-
Chương 5261-5265
Chương 5261: Hình như các người đã quên?
“Thế à?”.
Lâm Chính hơi kinh ngạc, nhưng vẫn quan sát kỹ đám người của đại hội.
Khí ý tỏa ra từ trên người bọn họ cao thâm khó dò, nhưng trong mắt Lâm Chính thì hoàn toàn không bằng những Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất.
Mặc dù có chút thua kém Võ Thần, nhưng lại cho cảm giác không thể nhìn thấu.
Có lẽ bọn họ dùng loại sức mạnh nào đó khác.
Sức mạnh đó lại trùng hợp khắc chế long lực.
Nghĩ cũng phải, nếu không xuất hiện thủ đoạn chuyên khắc chế long lực thì với thực lực kết tinh nghìn năm của Long tộc sao có thể bị người khác tàn sát dễ dàng như vậy?
Chỉ sợ tổ tiên của Long tộc thiết lập ra phong ấn ở Long tộc cũng vì lý do này.
Có thể tổ tiên của Long tộc đã biết từ trước trên thế gian vẫn còn loại sức mạnh nào đó khắc chế long lực…
“Thần y Lâm, chúng tôi không ngờ lại xảy ra xung đột với anh, hi vọng anh đừng trách tội, chúng tôi sẽ cho anh đi một cách nhẹ nhàng”.
Người đàn ông tên A Hải bình tĩnh nói, sau đó rút trường kiếm đi về phía Lâm Chính.
Kiếm trong tay hắn rất đặc biệt.
Toàn thân đen nhánh nhưng giữa thân kiếm có một đường rãnh màu vàng, trong đường rãnh là một chất lỏng màu xanh giống như sợi dây.
Chất lỏng chảy xuôi xuống nhưng không rơi ra khỏi đừng rãnh, không ra khỏi thân kiếm.
Thật là thần kỳ.
Lâm Chính nhìn bọn họ với ánh mắt khinh thường, chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ chờ đợi.
“Sư phụ cẩn thận, thanh kiếm của bọn họ có thể chém được long lực một cách dễ dàng”.
Thương Lan Phúc nói.
“Chỉ là long lực thôi sao? Thanh kiếm của chúng tôi có thể chém được mọi năng lượng trên thế gian. Tất cả thần lực trước mặt thanh kiếm này chỉ là thứ vô dụng!”.
A Hải quát lên, tung người lao về phía Lâm Chính.
Hắn vung tay lên.
Ầm!
Thân kiếm tỏa ra một làn kiếm ý đặc biệt, giống như một tấm lưới lớn từ trên trời ập xuống, bao trùm phía này.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong khu vực mà kiếm ý bao trùm kinh ngạc phát hiện mình không điều động được khí tức trong cơ thể, khí tức giống như bị thứ gì đó cắt đứt liên kết với bản thân. Chỉ chốc lát, người trong khu vực đó đã hóa thành người bình thường không có sức chiến đấu…
“Cái gì?”.
Nhiều người kinh ngạc.
Lâm Chính cũng nhíu mày.
Chẳng trách đám người này có thể tàn sát Long tộc.
Chỉ riêng kiếm ý đã đủ khiến bọn họ vô địch thế gian.
Đừng nói là người của Long tộc, lúc này sức mạnh phi thăng, khí kình trong cơ thể anh đều biến mất, thậm chí cả long lực bình thường cũng không thể điều động.
Chỉ có…
Lâm Chính hừ một tiếng, đột nhiên vung tay đánh ra không trung.
Vù!
Một luồng năng lượng dồi dào trút ra từ lòng bàn tay anh, hóa thành khiên ánh sáng chắn trước mặt.
Trong giây lát, kiếm bén chém tới khiên ánh sáng đã bị chặn lại.
“Cái gì?”.
Người của đại hội đều ngạc nhiên.
A Hải cũng có vẻ mặt khó tin.
“Sao… Sao anh vẫn có thể sử dụng sức mạnh?”.
“Sao có thể như vậy?”.
“Vừa rồi hình như là… long lực?”.
“Không thể nào, trước mặt thần binh, làm sao anh ta có thể sử dụng long lực?”.
Đám người của đại hội đều không thể chấp nhận được, ai nấy mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không nói lời nào.
“Cùng nhau xông lên! Giết!”.
A Hải nghiến răng gào lên, sau đó xông về phía Lâm Chính như phát điên.
Những người khác cũng biết Lâm Chính khó giải quyết, nếu không giết Lâm Chính thì nhiệm vụ của bọn họ sẽ rất khó hoàn thành, thế là bọn họ xông lên cùng A Hải tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính không hoảng loạn mà bình thản lên tiếng: “Hình như các người đã quên, lĩnh vực sở trường của tôi không phải là võ kỹ!”.
Chương 5262: Không có gì là không thể
Vừa nghe được câu đó, tim đám A Hải đập thình thịch.
Đúng vậy.
Trước khi gặp Lâm Chính, ấn tượng của tất cả bọn họ về Lâm Chính đều là: Y thuật vô song!
Y thuật của thần y Lâm có thể nói là vô địch thiên hạ, không ai có thể so sánh.
Dù là vực Diệt Vong hay long mạch dưới lòng đất, ở các khu vực cổ y võ hoành hành, y thuật của Lâm Chính vẫn vô cùng đáng sợ.
Dù là vậy, bọn họ cũng không hề sợ hãi.
Lâm Chính đã phát hiện ra chuyện của bọn họ, bọn họ chỉ còn cách diệt trừ Lâm Chính theo quy tắc.
“Thần y Lâm, chúng tôi dùng kiếm không phải dùng châm, châm của anh có sắc bén bằng kiếm không?”.
A Hải nói, vung trường kiếm, lưỡi kiếm leng keng.
Một kiếm đánh tới, kèm theo gió bão lưỡi kiếm sắc bén không thể chống đỡ, dường như hư không sắp bị cắt nát.
Người ở hai bên Lâm Chính sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.
Lưỡi kiếm đó quá nhanh, quá mạnh.
Người thường hoàn toàn không thể chống đỡ!
Khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp đánh trúng, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên.
Vù!
Tiếng động quỷ dị vang lên.
Đầu ngón tay Lâm Chính tỏa ra ánh sáng thần.
Đó là một cây Hồng Mông Long Châm, lúc này được sức mạnh Tổ Long bao bọc hoàn toàn.
Cả cây Long Châm tỏa ra ánh sáng bảy màu, rực rỡ chói mắt, lấp lánh như sao trăng trên trời.
Lúc này!
Lâm Chính đột nhiên búng ngón tay.
Trong nháy mắt, ánh sáng thần lan tỏa.
Vù!
Một cơn bão thần lực đáng sợ khiến đất trời biến sắc lan tỏa.
Cây Hồng Mông Long Châm thoáng chốc rời khỏi tay Lâm Chính, hóa thành một đám sương mù màu vàng đánh vào lưỡi kiếm đang ập đến.
Trong sương mù màu vàng thậm chí còn có tia sét màu vàng, ánh đao màu vàng, ánh sáng thần không ngừng bay qua lại trong đó.
“Cái gì?”.
A Hải căng thẳng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy chiêu thức như vậy.
Nhưng lúc này đã đâm lao thì phải theo lao.
Hắn không có lý nào lại thu chiêu, một khi thu chiêu thì chắc chắn sẽ thua.
A Hải chỉ đành kiên trì tiếp tục lao về phía sương mù màu vàng.
Ngay khi lưỡi kiếm chém tới sương mù.
Rầm! Rầm! Rầm…
Gần như chỉ chớp mắt, trong sương mù vang lên tiếng động kỳ lạ.
Sau đó, cả người A Hải bay ngược ra sau, thanh kiếm chém vào sương mù bị kẹt luôn trong sương mù, thân kiếm rung lên dữ dội, chuôi kiếm cũng dao động không ngừng.
“Đây là…”.
Người của đại hội ở đằng sau đều sửng sốt.
Xoảng!
Lưỡi kiếm mắc trong sương mù chưa được bao lâu thân kiếm đã gãy làm hai, chuôi kiếm rơi xuống đất, vang lên tiếng kêu lanh lảnh.
“Không thể nào!”.
Những thành viên khác của đại hội biến sắc, không dám tin vào mắt mình.
“Thanh… Thanh kiếm đó lại gãy mất rồi?”.
“Sao có thể như vậy? Thanh kiếm sắc bén cứng chắc như vậy… sao lại gãy được?”.
Bọn họ nhìn sững, không thể chấp nhận được chuyện này.
A Hải phun ra máu ngã xuống đất. Khi nhìn thấy thanh kiếm sắc bén đã gãy, hắn giống như bị mất hồn.
“Không… Không thể nào…”.
Hắn lắp bắp kêu lên.
“Không có gì là không thể”.
Lâm Chính vung tay tóm về phía sương mù, nắm lấy Long Châm đang bay điên cuồng trong sương mù một cách chuẩn xác.
Long Châm dừng lại, sương mù thoáng chốc tan biến.
Cảnh tượng đáng kinh ngạc khiến người khác không nói nên lời.
Lâm Chính bước từng bước đến thành viên đại hội còn lại.
Giờ phút này, áp lực của đám người A Hải tăng vọt.
Không ngờ nhiệm vụ đồ sát mà bọn họ vốn cho rằng rất dễ dàng lại gặp phải một kẻ khó giải quyết như Lâm Chính…
“Nói tôi biết, vì sao lại đồ sát người của Long tộc?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm đám A Hải, lên tiếng hỏi.
Chương 5263: Chúng tôi chỉ sống vì đại hội
Mấy người A Hải không nói lời nào, ai cũng dựa lưng vào nhau, không biết đang nghĩ gì.
“Nếu các người nói cho tôi biết mọi thứ mình biết, tôi hứa sẽ không giết các người”.
Lâm Chính lại lên tiếng.
“Xem ra chúng tôi không phải đối thủ của thần y Lâm”.
A Hải hít sâu một hơi, dưới lớp mặt nạ, ánh mắt hắn tràn ngập sự bất lực và quyết tuyệt.
“Thần y Lâm, rõ ràng anh dùng long lực, vì sao binh khí của chúng tôi không có tác dụng với long lực?”.
“Vũ khí của các người có gì đặc biệt?”.
Lâm Chính hỏi.
“Những thanh kiếm nguyền rủa này được dùng để chống lại long lực, đều là vũ khí đặc biệt do đại hội chế tạo ra”.
A Hải nói.
“Vũ khí đặc biệt?”.
Lâm Chính sửng sốt, sau đó giống như ý thức được điều gì, vội vàng lên tiếng hỏi: “Thế nên đại hội không chỉ có một loại vũ khí đặc biệt?”.
“Đối với đối thủ khác nhau đương nhiên phải dùng vũ khí khác nhau! Chuyện này có gì lạ sao?”.
“Hóa ra là vậy…”.
“Thần y Lâm, anh vẫn chưa nói cho chúng tôi biết, vì sao vũ khí của chúng tôi không thể khắc chế long lực của anh?”.
A Hải nói.
“Long lực của tôi không phải long lực bình thường”.
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: “Sức mạnh của tôi là… sức mạnh Tổ Long”.
“Tổ Long?”.
A Hải ngạc nhiên.
Những người khác cũng ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Chính với vẻ mặt khó tin.
“Thần y Lâm, nói vậy là… anh đã có được truyền thừa của Tổ Long? Anh đã trở thành… người kế thừa thần long?”.
A Hải la lên.
“Xem ra Long tộc thật sự có liên quan đến đại hội”.
Lâm Chính nói: “Ngay cả các anh cũng không biết đại hội là tổ chức như thế nào sao?”.
Nhưng A Hải không nói gì.
Sau cơn kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn những người khác.
Những người khác gật đầu, dường như đã đưa ra quyết định nào đó.
Lâm Chính nhíu mày, mơ hồ phát hiện được gì đó, nhanh chân bước về phía đám A Hải. Đồng thời, sức mạnh Tổ Long dồi dào giáng từ trên trời xuống, che phủ bọn họ, định trấn áp bọn họ.
Ầm ầm ầm ầm…
Nhưng một giây sau, đồng đội đứng sau lưng A Hải đột nhiên nổ tung cơ thể.
Từng luồng sức mạnh đáng sợ lan tỏa.
Cơ thể những người đó bị nổ thành sương máu, lan tràn ra ngoài.
Cơ thể của A Hải cũng bay ra xa, đập mạnh xuống đất.
Lúc này, hắn đã bong da tróc thịt, không chỗ nào lành lặn…
“Cái gì?”.
Người xung quanh đều sững sờ.
“Bọn… bọn họ tự nổ?”.
“Bọn họ làm vậy để làm gì?”.
“Vì sao bọn họ lại làm vậy?”.
Tất cả mọi người đều không hiểu nổi.
Lâm Chính cũng vậy.
Anh nhìn chằm chằm A Hải đang hấp hối, bước nhanh tới.
Khi anh đến gần, A Hải dùng hết sức hét lên.
“Thần y Lâm, đừng qua đây”.
Trong lúc nói, khí tức toàn thân hắn đã dâng tràn mỗi một tấc trong huyết quản.
Muốn dẫn nổ chỉ cần một giây.
“Các người cần gì phải khổ như vậy?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Thần y Lâm, anh không hiểu”.
A Hải cười chua chát: “Đây là số mệnh của chúng tôi. Chuyện mà chúng tôi làm vốn đi trái đạo lý, vốn trái với đạo đức, đen tối, vô kiêm sỉ. Nếu thành công, giết người diệt khẩu thì còn có thể giữ được danh dự, nếu không thành công thì chỉ có đường chết”.
Lâm Chính khó tin nói: “Cho nên, các người tự sát là để bảo vệ danh dự của đại hội?”.
“Danh dự của đại hội cao hơn tất cả, lợi ích của đại hội không thể lay động… Chúng tôi… chỉ sống vì đại hội…”.
A Hải nói giọng khàn khàn.
Lâm Chính đứng sững.
“Thần y Lâm, tạm biệt…”.
A Hải mỉm cười nói.
Ầm!
Một đóa hoa đỏ máu rực rỡ nở rộ…
Chương 5264: Di dời
Lâm Chính lặng lẽ quan sát nhóm A Hải đã biến thành hoa máu, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Anh chưa bao giờ nhìn thấu được đại hội.
Đại hội trong lòng anh luôn luôn là người đặt ra quy tắc cho thế gian, duy trì trật tự thế gian.
Có thể làm được điều này thì thực lực bản thân bọn họ là không thể nghi ngờ.
Nhưng vì sao đại hội lại vô cớ giết người của Long tộc?
Vì sao nhóm người A Hải thất bại lại không hề do dự mà tự sát?
Bọn họ đang che giấu điều gì?
“Sư phụ không sao chứ?”.
Thương Lan Phúc bước nhanh tới, nhìn Lâm Chính lo lắng hỏi.
“Tôi không sao”.
Lâm Chính lắc đầu, nhìn chằm chằm vết máu trên mặt đất, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Người của Long tộc đâu?”.
“Đại nhân, chúng tôi ở đây!”.
Long Tiếu mặt mày suy sụp dẫn theo một nhóm người Long tộc nhếch nhác bẩn thỉu, thương tích đầy mình đi tới.
Có lẽ bọn họ rất tuyệt vọng, ánh mắt còn lộ ra nỗi sợ hãi sâu đậm.
Hiển nhiên, cảnh tượng các cao thủ của đại hội tàn sát bọn họ đã để lại nỗi ám ảnh không thể xóa mờ trong lòng bọn họ.
“Những người khác đâu?”.
Lâm Chính nhìn mấy người nhóm Long Tiếu, lên tiếng hỏi.
“Bọn họ chết hết rồi”.
Long Tiếu nghiến răng, siết chặt nắm đấm, khàn giọng nói: “Những người đó đột nhiên xuất hiện, không nói lời nào đã ra tay với chúng tôi. Long lực của chúng tôi bị bọn họ khắc chế. Trước mặt bọn họ, chúng tôi hầu như không còn sức mạnh nào, bị bọn họ đồ sát! Long Kỳ và ông Hà bảo vệ cho chúng tôi rút lui… bị bọn họ giết chết rồi…”.
Nói đến đó, một vài người của Long tộc che mặt khóc.
Lâm Chính khó mà tưởng tượng được Long tộc xưng bá ở long mạch dưới lòng đất lại bị người khác tàn sát như vậy.
“Long lực bị khắc chế? Nói vậy là người của đại hội nắm rất rõ về long lực”.
Lâm Chính xòe tay ra, nhìn lòng bàn tay mình.
Nếu đại hội có thể khắc chế long lực một cách hoàn hảo, nói không chừng đại hội cũng có thể khắc chế được sức mạnh Tổ Long của anh.
Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc, không có gì là vô địch tuyệt đối.
Hiện nay mối quan hệ giữa Lâm Chính và đại hội còn tính là hòa bình.
Nhưng những chuyện anh từng làm đủ để khiến đại hội xem anh là kẻ địch số một.
“Xem ra phải chuẩn bị tốt từ trước”.
Lâm Chính lẩm bẩm.
Anh không hi vọng mình đối đầu với đại hội.
Thế lực của đại hội quá lớn quá mạnh mẽ, sâu không lường được, một mình anh đối phó với đại hội chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Cần phải nghĩ cách nắm rõ nội tình của đại hội mới được.
Lâm Chính quay đầu nhìn Long Tiếu.
“Có biết bọn họ làm sao vào được long mạch dưới lòng đất không?”.
“Không biết”.
Long Tiếu lắc đầu.
“Có khi nào bọn họ vào từ nơi bị phong ấn trong Long Điện không?”.
“Có lẽ không phải, chỗ phong ấn hoàn toàn không có tổn hại gì. Nếu bọn họ đến bằng lối đó, chúng tôi đã phát hiện được”.
Long Tiếu đáp.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
Mặc dù đám người A Hải có vũ khí đặc biệt, nhưng khí tức trong lối vào bị phong ấn quá đáng sợ, người bình thường không thể hiểu được.
“Đại nhân, có thể bọn họ vào long mạch dưới lòng đất từ lối vào khác”.
Một người của Long tộc lên tiếng: “Long mạch dưới lòng đất có không biết bao nhiêu lối ra vào, có lẽ ở gần Long Điện có lối đi thông đến thế tục”.
“Tốt nhất là phái người đi điều tra chuyện này, tôi cần biết mọi chân tướng”.
Lâm Chính nói: “Ngoài ra, toàn bộ Long tộc hãy di dời đến vực Diệt Vong, biết chưa?”.
“Cái gì?”.
Tất cả người của Long tộc nghe vậy đều kinh ngạc.
Chương 5265: Hậu quả tự chịu
Người của Long tộc đương nhiên không đồng ý dời đến vực Diệt Vong.
Bọn họ đã sống ở long mạch dưới lòng đất hơn nghìn năm, từ lâu đã có tình cảm với nơi này, sao có thể đồng ý đến vực Diệt Vong sinh sống?
Hơn nữa, ở vực Diệt Vong không có linh khí tràn trề như ở đây, bọn họ tu luyện ở vực Diệt Vong sẽ không hiệu quả bằng.
“Tôi không đồng ý!”.
“Đúng, tôi không tới vực Diệt Vong đâu!”.
“Vực Diệt Vong là nơi rách nát nào, chúng tôi tu luyện ở đó, muốn đột phá tu vi chẳng phải là chuyện xa vời?”.
“Nơi thấp kém như thế dành cho người ở được sao? Tôi cũng không đi”.
Người của Long tộc kêu la phản đối.
Lâm Chính cũng không chiều theo bọn họ, nói thẳng: “Ai không muốn đi thì tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng lần sau các người bị tàn sát, tôi sẽ không cứu các người nữa”.
Chỉ một câu nói đã làm tất cả bọn họ đứng sững.
“Tất cả di dời tới vực Diệt Vong, không được làm trái ý của Long Tử đại nhân!”.
Long Tiếu nghiêm túc nói.
“A…”.
Mặc dù bọn họ không muốn nhưng cũng phải đồng ý.
Suy cho cùng, cảnh Long tộc bị tàn sát vẫn còn ám ảnh trong trí óc bọn họ không thể xóa nhòa.
“Thật ra các anh không cần để ý môi trường đặc biệt ở long mạch dưới lòng đất. Long mạch dưới lòng đất dồi dào là linh khí vì nơi này có xác rồng, nhưng từ bây giờ linh khí ở đây sẽ loãng ra rồi dần dần biến mất, cuối cùng môi trường ở đây sẽ trở nên không bằng cả vực Diệt Vong”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vì sao?”.
Bọn họ kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì vật giải phóng ra linh khí đã không còn tồn tại”.
Lâm Chính nói.
“Không còn tồn tại?”.
“Sao… Sao lại như vậy?”.
“Vật gì phóng ra linh khí?”.
Bọn họ nhìn nhau, không khỏi kinh ngạc.
Chỉ riêng Long Tiếu đoán ra được gì đó, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.
“Ai muốn đi thì tìm Thương Lan Phúc, nói anh ta liên hệ với thành chủ Nam Ly Thành của vực Diệt Vong, ông ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Ngoài ra, tất cả người của Long tộc di dời đến vực Diệt Vong phải giấu tên tuổi, không được để người khác biết các anh là người của Long tộc ở long mạch dưới lòng đất, nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân, tôi sẽ không chịu trách nhiệm”.
Lâm Chính nói: “Còn những ai không muốn đi, tôi cũng không ép buộc, tự cầu chúc mình nhiều phúc đi!”.
Nói xong, Lâm Chính gật đầu với Thương Lan Phúc, sau đó quay người rời đi.
Long Tiếu thở dài, quay đầu nói: “Phái người đi đến Long Điện thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn đi!”.
“Vâng…”.
Sau khi giải quyết chuyện của Long tộc, Lâm Chính quay về cung điện trên núi Thiên Thần.
“Từ Chính, tạm ổn rồi, chúng ta có thể quay về Long Quốc rồi”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nói với Từ Chính còn đang nghiên cứu.
“Quay về Long Quốc?”.
Từ Chính ngạc nhiên, vội hỏi: “Anh Lâm, anh giải quyết xong chuyện ở long mạch dưới lòng đất rồi sao?”.
“Gần xong rồi, chuyện còn lại không cần đến tôi, để người khác đi xử lý là được”.
“Ồ…”.
Từ Chính gật đầu, nhưng lại nhìn máy móc ở đây với vẻ mặt đầy lưu luyến.
“Sao vậy?”.
“Bây giờ tôi vẫn đang tiến hành vài thí nghiệm, nếu dọn đi thì phải đợi một thời gian. Dù gì nhiều nguyên liệu ở vực Diệt Vong không thể tìm thấy ở Long Quốc, làm thí nghiệm ở đây sẽ thuận lợi hơn”.
“Nếu vậy, anh cứ thí nghiệm ở đây đi, khi nào muốn về tôi sẽ sắp xếp người di dời phòng thí nghiệm giúp anh”.
“Vâng, anh Lâm”.
“Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, tôi đến liên minh một chuyến rồi mới về Long Quốc”.
“Được, anh đi cẩn thận”.
Từ Chính cười đáp.
Lâm Chính báo cho mọi người một tiếng, sau đó rời khỏi núi Thiên Thần đi đến nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền…
“Thế à?”.
Lâm Chính hơi kinh ngạc, nhưng vẫn quan sát kỹ đám người của đại hội.
Khí ý tỏa ra từ trên người bọn họ cao thâm khó dò, nhưng trong mắt Lâm Chính thì hoàn toàn không bằng những Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất.
Mặc dù có chút thua kém Võ Thần, nhưng lại cho cảm giác không thể nhìn thấu.
Có lẽ bọn họ dùng loại sức mạnh nào đó khác.
Sức mạnh đó lại trùng hợp khắc chế long lực.
Nghĩ cũng phải, nếu không xuất hiện thủ đoạn chuyên khắc chế long lực thì với thực lực kết tinh nghìn năm của Long tộc sao có thể bị người khác tàn sát dễ dàng như vậy?
Chỉ sợ tổ tiên của Long tộc thiết lập ra phong ấn ở Long tộc cũng vì lý do này.
Có thể tổ tiên của Long tộc đã biết từ trước trên thế gian vẫn còn loại sức mạnh nào đó khắc chế long lực…
“Thần y Lâm, chúng tôi không ngờ lại xảy ra xung đột với anh, hi vọng anh đừng trách tội, chúng tôi sẽ cho anh đi một cách nhẹ nhàng”.
Người đàn ông tên A Hải bình tĩnh nói, sau đó rút trường kiếm đi về phía Lâm Chính.
Kiếm trong tay hắn rất đặc biệt.
Toàn thân đen nhánh nhưng giữa thân kiếm có một đường rãnh màu vàng, trong đường rãnh là một chất lỏng màu xanh giống như sợi dây.
Chất lỏng chảy xuôi xuống nhưng không rơi ra khỏi đừng rãnh, không ra khỏi thân kiếm.
Thật là thần kỳ.
Lâm Chính nhìn bọn họ với ánh mắt khinh thường, chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ chờ đợi.
“Sư phụ cẩn thận, thanh kiếm của bọn họ có thể chém được long lực một cách dễ dàng”.
Thương Lan Phúc nói.
“Chỉ là long lực thôi sao? Thanh kiếm của chúng tôi có thể chém được mọi năng lượng trên thế gian. Tất cả thần lực trước mặt thanh kiếm này chỉ là thứ vô dụng!”.
A Hải quát lên, tung người lao về phía Lâm Chính.
Hắn vung tay lên.
Ầm!
Thân kiếm tỏa ra một làn kiếm ý đặc biệt, giống như một tấm lưới lớn từ trên trời ập xuống, bao trùm phía này.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong khu vực mà kiếm ý bao trùm kinh ngạc phát hiện mình không điều động được khí tức trong cơ thể, khí tức giống như bị thứ gì đó cắt đứt liên kết với bản thân. Chỉ chốc lát, người trong khu vực đó đã hóa thành người bình thường không có sức chiến đấu…
“Cái gì?”.
Nhiều người kinh ngạc.
Lâm Chính cũng nhíu mày.
Chẳng trách đám người này có thể tàn sát Long tộc.
Chỉ riêng kiếm ý đã đủ khiến bọn họ vô địch thế gian.
Đừng nói là người của Long tộc, lúc này sức mạnh phi thăng, khí kình trong cơ thể anh đều biến mất, thậm chí cả long lực bình thường cũng không thể điều động.
Chỉ có…
Lâm Chính hừ một tiếng, đột nhiên vung tay đánh ra không trung.
Vù!
Một luồng năng lượng dồi dào trút ra từ lòng bàn tay anh, hóa thành khiên ánh sáng chắn trước mặt.
Trong giây lát, kiếm bén chém tới khiên ánh sáng đã bị chặn lại.
“Cái gì?”.
Người của đại hội đều ngạc nhiên.
A Hải cũng có vẻ mặt khó tin.
“Sao… Sao anh vẫn có thể sử dụng sức mạnh?”.
“Sao có thể như vậy?”.
“Vừa rồi hình như là… long lực?”.
“Không thể nào, trước mặt thần binh, làm sao anh ta có thể sử dụng long lực?”.
Đám người của đại hội đều không thể chấp nhận được, ai nấy mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không nói lời nào.
“Cùng nhau xông lên! Giết!”.
A Hải nghiến răng gào lên, sau đó xông về phía Lâm Chính như phát điên.
Những người khác cũng biết Lâm Chính khó giải quyết, nếu không giết Lâm Chính thì nhiệm vụ của bọn họ sẽ rất khó hoàn thành, thế là bọn họ xông lên cùng A Hải tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính không hoảng loạn mà bình thản lên tiếng: “Hình như các người đã quên, lĩnh vực sở trường của tôi không phải là võ kỹ!”.
Chương 5262: Không có gì là không thể
Vừa nghe được câu đó, tim đám A Hải đập thình thịch.
Đúng vậy.
Trước khi gặp Lâm Chính, ấn tượng của tất cả bọn họ về Lâm Chính đều là: Y thuật vô song!
Y thuật của thần y Lâm có thể nói là vô địch thiên hạ, không ai có thể so sánh.
Dù là vực Diệt Vong hay long mạch dưới lòng đất, ở các khu vực cổ y võ hoành hành, y thuật của Lâm Chính vẫn vô cùng đáng sợ.
Dù là vậy, bọn họ cũng không hề sợ hãi.
Lâm Chính đã phát hiện ra chuyện của bọn họ, bọn họ chỉ còn cách diệt trừ Lâm Chính theo quy tắc.
“Thần y Lâm, chúng tôi dùng kiếm không phải dùng châm, châm của anh có sắc bén bằng kiếm không?”.
A Hải nói, vung trường kiếm, lưỡi kiếm leng keng.
Một kiếm đánh tới, kèm theo gió bão lưỡi kiếm sắc bén không thể chống đỡ, dường như hư không sắp bị cắt nát.
Người ở hai bên Lâm Chính sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.
Lưỡi kiếm đó quá nhanh, quá mạnh.
Người thường hoàn toàn không thể chống đỡ!
Khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp đánh trúng, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên.
Vù!
Tiếng động quỷ dị vang lên.
Đầu ngón tay Lâm Chính tỏa ra ánh sáng thần.
Đó là một cây Hồng Mông Long Châm, lúc này được sức mạnh Tổ Long bao bọc hoàn toàn.
Cả cây Long Châm tỏa ra ánh sáng bảy màu, rực rỡ chói mắt, lấp lánh như sao trăng trên trời.
Lúc này!
Lâm Chính đột nhiên búng ngón tay.
Trong nháy mắt, ánh sáng thần lan tỏa.
Vù!
Một cơn bão thần lực đáng sợ khiến đất trời biến sắc lan tỏa.
Cây Hồng Mông Long Châm thoáng chốc rời khỏi tay Lâm Chính, hóa thành một đám sương mù màu vàng đánh vào lưỡi kiếm đang ập đến.
Trong sương mù màu vàng thậm chí còn có tia sét màu vàng, ánh đao màu vàng, ánh sáng thần không ngừng bay qua lại trong đó.
“Cái gì?”.
A Hải căng thẳng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy chiêu thức như vậy.
Nhưng lúc này đã đâm lao thì phải theo lao.
Hắn không có lý nào lại thu chiêu, một khi thu chiêu thì chắc chắn sẽ thua.
A Hải chỉ đành kiên trì tiếp tục lao về phía sương mù màu vàng.
Ngay khi lưỡi kiếm chém tới sương mù.
Rầm! Rầm! Rầm…
Gần như chỉ chớp mắt, trong sương mù vang lên tiếng động kỳ lạ.
Sau đó, cả người A Hải bay ngược ra sau, thanh kiếm chém vào sương mù bị kẹt luôn trong sương mù, thân kiếm rung lên dữ dội, chuôi kiếm cũng dao động không ngừng.
“Đây là…”.
Người của đại hội ở đằng sau đều sửng sốt.
Xoảng!
Lưỡi kiếm mắc trong sương mù chưa được bao lâu thân kiếm đã gãy làm hai, chuôi kiếm rơi xuống đất, vang lên tiếng kêu lanh lảnh.
“Không thể nào!”.
Những thành viên khác của đại hội biến sắc, không dám tin vào mắt mình.
“Thanh… Thanh kiếm đó lại gãy mất rồi?”.
“Sao có thể như vậy? Thanh kiếm sắc bén cứng chắc như vậy… sao lại gãy được?”.
Bọn họ nhìn sững, không thể chấp nhận được chuyện này.
A Hải phun ra máu ngã xuống đất. Khi nhìn thấy thanh kiếm sắc bén đã gãy, hắn giống như bị mất hồn.
“Không… Không thể nào…”.
Hắn lắp bắp kêu lên.
“Không có gì là không thể”.
Lâm Chính vung tay tóm về phía sương mù, nắm lấy Long Châm đang bay điên cuồng trong sương mù một cách chuẩn xác.
Long Châm dừng lại, sương mù thoáng chốc tan biến.
Cảnh tượng đáng kinh ngạc khiến người khác không nói nên lời.
Lâm Chính bước từng bước đến thành viên đại hội còn lại.
Giờ phút này, áp lực của đám người A Hải tăng vọt.
Không ngờ nhiệm vụ đồ sát mà bọn họ vốn cho rằng rất dễ dàng lại gặp phải một kẻ khó giải quyết như Lâm Chính…
“Nói tôi biết, vì sao lại đồ sát người của Long tộc?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm đám A Hải, lên tiếng hỏi.
Chương 5263: Chúng tôi chỉ sống vì đại hội
Mấy người A Hải không nói lời nào, ai cũng dựa lưng vào nhau, không biết đang nghĩ gì.
“Nếu các người nói cho tôi biết mọi thứ mình biết, tôi hứa sẽ không giết các người”.
Lâm Chính lại lên tiếng.
“Xem ra chúng tôi không phải đối thủ của thần y Lâm”.
A Hải hít sâu một hơi, dưới lớp mặt nạ, ánh mắt hắn tràn ngập sự bất lực và quyết tuyệt.
“Thần y Lâm, rõ ràng anh dùng long lực, vì sao binh khí của chúng tôi không có tác dụng với long lực?”.
“Vũ khí của các người có gì đặc biệt?”.
Lâm Chính hỏi.
“Những thanh kiếm nguyền rủa này được dùng để chống lại long lực, đều là vũ khí đặc biệt do đại hội chế tạo ra”.
A Hải nói.
“Vũ khí đặc biệt?”.
Lâm Chính sửng sốt, sau đó giống như ý thức được điều gì, vội vàng lên tiếng hỏi: “Thế nên đại hội không chỉ có một loại vũ khí đặc biệt?”.
“Đối với đối thủ khác nhau đương nhiên phải dùng vũ khí khác nhau! Chuyện này có gì lạ sao?”.
“Hóa ra là vậy…”.
“Thần y Lâm, anh vẫn chưa nói cho chúng tôi biết, vì sao vũ khí của chúng tôi không thể khắc chế long lực của anh?”.
A Hải nói.
“Long lực của tôi không phải long lực bình thường”.
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: “Sức mạnh của tôi là… sức mạnh Tổ Long”.
“Tổ Long?”.
A Hải ngạc nhiên.
Những người khác cũng ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Chính với vẻ mặt khó tin.
“Thần y Lâm, nói vậy là… anh đã có được truyền thừa của Tổ Long? Anh đã trở thành… người kế thừa thần long?”.
A Hải la lên.
“Xem ra Long tộc thật sự có liên quan đến đại hội”.
Lâm Chính nói: “Ngay cả các anh cũng không biết đại hội là tổ chức như thế nào sao?”.
Nhưng A Hải không nói gì.
Sau cơn kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn những người khác.
Những người khác gật đầu, dường như đã đưa ra quyết định nào đó.
Lâm Chính nhíu mày, mơ hồ phát hiện được gì đó, nhanh chân bước về phía đám A Hải. Đồng thời, sức mạnh Tổ Long dồi dào giáng từ trên trời xuống, che phủ bọn họ, định trấn áp bọn họ.
Ầm ầm ầm ầm…
Nhưng một giây sau, đồng đội đứng sau lưng A Hải đột nhiên nổ tung cơ thể.
Từng luồng sức mạnh đáng sợ lan tỏa.
Cơ thể những người đó bị nổ thành sương máu, lan tràn ra ngoài.
Cơ thể của A Hải cũng bay ra xa, đập mạnh xuống đất.
Lúc này, hắn đã bong da tróc thịt, không chỗ nào lành lặn…
“Cái gì?”.
Người xung quanh đều sững sờ.
“Bọn… bọn họ tự nổ?”.
“Bọn họ làm vậy để làm gì?”.
“Vì sao bọn họ lại làm vậy?”.
Tất cả mọi người đều không hiểu nổi.
Lâm Chính cũng vậy.
Anh nhìn chằm chằm A Hải đang hấp hối, bước nhanh tới.
Khi anh đến gần, A Hải dùng hết sức hét lên.
“Thần y Lâm, đừng qua đây”.
Trong lúc nói, khí tức toàn thân hắn đã dâng tràn mỗi một tấc trong huyết quản.
Muốn dẫn nổ chỉ cần một giây.
“Các người cần gì phải khổ như vậy?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Thần y Lâm, anh không hiểu”.
A Hải cười chua chát: “Đây là số mệnh của chúng tôi. Chuyện mà chúng tôi làm vốn đi trái đạo lý, vốn trái với đạo đức, đen tối, vô kiêm sỉ. Nếu thành công, giết người diệt khẩu thì còn có thể giữ được danh dự, nếu không thành công thì chỉ có đường chết”.
Lâm Chính khó tin nói: “Cho nên, các người tự sát là để bảo vệ danh dự của đại hội?”.
“Danh dự của đại hội cao hơn tất cả, lợi ích của đại hội không thể lay động… Chúng tôi… chỉ sống vì đại hội…”.
A Hải nói giọng khàn khàn.
Lâm Chính đứng sững.
“Thần y Lâm, tạm biệt…”.
A Hải mỉm cười nói.
Ầm!
Một đóa hoa đỏ máu rực rỡ nở rộ…
Chương 5264: Di dời
Lâm Chính lặng lẽ quan sát nhóm A Hải đã biến thành hoa máu, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Anh chưa bao giờ nhìn thấu được đại hội.
Đại hội trong lòng anh luôn luôn là người đặt ra quy tắc cho thế gian, duy trì trật tự thế gian.
Có thể làm được điều này thì thực lực bản thân bọn họ là không thể nghi ngờ.
Nhưng vì sao đại hội lại vô cớ giết người của Long tộc?
Vì sao nhóm người A Hải thất bại lại không hề do dự mà tự sát?
Bọn họ đang che giấu điều gì?
“Sư phụ không sao chứ?”.
Thương Lan Phúc bước nhanh tới, nhìn Lâm Chính lo lắng hỏi.
“Tôi không sao”.
Lâm Chính lắc đầu, nhìn chằm chằm vết máu trên mặt đất, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Người của Long tộc đâu?”.
“Đại nhân, chúng tôi ở đây!”.
Long Tiếu mặt mày suy sụp dẫn theo một nhóm người Long tộc nhếch nhác bẩn thỉu, thương tích đầy mình đi tới.
Có lẽ bọn họ rất tuyệt vọng, ánh mắt còn lộ ra nỗi sợ hãi sâu đậm.
Hiển nhiên, cảnh tượng các cao thủ của đại hội tàn sát bọn họ đã để lại nỗi ám ảnh không thể xóa mờ trong lòng bọn họ.
“Những người khác đâu?”.
Lâm Chính nhìn mấy người nhóm Long Tiếu, lên tiếng hỏi.
“Bọn họ chết hết rồi”.
Long Tiếu nghiến răng, siết chặt nắm đấm, khàn giọng nói: “Những người đó đột nhiên xuất hiện, không nói lời nào đã ra tay với chúng tôi. Long lực của chúng tôi bị bọn họ khắc chế. Trước mặt bọn họ, chúng tôi hầu như không còn sức mạnh nào, bị bọn họ đồ sát! Long Kỳ và ông Hà bảo vệ cho chúng tôi rút lui… bị bọn họ giết chết rồi…”.
Nói đến đó, một vài người của Long tộc che mặt khóc.
Lâm Chính khó mà tưởng tượng được Long tộc xưng bá ở long mạch dưới lòng đất lại bị người khác tàn sát như vậy.
“Long lực bị khắc chế? Nói vậy là người của đại hội nắm rất rõ về long lực”.
Lâm Chính xòe tay ra, nhìn lòng bàn tay mình.
Nếu đại hội có thể khắc chế long lực một cách hoàn hảo, nói không chừng đại hội cũng có thể khắc chế được sức mạnh Tổ Long của anh.
Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc, không có gì là vô địch tuyệt đối.
Hiện nay mối quan hệ giữa Lâm Chính và đại hội còn tính là hòa bình.
Nhưng những chuyện anh từng làm đủ để khiến đại hội xem anh là kẻ địch số một.
“Xem ra phải chuẩn bị tốt từ trước”.
Lâm Chính lẩm bẩm.
Anh không hi vọng mình đối đầu với đại hội.
Thế lực của đại hội quá lớn quá mạnh mẽ, sâu không lường được, một mình anh đối phó với đại hội chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Cần phải nghĩ cách nắm rõ nội tình của đại hội mới được.
Lâm Chính quay đầu nhìn Long Tiếu.
“Có biết bọn họ làm sao vào được long mạch dưới lòng đất không?”.
“Không biết”.
Long Tiếu lắc đầu.
“Có khi nào bọn họ vào từ nơi bị phong ấn trong Long Điện không?”.
“Có lẽ không phải, chỗ phong ấn hoàn toàn không có tổn hại gì. Nếu bọn họ đến bằng lối đó, chúng tôi đã phát hiện được”.
Long Tiếu đáp.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
Mặc dù đám người A Hải có vũ khí đặc biệt, nhưng khí tức trong lối vào bị phong ấn quá đáng sợ, người bình thường không thể hiểu được.
“Đại nhân, có thể bọn họ vào long mạch dưới lòng đất từ lối vào khác”.
Một người của Long tộc lên tiếng: “Long mạch dưới lòng đất có không biết bao nhiêu lối ra vào, có lẽ ở gần Long Điện có lối đi thông đến thế tục”.
“Tốt nhất là phái người đi điều tra chuyện này, tôi cần biết mọi chân tướng”.
Lâm Chính nói: “Ngoài ra, toàn bộ Long tộc hãy di dời đến vực Diệt Vong, biết chưa?”.
“Cái gì?”.
Tất cả người của Long tộc nghe vậy đều kinh ngạc.
Chương 5265: Hậu quả tự chịu
Người của Long tộc đương nhiên không đồng ý dời đến vực Diệt Vong.
Bọn họ đã sống ở long mạch dưới lòng đất hơn nghìn năm, từ lâu đã có tình cảm với nơi này, sao có thể đồng ý đến vực Diệt Vong sinh sống?
Hơn nữa, ở vực Diệt Vong không có linh khí tràn trề như ở đây, bọn họ tu luyện ở vực Diệt Vong sẽ không hiệu quả bằng.
“Tôi không đồng ý!”.
“Đúng, tôi không tới vực Diệt Vong đâu!”.
“Vực Diệt Vong là nơi rách nát nào, chúng tôi tu luyện ở đó, muốn đột phá tu vi chẳng phải là chuyện xa vời?”.
“Nơi thấp kém như thế dành cho người ở được sao? Tôi cũng không đi”.
Người của Long tộc kêu la phản đối.
Lâm Chính cũng không chiều theo bọn họ, nói thẳng: “Ai không muốn đi thì tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng lần sau các người bị tàn sát, tôi sẽ không cứu các người nữa”.
Chỉ một câu nói đã làm tất cả bọn họ đứng sững.
“Tất cả di dời tới vực Diệt Vong, không được làm trái ý của Long Tử đại nhân!”.
Long Tiếu nghiêm túc nói.
“A…”.
Mặc dù bọn họ không muốn nhưng cũng phải đồng ý.
Suy cho cùng, cảnh Long tộc bị tàn sát vẫn còn ám ảnh trong trí óc bọn họ không thể xóa nhòa.
“Thật ra các anh không cần để ý môi trường đặc biệt ở long mạch dưới lòng đất. Long mạch dưới lòng đất dồi dào là linh khí vì nơi này có xác rồng, nhưng từ bây giờ linh khí ở đây sẽ loãng ra rồi dần dần biến mất, cuối cùng môi trường ở đây sẽ trở nên không bằng cả vực Diệt Vong”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vì sao?”.
Bọn họ kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì vật giải phóng ra linh khí đã không còn tồn tại”.
Lâm Chính nói.
“Không còn tồn tại?”.
“Sao… Sao lại như vậy?”.
“Vật gì phóng ra linh khí?”.
Bọn họ nhìn nhau, không khỏi kinh ngạc.
Chỉ riêng Long Tiếu đoán ra được gì đó, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.
“Ai muốn đi thì tìm Thương Lan Phúc, nói anh ta liên hệ với thành chủ Nam Ly Thành của vực Diệt Vong, ông ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Ngoài ra, tất cả người của Long tộc di dời đến vực Diệt Vong phải giấu tên tuổi, không được để người khác biết các anh là người của Long tộc ở long mạch dưới lòng đất, nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân, tôi sẽ không chịu trách nhiệm”.
Lâm Chính nói: “Còn những ai không muốn đi, tôi cũng không ép buộc, tự cầu chúc mình nhiều phúc đi!”.
Nói xong, Lâm Chính gật đầu với Thương Lan Phúc, sau đó quay người rời đi.
Long Tiếu thở dài, quay đầu nói: “Phái người đi đến Long Điện thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn đi!”.
“Vâng…”.
Sau khi giải quyết chuyện của Long tộc, Lâm Chính quay về cung điện trên núi Thiên Thần.
“Từ Chính, tạm ổn rồi, chúng ta có thể quay về Long Quốc rồi”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nói với Từ Chính còn đang nghiên cứu.
“Quay về Long Quốc?”.
Từ Chính ngạc nhiên, vội hỏi: “Anh Lâm, anh giải quyết xong chuyện ở long mạch dưới lòng đất rồi sao?”.
“Gần xong rồi, chuyện còn lại không cần đến tôi, để người khác đi xử lý là được”.
“Ồ…”.
Từ Chính gật đầu, nhưng lại nhìn máy móc ở đây với vẻ mặt đầy lưu luyến.
“Sao vậy?”.
“Bây giờ tôi vẫn đang tiến hành vài thí nghiệm, nếu dọn đi thì phải đợi một thời gian. Dù gì nhiều nguyên liệu ở vực Diệt Vong không thể tìm thấy ở Long Quốc, làm thí nghiệm ở đây sẽ thuận lợi hơn”.
“Nếu vậy, anh cứ thí nghiệm ở đây đi, khi nào muốn về tôi sẽ sắp xếp người di dời phòng thí nghiệm giúp anh”.
“Vâng, anh Lâm”.
“Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, tôi đến liên minh một chuyến rồi mới về Long Quốc”.
“Được, anh đi cẩn thận”.
Từ Chính cười đáp.
Lâm Chính báo cho mọi người một tiếng, sau đó rời khỏi núi Thiên Thần đi đến nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền…