-
Chương 521-525
Chương 521: Không thể nào
Khi bọn họ đến trước cổng bệnh viện, mới bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi...
Lúc này, cả bệnh viện người đông như kiến, tập trung rất nhiều người dân.
Các loại xe riêng ra vào không ngớt, còi rú ầm ĩ.
Có người vô cùng nôn nóng, lớn tiếng gọi bác sĩ, có người nước mắt giàn giụa, gọi tên người thân của mình.
Những xe cấp cứu được phái đi còn không lái được vào bệnh viện, chẳng còn cách nào khác, nhân viên cứu hộ chỉ có thể khiêng bệnh nhân đã hôn mê vào trong bệnh viện.
"Sao lại thế này?".
Người nhà họ Lâm sửng sốt.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?", Lâm Tung kêu lên.
Lâm Vũ Hào há hốc miệng, không thốt nên lời.
Lần này thì ngay cả hắn cũng cảm giác được sự việc không đơn giản.
Lâm Ngữ Yên nhíu mày, đỗ xe ở ven đường, rồi đẩy cửa xuống xe.
"Em họ, em đi đâu vậy?", Lâm Vũ Hào cuống lên hỏi.
"Vào bệnh viện hỏi thăm tình hình, bỗng dưng có nhiều bệnh nhân như vậy, chắc chắn là có vấn đề, tốt nhất phải làm rõ trước đã", Lâm Ngữ Yên trầm giọng nói, rồi tiến về phía bệnh viện.
Những người còn lại cũng vội vàng đi theo.
Nhưng đúng lúc này...
Két!
Mấy chiếc xe cấp cứu bỗng phóng như bay tới, dừng ở cổng bệnh viện, sau đó không ít người mặc áo blouse trắng bước từ trên xe xuống. Bọn họ khiêng một số bệnh nhân tình hình khá nghiêm trọng lên xe cấp cứu.
Mấy người nhà họ Lâm quay sang nhìn, phát hiện một người quen thuộc bước từ trên xe cấp cứu xuống...
Đám Lâm Ngữ Yên nhìn thấy người kia còn tưởng mình bị hoa mắt...
"Chủ tịch Lâm?".
Cô ta kêu lên thất thanh.
Mấy người Lâm Vũ Hào cũng nhìn người kia với ánh mắt không thể tin nổi.
"Ồ, các người cũng ở đây à?".
Lâm Chính liếc nhìn mấy người Lâm Ngữ Yên, sắc mặt lạnh tanh, cùng mấy nhân viên cứu hộ kia khiêng bệnh nhân lên xe.
"Sao nào? Thần y Lâm, cậu vẫn có thời gian rảnh rỗi lo chuyện bao đồng này à? Tập đoàn Dương Hoa của các cậu sắp gặp họa rồi! Cậu vẫn chưa ý thức được sao?", Lâm Vũ Hào cười khẽ, nói.
"Câu này phải là tôi nói với các người mới đúng, còn nữa, tôi nhắc lại lần cuối, thuốc mới vẫn chưa hoàn thiện".
Lâm Chính bình thản nói, rồi lên xe đi thẳng.
"Ngu xuẩn, tại sao một thằng ngu như vậy lại nghĩ ra được mấy phương thuốc kia nhỉ?", Lâm Vũ Hào khinh bỉ nói.
“Tập đoàn Dương Hoa ở trong tay loại ngu ngốc như vậy, sớm muộn cũng sẽ sụp đổ. Cũng không biết tại sao gia tộc chúng ta lại coi trọng anh ta như vậy”, Lâm Tung cũng lắc đầu.
Nhưng Lâm Ngữ Yên lại đứng sững như trời trồng, nhìn bóng lưng Lâm Chính rời đi, hình như đang nghĩ gì đó.
Một lát sau, sắc mặt cô ta bỗng trở nên trắng bệch, quay phắt người lại, xông về phía bệnh nhân ở gần cổng bệnh viện nhất.
“Em họ!”.
“Cô Ngữ Yên!”.
Người nhà họ Lâm kinh ngạc, nhao nhao kêu lên.
Nhưng Lâm Ngữ Yên phớt lờ bọn họ, chạy thẳng đến bên cạnh bệnh nhân đang hôn mê, nói với người nhà bệnh nhân đang khóc lóc: “Tôi là bác sĩ, có thể để tôi khám bệnh cho ông ấy không?”.
“Cô là bác sĩ sao? Thế thì tốt quá, cầu xin cô hãy cứu bố tôi với, cầu xin cô đấy!”, cô gái ở bên cạnh hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói.
Bây giờ bệnh nhân chật cứng bệnh viện, các bác sĩ không thể phân thân, những bệnh nhân này đừng nói là có người khám, sợ rằng giường bệnh còn chẳng có, chỉ có thể nằm đây chờ chết.
Nghe Lâm Ngữ Yên nói vậy, người nhà của các bệnh nhân ở xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn.
“Cô gái, cô là bác sĩ sao?”.
“Cô mau khám cho anh tôi với, anh tôi sắp không xong rồi”.
“Bác sĩ, mau xem qua cho mẹ tôi một chút đi”.
“Bác sĩ, cầu xin cô đấy!”.
“Bác sĩ, tôi quỳ với cô!”.
Người nhà bệnh nhân xúm lại, khóc lóc quỳ lạy.
“Mọi người cứ bình tĩnh, tôi sẽ khám lần lượt”.
Lâm Ngữ Yên nói, rồi bắt đầu bắt mạch cho những bệnh nhân này.
Thực ra y thuật của Lâm Ngữ Yên không cao, cô ta cũng chỉ học được mấy thứ bề mặt, nhưng với tình hình bây giờ, thì những kĩ thuật này cũng đủ dùng.
Nhưng sau một lát chẩn đoán, sắc mặt Lâm Ngữ Yên liền trở nên nghiêm trọng.
Cô ta lại kiểm tra cho những người khác, mấy người Lâm Vũ Hào đứng ở bên cạnh đều có thể nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của cô ta.
Lâm Ngữ Yên đứng dậy, cơ thể lảo đảo, dường như có chút đứng không vững.
“Em họ, em không sao chứ?”, Lâm Vũ Hào vội chạy tới đỡ cô ta.
“Em… em không sao…”
“Những người này bị sao vậy?”, Lâm Vũ Hào hỏi.
“Hình như tim bọn họ có vấn đề, không những vậy, ngay cả thần kinh cũng có vấn đề, bây giờ tình hình rất nguy cấp…”
“Tim có vấn đề?”.
Tất cả người nhà họ Lâm đều run rẩy.
“Tôi hỏi các anh, người thân của các anh có từng uống “Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn” không?”, Lâm Ngữ Yên dè dặt hỏi.
Cô ta vừa dứt lời, những người này lập tức nhao nhao nói.
“Có”.
“Bố tôi bị bệnh tim đã nhiều năm, nghe nói thuốc này hữu dụng, tôi liền mua ngay cho bố tôi uống”.
“Anh tôi bị bệnh tim bẩm sinh từ nhỏ, trước kia từng trải qua một cuộc đại phẫu, có thể sống đến bây giờ đã là tốt lắm rồi, dùng thuốc kia cũng có hiệu quả rất tốt, nếu không hiện giờ có lẽ anh ấy còn đang nằm trên giường bệnh ấy”.
“Bố tôi cũng uống”.
“Ông tôi cũng vậy”.
“Cả mẹ tôi nữa”.
…
Người nhà bệnh nhân tranh nhau nói.
Lâm Ngữ Yên nghe thấy thế thì hóa đá hoàn toàn.
Mấy người Lâm Vũ Hào nghi hoặc nhìn Lâm Ngữ Yên, ai nấy đều nghệt mặt ra không hiểu gì.
“Cô Ngữ Yên, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cô hỏi bọn họ cái này làm gì?”.
“Chắc không phải em nghĩ rằng bệnh của bọn họ là do thuốc của chúng ta gây ra đấy chứ?”, Lâm Vũ Hào cẩn thận tiến lại gần, nói.
Lâm Ngữ Yên không nói gì, chỉ chen ra khỏi đám người, bước về phía xe của mình.
Sắc mặt cô ta vô cùng âm trầm, không nói lời nào.
“Bác sĩ? Cô đi đâu vậy? Bác sĩ!”.
Người nhà của các bệnh nhân ở phía sau kêu lên, nhưng không ngăn được Lâm Ngữ Yên.
Người nhà họ Lâm đưa mắt nhìn nhau, cũng vội vàng chui vào xe.
“Đặt ngay vé máy bay, lập tức trở về Yên Kinh”, Lâm Ngữ Yên lên xe, lạnh lùng nói.
“Em họ, rốt cuộc là làm sao vậy?”, Lâm Vũ Hào hỏi.
“Những người này… rất có khả năng liên quan đến thuốc của nhà chúng ta…”, Lâm Ngữ Yên chần chừ một lát rồi nói.
Đám người Lâm Vũ Hào, Lâm Tung đều trợn tròn mắt, sau đó ai nấy đều phì cười.
“Cô Ngữ Yên, cô nói gì vậy? Sao thuốc của nhà họ Lâm chúng ta có thể có vấn đề chứ? Đây là kết quả đã được thử nghiệm rất nhiều lần mà!”.
“Ngay cả tổ chức y học cũng đã giám định, sao cô lại nghĩ như vậy chứ?”.
Bọn họ cười ầm lên.
Chuyện này thực sự là quá hoang đường, ai sẽ tin chứ?
“Mọi người đã quên những lời thần y Lâm nói lúc nãy rồi à?”, Lâm Ngữ Yên quay lại nhìn bọn họ.
“Anh ta nói gì?”, Lâm Tung vô thức hỏi.
“Anh ta nói… thuốc mới vẫn chưa hoàn thiện!”.
“Vịt chết còn cứng mỏ mà thôi! Em họ, lẽ nào em tưởng là thật sao? Cho dù thực sự chưa hoàn thiện, lẽ nào nhà họ Lâm chúng ta không thể khiến nó hoàn thiện sao?”.
Lâm Vũ Hào mỉm cười nói.
Lâm Ngữ Yên không nói gì.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Lâm Vũ Hào bỗng rung lên.
“Em đừng lo, có lẽ chỉ là là một số tình hình đột phát, sao có thể liên quan đến chúng ta được chứ?”, Lâm Vũ Hào vừa cười nói, vừa lấy điện thoại ra nghe.
“A lô, tôi là Lâm Vũ Hào…”
Nhưng một lát sau, khuôn mặt Lâm Vũ Hào dần trở nên đông cứng lại, cả người cũng dần trở nên đờ đẫn, cuối cùng, điện thoại còn trượt khỏi tay rơi xuống.
Cạch!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Mọi người trong xe đều nín thở.
“Không thể nào…”, anh ta thì thào ba chữ.
Chương 522: Đều là giả
Đám người Lâm Ngữ Yên, Lâm Vũ Hào lên máy bay về Yên Kinh ngay lập tức.
Lâm Ngữ Yên sắc mặt âm trầm, Lâm Vũ Hào và Lâm Tung run như cầy sấy, ai nấy tái mặt, thấp thỏm bất an.
“Sao lại như vậy... Sao lại như vậy được?", Lâm Tung không ngừng lẩm bẩm, đồng tử hắn mở to, ngồi ghế mà run lẩy bẩy.
"Thưa anh, anh có chỗ nào không khỏe sao?", tiếp viên hàng không thấy Lâm Tung run lên bần bật, không nhịn được hỏi.
Nhưng Lâm Tung không hề nghe thấy lời cô ấy nói, dường như hắn vẫn đang chìm trong nỗi sợ hãi cực độ nào đó, run rẩy không thể kiềm chế.
"Anh ơi, anh ơi...", tiếp viên hàng không lại gọi mấy câu.
"Cậu ấy không sao, chỉ là mệt mỏi quá thôi, nghỉ ngơi một lát là được, cô cứ đi làm việc của mình đi", Lâm Vũ Hào ở bên cạnh cố nặn ra nụ cười, nói với tiếp viên hàng không.
"Vâng anh, nếu có việc gì cần, thì cứ gọi tôi nhé", tiếp viên hàng không mỉm cười, xoay người rời đi.
Nhưng tiếp viên hàng không vừa đi, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Vũ Hào liền biến mất.
Một tay hắn siết chặt tay vịn ghế, tuy ngoài mặt hắn không có vẻ sợ hãi như Lâm Tung, nhưng sự lo lắng kiêng dè trong lòng thì không thể xua tan được.
Lâm Ngữ Yên ở bên cạnh thì nhắm chặt hai mắt, không nói lời nào. Tuy vẻ mặt cô ta rất bình thản, nhưng mí mắt không ngừng giật giật.
Hiển nhiên cô ta cũng không thể giữ được sự bình tĩnh.
"Em họ".
Cuối cùng Lâm Vũ Hào cũng không ngồi yên được nữa, ngẩng đầu lên gọi Lâm Ngữ Yên.
Lâm Ngữ Yên vẫn ngồi bất động, thậm chí còn không ngước mắt lên.
Lâm Vũ Hào ngập ngừng một lát, dè dặt nói: "Ừm... em họ... em... em có thể nói đỡ cho anh không?".
"Anh nghĩ em có thể nói gì chứ? Em nên nói gì đây?", Lâm Ngữ Yên chậm rãi mở mắt ra, hỏi vặn lại.
"Ừm... em họ, chuyện này cũng không phải là lỗi của anh, anh... anh chỉ phụ trách lấy phương thuốc, thuốc dẫn gì đó cũng không phải do chúng ta suy đoán ra, gia tộc... gia tộc không nên trách chúng ta mới phải chứ", Lâm Vũ Hào vội vàng nói.
Vẻ mặt hắn cũng vô cùng mờ mịt.
Vốn tưởng mình là đại công thần, tại sao bỗng dưng lại trở thành tội đồ...
"Gia tộc không trách anh, trên thực tế không ai trách các anh cả, nhưng... chuyện này phải có lời giải thích", Lâm Ngữ Yên lắc đầu nói: "Các anh cũng không thể để trưởng lão gánh chịu hết đấy chứ?".
Nghe cô ta nói vậy, sắc mặt đám người Lâm Vũ Hào và Lâm Tung đều xám ngoét.
Đúng vậy, người nhà họ Lâm không phải đồ ngốc.
Người nhà họ Lâm có thể nhìn ra được đây không phải là lỗi của bọn họ, bởi vì y thuật của bọn họ vẫn chưa cao đến mức đó.
Không ai trách Lâm Vũ Hào và Lâm Tung cả, dù sao phương thuốc này cũng quá thâm sâu ảo diệu.
Nhưng... dù gì cũng phải có người gánh họa này.
Lâm Vũ Hào biết, bây giờ ai nói đỡ cũng vô ích, trừ khi có bước ngoặt, nhưng rõ ràng đây là chuyện không thể.
Máy bay dần hạ cánh, trượt trên đường băng.
Sau khi xuống máy bay, bọn họ bước ra ngoài sân bay, bên ngoài đã có mấy chiếc xe con màu đen đang đỗ ở đó.
Nhìn những người đàn ông mặc vest, đeo kính đen kia, đám người Lâm Vũ Hào lập tức như ngừng thở.
"Lên xe đi!".
Một người đàn ông mở cửa xe, nói với đám Lâm Ngữ Yên và Lâm Vũ Hào.
Bọn họ cắn răng bước lên xe.
"Đưa cô Ngữ Yên về trước đã".
"Thôi khỏi, tôi đi cùng bọn họ đến Hình Kính Ti, chú Lâm Hình là người cương trực, nhưng trong chuyện này, tôi cũng muốn nghe ý kiến của mọi người", Lâm Ngữ Yên nhẹ giọng nói.
Người đàn ông kia gật đầu, rồi đạp chân ga.
Chiếc xe đi lòng vòng, không biết đã lái bao lâu, cuối cùng đến một ngọn núi. Trên đỉnh núi có một sơn trang, toàn bộ sơn trang đều có màu đen, dù là kiến trúc hay mặt đất, mang lại cho người ta cảm giác như thành cổ âm u.
Lâm Ngữ Yên không hề xa lạ với nơi này.
Cả khu vực này đều thuộc sở hữu của nhà họ Lâm, còn sơn trang chính là nơi nhà họ Lâm thưởng phạt, Hình Kính Ti!
Chủ nhân của nơi này chính là chú họ của Lâm Ngữ Yên và Lâm Vũ Hào, Lâm Hình!
Chiếc xe lái thẳng vào sơn trang, rồi dừng ở cửa vào sảnh chính.
Hiện giờ có hơn 10 chiếc xe sang đang đỗ ở đây, không chiếc xe nào có giá dưới triệu tệ.
Tất cả biển số xe không phải là số tiến thì cũng là tứ quý ngũ quý, ở nơi như Yên Kinh mà có biển số xe như vậy thì quả thực không đơn giản.
Lâm Vũ Hào và Lâm Tung liếc mắt nhìn những biển số xe này, đại khái cũng biết là ai đến, sắc mặt hai người họ vô cùng khó coi.
"Anh Hào... anh Hào, liệu... liệu chúng ta có chết không? Liệu chúng ta có bị gia tộc xử tử không?", một người nhà họ Lâm run như cầy sấy nhìn về phía Lâm Vũ Hào.
Hắn đã sợ vỡ mật ra rồi.
"Vô dụng, cậu sợ cái gì hả? Chuyện này cũng không phải là lỗi của chúng ta, yên tâm đi, gia tộc chỉ phạt chúng ta mang tính tượng trưng thôi, sẽ không làm gì chúng ta đâu", Lâm Vũ Hào lạnh lùng hừ một tiếng.
"Thật... thật sao?".
"Nếu không thì sao? Tất cả yên lặng cho tôi!".
Lâm Vũ Hào tâm trạng rối bời nói.
Mọi người xuống xe, rồi đi vào trong.
Còn lúc này, trong hình đường đã đầy người ngồi, tất cả đều là những người đã có tuổi của nhà họ Lâm. Lâm Hình ngồi ở trên cùng, khung cảnh vô cùng trang trọng, ngay cả trưởng lão kia cũng tới.
Lâm Ngữ Yên lập tức bước tới, chào hỏi lần lượt từ trên xuống dưới.
"Ngữ Yên xin chào trưởng lão, chú họ, thím họ, cậu, chú..."
Cử chỉ của cô ta vô cùng đúng mực, tuy cũng có lúc ngang bướng, nhưng vào những lúc như thế này, thì cô ta luôn rất quy củ.
Lâm Vũ Hào và Lâm Tung cũng cắn răng bước tới chào hỏi.
Nhưng thái độ của mọi người đối với bọn họ tệ hơn rất nhiều, thậm chí có người chỉ hừ lạnh một tiếng, coi như lời đáp...
Lâm Vũ Hào cũng không dám tỏ ý bất mãn.
"Chú họ, tình hình... thực sự nghiêm trọng đến vậy sao?".
Chào hỏi xong, thấy mọi người đều không nói gì, Lâm Ngữ Yên hít sâu một hơi, cẩn thận hỏi.
"Ngữ Yên, chuyện này không liên quan đến cháu, cháu lui sang một bên đi", Lâm Hình mở mắt ra, khàn giọng nói.
Sắc mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, dường như không cho phép bất cứ ai cãi lời...
"Chú họ..."
"Ngữ Yên!".
Lâm Ngữ Yên còn định nói gì đó, nhưng lại bị một người phụ nữ ở bên cạnh ngắt lời.
Lâm Ngữ Yên hơi ngạc nhiên, nhìn về phía người đó.
Chỉ thấy sắc mặt bà ta âm trầm, khàn giọng nói: "Mức độ nghiêm trọng của việc này... đã vượt quá tưởng tượng của cháu rồi!".
Lâm Ngữ Yên nín thở.
"Chẳng phải chỉ xuất hiện một số bệnh nhân bị dị ứng sao?", Lâm Vũ Hào vội nói.
Anh ta nhận được điện thoại nói rằng phía Yên Kinh xuất hiện rất nhiều bệnh nhân bị dị ứng, thuốc mới có vấn đề nghiêm trọng, nên anh ta mới run rẩy sợ hãi.
Phải biết rằng, ở Yên Kinh cũng có người bị dị ứng, thì cả nước sẽ là bao nhiêu đây? Chuyện này đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng... đây vẫn chưa phải là điều nghiêm trọng nhất...
"Vậy... chuyện này tồi tệ đến mức nào?", Lâm Ngữ Yên kêu lên hỏi.
Lâm Hình lại mở mắt ra, khàn giọng nói: "Tất cả thuốc mới... đều là giả!".
Chương 523: Tôi không muốn chết
Lâm Hình vừa dứt lời, đám Lâm Ngữ Yên và Lâm Vũ Hào đều như bị sét đánh ngang tai, đầu óc lập tức trống rỗng.
Bọn họ trợn tròn mắt, ngây ra nhìn Lâm Hình, không ai thốt nên lời.
"Thuốc giả...", Lâm Ngữ Yên hoàn hồn, vội vàng nói: "Chú họ, chú nói vậy là sao? Lẽ nào... hiện giờ phản ứng của những người kia không phải là dị ứng?".
"Chúng tôi cũng tưởng đó là phản ứng dị ứng, nhưng sau khi chẩn đoán, thì đó không phải là dị ứng, mà bản thân phương thuốc này... đã có vấn đề".
Trưởng lão hít vào một hơi, rồi lên tiếng.
Mọi người lập tức đổ dồn mắt nhìn về phía ông ta.
Chỉ nghe thấy trưởng lão nói tiếp: "Nhà máy dược phẩm của chúng ta nhận được rất nhiều cuộc điện thoại tố cáo, đồng thời sáng hôm nay đã có người đến nhà máy dược phẩm của chúng ta tiến hành điều tra. Tuy vẫn chưa có kết quả, nhưng dựa vào phản ứng của bọn họ, hiện giờ bất cứ ai từng uống thuốc của chúng ta đều xuất hiện vấn đề thần kinh với các mức độ khác nhau. Hơn nữa... đều tập trung ở thần kinh não! Chúng tôi còn tưởng là trường hợp ngoại lệ, sau đó làm kiểm tra mới biết đây không phải là vấn đề ngoại lệ, mà là không thể tránh khỏi. Sau đó chúng tôi nghiên cứu phương thuốc mới phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nhỏ. Chính là thuốc dẫn! Thuốc dẫn này kết hợp với ba loại dược liệu trong phương thuốc sẽ sinh ra một thứ là Anthocyannidin. Anthocyannidin vốn vô hại, nhưng kết hợp với mấy vị thuốc khác sẽ gây tổn hại rất nhỏ đến cơ thể người. Nếu chỉ uống một hai viên thuốc thì sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu uống trên năm viên, một khi độc tố tích tụ bùng phát, thì dù là ai cũng không thể chống lại được..."
Trưởng lão nói thao thao bất tuyệt, sắc mặt Lâm Ngữ Yên càng ngày càng tái đi.
Lâm Vũ Hào cũng không đứng vững, ngã ngồi xuống đất.
Nhưng đám người Lâm Tung thì chẳng hiểu gì, ngây ra nhìn trưởng lão: "Nghĩa... nghĩa là sao?".
"Nghĩa là thuốc dẫn của chúng ta xảy ra vấn đề, dù là ai uống thuốc của chúng ta cũng sẽ trở thành người thực vật!", trưởng lão lạnh lùng đáp.
"Hả?".
Lâm Tung sợ đến mức da đầu tê dại.
Người thực vật?
Đây không phải là chuyện nhỏ.
"Vậy tức là... hiện giờ trong cả nước, tất cả những người từng mua thuốc của chúng ta... đều có rủi ro trở thành người thực vật?", Lâm Ngữ Yên kêu lên.
"Không phải là rủi ro, mà là chắc chắn sẽ bị", trưởng lão thở dài, khuôn mặt đầy mệt mỏi: "Chúng ta đã sơ xuất rồi, sơ xuất rồi..."
"Bây giờ gia tộc đã huy động tất cả lực lượng thu hồi khẩn cấp số thuốc đã bán ra ngoài, nhà máy cũng đã ngừng sản xuất. Chúng tôi đã liên lạc với bệnh viện ở các nơi, đồng thời cử đại diện đến chữa trị cho từng người bị hại. Có khả năng tổn thất của nhà họ Lâm lần này là lớn nhất trong trăm năm gần đây. Hiện giờ, tất cả cổ phiếu của doanh nghiệp Lâm Thị chúng ta đều đang sụt giá, phòng tài vụ, các cố vấn luật sư ngày nào cũng nhận được vô số cuộc điện thoại. Hiện giờ đã có 3700 thư yêu cầu gửi đến nhà họ Lâm chúng ta. Lần này nhà họ Lâm có thể nói là lâm vào nguy khốn", Lâm Hình nhìn chằm chằm đám người Lâm Vũ Hào ở bên dưới, lạnh lùng nói.
Tất cả bọn họ vội vàng quỳ xuống đất, run lẩy bẩy.
Ánh mắt Lâm Ngữ Yên dại ra, nhìn về phía trước, rõ ràng là cũng bị những lời này làm cho chấn động.
3700 thư yêu cầu!
Sợ rằng bọn họ mời tất cả các luật sư ở Yên Kinh thì cũng không đủ ứng phó.
"Thực ra dù là cổ phiếu hay bồi thường, thì những thứ này cũng chỉ là phương diện vật chất, nhà họ Lâm chúng ta vẫn gánh được. Nhưng sau sự việc này, nhà họ Lâm chúng ta không chỉ tổn thất về tiền bạc, mà còn cả uy tín, danh tiếng. Quan trọng nhất là bên trên đã nghi ngờ quyết sách và năng lực của nhà họ Lâm chúng ta. Nếu không dùng đến sự giúp đỡ của những người kia, thì nhà họ Lâm sẽ không thể đứng vững ở Yên Kinh", một người đàn ông trung niên để râu quai nón, đập bàn một cái, lạnh lùng nói.
Lâm Tung và Lâm Vũ Hào run như cầy sấy.
"Không những vậy, hiện giờ người của các thế gia ở Yên Kinh đều đang cười nhạo nhà họ Lâm ta. Bọn họ như hổ rình mồi, ai nấy đều muốn nhân lúc nhà họ Lâm đại loạn để xông vào xâu xé".
"Ngoài ra, chuyện lần này sẽ khiến chúng ta mất quyền chủ động ở đại hội, nhà họ Lâm chúng ta đã chuẩn bị mấy năm, chính là để bay cao bay xa trong đại hội. Sau chuyện này, nhà họ Lâm chúng ta còn tư cách gì để tranh giành với các gia tộc khác chứ?".
Những người cấp cao của nhà họ Lâm nhao nhao nói, tất cả bọn họ đều nhìn Lâm Vũ Hào và Lâm Tung với ánh mắt bất mãn.
Lâm Vũ Hào biết hắn chắc chắn sẽ phải gánh họa này.
Rõ ràng trưởng lão cũng có vấn đề.
Phải biết rằng, thuốc dẫn là do dược phòng của ông ta phân tích ra được.
Nhưng Lâm Vũ Hào cũng biết rõ, bây giờ hắn kêu oan không những không có ích gì, mà ngược lại còn khiến những người này thất vọng hơn.
Hắn hít sâu một hơi, dập đầu với Lâm Hình, khàn giọng nói: "Chuyện đã đến nước này, Vũ Hào cũng chẳng còn gì để nói. Cháu không muốn gia tộc bị như vậy, cháu chỉ muốn nói, cháu bằng lòng gánh vác toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng cháu thấp cổ bé họng, chẳng có bản lĩnh gì, nếu gia tộc đồng ý, thì cháu có thể lấy cái chết để tạ tội".
Không thể không nói Lâm Vũ Hào vẫn rất hiểu chuyện.
Nhưng Lâm Tung ở phía sau hắn thì đã bị dọa cho hồn xiêu phách lạc, nhảy phắt lên.
"Chết?".
"Không... không được! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!".
"Chuyện này sao có thể trách chúng tôi được? Chúng tôi cũng chỉ làm theo lời gia tộc bảo mà!".
"Phải... phải đấy! Dựa vào đâu mà chúng tôi phải chịu trách nhiệm? Tôi không phục! Tôi không phục!".
Đám Lâm Tung cuống quýt kêu lên, cũng không quan tâm được nhiều, lời nào cũng nói ra được.
Lâm Ngữ Yên nghe thấy thế liền biến sắc.
"Lâm Tung, câm miệng!". Lâm Ngữ Yên nhỏ giọng quát.
Nhưng vô ích.
Lúc này, đám Lâm Tung đã hồn vía lên mây, chẳng khác nào những con ruồi không đầu, nói không giữ mồm giữ miệng.
"Cô Ngữ Yên, các cô là chi chính, bọn họ đương nhiên sẽ không trách cô, nhưng chúng tôi thì khác! Rõ ràng bọn họ muốn chúng tôi chịu trách nhiệm về chuyện này! Chúng tôi không muốn chết! Sao lại là chúng tôi? Chúng tôi không phục! Chúng tôi không phục!".
Lâm Tung gào lên, gào xong liền quay đầu định chạy đi.
Nhưng ngay sau đó, mấy người đàn ông mặc vest ở cửa liền xông thẳng vào, ấn Lâm Tung xuống đất.
"Thả tôi ra, mau thả tôi ra!".
Lâm Tung giãy giụa kịch liệt.
"Ngu xuẩn!".
"Để người như Lâm Tung làm chuyện này vốn đã là sai lầm".
Những người cấp cao lắc đầu.
Lâm Ngữ Yên cũng thở dài, không nói câu nào.
Cô ta biết Lâm Tung tiêu đời rồi!
Nếu Lâm Tung làm như Lâm Vũ Hào, ôm hết trách nhiệm vào người, thì chắc chắn có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau này còn có khả năng không lo cơm ăn áo mặc.
Nhưng... hắn lại sợ hãi!
Hắn thực sự nghĩ rằng nhà họ Lâm sẽ xử tử hắn.
Thực ra nhà họ Lâm chỉ cần một cái cớ, ra vẻ để các gia tộc khác ở Yên Kinh xem mà thôi.
Nhà họ Lâm không thể để người khác nghĩ rằng quyết sách này do cấp cao nhà họ Lâm đưa ra, mà phải cho bọn họ biết chuyện này là do đám con cháu như Lâm Vũ Hào, Lâm Tung tự ý gây nên.
Như vậy bọn họ sẽ giữ được thể diện, danh dự của nhà họ Lâm cũng không bị mất.
Có khả năng Lâm Tung và Lâm Vũ Hào chỉ bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, cùng lắm là bị đưa tới các gia tộc chi nhánh. Chết? Đùa sao? Đây đâu phải thời cổ đại mà tàn nhẫn như vậy?
Nhưng Lâm Tung làm loạn lên như vậy thì tình hình sẽ khác.
Chỉ thấy Lâm Hình lạnh lùng nhìn đám người Lâm Tung đang giãy giụa, thốt ra mấy chữ.
"Đưa đến khổ lao đi!".
Dứt lời, sảnh chính trở nên im phăng phắc...
Chương 524: Lên như diều gặp gió
Đó là nơi như thế nào, cả nhà họ Lâm đều biết. Đó là một nhà giam lớn đầy tối tăm. Cũng là sự trừng phạt cao nhất của nhà họ Lâm dành cho người trong gia tộc.
Một khi bước vào đó thì đừng nghĩ tới việc ra được. Phần lớn những người đã bước vào thì đều bị chết ở trong đó. Không ai biết làm sao họ chết. Dù sao thì bước vào đó cũng không khác gì tội bị tử hình.
Lâm Tung trợn tròn mắt, sững sờ nhìn Lâm Hình, sau đó gào lên không khác gì một kẻ điên. Hắn cũng không ngừng giãy giụa. Thế nhưng đều vô ích.
Đám người mặc đồ đen không hề nương tay, cứ thế đập mạnh xuống tay và chân của Lâm Tung.
Rắc!
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên giòn tan. Lâm Tung ngay lập tức nằm bẹp ra đất, ngoài hơi thở còn duy trì ra thì hắn không khác gì một cái xác.
Ngay sau đó đám người mặc đồ đen bèn lôi Lâm Tung đi. Đây chính là cực hình của đại gia tộc. Lâm Vũ Hào vẫn quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu. Cơ thể hắn run lẩy bẩy.
“Lâm Vũ Hào dù mắc lỗi nhưng biết sửa lỗi nên sẽ không tiến hành hình phạt gì quá đáng. Vì dù sao giờ có phạt cũng chẳng có tác dụng gì. Việc trừng phạt sẽ do cả gia tộc quyết định và tuyên bố sau, có ý kiến gì không?”, Lâm Hình liếc nhìn Lâm Vũ Hào, thản nhiên nói.
“Mọi việc thuận theo ý gia tộc quyết định ạ”, Lâm Vũ Hào cúi đầu sát đất.
Lâm Hình gật đầu, sau đó phất tay giải tán đám đông. Mục đích tới đây lần này vốn không phải là để trừng phạt đám tiểu bối của nhà họ Lâm mà là để xác định xem kẻ gây họa là ai.
Giờ đã biết rồi thì việc tiếp theo cần làm là ngăn chặn tổn thất. Đúng lúc này Lâm Ngữ Yên đột nhiên hét lên.
“Chú đợi xíu ạ”.
“Sao thế?”, Lâm Hình dừng lại, quay qua nhìn cô ta.
Lâm Ngữ Yên do dự rồi khẽ nói: “Có một chuyện cháu cần nói với chú” .
“Chuyện gì?”
“Chuyện là…chúng cháu lúc trước tới gặp thần y Lâm. Lúc rời khỏi Giang Thành, thần ý Lâm cứ nhắc đi nhắc lại một câu rằng thuốc mới chưa hề hoàn thiện”, Lâm Ngữ Yên nói.
“Đương nhiên là không rồi, thuốc dẫn không có thì hoàn thiện cái nỗi gì?”, ông ta nói.
“Thế nhưng…sau khi người bệnh dùng thuốc có vấn đề thì anh ta là người đầu tiên có mặt. Hơn nữa…còn dẫn theo rất nhiều xe cứu thương. Những xe cứu thương đó hình như đều là xe thương vụ của tập đoàn Dương Hoa!”, Lâm Ngữ Yên nói tiếp.
Dứt lời, tất cả đều sững sờ. Lâm Hình há mồm trợn mắt nhìn Lâm Ngữ Yên. Đến ngay cả Lâm Vũ Hào đang quỳ dưới đất cũng nhìn cô ta bằng vẻ không dám tin.
“Ý của cháu là…thần y Lâm biết là thuốc của chúng ta sẽ xảy ra vấn đề nên đã chuẩn bị từ trước sao”, ông ta bước tới nhìn chăm chăm Lâm Ngữ Yên.
“Cháu e rằng, anh ta biết được việc thuốc của chúng ta sẽ xảy ra vấn đề…”, Lâm Ngữ Yên do dự.
Đám đông lập tức nín thở.
“Chú thấy cháu điên rồi”.
Ông ta lắc đầu, lạnh lùng nói: “Cậu ta phán đoán ra được thuốc của chúng ta có vấn đề là điều có thể. Nhưng biết được cả sẽ xảy ra vấn đề gì thì là điều không thể. Cháu có biết như vậy có nghĩa là gì không? Có nghĩa là đến cả việc chúng ta dùng loại thuốc dẫn nào, cậu ta cũng biết đấy. Cháu cho rằng thần y Lâm còn mạnh hơn cả nhà họ Lâm chúng ta sao? Không thể nào?”
“Đừng nói là mọi người không tin, đến cả cháu cũng không tin. Thế nhưng…Tất cả mọi chuyện, chú không cảm thấy là quá trùng hợp sao? Thần y Lâm tại sao lại có thể tới hiện trường ngay lập tức như thế? Chẳng phải là chứng minh rằng anh ta biết những người bệnh sẽ gặp vấn đề còn gì ạ? Hơn nữa mọi người có bao giờ nghĩ tới việc tại sao anh ta lại là người đầu tiên có mặt không? Tại sao anh ta lại chữa bệnh cho họ? Mặc dù anh ta mang danh là thần y nhưng đâu tới mức phải làm như vậy? Cháu lo là mọi việc từ đầu tới cuối đều là thế trận mà anh ta thiết kế cho nhà họ Lâm”, Lâm Ngữ Yên lên tiếng.
Mọi người bỗng đanh mặt. Sắc mặt Lâm Hình cũng tối sầm.
“Ngữ Yên, lẽ nào ý của cháu là…”
“Thần y Lâm... rất có khả năng từ đầu đã biết là chúng ta sẽ tới cướp phương thuốc”, Lâm Ngữ Yên nuốt nước bọt: “Hoặc có lẽ trong tay anh ta có thuốc dẫn chính xác nhưng anh ta đã giấu nó đi. Hai phương thuốc mà anh ta đưa cho chúng ta có một cái là thật, một là giả. Anh ta cũng đoán ra chúng ta sẽ dùng thuốc dẫn Tử Tô Tử. Anh ta cũng biết trước những người bệnh dùng thuốc sẽ xảy ra vấn đề gì. Nếu như anh ta chuẩn bị trước hết để chữa trị cho họ thì mọi người nói xem, trong nước sẽ xảy ra chuyển biến gì?”
Dứt lời, tất cả mọi người đều cảm giác tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
“Tới khi đó tất cả các ngành nghề, cả giới y học đều coi thần y Lâm là người cứu rỗi cả thế giới. Tập đoàn Dương Hoa cũng vì thế mà phất lên như diều gặp gió…”, Lâm Vũ Hào đang quỳ dưới đất bỗng lầm bầm.
“Thần y Lâm…dìm nhà họ Lâm chúng ta sao? Muốn đối đầu tới cùng?”
Đám người nhà họ Lâm thất kinh.
“Hồ đồ! Hồ đồ! Thần y Lâm đúng là đa tài nhưng còn kém xa chúng ta. Một mình cậu ta có bản lĩnh tới mức đó sao? Tôi không tin, tôi không tin”, một người trưởng lão khác vuốt râu, mặt đỏ linh căng.
Thế nhưng Lâm Hình là người tinh anh. Ông ta bước lên, lạnh lùng nói: “Ngữ Yên, phân tích của cháu…có dựa vào gì đáng tin cậy không?”
“Thứ nhất, thần y Lâm nhắc đi nhắc lại là thuốc mới chưa hoàn thiện, có lẽ là đang nhắc nhở chúng ta. Thứ hai, anh ta xuất hiện quá nhanh khi những người bệnh xảy ra vấn đề. Có lẽ là anh ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu rồi”, Lâm Ngữ Yên nói tiếp.
Lâm Hình khẽ giật mình, chìm vào im lặng.
“Chuyện này phải báo lên gia chủ. Nếu như tập đoàn Dương Hoa mà trị khỏi cho toàn bộ người bệnh vào lúc này thì danh tiếng của chúng ta sẽ không lấy lại được nữa. Chúng ta sẽ trở thành kẻ ác. Còn Dương Hoa thì trở thành anh hùng của tất cả mọi người. Chúng ta sẽ trở thành nỗi nhục của đất nước”, một người phụ nữ ở bên cạnh lên tiếng.
“Tôi sẽ lập tức thông báo cho gia chủ”, Lâm Hình lên tiếng sau đó bước ra ngoài. Nhưng vừa đi được vài bước, dường như ông ta lại nghĩ ra điều gì đó bèn quay lại nói với Lâm Ngữ Yên: “Ngữ Yên, cháu lập tức cùng Lâm Vũ Hào tới Giang Thành một chuyến, thay chú đi gặp thần y Lâm”.
“Thưa chú, cháu gặp anh ta rồi thì phải nói gì ạ?”
“Thăm dò ý của cậu ta, xem phán đoán của cháu có đúng hay không. Nếu như được…thì đưa cậu ta tới nhà họ Lâm. Chú muốn đích thân gặp cậu ta”, Lâm Hình nói.
Lâm Ngữ Yên rùng mình nhưng sau đó lập tức gật đầu: “Thưa chú, cháu sẽ lập tức xuất phát”.
Chương 525: Toang thật rồi!
Cùng với thuốc mới xuất hiện, cả nước bỗng sôi lên như chảo dầu. Khắp các nơi đều xuất hiện một lượng lớn những người bệnh gặp vấn đề. Tất cả đều là những người đã dùng qua thuốc mới của doanh nghiệp Lâm Thị, không có ngoại lệ. Tất cả đều xảy ra vấn đề.
Có người đang đi trên đường bỗng dưng bị ngất. Có người đang đi làm đột nhiên ngã ra đất bất động.
Nếu chỉ vậy thì vẫn còn tương đối an toàn. Có những người đang ở trên tầng cao hay là bên sông, hoặc đang lái xe, một khi bị ngất thì lập tức xảy ra tai nạn nguy hiểm đến tính mạng.
Khắp các bệnh viện đều chật kín bệnh nhân. Các nhân viên y tế đều làm việc hết công suất. Thậm chí là điện thoại của hiệp hội Y học còn như muốn bị nổ tung.
Lấy Giang Thành ra làm ví dụ, tất cả các bệnh viện lớn nhỏ, thậm chí là các phòng khám thì đều chật kín người.
Một sự hỗn loạn quy mô lớn như vậy gây ra ảnh hưởng không hề nhỏ. Tất cả đều cảm thấy hoang mang. Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?
Sau một ngày xử lý thì giờ tất cả đều tập trung mọi sự chú ý vào doanh nghiệp Lâm Thị. Dù là trên hay dưới thì cũng đều không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Hầu như khắp nơi đều vang lên tiếng kêu la ai oán. Vô số người bắt đầu chửi rửa và chỉ trích nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết.
Đương nhiên nhà họ Lâm chưa tới mức sụp đổ vì gia tộc vẫn còn rất mạnh. Lúc này nhà họ Lâm chắc chắn sẽ tận dụng các mối quan hệ, cử người đi làm công tác đối ngoại. Tất cả chỉ là vấn đề của tiền mà thôi.
Hơn nữa với y thuật của nhà họ Lâm, nếu muốn chữa khỏi bệnh cho những người này thì cũng không thành vấn đề.
Bọn họ chỉ là thần kinh xảy ra vấn đề, trở thành người thực vật chứ chưa tới mức mất mạng. Nếu như chữa đúng thì có thể hồi phục lại như thường. Nhà họ Lâm có thể nghiên cứu ra loại thuốc mới chữa cho bệnh này. Tới khi đó bán thuốc mới có khi không có được lợi nhuận nhưng cũng có thể ngăn chặn được tổn thất.
Chuyện này chỉ khiến nhà họ Lâm bị tổn thất về tiền bạc và danh tiếng. Chứ Lâm Chính cũng không định dựa vào chuyện này để đánh sụp bọn họ. Anh muốn nhà họ Lâm nếu có chết thì chết trong chính tay của mình.
Trong học viện Huyền Y Phái. Lâm Chính đứng trước một phòng bệnh, im lặng nhìn những người bệnh được tiếp nhận.
“Thưa thầy, xe cứu thương chúng ta chuẩn bị khi nào sẽ xuất phát ạ? Giờ khắp nơi đều gọi điện hỏi chúng ta đã hành động chưa. Di chứng của loại thuốc này khủng khiếp quá, có thể nói không khác gì ôn dịch. Nếu như không chữa trị kịp thời thì chắc chắn sẽ xảy ra bạo loạn. Một khi làm lớn chuyện thì hậu quả sẽ rất khủng khiếp”, Hùng Trưởng Bạch bước tới nhìn Lâm Chính bằng vẻ sốt ruột.
Lâm Chính lấy điện thoại ra nhìn giờ và im lặng.
“Thưa thầy”, Hùng Trưởng Bạch lại kêu lên.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm điện thoại. Hùng Trưởng Bạch cũng không biết là anh đang làm gì.
Có lẽ tầm 5,6 phút sau, Lâm Chính mới ngẩng đầu khẽ nói: “Bây giờ, ra lệnh cho toàn bộ thành viên của Huyền Y Phái trên khắp cả nước lập tức tham gia vào việc cấp cứu. Nhớ kỹ, nhất định phải trị khỏi cho từng người một. Tuyệt đối không được sơ suất”.
Hùng Trưởng Bạch nghe thấy vậy bèn đứng thẳng người đáp lớn: “Dạ”.
Nói xong, ông ta chạy ra ngoài. Một lúc sau, một lượng lớn xe cứu thương đã được điều động. Từng chiếc xe chạy khắp các con đường trên phố, đưa người bệnh tới Huyền Y Phái cứu chữa.
Đồng thời đám anh hùng bàn phím được chuẩn bị từ trước cũng bắt đầu phát thông tin đi khắp nơi, nói cho người nhà của bệnh nhân biết rằng Huyền Y Phái có thể điều trị cho tất cả người bệnh ở các thành phố.
Có rất nhiều người chưa từng nghe qua về Huyền Y Phái, nên đâu có tin. Huống hồ những tin đồn về những người vô lương tâm cũng nhiều, có rất nhiều người chỉ khịt mũi, chẳng bận tâm.
Thế nhưng cũng có những người cố gắng mong có chút hi vọng. Họ không ngờ vừa thử đã có hiệu quả ngay.
Những người đứng ra cứu chữa đều là đệ tử do Huyền Y Phái cử đi. Ngoài ra họ còn mời thêm cả những tình nguyện viên tham gia.
Tại một điểm cứu chữa ở tỉnh Quảng Liễu. Vài người tình nguyện đang ngồi ở ghế, lướt điện thoại với vẻ nhàm chán.
Điểm cứu chữa thường được dựng ở đường lớn hoặc bãi đỗ xe, còn đây là khu vực gần thành phố, dù không lớn nhưng giường bệnh và các thiết bị thiết yếu cũng được coi là có đầy đủ.
Thế nhưng bọn họ cũng không tin lắm là ở đây có thể cứu được người. Bởi vì người trực ở điểm này chỉ là một thành niên tầm hơn hai mươi tuổi. Tuổi đời thậm chí còn nhỏ hơn cả một vài người tình nguyện viên ở đây.
Người như vậy…có thể trị được bệnh sao? Bọn họ cảm thấy khó hiểu.
“Này, mọi người nghe tin gì không? Phàm là những ai dùng loại thuốc mới đó thì giờ đều xong đời, tất cả đều liệt hết”, một tình nguyện viên cầm điện thoại và nói.
“Chắc chắn là mọi người cũng nghe nói rồi. Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn ấy, giờ đang bùng nổ trên mạng. Số người đã lên tới mấy chục nghìn rồi, cả nước đâu đâu cũng có người bị”.
“Chậc chậc…công ty này xong đời rồi. Chuyện này ảnh hưởng khiếp quá”.
“Đâu chỉ có công ty đó mà còn liên quan tới nhiều thứ khác nữa, đợi xử lý xem sao”.
Mấy người tình nguyện viên xì xầm nói chuyện. Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi ạ!”
Tiếng hô thất thanh. Mấy người tình nguyện viên giật mình, nhìn thấy một người phụ nữ cõng một đứa bé đang chạy vào…
Khi bọn họ đến trước cổng bệnh viện, mới bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi...
Lúc này, cả bệnh viện người đông như kiến, tập trung rất nhiều người dân.
Các loại xe riêng ra vào không ngớt, còi rú ầm ĩ.
Có người vô cùng nôn nóng, lớn tiếng gọi bác sĩ, có người nước mắt giàn giụa, gọi tên người thân của mình.
Những xe cấp cứu được phái đi còn không lái được vào bệnh viện, chẳng còn cách nào khác, nhân viên cứu hộ chỉ có thể khiêng bệnh nhân đã hôn mê vào trong bệnh viện.
"Sao lại thế này?".
Người nhà họ Lâm sửng sốt.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?", Lâm Tung kêu lên.
Lâm Vũ Hào há hốc miệng, không thốt nên lời.
Lần này thì ngay cả hắn cũng cảm giác được sự việc không đơn giản.
Lâm Ngữ Yên nhíu mày, đỗ xe ở ven đường, rồi đẩy cửa xuống xe.
"Em họ, em đi đâu vậy?", Lâm Vũ Hào cuống lên hỏi.
"Vào bệnh viện hỏi thăm tình hình, bỗng dưng có nhiều bệnh nhân như vậy, chắc chắn là có vấn đề, tốt nhất phải làm rõ trước đã", Lâm Ngữ Yên trầm giọng nói, rồi tiến về phía bệnh viện.
Những người còn lại cũng vội vàng đi theo.
Nhưng đúng lúc này...
Két!
Mấy chiếc xe cấp cứu bỗng phóng như bay tới, dừng ở cổng bệnh viện, sau đó không ít người mặc áo blouse trắng bước từ trên xe xuống. Bọn họ khiêng một số bệnh nhân tình hình khá nghiêm trọng lên xe cấp cứu.
Mấy người nhà họ Lâm quay sang nhìn, phát hiện một người quen thuộc bước từ trên xe cấp cứu xuống...
Đám Lâm Ngữ Yên nhìn thấy người kia còn tưởng mình bị hoa mắt...
"Chủ tịch Lâm?".
Cô ta kêu lên thất thanh.
Mấy người Lâm Vũ Hào cũng nhìn người kia với ánh mắt không thể tin nổi.
"Ồ, các người cũng ở đây à?".
Lâm Chính liếc nhìn mấy người Lâm Ngữ Yên, sắc mặt lạnh tanh, cùng mấy nhân viên cứu hộ kia khiêng bệnh nhân lên xe.
"Sao nào? Thần y Lâm, cậu vẫn có thời gian rảnh rỗi lo chuyện bao đồng này à? Tập đoàn Dương Hoa của các cậu sắp gặp họa rồi! Cậu vẫn chưa ý thức được sao?", Lâm Vũ Hào cười khẽ, nói.
"Câu này phải là tôi nói với các người mới đúng, còn nữa, tôi nhắc lại lần cuối, thuốc mới vẫn chưa hoàn thiện".
Lâm Chính bình thản nói, rồi lên xe đi thẳng.
"Ngu xuẩn, tại sao một thằng ngu như vậy lại nghĩ ra được mấy phương thuốc kia nhỉ?", Lâm Vũ Hào khinh bỉ nói.
“Tập đoàn Dương Hoa ở trong tay loại ngu ngốc như vậy, sớm muộn cũng sẽ sụp đổ. Cũng không biết tại sao gia tộc chúng ta lại coi trọng anh ta như vậy”, Lâm Tung cũng lắc đầu.
Nhưng Lâm Ngữ Yên lại đứng sững như trời trồng, nhìn bóng lưng Lâm Chính rời đi, hình như đang nghĩ gì đó.
Một lát sau, sắc mặt cô ta bỗng trở nên trắng bệch, quay phắt người lại, xông về phía bệnh nhân ở gần cổng bệnh viện nhất.
“Em họ!”.
“Cô Ngữ Yên!”.
Người nhà họ Lâm kinh ngạc, nhao nhao kêu lên.
Nhưng Lâm Ngữ Yên phớt lờ bọn họ, chạy thẳng đến bên cạnh bệnh nhân đang hôn mê, nói với người nhà bệnh nhân đang khóc lóc: “Tôi là bác sĩ, có thể để tôi khám bệnh cho ông ấy không?”.
“Cô là bác sĩ sao? Thế thì tốt quá, cầu xin cô hãy cứu bố tôi với, cầu xin cô đấy!”, cô gái ở bên cạnh hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói.
Bây giờ bệnh nhân chật cứng bệnh viện, các bác sĩ không thể phân thân, những bệnh nhân này đừng nói là có người khám, sợ rằng giường bệnh còn chẳng có, chỉ có thể nằm đây chờ chết.
Nghe Lâm Ngữ Yên nói vậy, người nhà của các bệnh nhân ở xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn.
“Cô gái, cô là bác sĩ sao?”.
“Cô mau khám cho anh tôi với, anh tôi sắp không xong rồi”.
“Bác sĩ, mau xem qua cho mẹ tôi một chút đi”.
“Bác sĩ, cầu xin cô đấy!”.
“Bác sĩ, tôi quỳ với cô!”.
Người nhà bệnh nhân xúm lại, khóc lóc quỳ lạy.
“Mọi người cứ bình tĩnh, tôi sẽ khám lần lượt”.
Lâm Ngữ Yên nói, rồi bắt đầu bắt mạch cho những bệnh nhân này.
Thực ra y thuật của Lâm Ngữ Yên không cao, cô ta cũng chỉ học được mấy thứ bề mặt, nhưng với tình hình bây giờ, thì những kĩ thuật này cũng đủ dùng.
Nhưng sau một lát chẩn đoán, sắc mặt Lâm Ngữ Yên liền trở nên nghiêm trọng.
Cô ta lại kiểm tra cho những người khác, mấy người Lâm Vũ Hào đứng ở bên cạnh đều có thể nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của cô ta.
Lâm Ngữ Yên đứng dậy, cơ thể lảo đảo, dường như có chút đứng không vững.
“Em họ, em không sao chứ?”, Lâm Vũ Hào vội chạy tới đỡ cô ta.
“Em… em không sao…”
“Những người này bị sao vậy?”, Lâm Vũ Hào hỏi.
“Hình như tim bọn họ có vấn đề, không những vậy, ngay cả thần kinh cũng có vấn đề, bây giờ tình hình rất nguy cấp…”
“Tim có vấn đề?”.
Tất cả người nhà họ Lâm đều run rẩy.
“Tôi hỏi các anh, người thân của các anh có từng uống “Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn” không?”, Lâm Ngữ Yên dè dặt hỏi.
Cô ta vừa dứt lời, những người này lập tức nhao nhao nói.
“Có”.
“Bố tôi bị bệnh tim đã nhiều năm, nghe nói thuốc này hữu dụng, tôi liền mua ngay cho bố tôi uống”.
“Anh tôi bị bệnh tim bẩm sinh từ nhỏ, trước kia từng trải qua một cuộc đại phẫu, có thể sống đến bây giờ đã là tốt lắm rồi, dùng thuốc kia cũng có hiệu quả rất tốt, nếu không hiện giờ có lẽ anh ấy còn đang nằm trên giường bệnh ấy”.
“Bố tôi cũng uống”.
“Ông tôi cũng vậy”.
“Cả mẹ tôi nữa”.
…
Người nhà bệnh nhân tranh nhau nói.
Lâm Ngữ Yên nghe thấy thế thì hóa đá hoàn toàn.
Mấy người Lâm Vũ Hào nghi hoặc nhìn Lâm Ngữ Yên, ai nấy đều nghệt mặt ra không hiểu gì.
“Cô Ngữ Yên, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cô hỏi bọn họ cái này làm gì?”.
“Chắc không phải em nghĩ rằng bệnh của bọn họ là do thuốc của chúng ta gây ra đấy chứ?”, Lâm Vũ Hào cẩn thận tiến lại gần, nói.
Lâm Ngữ Yên không nói gì, chỉ chen ra khỏi đám người, bước về phía xe của mình.
Sắc mặt cô ta vô cùng âm trầm, không nói lời nào.
“Bác sĩ? Cô đi đâu vậy? Bác sĩ!”.
Người nhà của các bệnh nhân ở phía sau kêu lên, nhưng không ngăn được Lâm Ngữ Yên.
Người nhà họ Lâm đưa mắt nhìn nhau, cũng vội vàng chui vào xe.
“Đặt ngay vé máy bay, lập tức trở về Yên Kinh”, Lâm Ngữ Yên lên xe, lạnh lùng nói.
“Em họ, rốt cuộc là làm sao vậy?”, Lâm Vũ Hào hỏi.
“Những người này… rất có khả năng liên quan đến thuốc của nhà chúng ta…”, Lâm Ngữ Yên chần chừ một lát rồi nói.
Đám người Lâm Vũ Hào, Lâm Tung đều trợn tròn mắt, sau đó ai nấy đều phì cười.
“Cô Ngữ Yên, cô nói gì vậy? Sao thuốc của nhà họ Lâm chúng ta có thể có vấn đề chứ? Đây là kết quả đã được thử nghiệm rất nhiều lần mà!”.
“Ngay cả tổ chức y học cũng đã giám định, sao cô lại nghĩ như vậy chứ?”.
Bọn họ cười ầm lên.
Chuyện này thực sự là quá hoang đường, ai sẽ tin chứ?
“Mọi người đã quên những lời thần y Lâm nói lúc nãy rồi à?”, Lâm Ngữ Yên quay lại nhìn bọn họ.
“Anh ta nói gì?”, Lâm Tung vô thức hỏi.
“Anh ta nói… thuốc mới vẫn chưa hoàn thiện!”.
“Vịt chết còn cứng mỏ mà thôi! Em họ, lẽ nào em tưởng là thật sao? Cho dù thực sự chưa hoàn thiện, lẽ nào nhà họ Lâm chúng ta không thể khiến nó hoàn thiện sao?”.
Lâm Vũ Hào mỉm cười nói.
Lâm Ngữ Yên không nói gì.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Lâm Vũ Hào bỗng rung lên.
“Em đừng lo, có lẽ chỉ là là một số tình hình đột phát, sao có thể liên quan đến chúng ta được chứ?”, Lâm Vũ Hào vừa cười nói, vừa lấy điện thoại ra nghe.
“A lô, tôi là Lâm Vũ Hào…”
Nhưng một lát sau, khuôn mặt Lâm Vũ Hào dần trở nên đông cứng lại, cả người cũng dần trở nên đờ đẫn, cuối cùng, điện thoại còn trượt khỏi tay rơi xuống.
Cạch!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Mọi người trong xe đều nín thở.
“Không thể nào…”, anh ta thì thào ba chữ.
Chương 522: Đều là giả
Đám người Lâm Ngữ Yên, Lâm Vũ Hào lên máy bay về Yên Kinh ngay lập tức.
Lâm Ngữ Yên sắc mặt âm trầm, Lâm Vũ Hào và Lâm Tung run như cầy sấy, ai nấy tái mặt, thấp thỏm bất an.
“Sao lại như vậy... Sao lại như vậy được?", Lâm Tung không ngừng lẩm bẩm, đồng tử hắn mở to, ngồi ghế mà run lẩy bẩy.
"Thưa anh, anh có chỗ nào không khỏe sao?", tiếp viên hàng không thấy Lâm Tung run lên bần bật, không nhịn được hỏi.
Nhưng Lâm Tung không hề nghe thấy lời cô ấy nói, dường như hắn vẫn đang chìm trong nỗi sợ hãi cực độ nào đó, run rẩy không thể kiềm chế.
"Anh ơi, anh ơi...", tiếp viên hàng không lại gọi mấy câu.
"Cậu ấy không sao, chỉ là mệt mỏi quá thôi, nghỉ ngơi một lát là được, cô cứ đi làm việc của mình đi", Lâm Vũ Hào ở bên cạnh cố nặn ra nụ cười, nói với tiếp viên hàng không.
"Vâng anh, nếu có việc gì cần, thì cứ gọi tôi nhé", tiếp viên hàng không mỉm cười, xoay người rời đi.
Nhưng tiếp viên hàng không vừa đi, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Vũ Hào liền biến mất.
Một tay hắn siết chặt tay vịn ghế, tuy ngoài mặt hắn không có vẻ sợ hãi như Lâm Tung, nhưng sự lo lắng kiêng dè trong lòng thì không thể xua tan được.
Lâm Ngữ Yên ở bên cạnh thì nhắm chặt hai mắt, không nói lời nào. Tuy vẻ mặt cô ta rất bình thản, nhưng mí mắt không ngừng giật giật.
Hiển nhiên cô ta cũng không thể giữ được sự bình tĩnh.
"Em họ".
Cuối cùng Lâm Vũ Hào cũng không ngồi yên được nữa, ngẩng đầu lên gọi Lâm Ngữ Yên.
Lâm Ngữ Yên vẫn ngồi bất động, thậm chí còn không ngước mắt lên.
Lâm Vũ Hào ngập ngừng một lát, dè dặt nói: "Ừm... em họ... em... em có thể nói đỡ cho anh không?".
"Anh nghĩ em có thể nói gì chứ? Em nên nói gì đây?", Lâm Ngữ Yên chậm rãi mở mắt ra, hỏi vặn lại.
"Ừm... em họ, chuyện này cũng không phải là lỗi của anh, anh... anh chỉ phụ trách lấy phương thuốc, thuốc dẫn gì đó cũng không phải do chúng ta suy đoán ra, gia tộc... gia tộc không nên trách chúng ta mới phải chứ", Lâm Vũ Hào vội vàng nói.
Vẻ mặt hắn cũng vô cùng mờ mịt.
Vốn tưởng mình là đại công thần, tại sao bỗng dưng lại trở thành tội đồ...
"Gia tộc không trách anh, trên thực tế không ai trách các anh cả, nhưng... chuyện này phải có lời giải thích", Lâm Ngữ Yên lắc đầu nói: "Các anh cũng không thể để trưởng lão gánh chịu hết đấy chứ?".
Nghe cô ta nói vậy, sắc mặt đám người Lâm Vũ Hào và Lâm Tung đều xám ngoét.
Đúng vậy, người nhà họ Lâm không phải đồ ngốc.
Người nhà họ Lâm có thể nhìn ra được đây không phải là lỗi của bọn họ, bởi vì y thuật của bọn họ vẫn chưa cao đến mức đó.
Không ai trách Lâm Vũ Hào và Lâm Tung cả, dù sao phương thuốc này cũng quá thâm sâu ảo diệu.
Nhưng... dù gì cũng phải có người gánh họa này.
Lâm Vũ Hào biết, bây giờ ai nói đỡ cũng vô ích, trừ khi có bước ngoặt, nhưng rõ ràng đây là chuyện không thể.
Máy bay dần hạ cánh, trượt trên đường băng.
Sau khi xuống máy bay, bọn họ bước ra ngoài sân bay, bên ngoài đã có mấy chiếc xe con màu đen đang đỗ ở đó.
Nhìn những người đàn ông mặc vest, đeo kính đen kia, đám người Lâm Vũ Hào lập tức như ngừng thở.
"Lên xe đi!".
Một người đàn ông mở cửa xe, nói với đám Lâm Ngữ Yên và Lâm Vũ Hào.
Bọn họ cắn răng bước lên xe.
"Đưa cô Ngữ Yên về trước đã".
"Thôi khỏi, tôi đi cùng bọn họ đến Hình Kính Ti, chú Lâm Hình là người cương trực, nhưng trong chuyện này, tôi cũng muốn nghe ý kiến của mọi người", Lâm Ngữ Yên nhẹ giọng nói.
Người đàn ông kia gật đầu, rồi đạp chân ga.
Chiếc xe đi lòng vòng, không biết đã lái bao lâu, cuối cùng đến một ngọn núi. Trên đỉnh núi có một sơn trang, toàn bộ sơn trang đều có màu đen, dù là kiến trúc hay mặt đất, mang lại cho người ta cảm giác như thành cổ âm u.
Lâm Ngữ Yên không hề xa lạ với nơi này.
Cả khu vực này đều thuộc sở hữu của nhà họ Lâm, còn sơn trang chính là nơi nhà họ Lâm thưởng phạt, Hình Kính Ti!
Chủ nhân của nơi này chính là chú họ của Lâm Ngữ Yên và Lâm Vũ Hào, Lâm Hình!
Chiếc xe lái thẳng vào sơn trang, rồi dừng ở cửa vào sảnh chính.
Hiện giờ có hơn 10 chiếc xe sang đang đỗ ở đây, không chiếc xe nào có giá dưới triệu tệ.
Tất cả biển số xe không phải là số tiến thì cũng là tứ quý ngũ quý, ở nơi như Yên Kinh mà có biển số xe như vậy thì quả thực không đơn giản.
Lâm Vũ Hào và Lâm Tung liếc mắt nhìn những biển số xe này, đại khái cũng biết là ai đến, sắc mặt hai người họ vô cùng khó coi.
"Anh Hào... anh Hào, liệu... liệu chúng ta có chết không? Liệu chúng ta có bị gia tộc xử tử không?", một người nhà họ Lâm run như cầy sấy nhìn về phía Lâm Vũ Hào.
Hắn đã sợ vỡ mật ra rồi.
"Vô dụng, cậu sợ cái gì hả? Chuyện này cũng không phải là lỗi của chúng ta, yên tâm đi, gia tộc chỉ phạt chúng ta mang tính tượng trưng thôi, sẽ không làm gì chúng ta đâu", Lâm Vũ Hào lạnh lùng hừ một tiếng.
"Thật... thật sao?".
"Nếu không thì sao? Tất cả yên lặng cho tôi!".
Lâm Vũ Hào tâm trạng rối bời nói.
Mọi người xuống xe, rồi đi vào trong.
Còn lúc này, trong hình đường đã đầy người ngồi, tất cả đều là những người đã có tuổi của nhà họ Lâm. Lâm Hình ngồi ở trên cùng, khung cảnh vô cùng trang trọng, ngay cả trưởng lão kia cũng tới.
Lâm Ngữ Yên lập tức bước tới, chào hỏi lần lượt từ trên xuống dưới.
"Ngữ Yên xin chào trưởng lão, chú họ, thím họ, cậu, chú..."
Cử chỉ của cô ta vô cùng đúng mực, tuy cũng có lúc ngang bướng, nhưng vào những lúc như thế này, thì cô ta luôn rất quy củ.
Lâm Vũ Hào và Lâm Tung cũng cắn răng bước tới chào hỏi.
Nhưng thái độ của mọi người đối với bọn họ tệ hơn rất nhiều, thậm chí có người chỉ hừ lạnh một tiếng, coi như lời đáp...
Lâm Vũ Hào cũng không dám tỏ ý bất mãn.
"Chú họ, tình hình... thực sự nghiêm trọng đến vậy sao?".
Chào hỏi xong, thấy mọi người đều không nói gì, Lâm Ngữ Yên hít sâu một hơi, cẩn thận hỏi.
"Ngữ Yên, chuyện này không liên quan đến cháu, cháu lui sang một bên đi", Lâm Hình mở mắt ra, khàn giọng nói.
Sắc mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, dường như không cho phép bất cứ ai cãi lời...
"Chú họ..."
"Ngữ Yên!".
Lâm Ngữ Yên còn định nói gì đó, nhưng lại bị một người phụ nữ ở bên cạnh ngắt lời.
Lâm Ngữ Yên hơi ngạc nhiên, nhìn về phía người đó.
Chỉ thấy sắc mặt bà ta âm trầm, khàn giọng nói: "Mức độ nghiêm trọng của việc này... đã vượt quá tưởng tượng của cháu rồi!".
Lâm Ngữ Yên nín thở.
"Chẳng phải chỉ xuất hiện một số bệnh nhân bị dị ứng sao?", Lâm Vũ Hào vội nói.
Anh ta nhận được điện thoại nói rằng phía Yên Kinh xuất hiện rất nhiều bệnh nhân bị dị ứng, thuốc mới có vấn đề nghiêm trọng, nên anh ta mới run rẩy sợ hãi.
Phải biết rằng, ở Yên Kinh cũng có người bị dị ứng, thì cả nước sẽ là bao nhiêu đây? Chuyện này đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng... đây vẫn chưa phải là điều nghiêm trọng nhất...
"Vậy... chuyện này tồi tệ đến mức nào?", Lâm Ngữ Yên kêu lên hỏi.
Lâm Hình lại mở mắt ra, khàn giọng nói: "Tất cả thuốc mới... đều là giả!".
Chương 523: Tôi không muốn chết
Lâm Hình vừa dứt lời, đám Lâm Ngữ Yên và Lâm Vũ Hào đều như bị sét đánh ngang tai, đầu óc lập tức trống rỗng.
Bọn họ trợn tròn mắt, ngây ra nhìn Lâm Hình, không ai thốt nên lời.
"Thuốc giả...", Lâm Ngữ Yên hoàn hồn, vội vàng nói: "Chú họ, chú nói vậy là sao? Lẽ nào... hiện giờ phản ứng của những người kia không phải là dị ứng?".
"Chúng tôi cũng tưởng đó là phản ứng dị ứng, nhưng sau khi chẩn đoán, thì đó không phải là dị ứng, mà bản thân phương thuốc này... đã có vấn đề".
Trưởng lão hít vào một hơi, rồi lên tiếng.
Mọi người lập tức đổ dồn mắt nhìn về phía ông ta.
Chỉ nghe thấy trưởng lão nói tiếp: "Nhà máy dược phẩm của chúng ta nhận được rất nhiều cuộc điện thoại tố cáo, đồng thời sáng hôm nay đã có người đến nhà máy dược phẩm của chúng ta tiến hành điều tra. Tuy vẫn chưa có kết quả, nhưng dựa vào phản ứng của bọn họ, hiện giờ bất cứ ai từng uống thuốc của chúng ta đều xuất hiện vấn đề thần kinh với các mức độ khác nhau. Hơn nữa... đều tập trung ở thần kinh não! Chúng tôi còn tưởng là trường hợp ngoại lệ, sau đó làm kiểm tra mới biết đây không phải là vấn đề ngoại lệ, mà là không thể tránh khỏi. Sau đó chúng tôi nghiên cứu phương thuốc mới phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nhỏ. Chính là thuốc dẫn! Thuốc dẫn này kết hợp với ba loại dược liệu trong phương thuốc sẽ sinh ra một thứ là Anthocyannidin. Anthocyannidin vốn vô hại, nhưng kết hợp với mấy vị thuốc khác sẽ gây tổn hại rất nhỏ đến cơ thể người. Nếu chỉ uống một hai viên thuốc thì sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu uống trên năm viên, một khi độc tố tích tụ bùng phát, thì dù là ai cũng không thể chống lại được..."
Trưởng lão nói thao thao bất tuyệt, sắc mặt Lâm Ngữ Yên càng ngày càng tái đi.
Lâm Vũ Hào cũng không đứng vững, ngã ngồi xuống đất.
Nhưng đám người Lâm Tung thì chẳng hiểu gì, ngây ra nhìn trưởng lão: "Nghĩa... nghĩa là sao?".
"Nghĩa là thuốc dẫn của chúng ta xảy ra vấn đề, dù là ai uống thuốc của chúng ta cũng sẽ trở thành người thực vật!", trưởng lão lạnh lùng đáp.
"Hả?".
Lâm Tung sợ đến mức da đầu tê dại.
Người thực vật?
Đây không phải là chuyện nhỏ.
"Vậy tức là... hiện giờ trong cả nước, tất cả những người từng mua thuốc của chúng ta... đều có rủi ro trở thành người thực vật?", Lâm Ngữ Yên kêu lên.
"Không phải là rủi ro, mà là chắc chắn sẽ bị", trưởng lão thở dài, khuôn mặt đầy mệt mỏi: "Chúng ta đã sơ xuất rồi, sơ xuất rồi..."
"Bây giờ gia tộc đã huy động tất cả lực lượng thu hồi khẩn cấp số thuốc đã bán ra ngoài, nhà máy cũng đã ngừng sản xuất. Chúng tôi đã liên lạc với bệnh viện ở các nơi, đồng thời cử đại diện đến chữa trị cho từng người bị hại. Có khả năng tổn thất của nhà họ Lâm lần này là lớn nhất trong trăm năm gần đây. Hiện giờ, tất cả cổ phiếu của doanh nghiệp Lâm Thị chúng ta đều đang sụt giá, phòng tài vụ, các cố vấn luật sư ngày nào cũng nhận được vô số cuộc điện thoại. Hiện giờ đã có 3700 thư yêu cầu gửi đến nhà họ Lâm chúng ta. Lần này nhà họ Lâm có thể nói là lâm vào nguy khốn", Lâm Hình nhìn chằm chằm đám người Lâm Vũ Hào ở bên dưới, lạnh lùng nói.
Tất cả bọn họ vội vàng quỳ xuống đất, run lẩy bẩy.
Ánh mắt Lâm Ngữ Yên dại ra, nhìn về phía trước, rõ ràng là cũng bị những lời này làm cho chấn động.
3700 thư yêu cầu!
Sợ rằng bọn họ mời tất cả các luật sư ở Yên Kinh thì cũng không đủ ứng phó.
"Thực ra dù là cổ phiếu hay bồi thường, thì những thứ này cũng chỉ là phương diện vật chất, nhà họ Lâm chúng ta vẫn gánh được. Nhưng sau sự việc này, nhà họ Lâm chúng ta không chỉ tổn thất về tiền bạc, mà còn cả uy tín, danh tiếng. Quan trọng nhất là bên trên đã nghi ngờ quyết sách và năng lực của nhà họ Lâm chúng ta. Nếu không dùng đến sự giúp đỡ của những người kia, thì nhà họ Lâm sẽ không thể đứng vững ở Yên Kinh", một người đàn ông trung niên để râu quai nón, đập bàn một cái, lạnh lùng nói.
Lâm Tung và Lâm Vũ Hào run như cầy sấy.
"Không những vậy, hiện giờ người của các thế gia ở Yên Kinh đều đang cười nhạo nhà họ Lâm ta. Bọn họ như hổ rình mồi, ai nấy đều muốn nhân lúc nhà họ Lâm đại loạn để xông vào xâu xé".
"Ngoài ra, chuyện lần này sẽ khiến chúng ta mất quyền chủ động ở đại hội, nhà họ Lâm chúng ta đã chuẩn bị mấy năm, chính là để bay cao bay xa trong đại hội. Sau chuyện này, nhà họ Lâm chúng ta còn tư cách gì để tranh giành với các gia tộc khác chứ?".
Những người cấp cao của nhà họ Lâm nhao nhao nói, tất cả bọn họ đều nhìn Lâm Vũ Hào và Lâm Tung với ánh mắt bất mãn.
Lâm Vũ Hào biết hắn chắc chắn sẽ phải gánh họa này.
Rõ ràng trưởng lão cũng có vấn đề.
Phải biết rằng, thuốc dẫn là do dược phòng của ông ta phân tích ra được.
Nhưng Lâm Vũ Hào cũng biết rõ, bây giờ hắn kêu oan không những không có ích gì, mà ngược lại còn khiến những người này thất vọng hơn.
Hắn hít sâu một hơi, dập đầu với Lâm Hình, khàn giọng nói: "Chuyện đã đến nước này, Vũ Hào cũng chẳng còn gì để nói. Cháu không muốn gia tộc bị như vậy, cháu chỉ muốn nói, cháu bằng lòng gánh vác toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng cháu thấp cổ bé họng, chẳng có bản lĩnh gì, nếu gia tộc đồng ý, thì cháu có thể lấy cái chết để tạ tội".
Không thể không nói Lâm Vũ Hào vẫn rất hiểu chuyện.
Nhưng Lâm Tung ở phía sau hắn thì đã bị dọa cho hồn xiêu phách lạc, nhảy phắt lên.
"Chết?".
"Không... không được! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!".
"Chuyện này sao có thể trách chúng tôi được? Chúng tôi cũng chỉ làm theo lời gia tộc bảo mà!".
"Phải... phải đấy! Dựa vào đâu mà chúng tôi phải chịu trách nhiệm? Tôi không phục! Tôi không phục!".
Đám Lâm Tung cuống quýt kêu lên, cũng không quan tâm được nhiều, lời nào cũng nói ra được.
Lâm Ngữ Yên nghe thấy thế liền biến sắc.
"Lâm Tung, câm miệng!". Lâm Ngữ Yên nhỏ giọng quát.
Nhưng vô ích.
Lúc này, đám Lâm Tung đã hồn vía lên mây, chẳng khác nào những con ruồi không đầu, nói không giữ mồm giữ miệng.
"Cô Ngữ Yên, các cô là chi chính, bọn họ đương nhiên sẽ không trách cô, nhưng chúng tôi thì khác! Rõ ràng bọn họ muốn chúng tôi chịu trách nhiệm về chuyện này! Chúng tôi không muốn chết! Sao lại là chúng tôi? Chúng tôi không phục! Chúng tôi không phục!".
Lâm Tung gào lên, gào xong liền quay đầu định chạy đi.
Nhưng ngay sau đó, mấy người đàn ông mặc vest ở cửa liền xông thẳng vào, ấn Lâm Tung xuống đất.
"Thả tôi ra, mau thả tôi ra!".
Lâm Tung giãy giụa kịch liệt.
"Ngu xuẩn!".
"Để người như Lâm Tung làm chuyện này vốn đã là sai lầm".
Những người cấp cao lắc đầu.
Lâm Ngữ Yên cũng thở dài, không nói câu nào.
Cô ta biết Lâm Tung tiêu đời rồi!
Nếu Lâm Tung làm như Lâm Vũ Hào, ôm hết trách nhiệm vào người, thì chắc chắn có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau này còn có khả năng không lo cơm ăn áo mặc.
Nhưng... hắn lại sợ hãi!
Hắn thực sự nghĩ rằng nhà họ Lâm sẽ xử tử hắn.
Thực ra nhà họ Lâm chỉ cần một cái cớ, ra vẻ để các gia tộc khác ở Yên Kinh xem mà thôi.
Nhà họ Lâm không thể để người khác nghĩ rằng quyết sách này do cấp cao nhà họ Lâm đưa ra, mà phải cho bọn họ biết chuyện này là do đám con cháu như Lâm Vũ Hào, Lâm Tung tự ý gây nên.
Như vậy bọn họ sẽ giữ được thể diện, danh dự của nhà họ Lâm cũng không bị mất.
Có khả năng Lâm Tung và Lâm Vũ Hào chỉ bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, cùng lắm là bị đưa tới các gia tộc chi nhánh. Chết? Đùa sao? Đây đâu phải thời cổ đại mà tàn nhẫn như vậy?
Nhưng Lâm Tung làm loạn lên như vậy thì tình hình sẽ khác.
Chỉ thấy Lâm Hình lạnh lùng nhìn đám người Lâm Tung đang giãy giụa, thốt ra mấy chữ.
"Đưa đến khổ lao đi!".
Dứt lời, sảnh chính trở nên im phăng phắc...
Chương 524: Lên như diều gặp gió
Đó là nơi như thế nào, cả nhà họ Lâm đều biết. Đó là một nhà giam lớn đầy tối tăm. Cũng là sự trừng phạt cao nhất của nhà họ Lâm dành cho người trong gia tộc.
Một khi bước vào đó thì đừng nghĩ tới việc ra được. Phần lớn những người đã bước vào thì đều bị chết ở trong đó. Không ai biết làm sao họ chết. Dù sao thì bước vào đó cũng không khác gì tội bị tử hình.
Lâm Tung trợn tròn mắt, sững sờ nhìn Lâm Hình, sau đó gào lên không khác gì một kẻ điên. Hắn cũng không ngừng giãy giụa. Thế nhưng đều vô ích.
Đám người mặc đồ đen không hề nương tay, cứ thế đập mạnh xuống tay và chân của Lâm Tung.
Rắc!
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên giòn tan. Lâm Tung ngay lập tức nằm bẹp ra đất, ngoài hơi thở còn duy trì ra thì hắn không khác gì một cái xác.
Ngay sau đó đám người mặc đồ đen bèn lôi Lâm Tung đi. Đây chính là cực hình của đại gia tộc. Lâm Vũ Hào vẫn quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu. Cơ thể hắn run lẩy bẩy.
“Lâm Vũ Hào dù mắc lỗi nhưng biết sửa lỗi nên sẽ không tiến hành hình phạt gì quá đáng. Vì dù sao giờ có phạt cũng chẳng có tác dụng gì. Việc trừng phạt sẽ do cả gia tộc quyết định và tuyên bố sau, có ý kiến gì không?”, Lâm Hình liếc nhìn Lâm Vũ Hào, thản nhiên nói.
“Mọi việc thuận theo ý gia tộc quyết định ạ”, Lâm Vũ Hào cúi đầu sát đất.
Lâm Hình gật đầu, sau đó phất tay giải tán đám đông. Mục đích tới đây lần này vốn không phải là để trừng phạt đám tiểu bối của nhà họ Lâm mà là để xác định xem kẻ gây họa là ai.
Giờ đã biết rồi thì việc tiếp theo cần làm là ngăn chặn tổn thất. Đúng lúc này Lâm Ngữ Yên đột nhiên hét lên.
“Chú đợi xíu ạ”.
“Sao thế?”, Lâm Hình dừng lại, quay qua nhìn cô ta.
Lâm Ngữ Yên do dự rồi khẽ nói: “Có một chuyện cháu cần nói với chú” .
“Chuyện gì?”
“Chuyện là…chúng cháu lúc trước tới gặp thần y Lâm. Lúc rời khỏi Giang Thành, thần ý Lâm cứ nhắc đi nhắc lại một câu rằng thuốc mới chưa hề hoàn thiện”, Lâm Ngữ Yên nói.
“Đương nhiên là không rồi, thuốc dẫn không có thì hoàn thiện cái nỗi gì?”, ông ta nói.
“Thế nhưng…sau khi người bệnh dùng thuốc có vấn đề thì anh ta là người đầu tiên có mặt. Hơn nữa…còn dẫn theo rất nhiều xe cứu thương. Những xe cứu thương đó hình như đều là xe thương vụ của tập đoàn Dương Hoa!”, Lâm Ngữ Yên nói tiếp.
Dứt lời, tất cả đều sững sờ. Lâm Hình há mồm trợn mắt nhìn Lâm Ngữ Yên. Đến ngay cả Lâm Vũ Hào đang quỳ dưới đất cũng nhìn cô ta bằng vẻ không dám tin.
“Ý của cháu là…thần y Lâm biết là thuốc của chúng ta sẽ xảy ra vấn đề nên đã chuẩn bị từ trước sao”, ông ta bước tới nhìn chăm chăm Lâm Ngữ Yên.
“Cháu e rằng, anh ta biết được việc thuốc của chúng ta sẽ xảy ra vấn đề…”, Lâm Ngữ Yên do dự.
Đám đông lập tức nín thở.
“Chú thấy cháu điên rồi”.
Ông ta lắc đầu, lạnh lùng nói: “Cậu ta phán đoán ra được thuốc của chúng ta có vấn đề là điều có thể. Nhưng biết được cả sẽ xảy ra vấn đề gì thì là điều không thể. Cháu có biết như vậy có nghĩa là gì không? Có nghĩa là đến cả việc chúng ta dùng loại thuốc dẫn nào, cậu ta cũng biết đấy. Cháu cho rằng thần y Lâm còn mạnh hơn cả nhà họ Lâm chúng ta sao? Không thể nào?”
“Đừng nói là mọi người không tin, đến cả cháu cũng không tin. Thế nhưng…Tất cả mọi chuyện, chú không cảm thấy là quá trùng hợp sao? Thần y Lâm tại sao lại có thể tới hiện trường ngay lập tức như thế? Chẳng phải là chứng minh rằng anh ta biết những người bệnh sẽ gặp vấn đề còn gì ạ? Hơn nữa mọi người có bao giờ nghĩ tới việc tại sao anh ta lại là người đầu tiên có mặt không? Tại sao anh ta lại chữa bệnh cho họ? Mặc dù anh ta mang danh là thần y nhưng đâu tới mức phải làm như vậy? Cháu lo là mọi việc từ đầu tới cuối đều là thế trận mà anh ta thiết kế cho nhà họ Lâm”, Lâm Ngữ Yên lên tiếng.
Mọi người bỗng đanh mặt. Sắc mặt Lâm Hình cũng tối sầm.
“Ngữ Yên, lẽ nào ý của cháu là…”
“Thần y Lâm... rất có khả năng từ đầu đã biết là chúng ta sẽ tới cướp phương thuốc”, Lâm Ngữ Yên nuốt nước bọt: “Hoặc có lẽ trong tay anh ta có thuốc dẫn chính xác nhưng anh ta đã giấu nó đi. Hai phương thuốc mà anh ta đưa cho chúng ta có một cái là thật, một là giả. Anh ta cũng đoán ra chúng ta sẽ dùng thuốc dẫn Tử Tô Tử. Anh ta cũng biết trước những người bệnh dùng thuốc sẽ xảy ra vấn đề gì. Nếu như anh ta chuẩn bị trước hết để chữa trị cho họ thì mọi người nói xem, trong nước sẽ xảy ra chuyển biến gì?”
Dứt lời, tất cả mọi người đều cảm giác tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
“Tới khi đó tất cả các ngành nghề, cả giới y học đều coi thần y Lâm là người cứu rỗi cả thế giới. Tập đoàn Dương Hoa cũng vì thế mà phất lên như diều gặp gió…”, Lâm Vũ Hào đang quỳ dưới đất bỗng lầm bầm.
“Thần y Lâm…dìm nhà họ Lâm chúng ta sao? Muốn đối đầu tới cùng?”
Đám người nhà họ Lâm thất kinh.
“Hồ đồ! Hồ đồ! Thần y Lâm đúng là đa tài nhưng còn kém xa chúng ta. Một mình cậu ta có bản lĩnh tới mức đó sao? Tôi không tin, tôi không tin”, một người trưởng lão khác vuốt râu, mặt đỏ linh căng.
Thế nhưng Lâm Hình là người tinh anh. Ông ta bước lên, lạnh lùng nói: “Ngữ Yên, phân tích của cháu…có dựa vào gì đáng tin cậy không?”
“Thứ nhất, thần y Lâm nhắc đi nhắc lại là thuốc mới chưa hoàn thiện, có lẽ là đang nhắc nhở chúng ta. Thứ hai, anh ta xuất hiện quá nhanh khi những người bệnh xảy ra vấn đề. Có lẽ là anh ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu rồi”, Lâm Ngữ Yên nói tiếp.
Lâm Hình khẽ giật mình, chìm vào im lặng.
“Chuyện này phải báo lên gia chủ. Nếu như tập đoàn Dương Hoa mà trị khỏi cho toàn bộ người bệnh vào lúc này thì danh tiếng của chúng ta sẽ không lấy lại được nữa. Chúng ta sẽ trở thành kẻ ác. Còn Dương Hoa thì trở thành anh hùng của tất cả mọi người. Chúng ta sẽ trở thành nỗi nhục của đất nước”, một người phụ nữ ở bên cạnh lên tiếng.
“Tôi sẽ lập tức thông báo cho gia chủ”, Lâm Hình lên tiếng sau đó bước ra ngoài. Nhưng vừa đi được vài bước, dường như ông ta lại nghĩ ra điều gì đó bèn quay lại nói với Lâm Ngữ Yên: “Ngữ Yên, cháu lập tức cùng Lâm Vũ Hào tới Giang Thành một chuyến, thay chú đi gặp thần y Lâm”.
“Thưa chú, cháu gặp anh ta rồi thì phải nói gì ạ?”
“Thăm dò ý của cậu ta, xem phán đoán của cháu có đúng hay không. Nếu như được…thì đưa cậu ta tới nhà họ Lâm. Chú muốn đích thân gặp cậu ta”, Lâm Hình nói.
Lâm Ngữ Yên rùng mình nhưng sau đó lập tức gật đầu: “Thưa chú, cháu sẽ lập tức xuất phát”.
Chương 525: Toang thật rồi!
Cùng với thuốc mới xuất hiện, cả nước bỗng sôi lên như chảo dầu. Khắp các nơi đều xuất hiện một lượng lớn những người bệnh gặp vấn đề. Tất cả đều là những người đã dùng qua thuốc mới của doanh nghiệp Lâm Thị, không có ngoại lệ. Tất cả đều xảy ra vấn đề.
Có người đang đi trên đường bỗng dưng bị ngất. Có người đang đi làm đột nhiên ngã ra đất bất động.
Nếu chỉ vậy thì vẫn còn tương đối an toàn. Có những người đang ở trên tầng cao hay là bên sông, hoặc đang lái xe, một khi bị ngất thì lập tức xảy ra tai nạn nguy hiểm đến tính mạng.
Khắp các bệnh viện đều chật kín bệnh nhân. Các nhân viên y tế đều làm việc hết công suất. Thậm chí là điện thoại của hiệp hội Y học còn như muốn bị nổ tung.
Lấy Giang Thành ra làm ví dụ, tất cả các bệnh viện lớn nhỏ, thậm chí là các phòng khám thì đều chật kín người.
Một sự hỗn loạn quy mô lớn như vậy gây ra ảnh hưởng không hề nhỏ. Tất cả đều cảm thấy hoang mang. Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?
Sau một ngày xử lý thì giờ tất cả đều tập trung mọi sự chú ý vào doanh nghiệp Lâm Thị. Dù là trên hay dưới thì cũng đều không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Hầu như khắp nơi đều vang lên tiếng kêu la ai oán. Vô số người bắt đầu chửi rửa và chỉ trích nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết.
Đương nhiên nhà họ Lâm chưa tới mức sụp đổ vì gia tộc vẫn còn rất mạnh. Lúc này nhà họ Lâm chắc chắn sẽ tận dụng các mối quan hệ, cử người đi làm công tác đối ngoại. Tất cả chỉ là vấn đề của tiền mà thôi.
Hơn nữa với y thuật của nhà họ Lâm, nếu muốn chữa khỏi bệnh cho những người này thì cũng không thành vấn đề.
Bọn họ chỉ là thần kinh xảy ra vấn đề, trở thành người thực vật chứ chưa tới mức mất mạng. Nếu như chữa đúng thì có thể hồi phục lại như thường. Nhà họ Lâm có thể nghiên cứu ra loại thuốc mới chữa cho bệnh này. Tới khi đó bán thuốc mới có khi không có được lợi nhuận nhưng cũng có thể ngăn chặn được tổn thất.
Chuyện này chỉ khiến nhà họ Lâm bị tổn thất về tiền bạc và danh tiếng. Chứ Lâm Chính cũng không định dựa vào chuyện này để đánh sụp bọn họ. Anh muốn nhà họ Lâm nếu có chết thì chết trong chính tay của mình.
Trong học viện Huyền Y Phái. Lâm Chính đứng trước một phòng bệnh, im lặng nhìn những người bệnh được tiếp nhận.
“Thưa thầy, xe cứu thương chúng ta chuẩn bị khi nào sẽ xuất phát ạ? Giờ khắp nơi đều gọi điện hỏi chúng ta đã hành động chưa. Di chứng của loại thuốc này khủng khiếp quá, có thể nói không khác gì ôn dịch. Nếu như không chữa trị kịp thời thì chắc chắn sẽ xảy ra bạo loạn. Một khi làm lớn chuyện thì hậu quả sẽ rất khủng khiếp”, Hùng Trưởng Bạch bước tới nhìn Lâm Chính bằng vẻ sốt ruột.
Lâm Chính lấy điện thoại ra nhìn giờ và im lặng.
“Thưa thầy”, Hùng Trưởng Bạch lại kêu lên.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm điện thoại. Hùng Trưởng Bạch cũng không biết là anh đang làm gì.
Có lẽ tầm 5,6 phút sau, Lâm Chính mới ngẩng đầu khẽ nói: “Bây giờ, ra lệnh cho toàn bộ thành viên của Huyền Y Phái trên khắp cả nước lập tức tham gia vào việc cấp cứu. Nhớ kỹ, nhất định phải trị khỏi cho từng người một. Tuyệt đối không được sơ suất”.
Hùng Trưởng Bạch nghe thấy vậy bèn đứng thẳng người đáp lớn: “Dạ”.
Nói xong, ông ta chạy ra ngoài. Một lúc sau, một lượng lớn xe cứu thương đã được điều động. Từng chiếc xe chạy khắp các con đường trên phố, đưa người bệnh tới Huyền Y Phái cứu chữa.
Đồng thời đám anh hùng bàn phím được chuẩn bị từ trước cũng bắt đầu phát thông tin đi khắp nơi, nói cho người nhà của bệnh nhân biết rằng Huyền Y Phái có thể điều trị cho tất cả người bệnh ở các thành phố.
Có rất nhiều người chưa từng nghe qua về Huyền Y Phái, nên đâu có tin. Huống hồ những tin đồn về những người vô lương tâm cũng nhiều, có rất nhiều người chỉ khịt mũi, chẳng bận tâm.
Thế nhưng cũng có những người cố gắng mong có chút hi vọng. Họ không ngờ vừa thử đã có hiệu quả ngay.
Những người đứng ra cứu chữa đều là đệ tử do Huyền Y Phái cử đi. Ngoài ra họ còn mời thêm cả những tình nguyện viên tham gia.
Tại một điểm cứu chữa ở tỉnh Quảng Liễu. Vài người tình nguyện đang ngồi ở ghế, lướt điện thoại với vẻ nhàm chán.
Điểm cứu chữa thường được dựng ở đường lớn hoặc bãi đỗ xe, còn đây là khu vực gần thành phố, dù không lớn nhưng giường bệnh và các thiết bị thiết yếu cũng được coi là có đầy đủ.
Thế nhưng bọn họ cũng không tin lắm là ở đây có thể cứu được người. Bởi vì người trực ở điểm này chỉ là một thành niên tầm hơn hai mươi tuổi. Tuổi đời thậm chí còn nhỏ hơn cả một vài người tình nguyện viên ở đây.
Người như vậy…có thể trị được bệnh sao? Bọn họ cảm thấy khó hiểu.
“Này, mọi người nghe tin gì không? Phàm là những ai dùng loại thuốc mới đó thì giờ đều xong đời, tất cả đều liệt hết”, một tình nguyện viên cầm điện thoại và nói.
“Chắc chắn là mọi người cũng nghe nói rồi. Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn ấy, giờ đang bùng nổ trên mạng. Số người đã lên tới mấy chục nghìn rồi, cả nước đâu đâu cũng có người bị”.
“Chậc chậc…công ty này xong đời rồi. Chuyện này ảnh hưởng khiếp quá”.
“Đâu chỉ có công ty đó mà còn liên quan tới nhiều thứ khác nữa, đợi xử lý xem sao”.
Mấy người tình nguyện viên xì xầm nói chuyện. Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi ạ!”
Tiếng hô thất thanh. Mấy người tình nguyện viên giật mình, nhìn thấy một người phụ nữ cõng một đứa bé đang chạy vào…