-
Chương 5336-5340
Chương 5336: Giao dịch
Nghe được lời này, Lâm Chính đương nhiên rất vui mừng.
Thứ bột màu tím này hiển nhiên có giá trị hơn những trang bị kia.
Lâm Chính đã có trang bị của nhóm người Lý Uyển Dung, thực ra có thêm nhiều bộ nữa cũng không có ý nghĩa gì nhiều.
Nhưng loại bột màu tím này hình như có liên quan đến sức mạnh của người trong Đại hội, Lâm Chính sao có thể không cần chứ?
"Lâm thần y, tôi có thể cho cậu thứ này, nhưng cậu không những phải ngừng truy cứu chuyện này mà còn phải giúp chúng tôi cứu những người đó nữa! Tôi nghĩ việc này đối với cậu cũng không có gì khó khăn nhỉ?"
Kiều Bất Dịch lại hỏi.
"Trong trường hợp của họ, tôi thậm chí không cần phải tự mình cứu sống họ”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó nhìn về phía Nam Ly thành chủ.
Nam Ly thành chủ hiểu ý, lập tức sai người khiêng mười thi thể xuống.
"Tôi nghĩ việc chữa trị sẽ mất chút thời gian. Bây giờ ông có thể đưa đồ cho tôi rồi chứ?”
Lâm Chính thong thả hỏi lại.
“Được”.
Kiều Bất Dịch gật đầu, lập tức sai người thu thập thứ bột màu tím trong tay mọi người trong Đại hội đưa cho Lâm Chính.
"Kiều phó tướng quân!"
Thu Tẩm Nhiễm vẻ mặt do dự, cúi người lại gần một chút, khàn giọng nói: "Việc này liệu có gây bất lợi cho Đại hội không?"
“Cô đang muốn nói gì?"
Kiều Bất Dịch mỉm cười hỏi.
"Hắn ta đã lấy đi trang bị của chúng ta, bây giờ lại muốn bột Tử Thiên này. Chắc ông cũng đã nhận ra mục đích của hắn rồi phải không?"
Thu Tẩm Nhiễm trầm giọng hỏi.
“Tôi đương nhiên biết, Lâm thần y có vẻ rất muốn chống lại Đại hội. Cậu ta làm vậy chắc chắn là muốn có thêm quân cờ để đối phó với Đại hội. Nói thật lòng, nếu hành động này của cậu ta bị các vị đại nhân trong Đại hội biết được thì nhất định họ sẽ không chịu ngồi yên. Ít nhất họ cũng sẽ khiến cuộc sống của Lâm thần y không dễ dàng như trước. Có điều, việc này thì liên quan gì đến chúng ta?”
Kiều Bất Dịch khẽ mỉm cười đáp.
"Nhưng..."
"Thu đại nhân, tôi biết cô đang lo lắng cái gì. Cô cứ yên tâm, Lâm thần y sẽ không làm được gì đâu. Sức mạnh của Đại hội đến đâu hẳn cô còn rõ hơn tôi. Ngược lại là chúng ta phải nhanh chóng xử lý chuyện này. Chỉ có cách này chúng ta mới có thể giữ được vị trí của mình”.
Kiều Bất Dịch cười nhạt nói: "Cô không cho rằng Lâm thần y lấy đi một ít trang bị và bột Tử Thiên của chúng ta là có thể đe dọa Đại hội đấy chứ? Cô thiếu tự tin vào Đại hội như vậy sao, hay là cô quá tin tưởng vào Lâm thần y?”
Nghe Kiều Bất Dịch nói xong, Thu Tẩm Nhiễm á khẩu không nói nên lời.
Đúng.
Chỉ dựa vào mấy thứ này thì sao có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Đại hội?
Có lẽ Thu Tẩm Nhiễm đã lo nghĩ quá nhiều.
Tuy nhiên, Thu Tẩm Nhiễm không thích cách làm của Kiều Bất Dịch.
Ông ta làm như vậy chỉ đơn giản là để giữ vững vị trí của mình và không làm to chuyện.
Nhiều người trong Đại hội thực ra vẫn trung thành với lý tưởng ban đầu.
Chỉ là chức vụ càng cao thì nhân sinh quan càng thay đổi.
Rất nhanh, một hộp bột Tử Thiên đã được mang đến cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào hạt bụi trong suốt như pha lê trong hộp với đôi mắt sáng rực, anh hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy vô cùng phấn khích.
"Mang nó xuống”.
Lâm Chính trịnh trọng ra lệnh.
"Vâng, thưa minh chủ”.
"Lâm thần y hài lòng rồi chứ?"
Kiều Bất Dịch mỉm cười hỏi.
“Rất tốt”.
Lâm Chính gật đầu, cười đáp: "Mọi người đã có thành ý như vậy thì tôi cũng phải làm tốt việc của mình. Nam Ly thành chủ, họ thế nào rồi?"
“Sinh mạch đã được phục hồi”.
Nam Ly thành chủ nói tiếp: “Một lát nữa có thể khiêng họ lên đây”.
“Chọn một số loại thuốc tốt đem đến đây, coi như quà tặng cho các vị đại nhân”.
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Tuân lệnh!"
Chương 5337: Không từ thủ đoạn
Sau khi kinh mạch của mười cao thủ kia hồi phục, Lâm Chính ra lệnh cho người khiêng họ lên cáng rồi đưa tới chỗ người của Đại hội.
Thu Tẩm Nhiễm nghiến răng ken két.
Nhưng đúng như Kiều Bất Dịch đã nói, bọn họ không thể tàn sát toàn bộ người dân của vực Diệt Vong.
Nếu không, khi mọi chuyện vỡ lở ảnh hưởng đến tiếng tăm của Đại hội thì cô ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Kết quả là Thu Tẩm Nhiễm vô cùng không cam tâm, nhưng vẫn phải rời đi cùng Kiều Bất Dịch và Lý Uyển Dung.
Lần này bọn họ không những không lấy lại được trang bị, lại còn mất thêm bột Tử Thiên, có thể nói là mất cả chì lẫn chài...
"Chết tiệt! Đáng ghét! Đáng ghét!"
Trên đường đi, Thu Tẩm Nhiễm đột nhiên chửi bới và đấm vào tảng đá bên cạnh.
Bùm!
Tảng đá nổ tung.
Những người bên cạnh sợ hãi đến mức lùi lại.
Lý Uyển Dung liếc nhìn Thu Tẩm Nhiễm, bình tĩnh nói: “Thu đại nhân, sự tình đã đến nước này, sao cô còn tức giận? Chúng ta đã giao hết bột Tử Thiên cho họ, nếu ra tay thì chắc chắn sẽ chịu thiệt. Chúng ta cứ về trước rồi tính kế”.
"Tính kế? Không, theo ý kiến của tôi, chuyện này cứ cho qua đi. Lâm thần y mặc dù cảnh giác với Đại hội, nhưng kỳ thực anh ta cũng không muốn chủ động gây hấn với Đại hội. Chỉ cần chúng ta không chọc giận anh ta thì anh ta cũng sẽ không gây phiền phức cho chúng ta”.
"Nhưng chuyện này chẳng lẽ cứ như vậy mà cho qua?"
Thu Tẩm Nhiễm tức giận nói: "Đây quả thực là một nỗi nhục. Nếu không báo được thù này, tôi chết cũng không nhắm mắt!"
Nghe vậy, Lý Uyển Dung bất lực nhìn Kiều Bất Dịch.
Kiều Bất Dịch cũng thở dài, lắc đầu nói: "Thu đại nhân, tôi hiểu tâm trạng của cô, tôi tin mọi người cũng đều cảm thấy như vậy. Nhưng thành thật mà nói, hành động của chúng ta hoàn toàn không có ý nghĩa gì, bất kể là bột Tử Thiên hay trang bị, chúng ta đều có thể tìm cách báo lại với Đại hội. Mất thì cũng mất rồi, kiếm cái cớ không phải là xong rồi sao?”
"Vậy Kiều phó tướng không muốn leo lên sao? Ông định cả đời làm một phó tướng nhỏ bé ở đây sao?"
Thu Tẩm Nhiễm hừ lạnh.
Cô ta vừa dứt lời, Kiều Bất Dịch sững lại, nghiêng đầu nhìn Thu Tẩm Nhiễm.
"Thu đại nhân, ý cô là?"
"Kiều đại nhân, trước đó chính ông đã nói hành động của Lâm thần y ai cũng nhìn rõ mục đích. Cướp trang bị của chúng ta, sau đó lại đòi cả bột Tử Thiên, việc này nói rõ âm mưu muốn chống lại Đại hội của hắn. Nếu đã như vậy thì chính là kẻ thù của Đại hội. Mặc dù Lâm thần y không đủ sức chống lại Đại hội, nhưng thế lực của hắn cũng không hề nhỏ, người trong vực Diệt Vong đều nghe lời hắn, Dương Hoa ở Giang Thành cũng là của hắn. Tôi nghe nói, ở nước ngoài hắn cũng có tầm ảnh hưởng nhất định. Người như vậy nếu như bây giờ không giải quyết thì chắc chắn sẽ trở thành mầm hoạ. Nếu ông có thể tiêu diệt hắn thì chính là đại công. Đến lúc đó lo gì không được thăng tiến?"
Thu Tẩm Nhiễm khàn giọng nói.
"Thu đại nhân, tôi biết cô rất muốn báo thù, nhưng chuyện này..."
Kiều Bất Dịch mở miệng, nhưng không kìm được tham vọng mãnh liệt trong lòng mình, cuối cùng chỉ có thể trầm giọng hỏi: "Cô có kế hoạch gì?"
"Lâm thần y có hứng thú với trang bị của chúng ta và cả bột Tử Thiên, cho nên hắn nhất định càng có hứng thú với những thứ khác của chúng ta. Tôi nghĩ chúng ta có thể thử cùng hắn giao dịch, sau đó bí mật thu thập chứng cứ, chỉ cần lấy được chứng cứ, chúng ta có thể công khai việc hắn đang làm. Đến lúc đó chúng ta có thể công khai ra tay với hắn, thậm chí có thể xin Đại hội giúp sức. Đến lúc đó hắn có một trăm cái miệng cũng không giảo biện được!”
Thu Tẩm Nhiễm cười nói.
Kiều Bất Dịch vẫn im lặng.
Nhưng Lý Uyển Dung trong mắt tràn đầy chán ghét, nhìn chằm chằm Thu Tẩm Nhiễm, hừ lạnh nói: "Thu đại nhân, vì báo thù mà quả thực việc gì cô cũng dám làm!"
Chương 5338: Vàng đen
Sau khi thu được một lượng lớn bột Tử Thiên, Lâm Chính tự mình mang món bảo vật này đến núi Thiên Thần.
Vốn dĩ Lâm Chính dự định chuyển phòng thí nghiệm của Từ Chính ra khỏi núi Thiên Thần, nhưng vì thời gian gấp rút, việc rời địa điểm đã nhiều lần bị hoãn lại.
Suy cho cùng, việc vận chuyển những cỗ máy lớn này cần có thời gian, di chuyển phòng thí nghiệm cũng là một dự án lớn. Để không lãng phí thời gian, Từ Chính chỉ có thể gọi tất cả các nhà nghiên cứu khoa học vừa nghỉ phép về.
Khi Lâm Chính bước vào phòng thí nghiệm trên núi Thiên Thần, Từ Chính và những người khác đang bận rộn tiến hành các thí nghiệm.
Phần giáp tay lấy từ trang bị của Đại hội đang được đặt dưới một thấu kính.
Khi Từ Chính nhấn cái nút màu đỏ, cánh tay robot phía trên thấu kính ngay lập tức bắn ra một tia màu đỏ, trúng vào phần giáp tay.
Trong phút chốc, một vòng ánh sáng đỏ trực tiếp nở rộ trên bề mặt tấm giáp bảo vệ tay, sau đó tấm giáp tay bắt đầu rung chuyển và bay lên không trung, trông vô cùng thần kỳ và độc đáo.
Tuy nhiên, tia sáng đỏ không tồn tại được bao lâu trước khi tấm giáp tay ngừng rung lên và lại đáp xuống khay.
Ngoại trừ ánh sáng đỏ liên tục nở rộ trên bề mặt, tấm giáp tay gần như không có thay đổi gì và cũng không hề di chuyển. "Dừng lại!" Từ Chính nhìn chằm chằm vào phần giáp tay và hét lớn.
Các nhà nghiên cứu bên cạnh anh ta ngay lập tức ngừng bắn tia. Từ Chính bước tới và định vươn tay chạm vào tấm giáp tay nhưng đã bị các nhà nghiên cứu khoa học bên cạnh ngăn lại. "Thầy Từ, đừng chạm vào nó. Nhiệt độ bề mặt của tấm giáp tay này đã lên tới hàng nghìn độ C, nếu chạm vào sẽ bị bỏng”. "Ồ? Cũng phải..." Từ Chính phản ứng lại và nhanh chóng rụt tay về. Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay từ bên cạnh đột nhiên vươn ra, nhặt chiếc giáp tay trên bàn lên và bắt đầu quan sát. "Hả?" Từ Chính mặt biến sắc. Các nhà nghiên cứu bên cạnh anh ta cũng bị sốc. Nhưng khi mọi người nhìn rõ người vừa tới là ai thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. "Lâm tiên sinh, sao anh lại ở đây?"
Từ Chính ngạc nhiên hô lên. “Tôi đến đây để đưa cho anh một thứ”.
Lâm Chính vừa quan sát phần giáp tay vừa trả lời. Từ Chính nghe vậy thì vẻ mặt não nề hỏi lại: "Lâm tiên sinh, anh đến đây để đưa thêm việc cho tôi à?" "Không còn cách nào khác...
Yên tâm, tôi sẽ tăng đãi ngộ cho mọi người. Ngoài ra, tôi sẽ cho mỗi người một viên thuốc tăng tuổi thọ, có thể tăng tuổi thọ của mọi người lên ít nhất mười năm”.
"Nghe giống như hành hạ thì đúng hơn?" Từ Chính lẩm bẩm. “Thứ này được làm từ chất liệu gì?” Lâm Chính hỏi. "Trông giống vàng đen quá”.
"Vàng đen?" "Đúng, đó là một loại vật liệu rất hiếm.
Nói đúng ra, loại vật liệu này không thể xuất hiện trên hành tinh của chúng ta, bởi vì vàng đen này lần đầu tiên được phát hiện trong lịch sử là ở một thiên thạch khác”.
“Nói cách khác, gần như toàn bộ trang bị của những người trong Đại hội đều đến từ thiên thạch đó?” "Nếu mỗi người trong Đại hội đều có thứ này thì một thiên thạch là không đủ”.
"Thứ này có thể được tổng hợp một cách nhân tạo không?" "Độ khó cực cao, ngay cả một quốc gia cũng chỉ làm được mấy bộ, quá lãng phí”.
“Vậy họ lấy nó ở đâu?”
"Tôi không biết. Có lẽ trên hành tinh này cũng có vàng đen, nhưng chúng ta không biết về nó.
Hơn nữa, mặc dù vật chất này là vàng đen, nhưng người của Đại hội đã cải tiến nó thành một thứ đáng sợ!"
"Cải tiến?"
"Đúng vậy, thứ vàng đen này mỗi một tấc đều được bọn họ sử dụng bí thuật cường hóa... Cho nên cấp độ của nó sớm đã vượt qua vàng đen thông thường”.
Từ Chính đáp. “Vậy có cách nào để khắc chế loại trang bị này không?” Lâm Chính lập tức hỏi. Từ Chính suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu thở dài: "Hiện tại... vẫn chưa có!"
Chương 5339: Trả thù lao
Lời nói của Từ Chính giống như một gáo nước lạnh dội vào đầu Lâm Chính.
Anh đứng đó sững sờ hồi lâu, cuối cùng thở hắt ra một hơi, nói: "Từ Chính, vì việc sao chép loại vật liệu này đòi hỏi chi phí cao nên gần như không thể sản xuất hàng loạt, phải không?"
"Nghiêm túc mà nói thì đúng là vậy”.
"Được rồi tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó quay người nháy mắt với người phía sau.
Chẳng mấy chốc, một chiếc hộp đã được khiêng tới.
Từ Chính bước tới và mở hộp ra, anh ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một lượng lớn bột Tử Thiên được đặt trong hộp.
"Tôi vốn tưởng rằng loại vật chất này... vô cùng quý hiểm, thật không ngờ lại có nhiều như vậy?"
Từ Chính kinh ngạc nói.
"Ồ? Anh đã thấy thứ này rồi sao?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Lâm tiên sinh, trang bị anh đưa cho tôi có chứa những thứ này. Có thể nói những thứ này giống như đạn. Nếu không có thứ bột này, trang bị kia sẽ gần như không có tác dụng gì cả”.
Từ Chính cười đáp.
"Anh có biết thành phần của loại bột này gồm những gì không?"
"Tôi vẫn chưa thể phân tích đầy đủ được, tôi cần chút thời gian”.
Từ Chính đáp.
“Bao lâu thì có kết quả?”
"Trên lý thuyết thì trong vòng ba ngày là xong! Nhưng tôi muốn biết, Lâm tiên sinh anh muốn tôi phân tích thành phần của thứ này để làm gì?"
“Nếu những thiết bị giống như của Đại hội không thể sản xuất hàng loạt thì liệu có thể phát triển được thiết bị mới của riêng chúng ta từ thứ bột này không?”
"Năng lượng của những hạt bụi này rất mạnh, nếu chúng ta muốn phát triển thiết bị phù hợp với chúng thì yêu cầu về vật liệu sẽ rất cao! Hiện tại, vật liệu trong tay tôi cũng có một số đáp ứng được, nhưng giá thành có lẽ lại là một cái hố sâu không đáy”.
“Đã cường hóa chưa?”
Lâm Chính bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Đại hội đã chiếm đoạt một nửa tài nguyên trong vực Diệt Vong, khiến nguồn vốn hiện tại của Dương Hoa không hề dư dả. Bởi vì dược liệu Lâm Chính khai thác ở vực Diệt Vong phần lớn đều được bán cho người dân với giá gần như giá gốc, lợi nhuận thì vẫn có, nhưng không hề cao.
Nếu chúng ta lại lấy tiền từ Dương Hoa, chỉ sợ Dương Hoa sẽ phá sản mất.
"Lâm tiên sinh, muốn cường hóa cũng cần thời gian”.
"Khoảng bao lâu?"
"Khá lâu, có lẽ phải tính theo tháng!"
"Tôi không thể đợi lâu thế được”.
"Lâm tiên sinh... Tôi thực sự cũng hết cách rồi”.
Từ Chính thở dài.
Lâm Chính cũng biết Từ Chính đang gặp khó khăn. Thực ra, với tình hình hiện tại, cho dù có đủ kinh phí, Từ Chính cũng không thể nhanh chóng sao chép những trang bị này cho anh được.
Suy cho cùng, bản thân Từ Chính không có nhiều nền tảng Võ đạo và thứ mà anh ta đang nghiên cứu và phát triển là những món vũ khí cao cấp của Đại hội.
"Từ Chính, anh cứ mạnh dạn làm đi, tôi sẽ tìm cách giúp anh có được những thông tin cần thiết về những món đồ này”.
Lâm Chính suy nghĩ một chút, khàn giọng nói.
"Nếu anh thực sự có thể làm được điều này thì sẽ giúp ích rất nhiều cho quá trình nghiên cứu của tôi”.
Từ Chính mỉm cười đáp.
"Tốt lắm, đi làm việc đi!"
Lâm Chính nói xong liền xoay người rời đi.
Nhưng anh vừa trở về Liên minh Thanh Huyền, Nam Ly thành chủ vội vã bước tới, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
"Minh chủ, lại có người từ Đại hội tới!"
"Tới làm gì?"
Lâm Chính không khỏi ngạc nhiên, vội vàng hỏi.
"Bọn họ nói đang có một vấn đề gì đó muốn nhờ minh chủ giúp đỡ!"
Nam Ly thành chủ khàn giọng nói.
“Nói với họ là tôi không rảnh”.
Lâm Chính lập tức từ chối.
Bây giờ anh rất dị ứng với đám người của Đại hội.
Bọn họ đột nhiên kéo đến đây chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Nhưng Nam Ly thành chủ lại nói: "Đại hội nói sẽ có thù lao!"
"Thù lao?"
Lâm Chính sững lại.
Chương 5340: Thái độ của Thu Tẩm Nhiễm
Trụ sở chính của Đại hội nằm trên một ngọn núi xanh tươi.
Địa hình ở đây hiểm trở, núi non xếp chồng lên nhau, giống như một rào cản tự nhiên được thiên nhiên đặc biệt thiết lập cho căn cứ bí mật này.
Khi bình minh lên, mặt trời chiếu xuyên qua màn sương.
Lâm Chính dẫn theo đoàn tuỳ tùng đi tới khoảng đất trống dưới chân núi.
Những người trong Đại hội đã bước ra chào đón anh.
Người đứng đầu chính là Thu Tẩm Nhiễm.
Điều này khiến Lâm Chính không khỏi kinh ngạc.
Lâm Chính có thể nhìn ra Thu Tẩm Nhiễm này là người như thế nào.
Người phụ nữ này tính cách nóng nảy, thủ đoạn tàn ác, sát phạt quyết đoán, chắc chắn không phải là người tốt.
Và có một điều Lâm Chính biết rất rõ.
Đó chính là Thu Tẩm Nhiễm hoàn toàn không phục anh, cộng với sự việc trước đó, sự thù địch của cô ta đối với anh là rất lớn.
Nhưng bây giờ, Thu Tẩm Nhiễm này lại xuất hiện ở đây, đích thân chào đón Lâm Chính...
Đây không bao giờ là điềm lành!
"Lâm thần y, đi đường vất vả rồi!"
Thu Tẩm Nhiễm bước tới mỉm cười chào đón anh.
"Thu đại nhân, sao có thể phiền cô đích thân ra tận đây đón tiếp?"
Lâm Chính bình thản đáp.
"Đây là việc tôi nên làm, trước đây tôi và Lâm thần y có chút hiểu lầm. Chúng ta không đánh thì không thể quen biết, hiện tại chúng tôi gặp chút khó khăn, vừa hay cần Lâm thần y giúp đỡ. Lâm thần y đã bỏ qua chuyện trước kia mà nể mặt tới đây, nếu tôi không đích thân ra nghênh tiếp thì đâu có được?"
Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười nói.
Những lời này nghe có vẻ rất chân thành, vẻ mặt Thu Tẩm Nhiễm cũng có vẻ rất thành khẩn, người bình thường rất dễ bị cô ta lừa.
Nhưng Lâm Chính thừa biết, Thu Tẩm Nhiễm có thể leo lên tới cấp bậc này trong Đại hội thì chắc chắn không phải là người đầu óc đơn giản.
"Thu đại nhân, tôi nghĩ chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề. Trước tiên cô có thể cho tôi biết cô đang gặp phải khó khăn gì và muốn yêu cầu tôi làm gì không? À, nhân tiện, còn có khoản thù lao gì đó nữa. Tôi nghĩ chúng ta cũng nên nói chuyện này! "
"Ha ha ha, đừng vội! Đừng vội! Lâm thần y đường xa tới đây, trước tiên phải uống tách trà đã đúng không? Nào nào nào, mời đi lối này!”
Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười, lập tức nghiêng người, làm động tác mời chào.
Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó dẫn mọi người đi thẳng lên núi.
Hầu hết các tòa nhà của Đại hội đều được xây dựng ở không gian thoáng đãng trên đỉnh núi. Mặc dù những tòa nhà này có vẻ đơn giản nhưng chúng vô cùng kiên cố và không thể bị phá hủy. Các bức tường của tòa nhà được bao phủ bởi dây leo và cây xanh, khiến toàn bộ quần thể kiến trúc hòa vào môi trường xung quanh như thể đây là một thiên đường ẩn giấu nơi trần thế.
Trong Đại hội không có nhiều người, ngoại trừ một số binh lính tuần tra thì không nhìn thấy ai khác.
Lâm Chính biết rõ tình hình đại hội, hiện tại Đại hội đang rất thiếu nhân lực nên ở đây vắng người cũng là bình thường.
Thu Tẩm Nhiễm đưa Lâm Chính tới một tòa nhà ở giữa.
Bên dưới tòa nhà là một khoảng đất trống.
Trên khoảng đất trống đó có vài bóng người đang ngồi trên ghế uống trà.
Trong đó có Kiều Bất Dịch và Lý Uyển Dung.
Nhưng điều đáng chú ý là hôm nay Kiều Bất Dịch bị thương, một tay được băng bó, một chân cũng đã được chữa trị.
Khi bước vào, Lâm Chính không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng như thế này của Kiều Bất Dịch.
"Đây không phải là Kiều phó tướng quân sao? Ông bị sao vậy?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Haizz! Lâm thần y tới rồi sao? Lâm thần y, cậu nhất định phải tới chữa giúp tôi vết thương này!"
Như nhìn thấy vị cứu tinh, Kiều Bất Dịch vội vàng đặt tách trà xuống rồi cố gắng đứng dậy. Nhưng ông ta vừa cử động thì miệng vết thương đã rách ra khiến ông ta nhăn mặt vì đau đớn.
Lâm Chính thấy vậy thì không khỏi cau mày.
Nghe được lời này, Lâm Chính đương nhiên rất vui mừng.
Thứ bột màu tím này hiển nhiên có giá trị hơn những trang bị kia.
Lâm Chính đã có trang bị của nhóm người Lý Uyển Dung, thực ra có thêm nhiều bộ nữa cũng không có ý nghĩa gì nhiều.
Nhưng loại bột màu tím này hình như có liên quan đến sức mạnh của người trong Đại hội, Lâm Chính sao có thể không cần chứ?
"Lâm thần y, tôi có thể cho cậu thứ này, nhưng cậu không những phải ngừng truy cứu chuyện này mà còn phải giúp chúng tôi cứu những người đó nữa! Tôi nghĩ việc này đối với cậu cũng không có gì khó khăn nhỉ?"
Kiều Bất Dịch lại hỏi.
"Trong trường hợp của họ, tôi thậm chí không cần phải tự mình cứu sống họ”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó nhìn về phía Nam Ly thành chủ.
Nam Ly thành chủ hiểu ý, lập tức sai người khiêng mười thi thể xuống.
"Tôi nghĩ việc chữa trị sẽ mất chút thời gian. Bây giờ ông có thể đưa đồ cho tôi rồi chứ?”
Lâm Chính thong thả hỏi lại.
“Được”.
Kiều Bất Dịch gật đầu, lập tức sai người thu thập thứ bột màu tím trong tay mọi người trong Đại hội đưa cho Lâm Chính.
"Kiều phó tướng quân!"
Thu Tẩm Nhiễm vẻ mặt do dự, cúi người lại gần một chút, khàn giọng nói: "Việc này liệu có gây bất lợi cho Đại hội không?"
“Cô đang muốn nói gì?"
Kiều Bất Dịch mỉm cười hỏi.
"Hắn ta đã lấy đi trang bị của chúng ta, bây giờ lại muốn bột Tử Thiên này. Chắc ông cũng đã nhận ra mục đích của hắn rồi phải không?"
Thu Tẩm Nhiễm trầm giọng hỏi.
“Tôi đương nhiên biết, Lâm thần y có vẻ rất muốn chống lại Đại hội. Cậu ta làm vậy chắc chắn là muốn có thêm quân cờ để đối phó với Đại hội. Nói thật lòng, nếu hành động này của cậu ta bị các vị đại nhân trong Đại hội biết được thì nhất định họ sẽ không chịu ngồi yên. Ít nhất họ cũng sẽ khiến cuộc sống của Lâm thần y không dễ dàng như trước. Có điều, việc này thì liên quan gì đến chúng ta?”
Kiều Bất Dịch khẽ mỉm cười đáp.
"Nhưng..."
"Thu đại nhân, tôi biết cô đang lo lắng cái gì. Cô cứ yên tâm, Lâm thần y sẽ không làm được gì đâu. Sức mạnh của Đại hội đến đâu hẳn cô còn rõ hơn tôi. Ngược lại là chúng ta phải nhanh chóng xử lý chuyện này. Chỉ có cách này chúng ta mới có thể giữ được vị trí của mình”.
Kiều Bất Dịch cười nhạt nói: "Cô không cho rằng Lâm thần y lấy đi một ít trang bị và bột Tử Thiên của chúng ta là có thể đe dọa Đại hội đấy chứ? Cô thiếu tự tin vào Đại hội như vậy sao, hay là cô quá tin tưởng vào Lâm thần y?”
Nghe Kiều Bất Dịch nói xong, Thu Tẩm Nhiễm á khẩu không nói nên lời.
Đúng.
Chỉ dựa vào mấy thứ này thì sao có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Đại hội?
Có lẽ Thu Tẩm Nhiễm đã lo nghĩ quá nhiều.
Tuy nhiên, Thu Tẩm Nhiễm không thích cách làm của Kiều Bất Dịch.
Ông ta làm như vậy chỉ đơn giản là để giữ vững vị trí của mình và không làm to chuyện.
Nhiều người trong Đại hội thực ra vẫn trung thành với lý tưởng ban đầu.
Chỉ là chức vụ càng cao thì nhân sinh quan càng thay đổi.
Rất nhanh, một hộp bột Tử Thiên đã được mang đến cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào hạt bụi trong suốt như pha lê trong hộp với đôi mắt sáng rực, anh hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy vô cùng phấn khích.
"Mang nó xuống”.
Lâm Chính trịnh trọng ra lệnh.
"Vâng, thưa minh chủ”.
"Lâm thần y hài lòng rồi chứ?"
Kiều Bất Dịch mỉm cười hỏi.
“Rất tốt”.
Lâm Chính gật đầu, cười đáp: "Mọi người đã có thành ý như vậy thì tôi cũng phải làm tốt việc của mình. Nam Ly thành chủ, họ thế nào rồi?"
“Sinh mạch đã được phục hồi”.
Nam Ly thành chủ nói tiếp: “Một lát nữa có thể khiêng họ lên đây”.
“Chọn một số loại thuốc tốt đem đến đây, coi như quà tặng cho các vị đại nhân”.
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Tuân lệnh!"
Chương 5337: Không từ thủ đoạn
Sau khi kinh mạch của mười cao thủ kia hồi phục, Lâm Chính ra lệnh cho người khiêng họ lên cáng rồi đưa tới chỗ người của Đại hội.
Thu Tẩm Nhiễm nghiến răng ken két.
Nhưng đúng như Kiều Bất Dịch đã nói, bọn họ không thể tàn sát toàn bộ người dân của vực Diệt Vong.
Nếu không, khi mọi chuyện vỡ lở ảnh hưởng đến tiếng tăm của Đại hội thì cô ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Kết quả là Thu Tẩm Nhiễm vô cùng không cam tâm, nhưng vẫn phải rời đi cùng Kiều Bất Dịch và Lý Uyển Dung.
Lần này bọn họ không những không lấy lại được trang bị, lại còn mất thêm bột Tử Thiên, có thể nói là mất cả chì lẫn chài...
"Chết tiệt! Đáng ghét! Đáng ghét!"
Trên đường đi, Thu Tẩm Nhiễm đột nhiên chửi bới và đấm vào tảng đá bên cạnh.
Bùm!
Tảng đá nổ tung.
Những người bên cạnh sợ hãi đến mức lùi lại.
Lý Uyển Dung liếc nhìn Thu Tẩm Nhiễm, bình tĩnh nói: “Thu đại nhân, sự tình đã đến nước này, sao cô còn tức giận? Chúng ta đã giao hết bột Tử Thiên cho họ, nếu ra tay thì chắc chắn sẽ chịu thiệt. Chúng ta cứ về trước rồi tính kế”.
"Tính kế? Không, theo ý kiến của tôi, chuyện này cứ cho qua đi. Lâm thần y mặc dù cảnh giác với Đại hội, nhưng kỳ thực anh ta cũng không muốn chủ động gây hấn với Đại hội. Chỉ cần chúng ta không chọc giận anh ta thì anh ta cũng sẽ không gây phiền phức cho chúng ta”.
"Nhưng chuyện này chẳng lẽ cứ như vậy mà cho qua?"
Thu Tẩm Nhiễm tức giận nói: "Đây quả thực là một nỗi nhục. Nếu không báo được thù này, tôi chết cũng không nhắm mắt!"
Nghe vậy, Lý Uyển Dung bất lực nhìn Kiều Bất Dịch.
Kiều Bất Dịch cũng thở dài, lắc đầu nói: "Thu đại nhân, tôi hiểu tâm trạng của cô, tôi tin mọi người cũng đều cảm thấy như vậy. Nhưng thành thật mà nói, hành động của chúng ta hoàn toàn không có ý nghĩa gì, bất kể là bột Tử Thiên hay trang bị, chúng ta đều có thể tìm cách báo lại với Đại hội. Mất thì cũng mất rồi, kiếm cái cớ không phải là xong rồi sao?”
"Vậy Kiều phó tướng không muốn leo lên sao? Ông định cả đời làm một phó tướng nhỏ bé ở đây sao?"
Thu Tẩm Nhiễm hừ lạnh.
Cô ta vừa dứt lời, Kiều Bất Dịch sững lại, nghiêng đầu nhìn Thu Tẩm Nhiễm.
"Thu đại nhân, ý cô là?"
"Kiều đại nhân, trước đó chính ông đã nói hành động của Lâm thần y ai cũng nhìn rõ mục đích. Cướp trang bị của chúng ta, sau đó lại đòi cả bột Tử Thiên, việc này nói rõ âm mưu muốn chống lại Đại hội của hắn. Nếu đã như vậy thì chính là kẻ thù của Đại hội. Mặc dù Lâm thần y không đủ sức chống lại Đại hội, nhưng thế lực của hắn cũng không hề nhỏ, người trong vực Diệt Vong đều nghe lời hắn, Dương Hoa ở Giang Thành cũng là của hắn. Tôi nghe nói, ở nước ngoài hắn cũng có tầm ảnh hưởng nhất định. Người như vậy nếu như bây giờ không giải quyết thì chắc chắn sẽ trở thành mầm hoạ. Nếu ông có thể tiêu diệt hắn thì chính là đại công. Đến lúc đó lo gì không được thăng tiến?"
Thu Tẩm Nhiễm khàn giọng nói.
"Thu đại nhân, tôi biết cô rất muốn báo thù, nhưng chuyện này..."
Kiều Bất Dịch mở miệng, nhưng không kìm được tham vọng mãnh liệt trong lòng mình, cuối cùng chỉ có thể trầm giọng hỏi: "Cô có kế hoạch gì?"
"Lâm thần y có hứng thú với trang bị của chúng ta và cả bột Tử Thiên, cho nên hắn nhất định càng có hứng thú với những thứ khác của chúng ta. Tôi nghĩ chúng ta có thể thử cùng hắn giao dịch, sau đó bí mật thu thập chứng cứ, chỉ cần lấy được chứng cứ, chúng ta có thể công khai việc hắn đang làm. Đến lúc đó chúng ta có thể công khai ra tay với hắn, thậm chí có thể xin Đại hội giúp sức. Đến lúc đó hắn có một trăm cái miệng cũng không giảo biện được!”
Thu Tẩm Nhiễm cười nói.
Kiều Bất Dịch vẫn im lặng.
Nhưng Lý Uyển Dung trong mắt tràn đầy chán ghét, nhìn chằm chằm Thu Tẩm Nhiễm, hừ lạnh nói: "Thu đại nhân, vì báo thù mà quả thực việc gì cô cũng dám làm!"
Chương 5338: Vàng đen
Sau khi thu được một lượng lớn bột Tử Thiên, Lâm Chính tự mình mang món bảo vật này đến núi Thiên Thần.
Vốn dĩ Lâm Chính dự định chuyển phòng thí nghiệm của Từ Chính ra khỏi núi Thiên Thần, nhưng vì thời gian gấp rút, việc rời địa điểm đã nhiều lần bị hoãn lại.
Suy cho cùng, việc vận chuyển những cỗ máy lớn này cần có thời gian, di chuyển phòng thí nghiệm cũng là một dự án lớn. Để không lãng phí thời gian, Từ Chính chỉ có thể gọi tất cả các nhà nghiên cứu khoa học vừa nghỉ phép về.
Khi Lâm Chính bước vào phòng thí nghiệm trên núi Thiên Thần, Từ Chính và những người khác đang bận rộn tiến hành các thí nghiệm.
Phần giáp tay lấy từ trang bị của Đại hội đang được đặt dưới một thấu kính.
Khi Từ Chính nhấn cái nút màu đỏ, cánh tay robot phía trên thấu kính ngay lập tức bắn ra một tia màu đỏ, trúng vào phần giáp tay.
Trong phút chốc, một vòng ánh sáng đỏ trực tiếp nở rộ trên bề mặt tấm giáp bảo vệ tay, sau đó tấm giáp tay bắt đầu rung chuyển và bay lên không trung, trông vô cùng thần kỳ và độc đáo.
Tuy nhiên, tia sáng đỏ không tồn tại được bao lâu trước khi tấm giáp tay ngừng rung lên và lại đáp xuống khay.
Ngoại trừ ánh sáng đỏ liên tục nở rộ trên bề mặt, tấm giáp tay gần như không có thay đổi gì và cũng không hề di chuyển. "Dừng lại!" Từ Chính nhìn chằm chằm vào phần giáp tay và hét lớn.
Các nhà nghiên cứu bên cạnh anh ta ngay lập tức ngừng bắn tia. Từ Chính bước tới và định vươn tay chạm vào tấm giáp tay nhưng đã bị các nhà nghiên cứu khoa học bên cạnh ngăn lại. "Thầy Từ, đừng chạm vào nó. Nhiệt độ bề mặt của tấm giáp tay này đã lên tới hàng nghìn độ C, nếu chạm vào sẽ bị bỏng”. "Ồ? Cũng phải..." Từ Chính phản ứng lại và nhanh chóng rụt tay về. Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay từ bên cạnh đột nhiên vươn ra, nhặt chiếc giáp tay trên bàn lên và bắt đầu quan sát. "Hả?" Từ Chính mặt biến sắc. Các nhà nghiên cứu bên cạnh anh ta cũng bị sốc. Nhưng khi mọi người nhìn rõ người vừa tới là ai thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. "Lâm tiên sinh, sao anh lại ở đây?"
Từ Chính ngạc nhiên hô lên. “Tôi đến đây để đưa cho anh một thứ”.
Lâm Chính vừa quan sát phần giáp tay vừa trả lời. Từ Chính nghe vậy thì vẻ mặt não nề hỏi lại: "Lâm tiên sinh, anh đến đây để đưa thêm việc cho tôi à?" "Không còn cách nào khác...
Yên tâm, tôi sẽ tăng đãi ngộ cho mọi người. Ngoài ra, tôi sẽ cho mỗi người một viên thuốc tăng tuổi thọ, có thể tăng tuổi thọ của mọi người lên ít nhất mười năm”.
"Nghe giống như hành hạ thì đúng hơn?" Từ Chính lẩm bẩm. “Thứ này được làm từ chất liệu gì?” Lâm Chính hỏi. "Trông giống vàng đen quá”.
"Vàng đen?" "Đúng, đó là một loại vật liệu rất hiếm.
Nói đúng ra, loại vật liệu này không thể xuất hiện trên hành tinh của chúng ta, bởi vì vàng đen này lần đầu tiên được phát hiện trong lịch sử là ở một thiên thạch khác”.
“Nói cách khác, gần như toàn bộ trang bị của những người trong Đại hội đều đến từ thiên thạch đó?” "Nếu mỗi người trong Đại hội đều có thứ này thì một thiên thạch là không đủ”.
"Thứ này có thể được tổng hợp một cách nhân tạo không?" "Độ khó cực cao, ngay cả một quốc gia cũng chỉ làm được mấy bộ, quá lãng phí”.
“Vậy họ lấy nó ở đâu?”
"Tôi không biết. Có lẽ trên hành tinh này cũng có vàng đen, nhưng chúng ta không biết về nó.
Hơn nữa, mặc dù vật chất này là vàng đen, nhưng người của Đại hội đã cải tiến nó thành một thứ đáng sợ!"
"Cải tiến?"
"Đúng vậy, thứ vàng đen này mỗi một tấc đều được bọn họ sử dụng bí thuật cường hóa... Cho nên cấp độ của nó sớm đã vượt qua vàng đen thông thường”.
Từ Chính đáp. “Vậy có cách nào để khắc chế loại trang bị này không?” Lâm Chính lập tức hỏi. Từ Chính suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu thở dài: "Hiện tại... vẫn chưa có!"
Chương 5339: Trả thù lao
Lời nói của Từ Chính giống như một gáo nước lạnh dội vào đầu Lâm Chính.
Anh đứng đó sững sờ hồi lâu, cuối cùng thở hắt ra một hơi, nói: "Từ Chính, vì việc sao chép loại vật liệu này đòi hỏi chi phí cao nên gần như không thể sản xuất hàng loạt, phải không?"
"Nghiêm túc mà nói thì đúng là vậy”.
"Được rồi tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó quay người nháy mắt với người phía sau.
Chẳng mấy chốc, một chiếc hộp đã được khiêng tới.
Từ Chính bước tới và mở hộp ra, anh ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một lượng lớn bột Tử Thiên được đặt trong hộp.
"Tôi vốn tưởng rằng loại vật chất này... vô cùng quý hiểm, thật không ngờ lại có nhiều như vậy?"
Từ Chính kinh ngạc nói.
"Ồ? Anh đã thấy thứ này rồi sao?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Lâm tiên sinh, trang bị anh đưa cho tôi có chứa những thứ này. Có thể nói những thứ này giống như đạn. Nếu không có thứ bột này, trang bị kia sẽ gần như không có tác dụng gì cả”.
Từ Chính cười đáp.
"Anh có biết thành phần của loại bột này gồm những gì không?"
"Tôi vẫn chưa thể phân tích đầy đủ được, tôi cần chút thời gian”.
Từ Chính đáp.
“Bao lâu thì có kết quả?”
"Trên lý thuyết thì trong vòng ba ngày là xong! Nhưng tôi muốn biết, Lâm tiên sinh anh muốn tôi phân tích thành phần của thứ này để làm gì?"
“Nếu những thiết bị giống như của Đại hội không thể sản xuất hàng loạt thì liệu có thể phát triển được thiết bị mới của riêng chúng ta từ thứ bột này không?”
"Năng lượng của những hạt bụi này rất mạnh, nếu chúng ta muốn phát triển thiết bị phù hợp với chúng thì yêu cầu về vật liệu sẽ rất cao! Hiện tại, vật liệu trong tay tôi cũng có một số đáp ứng được, nhưng giá thành có lẽ lại là một cái hố sâu không đáy”.
“Đã cường hóa chưa?”
Lâm Chính bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Đại hội đã chiếm đoạt một nửa tài nguyên trong vực Diệt Vong, khiến nguồn vốn hiện tại của Dương Hoa không hề dư dả. Bởi vì dược liệu Lâm Chính khai thác ở vực Diệt Vong phần lớn đều được bán cho người dân với giá gần như giá gốc, lợi nhuận thì vẫn có, nhưng không hề cao.
Nếu chúng ta lại lấy tiền từ Dương Hoa, chỉ sợ Dương Hoa sẽ phá sản mất.
"Lâm tiên sinh, muốn cường hóa cũng cần thời gian”.
"Khoảng bao lâu?"
"Khá lâu, có lẽ phải tính theo tháng!"
"Tôi không thể đợi lâu thế được”.
"Lâm tiên sinh... Tôi thực sự cũng hết cách rồi”.
Từ Chính thở dài.
Lâm Chính cũng biết Từ Chính đang gặp khó khăn. Thực ra, với tình hình hiện tại, cho dù có đủ kinh phí, Từ Chính cũng không thể nhanh chóng sao chép những trang bị này cho anh được.
Suy cho cùng, bản thân Từ Chính không có nhiều nền tảng Võ đạo và thứ mà anh ta đang nghiên cứu và phát triển là những món vũ khí cao cấp của Đại hội.
"Từ Chính, anh cứ mạnh dạn làm đi, tôi sẽ tìm cách giúp anh có được những thông tin cần thiết về những món đồ này”.
Lâm Chính suy nghĩ một chút, khàn giọng nói.
"Nếu anh thực sự có thể làm được điều này thì sẽ giúp ích rất nhiều cho quá trình nghiên cứu của tôi”.
Từ Chính mỉm cười đáp.
"Tốt lắm, đi làm việc đi!"
Lâm Chính nói xong liền xoay người rời đi.
Nhưng anh vừa trở về Liên minh Thanh Huyền, Nam Ly thành chủ vội vã bước tới, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
"Minh chủ, lại có người từ Đại hội tới!"
"Tới làm gì?"
Lâm Chính không khỏi ngạc nhiên, vội vàng hỏi.
"Bọn họ nói đang có một vấn đề gì đó muốn nhờ minh chủ giúp đỡ!"
Nam Ly thành chủ khàn giọng nói.
“Nói với họ là tôi không rảnh”.
Lâm Chính lập tức từ chối.
Bây giờ anh rất dị ứng với đám người của Đại hội.
Bọn họ đột nhiên kéo đến đây chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Nhưng Nam Ly thành chủ lại nói: "Đại hội nói sẽ có thù lao!"
"Thù lao?"
Lâm Chính sững lại.
Chương 5340: Thái độ của Thu Tẩm Nhiễm
Trụ sở chính của Đại hội nằm trên một ngọn núi xanh tươi.
Địa hình ở đây hiểm trở, núi non xếp chồng lên nhau, giống như một rào cản tự nhiên được thiên nhiên đặc biệt thiết lập cho căn cứ bí mật này.
Khi bình minh lên, mặt trời chiếu xuyên qua màn sương.
Lâm Chính dẫn theo đoàn tuỳ tùng đi tới khoảng đất trống dưới chân núi.
Những người trong Đại hội đã bước ra chào đón anh.
Người đứng đầu chính là Thu Tẩm Nhiễm.
Điều này khiến Lâm Chính không khỏi kinh ngạc.
Lâm Chính có thể nhìn ra Thu Tẩm Nhiễm này là người như thế nào.
Người phụ nữ này tính cách nóng nảy, thủ đoạn tàn ác, sát phạt quyết đoán, chắc chắn không phải là người tốt.
Và có một điều Lâm Chính biết rất rõ.
Đó chính là Thu Tẩm Nhiễm hoàn toàn không phục anh, cộng với sự việc trước đó, sự thù địch của cô ta đối với anh là rất lớn.
Nhưng bây giờ, Thu Tẩm Nhiễm này lại xuất hiện ở đây, đích thân chào đón Lâm Chính...
Đây không bao giờ là điềm lành!
"Lâm thần y, đi đường vất vả rồi!"
Thu Tẩm Nhiễm bước tới mỉm cười chào đón anh.
"Thu đại nhân, sao có thể phiền cô đích thân ra tận đây đón tiếp?"
Lâm Chính bình thản đáp.
"Đây là việc tôi nên làm, trước đây tôi và Lâm thần y có chút hiểu lầm. Chúng ta không đánh thì không thể quen biết, hiện tại chúng tôi gặp chút khó khăn, vừa hay cần Lâm thần y giúp đỡ. Lâm thần y đã bỏ qua chuyện trước kia mà nể mặt tới đây, nếu tôi không đích thân ra nghênh tiếp thì đâu có được?"
Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười nói.
Những lời này nghe có vẻ rất chân thành, vẻ mặt Thu Tẩm Nhiễm cũng có vẻ rất thành khẩn, người bình thường rất dễ bị cô ta lừa.
Nhưng Lâm Chính thừa biết, Thu Tẩm Nhiễm có thể leo lên tới cấp bậc này trong Đại hội thì chắc chắn không phải là người đầu óc đơn giản.
"Thu đại nhân, tôi nghĩ chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề. Trước tiên cô có thể cho tôi biết cô đang gặp phải khó khăn gì và muốn yêu cầu tôi làm gì không? À, nhân tiện, còn có khoản thù lao gì đó nữa. Tôi nghĩ chúng ta cũng nên nói chuyện này! "
"Ha ha ha, đừng vội! Đừng vội! Lâm thần y đường xa tới đây, trước tiên phải uống tách trà đã đúng không? Nào nào nào, mời đi lối này!”
Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười, lập tức nghiêng người, làm động tác mời chào.
Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó dẫn mọi người đi thẳng lên núi.
Hầu hết các tòa nhà của Đại hội đều được xây dựng ở không gian thoáng đãng trên đỉnh núi. Mặc dù những tòa nhà này có vẻ đơn giản nhưng chúng vô cùng kiên cố và không thể bị phá hủy. Các bức tường của tòa nhà được bao phủ bởi dây leo và cây xanh, khiến toàn bộ quần thể kiến trúc hòa vào môi trường xung quanh như thể đây là một thiên đường ẩn giấu nơi trần thế.
Trong Đại hội không có nhiều người, ngoại trừ một số binh lính tuần tra thì không nhìn thấy ai khác.
Lâm Chính biết rõ tình hình đại hội, hiện tại Đại hội đang rất thiếu nhân lực nên ở đây vắng người cũng là bình thường.
Thu Tẩm Nhiễm đưa Lâm Chính tới một tòa nhà ở giữa.
Bên dưới tòa nhà là một khoảng đất trống.
Trên khoảng đất trống đó có vài bóng người đang ngồi trên ghế uống trà.
Trong đó có Kiều Bất Dịch và Lý Uyển Dung.
Nhưng điều đáng chú ý là hôm nay Kiều Bất Dịch bị thương, một tay được băng bó, một chân cũng đã được chữa trị.
Khi bước vào, Lâm Chính không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng như thế này của Kiều Bất Dịch.
"Đây không phải là Kiều phó tướng quân sao? Ông bị sao vậy?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Haizz! Lâm thần y tới rồi sao? Lâm thần y, cậu nhất định phải tới chữa giúp tôi vết thương này!"
Như nhìn thấy vị cứu tinh, Kiều Bất Dịch vội vàng đặt tách trà xuống rồi cố gắng đứng dậy. Nhưng ông ta vừa cử động thì miệng vết thương đã rách ra khiến ông ta nhăn mặt vì đau đớn.
Lâm Chính thấy vậy thì không khỏi cau mày.