-
Chương 541-545
Chương 541: Vì đây là tôi nợ cô
Khi ánh đèn mở lên, khung cảnh của nhà hàng ngoài trời đập vào mắt bốn người họ.
Bố cục của nhà hàng tầng trên cùng đã thay đổi hoàn toàn.
Cả nhà hàng toàn là hoa tươi.
Khắp nơi đều là hoa tươi, rực rỡ sắc màu. Chúng trải thành một con đường dài, nối dài đến đàn dương cầm ở chính giữa. Người đàn ông trước đàn dương cầm đang chơi nhạc say sưa đến mức quên mình.
Gió nhẹ thổi qua, hoa tươi lay động, cánh hoa nhẹ bay giống như bông tuyết, tạo nên hình ảnh rực rỡ bắt mắt.
Tô Nhu ngơ ngác nhìn người đàn ông ở bên đó, đôi mắt mê say.
Đây là hình ảnh duy mỹ đến mức nào.
Đây là hình ảnh rung động lòng người đến mức nào?
Bốn người chìm đắm trong khung cảnh đẹp như ảo mộng này.
Cảnh buổi tối hôm nay đã khắc sâu vào lòng bốn người.
Đời này khó quên!
“Đẹp thật!”, Lâm Ngữ Yên khẽ lẩm bẩm.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đều không nói nên lời.
Người đàn ông say mê đắm chìm, mười ngón tay nhanh chóng chuyển động trên phím đàn trắng đen.
Mỗi một nốt nhạc, mỗi một làn điệu đều hoàn hảo tự nhiên, rung động lòng người là vậy.
Lúc này, dường như sao trên trời cũng vì tiếng đàn của anh mà mờ nhạt đi, ánh trăng cũng vì vậy mà nấp sau mây đen.
Gió càng thổi càng lớn, cánh hoa rơi đầy trời giống như bươm bướm bay về phương xa.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng đàn dần dần lắng lại.
Ngón tay lướt thật nhanh trên phím đàn của người đàn ông cũng dần dần dừng lại.
Hai mắt anh ảm đạm nhìn đàn dương cầm trước mặt, trong đôi mắt sâu sắc tràn ngập bi thương.
Không biết vì sao khi Tô Nhu nhìn thấy ánh mắt ấy, trong lòng không khỏi đau đớn xót xa, còn có… một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Cảm giác quen thuộc?
Trong đầu Tô Nhu dâng lên nỗi nghi hoặc.
Vì sao lại có cảm giác đó?
Rõ ràng mình chẳng gặp được người này bao nhiêu lần, vì sao… lại có cảm giác quen thuộc?
Tô Nhu không hiểu.
Lúc này, người đàn ông đó đã đứng lên.
Anh quay người lại, hai mắt lặng lẽ nhìn bốn người.
Gương mặt tuấn tú như thiên thần vẫn duy trì một trăm phần trăm sức sát thương. Ngay cả Lâm Ngữ Yên không phải lần đầu đối diện với gương mặt này, tim vẫn không khỏi đập rộn lên.
Tô Nhu thì vẫn vậy, hơn nữa… cô phát hiện cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, không khỏi nghiêng đầu đi, chỉ liếc qua khóe mắt.
“Hoan nghênh”, người đàn ông cũng là Lâm Chính lên tiếng.
“Chủ… Chủ tịch Lâm? Đây là cách hoan nghênh của anh sao?”, Lâm Ngữ Yên há hốc miệng, lắp bắp hỏi.
“Cô cũng đến rồi à? Nếu đến rồi thì ngồi xuống uống ly rượu đi”.
Lâm Chính đi xuống bậc thang, đến cạnh một chiếc bàn ăn.
Bên bàn đứng sẵn hai người bồi bàn, bọn họ ăn mặc lịch sự, đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng đã được đào tạo chuyên nghiệp. Lâm Chính vừa ngồi xuống, bọn họ lập tức rót một ly rượu cho anh, trong mắt hai người cũng tràn ngập vẻ sùng bái.
“Ngồi đi”, Lâm Chính nói.
Bấy giờ mấy người mới phản ứng lại.
“Mau, mau ngồi xuống đi”.
Trương Tinh Vũ kích động nói với Tô Nhu, trong lúc nói chuyện còn không quên lấy điện thoại, mở chế độ quay phim, quay vòng quanh nhà hàng này, sau đó gửi lên trang cá nhân.
Trong nháy mắt, tất cả bạn bè của bà ta đều bắt đầu hỏi han tình hình.
Đương nhiên chuyện này đã thỏa mãn lòng hư vinh của Trương Tinh Vũ.
“Tinh Vũ, chúng ta qua đó đi”, Tô Quảng cũng vô cùng vui vẻ.
“Lát nữa ông đừng nói bậy bạ rõ chưa? Thức ăn cũng bớt ăn đi, sau đó tìm cơ hội thích hợp, chúng ta sẽ rời đi”, Trương Tinh Vũ kéo Tô Quảng lại, nghiêm túc nói.
“Vì sao?”, Tô Quảng không hiểu ra sao.
“Cái này mà ông còn không hiểu à? Chủ tịch Lâm chuẩn bị một nơi hoành tráng như vậy, ông còn không rõ nguyên nhân sao? Hôm nay cậu ta… chắc hẳn là muốn cầu hôn Tiểu Nhu!”, Trương Tinh Vũ phấn khởi nói.
“Cầu hôn?”, Tô Quảng ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy ở đây vừa có đàn dương cầm, vừa có cả hoa, đầu óc cũng sực tỉnh, hơi thở trở nên gấp gáp.
Khung cảnh này không phải cầu hôn thì là gì?
“Tôi… Tôi sắp làm bố vợ của Chủ tịch Lâm rồi sao?”, Tô Quảng líu cả lưỡi.
“Thế nên chúng ta không thể làm kỳ đà được, tìm cơ hội kéo theo con bé kia đi, biết chưa?”, Trương Tinh Vũ nhỏ giọng nói.
“Được, được!”, Tô Quảng liên tục gật đầu.
Bốn người ngồi xuống, bồi bàn bắt đầu đưa món ăn lên.
Món ăn tinh xảo kết hợp với hiện trường lãng mạn, không thể không nói giờ phút này, trái tim của cô gái nào cũng sẽ tan chảy, dù là Tô Nhu cũng có chút không chống đỡ nổi.
Nhưng… có vẻ Lâm Chính không đặt trọng tâm lên người Tô Nhu, mà là chuyên chú vào món ngon trước mặt.
“Ăn đi”, anh nói, sau đó tao nhã cắt món ăn trước mặt.
Lâm Ngữ Yên luôn dõi theo anh.
“Chủ tịch Lâm, vốn dĩ bữa ăn này là tôi định mời anh, nhưng… tôi không ngờ anh lại…”, vẻ mặt Tô Nhu hơi phức tạp.
“Cô có thích khung cảnh này không?”, Lâm Chính nhìn Tô Nhu, lên tiếng hỏi.
Đôi mắt ấy dường như muốn nhìn thấu trái tim Tô Nhu.
Tô Nhu hồi hộp, tim đập loạn nhịp, vội vàng dời mắt đi.
Lâm Ngữ Yên cũng sửng sốt.
Hóa ra lời đồn là thật?
Chủ tịch Lâm… thật sự để ý Tô Nhu?
“Th… Thích, nhưng…”, Tô Nhu không muốn dối lòng, do dự một lúc rồi gật đầu, nhưng vẫn muốn giải thích gì đó thì lại bị Lâm Chính ngắt lời.
“Cô thích là được, tất cả đều là chuẩn bị cho cô, bản nhạc vừa rồi cũng là tặng cho cô”, Lâm Chính nói.
“Đó là bản nhạc gì?”.
“Là tôi tự sáng tác, tên là “Người trầm luân’”.
“Người trầm luân…”, Tô Nhu lẩm bẩm, lại nhìn sang Lâm Chính, lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, tôi…”.
Cô muốn nói gì đó, nhưng rõ ràng vô cùng do dự, cắn môi, muốn nói lại thôi.
“Muốn nói gì thì nói đi, tôi sẽ không trách cô đâu”, Lâm Chính nói.
“Tôi… Tôi chỉ muốn hỏi một câu, tôi… thật sự đáng để anh làm thế sao?”, Tô Nhu khẽ giọng hỏi.
Cô không phải kẻ ngốc, từ dự án Tập đoàn Dương Hoa đột nhiên tặng cho, cho đến mọi việc mà Chủ tịch Lâm làm hôm nay, cô đều có thể nhìn ra được.
Rõ ràng cô và Chủ tịch Lâm chỉ có duyên gặp gỡ mấy lần, nhưng Chủ tịch Lâm lại cho cô nhiều như vậy.
Nói thật, bây giờ Tô Nhu cảm thấy rất áp lực.
Một loại áp lực vô hình.
Là một người phụ nữ, đương nhiên cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ, nhưng… áp lực vô hình này lại khiến cô không thở nổi, cũng khiến cô… áy náy.
Dù sao… cô cũng là phụ nữ đã có chồng.
Cô không muốn vượt quá giới hạn, bởi vì đó là giới hạn của cô, dù cô có không thích Lâm Chính đi nữa…
“Cô đừng cảm thấy lưỡng lự hay mê man, cũng đừng cảm thấy áy náy. Bởi vì đây là những gì cô nên có”, Lâm Chính nói.
“Tôi nên có?”, Tô Nhu kỳ quái hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”.
“Bời vì… đây là tôi nợ cô”, Lâm Chính vô cùng nghiêm túc nói.
Câu nói này khiến Tô Nhu và hai vợ chồng Trương Tinh Vũ hoàn toàn sửng sốt.
Đó là ý gì?
“Chủ tịch Lâm, vì sao anh lại nói vậy?”, Tô Nhu vội hỏi.
Nhưng Lâm Chính không nói gì thêm nữa, chỉ chăm chăm ăn thức ăn.
Có lẽ Tô Nhu sẽ không bao giờ liên tưởng những chuyện này với người chồng vô dụng của cô.
Dù sao… người chồng đó của cô chưa bao giờ chưa bao giờ cho cô bất cứ bữa tối lãng mạn nào…
Chương 542: Cảnh cáo
Ba năm trước, Lâm Chính một mình từ chi nhánh gia tộc Lâm Thị đến Giang Thành, thành hôn với Tô Nhu chưa từng gặp mặt.
Lúc đó anh không có đồng xu dính túi, chỉ có một chiếc balo, vài cuốn sách y học và… một tờ hôn ước.
Anh còn nhớ vẻ mặt như tro tàn của Tô Nhu tối ngày kết hôn.
Anh vẫn còn nhớ sự phẫn nộ của Trương Tinh Vũ và sự bất lực của Tô Quảng tối hôm đó.
Mặc dù anh không quan tâm, nhưng vào lúc đó, anh vẫn cảm thấy mình nợ gia đình này.
Nhưng từ hôm nay trở đi, anh sẽ không nghĩ như thế nữa.
Tô Nhu… vẫn là Tô Nhu ngày đó, anh không chạm vào cô.
Bây giờ, anh cũng đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng, dù là một người chồng trên danh nghĩa.
Bây giờ trở đi, cho dù thật sự phải ly hôn, Lâm Chính cũng không có gì phải tiếc nuối.
Tô Nhu hơi hoảng loạn, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải.
Trương Tinh Vũ lại nhắm chuẩn thời cơ, nói với Lâm Ngữ Yên: “Cô bé, qua đây”.
“Làm gì mới được chứ?”, Lâm Ngữ Yên tò mò nhìn Trương Tinh Vũ.
“Cháu cứ qua đây đi là được!”, Trương Tinh Vũ lập tức nói.
Lâm Ngữ Yên nhìn chằm chằm Trương Tinh Vũ, sau đó quay đầu đi: “Nếu không có chuyện gì thì cháu muốn ngồi đây ăn cơm”.
“Ầy, cháu nói chuyện kiểu gì đấy?”, Trương Tinh Vũ buồn bực.
Nhưng ngại có Chủ tịch Lâm ở đây, bà ta cũng không dám nổi giận, âm thầm hừ một tiếng, sau đó chào Lâm Chính, kéo Tô Quảng đi.
Lâm Chính cũng không giữ bọn họ.
Dù sao chút tâm tư của Trương Tinh Vũ, anh liếc mắt là có thể nhìn thấu.
“Chủ tịch Lâm, chúng ta có thể nói chuyện không?”.
Lâm Ngữ Yên thấy cũng tới lúc rồi, tự mình uống một ngụm rượu vang, mỉm cười nói.
“Huyền Sâm Vương đâu?”, Lâm Chính hỏi ngược một câu.
Lâm Ngữ Yên khẽ biến sắc, sau đó lắc đầu nói: “Bố tôi đang xin với gia tộc rồi”.
“Vậy thì đợi lấy được Huyền Sâm Vương rồi hãy nói chuyện với tôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Anh… thần y Lâm, tôi có thành ý đến đây tìm anh thương lượng! Hi vọng anh có thể cho tôi cơ hội!”, Lâm Ngữ Yên đè nén lửa giận trong lòng, nhỏ giọng nói.
“Vậy thành ý của cô là gì?”, Lâm Chính lại hỏi ngược.
Câu hỏi này khiến Lâm Ngữ Yên cứng họng.
Cô ta lại uống một ngụm rượu vang, nghiêm túc nói: “Thần y Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi không phải kẻ ngốc, chuyện này chúng tôi đã đoán được đại khái, đây chắc là kiệt tác của anh phải không? Nhà họ Lâm chúng tôi không thù không oán với anh, vì sao anh lại đẩy nhà họ Lâm chúng tôi vào chỗ chết?”.
“Phương thuốc là các người trộm, bây giờ các người lại trách tôi? Suy nghĩ của các người thật là thú vị”, Lâm Chính khẽ cười nói.
“Tôi…”, Lâm Ngữ Yên phát hiện mình hoàn toàn không có lý để nói.
Nói cách khác… từ lúc bắt đầu Lâm Chính đã nắm quyền chủ động.
“Thần y Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi dự định hóa giải mọi hiềm khích với anh, chuyện này dừng ở đây, thế nào? Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”, Lâm Ngữ Yên nói thẳng vào vấn đề.
“Chuyện này không phải cô nói là được, nhà họ Lâm rộng lớn há lại có thể chịu được mối nhục này? Nhà họ Lâm các người không tìm tôi trả thù rửa nhục, cô tin được không?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Yên, nói.
Lâm Ngữ Yên ngạc nhiên, nhíu mày: “Thần y Lâm, nếu anh không tin, anh có thể theo tôi về nhà họ Lâm một chuyến, chú tôi Lâm Hình muốn đàm phán với anh. Mặc dù ông ấy không phải gia chủ, nhưng ở mức độ nào đấy cũng có thể đại diện cho nhà họ Lâm”.
Mục đích chuyến đi lần này của Lâm Ngữ Yên thứ nhất là thăm dò ý tứ của thần y Lâm, thứ hai là có cơ hội thì dẫn Lâm Chính đến Yên Kinh.
Nhà họ Lâm rõ ràng vẫn chưa muốn từ bỏ Tập đoàn Dương Hoa.
Nhưng bây giờ Lâm Chính làm gì còn coi trọng nhà họ Lâm?
Huống hồ, nếu không vì nhà họ Lâm, sao mẹ anh lại phải chết?
Mối thù lớn như vậy, định sẵn Lâm Chính sẽ không thể nào thỏa hiệp.
“Ngon không?”, Lâm Chính nhìn sang Tô Nhu luôn im lặng không lên tiếng ở bên cạnh.
Tô Nhu ngơ ngác.
Cô không hiểu cuộc trò chuyện giữa Lâm Ngữ Yên và Lâm Chính, cô cũng không xen vào, không ngờ Lâm Chính đột nhiên lại chuyển chủ đề sang cô.
Cô hơi ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sau đó gật đầu: “Ngon… Ngon…”.
“Vậy thì ăn nhiều một chút”, Lâm Chính vẫy tay.
Bồi bàn ở bên cạnh lập tức đi tới, rót đầy rượu cho Tô Nhu.
“Cheese!”, Lâm Chính nâng ly rượu lên.
“Cheese”, Tô Nhu hơi mất tự nhiên, cũng nâng ly rượu lên.
Hai người hoàn toàn coi Lâm Ngữ Yên như không khí.
“Thần y Lâm, tôi…”, Lâm Ngữ Yên tức đến mức run lên.
Cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Lâm, đã bao giờ bị người ta xem thường như vậy?
Lâm Ngữ Yên đang định nổi giận, Lâm Chính lại lên tiếng: “Cô Lâm, nếu cô đến để ăn cơm, tôi có thể mời cô. Nhưng nếu cô ôm mục đích khác đến đây thì mời cô về cho. Cuộc chiến tranh này là nhà họ Lâm nổ phát súng đầu tiên, bây giờ nhà họ Lâm nói không đánh là không đánh, cô cảm thấy có khả năng đó không?”.
“Nói vậy là thần y Lâm dự định đối kháng với nhà họ Lâm chúng tôi đến cùng?”, Lâm Ngữ Yên lạnh lùng hỏi.
Lâm Chính không lên tiếng.
Lâm Ngữ Yên đập bàn, tức giận nhìn Lâm Chính, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, anh đừng nghĩ anh thật sự đã thắng! Bây giờ anh đang đối mặt không phải thực lực chân chính của nhà họ Lâm chúng tôi. Tôi khuyên anh một câu, cho đến bây giờ, nòng cốt của gia tộc vẫn chưa ra tay, chuyện này vẫn chỉ đang được Hình Kính Ti xử lý. Nếu Hình Kính Ti không thể giải quyết, nòng cốt của nhà họ Lâm sẽ vào cuộc. Đến lúc đó sợ là anh không có cơ hội để hối hận! Anh vốn dĩ không biết nòng cốt của nhà họ Lâm đáng sợ đến mức nào!”.
Cô ta vừa dứt lời, trong mắt Tô Nhu lộ ra vẻ lo lắng, nhưng cô sẽ không xen vào chuyện này. Dù gì theo cô thấy, mình chỉ là một người ngoài.
Lâm Chính vẫn im lặng, chăm chăm ăn thức ăn.
Lâm Ngữ Yên tức đến mức run lên.
Nói thật, hôm nay nghe được tiếng đàn không thể quên của Lâm Chính, Lâm Ngữ Yên đã có chút thiện cảm với thần y Lâm.
Nếu có thể, cô ta thật sự không muốn nhìn thấy thần y Lâm đứng ở phía đối lập mình.
Nhưng sự quật cường của thần y Lâm vượt ngoài dự liệu của cô ta…
“Cô Lâm, nếu ăn no rồi thì mời cô rời khỏi đây đi. Bữa tối này nghiêm ngặt mà nói là tôi mời cô Tô Nhu, mong cô đừng quấy nhiễu bầu không khí ở đây”, Lâm Chính ung dung đặt ly rượu xuống, nói.
“Anh… Được! Được! Thần y Lâm, nếu anh đã không nghe lời tôi nói, đến lúc đó chịu thiệt thòi thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh! Anh đợi đấy mà hối hận đi!”, Lâm Ngữ Yên căm giận cầm lấy túi xách, xoay người đi thẳng.
“Cô Lâm…”.
Tô Nhu gọi một tiếng, nhưng Lâm Ngữ Yên không thèm quay đầu lại.
Lâm Chính không quan tâm đến Lâm Ngữ Yên, xem đồng hồ, cảm thấy cũng đã đến giờ, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Đúng lúc này, bồi bàn đột nhiên cầm bộ đàm lên nói mấy câu, sau đó gật đầu, đi về phía Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, có chuyện rồi, anh xuống dưới xem sao đi”, bồi bàn nhỏ giọng nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính hỏi.
“Là bà Trương và ông Tô, hình như hai người họ đang ẩu đả với người khác ở bên dưới”, bồi bàn nói.
“Ồ?”, Lâm Chính nhíu mày.
Tô Nhu hết sức kinh ngạc: “Anh nói gì?”.
Chương 543: Phủi bỏ quan hệ
Tô Nhu đứng bật dậy, đi về phía thang máy, Lâm Chính cũng đi theo sau.
Đợi đến tầng một mới nhìn thấy ở đại sảnh có một đám người đang vây quanh, không biết là đang làm gì, vả lại có thể nghe thấy tiếng khóc vang lên.
Tô Nhu vội vàng đi tới.
Quản lý đại sảnh và các nhân viên phục vụ của khách sạn đều ở đây. Trừ bọn họ ra, còn có vài người nam nữ mặc Âu phục, hoặc ăn mặc hợp dáng người.
Thấy Lâm Chính đi tới, quản lý đại sảnh vội vàng cúi chào: “Chủ tịch Lâm!”.
“Người đó là Chủ tịch Lâm sao?”.
Mấy người nam nữ đó nhìn thấy Lâm Chính, không ai không lộ ra vẻ kiêng dè, sau đó vội vàng lui ra sau, không dám đứng tới trước.
Rõ ràng bọn họ biết người này là nhân vật quyền thế đến mức nào.
Lúc này, ở giữa đám đông có một người phụ nữ đang khóc lóc.
Người phụ nữ ngồi ở dưới đất, giàn giụa nước mắt, lớp trang điểm trên mặt đã nhòe đi, má phải có một dấu tay đỏ chót, trông vô cùng thê thảm.
Trương Tinh Vũ đứng bên cạnh, bộ dạng đùng đùng tức giận, Tô Quảng đứng bên cạnh bà ta không ngừng khuyên nhủ gì đó.
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Mẹ làm gì rồi?”, Tô Nhu vội vàng tiến tới.
“Làm gì? Cái thứ không ra gì này lại dám chạy tới đây ngang ngược, không biết nơi đây đã được chồng con bao rồi hay sao? Đây là nơi mà cô ta có thể vào được sao?”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Ngang ngược?”, Tô Nhu không hiểu ra sao.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn quản lý đại sảnh.
Quản lý đại sảnh vội vàng giải thích: “Chủ tịch Lâm, là thế này, mấy vị này là khách quen của khách sạn chúng tôi, bọn họ không biết hôm nay anh đã bao cả khách sạn, cố chấp muốn vào đây ăn. Vừa khéo bà Trương đi ngang qua, nghe được chuyện này, thế là muốn đuổi bọn họ đi. Hai bên xảy ra tranh chấp, cào cấu nhau, cuối cùng đánh nhau”.
Mặc dù quản lý nói như vậy, nhưng nhìn Trương Tinh Vũ không có chút thương tích nào, rõ ràng không phải hai bên đánh nhau, mà là Trương Tinh Vũ tát người phụ nữ kia.
Còn vì sao người phụ nữ kia không đánh trả, e rằng chỉ có một nguyên nhân…
Trương Tinh Vũ nhắc tới tên tuổi anh.
Có quản lý đại sảnh ở đây, lời nói của Trương Tinh Vũ chắc chắn sẽ được chứng thực.
Những người này biết Trương Tinh Vũ có quan hệ với Chủ tịch Lâm, nào dám đắc tội? Đương nhiên là khúm núm sợ sệt, không dám chọc giận.
“Tôi nói cho cô biết, hôm nay là ngày tốt con gái tôi và Chủ tịch Lâm đính hôn, các người là cái thá gì? Dám ở đây gây sự? Mau cút hết cho tôi, nếu không, tôi sẽ cho các người biết tay!”, Trương Tinh Vũ phẫn nộ mắng chửi, ngoài nói miệng còn không quên đạp cho người phụ nữ kia một đạp.
Người phụ nữ kia càng khóc dữ dội hơn.
Xung quanh có lẽ là người thân bạn bè của người đó.
Nhưng bọn họ lại không dám ngăn cản, chỉ có thể đứng bên vừa tức giận, vừa sợ hãi.
Chỉ có một người đàn ông trung niên tóc mai bạc trắng do dự một lúc, sau đó đi đến nói với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, chuyện ngày hôm nay là lỗi của chúng tôi, tôi thay mặt gia đình xin lỗi cậu! Mong cậu khoan dung độ lượng tha thứ cho chúng tôi…”.
Nói xong, ông ta cúi người thật sâu trước Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày.
Tô Nhu hoàn toàn ngây ngốc.
Cô vội vàng chạy tới, ngăn cản Trương Tinh Vũ đang nổi nóng: “Mẹ, đủ rồi! Đừng quậy nữa!”.
“Tiểu Nhu, sao các con lại xuống đây?”, hình như lúc này Trương Tinh Vũ mới chú ý đến Lâm Chính và Tô Nhu.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Người ta làm sai cái gì? Sao mẹ có thể quá đáng như vậy?”, Tô Nhu tức giận nói.
“Sợ cái gì? Có chồng tương lai của con ở đây, dù mẹ có động vào bọn họ thì đã sao? Bọn họ còn dám đọ sức với Chủ tịch Lâm hay sao?”, Trương Tinh Vũ hống hách nói.
“Mẹ…”, Tô Nhu tức tối.
Lâm Chính không nói lời nào, chỉ đỡ người kia dậy, thản nhiên nói: “Tôi đã hiểu đại khái chuyện gì xảy ra rồi. Chuyện này không phải lỗi của các ông, các ông không cần phải xin lỗi”.
Người đó sững sờ, vội nói: “Cảm ơn cậu đã hiểu cho, cảm ơn Chủ tịch Lâm”.
Lâm Chính liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới đất khóc lóc, lại nhìn sang Trương Tinh Vũ, sau đó gọi: “Quản lý Lý!”.
“Có”, quản lý đại sảnh tiến lên.
“Báo cảnh sát đi”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giật mình.
“Báo cảnh sát cũng tốt!”, Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, nói với Lâm Chính: “Con rể à, loại người này nên giao cho cảnh sát xử lý, thật là coi trời bằng vung!”.
Mấy người kia nghe vậy, sắc mặt thay đổi.
“Chủ tịch Lâm…”, người đàn ông trung niên trước kia vội vàng tiến lên.
Nhưng Lâm Chính nhấc tay, ra hiệu ông ta không cần sốt ruột, sau đó lại nói: “Chuyện này tôi sẽ không can thiệp, mọi hành động của bà ta ở nơi này không liên quan đến tôi. Mặc dù tôi đã bao hết khách sạn này, nhưng tôi không cấm bất kỳ ai vào trong. Do đó, chuyện giữa bà Trương và người phụ nữ này thuộc về hành vi ẩu đả cá nhân. Báo cảnh sát đi, bên cảnh sát xử lý chuyện này thế nào thì xử lý thế đó, tôi tuyệt đối sẽ không can dự, cũng tuyệt đối không vì chuyện này mà nhằm vào bất cứ ai, xin hãy yên tâm”.
Lời này vừa nói ra, người trong đại sảnh đều sững sờ.
Chủ tịch Lâm đang làm gì vậy?
Đây là định phủi bỏ quan hệ với Trương Tinh Vũ sao?
Tô Quảng trợn tròn mắt.
Trương Tinh Vũ trừng lớn mắt, không tin nổi nhìn Lâm Chính, ngạc nhiên nói: “Con rể, con… con nói lời này là có ý gì?”.
“Không có ý gì cả, chỉ muốn nói mỗi người đều nên chịu trách nhiệm cho sự nông nổi của mình! Ai cũng không được ngoại lệ!”, Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhu: “Cô thấy sao?”.
“Tôi… Tôi không có ý kiến”, Tô Nhu do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Được! Quản lý Lý, vậy làm phiền anh rồi!”, Lâm Chính gật đầu, sau đó quay người rời khỏi khách sạn.
“Ê, con rể, con đi đâu? Con rể?”, Trương Tinh Vũ vội đuổi theo, nhưng vô dụng.
“Chủ tịch Lâm có ý gì?”.
Những người đó đều mù mịt.
“Còn không hiểu sao? Chủ tịch Lâm rõ ràng không muốn can thiệp vào những chuyện thế này, cậu ta thẳng thừng phủi bỏ quan hệ”, người bên cạnh nhắc nhở một câu.
Trương Tinh Vũ nghe vậy, suýt chút nữa ngã ngửa xuống đất.
“Sao lại như vậy?”, Tô Quảng cũng bối rối không biết làm sao.
“Mẹ, mẹ thật sự nghĩ rằng có Chủ tịch Lâm chống lưng thì mẹ có thể ý thế ức hiếp người khác sao? Chủ tịch Lâm có được thành tựu ngày hôm nay, chắc chắn không phải người thích ỷ thế ức hiếp người, mẹ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình!”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.
“Thế… Thế… Thế là thế nào? Cho nên thằng nhóc đó mặc kệ mẹ rồi sao? Cậu ta… Cậu ta không ra mặt thay mẹ sao?”, Trương Tinh Vũ trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Tô Nhu.
Tô Nhu thở dài, đi đến dìu người phụ nữ khóc lóc ở dưới đất dậy, sau đó cúi người, vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi cô, là mẹ cháu không hiểu chuyện đã xúc phạm đến cô, mong cô tha lỗi cho chúng cháu. Chúng cháu sẽ thông báo với phía cảnh sát, tiến hành đàm phán, cháu cũng sẽ chịu mọi chi phí điều trị cho cô”.
Nghe vậy, Trương Tinh Vũ kinh hãi run rẩy cả người, không tin nổi nhìn Tô Nhu.
“Con gái, con…”.
“Mẹ, đến xin lỗi người ta đi”, Tô Nhu nghiêng đầu, nhỏ giọng nói.
Trương Tinh Vũ nghe vậy, tức đến nổ phổi.
“Được lắm, được lắm, các người phản hết rồi! Phản hết rồi! Ngay cả người mẹ này mà cũng không cần nữa đúng không?”, Trương Tinh Vũ tức tối.
“Mẹ, mau qua đây đi!”, Tô Nhu sốt ruột.
“Mẹ không xin lỗi đâu!”, Trương Tinh Vũ tức giận mắng.
Nhưng bà ta quật cường cũng vô dụng, bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe, vài đồng chí mặc đồng phục đi vào…
Chương 544: Người của Kỳ Dược Phòng
Sự việc này chưa tới mức đánh nhau, chỉ được coi là tranh chấp. Tới đồn giải trình, hai bên bắt tay hòa giải là xong.
Lâm Chính không chịu can dự vào nhưng đối phương cũng không thể trách móc gì nhiều. Trương Tinh Vũ từ đầu đến cuối thì không chịu nhận sai.
Tô Nhu sau khi bồi thường bèn đưa Trương Tinh Vũ rời khỏi đồn. Họ bắt tắc xi rời đi. Trên đường về, mặt Trương Tinh Vũ xanh lét.
“Mẹ, sự việc đã qua rồi. Mẹ đừng buồn nữa”, Tô Nhu nhìn mẹ mình, khẽ an ủi.
“Đừng buồn sao? Mẹ nói con nghe, mẹ rất buồn, rất rất buồn”, Trương Tinh Vũ lạnh mặt, quay qua trừng mắt với Tô Nhu: “Dựa vào cái gì chứ? Mẹ ra tay với người đó là vì ai? Còn không phải vì hai đứa sao? Chẳng phải là sợ người đó đánh phải hai đứa à? Hôm nay là ngày quan trọng. Mẹ cũng chỉ muốn mọi thứ thuận lợi thôi. Thế nhưng cái thằng chồng vô dụng của con lại không nói tiếng nào cứ thể bỏ đi. Đến cả một người mẹ tương lai như mẹ mà cũng mặc kệ. Nếu là con thì con có tức không?”
Trương Tinh Vũ càng nói càng kích động. Khuôn mặt đang tái mét của bà ta chuyển sang đỏ au. Tô Nhu nhìn với vẻ chua chát: Mẹ, chồng của con là Lâm Chính”
“Con đừng nhắc tới thằng bỏ đi đó nữa. Con lập tức ly hôn với nói đi”.
“Thế nhưng…chủ tịch Lâm có cầu hôn với con đâu”, Tô Nhu lại nói.
“Cái gì?”, Trương Tinh Vũ sững sờ.
“Chuyện…chuyện gì vậy? Chủ tịch Lâm làm tới mức đó rồi mà không hề đề cập tới việc kết hôn với con sao? Không thể nào”, Tô Quảng vội vàng nói.
“Chủ tịch Lâm chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm với con thôi. Chỉ vậy mà thôi”, Tô Nhu nói.
“Ăn một bữa cơm mà phải làm tới mức đó à?”, Trương Tinh Vũ lầm bầm.
“Mẹ, con cảm thấy mọi người nghĩ nhiều quá rồi đấy. Chủ tịch Lâm có lẽ không hề có ý như thế…”, Tô Nhu thở dài.
“Không thể nào? Con nghĩ mà xem, cậu ta vừa đánh đàn vừa có cả hoa. Đấy không phải là cầu hôn thì là gì? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà phải tốn kém như vậy sao?”
“Nhưng…đúng là anh ấy không đề cập tới chuyện gì cả”.
“Sao lại thế? Lẽ nào…tại vì họa mẹ gây ra?”, Trương Tinh Vũ tái mặt, lầm bầm.
“Thôi chuyện này để sau nói đi. Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đừng kích động như thế nữa. Hôm nay may mà chưa làm lớn chuyện, nếu không thì có lẽ đã không thể giải quyết”, Tô Nhu nói nhỏ.
Thực ra cô cũng cảm thấy hết sức mơ hồ. Cô cũng không biết rốt cuộc chủ tịch Lâm có ý gì với mình. Hơn nữa không biết sao mà cô cảm thấy chủ tịch Lâm mang lại cảm giác rất thân quen.
Cảm giác đó tới từ đâu vậy? Tô Nhu không biết nữa. Có lẽ cả đời này cô sẽ không thể quên được bài nhạc lãng mạn đó.
Thôi thì tùy duyên. Tô Nhu nhắm mắt lại
Giờ cô chỉ muốn yên ổn sống qua hai năm, sau đó sẽ cắt đứt quan hệ với người chồng của mình. Cả nhà ba người không nói gì, chỉ chìm vào im lặng.
....
Rời khỏi khách sạn Minh Châu, Lâm Chính bèn quay về học viện Huyền Y Phái. Hiện tại còn rất nhiều việc cần phải xử lý. Anh cũng không có tâm trạng quan tâm tới chuyện của Tô Nhu nữa.
Trên thực tế, nguyên nhân ăn bữa cơm này với Tô Nhu là vì anh muốn làm trọn nghĩa vụ của một người chồng. Dù anh và cô không có danh nghĩa gì.
Sự xuất hiện của Lâm Ngữ Yên cũng khiến anh bất ngờ. Dù sao thì anh cũng đã nói rõ quan điểm của mình cho Lâm Ngữ Yên rồi. Nhà họ Lâm quyết định ra sao không liên quan gì tới anh.
Dù nhà họ Lâm có dự định gì thì Lâm Chính cũng sẽ chấp nhận hết. Anh đã chuẩn bị tới tình huống xấu nhất rồi. Những ngày tiếp theo là phải gia tăng thế lực cho Huyền Y Phái.
Lâm Chính cũng không vòng vo, tuyên bố thẳng rằng Huyền Y Phái sẽ được tập đoàn Dương Hoa đầu tư vốn xây dựng một học viên học thuật hàng đầu về Đông y do những giáo sư hàng đầu giảng dạy. Mục đích là để truyền bá Đông y, tạo phúc cho người dân. Tập đoàn Dương Hoa sẽ hợp tác với Huyền Y Phái, cùng tạo ra những loại thuốc mới.
Trong giai đoạn trị bệnh này cho người dân, anh cũng để Tần Ngưng đi khắp nơi triển khai hoạt động thiện nguyện yêu thương, từng bước quảng bá danh tiếng của Huyền Y Phái.
Sau đợt sóng gió về loại thuốc mới, danh tiếng của doanh nghiệp Lâm Thị bị rớt thê thảm. Còn Dương Hoa và Huyền Y Phái thì lên như diều gặp gió. Tới lúc này thì dù là kẻ mù cũng có thể nhận ra, doanh nghiệp Lâm Thị chỉ là bàn đạp cho Huyền Y Phái mà thôi.
Thế nhưng chỉ vậy thôi thì chưa đủ.
Cộc cộc cộc…
Tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Chính đang xem tài liệu khẽ ngẩng đầu và lên tiếng: “Vào đi”.
Tần Bách Tùng lập tức đẩy cửa bước vào.
“Thưa thầy”.
“Có chuyện gì không?”
“Bên ngoài có người muốn gặp thầy”, Tần Bách Tùng khẽ nói.
“Không phải nói rồi sao? Nếu là chuyện không quan trọng thì mọi người giải quyết đi”.
“Người này thầy nên gặp thì hơn”.
“Ồ!”, Lâm Chính ngẩng đầu, nhìn bằng vẻ tò mò: “Ai thế?”
“Một người tên Hạ An”.
Tần Bách Tùng ghé lại gần, nói nhỏ: “Nói là tới từ Kỳ Dược Phòng”.
Chương 545: Nếu các người thua thì sao?
Lâm Chính không ngạc nhiên lắm khi người của Kỳ Dược Phòng tới. Bởi vì sự việc lúc xảy ra ở Kỳ Dược Phòng thì Minh Vũ cũng có mặt. Minh Vũ từng chứng kiến anh ra tay. Nếu như quan sát kỹ, dù không thể khẳng định thì chắc chắn Minh Vũ cũng sẽ có sự nghi ngờ dành cho anh.
Cộng thêm việc Tần Ngưng trở thành người thực vật, Tần Bách Tùng chạy vạy khắp nơi tìm thuốc, cũng tới cả Kỳ Dược Phòng nữa. Mặc dù không có kết quả nhưng việc Tần Ngưng đột nhiên hồi phục thì đương nhiên cũng sẽ khiến người của Kỳ Dược Phòng nghi ngờ.
Lâm Chính đặt tài liệu xuống, hít một hơi thật sâu và nói: “Bảo người đó vào đi”.
“Vâng, thưa thầy”, Tần Bách Tùng lui ra.
Một lúc sau, một người mặc trang phục đời Đường bước vào.
“Thần y Lâm xin chào”, Hạ An cúi người, khẽ mỉm cười khách sáo.
“Xin chào, mời ngồi”, Lâm Chính gật đầu.
“Được”, Hạ An ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Lâm Chính như đang suy đoán điều gì đó.
“Hạ An, ông từ ngoài bước vào chắc cũng thấy tình hình của tôi hiện tại. Chắc ông biết tôi không có nhiều thời gian. Chúng ta có gì thì nói thẳng nhé. Ông tới tìm tôi có việc gì không?”
“Được, thần y Lâm đã là người thẳng thắn như thế thì tôi cũng không vòng vo nữa. Lần này Hạ An tới đây là muốn nhờ thần y Lâm trả lại Hà Linh Hoa cho Kỳ Dược Phòng. Mong là thần y Lâm đồng ý. Bởi vì Hà Linh Hoa có liên quan tới kế hoạch trăm năm trong tương lai của Kỳ Dược Phòng chúng tôi”, Hạ An mỉm cười nói.
“Chứng cứ!”, Lâm Chính nói ra hai từ.
Hạ An sững sờ: “Ý của cậu là gì?”
“Ý của ông chẳng phải nói là tôi lấy Hà Linh Hoa của Kỳ Dược Phòng sao? Nếu như ông có chứng cứ thì đưa ra. Còn nếu không thì mời về cho”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Hạ An bừng tỉnh, mỉm cười lần nữa: “Thần y Lâm, người ngay thẳng không nói vòng vo. Mọi người đều là người thông minh cả. Chuyện này thế nào chắc ai cũng biết. Cô Tần Ngưng vốn là người thực vật, đột nhiên lại hồi phục bình thường. Nguyên nhân là gì thì chắc tôi không cần phải nói nhiều nhỉ?”
“Chẳng phải là dựa vào y thuật của tôi chữa khỏi sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
“Thần y Lâm, tôi cũng biết ít nhiều về bệnh tình của Tần Ngưng. Đó không đơn giản chỉ là việc biến thành người thực vật. Cô ấy là người chết đi sống lại đấy. Không thể phủ nhận y thuật của thần y Lâm giúp ích rất nhiều, thế nhưng có thể lôi một người đã chết ra khỏi Quỷ Môn Quan mà chỉ dựa vào vài cây châm thôi thì không thể. Chắc cậu hiểu ý của tôi”, Hạ An mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
“Vì vậy ý ông nói là y thuật của tôi không đủ để chữa bệnh cho Tần Ngưng?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Tần Ngưng.
Hạ An nín thở, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “ Thần y Lâm, tôi không có ý đó”
“Tôi lại cho là có ý đó đấy”, Lâm Chính xua tay, nói bằng vẻ vô cảm: “Nếu vì chuyện này mà nghi ngờ tôi thì tôi cho các người một cơ hội”.
“Cơ hội? Cơ hội gì?”
“Ông có thể bảo người giỏi y thuật nhất của Kỳ Dược Phòng tới thi đấu với tôi một trận. Nếu như có người có y thuật mạnh hơn tôi thì tôi sẽ bồi thường lại bằng một bông Hà Linh Hoa. Thế nào?”, Lâm Chính lên tiếng.
Hạ An nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Một lúc sau ông ta đứng dậy.
“Được, thần y Lâm. Nếu như đây là cách thức cậu quyết định thì tôi tôn trọng cậu”, Hạ An mỉm cười, lấy ra một bức thư, đặt lên bàn.
Lâm Chính nhìn vài dòng chữ được vết trên bức thư.
Thư khiêu chiến sao! Xem ra…Kỳ Dược Phòng đã có sự chuẩn bị trước khi tới đây rồi.
“Phòng chủ của chúng tôi sớm đã được nghe về y thuật kinh thiên động địa của thần y Lâm. Vừa hay phòng chủ cũng là người thích y đạo nên đặc biệt muốn cọ xát với thần y Lâm. Hi vọng thần y Lâm có thể cho phòng chủ cơ hội này”, Hạ An mỉm cười.
Lâm Chính nhận lấy chiến thư và thản nhiên nói: “Rắc rối đã tìm tới tận nơi thì tôi cũng không né tránh làm gì. Tôi nhận thư nhé”.
“Tôi nói thần y Lâm là người hào sảng mà”, Hạ An mừng lắm, vỗ tay liên tục.
“Nếu tôi mà từ chối thì Kỳ Dược Phòng chắc chắn sẽ gây sự với tập đoàn Dương Hoa và Huyền Y Phái của tôi. Đây không phải là điều tôi muốn. Vì vậy có thể giải quyết thì giải quyết thôi. Tôi chấp nhận lời thách đấu. Nếu tôi thua, tôi sẽ đền trả Hà Linh Hoa cho Kỳ Dược Phòng”.
“Vậy thì tốt quá”, Hạ An gật đầu.
“Nhưng nếu các người thua thì sao nhỉ?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Hạ An lập tức đơ mặt: “Chúng…chúng tôi sao?”
“Sao thế? Lẽ nào không cá cược gì à? Nếu vậy thì cầm thư về đi chứ. Có nghĩa lý gì đâu. Tôi không có hứng”, Lâm Chính vứt thư xuống bàn.
“Thần y Lâm dự định thế nào?”, Hạ An không nhận bức thư, chỉ nghiêm túc hỏi.
Lâm Chính liếc nhìn Hạ An và nheo mắt cười: “Nếu mà tôi thắng ý, thì vị trí phòng chủ Kỳ Dược Phòng là của tôi nhé?”
Hạ An nghe thấy vậy thì trố mắt…
“Nếu ông ok thì về được rồi. Còn không thì cầm luôn thư về cùng nhé”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Khi ánh đèn mở lên, khung cảnh của nhà hàng ngoài trời đập vào mắt bốn người họ.
Bố cục của nhà hàng tầng trên cùng đã thay đổi hoàn toàn.
Cả nhà hàng toàn là hoa tươi.
Khắp nơi đều là hoa tươi, rực rỡ sắc màu. Chúng trải thành một con đường dài, nối dài đến đàn dương cầm ở chính giữa. Người đàn ông trước đàn dương cầm đang chơi nhạc say sưa đến mức quên mình.
Gió nhẹ thổi qua, hoa tươi lay động, cánh hoa nhẹ bay giống như bông tuyết, tạo nên hình ảnh rực rỡ bắt mắt.
Tô Nhu ngơ ngác nhìn người đàn ông ở bên đó, đôi mắt mê say.
Đây là hình ảnh duy mỹ đến mức nào.
Đây là hình ảnh rung động lòng người đến mức nào?
Bốn người chìm đắm trong khung cảnh đẹp như ảo mộng này.
Cảnh buổi tối hôm nay đã khắc sâu vào lòng bốn người.
Đời này khó quên!
“Đẹp thật!”, Lâm Ngữ Yên khẽ lẩm bẩm.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đều không nói nên lời.
Người đàn ông say mê đắm chìm, mười ngón tay nhanh chóng chuyển động trên phím đàn trắng đen.
Mỗi một nốt nhạc, mỗi một làn điệu đều hoàn hảo tự nhiên, rung động lòng người là vậy.
Lúc này, dường như sao trên trời cũng vì tiếng đàn của anh mà mờ nhạt đi, ánh trăng cũng vì vậy mà nấp sau mây đen.
Gió càng thổi càng lớn, cánh hoa rơi đầy trời giống như bươm bướm bay về phương xa.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng đàn dần dần lắng lại.
Ngón tay lướt thật nhanh trên phím đàn của người đàn ông cũng dần dần dừng lại.
Hai mắt anh ảm đạm nhìn đàn dương cầm trước mặt, trong đôi mắt sâu sắc tràn ngập bi thương.
Không biết vì sao khi Tô Nhu nhìn thấy ánh mắt ấy, trong lòng không khỏi đau đớn xót xa, còn có… một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Cảm giác quen thuộc?
Trong đầu Tô Nhu dâng lên nỗi nghi hoặc.
Vì sao lại có cảm giác đó?
Rõ ràng mình chẳng gặp được người này bao nhiêu lần, vì sao… lại có cảm giác quen thuộc?
Tô Nhu không hiểu.
Lúc này, người đàn ông đó đã đứng lên.
Anh quay người lại, hai mắt lặng lẽ nhìn bốn người.
Gương mặt tuấn tú như thiên thần vẫn duy trì một trăm phần trăm sức sát thương. Ngay cả Lâm Ngữ Yên không phải lần đầu đối diện với gương mặt này, tim vẫn không khỏi đập rộn lên.
Tô Nhu thì vẫn vậy, hơn nữa… cô phát hiện cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, không khỏi nghiêng đầu đi, chỉ liếc qua khóe mắt.
“Hoan nghênh”, người đàn ông cũng là Lâm Chính lên tiếng.
“Chủ… Chủ tịch Lâm? Đây là cách hoan nghênh của anh sao?”, Lâm Ngữ Yên há hốc miệng, lắp bắp hỏi.
“Cô cũng đến rồi à? Nếu đến rồi thì ngồi xuống uống ly rượu đi”.
Lâm Chính đi xuống bậc thang, đến cạnh một chiếc bàn ăn.
Bên bàn đứng sẵn hai người bồi bàn, bọn họ ăn mặc lịch sự, đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng đã được đào tạo chuyên nghiệp. Lâm Chính vừa ngồi xuống, bọn họ lập tức rót một ly rượu cho anh, trong mắt hai người cũng tràn ngập vẻ sùng bái.
“Ngồi đi”, Lâm Chính nói.
Bấy giờ mấy người mới phản ứng lại.
“Mau, mau ngồi xuống đi”.
Trương Tinh Vũ kích động nói với Tô Nhu, trong lúc nói chuyện còn không quên lấy điện thoại, mở chế độ quay phim, quay vòng quanh nhà hàng này, sau đó gửi lên trang cá nhân.
Trong nháy mắt, tất cả bạn bè của bà ta đều bắt đầu hỏi han tình hình.
Đương nhiên chuyện này đã thỏa mãn lòng hư vinh của Trương Tinh Vũ.
“Tinh Vũ, chúng ta qua đó đi”, Tô Quảng cũng vô cùng vui vẻ.
“Lát nữa ông đừng nói bậy bạ rõ chưa? Thức ăn cũng bớt ăn đi, sau đó tìm cơ hội thích hợp, chúng ta sẽ rời đi”, Trương Tinh Vũ kéo Tô Quảng lại, nghiêm túc nói.
“Vì sao?”, Tô Quảng không hiểu ra sao.
“Cái này mà ông còn không hiểu à? Chủ tịch Lâm chuẩn bị một nơi hoành tráng như vậy, ông còn không rõ nguyên nhân sao? Hôm nay cậu ta… chắc hẳn là muốn cầu hôn Tiểu Nhu!”, Trương Tinh Vũ phấn khởi nói.
“Cầu hôn?”, Tô Quảng ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy ở đây vừa có đàn dương cầm, vừa có cả hoa, đầu óc cũng sực tỉnh, hơi thở trở nên gấp gáp.
Khung cảnh này không phải cầu hôn thì là gì?
“Tôi… Tôi sắp làm bố vợ của Chủ tịch Lâm rồi sao?”, Tô Quảng líu cả lưỡi.
“Thế nên chúng ta không thể làm kỳ đà được, tìm cơ hội kéo theo con bé kia đi, biết chưa?”, Trương Tinh Vũ nhỏ giọng nói.
“Được, được!”, Tô Quảng liên tục gật đầu.
Bốn người ngồi xuống, bồi bàn bắt đầu đưa món ăn lên.
Món ăn tinh xảo kết hợp với hiện trường lãng mạn, không thể không nói giờ phút này, trái tim của cô gái nào cũng sẽ tan chảy, dù là Tô Nhu cũng có chút không chống đỡ nổi.
Nhưng… có vẻ Lâm Chính không đặt trọng tâm lên người Tô Nhu, mà là chuyên chú vào món ngon trước mặt.
“Ăn đi”, anh nói, sau đó tao nhã cắt món ăn trước mặt.
Lâm Ngữ Yên luôn dõi theo anh.
“Chủ tịch Lâm, vốn dĩ bữa ăn này là tôi định mời anh, nhưng… tôi không ngờ anh lại…”, vẻ mặt Tô Nhu hơi phức tạp.
“Cô có thích khung cảnh này không?”, Lâm Chính nhìn Tô Nhu, lên tiếng hỏi.
Đôi mắt ấy dường như muốn nhìn thấu trái tim Tô Nhu.
Tô Nhu hồi hộp, tim đập loạn nhịp, vội vàng dời mắt đi.
Lâm Ngữ Yên cũng sửng sốt.
Hóa ra lời đồn là thật?
Chủ tịch Lâm… thật sự để ý Tô Nhu?
“Th… Thích, nhưng…”, Tô Nhu không muốn dối lòng, do dự một lúc rồi gật đầu, nhưng vẫn muốn giải thích gì đó thì lại bị Lâm Chính ngắt lời.
“Cô thích là được, tất cả đều là chuẩn bị cho cô, bản nhạc vừa rồi cũng là tặng cho cô”, Lâm Chính nói.
“Đó là bản nhạc gì?”.
“Là tôi tự sáng tác, tên là “Người trầm luân’”.
“Người trầm luân…”, Tô Nhu lẩm bẩm, lại nhìn sang Lâm Chính, lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, tôi…”.
Cô muốn nói gì đó, nhưng rõ ràng vô cùng do dự, cắn môi, muốn nói lại thôi.
“Muốn nói gì thì nói đi, tôi sẽ không trách cô đâu”, Lâm Chính nói.
“Tôi… Tôi chỉ muốn hỏi một câu, tôi… thật sự đáng để anh làm thế sao?”, Tô Nhu khẽ giọng hỏi.
Cô không phải kẻ ngốc, từ dự án Tập đoàn Dương Hoa đột nhiên tặng cho, cho đến mọi việc mà Chủ tịch Lâm làm hôm nay, cô đều có thể nhìn ra được.
Rõ ràng cô và Chủ tịch Lâm chỉ có duyên gặp gỡ mấy lần, nhưng Chủ tịch Lâm lại cho cô nhiều như vậy.
Nói thật, bây giờ Tô Nhu cảm thấy rất áp lực.
Một loại áp lực vô hình.
Là một người phụ nữ, đương nhiên cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ, nhưng… áp lực vô hình này lại khiến cô không thở nổi, cũng khiến cô… áy náy.
Dù sao… cô cũng là phụ nữ đã có chồng.
Cô không muốn vượt quá giới hạn, bởi vì đó là giới hạn của cô, dù cô có không thích Lâm Chính đi nữa…
“Cô đừng cảm thấy lưỡng lự hay mê man, cũng đừng cảm thấy áy náy. Bởi vì đây là những gì cô nên có”, Lâm Chính nói.
“Tôi nên có?”, Tô Nhu kỳ quái hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”.
“Bời vì… đây là tôi nợ cô”, Lâm Chính vô cùng nghiêm túc nói.
Câu nói này khiến Tô Nhu và hai vợ chồng Trương Tinh Vũ hoàn toàn sửng sốt.
Đó là ý gì?
“Chủ tịch Lâm, vì sao anh lại nói vậy?”, Tô Nhu vội hỏi.
Nhưng Lâm Chính không nói gì thêm nữa, chỉ chăm chăm ăn thức ăn.
Có lẽ Tô Nhu sẽ không bao giờ liên tưởng những chuyện này với người chồng vô dụng của cô.
Dù sao… người chồng đó của cô chưa bao giờ chưa bao giờ cho cô bất cứ bữa tối lãng mạn nào…
Chương 542: Cảnh cáo
Ba năm trước, Lâm Chính một mình từ chi nhánh gia tộc Lâm Thị đến Giang Thành, thành hôn với Tô Nhu chưa từng gặp mặt.
Lúc đó anh không có đồng xu dính túi, chỉ có một chiếc balo, vài cuốn sách y học và… một tờ hôn ước.
Anh còn nhớ vẻ mặt như tro tàn của Tô Nhu tối ngày kết hôn.
Anh vẫn còn nhớ sự phẫn nộ của Trương Tinh Vũ và sự bất lực của Tô Quảng tối hôm đó.
Mặc dù anh không quan tâm, nhưng vào lúc đó, anh vẫn cảm thấy mình nợ gia đình này.
Nhưng từ hôm nay trở đi, anh sẽ không nghĩ như thế nữa.
Tô Nhu… vẫn là Tô Nhu ngày đó, anh không chạm vào cô.
Bây giờ, anh cũng đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng, dù là một người chồng trên danh nghĩa.
Bây giờ trở đi, cho dù thật sự phải ly hôn, Lâm Chính cũng không có gì phải tiếc nuối.
Tô Nhu hơi hoảng loạn, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải.
Trương Tinh Vũ lại nhắm chuẩn thời cơ, nói với Lâm Ngữ Yên: “Cô bé, qua đây”.
“Làm gì mới được chứ?”, Lâm Ngữ Yên tò mò nhìn Trương Tinh Vũ.
“Cháu cứ qua đây đi là được!”, Trương Tinh Vũ lập tức nói.
Lâm Ngữ Yên nhìn chằm chằm Trương Tinh Vũ, sau đó quay đầu đi: “Nếu không có chuyện gì thì cháu muốn ngồi đây ăn cơm”.
“Ầy, cháu nói chuyện kiểu gì đấy?”, Trương Tinh Vũ buồn bực.
Nhưng ngại có Chủ tịch Lâm ở đây, bà ta cũng không dám nổi giận, âm thầm hừ một tiếng, sau đó chào Lâm Chính, kéo Tô Quảng đi.
Lâm Chính cũng không giữ bọn họ.
Dù sao chút tâm tư của Trương Tinh Vũ, anh liếc mắt là có thể nhìn thấu.
“Chủ tịch Lâm, chúng ta có thể nói chuyện không?”.
Lâm Ngữ Yên thấy cũng tới lúc rồi, tự mình uống một ngụm rượu vang, mỉm cười nói.
“Huyền Sâm Vương đâu?”, Lâm Chính hỏi ngược một câu.
Lâm Ngữ Yên khẽ biến sắc, sau đó lắc đầu nói: “Bố tôi đang xin với gia tộc rồi”.
“Vậy thì đợi lấy được Huyền Sâm Vương rồi hãy nói chuyện với tôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Anh… thần y Lâm, tôi có thành ý đến đây tìm anh thương lượng! Hi vọng anh có thể cho tôi cơ hội!”, Lâm Ngữ Yên đè nén lửa giận trong lòng, nhỏ giọng nói.
“Vậy thành ý của cô là gì?”, Lâm Chính lại hỏi ngược.
Câu hỏi này khiến Lâm Ngữ Yên cứng họng.
Cô ta lại uống một ngụm rượu vang, nghiêm túc nói: “Thần y Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi không phải kẻ ngốc, chuyện này chúng tôi đã đoán được đại khái, đây chắc là kiệt tác của anh phải không? Nhà họ Lâm chúng tôi không thù không oán với anh, vì sao anh lại đẩy nhà họ Lâm chúng tôi vào chỗ chết?”.
“Phương thuốc là các người trộm, bây giờ các người lại trách tôi? Suy nghĩ của các người thật là thú vị”, Lâm Chính khẽ cười nói.
“Tôi…”, Lâm Ngữ Yên phát hiện mình hoàn toàn không có lý để nói.
Nói cách khác… từ lúc bắt đầu Lâm Chính đã nắm quyền chủ động.
“Thần y Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi dự định hóa giải mọi hiềm khích với anh, chuyện này dừng ở đây, thế nào? Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”, Lâm Ngữ Yên nói thẳng vào vấn đề.
“Chuyện này không phải cô nói là được, nhà họ Lâm rộng lớn há lại có thể chịu được mối nhục này? Nhà họ Lâm các người không tìm tôi trả thù rửa nhục, cô tin được không?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Yên, nói.
Lâm Ngữ Yên ngạc nhiên, nhíu mày: “Thần y Lâm, nếu anh không tin, anh có thể theo tôi về nhà họ Lâm một chuyến, chú tôi Lâm Hình muốn đàm phán với anh. Mặc dù ông ấy không phải gia chủ, nhưng ở mức độ nào đấy cũng có thể đại diện cho nhà họ Lâm”.
Mục đích chuyến đi lần này của Lâm Ngữ Yên thứ nhất là thăm dò ý tứ của thần y Lâm, thứ hai là có cơ hội thì dẫn Lâm Chính đến Yên Kinh.
Nhà họ Lâm rõ ràng vẫn chưa muốn từ bỏ Tập đoàn Dương Hoa.
Nhưng bây giờ Lâm Chính làm gì còn coi trọng nhà họ Lâm?
Huống hồ, nếu không vì nhà họ Lâm, sao mẹ anh lại phải chết?
Mối thù lớn như vậy, định sẵn Lâm Chính sẽ không thể nào thỏa hiệp.
“Ngon không?”, Lâm Chính nhìn sang Tô Nhu luôn im lặng không lên tiếng ở bên cạnh.
Tô Nhu ngơ ngác.
Cô không hiểu cuộc trò chuyện giữa Lâm Ngữ Yên và Lâm Chính, cô cũng không xen vào, không ngờ Lâm Chính đột nhiên lại chuyển chủ đề sang cô.
Cô hơi ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sau đó gật đầu: “Ngon… Ngon…”.
“Vậy thì ăn nhiều một chút”, Lâm Chính vẫy tay.
Bồi bàn ở bên cạnh lập tức đi tới, rót đầy rượu cho Tô Nhu.
“Cheese!”, Lâm Chính nâng ly rượu lên.
“Cheese”, Tô Nhu hơi mất tự nhiên, cũng nâng ly rượu lên.
Hai người hoàn toàn coi Lâm Ngữ Yên như không khí.
“Thần y Lâm, tôi…”, Lâm Ngữ Yên tức đến mức run lên.
Cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Lâm, đã bao giờ bị người ta xem thường như vậy?
Lâm Ngữ Yên đang định nổi giận, Lâm Chính lại lên tiếng: “Cô Lâm, nếu cô đến để ăn cơm, tôi có thể mời cô. Nhưng nếu cô ôm mục đích khác đến đây thì mời cô về cho. Cuộc chiến tranh này là nhà họ Lâm nổ phát súng đầu tiên, bây giờ nhà họ Lâm nói không đánh là không đánh, cô cảm thấy có khả năng đó không?”.
“Nói vậy là thần y Lâm dự định đối kháng với nhà họ Lâm chúng tôi đến cùng?”, Lâm Ngữ Yên lạnh lùng hỏi.
Lâm Chính không lên tiếng.
Lâm Ngữ Yên đập bàn, tức giận nhìn Lâm Chính, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, anh đừng nghĩ anh thật sự đã thắng! Bây giờ anh đang đối mặt không phải thực lực chân chính của nhà họ Lâm chúng tôi. Tôi khuyên anh một câu, cho đến bây giờ, nòng cốt của gia tộc vẫn chưa ra tay, chuyện này vẫn chỉ đang được Hình Kính Ti xử lý. Nếu Hình Kính Ti không thể giải quyết, nòng cốt của nhà họ Lâm sẽ vào cuộc. Đến lúc đó sợ là anh không có cơ hội để hối hận! Anh vốn dĩ không biết nòng cốt của nhà họ Lâm đáng sợ đến mức nào!”.
Cô ta vừa dứt lời, trong mắt Tô Nhu lộ ra vẻ lo lắng, nhưng cô sẽ không xen vào chuyện này. Dù gì theo cô thấy, mình chỉ là một người ngoài.
Lâm Chính vẫn im lặng, chăm chăm ăn thức ăn.
Lâm Ngữ Yên tức đến mức run lên.
Nói thật, hôm nay nghe được tiếng đàn không thể quên của Lâm Chính, Lâm Ngữ Yên đã có chút thiện cảm với thần y Lâm.
Nếu có thể, cô ta thật sự không muốn nhìn thấy thần y Lâm đứng ở phía đối lập mình.
Nhưng sự quật cường của thần y Lâm vượt ngoài dự liệu của cô ta…
“Cô Lâm, nếu ăn no rồi thì mời cô rời khỏi đây đi. Bữa tối này nghiêm ngặt mà nói là tôi mời cô Tô Nhu, mong cô đừng quấy nhiễu bầu không khí ở đây”, Lâm Chính ung dung đặt ly rượu xuống, nói.
“Anh… Được! Được! Thần y Lâm, nếu anh đã không nghe lời tôi nói, đến lúc đó chịu thiệt thòi thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh! Anh đợi đấy mà hối hận đi!”, Lâm Ngữ Yên căm giận cầm lấy túi xách, xoay người đi thẳng.
“Cô Lâm…”.
Tô Nhu gọi một tiếng, nhưng Lâm Ngữ Yên không thèm quay đầu lại.
Lâm Chính không quan tâm đến Lâm Ngữ Yên, xem đồng hồ, cảm thấy cũng đã đến giờ, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Đúng lúc này, bồi bàn đột nhiên cầm bộ đàm lên nói mấy câu, sau đó gật đầu, đi về phía Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, có chuyện rồi, anh xuống dưới xem sao đi”, bồi bàn nhỏ giọng nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính hỏi.
“Là bà Trương và ông Tô, hình như hai người họ đang ẩu đả với người khác ở bên dưới”, bồi bàn nói.
“Ồ?”, Lâm Chính nhíu mày.
Tô Nhu hết sức kinh ngạc: “Anh nói gì?”.
Chương 543: Phủi bỏ quan hệ
Tô Nhu đứng bật dậy, đi về phía thang máy, Lâm Chính cũng đi theo sau.
Đợi đến tầng một mới nhìn thấy ở đại sảnh có một đám người đang vây quanh, không biết là đang làm gì, vả lại có thể nghe thấy tiếng khóc vang lên.
Tô Nhu vội vàng đi tới.
Quản lý đại sảnh và các nhân viên phục vụ của khách sạn đều ở đây. Trừ bọn họ ra, còn có vài người nam nữ mặc Âu phục, hoặc ăn mặc hợp dáng người.
Thấy Lâm Chính đi tới, quản lý đại sảnh vội vàng cúi chào: “Chủ tịch Lâm!”.
“Người đó là Chủ tịch Lâm sao?”.
Mấy người nam nữ đó nhìn thấy Lâm Chính, không ai không lộ ra vẻ kiêng dè, sau đó vội vàng lui ra sau, không dám đứng tới trước.
Rõ ràng bọn họ biết người này là nhân vật quyền thế đến mức nào.
Lúc này, ở giữa đám đông có một người phụ nữ đang khóc lóc.
Người phụ nữ ngồi ở dưới đất, giàn giụa nước mắt, lớp trang điểm trên mặt đã nhòe đi, má phải có một dấu tay đỏ chót, trông vô cùng thê thảm.
Trương Tinh Vũ đứng bên cạnh, bộ dạng đùng đùng tức giận, Tô Quảng đứng bên cạnh bà ta không ngừng khuyên nhủ gì đó.
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Mẹ làm gì rồi?”, Tô Nhu vội vàng tiến tới.
“Làm gì? Cái thứ không ra gì này lại dám chạy tới đây ngang ngược, không biết nơi đây đã được chồng con bao rồi hay sao? Đây là nơi mà cô ta có thể vào được sao?”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Ngang ngược?”, Tô Nhu không hiểu ra sao.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn quản lý đại sảnh.
Quản lý đại sảnh vội vàng giải thích: “Chủ tịch Lâm, là thế này, mấy vị này là khách quen của khách sạn chúng tôi, bọn họ không biết hôm nay anh đã bao cả khách sạn, cố chấp muốn vào đây ăn. Vừa khéo bà Trương đi ngang qua, nghe được chuyện này, thế là muốn đuổi bọn họ đi. Hai bên xảy ra tranh chấp, cào cấu nhau, cuối cùng đánh nhau”.
Mặc dù quản lý nói như vậy, nhưng nhìn Trương Tinh Vũ không có chút thương tích nào, rõ ràng không phải hai bên đánh nhau, mà là Trương Tinh Vũ tát người phụ nữ kia.
Còn vì sao người phụ nữ kia không đánh trả, e rằng chỉ có một nguyên nhân…
Trương Tinh Vũ nhắc tới tên tuổi anh.
Có quản lý đại sảnh ở đây, lời nói của Trương Tinh Vũ chắc chắn sẽ được chứng thực.
Những người này biết Trương Tinh Vũ có quan hệ với Chủ tịch Lâm, nào dám đắc tội? Đương nhiên là khúm núm sợ sệt, không dám chọc giận.
“Tôi nói cho cô biết, hôm nay là ngày tốt con gái tôi và Chủ tịch Lâm đính hôn, các người là cái thá gì? Dám ở đây gây sự? Mau cút hết cho tôi, nếu không, tôi sẽ cho các người biết tay!”, Trương Tinh Vũ phẫn nộ mắng chửi, ngoài nói miệng còn không quên đạp cho người phụ nữ kia một đạp.
Người phụ nữ kia càng khóc dữ dội hơn.
Xung quanh có lẽ là người thân bạn bè của người đó.
Nhưng bọn họ lại không dám ngăn cản, chỉ có thể đứng bên vừa tức giận, vừa sợ hãi.
Chỉ có một người đàn ông trung niên tóc mai bạc trắng do dự một lúc, sau đó đi đến nói với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, chuyện ngày hôm nay là lỗi của chúng tôi, tôi thay mặt gia đình xin lỗi cậu! Mong cậu khoan dung độ lượng tha thứ cho chúng tôi…”.
Nói xong, ông ta cúi người thật sâu trước Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày.
Tô Nhu hoàn toàn ngây ngốc.
Cô vội vàng chạy tới, ngăn cản Trương Tinh Vũ đang nổi nóng: “Mẹ, đủ rồi! Đừng quậy nữa!”.
“Tiểu Nhu, sao các con lại xuống đây?”, hình như lúc này Trương Tinh Vũ mới chú ý đến Lâm Chính và Tô Nhu.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Người ta làm sai cái gì? Sao mẹ có thể quá đáng như vậy?”, Tô Nhu tức giận nói.
“Sợ cái gì? Có chồng tương lai của con ở đây, dù mẹ có động vào bọn họ thì đã sao? Bọn họ còn dám đọ sức với Chủ tịch Lâm hay sao?”, Trương Tinh Vũ hống hách nói.
“Mẹ…”, Tô Nhu tức tối.
Lâm Chính không nói lời nào, chỉ đỡ người kia dậy, thản nhiên nói: “Tôi đã hiểu đại khái chuyện gì xảy ra rồi. Chuyện này không phải lỗi của các ông, các ông không cần phải xin lỗi”.
Người đó sững sờ, vội nói: “Cảm ơn cậu đã hiểu cho, cảm ơn Chủ tịch Lâm”.
Lâm Chính liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới đất khóc lóc, lại nhìn sang Trương Tinh Vũ, sau đó gọi: “Quản lý Lý!”.
“Có”, quản lý đại sảnh tiến lên.
“Báo cảnh sát đi”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giật mình.
“Báo cảnh sát cũng tốt!”, Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, nói với Lâm Chính: “Con rể à, loại người này nên giao cho cảnh sát xử lý, thật là coi trời bằng vung!”.
Mấy người kia nghe vậy, sắc mặt thay đổi.
“Chủ tịch Lâm…”, người đàn ông trung niên trước kia vội vàng tiến lên.
Nhưng Lâm Chính nhấc tay, ra hiệu ông ta không cần sốt ruột, sau đó lại nói: “Chuyện này tôi sẽ không can thiệp, mọi hành động của bà ta ở nơi này không liên quan đến tôi. Mặc dù tôi đã bao hết khách sạn này, nhưng tôi không cấm bất kỳ ai vào trong. Do đó, chuyện giữa bà Trương và người phụ nữ này thuộc về hành vi ẩu đả cá nhân. Báo cảnh sát đi, bên cảnh sát xử lý chuyện này thế nào thì xử lý thế đó, tôi tuyệt đối sẽ không can dự, cũng tuyệt đối không vì chuyện này mà nhằm vào bất cứ ai, xin hãy yên tâm”.
Lời này vừa nói ra, người trong đại sảnh đều sững sờ.
Chủ tịch Lâm đang làm gì vậy?
Đây là định phủi bỏ quan hệ với Trương Tinh Vũ sao?
Tô Quảng trợn tròn mắt.
Trương Tinh Vũ trừng lớn mắt, không tin nổi nhìn Lâm Chính, ngạc nhiên nói: “Con rể, con… con nói lời này là có ý gì?”.
“Không có ý gì cả, chỉ muốn nói mỗi người đều nên chịu trách nhiệm cho sự nông nổi của mình! Ai cũng không được ngoại lệ!”, Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhu: “Cô thấy sao?”.
“Tôi… Tôi không có ý kiến”, Tô Nhu do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Được! Quản lý Lý, vậy làm phiền anh rồi!”, Lâm Chính gật đầu, sau đó quay người rời khỏi khách sạn.
“Ê, con rể, con đi đâu? Con rể?”, Trương Tinh Vũ vội đuổi theo, nhưng vô dụng.
“Chủ tịch Lâm có ý gì?”.
Những người đó đều mù mịt.
“Còn không hiểu sao? Chủ tịch Lâm rõ ràng không muốn can thiệp vào những chuyện thế này, cậu ta thẳng thừng phủi bỏ quan hệ”, người bên cạnh nhắc nhở một câu.
Trương Tinh Vũ nghe vậy, suýt chút nữa ngã ngửa xuống đất.
“Sao lại như vậy?”, Tô Quảng cũng bối rối không biết làm sao.
“Mẹ, mẹ thật sự nghĩ rằng có Chủ tịch Lâm chống lưng thì mẹ có thể ý thế ức hiếp người khác sao? Chủ tịch Lâm có được thành tựu ngày hôm nay, chắc chắn không phải người thích ỷ thế ức hiếp người, mẹ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình!”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.
“Thế… Thế… Thế là thế nào? Cho nên thằng nhóc đó mặc kệ mẹ rồi sao? Cậu ta… Cậu ta không ra mặt thay mẹ sao?”, Trương Tinh Vũ trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Tô Nhu.
Tô Nhu thở dài, đi đến dìu người phụ nữ khóc lóc ở dưới đất dậy, sau đó cúi người, vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi cô, là mẹ cháu không hiểu chuyện đã xúc phạm đến cô, mong cô tha lỗi cho chúng cháu. Chúng cháu sẽ thông báo với phía cảnh sát, tiến hành đàm phán, cháu cũng sẽ chịu mọi chi phí điều trị cho cô”.
Nghe vậy, Trương Tinh Vũ kinh hãi run rẩy cả người, không tin nổi nhìn Tô Nhu.
“Con gái, con…”.
“Mẹ, đến xin lỗi người ta đi”, Tô Nhu nghiêng đầu, nhỏ giọng nói.
Trương Tinh Vũ nghe vậy, tức đến nổ phổi.
“Được lắm, được lắm, các người phản hết rồi! Phản hết rồi! Ngay cả người mẹ này mà cũng không cần nữa đúng không?”, Trương Tinh Vũ tức tối.
“Mẹ, mau qua đây đi!”, Tô Nhu sốt ruột.
“Mẹ không xin lỗi đâu!”, Trương Tinh Vũ tức giận mắng.
Nhưng bà ta quật cường cũng vô dụng, bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe, vài đồng chí mặc đồng phục đi vào…
Chương 544: Người của Kỳ Dược Phòng
Sự việc này chưa tới mức đánh nhau, chỉ được coi là tranh chấp. Tới đồn giải trình, hai bên bắt tay hòa giải là xong.
Lâm Chính không chịu can dự vào nhưng đối phương cũng không thể trách móc gì nhiều. Trương Tinh Vũ từ đầu đến cuối thì không chịu nhận sai.
Tô Nhu sau khi bồi thường bèn đưa Trương Tinh Vũ rời khỏi đồn. Họ bắt tắc xi rời đi. Trên đường về, mặt Trương Tinh Vũ xanh lét.
“Mẹ, sự việc đã qua rồi. Mẹ đừng buồn nữa”, Tô Nhu nhìn mẹ mình, khẽ an ủi.
“Đừng buồn sao? Mẹ nói con nghe, mẹ rất buồn, rất rất buồn”, Trương Tinh Vũ lạnh mặt, quay qua trừng mắt với Tô Nhu: “Dựa vào cái gì chứ? Mẹ ra tay với người đó là vì ai? Còn không phải vì hai đứa sao? Chẳng phải là sợ người đó đánh phải hai đứa à? Hôm nay là ngày quan trọng. Mẹ cũng chỉ muốn mọi thứ thuận lợi thôi. Thế nhưng cái thằng chồng vô dụng của con lại không nói tiếng nào cứ thể bỏ đi. Đến cả một người mẹ tương lai như mẹ mà cũng mặc kệ. Nếu là con thì con có tức không?”
Trương Tinh Vũ càng nói càng kích động. Khuôn mặt đang tái mét của bà ta chuyển sang đỏ au. Tô Nhu nhìn với vẻ chua chát: Mẹ, chồng của con là Lâm Chính”
“Con đừng nhắc tới thằng bỏ đi đó nữa. Con lập tức ly hôn với nói đi”.
“Thế nhưng…chủ tịch Lâm có cầu hôn với con đâu”, Tô Nhu lại nói.
“Cái gì?”, Trương Tinh Vũ sững sờ.
“Chuyện…chuyện gì vậy? Chủ tịch Lâm làm tới mức đó rồi mà không hề đề cập tới việc kết hôn với con sao? Không thể nào”, Tô Quảng vội vàng nói.
“Chủ tịch Lâm chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm với con thôi. Chỉ vậy mà thôi”, Tô Nhu nói.
“Ăn một bữa cơm mà phải làm tới mức đó à?”, Trương Tinh Vũ lầm bầm.
“Mẹ, con cảm thấy mọi người nghĩ nhiều quá rồi đấy. Chủ tịch Lâm có lẽ không hề có ý như thế…”, Tô Nhu thở dài.
“Không thể nào? Con nghĩ mà xem, cậu ta vừa đánh đàn vừa có cả hoa. Đấy không phải là cầu hôn thì là gì? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà phải tốn kém như vậy sao?”
“Nhưng…đúng là anh ấy không đề cập tới chuyện gì cả”.
“Sao lại thế? Lẽ nào…tại vì họa mẹ gây ra?”, Trương Tinh Vũ tái mặt, lầm bầm.
“Thôi chuyện này để sau nói đi. Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đừng kích động như thế nữa. Hôm nay may mà chưa làm lớn chuyện, nếu không thì có lẽ đã không thể giải quyết”, Tô Nhu nói nhỏ.
Thực ra cô cũng cảm thấy hết sức mơ hồ. Cô cũng không biết rốt cuộc chủ tịch Lâm có ý gì với mình. Hơn nữa không biết sao mà cô cảm thấy chủ tịch Lâm mang lại cảm giác rất thân quen.
Cảm giác đó tới từ đâu vậy? Tô Nhu không biết nữa. Có lẽ cả đời này cô sẽ không thể quên được bài nhạc lãng mạn đó.
Thôi thì tùy duyên. Tô Nhu nhắm mắt lại
Giờ cô chỉ muốn yên ổn sống qua hai năm, sau đó sẽ cắt đứt quan hệ với người chồng của mình. Cả nhà ba người không nói gì, chỉ chìm vào im lặng.
....
Rời khỏi khách sạn Minh Châu, Lâm Chính bèn quay về học viện Huyền Y Phái. Hiện tại còn rất nhiều việc cần phải xử lý. Anh cũng không có tâm trạng quan tâm tới chuyện của Tô Nhu nữa.
Trên thực tế, nguyên nhân ăn bữa cơm này với Tô Nhu là vì anh muốn làm trọn nghĩa vụ của một người chồng. Dù anh và cô không có danh nghĩa gì.
Sự xuất hiện của Lâm Ngữ Yên cũng khiến anh bất ngờ. Dù sao thì anh cũng đã nói rõ quan điểm của mình cho Lâm Ngữ Yên rồi. Nhà họ Lâm quyết định ra sao không liên quan gì tới anh.
Dù nhà họ Lâm có dự định gì thì Lâm Chính cũng sẽ chấp nhận hết. Anh đã chuẩn bị tới tình huống xấu nhất rồi. Những ngày tiếp theo là phải gia tăng thế lực cho Huyền Y Phái.
Lâm Chính cũng không vòng vo, tuyên bố thẳng rằng Huyền Y Phái sẽ được tập đoàn Dương Hoa đầu tư vốn xây dựng một học viên học thuật hàng đầu về Đông y do những giáo sư hàng đầu giảng dạy. Mục đích là để truyền bá Đông y, tạo phúc cho người dân. Tập đoàn Dương Hoa sẽ hợp tác với Huyền Y Phái, cùng tạo ra những loại thuốc mới.
Trong giai đoạn trị bệnh này cho người dân, anh cũng để Tần Ngưng đi khắp nơi triển khai hoạt động thiện nguyện yêu thương, từng bước quảng bá danh tiếng của Huyền Y Phái.
Sau đợt sóng gió về loại thuốc mới, danh tiếng của doanh nghiệp Lâm Thị bị rớt thê thảm. Còn Dương Hoa và Huyền Y Phái thì lên như diều gặp gió. Tới lúc này thì dù là kẻ mù cũng có thể nhận ra, doanh nghiệp Lâm Thị chỉ là bàn đạp cho Huyền Y Phái mà thôi.
Thế nhưng chỉ vậy thôi thì chưa đủ.
Cộc cộc cộc…
Tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Chính đang xem tài liệu khẽ ngẩng đầu và lên tiếng: “Vào đi”.
Tần Bách Tùng lập tức đẩy cửa bước vào.
“Thưa thầy”.
“Có chuyện gì không?”
“Bên ngoài có người muốn gặp thầy”, Tần Bách Tùng khẽ nói.
“Không phải nói rồi sao? Nếu là chuyện không quan trọng thì mọi người giải quyết đi”.
“Người này thầy nên gặp thì hơn”.
“Ồ!”, Lâm Chính ngẩng đầu, nhìn bằng vẻ tò mò: “Ai thế?”
“Một người tên Hạ An”.
Tần Bách Tùng ghé lại gần, nói nhỏ: “Nói là tới từ Kỳ Dược Phòng”.
Chương 545: Nếu các người thua thì sao?
Lâm Chính không ngạc nhiên lắm khi người của Kỳ Dược Phòng tới. Bởi vì sự việc lúc xảy ra ở Kỳ Dược Phòng thì Minh Vũ cũng có mặt. Minh Vũ từng chứng kiến anh ra tay. Nếu như quan sát kỹ, dù không thể khẳng định thì chắc chắn Minh Vũ cũng sẽ có sự nghi ngờ dành cho anh.
Cộng thêm việc Tần Ngưng trở thành người thực vật, Tần Bách Tùng chạy vạy khắp nơi tìm thuốc, cũng tới cả Kỳ Dược Phòng nữa. Mặc dù không có kết quả nhưng việc Tần Ngưng đột nhiên hồi phục thì đương nhiên cũng sẽ khiến người của Kỳ Dược Phòng nghi ngờ.
Lâm Chính đặt tài liệu xuống, hít một hơi thật sâu và nói: “Bảo người đó vào đi”.
“Vâng, thưa thầy”, Tần Bách Tùng lui ra.
Một lúc sau, một người mặc trang phục đời Đường bước vào.
“Thần y Lâm xin chào”, Hạ An cúi người, khẽ mỉm cười khách sáo.
“Xin chào, mời ngồi”, Lâm Chính gật đầu.
“Được”, Hạ An ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Lâm Chính như đang suy đoán điều gì đó.
“Hạ An, ông từ ngoài bước vào chắc cũng thấy tình hình của tôi hiện tại. Chắc ông biết tôi không có nhiều thời gian. Chúng ta có gì thì nói thẳng nhé. Ông tới tìm tôi có việc gì không?”
“Được, thần y Lâm đã là người thẳng thắn như thế thì tôi cũng không vòng vo nữa. Lần này Hạ An tới đây là muốn nhờ thần y Lâm trả lại Hà Linh Hoa cho Kỳ Dược Phòng. Mong là thần y Lâm đồng ý. Bởi vì Hà Linh Hoa có liên quan tới kế hoạch trăm năm trong tương lai của Kỳ Dược Phòng chúng tôi”, Hạ An mỉm cười nói.
“Chứng cứ!”, Lâm Chính nói ra hai từ.
Hạ An sững sờ: “Ý của cậu là gì?”
“Ý của ông chẳng phải nói là tôi lấy Hà Linh Hoa của Kỳ Dược Phòng sao? Nếu như ông có chứng cứ thì đưa ra. Còn nếu không thì mời về cho”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Hạ An bừng tỉnh, mỉm cười lần nữa: “Thần y Lâm, người ngay thẳng không nói vòng vo. Mọi người đều là người thông minh cả. Chuyện này thế nào chắc ai cũng biết. Cô Tần Ngưng vốn là người thực vật, đột nhiên lại hồi phục bình thường. Nguyên nhân là gì thì chắc tôi không cần phải nói nhiều nhỉ?”
“Chẳng phải là dựa vào y thuật của tôi chữa khỏi sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
“Thần y Lâm, tôi cũng biết ít nhiều về bệnh tình của Tần Ngưng. Đó không đơn giản chỉ là việc biến thành người thực vật. Cô ấy là người chết đi sống lại đấy. Không thể phủ nhận y thuật của thần y Lâm giúp ích rất nhiều, thế nhưng có thể lôi một người đã chết ra khỏi Quỷ Môn Quan mà chỉ dựa vào vài cây châm thôi thì không thể. Chắc cậu hiểu ý của tôi”, Hạ An mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
“Vì vậy ý ông nói là y thuật của tôi không đủ để chữa bệnh cho Tần Ngưng?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Tần Ngưng.
Hạ An nín thở, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “ Thần y Lâm, tôi không có ý đó”
“Tôi lại cho là có ý đó đấy”, Lâm Chính xua tay, nói bằng vẻ vô cảm: “Nếu vì chuyện này mà nghi ngờ tôi thì tôi cho các người một cơ hội”.
“Cơ hội? Cơ hội gì?”
“Ông có thể bảo người giỏi y thuật nhất của Kỳ Dược Phòng tới thi đấu với tôi một trận. Nếu như có người có y thuật mạnh hơn tôi thì tôi sẽ bồi thường lại bằng một bông Hà Linh Hoa. Thế nào?”, Lâm Chính lên tiếng.
Hạ An nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Một lúc sau ông ta đứng dậy.
“Được, thần y Lâm. Nếu như đây là cách thức cậu quyết định thì tôi tôn trọng cậu”, Hạ An mỉm cười, lấy ra một bức thư, đặt lên bàn.
Lâm Chính nhìn vài dòng chữ được vết trên bức thư.
Thư khiêu chiến sao! Xem ra…Kỳ Dược Phòng đã có sự chuẩn bị trước khi tới đây rồi.
“Phòng chủ của chúng tôi sớm đã được nghe về y thuật kinh thiên động địa của thần y Lâm. Vừa hay phòng chủ cũng là người thích y đạo nên đặc biệt muốn cọ xát với thần y Lâm. Hi vọng thần y Lâm có thể cho phòng chủ cơ hội này”, Hạ An mỉm cười.
Lâm Chính nhận lấy chiến thư và thản nhiên nói: “Rắc rối đã tìm tới tận nơi thì tôi cũng không né tránh làm gì. Tôi nhận thư nhé”.
“Tôi nói thần y Lâm là người hào sảng mà”, Hạ An mừng lắm, vỗ tay liên tục.
“Nếu tôi mà từ chối thì Kỳ Dược Phòng chắc chắn sẽ gây sự với tập đoàn Dương Hoa và Huyền Y Phái của tôi. Đây không phải là điều tôi muốn. Vì vậy có thể giải quyết thì giải quyết thôi. Tôi chấp nhận lời thách đấu. Nếu tôi thua, tôi sẽ đền trả Hà Linh Hoa cho Kỳ Dược Phòng”.
“Vậy thì tốt quá”, Hạ An gật đầu.
“Nhưng nếu các người thua thì sao nhỉ?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Hạ An lập tức đơ mặt: “Chúng…chúng tôi sao?”
“Sao thế? Lẽ nào không cá cược gì à? Nếu vậy thì cầm thư về đi chứ. Có nghĩa lý gì đâu. Tôi không có hứng”, Lâm Chính vứt thư xuống bàn.
“Thần y Lâm dự định thế nào?”, Hạ An không nhận bức thư, chỉ nghiêm túc hỏi.
Lâm Chính liếc nhìn Hạ An và nheo mắt cười: “Nếu mà tôi thắng ý, thì vị trí phòng chủ Kỳ Dược Phòng là của tôi nhé?”
Hạ An nghe thấy vậy thì trố mắt…
“Nếu ông ok thì về được rồi. Còn không thì cầm luôn thư về cùng nhé”, Lâm Chính điềm đạm nói.