-
Chương 756-760
Chương 756: Cô ấy là em nuôi của tôi
Dứt lời, đám đông quay qua nhìn. Là Lâm Chính. Trương Tử Tường khựng bước, chau mày: “Anh Lâm, có việc gì không?”
“Thả cô ấy ra!”, Lâm Chính đứng dậy, lấy ra một tờ khăn giấy và đi về phía Diên Nữ.
Mọi người ngạc nhiên. Bởi vì Lâm Chính là khách của đảo nên đám đệ tử không dám ngăn lại.
“Cậu Lâm, đây là chuyện của đảo chúng tôi. Huống hồ người phụ nữ này còn hãm hại cậu, cậu hà tất phải thương cô ta?”, Huyết Nham do dự, sau đó lên tiếng.
Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, anh chỉ đẩy Đào sư tỷ ra, đỡ Diên Nữ dậy rồi dùng khăn giấy lau bụi bẩn trên người cô gái.
Đào sư tỷ sững sờ. Những người xung quanh cũng trố tròn mắt. Bao gồm cả Diên Nữ cũng nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Cô ta thật không ngờ vào lúc này anh lại đứng ra giúp mình…còn cô ta lại hãm hại anh.
“Anh đang…thấy tội nghiệp tôi đấy à?”, Diên Nữ hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Không phải”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy tại sao anh lại giúp tôi”, Diên Nữ hỏi và rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn bật cười: “Tôi còn tưởng anh khác đám đông, giờ xem ra anh cũng giống Trường Phong mà thôi, muốn chơi tôi đúng không!”
“Cô hiểu lầm rồi, cũng phải phải như vậy”, Lâm Chính lại lắc đầu.
Diên Nữ giật mình: “Vậy anh làm gì thế này?”
Lâm Chính không hề trả lời, chỉ đứng dậy, đi về phía đảo chủ và nói: “Đảo chủ, để tôi đưa Diên Nữ đi”.
Dứt lời, đám đông bàng hoàng. Diên Nữ cũng trố tròn mắt. Lâm Chính, muốn cứu cô ta sao…
“Sao thế, cậu Lâm, cậu thích kẻ phản đồ này à?”, đảo chủ không ngồi yên được nữa bèn bước xuống nhìn anh.
“Cứ coi như vậy đi”.
Đảo chủ cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng lúc này có một bóng hình bước tới.
“Anh là người chữa khỏi bệnh cho bác gái đúng không?”
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn quay đầu lại. Là Huyết Trường Phong.
“Là tôi!”
“Anh cũng thích cô gái này à?”, Huyết Trường Phong hỏi bằng vẻ vô cảm.
Lâm Chính thở dài, lắc đầu: “Thực ra tôi không có qua nhiều hứng thú với cô ấy”.
“Ồ, vậy tại sao anh lại muốn đưa cô ấy đi?”, Huyết Trường Phong hỏi.
“Bởi vì, cô ấy là em nuôi của tôi, Lương Huyền Mi”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”
Cả hiện trường sục sôi. Tất cả đều không dám tin vào những gì mình nghe thấy. Diên Nữ nghe như sét đánh ngang tai, mãi vẫn chưa hoàn hồn. Đảo chủ thì chau mày, nhớ lại việc tối qua Lâm Chính nhờ mình tìm Lương Huyền Mi.
“Anh…anh nói cái gì? Anh là…anh nuôi của tôi sao?”, Diên Nữ lắp bắp, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Tôi nhớ ra rồi, mẹ từng có một người con nuôi, hình như họ Lâm…là anh sao?”
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu, thản nhiên nói: “Huyền Mi, tôi đưa cô về, mẹ rất nhớ cô đấy”.
Diên Nữ nghe thấy vậy thì trở nên đắn đo. Cô ta mím môi. Nào phải cô ta không muốn về?
Thế nhưng địa vị của cô trong nhà họ Lương thấp kém. Bố ruột lại bạc nhược, không có tiếng nói, mẹ thì bị ức hiếp. Cô ta dự định học được công phu của đảo Vong Ưu xong sẽ quay về nhà họ Lương, bảo vệ em gái và mẹ mình. Thế nhưng công phu vẫn chưa học được thì đã bị thành ra thế này…
Nhưng nếu không đi thì cô còn chỗ nào để dung thân nữa chứ? Diên Nữ không nói gì.
“Đảo chủ, cô ấy đã bị thương, không thể tham gia buổi thử luyện được đâu, mong cho phép tôi đưa cô ấy đi”, Lâm Chính nói và định kéo Diên Nữ rời đi.
“Đứng lại”, Huyết Trường Phong quát lên. Đám đệ tử lập tức chặn Lâm Chính. Anh chau mày, quay qua nhìn đảo chủ.
“Đảo chủ, ý của ông là gì?”
“Cậu Lâm, đảo chủ không hề có ý ngăn cậu, lúc này người làm điều đó là Trương Phong. Cậu là khách của đảo, thế nhưng Trương Phong là đệ tử của tôi. Trương Phong ngăn cậu, tôi cũng khó…đưa ra quyết định được..”, đảo chủ thở dài.
Huyết Trường Phong là ‘thiên kiêu’ của đảo Vong Ưu, là niềm hi vọng của đảo này. Giờ đại hội sắp diễn ra, đảo chủ đương nhiên cũng không muốn làm khó hắn.
Lâm Chính chỉ chau mày. Diên Nữ lên tiếng: “Lâm Chính, anh đi đi, nếu Huyết Trường Phong không chịu gật đầu thì anh không thể đưa tôi ra khỏi đảo này được đâu”.
“Nếu vậy thì tôi cũng không còn mặt mũi nào đi gặp mẹ nuôi nữa”, Lâm Chính trầm giọng. Diên Nữ chỉ chau mày, không nói gì.
“Lâm Chính, anh định làm gì vậy? Vì người này mà anh muốn đối đầu với sư huynh của tôi sao? Anh ngốc vậy? Mau tới đây đi”, Huyết U U cuống cả lên, lập tức kéo Lâm Chính về phía mình. Thế nhưng cô ta có cố gắng thế nào thì cũng không kéo Lâm Chính đi được.
“Lâm Chính…”, Huyết U U kêu lên.
“Lương Huyền Mi là con gái của mẹ nuôi tôi”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói bằng vẻ vô cảm: “Sau khi mẹ ruột tôi qua đời, mẹ nuôi là người thân duy nhất của tôi. Con gái của bà ấy, tôi phải đưa về. Không ai có thể ngăn được tôi hết”.
Dứt lời, đám đông phụt cười. Đến cả đảo chủ còn không muốn nhúng tay vào mà lúc này anh còn nói thế được. Lẽ nào anh cho rằng mình còn lợi hại hơn cả Huyết Trường Phong sao?
Quả nhiên, Huyết Trường Phong chau mày, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá.
“Cậu Lâm, cậu làm khó cho tôi quá”, đảo chủ thở dài, nói bằng giọng bất lực: “Cậu chữa khỏi bệnh cho phu nhân, theo lý mà nói là ân nhân của chúng tôi. Thế nhưng tình huống này, tôi thật khó mà xen vào được. Cậu Lâm, cậu muốn gì tôi cũng đồng ý và làm cho cậu. Thế nhưng chuyện của Trường Phong và Diên Nữ…tôi thật sự hi vọng cậu đừng làm khó nữa, giao Diên Nữ cho Trường Phong đi, còn cậu vẫn là khách quý của chúng tôi”.
“Nếu như tôi bắt buộc phải đưa Lương Huyền Mi đi thì sao?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Vậy thì…mong đừng giận, tôi cũng hết cách. Chuyện giữa cậu và Trường Phong, tôi sẽ không xen vào”, đảo chủ lắc đầu, ngồi về vị trí của mình, không nhìn Lâm Chính nữa. Các vị trưởng lão cùng không nói gì, chỉ đồng loạt ngồi xuống. Huyết U U cuống cả lên.
“Lâm Chính”, cô ta hét lên. Thế nhưng Lâm Chính vẫn tiếp tục kéo tay Diên Nữ.
Diên Nữ ngây người. Cô ta nhìn chăm chăm Lâm Chính, không hiểu tại sao anh lại ngốc như vậy.
Vì cô ta mà đắc tôi với Trường Phong…có đáng không? Hơn nữa…anh thật sự cho rằng có thể đưa cô ta rời khỏi đảo Vong Ưu được sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.
“Tên ngốc này!”, Diên Nữ thầm chửi rủa.
“Sư huynh”, người bên cạnh gọi Huyết Trường Phong. Hắn khẽ gật đầu. Đám người Trương Tử Tường lập tức hô vang.
“Ra tay, giữ cặp đó lại”.
“Vâng!”, đám đệ tử xung quanh hô vang và lao lên…
Chương 757: Vậy cũng đòi hạ gục tôi sao?
Đám đông bao vây lấy hai người bọn họ. Đầu tiên là Đào sư tỷ tát cho Lâm Chính một phát.
“Cái thứ chết tiệt này còn dám xen vào chuyện của Trường Phong sư huynh à? To gan đấy, quỳ xuống”, Đào sư tỷ hét lên, cú tát của cô ta dồn toàn lực.
Đồng tử của Diên Nữ co lại, cô ta quát lớn: “Lâm Chính, anh tránh ra”.
Sau đó cô ta đưa tay ra kéo Lâm Chính lại. Đúng lúc này có vài người vội ghì vai cô ta xuống. Diên Nữ thở hắt ra, lập tức phản công.
Một tay của cô ta bị Đào sư tỷ giẫm chặt. Mặc dù võ công của cô ta không tệ nhưng lúc này chỉ có thể dùng một tay để chiến đấu.
Ngay sau đó, Diên Nữ bị tấn công tới tấp, không thể làm gì được. Cô ta cuống cả lên, nhìn về phía Lâm Chính. Khi mà cô ta không tự bảo vệ được mình nữa thì cũng khó mà giúp được anh.Thế nhưng ngay sau đó Diên Nữ đã phải sững sờ.
Đào sư tỷ tát mạnh vào mặt Lâm Chính.
Bốp! Một âm thanh nặng nề vang lên. Lâm Chính chỉ đứng bất động, một giây sau, anh siết chặt cổ Đào sư tỷ và nhấc cô ta lên bằng một tay.
Đào sư tỷ với khuôn mặt trang điểm đậm lập tức trở nên méo mó. Sức mạnh từ bàn tay anh khiến cổ của cô ta như bị biến dạng. Cô ta điên cuồng giãy giụa, hai chân chới với trong không gian, miệng thì há hốc.
Đám đệ tử sợ hết hồn. Lâm Chính bước tới trước, lôi theo một người sống sờ sờ quăng mạnh về phía đám đệ tử đang khống chế Diên Nữ.
Rầm! Đào sư tỷ bị đập mạnh vào đám đông, cả đám đổ rạp xuống.
“Cái gì?”, tất cả đều há mồm trợn mắt. Trương Tử Tường cũng tái mặt.
“Hả?”
Huyết Trường Phong khẽ chau mày, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Đảo chủ và các trưởng lão cũng phải quay qua nhìn.
“Gã này…sao lại khỏe thế cơ chứ?”, Huyết U U bụm miệng, nhìn với vẻ thất kinh.
“Thật không ngờ, cậu Lâm cũng là một kẻ biết võ”, Huyết Nham kêu lên.
“Chưa tới mức vậy nhưng mà cũng có chút sức khỏe. Các vị trưởng lão, đảo chủ, tôi không muốn kết thù với đảo Vong Ưu. Tôi hi vọng mọi người mau kiểm soát những đệ tử này, nếu không lát nữa tôi sẽ khiến họ bị thương cả đấy, tới lúc đó lại khó nói chuyện”, Lâm Chính nói bằng giọng thản nhiên.
“Cậu nói cái gì?”
“Khốn khiếp!...Cậu tưởng chúng tôi hết người rồi à?”, một vị trưởng lão tức giận chửi Lâm Chính.
“Cậu Lâm, cậu ngang ngược quá”.
“Cậu khinh thường chúng tôi đúng không?”, những vị trưởng lão khác cũng lên tiếng. Họ tức lắm.
“Sao thế, tôi nói sự thật mà cũng giận sao?”, Lâm Chính sầm mặt.
“Cậu Lâm, cậu chữa khỏi bệnh cho phu nhân nên là ân nhân của đảo chúng tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể sỉ nhục đảo Vong Ưu và thích làm gì thì làm ở đây", Huyết Nham lạnh lùng nói: “Nếu như chạm vào giới hạn thì chúng tôi cũng không nhẫn nhịn được thêm đâu”.
“Vậy thì, giới hạn của các người là gì?”, Lâm Chính hỏi.
Huyết Nham hừ giọng: “Hừ, cậu Lâm đã nói vậy thì được! Các người ra tay đi! Cậu Lâm, nếu như đám đệ tử này không đánh được cậu thì tức là họ không bằng cậu, chúng tôi sẽ không làm khó, sống chết chúng tôi cũng sẽ không truy cứu!”
“Được! Ông nói đấy nhé. Vậy thì tôi không nương tay nữa”.
Lâm Chính gật đầu, tiếp tục ra tay. Thế nhưng Diên Nữ ở phía sau đã vội vàng giữ anh lại.
“Lâm Chính, nghĩ cách rời đi thôi. Đừng đấu với họ nữa. Tiếp tục đánh, chúng ta không phải là đối thủ của họ đâu”.
Diên Nữ không kiêng dè Trương Tử Tường, Đào sư tỷ mà là kiêng dè Huyết Trường Phong. Bởi vì từ nãy tới giờ hắn vẫn đứng đó quan sát. Đó là thiên tài số một của đảo Vong Ưu. Là ‘thiên kiêu’ đấy.
Mặc dù không biết thực lực của Lâm Chính tới mức nào nhưng dù sao thì cũng không thể bằng ‘thiên kiêu’ được.
“Không cần, cô đứng qua một bên. Ở đây giao cho tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Lâm Chính, anh…anh ngốc đến vậy sao? Lẽ nào anh còn muốn hạ gục bọn họ”, Diên Nữ không dám tin.
Lâm Chính chỉ cười thản nhiên: “Sao? Cô nghĩ tôi không làm được à?”
“Anh…”, Diên Nữ á khẩu. Đám đông tức lắm.
“Khốn nạn!”
“Cậu coi thường người khác quá đấy”.
“Cậu tưởng mình là ai?”, tiếng chửi rủa vang lên không ngớt.
“Ra tay!”, Huyết Trường Phong ra lệnh. Tát cả đều hằm hằm sát khi lao tới tấn công Lâm Chính. Các thể loại đấm đá giáng xuống như vũ bão. Lâm Chính nhanh như điện xẹt luồn lách qua cơn mưa những cú đấm đá khiến không một ai có thể chạm vào được anh.
“Thân pháp tinh diệu quá?”
Đám trưởng lão cũng phải kinh ngạc. Được vài hiệp thì đám đệ tử bắt đầu đuối sức, thế là Lâm Chính phản công.
Rầm! Rầm!...Tất cả đám đệ tử đều bị đấm thẳng vào người, bay bật ra ngoài, ngã rầm xuống đất, kêu la thảm thiết.
“Hả!”, Diên Nữ bàng hoàng. Trong chớp mắt, Lâm Chính đã đánh bay hơn mười tên. Huyết Nham cũng sững sờ. Ông ta không ngờ, Lâm Chính còn trẻ mà đã có sức mạnh tới mức như vậy.
“Khôn khiếp! Xông lên!”
Số đệ tử còn lại không cam tâm, đồng loạt lao lên. Thế nhưng kết cục của họ cũng giống y đám người trước đó, bị đánh bay ra ngoài
Trương Tử Tường sững sờ. Đào sư tỷ vừa từ dưới đất bò dậy cũng phải tái mặt.
“Gã này rốt cuộc là ai vậy?"
“Hắn không phải chỉ là một bác sĩ thôi sao?", mọi người cảm thấy không hiểu.
“Trương sư huynh, Đào sư tỷ, chúng tôi không phải là đối thủ của hắn, nhờ cả vào hai người thôi", đám đệ tử chật vật bò dậy, đau đớn lên tiếng.
Những người khác cũng bị dọa hết hồn, không ai dám lao lên nữa. Trương Tử Tường tái mặt.
“Chuyện này..."
“Trương Tử Tường, sao thế? Không dám à?”, Huyết Trường Phong hỏi với vẻ vô cảm.
“Trường Phong sư huynh, làm gì có chuyện đó! Mọi…mọi người nhìn nhé!”, Trương Tử Tường cố nặn ra một nụ cười, sau đó nín thở, tung ra một quyền đánh. Thế nhưng hắn vừa cử động thì...
Vụt. Lâm Chính đã ra tay trước. Anh lao tới trước mặt Tử Tường như một cơn gió, túm lấy cổ áo của hắn. Trương Tử Tường căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lâm Chính ném qua một bên.
Rầm! Mặt đất rung chuyển. Rồi những đường nứt xuất hiện. Còn Tử Tường thì đã bị trầy da tróc vẩy, không nhúc nhích nổi.
“Một chút sức lực như vậy mà đòi đánh với tôi sao?”, Lâm Chính hừ giọng, túm chặt Trương Tử Tường và ném mạnh vào bức tường gần đó.
Rầm. Người hắn không khác gì quả bom lao về phía bức tường.
Rầm. Âm thanh kinh hồn vang lên.
Bức tường nứt toác. Cả người Trương Tử Tường biến mất. Hắn bất động, không biết sống chết ra sao.
Chương 758: Tôi cũng là thiên kiêu!
Trương Tử Tường là người của đảo, từ nhỏ lớn lên ở đây. Hắn là người có uy lực khá cao trong đám đệ tử, thực lực cũng không phải hạng xoàng. Mặc dù không thể bằng Huyết Trường Phong nhưng so với các đệ tử khác thì cũng là một kẻ xuất chúng”.
Người như vậy mà bị Lâm Chính ném không khác gì bao cát, đến cả việc đáp trả cũng không có cơ hội. Mới có vài chiêu mà hắn đã bị đánh bị hoàn toàn, da thịt bấy nhấy, xương cẳng gãy hết, không biết sống chết thế nào thế kia…
Hơi bị quá đáng rồi đấy? Đám đông há mồm trợn mắt, nhìn Trương Tử Tường chìm nghỉm trong đống đổ nát. Nhất là các vị trưởng lão, họ đứng ngây ra như bị sét đánh. Nếu không phải được tận mắt chứng kiến thì chắc là họ không dám tin.
“Tử Tường”, Ngũ trưởng lão hét lên, lập tức đạp chân bay về phía bức tường.
Ông ta thò tay vào hốc tường, lôi Trương Tử Tường ra.
Khi đặt Trương Tử Tường xuống, họ mới thấy mặt hắn không còn ra hình người nữa, xương gãy toàn thân, mũi cũng bị gãy, trông vô cùng thê thảm.
“Trương sư huynh”.
“Trưởng lão, Trương sư huynh thế nào rồi?”
“Sao lại thành ra thế này chứ?”
Đám đệ tử vây lấy, kinh hoàng nhìn Trương Tử Tường. Ngũ trưởng lão lập tức đưa tay ra kiểm tra hơi thở và nhịp tim của hắn. Sau đó ông ta thở phào: “May mà vẫn còn thở. Có lẽ không nguy hiểm tới tính mạng!”
“Vậy tốt quá rồi”.
Đám đông cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc này có tiếng hét vang lên.
“Cẩn thận”.
Dứt lời, tất cả đệ tử xung quanh Trương Tử Tường đều giật mình. Họ đồng loạt quay đầu lại thì thấy một bóng hình đang lao tới, tông thẳng vào đám đông và đạp mạnh xuống người Trương Tử Tường.
Hự!
Âm thanh nặng nề lại vang lên. Trương Tử Tường bay bật ra, đập mạnh vào ngọn núi nhỏ gần đó.
Rầm. Cả ngọn núi rúng chuyển, rồi nổ tung.
Đất đá bay tứ tung. Trương Tử Tường lăn xuống cũng lớp đá vụn. Hắn không khác gì một đống bùn, miệng há hốc, mắt trợn ngược, tắt thở.
“Trương sư huynh!”, đám đông hét lên.
“Tử Tường”.
Ngũ trưởng lão lao tới ôm Trương Tử Tường. Nhưng lúc này khi kiểm tra thì tim hắn đã không còn đập nữa.
“Chết rồi! Tử Tường…chết rồi”, Ngũ trưởng lão hét lên.
Hiện trường bàng hoàng. Lần này đến cả đảo chủ cũng không nhịn được nữa phải đứng bật dậy. Tất cả đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính – người vừa kết liễu Trương Tử Tường. Họ thấy anh đứng điềm nhiên như không hề có chuyện gì.
Đám đông thất kinh. Đến cả Lương Huyền Mi cũng cảm thấy sợ hãi. Giết người trong chớp mắt. Cô ta nào ngờ người anh họ của mình lại khủng khiếp đến thế…
“Lâm Chính”, Ngũ trưởng lão tức giận chỉ về phía anh và gầm lên: “Câu…cậu dám giết Tử Tường! Cậu quá độc ác!”
“Độc ác sao? Không phải các người nói là nếu không đánh lại tôi thì chết cũng không quản à? Tại sao giờ lại nói là tôi á?”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
“Cậu…”, Ngũ trưởng lão mặt đỏ linh căng, nói không nên lời. Sắc mặt đám người Huyết Nham trông vô cùng khó coi. Họ siết chặt nắm đấm.
Lúc này, Lâm Chính nói tiếp: “Người của đảo Vong Ưu, các người nghe đây. Các người lăng mạ em họ tôi, đánh hội đồng cô ấy. Tôi đều thấy cả. Nhưng khi đó tôi không biết cô ấy là em nuôi của mình nên cũng không so đo với các người. Giờ biết rồi thì các người phải tôn trọng cô ấy. Tôi không tính sổ những chuyện đã qua là đã nể mặt lắm rồi. Vậy mà các người không cho chúng tôi rời đi, vậy thì đừng có oán trách tôi. Nếu muốn đánh nhau thì tôi sẽ chơi với các người tới cùng”.
Lời nói của anh vô cùng bá đạo.
“Vậy ý của cậu Lâm là cậu muốn trở thành kẻ địch của đảo chúng tôi”, đảo chủ dứng dậy, nhìn Lâm Chính với vẻ trịch thượng.
“Câu này nên để tôi hỏi ông mới phải. Đảo chủ, trước đó tôi đã nói rồi, tôi không muốn kết thù với các người, thế nhưng các người cứ khăng khăng ngăn bọn tôi lại. Riêng điều đó đã được coi như trở thành kẻ địch của tôi rồi. Tôi không thích phiền phức, nhưng phiền mức mà cứ tìm tới thì tôi cũng không ngán gì đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói tiếp.
Đảo chủ khẽ chau mày, lắc đầu: “Cậu Lâm, y thuật của cậu rất lợi hại nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ. Thực lực cũng chỉ có vậy mà thôi. Nếu như thật sự đấu với người của đảo Vong Ưu thì tôi không nghĩ cậu có thể chiếm thế thượng phong đâu. Dù sao thì cậu cũng đã cứu phu nhân nên tôi cũng cho cậu một cơ hội. Cậu đi đi! Chuyện của Tử Tường, tôi không so đo với cậu nữa”.
“Em gái tôi thì sao?”
“Cô ấy à? Không đi được!”
“Tại sao?”
“Trường Phong là niềm hi vọng của đảo chúng tôi, là thiên kiêu. Đại hội lần này, toàn bộ đảo đều trông chờ vào cậu ấy. Thứ mà cậu ấy muốn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đưa cho cậu ấy. Vì vậy, cậu hiểu chứ? Tôi không thể vì một cô Diên Nữ mà đắc tội với thiên kiêu được. Dù là ai thì cũng sẽ lựa chọn như tôi thôi”, đảo chủ nói rất bình tĩnh nhưng giọng điệu vô cùng đanh thép.
Lâm Chính nghe thấy vậy đành cười bất lực, sau đó lắc đầu: “Đảo chủ, đây thật sự là suy nghĩ của ông sao?”
“Đúng vậy! Có vấn đề gì à?”
“Đương nhiên là có! Bởi vì ông sẽ được chẳng bằng mất đấy!”
“Ồ? Nghĩa là sao?”
“Ông vì không muốn đắc tội với ‘thiên kiêu’ này mà lại đi đắc tội với ‘thiên kiêu’ khác đấy. Ông nói xem vậy thì có phải là được không bằng mất không?
Đảo chủ giật mình, đám đông cũng cảm thấy hoang mang.
“Một thiên kiêu khác sao? Cậu Lâm, đảo của chúng tôi chỉ có một người được chọn, vậy người còn lại đâu?”, Huyết Nham trầm giọng.
Lúc này Lâm Chính lấy ra một lệnh bài, nói bằng vẻ vô cảm: "Đừng tưởng chỉ có Huyết Trường Phong là thiên kiêu. Tôi cũng vậy đấy”.
Dứt lời, cả hiện trường sục sôi. Tất cả các trường lão đều trố mắt bước về trước nhìn lệnh bài.
“Thiên Kiêu Lệnh!”
“Trời ơi, là Thiên Kiêu Lệnh”
Đảo chủ đanh mặt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạc nhiên: “Cậu…cũng là thiên kiêu sao?”
“Rốt cuộc anh là ai vậy?”, Huyết Trường Phong đẩy đám đông ra, bước tới và lạnh lùng hỏi.
“Không phải các người đã biết tên của tôi rồi sao? Tôi là Lâm Chính!”
“Lâm Chính?", Huyết Trường Phong suy nghĩ nhưng không biết người này là ai.
Bỗng có một vị trưởng lão hô lên: “Cậu là..thần y Lâm…thần y Lâm!”
Dứt lời, Huyết Nham lập tức bừng tỉnh: “Tứ trưởng lão, ông nói…người này là thần y Lâm của Giang Thành sao?”
“Đúng vậy! Chính là cậu ấy!”, Tứ trưởng lão kêu lên.
Xung quanh ồ cả lên. Huyết U U cũng trố tròn mắt. Cô ta không ngờ, bác sĩ mà mình tìm đại tới đây lại chính là thần y Lâm nổi tiếng khắp trong và ngoài Hoa Quốc.
Chương 759: Anh vẫn chưa đi được!
“Thật không ngờ là thần y Lâm lại tới đây, hoan nghênh, hoan nghênh!”, đảo chủ bừng tỉnh, lập tức chắp tay.
Thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng, sớm đã lan truyền khắp Hoa Quốc, người của đảo Vong Ưu đương nhiên cũng biết tới. Trên thực tế đảo chủ đã có ý định tới Giang Thành một chuyến đề yết kiến vị thần y nổi đình đám này nhưng thật không ngờ, thần y Lâm lại tới đây trước. Hơn nữa…còn là anh nuôi của một đệ tử trên đảo.
Điều này đối với đảo Vong Ưu là một chuyện tốt. Có điều trong chớp mắt, đảo chủ có một suy nghĩ khác.
“Nghe đồn, trước đó không lâu, thần y Lâm đã đánh bại Tư Mã Sóc Phương của nhà Tư Mã và đoạt Thiên Kiêu Lệnh. Có nhiều người không tin, nhưng giờ xem ra đó là sự thật”, Huyết Nham lên tiếng.
“Thân y Lâm đúng là anh hùng tuổi trẻ tài cao”.
“Đúng vậy, còn trẻ như vậy mà đã có được Thiên Kiêu Lệnh, trở thành thiên kiêu, còn là thần y thần kỳ mà ai cũng biết. Đúng là bất phàm”, đám trưởng lão gật gù tán thưởng.
“Đảo chủ, nếu đối phương là thần y Lâm thì chúng ta nên lôi kéo cậu ta, đừng kết thù. Nếu đảo của chúng ta có tới hai thiên kiêu thì đại hội lần này…chẳng phải chúng ta có thể tung hoành khắp thiên hạ rồi sao?”, Tam trưởng lão Sở Túc bước tới, nói nhỏ.
“Không tệ”, đảo chủ gật đầu: "Hai vị thiên kiêu, trước nay chưa từng có. Chắc chắn sẽ không có một gia tộc nào có được sức mạnh như chúng ta! Đại hội chắc chắn sẽ do chúng ta kiểm soát!”
Nghĩ tới đây, đảo chủ hô lớn: “Tất cả dừng tay!”
Đám đệ tử đồng loạt dãn ra, nhìn đảo chủ. Còn Diên Nữ, cũng chính là Lương Huyề Mi thì lúc này sững sờ nhìn Lâm Chính. Đầu óc cô ta trở nên trống rỗng.
Thiên kiêu! Người anh nuôi của cô ta…là thiên kiêu sao! Điên rồi! Cô ta cảm thấy mình phát điên thật rồi.
Não của cô ta đã ngừng hoạt động. Cô ta cảm giác không còn là chính mình nữa. Như vậy có nghĩa là…nhà của cô ta đã có một thiên kiêu rồi!
Trời ơi! Có thiên kiêu làm chỗ dựa, đừng nói là đảo Vong Ưu mà cả Yên Kinh này, ai còn dám ức hiếp nhà họ nữa?
Lương Huyền Mi bụm miệng, cơ thể run rẩy, hai mắt rưng rưng.
“Huyền Mi sao thế?”, Lâm Chính quay qua hỏi.
“Không…không có gì…”, Lương Huyền Mi lau khóe mắt, khẽ nói.
“Cô yên tâm, tôi sẽ đưa cô trở về Yên Kinh an toàn. Mẹ rất nhớ cô. Nếu cô có thể bình an trở về thì chắc chắn bà ấy sẽ vui lắm”, Lâm Chính mỉm cười.
Lương Huyền Mi gật đầu. Đúng lúc này, đảo chủ từ trên bước xuống, mỉm cười với anh. Lộ rõ thân thế, thái độ của đảo chủ đúng là quay ngoắt 180 độ.
“Thật không ngờ anh trai của Diên Nữ lại là thần y Lâm. Thật bất ngờ, ha ha. Thần y Lâm, chúng ta không nói thì không biết nhau mà. Đã vậy thì tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi”, đảo chủ đảo Vong Ưu mỉm cười.
“Vì vậy mới nói, tôi có thể đưa em gái tôi đi rồi chứ?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Có thể, đương nhiên là có thể”, đảo chủ Vong Ưu mỉm cười: “Tôi có thể lập tức sắp xếp thuyền để hai người rời khỏi đảo”.
“Vậy thì cảm ơn đảo chủ nhé”, Lâm Chính nói.
“Không cần khách khí, thần y Lâm cũng là thiên kiêu, vậy thì chúng tôi sao có thể đắc tội với một thiên kiêu chứ?”, đảo chủ mỉm cười.
“Đảo chủ!”
Tứ trưởng lão trông vô cùng lo lắng. Ông ta vẫn còn đang nghĩ tới Trương Tử Tường. Tất cả các đệ tử cũng cảm thấy không cam tâm.
Thế nhưng cũng hết cách. Đây là một thiên kiêu đấy! Đảo chủ của đảo Vong Ưu có thể buông bỏ cả Diên Nữ thì đương nhiên cũng có thể buông bỏ Trương Tử Tường vì Lâm Chính.
Quả nhiên, đảo chủ chỉ quay qua quát: “Buổi luyện thử kéo dãn ra thêm một ngày, lập tức đi sắp xếp tiếp đón Lâm thiên kiêu”.
Đám đông há hốc miệng, thở dài bất lực. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lấy ra một cây châm.
“Đảo chủ, đệ tử Trương Tử Tường nhiều lần lăng mạ em gái tôi, theo lý mà nói tôi giết anh ta cũng chẳng có gì quá đáng, có điều nể mặt ông, tôi có thể tha mạng cho anh ta. Nhưng anh ta có thể không sử dụng võ thuật được nữa, đây coi như là hình phạt vậy!”, dứt lời, Lâm Chính búng tay.
Vụt! Cây châm bay tới ghim vào họng của Trương Tử Tường.
Trong nháy mắt. Phụt! Cơ thể Trương Tử Tường giật mạnh như vừa tiếp xúc phải điện. Sau đó, hắn lập tức thở lại và tim đập trở lại.
“Sống rồi, sống lại rồi!”
“Trời ơi. Trương sư huynh…sống lại rồi sao?”
“Thần kỳ quá”.
Đám đông hô lên. Tứ trưởng lão cũng thất kinh, nhìn Trương Tử Tường với vẻ không dám tin.
“Đưa anh ta đi tĩnh dưỡng đi, một năm sau có thể xuống khỏi giường nhưng võ thuật thì không sử dụng được nữa”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Nhanh, mau đưa Trương Tử Tường đi”, Tứ trưởng lão kích động nói.
Đám đệ tử lập tức khiêng Trương Tử Tường đi. Tứ trưởng lão lúc này mới bình tĩnh lại, bước lên trước chắp tay trước Lâm Chính: “Cảm ơn Lâm thiên kiêu!”
“Không cần khách sáo?”, Lâm Chính nói.
“Ha ha, Lâm thiên kiêu với y thuật hồi sinh người chết thật đúng là kinh thiên động địa! Hôm nay chúng tôi đã được mở mang tầm mắt rồi. Nào nào Lâm thiên kiêu, mời nhập tiệc. Hôm nay cậu đã rời đi thì buổi tiệc này coi như tôi vì cậu mà tổ chức nhé”, đảo chủ bật cười ha ha.
“Đảo chủ, cảm ơn ý tốt của ông. Tôi vẫn còn việc quan trọng phải làm, tiệc tiễn thì không cần đâu. Nếu có thể thì sắp xếp giúp tôi một chiếc thuyền, tôi nhanh chóng đưa em gái tôi về Yên Kinh”, Lâm Chính lên tiếng.
Anh không phải đồ ngốc, đương nhiên biết ý đồ buổi tiệc rượu này của đảo chủ, đó là muốn lôi kéo anh.
Anh không có hứng thú với người chỉ biết có lợi ích như đảo chủ nên tránh càng xa càng tốt.
Đảo chủ nghe thấy vậy thì nụ cười trở nên cứng đơ: “Lâm thiên kiêu, tôi biết trước đó giữa hai bên có hiểu lầm. Thế nhưng giờ hiểu lầm đã được giải quyết rồi, chỉ là một bữa tiệc, ăn rồi trò chuyện thôi mà".
“Đảo chủ, để ngày khác đi”, Lâm Chính vẫn từ chối.
“Vậy…thôi vậy, Lâm thiên kiêu đã nói vậy thì tôi cũng không giữ cậu lại nữa”, đảo chủ thở dài, không cưỡng cầu thêm.
Ông ta biết, chuyện này không gấp được. Đảo Vong Ưu đối xử với lương Huyền Mi cũng chẳng tốt đẹp gì nên đương nhiên Lâm Chính nảy sinh phản cảm là điều đương nhiên.
“Nếu đã vậy thì, Nhị trưởng lão!”
“Có!”
“Lập tức chuẩn bị thuyền cho Lâm thiêu kiêu!”
“Vâng!”
Huyết Nham gật đầu, lập tức quay người rời đi. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Dừng lại!”
Dứt lời, tất cả đừng khựng người. Huyết Trường Phong bước ra khỏi đám đông, đứng ngay trước mặt Lâm Chính.
“Anh…vẫn chưa đi được!”
Chương 760: Cả ba cùng lên đi!
Đám đông bàng hoàng. Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn Huyết Trường Phong.
“Huyết Trường Phong sư huynh?”
“Chuyện này…”, tất cả đều không dám tin
“Trường Phong có chuyện gì không?”, đảo chủ nhìn hắn.
“Đương nhiên là có ạ, hơn nữa không phải chuyện của con”.
Huyết Trường Phong bình tĩnh đáp lại, sau đó có hai người bước ra từ sau lưng hắn. Đó là Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến!
Hai người này nhìn chăm chăm Lâm Chính, đôi mắt ánh lên sát khí. Cả hai đều lẳng lặng siết chặt nắm đấm.
Mọi người nhìn thấy vậy thì chợt bừng tỉnh. Lương Huyền Mi cũng sững sờ, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi.
“Không hay rồi, Lâm Chính! Bọn họ muốn khiêu chiến với anh!”, Lương Huyền Mi kêu lên.
“Vậy sao?”, Lâm Chính thản nhiên nhìn hai người. Anh không hề tỏ ra sợ hãi.
“Lâm thiên kiêu, hiếm khi anh tới đảo Vong Ưu, nếu như không thỉnh giáo anh vài chiêu thì thật khó chịu. Sư đệ, sư muội của tôi gần đây kỹ thuật cũng có tiến bộ, vốn định tỷ thí với tôi nhưng tôi thấy họ vẫn chưa đủ trình. Trong bảng thiên kiêu, Tư Mã Sóc Phương cũng chỉ xếp cuối là thứ 20, tôi thì lại xếp thứ 18 cơ. Bọn họ muốn đấu thì nên đấu với anh trước. Vậy nên nhờ thần y Lâm giúp đỡ, chỉ giáo cho sư đệ, sư muội của tôi được không?”, Huyết Trường Phong bình tĩnh đáp lại.
Dứt lời, Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến đồng loạt bước tới, hô vang: “Mong được thỉnh giáo Lâm thiên kiêu”.
Rõ ràng là ép người quá đáng mà.
“Vậy à?”, Lâm Chính vô cùng bình tĩnh. Anh nhìn hai người họ một lượt.
Lương Huyền Mi vội vàng lên tiếng: “Lâm Chính, chúng ta đừng có đánh, mau rời đi thôi! Bọn họ muốn đoạt Thiên Kiêu Lệnh của anh đấy! Anh đừng để bị gài”.
“Tôi biết, nhưng với khí thế của đối phương, nếu mà tôi không đồng ý thì chắc là đến thuyền rời khỏi đảo này cũng không có đâu.”
“Thế nhưng…thôi…bỏ đi, Thiên Kiêu Lệnh của anh đã khiến Huyết Trường Phong chú ý. Trận đấu này khó mà tránh khỏi. Nếu đã vậy thì anh và Thịnh Siêu, Mai Phượng Yến đấu một trận đi. Có điều tôi nhắc anh, hai người đệ tử này xếp thứ hai và thứ ba ở đây đấy. Thực lực của họ cũng phi phàm. Anh cẩn thận”.
Lương Huyền Mi cảm thấy khá tự tin với người được gọi là thiên kiêu. Có thể đánh bại được Sóc Phương thì có lẽ việc đấu với hai người này cũng không thành vấn đề.
Giờ cô ta chỉ lo hai người cố tình làm tiêu hao thể lực của Lâm Chính rồi người còn lại nhân cơ hội đánh bại anh và đoạt Thiên Kiêu Lệnh mà thôi.
Nếu như không có Thiên Kiêu Lệnh, chưa nói việc sau này ra sao mà chỉ riêng việc rời khỏi đảo này thôi chắc cũng thành vấn đề rồi.
Một người một khi mà bị thất bại thì mọi thứ sẽ lập tức thay đổi. Đám đông có còn khúm núm trước mặt anh nữa hay không có lẽ lại là chuyện khác.
“Yên tâm đi, tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu, tiếp tục nói với Huyết Trường Phong: “Anh không định ra tay à?”
“Sao thế? Anh muốn đấu với tôi à?”, Huyết Trường Phong nói bằng vẻ vô cảm: “Tôi không có hứng thú với người xếp thứ 20. Có điều nếu như anh muốn thì tôi cũng không ngại thu thập thêm một miếng lệnh bài nữa đâu”.
“Tốt lắm, vậy thì cùng chơi nhé”, Lâm Chính gật đầu.
Lương Huyền Mi cũng phải giật mình, vội vàng kéo tay Lâm Chính, sốt sắng nói: “Lâm Chính, anh…điên rồi? Anh dám khiêu chiến với Huyết Trường Phong sao?”
“Nếu tôi đánh bại được Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến, vậy thì chắc chắn là đảo Vong Ưu cũng bị mất thể diện, Huyết Trường Phong khi đó không thể nào khoanh tay đứng nhìn được”, Lâm Chính giải thích.
“Vậy anh muốn…”
“Yên tâm, để tôi xử lý”.
Lâm Chính vỗ vai cô ta và an ủi. Lương Huyền Mi không nói gì nữa, thế nhưng cô ta cảm thấy căng thẳng lắm.
Lâm Chính chỉ phất tay: “Giờ chúng ta bắt đầu đi!”
“Được! Lâm thiên kiêu quả nhiên là người nhanh gọn lẹ!”
“Vậy giờ chúng ta bắt đầu thôi! Thịnh Siêu, sư đệ lên trước hay là tôi”, Mai Phượng Yến hỏi.
“Để tôi, để xem thần y Lâm rốt cuộc có tài cán gì. Nếu đến cả tôi mà anh ta cũng không đánh được thì sư tỷ hà tất phải ra tay?”, Thịnh Siêu đáp lại.
“Để tôi đi, nên chắc chắn một chút. Người này có thể đánh bại Tư Mã Sóc Phương thì chắc chắn là có bản lĩnh”, Mai Phượng Yến cũng lên tiếng.
Rõ ràng là cả hai đều muốn đoạt được Thiên Kiêu Lệnh trong tay Lâm Chính.
“Không cần phiền phức đến thế. Các người cùng lên đi”, Lâm Chính nói thẳng với cả hai người.
Dứt lời, tất cả đều ngạc nhiên.
“Lâm Chính!”, Lương Huyền Mi cuống cả lên, vội vàng túm lấy tay áo Lâm Chính nhưng không nói nên lời.
“Anh…”, Thịnh Siêu nín thở, tỏ ra vô cùng tức giận.
“Lâm thiên kiêu, tự tin gớm nhỉ, dám khinh thường bọn tôi à?”, Mai Phượng Yến cũng vô cùng tức giận.
Nhưng các vị trưởng lão và đảo chủ thì vô cùng hưng phấn. Cùng lên sao? Vậy thì Lâm Chính chẳng phải là chán sống rồi sao? Hai người này dù đánh một một không địch nổi Lâm Chính thì đánh hai một cũng thắng chắc mà.
“Lâm thiên kiêu đã nói như vậy rồi thì hai người cũng không cần phải nương tay nữa. Thỉnh giáo Lâm thiên kiêu vài chiêu đi”, đảo chủ mỉm cười.
Hai người nghe thấy vậy thì lập tức hiểu ra. Đảo chủ cũng có ý đồ muốn lấy được Thiên Kiêu Lệnh. Các trưởng lão ở bên cạnh cũng vội vàng gật đầu.
Đã không mời được Lâm thiên kiêu ở lại dự tiệc thì thôi đoạt lấy Thiên Kiêu Lệnh cũng được. Đảo Vong Ưu có hai miếng lệnh bài thì chẳng phải là có thể đàn áp toàn bộ quốc nội rồi sao?
“Đảo chủ, nếu như đánh bại được Lâm thiên kiêu thì Thiên Kiều Lệnh…”, Thịnh Siêu thận trọng hỏi.
“Có được Thiên Kiêu Lệnh thì hai người đấu tiếp một trận, ai thắng thì sẽ có được lệnh bài đó”, đảo chủ cười nói.
Hai người chợt bừng tỉnh: “Nếu đã vậy thì được, chúng tôi không khách sáo nữa. Mai sư tỷ, chúng ta cùng lên thôi”, Thịnh Siêu khẽ hô lên.
“Được!”, Mai Phượng Yến gật đầu. Cả hai người lập tức rút kiếm ra, sẵn sàng chiến đấu.
“Lâm thiên kiêu, cẩn thận nhé”, Thịnh Siêu kêu lên sau đó cùng Mai Phượng Yến ra tay. Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên hô lên.
“Từ từ đã!”
Cả hai khựng người: “Sao thế Lâm thiên kiêu!”
“Anh hối hận rồi à? Nếu không địch nổi hai người chúng tôi thì một đấu một cũng được”, Mai Phượng Yến trầm giọng.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi không có ý đó”.
“Vậy ý anh là…”
Hai người cảm thấy nghi ngờ. Đám đông đều hoang mang. Lâm Chính chỉ nhìn về phía Huyết Trường Phong và nói: “Anh không định ra tay à?”
“Ý của anh là gì? Tại sao tôi phải ra tay?”, Huyết Trường Phong cảm thấy kỳ lạ.
“Vừa nãy tôi nói các người cùng lên đi”.
“Không phải bọn họ đã đứng đó rồi hay sao?”, Huyết Trường Phong chỉ vào Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến.
“Họ đứng đây rồi nhưng anh có đứng ở đây đâu”.
“Hả?”, Huyết Trường Phong sững sờ, đột nhiên hiểu ra ý của Lâm Chính. Hắn nín thở, kinh ngạc nhìn anh.
“Tôi nói các người không có nghĩa là chỉ có hai người bọn họ, mà tôi nói là cả ba người cùng lên đi”, Lâm Chính hờ hững giải thích.
Dứt lời, toàn bộ hiện trường im lặng như tờ.
Dứt lời, đám đông quay qua nhìn. Là Lâm Chính. Trương Tử Tường khựng bước, chau mày: “Anh Lâm, có việc gì không?”
“Thả cô ấy ra!”, Lâm Chính đứng dậy, lấy ra một tờ khăn giấy và đi về phía Diên Nữ.
Mọi người ngạc nhiên. Bởi vì Lâm Chính là khách của đảo nên đám đệ tử không dám ngăn lại.
“Cậu Lâm, đây là chuyện của đảo chúng tôi. Huống hồ người phụ nữ này còn hãm hại cậu, cậu hà tất phải thương cô ta?”, Huyết Nham do dự, sau đó lên tiếng.
Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, anh chỉ đẩy Đào sư tỷ ra, đỡ Diên Nữ dậy rồi dùng khăn giấy lau bụi bẩn trên người cô gái.
Đào sư tỷ sững sờ. Những người xung quanh cũng trố tròn mắt. Bao gồm cả Diên Nữ cũng nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Cô ta thật không ngờ vào lúc này anh lại đứng ra giúp mình…còn cô ta lại hãm hại anh.
“Anh đang…thấy tội nghiệp tôi đấy à?”, Diên Nữ hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Không phải”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy tại sao anh lại giúp tôi”, Diên Nữ hỏi và rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn bật cười: “Tôi còn tưởng anh khác đám đông, giờ xem ra anh cũng giống Trường Phong mà thôi, muốn chơi tôi đúng không!”
“Cô hiểu lầm rồi, cũng phải phải như vậy”, Lâm Chính lại lắc đầu.
Diên Nữ giật mình: “Vậy anh làm gì thế này?”
Lâm Chính không hề trả lời, chỉ đứng dậy, đi về phía đảo chủ và nói: “Đảo chủ, để tôi đưa Diên Nữ đi”.
Dứt lời, đám đông bàng hoàng. Diên Nữ cũng trố tròn mắt. Lâm Chính, muốn cứu cô ta sao…
“Sao thế, cậu Lâm, cậu thích kẻ phản đồ này à?”, đảo chủ không ngồi yên được nữa bèn bước xuống nhìn anh.
“Cứ coi như vậy đi”.
Đảo chủ cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng lúc này có một bóng hình bước tới.
“Anh là người chữa khỏi bệnh cho bác gái đúng không?”
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn quay đầu lại. Là Huyết Trường Phong.
“Là tôi!”
“Anh cũng thích cô gái này à?”, Huyết Trường Phong hỏi bằng vẻ vô cảm.
Lâm Chính thở dài, lắc đầu: “Thực ra tôi không có qua nhiều hứng thú với cô ấy”.
“Ồ, vậy tại sao anh lại muốn đưa cô ấy đi?”, Huyết Trường Phong hỏi.
“Bởi vì, cô ấy là em nuôi của tôi, Lương Huyền Mi”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”
Cả hiện trường sục sôi. Tất cả đều không dám tin vào những gì mình nghe thấy. Diên Nữ nghe như sét đánh ngang tai, mãi vẫn chưa hoàn hồn. Đảo chủ thì chau mày, nhớ lại việc tối qua Lâm Chính nhờ mình tìm Lương Huyền Mi.
“Anh…anh nói cái gì? Anh là…anh nuôi của tôi sao?”, Diên Nữ lắp bắp, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Tôi nhớ ra rồi, mẹ từng có một người con nuôi, hình như họ Lâm…là anh sao?”
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu, thản nhiên nói: “Huyền Mi, tôi đưa cô về, mẹ rất nhớ cô đấy”.
Diên Nữ nghe thấy vậy thì trở nên đắn đo. Cô ta mím môi. Nào phải cô ta không muốn về?
Thế nhưng địa vị của cô trong nhà họ Lương thấp kém. Bố ruột lại bạc nhược, không có tiếng nói, mẹ thì bị ức hiếp. Cô ta dự định học được công phu của đảo Vong Ưu xong sẽ quay về nhà họ Lương, bảo vệ em gái và mẹ mình. Thế nhưng công phu vẫn chưa học được thì đã bị thành ra thế này…
Nhưng nếu không đi thì cô còn chỗ nào để dung thân nữa chứ? Diên Nữ không nói gì.
“Đảo chủ, cô ấy đã bị thương, không thể tham gia buổi thử luyện được đâu, mong cho phép tôi đưa cô ấy đi”, Lâm Chính nói và định kéo Diên Nữ rời đi.
“Đứng lại”, Huyết Trường Phong quát lên. Đám đệ tử lập tức chặn Lâm Chính. Anh chau mày, quay qua nhìn đảo chủ.
“Đảo chủ, ý của ông là gì?”
“Cậu Lâm, đảo chủ không hề có ý ngăn cậu, lúc này người làm điều đó là Trương Phong. Cậu là khách của đảo, thế nhưng Trương Phong là đệ tử của tôi. Trương Phong ngăn cậu, tôi cũng khó…đưa ra quyết định được..”, đảo chủ thở dài.
Huyết Trường Phong là ‘thiên kiêu’ của đảo Vong Ưu, là niềm hi vọng của đảo này. Giờ đại hội sắp diễn ra, đảo chủ đương nhiên cũng không muốn làm khó hắn.
Lâm Chính chỉ chau mày. Diên Nữ lên tiếng: “Lâm Chính, anh đi đi, nếu Huyết Trường Phong không chịu gật đầu thì anh không thể đưa tôi ra khỏi đảo này được đâu”.
“Nếu vậy thì tôi cũng không còn mặt mũi nào đi gặp mẹ nuôi nữa”, Lâm Chính trầm giọng. Diên Nữ chỉ chau mày, không nói gì.
“Lâm Chính, anh định làm gì vậy? Vì người này mà anh muốn đối đầu với sư huynh của tôi sao? Anh ngốc vậy? Mau tới đây đi”, Huyết U U cuống cả lên, lập tức kéo Lâm Chính về phía mình. Thế nhưng cô ta có cố gắng thế nào thì cũng không kéo Lâm Chính đi được.
“Lâm Chính…”, Huyết U U kêu lên.
“Lương Huyền Mi là con gái của mẹ nuôi tôi”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói bằng vẻ vô cảm: “Sau khi mẹ ruột tôi qua đời, mẹ nuôi là người thân duy nhất của tôi. Con gái của bà ấy, tôi phải đưa về. Không ai có thể ngăn được tôi hết”.
Dứt lời, đám đông phụt cười. Đến cả đảo chủ còn không muốn nhúng tay vào mà lúc này anh còn nói thế được. Lẽ nào anh cho rằng mình còn lợi hại hơn cả Huyết Trường Phong sao?
Quả nhiên, Huyết Trường Phong chau mày, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá.
“Cậu Lâm, cậu làm khó cho tôi quá”, đảo chủ thở dài, nói bằng giọng bất lực: “Cậu chữa khỏi bệnh cho phu nhân, theo lý mà nói là ân nhân của chúng tôi. Thế nhưng tình huống này, tôi thật khó mà xen vào được. Cậu Lâm, cậu muốn gì tôi cũng đồng ý và làm cho cậu. Thế nhưng chuyện của Trường Phong và Diên Nữ…tôi thật sự hi vọng cậu đừng làm khó nữa, giao Diên Nữ cho Trường Phong đi, còn cậu vẫn là khách quý của chúng tôi”.
“Nếu như tôi bắt buộc phải đưa Lương Huyền Mi đi thì sao?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Vậy thì…mong đừng giận, tôi cũng hết cách. Chuyện giữa cậu và Trường Phong, tôi sẽ không xen vào”, đảo chủ lắc đầu, ngồi về vị trí của mình, không nhìn Lâm Chính nữa. Các vị trưởng lão cùng không nói gì, chỉ đồng loạt ngồi xuống. Huyết U U cuống cả lên.
“Lâm Chính”, cô ta hét lên. Thế nhưng Lâm Chính vẫn tiếp tục kéo tay Diên Nữ.
Diên Nữ ngây người. Cô ta nhìn chăm chăm Lâm Chính, không hiểu tại sao anh lại ngốc như vậy.
Vì cô ta mà đắc tôi với Trường Phong…có đáng không? Hơn nữa…anh thật sự cho rằng có thể đưa cô ta rời khỏi đảo Vong Ưu được sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.
“Tên ngốc này!”, Diên Nữ thầm chửi rủa.
“Sư huynh”, người bên cạnh gọi Huyết Trường Phong. Hắn khẽ gật đầu. Đám người Trương Tử Tường lập tức hô vang.
“Ra tay, giữ cặp đó lại”.
“Vâng!”, đám đệ tử xung quanh hô vang và lao lên…
Chương 757: Vậy cũng đòi hạ gục tôi sao?
Đám đông bao vây lấy hai người bọn họ. Đầu tiên là Đào sư tỷ tát cho Lâm Chính một phát.
“Cái thứ chết tiệt này còn dám xen vào chuyện của Trường Phong sư huynh à? To gan đấy, quỳ xuống”, Đào sư tỷ hét lên, cú tát của cô ta dồn toàn lực.
Đồng tử của Diên Nữ co lại, cô ta quát lớn: “Lâm Chính, anh tránh ra”.
Sau đó cô ta đưa tay ra kéo Lâm Chính lại. Đúng lúc này có vài người vội ghì vai cô ta xuống. Diên Nữ thở hắt ra, lập tức phản công.
Một tay của cô ta bị Đào sư tỷ giẫm chặt. Mặc dù võ công của cô ta không tệ nhưng lúc này chỉ có thể dùng một tay để chiến đấu.
Ngay sau đó, Diên Nữ bị tấn công tới tấp, không thể làm gì được. Cô ta cuống cả lên, nhìn về phía Lâm Chính. Khi mà cô ta không tự bảo vệ được mình nữa thì cũng khó mà giúp được anh.Thế nhưng ngay sau đó Diên Nữ đã phải sững sờ.
Đào sư tỷ tát mạnh vào mặt Lâm Chính.
Bốp! Một âm thanh nặng nề vang lên. Lâm Chính chỉ đứng bất động, một giây sau, anh siết chặt cổ Đào sư tỷ và nhấc cô ta lên bằng một tay.
Đào sư tỷ với khuôn mặt trang điểm đậm lập tức trở nên méo mó. Sức mạnh từ bàn tay anh khiến cổ của cô ta như bị biến dạng. Cô ta điên cuồng giãy giụa, hai chân chới với trong không gian, miệng thì há hốc.
Đám đệ tử sợ hết hồn. Lâm Chính bước tới trước, lôi theo một người sống sờ sờ quăng mạnh về phía đám đệ tử đang khống chế Diên Nữ.
Rầm! Đào sư tỷ bị đập mạnh vào đám đông, cả đám đổ rạp xuống.
“Cái gì?”, tất cả đều há mồm trợn mắt. Trương Tử Tường cũng tái mặt.
“Hả?”
Huyết Trường Phong khẽ chau mày, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Đảo chủ và các trưởng lão cũng phải quay qua nhìn.
“Gã này…sao lại khỏe thế cơ chứ?”, Huyết U U bụm miệng, nhìn với vẻ thất kinh.
“Thật không ngờ, cậu Lâm cũng là một kẻ biết võ”, Huyết Nham kêu lên.
“Chưa tới mức vậy nhưng mà cũng có chút sức khỏe. Các vị trưởng lão, đảo chủ, tôi không muốn kết thù với đảo Vong Ưu. Tôi hi vọng mọi người mau kiểm soát những đệ tử này, nếu không lát nữa tôi sẽ khiến họ bị thương cả đấy, tới lúc đó lại khó nói chuyện”, Lâm Chính nói bằng giọng thản nhiên.
“Cậu nói cái gì?”
“Khốn khiếp!...Cậu tưởng chúng tôi hết người rồi à?”, một vị trưởng lão tức giận chửi Lâm Chính.
“Cậu Lâm, cậu ngang ngược quá”.
“Cậu khinh thường chúng tôi đúng không?”, những vị trưởng lão khác cũng lên tiếng. Họ tức lắm.
“Sao thế, tôi nói sự thật mà cũng giận sao?”, Lâm Chính sầm mặt.
“Cậu Lâm, cậu chữa khỏi bệnh cho phu nhân nên là ân nhân của đảo chúng tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể sỉ nhục đảo Vong Ưu và thích làm gì thì làm ở đây", Huyết Nham lạnh lùng nói: “Nếu như chạm vào giới hạn thì chúng tôi cũng không nhẫn nhịn được thêm đâu”.
“Vậy thì, giới hạn của các người là gì?”, Lâm Chính hỏi.
Huyết Nham hừ giọng: “Hừ, cậu Lâm đã nói vậy thì được! Các người ra tay đi! Cậu Lâm, nếu như đám đệ tử này không đánh được cậu thì tức là họ không bằng cậu, chúng tôi sẽ không làm khó, sống chết chúng tôi cũng sẽ không truy cứu!”
“Được! Ông nói đấy nhé. Vậy thì tôi không nương tay nữa”.
Lâm Chính gật đầu, tiếp tục ra tay. Thế nhưng Diên Nữ ở phía sau đã vội vàng giữ anh lại.
“Lâm Chính, nghĩ cách rời đi thôi. Đừng đấu với họ nữa. Tiếp tục đánh, chúng ta không phải là đối thủ của họ đâu”.
Diên Nữ không kiêng dè Trương Tử Tường, Đào sư tỷ mà là kiêng dè Huyết Trường Phong. Bởi vì từ nãy tới giờ hắn vẫn đứng đó quan sát. Đó là thiên tài số một của đảo Vong Ưu. Là ‘thiên kiêu’ đấy.
Mặc dù không biết thực lực của Lâm Chính tới mức nào nhưng dù sao thì cũng không thể bằng ‘thiên kiêu’ được.
“Không cần, cô đứng qua một bên. Ở đây giao cho tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Lâm Chính, anh…anh ngốc đến vậy sao? Lẽ nào anh còn muốn hạ gục bọn họ”, Diên Nữ không dám tin.
Lâm Chính chỉ cười thản nhiên: “Sao? Cô nghĩ tôi không làm được à?”
“Anh…”, Diên Nữ á khẩu. Đám đông tức lắm.
“Khốn nạn!”
“Cậu coi thường người khác quá đấy”.
“Cậu tưởng mình là ai?”, tiếng chửi rủa vang lên không ngớt.
“Ra tay!”, Huyết Trường Phong ra lệnh. Tát cả đều hằm hằm sát khi lao tới tấn công Lâm Chính. Các thể loại đấm đá giáng xuống như vũ bão. Lâm Chính nhanh như điện xẹt luồn lách qua cơn mưa những cú đấm đá khiến không một ai có thể chạm vào được anh.
“Thân pháp tinh diệu quá?”
Đám trưởng lão cũng phải kinh ngạc. Được vài hiệp thì đám đệ tử bắt đầu đuối sức, thế là Lâm Chính phản công.
Rầm! Rầm!...Tất cả đám đệ tử đều bị đấm thẳng vào người, bay bật ra ngoài, ngã rầm xuống đất, kêu la thảm thiết.
“Hả!”, Diên Nữ bàng hoàng. Trong chớp mắt, Lâm Chính đã đánh bay hơn mười tên. Huyết Nham cũng sững sờ. Ông ta không ngờ, Lâm Chính còn trẻ mà đã có sức mạnh tới mức như vậy.
“Khôn khiếp! Xông lên!”
Số đệ tử còn lại không cam tâm, đồng loạt lao lên. Thế nhưng kết cục của họ cũng giống y đám người trước đó, bị đánh bay ra ngoài
Trương Tử Tường sững sờ. Đào sư tỷ vừa từ dưới đất bò dậy cũng phải tái mặt.
“Gã này rốt cuộc là ai vậy?"
“Hắn không phải chỉ là một bác sĩ thôi sao?", mọi người cảm thấy không hiểu.
“Trương sư huynh, Đào sư tỷ, chúng tôi không phải là đối thủ của hắn, nhờ cả vào hai người thôi", đám đệ tử chật vật bò dậy, đau đớn lên tiếng.
Những người khác cũng bị dọa hết hồn, không ai dám lao lên nữa. Trương Tử Tường tái mặt.
“Chuyện này..."
“Trương Tử Tường, sao thế? Không dám à?”, Huyết Trường Phong hỏi với vẻ vô cảm.
“Trường Phong sư huynh, làm gì có chuyện đó! Mọi…mọi người nhìn nhé!”, Trương Tử Tường cố nặn ra một nụ cười, sau đó nín thở, tung ra một quyền đánh. Thế nhưng hắn vừa cử động thì...
Vụt. Lâm Chính đã ra tay trước. Anh lao tới trước mặt Tử Tường như một cơn gió, túm lấy cổ áo của hắn. Trương Tử Tường căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lâm Chính ném qua một bên.
Rầm! Mặt đất rung chuyển. Rồi những đường nứt xuất hiện. Còn Tử Tường thì đã bị trầy da tróc vẩy, không nhúc nhích nổi.
“Một chút sức lực như vậy mà đòi đánh với tôi sao?”, Lâm Chính hừ giọng, túm chặt Trương Tử Tường và ném mạnh vào bức tường gần đó.
Rầm. Người hắn không khác gì quả bom lao về phía bức tường.
Rầm. Âm thanh kinh hồn vang lên.
Bức tường nứt toác. Cả người Trương Tử Tường biến mất. Hắn bất động, không biết sống chết ra sao.
Chương 758: Tôi cũng là thiên kiêu!
Trương Tử Tường là người của đảo, từ nhỏ lớn lên ở đây. Hắn là người có uy lực khá cao trong đám đệ tử, thực lực cũng không phải hạng xoàng. Mặc dù không thể bằng Huyết Trường Phong nhưng so với các đệ tử khác thì cũng là một kẻ xuất chúng”.
Người như vậy mà bị Lâm Chính ném không khác gì bao cát, đến cả việc đáp trả cũng không có cơ hội. Mới có vài chiêu mà hắn đã bị đánh bị hoàn toàn, da thịt bấy nhấy, xương cẳng gãy hết, không biết sống chết thế nào thế kia…
Hơi bị quá đáng rồi đấy? Đám đông há mồm trợn mắt, nhìn Trương Tử Tường chìm nghỉm trong đống đổ nát. Nhất là các vị trưởng lão, họ đứng ngây ra như bị sét đánh. Nếu không phải được tận mắt chứng kiến thì chắc là họ không dám tin.
“Tử Tường”, Ngũ trưởng lão hét lên, lập tức đạp chân bay về phía bức tường.
Ông ta thò tay vào hốc tường, lôi Trương Tử Tường ra.
Khi đặt Trương Tử Tường xuống, họ mới thấy mặt hắn không còn ra hình người nữa, xương gãy toàn thân, mũi cũng bị gãy, trông vô cùng thê thảm.
“Trương sư huynh”.
“Trưởng lão, Trương sư huynh thế nào rồi?”
“Sao lại thành ra thế này chứ?”
Đám đệ tử vây lấy, kinh hoàng nhìn Trương Tử Tường. Ngũ trưởng lão lập tức đưa tay ra kiểm tra hơi thở và nhịp tim của hắn. Sau đó ông ta thở phào: “May mà vẫn còn thở. Có lẽ không nguy hiểm tới tính mạng!”
“Vậy tốt quá rồi”.
Đám đông cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc này có tiếng hét vang lên.
“Cẩn thận”.
Dứt lời, tất cả đệ tử xung quanh Trương Tử Tường đều giật mình. Họ đồng loạt quay đầu lại thì thấy một bóng hình đang lao tới, tông thẳng vào đám đông và đạp mạnh xuống người Trương Tử Tường.
Hự!
Âm thanh nặng nề lại vang lên. Trương Tử Tường bay bật ra, đập mạnh vào ngọn núi nhỏ gần đó.
Rầm. Cả ngọn núi rúng chuyển, rồi nổ tung.
Đất đá bay tứ tung. Trương Tử Tường lăn xuống cũng lớp đá vụn. Hắn không khác gì một đống bùn, miệng há hốc, mắt trợn ngược, tắt thở.
“Trương sư huynh!”, đám đông hét lên.
“Tử Tường”.
Ngũ trưởng lão lao tới ôm Trương Tử Tường. Nhưng lúc này khi kiểm tra thì tim hắn đã không còn đập nữa.
“Chết rồi! Tử Tường…chết rồi”, Ngũ trưởng lão hét lên.
Hiện trường bàng hoàng. Lần này đến cả đảo chủ cũng không nhịn được nữa phải đứng bật dậy. Tất cả đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính – người vừa kết liễu Trương Tử Tường. Họ thấy anh đứng điềm nhiên như không hề có chuyện gì.
Đám đông thất kinh. Đến cả Lương Huyền Mi cũng cảm thấy sợ hãi. Giết người trong chớp mắt. Cô ta nào ngờ người anh họ của mình lại khủng khiếp đến thế…
“Lâm Chính”, Ngũ trưởng lão tức giận chỉ về phía anh và gầm lên: “Câu…cậu dám giết Tử Tường! Cậu quá độc ác!”
“Độc ác sao? Không phải các người nói là nếu không đánh lại tôi thì chết cũng không quản à? Tại sao giờ lại nói là tôi á?”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
“Cậu…”, Ngũ trưởng lão mặt đỏ linh căng, nói không nên lời. Sắc mặt đám người Huyết Nham trông vô cùng khó coi. Họ siết chặt nắm đấm.
Lúc này, Lâm Chính nói tiếp: “Người của đảo Vong Ưu, các người nghe đây. Các người lăng mạ em họ tôi, đánh hội đồng cô ấy. Tôi đều thấy cả. Nhưng khi đó tôi không biết cô ấy là em nuôi của mình nên cũng không so đo với các người. Giờ biết rồi thì các người phải tôn trọng cô ấy. Tôi không tính sổ những chuyện đã qua là đã nể mặt lắm rồi. Vậy mà các người không cho chúng tôi rời đi, vậy thì đừng có oán trách tôi. Nếu muốn đánh nhau thì tôi sẽ chơi với các người tới cùng”.
Lời nói của anh vô cùng bá đạo.
“Vậy ý của cậu Lâm là cậu muốn trở thành kẻ địch của đảo chúng tôi”, đảo chủ dứng dậy, nhìn Lâm Chính với vẻ trịch thượng.
“Câu này nên để tôi hỏi ông mới phải. Đảo chủ, trước đó tôi đã nói rồi, tôi không muốn kết thù với các người, thế nhưng các người cứ khăng khăng ngăn bọn tôi lại. Riêng điều đó đã được coi như trở thành kẻ địch của tôi rồi. Tôi không thích phiền phức, nhưng phiền mức mà cứ tìm tới thì tôi cũng không ngán gì đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói tiếp.
Đảo chủ khẽ chau mày, lắc đầu: “Cậu Lâm, y thuật của cậu rất lợi hại nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ. Thực lực cũng chỉ có vậy mà thôi. Nếu như thật sự đấu với người của đảo Vong Ưu thì tôi không nghĩ cậu có thể chiếm thế thượng phong đâu. Dù sao thì cậu cũng đã cứu phu nhân nên tôi cũng cho cậu một cơ hội. Cậu đi đi! Chuyện của Tử Tường, tôi không so đo với cậu nữa”.
“Em gái tôi thì sao?”
“Cô ấy à? Không đi được!”
“Tại sao?”
“Trường Phong là niềm hi vọng của đảo chúng tôi, là thiên kiêu. Đại hội lần này, toàn bộ đảo đều trông chờ vào cậu ấy. Thứ mà cậu ấy muốn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đưa cho cậu ấy. Vì vậy, cậu hiểu chứ? Tôi không thể vì một cô Diên Nữ mà đắc tội với thiên kiêu được. Dù là ai thì cũng sẽ lựa chọn như tôi thôi”, đảo chủ nói rất bình tĩnh nhưng giọng điệu vô cùng đanh thép.
Lâm Chính nghe thấy vậy đành cười bất lực, sau đó lắc đầu: “Đảo chủ, đây thật sự là suy nghĩ của ông sao?”
“Đúng vậy! Có vấn đề gì à?”
“Đương nhiên là có! Bởi vì ông sẽ được chẳng bằng mất đấy!”
“Ồ? Nghĩa là sao?”
“Ông vì không muốn đắc tội với ‘thiên kiêu’ này mà lại đi đắc tội với ‘thiên kiêu’ khác đấy. Ông nói xem vậy thì có phải là được không bằng mất không?
Đảo chủ giật mình, đám đông cũng cảm thấy hoang mang.
“Một thiên kiêu khác sao? Cậu Lâm, đảo của chúng tôi chỉ có một người được chọn, vậy người còn lại đâu?”, Huyết Nham trầm giọng.
Lúc này Lâm Chính lấy ra một lệnh bài, nói bằng vẻ vô cảm: "Đừng tưởng chỉ có Huyết Trường Phong là thiên kiêu. Tôi cũng vậy đấy”.
Dứt lời, cả hiện trường sục sôi. Tất cả các trường lão đều trố mắt bước về trước nhìn lệnh bài.
“Thiên Kiêu Lệnh!”
“Trời ơi, là Thiên Kiêu Lệnh”
Đảo chủ đanh mặt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạc nhiên: “Cậu…cũng là thiên kiêu sao?”
“Rốt cuộc anh là ai vậy?”, Huyết Trường Phong đẩy đám đông ra, bước tới và lạnh lùng hỏi.
“Không phải các người đã biết tên của tôi rồi sao? Tôi là Lâm Chính!”
“Lâm Chính?", Huyết Trường Phong suy nghĩ nhưng không biết người này là ai.
Bỗng có một vị trưởng lão hô lên: “Cậu là..thần y Lâm…thần y Lâm!”
Dứt lời, Huyết Nham lập tức bừng tỉnh: “Tứ trưởng lão, ông nói…người này là thần y Lâm của Giang Thành sao?”
“Đúng vậy! Chính là cậu ấy!”, Tứ trưởng lão kêu lên.
Xung quanh ồ cả lên. Huyết U U cũng trố tròn mắt. Cô ta không ngờ, bác sĩ mà mình tìm đại tới đây lại chính là thần y Lâm nổi tiếng khắp trong và ngoài Hoa Quốc.
Chương 759: Anh vẫn chưa đi được!
“Thật không ngờ là thần y Lâm lại tới đây, hoan nghênh, hoan nghênh!”, đảo chủ bừng tỉnh, lập tức chắp tay.
Thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng, sớm đã lan truyền khắp Hoa Quốc, người của đảo Vong Ưu đương nhiên cũng biết tới. Trên thực tế đảo chủ đã có ý định tới Giang Thành một chuyến đề yết kiến vị thần y nổi đình đám này nhưng thật không ngờ, thần y Lâm lại tới đây trước. Hơn nữa…còn là anh nuôi của một đệ tử trên đảo.
Điều này đối với đảo Vong Ưu là một chuyện tốt. Có điều trong chớp mắt, đảo chủ có một suy nghĩ khác.
“Nghe đồn, trước đó không lâu, thần y Lâm đã đánh bại Tư Mã Sóc Phương của nhà Tư Mã và đoạt Thiên Kiêu Lệnh. Có nhiều người không tin, nhưng giờ xem ra đó là sự thật”, Huyết Nham lên tiếng.
“Thân y Lâm đúng là anh hùng tuổi trẻ tài cao”.
“Đúng vậy, còn trẻ như vậy mà đã có được Thiên Kiêu Lệnh, trở thành thiên kiêu, còn là thần y thần kỳ mà ai cũng biết. Đúng là bất phàm”, đám trưởng lão gật gù tán thưởng.
“Đảo chủ, nếu đối phương là thần y Lâm thì chúng ta nên lôi kéo cậu ta, đừng kết thù. Nếu đảo của chúng ta có tới hai thiên kiêu thì đại hội lần này…chẳng phải chúng ta có thể tung hoành khắp thiên hạ rồi sao?”, Tam trưởng lão Sở Túc bước tới, nói nhỏ.
“Không tệ”, đảo chủ gật đầu: "Hai vị thiên kiêu, trước nay chưa từng có. Chắc chắn sẽ không có một gia tộc nào có được sức mạnh như chúng ta! Đại hội chắc chắn sẽ do chúng ta kiểm soát!”
Nghĩ tới đây, đảo chủ hô lớn: “Tất cả dừng tay!”
Đám đệ tử đồng loạt dãn ra, nhìn đảo chủ. Còn Diên Nữ, cũng chính là Lương Huyề Mi thì lúc này sững sờ nhìn Lâm Chính. Đầu óc cô ta trở nên trống rỗng.
Thiên kiêu! Người anh nuôi của cô ta…là thiên kiêu sao! Điên rồi! Cô ta cảm thấy mình phát điên thật rồi.
Não của cô ta đã ngừng hoạt động. Cô ta cảm giác không còn là chính mình nữa. Như vậy có nghĩa là…nhà của cô ta đã có một thiên kiêu rồi!
Trời ơi! Có thiên kiêu làm chỗ dựa, đừng nói là đảo Vong Ưu mà cả Yên Kinh này, ai còn dám ức hiếp nhà họ nữa?
Lương Huyền Mi bụm miệng, cơ thể run rẩy, hai mắt rưng rưng.
“Huyền Mi sao thế?”, Lâm Chính quay qua hỏi.
“Không…không có gì…”, Lương Huyền Mi lau khóe mắt, khẽ nói.
“Cô yên tâm, tôi sẽ đưa cô trở về Yên Kinh an toàn. Mẹ rất nhớ cô. Nếu cô có thể bình an trở về thì chắc chắn bà ấy sẽ vui lắm”, Lâm Chính mỉm cười.
Lương Huyền Mi gật đầu. Đúng lúc này, đảo chủ từ trên bước xuống, mỉm cười với anh. Lộ rõ thân thế, thái độ của đảo chủ đúng là quay ngoắt 180 độ.
“Thật không ngờ anh trai của Diên Nữ lại là thần y Lâm. Thật bất ngờ, ha ha. Thần y Lâm, chúng ta không nói thì không biết nhau mà. Đã vậy thì tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi”, đảo chủ đảo Vong Ưu mỉm cười.
“Vì vậy mới nói, tôi có thể đưa em gái tôi đi rồi chứ?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Có thể, đương nhiên là có thể”, đảo chủ Vong Ưu mỉm cười: “Tôi có thể lập tức sắp xếp thuyền để hai người rời khỏi đảo”.
“Vậy thì cảm ơn đảo chủ nhé”, Lâm Chính nói.
“Không cần khách khí, thần y Lâm cũng là thiên kiêu, vậy thì chúng tôi sao có thể đắc tội với một thiên kiêu chứ?”, đảo chủ mỉm cười.
“Đảo chủ!”
Tứ trưởng lão trông vô cùng lo lắng. Ông ta vẫn còn đang nghĩ tới Trương Tử Tường. Tất cả các đệ tử cũng cảm thấy không cam tâm.
Thế nhưng cũng hết cách. Đây là một thiên kiêu đấy! Đảo chủ của đảo Vong Ưu có thể buông bỏ cả Diên Nữ thì đương nhiên cũng có thể buông bỏ Trương Tử Tường vì Lâm Chính.
Quả nhiên, đảo chủ chỉ quay qua quát: “Buổi luyện thử kéo dãn ra thêm một ngày, lập tức đi sắp xếp tiếp đón Lâm thiên kiêu”.
Đám đông há hốc miệng, thở dài bất lực. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lấy ra một cây châm.
“Đảo chủ, đệ tử Trương Tử Tường nhiều lần lăng mạ em gái tôi, theo lý mà nói tôi giết anh ta cũng chẳng có gì quá đáng, có điều nể mặt ông, tôi có thể tha mạng cho anh ta. Nhưng anh ta có thể không sử dụng võ thuật được nữa, đây coi như là hình phạt vậy!”, dứt lời, Lâm Chính búng tay.
Vụt! Cây châm bay tới ghim vào họng của Trương Tử Tường.
Trong nháy mắt. Phụt! Cơ thể Trương Tử Tường giật mạnh như vừa tiếp xúc phải điện. Sau đó, hắn lập tức thở lại và tim đập trở lại.
“Sống rồi, sống lại rồi!”
“Trời ơi. Trương sư huynh…sống lại rồi sao?”
“Thần kỳ quá”.
Đám đông hô lên. Tứ trưởng lão cũng thất kinh, nhìn Trương Tử Tường với vẻ không dám tin.
“Đưa anh ta đi tĩnh dưỡng đi, một năm sau có thể xuống khỏi giường nhưng võ thuật thì không sử dụng được nữa”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Nhanh, mau đưa Trương Tử Tường đi”, Tứ trưởng lão kích động nói.
Đám đệ tử lập tức khiêng Trương Tử Tường đi. Tứ trưởng lão lúc này mới bình tĩnh lại, bước lên trước chắp tay trước Lâm Chính: “Cảm ơn Lâm thiên kiêu!”
“Không cần khách sáo?”, Lâm Chính nói.
“Ha ha, Lâm thiên kiêu với y thuật hồi sinh người chết thật đúng là kinh thiên động địa! Hôm nay chúng tôi đã được mở mang tầm mắt rồi. Nào nào Lâm thiên kiêu, mời nhập tiệc. Hôm nay cậu đã rời đi thì buổi tiệc này coi như tôi vì cậu mà tổ chức nhé”, đảo chủ bật cười ha ha.
“Đảo chủ, cảm ơn ý tốt của ông. Tôi vẫn còn việc quan trọng phải làm, tiệc tiễn thì không cần đâu. Nếu có thể thì sắp xếp giúp tôi một chiếc thuyền, tôi nhanh chóng đưa em gái tôi về Yên Kinh”, Lâm Chính lên tiếng.
Anh không phải đồ ngốc, đương nhiên biết ý đồ buổi tiệc rượu này của đảo chủ, đó là muốn lôi kéo anh.
Anh không có hứng thú với người chỉ biết có lợi ích như đảo chủ nên tránh càng xa càng tốt.
Đảo chủ nghe thấy vậy thì nụ cười trở nên cứng đơ: “Lâm thiên kiêu, tôi biết trước đó giữa hai bên có hiểu lầm. Thế nhưng giờ hiểu lầm đã được giải quyết rồi, chỉ là một bữa tiệc, ăn rồi trò chuyện thôi mà".
“Đảo chủ, để ngày khác đi”, Lâm Chính vẫn từ chối.
“Vậy…thôi vậy, Lâm thiên kiêu đã nói vậy thì tôi cũng không giữ cậu lại nữa”, đảo chủ thở dài, không cưỡng cầu thêm.
Ông ta biết, chuyện này không gấp được. Đảo Vong Ưu đối xử với lương Huyền Mi cũng chẳng tốt đẹp gì nên đương nhiên Lâm Chính nảy sinh phản cảm là điều đương nhiên.
“Nếu đã vậy thì, Nhị trưởng lão!”
“Có!”
“Lập tức chuẩn bị thuyền cho Lâm thiêu kiêu!”
“Vâng!”
Huyết Nham gật đầu, lập tức quay người rời đi. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Dừng lại!”
Dứt lời, tất cả đừng khựng người. Huyết Trường Phong bước ra khỏi đám đông, đứng ngay trước mặt Lâm Chính.
“Anh…vẫn chưa đi được!”
Chương 760: Cả ba cùng lên đi!
Đám đông bàng hoàng. Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn Huyết Trường Phong.
“Huyết Trường Phong sư huynh?”
“Chuyện này…”, tất cả đều không dám tin
“Trường Phong có chuyện gì không?”, đảo chủ nhìn hắn.
“Đương nhiên là có ạ, hơn nữa không phải chuyện của con”.
Huyết Trường Phong bình tĩnh đáp lại, sau đó có hai người bước ra từ sau lưng hắn. Đó là Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến!
Hai người này nhìn chăm chăm Lâm Chính, đôi mắt ánh lên sát khí. Cả hai đều lẳng lặng siết chặt nắm đấm.
Mọi người nhìn thấy vậy thì chợt bừng tỉnh. Lương Huyền Mi cũng sững sờ, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi.
“Không hay rồi, Lâm Chính! Bọn họ muốn khiêu chiến với anh!”, Lương Huyền Mi kêu lên.
“Vậy sao?”, Lâm Chính thản nhiên nhìn hai người. Anh không hề tỏ ra sợ hãi.
“Lâm thiên kiêu, hiếm khi anh tới đảo Vong Ưu, nếu như không thỉnh giáo anh vài chiêu thì thật khó chịu. Sư đệ, sư muội của tôi gần đây kỹ thuật cũng có tiến bộ, vốn định tỷ thí với tôi nhưng tôi thấy họ vẫn chưa đủ trình. Trong bảng thiên kiêu, Tư Mã Sóc Phương cũng chỉ xếp cuối là thứ 20, tôi thì lại xếp thứ 18 cơ. Bọn họ muốn đấu thì nên đấu với anh trước. Vậy nên nhờ thần y Lâm giúp đỡ, chỉ giáo cho sư đệ, sư muội của tôi được không?”, Huyết Trường Phong bình tĩnh đáp lại.
Dứt lời, Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến đồng loạt bước tới, hô vang: “Mong được thỉnh giáo Lâm thiên kiêu”.
Rõ ràng là ép người quá đáng mà.
“Vậy à?”, Lâm Chính vô cùng bình tĩnh. Anh nhìn hai người họ một lượt.
Lương Huyền Mi vội vàng lên tiếng: “Lâm Chính, chúng ta đừng có đánh, mau rời đi thôi! Bọn họ muốn đoạt Thiên Kiêu Lệnh của anh đấy! Anh đừng để bị gài”.
“Tôi biết, nhưng với khí thế của đối phương, nếu mà tôi không đồng ý thì chắc là đến thuyền rời khỏi đảo này cũng không có đâu.”
“Thế nhưng…thôi…bỏ đi, Thiên Kiêu Lệnh của anh đã khiến Huyết Trường Phong chú ý. Trận đấu này khó mà tránh khỏi. Nếu đã vậy thì anh và Thịnh Siêu, Mai Phượng Yến đấu một trận đi. Có điều tôi nhắc anh, hai người đệ tử này xếp thứ hai và thứ ba ở đây đấy. Thực lực của họ cũng phi phàm. Anh cẩn thận”.
Lương Huyền Mi cảm thấy khá tự tin với người được gọi là thiên kiêu. Có thể đánh bại được Sóc Phương thì có lẽ việc đấu với hai người này cũng không thành vấn đề.
Giờ cô ta chỉ lo hai người cố tình làm tiêu hao thể lực của Lâm Chính rồi người còn lại nhân cơ hội đánh bại anh và đoạt Thiên Kiêu Lệnh mà thôi.
Nếu như không có Thiên Kiêu Lệnh, chưa nói việc sau này ra sao mà chỉ riêng việc rời khỏi đảo này thôi chắc cũng thành vấn đề rồi.
Một người một khi mà bị thất bại thì mọi thứ sẽ lập tức thay đổi. Đám đông có còn khúm núm trước mặt anh nữa hay không có lẽ lại là chuyện khác.
“Yên tâm đi, tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu, tiếp tục nói với Huyết Trường Phong: “Anh không định ra tay à?”
“Sao thế? Anh muốn đấu với tôi à?”, Huyết Trường Phong nói bằng vẻ vô cảm: “Tôi không có hứng thú với người xếp thứ 20. Có điều nếu như anh muốn thì tôi cũng không ngại thu thập thêm một miếng lệnh bài nữa đâu”.
“Tốt lắm, vậy thì cùng chơi nhé”, Lâm Chính gật đầu.
Lương Huyền Mi cũng phải giật mình, vội vàng kéo tay Lâm Chính, sốt sắng nói: “Lâm Chính, anh…điên rồi? Anh dám khiêu chiến với Huyết Trường Phong sao?”
“Nếu tôi đánh bại được Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến, vậy thì chắc chắn là đảo Vong Ưu cũng bị mất thể diện, Huyết Trường Phong khi đó không thể nào khoanh tay đứng nhìn được”, Lâm Chính giải thích.
“Vậy anh muốn…”
“Yên tâm, để tôi xử lý”.
Lâm Chính vỗ vai cô ta và an ủi. Lương Huyền Mi không nói gì nữa, thế nhưng cô ta cảm thấy căng thẳng lắm.
Lâm Chính chỉ phất tay: “Giờ chúng ta bắt đầu đi!”
“Được! Lâm thiên kiêu quả nhiên là người nhanh gọn lẹ!”
“Vậy giờ chúng ta bắt đầu thôi! Thịnh Siêu, sư đệ lên trước hay là tôi”, Mai Phượng Yến hỏi.
“Để tôi, để xem thần y Lâm rốt cuộc có tài cán gì. Nếu đến cả tôi mà anh ta cũng không đánh được thì sư tỷ hà tất phải ra tay?”, Thịnh Siêu đáp lại.
“Để tôi đi, nên chắc chắn một chút. Người này có thể đánh bại Tư Mã Sóc Phương thì chắc chắn là có bản lĩnh”, Mai Phượng Yến cũng lên tiếng.
Rõ ràng là cả hai đều muốn đoạt được Thiên Kiêu Lệnh trong tay Lâm Chính.
“Không cần phiền phức đến thế. Các người cùng lên đi”, Lâm Chính nói thẳng với cả hai người.
Dứt lời, tất cả đều ngạc nhiên.
“Lâm Chính!”, Lương Huyền Mi cuống cả lên, vội vàng túm lấy tay áo Lâm Chính nhưng không nói nên lời.
“Anh…”, Thịnh Siêu nín thở, tỏ ra vô cùng tức giận.
“Lâm thiên kiêu, tự tin gớm nhỉ, dám khinh thường bọn tôi à?”, Mai Phượng Yến cũng vô cùng tức giận.
Nhưng các vị trưởng lão và đảo chủ thì vô cùng hưng phấn. Cùng lên sao? Vậy thì Lâm Chính chẳng phải là chán sống rồi sao? Hai người này dù đánh một một không địch nổi Lâm Chính thì đánh hai một cũng thắng chắc mà.
“Lâm thiên kiêu đã nói như vậy rồi thì hai người cũng không cần phải nương tay nữa. Thỉnh giáo Lâm thiên kiêu vài chiêu đi”, đảo chủ mỉm cười.
Hai người nghe thấy vậy thì lập tức hiểu ra. Đảo chủ cũng có ý đồ muốn lấy được Thiên Kiêu Lệnh. Các trưởng lão ở bên cạnh cũng vội vàng gật đầu.
Đã không mời được Lâm thiên kiêu ở lại dự tiệc thì thôi đoạt lấy Thiên Kiêu Lệnh cũng được. Đảo Vong Ưu có hai miếng lệnh bài thì chẳng phải là có thể đàn áp toàn bộ quốc nội rồi sao?
“Đảo chủ, nếu như đánh bại được Lâm thiên kiêu thì Thiên Kiều Lệnh…”, Thịnh Siêu thận trọng hỏi.
“Có được Thiên Kiêu Lệnh thì hai người đấu tiếp một trận, ai thắng thì sẽ có được lệnh bài đó”, đảo chủ cười nói.
Hai người chợt bừng tỉnh: “Nếu đã vậy thì được, chúng tôi không khách sáo nữa. Mai sư tỷ, chúng ta cùng lên thôi”, Thịnh Siêu khẽ hô lên.
“Được!”, Mai Phượng Yến gật đầu. Cả hai người lập tức rút kiếm ra, sẵn sàng chiến đấu.
“Lâm thiên kiêu, cẩn thận nhé”, Thịnh Siêu kêu lên sau đó cùng Mai Phượng Yến ra tay. Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên hô lên.
“Từ từ đã!”
Cả hai khựng người: “Sao thế Lâm thiên kiêu!”
“Anh hối hận rồi à? Nếu không địch nổi hai người chúng tôi thì một đấu một cũng được”, Mai Phượng Yến trầm giọng.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi không có ý đó”.
“Vậy ý anh là…”
Hai người cảm thấy nghi ngờ. Đám đông đều hoang mang. Lâm Chính chỉ nhìn về phía Huyết Trường Phong và nói: “Anh không định ra tay à?”
“Ý của anh là gì? Tại sao tôi phải ra tay?”, Huyết Trường Phong cảm thấy kỳ lạ.
“Vừa nãy tôi nói các người cùng lên đi”.
“Không phải bọn họ đã đứng đó rồi hay sao?”, Huyết Trường Phong chỉ vào Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến.
“Họ đứng đây rồi nhưng anh có đứng ở đây đâu”.
“Hả?”, Huyết Trường Phong sững sờ, đột nhiên hiểu ra ý của Lâm Chính. Hắn nín thở, kinh ngạc nhìn anh.
“Tôi nói các người không có nghĩa là chỉ có hai người bọn họ, mà tôi nói là cả ba người cùng lên đi”, Lâm Chính hờ hững giải thích.
Dứt lời, toàn bộ hiện trường im lặng như tờ.