-
Chương 5507: Không vào
Huyền Dương nhìn đám người đang phấn khích, hơi hạ tay ra hiệu mọi người im lặng, sau đó nói: "Mọi người hãy kiên nhẫn. Thiên Thần Đạo tuy có nhiều lợi ích nhưng không phải không có rủi ro. Các bậc tiền nhân của Đại hội đã tạo ra một số thử thách ở trong đó. Tất nhiên, chỉ cần mọi người thực hiện nghiêm túc thì việc vượt qua các thử thách này sẽ không quá khó khăn. Nhưng việc gì cũng đều có rủi ro và một số thử thách có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy Đại hội chúng tôi xin đưa ra tuyên bố miễn trách nhiệm trước. Nếu mọi người quyết định tiến vào Thiên Thần Đạo, một khi có chuyện xảy ra hoặc ngoài ý muốn mất mạng thì Đại hội sẽ không chịu trách nhiệm!"
Những lời này vừa nói ra, khung cảnh nhốn nháo sục sôi ban nãy lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Mọi người có những biểu cảm khác nhau, ai cũng cảm thấy không chắc chắn.
Có người vẫn còn vô cùng hưng phấn, có người đã trở nên trầm lặng.
"Vị cao nhân này!"
Đúng lúc này, Long Phong, một cao thủ nhà họ Long tiến đến gần người đàn ông mặc áo choàng.
"Người nhà họ Long?"
"Tại hạ Long Phong bái kiến cao nhân".
Long Phong chắp tay nói.
"Có chuyện gì à?"
"Các hạ lần này đã xúc phạm Đại hội một cách nghiêm trọng. Chắc hẳn các hạ cũng biết mục đích của Đại hội khi mở ra Thiên Thần Đạo này phải không?"
Long Phong mỉm cười.
"Trước đây tôi chưa từng nghe nói tới Thiên Thần Đạo gì đó, hiện tại đột nhiên mở nó ra, đương nhiên là vì muốn giết tôi".
“Đại hội cao thủ nhiều như mây, nhưng rõ ràng họ không thể tấn công các hạ trước sự chứng kiến của mọi người. Tuy nhiên, nếu họ dẫn ngài vào đó thì họ sẽ bao biện rằng nguyên nhân cái chết của ngài là do Thiên Thần Đạo. Như vậy thì không ai có thể nói được gì”.
“Không cần phải nhắc nhở tôi về điều này”,
người mặc áo choàng lạnh lùng nói, dường như không muốn tiếp xúc với người nhà họ Long.
Long Phong sửng sốt một lát, nhưng cũng không tức giận mà cười nói: “Đừng hiểu lầm tôi, tôi không có ý gì khác, chỉ là Đại hội vốn cũng không ưa gì nhà họ Long chúng tôi. Tôi muốn đề nghị chúng ta hợp lực để có thể tự bảo vệ mình”.
"Nhà họ Long sao phải sợ Đại hội? Gia tộc các người không phải có nhiều người trong chính phủ sao?"
Người mặc áo choàng cười đáp.
Long Phong mỉm cười, lắc đầu nói: “Vậy chẳng lẽ Đại hội không có người trong chính phủ sao? Huống chi bọn họ quỷ kế đa đoan, nếu thực sự ra tay, sẽ khó mà tra được tới họ".
"Nếu sợ thì đừng vào là được”.
"Nhưng tôi nghĩ các hạ đang muốn đi vào đó?"
"Tôi sao? Vào thì vẫn phải vào, nhưng phải chờ Đại hội cầu xin thì tôi mới vào".
Người mặc áo choàng đi về phía quan tài, liếc nhìn rồi dựa vào ván quan tài nhắm mắt dưỡng thần.
Huyền Dương và những người khác trong Đại hội đều cau mày khi nhìn thấy điều này.
"Vị bằng hữu này, cậu không định bước vào Thiên Thần Đạo sao?"
Huyền Dương do dự một lát, cuối cùng không nhịn được cất tiếng hỏi.
"Không vào thì sao? Võ công của Đại hội xoàng như vậy, lợi ích trong đó đối với tôi chắc cũng không có mấy tác dụng”.
Người mặc áo choàng nhún vai.
Sắc mặt Huyền Dương đột nhiên thay đổi.
Thiên Thần Đạo được mở ra vì kẻ này. Nếu anh không vào, chẳng phải kế sách này sẽ vô ích sao?
"Hắn ta cũng không phải kẻ ngốc, chỉ sợ hắn đã nhìn thấu ý đồ của chúng ta”.
Người khác hạ giọng nói.
"Vậy chúng ta nên làm gì?"
“Hắn không đi thì ép hắn phải đi”.
"Làm thế nào để ép hắn?"
"Nhìn tôi đây”.
Một người đàn ông trung niên đứng lên, bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ các hạ sợ Thiên Thần Đạo của Đại hội sao? Tôi nói cho cậu biết, trước đây cậu đánh bại được vài người, nhưng họ không thể đại diện cho võ học chân chính của Đại hội. Tất cả tinh hoa võ học của Đại hội đều có trong Thiên Thần Đạo, nếu có năng lực thì theo tôi vào”.
Ông ta dứt lời, rất nhiều người nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo choàng.
Đây là kế khích tướng điển hình.
Đối với người đàn ông mặc áo choàng lúc này mà nói, rõ ràng là rất khó từ chối.
Nhưng đúng lúc mọi người cho rằng người mặc áo choàng sẽ tức giận đồng ý thì anh lại bình tĩnh cười nói: “Các người đều như vậy thì Thiên Thần Đạo có thể có loại kỹ năng lợi hại gì? Không vào là không vào!"
Những lời này vừa nói ra, khung cảnh nhốn nháo sục sôi ban nãy lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Mọi người có những biểu cảm khác nhau, ai cũng cảm thấy không chắc chắn.
Có người vẫn còn vô cùng hưng phấn, có người đã trở nên trầm lặng.
"Vị cao nhân này!"
Đúng lúc này, Long Phong, một cao thủ nhà họ Long tiến đến gần người đàn ông mặc áo choàng.
"Người nhà họ Long?"
"Tại hạ Long Phong bái kiến cao nhân".
Long Phong chắp tay nói.
"Có chuyện gì à?"
"Các hạ lần này đã xúc phạm Đại hội một cách nghiêm trọng. Chắc hẳn các hạ cũng biết mục đích của Đại hội khi mở ra Thiên Thần Đạo này phải không?"
Long Phong mỉm cười.
"Trước đây tôi chưa từng nghe nói tới Thiên Thần Đạo gì đó, hiện tại đột nhiên mở nó ra, đương nhiên là vì muốn giết tôi".
“Đại hội cao thủ nhiều như mây, nhưng rõ ràng họ không thể tấn công các hạ trước sự chứng kiến của mọi người. Tuy nhiên, nếu họ dẫn ngài vào đó thì họ sẽ bao biện rằng nguyên nhân cái chết của ngài là do Thiên Thần Đạo. Như vậy thì không ai có thể nói được gì”.
“Không cần phải nhắc nhở tôi về điều này”,
người mặc áo choàng lạnh lùng nói, dường như không muốn tiếp xúc với người nhà họ Long.
Long Phong sửng sốt một lát, nhưng cũng không tức giận mà cười nói: “Đừng hiểu lầm tôi, tôi không có ý gì khác, chỉ là Đại hội vốn cũng không ưa gì nhà họ Long chúng tôi. Tôi muốn đề nghị chúng ta hợp lực để có thể tự bảo vệ mình”.
"Nhà họ Long sao phải sợ Đại hội? Gia tộc các người không phải có nhiều người trong chính phủ sao?"
Người mặc áo choàng cười đáp.
Long Phong mỉm cười, lắc đầu nói: “Vậy chẳng lẽ Đại hội không có người trong chính phủ sao? Huống chi bọn họ quỷ kế đa đoan, nếu thực sự ra tay, sẽ khó mà tra được tới họ".
"Nếu sợ thì đừng vào là được”.
"Nhưng tôi nghĩ các hạ đang muốn đi vào đó?"
"Tôi sao? Vào thì vẫn phải vào, nhưng phải chờ Đại hội cầu xin thì tôi mới vào".
Người mặc áo choàng đi về phía quan tài, liếc nhìn rồi dựa vào ván quan tài nhắm mắt dưỡng thần.
Huyền Dương và những người khác trong Đại hội đều cau mày khi nhìn thấy điều này.
"Vị bằng hữu này, cậu không định bước vào Thiên Thần Đạo sao?"
Huyền Dương do dự một lát, cuối cùng không nhịn được cất tiếng hỏi.
"Không vào thì sao? Võ công của Đại hội xoàng như vậy, lợi ích trong đó đối với tôi chắc cũng không có mấy tác dụng”.
Người mặc áo choàng nhún vai.
Sắc mặt Huyền Dương đột nhiên thay đổi.
Thiên Thần Đạo được mở ra vì kẻ này. Nếu anh không vào, chẳng phải kế sách này sẽ vô ích sao?
"Hắn ta cũng không phải kẻ ngốc, chỉ sợ hắn đã nhìn thấu ý đồ của chúng ta”.
Người khác hạ giọng nói.
"Vậy chúng ta nên làm gì?"
“Hắn không đi thì ép hắn phải đi”.
"Làm thế nào để ép hắn?"
"Nhìn tôi đây”.
Một người đàn ông trung niên đứng lên, bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ các hạ sợ Thiên Thần Đạo của Đại hội sao? Tôi nói cho cậu biết, trước đây cậu đánh bại được vài người, nhưng họ không thể đại diện cho võ học chân chính của Đại hội. Tất cả tinh hoa võ học của Đại hội đều có trong Thiên Thần Đạo, nếu có năng lực thì theo tôi vào”.
Ông ta dứt lời, rất nhiều người nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo choàng.
Đây là kế khích tướng điển hình.
Đối với người đàn ông mặc áo choàng lúc này mà nói, rõ ràng là rất khó từ chối.
Nhưng đúng lúc mọi người cho rằng người mặc áo choàng sẽ tức giận đồng ý thì anh lại bình tĩnh cười nói: “Các người đều như vậy thì Thiên Thần Đạo có thể có loại kỹ năng lợi hại gì? Không vào là không vào!"