-
Chương 5432-5433
Chương 5432: Lùi lại đi
"Là Gia Cát tiên sinh sao?"
"Gia Cát tiên sinh, sao ngài lại tới đây?"
"Sao vậy? Các người không nhận được tin tức sao? Gia Cát tiên sinh đã bị Lâm thần y dùng thủ đoạn hèn hạ bắt cóc tới đây và nhốt ở Giang Thành!"
"Hừ, ngay cả Gia Cát tiên sinh mà hắn cũng dám ra tay, Lâm thần y này quả thực đáng chết!"
Đám người lần lượt chào hỏi Gia Cát Xuyên, nhiều kẻ vẫn không ngừng chỉ trích Lâm Chính.
Gia Cát Xuyên không để ý tới những người này mà trầm giọng nói với Lâm Chính: "Lâm thần y, tội của họ không đáng phải chết".
"Nhưng họ muốn tôi chết".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Vậy cậu muốn gì? Chẳng lẽ muốn giết hết bọn họ sao?"
Gia Cát Xuyên trầm giọng hỏi.
"Lẽ nào tôi phải nương tay với kẻ thù của mình sao?"
Lâm Chính khàn giọng nói: "Sau lưng tôi còn có quá nhiều người, nếu tôi nương tay với bọn họ thì người bị tổn hại sau cùng chính là người của tôi".
"Tôi sẽ khuyên họ rời đi, hãy cho tôi một cơ hội!"
Gia Cát Xuyên vội vã nói.
Gia Cát Xuyên biết Lâm Chính là người như thế nào.
Lúc này Lâm Chính đã chính thức tuyên chiến với Đại hội, anh chắc chắn sẽ không nhẹ tay nữa.
Đến Diêm Vệ của Hội trưởng mà Lâm Chính còn dám giết thì những người này có là gì?
Nhưng làm sao Gia Cát Xuyên có thể thờ ơ nhìn những tín đồ của Đại hội này bỏ mạng?
Lâm Chính cau mày nhìn chằm chằm Gia Cát Xuyên một lúc, sau đó gật đầu nhẹ nhàng nói: "Tôi có thể cho anh một cơ hội, nhưng hãy nhớ cơ hội chỉ có duy nhất một lần thôi, cũng coi như nể mặt trước đó anh từng giúp đỡ tôi!"
"Cảm ơn!"
Gia Cát Xuyên thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay lại quát đám người: "Các người phải nhanh chóng rời khỏi Giang Thành, không được phép bước vào nơi này nửa bước. Đồng thời, các người cũng hãy thông Báo với những kẻ đang có ý đồ với Lâm thần y rời khỏi đây, có nghe rõ không? "
Anh ta vừa dứt lời, đám người kinh ngạc nhìn nhau.
"Gia Cát tiên sinh, ngài nói vậy là có ý gì? Mọi người tới đây là để bắt Lâm thần y, ngài nên toàn lực ủng hộ mới phải! Nếu có thêm sự hỗ trợ của ngài, sao phải lo lắng không đối phó được Lâm thần y?"
Lúc này, người phụ nữ ở bên cạnh đi tới, trầm giọng nói.
"Lý Hiểu Hồng, sao cô cũng tới đây?"
Gia Cát Xuyên khá bất ngờ.
"Buổi họp Báo này đã khiến mọi thành viên của Đại hội tại Long Quốc sôi sùng sục. Tôi làm sao có thể không xuất hiện?"
Người phụ nữ tên Lý Hiểu Hồng trầm giọng nói.
Gia Cát Xuyên cau mày, khàn giọng nói: "Lý Hiểu Hồng, cô thân là người của chính phủ, nên trở thành đại diện của chính phủ rồi mới tới Đại hội mới phải. Cô cần chú ý lời nói và hành động của mình, đừng để mất mặt cả chính phủ và Đại hội".
"Gia Cát tiên sinh..."
Lý Hiểu Hồng có chút nghi hoặc, vẻ mặt khó tin nhìn Gia Cát Xuyên.
Nhưng Gia Cát Xuyên lại hét lên: "Các người không phải là đối thủ của Lâm thần y. Nói thật với các người, ngay cả tôi cũng không thắng nổi Lâm thần y. Lúc Lâm thần y đánh bại tôi, cậu ta căn bản không dùng bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào. Nếu như các người vẫn mù quáng tin tưởng mình có thể đối phó với Lâm thần y, vậy trước hết hãy tấn công tôi đi!"
"Việc này……"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.
"Gia Cát tiên sinh, Lâm thần y đã xúc phạm Đại hội, vu khống Đại hội và làm mất uy tín của vô số người đã cống hiến cả cuộc đời cho việc duy trì trật tự. Mặc dù chúng tôi không phải là thành viên của Đại hội, nhưng chúng tôi luôn coi Đại hội như một tín ngưỡng và sử dụng quy tắc của Đại hội làm tiêu chuẩn. Hôm nay hắn công khai hạ bệ Đại hội, chúng tôi đâu thể dễ dàng bỏ qua. Hôm nay bất luận thế nào chúng tôi cũng sẽ giết kẻ này để chứng minh sự vô tội của Đại hội!"
Người thanh niên trẻ tuấn tú cất chiếc quạt gấp của mình đi và cười khẩy nói.
"Đây là cách các người chứng minh sự vô tội của Đại hội?"
Gia Cát Xuyên có chút khó chịu hỏi.
"Chẳng lẽ chúng ta phải nói lý lẽ với những kẻ như hắn?"
Người phụ nữ mặc đồ đen ở bên kia hừ lạnh nói.
"Các người……"
Gia Cát Xuyên tức giận, muốn nói thêm gì đó nhưng một giọng nói lạnh lùng đã vang lên.
"Gia Cát Xuyên, hãy lùi lại!"
Chương 5433: Ác ma
Gia Cát Xuyên đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Chính đã đi tới trước mặt đám người. Đôi mắt sâu thẳm bình thản của anh nhìn mọi người có mặt.
Sát ý cuồn cuộn nổi lên khiến người ta lạnh sống lưng.
"Lâm thần y..."
"Gia Cát Xuyên, nếu anh nói đạo lý cũng không có tác dụng, vậy thì không cần nói nữa. Vẫn nên dùng cách của tôi để nói chuyện với bọn họ", Lâm Chính khàn giọng nói.
Gia Cát Xuyên mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lựa chọn từ bỏ.
Anh ta biết rằng không thể thuyết phục những tín đồ điên cuồng này bằng vài lời.
Sự việc đã đến nước này và Gia Cát Xuyên cũng đã cố gắng hết sức.
Bỏ đi.
Dẹp đi!
Gia Cát Xuyên thở dài, im lặng lắc đầu, đứng bất động.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người Lâm Chính.
"Mọi người, hãy cùng nhau hành động!"
Người phụ nữ mặc đồ đen hét lên và lao thẳng về phía Lâm Chính.
Nhưng cô ta vừa di chuyển thì Lâm Chính cũng lập tức hành động.
Giống như một bóng ma, anh ngay lập tức đến gần người phụ nữ mặc đồ đen.
Hơi thở của người phụ nữ trở nên dồn dập và cô ta lập tức muốn rút lui.
Nhưng quá trễ rồi!
Lâm Chính dùng một tay tóm lấy cổ người phụ nữ rồi bất ngờ dùng lực nâng cô ta lên.
Người phụ nữ bị nhấc lên khỏi mặt đất và vùng vẫy dữ dội nhưng vô ích.
"Giết tôi? Các người cũng xứng sao?"
Lâm Chính khàn giọng nói, trong mắt hiện lên một tia hung dữ, sau đó đột nhiên dùng sức.
Rắc rắc!
Người phụ nữ mặc đồ đen bị siết cổ đến chết ngay tại chỗ.
Tất cả những người xung quanh đều kinh ngạc trước chiêu thức tàn độc của Lâm Chính.
Họ biết sức mạnh của người phụ nữ mặc đồ đen này.
Cô ta có thể coi là cao thủ hàng đầu trên giang hồ...
"Đây chính là thực lực của Lâm thần y sao?"
"Kinh khủng..."
Mọi người run rẩy và kinh hãi.
Tuy nhiên, nỗi ám ảnh điên cuồng về Đại hội đã thúc đẩy họ lấy hết can đảm để chiến đấu.
Lúc này, Lâm thần y không còn chút thương xót nào.
Trong mắt anh chỉ có sự phẫn nộ và sát ý vô tận.
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Lâm Chính gầm lên, xuyên qua đám đông như một tia chớp.
Mỗi cú đấm và cú đá của anh có thể phá hủy cả kim loại chứ đừng nói là da thịt bình thường.
Chỉ cần trúng một chiêu là lập tức mất mạng ngay tại chỗ.
Trong chớp mắt, những tín đồ điên cuồng này phần lớn đều đã bỏ mạng, những người còn lại phần lớn đều hoàn toàn bị thủ đoạn tàn ác của Lâm Chính làm cho khiếp sợ.
Họ không dám hành động liều lĩnh nữa mà bắt đầu rút lui.
"Gia Cát tiên sinh, xin hãy ra tay giúp đỡ!"
Cuối cùng, người thanh niên cầm quạt xếp không còn bình tĩnh được nữa, hét lên với Gia Cát Xuyên.
"Tôi đã nói rồi, cho dù tôi có ra tay thì cũng không có gì thay đổi. Tôi căn bản không phải đối thủ của Lâm thần y, hơn nữa đây còn là Giang Thành. Các người thật sự cho rằng mình có thể giết chết Lâm thần y sao?"
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói.
Anh ta vừa dứt lời, đám người đều sững lại, như vừa nhận ra điều gì liền quay đầu lại nhìn.
Nhưng họ phát hiện ra rằng cổng quảng quảng trường thể thao đã được bí mật phong ấn từ lúc nào.
Có rất nhiều người đang đứng đó.
Hơn nữa, khí tức cực kỳ đáng sợ xuất hiện ở mọi hướng.
Những cao thủ từ Dương Hoa đang ở đây.
Đám người này đã bị bao vây hoàn toàn.
"Lâm thần y... Có lẽ chúng ta có thể thương lượng lại!"
Lý Hiểu Hồng sắc mặt cực kỳ khó coi, vội vàng hét lên.
"Không cần!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó lại lao về phía trước.
Những âm thanh da thịt bị đánh nát và tiếng la hét liên tục vang lên.
Khi Lâm Chính quay lại, máu đã chảy thành sông và xác chết rải rác khắp nơi.
Khi đó Lý Hiểu Hồng mới hiểu tại sao Gia Cát Xuyên lại cố gắng hết sức để thuyết phục những người này rời đi.
Lâm thần y này đơn giản không phải là nhân vật mà họ có thể đối phó.
"Anh là ác quỷ... Anh là ác quỷ..."
Lý Hiểu Hồng toàn thân run rẩy và hét lên.
"Là Gia Cát tiên sinh sao?"
"Gia Cát tiên sinh, sao ngài lại tới đây?"
"Sao vậy? Các người không nhận được tin tức sao? Gia Cát tiên sinh đã bị Lâm thần y dùng thủ đoạn hèn hạ bắt cóc tới đây và nhốt ở Giang Thành!"
"Hừ, ngay cả Gia Cát tiên sinh mà hắn cũng dám ra tay, Lâm thần y này quả thực đáng chết!"
Đám người lần lượt chào hỏi Gia Cát Xuyên, nhiều kẻ vẫn không ngừng chỉ trích Lâm Chính.
Gia Cát Xuyên không để ý tới những người này mà trầm giọng nói với Lâm Chính: "Lâm thần y, tội của họ không đáng phải chết".
"Nhưng họ muốn tôi chết".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Vậy cậu muốn gì? Chẳng lẽ muốn giết hết bọn họ sao?"
Gia Cát Xuyên trầm giọng hỏi.
"Lẽ nào tôi phải nương tay với kẻ thù của mình sao?"
Lâm Chính khàn giọng nói: "Sau lưng tôi còn có quá nhiều người, nếu tôi nương tay với bọn họ thì người bị tổn hại sau cùng chính là người của tôi".
"Tôi sẽ khuyên họ rời đi, hãy cho tôi một cơ hội!"
Gia Cát Xuyên vội vã nói.
Gia Cát Xuyên biết Lâm Chính là người như thế nào.
Lúc này Lâm Chính đã chính thức tuyên chiến với Đại hội, anh chắc chắn sẽ không nhẹ tay nữa.
Đến Diêm Vệ của Hội trưởng mà Lâm Chính còn dám giết thì những người này có là gì?
Nhưng làm sao Gia Cát Xuyên có thể thờ ơ nhìn những tín đồ của Đại hội này bỏ mạng?
Lâm Chính cau mày nhìn chằm chằm Gia Cát Xuyên một lúc, sau đó gật đầu nhẹ nhàng nói: "Tôi có thể cho anh một cơ hội, nhưng hãy nhớ cơ hội chỉ có duy nhất một lần thôi, cũng coi như nể mặt trước đó anh từng giúp đỡ tôi!"
"Cảm ơn!"
Gia Cát Xuyên thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay lại quát đám người: "Các người phải nhanh chóng rời khỏi Giang Thành, không được phép bước vào nơi này nửa bước. Đồng thời, các người cũng hãy thông Báo với những kẻ đang có ý đồ với Lâm thần y rời khỏi đây, có nghe rõ không? "
Anh ta vừa dứt lời, đám người kinh ngạc nhìn nhau.
"Gia Cát tiên sinh, ngài nói vậy là có ý gì? Mọi người tới đây là để bắt Lâm thần y, ngài nên toàn lực ủng hộ mới phải! Nếu có thêm sự hỗ trợ của ngài, sao phải lo lắng không đối phó được Lâm thần y?"
Lúc này, người phụ nữ ở bên cạnh đi tới, trầm giọng nói.
"Lý Hiểu Hồng, sao cô cũng tới đây?"
Gia Cát Xuyên khá bất ngờ.
"Buổi họp Báo này đã khiến mọi thành viên của Đại hội tại Long Quốc sôi sùng sục. Tôi làm sao có thể không xuất hiện?"
Người phụ nữ tên Lý Hiểu Hồng trầm giọng nói.
Gia Cát Xuyên cau mày, khàn giọng nói: "Lý Hiểu Hồng, cô thân là người của chính phủ, nên trở thành đại diện của chính phủ rồi mới tới Đại hội mới phải. Cô cần chú ý lời nói và hành động của mình, đừng để mất mặt cả chính phủ và Đại hội".
"Gia Cát tiên sinh..."
Lý Hiểu Hồng có chút nghi hoặc, vẻ mặt khó tin nhìn Gia Cát Xuyên.
Nhưng Gia Cát Xuyên lại hét lên: "Các người không phải là đối thủ của Lâm thần y. Nói thật với các người, ngay cả tôi cũng không thắng nổi Lâm thần y. Lúc Lâm thần y đánh bại tôi, cậu ta căn bản không dùng bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào. Nếu như các người vẫn mù quáng tin tưởng mình có thể đối phó với Lâm thần y, vậy trước hết hãy tấn công tôi đi!"
"Việc này……"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.
"Gia Cát tiên sinh, Lâm thần y đã xúc phạm Đại hội, vu khống Đại hội và làm mất uy tín của vô số người đã cống hiến cả cuộc đời cho việc duy trì trật tự. Mặc dù chúng tôi không phải là thành viên của Đại hội, nhưng chúng tôi luôn coi Đại hội như một tín ngưỡng và sử dụng quy tắc của Đại hội làm tiêu chuẩn. Hôm nay hắn công khai hạ bệ Đại hội, chúng tôi đâu thể dễ dàng bỏ qua. Hôm nay bất luận thế nào chúng tôi cũng sẽ giết kẻ này để chứng minh sự vô tội của Đại hội!"
Người thanh niên trẻ tuấn tú cất chiếc quạt gấp của mình đi và cười khẩy nói.
"Đây là cách các người chứng minh sự vô tội của Đại hội?"
Gia Cát Xuyên có chút khó chịu hỏi.
"Chẳng lẽ chúng ta phải nói lý lẽ với những kẻ như hắn?"
Người phụ nữ mặc đồ đen ở bên kia hừ lạnh nói.
"Các người……"
Gia Cát Xuyên tức giận, muốn nói thêm gì đó nhưng một giọng nói lạnh lùng đã vang lên.
"Gia Cát Xuyên, hãy lùi lại!"
Chương 5433: Ác ma
Gia Cát Xuyên đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Chính đã đi tới trước mặt đám người. Đôi mắt sâu thẳm bình thản của anh nhìn mọi người có mặt.
Sát ý cuồn cuộn nổi lên khiến người ta lạnh sống lưng.
"Lâm thần y..."
"Gia Cát Xuyên, nếu anh nói đạo lý cũng không có tác dụng, vậy thì không cần nói nữa. Vẫn nên dùng cách của tôi để nói chuyện với bọn họ", Lâm Chính khàn giọng nói.
Gia Cát Xuyên mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lựa chọn từ bỏ.
Anh ta biết rằng không thể thuyết phục những tín đồ điên cuồng này bằng vài lời.
Sự việc đã đến nước này và Gia Cát Xuyên cũng đã cố gắng hết sức.
Bỏ đi.
Dẹp đi!
Gia Cát Xuyên thở dài, im lặng lắc đầu, đứng bất động.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người Lâm Chính.
"Mọi người, hãy cùng nhau hành động!"
Người phụ nữ mặc đồ đen hét lên và lao thẳng về phía Lâm Chính.
Nhưng cô ta vừa di chuyển thì Lâm Chính cũng lập tức hành động.
Giống như một bóng ma, anh ngay lập tức đến gần người phụ nữ mặc đồ đen.
Hơi thở của người phụ nữ trở nên dồn dập và cô ta lập tức muốn rút lui.
Nhưng quá trễ rồi!
Lâm Chính dùng một tay tóm lấy cổ người phụ nữ rồi bất ngờ dùng lực nâng cô ta lên.
Người phụ nữ bị nhấc lên khỏi mặt đất và vùng vẫy dữ dội nhưng vô ích.
"Giết tôi? Các người cũng xứng sao?"
Lâm Chính khàn giọng nói, trong mắt hiện lên một tia hung dữ, sau đó đột nhiên dùng sức.
Rắc rắc!
Người phụ nữ mặc đồ đen bị siết cổ đến chết ngay tại chỗ.
Tất cả những người xung quanh đều kinh ngạc trước chiêu thức tàn độc của Lâm Chính.
Họ biết sức mạnh của người phụ nữ mặc đồ đen này.
Cô ta có thể coi là cao thủ hàng đầu trên giang hồ...
"Đây chính là thực lực của Lâm thần y sao?"
"Kinh khủng..."
Mọi người run rẩy và kinh hãi.
Tuy nhiên, nỗi ám ảnh điên cuồng về Đại hội đã thúc đẩy họ lấy hết can đảm để chiến đấu.
Lúc này, Lâm thần y không còn chút thương xót nào.
Trong mắt anh chỉ có sự phẫn nộ và sát ý vô tận.
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Lâm Chính gầm lên, xuyên qua đám đông như một tia chớp.
Mỗi cú đấm và cú đá của anh có thể phá hủy cả kim loại chứ đừng nói là da thịt bình thường.
Chỉ cần trúng một chiêu là lập tức mất mạng ngay tại chỗ.
Trong chớp mắt, những tín đồ điên cuồng này phần lớn đều đã bỏ mạng, những người còn lại phần lớn đều hoàn toàn bị thủ đoạn tàn ác của Lâm Chính làm cho khiếp sợ.
Họ không dám hành động liều lĩnh nữa mà bắt đầu rút lui.
"Gia Cát tiên sinh, xin hãy ra tay giúp đỡ!"
Cuối cùng, người thanh niên cầm quạt xếp không còn bình tĩnh được nữa, hét lên với Gia Cát Xuyên.
"Tôi đã nói rồi, cho dù tôi có ra tay thì cũng không có gì thay đổi. Tôi căn bản không phải đối thủ của Lâm thần y, hơn nữa đây còn là Giang Thành. Các người thật sự cho rằng mình có thể giết chết Lâm thần y sao?"
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói.
Anh ta vừa dứt lời, đám người đều sững lại, như vừa nhận ra điều gì liền quay đầu lại nhìn.
Nhưng họ phát hiện ra rằng cổng quảng quảng trường thể thao đã được bí mật phong ấn từ lúc nào.
Có rất nhiều người đang đứng đó.
Hơn nữa, khí tức cực kỳ đáng sợ xuất hiện ở mọi hướng.
Những cao thủ từ Dương Hoa đang ở đây.
Đám người này đã bị bao vây hoàn toàn.
"Lâm thần y... Có lẽ chúng ta có thể thương lượng lại!"
Lý Hiểu Hồng sắc mặt cực kỳ khó coi, vội vàng hét lên.
"Không cần!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó lại lao về phía trước.
Những âm thanh da thịt bị đánh nát và tiếng la hét liên tục vang lên.
Khi Lâm Chính quay lại, máu đã chảy thành sông và xác chết rải rác khắp nơi.
Khi đó Lý Hiểu Hồng mới hiểu tại sao Gia Cát Xuyên lại cố gắng hết sức để thuyết phục những người này rời đi.
Lâm thần y này đơn giản không phải là nhân vật mà họ có thể đối phó.
"Anh là ác quỷ... Anh là ác quỷ..."
Lý Hiểu Hồng toàn thân run rẩy và hét lên.