-
Chương 5531: Yên lòng
Người mặc áo choàng hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt khuất dưới lớp áo choàng ẩn hiện vẻ giễu cợt và bông đùa.
Mọi người đều kinh ngạc, nhưng họ không dừng lại.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông mặc áo choàng đã bị đám người vây quanh.
"Đã đến nước này rồi mà còn dám nói nhảm? Người đâu, bắt lại cho tôi!"
Huyền Dương hét lớn.
"Vâng!"
Vô số cao thủ lập tức từ bốn phía lao ra, lao về phía người mặc áo choàng như những mũi tên.
Tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó có thể theo dõi được.
Khí thế của họ đáng sợ đến nỗi khiến người ta tim đập chân run.
Nhưng khi những cao thủ này áp sát và chuẩn bị kết liễu người đàn ông mặc áo choàng.
Bùm!
Một tấm khiên khí màu đỏ như máu đột nhiên nổi lên xung quanh người đàn ông mặc áo choàng.
Bang bang bang bang...
Đòn tấn công của các cao thủ đều đánh vào tấm khiên màu đỏ như máu, tạo ra những âm thanh nặng nề.
Tuy nhiên, tấm khiên không hề tan biến mà các cao thủ kia dường như còn bị phản phệ. Họ đều bị thổi bay và ngã mạnh xuống đất.
Mọi người đều bàng hoàng nhìn những bóng người lần lượt ngã xuống đất.
Cảnh tượng này thật kinh hoàng.
Trên người những cao thủ này bê bết máu.
Nhưng như thể máu này không phải của họ, nó khiến cơ thể họ trở nên vặn vẹo và bắt đầu ăn mòn da thịt họ.
"Á!"
Tiếng hét vang vọng khắp núi Thánh Huyền.
"Ma Công?"
Hội trưởng nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn đối phương: "Là người của Ma Đạo sao?"
"Cái gì?"
"Hoá ra là người của Ma Đạo? Chẳng trách hắn ta lại cố ý phá hoại hội nghị như vậy!"
"Việc này đúng là không thể tha thứ được!"
Mọi người đều vô cùng phẫn nộ và la ó giận dữ.
"Mọi người, tên ma đầu tép riu này dám tới Đại hội khiêu khích chúng ta. Chúng ta tuyệt đối không thể để hắn đi. Trừ ma vệ Đạo là trách nhiệm của chúng ta, tiến lên giết hắn!", Huyền Dương gầm lên.
Trong phút chốc, những người xung quanh như thủy triều lao về phía người mặc áo choàng.
Người mặc áo choàng không chút hoảng sợ, anh đặt hai tay ra sau lưng và điều khiển tấm khiên đỏ như máu để chống lại các cuộc tấn công dội tới như mưa từ tứ phía. Người mặc áo choàng mở miệng, cất lên chất giọng ồm ồm như sấm sét.
"Tôi là người của Ma Đạo sao? Nếu các người nói vậy thì chính là vậy!"
"Nhưng so với Đại hội, tôi không giống ác ma, những kẻ trong Đại hội mới chính là ác ma!"
"Những năm qua, dưới ngọn cờ duy trì trật tự thế giới, Đại hội đã tàn sát rất nhiều bậc trung lương và giết chết vô số người dân vô tội!"
"Đến nỗi thi thể của bọn họ đã bao phủ toàn bộ núi Thánh Huyền!"
"Những oan hồn chết oan cũng đã bao vây toàn bộ núi Thánh Huyền!"
"Các người cho rằng những kẻ rút gân chặt xương, lấy người sống hiến tế, luyện đan là ác ma sao? Không, ngoài ác ma còn có Đại hội!"
"Các người cho rằng vì bảo vật mà đồ sát cả tông môn, giết người phóng hoả là ác ma sao? Không, cũng chính là Đại hội!"
"Ma quỷ làm được việc gì, Đại hội sẽ làm được việc đó. Ma quỷ không làm được việc gì, Đại hội cũng sẽ làm được việc đó!"
"Đại hội hôm nay đã không còn là Đại hội ban đầu được thành lập nữa!"
"Đại hội đã từ bỏ sơ tâm ban đầu, trở thành công cụ để một số người thỏa mãn dục vọng ích kỷ của mình!"
"Và các người cũng chỉ là con tốt trong tay ông ta!"
"Tôi hy vọng các người có thể thức tỉnh kịp thời và ngừng làm việc ngu ngốc, để rồi bán mạng mình vì những kẻ tham lam”.
"Đến lúc thức tỉnh rồi!"
Giọng nói của người đàn ông mặc áo choàng dõng dạc và vang vọng khắp mọi hướng.
Đám người xung quanh cảm giác như đang nghe lời sấm truyền.
Tuy nhiên... không ai dừng lại.
Họ không thể phản bội Đại hội vì lời nói của một người ngoài.
"Giết! Giết! Giết! Giết kẻ đang lừa dối mọi người bằng những lời dối trá của mình!"
Huyền Dương hét lên.
Khung cảnh thật hỗn loạn.
Nhìn đám người trong Đại hội vẫn không chịu dừng lại, người đàn ông mặc áo choàng liên tục lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất lực và tàn nhẫn.
"Nếu các người đã cố chấp như vậy thì bỏ đi, giờ tôi cũng yên lòng rồi..."
Mọi người đều kinh ngạc, nhưng họ không dừng lại.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông mặc áo choàng đã bị đám người vây quanh.
"Đã đến nước này rồi mà còn dám nói nhảm? Người đâu, bắt lại cho tôi!"
Huyền Dương hét lớn.
"Vâng!"
Vô số cao thủ lập tức từ bốn phía lao ra, lao về phía người mặc áo choàng như những mũi tên.
Tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó có thể theo dõi được.
Khí thế của họ đáng sợ đến nỗi khiến người ta tim đập chân run.
Nhưng khi những cao thủ này áp sát và chuẩn bị kết liễu người đàn ông mặc áo choàng.
Bùm!
Một tấm khiên khí màu đỏ như máu đột nhiên nổi lên xung quanh người đàn ông mặc áo choàng.
Bang bang bang bang...
Đòn tấn công của các cao thủ đều đánh vào tấm khiên màu đỏ như máu, tạo ra những âm thanh nặng nề.
Tuy nhiên, tấm khiên không hề tan biến mà các cao thủ kia dường như còn bị phản phệ. Họ đều bị thổi bay và ngã mạnh xuống đất.
Mọi người đều bàng hoàng nhìn những bóng người lần lượt ngã xuống đất.
Cảnh tượng này thật kinh hoàng.
Trên người những cao thủ này bê bết máu.
Nhưng như thể máu này không phải của họ, nó khiến cơ thể họ trở nên vặn vẹo và bắt đầu ăn mòn da thịt họ.
"Á!"
Tiếng hét vang vọng khắp núi Thánh Huyền.
"Ma Công?"
Hội trưởng nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn đối phương: "Là người của Ma Đạo sao?"
"Cái gì?"
"Hoá ra là người của Ma Đạo? Chẳng trách hắn ta lại cố ý phá hoại hội nghị như vậy!"
"Việc này đúng là không thể tha thứ được!"
Mọi người đều vô cùng phẫn nộ và la ó giận dữ.
"Mọi người, tên ma đầu tép riu này dám tới Đại hội khiêu khích chúng ta. Chúng ta tuyệt đối không thể để hắn đi. Trừ ma vệ Đạo là trách nhiệm của chúng ta, tiến lên giết hắn!", Huyền Dương gầm lên.
Trong phút chốc, những người xung quanh như thủy triều lao về phía người mặc áo choàng.
Người mặc áo choàng không chút hoảng sợ, anh đặt hai tay ra sau lưng và điều khiển tấm khiên đỏ như máu để chống lại các cuộc tấn công dội tới như mưa từ tứ phía. Người mặc áo choàng mở miệng, cất lên chất giọng ồm ồm như sấm sét.
"Tôi là người của Ma Đạo sao? Nếu các người nói vậy thì chính là vậy!"
"Nhưng so với Đại hội, tôi không giống ác ma, những kẻ trong Đại hội mới chính là ác ma!"
"Những năm qua, dưới ngọn cờ duy trì trật tự thế giới, Đại hội đã tàn sát rất nhiều bậc trung lương và giết chết vô số người dân vô tội!"
"Đến nỗi thi thể của bọn họ đã bao phủ toàn bộ núi Thánh Huyền!"
"Những oan hồn chết oan cũng đã bao vây toàn bộ núi Thánh Huyền!"
"Các người cho rằng những kẻ rút gân chặt xương, lấy người sống hiến tế, luyện đan là ác ma sao? Không, ngoài ác ma còn có Đại hội!"
"Các người cho rằng vì bảo vật mà đồ sát cả tông môn, giết người phóng hoả là ác ma sao? Không, cũng chính là Đại hội!"
"Ma quỷ làm được việc gì, Đại hội sẽ làm được việc đó. Ma quỷ không làm được việc gì, Đại hội cũng sẽ làm được việc đó!"
"Đại hội hôm nay đã không còn là Đại hội ban đầu được thành lập nữa!"
"Đại hội đã từ bỏ sơ tâm ban đầu, trở thành công cụ để một số người thỏa mãn dục vọng ích kỷ của mình!"
"Và các người cũng chỉ là con tốt trong tay ông ta!"
"Tôi hy vọng các người có thể thức tỉnh kịp thời và ngừng làm việc ngu ngốc, để rồi bán mạng mình vì những kẻ tham lam”.
"Đến lúc thức tỉnh rồi!"
Giọng nói của người đàn ông mặc áo choàng dõng dạc và vang vọng khắp mọi hướng.
Đám người xung quanh cảm giác như đang nghe lời sấm truyền.
Tuy nhiên... không ai dừng lại.
Họ không thể phản bội Đại hội vì lời nói của một người ngoài.
"Giết! Giết! Giết! Giết kẻ đang lừa dối mọi người bằng những lời dối trá của mình!"
Huyền Dương hét lên.
Khung cảnh thật hỗn loạn.
Nhìn đám người trong Đại hội vẫn không chịu dừng lại, người đàn ông mặc áo choàng liên tục lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất lực và tàn nhẫn.
"Nếu các người đã cố chấp như vậy thì bỏ đi, giờ tôi cũng yên lòng rồi..."