậy.
Tuyệt đối không!
Bà cụ Tô nghĩ trong lòng như vậy.
Mỗi một người trong nhà họ Tô đều nghĩ trong lòng như vậy.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy.
Thỏa hiệp rồi sao?
“Sớm làm vậy thì tốt biết bao, lãng phí thời gian!”.
Tô Mỹ Tâm, Tô Cương lộ ra nụ cười khinh bỉ và chế giễu.
Nhưng lại nghe Lâm Chính nói: “Bà cụ, đây là ý của bà sao?”.
“Đây là ý của tất cả mọi người trong nhà họ Tô, kể cả Tô Quảng và Tô Nhu”, bà cụ Tô lạnh lùng nói.
Lâm Chính nghĩ ngợi, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vậy được, tôi ký!”.
“Hừ, vậy còn tạm được. Đi đi, đưa hợp đồng cho cậu ta. Mau ký vào, sau đó gửi nó qua cho những ông chủ kia!”, bà cụ Tô phất tay, thúc giục.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Bà cụ, tôi không nói tôi sẽ ký vào hợp đồng, tôi sẽ ký vào đơn xin ly hôn. Tôi, Lâm Chính! Đồng ý ly hôn!”.
Một câu nói đơn giản giống như chiếc búa khổng lồ đánh vào tim tất cả mọi người.
“Cái gì?”.
Phòng khách lập tức bùng nổ tiếng xôn xao.
Tất cả người nhà họ Tô đều đứng phắt dậy khỏi ghế.
Chương 72: Lạc Bắc Minh xảy ra chuyện (1)
Lúc này, đầu óc của tất cả mọi người trống rỗng, bên tai ong ong.
Bao gồm cả Tô Nhu.
Cô quay phắt lại, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, hợp đồng trượt khỏi ngón tay, rơi bộp xuống đất.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ cũng tỏ vẻ khó tin.
Còn bà cụ Tô thì đã ngây ra như phỗng, ngồi đờ đẫn trên chiếc ghế Thái Sư như mất hồn.
"Lâm... Lâm Chính, sao... sao cậu có thể?", Tô Trương Dương mở miệng lẩm bẩm.
"Không được! Cậu tuyệt đối không được ly hôn! Cậu phải ký hết những hợp đồng này! Cậu phải ký!", Tô Mỹ Tâm gần như là hét lên.
Tô Bắc lúc này cũng không còn vẻ vênh váo hung hăng như vừa rồi nữa, vội vàng đứng dậy nặn ra nụ cười: "Lâm Chính, cậu đừng kích động, hãy suy nghĩ cho kĩ đi. Đây là hôn nhân đại sự, đời người có thể kết hôn được mấy lần chứ? Hai người khó khăn lắm mới bên nhau được, cậu đừng hành động theo cảm tính".
"Phải đấy Lâm Chính, cậu đừng kích động".
"Đây là chuyện lớn".
"Không được tùy tiện như vậy".
Đám người Lưu Diễm cũng vội vàng phụ họa.
Thái độ thay đổi 180 độ!
Khuôn mặt Lâm Chính tỏ vẻ châm chọc: "Chẳng phải các người mang đơn ly hôn ra đây bảo tôi ký sao? Tại sao bây giờ lại khuyên ngược lại thế? Vừa nãy thì bảo tôi ly hôn, bây giờ lại khuyên tôi đừng ly hôn, rốt cuộc các người có ý gì?".
"Ừm..."
Người nhà họ Tô vô cùng quẫn bách.
Cộp!
Chiếc gậy gõ xuống đất phát ra âm thanh.
Chỉ thấy bà cụ Tô vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, hừ một tiếng.
"Được! Được! Được! Lâm Chính, được lắm! Cậu đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Nếu cậu có bản lĩnh thật thì ký đi! Bây giờ ký luôn đơn đi! Đừng dọa nữa! Tôi không tin loại vô dụng như cậu lại to gan như vậy! Rời khỏi nhà họ Tô của tôi, cậu chẳng là cái thá gì cả!".
Bà ta thực sự không tin Lâm Chính có lá gan này.
Bà ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, chờ hành động tiếp theo của anh.
Nhưng...
Lâm Chính không chút do dự, cầm chiếc bút ở bàn trà lên, xoẹt xoẹt ký hai chữ đẹp mắt.
Bà ta như bị sét đánh ngang tai.
Lần này thì tất cả thân thích của nhà họ Tô đều há hốc miệng.
Tô Nhu nhắm mắt, khóe mắt lấp lánh ánh lệ.
"Bây giờ thì bà hài lòng rồi chứ?".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn bà cụ Tô.
"Cậu... cậu... cậu dám ký thật sao?", bà cụ Tô giơ cánh tay lên, lắp bắp chỉ vào Lâm Chính, tức đến nỗi không thốt nên lời.
"Không!".
Bỗng dưng Tô Bắc gầm lên một tiếng, xông thẳng tới, chộp lấy đơn ly hôn trên bàn trà, xé thành mảnh vụn.
"Tô Bắc, ông làm gì vậy?".
"Tôi là bác ba của cậu", Tô Bắc tức giận nhìn Lâm Chính: "Tôi không đồng ý cho các cậu ly hôn!".
"Thằng ba, ai cho con làm như vậy hả?", lúc này bà cụ Tô mới nguôi chút, kìm nén lửa giận, hỏi.
"Mẹ, con không đồng ý cho Lâm Chính và Tiểu Nhu ly hôn! Dựa vào đâu chứ? Cậu ta chỉ là một thằng ở rể, muốn ly hôn là ly hôn chắc? Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Nhà họ Tô chúng ta là nơi cậu ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?".
"Đúng vậy", Tô Cối cũng phản ứng lại: "Cậu ta muốn ly hôn thì chúng ta lại càng không cho cậu ta được toại nguyện! Nếu không chuyện này đồn ra ngoài thì nhà họ Tô chúng ta sẽ mất hết thể diện!".
"Đúng đúng đúng! Lâm Chính, cậu không được ly hôn", dường như lúc này Tô Mỹ Tâm mới ý thức được điều gì đó, vội vàng lên tiếng.
"Việc ly hôn gì đó không thể để Lâm Chính chủ động đưa ra được".
"Trừ khi Tiểu Nhu muốn ly hôn".
"Lâm Chính cậu là cái thá gì chứ? Cậu cũng có tư cách nói chuyện này sao?".
"Phải đấy!".
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa, thái độ lại thay đổi.
Bà cụ Tô gật đầu, nói đầy chính nghĩa: "Mọi người nói đúng! Lâm Chính, cậu không có tư cách ly hôn, cũng không đến lượt cậu ký".
"Cần gì phải tự lừa mình dối người chứ?".
Lâm Chính lắc đầu, nhìn bọn họ với vẻ thương hại: "Các người đột nhiên không cho tôi ly hôn là vì sợ tin tôi và Tiểu Nhu ly hôn truyền ra ngoài, thì các ông chủ đứng sau kia sẽ lập tức thu hồi các lợi ích và dự án đã đưa cho các người. Hiện giờ nhà họ Tô đã lún sâu vào vũng bùn, muốn rút ra sẽ rất khó. Đừng tưởng Lâm Chính tôi là đồ ngốc, tôi thấy rất rõ tình cảnh của các người".
Người nhà họ Tô nghẹn lại.
"Cậu...", bà cụ Tô tức không thốt nên lời.
"Lâm Chính, về thôi".
Bên cạnh vang lên một giọng nói khàn khàn.
Lâm Chính quay sang, mới nhìn thấy Tô Nhu đang cúi đầu, vẻ mặt có chút tiều tụy.
"Được", ánh mắt Lâm Chính hơi động, gật đầu.
Bốn người tiến thẳng ra ngoài cửa.
"Lâm Chính!".
"Cậu không được chết tử tế đâu!".
"Cậu sẽ gặp báo ứng!".
"Cả nhà các người chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!".
Người nhà họ Tô chửi rủa vô cùng khó nghe.
Bọn họ vốn dĩ tưởng rằng Lâm Chính sẽ bị bà cụ Tô dọa sợ, ngoan ngoãn ký hợp đồng, nhưng không ngờ anh lại có thái độ kiên quyết như vậy, khiến nhà họ Tô mất hết cả uy phong.
Người thực sự sợ Lâm Chính ly hôn không phải là anh, mà là nhà họ Tô.
Người nhà họ Tô đã nhận quá nhiều lợi ích từ những ông chủ kia, bọn họ thông qua các khoản vay, thẻ tín dụng để mua rất nhiều đồ xa xỉ. Nếu chuyện này đổ bể, thì bọn họ cũng không thể trả được khoản nợ này.
Bọn họ ai nấy mặt mày tái mét.
Bà cụ Tô ngồi trên ghế, không nói lời nào.
Bàn tay đang cầm gậy của bà ta khẽ run rẩy.
Bốn người rời khỏi nhà họ Tô, bắt xe về nhà.
Tô Quảng thở dài thườn thượt, Trương Tinh Vũ thì trầm mặc không nói gì.
"Em không tức giận sao?".
Lâm Chính nhìn Tô Nhu cũng đang im lặng, không nhịn được lên tiếng.
Chương 73: Lạc Bắc Minh xảy ra chuyện (2)
"Không", Tô Nhu lắc đầu.
"Tại sao?".
"Bởi vì em biết, sở dĩ anh đồng ý ly hôn, là vì anh biết người nhà họ Tô chỉ lấy chuyện này ra để dọa anh. Nếu anh muốn ly hôn, thì chắc chắn sẽ ngăn cản bác ba xé đơn ly hôn, nhưng anh mặc kệ, thế nên em biết anh không thật lòng muốn vậy. Bà nội dọa anh nên anh dọa ngược lại thôi", Tô Nhu nghiêm túc nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Cô gái này có lúc hiền khô, nhưng có lúc cũng rất thông minh.
"Nhưng... mẹ thực sự rất muốn con ly hôn với cậu ta".
Đúng lúc này, một giọng nói khổ sở vang lên.
Lâm Chính và Tô Nhu ngẩng đầu lên nhìn, mới thấy Trương Tinh Vũ hai mắt đỏ hoe nhìn họ chằm chằm, nước mắt rơi đầy trên má.
"Mẹ!".
"Bà xã!".
Tô Quảng và Tô Nhu ngạc nhiên.
"Tại sao cậu không ngăn cản Tô Bắc xé đơn ly hôn? Tại sao cậu không ký nhanh lên?".
Trương Tinh Vũ bỗng nhiên gào lên.
Tiếng hét chói tai khiến tài xế taxi đang lái xe giật nảy mình.
Tô Nhu biến sắc.
Lâm Chính không nói lời nào.
"Cậu có biết vì cậu mà chúng tôi chịu bao khổ sở? Bị bao người lườm nguýt? Vì cậu mà tôi về nhà mẹ đẻ cũng không ngẩng được đầu! Vì cậu mà đến tận bây giờ tôi vẫn bị bao người cười chê! Tại sao? Tại sao cậu không nhanh chóng ly hôn đi?".
Dường như Trương Tinh Vũ đã suy sụp hoàn toàn, ôm mặt khóc.
Tô Quảng thở dài, ôm lấy Trương Tinh Vũ, nhẹ giọng an ủi.
Tô Nhu ngây người nhìn mẹ mình đang khóc trong lòng bố, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, đờ đẫn hỏi: "Bố, bố mẹ về nhà bà ngoại... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Tô Quảng cười: "Không... không có gì..."
"Bố!", Tô Nhu cuống lên.
Nụ cười của Tô Quảng cứng ngắc, mấp máy môi, rồi cúi đầu nói: "Bố và mẹ con... bị người nhà bà ngoại con đuổi ra ngoài..."
"Sao cơ?".
Tô Nhu sửng sốt.
Bây giờ cô mới nhớ lại.
Bố mẹ cô đến nơi lúc 6 giờ sáng, nhưng từ nhà bà ngoại đến Giang Thành chỉ mất bốn tiếng ngồi xe.
Đang yên đang lành, tại sao bọn họ lại bỏ cả giấc ngủ mà lên xe lúc hai giờ sáng chứ?
Tô Nhu nghĩ đến đây, mắt cũng đỏ hoe.
Giờ cô mới biết bố mẹ mình phải chịu nhiều uất ức như vậy.
Lâm Chính hít sâu một hơi, đang định lên tiếng.
"Mẹ, cho con thêm một năm đi", Tô Nhu nhanh hơn anh một bước, cúi đầu nói: "Để con từ từ… từ từ…"
"Cậu thấy sao?".
Trương Tinh Vũ lau nước mắt, nghiêm túc nhìn về phía Lâm Chính.
"Được", Lâm Chính không từ chối.
Trương Tinh Vũ cũng không nói gì nữa.
Về đến nhà, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng liền vào phòng.
Tô Nhu chủ động ôm lấy Lâm Chính, khàn giọng nói: "Em xin lỗi".
"Em không có lỗi".
"Chuyện này không công bằng với anh".
"Với em thì công bằng chắc?", Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu hơi khựng lại, sau đó nghiêng đầu khẽ nói: "Cho em một năm, em sẽ làm công tác tư tưởng cho mẹ".
Lâm Chính sửng sốt: "Em không muốn ly hôn sao?".
"Tô Nhu em không phải là người gió chiều nào theo chiều ấy, nếu đã kết hôn thì phải có trách nhiệm đến cùng. Trước đó em chỉ an ủi mẹ, những chuyện như ly hôn, chưa đến giờ phút cuối cùng thì tuyệt đối đừng nói ra miệng".
Tô Nhu khàn giọng nói xong liền xoay người về phòng.
Lâm Chính ngây ra nhìn cô, không khỏi nở nụ cười khổ.
Cô gái này... đã trưởng thành hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Chỉ có điều... cô chịu đựng được nhiều như vậy sao?
Những ngày tháng tiếp theo rất bình lặng, cũng rất không bình lặng.
Ngày hôm sau, Tô Nhu liền bị người nhà họ Tô đuổi khỏi tập đoàn Thịnh Hoa.
Cô bị thất nghiệp!
Người nhà họ Tô cũng chẳng dễ chịu gì, những đồ xa xỉ mà đám người Tô Bắc, Tô Cối đã mua, cái nào trả được thì bọn họ mang trả, bà cụ Tô thì bận tối tăm mặt mũi, đi lại khắp nói.
Bọn họ đang chữa cháy.
Chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không muốn thỏa hiệp.
Lâm Chính thì chẳng thèm quan tâm.
Tính thời gian thì cũng sắp đến cuộc thi Hoa - Hàn rồi.
"Hình như là ngày mai thì phải?".
Lâm Chính cầm điện thoại lên lướt xem tin tức.
Trên mạng đang bàn tán xôn xao, đâu đâu cũng thấy thảo luận về cuộc thi y học Hoa - Hàn, các diễn đàn ở Giang Thành gần như tê liệt.
"Rè rè rè..."
Bỗng nhiên điện thoại rung lên.
Là Lạc Thiên.
Lâm Chính lập tức nghe máy.
"Chẳng phải ngày mai mới thi sao? Sao lại gọi cho tôi vào lúc này?", Lâm Chính cười nói.
Nhưng bên kia điện thoại là tiêng kêu nghẹn ngào của Lạc Thiên.
"Lâm Chính, xảy ra chuyện rồi".
"Xảy ra chuyện?", tim Lâm Chính thót lên: "Xảy ra chuyện gì?".
"Ông tôi... nhập viện rồi", Lạc Thiên khóc nói.
Chương 74: Y học Hoa Quốc cấp báo (1)
"Nhập viện?".
Lâm Chính đứng phắt dậy, trầm giọng nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì?".
Giọng nói Lạc Thiên khàn đặc, nghẹn ngào nói: "Sáng hôm nay, một đôi vợ chồng đến nhà tôi, nói muốn tìm ông nội tôi để khám bệnh. Bình thường ông tôi sẽ không khám bệnh cho người bình thường, nhưng đôi vợ chồng này ra giá sáu triệu tệ để nhờ vả. Ông tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn đồng ý, ai biết lúc đang khám bệnh, đôi vợ chồng này móc đâu ra một con dao đâm ông tôi bị thương. Bọn họ nói ông tôi là lang băm, muốn hại bọn họ. Bây giờ bọn họ đã bị bắt, nhưng... ông tôi cũng nhập viện rồi..."
"Vết thương của ông cô thế nào? Có nghiêm trọng không?".
"Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải nghỉ dưỡng ít nhất mấy tháng mới có thể hồi phục. Cuộc thi Đông y ngày mai... chắc là không thể tham gia được rồi".
"Có chuyện trùng hợp như vậy sao?", Lâm Chính nhíu mày.
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy quá trùng hợp, bỗng dưng xuất hiện hai người kỳ lạ như vậy, rồi như phát điên đâm ông tôi bị thương... Thế này thì ngày mai chúng ta đối phó với các bác sĩ Hàn Thành kiểu gì?".
"Cô nghĩ là người Hàn Thành làm sao?", Lâm Chính hỏi.
"Hiện giờ không có chứng cứ, tôi sẽ không kết luận lung tung, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng có thế nào, thì cuộc thi ngày mai đã không thể khống chế được nữa rồi", Lạc Thiên đỏ hoe mắt nói.
"Phía Hiệp hội Đông y Giang Thành có ý kiến gì?".
"Bọn họ nghe theo ý của ông tôi, để tôi tham gia".
"Cô sao?".
"Ừ", Lạc Thiên gật đầu, nghẹn ngào nói: "Ông tôi không muốn từ bỏ cơ hội lần này, dù sao đây cũng là cơ hội thành danh, là cơ hội để nhà họ Lạc mở ra cục diện ở quốc tế. Vậy nên, ông tôi đã dành cả đêm dạy tôi mấy chiêu, để tôi đánh bại đám bác sĩ Hàn Thành kia".
"Lạc Bắc Minh đúng là người chỉ biết lợi ích, nếu không vì tham lam thì sao lại bị hai người kia hại chứ? Hơn nữa ông ta không nghĩ, nếu cô bị thua sẽ gây ảnh hưởng lớn đến mức nào sao?".
"Ông tôi không hề quan tâm".
Lạc Thiên lau nước mắt ở khóe mi, nhỏ giọng nói: "Ông tôi nói, tôi là hậu bối, lại còn là con gái, cho dù thua cũng không ai nói gì, dù sao tôi tham gia cũng là chuyện ngoài ý muốn".
"Thắng thì được lợi, thua không mất gì?".
"Đại khái ý của ông tôi là vậy".
Lâm Chính giận quá hóa cười: "Sao nào? Cái gọi là đại nghĩa dân tộc và quốc túy Hoa Quốc, trong mắt ông cô chỉ là công cụ để kiếm danh lợi sao?".
"Tôi xin lỗi...", Lạc Thiên nhỏ giọng nói.
"Cô không cần xin lỗi, cô không có lỗi, người có lỗi là ông cô, ông cô không xứng làm một bác sĩ, dù y thuật có cao minh đến đâu đi chăng nữa".
Lạc Thiên không nói gì.
Lâm Chính hít sâu một hơi: "Thế ý của cô thế nào?".
"Tôi nghe nói anh quen biết với cụ Tần Bách Tùng", Lạc Thiên vội nói: "Lâm Chính, tình hình khẩn cấp, anh gọi điện thoại cho cụ Tần, gọi cụ ấy đến đây đi, hiện giờ chỉ có cụ Tần mới có thể đấu với bác sĩ Hàn Thành. Nếu anh có thể gọi được cho cụ Tần thì tôi sẽ chủ động rút lui, nhường cho cụ ấy tham gia".
"Được, lát nữa tôi sẽ gọi cho ông ấy".
"Làm phiền anh rồi... ừm... Lâm Chính".
"Sao vậy?".
"Anh... có sẵn lòng tham gia không?", Lạc Thiên chần chừ một lúc, cẩn thận hỏi.
"Tôi à?", Lâm Chính hơi sửng sốt, sau đó bật cười: "Các cô tin tôi sao? Huống hồ tôi không có giấy phép hành nghề y! Sẽ bị người ta chỉ trích!".
Lạc Thiên không nói gì.
Thực ra cô ta cũng lo nghĩ những điều này.
Tuy trước đó Lâm Chính đã thể hiện y thuật hơn người ở y quán, nhưng rốt cuộc y thuật thực sự của Lâm Chính như thế nào thì Lạc Thiên không hề biết.
Đây không phải là một cuộc thi đơn giản, đây là trận chiến vinh dự.
Không biết bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào cuộc thi này.
Không biết bao nhiêu đang chờ cười nhạo Đông y.
Lạc Thiên tin rằng y thuật của Lâm Chính chắc chắn cao hơn mình.
Nhưng... cô ta không muốn kéo anh vào chuyện này.
Nếu Lâm Chính đồng ý tham gia mà thua cuộc, vậy thì... anh sẽ bị muôn người phỉ nhổ.
Như vậy chẳng phải là cô ta hại anh sao?
Thế nên, Lạc Thiên không dám mời anh ra tay.
"Để tôi gọi điện thoại hỏi giúp cô đã", Lâm Chính tắt máy.
Anh mở danh bạ ra, nhanh chóng gọi cho Tần Bách Tùng.
"Tôi biết ngay thầy sẽ gọi điện thoại cho tôi mà", phía bên kia vang lên giọng nói hơi khàn của Tần Bách Tùng.
Lâm Chính nghe thấy thế thì trong lòng cả kinh, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
"Bách Tùng, ông..."
"Tôi bị thương rồi", Tần Bách Tùng nói thẳng.
"Bị lúc nào vậy?".
"Vào hai tiếng trước, lúc ra ngoài bị một chiếc xe tông phải".
"Vậy à?".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.
Chương 75: Y học Hoa Quốc cấp báo (2)
"Đây không phải là trùng hợp", Tần Bách Tùng trầm giọng nói: "Đám người Hàn Thành kia có chuẩn bị mà đến, tôi và Lạc Bắc Minh gần như là gặp chuyện cùng lúc. Hiển nhiên bọn họ cũng liệu trước sau khi Lạc Bắc Minh gặp chuyện, các thầy sẽ tìm tới tôi, thế nên nhắm cả vào tôi".
Đạo đức của người Hàn Thành thì cả thế giới đều biết, giở trò trong các cuộc thi là thao tác cơ bản, các thủ đoạn đen tối thì kể không hết.
Để giành chiến thắng, bọn họ có thể không từ thủ đoạn. Vì cái gọi là vinh dự, bọn họ thậm chí có thể bẻ cong lịch sử, bịa ra tất cả mọi chuyện nhìn có vẻ thật huy hoàng.
Bây giờ họ làm chuyện bỉ ổi như thế này, thực ra cũng không có gì ngạc nhiên.
"Tình hình rất không lạc quan", Lâm Chính nói.
"Đúng vậy, sợ rằng không chỉ tôi, mà phần lớn mấy bác sĩ Đông y có tiếng cũng bị bọn họ nhắm tới rồi. Tôi vừa gọi điện thoại cho người ở Hiệp hội Đông y Hoa Quốc, bảo bọn họ bảo vệ mấy bác sĩ nổi tiếng còn lại, tránh để bọn họ gặp chuyện không may".
"Được, vậy bọn họ có đến được không?".
"Tôi sẽ cố gắng sắp xếp, nhưng nói thật, cho dù bọn họ có thể đến được, cũng chưa chắc có thể thắng được, dù sao thực lực của các bác sĩ Hàn Thành này... cũng không hề kém cỏi", Tần Bách Tùng lo lắng nói.
Trước đó, bọn họ đã dùng thủ đoạn chính đáng để đánh bại những bác sĩ giỏi của các tỉnh khác.
"Vậy ý của ông thế nào?", Lâm Chính hỏi.
"Có hai lựa chọn, thứ nhất, tin tưởng vào sự sắp xếp của Lạc Bắc Minh, nếu ông ta đã để cháu gái mình tham gia, thì chắc chắn là đã chuẩn bị hậu chiêu. Có lẽ Lạc Thiên có thể bất ngờ thắng được các bác sĩ Hàn Thành. Thứ hai là mời thầy đích thân tham gia, nếu là thầy...", Tần Bách Tùng có chút kích động.
"Tôi hiểu ý của ông", Lâm Chính lập tức ngắt lời ông ta.
"Vậy thầy....", giọng nói Tần Bách Tùng tràn ngập mong đợi.
Nhưng... Lâm Chính không nói gì.
Tần Bách Tùng khẽ thở dài, ánh mắt tỏ vẻ thất vọng, đã hiểu ý anh.
"Cứ giao cho Lạc Thiên đi, cô ấy đã dám tham gia thì chắc chắn không vấn đề gì".
Lâm Chính nói xong liền tắt điện thoại.
Tần Bách Tùng ở đầu bên kia nằm trên giường bệnh, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ông nội, ông không sao chứ?".
Lúc này, một cô gái xinh đẹp đáng yêu bước vào phòng bệnh, vẻ mặt lo lắng nói.
Tần Bách Tùng lập tức cười đáp: "Cháu yên tâm đi, ông chưa chết được đâu, chỉ là vết thương nhỏ, không sao".
"Vậy thì tốt".
Cô gái thở phào nhẹ nhõm, kiểm tra vết thương ở chân Tần Bách Tùng, rồi đi gọt táo.
Nhìn cổ tay cháu gái đeo một sợi dây màu đỏ, Tần Bách Tùng không khỏi thở dài.
"Đúng là tạo nghiệt mà..."
"Ông nói gì vậy?".
"Không... không có gì..."
"Ồ..."
Cô gái đưa quả táo tới, một tay khẽ vuốt sợi dây màu đỏ kia, đôi mắt dần rơi vào trầm tư.
…
Tắt điện thoại xong, Lâm Chính gọi ngay cho Lạc Thiên.
"Phía cụ Tần... cũng xảy ra chuyện rồi".
"Cái gì? Lẽ nào... đúng là âm mưu của người Hàn Thành?", môi Lạc Thiên cũng trở nên tái mét.
"Cô đừng sợ, việc cần làm bây giờ là bình tĩnh, nghe theo ông nội cô, chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai", Lâm Chính an ủi.
Lạc Thiên "ừ" một tiếng, nhưng lúc này giọng nói của cô ta còn run rẩy.
Bây giờ áp lực của cô ta vô cùng lớn.
Lâm Chính biết.
Nhưng chẳng còn cách nào khác.
Ai bảo cô ta là cháu gái của Lạc Bắc Minh chứ?
"Cô chủ, không hay rồi, cô mau xem tin tức đi".
Lúc này, trong điện thoại của Lạc Thiên vang lên tiếng kêu gấp gáp của người nhà họ Lạc.
Bên kia im lặng một lát.
"A!".
Lạc Thiên gần như là hét lên chói tai.
"Sao vậy?".
Lâm Chính khẽ quát.
"Lâm Chính, anh mau xem tin tức đi".
Lạc Thiên khóc nói.
Hơi thở của Lâm Chính nghẹn lại, lập tức mở mạng ra.
Chỉ thấy tin tìm kiếm nóng hổi nhất đang bùng nổ.
"Bác sĩ Park Young Joon của Hàn Thành đã đến sân bay Giang Thành vào bốn giờ chiều nay. Phía Hàn Thành đã xác nhận, danh sách tham gia cuộc thi ngày mai sẽ thay đổi từ đội trưởng Kang Dawon thành Y Vương Park Young Joon! Y học Hoa Quốc cấp báo!".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.
Đây mới là sát chiêu của đối phương!
Y học Hàn Thành muốn một phát đánh chết y học Hoa Quốc.
“Cháu đến rồi!”, Lâm Chính chủ động trả lời một câu.
Nghe được lời này, người nhà họ Tô ở trong nhà đều hiện lên nụ cười mờ ám.
“Ha, cuối cùng cũng vẫn khuất phục rồi!”.
“Tôi đã nói cậu ta không nỡ bỏ Tiểu Nhu mà!”.
“Nghĩ tới cũng phải, dù gì Tiểu Nhu nhà chúng ta cũng là người đẹp nổi tiếng ở Giang Thành, bao nhiêu đàn ông muốn cưng nựng mà không được. Gả cho tên vô dụng Lâm Chính làm vợ là hời cho cậu ta rồi, cậu ta còn không nâng niu trong tay xem như báu vật hay sao?”.
“Đúng vậy”.
Người nhà họ Tô cười thầm, cảm thấy chuyện đã nắm chắc chín phần mười.
Gương mặt căng thẳng của bà cụ Tô cũng dịu đi.
Cả nhà Tô Quảng đi vào phòng khách.
“Mẹ”, mấy người Tô Quảng chào hỏi.
Lâm Chính không nói tiếng nào, chỉ ngồi xuống ghế bên cạnh.
Bà cụ Tô cũng không để tâm, vẫy tay với Tô Nhu.
Tô Nhu lập tức đi tới.
Bà cụ Tô đưa xấp tài liệu ở bên cạnh cho cô.
“Đi, bảo chồng cháu ký tên lên số hợp đồng này!”, bà cụ Tô không biểu lộ cảm xúc nói.
Tô Nhu sửng sốt, liếc nhìn hợp đồng trên tay, vẻ mặt thay đổi.
“Bà nội, bà đang định bắt Lâm Chính thay đổi tất cả người phụ trách của dự án khu Thanh Sơn này sao? Bà muốn đá Lâm Chính ra khỏi dự án này?”, giọng Tô Nhu run rẩy.
Mặc dù cô biết kế hoạch và ý đồ của bà cụ Tô, nhưng chưa từng nghĩ bà cụ Tô lại làm đến mức đó.
Đây là muốn loại bỏ Lâm Chính ra khỏi vụ này mà!
“Tiểu Nhu, chuyện này không thể trách bà nội, chồng em có đức tính thế nào em là người hiểu rõ nhất. Một dự án lớn như vậy đặt trong tay cậu ta, em có yên tâm không? Lỡ như làm hỏng nó thì có đền được không? Chuyện này liên quan đến lợi ích của bao nhiêu người!”, Tô Mỹ Tâm hừ nhẹ, nói.
“Đúng vậy, không phải chúng ta bạc bẽo, mà thực sự là Lâm Chính không có bản lĩnh đó, bà nội cũng chỉ muốn tốt cho cậu ta”, Lưu Diễm cũng phụ họa một câu.
Tô Nhu tức giận thở gấp.
“Đi mau đi”, bà cụ Tô nói.
Cơ thể Tô Nhu cứng đờ, cô cầm số hợp đồng đó, gian nan quay người, có chút bất lực nhìn Lâm Chính.
Cô thực sự không biết nên mở lời thế nào.
Lâm Chính thở dài, phủi bụi trên áo sơ mi, nói thẳng: “Tôi không ký”.
Ba chữ đơn giản đó thoáng chốc khiến cho những người thân thích nhà họ Tô rộ lên xôn xao.
“Cậu nói cái gì?”.
“Lâm Chính! Cậu còn dám không ký?”.
“Cậu phản rồi phải không? Cậu định làm trái ý bà nội sao?”.
Mọi người đập bàn trà, tức giận đứng dậy, chỉ vào Lâm Chính mắng chửi.
Nhưng Lâm Chính ngồi im như tượng Phật, bất động như núi.
Dường như bà cụ Tô đã dự liệu được Lâm Chính sẽ dùng chiêu này, lạnh lùng hừ một tiếng, lại lấy đơn ly hôn ở bên cạnh ra, mặt không cảm xúc nói: “Nếu cậu đã không chịu ký hợp đồng, vậy thì qua đây, ký vào đơn xin ly hôn này đi. Từ nay về sau, cậu cút ra khỏi nhà họ Tô cho tôi!”.
“Bà nội!”.
“Mẹ!”.
Tô Quảng cũng sốt ruột theo Tô Nhu.
Trương Tinh Vũ sầm mặt nhìn bà cụ Tô, không lên tiếng.
Những người thân thích của nhà họ Tô nhìn Lâm Chính, cười nhạt không thôi.
Theo bọn họ thấy, Lâm Chính chắc chắn sẽ thỏa hiệp.
Dù sao đây cũng không phải nói suông như trước kia, đơn ly hôn đã lấy ra rồi, đủ để cho thấy quyết tâm của bà cụ Tô.
Đừng nói gì mà Lâm Chính không ký thì không sao cả, nếu Lâm Chính không ký, người nhà họ Tô chắc chắn sẽ không cho phép Lâm Chính qua lại với Tô Nhu.
Tô Nhu dù gì cũng mang họ Tô!
Đơn ly hôn này không chỉ đại diện cho mối quan hệ giữa Tô Nhu và Lâm Chính, mà còn đại diện cho thái độ và quyết tâm của người nhà họ Tô với Lâm Chính!
Nếu anh từ chối, từ nay về sau, anh sẽ thật sự không còn quan hệ với bất cứ ai trong nhà họ Tô, kể cả Tô Nhu.
Anh sẽ không muốn làm như vậy.
Tuyệt đối không!
Bà cụ Tô nghĩ trong lòng như vậy.
Mỗi một người trong nhà họ Tô đều nghĩ trong lòng như vậy.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy.
Thỏa hiệp rồi sao?
“Sớm làm vậy thì tốt biết bao, lãng phí thời gian!”.
Tô Mỹ Tâm, Tô Cương lộ ra nụ cười khinh bỉ và chế giễu.
Nhưng lại nghe Lâm Chính nói: “Bà cụ, đây là ý của bà sao?”.
“Đây là ý của tất cả mọi người trong nhà họ Tô, kể cả Tô Quảng và Tô Nhu”, bà cụ Tô lạnh lùng nói.
Lâm Chính nghĩ ngợi, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vậy được, tôi ký!”.
“Hừ, vậy còn tạm được. Đi đi, đưa hợp đồng cho cậu ta. Mau ký vào, sau đó gửi nó qua cho những ông chủ kia!”, bà cụ Tô phất tay, thúc giục.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Bà cụ, tôi không nói tôi sẽ ký vào hợp đồng, tôi sẽ ký vào đơn xin ly hôn. Tôi, Lâm Chính! Đồng ý ly hôn!”.
Một câu nói đơn giản giống như chiếc búa khổng lồ đánh vào tim tất cả mọi người.
“Cái gì?”.
Phòng khách lập tức bùng nổ tiếng xôn xao.
Tất cả người nhà họ Tô đều đứng phắt dậy khỏi ghế.
Chương 72: Lạc Bắc Minh xảy ra chuyện (1)
Lúc này, đầu óc của tất cả mọi người trống rỗng, bên tai ong ong.
Bao gồm cả Tô Nhu.
Cô quay phắt lại, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, hợp đồng trượt khỏi ngón tay, rơi bộp xuống đất.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ cũng tỏ vẻ khó tin.
Còn bà cụ Tô thì đã ngây ra như phỗng, ngồi đờ đẫn trên chiếc ghế Thái Sư như mất hồn.
"Lâm... Lâm Chính, sao... sao cậu có thể?", Tô Trương Dương mở miệng lẩm bẩm.
"Không được! Cậu tuyệt đối không được ly hôn! Cậu phải ký hết những hợp đồng này! Cậu phải ký!", Tô Mỹ Tâm gần như là hét lên.
Tô Bắc lúc này cũng không còn vẻ vênh váo hung hăng như vừa rồi nữa, vội vàng đứng dậy nặn ra nụ cười: "Lâm Chính, cậu đừng kích động, hãy suy nghĩ cho kĩ đi. Đây là hôn nhân đại sự, đời người có thể kết hôn được mấy lần chứ? Hai người khó khăn lắm mới bên nhau được, cậu đừng hành động theo cảm tính".
"Phải đấy Lâm Chính, cậu đừng kích động".
"Đây là chuyện lớn".
"Không được tùy tiện như vậy".
Đám người Lưu Diễm cũng vội vàng phụ họa.
Thái độ thay đổi 180 độ!
Khuôn mặt Lâm Chính tỏ vẻ châm chọc: "Chẳng phải các người mang đơn ly hôn ra đây bảo tôi ký sao? Tại sao bây giờ lại khuyên ngược lại thế? Vừa nãy thì bảo tôi ly hôn, bây giờ lại khuyên tôi đừng ly hôn, rốt cuộc các người có ý gì?".
"Ừm..."
Người nhà họ Tô vô cùng quẫn bách.
Cộp!
Chiếc gậy gõ xuống đất phát ra âm thanh.
Chỉ thấy bà cụ Tô vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, hừ một tiếng.
"Được! Được! Được! Lâm Chính, được lắm! Cậu đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Nếu cậu có bản lĩnh thật thì ký đi! Bây giờ ký luôn đơn đi! Đừng dọa nữa! Tôi không tin loại vô dụng như cậu lại to gan như vậy! Rời khỏi nhà họ Tô của tôi, cậu chẳng là cái thá gì cả!".
Bà ta thực sự không tin Lâm Chính có lá gan này.
Bà ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, chờ hành động tiếp theo của anh.
Nhưng...
Lâm Chính không chút do dự, cầm chiếc bút ở bàn trà lên, xoẹt xoẹt ký hai chữ đẹp mắt.
Bà ta như bị sét đánh ngang tai.
Lần này thì tất cả thân thích của nhà họ Tô đều há hốc miệng.
Tô Nhu nhắm mắt, khóe mắt lấp lánh ánh lệ.
"Bây giờ thì bà hài lòng rồi chứ?".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn bà cụ Tô.
"Cậu... cậu... cậu dám ký thật sao?", bà cụ Tô giơ cánh tay lên, lắp bắp chỉ vào Lâm Chính, tức đến nỗi không thốt nên lời.
"Không!".
Bỗng dưng Tô Bắc gầm lên một tiếng, xông thẳng tới, chộp lấy đơn ly hôn trên bàn trà, xé thành mảnh vụn.
"Tô Bắc, ông làm gì vậy?".
"Tôi là bác ba của cậu", Tô Bắc tức giận nhìn Lâm Chính: "Tôi không đồng ý cho các cậu ly hôn!".
"Thằng ba, ai cho con làm như vậy hả?", lúc này bà cụ Tô mới nguôi chút, kìm nén lửa giận, hỏi.
"Mẹ, con không đồng ý cho Lâm Chính và Tiểu Nhu ly hôn! Dựa vào đâu chứ? Cậu ta chỉ là một thằng ở rể, muốn ly hôn là ly hôn chắc? Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Nhà họ Tô chúng ta là nơi cậu ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?".
"Đúng vậy", Tô Cối cũng phản ứng lại: "Cậu ta muốn ly hôn thì chúng ta lại càng không cho cậu ta được toại nguyện! Nếu không chuyện này đồn ra ngoài thì nhà họ Tô chúng ta sẽ mất hết thể diện!".
"Đúng đúng đúng! Lâm Chính, cậu không được ly hôn", dường như lúc này Tô Mỹ Tâm mới ý thức được điều gì đó, vội vàng lên tiếng.
"Việc ly hôn gì đó không thể để Lâm Chính chủ động đưa ra được".
"Trừ khi Tiểu Nhu muốn ly hôn".
"Lâm Chính cậu là cái thá gì chứ? Cậu cũng có tư cách nói chuyện này sao?".
"Phải đấy!".
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa, thái độ lại thay đổi.
Bà cụ Tô gật đầu, nói đầy chính nghĩa: "Mọi người nói đúng! Lâm Chính, cậu không có tư cách ly hôn, cũng không đến lượt cậu ký".
"Cần gì phải tự lừa mình dối người chứ?".
Lâm Chính lắc đầu, nhìn bọn họ với vẻ thương hại: "Các người đột nhiên không cho tôi ly hôn là vì sợ tin tôi và Tiểu Nhu ly hôn truyền ra ngoài, thì các ông chủ đứng sau kia sẽ lập tức thu hồi các lợi ích và dự án đã đưa cho các người. Hiện giờ nhà họ Tô đã lún sâu vào vũng bùn, muốn rút ra sẽ rất khó. Đừng tưởng Lâm Chính tôi là đồ ngốc, tôi thấy rất rõ tình cảnh của các người".
Người nhà họ Tô nghẹn lại.
"Cậu...", bà cụ Tô tức không thốt nên lời.
"Lâm Chính, về thôi".
Bên cạnh vang lên một giọng nói khàn khàn.
Lâm Chính quay sang, mới nhìn thấy Tô Nhu đang cúi đầu, vẻ mặt có chút tiều tụy.
"Được", ánh mắt Lâm Chính hơi động, gật đầu.
Bốn người tiến thẳng ra ngoài cửa.
"Lâm Chính!".
"Cậu không được chết tử tế đâu!".
"Cậu sẽ gặp báo ứng!".
"Cả nhà các người chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!".
Người nhà họ Tô chửi rủa vô cùng khó nghe.
Bọn họ vốn dĩ tưởng rằng Lâm Chính sẽ bị bà cụ Tô dọa sợ, ngoan ngoãn ký hợp đồng, nhưng không ngờ anh lại có thái độ kiên quyết như vậy, khiến nhà họ Tô mất hết cả uy phong.
Người thực sự sợ Lâm Chính ly hôn không phải là anh, mà là nhà họ Tô.
Người nhà họ Tô đã nhận quá nhiều lợi ích từ những ông chủ kia, bọn họ thông qua các khoản vay, thẻ tín dụng để mua rất nhiều đồ xa xỉ. Nếu chuyện này đổ bể, thì bọn họ cũng không thể trả được khoản nợ này.
Bọn họ ai nấy mặt mày tái mét.
Bà cụ Tô ngồi trên ghế, không nói lời nào.
Bàn tay đang cầm gậy của bà ta khẽ run rẩy.
Bốn người rời khỏi nhà họ Tô, bắt xe về nhà.
Tô Quảng thở dài thườn thượt, Trương Tinh Vũ thì trầm mặc không nói gì.
"Em không tức giận sao?".
Lâm Chính nhìn Tô Nhu cũng đang im lặng, không nhịn được lên tiếng.
Chương 73: Lạc Bắc Minh xảy ra chuyện (2)
"Không", Tô Nhu lắc đầu.
"Tại sao?".
"Bởi vì em biết, sở dĩ anh đồng ý ly hôn, là vì anh biết người nhà họ Tô chỉ lấy chuyện này ra để dọa anh. Nếu anh muốn ly hôn, thì chắc chắn sẽ ngăn cản bác ba xé đơn ly hôn, nhưng anh mặc kệ, thế nên em biết anh không thật lòng muốn vậy. Bà nội dọa anh nên anh dọa ngược lại thôi", Tô Nhu nghiêm túc nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Cô gái này có lúc hiền khô, nhưng có lúc cũng rất thông minh.
"Nhưng... mẹ thực sự rất muốn con ly hôn với cậu ta".
Đúng lúc này, một giọng nói khổ sở vang lên.
Lâm Chính và Tô Nhu ngẩng đầu lên nhìn, mới thấy Trương Tinh Vũ hai mắt đỏ hoe nhìn họ chằm chằm, nước mắt rơi đầy trên má.
"Mẹ!".
"Bà xã!".
Tô Quảng và Tô Nhu ngạc nhiên.
"Tại sao cậu không ngăn cản Tô Bắc xé đơn ly hôn? Tại sao cậu không ký nhanh lên?".
Trương Tinh Vũ bỗng nhiên gào lên.
Tiếng hét chói tai khiến tài xế taxi đang lái xe giật nảy mình.
Tô Nhu biến sắc.
Lâm Chính không nói lời nào.
"Cậu có biết vì cậu mà chúng tôi chịu bao khổ sở? Bị bao người lườm nguýt? Vì cậu mà tôi về nhà mẹ đẻ cũng không ngẩng được đầu! Vì cậu mà đến tận bây giờ tôi vẫn bị bao người cười chê! Tại sao? Tại sao cậu không nhanh chóng ly hôn đi?".
Dường như Trương Tinh Vũ đã suy sụp hoàn toàn, ôm mặt khóc.
Tô Quảng thở dài, ôm lấy Trương Tinh Vũ, nhẹ giọng an ủi.
Tô Nhu ngây người nhìn mẹ mình đang khóc trong lòng bố, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, đờ đẫn hỏi: "Bố, bố mẹ về nhà bà ngoại... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Tô Quảng cười: "Không... không có gì..."
"Bố!", Tô Nhu cuống lên.
Nụ cười của Tô Quảng cứng ngắc, mấp máy môi, rồi cúi đầu nói: "Bố và mẹ con... bị người nhà bà ngoại con đuổi ra ngoài..."
"Sao cơ?".
Tô Nhu sửng sốt.
Bây giờ cô mới nhớ lại.
Bố mẹ cô đến nơi lúc 6 giờ sáng, nhưng từ nhà bà ngoại đến Giang Thành chỉ mất bốn tiếng ngồi xe.
Đang yên đang lành, tại sao bọn họ lại bỏ cả giấc ngủ mà lên xe lúc hai giờ sáng chứ?
Tô Nhu nghĩ đến đây, mắt cũng đỏ hoe.
Giờ cô mới biết bố mẹ mình phải chịu nhiều uất ức như vậy.
Lâm Chính hít sâu một hơi, đang định lên tiếng.
"Mẹ, cho con thêm một năm đi", Tô Nhu nhanh hơn anh một bước, cúi đầu nói: "Để con từ từ… từ từ…"
"Cậu thấy sao?".
Trương Tinh Vũ lau nước mắt, nghiêm túc nhìn về phía Lâm Chính.
"Được", Lâm Chính không từ chối.
Trương Tinh Vũ cũng không nói gì nữa.
Về đến nhà, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng liền vào phòng.
Tô Nhu chủ động ôm lấy Lâm Chính, khàn giọng nói: "Em xin lỗi".
"Em không có lỗi".
"Chuyện này không công bằng với anh".
"Với em thì công bằng chắc?", Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu hơi khựng lại, sau đó nghiêng đầu khẽ nói: "Cho em một năm, em sẽ làm công tác tư tưởng cho mẹ".
Lâm Chính sửng sốt: "Em không muốn ly hôn sao?".
"Tô Nhu em không phải là người gió chiều nào theo chiều ấy, nếu đã kết hôn thì phải có trách nhiệm đến cùng. Trước đó em chỉ an ủi mẹ, những chuyện như ly hôn, chưa đến giờ phút cuối cùng thì tuyệt đối đừng nói ra miệng".
Tô Nhu khàn giọng nói xong liền xoay người về phòng.
Lâm Chính ngây ra nhìn cô, không khỏi nở nụ cười khổ.
Cô gái này... đã trưởng thành hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Chỉ có điều... cô chịu đựng được nhiều như vậy sao?
Những ngày tháng tiếp theo rất bình lặng, cũng rất không bình lặng.
Ngày hôm sau, Tô Nhu liền bị người nhà họ Tô đuổi khỏi tập đoàn Thịnh Hoa.
Cô bị thất nghiệp!
Người nhà họ Tô cũng chẳng dễ chịu gì, những đồ xa xỉ mà đám người Tô Bắc, Tô Cối đã mua, cái nào trả được thì bọn họ mang trả, bà cụ Tô thì bận tối tăm mặt mũi, đi lại khắp nói.
Bọn họ đang chữa cháy.
Chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không muốn thỏa hiệp.
Lâm Chính thì chẳng thèm quan tâm.
Tính thời gian thì cũng sắp đến cuộc thi Hoa - Hàn rồi.
"Hình như là ngày mai thì phải?".
Lâm Chính cầm điện thoại lên lướt xem tin tức.
Trên mạng đang bàn tán xôn xao, đâu đâu cũng thấy thảo luận về cuộc thi y học Hoa - Hàn, các diễn đàn ở Giang Thành gần như tê liệt.
"Rè rè rè..."
Bỗng nhiên điện thoại rung lên.
Là Lạc Thiên.
Lâm Chính lập tức nghe máy.
"Chẳng phải ngày mai mới thi sao? Sao lại gọi cho tôi vào lúc này?", Lâm Chính cười nói.
Nhưng bên kia điện thoại là tiêng kêu nghẹn ngào của Lạc Thiên.
"Lâm Chính, xảy ra chuyện rồi".
"Xảy ra chuyện?", tim Lâm Chính thót lên: "Xảy ra chuyện gì?".
"Ông tôi... nhập viện rồi", Lạc Thiên khóc nói.
Chương 74: Y học Hoa Quốc cấp báo (1)
"Nhập viện?".
Lâm Chính đứng phắt dậy, trầm giọng nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì?".
Giọng nói Lạc Thiên khàn đặc, nghẹn ngào nói: "Sáng hôm nay, một đôi vợ chồng đến nhà tôi, nói muốn tìm ông nội tôi để khám bệnh. Bình thường ông tôi sẽ không khám bệnh cho người bình thường, nhưng đôi vợ chồng này ra giá sáu triệu tệ để nhờ vả. Ông tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn đồng ý, ai biết lúc đang khám bệnh, đôi vợ chồng này móc đâu ra một con dao đâm ông tôi bị thương. Bọn họ nói ông tôi là lang băm, muốn hại bọn họ. Bây giờ bọn họ đã bị bắt, nhưng... ông tôi cũng nhập viện rồi..."
"Vết thương của ông cô thế nào? Có nghiêm trọng không?".
"Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải nghỉ dưỡng ít nhất mấy tháng mới có thể hồi phục. Cuộc thi Đông y ngày mai... chắc là không thể tham gia được rồi".
"Có chuyện trùng hợp như vậy sao?", Lâm Chính nhíu mày.
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy quá trùng hợp, bỗng dưng xuất hiện hai người kỳ lạ như vậy, rồi như phát điên đâm ông tôi bị thương... Thế này thì ngày mai chúng ta đối phó với các bác sĩ Hàn Thành kiểu gì?".
"Cô nghĩ là người Hàn Thành làm sao?", Lâm Chính hỏi.
"Hiện giờ không có chứng cứ, tôi sẽ không kết luận lung tung, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng có thế nào, thì cuộc thi ngày mai đã không thể khống chế được nữa rồi", Lạc Thiên đỏ hoe mắt nói.
"Phía Hiệp hội Đông y Giang Thành có ý kiến gì?".
"Bọn họ nghe theo ý của ông tôi, để tôi tham gia".
"Cô sao?".
"Ừ", Lạc Thiên gật đầu, nghẹn ngào nói: "Ông tôi không muốn từ bỏ cơ hội lần này, dù sao đây cũng là cơ hội thành danh, là cơ hội để nhà họ Lạc mở ra cục diện ở quốc tế. Vậy nên, ông tôi đã dành cả đêm dạy tôi mấy chiêu, để tôi đánh bại đám bác sĩ Hàn Thành kia".
"Lạc Bắc Minh đúng là người chỉ biết lợi ích, nếu không vì tham lam thì sao lại bị hai người kia hại chứ? Hơn nữa ông ta không nghĩ, nếu cô bị thua sẽ gây ảnh hưởng lớn đến mức nào sao?".
"Ông tôi không hề quan tâm".
Lạc Thiên lau nước mắt ở khóe mi, nhỏ giọng nói: "Ông tôi nói, tôi là hậu bối, lại còn là con gái, cho dù thua cũng không ai nói gì, dù sao tôi tham gia cũng là chuyện ngoài ý muốn".
"Thắng thì được lợi, thua không mất gì?".
"Đại khái ý của ông tôi là vậy".
Lâm Chính giận quá hóa cười: "Sao nào? Cái gọi là đại nghĩa dân tộc và quốc túy Hoa Quốc, trong mắt ông cô chỉ là công cụ để kiếm danh lợi sao?".
"Tôi xin lỗi...", Lạc Thiên nhỏ giọng nói.
"Cô không cần xin lỗi, cô không có lỗi, người có lỗi là ông cô, ông cô không xứng làm một bác sĩ, dù y thuật có cao minh đến đâu đi chăng nữa".
Lạc Thiên không nói gì.
Lâm Chính hít sâu một hơi: "Thế ý của cô thế nào?".
"Tôi nghe nói anh quen biết với cụ Tần Bách Tùng", Lạc Thiên vội nói: "Lâm Chính, tình hình khẩn cấp, anh gọi điện thoại cho cụ Tần, gọi cụ ấy đến đây đi, hiện giờ chỉ có cụ Tần mới có thể đấu với bác sĩ Hàn Thành. Nếu anh có thể gọi được cho cụ Tần thì tôi sẽ chủ động rút lui, nhường cho cụ ấy tham gia".
"Được, lát nữa tôi sẽ gọi cho ông ấy".
"Làm phiền anh rồi... ừm... Lâm Chính".
"Sao vậy?".
"Anh... có sẵn lòng tham gia không?", Lạc Thiên chần chừ một lúc, cẩn thận hỏi.
"Tôi à?", Lâm Chính hơi sửng sốt, sau đó bật cười: "Các cô tin tôi sao? Huống hồ tôi không có giấy phép hành nghề y! Sẽ bị người ta chỉ trích!".
Lạc Thiên không nói gì.
Thực ra cô ta cũng lo nghĩ những điều này.
Tuy trước đó Lâm Chính đã thể hiện y thuật hơn người ở y quán, nhưng rốt cuộc y thuật thực sự của Lâm Chính như thế nào thì Lạc Thiên không hề biết.
Đây không phải là một cuộc thi đơn giản, đây là trận chiến vinh dự.
Không biết bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào cuộc thi này.
Không biết bao nhiêu đang chờ cười nhạo Đông y.
Lạc Thiên tin rằng y thuật của Lâm Chính chắc chắn cao hơn mình.
Nhưng... cô ta không muốn kéo anh vào chuyện này.
Nếu Lâm Chính đồng ý tham gia mà thua cuộc, vậy thì... anh sẽ bị muôn người phỉ nhổ.
Như vậy chẳng phải là cô ta hại anh sao?
Thế nên, Lạc Thiên không dám mời anh ra tay.
"Để tôi gọi điện thoại hỏi giúp cô đã", Lâm Chính tắt máy.
Anh mở danh bạ ra, nhanh chóng gọi cho Tần Bách Tùng.
"Tôi biết ngay thầy sẽ gọi điện thoại cho tôi mà", phía bên kia vang lên giọng nói hơi khàn của Tần Bách Tùng.
Lâm Chính nghe thấy thế thì trong lòng cả kinh, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
"Bách Tùng, ông..."
"Tôi bị thương rồi", Tần Bách Tùng nói thẳng.
"Bị lúc nào vậy?".
"Vào hai tiếng trước, lúc ra ngoài bị một chiếc xe tông phải".
"Vậy à?".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.
Chương 75: Y học Hoa Quốc cấp báo (2)
"Đây không phải là trùng hợp", Tần Bách Tùng trầm giọng nói: "Đám người Hàn Thành kia có chuẩn bị mà đến, tôi và Lạc Bắc Minh gần như là gặp chuyện cùng lúc. Hiển nhiên bọn họ cũng liệu trước sau khi Lạc Bắc Minh gặp chuyện, các thầy sẽ tìm tới tôi, thế nên nhắm cả vào tôi".
Đạo đức của người Hàn Thành thì cả thế giới đều biết, giở trò trong các cuộc thi là thao tác cơ bản, các thủ đoạn đen tối thì kể không hết.
Để giành chiến thắng, bọn họ có thể không từ thủ đoạn. Vì cái gọi là vinh dự, bọn họ thậm chí có thể bẻ cong lịch sử, bịa ra tất cả mọi chuyện nhìn có vẻ thật huy hoàng.
Bây giờ họ làm chuyện bỉ ổi như thế này, thực ra cũng không có gì ngạc nhiên.
"Tình hình rất không lạc quan", Lâm Chính nói.
"Đúng vậy, sợ rằng không chỉ tôi, mà phần lớn mấy bác sĩ Đông y có tiếng cũng bị bọn họ nhắm tới rồi. Tôi vừa gọi điện thoại cho người ở Hiệp hội Đông y Hoa Quốc, bảo bọn họ bảo vệ mấy bác sĩ nổi tiếng còn lại, tránh để bọn họ gặp chuyện không may".
"Được, vậy bọn họ có đến được không?".
"Tôi sẽ cố gắng sắp xếp, nhưng nói thật, cho dù bọn họ có thể đến được, cũng chưa chắc có thể thắng được, dù sao thực lực của các bác sĩ Hàn Thành này... cũng không hề kém cỏi", Tần Bách Tùng lo lắng nói.
Trước đó, bọn họ đã dùng thủ đoạn chính đáng để đánh bại những bác sĩ giỏi của các tỉnh khác.
"Vậy ý của ông thế nào?", Lâm Chính hỏi.
"Có hai lựa chọn, thứ nhất, tin tưởng vào sự sắp xếp của Lạc Bắc Minh, nếu ông ta đã để cháu gái mình tham gia, thì chắc chắn là đã chuẩn bị hậu chiêu. Có lẽ Lạc Thiên có thể bất ngờ thắng được các bác sĩ Hàn Thành. Thứ hai là mời thầy đích thân tham gia, nếu là thầy...", Tần Bách Tùng có chút kích động.
"Tôi hiểu ý của ông", Lâm Chính lập tức ngắt lời ông ta.
"Vậy thầy....", giọng nói Tần Bách Tùng tràn ngập mong đợi.
Nhưng... Lâm Chính không nói gì.
Tần Bách Tùng khẽ thở dài, ánh mắt tỏ vẻ thất vọng, đã hiểu ý anh.
"Cứ giao cho Lạc Thiên đi, cô ấy đã dám tham gia thì chắc chắn không vấn đề gì".
Lâm Chính nói xong liền tắt điện thoại.
Tần Bách Tùng ở đầu bên kia nằm trên giường bệnh, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ông nội, ông không sao chứ?".
Lúc này, một cô gái xinh đẹp đáng yêu bước vào phòng bệnh, vẻ mặt lo lắng nói.
Tần Bách Tùng lập tức cười đáp: "Cháu yên tâm đi, ông chưa chết được đâu, chỉ là vết thương nhỏ, không sao".
"Vậy thì tốt".
Cô gái thở phào nhẹ nhõm, kiểm tra vết thương ở chân Tần Bách Tùng, rồi đi gọt táo.
Nhìn cổ tay cháu gái đeo một sợi dây màu đỏ, Tần Bách Tùng không khỏi thở dài.
"Đúng là tạo nghiệt mà..."
"Ông nói gì vậy?".
"Không... không có gì..."
"Ồ..."
Cô gái đưa quả táo tới, một tay khẽ vuốt sợi dây màu đỏ kia, đôi mắt dần rơi vào trầm tư.
…
Tắt điện thoại xong, Lâm Chính gọi ngay cho Lạc Thiên.
"Phía cụ Tần... cũng xảy ra chuyện rồi".
"Cái gì? Lẽ nào... đúng là âm mưu của người Hàn Thành?", môi Lạc Thiên cũng trở nên tái mét.
"Cô đừng sợ, việc cần làm bây giờ là bình tĩnh, nghe theo ông nội cô, chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai", Lâm Chính an ủi.
Lạc Thiên "ừ" một tiếng, nhưng lúc này giọng nói của cô ta còn run rẩy.
Bây giờ áp lực của cô ta vô cùng lớn.
Lâm Chính biết.
Nhưng chẳng còn cách nào khác.
Ai bảo cô ta là cháu gái của Lạc Bắc Minh chứ?
"Cô chủ, không hay rồi, cô mau xem tin tức đi".
Lúc này, trong điện thoại của Lạc Thiên vang lên tiếng kêu gấp gáp của người nhà họ Lạc.
Bên kia im lặng một lát.
"A!".
Lạc Thiên gần như là hét lên chói tai.
"Sao vậy?".
Lâm Chính khẽ quát.
"Lâm Chính, anh mau xem tin tức đi".
Lạc Thiên khóc nói.
Hơi thở của Lâm Chính nghẹn lại, lập tức mở mạng ra.
Chỉ thấy tin tìm kiếm nóng hổi nhất đang bùng nổ.
"Bác sĩ Park Young Joon của Hàn Thành đã đến sân bay Giang Thành vào bốn giờ chiều nay. Phía Hàn Thành đã xác nhận, danh sách tham gia cuộc thi ngày mai sẽ thay đổi từ đội trưởng Kang Dawon thành Y Vương Park Young Joon! Y học Hoa Quốc cấp báo!".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.
Đây mới là sát chiêu của đối phương!
Y học Hàn Thành muốn một phát đánh chết y học Hoa Quốc.