-
Chương 5366-5370
Chương 5366: Mau dừng tay lại
Chiêu thức của Lâm Chính kỳ lạ đến mức những người trong đội duy trì trật tự không giành được chút ưu thế nào trong trận chiến.
Nhưng nếu nói Lâm Chính hoàn toàn áp chế được bọn họ thì cũng không chính xác.
Mặc dù những chiêu thức của tên đội trưởng không thể gây ra bất kỳ tổn hại nào cho anh, nhưng việc giết được những kẻ này là vô cùng khó khăn.
Bịch!
Một cú đấm mạnh lại giáng vào người tên đội trưởng.
Tên đội trưởng bay ra như một quả bóng, nặng nề ngã xuống đất, da thịt rách toạc, máu tươi chảy ra.
Trong đòn tấn công này, Lâm Chính đã sử dụng sức mạnh của quặng Tử Thiên.
Nhưng hiệu quả này khiến anh không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì khối quặng Tử Thiên mà anh sử dụng có năng lượng cực kỳ cường đại, vượt quá khả năng giải thích của người bình thường. Năng lượng đó cộng thêm Long lực trong cơ thể Lâm Chính, hoàn toàn có thể đánh trọng thương, thậm chí lấy mạng tên đội trưởng.
Tuy nhiên, tên đội trưởng lúc này trông rất đau đớn nhưng thực chất đây đối với hắn chỉ là vết thương ngoài da, không hề tổn hại đến tính mạng.
Chuyện này là sao đây?
Lâm Chính cau mày nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhưng tên đội trưởng lập tức đứng dậy, lau máu trên khóe miệng, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lúc này, chiếc áo choàng trên người hắn bắt đầu bay phần phật và tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, tạo thành những vòng sáng rực rỡ.
Lại gì nữa đây?
Lâm Chính ngạc nhiên.
Lúc này, vòng sáng màu xanh lục từ chiếc áo choàng bao bọc cơ thể của tên đội trưởng và chữa lành vết thương của hắn với tốc độ đáng kinh ngạc.
Chỉ trong chớp mắt, cơ thể tên đội trưởng lại nguyên vẹn như ban đầu.
Không chỉ có hắn mà ngay cả các thành viên khác của đội duy trì trật tự cũng vậy.
"Cái gì?"
"Đại nhân... đây là..."
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
"Cái áo choàng này tựa hồ được một loại pháp trận mạnh mẽ nào đó phù trợ. Khi kích hoạt, nó có thể tạo ra năng lượng sống mạnh mẽ để chữa lành cơ thể người!"
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng kỳ lạ, trầm giọng nói: "Không chỉ vậy, hình như trong chiếc áo choàng này còn ẩn giấu một loại sức mạnh đặc biệt nào đó. Sức mạnh này có khả năng bảo vệ mạch sống của bọn chúng. Nói cách khác, rất khó để giết chúng bằng những đòn tấn công thông thường!
"Không hổ là Lâm thần y, quả thực là rất có mắt nhìn!"
Tên đội trưởng cười lạnh: "Đúng vậy, những trang bị chúng tôi mặc trên người đều không tầm thường. Chỉ cần có nó, anh không thể nào giết được chúng tôi!"
“Đừng nói trước bước không qua”.
Lâm Chính hừ lạnh: "Cái áo choàng này vận hành bằng năng lượng, nếu năng lượng cạn kiệt thì làm sao có thể bảo vệ tính mạng anh được nữa? Người của liên minh Thanh Huyền chúng tôi đang không ngừng đổ về đây, chỉ cần tiêu hao năng lượng đó là có thể giết chết anh! Cái gì mà không có khả năng cơ chứ?”
Tên đội trưởng mặt biến sắc, hung tợn nói: "Cái gì? Anh định mạo hiểm tính mạng của toàn bộ liên minh Thanh Huyền để đổi lấy mạng sống của bọn tôi à?"
"Chẳng lẽ không được?"
Lâm Chính hừ một tiếng: "Không giết các người thì các người cũng sẽ tìm cách trút giận lên liên minh Thanh Huyền. Đã vậy thì sao không lấy mạng các người trước cơ chứ!"
"Anh..."
Tên đội trưởng rất tức giận.
Nhưng vào lúc này, có tiếng ai đó hô lên.
"Dừng lại! Dừng lại mau!"
Nghe thấy âm thanh, mọi người nhìn tứ phía để tìm nguồn phát ra âm thanh thì thấy Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm và những người khác đang chạy tới.
Tên đội trưởng thấy vậy lập tức hét lên: "Sao đến muộn thế? Mau giúp tôi diệt trừ tên trộm này!"
Kiều Bất Dịch nghe vậy vội vã chắp tay, nói: "Đại nhân, không thể đánh nữa, không thể đánh nữa! Xin hãy dừng lại!"
"Ý ông là gì? Chẳng lẽ ông định nối giáo cho giặc?"
Tên đội trưởng nổi trận lôi đình.
"Không phải! Thưa đại nhân, đây là một sự hiểu lầm!"
Kiều Bất Dịch vội vàng nói.
Chương 5367: Báo thù cho người của tôi!
"Hiểu lầm?", tên đội trưởng hừ lạnh một tiếng, sát ý trong mắt vẫn không hề giảm bớt: "Kiều phó tướng, chúng tôi được lệnh đến đây để điều tra vụ trộm quặng Tử Thiên. Sức mạnh mà Lâm thần y sử dụng ban nãy rất giống với sức mạnh của quặng Tử Thiên, sao có thể là hiểu lầm được?"
"Cái gì?"
Kiều Bất Dịch mặt biến sắc, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Ông ta không thể ngờ rằng Lâm Chính thực sự đã biết cách khai thác sức mạnh từ quặng Tử Thiên.
Và... trên người Lâm Chính thậm chí không hề có bất cứ trang bị hỗ trợ nào!
Vậy anh làm được như vậy bằng cách nào?
Kiều Bất Dịch cuối cùng cũng nhận ra rằng thủ đoạn của Lâm Chính lợi hại hơn nhiều so với những gì ông ta từng tưởng tượng.
Nếu cuộc chiến tiếp tục, phía Đại hội cũng sẽ không thể giành được bất kỳ lợi thế nào cả.
Thậm chí có khả năng những thành viên của đội duy trì trật tự sẽ bỏ mạng tại đây.
Nếu có chuyện gì xảy ra với những người này, đám người của Kiều Bất Dịch cũng sẽ xong đời.
Cho nên việc phải làm bây giờ là cố gắng hết sức để ổn định tình hình ở đây!
"Mạc Trần đại nhân, đây quả thực là hiểu lầm. Về việc Lâm thần y có thể sử dụng năng lượng của quặng Tử Thiên là do chúng tôi dạy!"
Kiều Bất Dịch nặn ra một nụ cười.
"Các ông?"
Tên đội trưởng đứng hình.
"Đúng vậy, chúng tôi đã nhờ Lâm thần y giúp chúng tôi đi vào khu mỏ mới khai thác ở vực Diệt Vong. Khu mỏ này rất nguy hiểm, Lâm thần y đã đảm bảo an toàn cho chúng tôi bằng y thuật vô song của mình, vì vậy chúng tôi đã để Lâm thần y tiếp xúc với quặng Tử Thiên. Sức mạnh mà Lâm thần y sử dụng là do chúng tôi đưa cho. Nếu như việc này vi phạm quy định của Đại hội, chúng tôi sẵn sàng nhận hình phạt!”
Kiều Bất Dịch nói.
Kiều Bất Dịch vừa dứt lời, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung ở bên cạnh đều kinh ngạc quay sang nhìn ông ta.
Đây không còn là đàm phán hòa bình nữa, đây là nhận hết trách nhiệm về mình…
"Kiều phó tướng, nhất định phải làm đến nước này sao?"
Thu Tẩm Nhiễm cau mày.
Kiều Bất Dịch nháy mắt ra hiệu với cô ta nhưng không nói gì.
Mạc Trần nhìn chằm chằm Kiều Bất Dịch, lại nhìn Lâm Chính, sau đó cúi đầu suy nghĩ.
Kiều Bất Dịch không đợi Mạc Trần lên tiếng, chắp tay với Lâm Chính và mỉm cười nói: "Lâm thần y, đây là một sự hiểu lầm. Xin Lâm thần y đừng lấy làm lạ, là do chúng tôi chưa giải thích rõ với Mạc Trần đại nhân. Hay là thế này đi, chúng tôi sẽ dẫn Mạc Trần đại nhân đi trước. Còn cụ thể sự tình ra sao thì chúng ta sẽ hẹn gặp một buổi khác để nói cho rõ ràng có được không?"
"Dẫn đi? Cứ thể mà tha cho bọn chúng sao?"
"Làm sao chúng ta có thể rời khỏi đây? Nếu hôm nay không bắt được băng trộm này thì liệu lần sau còn cơ hội không?"
Các thành viên khác của đội duy trì trật tự hừ lạnh.
Nhưng Mạc Trần lại nói: “Nghe Kiều phó tướng đi, chúng ta đi khỏi đây trước đã”,
"Đội trưởng..."
“Các cậu có ý kiến sao?”
Mạc Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người còn lại
Những thành viên còn lại nghe vậy thì chỉ đành quy thuận.
Mạc Trần không phải kẻ ngốc, Kiều Bất Dịch thà đứng ra chịu trách nhiệm còn hơn đẩy chuyện này đi xa hơn, rõ ràng là ông ta đã tính toán thiệt hơn rồi mới làm như vậy.
Huống chi người như Lâm Chính cũng không dễ đối phó, Lâm Chính mặc dù trong chốc lát không thể giết tên đội trưởng, nhưng hiện tại rõ ràng đội duy trì trật tự đang ở thế bất lợi. Nếu tiếp tục chiến đấu, căn bản sẽ không có ích lợi gì!
"Được, chúng ta về trước đi!"
Kiều Bất Dịch mỉm cười và nhanh chóng kêu gọi mọi người giải tán.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên quát lớn: "Tôi bảo các người được rời khỏi đây sao?"
Nói xong, những người chuẩn bị rời đi của Đại hội đều dừng lại, nhìn Lâm Chính.
Họ chưa kịp phản ứng thì người của liên minh Thanh Huyền đã bao vây tất cả mọi người, kể cả Kiều Bất Dịch.
"Lâm thần y, anh có biết mình đang làm gì không?"
Thu Tẩm Nhiễm ngay lập tức hét lên giận dữ.
"Tất nhiên là tôi biết mình đang làm gì!"
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: "Tôi muốn báo thù cho người của tôi! Bây giờ tôi còn chưa báo được thù, các người làm sao có thể rời đi?"
Chương 5368: Xét xử công khai
Anh vừa dứt lời, tất cả người của Đại hội gương mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Trả thù?
Còn có kẻ dám trả thù Đại hội sao?
Điên rồi à?
“Lâm thần y, anh biết mình đang nói gì không?”
Đội trưởng đội duy trì trật tự lạnh lùng nhìn Lâm Chính, gương mặt không cảm xúc.
Kiều Bất Dịch thấy sự chẳng lành liền chạy bước nhỏ về phía trước, nặn ra một nụ cười: “Lâm thần y, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm. Tôi thấy các vị trong đội duy trì trật tự đều không cố ý làm vậy. Thế này đi, sau chuyện này tôi sẽ cho Lâm thần y một câu trả lời thích đáng, xin đừng mất bình tĩnh được không?”
Lâm Chính bá đạo như vậy khiến Kiều Bất Dịch càng dám khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Rõ ràng là Lâm Chính đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng nên có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Sao ông ta có thể để Lâm Chính được như ý nguyện?
“Kiều Bất Dịch, cả tôi và ông đều biết rõ, chẳng lẽ ông nghĩ tôi là tên ngốc”.
Lâm Chính thản nhiên đáp.
“Lâm thần y, cậu phải biết rằng làm như thế này chính là tuyên chiến với Đại hội. Cậu có hiểu như vậy có nghĩa là gì không? Lẽ nào cậu nghĩ rằng vực Diệt Vong có thể đối kháng với Đại hội?”
“Lẽ nào nếu vực Diệt Vong không chống lại được Đại hội thì tôi phải ngậm bồ hòn làm ngọt?”
Lâm Chính hừ lạnh.
“Tôi không phải có ý này, mặc dù Lâm thần y cũng có chút thiệt thòi, nhưng nếu chỉ vì một vài người mà để hàng nghìn sinh mạng khác gặp nguy hiểm thì có đáng không?”
“Nhưng nếu chỉ có mấy người mà tôi cũng không bảo vệ được thì sao có thể bảo vệ được hàng nghìn người khác? Lẽ nào tôi phải trơ mắt nhìn từng người bọn họ chết đi rồi mới hành động?” Lâm Chính lạnh lùng đáp.
“Việc này…”
“Được rồi, Kiều Bất Dịch, việc đã đến nước này thì không còn gì để nói nữa. Nếu hôm nay các người không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì không ai được rời khỏi đây!”
Lâm Chính trong mắt tràn ngập sát khí.
Anh vừa dứt lời, Kiều Bất Dịch vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ông ta nhìn Lâm Chính, hít sâu một hơi rồi quay người đi tới chỗ đội trưởng đội duy trì trật tự.
“Nếu đã muốn đánh, vậy thì đánh thôi. Đội duy trì trật tự của Đại hội trước giờ chưa từng sợ bất cứ ai!”
Đội trưởng đội duy trì trật tự mặt vô cảm đáp.
“Đại nhân, Lâm thần y cương quyết như vậy thì chắc chắn đã có sự chuẩn bị. Nếu như miễn cưỡng giao tranh, chúng ta sẽ trúng kế của hắn. Như vậy thì sao mà được?”
Kiều Bất Dịch khàn giọng nói tiếp: “Bất luận thế nào chúng ta cũng phải rời khỏi đây trước đã”.
“Ông muốn đi nhưng kẻ khác để ông đi sao?”, tên đội trưởng hừ lạnh đáp.
“Chỉ cần cho hắn thứ hắn muốn là được”.
“Cho hắn thứ hắn muốn sao? Hắn muốn gì?”
Gã đội trưởng lạnh giọng đáp.
Kiều Bất Dịch im lặng không trả lời.
Tên đội trưởng hơi sững lại, lập tức hiểu ra gì đó. Mặt hắn ta đanh lại, trong mắt tràn đầy giận dữ: “Cái gì? Lẽ nào ông muốn xử tội tôi ở đây?”
“Hỗn xược!”
“Các người có quyền hành gì?”
“Kiều Bất Dịch! Ông đang xúc phạm cấp trên đấy!”
“Dám hành động ngang ngược như vậy, lẽ nào ông cùng một giuộc với bọn chúng?”
Những thành viên khác của đội duy trì trật tự cũng thi nhau giận dữ quát lên.
“Các vị đại nhân, đừng nóng giận. Đây chỉ là kế hoãn binh mà thôi…”
Kiều Bất Dịch toát mồ hôi, vội vã đáp.
“Bớt nói đi, lát nữa động thủ tôi sẽ cho ông chôn cùng bọn chúng!”
Một tên trong đội duy trì trật giận dữ nói.
Nhưng lúc này, tên đội trưởng đột nhiên lên tiếng.
“Các cậu không được làm bậy, cứ nghe theo lời Kiều Bất Dịch đi!”
“Cái gì?”
Những thành viên của đội duy trì trật tự ngây người đứng nhìn tên đội trưởng.
Tên đội trưởng trầm giọng nói: “Kiều Bất Dịch, tôi sẽ tin ông một lần. Chuyện lần này tôi sẽ cho qua, nhưng ông nghe cho rõ đây, tôi sẽ không cho ông nhiều quyền hạn đâu. Ông tự biết thân biết phận đi. Biết chưa hả?”
Chương 5369: Bàng quan đứng nhìn
“Vâng, vâng, đại nhân!”
Kiều Bất Dịch thở phào, lập tức chắp tay nói.
Đội trưởng đội duy trì trật tự thở dài, chuyện này
cũng coi như có thể giải quyết. “Lâm thần y muốn thế nào thì cứ nói thẳng đi. Chúng tôi sẽ giải đáp từng vấn đề một”. Kiều Bất Dịch vội vã đi tới trước mặt Lâm Chính, nói.
“Yêu cầu của tôi đơn giản thôi, cho người của chúng tôi một sự bù đắp thoả đáng là được. Các người đả thương người của tôi, giết người của tôi. Theo luật của liên minh Thanh Huyền, mạng đổi mạng”.
Lâm Chính bình thản đáp. “Cái gì?” Kiều Bất Dịch tê cả da đầu, vội vã trầm giọng nói: “Lâm thần y, đại nhân của chúng tôi sẵn sàng cho cậu một lời giải thích, nhưng cậu cũng cần biết giới hạn, sao có thể nói mạng đổi mạng? Như vậy thì quá đáng rồi! Hay là mỗi bên đều nhượng bộ một bước? Lẽ nào Lâm thần y thực sự muốn đẩy chuyện này đi xa đến mức không thể cứu vãn được?”
“Vậy ông có phương án nào khác sao?”
Lâm Chính mặt vô cảm đáp. “Việc này…”
Kiều Bất Dịch trầm giọng.
“Thế này đi, nếu các ông đã chịu nhượng bộ thì tôi cũng không ép người quá đáng nữa. Được rồi, tôi có một phương án, nếu các người chấp nhận thì chuyện này coi như xong!” Lâm Chính nói.
“Phương án gì?”
Không đợi Kiều Bất Dịch lên tiếng, tên đội trưởng đã hỏi bằng giọng lạnh tanh.
“Không phải các người đã treo người của tôi lên cây sao, bây giờ tôi cũng treo các người lên cây. Sau đó mỗi người chịu thêm một trăm roi, để đó ba ngày ba đêm cho dân chúng nhìn thấy. Nếu như vậy thì tôi sẽ để các người đi”.
Lâm Chính đáp. Anh vừa dứt lời, hiện trường như muốn nổ tung. “Khốn kiếp!”
“Ngông cuồng quá rồi!” “Anh cho rằng mình là ai mà dám làm nhục chúng tôi?” Người của đội duy trì trật tự phẫn nộ đến cực điểm, ai nấy mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Chính. Nhưng đứng trước sự phẫn nộ của đám đông, Lâm Chính mặt không biến sắc, trông vô cùng bình tĩnh. “Sao vậy? Không muốn à? Hừ! Vậy thì các người không còn lựa chọn nào nữa!”
Lâm Chính khàn giọng nói: “Ra tay!”
“Vâng!” Toàn bộ cao thủ của liên minh Thanh Huyền từ bốn phía lập tức xông lên. “Được! Hay lắm! Đây là các người ép chúng tôi nhé!” Tên đội trưởng giờ đã giận đến mất hết lý trí, không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp dẫn đội của mình xông lên. Hai bên lại chuẩn bị lao vào đánh nhau lần nữa. “Dừng tay! Mau dừng tay lại!” Kiều Bất Dịch nóng ruột như ngồi trên tổ kiến lửa, hết quay bên này lại quay bên kia. Nhưng giờ ông ta cũng hết cách. Nhưng người của liên minh Thanh Huyền đã vây lấy người của đội duy trì trật tự. “Kiều Bất Dịch, ông còn không mau đưa người tới hỗ trợ chúng tôi?” Đối mặt với đội quân của liên minh Thanh Huyền, người của đội duy trì trật tự càng đánh càng đuối sức. Tên đội trưởng vội vã hét lên với Kiều Bất Dịch. “Việc này…” Kiều Bất Dịch vẻ mặt khó coi. “Kiều đại nhân, ông còn do dự cái gì? Lâm thần y này ngang ngược, coi trời bằng vung. Hắn căn bản không coi chúng ta ra gì, cứ đánh đi!”
Thu Tẩm Nhiễm hừ một tiếng, thúc giục. “Nếu thực sự giao tranh, chúng ta là đối thủ của họ sao? Chỉ sợ toàn bộ sẽ mất mạng ở đây!” Kiều Bất Dịch ngược lại trầm giọng nói: “Không ai được hành động! Không có lệnh của tôi, kẻ nào ra tay sẽ lập tức giết không tha!” “Kiều đại nhân!” Thu Tẩm Nhiễm vội vã kêu lên. Nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Kiều Bất Dịch đã hạ quyết tâm. “Ông…” Thu Tẩm Nhiễm nghiến muốn nát hàm răng. Người của đội duy trì trật tự cũng giận đến mất hết lý trí. “Kiều Bất Dịch, ông to gan lắm! Dám bàng quan đứng nhìn!”
“Lẽ nào ông và bọn chúng đúng là cá mè một lứa?” “Đợi đấy, các người hãy đợi đấy!” Người của đội duy trì trật tự thi nhau hò hét chửi bới, nhưng Kiều Bất Dịch vẫn không hé răng nửa lời. Cuối cùng, dưới những loạt tấn công như mưa của liên minh Thanh Huyền, năng lượng trong chiếc áo choàng của đội duy trì trật tự đã bị tiêu hao hết. Phịch! Phịch! Phịch! Phịch!
Những cây kim cắm vào người các thành viên của đội duy trì trật tự, tất cả các thành viên đều đã bị khống chế…
Chương 5370: Các người không còn cơ hội
Nhìn những thành viên trong đội duy trì trật tự bị kim bạc đâm vào huyệt đạo khiến không thể cử động được, Thu Tẩm Nhiễm ở bên cạnh vừa tức giận vừa lo lắng.
Thế nhưng Kiều Bất Dịch vẫn nhất quyết không chịu ra tay, Thu Tầm Nhiễm cũng hết cách.
“Kiều phó tướng, ông thực sự định tiếp tục khoanh tay đứng nhìn sao? Sau khi chuyện này kết thúc, ông định ăn nói với Mạc Trần đại nhân như thế nào? Báo cáo với Đại hội ra sao?”
Thu Tẩm Nhiễm nghiến răng nói.
“Tôi tin tưởng vào phán đoán của mình, Lâm thần y chắc chắn đã chuẩn bị đâu vào đấy. Một khi chúng ta ra tay thì hắn càng có cớ giết chúng ta. Hiện giờ chúng ta nhịn nhục, chẳng qua là để bảo toàn tính mạng cho mọi người trong đội duy trì trật tự. Việc này tôi sẽ đích thân giải thích với Đại hội, tôi cũng tin Mạc Trần đại nhân sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi!”
Kiều Bất Dịch trầm giọng nói.
“Ông… được lắm, nếu đã như vậy tôi cũng sẽ không nói thêm gì nữa. Tất cả hậu quả ông tự đi mà gánh!”
Thu Tẩm Nhiễm giận dữ quát lên.
Kiều Bất Dịch không nói gì.
“Treo lên!”
Đúng lúc này, Lâm Chính ra lệnh.
Đám người lập tức vây lại xung quanh, khoá chặt mấy người của đội duy trì trật tự rồi treo bọn họ lên cái cây bên cạnh. “Kiều Bất Dịch! Tên khốn kiếp! Hãy đợi đấy! Ông hãy đợi đấy!”
“Liên minh Thanh Huyền, các người dám sỉ nhục chúng tôi như vậy, sau này chắc chắn bọn tôi sẽ khiến các người sống không bằng chết!”
“Tao sẽ giết sạch chúng mày!”
Một thành viên khác của đội duy trì trật tự rít lên.
Lâm Chính nghe vậy thì gương mặt lộ ra sát ý.
Mặc dù hiện tại đã áp chế được người của đội duy trì trật tự nhưng cái giá liên minh Thanh Huyền phải trả cũng không hề nhỏ.
Bọn họ là quân tinh nhuệ của Đại hội, thực lực mạnh đến mức nào? Cho dù Lâm Chính chuẩn bị kỹ càng đến đâu, cho dù người của anh đã uống đan dược và châm cứu tăng cường sức mạnh nhưng sau khi hai bên giao tranh, liên minh Thanh Huyền cũng thương vong không ít.
Trên mặt đất đầy những cao thủ bị chặt đứt tay hoặc chân, còn không ít người đã tắt thở.
Lâm Chính càng nhìn càng thương xót, càng nhìn càng phẫn nộ.
“Giết sạch bọn tôi? Không, các người không còn cơ hội. Các người không bao giờ có cơ hội đó nữa!”
Lâm Chính cũng gầm lên.
Kiều Bất Dịch nghe vậy thì mặt biến sắc: “Lâm thần y, cậu định làm gì? Cậu đã nói sẽ không giết họ mà?”
“Thì tôi cũng đâu có định giết họ, nhưng tu vi của bọn họ thì không thể giữ lại!”
Lâm Chính lạnh lùng quát: “Mang kim bạc tới đây, tôi sẽ đích thân phế tu vi của bọn họ!”
“Cái gì?”
Kiều Bất Dịch ngây người như kẻ ngốc.
Những người của đội duy trì trật tự cũng chết đứng.
Chỉ thấy Nam Ly thành chủ đích thân chạy đi, một lát sau thì mang theo túi kim châm quay trở lại.
Lâm Chính lấy ra một cây kim, đi tới trước mặt tên đội trưởng.
“Anh dám phế tu vi của tôi! Đại hội chắc chắn sẽ không tha cho anh, tôi thề có trời!”
Tên đội trưởng gầm rít lên dữ dội, đôi mắt đỏ hằn tia máu.
“Đại hội? Thứ đó chưa bao giờ doạ được tôi!”
Lâm Chính lạnh lùng nói, rút cây kim ra đâm thẳng vào người tên đội trưởng.
Trong nháy mắt, tên đội trưởng cứng đờ người, cảm thấy khí mạch của mình dường như bị thứ gì đó chặn lại. Toàn bộ khí tức trong cơ thể không thể lưu thông.
Nhưng vẫn chưa hết.
Lâm Chính lại cầm kim lên, một kim nữa lại đâm vào người tên đội trưởng.
Lúc này.
Phịch!
Một luồng khí tức từ trong người tên đội trưởng phun ra ngoài.
“Á!”
Cơn đau dữ dội khiến gương mặt tên đội trưởng vặn vẹo.
“Tu vi của tôi! Sức mạnh của tôi! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Tên đội trưởng gào thét bằng tất cả sức bình sinh.
Nhưng.
Lâm Chính không quan tâm, tiếp tục lấy ra một cây kim, đâm vào người hắn ta.
Những người khác trợn mắt há miệng, ngây ngốc đứng nhìn…
Chiêu thức của Lâm Chính kỳ lạ đến mức những người trong đội duy trì trật tự không giành được chút ưu thế nào trong trận chiến.
Nhưng nếu nói Lâm Chính hoàn toàn áp chế được bọn họ thì cũng không chính xác.
Mặc dù những chiêu thức của tên đội trưởng không thể gây ra bất kỳ tổn hại nào cho anh, nhưng việc giết được những kẻ này là vô cùng khó khăn.
Bịch!
Một cú đấm mạnh lại giáng vào người tên đội trưởng.
Tên đội trưởng bay ra như một quả bóng, nặng nề ngã xuống đất, da thịt rách toạc, máu tươi chảy ra.
Trong đòn tấn công này, Lâm Chính đã sử dụng sức mạnh của quặng Tử Thiên.
Nhưng hiệu quả này khiến anh không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì khối quặng Tử Thiên mà anh sử dụng có năng lượng cực kỳ cường đại, vượt quá khả năng giải thích của người bình thường. Năng lượng đó cộng thêm Long lực trong cơ thể Lâm Chính, hoàn toàn có thể đánh trọng thương, thậm chí lấy mạng tên đội trưởng.
Tuy nhiên, tên đội trưởng lúc này trông rất đau đớn nhưng thực chất đây đối với hắn chỉ là vết thương ngoài da, không hề tổn hại đến tính mạng.
Chuyện này là sao đây?
Lâm Chính cau mày nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhưng tên đội trưởng lập tức đứng dậy, lau máu trên khóe miệng, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lúc này, chiếc áo choàng trên người hắn bắt đầu bay phần phật và tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, tạo thành những vòng sáng rực rỡ.
Lại gì nữa đây?
Lâm Chính ngạc nhiên.
Lúc này, vòng sáng màu xanh lục từ chiếc áo choàng bao bọc cơ thể của tên đội trưởng và chữa lành vết thương của hắn với tốc độ đáng kinh ngạc.
Chỉ trong chớp mắt, cơ thể tên đội trưởng lại nguyên vẹn như ban đầu.
Không chỉ có hắn mà ngay cả các thành viên khác của đội duy trì trật tự cũng vậy.
"Cái gì?"
"Đại nhân... đây là..."
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
"Cái áo choàng này tựa hồ được một loại pháp trận mạnh mẽ nào đó phù trợ. Khi kích hoạt, nó có thể tạo ra năng lượng sống mạnh mẽ để chữa lành cơ thể người!"
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng kỳ lạ, trầm giọng nói: "Không chỉ vậy, hình như trong chiếc áo choàng này còn ẩn giấu một loại sức mạnh đặc biệt nào đó. Sức mạnh này có khả năng bảo vệ mạch sống của bọn chúng. Nói cách khác, rất khó để giết chúng bằng những đòn tấn công thông thường!
"Không hổ là Lâm thần y, quả thực là rất có mắt nhìn!"
Tên đội trưởng cười lạnh: "Đúng vậy, những trang bị chúng tôi mặc trên người đều không tầm thường. Chỉ cần có nó, anh không thể nào giết được chúng tôi!"
“Đừng nói trước bước không qua”.
Lâm Chính hừ lạnh: "Cái áo choàng này vận hành bằng năng lượng, nếu năng lượng cạn kiệt thì làm sao có thể bảo vệ tính mạng anh được nữa? Người của liên minh Thanh Huyền chúng tôi đang không ngừng đổ về đây, chỉ cần tiêu hao năng lượng đó là có thể giết chết anh! Cái gì mà không có khả năng cơ chứ?”
Tên đội trưởng mặt biến sắc, hung tợn nói: "Cái gì? Anh định mạo hiểm tính mạng của toàn bộ liên minh Thanh Huyền để đổi lấy mạng sống của bọn tôi à?"
"Chẳng lẽ không được?"
Lâm Chính hừ một tiếng: "Không giết các người thì các người cũng sẽ tìm cách trút giận lên liên minh Thanh Huyền. Đã vậy thì sao không lấy mạng các người trước cơ chứ!"
"Anh..."
Tên đội trưởng rất tức giận.
Nhưng vào lúc này, có tiếng ai đó hô lên.
"Dừng lại! Dừng lại mau!"
Nghe thấy âm thanh, mọi người nhìn tứ phía để tìm nguồn phát ra âm thanh thì thấy Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm và những người khác đang chạy tới.
Tên đội trưởng thấy vậy lập tức hét lên: "Sao đến muộn thế? Mau giúp tôi diệt trừ tên trộm này!"
Kiều Bất Dịch nghe vậy vội vã chắp tay, nói: "Đại nhân, không thể đánh nữa, không thể đánh nữa! Xin hãy dừng lại!"
"Ý ông là gì? Chẳng lẽ ông định nối giáo cho giặc?"
Tên đội trưởng nổi trận lôi đình.
"Không phải! Thưa đại nhân, đây là một sự hiểu lầm!"
Kiều Bất Dịch vội vàng nói.
Chương 5367: Báo thù cho người của tôi!
"Hiểu lầm?", tên đội trưởng hừ lạnh một tiếng, sát ý trong mắt vẫn không hề giảm bớt: "Kiều phó tướng, chúng tôi được lệnh đến đây để điều tra vụ trộm quặng Tử Thiên. Sức mạnh mà Lâm thần y sử dụng ban nãy rất giống với sức mạnh của quặng Tử Thiên, sao có thể là hiểu lầm được?"
"Cái gì?"
Kiều Bất Dịch mặt biến sắc, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Ông ta không thể ngờ rằng Lâm Chính thực sự đã biết cách khai thác sức mạnh từ quặng Tử Thiên.
Và... trên người Lâm Chính thậm chí không hề có bất cứ trang bị hỗ trợ nào!
Vậy anh làm được như vậy bằng cách nào?
Kiều Bất Dịch cuối cùng cũng nhận ra rằng thủ đoạn của Lâm Chính lợi hại hơn nhiều so với những gì ông ta từng tưởng tượng.
Nếu cuộc chiến tiếp tục, phía Đại hội cũng sẽ không thể giành được bất kỳ lợi thế nào cả.
Thậm chí có khả năng những thành viên của đội duy trì trật tự sẽ bỏ mạng tại đây.
Nếu có chuyện gì xảy ra với những người này, đám người của Kiều Bất Dịch cũng sẽ xong đời.
Cho nên việc phải làm bây giờ là cố gắng hết sức để ổn định tình hình ở đây!
"Mạc Trần đại nhân, đây quả thực là hiểu lầm. Về việc Lâm thần y có thể sử dụng năng lượng của quặng Tử Thiên là do chúng tôi dạy!"
Kiều Bất Dịch nặn ra một nụ cười.
"Các ông?"
Tên đội trưởng đứng hình.
"Đúng vậy, chúng tôi đã nhờ Lâm thần y giúp chúng tôi đi vào khu mỏ mới khai thác ở vực Diệt Vong. Khu mỏ này rất nguy hiểm, Lâm thần y đã đảm bảo an toàn cho chúng tôi bằng y thuật vô song của mình, vì vậy chúng tôi đã để Lâm thần y tiếp xúc với quặng Tử Thiên. Sức mạnh mà Lâm thần y sử dụng là do chúng tôi đưa cho. Nếu như việc này vi phạm quy định của Đại hội, chúng tôi sẵn sàng nhận hình phạt!”
Kiều Bất Dịch nói.
Kiều Bất Dịch vừa dứt lời, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung ở bên cạnh đều kinh ngạc quay sang nhìn ông ta.
Đây không còn là đàm phán hòa bình nữa, đây là nhận hết trách nhiệm về mình…
"Kiều phó tướng, nhất định phải làm đến nước này sao?"
Thu Tẩm Nhiễm cau mày.
Kiều Bất Dịch nháy mắt ra hiệu với cô ta nhưng không nói gì.
Mạc Trần nhìn chằm chằm Kiều Bất Dịch, lại nhìn Lâm Chính, sau đó cúi đầu suy nghĩ.
Kiều Bất Dịch không đợi Mạc Trần lên tiếng, chắp tay với Lâm Chính và mỉm cười nói: "Lâm thần y, đây là một sự hiểu lầm. Xin Lâm thần y đừng lấy làm lạ, là do chúng tôi chưa giải thích rõ với Mạc Trần đại nhân. Hay là thế này đi, chúng tôi sẽ dẫn Mạc Trần đại nhân đi trước. Còn cụ thể sự tình ra sao thì chúng ta sẽ hẹn gặp một buổi khác để nói cho rõ ràng có được không?"
"Dẫn đi? Cứ thể mà tha cho bọn chúng sao?"
"Làm sao chúng ta có thể rời khỏi đây? Nếu hôm nay không bắt được băng trộm này thì liệu lần sau còn cơ hội không?"
Các thành viên khác của đội duy trì trật tự hừ lạnh.
Nhưng Mạc Trần lại nói: “Nghe Kiều phó tướng đi, chúng ta đi khỏi đây trước đã”,
"Đội trưởng..."
“Các cậu có ý kiến sao?”
Mạc Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người còn lại
Những thành viên còn lại nghe vậy thì chỉ đành quy thuận.
Mạc Trần không phải kẻ ngốc, Kiều Bất Dịch thà đứng ra chịu trách nhiệm còn hơn đẩy chuyện này đi xa hơn, rõ ràng là ông ta đã tính toán thiệt hơn rồi mới làm như vậy.
Huống chi người như Lâm Chính cũng không dễ đối phó, Lâm Chính mặc dù trong chốc lát không thể giết tên đội trưởng, nhưng hiện tại rõ ràng đội duy trì trật tự đang ở thế bất lợi. Nếu tiếp tục chiến đấu, căn bản sẽ không có ích lợi gì!
"Được, chúng ta về trước đi!"
Kiều Bất Dịch mỉm cười và nhanh chóng kêu gọi mọi người giải tán.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên quát lớn: "Tôi bảo các người được rời khỏi đây sao?"
Nói xong, những người chuẩn bị rời đi của Đại hội đều dừng lại, nhìn Lâm Chính.
Họ chưa kịp phản ứng thì người của liên minh Thanh Huyền đã bao vây tất cả mọi người, kể cả Kiều Bất Dịch.
"Lâm thần y, anh có biết mình đang làm gì không?"
Thu Tẩm Nhiễm ngay lập tức hét lên giận dữ.
"Tất nhiên là tôi biết mình đang làm gì!"
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: "Tôi muốn báo thù cho người của tôi! Bây giờ tôi còn chưa báo được thù, các người làm sao có thể rời đi?"
Chương 5368: Xét xử công khai
Anh vừa dứt lời, tất cả người của Đại hội gương mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Trả thù?
Còn có kẻ dám trả thù Đại hội sao?
Điên rồi à?
“Lâm thần y, anh biết mình đang nói gì không?”
Đội trưởng đội duy trì trật tự lạnh lùng nhìn Lâm Chính, gương mặt không cảm xúc.
Kiều Bất Dịch thấy sự chẳng lành liền chạy bước nhỏ về phía trước, nặn ra một nụ cười: “Lâm thần y, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm. Tôi thấy các vị trong đội duy trì trật tự đều không cố ý làm vậy. Thế này đi, sau chuyện này tôi sẽ cho Lâm thần y một câu trả lời thích đáng, xin đừng mất bình tĩnh được không?”
Lâm Chính bá đạo như vậy khiến Kiều Bất Dịch càng dám khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Rõ ràng là Lâm Chính đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng nên có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Sao ông ta có thể để Lâm Chính được như ý nguyện?
“Kiều Bất Dịch, cả tôi và ông đều biết rõ, chẳng lẽ ông nghĩ tôi là tên ngốc”.
Lâm Chính thản nhiên đáp.
“Lâm thần y, cậu phải biết rằng làm như thế này chính là tuyên chiến với Đại hội. Cậu có hiểu như vậy có nghĩa là gì không? Lẽ nào cậu nghĩ rằng vực Diệt Vong có thể đối kháng với Đại hội?”
“Lẽ nào nếu vực Diệt Vong không chống lại được Đại hội thì tôi phải ngậm bồ hòn làm ngọt?”
Lâm Chính hừ lạnh.
“Tôi không phải có ý này, mặc dù Lâm thần y cũng có chút thiệt thòi, nhưng nếu chỉ vì một vài người mà để hàng nghìn sinh mạng khác gặp nguy hiểm thì có đáng không?”
“Nhưng nếu chỉ có mấy người mà tôi cũng không bảo vệ được thì sao có thể bảo vệ được hàng nghìn người khác? Lẽ nào tôi phải trơ mắt nhìn từng người bọn họ chết đi rồi mới hành động?” Lâm Chính lạnh lùng đáp.
“Việc này…”
“Được rồi, Kiều Bất Dịch, việc đã đến nước này thì không còn gì để nói nữa. Nếu hôm nay các người không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì không ai được rời khỏi đây!”
Lâm Chính trong mắt tràn ngập sát khí.
Anh vừa dứt lời, Kiều Bất Dịch vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ông ta nhìn Lâm Chính, hít sâu một hơi rồi quay người đi tới chỗ đội trưởng đội duy trì trật tự.
“Nếu đã muốn đánh, vậy thì đánh thôi. Đội duy trì trật tự của Đại hội trước giờ chưa từng sợ bất cứ ai!”
Đội trưởng đội duy trì trật tự mặt vô cảm đáp.
“Đại nhân, Lâm thần y cương quyết như vậy thì chắc chắn đã có sự chuẩn bị. Nếu như miễn cưỡng giao tranh, chúng ta sẽ trúng kế của hắn. Như vậy thì sao mà được?”
Kiều Bất Dịch khàn giọng nói tiếp: “Bất luận thế nào chúng ta cũng phải rời khỏi đây trước đã”.
“Ông muốn đi nhưng kẻ khác để ông đi sao?”, tên đội trưởng hừ lạnh đáp.
“Chỉ cần cho hắn thứ hắn muốn là được”.
“Cho hắn thứ hắn muốn sao? Hắn muốn gì?”
Gã đội trưởng lạnh giọng đáp.
Kiều Bất Dịch im lặng không trả lời.
Tên đội trưởng hơi sững lại, lập tức hiểu ra gì đó. Mặt hắn ta đanh lại, trong mắt tràn đầy giận dữ: “Cái gì? Lẽ nào ông muốn xử tội tôi ở đây?”
“Hỗn xược!”
“Các người có quyền hành gì?”
“Kiều Bất Dịch! Ông đang xúc phạm cấp trên đấy!”
“Dám hành động ngang ngược như vậy, lẽ nào ông cùng một giuộc với bọn chúng?”
Những thành viên khác của đội duy trì trật tự cũng thi nhau giận dữ quát lên.
“Các vị đại nhân, đừng nóng giận. Đây chỉ là kế hoãn binh mà thôi…”
Kiều Bất Dịch toát mồ hôi, vội vã đáp.
“Bớt nói đi, lát nữa động thủ tôi sẽ cho ông chôn cùng bọn chúng!”
Một tên trong đội duy trì trật giận dữ nói.
Nhưng lúc này, tên đội trưởng đột nhiên lên tiếng.
“Các cậu không được làm bậy, cứ nghe theo lời Kiều Bất Dịch đi!”
“Cái gì?”
Những thành viên của đội duy trì trật tự ngây người đứng nhìn tên đội trưởng.
Tên đội trưởng trầm giọng nói: “Kiều Bất Dịch, tôi sẽ tin ông một lần. Chuyện lần này tôi sẽ cho qua, nhưng ông nghe cho rõ đây, tôi sẽ không cho ông nhiều quyền hạn đâu. Ông tự biết thân biết phận đi. Biết chưa hả?”
Chương 5369: Bàng quan đứng nhìn
“Vâng, vâng, đại nhân!”
Kiều Bất Dịch thở phào, lập tức chắp tay nói.
Đội trưởng đội duy trì trật tự thở dài, chuyện này
cũng coi như có thể giải quyết. “Lâm thần y muốn thế nào thì cứ nói thẳng đi. Chúng tôi sẽ giải đáp từng vấn đề một”. Kiều Bất Dịch vội vã đi tới trước mặt Lâm Chính, nói.
“Yêu cầu của tôi đơn giản thôi, cho người của chúng tôi một sự bù đắp thoả đáng là được. Các người đả thương người của tôi, giết người của tôi. Theo luật của liên minh Thanh Huyền, mạng đổi mạng”.
Lâm Chính bình thản đáp. “Cái gì?” Kiều Bất Dịch tê cả da đầu, vội vã trầm giọng nói: “Lâm thần y, đại nhân của chúng tôi sẵn sàng cho cậu một lời giải thích, nhưng cậu cũng cần biết giới hạn, sao có thể nói mạng đổi mạng? Như vậy thì quá đáng rồi! Hay là mỗi bên đều nhượng bộ một bước? Lẽ nào Lâm thần y thực sự muốn đẩy chuyện này đi xa đến mức không thể cứu vãn được?”
“Vậy ông có phương án nào khác sao?”
Lâm Chính mặt vô cảm đáp. “Việc này…”
Kiều Bất Dịch trầm giọng.
“Thế này đi, nếu các ông đã chịu nhượng bộ thì tôi cũng không ép người quá đáng nữa. Được rồi, tôi có một phương án, nếu các người chấp nhận thì chuyện này coi như xong!” Lâm Chính nói.
“Phương án gì?”
Không đợi Kiều Bất Dịch lên tiếng, tên đội trưởng đã hỏi bằng giọng lạnh tanh.
“Không phải các người đã treo người của tôi lên cây sao, bây giờ tôi cũng treo các người lên cây. Sau đó mỗi người chịu thêm một trăm roi, để đó ba ngày ba đêm cho dân chúng nhìn thấy. Nếu như vậy thì tôi sẽ để các người đi”.
Lâm Chính đáp. Anh vừa dứt lời, hiện trường như muốn nổ tung. “Khốn kiếp!”
“Ngông cuồng quá rồi!” “Anh cho rằng mình là ai mà dám làm nhục chúng tôi?” Người của đội duy trì trật tự phẫn nộ đến cực điểm, ai nấy mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Chính. Nhưng đứng trước sự phẫn nộ của đám đông, Lâm Chính mặt không biến sắc, trông vô cùng bình tĩnh. “Sao vậy? Không muốn à? Hừ! Vậy thì các người không còn lựa chọn nào nữa!”
Lâm Chính khàn giọng nói: “Ra tay!”
“Vâng!” Toàn bộ cao thủ của liên minh Thanh Huyền từ bốn phía lập tức xông lên. “Được! Hay lắm! Đây là các người ép chúng tôi nhé!” Tên đội trưởng giờ đã giận đến mất hết lý trí, không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp dẫn đội của mình xông lên. Hai bên lại chuẩn bị lao vào đánh nhau lần nữa. “Dừng tay! Mau dừng tay lại!” Kiều Bất Dịch nóng ruột như ngồi trên tổ kiến lửa, hết quay bên này lại quay bên kia. Nhưng giờ ông ta cũng hết cách. Nhưng người của liên minh Thanh Huyền đã vây lấy người của đội duy trì trật tự. “Kiều Bất Dịch, ông còn không mau đưa người tới hỗ trợ chúng tôi?” Đối mặt với đội quân của liên minh Thanh Huyền, người của đội duy trì trật tự càng đánh càng đuối sức. Tên đội trưởng vội vã hét lên với Kiều Bất Dịch. “Việc này…” Kiều Bất Dịch vẻ mặt khó coi. “Kiều đại nhân, ông còn do dự cái gì? Lâm thần y này ngang ngược, coi trời bằng vung. Hắn căn bản không coi chúng ta ra gì, cứ đánh đi!”
Thu Tẩm Nhiễm hừ một tiếng, thúc giục. “Nếu thực sự giao tranh, chúng ta là đối thủ của họ sao? Chỉ sợ toàn bộ sẽ mất mạng ở đây!” Kiều Bất Dịch ngược lại trầm giọng nói: “Không ai được hành động! Không có lệnh của tôi, kẻ nào ra tay sẽ lập tức giết không tha!” “Kiều đại nhân!” Thu Tẩm Nhiễm vội vã kêu lên. Nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Kiều Bất Dịch đã hạ quyết tâm. “Ông…” Thu Tẩm Nhiễm nghiến muốn nát hàm răng. Người của đội duy trì trật tự cũng giận đến mất hết lý trí. “Kiều Bất Dịch, ông to gan lắm! Dám bàng quan đứng nhìn!”
“Lẽ nào ông và bọn chúng đúng là cá mè một lứa?” “Đợi đấy, các người hãy đợi đấy!” Người của đội duy trì trật tự thi nhau hò hét chửi bới, nhưng Kiều Bất Dịch vẫn không hé răng nửa lời. Cuối cùng, dưới những loạt tấn công như mưa của liên minh Thanh Huyền, năng lượng trong chiếc áo choàng của đội duy trì trật tự đã bị tiêu hao hết. Phịch! Phịch! Phịch! Phịch!
Những cây kim cắm vào người các thành viên của đội duy trì trật tự, tất cả các thành viên đều đã bị khống chế…
Chương 5370: Các người không còn cơ hội
Nhìn những thành viên trong đội duy trì trật tự bị kim bạc đâm vào huyệt đạo khiến không thể cử động được, Thu Tẩm Nhiễm ở bên cạnh vừa tức giận vừa lo lắng.
Thế nhưng Kiều Bất Dịch vẫn nhất quyết không chịu ra tay, Thu Tầm Nhiễm cũng hết cách.
“Kiều phó tướng, ông thực sự định tiếp tục khoanh tay đứng nhìn sao? Sau khi chuyện này kết thúc, ông định ăn nói với Mạc Trần đại nhân như thế nào? Báo cáo với Đại hội ra sao?”
Thu Tẩm Nhiễm nghiến răng nói.
“Tôi tin tưởng vào phán đoán của mình, Lâm thần y chắc chắn đã chuẩn bị đâu vào đấy. Một khi chúng ta ra tay thì hắn càng có cớ giết chúng ta. Hiện giờ chúng ta nhịn nhục, chẳng qua là để bảo toàn tính mạng cho mọi người trong đội duy trì trật tự. Việc này tôi sẽ đích thân giải thích với Đại hội, tôi cũng tin Mạc Trần đại nhân sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi!”
Kiều Bất Dịch trầm giọng nói.
“Ông… được lắm, nếu đã như vậy tôi cũng sẽ không nói thêm gì nữa. Tất cả hậu quả ông tự đi mà gánh!”
Thu Tẩm Nhiễm giận dữ quát lên.
Kiều Bất Dịch không nói gì.
“Treo lên!”
Đúng lúc này, Lâm Chính ra lệnh.
Đám người lập tức vây lại xung quanh, khoá chặt mấy người của đội duy trì trật tự rồi treo bọn họ lên cái cây bên cạnh. “Kiều Bất Dịch! Tên khốn kiếp! Hãy đợi đấy! Ông hãy đợi đấy!”
“Liên minh Thanh Huyền, các người dám sỉ nhục chúng tôi như vậy, sau này chắc chắn bọn tôi sẽ khiến các người sống không bằng chết!”
“Tao sẽ giết sạch chúng mày!”
Một thành viên khác của đội duy trì trật tự rít lên.
Lâm Chính nghe vậy thì gương mặt lộ ra sát ý.
Mặc dù hiện tại đã áp chế được người của đội duy trì trật tự nhưng cái giá liên minh Thanh Huyền phải trả cũng không hề nhỏ.
Bọn họ là quân tinh nhuệ của Đại hội, thực lực mạnh đến mức nào? Cho dù Lâm Chính chuẩn bị kỹ càng đến đâu, cho dù người của anh đã uống đan dược và châm cứu tăng cường sức mạnh nhưng sau khi hai bên giao tranh, liên minh Thanh Huyền cũng thương vong không ít.
Trên mặt đất đầy những cao thủ bị chặt đứt tay hoặc chân, còn không ít người đã tắt thở.
Lâm Chính càng nhìn càng thương xót, càng nhìn càng phẫn nộ.
“Giết sạch bọn tôi? Không, các người không còn cơ hội. Các người không bao giờ có cơ hội đó nữa!”
Lâm Chính cũng gầm lên.
Kiều Bất Dịch nghe vậy thì mặt biến sắc: “Lâm thần y, cậu định làm gì? Cậu đã nói sẽ không giết họ mà?”
“Thì tôi cũng đâu có định giết họ, nhưng tu vi của bọn họ thì không thể giữ lại!”
Lâm Chính lạnh lùng quát: “Mang kim bạc tới đây, tôi sẽ đích thân phế tu vi của bọn họ!”
“Cái gì?”
Kiều Bất Dịch ngây người như kẻ ngốc.
Những người của đội duy trì trật tự cũng chết đứng.
Chỉ thấy Nam Ly thành chủ đích thân chạy đi, một lát sau thì mang theo túi kim châm quay trở lại.
Lâm Chính lấy ra một cây kim, đi tới trước mặt tên đội trưởng.
“Anh dám phế tu vi của tôi! Đại hội chắc chắn sẽ không tha cho anh, tôi thề có trời!”
Tên đội trưởng gầm rít lên dữ dội, đôi mắt đỏ hằn tia máu.
“Đại hội? Thứ đó chưa bao giờ doạ được tôi!”
Lâm Chính lạnh lùng nói, rút cây kim ra đâm thẳng vào người tên đội trưởng.
Trong nháy mắt, tên đội trưởng cứng đờ người, cảm thấy khí mạch của mình dường như bị thứ gì đó chặn lại. Toàn bộ khí tức trong cơ thể không thể lưu thông.
Nhưng vẫn chưa hết.
Lâm Chính lại cầm kim lên, một kim nữa lại đâm vào người tên đội trưởng.
Lúc này.
Phịch!
Một luồng khí tức từ trong người tên đội trưởng phun ra ngoài.
“Á!”
Cơn đau dữ dội khiến gương mặt tên đội trưởng vặn vẹo.
“Tu vi của tôi! Sức mạnh của tôi! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Tên đội trưởng gào thét bằng tất cả sức bình sinh.
Nhưng.
Lâm Chính không quan tâm, tiếp tục lấy ra một cây kim, đâm vào người hắn ta.
Những người khác trợn mắt há miệng, ngây ngốc đứng nhìn…