-
Chương 5371-5375
Chương 5371: Anh muốn bao nhiêu, tôi cho từng đó
Nỗi uất hận của liên minh Thanh Huyền cuối cùng cũng được giải toả.
Mặc dù đã nguôi giận nhưng trong mắt họ lại đầy vẻ lo lắng.
Đặc biệt là đám người Nam Ly thành chủ, ai nấy đều căng thẳng thần kinh, nét mặt vô cùng đăm chiêu.
“Hiện tại lòng người đã bình tĩnh lại, nhưng chúng ta nên ứng phó với Đại hội thế nào?”
Nam Ly thành chủ thở dài, bước tới và hỏi nhỏ Lâm Chính.
“Kiểu gì cũng sẽ có cách thôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Nếu ngay cả năng lực đứng ra đòi công bằng cho họ tôi cũng không có, vậy thì làm sao mọi người có thể hết lòng đi theo tôi?"
"Đại nhân, Đại hội thâm sâu khó lường, cao thủ nhiều như mây. Nếu lần sau trở lại chắc chắn sẽ là những cao thủ mạnh hơn đội duy trì trật tự này rất nhiều. Hôm nay chúng ta ứng phó được là nhờ có châm pháp và đan dược của đại nhân. Nhưng nếu lần sau dùng lại biện pháp này, rõ ràng là không đủ để ứng phó. Vậy chúng ta phải làm sao?”
Lâm Chính suy nghĩ một lát, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Tình trạng của Từ Chính thế nào?"
“Đang trong quá trình điều trị”.
“Tôi cho các ông nửa ngày, cho anh ấy dùng loại thuốc tốt nhất để bình phục, sau đó đưa anh ấy đến gặp tôi!"
“Vâng!"
Lâm Chính quay vào trụ sở của liên minh.
Nam Ly thành chủ đích thân dẫn những người có y thuật giỏi nhất đến chữa trị cho Từ Chính.
Từ Chính chỉ là một người bình thường không biết võ thuật, mặc dù vết thương của anh ta nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng vẫn có thể được những cao thủ của vực Diệt Vong dễ dàng chữa trị.
Chưa đầy nửa ngày, Từ Chính tỉnh lại, cả người băng bó như xác ướp, được đặt lên xe lăn đẩy đến phòng họp.
Các cao thủ của liên minh Thanh Huyền cũng tập trung lại.
“Lâm tiên sinh..."
Nhìn thấy Lâm Chính, Từ Chính yếu ớt gọi.
"Tôi biết anh bị thương và cần nghỉ ngơi, nhưng tình thế rất cấp bách, tôi cần phải hỏi ý kiến anh nhiều chuyện”.
Lâm Chính trịnh trọng nói.
“Lâm tiên sinh cứ nói”.
“Tôi muốn hỏi anh nghiên cứu bột Tử Thiên đến đâu rồi? Liệu đã có thể ứng dụng nó vào thực tế chiến đấu của chúng ta chưa?"
"Đã có bước đột phá trong việc phát triển trang bị từ bột Tử Thiên, nhưng trước mắt chúng ta chưa thể vận dụng được nó triệt để như người của Đại hội. Bởi vì Đại hội đã tạo ra trang bị sử dụng bột Tử Thiên. Còn tôi hiện tại đang nghiên cứu một loại dung dịch có thể khiến năng lượng của bột Tử Thiên tích hợp vào vũ khí, khí tức của người sử dụng. Nhưng sức mạnh có thể phát huy ra còn thua xa trang bị của Đại hội”.
"Như vậy cũng rất tốt. Vậy nếu tôi có đủ quặng Tử Thiên, anh có thể giúp tôi tạo ra những loại vũ khí sử dụng bột Tử Thiên được không?"
Lâm Chính lại hỏi.
"Trên lý thuyết thì không có vấn đề gì, nhưng vẫn cần có thời gian”.
“Ý anh là gì?"
“Lâm tiên sinh, những người đi cùng tôi đâu rồi?"
“Họ vẫn đang được điều trị và sẽ sớm bình phục”.
"Vương Hổ có lẽ đã đi rồi phải không?"
"Vương Hổ?"
"Một nhà nghiên cứu khoa học đi cùng tôi, tôi đã chứng kiến anh ấy bị bọn chúng giết”.
Đôi mắt của Từ Chính vô cùng buồn bã.
Lâm Chính nghe vậy thì trong lòng vô cùng đau xót.
Tất cả những nhà nghiên cứu khoa học này đều là báu vật, và việc mất đi bất kỳ ai trong số họ sẽ là trở ngại lớn cho tiến trình nghiên cứu khoa học của Từ Chính.
“Từ Chính, việc này là do tôi thất trách không đảm bảo được an toàn cho các anh. Yên tâm, tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra lần nữa”.
Lâm Chính nói bằng giọng rất nghiêm túc.
"Lâm tiên sinh, giờ tôi còn bao nhiêu thời gian?"
"Ước tính nhiều nhất cũng không quá nửa tháng”.
"Nửa tháng? Thời gian có chút gấp rút... Nhưng nếu tranh thủ từng phút từng giây thì chúng ta vẫn còn có cơ hội. Hiện tại anh có bao nhiêu quặng Tử Thiên?"
Từ Chính suy nghĩ một chút rồi nói.
Lâm Chính buột miệng nói.
"Anh cần bao nhiêu, tôi có thể cho anh từng đó!"
Chương 5372: Không còn lựa chọn khác
Đôi mắt của Từ Chính đột nhiên sáng lên, anh ta kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Lâm tiên sinh, điều này... điều này có thật không?"
"Đương nhiên, anh không cần lo lắng về quặng Tử Thiên, tôi sẽ nghĩ biện pháp. Việc anh phải làm bây giờ chính là tìm ra cách kết hợp bột Tử Thiên với vũ khí và những trang bị khác của chúng ta trong thời gian sớm nhất, phải khiến chúng hợp nhất và đạt hiệu quả cao nhất có thể! Sau chuyện hôm nay, chúng ta không còn nhiều thời gian. Kiều Bất Dịch nói đúng, lần này là đội duy trì trật tự đã bị chúng ta đánh lui. Nhưng lần sau sẽ là những kẻ mạnh hơn đội duy trì trật tự nhiều!"
Lâm Chính nghiêm túc nói.
Từ Chính hít một hơi thật sâu và gật đầu: "Lâm tiên sinh, tôi sẽ cố gắng hết sức!"
"Không phải là cố gắng hết sức, anh nhất định phải làm được!"
"Vâng! Lâm tiên sinh!"
Từ Chính lập tức hô lên, trong mắt tràn đầy quyết tâm.
"Anh nghỉ ngơi chút đi, đợi vết thương hồi phục rồi thì lập tức quay về núi Thiên Thần nghiên cứu!"
"Được rồi! Lâm tiên sinh, tôi xin phép đi trước!"
Từ Chính gật đầu và nhanh chóng được đưa trở lại giường bệnh.
Từ Chính vừa rời đi, Nam Ly thành chủ liền đứng dậy.
"Minh chủ, chúng ta có thể lấy được quặng Tử Thiên từ đâu?"
"Đúng vậy, thứ này không phải là độc quyền của Đại hội sao? Hiện tại có một mỏ Tử Thiên đang được người trong Đại hội khai thác. Nếu chúng ta dám động vào thì Đại hội sẽ có lý do chính đáng để diệt trừ chúng ta!"
"Chuyện của đội duy trì trật tự, chúng ta còn có lý do để biện minh. Nhưng nếu chúng ta công khai cướp đoạt lợi ích của bọn họ thì họ chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta!"
Mọi người bàn tán xôn xao.
Tường Vân tông chủ đứng lên nói: “Đại nhân, cậu định tuyên chiến với Đại hội sao?”
"Dĩ nhiên là không".
Lâm Chính lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: "Hiện tại tuyên chiến với Đại hội không khác gì tự sát. Đây là một giải pháp cực kỳ phi lý".
"Vậy ý đại nhân là gì?"
Mọi người đều nhìn Lâm Chính.
"Lần trước Kiều Bất Dịch yêu cầu tôi đi cùng họ khi khai thác mỏ Tử Thiên. Tôi đã quan sát thấy khu vực mỏ khai thác kéo dài rất dài cả theo chiều dọc và chiều ngang. Đồng thời được chia thành hai mạch khoáng riêng biệt ở phía Đông và phía Tây. Khu vực họ hiện đang khai thác là mạch khoáng phía Đông. Chúng ta trực tiếp bắt đầu khai thác từ mạch phía Tây là được. Bọn họ sẽ không phát hiện ra".
"Hoá ra là vậy, chúng ta chỉ cần cử người bí mật theo dõi bọn họ và khai thác trộm mạch khoáng còn lại. Đây cũng là cách hay".
“Chỉ là công nghệ khai thác của chúng ta rõ ràng không bằng công nghệ khai thác của họ, e rằng cho dù bắt đầu ngay bây giờ thì cũng sẽ không thể khai thác được nhiều!”
"Mà quặng Tử Thiên khác với quặng thông thường, rất khó khai thác, nếu thao tác không cẩn thận sẽ chỉ thu thập được một ít quặng vô dụng. Liệu kế hoạch này có khả quan không?"
Mọi người lại bắt đầu ảo não.
"Đừng lo lắng, đó không phải là vấn đề lớn".
Lâm Chính trầm giọng nói: "Lập tức gọi điện thoại, bảo phía Long Quốc gửi đội thợ khai thác quặng chuyên nghiệp nhất đến đây!"
"Gọi đội khai thác đến? Họ có chịu được chướng khí trong mỏ Tử Thiên không?"
"Không chịu nổi thì giúp họ chịu nổi. Dùng kim châm tốt nhất, đan dược tốt nhất, dùng người giỏi nhất để bảo vệ họ, sau đó mang cả máy móc hiện đại nhất đến đó!"
Trong mắt Lâm Chính tràn đầy quyết tâm: "Tôi muốn thu thập toàn bộ quặng Tử Thiên ở mạch khoáng phía Tây của khu mỏ trong vòng ba ngày! Mọi người rõ chưa?"
"Cái này... chúng ta có làm được không?"
"Rủi ro là rất lớn".
Mọi người vẫn còn hoài nghi.
"Chuyện đã đến nước này, chúng ta không có quyền lựa chọn, nhanh chóng bắt tay vào làm thôi!"
Lâm Chính hô lớn.
"Tuân lệnh!"
Mọi người đồng thanh hô lên và hành động ngay lập tức.
Lâm Chính ngày hôm đó đã liên lạc với Mã Hải. Ngay đêm đó, một đội thợ mỏ chuyên nghiệp bắt đầu hành quân tới vực Diệt Vong. Nam Ly thành chủ dẫn đầu rất nhiều cao thủ đón họ ở lối vào vực Diệt Vong, bảo vệ họ chu toàn...
Chương 5373: Người trần mắt thịt
Khi màn đêm buông xuống, đội khai thác quặng chuyên nghiệp cuối cùng cũng đã đến được lối vào vực Diệt Vong.
Đòan cao thủ do Nam Ly thành chủ dẫn đầu đã chờ đợi rất lâu, họ đều đang rất phấn chấn và sẵn sàng hộ tống đội thợ khai thác quặng này.
Trưởng nhóm khai thác là một ông già giàu kinh nghiệm.
Nhưng dù vậy, khi đến lối vào vực Diệt Vong, đoàn thợ vẫn bị sốc khi thấy điều kiện khắc nghiệt ở đây.
“Đây có phải là nơi chúng ta sẽ khai thác không?”
"Không phải thưa tiên sinh, chúng ta sẽ khai thác ở khu vực khác, tôi sẽ hộ tống ông vượt qua khu vực khắc nghiệt này".
"Hộ tống?"
Ông lão rất ngạc nhiên khi nhìn thấy khí tức thoát ra từ những cao thủ này biến thành lá chắn bảo vệ tự nhiên bao trùm lên toàn bộ đội khai thác.
"Hả?"
Những người trong đội khai thác đều kinh ngạc hô lên.
Ông lão cũng rất ngạc nhiên, nhưng so với những người khác đang chết lặng đứng nhìn cảnh tượng này, ông ta rất nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Mọi người đều là các cao thủ võ thuật sao?"
Ông lão hỏi.
"Cũng có thể coi như vậy, xin ông đừng lấy làm lạ. Chúng tôi đều là cấp dưới của Lâm thần y, chúng tôi biết một số chiêu thức tương tự như khí công. Chúng tôi chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho các ông".
Nam Ly thành chủ mỉm cười đáp.
Nghe đến tên Lâm thần y, những người thợ đang cảm thấy bất an lập tức bình tĩnh lại.
Xét cho cùng, Lâm thần y được rất nhiều người biết đến và tin tưởng.
Sau khi vượt qua vùng bão, cả đội đã thành công tiến vào vực Diệt Vong.
Mọi người đều bị thu hút bởi tiếng chim hót và cảnh sắc nên thơ ở nơi này.
Ngoài ra, Lâm Chính đã sớm xây dựng đường cao tốc, cả đoàn chạy thẳng trên đường cao tốc với tốc độ cực nhanh.
Một lúc sau, họ đã đến khu vực mạch khoáng phía Tây của khu mỏ Tử Thiên.
Nam Ly thành chủ làm theo lời Lâm Chính, dừng lại ở một khoảng đất trống.
"Là nơi này phải không?"
Ông lão đội sẵn mũ bảo hiểm và hỏi.
"Đúng vậy".
Nam Ly thành chủ gật đầu.
"Chuẩn bị bắt đầu", ông ta trầm giọng ra lệnh cho cả đội.
Tuân theo mệnh lệnh của ông, đội khai thác nhanh chóng hành động.
Họ mang theo những loại máy móc khai thác tối tân.
Nam Ly thành chủ lấy ra một lượng lớn đan dược, đội y tế thì luôn túc trực, sẵn sàng xử lý mọi tình huống khẩn cấp.
Mọi người thợ trong đội khai thác đều được bao bọc bởi chân khí mà các cao thủ giải phóng. Họ nhận thức rõ về sự quý giá và khó khăn của việc khai thác mỏ Tử Thiên nên không dám sơ suất một chút nào.
Tiếng máy móc khởi động vang lên và những chiếc máy bắt đầu đào xới mặt đất.
Ngay khi mỏ quặng Tử Thiên lộ ra, một số người thợ ngay lập tức bị thổi bay, những người khác hít phải khí thì ho khù khụ và ngã xuống đất, máu chảy ra từ thất khiếu.
"Mọi người đừng lo lắng, hãy nhanh chóng chữa trị cho họ!"
Nam Ly thành chủ vội vàng hét lên.
Đội ngũ y tế lập tức chạy tới và bế những người thợ đã hít phải loại khí độc trong mỏ Tử Thiên sang một bên để điều trị.
Với tác dụng của đan dược và nước thuốc, những người bị thương này nhanh chóng ổn định.
Dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cảnh tượng kỳ quái như vậy thực sự khiến đội khai thác phải khiếp sợ.
"Cái này... cái này rốt cuộc là gì vậy?"
"Tôi...tôi...tôi bỏ cuộc! Tôi không muốn chết!"
"Tôi còn vợ con...Tôi...tôi sẽ không làm việc nữa. Tôi không cần số tiền này nữa..."
Mọi người hét lên, một số người sợ hãi rút lui, không dám làm việc nữa.
Nam Ly thành chủ nghe được lời này, trong lòng đột nhiên trùng xuống.
Điều ông ta lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
"Tiên sinh, xin hãy nói với Lâm thần y, chúng tôi là người trần mắt thịt, sợ rằng không thể hoàn thành được nhiệm vụ Lâm thần y giao phó".
Ông lão liếc nhìn đội khai thác, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía Nam Ly thành chủ.
Chương 5374: Đoàn kết một lòng
Nam Ly thành chủ cau mày, ông ta biết nỗi sợ hãi của những công nhân này không phải là không có căn cứ. Độ khó của việc khai thác mỏ Tử Thiên là ngoài sức tưởng tượng, những chiến binh như họ còn khó có thể khai thác được nữa là.
Làm thế nào có thể giúp những người này vượt qua nỗi sợ hãi của họ để tiếp tục khai thác bây giờ?
Nếu không có đội thợ chuyên nghiệp như họ đi khai thác, chỉ riêng Nam Ly thành chủ và những người khác sẽ không thể đáp ứng được mong đợi của Lâm Chính.
Họ nên làm gì?
Nam Ly thành chủ bối rối.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lớn vang lên.
“Mọi người đừng sợ! Có tôi ở đây!"
Ngay khi có âm thanh phát ra, mọi người đều hướng mắt về phía nguồn phát ra âm thanh.
Họ nhìn thấy một bóng người cao lớn giống như thần thánh xuất hiện trên một tảng đá lớn.
Anh đứng đó lặng lẽ với đôi mắt sắc bén đang quét qua đám đông.
Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi biết mọi người đều là con người bằng xương bằng thịt, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng quái dị như vậy, nhưng tôi hứa sẽ bảo vệ an toàn cho mọi người, để mọi người bình yên trở về. Tôi cũng hy vọng mọi người có thể giúp tôi, bởi vì việc khai thác này không phải vì lợi nhuận mà là vì hàng triệu sinh mạng. Nếu những khối quặng này không thể mang ra ngoài, vô số người sẽ chết! Tôi cầu xin mọi người hãy tin chúng tôi, hãy nỗ lực hết mình!”
“Cậu là ai..."
Ông lão ngạc nhiên nhìn người đàn ông.
“Tất cả mọi người có lẽ đều đã biết tôi”.
Người đàn ông khàn giọng nói: "Tôi là Lâm thần y!"
Giọng nói của anh dõng dạc và đầy kiên định, như thể nó có một sức mạnh kỳ diệu.
Mà ba chữ “Lâm thần y” càng khiến người ta yên tâm hơn, làm cho đám đông lập tức trở nên hưng phấn.
“Là Lâm thần y! Trời ạ, tôi nhớ ra rồi, là Lâm thần y!"
“Đúng, đúng, chính là anh ấy, khó trách nhìn quen như vậy!"
“Trời ơi, đúng là Lâm thần y, cuối cùng cũng gặp được người thật!"
“Giống hệt như trên TV, chính là anh ấy!"
Vô số người vui mừng reo lên.
Ông lão cũng nhìn anh, trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Đã đến đây, chúng ta không thể ra về tay không. Huống chi đây là sự ủy thác của Lâm thần y, chúng ta làm sao có thể phụ lòng cậu ấy được? Loại thuốc do Lâm thần y phát minh đã chữa khỏi bệnh cho cháu gái tôi. Cậu ấy là ân nhân cứu mạng cháu gái tôi. Cho dù hôm nay tôi có phải liều cái mạng già này, tôi cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Nói xong, ông lão quay lại nói với đội thợ: “Những người không sợ chết thì đi theo tôi. Những người hèn nhát cứ về nhà và vẫn được trả lương! Tôi không trách họ! "
“Ông chủ đang nói cái gì vậy! Chúng tôi theo ông nhiều năm như vậy mà còn sợ chết à?"
“Hai năm trước, vợ tôi khó sinh, nếu không có các thầy thuốc của học viện Huyền Y Phái giúp đỡ, vợ con tôi đã không còn. Chỉ riêng ân tình này đã đủ để tôi hy sinh cả mạng sống! "
“Anh nói đúng, làm việc cho Lâm thần y thì còn có gì phải lo lắng?"
“Đúng vậy đó!"
“Lên thôi!"
Mọi người đều rất hào hứng và đoàn kết, ai cũng hét lên đầy phấn khích.
Cứ như vậy, công việc khai thác lại bắt đầu.
Lâm Chính hô lớn, trực tiếp đi xuống công trường, giơ ra Hồng Mông Long Châm lơ lửng trên không, luôn để mắt đến những công nhân bị thương, sau đó cầm cuốc đi vào khu vực khai thác mỏ.
Với sự xuất hiện của Lâm thần y, mọi người càng trở nên phấn khích hơn.
Nam Ly thành chủ cũng đích thân ra trận, sử dụng sức mạnh của mình để xây dựng lá chắn bảo vệ cho các công nhân nhằm giảm thiểu thương vong do chướng khí từ mỏ Tử Thiên gây ra.
Thời gian trôi qua, các khối quặng Tử Thiên đã được khai thác thành công. Khi nhìn thấy những khối quặng phát ra ánh sáng huyền bí, mọi người đều nở nụ cười vui vẻ.
“Cứ làm theo tiến độ này đi! Rất tốt, rất tốt..."
Trong mắt Lâm Chính cũng tràn đầy mong đợi...
Chương 5375: Ai cho ông nói?
Tại trụ sở của Đại hội đóng tại vực Diệt Vong.
Một bóng người mặc áo choàng màu vàng sải bước vào phòng bệnh.
Người đàn ông vừa tới rất uy nghiêm, có lẽ khoảng năm mươi tuổi, râu ria tỉa tót gọn gàng.
Theo sau ông ta là tám chiến binh mặc áo giáp vàng.
Những chiến binh này đeo trường kiếm, tay cầm thương dài, trang bị đầy đủ đến tận răng. Từ họ toát ra sự uy phong và khí thế không tầm thường.
Khi vào bệnh viện, họ nhìn thấy Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm, Lý Uyển Dung và những người khác đang quỳ trên mặt đất.
Những người này đều vô cùng run sợ, không dám ngẩng đầu lên, chỉ đồng thanh hô lớn.
"Bái kiến đại nhân!"
Tuy nhiên, những người vừa đi vào cũng không hề nhìn đám người Kiều Bất Dịch mà chỉ đi đến bên giường bệnh, dùng ánh mắt thờ ơ nhìn người trên giường.
Người nằm trên giường là thành viên của đội duy trì trật tự.
Người vừa tới nhìn quanh, sau đó đi tới chỗ đội trưởng đội trật tự, nâng cánh tay hắn ta lên quan sát một lúc.
"Đại... đại nhân…"
Đội trưởng đội duy trì trật tự mở to đôi mắt trống rỗng nhìn người mặc áo choàng màu vàng bên cạnh, sau đó rưng rưng nước mắt hét lên: "Đại nhân, xin hãy báo thù cho tôi... Ngài nhất định phải báo thù cho tôi..."
Tên đội trưởng muốn đứng dậy nhưng lại bị người đàn ông mặc áo choàng màu vàng ấn trở lại.
“Tĩnh dưỡng đi".
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng bình tĩnh nói.
"Đại nhân... tu vi của tôi không còn, không còn gì nữa. Đại nhân, y thuật của ngài siêu phàm... Xin hãy giúp tôi khôi phục tu vi, khôi phục tu vi cho tôi..."
Tên đội trưởng vùng vẫy và kêu lên đau đớn.
Nhưng khuôn mặt của người đàn ông mặc áo choàng màu vàng vẫn bình tĩnh và không hề bị ảnh hưởng bởi điều đó.
“Đại nhân?"
Tên đội trưởng ngơ ngác nhìn khuôn mặt thờ ơ của người đàn ông mặc áo choàng màu vàng, đôi mắt trống rỗng trở nên đờ đẫn.
"Tu vi của cậu không thể khôi phục”.
"Sao có thể thế được?"
Đây quả là một tin sét đánh ngang tai đối với tên đội trưởng.
"Tôi đã quan sát các lỗ kim trên cơ thể cậu. Đối phương đã sử dụng một phương pháp rất đặc biệt để phá hủy khí mạch của cậu. Khí mạch của cậu trông có vẻ bình thường và dường như không bị tổn hại. Tuy nhiên, thực ra khí mạch của cậu đã không còn khả năng vận khí nữa, Lâm thần y đã trực tiếp phế mất chức năng đó! Cũng giống như card đồ họa máy tính, card đồ họa vẫn còn nguyên vẹn đó, nhưng máy tính lại thiếu mất khe cắm. Vậy thì card đồ hoạ chỉ còn là vật trang trí, không thể dùng được!”
Người đàn ông mặc áo choàng vàng giải thích bằng một phép so sánh kỳ lạ.
Nhưng những người trong đội duy trì trật tự lại nghe hiểu.
"Điều đó có nghĩa là...tôi..."
"Giờ các người vô dụng”.
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nói.
Tất cả thành viên của đội duy trì trật tự đều rơi vào tuyệt vọng.
"Không cần lo lắng, tuy rằng các người đã trở nên vô dụng, nhưng Đại hội sẽ sớm tuyển chọn thành viên mới cho đội duy trì trật tự! Bọn họ sẽ thay thế các người, bảo vệ trật tự của Đại hội!"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nói.
Tên đội trưởng lúc này đã hoàn toàn bỏ cuộc.
Hắn ta biết rằng mình đã bị Đại hội bỏ rơi.
Có điều cũng phải thôi, nếu hắn ta mất đi tu vi thì còn giúp gì được cho Đại hội?
Tuy nhiên, tên đội trưởng vẫn không chịu dừng lại mà còn gầm lên: "Thưa ngài, sở dĩ tôi trở nên như vậy đều là do Kiều Bất Dịch và những kẻ này gây nên. Xin hãy trừng phạt Kiều Bất Dịch thật nghiêm khắc!"
"Ồ?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng quay lại, nhìn Kiều Bất Dịch vẫn đang quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Không cần nói nữa!”
"Đại nhân, xin hãy nghe tôi nói!"
Kiều Bất Dịch vội vàng hét lên.
Nhưng giây tiếp theo.
Bùm!
Một âm thanh tắc nghẹt phát ra từ cơ thể Kiều Bất Dịch.
Ông ta bị đánh mạnh ngã xuống đất, máu trào ra từ miệng, lưng thậm chí còn bị móp.
Nhìn kỹ hơn, người đàn ông mặc áo choàng màu vàng vừa ra tay.
"Tôi còn chưa cho ông nói mà sao ông lại dám phát ra âm thanh?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng lạnh lùng nói.
Nỗi uất hận của liên minh Thanh Huyền cuối cùng cũng được giải toả.
Mặc dù đã nguôi giận nhưng trong mắt họ lại đầy vẻ lo lắng.
Đặc biệt là đám người Nam Ly thành chủ, ai nấy đều căng thẳng thần kinh, nét mặt vô cùng đăm chiêu.
“Hiện tại lòng người đã bình tĩnh lại, nhưng chúng ta nên ứng phó với Đại hội thế nào?”
Nam Ly thành chủ thở dài, bước tới và hỏi nhỏ Lâm Chính.
“Kiểu gì cũng sẽ có cách thôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Nếu ngay cả năng lực đứng ra đòi công bằng cho họ tôi cũng không có, vậy thì làm sao mọi người có thể hết lòng đi theo tôi?"
"Đại nhân, Đại hội thâm sâu khó lường, cao thủ nhiều như mây. Nếu lần sau trở lại chắc chắn sẽ là những cao thủ mạnh hơn đội duy trì trật tự này rất nhiều. Hôm nay chúng ta ứng phó được là nhờ có châm pháp và đan dược của đại nhân. Nhưng nếu lần sau dùng lại biện pháp này, rõ ràng là không đủ để ứng phó. Vậy chúng ta phải làm sao?”
Lâm Chính suy nghĩ một lát, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Tình trạng của Từ Chính thế nào?"
“Đang trong quá trình điều trị”.
“Tôi cho các ông nửa ngày, cho anh ấy dùng loại thuốc tốt nhất để bình phục, sau đó đưa anh ấy đến gặp tôi!"
“Vâng!"
Lâm Chính quay vào trụ sở của liên minh.
Nam Ly thành chủ đích thân dẫn những người có y thuật giỏi nhất đến chữa trị cho Từ Chính.
Từ Chính chỉ là một người bình thường không biết võ thuật, mặc dù vết thương của anh ta nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng vẫn có thể được những cao thủ của vực Diệt Vong dễ dàng chữa trị.
Chưa đầy nửa ngày, Từ Chính tỉnh lại, cả người băng bó như xác ướp, được đặt lên xe lăn đẩy đến phòng họp.
Các cao thủ của liên minh Thanh Huyền cũng tập trung lại.
“Lâm tiên sinh..."
Nhìn thấy Lâm Chính, Từ Chính yếu ớt gọi.
"Tôi biết anh bị thương và cần nghỉ ngơi, nhưng tình thế rất cấp bách, tôi cần phải hỏi ý kiến anh nhiều chuyện”.
Lâm Chính trịnh trọng nói.
“Lâm tiên sinh cứ nói”.
“Tôi muốn hỏi anh nghiên cứu bột Tử Thiên đến đâu rồi? Liệu đã có thể ứng dụng nó vào thực tế chiến đấu của chúng ta chưa?"
"Đã có bước đột phá trong việc phát triển trang bị từ bột Tử Thiên, nhưng trước mắt chúng ta chưa thể vận dụng được nó triệt để như người của Đại hội. Bởi vì Đại hội đã tạo ra trang bị sử dụng bột Tử Thiên. Còn tôi hiện tại đang nghiên cứu một loại dung dịch có thể khiến năng lượng của bột Tử Thiên tích hợp vào vũ khí, khí tức của người sử dụng. Nhưng sức mạnh có thể phát huy ra còn thua xa trang bị của Đại hội”.
"Như vậy cũng rất tốt. Vậy nếu tôi có đủ quặng Tử Thiên, anh có thể giúp tôi tạo ra những loại vũ khí sử dụng bột Tử Thiên được không?"
Lâm Chính lại hỏi.
"Trên lý thuyết thì không có vấn đề gì, nhưng vẫn cần có thời gian”.
“Ý anh là gì?"
“Lâm tiên sinh, những người đi cùng tôi đâu rồi?"
“Họ vẫn đang được điều trị và sẽ sớm bình phục”.
"Vương Hổ có lẽ đã đi rồi phải không?"
"Vương Hổ?"
"Một nhà nghiên cứu khoa học đi cùng tôi, tôi đã chứng kiến anh ấy bị bọn chúng giết”.
Đôi mắt của Từ Chính vô cùng buồn bã.
Lâm Chính nghe vậy thì trong lòng vô cùng đau xót.
Tất cả những nhà nghiên cứu khoa học này đều là báu vật, và việc mất đi bất kỳ ai trong số họ sẽ là trở ngại lớn cho tiến trình nghiên cứu khoa học của Từ Chính.
“Từ Chính, việc này là do tôi thất trách không đảm bảo được an toàn cho các anh. Yên tâm, tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra lần nữa”.
Lâm Chính nói bằng giọng rất nghiêm túc.
"Lâm tiên sinh, giờ tôi còn bao nhiêu thời gian?"
"Ước tính nhiều nhất cũng không quá nửa tháng”.
"Nửa tháng? Thời gian có chút gấp rút... Nhưng nếu tranh thủ từng phút từng giây thì chúng ta vẫn còn có cơ hội. Hiện tại anh có bao nhiêu quặng Tử Thiên?"
Từ Chính suy nghĩ một chút rồi nói.
Lâm Chính buột miệng nói.
"Anh cần bao nhiêu, tôi có thể cho anh từng đó!"
Chương 5372: Không còn lựa chọn khác
Đôi mắt của Từ Chính đột nhiên sáng lên, anh ta kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Lâm tiên sinh, điều này... điều này có thật không?"
"Đương nhiên, anh không cần lo lắng về quặng Tử Thiên, tôi sẽ nghĩ biện pháp. Việc anh phải làm bây giờ chính là tìm ra cách kết hợp bột Tử Thiên với vũ khí và những trang bị khác của chúng ta trong thời gian sớm nhất, phải khiến chúng hợp nhất và đạt hiệu quả cao nhất có thể! Sau chuyện hôm nay, chúng ta không còn nhiều thời gian. Kiều Bất Dịch nói đúng, lần này là đội duy trì trật tự đã bị chúng ta đánh lui. Nhưng lần sau sẽ là những kẻ mạnh hơn đội duy trì trật tự nhiều!"
Lâm Chính nghiêm túc nói.
Từ Chính hít một hơi thật sâu và gật đầu: "Lâm tiên sinh, tôi sẽ cố gắng hết sức!"
"Không phải là cố gắng hết sức, anh nhất định phải làm được!"
"Vâng! Lâm tiên sinh!"
Từ Chính lập tức hô lên, trong mắt tràn đầy quyết tâm.
"Anh nghỉ ngơi chút đi, đợi vết thương hồi phục rồi thì lập tức quay về núi Thiên Thần nghiên cứu!"
"Được rồi! Lâm tiên sinh, tôi xin phép đi trước!"
Từ Chính gật đầu và nhanh chóng được đưa trở lại giường bệnh.
Từ Chính vừa rời đi, Nam Ly thành chủ liền đứng dậy.
"Minh chủ, chúng ta có thể lấy được quặng Tử Thiên từ đâu?"
"Đúng vậy, thứ này không phải là độc quyền của Đại hội sao? Hiện tại có một mỏ Tử Thiên đang được người trong Đại hội khai thác. Nếu chúng ta dám động vào thì Đại hội sẽ có lý do chính đáng để diệt trừ chúng ta!"
"Chuyện của đội duy trì trật tự, chúng ta còn có lý do để biện minh. Nhưng nếu chúng ta công khai cướp đoạt lợi ích của bọn họ thì họ chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta!"
Mọi người bàn tán xôn xao.
Tường Vân tông chủ đứng lên nói: “Đại nhân, cậu định tuyên chiến với Đại hội sao?”
"Dĩ nhiên là không".
Lâm Chính lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: "Hiện tại tuyên chiến với Đại hội không khác gì tự sát. Đây là một giải pháp cực kỳ phi lý".
"Vậy ý đại nhân là gì?"
Mọi người đều nhìn Lâm Chính.
"Lần trước Kiều Bất Dịch yêu cầu tôi đi cùng họ khi khai thác mỏ Tử Thiên. Tôi đã quan sát thấy khu vực mỏ khai thác kéo dài rất dài cả theo chiều dọc và chiều ngang. Đồng thời được chia thành hai mạch khoáng riêng biệt ở phía Đông và phía Tây. Khu vực họ hiện đang khai thác là mạch khoáng phía Đông. Chúng ta trực tiếp bắt đầu khai thác từ mạch phía Tây là được. Bọn họ sẽ không phát hiện ra".
"Hoá ra là vậy, chúng ta chỉ cần cử người bí mật theo dõi bọn họ và khai thác trộm mạch khoáng còn lại. Đây cũng là cách hay".
“Chỉ là công nghệ khai thác của chúng ta rõ ràng không bằng công nghệ khai thác của họ, e rằng cho dù bắt đầu ngay bây giờ thì cũng sẽ không thể khai thác được nhiều!”
"Mà quặng Tử Thiên khác với quặng thông thường, rất khó khai thác, nếu thao tác không cẩn thận sẽ chỉ thu thập được một ít quặng vô dụng. Liệu kế hoạch này có khả quan không?"
Mọi người lại bắt đầu ảo não.
"Đừng lo lắng, đó không phải là vấn đề lớn".
Lâm Chính trầm giọng nói: "Lập tức gọi điện thoại, bảo phía Long Quốc gửi đội thợ khai thác quặng chuyên nghiệp nhất đến đây!"
"Gọi đội khai thác đến? Họ có chịu được chướng khí trong mỏ Tử Thiên không?"
"Không chịu nổi thì giúp họ chịu nổi. Dùng kim châm tốt nhất, đan dược tốt nhất, dùng người giỏi nhất để bảo vệ họ, sau đó mang cả máy móc hiện đại nhất đến đó!"
Trong mắt Lâm Chính tràn đầy quyết tâm: "Tôi muốn thu thập toàn bộ quặng Tử Thiên ở mạch khoáng phía Tây của khu mỏ trong vòng ba ngày! Mọi người rõ chưa?"
"Cái này... chúng ta có làm được không?"
"Rủi ro là rất lớn".
Mọi người vẫn còn hoài nghi.
"Chuyện đã đến nước này, chúng ta không có quyền lựa chọn, nhanh chóng bắt tay vào làm thôi!"
Lâm Chính hô lớn.
"Tuân lệnh!"
Mọi người đồng thanh hô lên và hành động ngay lập tức.
Lâm Chính ngày hôm đó đã liên lạc với Mã Hải. Ngay đêm đó, một đội thợ mỏ chuyên nghiệp bắt đầu hành quân tới vực Diệt Vong. Nam Ly thành chủ dẫn đầu rất nhiều cao thủ đón họ ở lối vào vực Diệt Vong, bảo vệ họ chu toàn...
Chương 5373: Người trần mắt thịt
Khi màn đêm buông xuống, đội khai thác quặng chuyên nghiệp cuối cùng cũng đã đến được lối vào vực Diệt Vong.
Đòan cao thủ do Nam Ly thành chủ dẫn đầu đã chờ đợi rất lâu, họ đều đang rất phấn chấn và sẵn sàng hộ tống đội thợ khai thác quặng này.
Trưởng nhóm khai thác là một ông già giàu kinh nghiệm.
Nhưng dù vậy, khi đến lối vào vực Diệt Vong, đoàn thợ vẫn bị sốc khi thấy điều kiện khắc nghiệt ở đây.
“Đây có phải là nơi chúng ta sẽ khai thác không?”
"Không phải thưa tiên sinh, chúng ta sẽ khai thác ở khu vực khác, tôi sẽ hộ tống ông vượt qua khu vực khắc nghiệt này".
"Hộ tống?"
Ông lão rất ngạc nhiên khi nhìn thấy khí tức thoát ra từ những cao thủ này biến thành lá chắn bảo vệ tự nhiên bao trùm lên toàn bộ đội khai thác.
"Hả?"
Những người trong đội khai thác đều kinh ngạc hô lên.
Ông lão cũng rất ngạc nhiên, nhưng so với những người khác đang chết lặng đứng nhìn cảnh tượng này, ông ta rất nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Mọi người đều là các cao thủ võ thuật sao?"
Ông lão hỏi.
"Cũng có thể coi như vậy, xin ông đừng lấy làm lạ. Chúng tôi đều là cấp dưới của Lâm thần y, chúng tôi biết một số chiêu thức tương tự như khí công. Chúng tôi chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho các ông".
Nam Ly thành chủ mỉm cười đáp.
Nghe đến tên Lâm thần y, những người thợ đang cảm thấy bất an lập tức bình tĩnh lại.
Xét cho cùng, Lâm thần y được rất nhiều người biết đến và tin tưởng.
Sau khi vượt qua vùng bão, cả đội đã thành công tiến vào vực Diệt Vong.
Mọi người đều bị thu hút bởi tiếng chim hót và cảnh sắc nên thơ ở nơi này.
Ngoài ra, Lâm Chính đã sớm xây dựng đường cao tốc, cả đoàn chạy thẳng trên đường cao tốc với tốc độ cực nhanh.
Một lúc sau, họ đã đến khu vực mạch khoáng phía Tây của khu mỏ Tử Thiên.
Nam Ly thành chủ làm theo lời Lâm Chính, dừng lại ở một khoảng đất trống.
"Là nơi này phải không?"
Ông lão đội sẵn mũ bảo hiểm và hỏi.
"Đúng vậy".
Nam Ly thành chủ gật đầu.
"Chuẩn bị bắt đầu", ông ta trầm giọng ra lệnh cho cả đội.
Tuân theo mệnh lệnh của ông, đội khai thác nhanh chóng hành động.
Họ mang theo những loại máy móc khai thác tối tân.
Nam Ly thành chủ lấy ra một lượng lớn đan dược, đội y tế thì luôn túc trực, sẵn sàng xử lý mọi tình huống khẩn cấp.
Mọi người thợ trong đội khai thác đều được bao bọc bởi chân khí mà các cao thủ giải phóng. Họ nhận thức rõ về sự quý giá và khó khăn của việc khai thác mỏ Tử Thiên nên không dám sơ suất một chút nào.
Tiếng máy móc khởi động vang lên và những chiếc máy bắt đầu đào xới mặt đất.
Ngay khi mỏ quặng Tử Thiên lộ ra, một số người thợ ngay lập tức bị thổi bay, những người khác hít phải khí thì ho khù khụ và ngã xuống đất, máu chảy ra từ thất khiếu.
"Mọi người đừng lo lắng, hãy nhanh chóng chữa trị cho họ!"
Nam Ly thành chủ vội vàng hét lên.
Đội ngũ y tế lập tức chạy tới và bế những người thợ đã hít phải loại khí độc trong mỏ Tử Thiên sang một bên để điều trị.
Với tác dụng của đan dược và nước thuốc, những người bị thương này nhanh chóng ổn định.
Dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cảnh tượng kỳ quái như vậy thực sự khiến đội khai thác phải khiếp sợ.
"Cái này... cái này rốt cuộc là gì vậy?"
"Tôi...tôi...tôi bỏ cuộc! Tôi không muốn chết!"
"Tôi còn vợ con...Tôi...tôi sẽ không làm việc nữa. Tôi không cần số tiền này nữa..."
Mọi người hét lên, một số người sợ hãi rút lui, không dám làm việc nữa.
Nam Ly thành chủ nghe được lời này, trong lòng đột nhiên trùng xuống.
Điều ông ta lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
"Tiên sinh, xin hãy nói với Lâm thần y, chúng tôi là người trần mắt thịt, sợ rằng không thể hoàn thành được nhiệm vụ Lâm thần y giao phó".
Ông lão liếc nhìn đội khai thác, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía Nam Ly thành chủ.
Chương 5374: Đoàn kết một lòng
Nam Ly thành chủ cau mày, ông ta biết nỗi sợ hãi của những công nhân này không phải là không có căn cứ. Độ khó của việc khai thác mỏ Tử Thiên là ngoài sức tưởng tượng, những chiến binh như họ còn khó có thể khai thác được nữa là.
Làm thế nào có thể giúp những người này vượt qua nỗi sợ hãi của họ để tiếp tục khai thác bây giờ?
Nếu không có đội thợ chuyên nghiệp như họ đi khai thác, chỉ riêng Nam Ly thành chủ và những người khác sẽ không thể đáp ứng được mong đợi của Lâm Chính.
Họ nên làm gì?
Nam Ly thành chủ bối rối.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lớn vang lên.
“Mọi người đừng sợ! Có tôi ở đây!"
Ngay khi có âm thanh phát ra, mọi người đều hướng mắt về phía nguồn phát ra âm thanh.
Họ nhìn thấy một bóng người cao lớn giống như thần thánh xuất hiện trên một tảng đá lớn.
Anh đứng đó lặng lẽ với đôi mắt sắc bén đang quét qua đám đông.
Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi biết mọi người đều là con người bằng xương bằng thịt, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng quái dị như vậy, nhưng tôi hứa sẽ bảo vệ an toàn cho mọi người, để mọi người bình yên trở về. Tôi cũng hy vọng mọi người có thể giúp tôi, bởi vì việc khai thác này không phải vì lợi nhuận mà là vì hàng triệu sinh mạng. Nếu những khối quặng này không thể mang ra ngoài, vô số người sẽ chết! Tôi cầu xin mọi người hãy tin chúng tôi, hãy nỗ lực hết mình!”
“Cậu là ai..."
Ông lão ngạc nhiên nhìn người đàn ông.
“Tất cả mọi người có lẽ đều đã biết tôi”.
Người đàn ông khàn giọng nói: "Tôi là Lâm thần y!"
Giọng nói của anh dõng dạc và đầy kiên định, như thể nó có một sức mạnh kỳ diệu.
Mà ba chữ “Lâm thần y” càng khiến người ta yên tâm hơn, làm cho đám đông lập tức trở nên hưng phấn.
“Là Lâm thần y! Trời ạ, tôi nhớ ra rồi, là Lâm thần y!"
“Đúng, đúng, chính là anh ấy, khó trách nhìn quen như vậy!"
“Trời ơi, đúng là Lâm thần y, cuối cùng cũng gặp được người thật!"
“Giống hệt như trên TV, chính là anh ấy!"
Vô số người vui mừng reo lên.
Ông lão cũng nhìn anh, trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Đã đến đây, chúng ta không thể ra về tay không. Huống chi đây là sự ủy thác của Lâm thần y, chúng ta làm sao có thể phụ lòng cậu ấy được? Loại thuốc do Lâm thần y phát minh đã chữa khỏi bệnh cho cháu gái tôi. Cậu ấy là ân nhân cứu mạng cháu gái tôi. Cho dù hôm nay tôi có phải liều cái mạng già này, tôi cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Nói xong, ông lão quay lại nói với đội thợ: “Những người không sợ chết thì đi theo tôi. Những người hèn nhát cứ về nhà và vẫn được trả lương! Tôi không trách họ! "
“Ông chủ đang nói cái gì vậy! Chúng tôi theo ông nhiều năm như vậy mà còn sợ chết à?"
“Hai năm trước, vợ tôi khó sinh, nếu không có các thầy thuốc của học viện Huyền Y Phái giúp đỡ, vợ con tôi đã không còn. Chỉ riêng ân tình này đã đủ để tôi hy sinh cả mạng sống! "
“Anh nói đúng, làm việc cho Lâm thần y thì còn có gì phải lo lắng?"
“Đúng vậy đó!"
“Lên thôi!"
Mọi người đều rất hào hứng và đoàn kết, ai cũng hét lên đầy phấn khích.
Cứ như vậy, công việc khai thác lại bắt đầu.
Lâm Chính hô lớn, trực tiếp đi xuống công trường, giơ ra Hồng Mông Long Châm lơ lửng trên không, luôn để mắt đến những công nhân bị thương, sau đó cầm cuốc đi vào khu vực khai thác mỏ.
Với sự xuất hiện của Lâm thần y, mọi người càng trở nên phấn khích hơn.
Nam Ly thành chủ cũng đích thân ra trận, sử dụng sức mạnh của mình để xây dựng lá chắn bảo vệ cho các công nhân nhằm giảm thiểu thương vong do chướng khí từ mỏ Tử Thiên gây ra.
Thời gian trôi qua, các khối quặng Tử Thiên đã được khai thác thành công. Khi nhìn thấy những khối quặng phát ra ánh sáng huyền bí, mọi người đều nở nụ cười vui vẻ.
“Cứ làm theo tiến độ này đi! Rất tốt, rất tốt..."
Trong mắt Lâm Chính cũng tràn đầy mong đợi...
Chương 5375: Ai cho ông nói?
Tại trụ sở của Đại hội đóng tại vực Diệt Vong.
Một bóng người mặc áo choàng màu vàng sải bước vào phòng bệnh.
Người đàn ông vừa tới rất uy nghiêm, có lẽ khoảng năm mươi tuổi, râu ria tỉa tót gọn gàng.
Theo sau ông ta là tám chiến binh mặc áo giáp vàng.
Những chiến binh này đeo trường kiếm, tay cầm thương dài, trang bị đầy đủ đến tận răng. Từ họ toát ra sự uy phong và khí thế không tầm thường.
Khi vào bệnh viện, họ nhìn thấy Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm, Lý Uyển Dung và những người khác đang quỳ trên mặt đất.
Những người này đều vô cùng run sợ, không dám ngẩng đầu lên, chỉ đồng thanh hô lớn.
"Bái kiến đại nhân!"
Tuy nhiên, những người vừa đi vào cũng không hề nhìn đám người Kiều Bất Dịch mà chỉ đi đến bên giường bệnh, dùng ánh mắt thờ ơ nhìn người trên giường.
Người nằm trên giường là thành viên của đội duy trì trật tự.
Người vừa tới nhìn quanh, sau đó đi tới chỗ đội trưởng đội trật tự, nâng cánh tay hắn ta lên quan sát một lúc.
"Đại... đại nhân…"
Đội trưởng đội duy trì trật tự mở to đôi mắt trống rỗng nhìn người mặc áo choàng màu vàng bên cạnh, sau đó rưng rưng nước mắt hét lên: "Đại nhân, xin hãy báo thù cho tôi... Ngài nhất định phải báo thù cho tôi..."
Tên đội trưởng muốn đứng dậy nhưng lại bị người đàn ông mặc áo choàng màu vàng ấn trở lại.
“Tĩnh dưỡng đi".
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng bình tĩnh nói.
"Đại nhân... tu vi của tôi không còn, không còn gì nữa. Đại nhân, y thuật của ngài siêu phàm... Xin hãy giúp tôi khôi phục tu vi, khôi phục tu vi cho tôi..."
Tên đội trưởng vùng vẫy và kêu lên đau đớn.
Nhưng khuôn mặt của người đàn ông mặc áo choàng màu vàng vẫn bình tĩnh và không hề bị ảnh hưởng bởi điều đó.
“Đại nhân?"
Tên đội trưởng ngơ ngác nhìn khuôn mặt thờ ơ của người đàn ông mặc áo choàng màu vàng, đôi mắt trống rỗng trở nên đờ đẫn.
"Tu vi của cậu không thể khôi phục”.
"Sao có thể thế được?"
Đây quả là một tin sét đánh ngang tai đối với tên đội trưởng.
"Tôi đã quan sát các lỗ kim trên cơ thể cậu. Đối phương đã sử dụng một phương pháp rất đặc biệt để phá hủy khí mạch của cậu. Khí mạch của cậu trông có vẻ bình thường và dường như không bị tổn hại. Tuy nhiên, thực ra khí mạch của cậu đã không còn khả năng vận khí nữa, Lâm thần y đã trực tiếp phế mất chức năng đó! Cũng giống như card đồ họa máy tính, card đồ họa vẫn còn nguyên vẹn đó, nhưng máy tính lại thiếu mất khe cắm. Vậy thì card đồ hoạ chỉ còn là vật trang trí, không thể dùng được!”
Người đàn ông mặc áo choàng vàng giải thích bằng một phép so sánh kỳ lạ.
Nhưng những người trong đội duy trì trật tự lại nghe hiểu.
"Điều đó có nghĩa là...tôi..."
"Giờ các người vô dụng”.
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nói.
Tất cả thành viên của đội duy trì trật tự đều rơi vào tuyệt vọng.
"Không cần lo lắng, tuy rằng các người đã trở nên vô dụng, nhưng Đại hội sẽ sớm tuyển chọn thành viên mới cho đội duy trì trật tự! Bọn họ sẽ thay thế các người, bảo vệ trật tự của Đại hội!"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nói.
Tên đội trưởng lúc này đã hoàn toàn bỏ cuộc.
Hắn ta biết rằng mình đã bị Đại hội bỏ rơi.
Có điều cũng phải thôi, nếu hắn ta mất đi tu vi thì còn giúp gì được cho Đại hội?
Tuy nhiên, tên đội trưởng vẫn không chịu dừng lại mà còn gầm lên: "Thưa ngài, sở dĩ tôi trở nên như vậy đều là do Kiều Bất Dịch và những kẻ này gây nên. Xin hãy trừng phạt Kiều Bất Dịch thật nghiêm khắc!"
"Ồ?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng quay lại, nhìn Kiều Bất Dịch vẫn đang quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Không cần nói nữa!”
"Đại nhân, xin hãy nghe tôi nói!"
Kiều Bất Dịch vội vàng hét lên.
Nhưng giây tiếp theo.
Bùm!
Một âm thanh tắc nghẹt phát ra từ cơ thể Kiều Bất Dịch.
Ông ta bị đánh mạnh ngã xuống đất, máu trào ra từ miệng, lưng thậm chí còn bị móp.
Nhìn kỹ hơn, người đàn ông mặc áo choàng màu vàng vừa ra tay.
"Tôi còn chưa cho ông nói mà sao ông lại dám phát ra âm thanh?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng lạnh lùng nói.