-
Chương 5401-5405
Chương 5401: Tôi có vi phạm quy tắc nào không?
Bàn tay Tiết Tùng khựng lại giữa không trung, hiển nhiên ông ta không ngờ tới thái độ phớt lờ của Lâm Chính, nhưng rất nhanh sau đó Tiết Tùng đã khôi phục trạng thái bình thường, mỉm cười thu tay lại.
Tiết Tùng lấy từ trong túi ra một chiếc bình sứ nhỏ nhắn tinh xảo.
"Đây là thuốc giải, có thể chữa khỏi độc của bột Thiên Thần".
Lâm Chính lúc này mới ngẩng đầu, chăm chú nhìn chiếc bình sứ nhỏ, đưa tay định chộp lấy.
Nhưng Tiết Tùng đã lấy lại bình sứ.
"Có hai việc. Một là thả Người Dọn Dẹp ra. Hai là tiên sinh của chúng tôi muốn gặp cậu, hãy cùng tôi đến trụ sở Đại hội"
Thư ký Tiết mỉm cười.
Lâm Chính nghe vậy thì cau mày, suy nghĩ một lúc rồi trịnh trọng nói: "Làm sao tôi có thể tin thuốc giải này là thật? Đưa cho tôi một viên, để tôi kiểm chứng".
Tiết Tùng bình tĩnh mở bình sứ ra, lắc nhẹ nhưng cũng không lấy ra mà chỉ để Lâm Chính ngửi.
"Với tài năng y học của Lâm thần y, nếu tôi cho cậu một viên thuốc, cậu sẽ dễ dàng điều chế lại nó. Lâm thần y, thực ra, tôi rất muốn thể hiện sự chân thành của mình nhưng những hành động gần đây của cậu hơi cực đoan. Tiên sinh của chúng tôi cũng biết cậu có điều ấm ức, cho nên chỉ muốn nói chuyện với cậu và giải quyết hiểu lầm, thế thôi".
Lâm Chính nhắm mắt ngửi mùi thuốc, sau đó hít sâu một hơi, nghiêng đầu gọi lớn: "Nam Ly thành chủ!"
"Minh chủ!"
"Đi, đưa Người Dọn Dẹp đến giao cho ông ta!"
"Vâng!"
Nam Ly thành chủ lập tức đồng ý rồi chạy ra ngoài.
"Rất tốt!"
Tiết Tùng hài lòng gật đầu, không giấu giếm nữa mà ném bình sứ qua.
Lâm Chính lập tức cầm lấy bình sứ, đổ viên thuốc bên trong ra rồi nhét vào miệng Mị Mộng.
Cho cô ấy uống thuốc giải xong, Lâm Chính mới thở phào nhẹ nhõm.
"Y thuật của Lâm thần y quả thực là thiên hạ vô song. Người của Đại hội chúng tôi đều biết về độc tính của loại bột Thiên Thần này. Theo lý mà nói, thi thể của bọn họ đã không còn nữa, nhưng cậu lại giúp họ duy trì được sinh mệnh trong thời gian dài như vậy! Quả thực là hiếm có!"
Tiết Tùng mỉm cười gật đầu.
"Ông nghĩ rằng y thuật của tôi tốt?"
Lâm Chính hơi ngẩng đầu, nhìn Tiết Tùng nói: "Vậy tôi hỏi ông, độc do tôi tạo ra, Đại hội có giải được không?"
Tiết Tùng giật mình, tựa hồ chưa hiểu rõ ý của anh.
Đúng lúc này, Nam Ly thành chủ cùng mấy người khác đưa Người Dọn Dẹp tới.
Khi Người Dọn Dẹp bị đẩy vào phòng bệnh, Tiết Tùng sững sờ tại chỗ.
Người Dọn Dẹp toàn thân vô lực ngã xuống đất, trông không còn giống một con người, chỉ còn da bọc xương, hơi thở yếu ớt lúc có lúc không, miệng há hốc không thể phát ra tiếng. Dáng vẻ hiện tại của ông ta đâu còn oai phong như trước?
"Nếu cậu làm như vậy sẽ gây ra vấn đề lớn".
Tiết Tùng lập tức cau mày.
"Tôi đã làm gì?"
Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ hỏi.
“Người Dọn Dẹp đang bị trúng độc phải không?”
"Đúng vậy, mặc dù không bằng bột Thiên Thần của các người, nhưng cũng gần tương tự!"
"Lâm thần y, cậu dám tự ý đầu độc thành viên cấp cao của Đại hội. Việc này chính là khiêu khích Đại hội, cậu định tuyên chiến với chúng tôi à?"
Tiết Tùng nghiêm giọng nói.
"Không, không, không, Thư ký Tiết, ông nhầm rồi. Tôi không tự ý đầu độc một thành viên cao cấp của Đại hội mà đã được sự chấp thuận của Đại hội và vị thành viên cấp cao này!"
Lâm Chính đứng lên, nhìn Tiết Tùng, vừa nói vừa đưa tay về phía Nam Ly thành chủ.
Nam Ly thành chủ hiểu ý, cung kính đưa ra một tờ giấy, sau đó Lâm Chính trải tờ giấy ra đưa trước mặt Tiết Tùng.
Ông ta sững người.
"Đây là khế ước quyết chiến sinh tử được ký kết giữa tôi và Người Dọn Dẹp. Chất độc trên người ông ta đã có từ trong trận đấu! Tôi có vi phạm quy tắc nào không?"
Chương 5402: Lên núi
Tiết Tùng bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm từng chữ trên tờ giấy. Sau đó ông ta im lặng hồi lâu, hít một hơi thật sâu rồi khẽ mỉm cười: “Là thành viên Đại hội, Hoàng đại nhân theo lý mà nói thì không nên ký vào một khế ước như thế này. Có lẽ khi đó ông ấy đã bị kích động. Lâm thần y, cậu đúng là danh bất hư truyền, không chỉ y thuật cao minh mà hành sự còn vô cùng cẩn trọng".
“Vậy, ông còn có câu hỏi nào nữa không?”
Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
"Như tôi vừa nói, tiên sinh của chúng tôi muốn gặp Lâm thần y nói chuyện. Dù sao gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, những thứ khác chưa nói, chỉ riêng việc quyết đấu sinh tử này cũng nên do Lâm thần y đích thân giải thích rõ ràng với tiên sinh. Dù gì tôi cũng chỉ là người ở giữa chuyển lời".
Tiết Tùng mỉm cười.
Lâm Chính trầm mặc, một lát sau mới gật đầu: "Được, tôi sẽ đi cùng ông".
"Minh chủ, không được!"
Nam Ly thành chủ lo lắng, vội vã tiến tới can ngăn.
"Yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Nếu tôi đi đến trụ sở Đại hội rồi không quay lại, mọi người nhất định sẽ đòi công bằng cho tôi. Nhưng nhất định phải bảo người trong vực Diệt Vong này đừng để cái miệng đi chơi xa, cũng chỉ có vài triệu người thôi nên chắc sẽ không làm loạn đến nỗi ai trên thế giới này cũng biết đâu đúng không? Ông nói có đúng không, thư ký Tiết?"
Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt Lâm Chính quay sang nhìn chằm chằm ông già.
Thư ký Tiết làm sao có thể không nhận ra sự uy hiếp trong giọng điệu của Lâm Chính?
Sở dĩ Đại hội có thể khiến người đời tin và phục không chỉ dựa vào võ lực mạnh mẽ, mà còn dựa vào uy tín và sự công bằng của tổ chức này. Có thể nói sự uy tín và công bằng đó chính là gốc rễ cho địa vị hiện tại của Đại hội, bọn họ sao có thể xem nhẹ những điều này cơ chứ?
"Lâm thần y yên tâm, nếu như cậu không thể đi ra khỏi Đại hội, tôi có thể bồi thường cho cậu cái đầu này!"
Ông già khẽ cười đáp.
"Khi nào chúng ta rời đi?"
“Tốt nhất là nên đi ngay bây giờ".
"Được rồi".
Lâm Chính gật đầu, lập tức giao lọ thuốc giải và dặn dò Nam Ly thành chủ công việc phía sau. Loại thuốc giải này phải lập tức được đem đi phân tích và điều chế ngay.
Tiết Tùng cũng đã sắp xếp người đưa Người Dọn Dẹp đang hấp hối lên xe.
Vài giờ sau, Lâm Chính theo Tiết Tùng đi về phía trụ sở Đại hội.
Vì đã qua lại với Đại hội từ lâu nên Lâm Chính đã không ít lần tới các căn cứ khác nhau của Đại hội.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh đến trụ sở chính.
Ngay cả Lâm Chính cũng không biết "tiên sinh" mà thư ký Tiết đang nói đến là ai.
Lẽ nào là người đứng đầu Đại hội?
Có thể là không phải, nhưng cho dù không thì địa vị của vị tiên sinh này chắc chắn không thể thấp được.
Sau khi lái xe rời khỏi vực Diệt Vong, ông già dẫn Lâm Chính lên chuyên cơ bay đến núi Thánh Huyền.
Sau khi xuống khỏi chuyên cơ, họ bắt đầu đi lên núi. Lâm Chính không khỏi ngẩng đầu ngước mặt nhìn lên cảm thán.
"Mặc dù nghe nói trụ sở của Đại hội nằm trên núi Thánh Huyền, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng nó có thể được xây dựng trên đỉnh núi. Môi trường ở đó khắc nghiệt như vậy, làm sao xây dựng được thành phố trên đỉnh núi này?"
"Trong Đại hội, có vô số kỳ nhân dị sĩ. Chỉ một thành phố trên đỉnh núi có ý nghĩa gì? Ngay cả việc xây dựng một thiên cung cũng là điều dễ dàng với Đại hội chúng tôi!"
Tiết Tùng mỉm cười.
"Vậy Đại hội có thiên cung sao?"
Lâm Chính nhìn ông già rồi hỏi.
Ông già mỉm cười không nói gì.
Khi đến sườn núi, họ nhìn thấy ba bóng dáng quen thuộc.
Đó là Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung.
"Hân hạnh được gặp Lâm thần y ở đây!"
Ba người ba sắc mặt khác nhau, đều chào Lâm Chính, không dám tỏ thái độ coi thường như trước.
Lâm Chính chỉ gật đầu, không nói gì.
Tuy nhiên, khi ba người họ nhìn thấy Người Dọn Dẹp lúc này gần như không ra hình người, vẻ mặt của họ thay đổi và họ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sợ hãi hơn một chút.
Kiều Bất Dịch lập tức bố trí người đưa Người Dọn Dẹp đi chữa trị, sau đó cung kính nói: "Lâm thần y, tiên sinh đang đợi cậu rồi, xin mời đi cùng tôi!"
"Dẫn đường!"
"Mời đi lối này!"
Chương 5403: Gia Cát Xuyên
Kiều Bất Dịch lập tức dẫn đường, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung theo sau.
Đoàn người đi thẳng về phía cung điện trên đỉnh núi.
Đi không biết bao lâu, họ đã tới trước cửa cung điện.
Lúc này, trời đã tối.
Nhưng đỉnh núi Thánh Huyền lại sáng như ban ngày.
Xung quanh cung điện có những vòng sáng, những vòng sáng này dường như từ mặt đất bay lên, chiếu sáng toàn bộ thành trì. Nếu nhìn từ xa, ánh sáng này sẽ giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
"Đây là trụ sở của Đại hội sao?"
Lâm Chính lẩm bẩm.
"Nói đúng ra, đó là phần trước của trụ sở Đại hội chúng tôi".
Thư ký Tiết mỉm cười và làm động tác mời: "Mời vào, Lâm thần y".
Lâm Chính gật đầu, không khách sáo bước vào.
Cung điện trống rỗng, tuy sàn nhà trông giống như lát pha lê và các cây cột trông như được làm bằng vàng vô cùng sang trọng nhưng bên trong lại không có nhiều đồ trang trí.
Ở chính giữa cung điện có một người thanh niên mặc Đường phục, ngồi thiền trước bàn cờ.
Người thanh niên bất động giống như một pho tượng, trên người không toả ra nhiều khí tức, thoạt nhìn còn tưởng rằng đây chỉ là một người bình thường.
Nhưng trong mắt Lâm Chính, những thứ càng trông có vẻ tầm thường vô hại như vậy lại càng đáng sợ!
"Thưa tiên sinh, tôi đã đưa người tới rồi".
Tiết Tùng bước tới và mỉm cười nói.
"Được rồi, ông đã vất vả suốt chặng đường, trước hết hãy đi nghỉ ngơi đi".
Người thanh niên mỉm cười đứng dậy rồi đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cau mày, lập tức trở nên cảnh giác.
Nhưng người thanh niên chỉ đưa tay ra.
Khi nhìn thấy điều này, anh nhận ra rằng mình đã quá căng thẳng.
Anh lưỡng lự nhưng rồi cũng đưa tay ra bắt.
Không có gì khác thường cả, chỉ như một cái bắt tay bình thường.
"Lâm thần y có vẻ hơi căng thẳng. Không cần lo lắng, tôi mời cậu đến đây đơn giản chỉ để nói chuyện và làm sáng tỏ một số hiểu lầm. Chỉ vậy thôi!"
Người thanh niên mỉm cười.
"Anh là ai?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Haha, nhìn tôi kìa, tôi còn quên giới thiệu bản thân! Tôi là Gia Cát Xuyên, trong Đại hội chức vụ của tôi là Sơn chủ, nói dễ hiểu thì chính là quản gia của núi Thánh Huyền! Đương nhiên, thường ngày tôi cũng sẽ quản một số việc lặt vặt trong Đại hội. Hội nghị sắp tới mà Đại hội tổ chức, tôi cũng là một trong số những người chủ trì”.
Gia Cát Xuyên mỉm cười.
Anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính sững lại.
Một trong những người chủ trì sao?
Điều này cho thấy địa vị của người này trong Đại hội cao đến mức nào!
Một người đạt đến địa vị đó sao có thể trẻ như vậy?
"Thì ra là Gia Cát đại nhân, không biết Gia Cát đại nhân muốn gì ở ta".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Lâm thần y, tôi đã nghe nói về mâu thuẫn giữa cậu và Người Dọn Dẹp. Còn về khế ước quyết chiến sinh tử kia, trên đường về Tiết đại nhân cũng đã báo lại với tôi qua điện thoại rồi. Tôi cảm thấy chuyện này nói lớn thì là lớn, nói nhỏ thì là nhỏ! Đương nhiên, tôi muốn xem đây chỉ như chuyện nhỏ, Lâm thần y nghĩ thế nào?"
Gia Cát Xuyên mỉm cười.
"Gia Cát đại nhân, người ngay thẳng không nói lời lắt léo. Ngài muốn thế nào thì cứ nói thẳng đi".
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Lâm thần y đúng là làm việc gì cũng rất nhanh, như vậy rất tốt, tôi cũng sẽ không lãng phí thêm thời gian của cả hai nữa. Lâm thần y, tôi hy vọng cậu có thể giao khế ước sinh tử đó cho tôi, đồng thời xóa hết video ghi lại chuyện này. Như vậy có được không?"
Gia Cát Xuyên mỉm cười.
"Như vậy là xong chuyện sao?"
"Không phải như vậy, cậu cũng cần tuỳ ý giao cho tôi mấy người để xử lý, như vậy là xong! Dù sao người của bên trên đang theo dõi sát sao, việc này có ảnh hưởng không hề nhỏ. Tôi phải cho họ một lời giải thích!"
Gia Cát Xuyên cười nói.
Nhưng Lâm Chính ánh mắt lại lạnh lùng, không chút do dự trả lời ngay.
"Tôi e rằng đó là điều không thể!"
"Ồ?"
Gia Cát Xuyên nheo mắt lại: "Lâm thần y, xin hãy suy nghĩ kỹ một chút..."
Chương 5404: Động thủ
"Không có gì đáng để cân nhắc!"
Lâm Chính vẫn không chút do dự, lạnh lùng trả lời.
Nụ cười trên mặt Gia Cát Xuyên dần dần đông cứng lại, ánh mắt càng lúc càng thâm sâu: "Lâm thần y, tôi làm như vậy chỉ vì muốn giải quyết chuyện này một cách hòa bình và công bằng. Cậu hy vọng sự việc sẽ được giải quyết ổn thỏa, tôi cũng chỉ mong mọi thứ có thể êm xuôi. Thế này chưa đủ tốt sao?”
"Gia Cát tiên sinh, tôi hiểu ý của ngài, nhưng xin ngài đừng coi tôi như kẻ ngốc! Trước hết, người trong Đại hội của tiên sinh đã giết rất nhiều người của tôi, trong đó thậm chí có một số người rất quan trọng đối với tôi. Món nợ này tôi còn chưa tính với Đại hội, tôi cũng không hề có ý định ngậm bồ hòn làm ngọt để cho chuyện này qua đi. Thứ hai, ngài chỉ không muốn tôi nắm đằng chuôi, lưu giữ những bằng chứng có thể dùng để chống lại Đại hội. Suy cho cùng, khế ước quyết chiến sinh tử này và các video đó có thể gây ra khủng hoảng chưa từng có đối với danh tiếng của Đại hội. Với con bài quan trọng như vậy, làm sao tôi có thể dễ dàng giao ra được?”
Lâm Chính dứt lời, trong mắt Gia Cát Xuyên hiện lên sát ý.
Nhưng anh ta lập tức kiềm chế lại, cười nói: "Lâm thần y, nhìn biểu hiện của cậu thì có vẻ như đã quyết tâm muốn chống lại Đại hội chúng tôi? Đây không phải là lựa chọn khôn ngoan đâu!"
"Tôi không muốn chống lại Đại hội, nhưng bây giờ người sai là các người. Nếu các người cho tôi công bằng, tôi sẽ nghiêm túc xem xét những điều mà tiên sinh vừa nói”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
"Lâm thần y, có thể cậu vẫn chưa hiểu rõ vị trí của mình, ý thức giác ngộ của cậu không cao, điều này không tốt đâu".
Gia Cát Xuyên mỉm cười, nhưng giọng nói có chút trầm thấp.
"Xem ra Gia Cát đại nhân muốn dùng vũ lực giải quyết chuyện này?" Lâm Chính cười lạnh nói.
"Tôi không muốn như vậy. Mục đích ban đầu khi mời cậu đến đây chỉ là để cùng cậu đàm phán hòa bình và giải quyết chuyện này, nhưng sự bướng bỉnh của cậu vượt quá sức tưởng tượng của tôi”.
Gia Cát Xuyên thở dài, lắc đầu nói: "Lâm thần y, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu bằng lòng đáp ứng điều kiện của chúng tôi, giao ra những thứ đó, chuyện này sẽ coi như xong!"
"Nếu không đồng ý, ngài sẽ giết tôi sao?"
"Không, tôi nghĩ trước đó thư ký Tiết đã truyền đạt lời của tôi, tôi sẽ không giết cậu. Ít nhất thì cậu không thể chết ở đây. Nếu không thì nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của Đại hội”.
"Nếu đã như vậy thì nói chuyện này có ích gì? Chúng ta không cùng quan điểm, vậy xin cáo từ!"
Lâm Chính bình tĩnh nói rồi đứng dậy rời đi.
Nhưng anh vừa tiến lên một bước, một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên giáng xuống, đánh mạnh vào Lâm Chính.
Trong phút chốc, Lâm Chính cảm nhận được một áp lực đè lên cơ thể mình, hai chân anh lập tức bị đè xuống giẫm nát mặt đất.
Mạnh quá!
Lâm Chính tim đập rất nhanh.
Sức mạnh của Gia Cát Xuyên này có lẽ còn hơn Người Dọn Dẹp vài cấp.
"Lâm thần y, tôi sẽ không giết cậu, nhưng võ thuật và y thuật của cậu thực sự đã uy hiếp đến địa vị của Đạị hội chúng tôi. Vì vậy, tôi sẽ tước bỏ năng lực đó của cậu tại đây, để cậu trở lại thành người bình thường! Như vậy cũng coi như hình phạt cho cậu vì dám coi thường Đại hội chúng tôi!”
Gia Cát Xuyên mỉm cười, sau đó nhảy lên, bay về phía Lâm Chính như một chiếc lông vũ.
Nhưng Gia Cát Xuyên vừa tới gần, Lâm Chính đột nhiên quay người lại phản đòn.
Cú đấm với sức mạnh bá đạo buộc Gia Cát Xuyên phải lùi lại.
Sức mạnh khủng khiếp này cũng khiến Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung ở bên cạnh bị đánh bật ra.
Bọn họ kinh ngạc và không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, không ai ngờ tới hai người họ lại lao vào đánh nhau nhanh như vậy.
“Kiều đại nhân, chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta có nên giúp đỡ không?"
Thu Tẩm Nhiễm e dè hỏi.
“Cô muốn giúp thì cứ lên đi, tôi thì không đâu!"
Kiều Bất Dịch trầm giọng nói.
Thu Tẩm Nhiễm nuốt nước bọt, không dám nói thêm gì nữa.
Chương 5405: Hùng mạnh
Mạnh quá!
Bịch!
Lại một quyền nữa được tung ra, Lâm Chính bị đẩy lùi mấy chục mét, gần như sắp bị đánh bay ra khỏi cung điện.
Gia Cát Xuyên vững vàng đáp xuống, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ồ? Không ngờ Lâm thần y lại lợi hại như vậy! Thật đáng kinh ngạc!" Gia Cát Xuyên cười nói.
Lâm Chính hai mắt nheo lại, nhìn chằm chằm Gia Cát Xuyên.
Anh biết, xét về võ công, anh không phải đối thủ của Gia Cát Xuyên.
Đối đầu trực diện, anh càng không có cửa thắng.
"Đây chính là quy định của Đại hội sao? Chuyên dùng vũ lực uy hiếp người khác?"
Lâm Chính lạnh lùng quát lên.
"Tôi làm như vậy chỉ là để bảo vệ danh tiếng của Đại hội. Mọi việc tôi làm đều được xem xét từ góc độ lợi ích của Đại hội. Nếu có kẻ nào dám làm ảnh hưởng đến Đại hội thì kẻ đó phải bị thanh trừng".
Gia Cát Xuyên cười đáp.
"Nếu như vậy, tôi xin phép thất lễ!"
Lâm Chính bình tĩnh nói rồi lui về phía sau, chuẩn bị rời đi.
"Lâm thần y, tôi không nói cậu có thể rời đi”.
Gia Cát Xuyên mỉm cười, đột nhiên khí tức bùng nổ, toàn thân giống như một vệt sáng, trong nháy mắt lao về phía Lâm Chính.
Nhưng khoảnh khắc anh ta đến gần Lâm Chính.
Phừng!
Dị hoả cường đại phun ra từ cơ thể Lâm Chính. Ngọn lửa tựa hồ đã chuẩn bị từ lâu, vừa phun ra đã lập tức hóa thành một cái miệng lớn, muốn nuốt chửng Gia Cát Xuyên.
"Ồ?"
Gia Cát Xuyên khá bất ngờ và nhận ra Lâm Chính đang lùi để tiến, cố tình giả vờ bỏ chạy nhưng thực ra lại muốn bất ngờ tiến công giết chết anh ta.
"Dị hoả? Thật thú vị!"
Gia Cát Xuyên không hề hoảng sợ, chỉ ngón tay. Một vầng sáng màu xanh nhạt đột nhiên tỏa ra từ cơ thể anh ta, giống như hơi nước, trực tiếp dập tắt dị hoả.
"Cái gì?"
Đồng tử của Lâm Chính run rẩy kịch liệt.
Dị hoả của anh có thể bị dập tắt?
Đây là chiêu thức gì?
"Lâm thần y, chiêu thức của cậu rất hay, giờ đến lượt tôi xuất chiêu!"
Gia Cát Xuyên mỉm cười và lập tức di chuyển, chuẩn bị tấn công.
Tốc độ của anh ta cực nhanh, sức mạnh cũng vô cùng đáng sợ. Mỗi cú đấm và cú đá đều ẩn chứa sức mạnh kinh người, như thể anh ta có thể dễ dàng đập nát một ngọn núi thành từng mảnh.
Lâm Chính da đầu tê dại nhưng không còn cách nào ngoài tiếp chiêu.
Nhưng khi quyền và cước của đối phương dội tới, anh cảm thấy như nội tạng của mình đang bị khuấy động và toàn bộ xương khớp trên cơ thể anh đều bị rung chuyển.
Sức mạnh thật đáng sợ!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng anh sẽ bị đối phương đánh chết.
Đầu óc Lâm Chính quay cuồng tìm cách phá vỡ tình thế bất lợi này.
Cuối cùng, cánh tay của anh đột nhiên cử động.
Vù vù vù...
Một số tia sáng vàng bay ra và lao vào các tử huyệt trên người Gia Cát Xuyên.
Gia Cát Xuyên ánh mắt chuyển động, vội vàng né tránh.
"Châm? Ha ha, xem ra Lâm thần y cũng nghiêm túc rồi đây!"
Gia Cát Xuyên khẽ mỉm cười, nhưng tay chân vẫn không dừng lại, tiếp tục tấn công.
Lâm Chính chỉ có thể dựa vào Hồng Mông Long Châm để gắng gượng.
Đây là lợi thế duy nhất của anh.
Cả hai lao vào chiến đấu bất phân thắng bại, toàn bộ cung điện đầy những luồng khí lưu và sóng khí sinh ra từ trận chiến của họ.
Mấy người Lý Uyển Dung, Kiều Bất Dịch đứng xem mà kinh ngạc. Bọn họ không ngờ Lâm Chính có thể cùng Gia Cát Xuyên giao chiến kịch liệt như vậy, điều này quả thực vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
"Lâm thần y này... thật sự là phi phàm! Khó trách hắn dám khiêu chiến với Đại hội!" Lý Uyển Dung kêu lên.
"Đúng vậy! Có vẻ như hôm nay chúng ta thực sự đã đến đúng chỗ. Thật hiếm khi được tận mắt chứng kiến một trận đấu giữa các cao thủ đỉnh cao như vậy!" Kiều Bất Dịch cũng thở dài cảm thán.
Thời gian trôi qua, các đòn tấn công của Gia Cát Xuyên ngày càng hung hãn và tinh vi, sức mạnh như muốn xé nát toàn bộ không gian.
Đối mặt với những đòn tấn công như vậy, Lâm Chính không thể cầm cự được.
Cuối cùng!
Bịch!
Gia Cát Xuyên đấm vào ngực Lâm Chính.
Lâm Chính trong nháy mắt bay ra ngoài, nôn ra mấy ngụm máu. Anh giống như một viên đạn đại bác đập vào tường cung điện, sau đó rơi xuống đống đổ nát...
Bàn tay Tiết Tùng khựng lại giữa không trung, hiển nhiên ông ta không ngờ tới thái độ phớt lờ của Lâm Chính, nhưng rất nhanh sau đó Tiết Tùng đã khôi phục trạng thái bình thường, mỉm cười thu tay lại.
Tiết Tùng lấy từ trong túi ra một chiếc bình sứ nhỏ nhắn tinh xảo.
"Đây là thuốc giải, có thể chữa khỏi độc của bột Thiên Thần".
Lâm Chính lúc này mới ngẩng đầu, chăm chú nhìn chiếc bình sứ nhỏ, đưa tay định chộp lấy.
Nhưng Tiết Tùng đã lấy lại bình sứ.
"Có hai việc. Một là thả Người Dọn Dẹp ra. Hai là tiên sinh của chúng tôi muốn gặp cậu, hãy cùng tôi đến trụ sở Đại hội"
Thư ký Tiết mỉm cười.
Lâm Chính nghe vậy thì cau mày, suy nghĩ một lúc rồi trịnh trọng nói: "Làm sao tôi có thể tin thuốc giải này là thật? Đưa cho tôi một viên, để tôi kiểm chứng".
Tiết Tùng bình tĩnh mở bình sứ ra, lắc nhẹ nhưng cũng không lấy ra mà chỉ để Lâm Chính ngửi.
"Với tài năng y học của Lâm thần y, nếu tôi cho cậu một viên thuốc, cậu sẽ dễ dàng điều chế lại nó. Lâm thần y, thực ra, tôi rất muốn thể hiện sự chân thành của mình nhưng những hành động gần đây của cậu hơi cực đoan. Tiên sinh của chúng tôi cũng biết cậu có điều ấm ức, cho nên chỉ muốn nói chuyện với cậu và giải quyết hiểu lầm, thế thôi".
Lâm Chính nhắm mắt ngửi mùi thuốc, sau đó hít sâu một hơi, nghiêng đầu gọi lớn: "Nam Ly thành chủ!"
"Minh chủ!"
"Đi, đưa Người Dọn Dẹp đến giao cho ông ta!"
"Vâng!"
Nam Ly thành chủ lập tức đồng ý rồi chạy ra ngoài.
"Rất tốt!"
Tiết Tùng hài lòng gật đầu, không giấu giếm nữa mà ném bình sứ qua.
Lâm Chính lập tức cầm lấy bình sứ, đổ viên thuốc bên trong ra rồi nhét vào miệng Mị Mộng.
Cho cô ấy uống thuốc giải xong, Lâm Chính mới thở phào nhẹ nhõm.
"Y thuật của Lâm thần y quả thực là thiên hạ vô song. Người của Đại hội chúng tôi đều biết về độc tính của loại bột Thiên Thần này. Theo lý mà nói, thi thể của bọn họ đã không còn nữa, nhưng cậu lại giúp họ duy trì được sinh mệnh trong thời gian dài như vậy! Quả thực là hiếm có!"
Tiết Tùng mỉm cười gật đầu.
"Ông nghĩ rằng y thuật của tôi tốt?"
Lâm Chính hơi ngẩng đầu, nhìn Tiết Tùng nói: "Vậy tôi hỏi ông, độc do tôi tạo ra, Đại hội có giải được không?"
Tiết Tùng giật mình, tựa hồ chưa hiểu rõ ý của anh.
Đúng lúc này, Nam Ly thành chủ cùng mấy người khác đưa Người Dọn Dẹp tới.
Khi Người Dọn Dẹp bị đẩy vào phòng bệnh, Tiết Tùng sững sờ tại chỗ.
Người Dọn Dẹp toàn thân vô lực ngã xuống đất, trông không còn giống một con người, chỉ còn da bọc xương, hơi thở yếu ớt lúc có lúc không, miệng há hốc không thể phát ra tiếng. Dáng vẻ hiện tại của ông ta đâu còn oai phong như trước?
"Nếu cậu làm như vậy sẽ gây ra vấn đề lớn".
Tiết Tùng lập tức cau mày.
"Tôi đã làm gì?"
Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ hỏi.
“Người Dọn Dẹp đang bị trúng độc phải không?”
"Đúng vậy, mặc dù không bằng bột Thiên Thần của các người, nhưng cũng gần tương tự!"
"Lâm thần y, cậu dám tự ý đầu độc thành viên cấp cao của Đại hội. Việc này chính là khiêu khích Đại hội, cậu định tuyên chiến với chúng tôi à?"
Tiết Tùng nghiêm giọng nói.
"Không, không, không, Thư ký Tiết, ông nhầm rồi. Tôi không tự ý đầu độc một thành viên cao cấp của Đại hội mà đã được sự chấp thuận của Đại hội và vị thành viên cấp cao này!"
Lâm Chính đứng lên, nhìn Tiết Tùng, vừa nói vừa đưa tay về phía Nam Ly thành chủ.
Nam Ly thành chủ hiểu ý, cung kính đưa ra một tờ giấy, sau đó Lâm Chính trải tờ giấy ra đưa trước mặt Tiết Tùng.
Ông ta sững người.
"Đây là khế ước quyết chiến sinh tử được ký kết giữa tôi và Người Dọn Dẹp. Chất độc trên người ông ta đã có từ trong trận đấu! Tôi có vi phạm quy tắc nào không?"
Chương 5402: Lên núi
Tiết Tùng bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm từng chữ trên tờ giấy. Sau đó ông ta im lặng hồi lâu, hít một hơi thật sâu rồi khẽ mỉm cười: “Là thành viên Đại hội, Hoàng đại nhân theo lý mà nói thì không nên ký vào một khế ước như thế này. Có lẽ khi đó ông ấy đã bị kích động. Lâm thần y, cậu đúng là danh bất hư truyền, không chỉ y thuật cao minh mà hành sự còn vô cùng cẩn trọng".
“Vậy, ông còn có câu hỏi nào nữa không?”
Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
"Như tôi vừa nói, tiên sinh của chúng tôi muốn gặp Lâm thần y nói chuyện. Dù sao gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, những thứ khác chưa nói, chỉ riêng việc quyết đấu sinh tử này cũng nên do Lâm thần y đích thân giải thích rõ ràng với tiên sinh. Dù gì tôi cũng chỉ là người ở giữa chuyển lời".
Tiết Tùng mỉm cười.
Lâm Chính trầm mặc, một lát sau mới gật đầu: "Được, tôi sẽ đi cùng ông".
"Minh chủ, không được!"
Nam Ly thành chủ lo lắng, vội vã tiến tới can ngăn.
"Yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Nếu tôi đi đến trụ sở Đại hội rồi không quay lại, mọi người nhất định sẽ đòi công bằng cho tôi. Nhưng nhất định phải bảo người trong vực Diệt Vong này đừng để cái miệng đi chơi xa, cũng chỉ có vài triệu người thôi nên chắc sẽ không làm loạn đến nỗi ai trên thế giới này cũng biết đâu đúng không? Ông nói có đúng không, thư ký Tiết?"
Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt Lâm Chính quay sang nhìn chằm chằm ông già.
Thư ký Tiết làm sao có thể không nhận ra sự uy hiếp trong giọng điệu của Lâm Chính?
Sở dĩ Đại hội có thể khiến người đời tin và phục không chỉ dựa vào võ lực mạnh mẽ, mà còn dựa vào uy tín và sự công bằng của tổ chức này. Có thể nói sự uy tín và công bằng đó chính là gốc rễ cho địa vị hiện tại của Đại hội, bọn họ sao có thể xem nhẹ những điều này cơ chứ?
"Lâm thần y yên tâm, nếu như cậu không thể đi ra khỏi Đại hội, tôi có thể bồi thường cho cậu cái đầu này!"
Ông già khẽ cười đáp.
"Khi nào chúng ta rời đi?"
“Tốt nhất là nên đi ngay bây giờ".
"Được rồi".
Lâm Chính gật đầu, lập tức giao lọ thuốc giải và dặn dò Nam Ly thành chủ công việc phía sau. Loại thuốc giải này phải lập tức được đem đi phân tích và điều chế ngay.
Tiết Tùng cũng đã sắp xếp người đưa Người Dọn Dẹp đang hấp hối lên xe.
Vài giờ sau, Lâm Chính theo Tiết Tùng đi về phía trụ sở Đại hội.
Vì đã qua lại với Đại hội từ lâu nên Lâm Chính đã không ít lần tới các căn cứ khác nhau của Đại hội.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh đến trụ sở chính.
Ngay cả Lâm Chính cũng không biết "tiên sinh" mà thư ký Tiết đang nói đến là ai.
Lẽ nào là người đứng đầu Đại hội?
Có thể là không phải, nhưng cho dù không thì địa vị của vị tiên sinh này chắc chắn không thể thấp được.
Sau khi lái xe rời khỏi vực Diệt Vong, ông già dẫn Lâm Chính lên chuyên cơ bay đến núi Thánh Huyền.
Sau khi xuống khỏi chuyên cơ, họ bắt đầu đi lên núi. Lâm Chính không khỏi ngẩng đầu ngước mặt nhìn lên cảm thán.
"Mặc dù nghe nói trụ sở của Đại hội nằm trên núi Thánh Huyền, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng nó có thể được xây dựng trên đỉnh núi. Môi trường ở đó khắc nghiệt như vậy, làm sao xây dựng được thành phố trên đỉnh núi này?"
"Trong Đại hội, có vô số kỳ nhân dị sĩ. Chỉ một thành phố trên đỉnh núi có ý nghĩa gì? Ngay cả việc xây dựng một thiên cung cũng là điều dễ dàng với Đại hội chúng tôi!"
Tiết Tùng mỉm cười.
"Vậy Đại hội có thiên cung sao?"
Lâm Chính nhìn ông già rồi hỏi.
Ông già mỉm cười không nói gì.
Khi đến sườn núi, họ nhìn thấy ba bóng dáng quen thuộc.
Đó là Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung.
"Hân hạnh được gặp Lâm thần y ở đây!"
Ba người ba sắc mặt khác nhau, đều chào Lâm Chính, không dám tỏ thái độ coi thường như trước.
Lâm Chính chỉ gật đầu, không nói gì.
Tuy nhiên, khi ba người họ nhìn thấy Người Dọn Dẹp lúc này gần như không ra hình người, vẻ mặt của họ thay đổi và họ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sợ hãi hơn một chút.
Kiều Bất Dịch lập tức bố trí người đưa Người Dọn Dẹp đi chữa trị, sau đó cung kính nói: "Lâm thần y, tiên sinh đang đợi cậu rồi, xin mời đi cùng tôi!"
"Dẫn đường!"
"Mời đi lối này!"
Chương 5403: Gia Cát Xuyên
Kiều Bất Dịch lập tức dẫn đường, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung theo sau.
Đoàn người đi thẳng về phía cung điện trên đỉnh núi.
Đi không biết bao lâu, họ đã tới trước cửa cung điện.
Lúc này, trời đã tối.
Nhưng đỉnh núi Thánh Huyền lại sáng như ban ngày.
Xung quanh cung điện có những vòng sáng, những vòng sáng này dường như từ mặt đất bay lên, chiếu sáng toàn bộ thành trì. Nếu nhìn từ xa, ánh sáng này sẽ giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
"Đây là trụ sở của Đại hội sao?"
Lâm Chính lẩm bẩm.
"Nói đúng ra, đó là phần trước của trụ sở Đại hội chúng tôi".
Thư ký Tiết mỉm cười và làm động tác mời: "Mời vào, Lâm thần y".
Lâm Chính gật đầu, không khách sáo bước vào.
Cung điện trống rỗng, tuy sàn nhà trông giống như lát pha lê và các cây cột trông như được làm bằng vàng vô cùng sang trọng nhưng bên trong lại không có nhiều đồ trang trí.
Ở chính giữa cung điện có một người thanh niên mặc Đường phục, ngồi thiền trước bàn cờ.
Người thanh niên bất động giống như một pho tượng, trên người không toả ra nhiều khí tức, thoạt nhìn còn tưởng rằng đây chỉ là một người bình thường.
Nhưng trong mắt Lâm Chính, những thứ càng trông có vẻ tầm thường vô hại như vậy lại càng đáng sợ!
"Thưa tiên sinh, tôi đã đưa người tới rồi".
Tiết Tùng bước tới và mỉm cười nói.
"Được rồi, ông đã vất vả suốt chặng đường, trước hết hãy đi nghỉ ngơi đi".
Người thanh niên mỉm cười đứng dậy rồi đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cau mày, lập tức trở nên cảnh giác.
Nhưng người thanh niên chỉ đưa tay ra.
Khi nhìn thấy điều này, anh nhận ra rằng mình đã quá căng thẳng.
Anh lưỡng lự nhưng rồi cũng đưa tay ra bắt.
Không có gì khác thường cả, chỉ như một cái bắt tay bình thường.
"Lâm thần y có vẻ hơi căng thẳng. Không cần lo lắng, tôi mời cậu đến đây đơn giản chỉ để nói chuyện và làm sáng tỏ một số hiểu lầm. Chỉ vậy thôi!"
Người thanh niên mỉm cười.
"Anh là ai?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Haha, nhìn tôi kìa, tôi còn quên giới thiệu bản thân! Tôi là Gia Cát Xuyên, trong Đại hội chức vụ của tôi là Sơn chủ, nói dễ hiểu thì chính là quản gia của núi Thánh Huyền! Đương nhiên, thường ngày tôi cũng sẽ quản một số việc lặt vặt trong Đại hội. Hội nghị sắp tới mà Đại hội tổ chức, tôi cũng là một trong số những người chủ trì”.
Gia Cát Xuyên mỉm cười.
Anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính sững lại.
Một trong những người chủ trì sao?
Điều này cho thấy địa vị của người này trong Đại hội cao đến mức nào!
Một người đạt đến địa vị đó sao có thể trẻ như vậy?
"Thì ra là Gia Cát đại nhân, không biết Gia Cát đại nhân muốn gì ở ta".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Lâm thần y, tôi đã nghe nói về mâu thuẫn giữa cậu và Người Dọn Dẹp. Còn về khế ước quyết chiến sinh tử kia, trên đường về Tiết đại nhân cũng đã báo lại với tôi qua điện thoại rồi. Tôi cảm thấy chuyện này nói lớn thì là lớn, nói nhỏ thì là nhỏ! Đương nhiên, tôi muốn xem đây chỉ như chuyện nhỏ, Lâm thần y nghĩ thế nào?"
Gia Cát Xuyên mỉm cười.
"Gia Cát đại nhân, người ngay thẳng không nói lời lắt léo. Ngài muốn thế nào thì cứ nói thẳng đi".
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Lâm thần y đúng là làm việc gì cũng rất nhanh, như vậy rất tốt, tôi cũng sẽ không lãng phí thêm thời gian của cả hai nữa. Lâm thần y, tôi hy vọng cậu có thể giao khế ước sinh tử đó cho tôi, đồng thời xóa hết video ghi lại chuyện này. Như vậy có được không?"
Gia Cát Xuyên mỉm cười.
"Như vậy là xong chuyện sao?"
"Không phải như vậy, cậu cũng cần tuỳ ý giao cho tôi mấy người để xử lý, như vậy là xong! Dù sao người của bên trên đang theo dõi sát sao, việc này có ảnh hưởng không hề nhỏ. Tôi phải cho họ một lời giải thích!"
Gia Cát Xuyên cười nói.
Nhưng Lâm Chính ánh mắt lại lạnh lùng, không chút do dự trả lời ngay.
"Tôi e rằng đó là điều không thể!"
"Ồ?"
Gia Cát Xuyên nheo mắt lại: "Lâm thần y, xin hãy suy nghĩ kỹ một chút..."
Chương 5404: Động thủ
"Không có gì đáng để cân nhắc!"
Lâm Chính vẫn không chút do dự, lạnh lùng trả lời.
Nụ cười trên mặt Gia Cát Xuyên dần dần đông cứng lại, ánh mắt càng lúc càng thâm sâu: "Lâm thần y, tôi làm như vậy chỉ vì muốn giải quyết chuyện này một cách hòa bình và công bằng. Cậu hy vọng sự việc sẽ được giải quyết ổn thỏa, tôi cũng chỉ mong mọi thứ có thể êm xuôi. Thế này chưa đủ tốt sao?”
"Gia Cát tiên sinh, tôi hiểu ý của ngài, nhưng xin ngài đừng coi tôi như kẻ ngốc! Trước hết, người trong Đại hội của tiên sinh đã giết rất nhiều người của tôi, trong đó thậm chí có một số người rất quan trọng đối với tôi. Món nợ này tôi còn chưa tính với Đại hội, tôi cũng không hề có ý định ngậm bồ hòn làm ngọt để cho chuyện này qua đi. Thứ hai, ngài chỉ không muốn tôi nắm đằng chuôi, lưu giữ những bằng chứng có thể dùng để chống lại Đại hội. Suy cho cùng, khế ước quyết chiến sinh tử này và các video đó có thể gây ra khủng hoảng chưa từng có đối với danh tiếng của Đại hội. Với con bài quan trọng như vậy, làm sao tôi có thể dễ dàng giao ra được?”
Lâm Chính dứt lời, trong mắt Gia Cát Xuyên hiện lên sát ý.
Nhưng anh ta lập tức kiềm chế lại, cười nói: "Lâm thần y, nhìn biểu hiện của cậu thì có vẻ như đã quyết tâm muốn chống lại Đại hội chúng tôi? Đây không phải là lựa chọn khôn ngoan đâu!"
"Tôi không muốn chống lại Đại hội, nhưng bây giờ người sai là các người. Nếu các người cho tôi công bằng, tôi sẽ nghiêm túc xem xét những điều mà tiên sinh vừa nói”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
"Lâm thần y, có thể cậu vẫn chưa hiểu rõ vị trí của mình, ý thức giác ngộ của cậu không cao, điều này không tốt đâu".
Gia Cát Xuyên mỉm cười, nhưng giọng nói có chút trầm thấp.
"Xem ra Gia Cát đại nhân muốn dùng vũ lực giải quyết chuyện này?" Lâm Chính cười lạnh nói.
"Tôi không muốn như vậy. Mục đích ban đầu khi mời cậu đến đây chỉ là để cùng cậu đàm phán hòa bình và giải quyết chuyện này, nhưng sự bướng bỉnh của cậu vượt quá sức tưởng tượng của tôi”.
Gia Cát Xuyên thở dài, lắc đầu nói: "Lâm thần y, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu bằng lòng đáp ứng điều kiện của chúng tôi, giao ra những thứ đó, chuyện này sẽ coi như xong!"
"Nếu không đồng ý, ngài sẽ giết tôi sao?"
"Không, tôi nghĩ trước đó thư ký Tiết đã truyền đạt lời của tôi, tôi sẽ không giết cậu. Ít nhất thì cậu không thể chết ở đây. Nếu không thì nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của Đại hội”.
"Nếu đã như vậy thì nói chuyện này có ích gì? Chúng ta không cùng quan điểm, vậy xin cáo từ!"
Lâm Chính bình tĩnh nói rồi đứng dậy rời đi.
Nhưng anh vừa tiến lên một bước, một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên giáng xuống, đánh mạnh vào Lâm Chính.
Trong phút chốc, Lâm Chính cảm nhận được một áp lực đè lên cơ thể mình, hai chân anh lập tức bị đè xuống giẫm nát mặt đất.
Mạnh quá!
Lâm Chính tim đập rất nhanh.
Sức mạnh của Gia Cát Xuyên này có lẽ còn hơn Người Dọn Dẹp vài cấp.
"Lâm thần y, tôi sẽ không giết cậu, nhưng võ thuật và y thuật của cậu thực sự đã uy hiếp đến địa vị của Đạị hội chúng tôi. Vì vậy, tôi sẽ tước bỏ năng lực đó của cậu tại đây, để cậu trở lại thành người bình thường! Như vậy cũng coi như hình phạt cho cậu vì dám coi thường Đại hội chúng tôi!”
Gia Cát Xuyên mỉm cười, sau đó nhảy lên, bay về phía Lâm Chính như một chiếc lông vũ.
Nhưng Gia Cát Xuyên vừa tới gần, Lâm Chính đột nhiên quay người lại phản đòn.
Cú đấm với sức mạnh bá đạo buộc Gia Cát Xuyên phải lùi lại.
Sức mạnh khủng khiếp này cũng khiến Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung ở bên cạnh bị đánh bật ra.
Bọn họ kinh ngạc và không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, không ai ngờ tới hai người họ lại lao vào đánh nhau nhanh như vậy.
“Kiều đại nhân, chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta có nên giúp đỡ không?"
Thu Tẩm Nhiễm e dè hỏi.
“Cô muốn giúp thì cứ lên đi, tôi thì không đâu!"
Kiều Bất Dịch trầm giọng nói.
Thu Tẩm Nhiễm nuốt nước bọt, không dám nói thêm gì nữa.
Chương 5405: Hùng mạnh
Mạnh quá!
Bịch!
Lại một quyền nữa được tung ra, Lâm Chính bị đẩy lùi mấy chục mét, gần như sắp bị đánh bay ra khỏi cung điện.
Gia Cát Xuyên vững vàng đáp xuống, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ồ? Không ngờ Lâm thần y lại lợi hại như vậy! Thật đáng kinh ngạc!" Gia Cát Xuyên cười nói.
Lâm Chính hai mắt nheo lại, nhìn chằm chằm Gia Cát Xuyên.
Anh biết, xét về võ công, anh không phải đối thủ của Gia Cát Xuyên.
Đối đầu trực diện, anh càng không có cửa thắng.
"Đây chính là quy định của Đại hội sao? Chuyên dùng vũ lực uy hiếp người khác?"
Lâm Chính lạnh lùng quát lên.
"Tôi làm như vậy chỉ là để bảo vệ danh tiếng của Đại hội. Mọi việc tôi làm đều được xem xét từ góc độ lợi ích của Đại hội. Nếu có kẻ nào dám làm ảnh hưởng đến Đại hội thì kẻ đó phải bị thanh trừng".
Gia Cát Xuyên cười đáp.
"Nếu như vậy, tôi xin phép thất lễ!"
Lâm Chính bình tĩnh nói rồi lui về phía sau, chuẩn bị rời đi.
"Lâm thần y, tôi không nói cậu có thể rời đi”.
Gia Cát Xuyên mỉm cười, đột nhiên khí tức bùng nổ, toàn thân giống như một vệt sáng, trong nháy mắt lao về phía Lâm Chính.
Nhưng khoảnh khắc anh ta đến gần Lâm Chính.
Phừng!
Dị hoả cường đại phun ra từ cơ thể Lâm Chính. Ngọn lửa tựa hồ đã chuẩn bị từ lâu, vừa phun ra đã lập tức hóa thành một cái miệng lớn, muốn nuốt chửng Gia Cát Xuyên.
"Ồ?"
Gia Cát Xuyên khá bất ngờ và nhận ra Lâm Chính đang lùi để tiến, cố tình giả vờ bỏ chạy nhưng thực ra lại muốn bất ngờ tiến công giết chết anh ta.
"Dị hoả? Thật thú vị!"
Gia Cát Xuyên không hề hoảng sợ, chỉ ngón tay. Một vầng sáng màu xanh nhạt đột nhiên tỏa ra từ cơ thể anh ta, giống như hơi nước, trực tiếp dập tắt dị hoả.
"Cái gì?"
Đồng tử của Lâm Chính run rẩy kịch liệt.
Dị hoả của anh có thể bị dập tắt?
Đây là chiêu thức gì?
"Lâm thần y, chiêu thức của cậu rất hay, giờ đến lượt tôi xuất chiêu!"
Gia Cát Xuyên mỉm cười và lập tức di chuyển, chuẩn bị tấn công.
Tốc độ của anh ta cực nhanh, sức mạnh cũng vô cùng đáng sợ. Mỗi cú đấm và cú đá đều ẩn chứa sức mạnh kinh người, như thể anh ta có thể dễ dàng đập nát một ngọn núi thành từng mảnh.
Lâm Chính da đầu tê dại nhưng không còn cách nào ngoài tiếp chiêu.
Nhưng khi quyền và cước của đối phương dội tới, anh cảm thấy như nội tạng của mình đang bị khuấy động và toàn bộ xương khớp trên cơ thể anh đều bị rung chuyển.
Sức mạnh thật đáng sợ!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng anh sẽ bị đối phương đánh chết.
Đầu óc Lâm Chính quay cuồng tìm cách phá vỡ tình thế bất lợi này.
Cuối cùng, cánh tay của anh đột nhiên cử động.
Vù vù vù...
Một số tia sáng vàng bay ra và lao vào các tử huyệt trên người Gia Cát Xuyên.
Gia Cát Xuyên ánh mắt chuyển động, vội vàng né tránh.
"Châm? Ha ha, xem ra Lâm thần y cũng nghiêm túc rồi đây!"
Gia Cát Xuyên khẽ mỉm cười, nhưng tay chân vẫn không dừng lại, tiếp tục tấn công.
Lâm Chính chỉ có thể dựa vào Hồng Mông Long Châm để gắng gượng.
Đây là lợi thế duy nhất của anh.
Cả hai lao vào chiến đấu bất phân thắng bại, toàn bộ cung điện đầy những luồng khí lưu và sóng khí sinh ra từ trận chiến của họ.
Mấy người Lý Uyển Dung, Kiều Bất Dịch đứng xem mà kinh ngạc. Bọn họ không ngờ Lâm Chính có thể cùng Gia Cát Xuyên giao chiến kịch liệt như vậy, điều này quả thực vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
"Lâm thần y này... thật sự là phi phàm! Khó trách hắn dám khiêu chiến với Đại hội!" Lý Uyển Dung kêu lên.
"Đúng vậy! Có vẻ như hôm nay chúng ta thực sự đã đến đúng chỗ. Thật hiếm khi được tận mắt chứng kiến một trận đấu giữa các cao thủ đỉnh cao như vậy!" Kiều Bất Dịch cũng thở dài cảm thán.
Thời gian trôi qua, các đòn tấn công của Gia Cát Xuyên ngày càng hung hãn và tinh vi, sức mạnh như muốn xé nát toàn bộ không gian.
Đối mặt với những đòn tấn công như vậy, Lâm Chính không thể cầm cự được.
Cuối cùng!
Bịch!
Gia Cát Xuyên đấm vào ngực Lâm Chính.
Lâm Chính trong nháy mắt bay ra ngoài, nôn ra mấy ngụm máu. Anh giống như một viên đạn đại bác đập vào tường cung điện, sau đó rơi xuống đống đổ nát...