-
Chương 5445: Chỉ vậy thôi sao?
Sắc mặt của ba người kia đều tái nhợt, cúi đầu không nói gì.
"Tôi nghĩ nó vẫn nằm trong tay Đại hội phải không? Đại hội tàn sát cả nhà họ, sau đó tìm đại một lý do để bào chữa, rồi trừng phạt một vài kẻ không quan trọng, nhưng sau đó lại tiếp tục lấy đồ của người khác làm của mình! Như vậy thì khác gì ăn cướp?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Ba người kia càng lúc càng xấu hổ và tức giận.
Kỳ thực những chuyện này cũng không phải bí mật, nhưng Đại hội có uy lực mạnh mẽ, cho nên không ai dám nói gì.
"Thế nào, sao lại không nói gì? Không phải các người tự nhận mình duy trì trật tự và hoà bình thế giới sao? Bằng những cách này à?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Lâm thần y, Đại hội... quả thật có rất nhiều thiếu sót... Chuyện này cũng đã ảnh hưởng rất lớn đến Đại hội. Nhưng anh cũng biết, không có ai là thánh nhân, cũng không có ai vĩnh viễn không phạm sai lầm..."
"Vậy các người đã sửa đổi chưa?"
"Cái này……"
"Đồ vẫn cầm chắc trong tay, như vậy thì đâu phải có ý định sửa đổi. Hơn nữa, Đại hội của mấy người cho đến bây giờ vẫn làm những việc như thế mà. Sao vậy? Có muốn tôi tiếp tục liệt kê cho mà nghe không?"
"Đủ rồi!"
Một kẻ trong số đó không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hoe gầm gừ: "Lâm thần y! Rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn xúi giục bọn tôi bán đứng Đại hội? Tôi đã nói rồi, chỉ cần anh để chúng tôi ra đi thanh thản thì chúng tôi sẽ nói cho anh biết một số điều trong phạm vi cho phép. Ngoài việc đó ra, không có gì để thương lượng!"
"Tôi không có thời gian để xúi giục các người nổi loạn! Cũng không có hứng thú với việc khai thác thông tin từ miệng các người!"
Lâm Chính lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: "Tôi chỉ muốn cho các người biết Đại hội các người luôn tự hào rốt cuộc có bản chất như thế nào!"
"Nói những điều này thì có ích gì?"
"Tôi biết các người không sợ chết, cho nên tôi sẽ không giết các người. Sợ tôi khiến các người sống không bằng chết sao? Tôi cũng không có ý định làm việc đó. Tôi sẽ dùng sự thật tàn khốc để các người hiểu được bản chất của Đại hội, bản chất của cái gọi là trật tự và chính nghĩa mà các người theo đuổi nó nực cười đến nhường nào".
Nói xong, Lâm Chính lấy điện thoại di động ra ấn mấy lần.
Một lúc sau, có vài người mang theo TV vào phòng.
Ba người kia thấy vậy thì đều cảm thấy nghi hoặc.
Một người trong số họ nhấn nút điều khiển vài lần và TV bắt đầu phát video.
Trên màn hình là một người phụ nữ đang chữa bệnh cho ai đó, người phụ nữ đó không ai khác chính là Lạc Thiên!
"Ba người có biết lần này mình sẽ giết ai không? Tên cô ấy là Lạc Thiên. Nhiều người gọi cô ấy là Lạc thần y hoặc Bồ Tát sống. Trong vài năm qua, Lạc Thiên đã khám bệnh miễn phí ở nhiều nơi. Số người cô ấy cứu không tới một vạn thì cũng tám nghìn, hơn nữa còn chẳng lấy đồng tiền nào, cô ấy cũng được mọi người vô cùng yêu quý! Cô ấy chưa bao giờ làm điều gì xấu chứ đừng nói là giết ai! Các người biết tại sao Đại hội lại muốn xuống tay với người như vậy không?"
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Chắc chắn cô cô ta có lý do đáng phải chết!"
Một gã nghiến răng nghiến lợi nói.
"Quen biết tôi là lý do đáng chết à?"
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào gã đàn ông và hỏi lớn.
Gã đàn ông rùng mình.
"Còn tôi đã làm gì sai?"
Lâm Chính tiếp tục hỏi.
"Anh……"
Gã đàn ông mở miệng nhưng không thể giải thích được tại sao.
"Anh không nói được? Được, tôi sẽ cho anh biết! Bởi vì tôi uy hiếp đến Đại hội! Tôi đã tát vào mặt Đại hội! Tôi xé nát cái mặt nạ đạo đức giả của Đại hội, tôi có đáng chết không?"
Lâm Chính cười lạnh: "Chỉ có nhiêu đó thôi? Mà xứng đáng duy trì trật tự thế giới sao?"
"Tôi nghĩ nó vẫn nằm trong tay Đại hội phải không? Đại hội tàn sát cả nhà họ, sau đó tìm đại một lý do để bào chữa, rồi trừng phạt một vài kẻ không quan trọng, nhưng sau đó lại tiếp tục lấy đồ của người khác làm của mình! Như vậy thì khác gì ăn cướp?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Ba người kia càng lúc càng xấu hổ và tức giận.
Kỳ thực những chuyện này cũng không phải bí mật, nhưng Đại hội có uy lực mạnh mẽ, cho nên không ai dám nói gì.
"Thế nào, sao lại không nói gì? Không phải các người tự nhận mình duy trì trật tự và hoà bình thế giới sao? Bằng những cách này à?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Lâm thần y, Đại hội... quả thật có rất nhiều thiếu sót... Chuyện này cũng đã ảnh hưởng rất lớn đến Đại hội. Nhưng anh cũng biết, không có ai là thánh nhân, cũng không có ai vĩnh viễn không phạm sai lầm..."
"Vậy các người đã sửa đổi chưa?"
"Cái này……"
"Đồ vẫn cầm chắc trong tay, như vậy thì đâu phải có ý định sửa đổi. Hơn nữa, Đại hội của mấy người cho đến bây giờ vẫn làm những việc như thế mà. Sao vậy? Có muốn tôi tiếp tục liệt kê cho mà nghe không?"
"Đủ rồi!"
Một kẻ trong số đó không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hoe gầm gừ: "Lâm thần y! Rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn xúi giục bọn tôi bán đứng Đại hội? Tôi đã nói rồi, chỉ cần anh để chúng tôi ra đi thanh thản thì chúng tôi sẽ nói cho anh biết một số điều trong phạm vi cho phép. Ngoài việc đó ra, không có gì để thương lượng!"
"Tôi không có thời gian để xúi giục các người nổi loạn! Cũng không có hứng thú với việc khai thác thông tin từ miệng các người!"
Lâm Chính lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: "Tôi chỉ muốn cho các người biết Đại hội các người luôn tự hào rốt cuộc có bản chất như thế nào!"
"Nói những điều này thì có ích gì?"
"Tôi biết các người không sợ chết, cho nên tôi sẽ không giết các người. Sợ tôi khiến các người sống không bằng chết sao? Tôi cũng không có ý định làm việc đó. Tôi sẽ dùng sự thật tàn khốc để các người hiểu được bản chất của Đại hội, bản chất của cái gọi là trật tự và chính nghĩa mà các người theo đuổi nó nực cười đến nhường nào".
Nói xong, Lâm Chính lấy điện thoại di động ra ấn mấy lần.
Một lúc sau, có vài người mang theo TV vào phòng.
Ba người kia thấy vậy thì đều cảm thấy nghi hoặc.
Một người trong số họ nhấn nút điều khiển vài lần và TV bắt đầu phát video.
Trên màn hình là một người phụ nữ đang chữa bệnh cho ai đó, người phụ nữ đó không ai khác chính là Lạc Thiên!
"Ba người có biết lần này mình sẽ giết ai không? Tên cô ấy là Lạc Thiên. Nhiều người gọi cô ấy là Lạc thần y hoặc Bồ Tát sống. Trong vài năm qua, Lạc Thiên đã khám bệnh miễn phí ở nhiều nơi. Số người cô ấy cứu không tới một vạn thì cũng tám nghìn, hơn nữa còn chẳng lấy đồng tiền nào, cô ấy cũng được mọi người vô cùng yêu quý! Cô ấy chưa bao giờ làm điều gì xấu chứ đừng nói là giết ai! Các người biết tại sao Đại hội lại muốn xuống tay với người như vậy không?"
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Chắc chắn cô cô ta có lý do đáng phải chết!"
Một gã nghiến răng nghiến lợi nói.
"Quen biết tôi là lý do đáng chết à?"
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào gã đàn ông và hỏi lớn.
Gã đàn ông rùng mình.
"Còn tôi đã làm gì sai?"
Lâm Chính tiếp tục hỏi.
"Anh……"
Gã đàn ông mở miệng nhưng không thể giải thích được tại sao.
"Anh không nói được? Được, tôi sẽ cho anh biết! Bởi vì tôi uy hiếp đến Đại hội! Tôi đã tát vào mặt Đại hội! Tôi xé nát cái mặt nạ đạo đức giả của Đại hội, tôi có đáng chết không?"
Lâm Chính cười lạnh: "Chỉ có nhiêu đó thôi? Mà xứng đáng duy trì trật tự thế giới sao?"