-
Chương 5434-5436
Chương 5434: Tôi muốn báo án
Khi Lâm Chính bước ra khỏi quảng trường thể thao, người anh đã dính đầy máu và nồng nặc sát khí.
Toàn bộ quảng trường thể thao đã bị phong tỏa hoàn toàn kể từ khi Lý Hiểu Hồng xuất hiện.
Tất cả giới truyền thông được yêu cầu rời đi.
Bất kỳ thông tin nào đằng sau đó cũng không được truyền ra ngoài.
Lý Hiểu Hồng ngơ ngác đứng ở đó, cô ta cũng không biết từ khi nào mà mình đã đi ra khỏi quảng trường thể thao.
"Cô Lý? Cô Lý!"
Có những tiếng hét vang vọng bên tai cô ta.
Lý Hiểu Hồng lúc này mới tỉnh táo lại.
"Tôi... tôi đang ở đâu?"
"Cô Lý, chúng ta đang ở bên ngoài quảng trường thể thao Giang Thành..."
Người bên cạnh trả lời, giọng đầy lo lắng: "Cô không sao chứ? Sắc mặt cô không được tốt".
Lý Hiểu Hồng sửng sốt một lát, sau đó dần dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu ngước nhìn bóng người đang rời đi.
"Thủ đoạn của kẻ này vượt xa sự hiểu biết của chúng ta. Chuyện này xin hãy nhanh chóng thông Báo cho Đại hội và yêu cầu Đại hội nhanh chóng đưa ra quyết định..."
Cô ta biết sự việc này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Mặc dù Lâm Chính đã bỏ qua, nhưng chuyện này chỉ vài lời cũng không thể giải quyết được.
Cô ta phải tìm hiểu lại người đàn ông này và lên kế hoạch mới.
Lý Hiểu Hồng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Cô ta hiểu rằng đây không phải lúc để hoảng sợ mà là lúc để bình tĩnh suy nghĩ và hành động nhanh chóng.
"Cô Lý, vậy còn phía Lâm thần y..."
"Tôi sẽ tự mình giám sát!"
Lý Hiểu Hồng mặt không cảm xúc nói.
Mọi người đều gật đầu và không nói gì.
Một lúc sau, Lâm Chính rời khỏi quảng trường thể thao.
Lý Hiểu Hồng theo sát.
Gia Cát Xuyên quay người rời đi, không biết mình nên đi đâu.
"Cô Lý, có chuyện gì à?"
Lâm Chính vừa lên xe của Từ Thiên liền nhìn thấy Lý Hiểu Hồng đi tới, anh nhẹ nhàng hỏi.
"Anh đang đi đâu?"
Lý Hiểu Hồng suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Đồn cảnh sát".
"Anh làm gì ở đó vậy?"
"Còn có thể làm gì nữa? Báo án!"
"Báo án?"
"Bây giờ Đại hội đang đe dọa tính mạng của tôi, làm sao tôi có thể không tìm kiếm sự giúp đỡ từ cơ quan nhà nước cơ chứ? Lẽ nào cô muốn thấy cảnh tôi chết đường chết chợ?"
Lâm Chính nói bằng giọng mỉa mai.
Lý Hiểu Hồng hơi giật mình. Cô ta không ngờ Lâm Chính lại chọn cách này để giải quyết vấn đề. Cô ta vốn tưởng rằng Lâm Chính sẽ tìm kiếm những thế lực ngầm hoặc các tổ chức phi thường khác để chống lại Đại hội, nhưng không ngờ phương pháp mà Lâm Chính áp dụng lại là phương pháp nguyên thủy nhất...
"Anh... Anh thật sự muốn Báo án?" Lý Hiểu Hồng nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật", Lâm Chính khẽ mỉm cười: "Hơn nữa, tôi tin tưởng cơ quan nhà nước sẽ cung cấp cho tôi những biện pháp bảo vệ cần thiết".
Lý Hiểu Hồng trầm mặc một lát, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.
"Anh đang khiêu khích Đại hội. Đại hội sẽ giết anh!"
"Cô cho rằng đến nước này rồi, tôi còn có thể mong Đại hội tha cho mình sao?"
Lâm Chính lắc đầu mỉm cười.
Lý Hiểu Hồng ngập ngừng định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài.
"Cô Lý, nếu không còn việc gì thì cô xuống xe đi. Tôi còn rất nhiều việc phải làm".
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Đi thôi, tôi đi cùng anh".
"Cô đang đại diện cho Đại hội hay đang đại diện cho chính mình?"
"Đại hội."
Lý Hiểu Hồng im lặng một lát rồi nói.
"Rất tốt".
Lâm Chính không nói gì nữa.
Anh giờ đã phần nào biết được khả năng của Đại hội.
Những người có địa vị càng thấp thì niềm tin vào Đại hội của họ càng cực đoan và điên cuồng.
Lâm Chính nhanh chóng đến đồn cảnh sát mà không giải thích thêm lời nào.
"Tôi muốn Báo án".
Lâm Chính lập tức hô lên không chút do dự.
Rất nhanh, một cảnh sát đi tới, khi nhìn thấy là Lâm Chính, cảnh sát này không khỏi giật mình...
Chương 5435: Đội Thiên Long
"Lâm thần y, có chuyện gì vậy? Anh có cần giúp đỡ gì không?", cảnh sát này biết Lâm Chính. Dù sao thì Lâm Chính cũng là một nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành.
Hơn nữa, thông tin trong buổi họp báo đã lan rộng, mọi người trong đồn cảnh sát đều tò mò nhìn Lâm Chính.
"Tôi đang bị một tổ chức đe doạ, bọn họ đe doạ sẽ gây bất lợi cho tôi. Tôi cần nhờ tới sự bảo vệ của chính quyền. Hơn nữa đối tượng cần bảo vệ không chỉ có tôi mà còn có nhiều người bên cạnh tôi nữa".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lý Hiểu Hồng sắc mặt căng thẳng, cô ta đương nhiên hiểu được ý đồ của Lâm Chính.
Bởi Lâm Chính là một đối tượng đặc biệt, cho nên rất nhanh đã có một cảnh sát cấp cao tới tiếp anh, đồng thời còn có cuộc gọi từ Yên Kinh.
Sau khi nói chuyện khoảng một buổi chiều, Lâm Chính hài lòng rời khỏi đồn cảnh sát.
"Sáng mai, Yên Kinh sẽ cử một đội cảnh sát đặc biệt đến để bảo vệ sự an toàn của tôi. Nghe nói đội này được gọi là đội Thiên Long. Cô Lý, cô cũng làm trong cơ quan nhà nước, chắc hẳn cô đã nghe nói về biệt đội này phải không?"
Lâm Chính nhẹ nhàng nói với Lý Hiểu Hồng, người đang theo anh ra ngoài.
"Tất nhiên là tôi đã nghe nói về nó".
Lý Hiểu Hồng vẻ mặt trông rất khó coi.
"Đội Thiên Long chắc không liên quan gì đến Đại hội phải không?"
Lâm Chính lại cười hỏi.
Lý Hiểu Hồng trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Đội Thiên Long chỉ trung thành với chính phủ, sẽ không dây dưa đến bất kỳ tổ chức nào khác. Chỉ là không ngờ Lâm thần y lại có thể mời tới cả đội Thiên Long".
"Cô tựa hồ đã quên thân phận của tôi, tôi không chỉ là doanh nhân, bác sĩ, mà còn có địa vị cao trong chính phủ".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lý Hiểu Hồng sửng sốt một lát, sau đó chợt nhận ra Lâm thần y quả thực đã có rất nhiều cống hiến cho chính phủ. Dương Hoa những năm nay cũng hỗ trợ y tế cho chính phủ, nên địa vị của anh đương nhiên rất phi thường.
Bên ngoài thì nói rằng đang báo cảnh sát, nhưng thực ra anh chỉ đang tìm kiếm một kênh để kêu gọi sự giúp đỡ từ chính phủ.
Và họp báo đó không chỉ đơn giản là vạch trần Đại hội mà là một động thái đưa Đại hội từ trong bóng tối ra ánh sáng.
"Lâm thần y, thủ đoạn này của anh thật sự rất lợi hại. Nếu xảy ra chuyện gì với người xung quanh anh, bất kể là do người trong Đại hội làm hay không, mọi người đều sẽ cho rằng là do người trong Đại hội làm. Anh muốn dùng dư luận ngăn chặn Đại hội! Bằng thủ đoạn cực kỳ thông minh và sự can thiệp của chính phủ, đội Thiên Long cũng vào cuộc, anh chỉ cần không rời khỏi Giang Thành là được an toàn!"
Lý Hiểu Hồng lạnh lùng nói: "Đáng tiếc dù anh túc trí đa mưu, nhưng lại giết Diêm Vệ, bắt cóc Gia Cát Xuyên, tàn sát nhiều người trong Đại hội. Anh đã khiêu khích Đại hội và Hội trưởng một cách rất quá đáng! hội trưởng chắc chắn sẽ không thể tha cho anh. Ngoài ra có chuyện này tôi muốn nói với anh, để phòng khi anh quá đắc ý!"
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Chính nhìn Lý Hiểu Hồng hỏi.
"Sự siêu việt và đặc biệt của Hội trưởng nằm ngoài sức tưởng tượng của anh. Đến cấp độ của Hội trưởng, ông ấy không hề bị ràng buộc bởi các quy tắc của thế giới. Nói cách khác, chỉ cần hội trưởng muốn, ông ấy có thể bỏ qua chính phủ và tấn công anh trực tiếp".
Lý Hiểu Hồng hừ một tiếng.
"Ồ?"
Lâm Chính cau mày, nhưng anh cũng không ngờ Hội trưởng Đại hội lại đáng sợ như vậy.
"Nhưng anh có thể tạm thời cảm thấy yên tâm, sống thoải mái ổn định trong mấy ngày".
"Lời này là sao?"
"Sao vậy? Anh quên à? Đại hội sắp tổ chức hội nghị. Có lẽ Hội trưởng sẽ nhân dịp này để diệt trừ anh đấy. Cho nên, anh nên trân trọng mấy ngày này đi".
Lý Hiểu Hồng khinh thường nói, sau đó xoay người rời đi...
Chương 5436: Sức mạnh công nghệ
Lâm Chính nhìn Lý Hiểu Hồng quay lưng rời đi, hít sâu một hơi, ấn đường anh có chút đăm chiêu. Anh đương nhiên biết Hội trưởng Đại hội là kẻ không thể xem thường, nhưng lúc này anh không còn cách nào khác.
"Xem ra chúng ta cần phải chuẩn bị một chút", Lâm Chính lẩm bẩm.
Trở lại Tập đoàn Dương Hoa, Lâm Chính lập tức triệu tập người của mình và bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo.
Cùng lúc đó, đội Thiên Long ở Yên Kinh xa xôi cũng nhận được mệnh lệnh, bắt đầu chuẩn bị tới Giang Thành để bảo vệ Lâm Chính.
Trong mấy ngày tiếp theo, Lâm Chính sống ẩn dật, ngoại trừ xử lý công việc của công ty thì anh chỉ bế quan tu luyện, nỗ lực nâng cao thực lực. Anh biết rằng đối mặt với một kẻ thù hùng mạnh như Hội trưởng Đại hội , bất kỳ sơ suất nào cũng có thể khiến anh rơi vào tình thế không thể cứu vãn.
Mà Giang Thành cũng vì chuyện của Lâm Chính mà trùng xuống. Bóng tối của Đại hội dần dần bao trùm toàn bộ thành phố, nhiều người dân bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Ngày thứ năm, đội Thiên Long đã tới Giang Thành.
"Chủ tịch Lâm phải không? Xin chào, tôi là đội trưởng đội Thiên Long. Tôi tên là Lý Huyền Long".
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác bước vào văn phòng của Dương Hoa và đưa tay ra với Lâm Chính.
Lâm Chính đứng dậy bắt tay.
Chỉ cần một cái chạm nhẹ đã khiến Lâm Chính cau mày.
"Đội trưởng Lý, hình như ông... không có tu vi?"
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Không sai, tôi cũng chẳng có tu vi gì, tôi chỉ là một người bình thường".
Lý Huyền Long bình tĩnh nói: "Nhưng thành viên trong đội của tôi đều có kỹ năng đặc biệt nên Chủ tịch Lâm đừng lo lắng. Chuyện của cậu chúng tôi đều biết. Có đội Thiên Long của chúng tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra với cậu đâu".
"Các thành viên trong đội đâu?"
Lâm Chính hỏi.
"Họ ở ngay đây".
Lý Huyền Long mỉm cười.
"Ồ?"
Lâm Chính nhìn xung quanh, dường như nhận thấy điều gì đó và cau mày.
"Không hề có chút khí tức nào… Nói cách khác, các thành viên trong đội không phải là võ giả…"
"Chủ tịch Lâm, tôi nghe nói cậu có một bộ phận đặc biệt ở Dương Hoa, do Từ Chính tiên sinh đứng đầu".
Lý Huyền Long cười hỏi.
"Ông biết Từ Chính sao?"
Ánh mắt Lâm Chính nheo lại.
"Tôi đương nhiên biết. Chính phủ sao có thể không để ý đến một thiên tài như Từ Chính tiên sinh kia chứ?"
Lâm Chính nghe vậy, lập tức hiểu ra điều gì đó. Anh nhìn quanh văn phòng, bình tĩnh nói: "Xem ra các thành viên của đội Thiên Long không phải dùng vũ lực, mà là... công nghệ..."
"Một người tu luyện bao nhiêu năm mới có thể tung ra một đòn uy lực như bom nguyên tử? Sự tồn tại của công nghệ khiến người bình thường có được sức mạnh cường đại không gì sánh bằng, đồng thời khiến họ có được năng lực để cạnh tranh với cả thần linh! Chủ tịch Lâm, tôi biết cậu là một cao thủ y võ mạnh mẽ, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ không đánh giá thấp sức mạnh của công nghệ!"
Lý Huyền Long mỉm cười rồi từ trong túi móc ra một chiếc hộp vuông nhỏ.
Lâm Chính nhìn chiếc hộp vuông trong suốt, hơi thở run run.
Bên trong chiếc hộp vuông có một quả cầu nhỏ trông giống như một hành tinh nhỏ. Xuyên qua chiếc hộp, Lâm Chính có thể cảm nhận được khí ý đáng sợ bên trong!
"Cái này là cái gì?"
Lâm Chính hỏi.
"Đây là món quà mà đội Thiên Long tặng cho cậu, cậu có thể coi nó như bùa hộ mệnh".
Lý Huyền Long đặt chiếc hộp vuông trong suốt lên bàn, nhỏ giọng nói: "Nếu Lâm thần y gặp nguy hiểm, cậu có thể đập nát chiếc hộp vuông này thành từng mảnh. Nó sẽ phong ấn cậu vào một không gian đặc biệt, khiến cậu miễn nhiễm với mọi tổn hại. Cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể đả thương cậu!"
"Thật sao?"
Lâm Chính cầm chiếc hộp vuông lên xem xét kỹ lưỡng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Một lúc sau, anh nghiêm túc nhìn lên.
"Ông có thể cho tôi thêm một vài cái giống như vậy nữa được không?"
Khóe miệng Lý Huyền Long giật giật...
Khi Lâm Chính bước ra khỏi quảng trường thể thao, người anh đã dính đầy máu và nồng nặc sát khí.
Toàn bộ quảng trường thể thao đã bị phong tỏa hoàn toàn kể từ khi Lý Hiểu Hồng xuất hiện.
Tất cả giới truyền thông được yêu cầu rời đi.
Bất kỳ thông tin nào đằng sau đó cũng không được truyền ra ngoài.
Lý Hiểu Hồng ngơ ngác đứng ở đó, cô ta cũng không biết từ khi nào mà mình đã đi ra khỏi quảng trường thể thao.
"Cô Lý? Cô Lý!"
Có những tiếng hét vang vọng bên tai cô ta.
Lý Hiểu Hồng lúc này mới tỉnh táo lại.
"Tôi... tôi đang ở đâu?"
"Cô Lý, chúng ta đang ở bên ngoài quảng trường thể thao Giang Thành..."
Người bên cạnh trả lời, giọng đầy lo lắng: "Cô không sao chứ? Sắc mặt cô không được tốt".
Lý Hiểu Hồng sửng sốt một lát, sau đó dần dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu ngước nhìn bóng người đang rời đi.
"Thủ đoạn của kẻ này vượt xa sự hiểu biết của chúng ta. Chuyện này xin hãy nhanh chóng thông Báo cho Đại hội và yêu cầu Đại hội nhanh chóng đưa ra quyết định..."
Cô ta biết sự việc này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Mặc dù Lâm Chính đã bỏ qua, nhưng chuyện này chỉ vài lời cũng không thể giải quyết được.
Cô ta phải tìm hiểu lại người đàn ông này và lên kế hoạch mới.
Lý Hiểu Hồng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Cô ta hiểu rằng đây không phải lúc để hoảng sợ mà là lúc để bình tĩnh suy nghĩ và hành động nhanh chóng.
"Cô Lý, vậy còn phía Lâm thần y..."
"Tôi sẽ tự mình giám sát!"
Lý Hiểu Hồng mặt không cảm xúc nói.
Mọi người đều gật đầu và không nói gì.
Một lúc sau, Lâm Chính rời khỏi quảng trường thể thao.
Lý Hiểu Hồng theo sát.
Gia Cát Xuyên quay người rời đi, không biết mình nên đi đâu.
"Cô Lý, có chuyện gì à?"
Lâm Chính vừa lên xe của Từ Thiên liền nhìn thấy Lý Hiểu Hồng đi tới, anh nhẹ nhàng hỏi.
"Anh đang đi đâu?"
Lý Hiểu Hồng suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Đồn cảnh sát".
"Anh làm gì ở đó vậy?"
"Còn có thể làm gì nữa? Báo án!"
"Báo án?"
"Bây giờ Đại hội đang đe dọa tính mạng của tôi, làm sao tôi có thể không tìm kiếm sự giúp đỡ từ cơ quan nhà nước cơ chứ? Lẽ nào cô muốn thấy cảnh tôi chết đường chết chợ?"
Lâm Chính nói bằng giọng mỉa mai.
Lý Hiểu Hồng hơi giật mình. Cô ta không ngờ Lâm Chính lại chọn cách này để giải quyết vấn đề. Cô ta vốn tưởng rằng Lâm Chính sẽ tìm kiếm những thế lực ngầm hoặc các tổ chức phi thường khác để chống lại Đại hội, nhưng không ngờ phương pháp mà Lâm Chính áp dụng lại là phương pháp nguyên thủy nhất...
"Anh... Anh thật sự muốn Báo án?" Lý Hiểu Hồng nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật", Lâm Chính khẽ mỉm cười: "Hơn nữa, tôi tin tưởng cơ quan nhà nước sẽ cung cấp cho tôi những biện pháp bảo vệ cần thiết".
Lý Hiểu Hồng trầm mặc một lát, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.
"Anh đang khiêu khích Đại hội. Đại hội sẽ giết anh!"
"Cô cho rằng đến nước này rồi, tôi còn có thể mong Đại hội tha cho mình sao?"
Lâm Chính lắc đầu mỉm cười.
Lý Hiểu Hồng ngập ngừng định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài.
"Cô Lý, nếu không còn việc gì thì cô xuống xe đi. Tôi còn rất nhiều việc phải làm".
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Đi thôi, tôi đi cùng anh".
"Cô đang đại diện cho Đại hội hay đang đại diện cho chính mình?"
"Đại hội."
Lý Hiểu Hồng im lặng một lát rồi nói.
"Rất tốt".
Lâm Chính không nói gì nữa.
Anh giờ đã phần nào biết được khả năng của Đại hội.
Những người có địa vị càng thấp thì niềm tin vào Đại hội của họ càng cực đoan và điên cuồng.
Lâm Chính nhanh chóng đến đồn cảnh sát mà không giải thích thêm lời nào.
"Tôi muốn Báo án".
Lâm Chính lập tức hô lên không chút do dự.
Rất nhanh, một cảnh sát đi tới, khi nhìn thấy là Lâm Chính, cảnh sát này không khỏi giật mình...
Chương 5435: Đội Thiên Long
"Lâm thần y, có chuyện gì vậy? Anh có cần giúp đỡ gì không?", cảnh sát này biết Lâm Chính. Dù sao thì Lâm Chính cũng là một nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành.
Hơn nữa, thông tin trong buổi họp báo đã lan rộng, mọi người trong đồn cảnh sát đều tò mò nhìn Lâm Chính.
"Tôi đang bị một tổ chức đe doạ, bọn họ đe doạ sẽ gây bất lợi cho tôi. Tôi cần nhờ tới sự bảo vệ của chính quyền. Hơn nữa đối tượng cần bảo vệ không chỉ có tôi mà còn có nhiều người bên cạnh tôi nữa".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lý Hiểu Hồng sắc mặt căng thẳng, cô ta đương nhiên hiểu được ý đồ của Lâm Chính.
Bởi Lâm Chính là một đối tượng đặc biệt, cho nên rất nhanh đã có một cảnh sát cấp cao tới tiếp anh, đồng thời còn có cuộc gọi từ Yên Kinh.
Sau khi nói chuyện khoảng một buổi chiều, Lâm Chính hài lòng rời khỏi đồn cảnh sát.
"Sáng mai, Yên Kinh sẽ cử một đội cảnh sát đặc biệt đến để bảo vệ sự an toàn của tôi. Nghe nói đội này được gọi là đội Thiên Long. Cô Lý, cô cũng làm trong cơ quan nhà nước, chắc hẳn cô đã nghe nói về biệt đội này phải không?"
Lâm Chính nhẹ nhàng nói với Lý Hiểu Hồng, người đang theo anh ra ngoài.
"Tất nhiên là tôi đã nghe nói về nó".
Lý Hiểu Hồng vẻ mặt trông rất khó coi.
"Đội Thiên Long chắc không liên quan gì đến Đại hội phải không?"
Lâm Chính lại cười hỏi.
Lý Hiểu Hồng trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Đội Thiên Long chỉ trung thành với chính phủ, sẽ không dây dưa đến bất kỳ tổ chức nào khác. Chỉ là không ngờ Lâm thần y lại có thể mời tới cả đội Thiên Long".
"Cô tựa hồ đã quên thân phận của tôi, tôi không chỉ là doanh nhân, bác sĩ, mà còn có địa vị cao trong chính phủ".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lý Hiểu Hồng sửng sốt một lát, sau đó chợt nhận ra Lâm thần y quả thực đã có rất nhiều cống hiến cho chính phủ. Dương Hoa những năm nay cũng hỗ trợ y tế cho chính phủ, nên địa vị của anh đương nhiên rất phi thường.
Bên ngoài thì nói rằng đang báo cảnh sát, nhưng thực ra anh chỉ đang tìm kiếm một kênh để kêu gọi sự giúp đỡ từ chính phủ.
Và họp báo đó không chỉ đơn giản là vạch trần Đại hội mà là một động thái đưa Đại hội từ trong bóng tối ra ánh sáng.
"Lâm thần y, thủ đoạn này của anh thật sự rất lợi hại. Nếu xảy ra chuyện gì với người xung quanh anh, bất kể là do người trong Đại hội làm hay không, mọi người đều sẽ cho rằng là do người trong Đại hội làm. Anh muốn dùng dư luận ngăn chặn Đại hội! Bằng thủ đoạn cực kỳ thông minh và sự can thiệp của chính phủ, đội Thiên Long cũng vào cuộc, anh chỉ cần không rời khỏi Giang Thành là được an toàn!"
Lý Hiểu Hồng lạnh lùng nói: "Đáng tiếc dù anh túc trí đa mưu, nhưng lại giết Diêm Vệ, bắt cóc Gia Cát Xuyên, tàn sát nhiều người trong Đại hội. Anh đã khiêu khích Đại hội và Hội trưởng một cách rất quá đáng! hội trưởng chắc chắn sẽ không thể tha cho anh. Ngoài ra có chuyện này tôi muốn nói với anh, để phòng khi anh quá đắc ý!"
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Chính nhìn Lý Hiểu Hồng hỏi.
"Sự siêu việt và đặc biệt của Hội trưởng nằm ngoài sức tưởng tượng của anh. Đến cấp độ của Hội trưởng, ông ấy không hề bị ràng buộc bởi các quy tắc của thế giới. Nói cách khác, chỉ cần hội trưởng muốn, ông ấy có thể bỏ qua chính phủ và tấn công anh trực tiếp".
Lý Hiểu Hồng hừ một tiếng.
"Ồ?"
Lâm Chính cau mày, nhưng anh cũng không ngờ Hội trưởng Đại hội lại đáng sợ như vậy.
"Nhưng anh có thể tạm thời cảm thấy yên tâm, sống thoải mái ổn định trong mấy ngày".
"Lời này là sao?"
"Sao vậy? Anh quên à? Đại hội sắp tổ chức hội nghị. Có lẽ Hội trưởng sẽ nhân dịp này để diệt trừ anh đấy. Cho nên, anh nên trân trọng mấy ngày này đi".
Lý Hiểu Hồng khinh thường nói, sau đó xoay người rời đi...
Chương 5436: Sức mạnh công nghệ
Lâm Chính nhìn Lý Hiểu Hồng quay lưng rời đi, hít sâu một hơi, ấn đường anh có chút đăm chiêu. Anh đương nhiên biết Hội trưởng Đại hội là kẻ không thể xem thường, nhưng lúc này anh không còn cách nào khác.
"Xem ra chúng ta cần phải chuẩn bị một chút", Lâm Chính lẩm bẩm.
Trở lại Tập đoàn Dương Hoa, Lâm Chính lập tức triệu tập người của mình và bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo.
Cùng lúc đó, đội Thiên Long ở Yên Kinh xa xôi cũng nhận được mệnh lệnh, bắt đầu chuẩn bị tới Giang Thành để bảo vệ Lâm Chính.
Trong mấy ngày tiếp theo, Lâm Chính sống ẩn dật, ngoại trừ xử lý công việc của công ty thì anh chỉ bế quan tu luyện, nỗ lực nâng cao thực lực. Anh biết rằng đối mặt với một kẻ thù hùng mạnh như Hội trưởng Đại hội , bất kỳ sơ suất nào cũng có thể khiến anh rơi vào tình thế không thể cứu vãn.
Mà Giang Thành cũng vì chuyện của Lâm Chính mà trùng xuống. Bóng tối của Đại hội dần dần bao trùm toàn bộ thành phố, nhiều người dân bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Ngày thứ năm, đội Thiên Long đã tới Giang Thành.
"Chủ tịch Lâm phải không? Xin chào, tôi là đội trưởng đội Thiên Long. Tôi tên là Lý Huyền Long".
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác bước vào văn phòng của Dương Hoa và đưa tay ra với Lâm Chính.
Lâm Chính đứng dậy bắt tay.
Chỉ cần một cái chạm nhẹ đã khiến Lâm Chính cau mày.
"Đội trưởng Lý, hình như ông... không có tu vi?"
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Không sai, tôi cũng chẳng có tu vi gì, tôi chỉ là một người bình thường".
Lý Huyền Long bình tĩnh nói: "Nhưng thành viên trong đội của tôi đều có kỹ năng đặc biệt nên Chủ tịch Lâm đừng lo lắng. Chuyện của cậu chúng tôi đều biết. Có đội Thiên Long của chúng tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra với cậu đâu".
"Các thành viên trong đội đâu?"
Lâm Chính hỏi.
"Họ ở ngay đây".
Lý Huyền Long mỉm cười.
"Ồ?"
Lâm Chính nhìn xung quanh, dường như nhận thấy điều gì đó và cau mày.
"Không hề có chút khí tức nào… Nói cách khác, các thành viên trong đội không phải là võ giả…"
"Chủ tịch Lâm, tôi nghe nói cậu có một bộ phận đặc biệt ở Dương Hoa, do Từ Chính tiên sinh đứng đầu".
Lý Huyền Long cười hỏi.
"Ông biết Từ Chính sao?"
Ánh mắt Lâm Chính nheo lại.
"Tôi đương nhiên biết. Chính phủ sao có thể không để ý đến một thiên tài như Từ Chính tiên sinh kia chứ?"
Lâm Chính nghe vậy, lập tức hiểu ra điều gì đó. Anh nhìn quanh văn phòng, bình tĩnh nói: "Xem ra các thành viên của đội Thiên Long không phải dùng vũ lực, mà là... công nghệ..."
"Một người tu luyện bao nhiêu năm mới có thể tung ra một đòn uy lực như bom nguyên tử? Sự tồn tại của công nghệ khiến người bình thường có được sức mạnh cường đại không gì sánh bằng, đồng thời khiến họ có được năng lực để cạnh tranh với cả thần linh! Chủ tịch Lâm, tôi biết cậu là một cao thủ y võ mạnh mẽ, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ không đánh giá thấp sức mạnh của công nghệ!"
Lý Huyền Long mỉm cười rồi từ trong túi móc ra một chiếc hộp vuông nhỏ.
Lâm Chính nhìn chiếc hộp vuông trong suốt, hơi thở run run.
Bên trong chiếc hộp vuông có một quả cầu nhỏ trông giống như một hành tinh nhỏ. Xuyên qua chiếc hộp, Lâm Chính có thể cảm nhận được khí ý đáng sợ bên trong!
"Cái này là cái gì?"
Lâm Chính hỏi.
"Đây là món quà mà đội Thiên Long tặng cho cậu, cậu có thể coi nó như bùa hộ mệnh".
Lý Huyền Long đặt chiếc hộp vuông trong suốt lên bàn, nhỏ giọng nói: "Nếu Lâm thần y gặp nguy hiểm, cậu có thể đập nát chiếc hộp vuông này thành từng mảnh. Nó sẽ phong ấn cậu vào một không gian đặc biệt, khiến cậu miễn nhiễm với mọi tổn hại. Cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể đả thương cậu!"
"Thật sao?"
Lâm Chính cầm chiếc hộp vuông lên xem xét kỹ lưỡng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Một lúc sau, anh nghiêm túc nhìn lên.
"Ông có thể cho tôi thêm một vài cái giống như vậy nữa được không?"
Khóe miệng Lý Huyền Long giật giật...