-
Chương 5526-5530
Chương 5526: Bắt đầu được rồi
Huyết nhân ghé vào tai mọi người và thì thầm chi tiết về nhiệm vụ. Mọi người đều nghiêm trang và chăm chú lắng nghe từng lời.
Giải thích xong, huyết nhân xua tay nói: "Đi đi, nhớ kỹ, cẩn thận không được để bị lộ”.
Mọi người gật đầu, quay người đi về phía con đường vừa nứt ra. Bóng họ lướt đi trong đêm tối rồi dần biến mất.
huyết nhân lại ngồi tựa lưng vào ghế đầu lâu, đôi mắt hơi nhắm lại, dường như đang suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo của mình.
Nhưng rất nhanh, miệng huyết nhân mở ra, phun ra một lượng lớn máu.
"Không được, năng lượng trong cơ thể vẫn còn quá hỗn loạn, cũng may ban nãy có Huyền Dương giúp giải quyết mớ hỗn độn, nếu không tình trạng hiện tại của mình không tiện ra tay".
huyết nhân lẩm bẩm, nhìn về phía chiếc áo choàng dính máu nằm trên mặt đất bên cạnh rồi giơ tay vẫy vẫy.
Bụp!
Chiếc áo choàng ngay lập tức biến thành những mảnh vụn và biến mất.
Hóa ra huyết nhân hiện tại chính là người đàn ông mặc áo choàng trước đó.
Anh liếc nhìn chiếc quan tài đặt trong góc và hít một hơi thật sâu: “Vì mục đích to lớn này, nhất định phải hấp thụ được sức mạnh này càng sớm càng tốt… bằng bất cứ giá nào”.
Anh nhắm mắt lại, hai tay kết ấn, bắt đầu điều khiển năng lượng hỗn loạn trong cơ thể.
Chẳng mấy chốc, một luồng sức mạnh bí ẩn dâng trào từ trong chưởng ấn của anh.
Lúc đầu, năng lượng trong cơ thể anh giống như một con ngựa hoang chạy điên cuồng, lao ra tứ phía, gây ra những cơn đau đớn trong kinh mạch. Nhưng anh nghiến răng, chịu đựng cơn đau và tiếp tục điều khiển luồng năng lượng.
Thời gian trôi qua, trán huyết nhân lấm tấm những giọt mồ hôi, sắc mặt trở nên tái nhợt. Tuy nhiên, ý chí của anh không hề dao động. Anh không ngừng điều chỉnh hơi thở và cố gắng giữ cho tâm trí mình bình tĩnh.
Dần dần, năng lượng hỗn loạn bắt đầu tụ lại trong đan điền dưới sự chỉ đạo của anh. Nhưng lúc này, áp suất trong đan điền tăng mạnh, giống như một quả bóng bay sắp nổ tung.
Anh rất cẩn trọng và bắt đầu tinh chỉnh những năng lượng này một cách chậm rãi theo khẩu quyết của Thiên Ma Giáng Lâm Quyết. Mỗi lần luyện công giống như đang đi trên bờ vực thẳm, nếu không cẩn thận sẽ rơi vào vực sâu vĩnh viễn không thể quay đầu.
Không biết qua bao lâu, năng lượng trong đan điền cuối cùng cũng bắt đầu trở nên ôn hoà hơn, bị huyết nhân từng chút một luyện chế và hấp thu. Anh có thể cảm thấy sức mạnh của mình ngày càng tăng, và kinh mạch ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn dưới sự nuôi dưỡng của sức mạnh này.
Không biết sau đó bao lâu.
"Khá ổn rồi!"
Anh từ từ đứng dậy, đi đến chỗ chiếc quan tài đằng xa rồi mở nắp quan tài.
Bên trong là một cơ thể đã hoàn toàn đông cứng.
Mặc dù đôi mắt của người bên trong vẫn có thể cử động nhưng cơ thể đã như hóa đá, không thể cử động chút nào, chỉ có một hơi thở yếu ớt đủ để duy trì sự sống.
Nhìn thấy quan tài được mở ra, người đàn ông nằm bên trong hai mắt tràn đầy vẻ kinh hãi. Nhưng khi nhìn rõ đối phương, hắn ta lại lộ ra vẻ vui mừng như muốn phát điên và không ngừng đảo mắt, dường như đang muốn truyền đạt một thông nào đó.
Nhưng huyết nhân trước mặt chỉ cười nhạt với hắn.
Tim gã đàn ông hẫng nhịp, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Sau đó, trong mắt hắn ta lại tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng vô tận.
"Muốn cầu xin Khải Uyên giúp đỡ?"
"Đáng tiếc người đứng trước mặt anh không phải là Khải Uyên".
"Hắn ta chết rồi".
"Chắc hẳn anh rất tò mò, tại sao tôi lại phải mở quan tài?"
"Đó là bởi vì tôi muốn anh tận mắt chứng kiến toàn bộ Đại hội sẽ bị tôi phá hủy như thế nào”.
huyết nhân giọng khàn khàn nói, sau đó lùi lại hai bước, giơ ngón tay lên và vẽ xuống mặt đất.
Chẳng bao lâu sau, anh đã vẽ ra một ma trận đáng sợ.
"Bây giờ, có thể bắt đầu được rồi!"
Chương 5527: Tiết mục tiếp theo
Rầm rầm…
Toàn bộ Thiên Thần Đạo bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Lúc này, Huyền Dương và tất cả những người trong Đại hội đang đứng ngoài Thiên Thần Đạo đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Có động đất à?"
Nhiều người kêu lên.
"Không có gì, không có gì!"
Huyền Dương tựa hồ nghĩ tới điều gì, mỉm cười trấn an đám người.
Xem ra Khải Uyên đại nhân đã đột phá tu vi, nếu không sẽ không gây ra ồn ào lớn như vậy.
"Xem ra phải chọn thêm tài nguyên tu luyện tốt để giúp đỡ Khải Uyên đại nhân mới được!"
Huyền Dương đang suy nghĩ, vừa định rời đi thì chợt nhìn thấy từng bóng người lần lượt chạy ra khỏi Thiên Thần Đạo.
Huyền Dương giật mình nhận ra đây chính là nhóm người mà mình đã bỏ lại trước đó.
"Dừng lại!"
Huyền Dương hét lên.
Đám người đều sững lại và ngay lập tức dừng lại tại chỗ.
"Tại sao... tại sao các người lại đi ra ngoài?"
Huyền Dương sắc mặt âm trầm, trầm giọng hỏi.
Sắc mặt của mấy người kia thay đổi, âm thầm trao đổi bằng ánh mắt với nhau.
Một người trong đó vội vàng chắp tay, gương mặt tươi cười nói: "Huyền Dương đại nhân, Khải Uyên đại nhân không cần tới chúng tôi để tu luyện. Ngài ấy đã tu luyện tới thời điểm then chốt nên dặn chúng tôi ra ngoài tìm một số loại nguyên liệu đặc biệt để giúp ngài ấy đột phá cảnh giới".
Một người khác tiếp tục nói: "Đúng vậy, Huyền Dương đại nhân. Khải Uyên đại nhân nói những nguyên liệu này cực kỳ quan trọng, tìm được chúng mới có thể thuận lợi đột phá cảnh giới, nếu không bao nhiêu công sức trước nay sẽ đổ sông đổ bể. Chúng tôi không dám chậm trễ nên đang định quay lại Báo cáo chuyện này với ngài".
"Vậy sao?"
Huyền Dương cau mày, có chút nghi hoặc.
Nhưng xét đến năng lực của Khải Uyên, những người này chắc chắn sẽ không thể rời đi nếu không có sự cho phép của hắn.
"Khải Uyên đại nhân yêu cầu các người tìm nguyên liệu gì?"
Huyền Dương trầm giọng hỏi.
"Việc này... Khải Uyên đại nhân dặn rằng nên giữ bí mật, chỉ cần chúng tôi đi tìm là được rồi".
"Vậy sao?"
Huyền Dương nhìn chằm chằm người này, sau đó gật đầu liên tục, trầm giọng nói: "Được, vậy các người cứ làm đi. Nhớ kỹ, chuyện vừa rồi ở bên trong không được phép kể lại cho bất kỳ ai, nếu tôi biết các người hé răng nửa lời thì cẩn thận bay đầu".
"Đại nhân yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không dám nói ra".
Đám người gật đầu như bổ củi rồi vội vã rời đi.
Huyền Dương nhìn chằm chằm bóng người rời đi, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Vì lý do nào đó, ông ta luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở đây.
"Thưa đại nhân, đã đến lúc đi chủ trì hội nghị rồi".
Lúc này, một người trong Đại hội đi tới, cung kính nói.
"Vẫn chưa tìm thấy tên mặc áo choàng đó à?"
"Việc này……"
"Một đám rác rưởi vô dụng! Tiếp tục tìm cho tôi, cho dù phải đào ba thước xuống đất cũng nhất định phải bắt được hắn!"
"Vâng".
Người kia vội vã đáp.
Huyền Dương khoát tay áo, xoay người rời đi.
Sự xuất hiện của người đàn ông mặc áo choàng đã cản trở nghiêm trọng tiến trình của hội nghị lần này.
Những người vừa ra khỏi Thiên Thần Đạo được Đại hội xếp vào khu vực đặc biệt.
Sau khi mọi người bình phục vết thương, họ bắt đầu nói chuyện với nhau.
Những người được hưởng lợi đều ca ngợi Đại hội.
Người bị thương thì chỉ muốn rời đi ngay lập tức, không ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa.
Tất nhiên, người được nhắc đến nhiều nhất chính là người đàn ông mặc áo choàng.
Trên thế giới quả thực có rất ít người dám công khai khiêu chiến với Đại hội.
"Các vị, mọi người hồi phục thế nào rồi?"
Huyền Dương bước vào khu vực nghỉ ngơi, mỉm cười hỏi.
Những người đang nói chuyện đều nhìn về phía ông ta.
"A, Huyền Dương đại nhân tới rồi!"
Nhiều người đứng dậy chào hỏi.
"Tôi thấy khí sắc của mọi người đều khá ổn. Nếu đã như vậy, chúng ta hãy chuyển sang tiết mục tiếp theo".
Huyền Dương mỉm cười.
"Tiết mục tiếp theo?"
"Vâng, xin mời mọi người, đã đến lúc chúng ta gặp Hội trưởng rồi!"
Chương 5528: Nghi thức kỳ lạ
Huyền Dương dẫn mọi người đi về phía đỉnh núi Thánh Huyền.
Trên đường đi, mỗi người đều có biểu cảm khác nhau, bọn họ đều đang suy đoán xem chuyện gì sắp xảy ra.
Sau khi leo lên con đường núi quanh co, cuối cùng mọi người cũng lên tới đỉnh.
Họ nhìn thấy đỉnh núi giống như một xứ sở thần tiên, tiên khí trôi lãng đãng, mặt trời, mặt trăng và các vì sao dường như chỉ cách đầu họ có vài thước, cảnh tượng vô cùng lộng lẫy và tuyệt đẹp.
Ở trung tâm đỉnh núi là một cung điện tráng lệ.
Mọi người vừa đến nơi, cửa cung điện từ từ mở ra, một bầu không khí trang nghiêm lập tức ập về phía họ.
Bước vào cung điện, một người mặc áo choàng đen viền vàng đứng ngay chính giữa phía trên cung điện. Người này nhìn không rõ dung mạo.
Đây chắc chắn là Hội trưởng của Đại hội.
"Bái kiến Hội trưởng!", mọi người đồng thanh chào.
Hội trưởng hơi giơ tay ra hiệu cho mọi người đứng lên. Ông ta liếc nhìn mọi người rồi chậm rãi nói: "Các vị đã vất vả trong hội nghị lần này. Mọi người tới đây tham dự đúng là chuyện tốt của Long Quốc".
"Hội trưởng khách sáo rồi!"
"Được Hội trưởng mời tới đây mới là vinh dự của chúng tôi!"
Nhiều người hào hứng nói.
Được tận mắt nhìn thấy Hội trưởng đã là một vinh dự mà họ có thể mang đi khoe khoang khắp nơi.
Hội trưởng khẽ gật đầu, nói tiếp: “Tôi nghĩ Huyền Dương đại nhân hẳn là đã nói cho các vị biết mục đích của đại hội lần này, nhưng xem ra hội nghị lần này diễn ra không hề thuận lợi, luôn có những xáo trộn nhỏ. Nhưng không sao, Đại hội đã cử người đi xử lý êm xuôi. Hội nghị lần này có tầm quan trọng rất lớn, không thể gián đoạn, cho nên các nghi thức tiếp theo sẽ do hội trưởng đích thân cử hành. Bởi vì việc có liên quan đến sự an toàn của Long Quốc, từ nay trở đi không ai có thể rời khỏi đây vì bất cứ lý do gì. Các vị có ý kiến gì không?”
Ông ta nói dứt lời, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng do uy nghiêm của Hội trưởng nên không ai dám phản bác.
"Chúng tôi không phản đối!"
Hội trưởng hài lòng gật đầu nói: "Tốt lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu nghi thức tiếp theo”.
Hội trưởng phất tay, một tia sáng lóe lên, trong cung điện lập tức xuất hiện một pháp trận khổng lồ. Những phù văn trên pháp trận nhấp nháy, và những dao động của một luồng sức mạnh bí ẩn tràn ngập không gian.
“Mọi người hãy bước vào trong pháp trận”, Hội trưởng nói.
Mọi người đều kinh ngạc.
"Hội trưởng, đây... đây là pháp trận gì vậy?"
Hội trưởng bình tĩnh nhìn sang, chậm rãi nói: "Đây là pháp trận có thể giúp Long Quốc thịnh vượng. Nếu bước vào trong đó, các vị sẽ hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó”.
Mọi người nhìn nhau, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng dưới sự quan sát của Hội trưởng, họ vẫn chậm rãi bước vào trong pháp trận.
Vừa bước vào, mọi người đều cảm thấy một áp lực cực mạnh đè lên người, như thể có vô số đôi bàn tay vô hình đang kéo lấy họ.
"Á!" Có người không khỏi kêu lên.
Hội trưởng không có phản ứng gì, không ngừng lẩm bẩm niệm chú, ánh sáng của pháp trận càng ngày càng mạnh.
Lúc này, gia chủ nhà họ Trần giọng run run lớn tiếng hỏi: "Hội trưởng, sao lại đau như vậy?"
Huyền Dương hừ lạnh một tiếng: "Ông có ý gì? Ông cho rằng Đại hội chúng tôi đang muốn hại người sao? Nghi thức này chỉ có lợi cho các người, cứ chờ đi!"
Sau khi nghe điều này, mọi người đều ngừng nói và tiếp tục kiên trì.
Rốt cuộc, họ không đủ khả năng chống lại Đại hội.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một bóng đen từ trong góc cung điện lao ra, lao về phía Hội trưởng.
"Kẻ nào dám to gan như vậy!" Huyền Dương tức giận hét lên, vung tay phóng ra một tia sáng định ngăn cản bóng đen kia.
Bịch!
Nhưng tia sáng ông ta phóng ra vừa tiếp xúc với bóng đen liền bị đánh bay.
"To gan!"
"Muốn chết à!"
Những cao thủ của Đại hội xung quanh đều tức giận, lao về phía bóng đen.
Chương 5529: Ra tay
Tuy nhiên, bóng đen di chuyển cực kỳ nhanh và tiếp tục lao về phía Hội trưởng như một tia chớp. Trong tay bóng đen hình thành một sức mạnh hắc ám ép về phía hội trưởng.
Trong mắt Hội trưởng lóe lên một tia sáng sắc bén, ông ta hừ lạnh, một luồng khí tức uy nghiêm lập tức toát ra từ cơ thể ông ta. Chỉ bằng một cái phất tay, ông ta đã đánh lui bóng đen hàng chục bước.
"Đừng đánh giá quá cao năng lực của bản thân!", Hội trưởng lạnh lùng nói.
Thấy vậy, Huyền Dương và những cao thủ khác lập tức thi triển pháp thuật tấn công bóng đen. Nhất thời, vô số chùm tia sáng đan xen, bao trùm lên bóng đen.
Tuy nhiên, chuyển động của bóng đen cực kỳ kỳ lạ. Né trái né phải và tránh được hầu hết các đòn tấn công.
"Cho dù cậu là ai thì hôm nay cũng đừng hòng rời khỏi đây!"
Huyền Dương gầm lên, dang rộng lòng bàn tay.
Phiu phiu phiu phiu...
Rất nhiều vầng sáng lộng lẫy và cuồng ngạo tạo thành những thanh kiếm mảnh xung quanh ông ta, bay về phía bóng đen như một cơn mưa.
"Hừ, dựa vào các người cũng muốn giữ chân tôi?", bóng đen hừ lạnh một tiếng, giơ tay hất ra.
Bùm!
Toàn bộ kiếm quang tiêu tán.
"Cái gì?"
Huyền Dương sửng sốt.
Đám người lao về phía trước đều buộc phải rút lui.
Có vẻ như hai bên đều không thể làm gì được đối phương.
Tuy nhiên, bóng đen lại không vội tấn công mà nhìn những người tiến vào pháp trận một lúc rồi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Tôi hiểu rồi. Chẳng trách Đại hội muốn mời mọi người từ khắp nơi trên thế giới đến. Hóa ra là muốn lợi dụng khí vận của bọn họ!"
Nghe thấy lời này, mọi người đang đứng trong pháp trận đều run rẩy nhìn về phía bóng đen.
Hội trưởng cũng cau mày: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Tại sao Đại hội phải lợi dụng khí vận của bọn họ?"
"Sao vậy? Muốn tôi nói toạc ra à? trận pháp này chỉ là công cụ để các người hấp thụ khí vận của họ mà thôi”.
Bóng đen cười khẩy.
Mọi người đều bị sốc.
Gia chủ nhà họ Trần nói: "Đừng nói nhảm nữa! Hội trưởng sao có thể làm như vậy?"
Bóng đen cười lạnh nói: "Không tin thì tùy ông, nhưng nếu hối hận thì không còn đường quay đầu đâu!"
Mọi người nhìn nhau không biết nên tin ai.
Rốt cuộc, họ cũng không biết gì về nơi này.
Hiện tại họ cũng không biết chính xác cái gọi là nghi lễ này nhằm mục đích gì.
Hội trưởng lúc này không thể chịu đựng được nữa.
Ông ta lập tức ngừng kích hoạt pháp trận, thờ ơ nhìn chằm chằm vào bóng đen và nói bằng giọng khàn khàn: "Có vẻ như cậu chính là người mặc áo choàng”.
Bóng đen không lên tiếng mà phân tán luồng khí đen ra xung quanh, lộ ra bóng dáng người mặc áo choàng.
"Hoá ra là cậu ở đây!"
Huyền Dương kêu lên.
"Xem ra nếu hôm nay không loại bỏ cậu, hội nghị của chúng tôi sẽ không thể tiến hành thuận lợi!"
Hội trưởng nói bằng giọng lạnh tanh trước khi bước về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Mọi người đều bị sốc.
Đặc biệt là Huyền Dương và đám người của ông ta hai mắt nóng rực, hưng phấn cực độ.
Thật vinh dự khi được tận mắt chứng kiến Hội trưởng ra tay!
Mỗi khi Hội trưởng bước một bước, khí tức của ông ta càng mạnh mẽ hơn, và toàn bộ cung điện đều run rẩy trước áp lực này.
người đàn ông mặc áo choàng nhìn thấy điều này thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhưng anh không hề tỏ ra nao núng hay muốn lùi bước.
Hội trưởng không hề giải phóng ra khí thế kinh thiên động địa, chỉ tùy ý giơ tay lên.
Bùm!
Một luồng năng lượng đáng sợ phóng thẳng về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Trong mắt người đàn ông mặc áo choàng hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng né sang một bên.
Bùm!
Chùm khí để lại một miệng hố lớn trên tường cung điện.
"Thân thủ không tệ, khó trách dám tới Đại hội làm loạn, nhưng tôi cũng không kêu cậu trốn!"
Hội trưởng bình tĩnh nói, giơ tay lên rồi hạ xuống.
Bùm!
Năng lượng gây sốc tác động trực tiếp lên người đàn ông mặc áo choàng.
Trong khoảnh khắc, vai của người mặc áo choàng dường như bị hàng vạn tấn lực đè lên, chân anh lập tức dẫm nát sàn cung điện.
Cơ thể anh dần cong lại và chống đỡ một cách vô cùng khó khăn.
"Cơ hội tốt!"
Huyền Dương vui mừng, vội vã rút thanh kiếm bên hông đâm về phía người mặc áo choàng...
Chương 5530: Không hiểu tình hình hiện tại
Kiếm của Huyền Dương như tia chớp đâm vào người mặc áo choàng, có vẻ chẳng mấy chốc sẽ đâm trúng mục tiêu.
Tuy nhiên, ngay khi mũi kiếm sắp chạm vào người mặc áo choàng, một luồng sức mạnh đột nhiên bộc phát từ cơ thể anh, đánh bay Huyền Dương.
Thanh kiếm của ông ta cũng nổ tung.
Huyền Dương sau khi tiếp đất khí tức không ổn định, khóe miệng trào máu.
Ngay cả khí ý ban nãy đè lên người đàn ông mặc áo choàng phần nhiều cũng bị tiêu tán.
"Cái gì?"
Mọi người đều kinh ngạc.
Người mặc áo choàng thực sự có thể thoát khỏi sự đàn áp của Hội trưởng?
Nhìn thấy vậy, ánh mắt Hội trưởng càng trở nên lạnh lùng hơn: "Xem ra cậu quả nhiên có chút năng lực”, vừa nói hội trưởng vừa khua tay, trong lòng bàn tay xuất hiện những phù văn thần bí, sau đó phù văn này bay về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Những phù văn này chứa đựng sức mạnh vô song, khi chạm vào người đàn ông mặc áo choàng, chúng phát ra ánh sáng chói lóa. Người mặc áo choàng cố gắng hết sức để chống cự, nhưng dường như lực bất tòng tâm trước đòn tấn công mạnh mẽ này.
"A!", người mặc áo choàng gầm lên, khí tức hắc ám xung quanh càng ngày càng mạnh, tạo thành một lá chắn chống lại đòn tấn công bằng phù văn của Hội trưởng.
Lúc này, mọi người trong đại trận đều hoảng sợ.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chúng ta phải làm gì đây?", ai đó hét lên kinh hãi.
"Đừng hoảng hốt, trước tiên xem xét tình hình rồi tính tiếp".
"Vậy chúng ta vẫn ở lại trong pháp trận này à?"
"Làm sao... sao có thể ở lại được? Mau ra ngoài trước rồi tính sau!"
Nói xong có người nhảy ra khỏi pháp trận trước.
Tuy nhiên, động thái này ngay lập tức làm Hội trưởng không hài lòng.
"Các người đang làm gì vậy? Quay lại ngay!"
Hội trưởng hét lên.
Tuy nhiên, trong lúc ông ta đang phân tâm, người mặc áo choàng đã lợi dụng khoảng trống này để điều chỉnh lại tình trạng của bản thân, đột nhiên chắp hai tay lại và lẩm bẩm điều gì đó. Ngay sau đó, một vòng xoáy màu đen hình thành trước mặt anh, lực hút mạnh khiến các vật thể xung quanh lập tức bay về phía vòng xoáy.
"Không hay rồi, đây là Hắc Ám Thôn Phệ Thuật!", có người kêu lên.
"Làm sao cậu biết tà thuật này?"
Nét mặt Hội trưởng căng lên, và ông ta lại tăng thêm lực trong đòn tấn công của mình, cố gắng ngăn chặn sự mở rộng của vòng xoáy.
Huyền Dương và các cao thủ khác cũng dùng pháp thuật mạnh nhất của mình để tấn công người đàn ông mặc áo choàng. Nhất thời, các vòng xoáy ánh sáng và bóng tối va chạm vào nhau khiến toàn bộ cung điện rung chuyển dữ dội.
Những người tới tham dự hội nghị nhân cơ hội lao ra khỏi cung điện, không ai dám đến gần hiện trường.
Ai mà ngờ rằng có kẻ dám gây sự trên núi Thánh Huyền, thậm chí còn gây sự với người đứng đầu Đại hội.
Điên hết chỗ nói!
Không còn từ nào để diễn tả sự điên cuồng này.
"Rút lui, toàn bộ rút lui!"
Người nhà họ Long dẫn đầu đám người vội vã rút về sườn núi cao bên ngoài cung điện, vẻ mặt căng thẳng nhìn trận chiến khốc liệt trong đại điện.
Bọn họ phát hiện có vô số cao thủ Đại hội tụ lại đây từ bốn phương tám hướng.
"Người mặc áo choàng này là ai? Sao anh ta dám công khai tấn công Hội trưởng Đại hội ở đây?"
"Hiện tại tất cả cao thủ của Đại hội đều đã vây lại đây. Anh ta đơn thương độc mã, có mọc cánh cũng khó mà thoát nổi!!"
Mọi người không khỏi lắc đầu.
Những người còn lại cũng rút lui, nhìn các cao thủ Đại hội phủ kín cả ngọn núi như những con sóng thủy triều, ai cũng hiểu rằng tình trạng hỗn loạn ở đây sẽ không kéo dài lâu.
Tuy nhiên, vào thời điểm những cao thủ Đại hội đang đến gần đây.
Rầm rầm rầm…
Toàn bộ núi Thánh Huyền đột nhiên rung chuyển.
Ngay sau đó, một bóng người lao ra khỏi đại điện và đáp xuống tảng đá bên ngoài.
Mọi người đưa mắt nhìn sang.
Đó là người đàn ông mặc áo choàng.
Nhưng lúc này, toàn thân anh đầy máu, tựa hồ bị thương rất nhiều, tình trạng trông không hề khả quan.
"Cậu có mọc cánh cũng không thoát được khỏi đây, còn không nhanh chóng đầu hàng đi!"
Huyền Dương bước ra, hét lớn.
"Vậy sao?"
người đàn ông mặc áo choàng không hề hoảng sợ, chỉ nhếch miệng cười khẩy: "Tôi nghĩ các người căn bản không hiểu tình hình hiện tại!"
Huyết nhân ghé vào tai mọi người và thì thầm chi tiết về nhiệm vụ. Mọi người đều nghiêm trang và chăm chú lắng nghe từng lời.
Giải thích xong, huyết nhân xua tay nói: "Đi đi, nhớ kỹ, cẩn thận không được để bị lộ”.
Mọi người gật đầu, quay người đi về phía con đường vừa nứt ra. Bóng họ lướt đi trong đêm tối rồi dần biến mất.
huyết nhân lại ngồi tựa lưng vào ghế đầu lâu, đôi mắt hơi nhắm lại, dường như đang suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo của mình.
Nhưng rất nhanh, miệng huyết nhân mở ra, phun ra một lượng lớn máu.
"Không được, năng lượng trong cơ thể vẫn còn quá hỗn loạn, cũng may ban nãy có Huyền Dương giúp giải quyết mớ hỗn độn, nếu không tình trạng hiện tại của mình không tiện ra tay".
huyết nhân lẩm bẩm, nhìn về phía chiếc áo choàng dính máu nằm trên mặt đất bên cạnh rồi giơ tay vẫy vẫy.
Bụp!
Chiếc áo choàng ngay lập tức biến thành những mảnh vụn và biến mất.
Hóa ra huyết nhân hiện tại chính là người đàn ông mặc áo choàng trước đó.
Anh liếc nhìn chiếc quan tài đặt trong góc và hít một hơi thật sâu: “Vì mục đích to lớn này, nhất định phải hấp thụ được sức mạnh này càng sớm càng tốt… bằng bất cứ giá nào”.
Anh nhắm mắt lại, hai tay kết ấn, bắt đầu điều khiển năng lượng hỗn loạn trong cơ thể.
Chẳng mấy chốc, một luồng sức mạnh bí ẩn dâng trào từ trong chưởng ấn của anh.
Lúc đầu, năng lượng trong cơ thể anh giống như một con ngựa hoang chạy điên cuồng, lao ra tứ phía, gây ra những cơn đau đớn trong kinh mạch. Nhưng anh nghiến răng, chịu đựng cơn đau và tiếp tục điều khiển luồng năng lượng.
Thời gian trôi qua, trán huyết nhân lấm tấm những giọt mồ hôi, sắc mặt trở nên tái nhợt. Tuy nhiên, ý chí của anh không hề dao động. Anh không ngừng điều chỉnh hơi thở và cố gắng giữ cho tâm trí mình bình tĩnh.
Dần dần, năng lượng hỗn loạn bắt đầu tụ lại trong đan điền dưới sự chỉ đạo của anh. Nhưng lúc này, áp suất trong đan điền tăng mạnh, giống như một quả bóng bay sắp nổ tung.
Anh rất cẩn trọng và bắt đầu tinh chỉnh những năng lượng này một cách chậm rãi theo khẩu quyết của Thiên Ma Giáng Lâm Quyết. Mỗi lần luyện công giống như đang đi trên bờ vực thẳm, nếu không cẩn thận sẽ rơi vào vực sâu vĩnh viễn không thể quay đầu.
Không biết qua bao lâu, năng lượng trong đan điền cuối cùng cũng bắt đầu trở nên ôn hoà hơn, bị huyết nhân từng chút một luyện chế và hấp thu. Anh có thể cảm thấy sức mạnh của mình ngày càng tăng, và kinh mạch ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn dưới sự nuôi dưỡng của sức mạnh này.
Không biết sau đó bao lâu.
"Khá ổn rồi!"
Anh từ từ đứng dậy, đi đến chỗ chiếc quan tài đằng xa rồi mở nắp quan tài.
Bên trong là một cơ thể đã hoàn toàn đông cứng.
Mặc dù đôi mắt của người bên trong vẫn có thể cử động nhưng cơ thể đã như hóa đá, không thể cử động chút nào, chỉ có một hơi thở yếu ớt đủ để duy trì sự sống.
Nhìn thấy quan tài được mở ra, người đàn ông nằm bên trong hai mắt tràn đầy vẻ kinh hãi. Nhưng khi nhìn rõ đối phương, hắn ta lại lộ ra vẻ vui mừng như muốn phát điên và không ngừng đảo mắt, dường như đang muốn truyền đạt một thông nào đó.
Nhưng huyết nhân trước mặt chỉ cười nhạt với hắn.
Tim gã đàn ông hẫng nhịp, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Sau đó, trong mắt hắn ta lại tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng vô tận.
"Muốn cầu xin Khải Uyên giúp đỡ?"
"Đáng tiếc người đứng trước mặt anh không phải là Khải Uyên".
"Hắn ta chết rồi".
"Chắc hẳn anh rất tò mò, tại sao tôi lại phải mở quan tài?"
"Đó là bởi vì tôi muốn anh tận mắt chứng kiến toàn bộ Đại hội sẽ bị tôi phá hủy như thế nào”.
huyết nhân giọng khàn khàn nói, sau đó lùi lại hai bước, giơ ngón tay lên và vẽ xuống mặt đất.
Chẳng bao lâu sau, anh đã vẽ ra một ma trận đáng sợ.
"Bây giờ, có thể bắt đầu được rồi!"
Chương 5527: Tiết mục tiếp theo
Rầm rầm…
Toàn bộ Thiên Thần Đạo bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Lúc này, Huyền Dương và tất cả những người trong Đại hội đang đứng ngoài Thiên Thần Đạo đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Có động đất à?"
Nhiều người kêu lên.
"Không có gì, không có gì!"
Huyền Dương tựa hồ nghĩ tới điều gì, mỉm cười trấn an đám người.
Xem ra Khải Uyên đại nhân đã đột phá tu vi, nếu không sẽ không gây ra ồn ào lớn như vậy.
"Xem ra phải chọn thêm tài nguyên tu luyện tốt để giúp đỡ Khải Uyên đại nhân mới được!"
Huyền Dương đang suy nghĩ, vừa định rời đi thì chợt nhìn thấy từng bóng người lần lượt chạy ra khỏi Thiên Thần Đạo.
Huyền Dương giật mình nhận ra đây chính là nhóm người mà mình đã bỏ lại trước đó.
"Dừng lại!"
Huyền Dương hét lên.
Đám người đều sững lại và ngay lập tức dừng lại tại chỗ.
"Tại sao... tại sao các người lại đi ra ngoài?"
Huyền Dương sắc mặt âm trầm, trầm giọng hỏi.
Sắc mặt của mấy người kia thay đổi, âm thầm trao đổi bằng ánh mắt với nhau.
Một người trong đó vội vàng chắp tay, gương mặt tươi cười nói: "Huyền Dương đại nhân, Khải Uyên đại nhân không cần tới chúng tôi để tu luyện. Ngài ấy đã tu luyện tới thời điểm then chốt nên dặn chúng tôi ra ngoài tìm một số loại nguyên liệu đặc biệt để giúp ngài ấy đột phá cảnh giới".
Một người khác tiếp tục nói: "Đúng vậy, Huyền Dương đại nhân. Khải Uyên đại nhân nói những nguyên liệu này cực kỳ quan trọng, tìm được chúng mới có thể thuận lợi đột phá cảnh giới, nếu không bao nhiêu công sức trước nay sẽ đổ sông đổ bể. Chúng tôi không dám chậm trễ nên đang định quay lại Báo cáo chuyện này với ngài".
"Vậy sao?"
Huyền Dương cau mày, có chút nghi hoặc.
Nhưng xét đến năng lực của Khải Uyên, những người này chắc chắn sẽ không thể rời đi nếu không có sự cho phép của hắn.
"Khải Uyên đại nhân yêu cầu các người tìm nguyên liệu gì?"
Huyền Dương trầm giọng hỏi.
"Việc này... Khải Uyên đại nhân dặn rằng nên giữ bí mật, chỉ cần chúng tôi đi tìm là được rồi".
"Vậy sao?"
Huyền Dương nhìn chằm chằm người này, sau đó gật đầu liên tục, trầm giọng nói: "Được, vậy các người cứ làm đi. Nhớ kỹ, chuyện vừa rồi ở bên trong không được phép kể lại cho bất kỳ ai, nếu tôi biết các người hé răng nửa lời thì cẩn thận bay đầu".
"Đại nhân yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không dám nói ra".
Đám người gật đầu như bổ củi rồi vội vã rời đi.
Huyền Dương nhìn chằm chằm bóng người rời đi, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Vì lý do nào đó, ông ta luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở đây.
"Thưa đại nhân, đã đến lúc đi chủ trì hội nghị rồi".
Lúc này, một người trong Đại hội đi tới, cung kính nói.
"Vẫn chưa tìm thấy tên mặc áo choàng đó à?"
"Việc này……"
"Một đám rác rưởi vô dụng! Tiếp tục tìm cho tôi, cho dù phải đào ba thước xuống đất cũng nhất định phải bắt được hắn!"
"Vâng".
Người kia vội vã đáp.
Huyền Dương khoát tay áo, xoay người rời đi.
Sự xuất hiện của người đàn ông mặc áo choàng đã cản trở nghiêm trọng tiến trình của hội nghị lần này.
Những người vừa ra khỏi Thiên Thần Đạo được Đại hội xếp vào khu vực đặc biệt.
Sau khi mọi người bình phục vết thương, họ bắt đầu nói chuyện với nhau.
Những người được hưởng lợi đều ca ngợi Đại hội.
Người bị thương thì chỉ muốn rời đi ngay lập tức, không ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa.
Tất nhiên, người được nhắc đến nhiều nhất chính là người đàn ông mặc áo choàng.
Trên thế giới quả thực có rất ít người dám công khai khiêu chiến với Đại hội.
"Các vị, mọi người hồi phục thế nào rồi?"
Huyền Dương bước vào khu vực nghỉ ngơi, mỉm cười hỏi.
Những người đang nói chuyện đều nhìn về phía ông ta.
"A, Huyền Dương đại nhân tới rồi!"
Nhiều người đứng dậy chào hỏi.
"Tôi thấy khí sắc của mọi người đều khá ổn. Nếu đã như vậy, chúng ta hãy chuyển sang tiết mục tiếp theo".
Huyền Dương mỉm cười.
"Tiết mục tiếp theo?"
"Vâng, xin mời mọi người, đã đến lúc chúng ta gặp Hội trưởng rồi!"
Chương 5528: Nghi thức kỳ lạ
Huyền Dương dẫn mọi người đi về phía đỉnh núi Thánh Huyền.
Trên đường đi, mỗi người đều có biểu cảm khác nhau, bọn họ đều đang suy đoán xem chuyện gì sắp xảy ra.
Sau khi leo lên con đường núi quanh co, cuối cùng mọi người cũng lên tới đỉnh.
Họ nhìn thấy đỉnh núi giống như một xứ sở thần tiên, tiên khí trôi lãng đãng, mặt trời, mặt trăng và các vì sao dường như chỉ cách đầu họ có vài thước, cảnh tượng vô cùng lộng lẫy và tuyệt đẹp.
Ở trung tâm đỉnh núi là một cung điện tráng lệ.
Mọi người vừa đến nơi, cửa cung điện từ từ mở ra, một bầu không khí trang nghiêm lập tức ập về phía họ.
Bước vào cung điện, một người mặc áo choàng đen viền vàng đứng ngay chính giữa phía trên cung điện. Người này nhìn không rõ dung mạo.
Đây chắc chắn là Hội trưởng của Đại hội.
"Bái kiến Hội trưởng!", mọi người đồng thanh chào.
Hội trưởng hơi giơ tay ra hiệu cho mọi người đứng lên. Ông ta liếc nhìn mọi người rồi chậm rãi nói: "Các vị đã vất vả trong hội nghị lần này. Mọi người tới đây tham dự đúng là chuyện tốt của Long Quốc".
"Hội trưởng khách sáo rồi!"
"Được Hội trưởng mời tới đây mới là vinh dự của chúng tôi!"
Nhiều người hào hứng nói.
Được tận mắt nhìn thấy Hội trưởng đã là một vinh dự mà họ có thể mang đi khoe khoang khắp nơi.
Hội trưởng khẽ gật đầu, nói tiếp: “Tôi nghĩ Huyền Dương đại nhân hẳn là đã nói cho các vị biết mục đích của đại hội lần này, nhưng xem ra hội nghị lần này diễn ra không hề thuận lợi, luôn có những xáo trộn nhỏ. Nhưng không sao, Đại hội đã cử người đi xử lý êm xuôi. Hội nghị lần này có tầm quan trọng rất lớn, không thể gián đoạn, cho nên các nghi thức tiếp theo sẽ do hội trưởng đích thân cử hành. Bởi vì việc có liên quan đến sự an toàn của Long Quốc, từ nay trở đi không ai có thể rời khỏi đây vì bất cứ lý do gì. Các vị có ý kiến gì không?”
Ông ta nói dứt lời, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng do uy nghiêm của Hội trưởng nên không ai dám phản bác.
"Chúng tôi không phản đối!"
Hội trưởng hài lòng gật đầu nói: "Tốt lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu nghi thức tiếp theo”.
Hội trưởng phất tay, một tia sáng lóe lên, trong cung điện lập tức xuất hiện một pháp trận khổng lồ. Những phù văn trên pháp trận nhấp nháy, và những dao động của một luồng sức mạnh bí ẩn tràn ngập không gian.
“Mọi người hãy bước vào trong pháp trận”, Hội trưởng nói.
Mọi người đều kinh ngạc.
"Hội trưởng, đây... đây là pháp trận gì vậy?"
Hội trưởng bình tĩnh nhìn sang, chậm rãi nói: "Đây là pháp trận có thể giúp Long Quốc thịnh vượng. Nếu bước vào trong đó, các vị sẽ hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó”.
Mọi người nhìn nhau, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng dưới sự quan sát của Hội trưởng, họ vẫn chậm rãi bước vào trong pháp trận.
Vừa bước vào, mọi người đều cảm thấy một áp lực cực mạnh đè lên người, như thể có vô số đôi bàn tay vô hình đang kéo lấy họ.
"Á!" Có người không khỏi kêu lên.
Hội trưởng không có phản ứng gì, không ngừng lẩm bẩm niệm chú, ánh sáng của pháp trận càng ngày càng mạnh.
Lúc này, gia chủ nhà họ Trần giọng run run lớn tiếng hỏi: "Hội trưởng, sao lại đau như vậy?"
Huyền Dương hừ lạnh một tiếng: "Ông có ý gì? Ông cho rằng Đại hội chúng tôi đang muốn hại người sao? Nghi thức này chỉ có lợi cho các người, cứ chờ đi!"
Sau khi nghe điều này, mọi người đều ngừng nói và tiếp tục kiên trì.
Rốt cuộc, họ không đủ khả năng chống lại Đại hội.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một bóng đen từ trong góc cung điện lao ra, lao về phía Hội trưởng.
"Kẻ nào dám to gan như vậy!" Huyền Dương tức giận hét lên, vung tay phóng ra một tia sáng định ngăn cản bóng đen kia.
Bịch!
Nhưng tia sáng ông ta phóng ra vừa tiếp xúc với bóng đen liền bị đánh bay.
"To gan!"
"Muốn chết à!"
Những cao thủ của Đại hội xung quanh đều tức giận, lao về phía bóng đen.
Chương 5529: Ra tay
Tuy nhiên, bóng đen di chuyển cực kỳ nhanh và tiếp tục lao về phía Hội trưởng như một tia chớp. Trong tay bóng đen hình thành một sức mạnh hắc ám ép về phía hội trưởng.
Trong mắt Hội trưởng lóe lên một tia sáng sắc bén, ông ta hừ lạnh, một luồng khí tức uy nghiêm lập tức toát ra từ cơ thể ông ta. Chỉ bằng một cái phất tay, ông ta đã đánh lui bóng đen hàng chục bước.
"Đừng đánh giá quá cao năng lực của bản thân!", Hội trưởng lạnh lùng nói.
Thấy vậy, Huyền Dương và những cao thủ khác lập tức thi triển pháp thuật tấn công bóng đen. Nhất thời, vô số chùm tia sáng đan xen, bao trùm lên bóng đen.
Tuy nhiên, chuyển động của bóng đen cực kỳ kỳ lạ. Né trái né phải và tránh được hầu hết các đòn tấn công.
"Cho dù cậu là ai thì hôm nay cũng đừng hòng rời khỏi đây!"
Huyền Dương gầm lên, dang rộng lòng bàn tay.
Phiu phiu phiu phiu...
Rất nhiều vầng sáng lộng lẫy và cuồng ngạo tạo thành những thanh kiếm mảnh xung quanh ông ta, bay về phía bóng đen như một cơn mưa.
"Hừ, dựa vào các người cũng muốn giữ chân tôi?", bóng đen hừ lạnh một tiếng, giơ tay hất ra.
Bùm!
Toàn bộ kiếm quang tiêu tán.
"Cái gì?"
Huyền Dương sửng sốt.
Đám người lao về phía trước đều buộc phải rút lui.
Có vẻ như hai bên đều không thể làm gì được đối phương.
Tuy nhiên, bóng đen lại không vội tấn công mà nhìn những người tiến vào pháp trận một lúc rồi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Tôi hiểu rồi. Chẳng trách Đại hội muốn mời mọi người từ khắp nơi trên thế giới đến. Hóa ra là muốn lợi dụng khí vận của bọn họ!"
Nghe thấy lời này, mọi người đang đứng trong pháp trận đều run rẩy nhìn về phía bóng đen.
Hội trưởng cũng cau mày: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Tại sao Đại hội phải lợi dụng khí vận của bọn họ?"
"Sao vậy? Muốn tôi nói toạc ra à? trận pháp này chỉ là công cụ để các người hấp thụ khí vận của họ mà thôi”.
Bóng đen cười khẩy.
Mọi người đều bị sốc.
Gia chủ nhà họ Trần nói: "Đừng nói nhảm nữa! Hội trưởng sao có thể làm như vậy?"
Bóng đen cười lạnh nói: "Không tin thì tùy ông, nhưng nếu hối hận thì không còn đường quay đầu đâu!"
Mọi người nhìn nhau không biết nên tin ai.
Rốt cuộc, họ cũng không biết gì về nơi này.
Hiện tại họ cũng không biết chính xác cái gọi là nghi lễ này nhằm mục đích gì.
Hội trưởng lúc này không thể chịu đựng được nữa.
Ông ta lập tức ngừng kích hoạt pháp trận, thờ ơ nhìn chằm chằm vào bóng đen và nói bằng giọng khàn khàn: "Có vẻ như cậu chính là người mặc áo choàng”.
Bóng đen không lên tiếng mà phân tán luồng khí đen ra xung quanh, lộ ra bóng dáng người mặc áo choàng.
"Hoá ra là cậu ở đây!"
Huyền Dương kêu lên.
"Xem ra nếu hôm nay không loại bỏ cậu, hội nghị của chúng tôi sẽ không thể tiến hành thuận lợi!"
Hội trưởng nói bằng giọng lạnh tanh trước khi bước về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Mọi người đều bị sốc.
Đặc biệt là Huyền Dương và đám người của ông ta hai mắt nóng rực, hưng phấn cực độ.
Thật vinh dự khi được tận mắt chứng kiến Hội trưởng ra tay!
Mỗi khi Hội trưởng bước một bước, khí tức của ông ta càng mạnh mẽ hơn, và toàn bộ cung điện đều run rẩy trước áp lực này.
người đàn ông mặc áo choàng nhìn thấy điều này thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhưng anh không hề tỏ ra nao núng hay muốn lùi bước.
Hội trưởng không hề giải phóng ra khí thế kinh thiên động địa, chỉ tùy ý giơ tay lên.
Bùm!
Một luồng năng lượng đáng sợ phóng thẳng về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Trong mắt người đàn ông mặc áo choàng hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng né sang một bên.
Bùm!
Chùm khí để lại một miệng hố lớn trên tường cung điện.
"Thân thủ không tệ, khó trách dám tới Đại hội làm loạn, nhưng tôi cũng không kêu cậu trốn!"
Hội trưởng bình tĩnh nói, giơ tay lên rồi hạ xuống.
Bùm!
Năng lượng gây sốc tác động trực tiếp lên người đàn ông mặc áo choàng.
Trong khoảnh khắc, vai của người mặc áo choàng dường như bị hàng vạn tấn lực đè lên, chân anh lập tức dẫm nát sàn cung điện.
Cơ thể anh dần cong lại và chống đỡ một cách vô cùng khó khăn.
"Cơ hội tốt!"
Huyền Dương vui mừng, vội vã rút thanh kiếm bên hông đâm về phía người mặc áo choàng...
Chương 5530: Không hiểu tình hình hiện tại
Kiếm của Huyền Dương như tia chớp đâm vào người mặc áo choàng, có vẻ chẳng mấy chốc sẽ đâm trúng mục tiêu.
Tuy nhiên, ngay khi mũi kiếm sắp chạm vào người mặc áo choàng, một luồng sức mạnh đột nhiên bộc phát từ cơ thể anh, đánh bay Huyền Dương.
Thanh kiếm của ông ta cũng nổ tung.
Huyền Dương sau khi tiếp đất khí tức không ổn định, khóe miệng trào máu.
Ngay cả khí ý ban nãy đè lên người đàn ông mặc áo choàng phần nhiều cũng bị tiêu tán.
"Cái gì?"
Mọi người đều kinh ngạc.
Người mặc áo choàng thực sự có thể thoát khỏi sự đàn áp của Hội trưởng?
Nhìn thấy vậy, ánh mắt Hội trưởng càng trở nên lạnh lùng hơn: "Xem ra cậu quả nhiên có chút năng lực”, vừa nói hội trưởng vừa khua tay, trong lòng bàn tay xuất hiện những phù văn thần bí, sau đó phù văn này bay về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Những phù văn này chứa đựng sức mạnh vô song, khi chạm vào người đàn ông mặc áo choàng, chúng phát ra ánh sáng chói lóa. Người mặc áo choàng cố gắng hết sức để chống cự, nhưng dường như lực bất tòng tâm trước đòn tấn công mạnh mẽ này.
"A!", người mặc áo choàng gầm lên, khí tức hắc ám xung quanh càng ngày càng mạnh, tạo thành một lá chắn chống lại đòn tấn công bằng phù văn của Hội trưởng.
Lúc này, mọi người trong đại trận đều hoảng sợ.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chúng ta phải làm gì đây?", ai đó hét lên kinh hãi.
"Đừng hoảng hốt, trước tiên xem xét tình hình rồi tính tiếp".
"Vậy chúng ta vẫn ở lại trong pháp trận này à?"
"Làm sao... sao có thể ở lại được? Mau ra ngoài trước rồi tính sau!"
Nói xong có người nhảy ra khỏi pháp trận trước.
Tuy nhiên, động thái này ngay lập tức làm Hội trưởng không hài lòng.
"Các người đang làm gì vậy? Quay lại ngay!"
Hội trưởng hét lên.
Tuy nhiên, trong lúc ông ta đang phân tâm, người mặc áo choàng đã lợi dụng khoảng trống này để điều chỉnh lại tình trạng của bản thân, đột nhiên chắp hai tay lại và lẩm bẩm điều gì đó. Ngay sau đó, một vòng xoáy màu đen hình thành trước mặt anh, lực hút mạnh khiến các vật thể xung quanh lập tức bay về phía vòng xoáy.
"Không hay rồi, đây là Hắc Ám Thôn Phệ Thuật!", có người kêu lên.
"Làm sao cậu biết tà thuật này?"
Nét mặt Hội trưởng căng lên, và ông ta lại tăng thêm lực trong đòn tấn công của mình, cố gắng ngăn chặn sự mở rộng của vòng xoáy.
Huyền Dương và các cao thủ khác cũng dùng pháp thuật mạnh nhất của mình để tấn công người đàn ông mặc áo choàng. Nhất thời, các vòng xoáy ánh sáng và bóng tối va chạm vào nhau khiến toàn bộ cung điện rung chuyển dữ dội.
Những người tới tham dự hội nghị nhân cơ hội lao ra khỏi cung điện, không ai dám đến gần hiện trường.
Ai mà ngờ rằng có kẻ dám gây sự trên núi Thánh Huyền, thậm chí còn gây sự với người đứng đầu Đại hội.
Điên hết chỗ nói!
Không còn từ nào để diễn tả sự điên cuồng này.
"Rút lui, toàn bộ rút lui!"
Người nhà họ Long dẫn đầu đám người vội vã rút về sườn núi cao bên ngoài cung điện, vẻ mặt căng thẳng nhìn trận chiến khốc liệt trong đại điện.
Bọn họ phát hiện có vô số cao thủ Đại hội tụ lại đây từ bốn phương tám hướng.
"Người mặc áo choàng này là ai? Sao anh ta dám công khai tấn công Hội trưởng Đại hội ở đây?"
"Hiện tại tất cả cao thủ của Đại hội đều đã vây lại đây. Anh ta đơn thương độc mã, có mọc cánh cũng khó mà thoát nổi!!"
Mọi người không khỏi lắc đầu.
Những người còn lại cũng rút lui, nhìn các cao thủ Đại hội phủ kín cả ngọn núi như những con sóng thủy triều, ai cũng hiểu rằng tình trạng hỗn loạn ở đây sẽ không kéo dài lâu.
Tuy nhiên, vào thời điểm những cao thủ Đại hội đang đến gần đây.
Rầm rầm rầm…
Toàn bộ núi Thánh Huyền đột nhiên rung chuyển.
Ngay sau đó, một bóng người lao ra khỏi đại điện và đáp xuống tảng đá bên ngoài.
Mọi người đưa mắt nhìn sang.
Đó là người đàn ông mặc áo choàng.
Nhưng lúc này, toàn thân anh đầy máu, tựa hồ bị thương rất nhiều, tình trạng trông không hề khả quan.
"Cậu có mọc cánh cũng không thoát được khỏi đây, còn không nhanh chóng đầu hàng đi!"
Huyền Dương bước ra, hét lớn.
"Vậy sao?"
người đàn ông mặc áo choàng không hề hoảng sợ, chỉ nhếch miệng cười khẩy: "Tôi nghĩ các người căn bản không hiểu tình hình hiện tại!"