-
Chương 5376-5380
Chương 5376: Diệt
Kiều Bất Dịch ngã xuống đất, hoảng loạn tột độ.
Ông ta cố gắng kìm nén sự run rẩy trong lòng, nhanh chóng bò dậy, quỳ xuống đất, thấp giọng hô lên: “Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ biết tội…”
"Tôi hỏi ông thì ông phải trả lời. Tôi không hỏi ông, ông không được ngắt lời, hiểu chưa?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nói một cách vô cảm.
"Vâng...."
Mấy người kia thi nhau gật đầu.
"Cút ra đây!"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng liếc nhìn Kiều Bất Dịch, thản nhiên nói.
Kiều Bất Dịch lồm cồm bò dậy rồi vội vàng chạy tới.
Đôi mắt của Thu Tẩm Nhiễm có chút ngơ ngác.
Kiều Bất Dịch đường đường là phó tướng quân!
Tầm ảnh hương trong Đại hội cũng không hề nhỏ.
Nhưng trước mặt người này, ông ta trông thật nhếch nhác, giống như một con chó vậy!
Thu Tẩm Nhiễm trong lòng không khỏi cảm thán, cô ta chỉ nghe nói qua về thân phận của người này, nhưng cụ thể ra sao thì không hiểu rõ.
Lần này coi như đã được mở rộng tầm mắt.
"Đại nhân..."
Kiều Bất Dịch cúi đầu, thận trọng dạ thưa.
"Tại sao ông lại thấy chết không cứu?"
"Đại nhân, là như thế này..."
Kiều Bất Dịch lập tức thuật lại tình hình và cục diện lúc đó.
"Đại nhân, nếu như lúc đó chúng tôi ra tay, sợ rằng...toàn quân sẽ bị Lâm thần y diệt khẩu, không còn ai sống sót".
Kiều Bất Dịch vẻ mặt khổ sở, vẫn đặt tay lên bụng, chịu đựng cơn đau dữ dội.
"Thật sao? Vậy là tôi đã trách nhầm ông rồi sao?"
"Không dám, không dám..."
"Ông làm như vậy có phần đúng và cũng có phần sai. Phần đúng là ông đã bảo toàn được lực lượng của mình, nhưng phần sai là ông đã thấy chết không cứu. Cho nên có công và cũng có tội. Nhưng đối với tôi, phần công lớn hơn phần tội".
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng bình tĩnh nói.
Sắc mặt Kiều Bất Dịch tái nhợt.
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng lấy ra một viên đan dược trong người và đưa cho Kiều Bất Dịch.
"Đây là đan dược do tôi tự mình luyện chế, nó có thể giúp ông bình phục vết thương, nâng cao tu vi, có thể coi là phần thưởng dành cho ông".
"Cảm ơn đại nhân..."
Kiều Bất Dịch run rẩy cầm lấy viên đan.
Nhưng một giây tiếp theo, người mặc áo choàng vàng lại nói: "Người đâu, áp giải ông ta xuống, tạm thời nhốt lại. Chờ tôi xử lý xong đám phản loạn ở vực Diệt Vong rồi sẽ tự mình xét xử người này!"
"Đại nhân... Đại nhân..."
Kiều Bất Dịch vội vã hét lên.
Nhưng không có kết quả.
Hai chiến binh mặc áo giáp vàng lập tức tiến lên và áp giải Kiều Bất Dịch.
"Đại nhân, xin hãy nghe lời giải thích của tôi, xin hãy nghe lời giải thích của tôi!"
Kiều Bất Dịch hét lên những tiếng chói tai.
Nhưng người đàn ông mặc áo choàng màu vàng đã nhắm mắt làm ngơ.
Những người xung quanh sắc mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Họ biết rất rõ thủ đoạn của người đàn ông mặc áo choàng màu vàng.
Lần này Kiều Bất Dịch có thể nói là không chết cũng bị lột da...
Sau khi Kiều Bất Dịch bị bắt đi, người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nhìn Thu Tẩm Nhiễm và những người khác.
"Các người có biết trụ sở của liên minh Thanh Huyền ở đâu không?"
"Thưa đại nhân, chúng tôi biết..."
"Biết thì tốt, từ khi thành lập Đại hội của chúng ta đến nay, tôi chưa từng thấy kẻ nào dám chống lại Đại hội như thế này. Hành động của kẻ này hoàn toàn là khiêu khích và tuyên chiến với Đại hội của chúng ta. Chuyện này không phải chuyện nhỏ. Nếu không xử lý tốt sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Đại hội”.
"Thưa đại nhân... kế hoạch của ngài là gì?"
"Không có kế hoạch, các người đi một chuyến tới trụ sở của liên minh Thanh Huyền để truyền lệnh của tôi. Lệnh cho Lâm thần y trong vòng một ngày tới đây tiếp nhận xét xử. Nếu hắn không đến, liên minh Thanh Huyền sẽ bị tiêu diệt!"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nói với vẻ mặt vô cảm.
"Việc này... tuân lệnh..."
Đồng tử của Thu Tẩm Nhiễm nở ra, sợ hãi, vội vàng tuân lệnh.
"Đi đi!"
"Tuân ... tuân lệnh..."
Chương 5377: Hậu quả tự chịu
Ngày hôm sau.
Thu Tẩm Nhiễm phi nước đại về phía trụ sở của liên minh Thanh Huyền.
Dọc đường, Thu Tẩm Nhiễm một khắc cũng không dám dừng lại, trong lòng tràn đầy lo lắng cùng bất an.
Liệu Lâm thần y có chấp nhận phán quyết này hay không?
Cô ta e là không!
Đáng tiếc Lâm thần y không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.
Sự xuất hiện của Thu Tẩm Nhiễm khiến người của liên minh Thanh Huyền đề cao cảnh giác.
Sau khi cô ta nói rõ mục đích tới, Tường Vân tông chủ đích thân đi tới, dẫn Thu Tẩm Nhiễm vào phòng họp.
Lúc này, Lâm Chính đang uống trà trong sảnh.
Anh mặc bộ quần áo màu trắng, lặng lẽ ngồi đó, như thể hòa làm một với trời và đất. Đôi mắt anh sâu thẳm và điềm tĩnh, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc của anh.
Thu Tẩm Nhiễm hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn nói: "Lâm thần y, đây là mệnh lệnh mà Hoàng Tịnh đại nhân của chúng tôi ban cho anh. Đại nhân lệnh cho anh lập tức cùng tôi đi tới căn cứ của Đại hội tại vực Diệt Vong để tiếp nhận xét xử!"
Nói xong, Thu Tẩm Nhiễm mở lệnh triệu tập ra, đưa tới trước mặt Lâm Chính.
Cô ta vừa dứt lời, tất cả cao thủ của liên minh Thanh Huyền đều đứng dậy rút kiếm ra, sát khí đằng đẳng trừng mắt nhìn Thu Tẩm Nhiễm.
Thu Tẩm Nhiễm không khỏi lo lắng.
Sau khi chứng kiến đội duy trì trật tự bị đánh bại dưới tay liên minh Thanh Huyền, cô ta không còn dám coi thường những con người này nữa.
"Mọi người dừng lại đi!"
Lâm Chính đặt tách trà xuống, chậm rãi nói.
Mọi người sau đó thu hồi vũ khí, nhưng lửa giận trong mắt họ vẫn không hề giảm bớt chút nào.
"Tôi không nhớ có ai tên là Hoàng Tịnh ở căn cứ của các cô”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Vị đại nhân này được cấp trên phái tới, có lẽ Lâm thần y không biết chức vụ của ngài ấy, nhưng ngài ấy được gọi là Người Dọn Dẹp của Đại hội!"
Thu Tẩm Nhiễm trầm giọng nói.
“Người Dọn Dẹp?"
Lâm Chính cau mày.
"Có vẻ Lâm thần y đã nghe tới vị trí này trong Đại hội?"
“Không ngờ Đại hội lại đánh giá tôi cao như vậy, còn cử cả Người Dọn Dẹp đến”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Anh vẫn luôn phái người đi thu thập tin tức về Đại hội, cái tên Người Dọn Dẹp đã xuất hiện vài lần, mỗi lần họ xuất hiện đều là sự kiện quan trọng của Đại hội. Sức ảnh hưởng của họ đương nhiên lớn hơn đội duy trì trật tự.
Về phần thực lực thì càng không cần phải nói thêm.
Đội duy trì trật tự dùng vũ lực để duy trì trật tự, trong khi Người Dọn Dẹp chỉ đơn giản là dùng vũ lực để quét sạch những thứ ô uế cản đường Đại hội.
Những người này là những kẻ được Đại hội uỷ thác quyền sinh quyền sát.
Lâm Chính nhìn thoáng qua lệnh triệu tập, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi hiểu rồi, cô quay về đi”.
Thu Tẩm Nhiễm sửng sốt, không ngờ phản ứng của Lâm thần y lại bình thản như vậy. Cô ta không khỏi hỏi: "Lâm thần y rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ anh không có ý định đi cùng tôi?"
"Tôi có tội gì? Tại sao tôi lại bị xét xử?"
"Chuyện của đội duy trì trật tự vẫn còn sờ sờ ra đó. Anh có nói với tôi rằng anh không có tội cũng vô ích, trừ phi vị đại nhân kia cũng cho rằng anh không có tội”.
“Vậy thì mời ông ta đến đây gặp tôi. Cái gọi là xét xử, tôi cũng muốn xem ông ta có quyền này hay không. Tôi là công dân của Long Quốc, nếu vi phạm luật lệ của Long Quốc, tôi có thể chấp nhận bị Long Quốc xét xử. Đại hội các cô thì lấy đâu ra cái quyền đó? Lẽ nào nói Long Quốc là của Đại hội các người sao? "
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng.
Cái mũ mà bọn họ muốn chụp lên đầu anh quá lớn.
Sắc mặt Thu Tẩm Nhiễm đột nhiên thay đổi, cô ta hít một hơi thật sâu nói: “Nếu Lâm thần y từ chối đến căn cứ của chúng tôi để tiếp nhận xét xử, vậy thì tôi sẽ quay lại báo cáo tình hình với Hoàng Tịnh đại nhân, nhưng có một điều tôi phải nhắc nhở Lâm thần y”.
“Nói đi”.
"Kiều đại nhân đã bị Hoàng Tịnh đại nhân trừng phạt và hiện đang bị giam cầm. Kết cục có lẽ không có gì tốt đẹp. Anh... anh hiểu ý tôi chứ?"
Thu Tẩm Nhiễm lạnh lùng nói, sau đó xoay người rời đi.
“Đứng lại”.
Lâm Chính bỗng nhiên lên tiếng.
“Lâm thần y đã nghĩ thông rồi à?"
Thu Tẩm Nhiễm quay lại và hỏi.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, bình tĩnh nói: "Nói với Người Dọn Dẹp đó, ông ta không có quyền phán xử tôi. Nếu ông ta cứ tự đến làm loạn như đội duy trì trật tự, vậy thì hậu quả tự chịu!"
Chương 5378: Lý lẽ đứng về phía chúng ta
"Hắn ta thực sự đã nói vậy sao?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng chắp tay sau lưng, đứng trước cổng căn cứ của Đại hội tại vực Diệt Vong, thờ ơ nhìn về phương xa.
"Vâng..."
Vẻ mặt của Thu Tẩm Nhiễm rất không tự nhiên, cô ta thận trọng nói: "Thuộc hạ đã chuyển lời chính xác, không sót một chữ những điều đại nhân nói. Nhưng Lâm thần y dường như...không mấy để tâm đến lời của đại nhân..."
"Tôi hiểu rồi".
Thu Tẩm Nhiễm chưa kịp nói xong, người đàn ông mặc áo choàng màu vàng đã ngắt lời cô ta.
"Thu đại nhân, lập tức báo cho Lý đại nhân lập tức điều động toàn bộ quân lực ở đây".
"Đại nhân, chúng ta sẽ hành động sao?"
Thu Tẩm Nhiễm sợ hãi, cẩn trọng hỏi.
"Nghe đây, tôi muốn Lý Uyển Dung dẫn tất cả mọi người bao vây liên minh Thanh Huyền! Không kẻ nào được phép rời khỏi liên minh Thanh Huyền. Nếu kẻ nào dám rời đi sẽ bị giết không tha, cô hiểu chưa?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng bình tĩnh nói.
"Cái gì?" Thu Tẩm Nhiễm nhịp thở dồn dập.
"Sao vậy? Cô không nghe rõ à?"
"Không, không, không, tôi đã nghe rõ, tôi sẽ lập tức đi thông báo cho Lý Uyển Dung".
"Được, tôi cho Lý Uyển Dung một giờ để tập hợp mọi người và lập tức xuất phát. Còn cô, hãy theo tôi vào liên minh Thanh Huyền, chúng ta sẽ đại khai sát giới".
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nói.
"Đại nhân, lẽ nào ngài..."
"Tôi đã cho liên minh Thanh Huyền và Lâm thần y một cơ hội, nhưng hắn có vẻ không biết quý trọng và cũng không quan tâm. Nhưng không sao cả, khi sắp mất mạng, bọn họ sẽ biết mình đã bỏ lỡ điều gì".
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng giơ tay.
“Long Giáp Vệ đâu?”
"Có chúng tôi!"
Những tiếng hô như sấm vang lên từ trên bầu trời, sau đó những vệt sáng vàng từ trên trời đáp xuống ngay bên cạnh người đàn ông mặc áo choàng màu vàng.
Trong phút chốc, bầu không khí xung quanh tràn ngập sát khí lạnh lẽo và đáng sợ khiến người ta dựng tóc gáy!
Đó chính là khí tức đang toả ra từ những vệ binh mặc áo giáp vàng này.
Ngay cả Thu Tẩm Nhiễm cũng cảm thấy run rẩy và khó lòng đứng vững.
Quá đáng sợ.
Những chiến binh này đều vô cùng lợi hại, cho dù ngẫu nhiên chọn ra một người cũng có thể lấy mạng Thu Tẩm Nhiễm dễ như trở bàn tay.
"Đại nhân, ngài dự định sẽ dẫn theo các cao thủ này tới tiêu diệt liên minh Thanh Huyền?"
Thu Tẩm Nhiễm lẩm bẩm.
"Sao vậy? Cô nghĩ họ không làm được sao?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nói.
Thu Tẩm Nhiễm không biết nên đáp lời thế nào.
"Làm Người Dọn Dẹp thì đương nhiên phải dọn dẹp hết rác rưởi trên thế giới. Nếu không có thực lực này thì làm sao xứng đáng với chức vụ đó?"
Người đàn ông mặc áo choàng vàng hừ lạnh một tiếng, sau đó lại xua tay: "Xuất phát!"
Kết quả là, người đàn ông mặc áo choàng vàng đã dẫn đầu những chiến binh mặc áo giáp vàng tiến về phía liên minh Thanh Huyền.
Thu Tẩm Nhiễm hít một hơi thật sâu, nhưng tim vẫn đập thình thịch.
Cô ta biết rằng kể từ hôm nay, liên minh Thanh Huyền sẽ trở thành lịch sử.
Lâm Chính ngay lập tức biết được hành tung của Đại hội.
Mọi người tập trung tại phòng họp, ai cũng vô cùng lo lắng.
"Người Dọn Dẹp tự mình ra tay. Minh chủ, cơ hội chiến thắng của chúng ta rất thấp".
Nam Ly thành chủ khàn giọng nói.
Nhưng mọi người đều biết rằng Nam Ly thành chủ đã nói giảm nói tránh rồi.
Không phải tỷ lệ thắng thấp mà là không có cơ hội thắng chút nào.
Nhưng Lâm Chính lại có vẻ bình tĩnh.
"Mọi người không cần phải lo lắng. Cứ làm những gì mọi người cần làm. Những việc khác cứ để tôi lo".
Nghe vậy, mọi người lần lượt nhìn Lâm Chính.
“Minh chủ, chẳng lẽ… minh chủ đối phó được với Người Dọn Dẹp sao?”
Nam Ly thành chủ kinh ngạc hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: "Nếu luận võ lực, chỉ sợ tôi chưa chắc đã thắng được họ Nhưng lần này, lý lẽ đứng về phía chúng ta!"
Chương 5379: Cơ hội cuối cùng
Những Người Dọn Dẹp đến rất nhanh, trong vòng gần một giờ, Lâm Chính đã nhận được tin họ đến.
Lâm Chính không dám do dự, dẫn các cao thủ của liên minh Thanh Huyền ra cổng chờ sẵn.
Một số lượng lớn cao thủ của liên minh Thanh Huyền đã đề cao cảnh giác và tập trung ở hai bên cổng.
Gió bụi cuồn cuộn, trên chân trời xa xa, một đoàn người mặc áo vàng đang lao về phía bọn họ. Những người này giống như mây đen trước cơn bão, khiến người ta khó thở.
Mọi người trong liên minh Thanh Huyền nhìn thấy cảnh này thì đều thót tim.
Từ khoảng cách xa như vậy mà họ đều có thể cảm nhận được áp lực từ những kẻ đang tới, uy lực đó đội duy trì trật tự còn lâu mới có được.
"Đây chính là những Người Dọn Dẹp sao?"
Nam Ly thành chủ thở ra một hơi lạnh: “Tôi cảm giác ngay cả một chiêu của đối phương tôi cũng không đỡ nổi”.
"Đừng quá coi thường bản thân, binh đến thì tướng chặn, lũ đến thì đắp đê, đừng sợ”.
Lâm Chính nhẹ nhàng nói, ánh mắt kiên định mà sâu thẳm, như không thể có mưa gió bão bùng nào có thể lay chuyển được anh.
Nhìn thấy Lâm Chính như vậy, những người đang lo sợ cũng trở nên yên tâm hơn vài phần.
Khi đội quân áo vàng càng ngày càng tiến gần, một loại sát khí trang nghiêm tràn ngập không khí.
Những Người Dọn Dẹp cuối cùng đã đến cổng liên minh Thanh Huyền, họ dừng lại và nhìn mọi người có mặt bằng ánh mắt thờ ơ, như thể đang nhìn một nhóm những kẻ đã được định sẵn hôm nay sẽ bị xóa sổ.
Người của liên minh Thanh Huyền cảm thấy như thể họ đang đối mặt với những người khổng lồ, những ngọn núi nối tiếp nhau không thể vượt qua và không thể thách thức ...
"Lâm thần y là ai?"
Thủ lĩnh của đoàn quân áo vàng lạnh lùng hỏi.
"Là tôi, còn ông là Người Dọn Dẹp?"
Lâm Chính tiến lên một bước, bình tĩnh nói.
"Cũng khá dũng cảm, người bình thường dù không biết tôi là ai, nhưng nhìn một cái cũng sẽ sợ chết khiếp. Họ sẽ khuất phục trước sức mạnh của tôi, nhưng cậu vẫn có thể đứng vững như vậy. Xem ra đúng là kẻ có tố chất tạo phản”.
Người Dọn Dẹp quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới rồi cười nhạt.
"Tạo phản?"
Lâm Chính cau mày: "Tạo phản với ai? Tạo phản như thế nào?"
"Tất nhiên là tạo phản với Đại hội rồi”.
"Tôi trở thành thành viên của Đại hội khi nào?"
"Sinh ra ở mảnh đất này, lớn lên ở mảnh đất này thì đương nhiên phải chịu sự ràng buộc của Đại hội, chịu sự quản lý của Đại hội, không tuân lệnh tức là tạo phản!"
Người Dọn Dẹp bình tĩnh nói.
“Vậy thì các người đúng là đang tự mình đa tình rồi!"
Lâm Chính lắc đầu.
“Hỗn xược!"
“Muốn chết hả!"
“Không biết sống chết là gì!"
“Giờ các người chỉ có đường chết!"
Những người hộ vệ mặc áo giáp vàng phía sau đều gầm lên giận dữ.
Những tiếng gầm như sấm sét, kinh khủng đến mức khiến nhiều người trong liên minh Thanh Huyền nghe thấy liền run rẩy, hai chân mềm nhũn suýt quỳ sụp xuống.
Khoảng cách về thực lực giữa hai bên là quá lớn.
Mặc dù Đội Dọn Dẹp này chỉ có mười người, nhưng dù vậy, mười người này cũng đủ để quét sạch toàn bộ liên minh Thanh Huyền.
Lâm Chính từng tung hoành ngang dọc, nhưng chưa từng gặp qua cao thủ nào mạnh tới như vậy!
Chẳng trách những kẻ này dám để Thu Tẩm Nhiễm tới liên minh Thanh Huyền yêu cầu anh tiếp nhận xét xử, với thực lực này thì bọn họ tự tin là có lý do.
"Lâm thần y, tôi niệm tình cho sự ngu dốt và thiếu hiểu biết của cậu, cho nên tôi sẽ rất nhân từ cho cậu một cơ hội cuối. Hãy nhớ rằng, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu không trân trọng, cậu sẽ không còn đường lui. Hiện tại, lập tức quỳ xuống cúi đầu nhận tội cho tôi, như vậy cậu mới có thể sống sót, biết chưa?"
Người Dọn Dẹp bình tĩnh nói.
Giọng nói lạnh lùng nghe như một lời phán quyết.
Lâm Chính không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn, trong mắt chỉ có ý chí chiến đấu.
Người Dọn Dẹp có lẽ đã đoán trước tình huống này, ông ta lập tức giơ tay lên.
"Chuẩn bị!"
Chương 5380: Cuối cùng cũng tới
Khi Người Dọn Dẹp vừa dứt lời, những hộ vệ mặc áo giáp vàng phía sau đều giơ giáo lên, huy động sức mạnh và tinh thần chiến đấu dâng cao.
Bùm!
Dường như có một loạt tiếng nổ trong không khí.
Một áp lực vô song ngay lập tức trấn áp mọi người trong liên minh Thanh Huyền.
Rắc!
Rắc!
….
Lòng bàn chân của nhiều người đang giẫm lên mặt đất đột nhiên nứt toác ra.
Một số người yếu hơn thậm chí còn đứng không vững, quỳ sụp xuống mặt đất, cú va chạm khiến đầu gối họ vỡ vụn.
Nhất thời, những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Khoảng cách về sức mạnh giữa hai bên là quá lớn.
Các cao thủ của liên minh Thanh Huyền mặt đều biến sắc.
Ngay cả nét mặt Nam Ly thành chủ cũng đầy tuyệt vọng.
Áp lực do những hộ vệ xung quanh Người Dọn Dẹp này toả ra cũng đủ để trấn áp phân nửa số cao thủ của liên minh Thanh Huyền, bọn họ làm gì có cửa để đấu với đội hộ vệ này?
Phản công?
Cầm cự?
Thật là một câu chuyện hài hước.
Bây giờ xem ra Người Dọn Dẹp này không hề kiêu căng và ngạo mạn chút nào.
Ông ta thậm chí còn khá khiêm tốn so với thực lực của mình
Nhưng Lâm Chính lại có vẻ rất bình tĩnh.
Anh chậm rãi bước về phía trước, đi về phía Người Dọn Dẹp và những hộ vệ mặc giáp vàng. Một luồng khí vô song toát ra từ con ngươi của anh, Lâm Chính đột nhiên dậm mạnh chân.
Rầm!
Có một tiếng nổ khác trên không trung.
Ngay sau đó, trường năng lượng xung quanh đột nhiên sụp đổ.
Khí tức của những chiến binh áo giáp vàng đã bị tiêu tan sau một cú dậm chân của Lâm Chính.
“Hả?"
Người Dọn Dẹp không khỏi kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Không ngờ Lâm thần y không chỉ có y thuật vô song mà đến cả võ thuật cũng xuất sắc như vậy…”
Người Dọn Dẹp khẽ mỉm cười: “Đáng tiếc, thực lực này hiển nhiên là vẫn không đủ, chỉ mình cậu thì không đủ để thắng chúng tôi”.
“Không phải xung quanh tôi đang có rất nhiều người sao?"
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
“Họ?"
Vẻ khinh thường Người Dọn Dẹp càng hiện rõ: "Cậu cho rằng những con kiến này có thể giúp cậu sao? Người của tôi chỉ cần một chiêu là có thể trấn áp họ, khiến họ còn không ngẩng được đầu lên. Cậu cho rằng trước mặt người của tôi, họ còn đủ sức để cầm kiếm lên sao?”
“Bọn họ không có sức cầm kiếm cũng không sao, tôi có thể cho họ sức mạnh. Nhưng ít nhất họ cũng có dũng khí nhấc thanh kiếm đó lên. Sao ông không hỏi, họ có sợ hãi khi đối mặt với người của ông không?"
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng.
“Đánh!"
“Đánh!"
“Đánh!"
Lời nói của Lâm Chính như đánh vào lòng tự tôn và ý chí chiến đấu của các cao thủ xung quanh, họ xốc lại tinh thần chiến đấu, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Người Dọn Dẹp hơi giật mình.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng mọi người trong liên minh Thanh Huyền lại dũng cảm và không sợ chết như vậy.
“Hừ! Cậu đang đánh giá quá cao năng lực của mình rồi, Lâm thần y. Không phải chúng tôi tàn nhẫn, có trách hãy tự trách bản thân cậu ngu dốt. Tôi đã cho cậu cơ hội mà cậu không biết trân trọng. Thật đáng buồn, đáng trách và đáng thương”.
Người Dọn Dẹp lắc đầu: "Không lãng phí thời gian nữa. Chuyện đã đến nước này thì không còn gì để nói. Các tướng lĩnh nghe lệnh!"
“Có!"
Những hộ vệ mặc áo giáp vàng đồng loạt hét lên.
“Trước khi trời tối, hãy san bằng liên minh Thanh Huyền!"
“Tuân lệnh!"
Dứt lời, các hộ vệ lập tức lao về phía Lâm Chính.
“Đánh!"
Nam Ly thành chủ cũng gầm lên.
Mọi người đều huy động hết sức mạnh và chuẩn bị chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Lâm Chính trong mắt tràn ngập sát ý vô tận, anh lập tức kích hoạt Hồng Mông Long Châm chuẩn bị ra tay.
Nhưng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, từ xa vọng tới một tiếng kêu.
“Dừng lại! Tất cả mau dừng tay lại!"
Nghe thấy âm thanh, Người Dọn Dẹp cau mày quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc Mercedes-Benz đang điên cuồng lao về phía mình, sau đó đột nhiên dừng lại. Cửa mở ra, một bóng người vội vàng nhảy xuống hét lớn.
“Dừng lại! Tất cả dừng lại! Không ai được phép di chuyển!"
“Cái gì?"
Khi Người Dọn Dẹp nhìn thấy người vừa tới, vẻ mặt rõ ràng rất mất tự nhiên.
Lâm Chính ngược lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng tới!"
Kiều Bất Dịch ngã xuống đất, hoảng loạn tột độ.
Ông ta cố gắng kìm nén sự run rẩy trong lòng, nhanh chóng bò dậy, quỳ xuống đất, thấp giọng hô lên: “Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ biết tội…”
"Tôi hỏi ông thì ông phải trả lời. Tôi không hỏi ông, ông không được ngắt lời, hiểu chưa?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nói một cách vô cảm.
"Vâng...."
Mấy người kia thi nhau gật đầu.
"Cút ra đây!"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng liếc nhìn Kiều Bất Dịch, thản nhiên nói.
Kiều Bất Dịch lồm cồm bò dậy rồi vội vàng chạy tới.
Đôi mắt của Thu Tẩm Nhiễm có chút ngơ ngác.
Kiều Bất Dịch đường đường là phó tướng quân!
Tầm ảnh hương trong Đại hội cũng không hề nhỏ.
Nhưng trước mặt người này, ông ta trông thật nhếch nhác, giống như một con chó vậy!
Thu Tẩm Nhiễm trong lòng không khỏi cảm thán, cô ta chỉ nghe nói qua về thân phận của người này, nhưng cụ thể ra sao thì không hiểu rõ.
Lần này coi như đã được mở rộng tầm mắt.
"Đại nhân..."
Kiều Bất Dịch cúi đầu, thận trọng dạ thưa.
"Tại sao ông lại thấy chết không cứu?"
"Đại nhân, là như thế này..."
Kiều Bất Dịch lập tức thuật lại tình hình và cục diện lúc đó.
"Đại nhân, nếu như lúc đó chúng tôi ra tay, sợ rằng...toàn quân sẽ bị Lâm thần y diệt khẩu, không còn ai sống sót".
Kiều Bất Dịch vẻ mặt khổ sở, vẫn đặt tay lên bụng, chịu đựng cơn đau dữ dội.
"Thật sao? Vậy là tôi đã trách nhầm ông rồi sao?"
"Không dám, không dám..."
"Ông làm như vậy có phần đúng và cũng có phần sai. Phần đúng là ông đã bảo toàn được lực lượng của mình, nhưng phần sai là ông đã thấy chết không cứu. Cho nên có công và cũng có tội. Nhưng đối với tôi, phần công lớn hơn phần tội".
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng bình tĩnh nói.
Sắc mặt Kiều Bất Dịch tái nhợt.
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng lấy ra một viên đan dược trong người và đưa cho Kiều Bất Dịch.
"Đây là đan dược do tôi tự mình luyện chế, nó có thể giúp ông bình phục vết thương, nâng cao tu vi, có thể coi là phần thưởng dành cho ông".
"Cảm ơn đại nhân..."
Kiều Bất Dịch run rẩy cầm lấy viên đan.
Nhưng một giây tiếp theo, người mặc áo choàng vàng lại nói: "Người đâu, áp giải ông ta xuống, tạm thời nhốt lại. Chờ tôi xử lý xong đám phản loạn ở vực Diệt Vong rồi sẽ tự mình xét xử người này!"
"Đại nhân... Đại nhân..."
Kiều Bất Dịch vội vã hét lên.
Nhưng không có kết quả.
Hai chiến binh mặc áo giáp vàng lập tức tiến lên và áp giải Kiều Bất Dịch.
"Đại nhân, xin hãy nghe lời giải thích của tôi, xin hãy nghe lời giải thích của tôi!"
Kiều Bất Dịch hét lên những tiếng chói tai.
Nhưng người đàn ông mặc áo choàng màu vàng đã nhắm mắt làm ngơ.
Những người xung quanh sắc mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Họ biết rất rõ thủ đoạn của người đàn ông mặc áo choàng màu vàng.
Lần này Kiều Bất Dịch có thể nói là không chết cũng bị lột da...
Sau khi Kiều Bất Dịch bị bắt đi, người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nhìn Thu Tẩm Nhiễm và những người khác.
"Các người có biết trụ sở của liên minh Thanh Huyền ở đâu không?"
"Thưa đại nhân, chúng tôi biết..."
"Biết thì tốt, từ khi thành lập Đại hội của chúng ta đến nay, tôi chưa từng thấy kẻ nào dám chống lại Đại hội như thế này. Hành động của kẻ này hoàn toàn là khiêu khích và tuyên chiến với Đại hội của chúng ta. Chuyện này không phải chuyện nhỏ. Nếu không xử lý tốt sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Đại hội”.
"Thưa đại nhân... kế hoạch của ngài là gì?"
"Không có kế hoạch, các người đi một chuyến tới trụ sở của liên minh Thanh Huyền để truyền lệnh của tôi. Lệnh cho Lâm thần y trong vòng một ngày tới đây tiếp nhận xét xử. Nếu hắn không đến, liên minh Thanh Huyền sẽ bị tiêu diệt!"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nói với vẻ mặt vô cảm.
"Việc này... tuân lệnh..."
Đồng tử của Thu Tẩm Nhiễm nở ra, sợ hãi, vội vàng tuân lệnh.
"Đi đi!"
"Tuân ... tuân lệnh..."
Chương 5377: Hậu quả tự chịu
Ngày hôm sau.
Thu Tẩm Nhiễm phi nước đại về phía trụ sở của liên minh Thanh Huyền.
Dọc đường, Thu Tẩm Nhiễm một khắc cũng không dám dừng lại, trong lòng tràn đầy lo lắng cùng bất an.
Liệu Lâm thần y có chấp nhận phán quyết này hay không?
Cô ta e là không!
Đáng tiếc Lâm thần y không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.
Sự xuất hiện của Thu Tẩm Nhiễm khiến người của liên minh Thanh Huyền đề cao cảnh giác.
Sau khi cô ta nói rõ mục đích tới, Tường Vân tông chủ đích thân đi tới, dẫn Thu Tẩm Nhiễm vào phòng họp.
Lúc này, Lâm Chính đang uống trà trong sảnh.
Anh mặc bộ quần áo màu trắng, lặng lẽ ngồi đó, như thể hòa làm một với trời và đất. Đôi mắt anh sâu thẳm và điềm tĩnh, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc của anh.
Thu Tẩm Nhiễm hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn nói: "Lâm thần y, đây là mệnh lệnh mà Hoàng Tịnh đại nhân của chúng tôi ban cho anh. Đại nhân lệnh cho anh lập tức cùng tôi đi tới căn cứ của Đại hội tại vực Diệt Vong để tiếp nhận xét xử!"
Nói xong, Thu Tẩm Nhiễm mở lệnh triệu tập ra, đưa tới trước mặt Lâm Chính.
Cô ta vừa dứt lời, tất cả cao thủ của liên minh Thanh Huyền đều đứng dậy rút kiếm ra, sát khí đằng đẳng trừng mắt nhìn Thu Tẩm Nhiễm.
Thu Tẩm Nhiễm không khỏi lo lắng.
Sau khi chứng kiến đội duy trì trật tự bị đánh bại dưới tay liên minh Thanh Huyền, cô ta không còn dám coi thường những con người này nữa.
"Mọi người dừng lại đi!"
Lâm Chính đặt tách trà xuống, chậm rãi nói.
Mọi người sau đó thu hồi vũ khí, nhưng lửa giận trong mắt họ vẫn không hề giảm bớt chút nào.
"Tôi không nhớ có ai tên là Hoàng Tịnh ở căn cứ của các cô”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Vị đại nhân này được cấp trên phái tới, có lẽ Lâm thần y không biết chức vụ của ngài ấy, nhưng ngài ấy được gọi là Người Dọn Dẹp của Đại hội!"
Thu Tẩm Nhiễm trầm giọng nói.
“Người Dọn Dẹp?"
Lâm Chính cau mày.
"Có vẻ Lâm thần y đã nghe tới vị trí này trong Đại hội?"
“Không ngờ Đại hội lại đánh giá tôi cao như vậy, còn cử cả Người Dọn Dẹp đến”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Anh vẫn luôn phái người đi thu thập tin tức về Đại hội, cái tên Người Dọn Dẹp đã xuất hiện vài lần, mỗi lần họ xuất hiện đều là sự kiện quan trọng của Đại hội. Sức ảnh hưởng của họ đương nhiên lớn hơn đội duy trì trật tự.
Về phần thực lực thì càng không cần phải nói thêm.
Đội duy trì trật tự dùng vũ lực để duy trì trật tự, trong khi Người Dọn Dẹp chỉ đơn giản là dùng vũ lực để quét sạch những thứ ô uế cản đường Đại hội.
Những người này là những kẻ được Đại hội uỷ thác quyền sinh quyền sát.
Lâm Chính nhìn thoáng qua lệnh triệu tập, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi hiểu rồi, cô quay về đi”.
Thu Tẩm Nhiễm sửng sốt, không ngờ phản ứng của Lâm thần y lại bình thản như vậy. Cô ta không khỏi hỏi: "Lâm thần y rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ anh không có ý định đi cùng tôi?"
"Tôi có tội gì? Tại sao tôi lại bị xét xử?"
"Chuyện của đội duy trì trật tự vẫn còn sờ sờ ra đó. Anh có nói với tôi rằng anh không có tội cũng vô ích, trừ phi vị đại nhân kia cũng cho rằng anh không có tội”.
“Vậy thì mời ông ta đến đây gặp tôi. Cái gọi là xét xử, tôi cũng muốn xem ông ta có quyền này hay không. Tôi là công dân của Long Quốc, nếu vi phạm luật lệ của Long Quốc, tôi có thể chấp nhận bị Long Quốc xét xử. Đại hội các cô thì lấy đâu ra cái quyền đó? Lẽ nào nói Long Quốc là của Đại hội các người sao? "
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng.
Cái mũ mà bọn họ muốn chụp lên đầu anh quá lớn.
Sắc mặt Thu Tẩm Nhiễm đột nhiên thay đổi, cô ta hít một hơi thật sâu nói: “Nếu Lâm thần y từ chối đến căn cứ của chúng tôi để tiếp nhận xét xử, vậy thì tôi sẽ quay lại báo cáo tình hình với Hoàng Tịnh đại nhân, nhưng có một điều tôi phải nhắc nhở Lâm thần y”.
“Nói đi”.
"Kiều đại nhân đã bị Hoàng Tịnh đại nhân trừng phạt và hiện đang bị giam cầm. Kết cục có lẽ không có gì tốt đẹp. Anh... anh hiểu ý tôi chứ?"
Thu Tẩm Nhiễm lạnh lùng nói, sau đó xoay người rời đi.
“Đứng lại”.
Lâm Chính bỗng nhiên lên tiếng.
“Lâm thần y đã nghĩ thông rồi à?"
Thu Tẩm Nhiễm quay lại và hỏi.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, bình tĩnh nói: "Nói với Người Dọn Dẹp đó, ông ta không có quyền phán xử tôi. Nếu ông ta cứ tự đến làm loạn như đội duy trì trật tự, vậy thì hậu quả tự chịu!"
Chương 5378: Lý lẽ đứng về phía chúng ta
"Hắn ta thực sự đã nói vậy sao?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng chắp tay sau lưng, đứng trước cổng căn cứ của Đại hội tại vực Diệt Vong, thờ ơ nhìn về phương xa.
"Vâng..."
Vẻ mặt của Thu Tẩm Nhiễm rất không tự nhiên, cô ta thận trọng nói: "Thuộc hạ đã chuyển lời chính xác, không sót một chữ những điều đại nhân nói. Nhưng Lâm thần y dường như...không mấy để tâm đến lời của đại nhân..."
"Tôi hiểu rồi".
Thu Tẩm Nhiễm chưa kịp nói xong, người đàn ông mặc áo choàng màu vàng đã ngắt lời cô ta.
"Thu đại nhân, lập tức báo cho Lý đại nhân lập tức điều động toàn bộ quân lực ở đây".
"Đại nhân, chúng ta sẽ hành động sao?"
Thu Tẩm Nhiễm sợ hãi, cẩn trọng hỏi.
"Nghe đây, tôi muốn Lý Uyển Dung dẫn tất cả mọi người bao vây liên minh Thanh Huyền! Không kẻ nào được phép rời khỏi liên minh Thanh Huyền. Nếu kẻ nào dám rời đi sẽ bị giết không tha, cô hiểu chưa?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng bình tĩnh nói.
"Cái gì?" Thu Tẩm Nhiễm nhịp thở dồn dập.
"Sao vậy? Cô không nghe rõ à?"
"Không, không, không, tôi đã nghe rõ, tôi sẽ lập tức đi thông báo cho Lý Uyển Dung".
"Được, tôi cho Lý Uyển Dung một giờ để tập hợp mọi người và lập tức xuất phát. Còn cô, hãy theo tôi vào liên minh Thanh Huyền, chúng ta sẽ đại khai sát giới".
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nói.
"Đại nhân, lẽ nào ngài..."
"Tôi đã cho liên minh Thanh Huyền và Lâm thần y một cơ hội, nhưng hắn có vẻ không biết quý trọng và cũng không quan tâm. Nhưng không sao cả, khi sắp mất mạng, bọn họ sẽ biết mình đã bỏ lỡ điều gì".
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng giơ tay.
“Long Giáp Vệ đâu?”
"Có chúng tôi!"
Những tiếng hô như sấm vang lên từ trên bầu trời, sau đó những vệt sáng vàng từ trên trời đáp xuống ngay bên cạnh người đàn ông mặc áo choàng màu vàng.
Trong phút chốc, bầu không khí xung quanh tràn ngập sát khí lạnh lẽo và đáng sợ khiến người ta dựng tóc gáy!
Đó chính là khí tức đang toả ra từ những vệ binh mặc áo giáp vàng này.
Ngay cả Thu Tẩm Nhiễm cũng cảm thấy run rẩy và khó lòng đứng vững.
Quá đáng sợ.
Những chiến binh này đều vô cùng lợi hại, cho dù ngẫu nhiên chọn ra một người cũng có thể lấy mạng Thu Tẩm Nhiễm dễ như trở bàn tay.
"Đại nhân, ngài dự định sẽ dẫn theo các cao thủ này tới tiêu diệt liên minh Thanh Huyền?"
Thu Tẩm Nhiễm lẩm bẩm.
"Sao vậy? Cô nghĩ họ không làm được sao?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nói.
Thu Tẩm Nhiễm không biết nên đáp lời thế nào.
"Làm Người Dọn Dẹp thì đương nhiên phải dọn dẹp hết rác rưởi trên thế giới. Nếu không có thực lực này thì làm sao xứng đáng với chức vụ đó?"
Người đàn ông mặc áo choàng vàng hừ lạnh một tiếng, sau đó lại xua tay: "Xuất phát!"
Kết quả là, người đàn ông mặc áo choàng vàng đã dẫn đầu những chiến binh mặc áo giáp vàng tiến về phía liên minh Thanh Huyền.
Thu Tẩm Nhiễm hít một hơi thật sâu, nhưng tim vẫn đập thình thịch.
Cô ta biết rằng kể từ hôm nay, liên minh Thanh Huyền sẽ trở thành lịch sử.
Lâm Chính ngay lập tức biết được hành tung của Đại hội.
Mọi người tập trung tại phòng họp, ai cũng vô cùng lo lắng.
"Người Dọn Dẹp tự mình ra tay. Minh chủ, cơ hội chiến thắng của chúng ta rất thấp".
Nam Ly thành chủ khàn giọng nói.
Nhưng mọi người đều biết rằng Nam Ly thành chủ đã nói giảm nói tránh rồi.
Không phải tỷ lệ thắng thấp mà là không có cơ hội thắng chút nào.
Nhưng Lâm Chính lại có vẻ bình tĩnh.
"Mọi người không cần phải lo lắng. Cứ làm những gì mọi người cần làm. Những việc khác cứ để tôi lo".
Nghe vậy, mọi người lần lượt nhìn Lâm Chính.
“Minh chủ, chẳng lẽ… minh chủ đối phó được với Người Dọn Dẹp sao?”
Nam Ly thành chủ kinh ngạc hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: "Nếu luận võ lực, chỉ sợ tôi chưa chắc đã thắng được họ Nhưng lần này, lý lẽ đứng về phía chúng ta!"
Chương 5379: Cơ hội cuối cùng
Những Người Dọn Dẹp đến rất nhanh, trong vòng gần một giờ, Lâm Chính đã nhận được tin họ đến.
Lâm Chính không dám do dự, dẫn các cao thủ của liên minh Thanh Huyền ra cổng chờ sẵn.
Một số lượng lớn cao thủ của liên minh Thanh Huyền đã đề cao cảnh giác và tập trung ở hai bên cổng.
Gió bụi cuồn cuộn, trên chân trời xa xa, một đoàn người mặc áo vàng đang lao về phía bọn họ. Những người này giống như mây đen trước cơn bão, khiến người ta khó thở.
Mọi người trong liên minh Thanh Huyền nhìn thấy cảnh này thì đều thót tim.
Từ khoảng cách xa như vậy mà họ đều có thể cảm nhận được áp lực từ những kẻ đang tới, uy lực đó đội duy trì trật tự còn lâu mới có được.
"Đây chính là những Người Dọn Dẹp sao?"
Nam Ly thành chủ thở ra một hơi lạnh: “Tôi cảm giác ngay cả một chiêu của đối phương tôi cũng không đỡ nổi”.
"Đừng quá coi thường bản thân, binh đến thì tướng chặn, lũ đến thì đắp đê, đừng sợ”.
Lâm Chính nhẹ nhàng nói, ánh mắt kiên định mà sâu thẳm, như không thể có mưa gió bão bùng nào có thể lay chuyển được anh.
Nhìn thấy Lâm Chính như vậy, những người đang lo sợ cũng trở nên yên tâm hơn vài phần.
Khi đội quân áo vàng càng ngày càng tiến gần, một loại sát khí trang nghiêm tràn ngập không khí.
Những Người Dọn Dẹp cuối cùng đã đến cổng liên minh Thanh Huyền, họ dừng lại và nhìn mọi người có mặt bằng ánh mắt thờ ơ, như thể đang nhìn một nhóm những kẻ đã được định sẵn hôm nay sẽ bị xóa sổ.
Người của liên minh Thanh Huyền cảm thấy như thể họ đang đối mặt với những người khổng lồ, những ngọn núi nối tiếp nhau không thể vượt qua và không thể thách thức ...
"Lâm thần y là ai?"
Thủ lĩnh của đoàn quân áo vàng lạnh lùng hỏi.
"Là tôi, còn ông là Người Dọn Dẹp?"
Lâm Chính tiến lên một bước, bình tĩnh nói.
"Cũng khá dũng cảm, người bình thường dù không biết tôi là ai, nhưng nhìn một cái cũng sẽ sợ chết khiếp. Họ sẽ khuất phục trước sức mạnh của tôi, nhưng cậu vẫn có thể đứng vững như vậy. Xem ra đúng là kẻ có tố chất tạo phản”.
Người Dọn Dẹp quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới rồi cười nhạt.
"Tạo phản?"
Lâm Chính cau mày: "Tạo phản với ai? Tạo phản như thế nào?"
"Tất nhiên là tạo phản với Đại hội rồi”.
"Tôi trở thành thành viên của Đại hội khi nào?"
"Sinh ra ở mảnh đất này, lớn lên ở mảnh đất này thì đương nhiên phải chịu sự ràng buộc của Đại hội, chịu sự quản lý của Đại hội, không tuân lệnh tức là tạo phản!"
Người Dọn Dẹp bình tĩnh nói.
“Vậy thì các người đúng là đang tự mình đa tình rồi!"
Lâm Chính lắc đầu.
“Hỗn xược!"
“Muốn chết hả!"
“Không biết sống chết là gì!"
“Giờ các người chỉ có đường chết!"
Những người hộ vệ mặc áo giáp vàng phía sau đều gầm lên giận dữ.
Những tiếng gầm như sấm sét, kinh khủng đến mức khiến nhiều người trong liên minh Thanh Huyền nghe thấy liền run rẩy, hai chân mềm nhũn suýt quỳ sụp xuống.
Khoảng cách về thực lực giữa hai bên là quá lớn.
Mặc dù Đội Dọn Dẹp này chỉ có mười người, nhưng dù vậy, mười người này cũng đủ để quét sạch toàn bộ liên minh Thanh Huyền.
Lâm Chính từng tung hoành ngang dọc, nhưng chưa từng gặp qua cao thủ nào mạnh tới như vậy!
Chẳng trách những kẻ này dám để Thu Tẩm Nhiễm tới liên minh Thanh Huyền yêu cầu anh tiếp nhận xét xử, với thực lực này thì bọn họ tự tin là có lý do.
"Lâm thần y, tôi niệm tình cho sự ngu dốt và thiếu hiểu biết của cậu, cho nên tôi sẽ rất nhân từ cho cậu một cơ hội cuối. Hãy nhớ rằng, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu không trân trọng, cậu sẽ không còn đường lui. Hiện tại, lập tức quỳ xuống cúi đầu nhận tội cho tôi, như vậy cậu mới có thể sống sót, biết chưa?"
Người Dọn Dẹp bình tĩnh nói.
Giọng nói lạnh lùng nghe như một lời phán quyết.
Lâm Chính không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn, trong mắt chỉ có ý chí chiến đấu.
Người Dọn Dẹp có lẽ đã đoán trước tình huống này, ông ta lập tức giơ tay lên.
"Chuẩn bị!"
Chương 5380: Cuối cùng cũng tới
Khi Người Dọn Dẹp vừa dứt lời, những hộ vệ mặc áo giáp vàng phía sau đều giơ giáo lên, huy động sức mạnh và tinh thần chiến đấu dâng cao.
Bùm!
Dường như có một loạt tiếng nổ trong không khí.
Một áp lực vô song ngay lập tức trấn áp mọi người trong liên minh Thanh Huyền.
Rắc!
Rắc!
….
Lòng bàn chân của nhiều người đang giẫm lên mặt đất đột nhiên nứt toác ra.
Một số người yếu hơn thậm chí còn đứng không vững, quỳ sụp xuống mặt đất, cú va chạm khiến đầu gối họ vỡ vụn.
Nhất thời, những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Khoảng cách về sức mạnh giữa hai bên là quá lớn.
Các cao thủ của liên minh Thanh Huyền mặt đều biến sắc.
Ngay cả nét mặt Nam Ly thành chủ cũng đầy tuyệt vọng.
Áp lực do những hộ vệ xung quanh Người Dọn Dẹp này toả ra cũng đủ để trấn áp phân nửa số cao thủ của liên minh Thanh Huyền, bọn họ làm gì có cửa để đấu với đội hộ vệ này?
Phản công?
Cầm cự?
Thật là một câu chuyện hài hước.
Bây giờ xem ra Người Dọn Dẹp này không hề kiêu căng và ngạo mạn chút nào.
Ông ta thậm chí còn khá khiêm tốn so với thực lực của mình
Nhưng Lâm Chính lại có vẻ rất bình tĩnh.
Anh chậm rãi bước về phía trước, đi về phía Người Dọn Dẹp và những hộ vệ mặc giáp vàng. Một luồng khí vô song toát ra từ con ngươi của anh, Lâm Chính đột nhiên dậm mạnh chân.
Rầm!
Có một tiếng nổ khác trên không trung.
Ngay sau đó, trường năng lượng xung quanh đột nhiên sụp đổ.
Khí tức của những chiến binh áo giáp vàng đã bị tiêu tan sau một cú dậm chân của Lâm Chính.
“Hả?"
Người Dọn Dẹp không khỏi kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Không ngờ Lâm thần y không chỉ có y thuật vô song mà đến cả võ thuật cũng xuất sắc như vậy…”
Người Dọn Dẹp khẽ mỉm cười: “Đáng tiếc, thực lực này hiển nhiên là vẫn không đủ, chỉ mình cậu thì không đủ để thắng chúng tôi”.
“Không phải xung quanh tôi đang có rất nhiều người sao?"
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
“Họ?"
Vẻ khinh thường Người Dọn Dẹp càng hiện rõ: "Cậu cho rằng những con kiến này có thể giúp cậu sao? Người của tôi chỉ cần một chiêu là có thể trấn áp họ, khiến họ còn không ngẩng được đầu lên. Cậu cho rằng trước mặt người của tôi, họ còn đủ sức để cầm kiếm lên sao?”
“Bọn họ không có sức cầm kiếm cũng không sao, tôi có thể cho họ sức mạnh. Nhưng ít nhất họ cũng có dũng khí nhấc thanh kiếm đó lên. Sao ông không hỏi, họ có sợ hãi khi đối mặt với người của ông không?"
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng.
“Đánh!"
“Đánh!"
“Đánh!"
Lời nói của Lâm Chính như đánh vào lòng tự tôn và ý chí chiến đấu của các cao thủ xung quanh, họ xốc lại tinh thần chiến đấu, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Người Dọn Dẹp hơi giật mình.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng mọi người trong liên minh Thanh Huyền lại dũng cảm và không sợ chết như vậy.
“Hừ! Cậu đang đánh giá quá cao năng lực của mình rồi, Lâm thần y. Không phải chúng tôi tàn nhẫn, có trách hãy tự trách bản thân cậu ngu dốt. Tôi đã cho cậu cơ hội mà cậu không biết trân trọng. Thật đáng buồn, đáng trách và đáng thương”.
Người Dọn Dẹp lắc đầu: "Không lãng phí thời gian nữa. Chuyện đã đến nước này thì không còn gì để nói. Các tướng lĩnh nghe lệnh!"
“Có!"
Những hộ vệ mặc áo giáp vàng đồng loạt hét lên.
“Trước khi trời tối, hãy san bằng liên minh Thanh Huyền!"
“Tuân lệnh!"
Dứt lời, các hộ vệ lập tức lao về phía Lâm Chính.
“Đánh!"
Nam Ly thành chủ cũng gầm lên.
Mọi người đều huy động hết sức mạnh và chuẩn bị chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Lâm Chính trong mắt tràn ngập sát ý vô tận, anh lập tức kích hoạt Hồng Mông Long Châm chuẩn bị ra tay.
Nhưng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, từ xa vọng tới một tiếng kêu.
“Dừng lại! Tất cả mau dừng tay lại!"
Nghe thấy âm thanh, Người Dọn Dẹp cau mày quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc Mercedes-Benz đang điên cuồng lao về phía mình, sau đó đột nhiên dừng lại. Cửa mở ra, một bóng người vội vàng nhảy xuống hét lớn.
“Dừng lại! Tất cả dừng lại! Không ai được phép di chuyển!"
“Cái gì?"
Khi Người Dọn Dẹp nhìn thấy người vừa tới, vẻ mặt rõ ràng rất mất tự nhiên.
Lâm Chính ngược lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng tới!"