-
Chương 5276-5280
Chương 5276: Mời anh ra ngoài
“Lâm tổng, hình như anh không hiểu rõ về tập đoàn Tinh Giai cho lắm nhỉ?”.
Sở Tử Minh mỉm cười nói: “Tập đoàn Tinh Giai chúng tôi là tập đoàn đa quốc gia, ở Giang Thành chỉ là một công ty con, nhưng dù là vậy chúng tôi cũng đã nhanh chóng đứng vững ở Giang Thành, nhanh chóng mở rộng thị trường. Anh cũng biết Giang Thành là địa bàn của Dương Hoa, nhưng anh có biết vì sao chúng tôi có thể phát triển thị trường ở đây nhanh chóng không?”.
“Vì sao?”.
“Bởi vì tập đoàn Tinh Giai chúng tôi có đủ tài nguyên”.
Sở Tử Minh mỉm cười nói: “Hơn nữa, tài nguyên của chúng tôi là độc nhất vô nhị. Chỉ cần Chủ tịch Tô đồng ý hợp tác với tôi, tôi bảo đảm Quốc tế Duyệt Nhan sẽ có thể nâng cao một bậc”.
Lâm Chính nghe vậy không nói tiếng nào.
Tô Nhu thì hơi do dự.
Thật ra cô đã khảo sát về tập đoàn Tinh Giai từ trước.
Tập đoàn Tinh Giai lợi hại nhất không phải ở thị trường trong nước, mà là tài nguyên nghiệp vụ ở nước ngoài.
Tập đoàn Tinh Giai có chuỗi sản nghiệp đa quốc gia vô cùng hoàn thiện. Thị trường nước ngoài của bọn họ rất rộng lớn, nếu có thể thúc đẩy Quốc tế Duyệt Nhan thì Quốc tế Duyệt Nhan thật sự có thể trở thành xí nghiệp đa quốc gia đúng như tên gọi.
“Lâm tổng, tôi biết vì sao anh lại dửng dưng như thế. Bởi vì anh nghĩ Quốc tế Duyệt Nhan hợp tác với Dương Hoa, hơn nữa còn là thành viên của Thương Minh, cho nên anh không coi trọng công ty của tôi, đúng không?”.
Sở Tử Minh cười nói.
“Anh còn biết đến Thương Minh?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
“Sao lại không biết? Vì tôi chính là thành viên của Thương Minh!”.
Sở Tử Minh nhún vai nói.
“Thảo nào”.
“Lâm tổng, quy mô của Dương Hoa thật sự rất lớn. Nhờ vào sự điều hành của Mã Hải, doanh nghiệp của Dương Hoa đã trải rộng khắp cả nước, nhưng Dương Hoa có một điểm không bằng tập đoàn Tinh Giai, đó là thần y Lâm của Dương Hoa không chịu gia nhập Thương Minh. Điều này đối với Dương Hoa mà nói không phải chuyện nhỏ, bởi vì khi không gia nhập Thương Minh, Thương Minh sẽ không tiếp nhận người đó, sẽ trở thành kẻ địch ở thương trường. Trước lợi nhuận thì chỉ có địch hoặc là bạn, Lâm tổng, chắc anh hiểu đạo lý này chứ?”.
Sở Tử Minh cười nói.
“Anh đang muốn biểu đạt điều gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Nếu Chủ tịch Tô từ chối hợp tác không những sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt để phát triển, mà còn tạo nên một kẻ địch. Chuyện này nên quyết định như thế nào, chắc hai vị hiểu rõ nhỉ?”.
“Anh đang uy hiếp tôi sao?”.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
“Không không, Lâm tổng, tôi không hề có ý đe dọa anh, tôi chỉ hi vọng anh có thể nhìn xa trông rộng, đừng can thiệp vào quyết định của Chủ tịch Tô. Trong mắt tôi, Chủ tịch Tô là một người xuất sắc, không cần người khác can thiệp đến quyết định của cô ấy, càng đừng nói tới anh. Chẳng lẽ anh vẫn không hiểu trình độ mình thế nào, được mấy cân mấy lạng hay sao?”.
Sở Tử Minh cười nói.
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên tia sáng, nhưng không nói gì.
Đúng lúc này, một giọng quát lạnh lùng vang lên.
“Mời anh ra ngoài”.
Sở Tử Minh nghe xong hơi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Tô Nhu.
“Chủ tịch Tô?”.
“Ra ngoài!”.
Tô Nhu lại quát lớn.
“Chủ tịch Tô, cô không định hợp tác sao?”.
Sở Tử Minh hỏi.
“Tôi vốn đang cân nhắc, nhưng anh sỉ nhục chồng tôi trước mặt tôi, tôi còn cân nhắc gì nữa? Chủ tịch Sở, tôi nghĩ Quốc tế Duyệt Nhan và tập đoàn Tinh Giai không có cơ hội hợp tác nữa rồi. Cảm ơn quà tặng của anh, anh hãy cầm theo quà của anh rời khỏi đây ngay đi, nơi này không hoan nghênh anh!”.
Tô Nhu vô cùng nghiêm túc, nhìn Sở Tử Minh với ánh mắt tràn ngập lửa giận, nói.
Sở Tử Minh sửng sốt.
Chương 5277: Cho không tiền
Sở Tử Minh không ngờ Tô Nhu lại nổi giận, còn kiên quyết cắt đứt việc hợp tác với tập đoàn Tinh Giai.
Đây là phú quý trời cho!
Tô Nhu lại từ chối?
“Chủ tịch Tô, có lẽ lúc trước tôi nói chuyện thiếu suy nghĩ, tôi xin lỗi cô, hi vọng cô có thể cân nhắc về việc hợp tác giữa hai bên!”.
Sở Tử Minh không phải người nóng nảy, trái lại, anh ta rất nhẫn nại.
Chuyện nhỏ không nhịn ắt loạn đại mưu, đây là nguyên tắc sống của Sở Tử Minh.
“Chủ tịch Sở, người anh phải xin lỗi không phải tôi mà là Lâm Chính chồng tôi, anh không tôn trọng anh ấy tức là không tôn trọng tôi!”.
Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Được được, tôi xin lỗi Lâm tổng!”.
Sở Tử Minh lộ ra nụ cười chua chát, sau đó cúi mình trước Lâm Chính: “Anh Lâm, trước kia tôi lỡ lời, hi vọng anh không so đo, xin hãy tha thứ cho tôi”.
Lâm Chính nhíu mày.
Đương nhiên anh biết Sở Tử Minh đang nhẫn nhịn.
Nhưng anh không hiểu được.
Người có thân phận địa vị như Sở Tử Minh sao lại nhẫn nại tốt tính với Tô Nhu như vậy?
Mặc dù xu thế phát triển của Quốc tế Duyệt Nhan không tệ, nhờ sự dìu dắt của Thương Minh cũng xem như có danh tiếng ở Long Quốc, nhưng hoàn toàn không thể bì kịp với doanh nghiệp đa quốc gia như Tinh Giai.
Hoàn toàn không đáng để Sở Tử Minh coi trọng như vậy!
Với thế lực của Sở Tử Minh muốn tìm đối tác như Duyệt Nhan không phải chuyện khó.
Chỉ sợ anh ta có mục đích khác!
Là Tiểu Nhu sao?
Nếu dám nhắm vào vợ tôi, e rằng anh đã chọn sai người rồi.
Lâm Chính cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, nhưng bề ngoài lại vô cùng bình tĩnh, nói: “Chủ tịch Sở đã chân thành xin lỗi đương nhiên tôi sẽ không so đo, nhưng hi vọng Chủ tịch Sở có thể chú ý hơn, hợp tác thì đàng hoàng mà hợp tác, nếu anh có tâm tư gì khác, tôi sẽ khiến anh phải hối hận cả đời”.
Sở Tử Minh cười cười nhưng không tiếp lời, mà là lấy một bản kế hoạch từ trong cặp tài liệu ra đưa cho Tô Nhu.
“Chủ tịch Tô, chúng ta vẫn nên bàn chuyện hợp tác. Đây là bản thảo kế hoạch hợp tác do công ty chúng tôi soạn, mời cô xem qua. Nếu cô cảm thấy hợp tác không có vấn đề, quay về tôi sẽ bảo người chỉnh sửa bản thảo này rồi cử người đến đàm phán với công ty các cô”.
“Ồ?”.
Tô Nhu không từ chối.
Dù sao Sở Tử Minh cũng đã hạ thấp mình lắm rồi, anh ta đã xin lỗi Lâm Chính thì cô cũng rất mong được hợp tác.
Cô nhận lấy đọc qua.
Chốc lát sau, trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên, chấn động, khó tin.
“Chủ tịch Sở, kế hoạch hợp tác này là thật sao?”.
Tô Nhu ngẩng đầu, khó tin hỏi.
“Phương án về cơ bản là vậy”.
Sở Tử Minh cười nói.
“Nhưng thế này có vẻ…”.
Tô Nhu muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Anh xem đi”.
Tô Nhu đưa bản thảo kế hoạch cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhanh chóng đọc qua một lượt, nhíu chặt mày.
“Lâm tổng có ý kiến gì với kế hoạch này không?”.
Sở Tử Minh cười híp mắt hỏi.
“Tập đoàn Tinh Giai có khác nào định tặng không tiền cho Quốc tế Duyệt Nhan”.
Lâm Chính nói: “Quốc tế Duyệt Nhan chiếm 80%, các người chỉ lấy 20%? Vậy có khác nào cho không chúng tôi?”.
“Tiền hay gì không quan trọng, chủ yếu là chúng tôi muốn xây dựng quan hệ hợp tác với Quốc tế Duyệt Nhan, đây coi như quà gặp mặt của chúng tôi”.
Sở Tử Minh cười đáp.
“Nếu vậy thì cảm ơn nhiều!”.
Lâm Chính đưa bản kế hoạch sang: “Chủ tịch Sở, tôi thấy chuyện hợp tác này có thể, anh quay về trước đi!”.
Chương 5278: Tìm người
Trong mắt Sở Tử Minh lóe lên vẻ tức giận nhưng lại không nói gì thêm, chỉ đành mỉm cười đưa tay ra với Tô Nhu.
“Nếu vậy thì Chủ tịch Tô, tôi về trước đây, đợi chúng tôi chỉnh sửa xong hợp đồng rồi lại bàn bạc cụ thể”.
Tô Nhu sửng sốt.
Nhưng Lâm Chính lại đưa tay ra, nói: “Biết rồi, Chủ tịch Sở, anh về trước đi”.
Sở Tử Minh vẫn cười nhưng sâu trong mắt vẫn hiện lên vẻ nham hiểm.
Chẳng mấy chốc, thư ký tiễn Sở Tử Minh rời khỏi văn phòng.
“Anh ghen như thế từ lúc nào?”.
Tô Nhu ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn Lâm Chính, mỉm cười hỏi.
“Đây không phải vấn đề ghen hay không, mà là mặt mũi của người đàn ông”.
Lâm Chính nói: “Con người này ân cần với em trước mặt anh như vậy, có thể nói tâm tư anh ta rõ như ban ngày, nếu anh không làm gì thì còn coi là đàn ông được không?”.
“Ok, anh nói đúng”.
Tô Nhu cười đáp, nhưng tâm trạng lại rất vui.
“Đúng rồi, anh thấy hợp đồng này như thế nào?”.
Tô Nhu nghĩ tới gì đó, nhìn Lâm Chính hỏi.
“Hợp đồng rõ ràng là cho không tiền thế này còn cần phải xem sao? Mục đích bọn họ không phải là hợp tác, bởi vì hợp tác lần này bọn họ không được bao nhiêu lợi nhuận, cho dù kiếm được thì với quy mô của tập đoàn Tinh Giai cũng không coi trọng số tiền ít ỏi đó”.
“Ý anh là bọn họ nhắm vào em?”.
“Gần như vậy”.
“Chuyện này… Vì sao anh không nhắc em sớm hơn?”.
Tô Nhu thở dài: “Nếu mục đích của bọn họ không đơn thuần, em đã từ chối lâu rồi, anh cần gì phải đồng ý?”.
“Người khác cho em tiền thì sao lại không nhận?”.
Lâm Chính mỉm cười: “Hơn nữa anh còn không rõ em là người thế nào hay sao? Cho dù anh ta có muốn theo đuổi em, em cũng không thể nào đồng ý!”.
“Cho nên đây coi như anh bán em rồi?”.
“Sao có thể? Bán ai cũng không thể bán vợ anh!”.
“Anh đấy”.
Tô Nhu liếc anh.
Lâm Chính ở văn phòng đến chiều, sau đó dẫn Tô Nhu đi ăn.
Ăn xong bữa tối, anh vốn định ở lại qua đêm, nhưng thấy Tô Nhu quá mệt mỏi nên sau khi cô ngủ thì anh khoác áo rời nhà.
Xuống khỏi lầu, Lâm Chính đốt điếu thuốc, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải.
“Bây giờ Sở Tử Minh của tập đoàn Tinh Giai đang ở đâu?”.
“Tối nay anh ta có một bữa tiệc ở câu lạc bộ tư nhân Danh Hào, có lẽ bây giờ đang ăn ở đó”.
Mã Hải trả lời.
“Được”.
Lâm Chính cúp máy, sau đó hóa trang thành dáng vẻ thần y Lâm, bắt xe đến câu lạc bộ tư nhân Danh Hào.
Ngoài cửa câu lạc bộ.
“Xin lỗi anh, đây là câu lạc bộ tư nhân, không mở cho người ngoài”.
Thấy Lâm Chính đến gần, hai bảo vệ đứng ở cửa chặn Lâm Chính lại.
Một trong hai người nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Chính thì không khỏi sửng sốt, sau đó mừng rỡ không thôi: “Anh… Anh là thần y Lâm?”.
“Là tôi!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Trời ạ, hóa ra là thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm, anh là thần tượng của tôi, anh có thể ký tên cho tôi không?”.
“Thần y Lâm, tôi là fan trung thành của anh!”.
Hai nhân viên bảo vệ kích động vô cùng, nói.
“Chụp ảnh chung là được”.
Lâm Chính cười đáp, sau đó hỏi: “Chủ tịch Sở của tập đoàn Tinh Giai có trong đó không? Tôi đến tìm anh ta”.
“Thần y Lâm đến để bàn công việc sao? Tôi sẽ dẫn anh vào trong!”.
Nhân viên bảo vệ kích động nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, dường như nghĩ tới gì đó lại nói: “Nếu hôm nay hai anh thất nghiệp thì có thể đến Dương Hoa ứng tuyển, biết chưa?”.
Chương 5279: Có chuyện đó không?
Hai nhân viên bảo vệ hoang mang, rõ ràng không hiểu Lâm Chính nói vậy có ý gì.
“Thần y Lâm, mời anh đi bên này!”.
Một trong hai bảo vệ dẫn Lâm Chính vào trong.
Câu lạc bộ rất lớn, hơn nữa cách bố trí còn xa hoa, chỉ riêng hành lang đã có đến hơn hai mươi nhân viên phục vụ xinh đẹp.
Nhưng rõ ràng bọn họ cảm thấy ngạc nhiên khi Lâm Chính đến đây.
“Đó là… thần y Lâm sao?”.
“Trời ạ, đẹp trai thật!”.
“Thần y Lâm sao lại xuất hiện ở đây?”.
“Chẳng lẽ… anh ấy sẽ bàn chuyện công việc với ông chủ?”.
Nhân viên phục vụ đều sáng mắt lên, kích động nhìn Lâm Chính đi đến, một vài người đã bắt đầu huyễn tưởng.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã đến phòng ở cuối hành lang.
Nơi cửa phòng riêng có hai người đàn ông cao to đeo kính đen canh giữ.
Nhìn Lâm Chính đi tới, người đàn ông cao to lập tức chặn anh lại.
“Làm gì đây?”.
Một trong hai người hỏi.
“Tôi tìm Sở Tử Minh”.
Lâm Chính cười đáp.
“Vị này là thần y Lâm của tập đoàn Dương Hoa, đến tìm ông chủ chúng ta bàn công việc!”.
Nhân viên bảo vệ nói.
Danh tiếng của thần y Lâm có thể nói Giang Thành ai ai cũng biết, mấy tỉnh lân cận đều nghe nói đến.
Rõ ràng hai người đàn ông áo đen cũng từng nghe tới cái tên này, đưa mắt nhìn nhau, hơi do dự.
Chẳng lâu sau, một trong hai người đã đưa ra quyết định.
“Thần y Lâm xin hãy đợi một lát, chúng tôi sẽ vào trong thông báo cho ông chủ”.
“Đi đi”.
Lâm Chính cười nói.
Người đàn ông cao to quay người gõ cửa, sau khi được người ở trong cho phép mới đi vào.
Qua một lúc sau, người đó ra ngoài, mở một bên cửa ra.
“Thần y Lâm, mời vào”.
Lâm Chính đi thẳng vào phòng.
Trong căn phòng u ám lan tràn mùi hormone.
Lâm Chính nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong phòng có rất nhiều nam nữ.
Bọn họ ôm ấp nhau hoặc là bắt đầu quấn quýt lấy nhau.
Sở Tử Minh thì ôm một cô gái xinh đẹp tóc dài ngồi ở ghế sofa uống rượu vang.
Dù người đẹp không ngừng nép vào lòng Sở Tử Minh nhưng Sở Tử Minh không hề phản ứng.
Nhìn thấy Lâm Chính đi vào, Sở Tử Minh cười càng sâu xa.
“Mọi người dừng lại chút!”.
Sở Tử Minh cầm ly rượu vang đứng dậy nói.
Mọi người đều nhìn về phía anh ta.
“Mọi người, hãy dùng tiếng vỗ tay và hoan hô của mọi người hoan nghênh chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa, thần y Lâm!”.
Sở Tử Minh giơ cao ly rượu hô lên.
Bốp bốp bốp…
“Hay!”.
“Ha ha ha…”.
Mọi người đều vỗ tay hoan hô, trông có vẻ điên cuồng.
“Thần y Lâm, hoan nghênh”.
Sở Tử Minh mỉm cười đi tới bắt tay Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ tùy tiện ngồi trên ghế sofa, đốt điếu thuốc, thản nhiên nói: “Sở Tử Minh đúng không?”.
“Thần y Lâm có gì chỉ giáo?”.
Sở Tử Minh cũng không nổi giận, chỉ mỉm cười hỏi.
“Tôi không lãng phí thời gian với anh nữa, tôi sẽ vào thẳng vấn đề”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tôi nhận được tin nói rằng tập đoàn Tinh Giai định hợp tác với Quốc tế Duyệt Nhan. Hơn nữa, dự án hợp tác lần này hình như các người không được bao nhiêu lợi nhuận, mà lại cho Quốc tế Duyệt Nhan cơ hội kiếm tiền, có chuyện đó không?”.
“Tin tức của thần y Lâm thật là linh thông!”.
Sở Tử Minh cười nói, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ cảnh giác.
“Xem ra chuyện này là thật”.
“Thần y Lâm, chúng tôi và Quốc tế Duyệt Nhan chỉ là quan hệ hợp tác, anh đừng nghĩ nhiều”.
Sở Tử Minh mỉm cười nói.
Nhưng giây sau, một bàn tay đột nhiên chộp lấy cổ Sở Tử Minh, nâng anh ta lên.
Bộp!
Chương 5280: Anh không có quyền
"Á?"
"Cái gì?"
Mọi người trong phòng đều bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Á!!"
Người phụ nữ tóc dài bên cạnh Sở Tử Minh sợ đến mức hét lên.
Lâm Chính lập tức đứng dậy.
Sở Tử Minh cao một mét tám cũng bị nhấc lên.
Anh ta bị Lâm Chính xách lên như xách một con gà nhỏ.
Cổ anh ta gần như biến dạng và cả người đau đớn vô cùng.
"Chuyện gì đang xảy ra thế?"
Hai người đàn ông lực lưỡng ở cửa lập tức xông vào, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng lo lắng, lập tức rút súng lục ra.
"Lâm thần y, mau thả cậu chủ của chúng tôi xuống!"
"Lâm thần y, anh đang làm gì vậy?"
Hai người đàn ông kia vừa căng thẳng vừa sợ hãi, chĩa súng về phía Lâm Chính.
Tuy nhiên, vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên buông tay ra.
Bịch!
Cơ thể Sở Tử Minh rơi bịch xuống đất.
Anh ta vội ôm cổ và ho dữ dội.
"Cậu chủ Sở, cậu ổn chứ?"
"Cậu chủ Sở, cậu không sao chứ?"
"Lâm thần y! Anh quá đáng rồi đấy!"
“Sao anh có thể to gan như vậy, dám làm cậu chủ Sở bị thương?”
Mọi người vừa an ủi dìu Sở Tử Minh vừa mắng chửi Lâm Chính.
Lâm Chính cau mày nhìn những người kia: "Các người đang mắng tôi à?"
Anh dứt lời, những người kia đều sửng sốt, sau đó nhanh chóng im lặng, không dám nói thêm một lời.
“Còn anh, anh đang chĩa súng vào tôi phải không?”
Lâm Chính chuyển sự chú ý sang hai người đàn ông kia.
Hơi thở của hai người đàn ông đông cứng lại, cơ thể họ khẽ run lên, không biết phải làm sao.
"Hai tên ngốc này, còn không mau cất súng đi..."
Lúc này, Sở Tử Minh đã tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi hét lớn.
Hai người đàn ông vội vã cất súng đi.
Mọi người lo lắng nhìn Lâm Chính.
Sở Tử Minh cũng đứng dậy đi về phía Lâm Chính.
"Lâm thần y, tôi không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến Lâm thần y hành động như vậy, hy vọng anh có thể nói cho tôi biết để tôi có cơ hội sửa đổi”.
Sở Tử Minh hơi cúi đầu, cung kính nói.
"Anh không phải người Giang Thành phải không?"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Cái này...đúng..."
“Vậy là anh không biết Tô Nhu là người phụ nữ mà tôi để mắt tới?”
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng.
"Vậy sao?"
Sở Tử Minh sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu được hết thảy.
Chẳng trách Lâm Chính lại phản ứng như vậy.
"Lâm thần y, xin đừng hiểu lầm. Sự hợp tác giữa tôi và chủ tịch Tô chỉ là hợp tác bình thường, không có mục đích gì khác!"
Sở Tử Minh vội vàng gượng cười, giải thích.
Nhưng Lâm Chính hiển nhiên không tin.
"Tôi sẽ không nghe những lời vô nghĩa đó. Nghe này, tôi muốn tập đoàn Tinh Giai của các anh rút khỏi Giang Thành ngay lập tức. Tôi mặc kệ mục đích của các người là gì. Chỉ cần mang theo người và tiền của các người rồi rời đi ngay lập tức, hiểu chưa?"
Lâm Chính bình thản nói.
Sở Tử Minh sửng sốt một chút, sau đó không khỏi cười lớn: "Lâm thần y, Giang Thành này chính là Giang Thành của Long Quốc, cũng là của toàn bộ người dân Long Quốc. Theo lý mà nói, anh không có quyền kiểm soát tôi mở công ty hay làm ăn kinh doanh ở đâu. Chẳng lẽ Giang Thành này... là của anh sao?"
Sở Tử Minh giờ đã không thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Nhưng giây tiếp theo.
Rắc!
Có tiếng xương gãy.
Bàn tay cầm ly rượu vang của Sở Tử Minh đột nhiên bị bẻ gãy.
Sở Tử Minh sửng sốt một lát mới kịp phản ứng, lập tức phát ra một tiếng thét xé lòng.
"Á!!!"
"Cậu chủ Sở!"
Mọi người đều bị sốc.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, trong con ngươi lóe lên sát ý.
“Đúng là tôi không thể kiểm soát việc đó, nhưng… tôi có thể giết anh, hiểu chưa?”
Lâm Chính giọng khàn khàn nói: "Anh có biết mình đang làm gì không?"
Lâm Chính hoàn toàn không quan tâm Sở Tử Minh mở công ty gì ở Giang Thành hay kiếm được bao nhiêu tiền.
Nhưng... anh ta dám nhắm vào Tô Nhu!
Thế thì anh ta phải chết!
“Lâm tổng, hình như anh không hiểu rõ về tập đoàn Tinh Giai cho lắm nhỉ?”.
Sở Tử Minh mỉm cười nói: “Tập đoàn Tinh Giai chúng tôi là tập đoàn đa quốc gia, ở Giang Thành chỉ là một công ty con, nhưng dù là vậy chúng tôi cũng đã nhanh chóng đứng vững ở Giang Thành, nhanh chóng mở rộng thị trường. Anh cũng biết Giang Thành là địa bàn của Dương Hoa, nhưng anh có biết vì sao chúng tôi có thể phát triển thị trường ở đây nhanh chóng không?”.
“Vì sao?”.
“Bởi vì tập đoàn Tinh Giai chúng tôi có đủ tài nguyên”.
Sở Tử Minh mỉm cười nói: “Hơn nữa, tài nguyên của chúng tôi là độc nhất vô nhị. Chỉ cần Chủ tịch Tô đồng ý hợp tác với tôi, tôi bảo đảm Quốc tế Duyệt Nhan sẽ có thể nâng cao một bậc”.
Lâm Chính nghe vậy không nói tiếng nào.
Tô Nhu thì hơi do dự.
Thật ra cô đã khảo sát về tập đoàn Tinh Giai từ trước.
Tập đoàn Tinh Giai lợi hại nhất không phải ở thị trường trong nước, mà là tài nguyên nghiệp vụ ở nước ngoài.
Tập đoàn Tinh Giai có chuỗi sản nghiệp đa quốc gia vô cùng hoàn thiện. Thị trường nước ngoài của bọn họ rất rộng lớn, nếu có thể thúc đẩy Quốc tế Duyệt Nhan thì Quốc tế Duyệt Nhan thật sự có thể trở thành xí nghiệp đa quốc gia đúng như tên gọi.
“Lâm tổng, tôi biết vì sao anh lại dửng dưng như thế. Bởi vì anh nghĩ Quốc tế Duyệt Nhan hợp tác với Dương Hoa, hơn nữa còn là thành viên của Thương Minh, cho nên anh không coi trọng công ty của tôi, đúng không?”.
Sở Tử Minh cười nói.
“Anh còn biết đến Thương Minh?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
“Sao lại không biết? Vì tôi chính là thành viên của Thương Minh!”.
Sở Tử Minh nhún vai nói.
“Thảo nào”.
“Lâm tổng, quy mô của Dương Hoa thật sự rất lớn. Nhờ vào sự điều hành của Mã Hải, doanh nghiệp của Dương Hoa đã trải rộng khắp cả nước, nhưng Dương Hoa có một điểm không bằng tập đoàn Tinh Giai, đó là thần y Lâm của Dương Hoa không chịu gia nhập Thương Minh. Điều này đối với Dương Hoa mà nói không phải chuyện nhỏ, bởi vì khi không gia nhập Thương Minh, Thương Minh sẽ không tiếp nhận người đó, sẽ trở thành kẻ địch ở thương trường. Trước lợi nhuận thì chỉ có địch hoặc là bạn, Lâm tổng, chắc anh hiểu đạo lý này chứ?”.
Sở Tử Minh cười nói.
“Anh đang muốn biểu đạt điều gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Nếu Chủ tịch Tô từ chối hợp tác không những sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt để phát triển, mà còn tạo nên một kẻ địch. Chuyện này nên quyết định như thế nào, chắc hai vị hiểu rõ nhỉ?”.
“Anh đang uy hiếp tôi sao?”.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
“Không không, Lâm tổng, tôi không hề có ý đe dọa anh, tôi chỉ hi vọng anh có thể nhìn xa trông rộng, đừng can thiệp vào quyết định của Chủ tịch Tô. Trong mắt tôi, Chủ tịch Tô là một người xuất sắc, không cần người khác can thiệp đến quyết định của cô ấy, càng đừng nói tới anh. Chẳng lẽ anh vẫn không hiểu trình độ mình thế nào, được mấy cân mấy lạng hay sao?”.
Sở Tử Minh cười nói.
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên tia sáng, nhưng không nói gì.
Đúng lúc này, một giọng quát lạnh lùng vang lên.
“Mời anh ra ngoài”.
Sở Tử Minh nghe xong hơi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Tô Nhu.
“Chủ tịch Tô?”.
“Ra ngoài!”.
Tô Nhu lại quát lớn.
“Chủ tịch Tô, cô không định hợp tác sao?”.
Sở Tử Minh hỏi.
“Tôi vốn đang cân nhắc, nhưng anh sỉ nhục chồng tôi trước mặt tôi, tôi còn cân nhắc gì nữa? Chủ tịch Sở, tôi nghĩ Quốc tế Duyệt Nhan và tập đoàn Tinh Giai không có cơ hội hợp tác nữa rồi. Cảm ơn quà tặng của anh, anh hãy cầm theo quà của anh rời khỏi đây ngay đi, nơi này không hoan nghênh anh!”.
Tô Nhu vô cùng nghiêm túc, nhìn Sở Tử Minh với ánh mắt tràn ngập lửa giận, nói.
Sở Tử Minh sửng sốt.
Chương 5277: Cho không tiền
Sở Tử Minh không ngờ Tô Nhu lại nổi giận, còn kiên quyết cắt đứt việc hợp tác với tập đoàn Tinh Giai.
Đây là phú quý trời cho!
Tô Nhu lại từ chối?
“Chủ tịch Tô, có lẽ lúc trước tôi nói chuyện thiếu suy nghĩ, tôi xin lỗi cô, hi vọng cô có thể cân nhắc về việc hợp tác giữa hai bên!”.
Sở Tử Minh không phải người nóng nảy, trái lại, anh ta rất nhẫn nại.
Chuyện nhỏ không nhịn ắt loạn đại mưu, đây là nguyên tắc sống của Sở Tử Minh.
“Chủ tịch Sở, người anh phải xin lỗi không phải tôi mà là Lâm Chính chồng tôi, anh không tôn trọng anh ấy tức là không tôn trọng tôi!”.
Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Được được, tôi xin lỗi Lâm tổng!”.
Sở Tử Minh lộ ra nụ cười chua chát, sau đó cúi mình trước Lâm Chính: “Anh Lâm, trước kia tôi lỡ lời, hi vọng anh không so đo, xin hãy tha thứ cho tôi”.
Lâm Chính nhíu mày.
Đương nhiên anh biết Sở Tử Minh đang nhẫn nhịn.
Nhưng anh không hiểu được.
Người có thân phận địa vị như Sở Tử Minh sao lại nhẫn nại tốt tính với Tô Nhu như vậy?
Mặc dù xu thế phát triển của Quốc tế Duyệt Nhan không tệ, nhờ sự dìu dắt của Thương Minh cũng xem như có danh tiếng ở Long Quốc, nhưng hoàn toàn không thể bì kịp với doanh nghiệp đa quốc gia như Tinh Giai.
Hoàn toàn không đáng để Sở Tử Minh coi trọng như vậy!
Với thế lực của Sở Tử Minh muốn tìm đối tác như Duyệt Nhan không phải chuyện khó.
Chỉ sợ anh ta có mục đích khác!
Là Tiểu Nhu sao?
Nếu dám nhắm vào vợ tôi, e rằng anh đã chọn sai người rồi.
Lâm Chính cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, nhưng bề ngoài lại vô cùng bình tĩnh, nói: “Chủ tịch Sở đã chân thành xin lỗi đương nhiên tôi sẽ không so đo, nhưng hi vọng Chủ tịch Sở có thể chú ý hơn, hợp tác thì đàng hoàng mà hợp tác, nếu anh có tâm tư gì khác, tôi sẽ khiến anh phải hối hận cả đời”.
Sở Tử Minh cười cười nhưng không tiếp lời, mà là lấy một bản kế hoạch từ trong cặp tài liệu ra đưa cho Tô Nhu.
“Chủ tịch Tô, chúng ta vẫn nên bàn chuyện hợp tác. Đây là bản thảo kế hoạch hợp tác do công ty chúng tôi soạn, mời cô xem qua. Nếu cô cảm thấy hợp tác không có vấn đề, quay về tôi sẽ bảo người chỉnh sửa bản thảo này rồi cử người đến đàm phán với công ty các cô”.
“Ồ?”.
Tô Nhu không từ chối.
Dù sao Sở Tử Minh cũng đã hạ thấp mình lắm rồi, anh ta đã xin lỗi Lâm Chính thì cô cũng rất mong được hợp tác.
Cô nhận lấy đọc qua.
Chốc lát sau, trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên, chấn động, khó tin.
“Chủ tịch Sở, kế hoạch hợp tác này là thật sao?”.
Tô Nhu ngẩng đầu, khó tin hỏi.
“Phương án về cơ bản là vậy”.
Sở Tử Minh cười nói.
“Nhưng thế này có vẻ…”.
Tô Nhu muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Anh xem đi”.
Tô Nhu đưa bản thảo kế hoạch cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhanh chóng đọc qua một lượt, nhíu chặt mày.
“Lâm tổng có ý kiến gì với kế hoạch này không?”.
Sở Tử Minh cười híp mắt hỏi.
“Tập đoàn Tinh Giai có khác nào định tặng không tiền cho Quốc tế Duyệt Nhan”.
Lâm Chính nói: “Quốc tế Duyệt Nhan chiếm 80%, các người chỉ lấy 20%? Vậy có khác nào cho không chúng tôi?”.
“Tiền hay gì không quan trọng, chủ yếu là chúng tôi muốn xây dựng quan hệ hợp tác với Quốc tế Duyệt Nhan, đây coi như quà gặp mặt của chúng tôi”.
Sở Tử Minh cười đáp.
“Nếu vậy thì cảm ơn nhiều!”.
Lâm Chính đưa bản kế hoạch sang: “Chủ tịch Sở, tôi thấy chuyện hợp tác này có thể, anh quay về trước đi!”.
Chương 5278: Tìm người
Trong mắt Sở Tử Minh lóe lên vẻ tức giận nhưng lại không nói gì thêm, chỉ đành mỉm cười đưa tay ra với Tô Nhu.
“Nếu vậy thì Chủ tịch Tô, tôi về trước đây, đợi chúng tôi chỉnh sửa xong hợp đồng rồi lại bàn bạc cụ thể”.
Tô Nhu sửng sốt.
Nhưng Lâm Chính lại đưa tay ra, nói: “Biết rồi, Chủ tịch Sở, anh về trước đi”.
Sở Tử Minh vẫn cười nhưng sâu trong mắt vẫn hiện lên vẻ nham hiểm.
Chẳng mấy chốc, thư ký tiễn Sở Tử Minh rời khỏi văn phòng.
“Anh ghen như thế từ lúc nào?”.
Tô Nhu ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn Lâm Chính, mỉm cười hỏi.
“Đây không phải vấn đề ghen hay không, mà là mặt mũi của người đàn ông”.
Lâm Chính nói: “Con người này ân cần với em trước mặt anh như vậy, có thể nói tâm tư anh ta rõ như ban ngày, nếu anh không làm gì thì còn coi là đàn ông được không?”.
“Ok, anh nói đúng”.
Tô Nhu cười đáp, nhưng tâm trạng lại rất vui.
“Đúng rồi, anh thấy hợp đồng này như thế nào?”.
Tô Nhu nghĩ tới gì đó, nhìn Lâm Chính hỏi.
“Hợp đồng rõ ràng là cho không tiền thế này còn cần phải xem sao? Mục đích bọn họ không phải là hợp tác, bởi vì hợp tác lần này bọn họ không được bao nhiêu lợi nhuận, cho dù kiếm được thì với quy mô của tập đoàn Tinh Giai cũng không coi trọng số tiền ít ỏi đó”.
“Ý anh là bọn họ nhắm vào em?”.
“Gần như vậy”.
“Chuyện này… Vì sao anh không nhắc em sớm hơn?”.
Tô Nhu thở dài: “Nếu mục đích của bọn họ không đơn thuần, em đã từ chối lâu rồi, anh cần gì phải đồng ý?”.
“Người khác cho em tiền thì sao lại không nhận?”.
Lâm Chính mỉm cười: “Hơn nữa anh còn không rõ em là người thế nào hay sao? Cho dù anh ta có muốn theo đuổi em, em cũng không thể nào đồng ý!”.
“Cho nên đây coi như anh bán em rồi?”.
“Sao có thể? Bán ai cũng không thể bán vợ anh!”.
“Anh đấy”.
Tô Nhu liếc anh.
Lâm Chính ở văn phòng đến chiều, sau đó dẫn Tô Nhu đi ăn.
Ăn xong bữa tối, anh vốn định ở lại qua đêm, nhưng thấy Tô Nhu quá mệt mỏi nên sau khi cô ngủ thì anh khoác áo rời nhà.
Xuống khỏi lầu, Lâm Chính đốt điếu thuốc, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải.
“Bây giờ Sở Tử Minh của tập đoàn Tinh Giai đang ở đâu?”.
“Tối nay anh ta có một bữa tiệc ở câu lạc bộ tư nhân Danh Hào, có lẽ bây giờ đang ăn ở đó”.
Mã Hải trả lời.
“Được”.
Lâm Chính cúp máy, sau đó hóa trang thành dáng vẻ thần y Lâm, bắt xe đến câu lạc bộ tư nhân Danh Hào.
Ngoài cửa câu lạc bộ.
“Xin lỗi anh, đây là câu lạc bộ tư nhân, không mở cho người ngoài”.
Thấy Lâm Chính đến gần, hai bảo vệ đứng ở cửa chặn Lâm Chính lại.
Một trong hai người nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Chính thì không khỏi sửng sốt, sau đó mừng rỡ không thôi: “Anh… Anh là thần y Lâm?”.
“Là tôi!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Trời ạ, hóa ra là thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm, anh là thần tượng của tôi, anh có thể ký tên cho tôi không?”.
“Thần y Lâm, tôi là fan trung thành của anh!”.
Hai nhân viên bảo vệ kích động vô cùng, nói.
“Chụp ảnh chung là được”.
Lâm Chính cười đáp, sau đó hỏi: “Chủ tịch Sở của tập đoàn Tinh Giai có trong đó không? Tôi đến tìm anh ta”.
“Thần y Lâm đến để bàn công việc sao? Tôi sẽ dẫn anh vào trong!”.
Nhân viên bảo vệ kích động nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, dường như nghĩ tới gì đó lại nói: “Nếu hôm nay hai anh thất nghiệp thì có thể đến Dương Hoa ứng tuyển, biết chưa?”.
Chương 5279: Có chuyện đó không?
Hai nhân viên bảo vệ hoang mang, rõ ràng không hiểu Lâm Chính nói vậy có ý gì.
“Thần y Lâm, mời anh đi bên này!”.
Một trong hai bảo vệ dẫn Lâm Chính vào trong.
Câu lạc bộ rất lớn, hơn nữa cách bố trí còn xa hoa, chỉ riêng hành lang đã có đến hơn hai mươi nhân viên phục vụ xinh đẹp.
Nhưng rõ ràng bọn họ cảm thấy ngạc nhiên khi Lâm Chính đến đây.
“Đó là… thần y Lâm sao?”.
“Trời ạ, đẹp trai thật!”.
“Thần y Lâm sao lại xuất hiện ở đây?”.
“Chẳng lẽ… anh ấy sẽ bàn chuyện công việc với ông chủ?”.
Nhân viên phục vụ đều sáng mắt lên, kích động nhìn Lâm Chính đi đến, một vài người đã bắt đầu huyễn tưởng.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã đến phòng ở cuối hành lang.
Nơi cửa phòng riêng có hai người đàn ông cao to đeo kính đen canh giữ.
Nhìn Lâm Chính đi tới, người đàn ông cao to lập tức chặn anh lại.
“Làm gì đây?”.
Một trong hai người hỏi.
“Tôi tìm Sở Tử Minh”.
Lâm Chính cười đáp.
“Vị này là thần y Lâm của tập đoàn Dương Hoa, đến tìm ông chủ chúng ta bàn công việc!”.
Nhân viên bảo vệ nói.
Danh tiếng của thần y Lâm có thể nói Giang Thành ai ai cũng biết, mấy tỉnh lân cận đều nghe nói đến.
Rõ ràng hai người đàn ông áo đen cũng từng nghe tới cái tên này, đưa mắt nhìn nhau, hơi do dự.
Chẳng lâu sau, một trong hai người đã đưa ra quyết định.
“Thần y Lâm xin hãy đợi một lát, chúng tôi sẽ vào trong thông báo cho ông chủ”.
“Đi đi”.
Lâm Chính cười nói.
Người đàn ông cao to quay người gõ cửa, sau khi được người ở trong cho phép mới đi vào.
Qua một lúc sau, người đó ra ngoài, mở một bên cửa ra.
“Thần y Lâm, mời vào”.
Lâm Chính đi thẳng vào phòng.
Trong căn phòng u ám lan tràn mùi hormone.
Lâm Chính nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong phòng có rất nhiều nam nữ.
Bọn họ ôm ấp nhau hoặc là bắt đầu quấn quýt lấy nhau.
Sở Tử Minh thì ôm một cô gái xinh đẹp tóc dài ngồi ở ghế sofa uống rượu vang.
Dù người đẹp không ngừng nép vào lòng Sở Tử Minh nhưng Sở Tử Minh không hề phản ứng.
Nhìn thấy Lâm Chính đi vào, Sở Tử Minh cười càng sâu xa.
“Mọi người dừng lại chút!”.
Sở Tử Minh cầm ly rượu vang đứng dậy nói.
Mọi người đều nhìn về phía anh ta.
“Mọi người, hãy dùng tiếng vỗ tay và hoan hô của mọi người hoan nghênh chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa, thần y Lâm!”.
Sở Tử Minh giơ cao ly rượu hô lên.
Bốp bốp bốp…
“Hay!”.
“Ha ha ha…”.
Mọi người đều vỗ tay hoan hô, trông có vẻ điên cuồng.
“Thần y Lâm, hoan nghênh”.
Sở Tử Minh mỉm cười đi tới bắt tay Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ tùy tiện ngồi trên ghế sofa, đốt điếu thuốc, thản nhiên nói: “Sở Tử Minh đúng không?”.
“Thần y Lâm có gì chỉ giáo?”.
Sở Tử Minh cũng không nổi giận, chỉ mỉm cười hỏi.
“Tôi không lãng phí thời gian với anh nữa, tôi sẽ vào thẳng vấn đề”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tôi nhận được tin nói rằng tập đoàn Tinh Giai định hợp tác với Quốc tế Duyệt Nhan. Hơn nữa, dự án hợp tác lần này hình như các người không được bao nhiêu lợi nhuận, mà lại cho Quốc tế Duyệt Nhan cơ hội kiếm tiền, có chuyện đó không?”.
“Tin tức của thần y Lâm thật là linh thông!”.
Sở Tử Minh cười nói, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ cảnh giác.
“Xem ra chuyện này là thật”.
“Thần y Lâm, chúng tôi và Quốc tế Duyệt Nhan chỉ là quan hệ hợp tác, anh đừng nghĩ nhiều”.
Sở Tử Minh mỉm cười nói.
Nhưng giây sau, một bàn tay đột nhiên chộp lấy cổ Sở Tử Minh, nâng anh ta lên.
Bộp!
Chương 5280: Anh không có quyền
"Á?"
"Cái gì?"
Mọi người trong phòng đều bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Á!!"
Người phụ nữ tóc dài bên cạnh Sở Tử Minh sợ đến mức hét lên.
Lâm Chính lập tức đứng dậy.
Sở Tử Minh cao một mét tám cũng bị nhấc lên.
Anh ta bị Lâm Chính xách lên như xách một con gà nhỏ.
Cổ anh ta gần như biến dạng và cả người đau đớn vô cùng.
"Chuyện gì đang xảy ra thế?"
Hai người đàn ông lực lưỡng ở cửa lập tức xông vào, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng lo lắng, lập tức rút súng lục ra.
"Lâm thần y, mau thả cậu chủ của chúng tôi xuống!"
"Lâm thần y, anh đang làm gì vậy?"
Hai người đàn ông kia vừa căng thẳng vừa sợ hãi, chĩa súng về phía Lâm Chính.
Tuy nhiên, vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên buông tay ra.
Bịch!
Cơ thể Sở Tử Minh rơi bịch xuống đất.
Anh ta vội ôm cổ và ho dữ dội.
"Cậu chủ Sở, cậu ổn chứ?"
"Cậu chủ Sở, cậu không sao chứ?"
"Lâm thần y! Anh quá đáng rồi đấy!"
“Sao anh có thể to gan như vậy, dám làm cậu chủ Sở bị thương?”
Mọi người vừa an ủi dìu Sở Tử Minh vừa mắng chửi Lâm Chính.
Lâm Chính cau mày nhìn những người kia: "Các người đang mắng tôi à?"
Anh dứt lời, những người kia đều sửng sốt, sau đó nhanh chóng im lặng, không dám nói thêm một lời.
“Còn anh, anh đang chĩa súng vào tôi phải không?”
Lâm Chính chuyển sự chú ý sang hai người đàn ông kia.
Hơi thở của hai người đàn ông đông cứng lại, cơ thể họ khẽ run lên, không biết phải làm sao.
"Hai tên ngốc này, còn không mau cất súng đi..."
Lúc này, Sở Tử Minh đã tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi hét lớn.
Hai người đàn ông vội vã cất súng đi.
Mọi người lo lắng nhìn Lâm Chính.
Sở Tử Minh cũng đứng dậy đi về phía Lâm Chính.
"Lâm thần y, tôi không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến Lâm thần y hành động như vậy, hy vọng anh có thể nói cho tôi biết để tôi có cơ hội sửa đổi”.
Sở Tử Minh hơi cúi đầu, cung kính nói.
"Anh không phải người Giang Thành phải không?"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Cái này...đúng..."
“Vậy là anh không biết Tô Nhu là người phụ nữ mà tôi để mắt tới?”
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng.
"Vậy sao?"
Sở Tử Minh sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu được hết thảy.
Chẳng trách Lâm Chính lại phản ứng như vậy.
"Lâm thần y, xin đừng hiểu lầm. Sự hợp tác giữa tôi và chủ tịch Tô chỉ là hợp tác bình thường, không có mục đích gì khác!"
Sở Tử Minh vội vàng gượng cười, giải thích.
Nhưng Lâm Chính hiển nhiên không tin.
"Tôi sẽ không nghe những lời vô nghĩa đó. Nghe này, tôi muốn tập đoàn Tinh Giai của các anh rút khỏi Giang Thành ngay lập tức. Tôi mặc kệ mục đích của các người là gì. Chỉ cần mang theo người và tiền của các người rồi rời đi ngay lập tức, hiểu chưa?"
Lâm Chính bình thản nói.
Sở Tử Minh sửng sốt một chút, sau đó không khỏi cười lớn: "Lâm thần y, Giang Thành này chính là Giang Thành của Long Quốc, cũng là của toàn bộ người dân Long Quốc. Theo lý mà nói, anh không có quyền kiểm soát tôi mở công ty hay làm ăn kinh doanh ở đâu. Chẳng lẽ Giang Thành này... là của anh sao?"
Sở Tử Minh giờ đã không thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Nhưng giây tiếp theo.
Rắc!
Có tiếng xương gãy.
Bàn tay cầm ly rượu vang của Sở Tử Minh đột nhiên bị bẻ gãy.
Sở Tử Minh sửng sốt một lát mới kịp phản ứng, lập tức phát ra một tiếng thét xé lòng.
"Á!!!"
"Cậu chủ Sở!"
Mọi người đều bị sốc.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, trong con ngươi lóe lên sát ý.
“Đúng là tôi không thể kiểm soát việc đó, nhưng… tôi có thể giết anh, hiểu chưa?”
Lâm Chính giọng khàn khàn nói: "Anh có biết mình đang làm gì không?"
Lâm Chính hoàn toàn không quan tâm Sở Tử Minh mở công ty gì ở Giang Thành hay kiếm được bao nhiêu tiền.
Nhưng... anh ta dám nhắm vào Tô Nhu!
Thế thì anh ta phải chết!