-
Chương 5411-5415
Chương 5411: Lực Thần
"Lâm thần y, xin đừng làm loạn. Gia Cát tiên sinh đối với Đại hội rất quan trọng. Nếu như ngài ấy có mệnh hệ gì, Đại hội sẽ trừng phạt tất cả những người có liên quan đến cậu. Việc này cậu có cáng đáng nổi không!"
Kiều Bất Dịch lo lắng hét lên.
"Sao vậy? Nếu tôi không động vào hắn ta thì Đại hội có để cho tôi rời khỏi đây không? Tôi không biết mình đã làm sai cái gì, cũng không hiểu vì sao các quy định của Đại hội lại vô hiệu đối với người của Đại hội. Chính các người đã từng bước ép tôi đi tới bước đường ngày hôm nay!"
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Ban đầu tôi vốn tưởng rằng Đại hội thật sự là một nơi công bằng, trật tự, bình đẳng, nhưng bây giờ tôi phát hiện mình đã sai. Cái gọi là Đại hội sinh ra chỉ để thâu tóm quyền lực cho một nhóm người mà thôi. Một khi xuất hiện những sự tồn tại lớn mạnh hơn Đại hội là các người sẽ nghĩ cách để tiêu diệt. Nói cho cùng, cái các người gọi là Đại hội, so với đám tà môn tông phái bên ngoài có khác gì nhau đâu?"
Kiều Bất Dịch mặt biến sắc, không biết nên trả lời như thế nào trước những lời lẽ đanh thép của Lâm Chính.
Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung cũng đều im lặng.
"Hỗn xược! Kẻ nào dám lớn tiếng ngạo mạn, vu khống Đại hội của chúng ta như thế này!"
Một tiếng quát lớn và giận dữ vang lên từ bên ngoài cung điện.
Sau đó, một khí tức bá đạo bao trùm lên cung điện.
Một cảm giác nóng nực đột nhiên lan toả trong không gian.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn.
Anh nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng được bao phủ bởi vầng hào quang màu vàng đang lao tới.
Người đàn ông ở trần, trên người chỉ độc chiếc quần da. Các bắp thịt cuồn cuộn khiến người ta cảm thấy đây là một cao thủ vô cùng mạnh mẽ.
Người đàn ông đáp xuống như một vị thần và ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Lâm Chính sau khi tiếp đất. Một luồng khí tức hùng mạnh lơ lửng xung quanh hắn ta.
Lâm Chính cảm giác được từng tấc thịt, từng giọt máu trên cơ thể mình dường đều đang phải chịu áp lực vô tận.
"Lực Thần đại nhân!"
Kiều Bất Dịch kêu lên.
"Bái kiến Lực Thần đại nhân!"
Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung cũng vội vã hành lễ.
Nhưng người được gọi là Lực Thần đại nhân này lại không để ý đến ba người họ, con ngươi màu vàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Nghiệt súc, còn không mau thả Gia Cát tiên sinh ra!"
Giọng nói chói tai, khiến người ta cảm giác run rẩy từ tận xương tuỷ.
"Muốn chết à!"
Lâm Chính tức giận, dùng con mắt Long Thần nhìn về phía Lực Thần.
Bùm!
Mọi thứ xung quanh Lực Thần phát nổ ngay lập tức và biến thành bột.
Bản thân Lực Quyền cũng bị long uy mạnh mẽ bao phủ.
Thân hình cao lớn của hắn ta lập tức cong xuống không ít, vẻ mặt Lực Thần kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Đây là...Chân Long Uy? Cậu có thể sử dụng được Chân Long Uy sao?"
"Hôm nay ở đây không ai có thể áp chế được tôi!"
Lâm Chính lạnh lùng hét lên: "Cút ra cho tôi!"
"Nghiệt súc! Chán sống rồi!"
Lực Thần gầm lên, các khối cơ trên cơ thể bắt đầu chuyển động, một luồng sức mạnh kinh hoàng bộc phát, cố gắng lay chuyển sức mạnh của long uy.
Cùng lúc đó, một cao thủ khác cũng đến nơi!
Chao ôi!
Đối phương không lên tiếng, khí tức cũng bị kìm hãm lại đến mức tối đa để tránh bị phát hiện. Một tia sáng lạnh lẽo trong nháy mắt xuyên vào trong cung điện, đâm về phía ấn đường của Lâm Chính.
Tốc độ nhanh đến kinh người.
Tuy nhiên, vào thời điểm đối thủ chuẩn bị đánh vào điểm trọng yếu của Lâm Chính, anh đã kịp thời phản ứng, giơ lòng bàn tay lên và chộp lấy thanh kiếm sắc bén.
Xoẹt!
Tay trái của Lâm Chính bị một kiếm sắc bén cắt ngang, máu trào ra.
Sau khi nhìn kỹ hơn, anh phát hiện ra một người đàn ông tuấn tú với mái tóc dài màu xanh lam, cử động uyển chuyển xuất hiện trước mặt mình.
Ánh mắt người đàn ông lạnh như băng, lập tức rút kiếm ra, muốn tấn công Lâm Chính lần nữa.
Lâm Chính lập tức nắm lấy kiếm của Gia Cát Xuyên, chặn lại.
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, nhanh chóng dừng động tác.
Nhưng giây tiếp theo, một cước của Lâm Chính đã bay tới.
Bịch!
Anh đá mạnh vào ngực người đàn ông mới đến.
Người đàn ông lập tức bay ra xa...
Chương 5412: Tôn vị
Người đàn ông va chạm và làm vỡ một số cây cột của cung điện trước khi dừng lại.
Hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và tức giận, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
"Đồ khốn!"
Người đàn ông gầm lên, mái tóc dài bay phần phật, toàn thân tràn ngập sát khí, thanh kiếm trong tay cũng rung lên dữ dội, phóng ra một luồng kiếm khí lạnh như băng.
"Tật Phong đại nhân!"
Kiều Bất Dịch lạc cả giọng.
"Bái kiến Tật Phong đại nhân!"
Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung cũng vội vàng chào hỏi.
Lâm Chính cau mày.
Lực Thần, Tật Phong?
Những người này là ai?
Nhưng xét theo khí tức tỏa ra từ hai người họ, thực lực của họ đã đạt tới mức độ khó tin.
Đặc biệt là Tật Phong này, Lâm Chính cảm nhận được sự đe doạ từ người này còn lớn hơn cả Lực Thần. Hắn ta giống như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, luôn dò xét sơ hở của Lâm Chính. Chỉ cần nắm được cơ hội, hắn sẽ lập tức tấn công, khiến cho đối thủ không kịp đề phòng!
"Tên ngu ngốc không biết trời cao đất dày này, thả Gia Cát tiên sinh ra ngay!"
Tật Phong lạnh lùng nói.
Thế nhưng Lâm Chính lại không để ý tới hắn, lạnh lùng nói: "Các người tránh ra cho tôi!"
Nói xong, Lâm Chính hơi dùng lực.
Cổ Gia Cát Xuyên lập tức bị in một vết đỏ.
Cho dù tu vi của Gia Cát Xuyên có mạnh đến đâu thì vẫn không thể chịu được sức mạnh khủng khiếp của long uy mà Lâm Chính đang sử dụng để trấn áp khí tức của anh ta.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi cổ Gia Cát Xuyên bị gãy.
"Dừng lại!"
Tật Phong hét lớn.
Lực Thần cũng tức giận, siết chặt nắm đấm khiến từng khớp tay kêu răng rắc, trên người hắn tỏa ra ánh sáng vàng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới chém Lâm Chính thành từng mảnh.
Nhưng cả hai đều không dám hành động liều lĩnh.
Nếu Gia Cát Xuyên chết, bọn họ cho dù có xé xác Lâm Chính ra thành từng mảnh cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
"Đây là ai vậy? Sao cậu ta lại nắm thóp được Gia Cát tiên sinh nổi tiếng là thần cơ diệu toán của chúng ta thế này? Thật không thể tin được, thật không thể tin được!"
Lúc này, ngoài đại điện vang lên một giọng cười già nua.
Thu Tẩm Nhiễm, Kiều Bất Dịch và những người khác cảm thấy da đầu tê dại và quay đầu nhìn lại.
Lại nhân vật lớn nào đang đến?
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía đó.
Sau đó họ nhìn thấy một lượng lớn chiến binh mặc áo giáp sặc sỡ và cầm giáo lao vào đại điện.
Mỗi chiến binh này đều có sức mạnh phi thường và mỗi người trong số họ đều không yếu hơn Người Dọn Dẹp.
Người đứng đầu là một ông già với mái tóc trắng, mặc áo choàng trắng và toát ra khí chất như một vị tiên.
Sự xuất hiện của những người này lập tức mang đến cho Lâm Chính một cảm giác đe doạ chưa từng có.
Nếu không phải có Chân Long Uy của con mắt Long Thần bảo hộ, anh thậm chí sẽ khó lòng mà đứng vững trước đối thủ.
Quá khủng khiếp!
Đây chính là Đại hội sao?
Đúng là chốn này cao thủ như mây!
Nghĩ đến những người trong Đại hội mà anh từng tiếp xúc trước đây, Lâm Chính nhận ra những người đó chỉ là một số thành viên cơ bản nhất của Đại hội, căn bản không thể đại diện cho bộ mặt của Đại hội!
Chỉ thấy ông già đi về phía trước với nụ cười trên môi.
Lực Thần và Tật Phong ngay lập tức cúi chào ông già.
"Bái kiến Tôn vị!"
"Bái kiến Tôn vị!"
Tôn vị?
Lâm Chính hai mắt nheo lại: “Ông là người phụ trách Đại hội sao?”
"Nói một cách nghiêm túc, có rất nhiều người phụ trách Đại hội, và tôi chỉ là một trong số họ!"
Ông già cười nói: "Lâm thần y, tôi đã nghe danh cậu từ lâu. Lâm thần y cũng đã làm việc với Đại hội không ít lần. Nghiêm túc mà nói, cho dù cậu không phải là thành viên, chúng ta vẫn có thể coi như là bằng hữu. Tại sao phải đưa mọi chuyện đến mức này? Tại sao cậu không thả Gia Cát tiên sinh ra và chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện?"
"Nói chuyện? Chỉ e chuyện này là không thể phải không? Hành động của tôi đã chạm đến giới hạn của Đại hội, các người sẽ không cho phép bất cứ ai chà đạp các quy tắc của Đại hội. Nếu tôi thả Gia Cát Xuyên đi, sẽ chỉ có cái chết đang chờ đợi tôi!"
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: "Bây giờ, tôi chỉ nói một lần thôi, lập tức tránh đường cho tôi!"
Chương 5413: Phải có người phá vỡ cục diện này
Tôn vị lặng lẽ nhìn Lâm Chính, thở dài hồi lâu rồi lắc đầu: "Lâm thần y, Đại hội chúng tôi đã và đang cho cậu cơ hội và hy vọng, nhưng sao cậu vẫn bướng bỉnh không chịu tỉnh ngộ như vậy. Cậu cho rằng sau khi rời khỏi đây, cậu có thể được an toàn sao? Một khi cậu rời khỏi đây, sự việc sẽ phát triển thành một tình huống không thể cứu vãn. Đại hội có lịch sử lâu đời, ý nghĩa cho sự tồn tại của nó chắc cậu cũng hiểu. Đối với chúng tôi mà nói, danh tiếng là nền tảng để duy trì trật tự. Nếu chúng tôi thả cậu đi thì danh tiếng của Đại hội sẽ bị tổn hại. Một khi không còn cái uy thì làm sao Đại hội có thể duy trì trật tự trên thế giới này?”
Khi ông ta nói, các chiến binh xung quanh đã vây quanh, chĩa giáo vào Lâm Chính. Sức mạnh của bọn họ đáng sợ giống như hàng triệu ngọn núi đang đè lên anh. Chỉ cần ông già kia ra lệnh, bọn họ giống như thần thánh trên chín tầng trời, sẽ tiêu diệt Lâm Chính đến một mảnh vụn cũng không còn.
"Trật tự à?"
Lâm Chính cười lạnh chế nhạo: "Cái gọi là trật tự này chỉ là lớp vỏ ngụy trang cho quyền lợi của các người. Các người lợi dụng trật tự này để trục lợi cho bản thân, để nô dịch thế giới, thật sự là buồn cười!"
"Lâm thần y, cậu đang xúc phạm Đại hội chúng tôi sao?"
Ánh mắt ông già đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Còn không phải sao? Khi Ma Đạo xâm chiếm thế giới thì các người ở đâu? Khi người vô tội bị giết hại các người đang làm gì? Nạn ăn thịt người vẫn xảy ra thường xuyên trên thế giới này, tại sao các người không can thiệp? Không có nghĩa vụ nhưng lại đòi hưởng tất cả quyền lợi sao?"
Lâm Chính cười lớn, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Anh nói dứt lời, vẻ mặt của Tôn vị cực kỳ lạnh lùng.
Người của Đại hội tụ tập xung quanh cũng đằng đằng sát khí.
Lời nói của Lâm Chính đã vạch trần bộ mặt của Đại hội.
Đây là điều bọn họ không thể chịu đựng được.
"Lâm thần y, xem ra... hôm nay cậu không có ý định rời khỏi nơi này!"
"Một khi tôi dám tới đây thì vốn đã không có ý định sống sót rời khỏi nơi này! Có điều, dù sao cũng sẽ có rất nhiều kẻ bồi táng cùng tôi. Các người cứ yên tâm, Gia Cát Xuyên không phải kẻ duy nhất đâu. Trước khi tôi chết chắc chắn sẽ kéo được không ít các vị ở đây đi cùng!"
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó đột nhiên dùng sức, khiến Gia Cát Xuyên đau đớn giãy giụa.
"Khốn kiếp!"
Tật Phong lo lắng, định lao về phía đó.
Nhưng ngay khi hắn ta vừa di chuyển, Tôn vị đã lập tức giơ tay ngăn lại.
"Tôn vị?"
Tật Phong ngước lên ngạc nhiên.
Nhưng chỉ thấy Tôn vị ánh mắt lạnh lùng, mặt không cảm xúc nói: "Không ai được phép ra tay, nhường đường và bảo cậu ta rời đi!"
"Nhưng... nếu làm như vậy, chẳng phải Đại hội của chúng ta sẽ mất hết mặt mũi sao?"
"Như vậy còn tốt hơn là Gia Cát Xuyên đại nhân chết ở trong Đại hội!"
Tôn vị hừ lạnh, sau đó nhìn chòng chọc Lâm Chính, mặt không chút biểu cảm nói: "Lâm thần y, cậu cứ đi đi. Trên đường đi sẽ không có ai ngăn cản cậu. Nhưng cậu hãy nhớ kỹ, kể từ giây phút cậu rời khỏi núi Thánh Huyền này, cậu chính là kẻ thù duy nhất và cuối cùng trong hàng trăm năm nay của Đại hội! Từ giờ trở đi, Đại hội sẽ liệt tất cả người thân, họ hàng, vợ chồng, thậm chí cả những kẻ từng có duyên gặp gỡ với cậu vào danh sách đen. Bọn họ sẽ chết vì cậu, đây cũng chính là kết cục của kẻ dám đối đầu với Đại hội!"
Ông ta nói dứt lời liền giơ tay lên.
Các chiến binh áo giáp vàng xung quanh đều thu lại vũ khí và lùi lại.
Một con đường dẫn xuống núi hiện ra trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính sắc mặt lạnh lùng, không nói không rằng dẫn Gia Cát Xuyên xuống núi.
"Như vậy... có đáng không?"
Gia Cát Xuyên hơi mở mắt, khó khăn hỏi.
"Dù sao cũng phải có ai đó phá vỡ cái trật tự lố bịch này chứ?"
Lâm Chính hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
Chương 5413: Dựa vào chính mình
Khoảnh khắc anh rời khỏi núi Thánh Huyền, Lâm Chính cảm thấy như có một gánh nặng nặng hàng chục triệu cân đang đè trên người mình.
Ánh mắt của đám cao thủ kia luôn theo dõi phía sau anh.
Hiển nhiên bọn họ đang chờ Lâm Chính thực hiện lời hứa, thả Gia Cát Xuyên đi.
Lâm Chính hơi buông lỏng tay.
"Anh đi được không?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Được".
Gia Cát Xuyên thở hắt ra, gật đầu.
Lâm Chính biết không cần thiết phải áp giải anh ta nữa.
Lâm Chính không nói gì, anh cùng Gia Cát Xuyên đi về phía con đường ngoài núi.
"Từ khi tham gia Đại hội đến nay tôi cũng có chút hiểu biết về lịch sử của Đại hội. Thế nhưng tôi chưa từng thấy ai điên cuồng như cậu".
“Bây giờ không phải anh thấy rồi sao?”
"Lâm thần y, cậu biết hậu quả mà phải không?"
"Tôi đương nhiên biết, nhưng hậu quả này không phải thứ tôi muốn, mà là Đại hội ép tôi phải nhận lấy nó".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Có điều, hậu quả này cũng có thể thay đổi".
"Cậu không làm lay chuyển ý chí của Đại hội được đâu".
Gia Cát Xuyên lắc đầu.
"Tôi không có ý định làm lay chuyển Đại hội, nhưng tôi muốn nói cho anh biết rằng dù tôi không thể lật đổ Đại hội, tôi cũng có thể khiến họ phải chịu kết cục cá chết lưới rách".
"Cậu có biết quy mô của Đại hội không?"
Gia Cát Xuyên không khỏi mỉm cười, nói tiếp: “Tôi nghĩ cậu nên cân nhắc sự an toàn của những người xung quanh mình! Đại hội đều biết rõ về cậu! Giang Thành, Dương Hoa, vực Diệt Vong, thậm chí cả thế lực của cậu ở nước ngoài, Đại hội đều biết cả. Chỉ cần họ muốn, tất cả những người có liên quan đến cậu sẽ đều biến mất. Kể cả những thông tin về cậu trên mạng internet cũng sẽ bị xoá toàn bộ. Cậu sẽ giống như bốc hơi khỏi trần thế, không ai hay biết. Để Đại hội làm được việc đó chỉ cần vài ngày. Cậu có hiểu không?"
Sức mạnh của Đại hội không chỉ giới hạn ở võ lực.
Có thể hoạt động ở Long Quốc lâu như vậy, bọn họ đương nhiên có mạng lưới quyền lực của riêng mình.
Và đến nay mạng lưới này đã phát triển đến mức nào thì không ai biết.
Ngay cả Lâm Chính cũng không thể tưởng tượng được.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Gia Cát tiên sinh, anh nói cho tôi biết chuyện này, lẽ nào không sợ sau khi biết những thứ này tôi sẽ không chịu thả anh đi sao?"
"Cũng phải, có tôi ở đây thì Đại hội sẽ không ra tay với cậu".
"Vậy mục đích của việc này là gì? Không phải anh muốn thoát khỏi tôi càng sớm càng tốt sao?"
“Nếu tôi không nói cho cậu biết, thì cậu có thả tôi ra không?”
"Cũng phải".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Tôi đã dám khai chiến với Đại hội thì đương nhiên trong tay cũng phải có vài quân bài. Thực ra tôi luôn biết rằng sẽ có ngày tôi phải chiến đấu với Đại hội. Nhưng thật không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy…”
"Kế hoạch của cậu bây giờ là gì?"
"Anh muốn giúp tôi?"
"Tôi chỉ muốn chứng kiến điều đó".
Gia Cát Xuyên khẽ mỉm cười, nhưng sâu trong mắt lại lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Lâm Chính không hiểu Gia Cát Xuyên đang nghĩ gì, nhưng anh biết, người có thể ngồi ở vị trí như vậy trong Đại hội tuyệt đối không phải là người bình thường.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Một lúc sau, một chiếc ô tô dừng lại bên đường.
"Lâm tiên sinh!"
Người lái xe bước ra ngoài.
Đây là người do Mã Hải phái tới.
“Lên xe trước đi".
Lâm Chính bình tĩnh nói rồi ngồi lên xe.
Gia Cát Xuyên theo sau.
"Thay vì về vực Diệt Vong, chúng ta sẽ trực tiếp tới Giang Thành".
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Vâng thưa tiên sinh".
Người lái xe gật đầu.
Nhưng Gia Cát Xuyên lại sững sờ.
"Lâm thần y, đến Giang Thành ư? Ở đó có ai có thể giúp cậu không?"
"Không ai có thể giúp tôi, tôi luôn dựa vào chính mình!"
Lâm Chính nhìn thẳng về phía trước và nói một cách vô cảm.
Chương 5414: Ý nguyện ban đầu
Từ lúc Lâm Chính rời khỏi núi Thánh Huyền, những con mắt của Đại hội vẫn nhìn chòng chọc vào anh.
Sau khi vào Giang Thành, quả thực còn có thêm rất nhiều tai mắt.
"Có vẻ như sự giám sát của Đại hội đối với tôi vẫn không hề giảm bớt".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Không phải là không giảm mà là ngày càng tăng lên".
Gia Cát Xuyên cười lớn, sau đó ho kịch liệt vài tiếng, khóe miệng trào ra máu.
Lâm Chính thấy thế liền lấy Hồng Mông Long Châm đâm vào người anh ta mấy nhát.
Gia Cát Xuyên đột nhiên thở dốc, sau đó lại nặng nề thở hắt ra một hơi, khá là kinh ngạc.
"Tốt hơn nhiều rồi, y thuật của Lâm thần y đúng là vô song. Đáng tiếc, đáng tiếc..."
Gia Cát Xuyên cảm thán vài câu xong cũng không nói gì nữa.
"Đến đây trước đã".
Lâm Chính bình tĩnh nói rồi trực tiếp tiến vào trụ sở Dương Hoa.
Mã Hải, Từ Thiên và những người khác chờ ở đây đã lâu.
Anh vừa bước vào văn phòng, Mã Hải vội vàng chạy tới.
"Lâm thần y, ban nãy Bạch minh chủ đã phái người gửi mật thư tới nói rằng đã xảy ra chuyện lớn, chúng ta đã gây hiềm khích với Đại hội sao?"
Sắc mặt Mã Hải nghiêm lại.
Chuyện lớn như vậy căn bản không thể giấu diếm được, Bạch Hoạ Thuỷ đương nhiên có mạng lưới tình báo của riêng mình và cũng nhận thức rõ ràng bản chất đáng sợ của sự việc này.
"Bạch minh chủ có nói gì nữa không?"
Lâm Chính nhẹ nhàng hỏi.
"Không nói gì nhiều nữa. Chỉ hỏi... chúng ta có muốn giải quyết ổn thỏa và xoa dịu mối quan hệ này không?"
Mã Hải mím môi nói.
Nghe xong, Lâm Dương đã biết thái độ của Bạch Hoạ Thủy.
Bạch Hoạ Thuỷ đương nhiên không muốn Lâm Chính trở mặt thành thù với Đại hội, bà ta cũng nghĩ rằng hậu quả của việc chống lại Đại hội sẽ rất khủng khiếp.
Nhưng cái gọi là tìm cách giải quyết ổn thoả này chỉ là nỗ lực một phía của Bạch Hoạ Thuỷ và vẫn chưa rõ liệu nó có thành công hay không.
Nhưng dựa vào sự hiểu biết của bà ta đối với Lâm Chính, nếu Lâm Chính không gật đầu thì dù bà ta có làm thế nào cũng vô ích.
"Nói với Bạch minh chủ, chuyện này không liên quan đến bà ấy, từ nay về sau đừng liên lạc với tôi nữa".
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
Mã Hải sửng sốt một chút, khẽ gật đầu, đương nhiên hiểu được ý của Lâm Chính.
Bây giờ anh đã là kẻ thù của Đại hội, cơ hội chiến thắng của Lâm Chính gần như bằng không. Đối mặt với sự trả thù không có hồi kết của Đại hội, anh chỉ có thể cắt đứt quan hệ với càng nhiều người càng tốt để tránh liên lụy đến họ.
"Chủ tịch Lâm, cậu có muốn tăng cường tuần tra và phòng thủ Giang Thành không?"
Từ Thiên đi tới, giọng trịnh trọng hỏi.
"Không cần đâu".
Lâm Chính lắc đầu: “Người trong Đại hội không có lá chắn nào là không thể vượt qua, chỉ dựa vào người của chúng ta có phòng cũng không phòng nổi”.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Lâm Chính suy nghĩ một chút, nhìn Gia Cát Xuyên.
Gia Cát Xuyên đang ngồi ở trên sô pha uống trà, mỉm cười nhìn Lâm Chính.
"Xem ra Lâm thần y mang tôi tới đây không phải chỉ là muốn dùng tôi làm con tin".
"Chắc hẳn anh có cách giải quyết Đại hội tốt hơn tôi".
"Lâm thần y đang coi thường tôi sao? Tôi là thành viên của Đại hội, chỉ làm việc cho Đại hội, tại sao tôi lại giúp cậu chống lại Đại hội cơ chứ?"
Gia Cát Xuyên mỉm cười.
"Tôi chỉ vì muốn tốt cho anh".
"Muốn uy hiếp tôi bằng mạng sống thì cứ việc làm đi, tôi sẽ không bao giờ phản kháng. Lâm thần y cứ xem xem tôi có phải kẻ tham sống sợ chết hay không".
"Lâm mỗ cũng có thể nhìn rõ Gia Cát Xuyên tiên sinh là người như thế nào, nhưng anh tựa hồ không hiểu được bản chất hiện tại của Đại hội".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: "Đại hội hiện giờ lẽ nào chính là Đại hội mà trong lòng anh vẫn tưởng tượng? Anh thực sự mong Đại hội sẽ tiếp tục như vậy sao? Nếu vậy thì ý nguyện ban đầu của anh khi tham gia Đại hội đã đi đâu mất rồi?"
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Ý nguyện ban đầu?"
Gia Cát Xuyên cau mày.
Chương 5415: Cách để giữ mạng
Gia Cát Xuyên rơi vào trầm tư. Anh ta không thể không thừa nhận, lời nói của Lâm Chính đã chạm vào điều gì đó sâu thẳm trong lòng anh ta. Mục đích ban đầu của Gia Cát Xuyên khi tham gia Đại hội là theo đuổi Võ Đạo chí tôn và duy trì trật tự thế giới.
Tuy nhiên, theo thời gian, khi người lãnh đạo Đại hội thay đổi, vị trí của anh ta cũng thay đổi, tính chất của Đại hội dường như cũng dần thay đổi. Ngay cả bản thân Gia Cát Xuyên cũng đang xuôi dòng với sự thay đổi đó...
"Đại hội coi việc duy trì trật tự thế giới là trách nhiệm của mình. Vì điều này, Đại hội được vô số người có quyền lực từ tất cả các thế lực tôn trọng. Nhưng hiện tại, cái gọi là Đại hội này chỉ là một công cụ để những người trong Đại hội tìm kiếm quyền lực và lợi ích cá nhân! Trong đó có bao nhiêu tham nhũng và bí mật đen tối thì Gia Cát tiên sinh hẳn phải biết rõ hơn tôi. Gia Cát Xuyên, tôi có thể nhận thấy rằng anh là một người thông minh, và anh cũng là một người thực sự muốn làm những việc tốt cho thế giới, nhưng anh đã ở trong vũng lầy mà không hề hay biết. Anh không nhận ra sao?”
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Gia Cát Xuyên im lặng một lúc mới lên tiếng.
"Được rồi, Lâm thần y, cậu không cần khua môi múa mép trước mặt tôi làm gì. Thế nào, muốn kêu gọi tôi phản bội Đại hội để gia nhập phe của cậu?"
"Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ muốn Gia Cát tiên sinh làm điều gì đó vì lương tâm của chính mình".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Làm vì lương tâm của chính tôi? Sao vậy? Nếu tôi không giúp cậu thì tôi đang làm việc có lỗi với lương tâm của chính mình sao? Không phải chứ, Lâm thần y, Đại hội chúng tôi thực sự vô dụng và đại diện cho mọi sự thối nát trên đời này hay sao?”
Gia Cát Xuyên cau mày.
"Dĩ nhiên là không".
Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy cậu cho rằng cậu là đại diện của phe chính nghĩa à?"
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là phe chính nghĩa hay gì cả, tôi chỉ cảm thấy mình là phe phản kháng mà thôi”.
Lâm Chính tới gần một chút, nhìn thẳng vào mắt Gia Cát Xuyên, khàn giọng hỏi: "Vậy Gia Cát Xuyên, anh hãy nói cho tôi biết xem tôi đã sai ở đâu?"
Gia Cát Xuyên lại không nói nên lời.
"Gia Cát Xuyên, anh có địa vị cao, quanh năm ở trong núi Thánh Huyền nên đương nhiên không biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, phần lớn mọi chuyện đều là do cấp dưới truyền đạt lại. Anh cũng không biết bọn họ có giấu anh điều gì, có lạm dụng quyền lực cá nhân hay không. Những việc đó anh đều không biết! Để tôi nói cho anh biết, những thành viên cấp cơ sở của Đại hội mới thực sự là những người còn giữ nguyên ý nguyện ban đầu. Còn những nhân vật quyền lực cấp cao cũng giống như những thanh thép trên đỉnh toả nhà bị nắng chiếu gió dập đến nỗi mục nát từ lâu. Bản thân anh thì chưa đến mức đó, nhưng những kẻ khác thì sao?"
Lâm Chính trầm giọng nói.
Gia Cát Xuyên lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tách trà trên chiếc bàn trước mặt, trầm mặc hồi lâu.
Không biết là bao lâu sau, anh ta mới mở miệng nói chuyện.
"Lâm thần y, cậu muốn gì ở tôi?"
"Anh là lá bùa cứu mạng của tôi, nhưng tôi biết rằng không thể nào giam giữ anh bên cạnh tôi cả đời được!"
"Có vẻ như cậu đang muốn tìm cách ngăn chặn Đại hội tấn công những người xung quanh mình!"
"Có cách sao?"
"Cậu may mắn đấy. Nếu cậu bắt cóc người khác thì chưa chắc họ đã chỉ được cách cho cậu. Nhưng vào tay tôi thì, quả thực là có một cách đấy".
Gia Cát Xuyên nhẹ nhàng cười nói: "Không phải tôi tham sống sợ chết, nói chuyện này cho cậu biết cũng không sao. Dù sao, cuối cùng cậu nhất định cũng sẽ nghĩ tới biện pháp này".
"Biện pháp gì vậy?"
Lâm Chính lập tức hỏi.
"Lâm thần y, cậu sáng suốt một đời mà sao hiện giờ lại không nhìn rõ cục diện? Long Quốc rộng lớn này đâu phải là địa bàn do Đại hội làm chủ!"
Gia Cát Xuyên mỉm cười có chút chế giễu.
Lâm Chính sững lại một lát, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó khiến nhịp thở của anh đột nhiên trở nên gấp gáp.
"Ý anh là... để tôi đi tìm chính quyền?"
"Sao thế? Đây không phải là con đường nên đi sao? Nếu có khó khăn gì thì cứ gọi cảnh sát!"
Gia Cát Xuyên mỉm cười đáp.
"Lâm thần y, xin đừng làm loạn. Gia Cát tiên sinh đối với Đại hội rất quan trọng. Nếu như ngài ấy có mệnh hệ gì, Đại hội sẽ trừng phạt tất cả những người có liên quan đến cậu. Việc này cậu có cáng đáng nổi không!"
Kiều Bất Dịch lo lắng hét lên.
"Sao vậy? Nếu tôi không động vào hắn ta thì Đại hội có để cho tôi rời khỏi đây không? Tôi không biết mình đã làm sai cái gì, cũng không hiểu vì sao các quy định của Đại hội lại vô hiệu đối với người của Đại hội. Chính các người đã từng bước ép tôi đi tới bước đường ngày hôm nay!"
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Ban đầu tôi vốn tưởng rằng Đại hội thật sự là một nơi công bằng, trật tự, bình đẳng, nhưng bây giờ tôi phát hiện mình đã sai. Cái gọi là Đại hội sinh ra chỉ để thâu tóm quyền lực cho một nhóm người mà thôi. Một khi xuất hiện những sự tồn tại lớn mạnh hơn Đại hội là các người sẽ nghĩ cách để tiêu diệt. Nói cho cùng, cái các người gọi là Đại hội, so với đám tà môn tông phái bên ngoài có khác gì nhau đâu?"
Kiều Bất Dịch mặt biến sắc, không biết nên trả lời như thế nào trước những lời lẽ đanh thép của Lâm Chính.
Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung cũng đều im lặng.
"Hỗn xược! Kẻ nào dám lớn tiếng ngạo mạn, vu khống Đại hội của chúng ta như thế này!"
Một tiếng quát lớn và giận dữ vang lên từ bên ngoài cung điện.
Sau đó, một khí tức bá đạo bao trùm lên cung điện.
Một cảm giác nóng nực đột nhiên lan toả trong không gian.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn.
Anh nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng được bao phủ bởi vầng hào quang màu vàng đang lao tới.
Người đàn ông ở trần, trên người chỉ độc chiếc quần da. Các bắp thịt cuồn cuộn khiến người ta cảm thấy đây là một cao thủ vô cùng mạnh mẽ.
Người đàn ông đáp xuống như một vị thần và ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Lâm Chính sau khi tiếp đất. Một luồng khí tức hùng mạnh lơ lửng xung quanh hắn ta.
Lâm Chính cảm giác được từng tấc thịt, từng giọt máu trên cơ thể mình dường đều đang phải chịu áp lực vô tận.
"Lực Thần đại nhân!"
Kiều Bất Dịch kêu lên.
"Bái kiến Lực Thần đại nhân!"
Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung cũng vội vã hành lễ.
Nhưng người được gọi là Lực Thần đại nhân này lại không để ý đến ba người họ, con ngươi màu vàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Nghiệt súc, còn không mau thả Gia Cát tiên sinh ra!"
Giọng nói chói tai, khiến người ta cảm giác run rẩy từ tận xương tuỷ.
"Muốn chết à!"
Lâm Chính tức giận, dùng con mắt Long Thần nhìn về phía Lực Thần.
Bùm!
Mọi thứ xung quanh Lực Thần phát nổ ngay lập tức và biến thành bột.
Bản thân Lực Quyền cũng bị long uy mạnh mẽ bao phủ.
Thân hình cao lớn của hắn ta lập tức cong xuống không ít, vẻ mặt Lực Thần kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Đây là...Chân Long Uy? Cậu có thể sử dụng được Chân Long Uy sao?"
"Hôm nay ở đây không ai có thể áp chế được tôi!"
Lâm Chính lạnh lùng hét lên: "Cút ra cho tôi!"
"Nghiệt súc! Chán sống rồi!"
Lực Thần gầm lên, các khối cơ trên cơ thể bắt đầu chuyển động, một luồng sức mạnh kinh hoàng bộc phát, cố gắng lay chuyển sức mạnh của long uy.
Cùng lúc đó, một cao thủ khác cũng đến nơi!
Chao ôi!
Đối phương không lên tiếng, khí tức cũng bị kìm hãm lại đến mức tối đa để tránh bị phát hiện. Một tia sáng lạnh lẽo trong nháy mắt xuyên vào trong cung điện, đâm về phía ấn đường của Lâm Chính.
Tốc độ nhanh đến kinh người.
Tuy nhiên, vào thời điểm đối thủ chuẩn bị đánh vào điểm trọng yếu của Lâm Chính, anh đã kịp thời phản ứng, giơ lòng bàn tay lên và chộp lấy thanh kiếm sắc bén.
Xoẹt!
Tay trái của Lâm Chính bị một kiếm sắc bén cắt ngang, máu trào ra.
Sau khi nhìn kỹ hơn, anh phát hiện ra một người đàn ông tuấn tú với mái tóc dài màu xanh lam, cử động uyển chuyển xuất hiện trước mặt mình.
Ánh mắt người đàn ông lạnh như băng, lập tức rút kiếm ra, muốn tấn công Lâm Chính lần nữa.
Lâm Chính lập tức nắm lấy kiếm của Gia Cát Xuyên, chặn lại.
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, nhanh chóng dừng động tác.
Nhưng giây tiếp theo, một cước của Lâm Chính đã bay tới.
Bịch!
Anh đá mạnh vào ngực người đàn ông mới đến.
Người đàn ông lập tức bay ra xa...
Chương 5412: Tôn vị
Người đàn ông va chạm và làm vỡ một số cây cột của cung điện trước khi dừng lại.
Hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và tức giận, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
"Đồ khốn!"
Người đàn ông gầm lên, mái tóc dài bay phần phật, toàn thân tràn ngập sát khí, thanh kiếm trong tay cũng rung lên dữ dội, phóng ra một luồng kiếm khí lạnh như băng.
"Tật Phong đại nhân!"
Kiều Bất Dịch lạc cả giọng.
"Bái kiến Tật Phong đại nhân!"
Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung cũng vội vàng chào hỏi.
Lâm Chính cau mày.
Lực Thần, Tật Phong?
Những người này là ai?
Nhưng xét theo khí tức tỏa ra từ hai người họ, thực lực của họ đã đạt tới mức độ khó tin.
Đặc biệt là Tật Phong này, Lâm Chính cảm nhận được sự đe doạ từ người này còn lớn hơn cả Lực Thần. Hắn ta giống như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, luôn dò xét sơ hở của Lâm Chính. Chỉ cần nắm được cơ hội, hắn sẽ lập tức tấn công, khiến cho đối thủ không kịp đề phòng!
"Tên ngu ngốc không biết trời cao đất dày này, thả Gia Cát tiên sinh ra ngay!"
Tật Phong lạnh lùng nói.
Thế nhưng Lâm Chính lại không để ý tới hắn, lạnh lùng nói: "Các người tránh ra cho tôi!"
Nói xong, Lâm Chính hơi dùng lực.
Cổ Gia Cát Xuyên lập tức bị in một vết đỏ.
Cho dù tu vi của Gia Cát Xuyên có mạnh đến đâu thì vẫn không thể chịu được sức mạnh khủng khiếp của long uy mà Lâm Chính đang sử dụng để trấn áp khí tức của anh ta.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi cổ Gia Cát Xuyên bị gãy.
"Dừng lại!"
Tật Phong hét lớn.
Lực Thần cũng tức giận, siết chặt nắm đấm khiến từng khớp tay kêu răng rắc, trên người hắn tỏa ra ánh sáng vàng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới chém Lâm Chính thành từng mảnh.
Nhưng cả hai đều không dám hành động liều lĩnh.
Nếu Gia Cát Xuyên chết, bọn họ cho dù có xé xác Lâm Chính ra thành từng mảnh cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
"Đây là ai vậy? Sao cậu ta lại nắm thóp được Gia Cát tiên sinh nổi tiếng là thần cơ diệu toán của chúng ta thế này? Thật không thể tin được, thật không thể tin được!"
Lúc này, ngoài đại điện vang lên một giọng cười già nua.
Thu Tẩm Nhiễm, Kiều Bất Dịch và những người khác cảm thấy da đầu tê dại và quay đầu nhìn lại.
Lại nhân vật lớn nào đang đến?
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía đó.
Sau đó họ nhìn thấy một lượng lớn chiến binh mặc áo giáp sặc sỡ và cầm giáo lao vào đại điện.
Mỗi chiến binh này đều có sức mạnh phi thường và mỗi người trong số họ đều không yếu hơn Người Dọn Dẹp.
Người đứng đầu là một ông già với mái tóc trắng, mặc áo choàng trắng và toát ra khí chất như một vị tiên.
Sự xuất hiện của những người này lập tức mang đến cho Lâm Chính một cảm giác đe doạ chưa từng có.
Nếu không phải có Chân Long Uy của con mắt Long Thần bảo hộ, anh thậm chí sẽ khó lòng mà đứng vững trước đối thủ.
Quá khủng khiếp!
Đây chính là Đại hội sao?
Đúng là chốn này cao thủ như mây!
Nghĩ đến những người trong Đại hội mà anh từng tiếp xúc trước đây, Lâm Chính nhận ra những người đó chỉ là một số thành viên cơ bản nhất của Đại hội, căn bản không thể đại diện cho bộ mặt của Đại hội!
Chỉ thấy ông già đi về phía trước với nụ cười trên môi.
Lực Thần và Tật Phong ngay lập tức cúi chào ông già.
"Bái kiến Tôn vị!"
"Bái kiến Tôn vị!"
Tôn vị?
Lâm Chính hai mắt nheo lại: “Ông là người phụ trách Đại hội sao?”
"Nói một cách nghiêm túc, có rất nhiều người phụ trách Đại hội, và tôi chỉ là một trong số họ!"
Ông già cười nói: "Lâm thần y, tôi đã nghe danh cậu từ lâu. Lâm thần y cũng đã làm việc với Đại hội không ít lần. Nghiêm túc mà nói, cho dù cậu không phải là thành viên, chúng ta vẫn có thể coi như là bằng hữu. Tại sao phải đưa mọi chuyện đến mức này? Tại sao cậu không thả Gia Cát tiên sinh ra và chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện?"
"Nói chuyện? Chỉ e chuyện này là không thể phải không? Hành động của tôi đã chạm đến giới hạn của Đại hội, các người sẽ không cho phép bất cứ ai chà đạp các quy tắc của Đại hội. Nếu tôi thả Gia Cát Xuyên đi, sẽ chỉ có cái chết đang chờ đợi tôi!"
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: "Bây giờ, tôi chỉ nói một lần thôi, lập tức tránh đường cho tôi!"
Chương 5413: Phải có người phá vỡ cục diện này
Tôn vị lặng lẽ nhìn Lâm Chính, thở dài hồi lâu rồi lắc đầu: "Lâm thần y, Đại hội chúng tôi đã và đang cho cậu cơ hội và hy vọng, nhưng sao cậu vẫn bướng bỉnh không chịu tỉnh ngộ như vậy. Cậu cho rằng sau khi rời khỏi đây, cậu có thể được an toàn sao? Một khi cậu rời khỏi đây, sự việc sẽ phát triển thành một tình huống không thể cứu vãn. Đại hội có lịch sử lâu đời, ý nghĩa cho sự tồn tại của nó chắc cậu cũng hiểu. Đối với chúng tôi mà nói, danh tiếng là nền tảng để duy trì trật tự. Nếu chúng tôi thả cậu đi thì danh tiếng của Đại hội sẽ bị tổn hại. Một khi không còn cái uy thì làm sao Đại hội có thể duy trì trật tự trên thế giới này?”
Khi ông ta nói, các chiến binh xung quanh đã vây quanh, chĩa giáo vào Lâm Chính. Sức mạnh của bọn họ đáng sợ giống như hàng triệu ngọn núi đang đè lên anh. Chỉ cần ông già kia ra lệnh, bọn họ giống như thần thánh trên chín tầng trời, sẽ tiêu diệt Lâm Chính đến một mảnh vụn cũng không còn.
"Trật tự à?"
Lâm Chính cười lạnh chế nhạo: "Cái gọi là trật tự này chỉ là lớp vỏ ngụy trang cho quyền lợi của các người. Các người lợi dụng trật tự này để trục lợi cho bản thân, để nô dịch thế giới, thật sự là buồn cười!"
"Lâm thần y, cậu đang xúc phạm Đại hội chúng tôi sao?"
Ánh mắt ông già đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Còn không phải sao? Khi Ma Đạo xâm chiếm thế giới thì các người ở đâu? Khi người vô tội bị giết hại các người đang làm gì? Nạn ăn thịt người vẫn xảy ra thường xuyên trên thế giới này, tại sao các người không can thiệp? Không có nghĩa vụ nhưng lại đòi hưởng tất cả quyền lợi sao?"
Lâm Chính cười lớn, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Anh nói dứt lời, vẻ mặt của Tôn vị cực kỳ lạnh lùng.
Người của Đại hội tụ tập xung quanh cũng đằng đằng sát khí.
Lời nói của Lâm Chính đã vạch trần bộ mặt của Đại hội.
Đây là điều bọn họ không thể chịu đựng được.
"Lâm thần y, xem ra... hôm nay cậu không có ý định rời khỏi nơi này!"
"Một khi tôi dám tới đây thì vốn đã không có ý định sống sót rời khỏi nơi này! Có điều, dù sao cũng sẽ có rất nhiều kẻ bồi táng cùng tôi. Các người cứ yên tâm, Gia Cát Xuyên không phải kẻ duy nhất đâu. Trước khi tôi chết chắc chắn sẽ kéo được không ít các vị ở đây đi cùng!"
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó đột nhiên dùng sức, khiến Gia Cát Xuyên đau đớn giãy giụa.
"Khốn kiếp!"
Tật Phong lo lắng, định lao về phía đó.
Nhưng ngay khi hắn ta vừa di chuyển, Tôn vị đã lập tức giơ tay ngăn lại.
"Tôn vị?"
Tật Phong ngước lên ngạc nhiên.
Nhưng chỉ thấy Tôn vị ánh mắt lạnh lùng, mặt không cảm xúc nói: "Không ai được phép ra tay, nhường đường và bảo cậu ta rời đi!"
"Nhưng... nếu làm như vậy, chẳng phải Đại hội của chúng ta sẽ mất hết mặt mũi sao?"
"Như vậy còn tốt hơn là Gia Cát Xuyên đại nhân chết ở trong Đại hội!"
Tôn vị hừ lạnh, sau đó nhìn chòng chọc Lâm Chính, mặt không chút biểu cảm nói: "Lâm thần y, cậu cứ đi đi. Trên đường đi sẽ không có ai ngăn cản cậu. Nhưng cậu hãy nhớ kỹ, kể từ giây phút cậu rời khỏi núi Thánh Huyền này, cậu chính là kẻ thù duy nhất và cuối cùng trong hàng trăm năm nay của Đại hội! Từ giờ trở đi, Đại hội sẽ liệt tất cả người thân, họ hàng, vợ chồng, thậm chí cả những kẻ từng có duyên gặp gỡ với cậu vào danh sách đen. Bọn họ sẽ chết vì cậu, đây cũng chính là kết cục của kẻ dám đối đầu với Đại hội!"
Ông ta nói dứt lời liền giơ tay lên.
Các chiến binh áo giáp vàng xung quanh đều thu lại vũ khí và lùi lại.
Một con đường dẫn xuống núi hiện ra trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính sắc mặt lạnh lùng, không nói không rằng dẫn Gia Cát Xuyên xuống núi.
"Như vậy... có đáng không?"
Gia Cát Xuyên hơi mở mắt, khó khăn hỏi.
"Dù sao cũng phải có ai đó phá vỡ cái trật tự lố bịch này chứ?"
Lâm Chính hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
Chương 5413: Dựa vào chính mình
Khoảnh khắc anh rời khỏi núi Thánh Huyền, Lâm Chính cảm thấy như có một gánh nặng nặng hàng chục triệu cân đang đè trên người mình.
Ánh mắt của đám cao thủ kia luôn theo dõi phía sau anh.
Hiển nhiên bọn họ đang chờ Lâm Chính thực hiện lời hứa, thả Gia Cát Xuyên đi.
Lâm Chính hơi buông lỏng tay.
"Anh đi được không?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Được".
Gia Cát Xuyên thở hắt ra, gật đầu.
Lâm Chính biết không cần thiết phải áp giải anh ta nữa.
Lâm Chính không nói gì, anh cùng Gia Cát Xuyên đi về phía con đường ngoài núi.
"Từ khi tham gia Đại hội đến nay tôi cũng có chút hiểu biết về lịch sử của Đại hội. Thế nhưng tôi chưa từng thấy ai điên cuồng như cậu".
“Bây giờ không phải anh thấy rồi sao?”
"Lâm thần y, cậu biết hậu quả mà phải không?"
"Tôi đương nhiên biết, nhưng hậu quả này không phải thứ tôi muốn, mà là Đại hội ép tôi phải nhận lấy nó".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Có điều, hậu quả này cũng có thể thay đổi".
"Cậu không làm lay chuyển ý chí của Đại hội được đâu".
Gia Cát Xuyên lắc đầu.
"Tôi không có ý định làm lay chuyển Đại hội, nhưng tôi muốn nói cho anh biết rằng dù tôi không thể lật đổ Đại hội, tôi cũng có thể khiến họ phải chịu kết cục cá chết lưới rách".
"Cậu có biết quy mô của Đại hội không?"
Gia Cát Xuyên không khỏi mỉm cười, nói tiếp: “Tôi nghĩ cậu nên cân nhắc sự an toàn của những người xung quanh mình! Đại hội đều biết rõ về cậu! Giang Thành, Dương Hoa, vực Diệt Vong, thậm chí cả thế lực của cậu ở nước ngoài, Đại hội đều biết cả. Chỉ cần họ muốn, tất cả những người có liên quan đến cậu sẽ đều biến mất. Kể cả những thông tin về cậu trên mạng internet cũng sẽ bị xoá toàn bộ. Cậu sẽ giống như bốc hơi khỏi trần thế, không ai hay biết. Để Đại hội làm được việc đó chỉ cần vài ngày. Cậu có hiểu không?"
Sức mạnh của Đại hội không chỉ giới hạn ở võ lực.
Có thể hoạt động ở Long Quốc lâu như vậy, bọn họ đương nhiên có mạng lưới quyền lực của riêng mình.
Và đến nay mạng lưới này đã phát triển đến mức nào thì không ai biết.
Ngay cả Lâm Chính cũng không thể tưởng tượng được.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Gia Cát tiên sinh, anh nói cho tôi biết chuyện này, lẽ nào không sợ sau khi biết những thứ này tôi sẽ không chịu thả anh đi sao?"
"Cũng phải, có tôi ở đây thì Đại hội sẽ không ra tay với cậu".
"Vậy mục đích của việc này là gì? Không phải anh muốn thoát khỏi tôi càng sớm càng tốt sao?"
“Nếu tôi không nói cho cậu biết, thì cậu có thả tôi ra không?”
"Cũng phải".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Tôi đã dám khai chiến với Đại hội thì đương nhiên trong tay cũng phải có vài quân bài. Thực ra tôi luôn biết rằng sẽ có ngày tôi phải chiến đấu với Đại hội. Nhưng thật không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy…”
"Kế hoạch của cậu bây giờ là gì?"
"Anh muốn giúp tôi?"
"Tôi chỉ muốn chứng kiến điều đó".
Gia Cát Xuyên khẽ mỉm cười, nhưng sâu trong mắt lại lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Lâm Chính không hiểu Gia Cát Xuyên đang nghĩ gì, nhưng anh biết, người có thể ngồi ở vị trí như vậy trong Đại hội tuyệt đối không phải là người bình thường.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Một lúc sau, một chiếc ô tô dừng lại bên đường.
"Lâm tiên sinh!"
Người lái xe bước ra ngoài.
Đây là người do Mã Hải phái tới.
“Lên xe trước đi".
Lâm Chính bình tĩnh nói rồi ngồi lên xe.
Gia Cát Xuyên theo sau.
"Thay vì về vực Diệt Vong, chúng ta sẽ trực tiếp tới Giang Thành".
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Vâng thưa tiên sinh".
Người lái xe gật đầu.
Nhưng Gia Cát Xuyên lại sững sờ.
"Lâm thần y, đến Giang Thành ư? Ở đó có ai có thể giúp cậu không?"
"Không ai có thể giúp tôi, tôi luôn dựa vào chính mình!"
Lâm Chính nhìn thẳng về phía trước và nói một cách vô cảm.
Chương 5414: Ý nguyện ban đầu
Từ lúc Lâm Chính rời khỏi núi Thánh Huyền, những con mắt của Đại hội vẫn nhìn chòng chọc vào anh.
Sau khi vào Giang Thành, quả thực còn có thêm rất nhiều tai mắt.
"Có vẻ như sự giám sát của Đại hội đối với tôi vẫn không hề giảm bớt".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Không phải là không giảm mà là ngày càng tăng lên".
Gia Cát Xuyên cười lớn, sau đó ho kịch liệt vài tiếng, khóe miệng trào ra máu.
Lâm Chính thấy thế liền lấy Hồng Mông Long Châm đâm vào người anh ta mấy nhát.
Gia Cát Xuyên đột nhiên thở dốc, sau đó lại nặng nề thở hắt ra một hơi, khá là kinh ngạc.
"Tốt hơn nhiều rồi, y thuật của Lâm thần y đúng là vô song. Đáng tiếc, đáng tiếc..."
Gia Cát Xuyên cảm thán vài câu xong cũng không nói gì nữa.
"Đến đây trước đã".
Lâm Chính bình tĩnh nói rồi trực tiếp tiến vào trụ sở Dương Hoa.
Mã Hải, Từ Thiên và những người khác chờ ở đây đã lâu.
Anh vừa bước vào văn phòng, Mã Hải vội vàng chạy tới.
"Lâm thần y, ban nãy Bạch minh chủ đã phái người gửi mật thư tới nói rằng đã xảy ra chuyện lớn, chúng ta đã gây hiềm khích với Đại hội sao?"
Sắc mặt Mã Hải nghiêm lại.
Chuyện lớn như vậy căn bản không thể giấu diếm được, Bạch Hoạ Thuỷ đương nhiên có mạng lưới tình báo của riêng mình và cũng nhận thức rõ ràng bản chất đáng sợ của sự việc này.
"Bạch minh chủ có nói gì nữa không?"
Lâm Chính nhẹ nhàng hỏi.
"Không nói gì nhiều nữa. Chỉ hỏi... chúng ta có muốn giải quyết ổn thỏa và xoa dịu mối quan hệ này không?"
Mã Hải mím môi nói.
Nghe xong, Lâm Dương đã biết thái độ của Bạch Hoạ Thủy.
Bạch Hoạ Thuỷ đương nhiên không muốn Lâm Chính trở mặt thành thù với Đại hội, bà ta cũng nghĩ rằng hậu quả của việc chống lại Đại hội sẽ rất khủng khiếp.
Nhưng cái gọi là tìm cách giải quyết ổn thoả này chỉ là nỗ lực một phía của Bạch Hoạ Thuỷ và vẫn chưa rõ liệu nó có thành công hay không.
Nhưng dựa vào sự hiểu biết của bà ta đối với Lâm Chính, nếu Lâm Chính không gật đầu thì dù bà ta có làm thế nào cũng vô ích.
"Nói với Bạch minh chủ, chuyện này không liên quan đến bà ấy, từ nay về sau đừng liên lạc với tôi nữa".
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
Mã Hải sửng sốt một chút, khẽ gật đầu, đương nhiên hiểu được ý của Lâm Chính.
Bây giờ anh đã là kẻ thù của Đại hội, cơ hội chiến thắng của Lâm Chính gần như bằng không. Đối mặt với sự trả thù không có hồi kết của Đại hội, anh chỉ có thể cắt đứt quan hệ với càng nhiều người càng tốt để tránh liên lụy đến họ.
"Chủ tịch Lâm, cậu có muốn tăng cường tuần tra và phòng thủ Giang Thành không?"
Từ Thiên đi tới, giọng trịnh trọng hỏi.
"Không cần đâu".
Lâm Chính lắc đầu: “Người trong Đại hội không có lá chắn nào là không thể vượt qua, chỉ dựa vào người của chúng ta có phòng cũng không phòng nổi”.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Lâm Chính suy nghĩ một chút, nhìn Gia Cát Xuyên.
Gia Cát Xuyên đang ngồi ở trên sô pha uống trà, mỉm cười nhìn Lâm Chính.
"Xem ra Lâm thần y mang tôi tới đây không phải chỉ là muốn dùng tôi làm con tin".
"Chắc hẳn anh có cách giải quyết Đại hội tốt hơn tôi".
"Lâm thần y đang coi thường tôi sao? Tôi là thành viên của Đại hội, chỉ làm việc cho Đại hội, tại sao tôi lại giúp cậu chống lại Đại hội cơ chứ?"
Gia Cát Xuyên mỉm cười.
"Tôi chỉ vì muốn tốt cho anh".
"Muốn uy hiếp tôi bằng mạng sống thì cứ việc làm đi, tôi sẽ không bao giờ phản kháng. Lâm thần y cứ xem xem tôi có phải kẻ tham sống sợ chết hay không".
"Lâm mỗ cũng có thể nhìn rõ Gia Cát Xuyên tiên sinh là người như thế nào, nhưng anh tựa hồ không hiểu được bản chất hiện tại của Đại hội".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: "Đại hội hiện giờ lẽ nào chính là Đại hội mà trong lòng anh vẫn tưởng tượng? Anh thực sự mong Đại hội sẽ tiếp tục như vậy sao? Nếu vậy thì ý nguyện ban đầu của anh khi tham gia Đại hội đã đi đâu mất rồi?"
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Ý nguyện ban đầu?"
Gia Cát Xuyên cau mày.
Chương 5415: Cách để giữ mạng
Gia Cát Xuyên rơi vào trầm tư. Anh ta không thể không thừa nhận, lời nói của Lâm Chính đã chạm vào điều gì đó sâu thẳm trong lòng anh ta. Mục đích ban đầu của Gia Cát Xuyên khi tham gia Đại hội là theo đuổi Võ Đạo chí tôn và duy trì trật tự thế giới.
Tuy nhiên, theo thời gian, khi người lãnh đạo Đại hội thay đổi, vị trí của anh ta cũng thay đổi, tính chất của Đại hội dường như cũng dần thay đổi. Ngay cả bản thân Gia Cát Xuyên cũng đang xuôi dòng với sự thay đổi đó...
"Đại hội coi việc duy trì trật tự thế giới là trách nhiệm của mình. Vì điều này, Đại hội được vô số người có quyền lực từ tất cả các thế lực tôn trọng. Nhưng hiện tại, cái gọi là Đại hội này chỉ là một công cụ để những người trong Đại hội tìm kiếm quyền lực và lợi ích cá nhân! Trong đó có bao nhiêu tham nhũng và bí mật đen tối thì Gia Cát tiên sinh hẳn phải biết rõ hơn tôi. Gia Cát Xuyên, tôi có thể nhận thấy rằng anh là một người thông minh, và anh cũng là một người thực sự muốn làm những việc tốt cho thế giới, nhưng anh đã ở trong vũng lầy mà không hề hay biết. Anh không nhận ra sao?”
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Gia Cát Xuyên im lặng một lúc mới lên tiếng.
"Được rồi, Lâm thần y, cậu không cần khua môi múa mép trước mặt tôi làm gì. Thế nào, muốn kêu gọi tôi phản bội Đại hội để gia nhập phe của cậu?"
"Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ muốn Gia Cát tiên sinh làm điều gì đó vì lương tâm của chính mình".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Làm vì lương tâm của chính tôi? Sao vậy? Nếu tôi không giúp cậu thì tôi đang làm việc có lỗi với lương tâm của chính mình sao? Không phải chứ, Lâm thần y, Đại hội chúng tôi thực sự vô dụng và đại diện cho mọi sự thối nát trên đời này hay sao?”
Gia Cát Xuyên cau mày.
"Dĩ nhiên là không".
Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy cậu cho rằng cậu là đại diện của phe chính nghĩa à?"
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là phe chính nghĩa hay gì cả, tôi chỉ cảm thấy mình là phe phản kháng mà thôi”.
Lâm Chính tới gần một chút, nhìn thẳng vào mắt Gia Cát Xuyên, khàn giọng hỏi: "Vậy Gia Cát Xuyên, anh hãy nói cho tôi biết xem tôi đã sai ở đâu?"
Gia Cát Xuyên lại không nói nên lời.
"Gia Cát Xuyên, anh có địa vị cao, quanh năm ở trong núi Thánh Huyền nên đương nhiên không biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, phần lớn mọi chuyện đều là do cấp dưới truyền đạt lại. Anh cũng không biết bọn họ có giấu anh điều gì, có lạm dụng quyền lực cá nhân hay không. Những việc đó anh đều không biết! Để tôi nói cho anh biết, những thành viên cấp cơ sở của Đại hội mới thực sự là những người còn giữ nguyên ý nguyện ban đầu. Còn những nhân vật quyền lực cấp cao cũng giống như những thanh thép trên đỉnh toả nhà bị nắng chiếu gió dập đến nỗi mục nát từ lâu. Bản thân anh thì chưa đến mức đó, nhưng những kẻ khác thì sao?"
Lâm Chính trầm giọng nói.
Gia Cát Xuyên lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tách trà trên chiếc bàn trước mặt, trầm mặc hồi lâu.
Không biết là bao lâu sau, anh ta mới mở miệng nói chuyện.
"Lâm thần y, cậu muốn gì ở tôi?"
"Anh là lá bùa cứu mạng của tôi, nhưng tôi biết rằng không thể nào giam giữ anh bên cạnh tôi cả đời được!"
"Có vẻ như cậu đang muốn tìm cách ngăn chặn Đại hội tấn công những người xung quanh mình!"
"Có cách sao?"
"Cậu may mắn đấy. Nếu cậu bắt cóc người khác thì chưa chắc họ đã chỉ được cách cho cậu. Nhưng vào tay tôi thì, quả thực là có một cách đấy".
Gia Cát Xuyên nhẹ nhàng cười nói: "Không phải tôi tham sống sợ chết, nói chuyện này cho cậu biết cũng không sao. Dù sao, cuối cùng cậu nhất định cũng sẽ nghĩ tới biện pháp này".
"Biện pháp gì vậy?"
Lâm Chính lập tức hỏi.
"Lâm thần y, cậu sáng suốt một đời mà sao hiện giờ lại không nhìn rõ cục diện? Long Quốc rộng lớn này đâu phải là địa bàn do Đại hội làm chủ!"
Gia Cát Xuyên mỉm cười có chút chế giễu.
Lâm Chính sững lại một lát, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó khiến nhịp thở của anh đột nhiên trở nên gấp gáp.
"Ý anh là... để tôi đi tìm chính quyền?"
"Sao thế? Đây không phải là con đường nên đi sao? Nếu có khó khăn gì thì cứ gọi cảnh sát!"
Gia Cát Xuyên mỉm cười đáp.