Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 536-540
Chương 536: Nhà họ Lâm sẽ cầu xin tôi
Bích Lam không phải là quán cà phê nổi tiếng ở Giang Thành, nó chỉ là một quán cà phê bình thường ở góc đường.
Quán cà phê này có chút lâu năm, bàn ghế và trang hoàng đều là kiểu cũ, buổi trưa chắc chắn không có nhiều người uống cà phê, chỉ thỉnh thoảng có người ghé qua mua bánh ngọt.
Lâm Ngữ Yên đã chờ ở đây từ lâu.
Cô ta vừa uống cà phê vừa đọc các tin tức về "Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn" và "Huyền Y Phái" ở trên điện thoại, trên mặt bàn bày đầy các loại bánh ngọt đẹp mắt.
Những người đến cùng cô ta thì ngồi ở bàn bên cạnh.
Rõ ràng là lần này, nhà họ Lâm đã trở thành hòn đá kê chân cho Huyền Y Phái.
Hiện giờ ở trong nước, thanh danh của Huyền Y Phái đã lên đến độ cao trước nay chưa từng có.
Vô số bài báo khen ngợi Huyền Y Phái hết lời.
Người dân thì ca tụng công đức, coi người của Huyền Y Phái là chúa cứu thế.
Thậm chí, ngay cả các phương tiện truyền thông chính thức cũng nhiều lần biểu dương tán thưởng.
Cờ gấm khen thưởng được đưa đến Huyền Y Phái cuồn cuộn không dứt.
Không thể đếm xuể.
Huyền Y Phái đã in sâu vào tâm trí của mỗi người dân.
Còn doanh nghiệp của Lâm Thị... thì đã để lại tiếng xấu muôn đời.
Nhà máy đóng cửa, công ty đóng cửa, rất nhiều doanh nghiệp cũng vì vậy mà sụp đổ...
"Khốn kiếp!".
Lâm Ngữ Yên đập điện thoại lên bàn, sắc mặt vô cùng giận dữ.
Leng keng...
"Chào anh, xin hỏi anh muốn dùng gì ạ?".
Tiếng cười đầy chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ ở cửa vang lên.
Lâm Chính chào một câu rồi bước tới ngồi xuống.
Lâm Ngữ Yên thở phù một hơi, thu lại vẻ tức giận, yên lặng nhìn Lâm Chính.
Còn Lâm Chính cũng đang đánh giá cô ta.
Trên thực tế bọn họ có biết nhau.
Biết nhau từ nhỏ.
Tuy thời gian hai người ở cùng nhau không dài lắm, nhưng cũng được coi là chơi đùa vô tư với nhau, chỉ là sau này khi Lâm Chính rời đi, thì Lâm Ngữ Yên không còn gặp lại anh nữa.
"Đã lâu không gặp, không ngờ bây giờ anh lại trở nên thế này", ánh mắt Lâm Ngữ Yên có chút phức tạp.
"Ừm", Lâm Chính đáp khẽ một câu, cũng không nhiều lời, chỉ chăm chú uống cà phê.
"Anh vẫn ổn chứ?", Lâm Ngữ Yên chần chừ một lát rồi hỏi.
"Chắc hẳn cô cũng biết chuyện về tôi, bao nhiêu năm nay không hỏi thăm, bây giờ lại hỏi tôi một câu như vậy, cô không cảm thấy rất giả tạo sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.
Lâm Ngữ Yên hơi sửng sốt, đôi môi đỏ mọng khẽ há, có chút á khẩu.
Nhưng một lát sau liền cười tự giễu, gật đầu: "Anh nói có lý, chắc hẳn anh cũng biết mục đích của tôi, bây giờ nói những lời khách sáo này đúng là vô vị thật".
"Vậy các cô có gì cứ nói thẳng đi", Lâm Chính nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Yên, mặt không cảm xúc nói: "Tôi không thể giúp các cô liên hệ với thần y Lâm được".
"Thực sự không còn gì để thương lượng sao?", Lâm Ngữ Yên nhíu mày.
Trên thực tế, cô ta cũng biết đây là chuyện rất khó, dù sao trước kia nhà họ Lâm đã từng bàn chuyện này với Lâm Chính, nhưng không thành công.
"Thương lượng? Lâm Ngữ Yên, nếu tôi bảo chồng cô kết hôn với người phụ nữ khác, thì cô có đồng ý không?", Lâm Chính hỏi.
"Tôi vẫn chưa kết hôn".
"Vậy nếu bảo mẹ cô tái giá lấy người khác thì sao?", Lâm Chính bình thản nói.
"Lâm Chính, anh có ý gì hả?", Lâm Ngữ Yên nổi giận.
"Ý của tôi rất đơn giản, nếu bố hoặc mẹ cô chịu tái giá hoặc lấy người khác, thì tôi sẽ lập tức đưa Tô Nhu lên tận giường của thần y Lâm, đồng thời sắp xếp cho thần y Lâm và các cô gặp mặt. Các cô đồng ý chấp nhận thì tôi cũng đồng ý chấp nhận", Lâm Chính không nhanh không chậm đáp.
Soạt...
Người nhà họ Lâm ở bàn bên cạnh lập tức đứng lên, tức giận nhìn Lâm Chính.
Nhân viên phục vụ trong quán cà phê giật nảy mình.
Nhưng Lâm Ngữ Yên kịp thời phẩy tay, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
Cô ta nhìn Lâm Chính chằm chằm, ánh mắt có thất vọng, có bất lực, có đau khổ, có oán hận.
Rất phức tạp.
Nhưng trong mắt Lâm Chính chỉ có sự lạnh lùng.
Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.
Khoảng ba phút sau, Lâm Ngữ Yên mới chậm rãi lên tiếng: "Lâm Chính, tôi biết, đổi lại là bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được chuyện này, dù sao đó cũng là vợ mình. Nhưng Lâm Chính, nhà họ Lâm chúng tôi biết rất rõ về vợ anh. Anh kết hôn với chị ta đã được ba năm, mà chưa động được vào một ngón tay của chị ta. Hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, huống hồ nhà họ Tô cũng khinh thường anh, người vợ này cũng chưa bao giờ coi trọng anh. Lẽ nào anh muốn chịu đựng sự sỉ nhục và cái danh vô dụng mãi sao?".
"Ý cô là gì?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Lâm Chính, tôi đã nghe nói mọi chuyện rồi, tôi biết anh rất thiệt thòi. Gia tộc đẩy anh đến chi nhánh, chi nhánh lại đưa anh đến nhà họ Tô ở rể. Chắc chắn anh rất giận nhà họ Lâm, nhưng Lâm Chính, cuộc đời này chính là vậy, nếu anh là đồ vô dụng, thì ai sẽ quan tâm đến anh chứ? Bây giờ cơ hội đã đến, anh chỉ cần phối hợp với chúng tôi, giúp chúng tôi móc nối được với thần y Lâm, là anh có thể trở về nhà họ Lâm, có thể có được tất cả những gì anh muốn, cần gì phải chịu nhục ở nhà họ Tô chứ? Cũng sẽ không bị người Giang Thành chê cười, sống vất vưởng cả đời nữa", Lâm Ngữ Yên hết lời khuyên nhủ.
Đứng trên góc độ của cô ta thì đây quả thực là một cơ hội của Lâm Chính.
Nhưng đối với Lâm Chính, từ đầu đến cuối... đây chỉ là một câu chuyện cười.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Lâm Ngữ Yên, khuôn mặt như đáy giếng cổ, không một gợn sóng.
Lâm Ngữ Yên vẫn luôn quan sát nét mặt của Lâm Chính, không biết tại sao, cô ta cảm giác ánh mắt Lâm Chính có chút đáng sợ, cũng có chút... quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng cô ta không biết rốt cuộc ánh mắt này giống với ánh mắt của ai.
"Tôi hỏi cô một câu", Lâm Chính nói.
"Anh nói đi".
"Chuyện này... có được coi là nhà họ Lâm đang cầu xin tôi không?".
"Cầu xin?".
Lâm Ngữ Yên lại nhíu mày.
Đây không phải là một từ tốt đẹp.
Ít nhất đối với nhà họ Lâm là vậy.
Có lẽ nhà họ Lâm sẽ đi cầu xin người khác, nhưng... tuyệt đối không phải là người như Lâm Chính.
"Không", Lâm Ngữ Yên lắc đầu.
"Vậy thì mời cô về", Lâm Chính thẳng thừng nói.
"Lâm Chính, lẽ nào ngay cả cơ hội ngàn năm có một như thế này mà anh cũng bỏ qua sao?", Lâm Ngữ Yên cuống lên, vội vàng đứng dậy: "Bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ cả đời này anh cũng không thể trở lại nhà họ Lâm được nữa".
"Sao tôi phải trở lại nhà họ Lâm chứ?".
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh đáp: "Nhà họ Lâm chẳng có gì đáng để thu hút tôi cả, sao tôi phải trở lại nơi đó chứ?".
"Nhưng...", Lâm Ngữ Yên còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã đứng lên.
"Hình như chúng ta đã bất đồng ý kiến, nói đến đây thôi, tôi phải về rồi".
Anh xoay người bước ra ngoài, nhưng đi được một nửa, hình như lại nhớ ra gì đó.
"Ngữ Yên".
"Hử?".
"Lần này nhà họ Lâm không cầu xin tôi cũng không sao, nhưng lần tới sẽ phải làm thế thôi".
Lâm Chính ngoái lại nói, rồi cất bước về phía cửa.
Lâm Ngữ Yên hơi sửng sốt, sau đó mím môi, không nói gì.
Trong mắt cô ta thì đây chẳng khác nào câu nói đùa.
Nhà họ Lâm cầu xin anh ta?
Nằm mơ đi!
Một thằng vô dụng bị đuổi ra khỏi gia tộc, một thằng ở rể... Nếu nhà họ Lâm cầu xin người như vậy, thì chẳng phải sẽ mất sạch thể diện của một gia tộc trăm năm sao?
"Đứng lại!".
Hình như người nhà họ Lâm không muốn để Lâm Chính cứ thế đi mất, lập tức đứng dậy quát.
"Để anh ta đi", Lâm Ngữ Yên sẵng giọng.
"Cô Ngữ Yên..."
"Để anh ta đi đi, nếu anh ta đã quyết, thì chúng ta cũng không cần gửi gắm hy vọng vào anh ta nữa".
Lâm Ngữ Yên đanh mắt lại, nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Chính, lạnh lùng nói.
"Cô chủ, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?".
"Đến Dương Hoa, tìm thần y Lâm".
"Thần y Lâm chưa chắc sẽ gặp chúng ta..."
"Không gặp chúng ta...", Lâm Ngữ Yên xoa chiếc cằm tinh xảo, bỗng trầm giọng nói: "Vậy thì chúng ta đi tìm Tô Nhu! Lập tức đưa Tô Nhu đến gặp tôi, bất kể chị ta có đồng ý gặp hay không".
"Vâng, cô chủ!".
Chương 537: Bữa cơm
Được sự cứu chữa của người thuộc Huyền Y Phái, tình hình của bà cụ Tô xem như đã ổn định.
Người nhà họ Tô đều thở phào nhẹ nhõm.
Tô Quảng vỗ ngực, vẻ căng thẳng trên mặt bớt đi.
Huyền Y Phái sắp xếp phòng nghỉ cho bệnh nhân bệnh nặng. Lúc này đây, bệnh viện trong thành phố đã được lấp đầy bởi bệnh nhân di chứng. Bọn họ cũng không thể cho bà cụ Tô chuyển viện đi đâu, chỉ có thể ở lại đây.
“Được rồi, mẹ ông không chết được đâu, bây giờ chúng ta có thể đi rồi chứ?”, Trương Tinh Vũ sáp tới, nhìn Tô Quảng, nói.
Tô Quảng vốn còn định ở lại, nhưng nghĩ Trương Tinh Vũ và người nhà họ Tô không hợp nhau, do dự một lúc vẫn thở dài: “Được rồi, chúng ta về thôi”.
“Đúng thật là, bà già này chết mau đi còn tự do được chút, gây ra bao nhiêu là chuyện, kẻ ác độc như vậy chết đi thế giới sẽ yên bình hơn”, Trương Tinh Vũ lẩm bẩm.
“Tinh Vũ, bà nói cái gì vậy?”, Tô Quảng nhíu mày.
“Mau đi thôi, đi thôi…”.
Trương Tinh Vũ chẳng muốn quan tâm đến Tô Quảng, đi về phía cửa.
Vẻ mặt Tô Quảng có chút mất tự nhiên. Thật ra ông ta đã nghe được câu lúc nãy, nhưng ông ta cũng hết cách. Ông ta biết cả đời này vợ mình và mẹ mình đã định sẵn là kẻ thù của nhau.
Ông ta chỉ đành thở dài, mau chóng đi theo.
Nhưng chưa đi được mấy bước.
“Không phải Chủ tịch Mã đây sao?”, Trương Tinh Vũ sáng mắt lên, dường như thấy được gì đó, lập tức vui vẻ kêu lên.
Tô Quảng và Tô Nhu đều sững sờ, vội vàng tiến lên, lại thấy một chiếc Bentley đỗ nơi cửa, Mã Hải đang từ trên xe bước xuống.
Mã Hải hơi ngạc nhiên, bị người phụ nữ đột nhiên xông tới này làm kinh ngạc. Nhưng nhìn thấy Tô Nhu từ phía sau đi tới, ông ta mới nhớ ra hai người này là ai.
“Chủ tịch Mã, xin chào ông, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây”, Trương Tinh Vũ cố gắng tỏ ra đoan trang một chút, nặn ra nụ cười, lên tiếng nói.
“Xin chào”, Mã Hải gật đầu.
Thấy Mã Hải để ý đến mình, Trương Tinh Vũ vui vẻ, vội vàng hỏi tiếp: “Ông đang định đi đâu vậy?”.
“Tôi vào trong làm chút chuyện, lần sau chúng ta hãy nói chuyện”, Mã Hải nhíu mày, dứt lời thì tiến về phía trước.
“Ấy ấy, Chủ tịch Mã đợi một lát, tôi có chuyện muốn tìm ông”, Trương Tinh Vũ vội vàng ngăn Mã Hải lại.
“Bà làm gì vậy?”.
Vệ sĩ ở hai bên ngăn Trương Tinh Vũ lại.
Nhưng Mã Hải đưa tay, ra hiệu bọn họ đừng ngăn cản.
Mã Hải là người thông minh, ông ta biết gia đình này có quan hệ gì với Chủ tịch Lâm. Dù Chủ tịch Lâm không thích nhà này cho lắm, nhưng trên danh nghĩa bọn họ vẫn là bố mẹ vợ của Chủ tịch Lâm, vì vậy dù có thế nào vẫn phải nể mặt bọn họ.
“Bà Trương, bà có chuyện gì sao?”, Mã Hải từ tốn hỏi.
“Ồ, là thế này, ừm… Chủ tịch Lâm luôn quan tâm đến con gái Tô Nhu nhà tôi, chúng tôi đều biết cả, trong lòng cũng vô cùng cảm kích, thế nên… Thế nên chúng tôi muốn mời Chủ tịch Lâm ăn bữa cơm, nhưng mãi không liên lạc được với Chủ tịch Lâm. Chúng tôi hi vọng Chủ tịch Mã có thể giúp chúng tôi báo cho Chủ tịch Lâm một tiếng, hẹn ngày giờ với Chủ tịch Lâm. Ông thấy… có được không?”, Trương Tinh Vũ vô cùng mong chờ, cẩn trọng nói.
Bà ta nói xong, cứ nhìn chằm chằm vẻ mặt của Mã Hải.
“Cái này… Chủ tịch Lâm rất bận”, Mã Hải do dự một lúc, nói.
“Chủ tịch Mã, ông giúp chúng tôi đi. Ít ra hãy nói với Chủ tịch Lâm một tiếng, cứ nói Tiểu Nhu nhà chúng tôi mời riêng cậu ấy ăn cơm”, Trương Tinh Vũ vội nói.
Mã Hải hơi đau đầu, liếc nhìn Tô Nhu, thấy cô không nói tiếng nào, đành thở dài: “Vậy được, tôi sẽ chuyển lời của bà đến Chủ tịch Lâm, nhưng có được hay không thì tôi không thể bảo đảm”.
Nói xong, ông ta bèn đi vào học viện.
“Cảm ơn Chủ tịch Mã, Chủ tịch Mã đi thong thả!”.
Trương Tinh Vũ vui vẻ, vội vàng khom lưng trước Mã Hải.
Dáng vẻ đó vô cùng nhún nhường.
Tô Nhu hơi buồn bực, nhưng cô biết mẹ mình cũng chỉ muốn tốt cho mình.
“Tôi nói bà Tinh Vũ, chuyện này để Tiểu Chính đi không được sao? Nó có chút giao tình với Mã Hải, để nó thông báo không phải càng ổn thỏa hơn sao?”, Tô Quảng không khỏi lên tiếng.
“Ông còn tin đứa vô dụng đó có giao tình với Mã Hải?”, Trương Tinh Vũ trợn mắt nhìn ông ta, không vui nói: “Sở dĩ đứa vô dụng đó có thể lôi kéo quan hệ với Mã Hải là vì Chủ tịch Lâm thích Tiểu Nhu nhà chúng ta, cố ý làm quen với cậu ta mà thôi. Ông đừng bị đứa vô dụng đó lừa. Hơn nữa, tìm cậu ta? Tìm cậu ta thì chuyện có thành công được không? Đứa vô dụng đó hoàn toàn không muốn ly hôn với Tiểu Nhu, lỡ như cậu ta nói gì bậy bạ với Mã Hải phá chuyện này thì phải làm sao?”.
“Chuyện này…”, Tô Quảng á khẩu.
“Cho nên mới nói, ông là một kẻ ngốc nghếch, chuyện này mà để ông đi làm không làm bể chuyện của tôi mới lạ”, Trương Tinh Vũ khinh thường liếc nhìn Tô Quảng, sau đó kéo tay Tô Nhu, nói: “Tiểu Nhu à, chúng ta đợi điện thoại là được. Con mau chóng quay về, trang điểm xinh đẹp đi. Mẹ đoán Chủ tịch Lâm chắc chắn sẽ nhận lời mời của chúng ta. Con đi tới khách sạn tốt nhất ở Giang Thành, đặt một phòng riêng, chỉ hai người các con nói chuyện riêng. Nếu con không làm được, mẹ con sẽ ra mặt trợ giúp, biết chưa?”.
“Mẹ, bữa cơm này chỉ là bữa cơm cảm ơn, không có ý gì đặc biệt, mẹ đừng can thiệp nữa”, Tô Nhu hơi mệt mỏi nói.
“Được được được, mẹ không can thiệp, nhưng con nhất định phải nắm bắt cơ hội!”, Trương Tinh Vũ dặn dò.
Tô Nhu không muốn nói thêm nữa.
Cô phải thừa nhận, Chủ tịch Lâm kia đúng là có gương mặt tuấn tú thu hút vô số thiếu nữ, lại còn tuổi trẻ nhiều tiền, có quyền có tiền, rất nhiều cô gái quý mến ngưỡng mộ, xếp hàng dài không dứt.
Nếu cô chưa kết hôn, có lẽ cô cũng sẽ bị thu hút bởi Chủ tịch Lâm.
Chỉ là cô đã có chồng.
Trước khi ly hôn, cô sẽ không suy nghĩ đến người đàn ông khác.
Tô Nhu hít sâu một hơi, trong lòng đã có quyết định.
Bữa cơm này chỉ là bữa cơm bình thường, cảm ơn người ta một chút, những chuyện khác cô sẽ không nghĩ đến.
…
Mã Hải vào học viện, lập tức tìm tới Lâm Chính.
Ông ta đến là để báo cáo công việc cho Lâm Chính.
Mặc dù nhà họ Lâm âm thầm dùng kế lấy trộm phương thuốc của Lâm Chính, nhưng vì phương thuốc có vấn đề, dẫn đến Tập đoàn Tài chính Lâm Thị xuất hiện nguy cơ trước nay chưa từng có. Vào lúc này, Lâm Chính không những lợi dụng nhà họ Lâm làm bàn đạp làm rạng danh Huyền Y Phái, mà còn bảo Mã Hải thừa cơ ra tay với Tập đoàn Tài chính Lâm Thị.
Con bài đầu tiên của anh chính là lan tin ra các trang mạng trên toàn quốc.
“Tập đoàn Dương Hoa đã nghiên cứu ra loại thuốc hoàn hảo chữa tận gốc bệnh tim!”.
Tin tức này vừa xuất hiện, có thể nói là trong nháy mắt dẫn tới sự bùng nổ trên cả nước.
Lượt tìm kiếm trên mạng xã hội, trang đầu các báo, các diễn đàn lớn nhanh chóng tràn ngập loại thuốc mới của Tập đoàn Dương Hoa.
Giá cổ phiếu của Tập đoàn Dương Hoa cũng tăng vọt điên cuồng, xu thế của nó không thể ngăn cản được nữa.
Đương nhiên, thuốc mới chỉ là một mánh lới.
Lâm Chính đúng là đang nghiên cứu, nhưng ngay cả anh cũng chưa giải quyết được vấn đề thuốc dẫn, cho nên chỉ có thể nói là hâm nóng trước. Nhưng hâm nóng ở thời điểm mấu chốt này, hiệu quả của nó rất dễ thấy.
Có lẽ vào lúc này nhà họ Lâm sẽ cảm nhận được áp lực chân chính.
Bọn họ cũng nên hiểu được, sự tồn tại của Tập đoàn Dương Hoa là một con mãnh thú dần dần xâm chiếm cắn xé nhà họ Lâm…
Chương 538: Nước cờ vi diệu
“Làm tốt lắm!”
Trước bàn làm việc, Lâm Chính lướt nhìn báo cáo, gật gù: “Mã Hải, thông báo theo bản này đi. Tôi tin rằng sẽ không còn ai tranh giành thị trường với chúng ta nữa đâu”.
“Chắc chắn là không ạ”, Mã Hải mỉm cười: “Từ sau khi nhà họ Lâm gây ra chuyện đó, tôi nghĩ chắc chắn người dân sẽ không bao giờ đi mua thuốc bên đường nữa. Tập đoàn Dương Hoa trước đó đã sản xuất thành công hai loại thuốc, nhận được sự tin tưởng sâu sắc của người dân. Giờ họ sẽ tin tưởng chúng ta vô điều kiện. Thuốc mới tung ra chắc chắn sẽ có chỗ đứng trên thị trường”.
Về điểm này đương nhiên Lâm Chính không lo lắng. Anh biết nhà họ Lâm cắm rễ rất sâu, cho dù anh có tung ra thuốc mới thì cũng không thể khiến nhà họ Lâm bị dao động. Công ty của nhà họ Lâm chỉ là bề nổi thôi, còn mạch sống của nhà họ không phải là thứ đó.
Lâm Chính hiểu rằng đòn tấn công này chưa là gì. Muốn lật đổ nhà họ Lâm thì phải đi từng bước.
“Chuyện này để sang một bên. Tung tin ra rồi để nó từ từ lên men đi. Hiện tại Huyền Y Phái không đủ người. Ông thông báo với Cung Hỉ Vân, cử người tới duy trì trật tự, ngoài ra phụ giúp những việc vặt. Đây là cơ hội tốt để gây dựng hình tượng của Huyền Y Phái, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất”, Lâm Chính nói.
“Vâng…có điều chủ tịch, việc chữa trị của chúng ta toàn là miễn phí. Như vậy tốt chi phí quá. Khoản tiền đó…không hề nhỏ…”, Mã Hải do dự.
“Trước mắt đã tốn hết bao nhiêu rồi”, Lâm Chính vừa nhìn tài liệu vừa hỏi.
“Tám trăm triệu tệ rồi”, Mã Hải nói,
“Cái gì? Tám trăm triệu tệ rồi sao?”, Lâm Chính kích động. Tài liệu trong tay rơi xuống: “Sao nhiều thế?”
Đây mới là con số ban đầu, chi phí chắc chắn sẽ còn vượt xa.
“Chủ tịch, cậu cũng biết đấy, tiền vốn tạo ra thuốc cũng lớn. Ngoài ra, những trạm cứu chữa di động cũng cần tiền. Mặc dù có một bộ phận tình nguyện viên làm việc không công nhưng phần lớn nhiều nơi vẫn còn thiếu người. Ngoài ra, chúng ta còn phải chuyển thuốc đi khắp các địa điểm. Do tình thế cấp bách nên toàn đi đường hàng không. Tính gộp cả lại đương nhiên là hết nhiều tiền…”
Lâm Chính chau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy ý của ông là…”
“Thu một chút mang tính tượng trưng, ít nhất có thể giảm bớt thiệt hại…”, Mã Hải nói nhỏ.
Lâm Chính vuốt cằm: “Mã Hải, ông có biết mục đích của chúng ta lần này là gì không?"
“Truyền miệng”, Mã Hải nói chắc như định đóng cột.
“Đúng vậy! Chính là để truyền miệng. Hành động lần này không chỉ là việc truyền miệng cho tập đoàn Dương Hoa mà còn cho cả Huyền Y Phái. Chỉ cần chúng ta có thể làm được thì sẽ có tiền đầy tay. Giờ một chút tiền này đã làm gì chứ”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Hầy, thôi được…”, Mã Hải thở dài.
“Thế nhưng, tiền thì vẫn thu”, Lâm Chính nói tiếp.
Mã Hải giật mình, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn. Ông ta cảm thấy không thể hiểu nổi Lâm Chính.
“Chủ…tịch. Rốt cuộc ý cậu là thế nào?”, Mã Hải chịu thua thật rồi.
“Không có ý gì khác, tức là thu tiền theo như cách nghĩ của ông ấy”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
“Vậy…giá nào thì phù hợp?”, Mã Hải thận trọng dò hỏi.
“Một tệ”, Lâm Chính nói.
“Ờ…Hả! Cái gì! Bao…bao nhiêu ạ?”, Mã Hải há hốc miệng, tưởng mình nghe nhầm.
“Ông chắc phải đi khám tai rồi đấy. Tôi nói một tệ. Nghe rõ chưa?”, Lâm Chính liếc nhìn ông ta và nói tiếp: “Bắt đầu từ bây giờ, mỗi một lần cứu thì thu một tệ mang tính tượng trưng, coi như là tiền khám chữa. Đương nhiên, không ép buộc, mà do mọi người tự nguyện. Ai muốn trả thì trả. Không muốn thì thôi. Ngoài ra còn thông báo toàn bộ số tiền thu về sẽ được tặng cho trẻ em vùng cao để xây trường học, làm việc thiện. Rõ chưa”.
Nghe xong, hai mắt Mã Hải sáng rực. Hóa ra ý của chủ tịch Lâm là như vậy à…Đúng rồi, đã làm khẩu hiệu thì phải làm cho lớn một chút…
Nếu tập đoàn Dương Hoa hay Huyền Y Phái chỉ đơn giản miễn phí chữa bệnh thì cũng chỉ là có thể cứu sống được mạng người.
Đương nhiên, những lời tung hô cũng nhiều nhưng chưa đủ. Chiêu này của Lâm Chính có thể đẩy cả Dương Hoa và Huyền Y Phái lên một tầm cao mới. Đúng là nước cờ vi diệu!
“Chủ tịch Lâm, chuyện này giao cho tôi. Tôi sẽ lập tức làm ngay”, Mã Hải kích động, vội vàng nói.
“Ừm!”
Lâm Chính gật đầu. Đúng lúc Mã Hải định rời đi thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn dừng bước, quay lại nói: “Phải rồi chủ tịch, còn một chuyện tôi quên chưa nói”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính tò mò.
“Liên quan tới vợ cậu – Tô Nhu”, Mã Hải nói, sau đó thuật lại chuyện xảy ra trước đó cho anh.
“Mời tôi ăn cơm sao?”, Lâm Chính giật mình.
“Đúng vậy, để cảm ơn cậu đã quan tâm tới bọn họ?”, Mã Hải nói.
Lâm Chính suy nghĩ rồi lắc đầu khẽ cười: “E rằng đây là ý của Trương Tinh Vũ rồi. Có lẽ bà ấy muốn nhanh chóng xác định mối quan hệ giữa chủ tịch Lâm và Tô Nhu đây mà”.
“Vậy ý của chủ tịch là…”
Lâm Chính trầm ngâm một lúc: “Ông giúp tôi trả lời Trương Tinh Vũ, nói là tôi đồng ý. Thời gian là tối nay đi”.
“Chủ tịch, cậu định đi thật sao?”
“Đúng vậy .Nhưng bữa cơm này…tôi mời”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Mã Hải nghe thấy vậy thì bất ngờ. Ý của chủ tịch là gì thế? Lẽ nào…cậu ấy định…lật bài rồi sao?
“Hôm nay bao trọn nhà hàng Minh Châu cho tôi. Trang trí lại từ đầu. Tôi sẽ để Tô Nhu có một buổi tối khó quên”.
Lâm Chính đặt tài liệu xuống, điềm đạm nói. Mã Hải giật mình nhưng lập tức gật đầu: “Chủ tịch yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi”.
Nói xong, ông ta lui ra ngoài. Một lúc sau, một nguồn tin hành lang được tuồn ra khắp Giang Thành.
Một đại gia thần bí đã bao trọn nhà hàng Minh Châu…Để đãi người phụ nữ của mình một bữa tiệc trọn vẹn.
Tin này đương nhiên là truyền tới tai Lâm Ngữ Yên. Nhưng lúc này cô ta nào có hứng thú với mấy cái tin tức lá cải vớ vẩn này.
Lâm Ngữ Yên ngồi trong xe, nhìn chăm chăm một chiếc xe phổ thông ở trước mặt. Sau đó cô ta nói gì đó, người tài xế lập tức đạp chân ga chạy tới.
“Này, các người làm gì vậy? Sao lại chặn xe của tôi? Đầu có vấn đề à? Các người biết tôi là ai không?”, Trương Tinh Vũ bước xuống xe chửi rủa.
Lâm Ngữ Yên nhìn Trương Tinh Vũ rồi nhìn cô gái đang ngồi ở tay lái phụ: “Cô là cô Tô Nhu phải không?”
Chương 539: Hẹn gặp
“Cô là ai?”, Tô Nhu trầm mặt, nhìn có vẻ không vui.
“Cô Tô Nhu, lúc trước chúng tôi có gọi điện. Cô quên nhanh vậy sao?”, Lâm Ngữ Yên mỉm cười.
“Lúc trước có gọi điện sao?”
Tô Nhu ngạc nhiên nhưng lập tức hiểu ra người này là ai: “Cô là Lâm Ngữ Yên?”
“Đúng vậy”, Lâm Ngữ Yên gật đầu.
“Cô Lâm, dù có chuyện gì thì hành động này của cô cũng thô lỗ quá”, Tô Nhu đanh giọng.
“Cô Tô, có lẽ tôi nên gọi là chị dâu. Chị dâu, tôi cũng hết cách, có việc gấp cần nhờ chị, nhưng lại sợ chị không đồng ý nên mới phải dùng cách này”, Lâm Ngữ Yên tỏ ra bất lực.
“Việc gấp sao?”, Tô Nhu chau mày: “Việc gì gấp?”
“Tôi muốn nhờ chị thay tôi hẹn gặp chủ tịch Lâm”.
“Hẹn gặp chủ tịch Lâm?”
“Đúng vậy. Tôi có việc rất quan trọng cần nói chuyện với chủ tịch Lâm”, Lâm Ngữ Yên trông vô cùng nghiêm túc.
Tô Nhu tỏ ra do dự.
Trương Tinh Vũ lúc này bước tới, nghe thấy vậy thì không hiểu gì, chỉ nhìn Lâm Ngữ Yên rồi nhìn Tô Nhủ: “Con gái, cô gái này là ai vậy?”
“Cô ấy…là…là bạn của con” Tô Nhu lắp bắp.
Trương Tinh Vũ không thích Lâm Chính nên có lẽ đến người nhà họ Lâm có những ai cũng không biết. Mặc dù Tô Nhu và Lâm Ngữ Yên mới gặp lần đầu nhưng nếu Trương Tinh Vũ biết về Lâm Ngữ Yên và cứ nhạo báng Lâm Chính trước mặt cô ta thì Tô Nhu cũng cảm thấy khó xử.
Nếu mà làm náo loạn cả lên thì chỉ càng thêm rắc rối.
Lâm Ngữ Yên nghe thấy vậy bèn lắc đầu: “Xem ra đến cả chị cũng chê người anh đó của tôi rồi. Có điều cũng phải. Trước mắt anh ấy chẳng có thành tựu gì, trong mắt mọi người chỉ là một kẻ bỏ đi. Chị không chấp nhận anh ấy cũng là điều đương nhiên thôi”.
“Tôi không có ý đó, chỉ là...", Tô Nhu định nói gì đó nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
“Ồ, hóa ra là bạn của Tô Nhu à. Chẳng trách. Nhưng hành động vừa rồi thất lễ quá”, Trương Tinh Vũ trách móc.
“Xin lỗi cô! Lần sau cháu sẽ chú ý hơn…”, Lâm Ngữ Yên mỉm cười, lập tức xin lỗi.
Thần thái của Lâm Ngữ Yên cũng không hề kém Tô Nhu. Cô ta cười rạng rỡ. Trương Tinh Vũ định mắng thêm vài câu nhưng thấy thái độ như vậy thì cũng dịu xuống nhiều, cũng không nỡ trách thêm nữa. Bà ta chỉ phất tay: “Biết sai mà sửa, đúng là đứa bé ngoan”.
“Dạ vâng cô".
“Cháu tìm Tô Nhu có việc gì?”
“Cháu nghe nói mối quan hệ giữa chị Tô và chủ tịch Lâm không tệ nên định nhờ chị Tô giúp cháu gặp chủ tịch Lâm”.
“Ồ, chuyện này…thực ra cũng không giấu gì cháu. Tô Nhu nhà cô sắp thành đôi với chủ tịch Lâm rồi. Đợi hai đứa kết hôn xong thì nói thêm thắt vài câu cũng chẳng thành vấn đề”, Trương Tinh Vũ đắc ý nói.
Đến cả bạn của Tô Nhu cũng tới nhờ giúp đỡ thì có thể thấy tin về chủ tịch Lâm và Tô Nhu đã truyền đi khắp nơi rồi.
“Mẹ đừng nói linh tinh”, Tô Nhu sốt ruột.
“Chị Tô Nhu, chị giúp tôi được không…”, Lâm Ngữ Yên khẩn cầu.
“Chuyện này tôi không quyết được. Đúng là tôi có hẹn dùng bữa với chủ tịch Lâm nhưng chủ tịch Lâm có đồng ý hay không lại là chuyện khác…”, Tô Nhu bất lực nói.
Dứt lời, điện thoại của Tô Nhu bỗng đổ chuông. Cô liếc nhìn. Là Mã Hải gọi tới. Cô hợp tác với Dương Hoa, có lưu số của Mã Hải, thế nhưng có vẻ như Mã Hải chưa bao giờ gọi điện cho cô.
Tô Nhu căng thẳng nghe máy: “A lô, chủ tịch Mã!”
“Tôi không phải chủ tịch gì đâu. Chủ tịch thật sự của tập đoàn Dương Hoa là chủ tịch Lâm. Cô gọi tôi Mã Hải là được rồi’, điện thoại vang lên giọng nói của Mã Hải.
“Chủ tịch Mã khách sáo rồi”, Tô Nhu mỉm cười nói.
“Thôi chúng ta không nói rườm rà nữa. Là thế này, chủ tịch Lâm của chúng tôi đã đồng ý ăn cơm cùng cô rồi”, Mã Hải nói.
“Thật sao?”, Tô Nhu nín thở.
“Đúng vậy, nhưng mà chủ tịch Lâm cũng nói rằng cậu ấy mời cô chứ không phải cô mời. Địa điểm sẽ do cậu ấy quyết định.
“Điều này…”
“Được, được chứ!”
Trương Tinh Vũ ở bên cạnh dường như nghe thấy nên đã vội vàng đáp lại: “Chủ tịch Mã, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”
“Mẹ!”, Tô Nhu vội vàng lên tiếng.
“Chủ tịch Mã yên tâm. Tôi đảm bảo sẽ bắt con bé Tô Nhu trang điểm thật xinh đẹp đi gặp chủ tịch Lâm”, Trương Tinh Vũ kích động lên tiếng.
“Được! Vậy tôi sẽ gửi địa điểm qua điện thoại nhé. Cô có thể dùng định vị để đi tới nơi”, Mã Hải nói xong bèn tắt máy.
“Tốt quá!”
Trương Tinh Vũ nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Tô Quảng, cười tươi rói. Tô Nhu nhăn nhó, cũng không biết nên vui hay nên buồn.
“Chị Tô Nhu, bữa ăn này có thể dẫn tôi đi cùng không?”, Lâm Ngữ Yên bước tới hỏi.
“Được”, Tô Nhu gật đầu.
“Nhóc này, hóng hớt cái gì chứ. Đây là bữa tối của vợ chồng nhà người ta, cháu tới đó làm bóng đèn à? Sau này cháu đi lúc nào cũng được, nhưng tối nay thì không được”, Trương Tinh Vũ lập tức phản đối.
“Mẹ, con nói lại lần nữa, con đi ăn là vì cảm ơn chủ tịch Lâm. Nếu như mẹ ép con làm những việc khác thì con sẽ không đi”, Tô Nhu kiên quyết nói.
“Con…được được…đi đi …đi hết đi, cả nhóc này cũng đi đi. Mẹ cũng đi. Được chưa?”, Trương Tinh Vũ cảm thấy đau đầu.
Tính cách của con gái thế nào bà ta đều biết cả. Nếu như để cô giận lên thì cô chắc chắn sẽ không đi đâu hết. Để có thể kiềm chế Tô Nhu, Trương Tinh Vũ đành phải mềm dẻo.
“Tốt quá”, Lâm Ngữ Yên vui lắm.
“Mau xem xem chủ tịch Lâm mời con ăn ở đâu!”
Trương Tinh Vũ hỏi. Tô Nhu lấy điện thoại ra, liếc nhìn: “Khách sạn Minh Châu”
“Khách sạn Minh Châu sao? Chúng ta từng tới đó rồi”, Tô Quảng lầm bầm.
Lâm Ngữ Yên cũng giật mình.
“Lẽ nào đại gia thần bí bao trọn khách sạn Minh Châu chính là chủ tịch Lâm sao? Ha ha, xem ra tối nay vui đây”, cô ta nghĩ thầm.
Tô Nhu bị Trương Tinh vũ lôi về nhà sửa soạn. Một tiếng sau, cô lại bị lôi đi mua một bộ trang phục đắt đỏ. Lần này có thể nói Trương Tinh Vũ quyết tâm chơi cạn máu.
Còn Lâm Ngữ Yên cũng sửa soạn đơn giản. Đợi tới giờ thì một mình tới khách sạn Minh Châu và đứng trước cửa đợi.
Tô Quảng cũng muốn lái xe đưa Tô Nhu đi nhưng bị Trương Tinh Vũ ngăn lại. Với cái xe cà tàng đó mà đòi chở Tô Nhu sao. Vậy thì thà bà ta để cô đi tắc xi còn hơn.
“Tắc xi!”, Trương Tinh Vũ đứng bên đường vẫy tay. Một chiếc xe xuất hiện.
“Khách sạn Minh Châu”.
Cả nhà lên xe, Trương Tinh Vũ cười tít mắt.
“Mọi người tới đó làm gì. Hôm nay chỗ đó không mở cửa cho người ngoài đâu”, người tài xế quay lại nhìn.
Chương 540: Người đánh đàn trong đêm
“Không mở cho bên ngoài sao?”, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng sững sờ.
Tô Nhu cũng bất ngờ, vội vàng hỏi: “Tại sao vậy?”
“Cô không biết sao? Hôm nay cả khách sạn Minh Châu được bao trọn rồi. Chuyện này lên cả báo tin tức của Giang Thành rồi đấy”, người tài xế trả lời, sau đó lấy điện thoại ra đưa cho mọi người xem.
“Cái gì? Khách sạn được bao trọn rồi sao?”, Tô Nhu sững sờ.
“Chuyện gì vậy?”, Tô Nhu không hiểu
Trương Tinh Vũ thì vui mừng ra mặt, có lẽ bà ta ý thức được điều gì đó bèn kích động nói: “Chắc chắn, chắc chắn là vì con đấy”.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”, Tô Nhu nhìn Trương Tinh Vũ bằng vẻ nghi ngờ.
Trương Tinh Vũ chỉ hào hứng nói: “Con bé ngốc này, sao mà chậm tiêu hóa thế? Thường ngày chả sao, hôm nay cả khách sạn lại được bao trọn. Tại sao chứ? Rất rõ ràng! Rõ ràng là chủ tịch Lâm làm mà. Chủ tịch Lâm vì con mới bao trọn cả khách sạn Minh Châu đấy”.
“Chuyện này…”, Tô Nhu ngập ngừng.
Nói như vậy thì cũng có lý. Dù sao thì chủ tịch Lâm cũng là người có năng lực mà.
“Mọi người nói gì vậy? Vì mọi người mà bao trọn khách sạn á? Các người điên rồi”, người tài xế nhìn ba người phía sau với vẻ tò mò.
“Bác tài nói bớt đi chút, mau lái xe tới khách sạn Minh Châu đi. Nếu còn không đi thì chúng tôi đổi xe khác”, Trương Tinh Vũ trừng mắt nhìn người tài xế.
“Đừng đừng, giờ tôi đi ngay”, người tài xế không dám nói thêm lời nào, có tiền là được, đâu cần tranh luận đúng sai với người khác chứ. Thế là tài xế đạp chân ga. Chiếc xe phóng thẳng tới khách sạn Châu Minh.
Lâm Ngữ Yên đã đứng ngoài cửa khách sạn đợi từ lâu. Ba người vừa tới, Lâm Ngữ Yên nói gì đó với giám đốc, thế là người này chạy tới mở cửa xe cho Tô Nhu.
Người tài xế ngạc nhiên tới mức hai con ngươi như muốn lòi ra ngoài. Trương Tinh Vũ thì càng chắc chắn với khẳng định của mình hơn. Bà ta hếch mũi, nói với người tài xế bằng vẻ đầy tự tin đầy mình: “Ê, thấy gì chưa? Sau này đừng có khinh thường người khác nha!”
“Vâng, vâng thưa bà…”, người tài xế cười khổ, lấy tiền rồi rời đi.
“Là bà Trương và cô Tô phải không? Mời bên này”, người quản lý nở nụ cười đầy chuyên nghiệp, dẫn đường cho bọn họ.
Mấy người lập tức đi thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà. Bên trong thang máy, Trương Tinh Vũ tỏ ra kích động lắm, thi thoảng lại chỉnh quần áo, rồi liếc nhìn Tô Nhu, kiểm tra xem cô ăn mặc đã đạt chuẩn chưa.
Lâm Ngữ Yên đứng bên cạnh không khỏi bật cười. Trương Tinh Vũ là người thế nào đương nhiên cô ta nhìn là biết. Thế nhưng cô ta giả vờ làm kẻ ngây thơ.
Tô Nhu cũng đâu kém cạnh, đương nhiên biết Lâm Ngữ Yên đang nghĩ gì. Cô cảm thấy thật ái ngại.
Thang máy lên thẳng tới tầng 56 mới dừng lại. Đây là tầng cao nhất của khách sạn, có một nhà hàng ngoài trời.
Lúc này, trời đã tối. Cảnh đêm Giang Thành bao trùm cả không gian. Bởi vì tòa nhà cao, trừ khi đứng sát đường biên, nếu không thì không thể nào nhìn thấy vẻ rực rỡ của bên dưới được.
Cả bầu trời cũng lấp lánh đầy sao khiến người khác không khỏi đắm say. Chỉ có điều không gian trước mắt là một màu đen kịt, không có bất kỳ thứ gì. Đám đông kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy? Mất điện à?”, Tô Quảng tò mò hỏi.
“Giám đốc, sao khách sạn không bật đèn vậy? Tối như thế này rồi, tôi chẳng nhìn thấy gì cả”, Trương Tinh Vũ cũng lên tiếng.
Lúc này đến cả Lâm Ngữ Yên cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng người giám đốc chỉ cười thần bí, quay người đi về phía thang máy
“Các vị thưởng thức buổi tối này đi nhé”.
Dứt lời, cửa thang máy đóng lại. Ánh sáng duy nhất từ thang máy phát ra cũng biến mất.
“Này, giám đốc! Các người đi đâu vậy?”
Trương Tinh Vũ cuống cuồng kêu lên. Thế nhưng thang máy đã đi xuống.
“Mẹ, giờ chúng ta phải làm sao?”, Tô Nhu không biết phải làm thế nào. Xung quanh tối thui và vô cùng im lặng. Đây là nơi mà chủ tịch Lâm mời họ à?
“Về thôi”, Tô Quảng không chịu được nữa bèn quay người ấn thang máy.
Thế nhưng Lâm Ngữ Yên chỉ nói: “Đợi một lúc xem sao”.
“Sao thế”, Tô Quảng nhìn về phía Lâm Ngữ Yên đang nói dù chẳng thấy mô tê gì.
Đúng lúc này. Tinh. Trong bóng đêm, tiếng piano vang lên.
Bốn người sững sờ, quay về ướng có âm thanh. Rồi thêm vài nốt nhạc nữa. Mặc dù tối như mực nhưng âm thanh vang lên rõ ràng như ở ngay bên tai vậy.
Ai đang đánh đàn thế?Bốn người đều cảm thấy tò mò. Thế nhưng chẳng ai lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe.
Tiếng đàn dần kéo dài hơn, nhẹ nhàng dệt lên một khúc nhạc chảy trong không gian.
Tối đen thế này mà ai còn đánh đàn không biết?Rồi nhìn thấy gì mà đánh?
Tiếng đàn dần trở nên dồn dập, lúc trầm lúc bổng như dội thẳng vào linh hồn khiến đám đông say mê, ngây ngất.
Tô Nhu khá hiểu về đàn. Trương Tinh Vũ và Tô Quảng thì một nốt bẻ đôi cũng không biết. Nhưng dù Tô Quảng là người bình thường thì cũng phải ngất ngây trước giai điệu này.
Lâm Ngữ Yên ở bên cạnh đã hoàn toàn đơ người. Cô ta cảm thấy lồng ngực như bị bóp chặt, trợn tròn mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.
Mặc dù xung quanh không một ánh đèn, chỉ mượn ánh sáng yếu ớt từ những ngôi sao nhưng cô ta vẫn có thể nhìn thấy một bóng hình đang ngồi ở đó, lướt tay trên những phím đàn.
Tiếng đàn đẹp đẽ này khiến người khác hoàn toàn bị thuần phục. Cô ta rất thích piano. Tất cả những nhạc sĩ piano cô ta đều biết. Cũng biết cả những nghệ sĩ hiện đại.
Thế nhưng không có ai khiến cô ta phải ngạc nhiên như thế này. Cô ta cảm giác như linh hồn mình sắp bị hút ra tới nơi rồi.
Ai? Người này là ai? Lâm Ngữ Yên không ngừng suy nghĩ.
Tiếng đàn nhỏ dần, sau đó kết thúc.
Đám đông dần bừng tỉnh nhưng vẫn chưa thể thoát khỏi điệu nhạc. Đúng lúc này, một nốt nhạc cao vút lại đột nhiên vang lên, giống như lao thẳng tới tận mây xanh.
Bầu trời là background, tất cả đều bị những nốt nhạc soi sáng. Bốn người cảm thấy tóc mai tóc gáy dựng hết cả lên.
Đây mới chính là âm nhạc kinh điển. Đây mới chính là linh hồn của âm thanh…Cùng với tiếng đàn cuối cùng vang lên thì cả không gian cũng sáng rực.
Vô số đèn điện được bật sáng. Bóng tối tan biến. Không gian trước mặt đập vào mắt.
Cuối cùng thì Tô Nhu cũng đã nhìn rõ mọi thứ. Cô há hốc miệng, hóa đá...
Bích Lam không phải là quán cà phê nổi tiếng ở Giang Thành, nó chỉ là một quán cà phê bình thường ở góc đường.
Quán cà phê này có chút lâu năm, bàn ghế và trang hoàng đều là kiểu cũ, buổi trưa chắc chắn không có nhiều người uống cà phê, chỉ thỉnh thoảng có người ghé qua mua bánh ngọt.
Lâm Ngữ Yên đã chờ ở đây từ lâu.
Cô ta vừa uống cà phê vừa đọc các tin tức về "Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn" và "Huyền Y Phái" ở trên điện thoại, trên mặt bàn bày đầy các loại bánh ngọt đẹp mắt.
Những người đến cùng cô ta thì ngồi ở bàn bên cạnh.
Rõ ràng là lần này, nhà họ Lâm đã trở thành hòn đá kê chân cho Huyền Y Phái.
Hiện giờ ở trong nước, thanh danh của Huyền Y Phái đã lên đến độ cao trước nay chưa từng có.
Vô số bài báo khen ngợi Huyền Y Phái hết lời.
Người dân thì ca tụng công đức, coi người của Huyền Y Phái là chúa cứu thế.
Thậm chí, ngay cả các phương tiện truyền thông chính thức cũng nhiều lần biểu dương tán thưởng.
Cờ gấm khen thưởng được đưa đến Huyền Y Phái cuồn cuộn không dứt.
Không thể đếm xuể.
Huyền Y Phái đã in sâu vào tâm trí của mỗi người dân.
Còn doanh nghiệp của Lâm Thị... thì đã để lại tiếng xấu muôn đời.
Nhà máy đóng cửa, công ty đóng cửa, rất nhiều doanh nghiệp cũng vì vậy mà sụp đổ...
"Khốn kiếp!".
Lâm Ngữ Yên đập điện thoại lên bàn, sắc mặt vô cùng giận dữ.
Leng keng...
"Chào anh, xin hỏi anh muốn dùng gì ạ?".
Tiếng cười đầy chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ ở cửa vang lên.
Lâm Chính chào một câu rồi bước tới ngồi xuống.
Lâm Ngữ Yên thở phù một hơi, thu lại vẻ tức giận, yên lặng nhìn Lâm Chính.
Còn Lâm Chính cũng đang đánh giá cô ta.
Trên thực tế bọn họ có biết nhau.
Biết nhau từ nhỏ.
Tuy thời gian hai người ở cùng nhau không dài lắm, nhưng cũng được coi là chơi đùa vô tư với nhau, chỉ là sau này khi Lâm Chính rời đi, thì Lâm Ngữ Yên không còn gặp lại anh nữa.
"Đã lâu không gặp, không ngờ bây giờ anh lại trở nên thế này", ánh mắt Lâm Ngữ Yên có chút phức tạp.
"Ừm", Lâm Chính đáp khẽ một câu, cũng không nhiều lời, chỉ chăm chú uống cà phê.
"Anh vẫn ổn chứ?", Lâm Ngữ Yên chần chừ một lát rồi hỏi.
"Chắc hẳn cô cũng biết chuyện về tôi, bao nhiêu năm nay không hỏi thăm, bây giờ lại hỏi tôi một câu như vậy, cô không cảm thấy rất giả tạo sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.
Lâm Ngữ Yên hơi sửng sốt, đôi môi đỏ mọng khẽ há, có chút á khẩu.
Nhưng một lát sau liền cười tự giễu, gật đầu: "Anh nói có lý, chắc hẳn anh cũng biết mục đích của tôi, bây giờ nói những lời khách sáo này đúng là vô vị thật".
"Vậy các cô có gì cứ nói thẳng đi", Lâm Chính nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Yên, mặt không cảm xúc nói: "Tôi không thể giúp các cô liên hệ với thần y Lâm được".
"Thực sự không còn gì để thương lượng sao?", Lâm Ngữ Yên nhíu mày.
Trên thực tế, cô ta cũng biết đây là chuyện rất khó, dù sao trước kia nhà họ Lâm đã từng bàn chuyện này với Lâm Chính, nhưng không thành công.
"Thương lượng? Lâm Ngữ Yên, nếu tôi bảo chồng cô kết hôn với người phụ nữ khác, thì cô có đồng ý không?", Lâm Chính hỏi.
"Tôi vẫn chưa kết hôn".
"Vậy nếu bảo mẹ cô tái giá lấy người khác thì sao?", Lâm Chính bình thản nói.
"Lâm Chính, anh có ý gì hả?", Lâm Ngữ Yên nổi giận.
"Ý của tôi rất đơn giản, nếu bố hoặc mẹ cô chịu tái giá hoặc lấy người khác, thì tôi sẽ lập tức đưa Tô Nhu lên tận giường của thần y Lâm, đồng thời sắp xếp cho thần y Lâm và các cô gặp mặt. Các cô đồng ý chấp nhận thì tôi cũng đồng ý chấp nhận", Lâm Chính không nhanh không chậm đáp.
Soạt...
Người nhà họ Lâm ở bàn bên cạnh lập tức đứng lên, tức giận nhìn Lâm Chính.
Nhân viên phục vụ trong quán cà phê giật nảy mình.
Nhưng Lâm Ngữ Yên kịp thời phẩy tay, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
Cô ta nhìn Lâm Chính chằm chằm, ánh mắt có thất vọng, có bất lực, có đau khổ, có oán hận.
Rất phức tạp.
Nhưng trong mắt Lâm Chính chỉ có sự lạnh lùng.
Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.
Khoảng ba phút sau, Lâm Ngữ Yên mới chậm rãi lên tiếng: "Lâm Chính, tôi biết, đổi lại là bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được chuyện này, dù sao đó cũng là vợ mình. Nhưng Lâm Chính, nhà họ Lâm chúng tôi biết rất rõ về vợ anh. Anh kết hôn với chị ta đã được ba năm, mà chưa động được vào một ngón tay của chị ta. Hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, huống hồ nhà họ Tô cũng khinh thường anh, người vợ này cũng chưa bao giờ coi trọng anh. Lẽ nào anh muốn chịu đựng sự sỉ nhục và cái danh vô dụng mãi sao?".
"Ý cô là gì?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Lâm Chính, tôi đã nghe nói mọi chuyện rồi, tôi biết anh rất thiệt thòi. Gia tộc đẩy anh đến chi nhánh, chi nhánh lại đưa anh đến nhà họ Tô ở rể. Chắc chắn anh rất giận nhà họ Lâm, nhưng Lâm Chính, cuộc đời này chính là vậy, nếu anh là đồ vô dụng, thì ai sẽ quan tâm đến anh chứ? Bây giờ cơ hội đã đến, anh chỉ cần phối hợp với chúng tôi, giúp chúng tôi móc nối được với thần y Lâm, là anh có thể trở về nhà họ Lâm, có thể có được tất cả những gì anh muốn, cần gì phải chịu nhục ở nhà họ Tô chứ? Cũng sẽ không bị người Giang Thành chê cười, sống vất vưởng cả đời nữa", Lâm Ngữ Yên hết lời khuyên nhủ.
Đứng trên góc độ của cô ta thì đây quả thực là một cơ hội của Lâm Chính.
Nhưng đối với Lâm Chính, từ đầu đến cuối... đây chỉ là một câu chuyện cười.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Lâm Ngữ Yên, khuôn mặt như đáy giếng cổ, không một gợn sóng.
Lâm Ngữ Yên vẫn luôn quan sát nét mặt của Lâm Chính, không biết tại sao, cô ta cảm giác ánh mắt Lâm Chính có chút đáng sợ, cũng có chút... quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng cô ta không biết rốt cuộc ánh mắt này giống với ánh mắt của ai.
"Tôi hỏi cô một câu", Lâm Chính nói.
"Anh nói đi".
"Chuyện này... có được coi là nhà họ Lâm đang cầu xin tôi không?".
"Cầu xin?".
Lâm Ngữ Yên lại nhíu mày.
Đây không phải là một từ tốt đẹp.
Ít nhất đối với nhà họ Lâm là vậy.
Có lẽ nhà họ Lâm sẽ đi cầu xin người khác, nhưng... tuyệt đối không phải là người như Lâm Chính.
"Không", Lâm Ngữ Yên lắc đầu.
"Vậy thì mời cô về", Lâm Chính thẳng thừng nói.
"Lâm Chính, lẽ nào ngay cả cơ hội ngàn năm có một như thế này mà anh cũng bỏ qua sao?", Lâm Ngữ Yên cuống lên, vội vàng đứng dậy: "Bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ cả đời này anh cũng không thể trở lại nhà họ Lâm được nữa".
"Sao tôi phải trở lại nhà họ Lâm chứ?".
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh đáp: "Nhà họ Lâm chẳng có gì đáng để thu hút tôi cả, sao tôi phải trở lại nơi đó chứ?".
"Nhưng...", Lâm Ngữ Yên còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã đứng lên.
"Hình như chúng ta đã bất đồng ý kiến, nói đến đây thôi, tôi phải về rồi".
Anh xoay người bước ra ngoài, nhưng đi được một nửa, hình như lại nhớ ra gì đó.
"Ngữ Yên".
"Hử?".
"Lần này nhà họ Lâm không cầu xin tôi cũng không sao, nhưng lần tới sẽ phải làm thế thôi".
Lâm Chính ngoái lại nói, rồi cất bước về phía cửa.
Lâm Ngữ Yên hơi sửng sốt, sau đó mím môi, không nói gì.
Trong mắt cô ta thì đây chẳng khác nào câu nói đùa.
Nhà họ Lâm cầu xin anh ta?
Nằm mơ đi!
Một thằng vô dụng bị đuổi ra khỏi gia tộc, một thằng ở rể... Nếu nhà họ Lâm cầu xin người như vậy, thì chẳng phải sẽ mất sạch thể diện của một gia tộc trăm năm sao?
"Đứng lại!".
Hình như người nhà họ Lâm không muốn để Lâm Chính cứ thế đi mất, lập tức đứng dậy quát.
"Để anh ta đi", Lâm Ngữ Yên sẵng giọng.
"Cô Ngữ Yên..."
"Để anh ta đi đi, nếu anh ta đã quyết, thì chúng ta cũng không cần gửi gắm hy vọng vào anh ta nữa".
Lâm Ngữ Yên đanh mắt lại, nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Chính, lạnh lùng nói.
"Cô chủ, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?".
"Đến Dương Hoa, tìm thần y Lâm".
"Thần y Lâm chưa chắc sẽ gặp chúng ta..."
"Không gặp chúng ta...", Lâm Ngữ Yên xoa chiếc cằm tinh xảo, bỗng trầm giọng nói: "Vậy thì chúng ta đi tìm Tô Nhu! Lập tức đưa Tô Nhu đến gặp tôi, bất kể chị ta có đồng ý gặp hay không".
"Vâng, cô chủ!".
Chương 537: Bữa cơm
Được sự cứu chữa của người thuộc Huyền Y Phái, tình hình của bà cụ Tô xem như đã ổn định.
Người nhà họ Tô đều thở phào nhẹ nhõm.
Tô Quảng vỗ ngực, vẻ căng thẳng trên mặt bớt đi.
Huyền Y Phái sắp xếp phòng nghỉ cho bệnh nhân bệnh nặng. Lúc này đây, bệnh viện trong thành phố đã được lấp đầy bởi bệnh nhân di chứng. Bọn họ cũng không thể cho bà cụ Tô chuyển viện đi đâu, chỉ có thể ở lại đây.
“Được rồi, mẹ ông không chết được đâu, bây giờ chúng ta có thể đi rồi chứ?”, Trương Tinh Vũ sáp tới, nhìn Tô Quảng, nói.
Tô Quảng vốn còn định ở lại, nhưng nghĩ Trương Tinh Vũ và người nhà họ Tô không hợp nhau, do dự một lúc vẫn thở dài: “Được rồi, chúng ta về thôi”.
“Đúng thật là, bà già này chết mau đi còn tự do được chút, gây ra bao nhiêu là chuyện, kẻ ác độc như vậy chết đi thế giới sẽ yên bình hơn”, Trương Tinh Vũ lẩm bẩm.
“Tinh Vũ, bà nói cái gì vậy?”, Tô Quảng nhíu mày.
“Mau đi thôi, đi thôi…”.
Trương Tinh Vũ chẳng muốn quan tâm đến Tô Quảng, đi về phía cửa.
Vẻ mặt Tô Quảng có chút mất tự nhiên. Thật ra ông ta đã nghe được câu lúc nãy, nhưng ông ta cũng hết cách. Ông ta biết cả đời này vợ mình và mẹ mình đã định sẵn là kẻ thù của nhau.
Ông ta chỉ đành thở dài, mau chóng đi theo.
Nhưng chưa đi được mấy bước.
“Không phải Chủ tịch Mã đây sao?”, Trương Tinh Vũ sáng mắt lên, dường như thấy được gì đó, lập tức vui vẻ kêu lên.
Tô Quảng và Tô Nhu đều sững sờ, vội vàng tiến lên, lại thấy một chiếc Bentley đỗ nơi cửa, Mã Hải đang từ trên xe bước xuống.
Mã Hải hơi ngạc nhiên, bị người phụ nữ đột nhiên xông tới này làm kinh ngạc. Nhưng nhìn thấy Tô Nhu từ phía sau đi tới, ông ta mới nhớ ra hai người này là ai.
“Chủ tịch Mã, xin chào ông, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây”, Trương Tinh Vũ cố gắng tỏ ra đoan trang một chút, nặn ra nụ cười, lên tiếng nói.
“Xin chào”, Mã Hải gật đầu.
Thấy Mã Hải để ý đến mình, Trương Tinh Vũ vui vẻ, vội vàng hỏi tiếp: “Ông đang định đi đâu vậy?”.
“Tôi vào trong làm chút chuyện, lần sau chúng ta hãy nói chuyện”, Mã Hải nhíu mày, dứt lời thì tiến về phía trước.
“Ấy ấy, Chủ tịch Mã đợi một lát, tôi có chuyện muốn tìm ông”, Trương Tinh Vũ vội vàng ngăn Mã Hải lại.
“Bà làm gì vậy?”.
Vệ sĩ ở hai bên ngăn Trương Tinh Vũ lại.
Nhưng Mã Hải đưa tay, ra hiệu bọn họ đừng ngăn cản.
Mã Hải là người thông minh, ông ta biết gia đình này có quan hệ gì với Chủ tịch Lâm. Dù Chủ tịch Lâm không thích nhà này cho lắm, nhưng trên danh nghĩa bọn họ vẫn là bố mẹ vợ của Chủ tịch Lâm, vì vậy dù có thế nào vẫn phải nể mặt bọn họ.
“Bà Trương, bà có chuyện gì sao?”, Mã Hải từ tốn hỏi.
“Ồ, là thế này, ừm… Chủ tịch Lâm luôn quan tâm đến con gái Tô Nhu nhà tôi, chúng tôi đều biết cả, trong lòng cũng vô cùng cảm kích, thế nên… Thế nên chúng tôi muốn mời Chủ tịch Lâm ăn bữa cơm, nhưng mãi không liên lạc được với Chủ tịch Lâm. Chúng tôi hi vọng Chủ tịch Mã có thể giúp chúng tôi báo cho Chủ tịch Lâm một tiếng, hẹn ngày giờ với Chủ tịch Lâm. Ông thấy… có được không?”, Trương Tinh Vũ vô cùng mong chờ, cẩn trọng nói.
Bà ta nói xong, cứ nhìn chằm chằm vẻ mặt của Mã Hải.
“Cái này… Chủ tịch Lâm rất bận”, Mã Hải do dự một lúc, nói.
“Chủ tịch Mã, ông giúp chúng tôi đi. Ít ra hãy nói với Chủ tịch Lâm một tiếng, cứ nói Tiểu Nhu nhà chúng tôi mời riêng cậu ấy ăn cơm”, Trương Tinh Vũ vội nói.
Mã Hải hơi đau đầu, liếc nhìn Tô Nhu, thấy cô không nói tiếng nào, đành thở dài: “Vậy được, tôi sẽ chuyển lời của bà đến Chủ tịch Lâm, nhưng có được hay không thì tôi không thể bảo đảm”.
Nói xong, ông ta bèn đi vào học viện.
“Cảm ơn Chủ tịch Mã, Chủ tịch Mã đi thong thả!”.
Trương Tinh Vũ vui vẻ, vội vàng khom lưng trước Mã Hải.
Dáng vẻ đó vô cùng nhún nhường.
Tô Nhu hơi buồn bực, nhưng cô biết mẹ mình cũng chỉ muốn tốt cho mình.
“Tôi nói bà Tinh Vũ, chuyện này để Tiểu Chính đi không được sao? Nó có chút giao tình với Mã Hải, để nó thông báo không phải càng ổn thỏa hơn sao?”, Tô Quảng không khỏi lên tiếng.
“Ông còn tin đứa vô dụng đó có giao tình với Mã Hải?”, Trương Tinh Vũ trợn mắt nhìn ông ta, không vui nói: “Sở dĩ đứa vô dụng đó có thể lôi kéo quan hệ với Mã Hải là vì Chủ tịch Lâm thích Tiểu Nhu nhà chúng ta, cố ý làm quen với cậu ta mà thôi. Ông đừng bị đứa vô dụng đó lừa. Hơn nữa, tìm cậu ta? Tìm cậu ta thì chuyện có thành công được không? Đứa vô dụng đó hoàn toàn không muốn ly hôn với Tiểu Nhu, lỡ như cậu ta nói gì bậy bạ với Mã Hải phá chuyện này thì phải làm sao?”.
“Chuyện này…”, Tô Quảng á khẩu.
“Cho nên mới nói, ông là một kẻ ngốc nghếch, chuyện này mà để ông đi làm không làm bể chuyện của tôi mới lạ”, Trương Tinh Vũ khinh thường liếc nhìn Tô Quảng, sau đó kéo tay Tô Nhu, nói: “Tiểu Nhu à, chúng ta đợi điện thoại là được. Con mau chóng quay về, trang điểm xinh đẹp đi. Mẹ đoán Chủ tịch Lâm chắc chắn sẽ nhận lời mời của chúng ta. Con đi tới khách sạn tốt nhất ở Giang Thành, đặt một phòng riêng, chỉ hai người các con nói chuyện riêng. Nếu con không làm được, mẹ con sẽ ra mặt trợ giúp, biết chưa?”.
“Mẹ, bữa cơm này chỉ là bữa cơm cảm ơn, không có ý gì đặc biệt, mẹ đừng can thiệp nữa”, Tô Nhu hơi mệt mỏi nói.
“Được được được, mẹ không can thiệp, nhưng con nhất định phải nắm bắt cơ hội!”, Trương Tinh Vũ dặn dò.
Tô Nhu không muốn nói thêm nữa.
Cô phải thừa nhận, Chủ tịch Lâm kia đúng là có gương mặt tuấn tú thu hút vô số thiếu nữ, lại còn tuổi trẻ nhiều tiền, có quyền có tiền, rất nhiều cô gái quý mến ngưỡng mộ, xếp hàng dài không dứt.
Nếu cô chưa kết hôn, có lẽ cô cũng sẽ bị thu hút bởi Chủ tịch Lâm.
Chỉ là cô đã có chồng.
Trước khi ly hôn, cô sẽ không suy nghĩ đến người đàn ông khác.
Tô Nhu hít sâu một hơi, trong lòng đã có quyết định.
Bữa cơm này chỉ là bữa cơm bình thường, cảm ơn người ta một chút, những chuyện khác cô sẽ không nghĩ đến.
…
Mã Hải vào học viện, lập tức tìm tới Lâm Chính.
Ông ta đến là để báo cáo công việc cho Lâm Chính.
Mặc dù nhà họ Lâm âm thầm dùng kế lấy trộm phương thuốc của Lâm Chính, nhưng vì phương thuốc có vấn đề, dẫn đến Tập đoàn Tài chính Lâm Thị xuất hiện nguy cơ trước nay chưa từng có. Vào lúc này, Lâm Chính không những lợi dụng nhà họ Lâm làm bàn đạp làm rạng danh Huyền Y Phái, mà còn bảo Mã Hải thừa cơ ra tay với Tập đoàn Tài chính Lâm Thị.
Con bài đầu tiên của anh chính là lan tin ra các trang mạng trên toàn quốc.
“Tập đoàn Dương Hoa đã nghiên cứu ra loại thuốc hoàn hảo chữa tận gốc bệnh tim!”.
Tin tức này vừa xuất hiện, có thể nói là trong nháy mắt dẫn tới sự bùng nổ trên cả nước.
Lượt tìm kiếm trên mạng xã hội, trang đầu các báo, các diễn đàn lớn nhanh chóng tràn ngập loại thuốc mới của Tập đoàn Dương Hoa.
Giá cổ phiếu của Tập đoàn Dương Hoa cũng tăng vọt điên cuồng, xu thế của nó không thể ngăn cản được nữa.
Đương nhiên, thuốc mới chỉ là một mánh lới.
Lâm Chính đúng là đang nghiên cứu, nhưng ngay cả anh cũng chưa giải quyết được vấn đề thuốc dẫn, cho nên chỉ có thể nói là hâm nóng trước. Nhưng hâm nóng ở thời điểm mấu chốt này, hiệu quả của nó rất dễ thấy.
Có lẽ vào lúc này nhà họ Lâm sẽ cảm nhận được áp lực chân chính.
Bọn họ cũng nên hiểu được, sự tồn tại của Tập đoàn Dương Hoa là một con mãnh thú dần dần xâm chiếm cắn xé nhà họ Lâm…
Chương 538: Nước cờ vi diệu
“Làm tốt lắm!”
Trước bàn làm việc, Lâm Chính lướt nhìn báo cáo, gật gù: “Mã Hải, thông báo theo bản này đi. Tôi tin rằng sẽ không còn ai tranh giành thị trường với chúng ta nữa đâu”.
“Chắc chắn là không ạ”, Mã Hải mỉm cười: “Từ sau khi nhà họ Lâm gây ra chuyện đó, tôi nghĩ chắc chắn người dân sẽ không bao giờ đi mua thuốc bên đường nữa. Tập đoàn Dương Hoa trước đó đã sản xuất thành công hai loại thuốc, nhận được sự tin tưởng sâu sắc của người dân. Giờ họ sẽ tin tưởng chúng ta vô điều kiện. Thuốc mới tung ra chắc chắn sẽ có chỗ đứng trên thị trường”.
Về điểm này đương nhiên Lâm Chính không lo lắng. Anh biết nhà họ Lâm cắm rễ rất sâu, cho dù anh có tung ra thuốc mới thì cũng không thể khiến nhà họ Lâm bị dao động. Công ty của nhà họ Lâm chỉ là bề nổi thôi, còn mạch sống của nhà họ không phải là thứ đó.
Lâm Chính hiểu rằng đòn tấn công này chưa là gì. Muốn lật đổ nhà họ Lâm thì phải đi từng bước.
“Chuyện này để sang một bên. Tung tin ra rồi để nó từ từ lên men đi. Hiện tại Huyền Y Phái không đủ người. Ông thông báo với Cung Hỉ Vân, cử người tới duy trì trật tự, ngoài ra phụ giúp những việc vặt. Đây là cơ hội tốt để gây dựng hình tượng của Huyền Y Phái, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất”, Lâm Chính nói.
“Vâng…có điều chủ tịch, việc chữa trị của chúng ta toàn là miễn phí. Như vậy tốt chi phí quá. Khoản tiền đó…không hề nhỏ…”, Mã Hải do dự.
“Trước mắt đã tốn hết bao nhiêu rồi”, Lâm Chính vừa nhìn tài liệu vừa hỏi.
“Tám trăm triệu tệ rồi”, Mã Hải nói,
“Cái gì? Tám trăm triệu tệ rồi sao?”, Lâm Chính kích động. Tài liệu trong tay rơi xuống: “Sao nhiều thế?”
Đây mới là con số ban đầu, chi phí chắc chắn sẽ còn vượt xa.
“Chủ tịch, cậu cũng biết đấy, tiền vốn tạo ra thuốc cũng lớn. Ngoài ra, những trạm cứu chữa di động cũng cần tiền. Mặc dù có một bộ phận tình nguyện viên làm việc không công nhưng phần lớn nhiều nơi vẫn còn thiếu người. Ngoài ra, chúng ta còn phải chuyển thuốc đi khắp các địa điểm. Do tình thế cấp bách nên toàn đi đường hàng không. Tính gộp cả lại đương nhiên là hết nhiều tiền…”
Lâm Chính chau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy ý của ông là…”
“Thu một chút mang tính tượng trưng, ít nhất có thể giảm bớt thiệt hại…”, Mã Hải nói nhỏ.
Lâm Chính vuốt cằm: “Mã Hải, ông có biết mục đích của chúng ta lần này là gì không?"
“Truyền miệng”, Mã Hải nói chắc như định đóng cột.
“Đúng vậy! Chính là để truyền miệng. Hành động lần này không chỉ là việc truyền miệng cho tập đoàn Dương Hoa mà còn cho cả Huyền Y Phái. Chỉ cần chúng ta có thể làm được thì sẽ có tiền đầy tay. Giờ một chút tiền này đã làm gì chứ”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Hầy, thôi được…”, Mã Hải thở dài.
“Thế nhưng, tiền thì vẫn thu”, Lâm Chính nói tiếp.
Mã Hải giật mình, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn. Ông ta cảm thấy không thể hiểu nổi Lâm Chính.
“Chủ…tịch. Rốt cuộc ý cậu là thế nào?”, Mã Hải chịu thua thật rồi.
“Không có ý gì khác, tức là thu tiền theo như cách nghĩ của ông ấy”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
“Vậy…giá nào thì phù hợp?”, Mã Hải thận trọng dò hỏi.
“Một tệ”, Lâm Chính nói.
“Ờ…Hả! Cái gì! Bao…bao nhiêu ạ?”, Mã Hải há hốc miệng, tưởng mình nghe nhầm.
“Ông chắc phải đi khám tai rồi đấy. Tôi nói một tệ. Nghe rõ chưa?”, Lâm Chính liếc nhìn ông ta và nói tiếp: “Bắt đầu từ bây giờ, mỗi một lần cứu thì thu một tệ mang tính tượng trưng, coi như là tiền khám chữa. Đương nhiên, không ép buộc, mà do mọi người tự nguyện. Ai muốn trả thì trả. Không muốn thì thôi. Ngoài ra còn thông báo toàn bộ số tiền thu về sẽ được tặng cho trẻ em vùng cao để xây trường học, làm việc thiện. Rõ chưa”.
Nghe xong, hai mắt Mã Hải sáng rực. Hóa ra ý của chủ tịch Lâm là như vậy à…Đúng rồi, đã làm khẩu hiệu thì phải làm cho lớn một chút…
Nếu tập đoàn Dương Hoa hay Huyền Y Phái chỉ đơn giản miễn phí chữa bệnh thì cũng chỉ là có thể cứu sống được mạng người.
Đương nhiên, những lời tung hô cũng nhiều nhưng chưa đủ. Chiêu này của Lâm Chính có thể đẩy cả Dương Hoa và Huyền Y Phái lên một tầm cao mới. Đúng là nước cờ vi diệu!
“Chủ tịch Lâm, chuyện này giao cho tôi. Tôi sẽ lập tức làm ngay”, Mã Hải kích động, vội vàng nói.
“Ừm!”
Lâm Chính gật đầu. Đúng lúc Mã Hải định rời đi thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn dừng bước, quay lại nói: “Phải rồi chủ tịch, còn một chuyện tôi quên chưa nói”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính tò mò.
“Liên quan tới vợ cậu – Tô Nhu”, Mã Hải nói, sau đó thuật lại chuyện xảy ra trước đó cho anh.
“Mời tôi ăn cơm sao?”, Lâm Chính giật mình.
“Đúng vậy, để cảm ơn cậu đã quan tâm tới bọn họ?”, Mã Hải nói.
Lâm Chính suy nghĩ rồi lắc đầu khẽ cười: “E rằng đây là ý của Trương Tinh Vũ rồi. Có lẽ bà ấy muốn nhanh chóng xác định mối quan hệ giữa chủ tịch Lâm và Tô Nhu đây mà”.
“Vậy ý của chủ tịch là…”
Lâm Chính trầm ngâm một lúc: “Ông giúp tôi trả lời Trương Tinh Vũ, nói là tôi đồng ý. Thời gian là tối nay đi”.
“Chủ tịch, cậu định đi thật sao?”
“Đúng vậy .Nhưng bữa cơm này…tôi mời”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Mã Hải nghe thấy vậy thì bất ngờ. Ý của chủ tịch là gì thế? Lẽ nào…cậu ấy định…lật bài rồi sao?
“Hôm nay bao trọn nhà hàng Minh Châu cho tôi. Trang trí lại từ đầu. Tôi sẽ để Tô Nhu có một buổi tối khó quên”.
Lâm Chính đặt tài liệu xuống, điềm đạm nói. Mã Hải giật mình nhưng lập tức gật đầu: “Chủ tịch yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi”.
Nói xong, ông ta lui ra ngoài. Một lúc sau, một nguồn tin hành lang được tuồn ra khắp Giang Thành.
Một đại gia thần bí đã bao trọn nhà hàng Minh Châu…Để đãi người phụ nữ của mình một bữa tiệc trọn vẹn.
Tin này đương nhiên là truyền tới tai Lâm Ngữ Yên. Nhưng lúc này cô ta nào có hứng thú với mấy cái tin tức lá cải vớ vẩn này.
Lâm Ngữ Yên ngồi trong xe, nhìn chăm chăm một chiếc xe phổ thông ở trước mặt. Sau đó cô ta nói gì đó, người tài xế lập tức đạp chân ga chạy tới.
“Này, các người làm gì vậy? Sao lại chặn xe của tôi? Đầu có vấn đề à? Các người biết tôi là ai không?”, Trương Tinh Vũ bước xuống xe chửi rủa.
Lâm Ngữ Yên nhìn Trương Tinh Vũ rồi nhìn cô gái đang ngồi ở tay lái phụ: “Cô là cô Tô Nhu phải không?”
Chương 539: Hẹn gặp
“Cô là ai?”, Tô Nhu trầm mặt, nhìn có vẻ không vui.
“Cô Tô Nhu, lúc trước chúng tôi có gọi điện. Cô quên nhanh vậy sao?”, Lâm Ngữ Yên mỉm cười.
“Lúc trước có gọi điện sao?”
Tô Nhu ngạc nhiên nhưng lập tức hiểu ra người này là ai: “Cô là Lâm Ngữ Yên?”
“Đúng vậy”, Lâm Ngữ Yên gật đầu.
“Cô Lâm, dù có chuyện gì thì hành động này của cô cũng thô lỗ quá”, Tô Nhu đanh giọng.
“Cô Tô, có lẽ tôi nên gọi là chị dâu. Chị dâu, tôi cũng hết cách, có việc gấp cần nhờ chị, nhưng lại sợ chị không đồng ý nên mới phải dùng cách này”, Lâm Ngữ Yên tỏ ra bất lực.
“Việc gấp sao?”, Tô Nhu chau mày: “Việc gì gấp?”
“Tôi muốn nhờ chị thay tôi hẹn gặp chủ tịch Lâm”.
“Hẹn gặp chủ tịch Lâm?”
“Đúng vậy. Tôi có việc rất quan trọng cần nói chuyện với chủ tịch Lâm”, Lâm Ngữ Yên trông vô cùng nghiêm túc.
Tô Nhu tỏ ra do dự.
Trương Tinh Vũ lúc này bước tới, nghe thấy vậy thì không hiểu gì, chỉ nhìn Lâm Ngữ Yên rồi nhìn Tô Nhủ: “Con gái, cô gái này là ai vậy?”
“Cô ấy…là…là bạn của con” Tô Nhu lắp bắp.
Trương Tinh Vũ không thích Lâm Chính nên có lẽ đến người nhà họ Lâm có những ai cũng không biết. Mặc dù Tô Nhu và Lâm Ngữ Yên mới gặp lần đầu nhưng nếu Trương Tinh Vũ biết về Lâm Ngữ Yên và cứ nhạo báng Lâm Chính trước mặt cô ta thì Tô Nhu cũng cảm thấy khó xử.
Nếu mà làm náo loạn cả lên thì chỉ càng thêm rắc rối.
Lâm Ngữ Yên nghe thấy vậy bèn lắc đầu: “Xem ra đến cả chị cũng chê người anh đó của tôi rồi. Có điều cũng phải. Trước mắt anh ấy chẳng có thành tựu gì, trong mắt mọi người chỉ là một kẻ bỏ đi. Chị không chấp nhận anh ấy cũng là điều đương nhiên thôi”.
“Tôi không có ý đó, chỉ là...", Tô Nhu định nói gì đó nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
“Ồ, hóa ra là bạn của Tô Nhu à. Chẳng trách. Nhưng hành động vừa rồi thất lễ quá”, Trương Tinh Vũ trách móc.
“Xin lỗi cô! Lần sau cháu sẽ chú ý hơn…”, Lâm Ngữ Yên mỉm cười, lập tức xin lỗi.
Thần thái của Lâm Ngữ Yên cũng không hề kém Tô Nhu. Cô ta cười rạng rỡ. Trương Tinh Vũ định mắng thêm vài câu nhưng thấy thái độ như vậy thì cũng dịu xuống nhiều, cũng không nỡ trách thêm nữa. Bà ta chỉ phất tay: “Biết sai mà sửa, đúng là đứa bé ngoan”.
“Dạ vâng cô".
“Cháu tìm Tô Nhu có việc gì?”
“Cháu nghe nói mối quan hệ giữa chị Tô và chủ tịch Lâm không tệ nên định nhờ chị Tô giúp cháu gặp chủ tịch Lâm”.
“Ồ, chuyện này…thực ra cũng không giấu gì cháu. Tô Nhu nhà cô sắp thành đôi với chủ tịch Lâm rồi. Đợi hai đứa kết hôn xong thì nói thêm thắt vài câu cũng chẳng thành vấn đề”, Trương Tinh Vũ đắc ý nói.
Đến cả bạn của Tô Nhu cũng tới nhờ giúp đỡ thì có thể thấy tin về chủ tịch Lâm và Tô Nhu đã truyền đi khắp nơi rồi.
“Mẹ đừng nói linh tinh”, Tô Nhu sốt ruột.
“Chị Tô Nhu, chị giúp tôi được không…”, Lâm Ngữ Yên khẩn cầu.
“Chuyện này tôi không quyết được. Đúng là tôi có hẹn dùng bữa với chủ tịch Lâm nhưng chủ tịch Lâm có đồng ý hay không lại là chuyện khác…”, Tô Nhu bất lực nói.
Dứt lời, điện thoại của Tô Nhu bỗng đổ chuông. Cô liếc nhìn. Là Mã Hải gọi tới. Cô hợp tác với Dương Hoa, có lưu số của Mã Hải, thế nhưng có vẻ như Mã Hải chưa bao giờ gọi điện cho cô.
Tô Nhu căng thẳng nghe máy: “A lô, chủ tịch Mã!”
“Tôi không phải chủ tịch gì đâu. Chủ tịch thật sự của tập đoàn Dương Hoa là chủ tịch Lâm. Cô gọi tôi Mã Hải là được rồi’, điện thoại vang lên giọng nói của Mã Hải.
“Chủ tịch Mã khách sáo rồi”, Tô Nhu mỉm cười nói.
“Thôi chúng ta không nói rườm rà nữa. Là thế này, chủ tịch Lâm của chúng tôi đã đồng ý ăn cơm cùng cô rồi”, Mã Hải nói.
“Thật sao?”, Tô Nhu nín thở.
“Đúng vậy, nhưng mà chủ tịch Lâm cũng nói rằng cậu ấy mời cô chứ không phải cô mời. Địa điểm sẽ do cậu ấy quyết định.
“Điều này…”
“Được, được chứ!”
Trương Tinh Vũ ở bên cạnh dường như nghe thấy nên đã vội vàng đáp lại: “Chủ tịch Mã, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”
“Mẹ!”, Tô Nhu vội vàng lên tiếng.
“Chủ tịch Mã yên tâm. Tôi đảm bảo sẽ bắt con bé Tô Nhu trang điểm thật xinh đẹp đi gặp chủ tịch Lâm”, Trương Tinh Vũ kích động lên tiếng.
“Được! Vậy tôi sẽ gửi địa điểm qua điện thoại nhé. Cô có thể dùng định vị để đi tới nơi”, Mã Hải nói xong bèn tắt máy.
“Tốt quá!”
Trương Tinh Vũ nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Tô Quảng, cười tươi rói. Tô Nhu nhăn nhó, cũng không biết nên vui hay nên buồn.
“Chị Tô Nhu, bữa ăn này có thể dẫn tôi đi cùng không?”, Lâm Ngữ Yên bước tới hỏi.
“Được”, Tô Nhu gật đầu.
“Nhóc này, hóng hớt cái gì chứ. Đây là bữa tối của vợ chồng nhà người ta, cháu tới đó làm bóng đèn à? Sau này cháu đi lúc nào cũng được, nhưng tối nay thì không được”, Trương Tinh Vũ lập tức phản đối.
“Mẹ, con nói lại lần nữa, con đi ăn là vì cảm ơn chủ tịch Lâm. Nếu như mẹ ép con làm những việc khác thì con sẽ không đi”, Tô Nhu kiên quyết nói.
“Con…được được…đi đi …đi hết đi, cả nhóc này cũng đi đi. Mẹ cũng đi. Được chưa?”, Trương Tinh Vũ cảm thấy đau đầu.
Tính cách của con gái thế nào bà ta đều biết cả. Nếu như để cô giận lên thì cô chắc chắn sẽ không đi đâu hết. Để có thể kiềm chế Tô Nhu, Trương Tinh Vũ đành phải mềm dẻo.
“Tốt quá”, Lâm Ngữ Yên vui lắm.
“Mau xem xem chủ tịch Lâm mời con ăn ở đâu!”
Trương Tinh Vũ hỏi. Tô Nhu lấy điện thoại ra, liếc nhìn: “Khách sạn Minh Châu”
“Khách sạn Minh Châu sao? Chúng ta từng tới đó rồi”, Tô Quảng lầm bầm.
Lâm Ngữ Yên cũng giật mình.
“Lẽ nào đại gia thần bí bao trọn khách sạn Minh Châu chính là chủ tịch Lâm sao? Ha ha, xem ra tối nay vui đây”, cô ta nghĩ thầm.
Tô Nhu bị Trương Tinh vũ lôi về nhà sửa soạn. Một tiếng sau, cô lại bị lôi đi mua một bộ trang phục đắt đỏ. Lần này có thể nói Trương Tinh Vũ quyết tâm chơi cạn máu.
Còn Lâm Ngữ Yên cũng sửa soạn đơn giản. Đợi tới giờ thì một mình tới khách sạn Minh Châu và đứng trước cửa đợi.
Tô Quảng cũng muốn lái xe đưa Tô Nhu đi nhưng bị Trương Tinh Vũ ngăn lại. Với cái xe cà tàng đó mà đòi chở Tô Nhu sao. Vậy thì thà bà ta để cô đi tắc xi còn hơn.
“Tắc xi!”, Trương Tinh Vũ đứng bên đường vẫy tay. Một chiếc xe xuất hiện.
“Khách sạn Minh Châu”.
Cả nhà lên xe, Trương Tinh Vũ cười tít mắt.
“Mọi người tới đó làm gì. Hôm nay chỗ đó không mở cửa cho người ngoài đâu”, người tài xế quay lại nhìn.
Chương 540: Người đánh đàn trong đêm
“Không mở cho bên ngoài sao?”, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng sững sờ.
Tô Nhu cũng bất ngờ, vội vàng hỏi: “Tại sao vậy?”
“Cô không biết sao? Hôm nay cả khách sạn Minh Châu được bao trọn rồi. Chuyện này lên cả báo tin tức của Giang Thành rồi đấy”, người tài xế trả lời, sau đó lấy điện thoại ra đưa cho mọi người xem.
“Cái gì? Khách sạn được bao trọn rồi sao?”, Tô Nhu sững sờ.
“Chuyện gì vậy?”, Tô Nhu không hiểu
Trương Tinh Vũ thì vui mừng ra mặt, có lẽ bà ta ý thức được điều gì đó bèn kích động nói: “Chắc chắn, chắc chắn là vì con đấy”.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”, Tô Nhu nhìn Trương Tinh Vũ bằng vẻ nghi ngờ.
Trương Tinh Vũ chỉ hào hứng nói: “Con bé ngốc này, sao mà chậm tiêu hóa thế? Thường ngày chả sao, hôm nay cả khách sạn lại được bao trọn. Tại sao chứ? Rất rõ ràng! Rõ ràng là chủ tịch Lâm làm mà. Chủ tịch Lâm vì con mới bao trọn cả khách sạn Minh Châu đấy”.
“Chuyện này…”, Tô Nhu ngập ngừng.
Nói như vậy thì cũng có lý. Dù sao thì chủ tịch Lâm cũng là người có năng lực mà.
“Mọi người nói gì vậy? Vì mọi người mà bao trọn khách sạn á? Các người điên rồi”, người tài xế nhìn ba người phía sau với vẻ tò mò.
“Bác tài nói bớt đi chút, mau lái xe tới khách sạn Minh Châu đi. Nếu còn không đi thì chúng tôi đổi xe khác”, Trương Tinh Vũ trừng mắt nhìn người tài xế.
“Đừng đừng, giờ tôi đi ngay”, người tài xế không dám nói thêm lời nào, có tiền là được, đâu cần tranh luận đúng sai với người khác chứ. Thế là tài xế đạp chân ga. Chiếc xe phóng thẳng tới khách sạn Châu Minh.
Lâm Ngữ Yên đã đứng ngoài cửa khách sạn đợi từ lâu. Ba người vừa tới, Lâm Ngữ Yên nói gì đó với giám đốc, thế là người này chạy tới mở cửa xe cho Tô Nhu.
Người tài xế ngạc nhiên tới mức hai con ngươi như muốn lòi ra ngoài. Trương Tinh Vũ thì càng chắc chắn với khẳng định của mình hơn. Bà ta hếch mũi, nói với người tài xế bằng vẻ đầy tự tin đầy mình: “Ê, thấy gì chưa? Sau này đừng có khinh thường người khác nha!”
“Vâng, vâng thưa bà…”, người tài xế cười khổ, lấy tiền rồi rời đi.
“Là bà Trương và cô Tô phải không? Mời bên này”, người quản lý nở nụ cười đầy chuyên nghiệp, dẫn đường cho bọn họ.
Mấy người lập tức đi thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà. Bên trong thang máy, Trương Tinh Vũ tỏ ra kích động lắm, thi thoảng lại chỉnh quần áo, rồi liếc nhìn Tô Nhu, kiểm tra xem cô ăn mặc đã đạt chuẩn chưa.
Lâm Ngữ Yên đứng bên cạnh không khỏi bật cười. Trương Tinh Vũ là người thế nào đương nhiên cô ta nhìn là biết. Thế nhưng cô ta giả vờ làm kẻ ngây thơ.
Tô Nhu cũng đâu kém cạnh, đương nhiên biết Lâm Ngữ Yên đang nghĩ gì. Cô cảm thấy thật ái ngại.
Thang máy lên thẳng tới tầng 56 mới dừng lại. Đây là tầng cao nhất của khách sạn, có một nhà hàng ngoài trời.
Lúc này, trời đã tối. Cảnh đêm Giang Thành bao trùm cả không gian. Bởi vì tòa nhà cao, trừ khi đứng sát đường biên, nếu không thì không thể nào nhìn thấy vẻ rực rỡ của bên dưới được.
Cả bầu trời cũng lấp lánh đầy sao khiến người khác không khỏi đắm say. Chỉ có điều không gian trước mắt là một màu đen kịt, không có bất kỳ thứ gì. Đám đông kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy? Mất điện à?”, Tô Quảng tò mò hỏi.
“Giám đốc, sao khách sạn không bật đèn vậy? Tối như thế này rồi, tôi chẳng nhìn thấy gì cả”, Trương Tinh Vũ cũng lên tiếng.
Lúc này đến cả Lâm Ngữ Yên cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng người giám đốc chỉ cười thần bí, quay người đi về phía thang máy
“Các vị thưởng thức buổi tối này đi nhé”.
Dứt lời, cửa thang máy đóng lại. Ánh sáng duy nhất từ thang máy phát ra cũng biến mất.
“Này, giám đốc! Các người đi đâu vậy?”
Trương Tinh Vũ cuống cuồng kêu lên. Thế nhưng thang máy đã đi xuống.
“Mẹ, giờ chúng ta phải làm sao?”, Tô Nhu không biết phải làm thế nào. Xung quanh tối thui và vô cùng im lặng. Đây là nơi mà chủ tịch Lâm mời họ à?
“Về thôi”, Tô Quảng không chịu được nữa bèn quay người ấn thang máy.
Thế nhưng Lâm Ngữ Yên chỉ nói: “Đợi một lúc xem sao”.
“Sao thế”, Tô Quảng nhìn về phía Lâm Ngữ Yên đang nói dù chẳng thấy mô tê gì.
Đúng lúc này. Tinh. Trong bóng đêm, tiếng piano vang lên.
Bốn người sững sờ, quay về ướng có âm thanh. Rồi thêm vài nốt nhạc nữa. Mặc dù tối như mực nhưng âm thanh vang lên rõ ràng như ở ngay bên tai vậy.
Ai đang đánh đàn thế?Bốn người đều cảm thấy tò mò. Thế nhưng chẳng ai lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe.
Tiếng đàn dần kéo dài hơn, nhẹ nhàng dệt lên một khúc nhạc chảy trong không gian.
Tối đen thế này mà ai còn đánh đàn không biết?Rồi nhìn thấy gì mà đánh?
Tiếng đàn dần trở nên dồn dập, lúc trầm lúc bổng như dội thẳng vào linh hồn khiến đám đông say mê, ngây ngất.
Tô Nhu khá hiểu về đàn. Trương Tinh Vũ và Tô Quảng thì một nốt bẻ đôi cũng không biết. Nhưng dù Tô Quảng là người bình thường thì cũng phải ngất ngây trước giai điệu này.
Lâm Ngữ Yên ở bên cạnh đã hoàn toàn đơ người. Cô ta cảm thấy lồng ngực như bị bóp chặt, trợn tròn mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.
Mặc dù xung quanh không một ánh đèn, chỉ mượn ánh sáng yếu ớt từ những ngôi sao nhưng cô ta vẫn có thể nhìn thấy một bóng hình đang ngồi ở đó, lướt tay trên những phím đàn.
Tiếng đàn đẹp đẽ này khiến người khác hoàn toàn bị thuần phục. Cô ta rất thích piano. Tất cả những nhạc sĩ piano cô ta đều biết. Cũng biết cả những nghệ sĩ hiện đại.
Thế nhưng không có ai khiến cô ta phải ngạc nhiên như thế này. Cô ta cảm giác như linh hồn mình sắp bị hút ra tới nơi rồi.
Ai? Người này là ai? Lâm Ngữ Yên không ngừng suy nghĩ.
Tiếng đàn nhỏ dần, sau đó kết thúc.
Đám đông dần bừng tỉnh nhưng vẫn chưa thể thoát khỏi điệu nhạc. Đúng lúc này, một nốt nhạc cao vút lại đột nhiên vang lên, giống như lao thẳng tới tận mây xanh.
Bầu trời là background, tất cả đều bị những nốt nhạc soi sáng. Bốn người cảm thấy tóc mai tóc gáy dựng hết cả lên.
Đây mới chính là âm nhạc kinh điển. Đây mới chính là linh hồn của âm thanh…Cùng với tiếng đàn cuối cùng vang lên thì cả không gian cũng sáng rực.
Vô số đèn điện được bật sáng. Bóng tối tan biến. Không gian trước mặt đập vào mắt.
Cuối cùng thì Tô Nhu cũng đã nhìn rõ mọi thứ. Cô há hốc miệng, hóa đá...