-
Chương 5459-5462
Chương 5459: Liều chết phòng thủ
Từ lúc kết giới bị phá vỡ, Từ Thiên đã hiểu rằng tình hình đang phát triển theo hướng tồi tệ nhất.
Mặc dù Lâm Chính đã chuẩn bị đầy đủ và huy động một lực lượng lớn để bảo vệ Học viện Huyền Y Phái, ngoài ra còn đặt trận pháp xung quanh học viện, lắp đặt một số lượng lớn vũ khí do Từ Chính phát triển, đến nỗi mỗi ngóc ngách của học viện đều được thiết lập phòng thủ.
Nhưng như thế không đủ...
Cao thủ trong Đại hội quá đáng sợ.
Dương Hoa đã đánh giá thấp sức mạnh của bọn chúng và đội Thiên Long cũng vậy.
Bọn họ vừa phát động tấn công, Gia Cát Xuyên đã bị cầm chân, đội Thiên Long cũng vậy.
Dương Hoa không cách nào ngăn cản được cuộc tiến công, thương vong vẫn tiếp tục leo thang. Mặc dù những vũ khí công nghệ cao do Từ Chính phát triển và trận pháp cũng gây ra thương vong cho Đại hội, nhưng cũng không thể ngăn chặn chúng hoàn toàn.
Nhìn thấy kết giới đang nứt ra và tháp pháo bị bắn tan tành, Từ Thiên hiểu rằng bước tiếp theo là phần tàn khốc nhất của cuộc chiến.
"Các vị đại nhân, xin nhờ vào mọi người".
Từ Thiên nhìn mấy người Nam Ly Thành chủ, khàn giọng nói.
"Được".
Nam Ly Thành chủ và những người khác vẻ mặt trịnh trọng, đang định dẫn mọi người ra khỏi cổng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét vang lên.
"Tất cả mọi người hãy lui xuống và giao mọi việc cho chúng tôi".
Nghe thấy âm thanh này, người của Nam Ly Thành chủ đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên.
Họ nhìn thấy Cầm Kiếm Nữ, Ngự Bích Hồng và những người khác bước ra khỏi căn phòng bên trong.
"Các vị, mọi người..."
"Thực lực của vực Diệt Vong thực chất vẫn còn kém một chút, những kẻ ở bên ngoài này nên giao cho chúng tôi. Chúng tôi dù gì cũng là những cao thủ đến từ long mạch dưới lòng đất".
Cầm Kiếm Nữ giọng khàn khàn nói.
"Không được, nếu cô có bất trắc gì, làm sao tôi có thể ăn nói với minh chủ?"
Nam Ly Thành chủ nghiêm giọng nói.
"Sức mạnh của những kẻ bên ngoài kia mọi người không thể đối phó được. Đi ra ngoài đó chẳng khác nào tìm chỗ chết, vậy thà rằng tiếp tục thủ ở đây, phục hồi trận pháp".
Cầm Kiếm Nữ trầm giọng nói.
"Nói không sai, chúng tôi có sức mạnh phi thăng, mọi người có biết sức mạnh phi thăng là cái gì không? Những kẻ ngoài đó chỉ chúng tôi mới đối phó được!"
Ngự Bích Hồng hừ một tiếng rồi trực tiếp mang theo thanh kiếm đáng sợ bước ra ngoài.
Nam Ly Thành chủ không lên tiếng.
Trên thực tế, ông ta đã biết thực lực của Cầm Kiếm Nữ và những người khác. Kể từ khi Lâm Chính khai mở long mạch dưới lòng đất, anh đã giúp họ đạt được sức mạnh phi thăng, lại dùng y thuật đáng sợ của anh để gia tăng sức mạnh cho họ. Cho nên thời gian này sức mạnh của Cầm Kiếm Nữ và những người khác tăng chóng mặt, có thể gọi là những cao thủ mạnh nhất của long mạch.
Có lẽ họ đúng.
Nam Ly Thành chủ hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Vậy... xin nhờ các vị đại nhân".
"Mau đi sửa chữa kết giới".
Cầm Kiếm Nữ trầm giọng nói rồi lập tức bước ra ngoài.
Và khi họ bước ra khỏi tòa tháp, đám người của Đại hội bên ngoài đều thay đổi sắc mặt.
"khí tức này... sức mạnh phi thăng?"
"Không, không chỉ là sức mạnh phi thăng, hình như... còn có một chút long lực! Những kẻ này là ai?"
Một số kẻ trong Đại hội trầm giọng hỏi.
"Đừng nói nhảm nữa, muốn đánh thì lên đi!"
Cầm Kiếm Nữ hừ lạnh.
"Không biết trời cao đất dày!"
"Ra tay đi!"
Những kẻ trong Đại hội đều hét lên và lao tới.
Một trận chiến nổ ra giữa hai bên ở phía trước tòa tháp.
Từ Thiên đứng trước cửa sổ kính lớn, nhìn chằm chằm trận chiến bên ngoài.
Ông ta cầm điện thoại trên tay mà lòng như thắt lại.
Cầm Kiếm Nữ và những người khác ra tay đã tạm thời ngăn cản được đám cao thủ Đại hội, nhưng ông ta hiểu rõ đây chỉ là tạm thời.
Muốn ổn định tình hình toàn học viện thì chỉ có người đàn ông đó mới có thể làm được.
"Chủ tịch Lâm... hiện tại cậu... đang ở đâu? Cậu đang ở đâu?"
Chương 5460: Chấp mê bất ngộ
Bùm!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên.
Gia Cát Xuyên Xuyên toàn thân đầy máu và liên tục rút lui.
Anh ta ôm ngực phun ra một ngụm máu, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào phía trước, không chút do dự lao lên và tung một cú đấm.
Đối phương dường như đã bỏ ra rất nhiều công sức để đẩy lui Gia Cát Xuyên, nhưng khi nhìn thấy Gia Cát Xuyên lại lao lên tấn công, bọn họ vô cùng kinh ngạc, vội vàng giơ tay đỡ đòn.
Nhưng giây tiếp theo.
Bịch!
Gia Cát Xuyên Xuyên đấm thẳng vào ngực đối thủ.
Cú đấm của Gia Cát Xuyên đâm xuyên qua lồng ngực đến tận phần lưng của đối phương.
Gã đàn ông đối diện run rẩy, mở to mắt khó tin nhìn Gia Cát Xuyên.
Gia Cát Xuyên Xuyên cụp mắt xuống, trong đôi mắt đầy đau đớn.
"Tôi đã cống hiến hết mình cho Đại hội...nhưng tôi không ngờ... rằng cuối cùng tôi lại chết trong tay người của Đại hội..."
"Tôi xin lỗi...nhưng tôi không còn là thành viên của Đại hội nữa..."
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói, sau đó giật tay lại.
Gã đàn ông ngã xuống.
Gia Cát Xuyên thở hổn hển, trên mặt đầy mồ hôi và máu.
Gia Cát Xuyên khó khăn ngẩng đầu lên và thấy trên mặt đất ngổn ngang xác của những Tử Vệ đã chết, không ai còn nguyên vẹn.
Cuối cùng, chỉ còn đội trưởng Tử Vệ đứng đó, vẻ mặt thờ ơ.
"Cậu là người duy nhất còn lại".
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói.
"Tôi? Không, không chỉ có tôi".
Đội trưởng đội đội Tử Vệ lắc đầu.
Gia Cát Xuyên nhìn bốn phía học viện đang bốc cháy rừng rực, khàn giọng nói: "Yên tâm, người ở những nơi khác, tôi sẽ liều mạng đến hơi thở cuối cùng để đuổi họ đi..."
"Anh đã bị Lâm thần y tẩy não. Gia Cát Xuyên, anh thật đáng thương".
Nói xong, đội trưởng đội Tử Vệ đi về phía Gia Cát Xuyên.
Gia Cát Xuyên lập tức chuẩn bị ra tay.
Tử Vệ không phải cao thủ bình thường. Việc giết chết tất cả các Tử Vệ đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng của anh ta.
Nhưng dù vậy, đối phó với một đội trưởng đội Tử Vệ đối với Gia Cát Xuyên vẫn không hề khó khăn.
Đôi mắt Gia Cát Xuyên nheo lại và nhìn chằm chằm vào đối phương.
Đột nhiên.
Vụt!
Đội trưởng đội Tử Vệ lao tới và tung một cú đấm.
Gia Cát Xuyên giơ một tay lên, dễ dàng chặn được cú đấm của đội trưởng Tử Vệ và dùng tay còn lại phản đòn.
Đội trưởng đội Tử Vệ khó nhọc né tránh, nhưng sau đó nhanh như cắt quay người lại, một chân quét về phía Gia Cát Xuyên. Sức mạnh đáng sợ ập tới đủ để di dời cả một ngọn núi...
Gia Cát Xuyên hừ lạnh, giơ tay còn lại lên đỡ đòn.
Bùm!
Lực chân của đội trưởng Tử Vệ đập vào cánh tay của Gia Cát Xuyên, gây ra một tiếng nổ kinh hoàng.
Nhưng Gia Cát Xuyên vẫn bất động, sau đó đột nhiên dùng lực.
Rầm!
Đội trưởng đội Tử Vệ bị sốc và đánh bật ra xa. Sau khi đáp xuống đất, hắn ta liên tục lùi lại, khóe miệng trào ra máu.
"Cậu không phải đối thủ của tôi!"
Gia Cát Xuyên trịnh trọng nói.
"Đồ phản bội, đừng nói nhảm nữa".
"Đội trưởng Tử Vệ, đừng tiếp tục chấp mê bất ngộ. Con đường cậu đang đi chưa chắc đã là con đường đúng đắn!"
Gia Cát Xuyên nói: "Hy vọng trong Đại hội sẽ có thêm nhiều người hiểu được những việc Đại hội đang làm. Đại hội cần được cải chính và tự nhìn lại mình!"
Đội trưởng Tử Vệ nghe vậy, cười lạnh lắc đầu: "Gia Cát Xuyên, xem ra anh không thể tỉnh lại được rồi. Đã như vậy, tôi không cần thiết phải nhân từ với anh nữa".
"Nhân từ sao?"
Gia Cát Xuyên sững lại.
Đột nhiên.
Keng!
Một đạo kiếm quang đột nhiên lóe lên trước mắt Gia Cát Xuyên.
Khi Gia Cát Xuyên định thần và quay người lại, liền nhìn thấy một bóng người đứng ở phía sau mình.
Đó là một người đàn ông tuấn tú mặc kiếm bào và cầm trên tay Thu Thuỷ Thần Kiếm.
người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị, trong mắt tràn đầy thất vọng và bất lực.
"Cậu chủ?"
Gia Cát Xuyên há miệng, cố gắng phát ra âm thanh, nhưng trên cổ lại xuất hiện một vết nứt nhỏ, máu bắt đầu tràn ra từ đó...
Chương 5461: Sự sụp đổ của Gia Cát Xuyên
Tu vi của cậu chủ không được coi là mạnh, nhưng cũng không ai dám coi thường thực lực của hắn.
Bởi vì pháp bảo hắn mang trên người là thứ được chủ nhân Đại hội đích thân chế tạo riêng cho hắn.
Gia Cát Xuyên đã bị Tử Vệ tiêu hao gần hết sức lực, người đầy vết thương và tình trạng không được tốt. Giờ lại đột ngột bị cậu chủ đánh lén, Gia Cát Xuyên căn bản không có khả năng phòng thủ.
Miệng anh ta há hốc, mắt nhanh chóng mờ đi, dường như còn định nói thêm gì nữa nhưng lại khuỵu xuống, đầu rơi khỏi cổ, máu phun ra khắp mặt đất.
Gia Cát Xuyên, đã chết.
Đội trưởng Tử Vệ nhìn thi thể trên mặt đất, lắc đầu thở dài: "Gia Cát tiên sinh, anh đã cống hiến cả cuộc đời cho Đại hội, tại sao cuối cùng lại lạc lối, cố chấp đến mức này? Thật đáng tiếc, đáng buồn!"
"Hiện tại không phải lúc than thở, chúng ta vừa nhận được tin tức chính phủ đang cử người tới chi viện cho bọn chúng, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa".
Cậu chủ lắc nhẹ thần kiếm trong tay, rũ sạch vết máu trên kiếm, điềm nhiên hỏi: "Có nhìn thấy bóng dáng Lâm thần y đâu không?"
"Bẩm cậu chủ, không hề thấy dù chỉ là cái bóng".
"Điều đó có nghĩa là Lâm thần y không còn ở học viện này nữa?"
Cậu chủ cau mày.
Ngay cả Gia Cát Xuyên cũng chết trong trận chiến, và phần lớn toàn bộ học viện đã bị phá hủy. Nếu Lâm thần y có ở đây thì không thể không lộ diện.
"Cậu chủ, chẳng lẽ Lâm thần y đã trốn thoát rồi?"
Đội trưởng đội Tử Vệ hỏi.
"Nếu hắn là kẻ tham sống sợ chết thì sao có thể công khai tuyên chiến với Đại hội của ta?"
Cậu chủ cười lạnh: "Hắn có lẽ không có ở học viện, nhưng trong học viện này có nhiều người rất quan trọng với hắn!"
Nói xong, cậu chủ nhìn về phía tháp trung tâm, nhếch khóe miệng, bước về phía trước.
Trận chiến trước tòa tháp vẫn đang diễn ra khốc liệt.
Mặc dù những người được Đại hội cử đến đều là cao thủ, nhưng sau khi chiến đấu với Cầm Kiếm Nữ và những người khác, bọn họ không giành được bất kỳ lợi thế nào.
Tu vi của Cầm Kiếm Nữ và những người khác quả thực đã được cải thiện rất nhanh trong thời gian này. Không chỉ tu vi được cải thiện mà trang bị của họ cũng được Từ Chính cải tiến. Họ đều được trang bị vũ khí công nghệ cao có sức chiến đấu phi phàm, ngay cả cao thủ Đại hội cũng không thể làm gì được họ.
Nhưng khi nhìn thấy cậu chủ đến gần, cao thủ Đại hội đang chiến đấu với Cầm Kiếm Nữ lần lượt rút lui.
"Tham kiến cậu chủ!"
Đám người lần lượt chào hỏi.
"Sao còn chưa hạ bọn chúng?"
Cậu chủ liếc nhìn mấy người Cầm Kiếm Nữ, cảm thấy khá khó chịu.
"Cái này……"
Mặt đám cao thủ kia trông khá khó coi.
"Bỏ đi, cậu chủ đây sẽ tự mình ra tay".
Cậu chủ cầm kiếm lên và đi về phía Cầm Kiếm Nữ và những người khác.
"Cậu chủ, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội nữa!"
Một số kẻ lần lượt nói.
"Chúng ta không có đủ thời gian, đừng lãng phí thời gian nữa. Các người hãy xông lên cùng tôi, tấn công vào trong càng nhanh càng tốt. Nghe đây, những kẻ bên trong phải bắt sống! Bởi vì chỉ bằng cách này, chúng ta mới có thể dụ được Lâm thần y ra ngoài".
"Tuân lệnh!"
Đám người đều gật đầu.
Cậu chủ vung thần kiếm trong tay lao về phía Cầm Kiếm Nữ và những người khác. Thấy vậy, cao thủ trong Đại hội cũng theo sát và cùng nhau phát động một cuộc tấn công quyết liệt.
"Thủ chắc!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng, giơ kiếm về phía cậu chủ.
Keng!
Thu Thủy thần kiếm đánh tới, kiếm quang đáng sợ giống như răng nanh của dã thú khiến người khác kinh hãi.
Cầm Kiếm Nữ đưa kiếm lên chặn.
Hai thanh kiếm va chạm, Cầm Kiếm Nữ trực tiếp bị đánh bật ra sau.
Cơ thể cô ấy run rẩy, lồng ngực phập phồng rồi phun ra một ngụm máu.
"Cái gì?"
Ngự Bích Hồng và những người khác đều khó lòng tin nổi.
Chỉ là hai thanh kiếm va chạm, vậy mà Cầm Kiếm Nữ đã không thể chống đỡ nổi...
Cậu chủ này rốt cuộc mạnh tới đâu?
Chương 5462: Giết
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng, cầm kiếm lao về phía cậu chủ một lần nữa, nhưng cô ấy biết rõ chênh lệch sức mạnh giữa mình và đối phương quá lớn, có lẽ sẽ khó lòng chống đỡ. Tuy nhiên, để bảo vệ những người đứng sau mình, cô ấy không thể lùi bước.
Cậu chủ khinh thường nhìn Cầm Kiếm Nữ đang lao về phía mình. Thần kiếm trong tay hắn ta khẽ vung lên, một đạo kiếm quang lóe lên, kiếm của Cầm Kiếm Nữ bị hất bay về phía sau, cô ấy cũng bị đánh bay, nặng nề ngã xuống đất.
Mọi người đều run rẩy.
"Cô không phải đối thủ của tôi, tốt nhất là nên ngoan ngoãn đầu hàng đi", cậu chủ bình tĩnh nói.
"Lên!"
Ngự Bích Hồng gầm lên, dẫn mọi người lao về phía trước và bao vây cậu chủ của Đại hội. Tuy nhiên, sức mạnh của hắn ta quá khủng khiếp, mỗi lần vung thần kiếm, hắn ta dễ dàng đánh bay một người về phía sau.
Sau một hồi giao đấu, tất cả mọi người đều bị đánh bật ra sau, không ai có thể tiếp được cậu chủ dù chỉ vài chiêu...
"Không muốn đầu hàng sao? Sự kiên nhẫn của tôi có hạn".
Cậu chủ Đại hội cau mày.
"Trừ phi hôm nay chúng tôi chết hết, nếu không anh vĩnh viễn không thể vào trong tòa tháp này".
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, lạnh lùng nói.
"Sao phải khổ như vậy?"
Cậu chủ thở dài, nhìn chằm chằm vào Cầm Kiếm Nữ, sau đó lách người lao về phía cô ấy.
Tốc độ thật đáng kinh ngạc.
Sắc mặt Cầm Kiếm Nữ đột nhiên thay đổi, lập tức giơ kiếm tiếp chiêu.
Tang! Tang! Tang! Tang! Tang……
Một loạt âm thanh va chạm của những thanh kiếm sắc bén vang lên.
Sau đó.
Bịch!
Âm thanh da thịt nứt vỡ vang lên.
Hai người tách nhau ra, mỗi người đều lùi lại.
Cậu chủ không hề bị thiệt hại gì.
Nhưng hai tay của Cầm Kiếm Nữ đã bay lên không trung.
"Hả?"
Mọi người đều kinh hãi trước cảnh tượng này.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cầm Kiếm Nữ tái nhợt đến cùng cực, cơn đau ở cánh tay bị chặt đứt khiến cô ấy gần như ngất đi.
Nhanh!
Quá nhanh!
Thanh kiếm của đối thủ nhanh đến mức cô ấy không thể bắt kịp.
"Cầm Kiếm!"
Ngự Bích Hồng hét lên và lao tới.
Nhưng Cầm Kiếm Nữ không hề gục ngã.
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng nhìn cánh tay gãy đã rơi xuống đất của mình. Cô ấy đá thanh kiếm vẫn còn đang siết chặt trên cánh tay gãy ra và ngậm vào miệng.
"Cô vẫn còn muốn đánh nhau?"
Ngự Bích Hồng sửng sốt.
Cầm Kiếm Nữ không nói, cũng không thể nói được, nhưng trong mắt lại tràn đầy kiên quyết.
Ngự Bích Hồng hít một hơi thật sâu và biết rằng đã đến nước này, không còn khả năng rút lui.
Cô ấy nắm chặt thanh kiếm và nhìn chằm chằm vào đám người của cậu chủ Đại hội.
"Đúng là ngu dốt".
Cậu chủ thở dài, khàn giọng nói: "Giết hết bọn chúng đi!"
"Vâng!"
Tất cả cao thủ trong Đại hội phía sau đều lao tới.
Cậu chủ cũng không chút do dự, giơ kiếm chém giết.
Hai bên lại chiến đấu với nhau.
Nhưng có siêu cao thủ như cậu chủ Đại hội ở đây, Cầm Kiếm Nữ và những người khác làm sao có thể chống cự được?
Chỉ sau một đợt tấn công, Cầm Kiếm Nữ đã bị cậu chủ đá ngã xuống đất.
Thanh kiếm trong miệng cô ấy cũng rơi xuống đất, chưa kịp đứng dậy thì hắn ta đã giẫm lên bụng dưới của cô.
"Á!"
Cầm Kiếm Nữ kêu lên vì đau đớn.
"Cô quả là một người phụ nữ có ý chí kiên cường, tôi rất ngưỡng mộ cô, nhưng tôi biết loại phụ nữ như cô sẽ không phản bội Lâm thần y! Cho nên, tôi sẽ không phí lời với cô nữa!"
Cậu chủ bình tĩnh nói, trực tiếp rút ra Thu Thủy thần kiếm, không chút thương tiếc đâm vào trái tim của Cầm Kiếm Nữ.
Phụt!
Thanh thần kiếm ngay lập tức xuyên qua trái tim của Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ co rúm người lại, đôi mắt mùa thu mở to, nhìn chằm chằm vào cậu chủ Đại hội. Dường như cô ấy muốn nói gì đó, nhưng miệng đầy máu nên không thể nói thành lời...
"KHÔNG!"
Ngự Bích Hồng hét lên một tiếng chói tai và lao tới như phát điên.
Nhưng giây tiếp theo.
Phụt!
Một thanh kiếm dài đâm từ phía sau, xuyên qua cơ thể Ngự Bích Hồng...
Từ lúc kết giới bị phá vỡ, Từ Thiên đã hiểu rằng tình hình đang phát triển theo hướng tồi tệ nhất.
Mặc dù Lâm Chính đã chuẩn bị đầy đủ và huy động một lực lượng lớn để bảo vệ Học viện Huyền Y Phái, ngoài ra còn đặt trận pháp xung quanh học viện, lắp đặt một số lượng lớn vũ khí do Từ Chính phát triển, đến nỗi mỗi ngóc ngách của học viện đều được thiết lập phòng thủ.
Nhưng như thế không đủ...
Cao thủ trong Đại hội quá đáng sợ.
Dương Hoa đã đánh giá thấp sức mạnh của bọn chúng và đội Thiên Long cũng vậy.
Bọn họ vừa phát động tấn công, Gia Cát Xuyên đã bị cầm chân, đội Thiên Long cũng vậy.
Dương Hoa không cách nào ngăn cản được cuộc tiến công, thương vong vẫn tiếp tục leo thang. Mặc dù những vũ khí công nghệ cao do Từ Chính phát triển và trận pháp cũng gây ra thương vong cho Đại hội, nhưng cũng không thể ngăn chặn chúng hoàn toàn.
Nhìn thấy kết giới đang nứt ra và tháp pháo bị bắn tan tành, Từ Thiên hiểu rằng bước tiếp theo là phần tàn khốc nhất của cuộc chiến.
"Các vị đại nhân, xin nhờ vào mọi người".
Từ Thiên nhìn mấy người Nam Ly Thành chủ, khàn giọng nói.
"Được".
Nam Ly Thành chủ và những người khác vẻ mặt trịnh trọng, đang định dẫn mọi người ra khỏi cổng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét vang lên.
"Tất cả mọi người hãy lui xuống và giao mọi việc cho chúng tôi".
Nghe thấy âm thanh này, người của Nam Ly Thành chủ đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên.
Họ nhìn thấy Cầm Kiếm Nữ, Ngự Bích Hồng và những người khác bước ra khỏi căn phòng bên trong.
"Các vị, mọi người..."
"Thực lực của vực Diệt Vong thực chất vẫn còn kém một chút, những kẻ ở bên ngoài này nên giao cho chúng tôi. Chúng tôi dù gì cũng là những cao thủ đến từ long mạch dưới lòng đất".
Cầm Kiếm Nữ giọng khàn khàn nói.
"Không được, nếu cô có bất trắc gì, làm sao tôi có thể ăn nói với minh chủ?"
Nam Ly Thành chủ nghiêm giọng nói.
"Sức mạnh của những kẻ bên ngoài kia mọi người không thể đối phó được. Đi ra ngoài đó chẳng khác nào tìm chỗ chết, vậy thà rằng tiếp tục thủ ở đây, phục hồi trận pháp".
Cầm Kiếm Nữ trầm giọng nói.
"Nói không sai, chúng tôi có sức mạnh phi thăng, mọi người có biết sức mạnh phi thăng là cái gì không? Những kẻ ngoài đó chỉ chúng tôi mới đối phó được!"
Ngự Bích Hồng hừ một tiếng rồi trực tiếp mang theo thanh kiếm đáng sợ bước ra ngoài.
Nam Ly Thành chủ không lên tiếng.
Trên thực tế, ông ta đã biết thực lực của Cầm Kiếm Nữ và những người khác. Kể từ khi Lâm Chính khai mở long mạch dưới lòng đất, anh đã giúp họ đạt được sức mạnh phi thăng, lại dùng y thuật đáng sợ của anh để gia tăng sức mạnh cho họ. Cho nên thời gian này sức mạnh của Cầm Kiếm Nữ và những người khác tăng chóng mặt, có thể gọi là những cao thủ mạnh nhất của long mạch.
Có lẽ họ đúng.
Nam Ly Thành chủ hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Vậy... xin nhờ các vị đại nhân".
"Mau đi sửa chữa kết giới".
Cầm Kiếm Nữ trầm giọng nói rồi lập tức bước ra ngoài.
Và khi họ bước ra khỏi tòa tháp, đám người của Đại hội bên ngoài đều thay đổi sắc mặt.
"khí tức này... sức mạnh phi thăng?"
"Không, không chỉ là sức mạnh phi thăng, hình như... còn có một chút long lực! Những kẻ này là ai?"
Một số kẻ trong Đại hội trầm giọng hỏi.
"Đừng nói nhảm nữa, muốn đánh thì lên đi!"
Cầm Kiếm Nữ hừ lạnh.
"Không biết trời cao đất dày!"
"Ra tay đi!"
Những kẻ trong Đại hội đều hét lên và lao tới.
Một trận chiến nổ ra giữa hai bên ở phía trước tòa tháp.
Từ Thiên đứng trước cửa sổ kính lớn, nhìn chằm chằm trận chiến bên ngoài.
Ông ta cầm điện thoại trên tay mà lòng như thắt lại.
Cầm Kiếm Nữ và những người khác ra tay đã tạm thời ngăn cản được đám cao thủ Đại hội, nhưng ông ta hiểu rõ đây chỉ là tạm thời.
Muốn ổn định tình hình toàn học viện thì chỉ có người đàn ông đó mới có thể làm được.
"Chủ tịch Lâm... hiện tại cậu... đang ở đâu? Cậu đang ở đâu?"
Chương 5460: Chấp mê bất ngộ
Bùm!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên.
Gia Cát Xuyên Xuyên toàn thân đầy máu và liên tục rút lui.
Anh ta ôm ngực phun ra một ngụm máu, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào phía trước, không chút do dự lao lên và tung một cú đấm.
Đối phương dường như đã bỏ ra rất nhiều công sức để đẩy lui Gia Cát Xuyên, nhưng khi nhìn thấy Gia Cát Xuyên lại lao lên tấn công, bọn họ vô cùng kinh ngạc, vội vàng giơ tay đỡ đòn.
Nhưng giây tiếp theo.
Bịch!
Gia Cát Xuyên Xuyên đấm thẳng vào ngực đối thủ.
Cú đấm của Gia Cát Xuyên đâm xuyên qua lồng ngực đến tận phần lưng của đối phương.
Gã đàn ông đối diện run rẩy, mở to mắt khó tin nhìn Gia Cát Xuyên.
Gia Cát Xuyên Xuyên cụp mắt xuống, trong đôi mắt đầy đau đớn.
"Tôi đã cống hiến hết mình cho Đại hội...nhưng tôi không ngờ... rằng cuối cùng tôi lại chết trong tay người của Đại hội..."
"Tôi xin lỗi...nhưng tôi không còn là thành viên của Đại hội nữa..."
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói, sau đó giật tay lại.
Gã đàn ông ngã xuống.
Gia Cát Xuyên thở hổn hển, trên mặt đầy mồ hôi và máu.
Gia Cát Xuyên khó khăn ngẩng đầu lên và thấy trên mặt đất ngổn ngang xác của những Tử Vệ đã chết, không ai còn nguyên vẹn.
Cuối cùng, chỉ còn đội trưởng Tử Vệ đứng đó, vẻ mặt thờ ơ.
"Cậu là người duy nhất còn lại".
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói.
"Tôi? Không, không chỉ có tôi".
Đội trưởng đội đội Tử Vệ lắc đầu.
Gia Cát Xuyên nhìn bốn phía học viện đang bốc cháy rừng rực, khàn giọng nói: "Yên tâm, người ở những nơi khác, tôi sẽ liều mạng đến hơi thở cuối cùng để đuổi họ đi..."
"Anh đã bị Lâm thần y tẩy não. Gia Cát Xuyên, anh thật đáng thương".
Nói xong, đội trưởng đội Tử Vệ đi về phía Gia Cát Xuyên.
Gia Cát Xuyên lập tức chuẩn bị ra tay.
Tử Vệ không phải cao thủ bình thường. Việc giết chết tất cả các Tử Vệ đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng của anh ta.
Nhưng dù vậy, đối phó với một đội trưởng đội Tử Vệ đối với Gia Cát Xuyên vẫn không hề khó khăn.
Đôi mắt Gia Cát Xuyên nheo lại và nhìn chằm chằm vào đối phương.
Đột nhiên.
Vụt!
Đội trưởng đội Tử Vệ lao tới và tung một cú đấm.
Gia Cát Xuyên giơ một tay lên, dễ dàng chặn được cú đấm của đội trưởng Tử Vệ và dùng tay còn lại phản đòn.
Đội trưởng đội Tử Vệ khó nhọc né tránh, nhưng sau đó nhanh như cắt quay người lại, một chân quét về phía Gia Cát Xuyên. Sức mạnh đáng sợ ập tới đủ để di dời cả một ngọn núi...
Gia Cát Xuyên hừ lạnh, giơ tay còn lại lên đỡ đòn.
Bùm!
Lực chân của đội trưởng Tử Vệ đập vào cánh tay của Gia Cát Xuyên, gây ra một tiếng nổ kinh hoàng.
Nhưng Gia Cát Xuyên vẫn bất động, sau đó đột nhiên dùng lực.
Rầm!
Đội trưởng đội Tử Vệ bị sốc và đánh bật ra xa. Sau khi đáp xuống đất, hắn ta liên tục lùi lại, khóe miệng trào ra máu.
"Cậu không phải đối thủ của tôi!"
Gia Cát Xuyên trịnh trọng nói.
"Đồ phản bội, đừng nói nhảm nữa".
"Đội trưởng Tử Vệ, đừng tiếp tục chấp mê bất ngộ. Con đường cậu đang đi chưa chắc đã là con đường đúng đắn!"
Gia Cát Xuyên nói: "Hy vọng trong Đại hội sẽ có thêm nhiều người hiểu được những việc Đại hội đang làm. Đại hội cần được cải chính và tự nhìn lại mình!"
Đội trưởng Tử Vệ nghe vậy, cười lạnh lắc đầu: "Gia Cát Xuyên, xem ra anh không thể tỉnh lại được rồi. Đã như vậy, tôi không cần thiết phải nhân từ với anh nữa".
"Nhân từ sao?"
Gia Cát Xuyên sững lại.
Đột nhiên.
Keng!
Một đạo kiếm quang đột nhiên lóe lên trước mắt Gia Cát Xuyên.
Khi Gia Cát Xuyên định thần và quay người lại, liền nhìn thấy một bóng người đứng ở phía sau mình.
Đó là một người đàn ông tuấn tú mặc kiếm bào và cầm trên tay Thu Thuỷ Thần Kiếm.
người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị, trong mắt tràn đầy thất vọng và bất lực.
"Cậu chủ?"
Gia Cát Xuyên há miệng, cố gắng phát ra âm thanh, nhưng trên cổ lại xuất hiện một vết nứt nhỏ, máu bắt đầu tràn ra từ đó...
Chương 5461: Sự sụp đổ của Gia Cát Xuyên
Tu vi của cậu chủ không được coi là mạnh, nhưng cũng không ai dám coi thường thực lực của hắn.
Bởi vì pháp bảo hắn mang trên người là thứ được chủ nhân Đại hội đích thân chế tạo riêng cho hắn.
Gia Cát Xuyên đã bị Tử Vệ tiêu hao gần hết sức lực, người đầy vết thương và tình trạng không được tốt. Giờ lại đột ngột bị cậu chủ đánh lén, Gia Cát Xuyên căn bản không có khả năng phòng thủ.
Miệng anh ta há hốc, mắt nhanh chóng mờ đi, dường như còn định nói thêm gì nữa nhưng lại khuỵu xuống, đầu rơi khỏi cổ, máu phun ra khắp mặt đất.
Gia Cát Xuyên, đã chết.
Đội trưởng Tử Vệ nhìn thi thể trên mặt đất, lắc đầu thở dài: "Gia Cát tiên sinh, anh đã cống hiến cả cuộc đời cho Đại hội, tại sao cuối cùng lại lạc lối, cố chấp đến mức này? Thật đáng tiếc, đáng buồn!"
"Hiện tại không phải lúc than thở, chúng ta vừa nhận được tin tức chính phủ đang cử người tới chi viện cho bọn chúng, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa".
Cậu chủ lắc nhẹ thần kiếm trong tay, rũ sạch vết máu trên kiếm, điềm nhiên hỏi: "Có nhìn thấy bóng dáng Lâm thần y đâu không?"
"Bẩm cậu chủ, không hề thấy dù chỉ là cái bóng".
"Điều đó có nghĩa là Lâm thần y không còn ở học viện này nữa?"
Cậu chủ cau mày.
Ngay cả Gia Cát Xuyên cũng chết trong trận chiến, và phần lớn toàn bộ học viện đã bị phá hủy. Nếu Lâm thần y có ở đây thì không thể không lộ diện.
"Cậu chủ, chẳng lẽ Lâm thần y đã trốn thoát rồi?"
Đội trưởng đội Tử Vệ hỏi.
"Nếu hắn là kẻ tham sống sợ chết thì sao có thể công khai tuyên chiến với Đại hội của ta?"
Cậu chủ cười lạnh: "Hắn có lẽ không có ở học viện, nhưng trong học viện này có nhiều người rất quan trọng với hắn!"
Nói xong, cậu chủ nhìn về phía tháp trung tâm, nhếch khóe miệng, bước về phía trước.
Trận chiến trước tòa tháp vẫn đang diễn ra khốc liệt.
Mặc dù những người được Đại hội cử đến đều là cao thủ, nhưng sau khi chiến đấu với Cầm Kiếm Nữ và những người khác, bọn họ không giành được bất kỳ lợi thế nào.
Tu vi của Cầm Kiếm Nữ và những người khác quả thực đã được cải thiện rất nhanh trong thời gian này. Không chỉ tu vi được cải thiện mà trang bị của họ cũng được Từ Chính cải tiến. Họ đều được trang bị vũ khí công nghệ cao có sức chiến đấu phi phàm, ngay cả cao thủ Đại hội cũng không thể làm gì được họ.
Nhưng khi nhìn thấy cậu chủ đến gần, cao thủ Đại hội đang chiến đấu với Cầm Kiếm Nữ lần lượt rút lui.
"Tham kiến cậu chủ!"
Đám người lần lượt chào hỏi.
"Sao còn chưa hạ bọn chúng?"
Cậu chủ liếc nhìn mấy người Cầm Kiếm Nữ, cảm thấy khá khó chịu.
"Cái này……"
Mặt đám cao thủ kia trông khá khó coi.
"Bỏ đi, cậu chủ đây sẽ tự mình ra tay".
Cậu chủ cầm kiếm lên và đi về phía Cầm Kiếm Nữ và những người khác.
"Cậu chủ, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội nữa!"
Một số kẻ lần lượt nói.
"Chúng ta không có đủ thời gian, đừng lãng phí thời gian nữa. Các người hãy xông lên cùng tôi, tấn công vào trong càng nhanh càng tốt. Nghe đây, những kẻ bên trong phải bắt sống! Bởi vì chỉ bằng cách này, chúng ta mới có thể dụ được Lâm thần y ra ngoài".
"Tuân lệnh!"
Đám người đều gật đầu.
Cậu chủ vung thần kiếm trong tay lao về phía Cầm Kiếm Nữ và những người khác. Thấy vậy, cao thủ trong Đại hội cũng theo sát và cùng nhau phát động một cuộc tấn công quyết liệt.
"Thủ chắc!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng, giơ kiếm về phía cậu chủ.
Keng!
Thu Thủy thần kiếm đánh tới, kiếm quang đáng sợ giống như răng nanh của dã thú khiến người khác kinh hãi.
Cầm Kiếm Nữ đưa kiếm lên chặn.
Hai thanh kiếm va chạm, Cầm Kiếm Nữ trực tiếp bị đánh bật ra sau.
Cơ thể cô ấy run rẩy, lồng ngực phập phồng rồi phun ra một ngụm máu.
"Cái gì?"
Ngự Bích Hồng và những người khác đều khó lòng tin nổi.
Chỉ là hai thanh kiếm va chạm, vậy mà Cầm Kiếm Nữ đã không thể chống đỡ nổi...
Cậu chủ này rốt cuộc mạnh tới đâu?
Chương 5462: Giết
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng, cầm kiếm lao về phía cậu chủ một lần nữa, nhưng cô ấy biết rõ chênh lệch sức mạnh giữa mình và đối phương quá lớn, có lẽ sẽ khó lòng chống đỡ. Tuy nhiên, để bảo vệ những người đứng sau mình, cô ấy không thể lùi bước.
Cậu chủ khinh thường nhìn Cầm Kiếm Nữ đang lao về phía mình. Thần kiếm trong tay hắn ta khẽ vung lên, một đạo kiếm quang lóe lên, kiếm của Cầm Kiếm Nữ bị hất bay về phía sau, cô ấy cũng bị đánh bay, nặng nề ngã xuống đất.
Mọi người đều run rẩy.
"Cô không phải đối thủ của tôi, tốt nhất là nên ngoan ngoãn đầu hàng đi", cậu chủ bình tĩnh nói.
"Lên!"
Ngự Bích Hồng gầm lên, dẫn mọi người lao về phía trước và bao vây cậu chủ của Đại hội. Tuy nhiên, sức mạnh của hắn ta quá khủng khiếp, mỗi lần vung thần kiếm, hắn ta dễ dàng đánh bay một người về phía sau.
Sau một hồi giao đấu, tất cả mọi người đều bị đánh bật ra sau, không ai có thể tiếp được cậu chủ dù chỉ vài chiêu...
"Không muốn đầu hàng sao? Sự kiên nhẫn của tôi có hạn".
Cậu chủ Đại hội cau mày.
"Trừ phi hôm nay chúng tôi chết hết, nếu không anh vĩnh viễn không thể vào trong tòa tháp này".
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, lạnh lùng nói.
"Sao phải khổ như vậy?"
Cậu chủ thở dài, nhìn chằm chằm vào Cầm Kiếm Nữ, sau đó lách người lao về phía cô ấy.
Tốc độ thật đáng kinh ngạc.
Sắc mặt Cầm Kiếm Nữ đột nhiên thay đổi, lập tức giơ kiếm tiếp chiêu.
Tang! Tang! Tang! Tang! Tang……
Một loạt âm thanh va chạm của những thanh kiếm sắc bén vang lên.
Sau đó.
Bịch!
Âm thanh da thịt nứt vỡ vang lên.
Hai người tách nhau ra, mỗi người đều lùi lại.
Cậu chủ không hề bị thiệt hại gì.
Nhưng hai tay của Cầm Kiếm Nữ đã bay lên không trung.
"Hả?"
Mọi người đều kinh hãi trước cảnh tượng này.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cầm Kiếm Nữ tái nhợt đến cùng cực, cơn đau ở cánh tay bị chặt đứt khiến cô ấy gần như ngất đi.
Nhanh!
Quá nhanh!
Thanh kiếm của đối thủ nhanh đến mức cô ấy không thể bắt kịp.
"Cầm Kiếm!"
Ngự Bích Hồng hét lên và lao tới.
Nhưng Cầm Kiếm Nữ không hề gục ngã.
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng nhìn cánh tay gãy đã rơi xuống đất của mình. Cô ấy đá thanh kiếm vẫn còn đang siết chặt trên cánh tay gãy ra và ngậm vào miệng.
"Cô vẫn còn muốn đánh nhau?"
Ngự Bích Hồng sửng sốt.
Cầm Kiếm Nữ không nói, cũng không thể nói được, nhưng trong mắt lại tràn đầy kiên quyết.
Ngự Bích Hồng hít một hơi thật sâu và biết rằng đã đến nước này, không còn khả năng rút lui.
Cô ấy nắm chặt thanh kiếm và nhìn chằm chằm vào đám người của cậu chủ Đại hội.
"Đúng là ngu dốt".
Cậu chủ thở dài, khàn giọng nói: "Giết hết bọn chúng đi!"
"Vâng!"
Tất cả cao thủ trong Đại hội phía sau đều lao tới.
Cậu chủ cũng không chút do dự, giơ kiếm chém giết.
Hai bên lại chiến đấu với nhau.
Nhưng có siêu cao thủ như cậu chủ Đại hội ở đây, Cầm Kiếm Nữ và những người khác làm sao có thể chống cự được?
Chỉ sau một đợt tấn công, Cầm Kiếm Nữ đã bị cậu chủ đá ngã xuống đất.
Thanh kiếm trong miệng cô ấy cũng rơi xuống đất, chưa kịp đứng dậy thì hắn ta đã giẫm lên bụng dưới của cô.
"Á!"
Cầm Kiếm Nữ kêu lên vì đau đớn.
"Cô quả là một người phụ nữ có ý chí kiên cường, tôi rất ngưỡng mộ cô, nhưng tôi biết loại phụ nữ như cô sẽ không phản bội Lâm thần y! Cho nên, tôi sẽ không phí lời với cô nữa!"
Cậu chủ bình tĩnh nói, trực tiếp rút ra Thu Thủy thần kiếm, không chút thương tiếc đâm vào trái tim của Cầm Kiếm Nữ.
Phụt!
Thanh thần kiếm ngay lập tức xuyên qua trái tim của Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ co rúm người lại, đôi mắt mùa thu mở to, nhìn chằm chằm vào cậu chủ Đại hội. Dường như cô ấy muốn nói gì đó, nhưng miệng đầy máu nên không thể nói thành lời...
"KHÔNG!"
Ngự Bích Hồng hét lên một tiếng chói tai và lao tới như phát điên.
Nhưng giây tiếp theo.
Phụt!
Một thanh kiếm dài đâm từ phía sau, xuyên qua cơ thể Ngự Bích Hồng...