-
Chương 5236-5240
Chương 5236: To gan
Nghe thấy giọng nói này, Long Tiếu đột nhiên run lên, lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Những người Long tộc đang bảo vệ xung quanh trận pháp cũng đồng loạt nhìn lại.
Thấy Lâm Chính đưa mọi người ra khỏi rừng, bước tới trước tế đàn.
“Là người ngoại tộc”.
“To gan! Thằng giặc từ đâu tới? Lại dám tới đây quấy rối? Chẳng lẽ không biết đây là địa bàn của Long tộc sao?”
“Quỳ xuống cho tôi!”
“Muốn chết sao?”
Những âm thanh giận dữ văng vẳng bên tai.
Người Long tộc đồng loạt rút đao kiếm ra, chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng… vẻ mặt Lâm Chính bình tĩnh lạ thường.
Trong số đám người, có người đã tinh mắt nhận ra Lâm Chính.
“Người này… Hình như là người trước đó nằm trên lưng rồng!”
“Người nằm trên lưng rồng? Anh đang nói về con rồng thép đó sao?”
“Là… là hắn…”
“Hả?”
Những âm thanh hoảng sợ vang lên.
Tất cả người Long tộc đều bị dọa sợ.
Long Tiếu cũng đã nhận ra Lâm Chính.
Nhưng điều làm hắn hoang mang là trước đây hắn nhìn thấy Lâm Chính nằm trên lưng rồng thép rõ ràng đã không còn chút sinh khí nào.
Nhưng tại sao bây giờ lại có thể tung tăng nhảy nhót xuất hiện trước mặt hắn chứ?
“Anh là người phương nào?”
Long Tiếu trầm giọng hỏi.
“Tôi tên Lâm Chính”.
“Lâm Chính? Vậy là… người trước đây đuổi giết Long Tử… là anh sao?”
Long Tiếu cảnh giác nói.
“Đúng là tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhìn xung quanh, thấy những người bị bắt, bình tĩnh nói: “Bọn họ chắc đều là người đến từ những thành trì khác của long mạch dưới lòng đất nhỉ? Sức mạnh phi thăng của bọn họ cũng không mạnh, lại còn không có long lực, anh bắt bọn họ tới đây hiến tế rồi dùng để tu luyện sao?”
“Vậy thì sao?”
Long Tiếu trầm giọng nói.
“Xem ra Long Tử đã dạy anh rất nhiều”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nói cho tôi biết, Long Tử còn sống không?”
“Tôi chính là Long Tử hiện tại!”
Long Tiếu hừ một cái.
“Tôi không có hứng thú với anh, tôi muốn làm thịt tên Long Tử kia của các người, nếu hắn còn sống thì tôi ăn không ngon, ngủ không yên!”
Lâm Chính lắc đầu nói.
Long Tiếu không nói gì.
Hắn nhìn ra được vết thương của Lâm Chính vẫn chưa khỏi hẳn, long lực trên người cũng khá yếu.
Nhưng… Lâm Chính có thể ép Long Tử rơi vào tình thế suýt chết như vậy, sao có thể là hạng người tầm thường được chứ?
Hơn nữa, anh còn có một con rồng thép, đủ để hủy diệt đất trời…
Người như vậy, tuyệt đối không phải người Long Tiếu có thể chống lại được!
Cho dù Long Tiếu kế thừa áo bào của Long Tử, sự chênh lệch so với Lâm Chính chắc chắn không phải chỉ là một chút…
“Long Tử đã chết rồi”.
Long Tiếu thấp giọng nói.
“Chết như thế nào?”
“Bị tôi giết”.
Long Tiếu im lặng một lát rồi bình tĩnh nói: “Hơn nữa thi thể của hắn cũng bị tôi ăn rồi!”
“Cái gì?”
Hiện trường tràn ngập kinh hãi, tất cả mọi người đề trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn về phía Long Tiếu.
“Cậu… cậu không chỉ giết chết Long Tử mà còn ăn luôn cả thi thể của Long Tử sao? Cậu… cậu còn chẳng bằng súc sinh?”
“Ngang ngược! Đúng là hành động ngang ngược!”
Rất nhiều trưởng lão của Long tộc tức giận hét lên.
“Hành động ngang ngược?”
Lâm Chính khinh bỉ, lạnh lùng hừ một tiếng: “Các người giúp người này bắt bách tính của long mạch dưới lòng đất để hiến tế! Các người cũng nối giáo cho giặc mà giờ còn nói người khác hành động ngang ngược sao? Vậy các người thì sao?”
“Hỗn xược!”
“To gan!”
“Càn rỡ!”
Những tiếng gầm gừ lại tiếp tục vang lên.
Những người này hoàn toàn không hề giác ngộ.
Bởi vì với bọn họ hoàn toàn không để mắt tới những người trẻ tuổi và yếu ớt này.
Bọn họ hoàn toàn không đối xử với những người này như con người.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều vây xung quanh Lâm Chính…
Chương 5237: Không chọn gì hết
Người Long tộc hoàn toàn tức giận.
Lời của Lâm Chính bị coi là sự xúc phạm đối với họ.
Mà với tư cách là chủ nhân chân chính của long mạch dưới lòng đất, người của Long tộc đương nhiên không coi người ngoại tộc nào ra gì.
Mặc dù hành động Long Tiếu tuy đáng sợ, nhưng dù gì hắn cũng là Long Tử của Long tộc.
Bảo vệ Long tộc đã trở thành nhiệm vụ chính của bọn họ.
"Long Tử vì để có được sức mạnh mà tiêu diệt Long tộc của chúng ta, hắn mới chính là kẻ đồi bại và tàn nhẫn, tôi giết hắn, ăn thịt hắn chỉ để lấy sức bảo vệ Long tộc tốt hơn, vì sao tôi lại là người sai kia chứ?"
Long Tiếu lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Long tộc không hiểu hắn, trầm giọng quát lên: "Từ giờ trở đi, chúng ta nhất định phải đoàn kết, chống lại kẻ thù bên ngoài!"
Khi Long tộc nghe thấy lời này, họ nhìn nhau, sau đó tất cả đều gật đầu.
"Đúng vậy, chuyện của nội bộ Long tộc thì phải để người trong nội bộ giải quyết, người ngoại tộc thì nên bị tiêu diệt!"
Nói xong, tất cả mọi người đồng loạt rút vũ khí ra, nhắm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính dường như đang bị bao vây.
"Ồ?"
Lâm Chính vô cảm nhìn chằm chằm những người xung quanh, bình tĩnh nói: "Các người chắc chắn muốn làm vậy sao?"
"Long Tiếu, không được!"
Lúc này, tiếng la hét vang lên.
Long Kỳ vội vàng chạy tới.
“Long Kỳ?”
Long Tiếu lạnh lùng nhìn nhau, khịt mũi nói: "Đồ phản bội, sao anh lại lại dám quay về đây chứ? Những người này là anh dẫn tới à?"
"Long Tiếu, anh không thể sai càng thêm sai nữa, nếu không... Long tộc của chúng ta sẽ bị anh hủy diệt mất…”
Long Kỳ cay đắng nói.
"Long tộc đã đứng trên bờ vực sắp bị diệt vong rồi, nếu như tôi tiếp tục thờ ơ, Long tộc sẽ thật sự bị tiêu diệt! Long Kỳ, tôi không trách những chuyện anh đã làm khi trước, anh mau qua đây sát cánh cùng tôi chống lại kẻ thù bên ngoài, thế thì tôi sẽ chấp nhận anh!"
Long Tiếu lạnh lùng gầm gừ.
"Long Tiếu, vì sao anh lại muốn đấu với Lâm đại nhân? Hai người có thù hằn gì đâu”.
Đôi mắt Long Kỳ mở to.
"Không cùng một tộc, đương nhiên lý tưởng khác nhau. Đây là quy tắc do tổ tiên chúng ta truyền lại!"
Long Tiếu khịt mũi.
"Cái này...”
Long Kỳ há miệng, không biết nên phản bác như thế nào.
"Tổ tiên các người nói đúng, không cùng một tộc, lý tưởng sẽ khác nhau, nhưng các người lại chưa hiểu hết ý nghĩa câu nói của tổ tiên, không phải tất cả người ngoại tộc đều đối địch với Long tộc, ngoài kia cũng đầy người có thiện ý, không phải không thể đàm phán, không thể hợp tác, các người cứ dùng một gậy đánh chết như thế là muốn khiến Long tộc hoàn toàn bị cô lập ư? Nhốt tất cả mọi người vào một khu rừng thế này?"
Lâm Chính nhẹ giọng nói.
Long Tiếu sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vậy ý của anh là gì? Chẳng lẽ… anh đến đây để làm hòa với bọn tôi à?"
"Không, sao tôi có thể làm hòa với anh chứ? Tôi cũng không có hận thù gì nhiều với Long tộc các người, Long Tử đã chết, trong Long tộc cũng không còn người nào có thể uy hiếp được tôi”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Vậy anh tới đây… là muốn làm gì?"
"Tôi cho các người hai lựa chọn”.
Lâm Chính nhẹ giọng nói.
Những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều thở dốc.
"Anh nói cái gì?"
"Mặc dù không còn ai trong Long tộc có thể đe dọa được tôi, nhưng các người tinh thông long lực, là mối đe dọa đáng kể cho thế giới này. Vì vậy, tôi phải xử lý các người. Các người có hai lựa chọn: một là tất cả đều đầu hàng tôi, hai là tôi sẽ phong ấn toàn bộ long lực của mọi người, lựa chọn là ở các người”.
Lâm Chính nhẹ giọng nói.
Anh vừa dứt lời, da đầu mọi người râm ran, tim đập thình thịch.
"Chúng tôi không chọn gì hết”.
Long Tiếu gầm lên.
"Cho nên, các người chọn phương án thứ ba? Thế thì tôi... sẽ tiêu diệt Long tộc các người?"
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, nghiêm khắc chất vấn.
Chương 5238: Ông Hà
Dứt lời, tất cả thành viên Long tộc đều ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm Chính với đôi mắt mở to.
"Anh đang muốn ép Long tộc bọn tôi vào chỗ chết sao?"
Long Tiếu lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi gầm lên: "Long tộc bọn tôi được truyền lại cho tới hôm nay chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai? Anh muốn bọn tôi cúi đầu trước anh ư? Còn muốn phong ấn long lực của bọn này? Không thể nào! Tuyệt đối không thể!"
"Cho nên, anh quyết định đánh hả?"
Lâm Chính vô cảm nói.
Hai mắt Long Tiếu đột nhiên đỏ lên, hắn giơ tay lên.
"Thà chết còn hơn chịu nhục!"
Sáu chữ thốt ra từ miệng hắn.
Trong chốc lát, những thanh niên nhiệt huyết máu lửa của Long tộc xung quanh thúc giục long lực chuẩn bị công kích.
"Thật đáng tiếc”.
Lâm Chính lắc đầu.
"Lâm đại nhân?"
Long Kỳ lo lắng.
Nhìn tư thế của Lâm Chính, e rằng anh thật sự có ý định tiêu diệt Long tộc.
Nếu không không nhờ Long Tử ra tay, với tài nghệ gà mờ của Long Tiếu căn bản không thể ngăn cản Lâm Chính.
Nhưng tình thế hiện tại đã tiến triển đến tình trạng không chết không dừng.
Lâm Chính sẽ không bao giờ tiếp tục dung túng cho Long tộc.
Anh có thể chống lại Long tộc, nhưng những người khác thì sao?
Điều gì sẽ xảy ra nếu Long tộc sinh ra nhân vật cùng cấp bậc với Long Tử?
Điều gì sẽ xảy ra nếu thành tựu trong tương lai của Long Tiếu vượt qua cả Long Tử?
Phải biết rằng, Long Tiếu đã có được toàn bộ truyền thừa của Long Tử?
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Chính tràn ngập sát ý.
Nhưng vào lúc hai bên chuẩn bị ra tay, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ đám đông.
“Tất cả mau dừng tay!”
Nghe những lời này, mọi người đồng loạt tập trung sự chú ý về nơi phát ra giọng nói.
Chỉ thấy một ông lão mặc quần áo rách rưới và cầm một cây gậy gỗ tồi tàn bước ra từ đám đông.
"Là ông Hà sao?"
"Ông Hà? Ông làm gì đấy?"
Mọi người kinh ngạc.
Nhiều người nhận ra ông lão.
Bởi vì ông ấy là ông lão phụ trách dọn dẹp Long Điện.
Người ta nói rằng ông lão đã từng làm việc bên trong Long Điện, nhưng sau đó vì một số lý do mà tu vi của ông ấy đã biến mất nên đành phụ trách dọn dẹp bên ngoài Long Điện.
Đây đã là công việc của ông ta gần một trăm năm nay.
Một lão già không có bao nhiêu tu vi, hơn nữa đã bước một chân vào quan tài này, phần lớn người trong Long tộc đều không thèm để ý.
Sự xuất hiện của ông lão khiến nhiều người có vẻ khá bất ngờ.
"Ông Hà?"
Long Tiếu cũng cau mày, muốn nói gì đó nhưng lại bị ông Hà giơ tay ngăn lại.
"Long Tiếu, tôi biết cậu làm tất cả những chuyện này để bảo tồn Long tộc, nhưng sự việc đã đến mức này, chỉ có thể nói là khí vận của Long tộc đã tận. Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là bảo toàn huyết thống để gia tộc có thể tiếp tục phát triển. Còn sức mạnh thần long, chúng ta nên giao việc đó cho người thừa kế chân chính của thần long”.
"Người thừa kế chân chính của thần long? Ông Hà? Ý... Ý ông là hắn ư?"
Long Tiếu trợn to mắt hỏi.
"Đúng vậy”.
Ông Hà gật đầu.
"Hắn không phải là người của Long tộc chúng ta, sao có thể là người thừa kế thần long? Chưa kể… con rồng kia chỉ là máy móc mà thôi...”
Long Tiếu vội la lên.
"Nhưng trái tim đập trong lồng ngực cậu ấy là long tâm!"
Ông Hà khàn giọng nói.
Hơi thở của Long Tiếu run run, hắn đột nhiên nhìn Lâm Chính, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Những người xung quanh đều thấy điều này thật khó tin.
"Long tâm?"
"Long Tiếu, nếu cậu kiên trì chiến đấu đến chết, những người ở đây hoàn toàn không thể là đối thủ của cậu ấy, một khi khai chiến chỉ có con đường chết, để Long tộc có thể tránh được tai họa diệt tộc thì nhất định phải từ bỏ long lực!"
Ông Hà khàn giọng nói: "Cậu nên lập tức ra lệnh cho cả gia tộc tự phế bỏ long lực đi!"
Long Tiếu giống như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn ông Hà.
"Ông Hà? Ông điên rồi sao?"
Tất cả người của Long tộc cũng trợn mắt nhìn, không thể chấp nhận được…
Chương 5239: Cúi đầu
“Phế bỏ long lực, đó chẳng phải là tự phá hủy đi bức tường thành sao? Ông Hà, ông muốn chúng tôi đi làm tù nhân cho kẻ khác sao?”
“Ông đang phản bội lại Long tộc chúng tôi đấy!”
“Không sai, còn chưa đánh trận nào, đã bỏ vũ khí đầu hàng rồi? Việc này có hợp lý không?”
“Ông Hà, ông có biết mình đang nói gì không vậy?”
Tất cả mọi người đều cực kỳ tức giận, đồng loạt chỉ trích ông Hà, trong lòng tràn đầy sự oán giận.
“Người đâu!”
Long Tiếu lập tức gọi lớn.
“Long Tử đại nhân có gì sai bảo?”
Hai tên Long tộc bước lên phía trước đáp.
“Ông Hà tuổi đã cao, lại ở đây ăn nói xằng bậy, dẫn ông ta xuống dưới! Đừng để ông ta ở đây làm lay động lòng quân!”
Long Tiếu tức giận ra lệnh.
“Vâng”.
Ngay sau đó hai người một trái một phải đi về phía ông Hà.
Nhưng vào giây phút bọn họ chuẩn bị đến gần ông Hà.
Ầm!
Một luồng long uy khủng khiếp không gì có thể ngăn cản bộc phát từ trên người ông Hà.
Hai người đó bị đánh bay.
Luồng long uy đáng sợ này lan tỏa ra khắp nơi, bọn họ từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy nguồn uy lực nào áp đảo như vậy.
Trong mơ hồ bọn họ còn nghe thấy phảng phất tiếng rồng gầm.
“Cái gì?”
“Đây… Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Đây là sức mạnh của ông Hà sao”
“Thật… thật đáng sợ!”
“Ông Hà vậy mà lại có tu vi như thế này sao?”
Tất cả người Long tộc đều khiếp sợ.
Trên mặt Long Tiếu cũng lộ ra vẻ không thể tin được.
Hắn phát hiện, tu vi của ông Hà thực sự có thể so được với Long Tử lúc trước.
Thấy vậy, Long Tiếu bắt đầu kích động, lập tức quỳ một chân xuống, ôm quyền về phía ông Hà.
“Thì ra ông Hà chính là chân long của Long Tộc ta. Long Tiếu có mắt như mù, mong ông Hà tha tội. Vẫn xin ông Hà hãy lãnh đạo Long tộc ta đánh bại kẻ địch đến xâm lược, bảo vệ Long tộc chúng ta!”
Long Tiếu cúi đầu, bày tỏ sự cung kính.
Người của Long tộc thấy vậy, cũng lần lượt quỳ một chân xuống.
“Xin ông Hà hãy bảo vệ Long tộc!”
Giọng nói vang lên rung trời.
Lâm Chính cau mày, anh không ngờ Long tộc lại xuất hiện một cao thủ tuyệt đỉnh.
Nhưng anh không hề sợ hãi.
Mặc dù lúc này vết thương của Lâm Chính vẫn chưa hồi phục. Nhưng với long tâm được cấy vào trong cơ thể, anh đã có thể thoải mái điều khiển được sức mạnh long tâm rồi.
Vẫn còn có cơ hội chống lại tôn cường giả trước mặt này.
Tuy nhiên đối diện trước yêu cầu của người trong tộc, ông Hà lại liên tục lắc đầu.
“Không, tôi sẽ không dẫn dắt các cậu đi chống lại truyền nhân của thần long đâu! Điều này đi ngược lại dự định ban đầu của tôi!”
“Cái gì?”
Long Tiếu ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt khó tin nhìn ông ta.
“Ông Hà, ông…”
Long Tiếu nghẹn giọng, sau đó lại nghiến răng nói: “Nghĩ cũng đúng thôi, nếu ông Hà ông thực sự suy nghĩ cho Long tộc chúng ta thì lúc trước khi Long Tử sát hại người Long tộc ta, ông chắc chắn đã ra tay ngăn cản rồi. Nhưng ông lại một lời không nói, giả câm giả điếc. Bây giờ thì làm sao có thể cứu Long tộc ta được?”
Mọi người nghe vậy, lập tức nổi giận.
Nhưng ông Hà vẫn lắc đầu.
“Các cậu nghĩ mọi việc quá đơn giản rồi! Mặc dù tu vi của tôi rất cao, nhưng tu vi của tôi vẫn không đủ để giết chết vị Long Tử đó. Nhưng cho dù tôi có thể giết chết cậu ta, thì tôi cũng sẽ không ra tay. Vì mục đích tôi ở ẩn chỉ vì bảo vệ Long tộc mà thôi, tôi sẽ không can thiệp vào bất kì việc gì của Long tộc! Nếu tôi tuyên chiến với vị Long Tử kia, cậu thử nói xem sau trận đại chiến ấy, Long tộc chúng ta còn có thể sống được mấy người?”
Dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Thần tiên đánh nhau, người thường gặp họa. Tu vi của tôi và Long Tử đã vượt qua rất xa phạm vi nhận thức của các cậu. Những người đạt trình độ này một khi ra tay thì Long tộc sẽ chỉ gia tăng tốc độ bị diệt vong mà thôi! Đây không phải là điều tôi muốn thấy!”
“Chính vì vậy nên bây giờ, để có thể duy trì được Long tộc, thì chúng ta phải cam chịu cúi đầu trước người ngoài tộc sao?”
Long Tiếu nghiến răng chất vấn.
Chương 5240: Dưới chân
“Cậu không hiểu!”
Ông lão lắc đầu, bình tĩnh lên tiếng: “Sự tồn tại của tôi là để đảm bảo sự duy trì của Long tộc. Long tộc thịnh vượng hay suy tàn đều không liên quan gì tới tôi. Nếu truyền nhân của thần long chân chính xuất hiện, tôi nhất định sẽ phá vỡ nguyên tắc, lựa chọn đi theo truyền nhân của Thần Long. Đầu hàng mà cậu nói, không đúng với ý của tôi”.
“Đủ rồi!”
Long Tiếu thét lớn: “Ông rõ ràng là kẻ phản bội của Long tộc! Tôi nói cho ông biết, Long tộc gần một nghìn năm nay chưa từng đầu hàng ai. Trước đây là vậy, sau này cũng như vậy!”
Ông lão nghe vậy, nghiêng người nhìn hắn.
“Vậy… cậu định làm gì?”
“Tôi sẽ chiến đấu tới cùng. Vì Long tộc, vì vinh quang của tổ tiên!”
Long Tiếu gằn giọng, sau đó hắn huy động long lực thuần túy trong cơ thể, bày ra tư thế chiến đấu, nhìn chằm chằm Lâm Chính, chuẩn bị liều chiết một phen.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn hắn.
Thật ra anh rất khâm phục Long Tiếu.
Có thể cách làm của Long Tiếu rất cực đoan và rất tàn nhẫn, hoàn toàn không được người được người đời dễ dàng tha thứ.
Nhưng xuất phát điểm của hắn, tất cả đều là vì người trong tộc.
Đứng ở góc độ của Long tộc thì Long Tiếu không hề sai.
Thậm chí Lâm Chính tin rằng, nếu bản thân là Long Tiếu, có lẽ anh cũng sẽ làm ra hành động giống như hắn.
Nhưng Lâm Chính không phải là Long Tiếu.
Lâm Chính có những việc cần xem xét của riêng mình.
Long lực của Long tộc gần như mang tính độc nhất.
Cho dù lần này làm tê liệt Long tộc, nhưng chỉ sợ cũng không được bao lâu, Long tộc vẫn sẽ nổi dậy như cũ.
Việc này đối với Lâm Chính mà nói là một sự đe dọa.
Vì vậy hôm nay, Lâm Chính nhất định phải giải quyết triệt để mối đe dọa này.
Thấy Long Tiếu chuẩn bị liều mạng chiến đấu, các thanh niên Long tộc cũng bị cảm hóa, đồng loạt gào thét, lao thẳng về phía trước.
“Long Tử đại nhân, chúng tôi sẽ kề vai sát cánh với anh!”
“Có thể chiến đấu vì Long tộc chính là vinh dự của chúng tôi!”
“Cùng lắm là chết, có gì phải sợ hãi chứ?”
“Tới đi, tên ngoại tộc kia, đánh với với một trận! Muốn Long tộc quỳ gối xuống, thì mày phải đánh bại được nam nữ già trẻ của Long tộc bọn tao trước đã!”
Những tiếng gào thét giận dữ không ngừng bên tai.
Nháy mắt, đã có một nửa người Long tộc bắt đầu chĩa mũi giáo về phía Lâm Chính.
Bọn họ hung hãn không sợ chết, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Lâm Chính im lặng.
Ông lão cũng không lên tiếng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Chính đã phản ứng lại.
“Nếu mọi người đã muốn chiến đấu, vậy được, tôi cho các người toại nguyện!”
Nói xong, Lâm Chính giơ tay lên, đặt lên ngực mình.
Ngay lập tức, một vòng ánh sáng vàng rực rỡ hiện ra từ ngực anh.
Sau đó một long ấn màu vàng nhạt xuất hiện.
Mọi người ngước mắt lên nhìn.
Ầm!
Nguồn long lực tinh khiết tối thượng được giải phóng ra ngoài.
Nguồn sức mạnh long lực này còn thuần khiết, mạnh mẽ, oai phong, ngông cuồng hơn nhiều so với Long Tiếu!
Bởi vì nguồn long lực này đến từ sức mạnh long tâm.
Là nguồn sức mạnh từ trong chính máu thịt của rồng!
Trước nguồn sức mạnh này, sức mạnh của người Long tộc rõ ràng yếu đuối và mỏng manh hơn nhiều…
“Khoan đã!”
Vào lúc hai bên sắp lao vào đánh nhau, ông lão lại đột nhiên hét lớn
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lại.
Chỉ thấy ông lão im lặng một lát rồi mới khàn giọng nói.
“Tất cả mọi người hãy đi theo tôi đến một nơi!”
Nói xong, ông lão còn cúi đầu kính cẩn với Lâm Chính: “Cũng mời truyền nhân của Thần Long đại nhân tôn quý đi cùng tôi”.
“Đi đâu?”
Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.
Mối đe dọa nhất ở đây, thực ra chính là ông lão này. Nếu ông ta cũng tham chiến thì Lâm Chính chỉ đành tạm thời rút lui.
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Chính, ông lão chỉ lắc đầu.
“Nơi chúng ta sẽ đi đến, không có tên, nhưng… nó ở ngay dưới chân chúng ta!”
Nghe thấy giọng nói này, Long Tiếu đột nhiên run lên, lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Những người Long tộc đang bảo vệ xung quanh trận pháp cũng đồng loạt nhìn lại.
Thấy Lâm Chính đưa mọi người ra khỏi rừng, bước tới trước tế đàn.
“Là người ngoại tộc”.
“To gan! Thằng giặc từ đâu tới? Lại dám tới đây quấy rối? Chẳng lẽ không biết đây là địa bàn của Long tộc sao?”
“Quỳ xuống cho tôi!”
“Muốn chết sao?”
Những âm thanh giận dữ văng vẳng bên tai.
Người Long tộc đồng loạt rút đao kiếm ra, chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng… vẻ mặt Lâm Chính bình tĩnh lạ thường.
Trong số đám người, có người đã tinh mắt nhận ra Lâm Chính.
“Người này… Hình như là người trước đó nằm trên lưng rồng!”
“Người nằm trên lưng rồng? Anh đang nói về con rồng thép đó sao?”
“Là… là hắn…”
“Hả?”
Những âm thanh hoảng sợ vang lên.
Tất cả người Long tộc đều bị dọa sợ.
Long Tiếu cũng đã nhận ra Lâm Chính.
Nhưng điều làm hắn hoang mang là trước đây hắn nhìn thấy Lâm Chính nằm trên lưng rồng thép rõ ràng đã không còn chút sinh khí nào.
Nhưng tại sao bây giờ lại có thể tung tăng nhảy nhót xuất hiện trước mặt hắn chứ?
“Anh là người phương nào?”
Long Tiếu trầm giọng hỏi.
“Tôi tên Lâm Chính”.
“Lâm Chính? Vậy là… người trước đây đuổi giết Long Tử… là anh sao?”
Long Tiếu cảnh giác nói.
“Đúng là tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhìn xung quanh, thấy những người bị bắt, bình tĩnh nói: “Bọn họ chắc đều là người đến từ những thành trì khác của long mạch dưới lòng đất nhỉ? Sức mạnh phi thăng của bọn họ cũng không mạnh, lại còn không có long lực, anh bắt bọn họ tới đây hiến tế rồi dùng để tu luyện sao?”
“Vậy thì sao?”
Long Tiếu trầm giọng nói.
“Xem ra Long Tử đã dạy anh rất nhiều”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nói cho tôi biết, Long Tử còn sống không?”
“Tôi chính là Long Tử hiện tại!”
Long Tiếu hừ một cái.
“Tôi không có hứng thú với anh, tôi muốn làm thịt tên Long Tử kia của các người, nếu hắn còn sống thì tôi ăn không ngon, ngủ không yên!”
Lâm Chính lắc đầu nói.
Long Tiếu không nói gì.
Hắn nhìn ra được vết thương của Lâm Chính vẫn chưa khỏi hẳn, long lực trên người cũng khá yếu.
Nhưng… Lâm Chính có thể ép Long Tử rơi vào tình thế suýt chết như vậy, sao có thể là hạng người tầm thường được chứ?
Hơn nữa, anh còn có một con rồng thép, đủ để hủy diệt đất trời…
Người như vậy, tuyệt đối không phải người Long Tiếu có thể chống lại được!
Cho dù Long Tiếu kế thừa áo bào của Long Tử, sự chênh lệch so với Lâm Chính chắc chắn không phải chỉ là một chút…
“Long Tử đã chết rồi”.
Long Tiếu thấp giọng nói.
“Chết như thế nào?”
“Bị tôi giết”.
Long Tiếu im lặng một lát rồi bình tĩnh nói: “Hơn nữa thi thể của hắn cũng bị tôi ăn rồi!”
“Cái gì?”
Hiện trường tràn ngập kinh hãi, tất cả mọi người đề trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn về phía Long Tiếu.
“Cậu… cậu không chỉ giết chết Long Tử mà còn ăn luôn cả thi thể của Long Tử sao? Cậu… cậu còn chẳng bằng súc sinh?”
“Ngang ngược! Đúng là hành động ngang ngược!”
Rất nhiều trưởng lão của Long tộc tức giận hét lên.
“Hành động ngang ngược?”
Lâm Chính khinh bỉ, lạnh lùng hừ một tiếng: “Các người giúp người này bắt bách tính của long mạch dưới lòng đất để hiến tế! Các người cũng nối giáo cho giặc mà giờ còn nói người khác hành động ngang ngược sao? Vậy các người thì sao?”
“Hỗn xược!”
“To gan!”
“Càn rỡ!”
Những tiếng gầm gừ lại tiếp tục vang lên.
Những người này hoàn toàn không hề giác ngộ.
Bởi vì với bọn họ hoàn toàn không để mắt tới những người trẻ tuổi và yếu ớt này.
Bọn họ hoàn toàn không đối xử với những người này như con người.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều vây xung quanh Lâm Chính…
Chương 5237: Không chọn gì hết
Người Long tộc hoàn toàn tức giận.
Lời của Lâm Chính bị coi là sự xúc phạm đối với họ.
Mà với tư cách là chủ nhân chân chính của long mạch dưới lòng đất, người của Long tộc đương nhiên không coi người ngoại tộc nào ra gì.
Mặc dù hành động Long Tiếu tuy đáng sợ, nhưng dù gì hắn cũng là Long Tử của Long tộc.
Bảo vệ Long tộc đã trở thành nhiệm vụ chính của bọn họ.
"Long Tử vì để có được sức mạnh mà tiêu diệt Long tộc của chúng ta, hắn mới chính là kẻ đồi bại và tàn nhẫn, tôi giết hắn, ăn thịt hắn chỉ để lấy sức bảo vệ Long tộc tốt hơn, vì sao tôi lại là người sai kia chứ?"
Long Tiếu lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Long tộc không hiểu hắn, trầm giọng quát lên: "Từ giờ trở đi, chúng ta nhất định phải đoàn kết, chống lại kẻ thù bên ngoài!"
Khi Long tộc nghe thấy lời này, họ nhìn nhau, sau đó tất cả đều gật đầu.
"Đúng vậy, chuyện của nội bộ Long tộc thì phải để người trong nội bộ giải quyết, người ngoại tộc thì nên bị tiêu diệt!"
Nói xong, tất cả mọi người đồng loạt rút vũ khí ra, nhắm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính dường như đang bị bao vây.
"Ồ?"
Lâm Chính vô cảm nhìn chằm chằm những người xung quanh, bình tĩnh nói: "Các người chắc chắn muốn làm vậy sao?"
"Long Tiếu, không được!"
Lúc này, tiếng la hét vang lên.
Long Kỳ vội vàng chạy tới.
“Long Kỳ?”
Long Tiếu lạnh lùng nhìn nhau, khịt mũi nói: "Đồ phản bội, sao anh lại lại dám quay về đây chứ? Những người này là anh dẫn tới à?"
"Long Tiếu, anh không thể sai càng thêm sai nữa, nếu không... Long tộc của chúng ta sẽ bị anh hủy diệt mất…”
Long Kỳ cay đắng nói.
"Long tộc đã đứng trên bờ vực sắp bị diệt vong rồi, nếu như tôi tiếp tục thờ ơ, Long tộc sẽ thật sự bị tiêu diệt! Long Kỳ, tôi không trách những chuyện anh đã làm khi trước, anh mau qua đây sát cánh cùng tôi chống lại kẻ thù bên ngoài, thế thì tôi sẽ chấp nhận anh!"
Long Tiếu lạnh lùng gầm gừ.
"Long Tiếu, vì sao anh lại muốn đấu với Lâm đại nhân? Hai người có thù hằn gì đâu”.
Đôi mắt Long Kỳ mở to.
"Không cùng một tộc, đương nhiên lý tưởng khác nhau. Đây là quy tắc do tổ tiên chúng ta truyền lại!"
Long Tiếu khịt mũi.
"Cái này...”
Long Kỳ há miệng, không biết nên phản bác như thế nào.
"Tổ tiên các người nói đúng, không cùng một tộc, lý tưởng sẽ khác nhau, nhưng các người lại chưa hiểu hết ý nghĩa câu nói của tổ tiên, không phải tất cả người ngoại tộc đều đối địch với Long tộc, ngoài kia cũng đầy người có thiện ý, không phải không thể đàm phán, không thể hợp tác, các người cứ dùng một gậy đánh chết như thế là muốn khiến Long tộc hoàn toàn bị cô lập ư? Nhốt tất cả mọi người vào một khu rừng thế này?"
Lâm Chính nhẹ giọng nói.
Long Tiếu sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vậy ý của anh là gì? Chẳng lẽ… anh đến đây để làm hòa với bọn tôi à?"
"Không, sao tôi có thể làm hòa với anh chứ? Tôi cũng không có hận thù gì nhiều với Long tộc các người, Long Tử đã chết, trong Long tộc cũng không còn người nào có thể uy hiếp được tôi”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Vậy anh tới đây… là muốn làm gì?"
"Tôi cho các người hai lựa chọn”.
Lâm Chính nhẹ giọng nói.
Những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều thở dốc.
"Anh nói cái gì?"
"Mặc dù không còn ai trong Long tộc có thể đe dọa được tôi, nhưng các người tinh thông long lực, là mối đe dọa đáng kể cho thế giới này. Vì vậy, tôi phải xử lý các người. Các người có hai lựa chọn: một là tất cả đều đầu hàng tôi, hai là tôi sẽ phong ấn toàn bộ long lực của mọi người, lựa chọn là ở các người”.
Lâm Chính nhẹ giọng nói.
Anh vừa dứt lời, da đầu mọi người râm ran, tim đập thình thịch.
"Chúng tôi không chọn gì hết”.
Long Tiếu gầm lên.
"Cho nên, các người chọn phương án thứ ba? Thế thì tôi... sẽ tiêu diệt Long tộc các người?"
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, nghiêm khắc chất vấn.
Chương 5238: Ông Hà
Dứt lời, tất cả thành viên Long tộc đều ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm Chính với đôi mắt mở to.
"Anh đang muốn ép Long tộc bọn tôi vào chỗ chết sao?"
Long Tiếu lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi gầm lên: "Long tộc bọn tôi được truyền lại cho tới hôm nay chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai? Anh muốn bọn tôi cúi đầu trước anh ư? Còn muốn phong ấn long lực của bọn này? Không thể nào! Tuyệt đối không thể!"
"Cho nên, anh quyết định đánh hả?"
Lâm Chính vô cảm nói.
Hai mắt Long Tiếu đột nhiên đỏ lên, hắn giơ tay lên.
"Thà chết còn hơn chịu nhục!"
Sáu chữ thốt ra từ miệng hắn.
Trong chốc lát, những thanh niên nhiệt huyết máu lửa của Long tộc xung quanh thúc giục long lực chuẩn bị công kích.
"Thật đáng tiếc”.
Lâm Chính lắc đầu.
"Lâm đại nhân?"
Long Kỳ lo lắng.
Nhìn tư thế của Lâm Chính, e rằng anh thật sự có ý định tiêu diệt Long tộc.
Nếu không không nhờ Long Tử ra tay, với tài nghệ gà mờ của Long Tiếu căn bản không thể ngăn cản Lâm Chính.
Nhưng tình thế hiện tại đã tiến triển đến tình trạng không chết không dừng.
Lâm Chính sẽ không bao giờ tiếp tục dung túng cho Long tộc.
Anh có thể chống lại Long tộc, nhưng những người khác thì sao?
Điều gì sẽ xảy ra nếu Long tộc sinh ra nhân vật cùng cấp bậc với Long Tử?
Điều gì sẽ xảy ra nếu thành tựu trong tương lai của Long Tiếu vượt qua cả Long Tử?
Phải biết rằng, Long Tiếu đã có được toàn bộ truyền thừa của Long Tử?
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Chính tràn ngập sát ý.
Nhưng vào lúc hai bên chuẩn bị ra tay, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ đám đông.
“Tất cả mau dừng tay!”
Nghe những lời này, mọi người đồng loạt tập trung sự chú ý về nơi phát ra giọng nói.
Chỉ thấy một ông lão mặc quần áo rách rưới và cầm một cây gậy gỗ tồi tàn bước ra từ đám đông.
"Là ông Hà sao?"
"Ông Hà? Ông làm gì đấy?"
Mọi người kinh ngạc.
Nhiều người nhận ra ông lão.
Bởi vì ông ấy là ông lão phụ trách dọn dẹp Long Điện.
Người ta nói rằng ông lão đã từng làm việc bên trong Long Điện, nhưng sau đó vì một số lý do mà tu vi của ông ấy đã biến mất nên đành phụ trách dọn dẹp bên ngoài Long Điện.
Đây đã là công việc của ông ta gần một trăm năm nay.
Một lão già không có bao nhiêu tu vi, hơn nữa đã bước một chân vào quan tài này, phần lớn người trong Long tộc đều không thèm để ý.
Sự xuất hiện của ông lão khiến nhiều người có vẻ khá bất ngờ.
"Ông Hà?"
Long Tiếu cũng cau mày, muốn nói gì đó nhưng lại bị ông Hà giơ tay ngăn lại.
"Long Tiếu, tôi biết cậu làm tất cả những chuyện này để bảo tồn Long tộc, nhưng sự việc đã đến mức này, chỉ có thể nói là khí vận của Long tộc đã tận. Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là bảo toàn huyết thống để gia tộc có thể tiếp tục phát triển. Còn sức mạnh thần long, chúng ta nên giao việc đó cho người thừa kế chân chính của thần long”.
"Người thừa kế chân chính của thần long? Ông Hà? Ý... Ý ông là hắn ư?"
Long Tiếu trợn to mắt hỏi.
"Đúng vậy”.
Ông Hà gật đầu.
"Hắn không phải là người của Long tộc chúng ta, sao có thể là người thừa kế thần long? Chưa kể… con rồng kia chỉ là máy móc mà thôi...”
Long Tiếu vội la lên.
"Nhưng trái tim đập trong lồng ngực cậu ấy là long tâm!"
Ông Hà khàn giọng nói.
Hơi thở của Long Tiếu run run, hắn đột nhiên nhìn Lâm Chính, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Những người xung quanh đều thấy điều này thật khó tin.
"Long tâm?"
"Long Tiếu, nếu cậu kiên trì chiến đấu đến chết, những người ở đây hoàn toàn không thể là đối thủ của cậu ấy, một khi khai chiến chỉ có con đường chết, để Long tộc có thể tránh được tai họa diệt tộc thì nhất định phải từ bỏ long lực!"
Ông Hà khàn giọng nói: "Cậu nên lập tức ra lệnh cho cả gia tộc tự phế bỏ long lực đi!"
Long Tiếu giống như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn ông Hà.
"Ông Hà? Ông điên rồi sao?"
Tất cả người của Long tộc cũng trợn mắt nhìn, không thể chấp nhận được…
Chương 5239: Cúi đầu
“Phế bỏ long lực, đó chẳng phải là tự phá hủy đi bức tường thành sao? Ông Hà, ông muốn chúng tôi đi làm tù nhân cho kẻ khác sao?”
“Ông đang phản bội lại Long tộc chúng tôi đấy!”
“Không sai, còn chưa đánh trận nào, đã bỏ vũ khí đầu hàng rồi? Việc này có hợp lý không?”
“Ông Hà, ông có biết mình đang nói gì không vậy?”
Tất cả mọi người đều cực kỳ tức giận, đồng loạt chỉ trích ông Hà, trong lòng tràn đầy sự oán giận.
“Người đâu!”
Long Tiếu lập tức gọi lớn.
“Long Tử đại nhân có gì sai bảo?”
Hai tên Long tộc bước lên phía trước đáp.
“Ông Hà tuổi đã cao, lại ở đây ăn nói xằng bậy, dẫn ông ta xuống dưới! Đừng để ông ta ở đây làm lay động lòng quân!”
Long Tiếu tức giận ra lệnh.
“Vâng”.
Ngay sau đó hai người một trái một phải đi về phía ông Hà.
Nhưng vào giây phút bọn họ chuẩn bị đến gần ông Hà.
Ầm!
Một luồng long uy khủng khiếp không gì có thể ngăn cản bộc phát từ trên người ông Hà.
Hai người đó bị đánh bay.
Luồng long uy đáng sợ này lan tỏa ra khắp nơi, bọn họ từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy nguồn uy lực nào áp đảo như vậy.
Trong mơ hồ bọn họ còn nghe thấy phảng phất tiếng rồng gầm.
“Cái gì?”
“Đây… Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Đây là sức mạnh của ông Hà sao”
“Thật… thật đáng sợ!”
“Ông Hà vậy mà lại có tu vi như thế này sao?”
Tất cả người Long tộc đều khiếp sợ.
Trên mặt Long Tiếu cũng lộ ra vẻ không thể tin được.
Hắn phát hiện, tu vi của ông Hà thực sự có thể so được với Long Tử lúc trước.
Thấy vậy, Long Tiếu bắt đầu kích động, lập tức quỳ một chân xuống, ôm quyền về phía ông Hà.
“Thì ra ông Hà chính là chân long của Long Tộc ta. Long Tiếu có mắt như mù, mong ông Hà tha tội. Vẫn xin ông Hà hãy lãnh đạo Long tộc ta đánh bại kẻ địch đến xâm lược, bảo vệ Long tộc chúng ta!”
Long Tiếu cúi đầu, bày tỏ sự cung kính.
Người của Long tộc thấy vậy, cũng lần lượt quỳ một chân xuống.
“Xin ông Hà hãy bảo vệ Long tộc!”
Giọng nói vang lên rung trời.
Lâm Chính cau mày, anh không ngờ Long tộc lại xuất hiện một cao thủ tuyệt đỉnh.
Nhưng anh không hề sợ hãi.
Mặc dù lúc này vết thương của Lâm Chính vẫn chưa hồi phục. Nhưng với long tâm được cấy vào trong cơ thể, anh đã có thể thoải mái điều khiển được sức mạnh long tâm rồi.
Vẫn còn có cơ hội chống lại tôn cường giả trước mặt này.
Tuy nhiên đối diện trước yêu cầu của người trong tộc, ông Hà lại liên tục lắc đầu.
“Không, tôi sẽ không dẫn dắt các cậu đi chống lại truyền nhân của thần long đâu! Điều này đi ngược lại dự định ban đầu của tôi!”
“Cái gì?”
Long Tiếu ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt khó tin nhìn ông ta.
“Ông Hà, ông…”
Long Tiếu nghẹn giọng, sau đó lại nghiến răng nói: “Nghĩ cũng đúng thôi, nếu ông Hà ông thực sự suy nghĩ cho Long tộc chúng ta thì lúc trước khi Long Tử sát hại người Long tộc ta, ông chắc chắn đã ra tay ngăn cản rồi. Nhưng ông lại một lời không nói, giả câm giả điếc. Bây giờ thì làm sao có thể cứu Long tộc ta được?”
Mọi người nghe vậy, lập tức nổi giận.
Nhưng ông Hà vẫn lắc đầu.
“Các cậu nghĩ mọi việc quá đơn giản rồi! Mặc dù tu vi của tôi rất cao, nhưng tu vi của tôi vẫn không đủ để giết chết vị Long Tử đó. Nhưng cho dù tôi có thể giết chết cậu ta, thì tôi cũng sẽ không ra tay. Vì mục đích tôi ở ẩn chỉ vì bảo vệ Long tộc mà thôi, tôi sẽ không can thiệp vào bất kì việc gì của Long tộc! Nếu tôi tuyên chiến với vị Long Tử kia, cậu thử nói xem sau trận đại chiến ấy, Long tộc chúng ta còn có thể sống được mấy người?”
Dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Thần tiên đánh nhau, người thường gặp họa. Tu vi của tôi và Long Tử đã vượt qua rất xa phạm vi nhận thức của các cậu. Những người đạt trình độ này một khi ra tay thì Long tộc sẽ chỉ gia tăng tốc độ bị diệt vong mà thôi! Đây không phải là điều tôi muốn thấy!”
“Chính vì vậy nên bây giờ, để có thể duy trì được Long tộc, thì chúng ta phải cam chịu cúi đầu trước người ngoài tộc sao?”
Long Tiếu nghiến răng chất vấn.
Chương 5240: Dưới chân
“Cậu không hiểu!”
Ông lão lắc đầu, bình tĩnh lên tiếng: “Sự tồn tại của tôi là để đảm bảo sự duy trì của Long tộc. Long tộc thịnh vượng hay suy tàn đều không liên quan gì tới tôi. Nếu truyền nhân của thần long chân chính xuất hiện, tôi nhất định sẽ phá vỡ nguyên tắc, lựa chọn đi theo truyền nhân của Thần Long. Đầu hàng mà cậu nói, không đúng với ý của tôi”.
“Đủ rồi!”
Long Tiếu thét lớn: “Ông rõ ràng là kẻ phản bội của Long tộc! Tôi nói cho ông biết, Long tộc gần một nghìn năm nay chưa từng đầu hàng ai. Trước đây là vậy, sau này cũng như vậy!”
Ông lão nghe vậy, nghiêng người nhìn hắn.
“Vậy… cậu định làm gì?”
“Tôi sẽ chiến đấu tới cùng. Vì Long tộc, vì vinh quang của tổ tiên!”
Long Tiếu gằn giọng, sau đó hắn huy động long lực thuần túy trong cơ thể, bày ra tư thế chiến đấu, nhìn chằm chằm Lâm Chính, chuẩn bị liều chiết một phen.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn hắn.
Thật ra anh rất khâm phục Long Tiếu.
Có thể cách làm của Long Tiếu rất cực đoan và rất tàn nhẫn, hoàn toàn không được người được người đời dễ dàng tha thứ.
Nhưng xuất phát điểm của hắn, tất cả đều là vì người trong tộc.
Đứng ở góc độ của Long tộc thì Long Tiếu không hề sai.
Thậm chí Lâm Chính tin rằng, nếu bản thân là Long Tiếu, có lẽ anh cũng sẽ làm ra hành động giống như hắn.
Nhưng Lâm Chính không phải là Long Tiếu.
Lâm Chính có những việc cần xem xét của riêng mình.
Long lực của Long tộc gần như mang tính độc nhất.
Cho dù lần này làm tê liệt Long tộc, nhưng chỉ sợ cũng không được bao lâu, Long tộc vẫn sẽ nổi dậy như cũ.
Việc này đối với Lâm Chính mà nói là một sự đe dọa.
Vì vậy hôm nay, Lâm Chính nhất định phải giải quyết triệt để mối đe dọa này.
Thấy Long Tiếu chuẩn bị liều mạng chiến đấu, các thanh niên Long tộc cũng bị cảm hóa, đồng loạt gào thét, lao thẳng về phía trước.
“Long Tử đại nhân, chúng tôi sẽ kề vai sát cánh với anh!”
“Có thể chiến đấu vì Long tộc chính là vinh dự của chúng tôi!”
“Cùng lắm là chết, có gì phải sợ hãi chứ?”
“Tới đi, tên ngoại tộc kia, đánh với với một trận! Muốn Long tộc quỳ gối xuống, thì mày phải đánh bại được nam nữ già trẻ của Long tộc bọn tao trước đã!”
Những tiếng gào thét giận dữ không ngừng bên tai.
Nháy mắt, đã có một nửa người Long tộc bắt đầu chĩa mũi giáo về phía Lâm Chính.
Bọn họ hung hãn không sợ chết, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Lâm Chính im lặng.
Ông lão cũng không lên tiếng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Chính đã phản ứng lại.
“Nếu mọi người đã muốn chiến đấu, vậy được, tôi cho các người toại nguyện!”
Nói xong, Lâm Chính giơ tay lên, đặt lên ngực mình.
Ngay lập tức, một vòng ánh sáng vàng rực rỡ hiện ra từ ngực anh.
Sau đó một long ấn màu vàng nhạt xuất hiện.
Mọi người ngước mắt lên nhìn.
Ầm!
Nguồn long lực tinh khiết tối thượng được giải phóng ra ngoài.
Nguồn sức mạnh long lực này còn thuần khiết, mạnh mẽ, oai phong, ngông cuồng hơn nhiều so với Long Tiếu!
Bởi vì nguồn long lực này đến từ sức mạnh long tâm.
Là nguồn sức mạnh từ trong chính máu thịt của rồng!
Trước nguồn sức mạnh này, sức mạnh của người Long tộc rõ ràng yếu đuối và mỏng manh hơn nhiều…
“Khoan đã!”
Vào lúc hai bên sắp lao vào đánh nhau, ông lão lại đột nhiên hét lớn
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lại.
Chỉ thấy ông lão im lặng một lát rồi mới khàn giọng nói.
“Tất cả mọi người hãy đi theo tôi đến một nơi!”
Nói xong, ông lão còn cúi đầu kính cẩn với Lâm Chính: “Cũng mời truyền nhân của Thần Long đại nhân tôn quý đi cùng tôi”.
“Đi đâu?”
Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.
Mối đe dọa nhất ở đây, thực ra chính là ông lão này. Nếu ông ta cũng tham chiến thì Lâm Chính chỉ đành tạm thời rút lui.
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Chính, ông lão chỉ lắc đầu.
“Nơi chúng ta sẽ đi đến, không có tên, nhưng… nó ở ngay dưới chân chúng ta!”