-
Chương 5241-5245
Chương 5241: Mộ của rồng
“Dưới chân sao?”
Lâm Chính sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống.
Người Long tộc cũng hoàn toàn bối rối.
“Ông Hà, ông có ý gì vậy?”
Long Tiếu nghiến răng hỏi.
“Đừng hỏi nhiều, cứ đi theo tôi rồi cậu sẽ biết!”
Ông Hà trầm giọng đáp, sau đó xoay người đi sâu về phía khu rừng.
Người Long tộc đưa mắt nhìn nhau, đều không biết phải làm sao. Cuối cùng tất cả lại đồng loạt nhìn về phía Long Tiếu.
Long Tiếu rõ ràng đang rất do dự.
“Long Tiếu, anh cứ đi theo ông Hà một chuyến đi! Chẳng lẽ cứ phải chém giết nhau mới được hay sao? Chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy mọi người nằm trên mặt đất, chết hết thì anh mới vui lòng sao?”
Long Kỳ sốt ruột, lớn giọng với Long Tiếu.
Long Tiếu do dự một hồi, cuối cùng hắn nhìn Long Kỳ, sau đó mới cắn răng nói: “Được, tôi nghe anh một lần”.
Nói xong, Long Tiếu trợn mắt, hung dữ nhìn Lâm Chính, rồi dẫn mọi người đi về phía của ông Hà.
“Đại nhân?”
Sắc mặt mấy người đằng sau Lâm Chính vô cùng nghiêm túc.
“Chúng ta đi xem thử”.
“Vì sao không thẳng thừng ra tay luôn?”
“Nếu thực sự phải chém giết, một khi ông lão kia tham gia, chúng ta sẽ không thể chiếm được lợi thế. Nếu ông lão đó có thể khuyên Long tộc từ bỏ long lực, đầu hàng tôi, vậy đó chẳng phải là kết quả tốt nhất rồi sao?”
Lâm Chính bình tĩnh đáp, cũng dẫn người đi theo ông Hà.
Mọi người rời khỏi khu vực Long Điện, đi qua khu vực sinh sống của người Long tộc. Đi đi lại lại hơn mười phút, cuối cùng dừng lại ở bìa rừng.
Đây là khu vực cấm của người Long tộc và cũng là nghĩa địa của người Long tộc.
Lâm Chính ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy mảnh đất trống mênh mông ở trong khu rừng toàn là bia mộ.
Tổng cộng có hơn nghìn cái.
Nhưng khiến người ta bất ngờ là, trên những tấm bia mộ này không khắc một chữ nào.
Toàn bộ đều là mộ không tên!
Ông Hà đi đến trước nghĩa địa, nhìn quanh một lượt rồi sau đó một mình bước vào trong.
Ông ta đi rất chậm, giống như đang đếm gì đó.
Đến giữa nghĩa địa, ông ta dừng lại trước một tấm bia mộ. Sau đó giơ tay lên, đặt lên trên tấm bia mộ đó.
“Ha!”
Tiếp theo nghe thấy ông Hà kêu lên một tiếng.
Rầm!
Bàn tay mà ông ta đặt lên trên tấm bia mộ đó đột nhiên nổ tung, máu tươi bắn thẳng lên tấm bia mộ.
Trong chốc lát, bia mộ phát ra ánh sáng đỏ kỳ lạ, toàn bộ nghĩa địa bắt đầu rung chuyển.
“Cái gì?”
“Chuyện… gì vậy?”
“Mọi người hãy cẩn thận!”
Người Long tộc vô cùng kinh ngạc, tất cả bắt đầu phát động long lực, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Minh chủ, đây là…”
“Là cơ quan”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ đang phát ra ánh sáng, cau chặt mày: “Hơn nữa… còn có phần giống với cơ quan của Long Cung!”
“Cơ quan của Long Cung sao?”
Mọi người ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này, tất cả các ngôi mộ trong nghĩa trang đều bắt đầu quay tròn, lần lượt quay về phía của ông Hà, đối diện với tấm bia dính đầy máu đó. Sau đó, tấm bia mộ đó dần dần nứt ra, rơi xuống hai bên, mặt đất phía dưới bia mộ cũng bắt đầu rạn nứt.
Phía dưới khu nghĩa địa phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Giống như có thứ gì đó đang mở ra.
Ầm ầm ầm…
Khi tiếng động biến mất, một cầu thang pha lê dẫn xuống lòng đất hiện ra trước mắt mọi người.
“Đây… đây là cái gì?”
Long Tiếu run giọng hỏi.
“Trên mặt đất là mộ của người Long tộc chúng ta. Còn dưới mặt đất… chính là mộ của rồng!”
Ông Hà khàn giọng đáp.
“Mộ của rồng sao?”
Ánh mắt Lâm Chính run rẩy, khó tin nhìn ông lão.
“Trên đời này… thực sự có rồng sao?”
“Cậu chưa từng thấy thì nó không tồn tại à? Thế giới rộng lớn dưới lòng đất này, chính là hang ổ của rồng!”
Ông lão bình tĩnh đáp.
Chương 5242: Hậu duệ của thần long
“Hang ổ của rồng sao?”
Hô hấp ai nấy đều căng thẳng, đồng loạt nhìn về phía bậc thang.
“Đi thôi!”
Ông Hà nhẹ giọng nói, rồi bước về phía bậc thang.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của ông Hà đã biến mất ở chỗ bậc thang đó.
Những người khác đều đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định đi vào bên trong.
Vừa bước lên bậc thang, trong lòng Lâm Chính lại dâng lên một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Lâm Chính vô thức chạm lên ngực mình.
Là trái tim của rồng!
Chẳng lẽ thứ được chôn cất trong ngôi mộ của rồng này, thực sự chính là thân xác của thần long.
Mà thân xác của thần long này, hình như còn có liên quan tới trái tim của mình?
Lâm Chính nheo mắt lại, anh hơi căng thẳng, tim cũng bắt đầu đập mạnh.
Nhưng cứ đi mãi, Lâm Chính lại cảm thấy có gì đó không ổn.
“A? Dưới chân của chúng ta…”
Không biết là ai đã hét lên.
Lâm Chính lập tức nhìn xuống dưới.
Bậc thang dưới chân, không biết từ lúc nào đã chuyển từ đá xanh đen thành xương trắng.
“Cái này hình như là… xương sao?”
“Đây là xương của con gì vậy? Sao lại lớn như vậy chứ?”
“Đây… đây hình như là xương rồng?”
“Cái gì? Xương rồng hả?”
Tất cả mọi người đều bàng hoàng, không thể tin được.
Đặc biệt là người Long tộc, từng đôi mắt đều trừng lên rất lớn.
Trong số bọn họ cũng có rất nhiều người chưa từng thấy thứ gọi là thần long.
Mà hôm nay, cũng xem như là bọn họ đã tận mắt nhìn thấy thân xác của rồng rồi.
Ầm!
Vào lúc này, một quả cầu lửa đột nhiên sáng lên, chiếu sáng toàn bộ nghĩa địa của rồng.
Mọi người ai nấy đều sợ hãi, lần lượt nhìn về phía trước.
Một cảnh tượng khiến người ta chấn động xuất hiện trước mắt mọi người.
Mắt thấy phía trước là một khu đất trống cực kỳ rộng lớn.
Mà trong khu đất trống rộng lớn này, có một xác rồng khổng lồ đang lơ lửng.
Mọi người đi xuống từ đuôi của xác rồng, giẫm lên vô số xương trắng của rồng và bước xuống từng chút một.
Cuối cùng, một xương đầu rồng khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người.
“Trên đời này… thực sự có thần long sao?”
Tửu Ngọc đi cùng sửng sốt hỏi.
Lâm Chính cũng cảm thấy không thể tin được.
Nhưng rất nhanh anh lại cảm thấy có gì không ổn.
Bộ long cốt này, có phải quá lớn rồi không?
Nếu nói long tâm của mình chính là trái tim của bộ long cốt này, vậy thì trái tim của rồng trong cơ thể mình thực sự quá nhỏ bé…
Đúng vào lúc này, ông lão đã nhảy xuống từ xương rồng, đứng thẳng trước cái đầu rồng khổng lồ đó.
Hai mắt ông ta đỏ rực, còn có cả nước mắt, vô cùng cung kính quỳ xuống, vái lạy trước đầu rồng khổng lồ.
Những người khác hoàn toàn bị kinh ngạc.
“Các cậu thân là người Long tộc mà nhìn thấy tổ tiên lại không biết quỳ xuống dập đầu sao?”
Ông Hà quay đầu lại, lạnh lùng quát.
Tất cả người Long tộc đều nhất thời sửng sốt, lúc này mới vội vàng chạy tới, tranh nhau dập đầu trước đầu rồng.
“Chúng ta… chúng ta thực sự là hậu duệ của thần long sao?”
“Ha ha ha, tôi đã nói rồi mà, Long tộc chúng ta rất đặc biệt!”
“Quả thật là như vậy!”
“Trong cơ thể của chúng ta, nhất định có sức mạnh của thần long!”
Ai nấy đều reo hò phấn khích.
Nhưng Long Tiếu lại cảm thấy có gì đó cực kỳ không ổn.
Hắn xoay người, nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đang nhìn chăm chú vào đầu rồng, bước từng bước lại gần nó.
Khi anh đang không ngừng đến gần đầu rồng thì cơ thể của anh… lại dần dần tỏa ra một vòng ánh sáng vàng.
“Cái gì?”
Sắc mặt Long Tiếu lập tức thay đổi.
Cùng với sự lan tỏa của nguồn ánh sáng vàng, khí tức trong người Lâm Chính cũng tăng lên mạnh mẽ…
“Sao lại có thể như vậy?”
Ánh mắt Long Tiếu lập tức run rẩy, nghiêng đầu giận dữ hét lên: “Ông Hà! Ông bày mưu tính kế với bọn tôi sao?”
“Tại sao cậu lại nói vậy?”
Dường như ông Hà đã dự đoán trước được điều gì, ông ta nhẹ giọng nói.
Chương 5243: Tổ Long
“Thực lực người này tăng trưởng gấp đôi ở đây, chúng ta không có sức chiến đấu, sao không phải ông tính kế chúng tôi?”.
Long Tiếu nghiến răng, nổi giận hét lên: “Nếu kẻ đó ra tay ở đây, cả Long tộc chúng ta đều tiêu đời. Nếu Long tộc bị diệt, ông sẽ là tội đồ của Long tộc chúng tôi!”.
“Cái gì?”.
Người Long tộc ở xung quanh đều biến sắc, nhìn sang Lâm Chính. Cảm nhận được khí tức đáng sợ tỏa ra từ trên người Lâm Chính, bọn họ đều run sợ, không biết làm sao.
“Luồng sức mạnh này…”.
“Mạnh thật…”.
“Sao lại như vậy?”.
“Vì sao… anh ta lại mạnh như vậy?”.
Bọn họ đều la lên, run lẩy bẩy.
Không chỉ bọn họ cảm nhận như vậy, bản thân Lâm Chính cũng cảm thấy cơ thể đã thay đổi.
Vào giờ phút này, trái tim không ngừng đập giống như đã thức tỉnh thăng hoa.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”.
Lâm Chính nhìn ông Hà hỏi.
Anh tạm thời đã không còn hứng thú với đám người Long tộc ở xung quanh.
Với thủ đoạn của mình hiện nay, giết chết đám người Long Tiếu hoàn toàn không tốn công sức.
Ông Hà nghe xong, hờ hững nhìn về phía Lâm Chính, bình tĩnh hỏi: “Không phải trước kia tôi đã nói rồi sao? Cậu là người kế thừa thần long, trái tim rồng trong cơ thể cậu là quà tặng tốt nhất của thần long. Ở đây, tim rồng của cậu có thể hồi phục, trưởng thành, thực lực của cậu đương nhiên cũng sẽ tăng cao”.
“Người kế thừa thần long?”.
Lâm Chính nhìn hài cốt thần long khổng lồ, nói: “Chẳng lẽ tim của tôi là của thần long này?”.
“Không, tim của cậu không phải của thần long này, mà là của con trai nối dõi thần long này”.
“Con trai nối dõi?”.
“Đúng, cũng chính là con của thần long mà chúng tôi thường nhắc tới”.
Ông Hà nói.
“Cái gì?”.
Người của Long tộc lại hóa đá lần nữa.
“Thần long này tên là Tổ Long, trang đầu sách cổ của Long tộc có ghi chép lai lịch của thần long này. Nó đã xây dựng nên vương triều thống nhất đầu tiên ở Long Quốc vào mấy nghìn năm trước, cũng chính là Tổ Long mà chúng ta thường nói. Thật ra toàn bộ long mạch dưới lòng đất đều là mộ của Tổ Long”.
Ông Hà bình tĩnh nói.
Lâm Chính nghe xong cực kỳ kinh ngạc.
“Mộ… của Tổ Long?”.
“Phải. Cho nên ở đây tràn ngập linh vận, vô cùng thích hợp cho võ giả tu luyện, không ít người đến đây để theo đuổi trường sinh. Bởi vì máu thịt của Tổ Long đã hóa thành núi lớn sông lớn ở long mạch dưới lòng đất, mỗi người đến đây theo đuổi trường sinh đều được sự nuôi dưỡng của Tổ Long…”.
“Vậy vì sao Tổ Long lại chết? Nếu là thần long, tuổi thọ hẳn là vô hạn không phải sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi cũng không biết lý do, tôi chỉ biết Tổ Long chọn nơi này để chết, mục đích hình như là để trấn áp thứ gì đó. Con của thần long chết cũng là vì vật trấn áp bị lỏng ra”.
Ông Hà nhìn Lâm Chính, nói: “Bây giờ cậu đã dung hợp long tâm thuần khiết nhất của con trai thần long, cậu đã có huyết mạch của Tổ Long, cậu là Long Tử chân chính của Long tộc”.
Lời này giống như sấm đánh giữa trời quang, đánh vào tai mỗi người trong Long tộc.
Nhất là Long Tiếu, người giống như mất hồn, sững sờ nhìn Lâm Chính.
“Long Tử… chân chính?”.
Long Kỳ ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đầu óc gần như không thể suy nghĩ được.
“Cho nên tôi sẽ không giúp người của Long tộc ra tay với cậu, bởi vì tôi biết cậu gánh trọng trách quan trọng hơn”.
Ông Hà nói.
Chương 5244: Lãnh địa thần long
Lâm Chính sửng sốt.
“Gánh trách nhiệm quan trọng hơn?”.
Anh nhíu mày, cực kỳ không vui nói: “Tim rồng là tôi tình cờ có được, không phải Long tộc các người ban cho. Tôi không cảm thấy tôi có trách nhiệm gì phải gánh cả”.
Ông Hà cười cười, nói: “Có vài chuyện sợ là không phải cậu muốn tránh là tránh được”.
Lời nói này rõ ràng đầy ẩn ý, nhưng dường như ông Hà không muốn nói thêm.
“Mộ của Tổ Long ở đây là để trấn áp cái gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi đã nói rồi, tôi không biết, hơn nữa tổ tiên trước kia của chúng tôi cũng không biết, có lẽ đây là bí mật”.
Ông Hà lại lắc đầu, nói: “Nhưng có một chuyện khá kỳ quái”.
“Chuyện gì?”.
“Đó là long lực trong các long mạch ở dưới lòng đất càng lúc càng dày. Ngoài chuyện đó ra, long mạch dưới lòng đất xuất hiện không ít con đường thông ra bên ngoài. Những con đường đó giống như được hình thành tự nhiên, nhưng gần trăm năm nay lại xuất hiện càng ngày càng nhiều”.
Ông Hà nhìn về phía Lâm Chính, bình tĩnh nói: “Cậu biết nó có nghĩa gì không?”.
“Người bên ngoài vào long mạch dưới lòng đất ngày càng nhiều?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Phải”.
Ông Hà gật đầu: “Có nhân tố bên ngoài gia nhập có nghĩa rằng sự cố thủ của long mạch dưới lòng đất trăm nghìn năm nay đã bị phá vỡ. Nói thật Long tộc biến thành thế này không nằm ngoài dự liệu của tôi, cho nên tôi sẽ không can dự vào sự hưng suy của Long tộc. Tôi cùng lắm chỉ bảo vệ huyết mạch của Long tộc”.
“Bây giờ người kế thừa thần long xuất hiện, tôi hi vọng Long tộc sẽ cống hiến cho con của thần long chân chính, đi theo thần long chân chính, chứ không phải đi ngược lại lẽ trời, đối địch với con của thần long”.
Nói đến đó, ông Hà nhìn sang Long Tiếu, ánh mắt lóe lên sự kiên định.
Long Tiếu sửng sốt, vẫn không cam tâm.
“Ông Hà, hắn là người ngoại tộc!”.
“To gan, cậu dám sỉ nhục người kế thừa thần long?”.
Ông Hà quát.
“Cái đó…”.
“Long Tử, mời đi bên này”.
Lúc này, ông Hà quay người đi về phía đầu rồng khổng lồ.
Lâm Chính hơi nghi hoặc, thấy ông Hà cũng không có ác ý, anh do dự một lúc rồi đi theo.
“Các người đợi ở đây, không cần đi theo”.
Ông Hà nhìn đám người Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng cũng muốn đi theo, lập tức lên tiếng.
“Không được, lỡ như ông có gian kế gì muốn hại đại nhân của chúng tôi, chúng tôi phải làm thế nào?”.
Ngự Bích Hồng nói.
“Ngang ngược!”.
Ông Hà nổi giận quát: “Đây là lãnh địa thần long, cấm địa của người ngoài, trừ long bộc và con của thần long ra, những người khác không được đặt chân vào, nếu không sẽ làm vấy bẩn thần long”.
“Ông…”.
Ngự Bích Hồng tức giận, vẫn muốn nói gì đó nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.
“Được rồi, Bích Hồng, các cô ở đây đợi tôi!”.
Nghe Lâm Chính nói vậy, mấy người họ cũng đành thôi.
“Long Tiếu”.
Lâm Chính nhìn về phía người Long tộc, nói: “Tôi hi vọng lát nữa tôi ra đây, người của tôi vẫn toàn vẹn. Nếu bọn họ mất một cọng tóc nào, tôi sẽ tiêu diệt Long tộc các người, biết chưa?”.
Long Tiếu nghe vậy siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng ngại Lâm Chính có thực lực mạnh mẽ, hắn không dám phản bác.
“Chúng ta đi thôi”.
Lâm Chính nói.
“Được, mời đi bên này!”.
Ông Hà gật đầu, dẫn Lâm Chính đi về phía miệng của đầu rồng khổng lồ.
Thịch!
Thịch!
Thịch…
Nhưng ngay khi anh vừa vào miệng rồng, tim trong lồng ngực đột nhiên đập điên cuồng.
Dường như… trái tim rồng này đã cảm ứng được gì đó…
Chương 5245: Thế thì chưa chắc
Lâm Chính theo bản năng ôm ngực, hơi thở trở nên gấp gáp, trên trán toàn là mồ hôi.
Anh cảm thấy tim mình giống như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Cảm giác này đúng là không thể dùng lời để hình dung.
“Hình như cậu không thể chịu được?”.
Ông Hà đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, nhìn Lâm Chính hỏi.
“Tôi cảm thấy tim như sắp vọt ra khỏi cơ thể…”.
Lâm Chính thở hổn hển nói.
“Nếu cậu muốn từ bỏ thì có thể chủ động móc tim ra, vậy thì dễ hơn”.
Ông Hà bình tĩnh nói.
“Chủ động móc tim?”.
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn ông Hà, nhưng ánh mắt ông ta bình lặng như nước.
Lâm Chính nhíu mày, quay đầu nhìn, nhưng lại phát hiện đường đi vào đã bị một luồng long lực nồng đậm chặn lại, muốn xé ra thì cực kỳ khó.
“Không hay, mắc bẫy rồi!”.
Lâm Chính khẽ nói, cảnh giác nhìn ông Hà: “Ông chặn đường lui của tôi, chẳng lẽ ông muốn cướp tim của tôi?”.
“Cậu sai rồi, tôi không có hứng thú với tim rồng, vì tôi biết tôi không phải người kế thừa thần long”.
Ông Hà lắc đầu đáp.
“Thế thì đây là…”.
“Đây là tử khí do xương rồng sinh ra, bởi vì cậu có tim rồng nên thu hút khí của xác rồng. Vì vậy chúng sẽ tụ tập phía sau cậu, chặn đường đi của cậu”.
“Ông biết vậy thì vì sao không nói sớm cho tôi biết?”.
Lâm Chính hét lên: “Bây giờ tôi vào không được, ra không xong, không phải bị mắc kẹt ở đây hay sao?”.
“Sao tôi nói sớm được? Vậy thì làm sao thử thách cậu?”.
Ông Hà lắc đầu đáp.
“Thử thách?”.
Lâm Chính kinh hãi, chợt nhận ra điều gì, khó mà tin được: “Chẳng lẽ… đây là…”.
“Không sai”.
Ông Hà gật đầu nói: “Tôi dẫn cậu đến đây là để khảo nghiệm cậu. Tuy nói cậu có được tim rồng thì sẽ là người kế thừa thần long, nhưng đây chỉ là bề ngoài. Nếu muốn trở thành người kế thừa thần long chân chính thì không phải tôi nói là được, mà phải là do Tổ Long quyết”.
“Cậu cảm thấy tim rất khó chịu phải không? Đó là vì tim rồng trong cơ thể cậu cảm nhận được sức mạnh của huyết mạch Tổ Long. Bây giờ cậu phải đi tới phía trước gặp huyết mạch Tổ Long. Nếu trong quá trình đi tới trước, tim rồng không vọt ra ngoài cơ thể thì sẽ lột xác, được Tổ Long thừa nhận, được tim rồng thừa nhận, trở thành người kế thừa thần long chân chính. Nếu giữa đường tim vọt ra ngoài mà chết thì có nghĩa huyết mạch Tổ Long và tim rồng đều không thừa nhận cậu, cậu không có tư cách kế thừa huyết mạch vô thượng này”.
Ông Hà nói.
Lâm Chính nghe xong, sắc mặt khó coi vô cùng.
Chẳng trách ban đầu ông già này nói dễ nghe như vậy, nói gì sẽ không nhúng tay vào tranh đấu giữa Lâm Chính và Long tộc.
Hóa ra ông ta đã nghĩ được cách bẫy chết mình từ trước rồi!
Vẻ mặt Lâm Chính lạnh lùng, siết chặt nắm đấm.
Bây giờ anh hoàn toàn có khả năng giết chết ông ta, nhưng nếu làm vậy thì sẽ không còn sức rời khỏi nơi quỷ quái này.
Anh nhìn phía trước, nghiến răng nói: “Được, để tôi xem xem huyết mạch Tổ Long này lợi hại thế nào!”.
Nói xong, Lâm Chính lại bước tới phía trước.
Ông Hà gật đầu, tiếp tục đi theo, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Chính.
Đi tiếp gần trăm bước, tim Lâm Chính đập nhanh gấp mười lần người bình thường.
Anh vén áo lên nhìn, nơi ngực thậm chí đã gồ lên, tim giống như có thể vọt ra ngoài bất cứ lúc nào.
“Xem ra cậu không chịu được nữa, rốt cuộc cậu vẫn không phải người kế thừa thần long sao?”.
Ông Hà thở dài.
“Thế thì chưa chắc!”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, sử dụng Hồng Mông Long Châm đâm vào ngực mình…
“Dưới chân sao?”
Lâm Chính sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống.
Người Long tộc cũng hoàn toàn bối rối.
“Ông Hà, ông có ý gì vậy?”
Long Tiếu nghiến răng hỏi.
“Đừng hỏi nhiều, cứ đi theo tôi rồi cậu sẽ biết!”
Ông Hà trầm giọng đáp, sau đó xoay người đi sâu về phía khu rừng.
Người Long tộc đưa mắt nhìn nhau, đều không biết phải làm sao. Cuối cùng tất cả lại đồng loạt nhìn về phía Long Tiếu.
Long Tiếu rõ ràng đang rất do dự.
“Long Tiếu, anh cứ đi theo ông Hà một chuyến đi! Chẳng lẽ cứ phải chém giết nhau mới được hay sao? Chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy mọi người nằm trên mặt đất, chết hết thì anh mới vui lòng sao?”
Long Kỳ sốt ruột, lớn giọng với Long Tiếu.
Long Tiếu do dự một hồi, cuối cùng hắn nhìn Long Kỳ, sau đó mới cắn răng nói: “Được, tôi nghe anh một lần”.
Nói xong, Long Tiếu trợn mắt, hung dữ nhìn Lâm Chính, rồi dẫn mọi người đi về phía của ông Hà.
“Đại nhân?”
Sắc mặt mấy người đằng sau Lâm Chính vô cùng nghiêm túc.
“Chúng ta đi xem thử”.
“Vì sao không thẳng thừng ra tay luôn?”
“Nếu thực sự phải chém giết, một khi ông lão kia tham gia, chúng ta sẽ không thể chiếm được lợi thế. Nếu ông lão đó có thể khuyên Long tộc từ bỏ long lực, đầu hàng tôi, vậy đó chẳng phải là kết quả tốt nhất rồi sao?”
Lâm Chính bình tĩnh đáp, cũng dẫn người đi theo ông Hà.
Mọi người rời khỏi khu vực Long Điện, đi qua khu vực sinh sống của người Long tộc. Đi đi lại lại hơn mười phút, cuối cùng dừng lại ở bìa rừng.
Đây là khu vực cấm của người Long tộc và cũng là nghĩa địa của người Long tộc.
Lâm Chính ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy mảnh đất trống mênh mông ở trong khu rừng toàn là bia mộ.
Tổng cộng có hơn nghìn cái.
Nhưng khiến người ta bất ngờ là, trên những tấm bia mộ này không khắc một chữ nào.
Toàn bộ đều là mộ không tên!
Ông Hà đi đến trước nghĩa địa, nhìn quanh một lượt rồi sau đó một mình bước vào trong.
Ông ta đi rất chậm, giống như đang đếm gì đó.
Đến giữa nghĩa địa, ông ta dừng lại trước một tấm bia mộ. Sau đó giơ tay lên, đặt lên trên tấm bia mộ đó.
“Ha!”
Tiếp theo nghe thấy ông Hà kêu lên một tiếng.
Rầm!
Bàn tay mà ông ta đặt lên trên tấm bia mộ đó đột nhiên nổ tung, máu tươi bắn thẳng lên tấm bia mộ.
Trong chốc lát, bia mộ phát ra ánh sáng đỏ kỳ lạ, toàn bộ nghĩa địa bắt đầu rung chuyển.
“Cái gì?”
“Chuyện… gì vậy?”
“Mọi người hãy cẩn thận!”
Người Long tộc vô cùng kinh ngạc, tất cả bắt đầu phát động long lực, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Minh chủ, đây là…”
“Là cơ quan”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ đang phát ra ánh sáng, cau chặt mày: “Hơn nữa… còn có phần giống với cơ quan của Long Cung!”
“Cơ quan của Long Cung sao?”
Mọi người ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này, tất cả các ngôi mộ trong nghĩa trang đều bắt đầu quay tròn, lần lượt quay về phía của ông Hà, đối diện với tấm bia dính đầy máu đó. Sau đó, tấm bia mộ đó dần dần nứt ra, rơi xuống hai bên, mặt đất phía dưới bia mộ cũng bắt đầu rạn nứt.
Phía dưới khu nghĩa địa phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Giống như có thứ gì đó đang mở ra.
Ầm ầm ầm…
Khi tiếng động biến mất, một cầu thang pha lê dẫn xuống lòng đất hiện ra trước mắt mọi người.
“Đây… đây là cái gì?”
Long Tiếu run giọng hỏi.
“Trên mặt đất là mộ của người Long tộc chúng ta. Còn dưới mặt đất… chính là mộ của rồng!”
Ông Hà khàn giọng đáp.
“Mộ của rồng sao?”
Ánh mắt Lâm Chính run rẩy, khó tin nhìn ông lão.
“Trên đời này… thực sự có rồng sao?”
“Cậu chưa từng thấy thì nó không tồn tại à? Thế giới rộng lớn dưới lòng đất này, chính là hang ổ của rồng!”
Ông lão bình tĩnh đáp.
Chương 5242: Hậu duệ của thần long
“Hang ổ của rồng sao?”
Hô hấp ai nấy đều căng thẳng, đồng loạt nhìn về phía bậc thang.
“Đi thôi!”
Ông Hà nhẹ giọng nói, rồi bước về phía bậc thang.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của ông Hà đã biến mất ở chỗ bậc thang đó.
Những người khác đều đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định đi vào bên trong.
Vừa bước lên bậc thang, trong lòng Lâm Chính lại dâng lên một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Lâm Chính vô thức chạm lên ngực mình.
Là trái tim của rồng!
Chẳng lẽ thứ được chôn cất trong ngôi mộ của rồng này, thực sự chính là thân xác của thần long.
Mà thân xác của thần long này, hình như còn có liên quan tới trái tim của mình?
Lâm Chính nheo mắt lại, anh hơi căng thẳng, tim cũng bắt đầu đập mạnh.
Nhưng cứ đi mãi, Lâm Chính lại cảm thấy có gì đó không ổn.
“A? Dưới chân của chúng ta…”
Không biết là ai đã hét lên.
Lâm Chính lập tức nhìn xuống dưới.
Bậc thang dưới chân, không biết từ lúc nào đã chuyển từ đá xanh đen thành xương trắng.
“Cái này hình như là… xương sao?”
“Đây là xương của con gì vậy? Sao lại lớn như vậy chứ?”
“Đây… đây hình như là xương rồng?”
“Cái gì? Xương rồng hả?”
Tất cả mọi người đều bàng hoàng, không thể tin được.
Đặc biệt là người Long tộc, từng đôi mắt đều trừng lên rất lớn.
Trong số bọn họ cũng có rất nhiều người chưa từng thấy thứ gọi là thần long.
Mà hôm nay, cũng xem như là bọn họ đã tận mắt nhìn thấy thân xác của rồng rồi.
Ầm!
Vào lúc này, một quả cầu lửa đột nhiên sáng lên, chiếu sáng toàn bộ nghĩa địa của rồng.
Mọi người ai nấy đều sợ hãi, lần lượt nhìn về phía trước.
Một cảnh tượng khiến người ta chấn động xuất hiện trước mắt mọi người.
Mắt thấy phía trước là một khu đất trống cực kỳ rộng lớn.
Mà trong khu đất trống rộng lớn này, có một xác rồng khổng lồ đang lơ lửng.
Mọi người đi xuống từ đuôi của xác rồng, giẫm lên vô số xương trắng của rồng và bước xuống từng chút một.
Cuối cùng, một xương đầu rồng khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người.
“Trên đời này… thực sự có thần long sao?”
Tửu Ngọc đi cùng sửng sốt hỏi.
Lâm Chính cũng cảm thấy không thể tin được.
Nhưng rất nhanh anh lại cảm thấy có gì không ổn.
Bộ long cốt này, có phải quá lớn rồi không?
Nếu nói long tâm của mình chính là trái tim của bộ long cốt này, vậy thì trái tim của rồng trong cơ thể mình thực sự quá nhỏ bé…
Đúng vào lúc này, ông lão đã nhảy xuống từ xương rồng, đứng thẳng trước cái đầu rồng khổng lồ đó.
Hai mắt ông ta đỏ rực, còn có cả nước mắt, vô cùng cung kính quỳ xuống, vái lạy trước đầu rồng khổng lồ.
Những người khác hoàn toàn bị kinh ngạc.
“Các cậu thân là người Long tộc mà nhìn thấy tổ tiên lại không biết quỳ xuống dập đầu sao?”
Ông Hà quay đầu lại, lạnh lùng quát.
Tất cả người Long tộc đều nhất thời sửng sốt, lúc này mới vội vàng chạy tới, tranh nhau dập đầu trước đầu rồng.
“Chúng ta… chúng ta thực sự là hậu duệ của thần long sao?”
“Ha ha ha, tôi đã nói rồi mà, Long tộc chúng ta rất đặc biệt!”
“Quả thật là như vậy!”
“Trong cơ thể của chúng ta, nhất định có sức mạnh của thần long!”
Ai nấy đều reo hò phấn khích.
Nhưng Long Tiếu lại cảm thấy có gì đó cực kỳ không ổn.
Hắn xoay người, nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đang nhìn chăm chú vào đầu rồng, bước từng bước lại gần nó.
Khi anh đang không ngừng đến gần đầu rồng thì cơ thể của anh… lại dần dần tỏa ra một vòng ánh sáng vàng.
“Cái gì?”
Sắc mặt Long Tiếu lập tức thay đổi.
Cùng với sự lan tỏa của nguồn ánh sáng vàng, khí tức trong người Lâm Chính cũng tăng lên mạnh mẽ…
“Sao lại có thể như vậy?”
Ánh mắt Long Tiếu lập tức run rẩy, nghiêng đầu giận dữ hét lên: “Ông Hà! Ông bày mưu tính kế với bọn tôi sao?”
“Tại sao cậu lại nói vậy?”
Dường như ông Hà đã dự đoán trước được điều gì, ông ta nhẹ giọng nói.
Chương 5243: Tổ Long
“Thực lực người này tăng trưởng gấp đôi ở đây, chúng ta không có sức chiến đấu, sao không phải ông tính kế chúng tôi?”.
Long Tiếu nghiến răng, nổi giận hét lên: “Nếu kẻ đó ra tay ở đây, cả Long tộc chúng ta đều tiêu đời. Nếu Long tộc bị diệt, ông sẽ là tội đồ của Long tộc chúng tôi!”.
“Cái gì?”.
Người Long tộc ở xung quanh đều biến sắc, nhìn sang Lâm Chính. Cảm nhận được khí tức đáng sợ tỏa ra từ trên người Lâm Chính, bọn họ đều run sợ, không biết làm sao.
“Luồng sức mạnh này…”.
“Mạnh thật…”.
“Sao lại như vậy?”.
“Vì sao… anh ta lại mạnh như vậy?”.
Bọn họ đều la lên, run lẩy bẩy.
Không chỉ bọn họ cảm nhận như vậy, bản thân Lâm Chính cũng cảm thấy cơ thể đã thay đổi.
Vào giờ phút này, trái tim không ngừng đập giống như đã thức tỉnh thăng hoa.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”.
Lâm Chính nhìn ông Hà hỏi.
Anh tạm thời đã không còn hứng thú với đám người Long tộc ở xung quanh.
Với thủ đoạn của mình hiện nay, giết chết đám người Long Tiếu hoàn toàn không tốn công sức.
Ông Hà nghe xong, hờ hững nhìn về phía Lâm Chính, bình tĩnh hỏi: “Không phải trước kia tôi đã nói rồi sao? Cậu là người kế thừa thần long, trái tim rồng trong cơ thể cậu là quà tặng tốt nhất của thần long. Ở đây, tim rồng của cậu có thể hồi phục, trưởng thành, thực lực của cậu đương nhiên cũng sẽ tăng cao”.
“Người kế thừa thần long?”.
Lâm Chính nhìn hài cốt thần long khổng lồ, nói: “Chẳng lẽ tim của tôi là của thần long này?”.
“Không, tim của cậu không phải của thần long này, mà là của con trai nối dõi thần long này”.
“Con trai nối dõi?”.
“Đúng, cũng chính là con của thần long mà chúng tôi thường nhắc tới”.
Ông Hà nói.
“Cái gì?”.
Người của Long tộc lại hóa đá lần nữa.
“Thần long này tên là Tổ Long, trang đầu sách cổ của Long tộc có ghi chép lai lịch của thần long này. Nó đã xây dựng nên vương triều thống nhất đầu tiên ở Long Quốc vào mấy nghìn năm trước, cũng chính là Tổ Long mà chúng ta thường nói. Thật ra toàn bộ long mạch dưới lòng đất đều là mộ của Tổ Long”.
Ông Hà bình tĩnh nói.
Lâm Chính nghe xong cực kỳ kinh ngạc.
“Mộ… của Tổ Long?”.
“Phải. Cho nên ở đây tràn ngập linh vận, vô cùng thích hợp cho võ giả tu luyện, không ít người đến đây để theo đuổi trường sinh. Bởi vì máu thịt của Tổ Long đã hóa thành núi lớn sông lớn ở long mạch dưới lòng đất, mỗi người đến đây theo đuổi trường sinh đều được sự nuôi dưỡng của Tổ Long…”.
“Vậy vì sao Tổ Long lại chết? Nếu là thần long, tuổi thọ hẳn là vô hạn không phải sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi cũng không biết lý do, tôi chỉ biết Tổ Long chọn nơi này để chết, mục đích hình như là để trấn áp thứ gì đó. Con của thần long chết cũng là vì vật trấn áp bị lỏng ra”.
Ông Hà nhìn Lâm Chính, nói: “Bây giờ cậu đã dung hợp long tâm thuần khiết nhất của con trai thần long, cậu đã có huyết mạch của Tổ Long, cậu là Long Tử chân chính của Long tộc”.
Lời này giống như sấm đánh giữa trời quang, đánh vào tai mỗi người trong Long tộc.
Nhất là Long Tiếu, người giống như mất hồn, sững sờ nhìn Lâm Chính.
“Long Tử… chân chính?”.
Long Kỳ ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đầu óc gần như không thể suy nghĩ được.
“Cho nên tôi sẽ không giúp người của Long tộc ra tay với cậu, bởi vì tôi biết cậu gánh trọng trách quan trọng hơn”.
Ông Hà nói.
Chương 5244: Lãnh địa thần long
Lâm Chính sửng sốt.
“Gánh trách nhiệm quan trọng hơn?”.
Anh nhíu mày, cực kỳ không vui nói: “Tim rồng là tôi tình cờ có được, không phải Long tộc các người ban cho. Tôi không cảm thấy tôi có trách nhiệm gì phải gánh cả”.
Ông Hà cười cười, nói: “Có vài chuyện sợ là không phải cậu muốn tránh là tránh được”.
Lời nói này rõ ràng đầy ẩn ý, nhưng dường như ông Hà không muốn nói thêm.
“Mộ của Tổ Long ở đây là để trấn áp cái gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi đã nói rồi, tôi không biết, hơn nữa tổ tiên trước kia của chúng tôi cũng không biết, có lẽ đây là bí mật”.
Ông Hà lại lắc đầu, nói: “Nhưng có một chuyện khá kỳ quái”.
“Chuyện gì?”.
“Đó là long lực trong các long mạch ở dưới lòng đất càng lúc càng dày. Ngoài chuyện đó ra, long mạch dưới lòng đất xuất hiện không ít con đường thông ra bên ngoài. Những con đường đó giống như được hình thành tự nhiên, nhưng gần trăm năm nay lại xuất hiện càng ngày càng nhiều”.
Ông Hà nhìn về phía Lâm Chính, bình tĩnh nói: “Cậu biết nó có nghĩa gì không?”.
“Người bên ngoài vào long mạch dưới lòng đất ngày càng nhiều?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Phải”.
Ông Hà gật đầu: “Có nhân tố bên ngoài gia nhập có nghĩa rằng sự cố thủ của long mạch dưới lòng đất trăm nghìn năm nay đã bị phá vỡ. Nói thật Long tộc biến thành thế này không nằm ngoài dự liệu của tôi, cho nên tôi sẽ không can dự vào sự hưng suy của Long tộc. Tôi cùng lắm chỉ bảo vệ huyết mạch của Long tộc”.
“Bây giờ người kế thừa thần long xuất hiện, tôi hi vọng Long tộc sẽ cống hiến cho con của thần long chân chính, đi theo thần long chân chính, chứ không phải đi ngược lại lẽ trời, đối địch với con của thần long”.
Nói đến đó, ông Hà nhìn sang Long Tiếu, ánh mắt lóe lên sự kiên định.
Long Tiếu sửng sốt, vẫn không cam tâm.
“Ông Hà, hắn là người ngoại tộc!”.
“To gan, cậu dám sỉ nhục người kế thừa thần long?”.
Ông Hà quát.
“Cái đó…”.
“Long Tử, mời đi bên này”.
Lúc này, ông Hà quay người đi về phía đầu rồng khổng lồ.
Lâm Chính hơi nghi hoặc, thấy ông Hà cũng không có ác ý, anh do dự một lúc rồi đi theo.
“Các người đợi ở đây, không cần đi theo”.
Ông Hà nhìn đám người Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng cũng muốn đi theo, lập tức lên tiếng.
“Không được, lỡ như ông có gian kế gì muốn hại đại nhân của chúng tôi, chúng tôi phải làm thế nào?”.
Ngự Bích Hồng nói.
“Ngang ngược!”.
Ông Hà nổi giận quát: “Đây là lãnh địa thần long, cấm địa của người ngoài, trừ long bộc và con của thần long ra, những người khác không được đặt chân vào, nếu không sẽ làm vấy bẩn thần long”.
“Ông…”.
Ngự Bích Hồng tức giận, vẫn muốn nói gì đó nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.
“Được rồi, Bích Hồng, các cô ở đây đợi tôi!”.
Nghe Lâm Chính nói vậy, mấy người họ cũng đành thôi.
“Long Tiếu”.
Lâm Chính nhìn về phía người Long tộc, nói: “Tôi hi vọng lát nữa tôi ra đây, người của tôi vẫn toàn vẹn. Nếu bọn họ mất một cọng tóc nào, tôi sẽ tiêu diệt Long tộc các người, biết chưa?”.
Long Tiếu nghe vậy siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng ngại Lâm Chính có thực lực mạnh mẽ, hắn không dám phản bác.
“Chúng ta đi thôi”.
Lâm Chính nói.
“Được, mời đi bên này!”.
Ông Hà gật đầu, dẫn Lâm Chính đi về phía miệng của đầu rồng khổng lồ.
Thịch!
Thịch!
Thịch…
Nhưng ngay khi anh vừa vào miệng rồng, tim trong lồng ngực đột nhiên đập điên cuồng.
Dường như… trái tim rồng này đã cảm ứng được gì đó…
Chương 5245: Thế thì chưa chắc
Lâm Chính theo bản năng ôm ngực, hơi thở trở nên gấp gáp, trên trán toàn là mồ hôi.
Anh cảm thấy tim mình giống như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Cảm giác này đúng là không thể dùng lời để hình dung.
“Hình như cậu không thể chịu được?”.
Ông Hà đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, nhìn Lâm Chính hỏi.
“Tôi cảm thấy tim như sắp vọt ra khỏi cơ thể…”.
Lâm Chính thở hổn hển nói.
“Nếu cậu muốn từ bỏ thì có thể chủ động móc tim ra, vậy thì dễ hơn”.
Ông Hà bình tĩnh nói.
“Chủ động móc tim?”.
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn ông Hà, nhưng ánh mắt ông ta bình lặng như nước.
Lâm Chính nhíu mày, quay đầu nhìn, nhưng lại phát hiện đường đi vào đã bị một luồng long lực nồng đậm chặn lại, muốn xé ra thì cực kỳ khó.
“Không hay, mắc bẫy rồi!”.
Lâm Chính khẽ nói, cảnh giác nhìn ông Hà: “Ông chặn đường lui của tôi, chẳng lẽ ông muốn cướp tim của tôi?”.
“Cậu sai rồi, tôi không có hứng thú với tim rồng, vì tôi biết tôi không phải người kế thừa thần long”.
Ông Hà lắc đầu đáp.
“Thế thì đây là…”.
“Đây là tử khí do xương rồng sinh ra, bởi vì cậu có tim rồng nên thu hút khí của xác rồng. Vì vậy chúng sẽ tụ tập phía sau cậu, chặn đường đi của cậu”.
“Ông biết vậy thì vì sao không nói sớm cho tôi biết?”.
Lâm Chính hét lên: “Bây giờ tôi vào không được, ra không xong, không phải bị mắc kẹt ở đây hay sao?”.
“Sao tôi nói sớm được? Vậy thì làm sao thử thách cậu?”.
Ông Hà lắc đầu đáp.
“Thử thách?”.
Lâm Chính kinh hãi, chợt nhận ra điều gì, khó mà tin được: “Chẳng lẽ… đây là…”.
“Không sai”.
Ông Hà gật đầu nói: “Tôi dẫn cậu đến đây là để khảo nghiệm cậu. Tuy nói cậu có được tim rồng thì sẽ là người kế thừa thần long, nhưng đây chỉ là bề ngoài. Nếu muốn trở thành người kế thừa thần long chân chính thì không phải tôi nói là được, mà phải là do Tổ Long quyết”.
“Cậu cảm thấy tim rất khó chịu phải không? Đó là vì tim rồng trong cơ thể cậu cảm nhận được sức mạnh của huyết mạch Tổ Long. Bây giờ cậu phải đi tới phía trước gặp huyết mạch Tổ Long. Nếu trong quá trình đi tới trước, tim rồng không vọt ra ngoài cơ thể thì sẽ lột xác, được Tổ Long thừa nhận, được tim rồng thừa nhận, trở thành người kế thừa thần long chân chính. Nếu giữa đường tim vọt ra ngoài mà chết thì có nghĩa huyết mạch Tổ Long và tim rồng đều không thừa nhận cậu, cậu không có tư cách kế thừa huyết mạch vô thượng này”.
Ông Hà nói.
Lâm Chính nghe xong, sắc mặt khó coi vô cùng.
Chẳng trách ban đầu ông già này nói dễ nghe như vậy, nói gì sẽ không nhúng tay vào tranh đấu giữa Lâm Chính và Long tộc.
Hóa ra ông ta đã nghĩ được cách bẫy chết mình từ trước rồi!
Vẻ mặt Lâm Chính lạnh lùng, siết chặt nắm đấm.
Bây giờ anh hoàn toàn có khả năng giết chết ông ta, nhưng nếu làm vậy thì sẽ không còn sức rời khỏi nơi quỷ quái này.
Anh nhìn phía trước, nghiến răng nói: “Được, để tôi xem xem huyết mạch Tổ Long này lợi hại thế nào!”.
Nói xong, Lâm Chính lại bước tới phía trước.
Ông Hà gật đầu, tiếp tục đi theo, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Chính.
Đi tiếp gần trăm bước, tim Lâm Chính đập nhanh gấp mười lần người bình thường.
Anh vén áo lên nhìn, nơi ngực thậm chí đã gồ lên, tim giống như có thể vọt ra ngoài bất cứ lúc nào.
“Xem ra cậu không chịu được nữa, rốt cuộc cậu vẫn không phải người kế thừa thần long sao?”.
Ông Hà thở dài.
“Thế thì chưa chắc!”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, sử dụng Hồng Mông Long Châm đâm vào ngực mình…