-
Chương 553-554
Chương 5553: Không cần thiết nữa
Hội trưởng hơi nheo mắt lại, nhìn chăm chú Lâm Chính bằng ánh mắt sâu thẳm dường như xuyên thấu lòng người.
Lâm Chính cũng không chút sợ hãi quay đầu lại nhìn ông ta, trong mắt anh là sự kiên định và bình thản.
Bên trong lăng mộ, bầu không khí dường như đông cứng lại.
Cuối cùng.
Hội trưởng chậm rãi mở miệng, giọng ông ta trầm thấp nhưng lại rất có sức mê hoặc: "Lâm thần y, nghe danh đã lâu. Hôm nay được gặp, quả thực rất phi thường”.
“Hội trưởng đại nhân, Đại hội của các ông mới gọi là phi thường. Vốn tôi còn tưởng Đại hội là tổ chức duy trì trật tự cho thế giới, chưa từng nghĩ hoá ra Đại hội so với những kẻ thừa cơ trục lợi ngoài kia cũng chẳng có gì khác biệt. Cái gọi là duy trì trật tự này chỉ là cái cớ của các người mà thôi".
"Xem ra Lâm thần y có chút hiểu lầm về Đại hội của tôi rồi".
Hội trưởng bình tĩnh đáp.
"Hiểu lầm? Hội trưởng, ông phái người bắt cóc người của tôi, thậm chí còn ra tay tàn độc với tôi. Đây là hiểu lầm sao?"
Lâm Chính nheo mắt hỏi.
Hội trưởng im lặng một lát, sau đó trầm giọng nói: "Vậy Lâm thần y, tôi hỏi cậu, tại sao con trai tôi sau khi đến Giang Thành lại đột nhiên mất tích? Khi xuất hiện trở lại, nó đã trở thành một khối thịt nát trên núi Thánh Huyền. Chuyện này không phải do cậu làm sao?”
"Con trai ông giết hại người vô tội một cách bừa bãi ở Giang Thành, tôi đương nhiên phải tự vệ chính đáng. Còn việc cậu ta gặp chuyện gì khác thì tôi hoàn toàn không biết".
Lâm Chính lắc đầu.
Tất nhiên là anh sẽ không thừa nhận điều đó.
Nếu không, Hội trưởng sẽ trở thành bên có lý.
Điều này đối với Lâm Chính hiện đang ở thế yếu thì càng lợi bất cập hại.
Hội trưởng lặng lẽ nhìn Lâm Chính.
Không biết qua bao lâu, ông ta mới bình tĩnh mở miệng: “Lâm thần y, đừng coi mọi người đều là kẻ ngốc. Đừng tưởng rằng tôi không biết, cho dù cậu không phải người mặc áo choàng thì chắc chắn cũng có liên quan đến hắn. Cái chết của con trai tôi, cậu, chắc chắn có liên quan!
"Xem ra hôm nay Hội trưởng đã quyết định thà giết nhầm còn hơn bỏ sót".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Lâm thần y xuất hiện ở đây, không phải đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi sao?"
Hội trưởng Đại hội lặng lẽ nhìn quanh lăng mộ, bình tĩnh nói: “Lăng mộ cổ xưa này thật phi thường. Nó từng là thánh địa của y thuật và võ thuật qua các thời đại. Nếu chiến đấu với tôi ở đây, khả năng chiến thắng của cậu khá cao”.
"Tuy nhiên, điều này thực tế không ảnh hưởng nhiều đến tôi. Lâm thần y, với tư cách là Hội trưởng Đại hội, sức mạnh và nền tảng của tôi nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu. Ngay cả trong hoàng lăng này, cậu cũng không có cửa để thắng tôi”.
"Vậy, ý ông là gì?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi: "Muốn tôi đầu hàng sao?"
"Đầu hàng có vẻ hơi khó nghe”.
Hội trưởng Đại hội bình tĩnh nói: “Tôi sẵn sàng cho cậu một cơ hội. Nếu cậu sẵn sàng quy phục và tham gia Đại hội của tôi, thì tôi không những buông bỏ quá khứ mà còn có thể bỏ qua chuyện của con trai tôi”.
Lâm Chính nghe xong, lông mày nhíu lại.
Anh lặng lẽ đứng đó, ánh mắt sáng như đuốc muốn nhìn thấu vẻ ngoài điềm tĩnh của Hội trưởng để nhìn thấu xem bên trong ông ta đang nghĩ gì.
Một lát sau, Lâm Chính cười lạnh một tiếng, tiếng cười vang vọng trong hoàng lăng yên tĩnh mang theo một chút khinh thường cùng quyết tâm: "Hội trưởng đại nhân, ông quá coi trọng cái gọi là Đại hội của mình. Lâm Chính tôi trước nay chỉ hành động theo đạo nghĩa trong lòng mình. Sao tôi có thể trở thành kẻ cùng một giuộc với các người, làm con chó đi theo ông được chứ?”
Nghe xong điều này vẻ mặt Hội trưởng vẫn bình thản, ông ta chỉ lặng lẽ lắc đầu.
"Đáng tiếc, thật đáng tiếc! Tôi vốn là muốn cho cậu một con đường sống sót, nhưng bây giờ xem ra... không cần thiết!"
Chương 5554: Sự bất lực của cậu
Thân ảnh của Hội trưởng trong hoàng lăng tối tăm càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Ông ta hơi giơ tay lên, một khí ý mạnh mẽ thoát ra khỏi cơ thể. Đó là công lực thâm hậu được tích lũy qua nhiều năm.
Ánh mắt Lâm Chính lập tức trở nên sắc bén.
Sức mạnh của Hội trưởng Đại hội đương nhiên không có gì phải nghi ngờ.大会đại hội.
So với người bình thường, gọi ông ta là thần tiên cũng không phải là quá đáng.
"Lâm thần y, nếu đã như vậy, giữa chúng ta không còn gì để nói".
Giọng nói trầm thấp của Hội trưởng vang lên như một lời cáo phó. Hội trưởng nhấc chân lên và bước về phía trước một bước, khí ý trong cơ thể đột nhiên dâng trào như một dòng sông cuồng nộ, trên lòng bàn tay ông ta xuất hiện một vầng hào quang mờ nhạt trông vô cùng huyền diệu.
Đây là một loại sức mạnh khủng khiếp vượt qua sức mạnh phi thăng và long lực.
Lâm Chính căn bản không thể giải thích được.
"Đôi khi lời nói của con người thật mâu thuẫn. Rõ ràng tôi muốn dùng lời nói để cảm hóa cậu, nhưng đối với một kẻ cứng đầu như cậu, lời nói bình thường làm sao có thể có tác dụng như nắm đấm? Cũng không biết sau khi lĩnh giáo vài quyền của tôi, liệu cậu có ân hận vì lúc trước từ chối yêu cầu của bổn Hội trưởng hay không?"
Nói dứt lời, Hội trưởng đột nhiên giơ tay lên vẫy.
Rầm rầm rầm...
Một luồng sức mạnh áp đảo như có thể dời non lấp bể hung hãn lao về phía Lâm Chính.
Khí thế này như muốn đập nát toàn bộ lăng mộ hoàng gia.
Lâm Chính trong lòng không khỏi giật mình, vội vàng lấy Hồng Mông Long Châm đâm vào cơ thể, kích hoạt toàn bộ sức mạnh và hội tụ lại ở trước mặt để chống lại một đòn trông có vẻ rất tùy ý của Hội trưởng.
Bịch!
Một tiếng động lớn rung chuyển mặt đất vang lên.
Hoàng lăng rung chuyển.
Thân thể Lâm Chính điên cuồng lui về phía sau, hai chân giẫm nát mặt đất trông có vẻ vô cùng khó khăn.
Còn Hội trưởng trông cứ như đang tản bộ dạo chơi nhàn nhã và ung dung vô cùng.
"Sợ rồi sao?"
Hội trưởng bình tĩnh hỏi.
Lâm Chính đứng vững lại, hơi cau mày, nhưng rất nhanh hàng lông mày lại giãn ra.
"Sợ? Tôi chưa từng sợ bất cứ ai. Có nhiêu đó? Vẫn chưa đủ đâu", Lâm Chính lắc đầu.
"Thật đáng buồn".
Hội trưởng bình tĩnh nói, định ra tay thêm lần nữa.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính lại giành lấy thế chủ động.
Thân ảnh của anh ẩn hiện như một bóng ma, ngay lập tức đến gần Hội trưởng. Khí ý气息khí tức trong tay biến thành hàng ngàn châm ảnh, bao trùm lấy Hội trưởng như một cơn mưa lớn.
Hội trưởng hơi nhếch khóe miệng, tựa như đang cười nhạo Lâm Chính không biết lượng sức mình. Ông ta đứng yên tại chỗ, không tránh không né mà chỉ nhẹ nhàng nâng bàn tay lên. Vầng sáng trên lòng bàn tay ngày càng dày đặc, giống như một tấm khiên không thể phá hủy. Châm ảnh của Lâm Chính lần lượt xuyên qua quầng sáng, nhưng chúng chỉ gây ra những gợn sóng nhỏ li ti, căn bản không đủ sức xuyên thủng hàng phòng ngự của hội trưởng.
"Đây là đòn tấn công của cậu đó sao? Quá yếu", giọng nói của Hội trưởng vẫn bình tĩnh. Ông ta xoay người tránh đòn tấn công tiếp theo của Lâm Chính một cách cực kỳ tao nhã. Đồng thời ông ta đưa tay ra, dùng khí ý mạnh mẽ đó vỗ vào ngực Lâm Chính.
Lâm Chính chỉ cảm thấy một khí ý chết chóc đang ập vào mặt mình. Anh vội vàng nghiêng người tránh sang một bên, chưởng này mặc dù chỉ sượt qua góc áo của anh nhưng sức gió do nó gây ra vẫn cắt một đường vào da thịt khiến anh đau nhói. Lâm Chính không dám chậm trễ, đầu mũi chân khẽ chạm đất rồi bật lên cao. Anh lộn một vòng trên không, hai tay cầm chặt Hồng Mông Long Châm, phóng xuống phần đầu của Hội trưởng. Ánh sáng trên cây châm rực rỡ, như thể muốn xuyên thủng bóng tối vô tận nơi đây.
Hội trưởng hơi ngẩng đầu nhìn Lâm Chính từ trên trời đáp xuống, trong mắt không có lấy một chút hoảng sợ. Ông ta chỉ nhẹ nhàng giơ hai tay lên và bắt chéo qua đầu. Khí ý dồn dập tạo thành một lá chắn vô hình giữa hai cánh tay. Hồng Mông Long Châm của Lâm Chính đâm mạnh vào lá chắn, phát ra âm thanh như thể tiếng ma sát chói tai, nhưng lá chắn lại giống như một tảng đá, vẫn hoàn toàn bất động.
Ngay cả Hồng Mông Long Châm cũng không thể xuyên thủng phòng ngự của người này?
Lâm Chính trong lòng hoảng loạn.
"Tôi đã cảm nhận được sự bất lực của cậu".
Hội trưởng xua tay, khí ý xung quanh biến mất, ông ta đưa mắt nhìn Lâm Chính như nhìn một con kiến.
Hội trưởng hơi nheo mắt lại, nhìn chăm chú Lâm Chính bằng ánh mắt sâu thẳm dường như xuyên thấu lòng người.
Lâm Chính cũng không chút sợ hãi quay đầu lại nhìn ông ta, trong mắt anh là sự kiên định và bình thản.
Bên trong lăng mộ, bầu không khí dường như đông cứng lại.
Cuối cùng.
Hội trưởng chậm rãi mở miệng, giọng ông ta trầm thấp nhưng lại rất có sức mê hoặc: "Lâm thần y, nghe danh đã lâu. Hôm nay được gặp, quả thực rất phi thường”.
“Hội trưởng đại nhân, Đại hội của các ông mới gọi là phi thường. Vốn tôi còn tưởng Đại hội là tổ chức duy trì trật tự cho thế giới, chưa từng nghĩ hoá ra Đại hội so với những kẻ thừa cơ trục lợi ngoài kia cũng chẳng có gì khác biệt. Cái gọi là duy trì trật tự này chỉ là cái cớ của các người mà thôi".
"Xem ra Lâm thần y có chút hiểu lầm về Đại hội của tôi rồi".
Hội trưởng bình tĩnh đáp.
"Hiểu lầm? Hội trưởng, ông phái người bắt cóc người của tôi, thậm chí còn ra tay tàn độc với tôi. Đây là hiểu lầm sao?"
Lâm Chính nheo mắt hỏi.
Hội trưởng im lặng một lát, sau đó trầm giọng nói: "Vậy Lâm thần y, tôi hỏi cậu, tại sao con trai tôi sau khi đến Giang Thành lại đột nhiên mất tích? Khi xuất hiện trở lại, nó đã trở thành một khối thịt nát trên núi Thánh Huyền. Chuyện này không phải do cậu làm sao?”
"Con trai ông giết hại người vô tội một cách bừa bãi ở Giang Thành, tôi đương nhiên phải tự vệ chính đáng. Còn việc cậu ta gặp chuyện gì khác thì tôi hoàn toàn không biết".
Lâm Chính lắc đầu.
Tất nhiên là anh sẽ không thừa nhận điều đó.
Nếu không, Hội trưởng sẽ trở thành bên có lý.
Điều này đối với Lâm Chính hiện đang ở thế yếu thì càng lợi bất cập hại.
Hội trưởng lặng lẽ nhìn Lâm Chính.
Không biết qua bao lâu, ông ta mới bình tĩnh mở miệng: “Lâm thần y, đừng coi mọi người đều là kẻ ngốc. Đừng tưởng rằng tôi không biết, cho dù cậu không phải người mặc áo choàng thì chắc chắn cũng có liên quan đến hắn. Cái chết của con trai tôi, cậu, chắc chắn có liên quan!
"Xem ra hôm nay Hội trưởng đã quyết định thà giết nhầm còn hơn bỏ sót".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Lâm thần y xuất hiện ở đây, không phải đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi sao?"
Hội trưởng Đại hội lặng lẽ nhìn quanh lăng mộ, bình tĩnh nói: “Lăng mộ cổ xưa này thật phi thường. Nó từng là thánh địa của y thuật và võ thuật qua các thời đại. Nếu chiến đấu với tôi ở đây, khả năng chiến thắng của cậu khá cao”.
"Tuy nhiên, điều này thực tế không ảnh hưởng nhiều đến tôi. Lâm thần y, với tư cách là Hội trưởng Đại hội, sức mạnh và nền tảng của tôi nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu. Ngay cả trong hoàng lăng này, cậu cũng không có cửa để thắng tôi”.
"Vậy, ý ông là gì?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi: "Muốn tôi đầu hàng sao?"
"Đầu hàng có vẻ hơi khó nghe”.
Hội trưởng Đại hội bình tĩnh nói: “Tôi sẵn sàng cho cậu một cơ hội. Nếu cậu sẵn sàng quy phục và tham gia Đại hội của tôi, thì tôi không những buông bỏ quá khứ mà còn có thể bỏ qua chuyện của con trai tôi”.
Lâm Chính nghe xong, lông mày nhíu lại.
Anh lặng lẽ đứng đó, ánh mắt sáng như đuốc muốn nhìn thấu vẻ ngoài điềm tĩnh của Hội trưởng để nhìn thấu xem bên trong ông ta đang nghĩ gì.
Một lát sau, Lâm Chính cười lạnh một tiếng, tiếng cười vang vọng trong hoàng lăng yên tĩnh mang theo một chút khinh thường cùng quyết tâm: "Hội trưởng đại nhân, ông quá coi trọng cái gọi là Đại hội của mình. Lâm Chính tôi trước nay chỉ hành động theo đạo nghĩa trong lòng mình. Sao tôi có thể trở thành kẻ cùng một giuộc với các người, làm con chó đi theo ông được chứ?”
Nghe xong điều này vẻ mặt Hội trưởng vẫn bình thản, ông ta chỉ lặng lẽ lắc đầu.
"Đáng tiếc, thật đáng tiếc! Tôi vốn là muốn cho cậu một con đường sống sót, nhưng bây giờ xem ra... không cần thiết!"
Chương 5554: Sự bất lực của cậu
Thân ảnh của Hội trưởng trong hoàng lăng tối tăm càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Ông ta hơi giơ tay lên, một khí ý mạnh mẽ thoát ra khỏi cơ thể. Đó là công lực thâm hậu được tích lũy qua nhiều năm.
Ánh mắt Lâm Chính lập tức trở nên sắc bén.
Sức mạnh của Hội trưởng Đại hội đương nhiên không có gì phải nghi ngờ.大会đại hội.
So với người bình thường, gọi ông ta là thần tiên cũng không phải là quá đáng.
"Lâm thần y, nếu đã như vậy, giữa chúng ta không còn gì để nói".
Giọng nói trầm thấp của Hội trưởng vang lên như một lời cáo phó. Hội trưởng nhấc chân lên và bước về phía trước một bước, khí ý trong cơ thể đột nhiên dâng trào như một dòng sông cuồng nộ, trên lòng bàn tay ông ta xuất hiện một vầng hào quang mờ nhạt trông vô cùng huyền diệu.
Đây là một loại sức mạnh khủng khiếp vượt qua sức mạnh phi thăng và long lực.
Lâm Chính căn bản không thể giải thích được.
"Đôi khi lời nói của con người thật mâu thuẫn. Rõ ràng tôi muốn dùng lời nói để cảm hóa cậu, nhưng đối với một kẻ cứng đầu như cậu, lời nói bình thường làm sao có thể có tác dụng như nắm đấm? Cũng không biết sau khi lĩnh giáo vài quyền của tôi, liệu cậu có ân hận vì lúc trước từ chối yêu cầu của bổn Hội trưởng hay không?"
Nói dứt lời, Hội trưởng đột nhiên giơ tay lên vẫy.
Rầm rầm rầm...
Một luồng sức mạnh áp đảo như có thể dời non lấp bể hung hãn lao về phía Lâm Chính.
Khí thế này như muốn đập nát toàn bộ lăng mộ hoàng gia.
Lâm Chính trong lòng không khỏi giật mình, vội vàng lấy Hồng Mông Long Châm đâm vào cơ thể, kích hoạt toàn bộ sức mạnh và hội tụ lại ở trước mặt để chống lại một đòn trông có vẻ rất tùy ý của Hội trưởng.
Bịch!
Một tiếng động lớn rung chuyển mặt đất vang lên.
Hoàng lăng rung chuyển.
Thân thể Lâm Chính điên cuồng lui về phía sau, hai chân giẫm nát mặt đất trông có vẻ vô cùng khó khăn.
Còn Hội trưởng trông cứ như đang tản bộ dạo chơi nhàn nhã và ung dung vô cùng.
"Sợ rồi sao?"
Hội trưởng bình tĩnh hỏi.
Lâm Chính đứng vững lại, hơi cau mày, nhưng rất nhanh hàng lông mày lại giãn ra.
"Sợ? Tôi chưa từng sợ bất cứ ai. Có nhiêu đó? Vẫn chưa đủ đâu", Lâm Chính lắc đầu.
"Thật đáng buồn".
Hội trưởng bình tĩnh nói, định ra tay thêm lần nữa.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính lại giành lấy thế chủ động.
Thân ảnh của anh ẩn hiện như một bóng ma, ngay lập tức đến gần Hội trưởng. Khí ý气息khí tức trong tay biến thành hàng ngàn châm ảnh, bao trùm lấy Hội trưởng như một cơn mưa lớn.
Hội trưởng hơi nhếch khóe miệng, tựa như đang cười nhạo Lâm Chính không biết lượng sức mình. Ông ta đứng yên tại chỗ, không tránh không né mà chỉ nhẹ nhàng nâng bàn tay lên. Vầng sáng trên lòng bàn tay ngày càng dày đặc, giống như một tấm khiên không thể phá hủy. Châm ảnh của Lâm Chính lần lượt xuyên qua quầng sáng, nhưng chúng chỉ gây ra những gợn sóng nhỏ li ti, căn bản không đủ sức xuyên thủng hàng phòng ngự của hội trưởng.
"Đây là đòn tấn công của cậu đó sao? Quá yếu", giọng nói của Hội trưởng vẫn bình tĩnh. Ông ta xoay người tránh đòn tấn công tiếp theo của Lâm Chính một cách cực kỳ tao nhã. Đồng thời ông ta đưa tay ra, dùng khí ý mạnh mẽ đó vỗ vào ngực Lâm Chính.
Lâm Chính chỉ cảm thấy một khí ý chết chóc đang ập vào mặt mình. Anh vội vàng nghiêng người tránh sang một bên, chưởng này mặc dù chỉ sượt qua góc áo của anh nhưng sức gió do nó gây ra vẫn cắt một đường vào da thịt khiến anh đau nhói. Lâm Chính không dám chậm trễ, đầu mũi chân khẽ chạm đất rồi bật lên cao. Anh lộn một vòng trên không, hai tay cầm chặt Hồng Mông Long Châm, phóng xuống phần đầu của Hội trưởng. Ánh sáng trên cây châm rực rỡ, như thể muốn xuyên thủng bóng tối vô tận nơi đây.
Hội trưởng hơi ngẩng đầu nhìn Lâm Chính từ trên trời đáp xuống, trong mắt không có lấy một chút hoảng sợ. Ông ta chỉ nhẹ nhàng giơ hai tay lên và bắt chéo qua đầu. Khí ý dồn dập tạo thành một lá chắn vô hình giữa hai cánh tay. Hồng Mông Long Châm của Lâm Chính đâm mạnh vào lá chắn, phát ra âm thanh như thể tiếng ma sát chói tai, nhưng lá chắn lại giống như một tảng đá, vẫn hoàn toàn bất động.
Ngay cả Hồng Mông Long Châm cũng không thể xuyên thủng phòng ngự của người này?
Lâm Chính trong lòng hoảng loạn.
"Tôi đã cảm nhận được sự bất lực của cậu".
Hội trưởng xua tay, khí ý xung quanh biến mất, ông ta đưa mắt nhìn Lâm Chính như nhìn một con kiến.