-
Chương 5181-5185
Chương 5181: Ngoan ngoãn đi chịu chết
Chỉ thấy một số lượng lớn sợi dây trắng mỏng như sợi tóc xuất hiện trước lối vào tầng năm.
Những sợi dây trắng đan vào nhau như một tấm lưới lớn bịt kín lối vào tầng năm.
“Những thứ này trước đây chưa từng có, chắc đều là do tên Lâm Chính kia sắp đặt, sư phụ hãy cẩn thận”.
Diệp Viêm liếc nhìn sợi dây nhỏ rồi nói.
"Ồ?"
Long Tu liếc nhìn lối vào, sau đó nói với đám người Thu Ngạn: "Tên đó đã sắp đặt cơ quan rồi, cậu còn đợi cái gì nữa mà còn không mau phá cơ quan này cho tôi?"
Vẻ mặt Thu Ngạn thay đổi, chần chừ không dám tới gần.
Đây không phải là chịu chết sao?
Đương nhiên là Long Tu sẽ chẳng hề quan tâm đến tính mạng của bọn họ, gọi bọn họ tới đây cũng chỉ vì giờ phút này.
"Các người đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ các người muốn cãi mệnh lệnh của đại nhân sao?”
Diệp Viêm thờ ơ nói.
“Anh…”
Thu Ngạn tức giận.
“Sư phụ, con thấy hình như những người này không tôn trọng sư phụ lắm”.
Diệp Viêm chắp tay, bình tĩnh nói: "Bọn họ không tôn trọng sư phụ thì cũng đồng nghĩa với việc không tôn trọng Long tộc, nếu đã có ý đồ khác thì tuyệt đối không thể giữ lại”.
“Con nói đúng lắm”.
Long Tu hừ một tiếng: "Bây giờ đến cả lệnh của tôi cũng không thèm nghe, tức là cậu không đặt lợi ích của Long tộc lên hàng đầu, người như vậy nói không chừng sau này sẽ phản bội Long tộc”.
Lời vừa dứt, Long Tu lập tức vung tay lên.
Rầm!
Một sức mạnh mãnh liệt quét qua và bao vây đám người Thu Ngạn.
Mọi người sợ tới mức run bần bật, làm gì có ai còn dám trái lời nữa.
Thu Ngạn tức giận trừng mắt với Diệp Viêm.
Hắn biết, tên Diệp Viêm này không chỉ lấy lòng Long Tu mà còn cố ý báo thù riêng.
"Các anh em, không được để Long Tu đại nhân hiểu lầm sự trung thành của chúng ta với Long tộc”.
Thu Ngạn hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: "Chúng ta đi thôi! Trước tiên hãy dò đường cho Long Tu đại nhân!"
Mọi người nghe vậy cũng chỉ có thể theo Thu Ngạn tiến về phía trước.
"Thu Ngạn đại nhân, chúng ta làm vậy là đang đâm đầu vào chỗ chết đó!"
Một người thì thầm nói, cơ thể run bần bật.
"Tôi biết là đâm đầu vào chỗ chết nhưng chúng ta còn có lựa chọn khác sao? Nếu chúng ta không đi thì chắc chắn Diệp Viêm sẽ xúi giục Long Tu giết chúng ta!"
Thu Ngạn trầm giọng nói.
"Chúng ta và tên Diệp Viêm kia không thù không oán, tại sao hắn lại làm thế chứ?"
Một người khác căm phẫn nói.
Những người này cũng không hề quen biết Diệp Viêm, đây là lần đầu tiên họ gặp hắn, đương nhiên là không tài nào hiểu nổi.
Thu Ngạn thở dài, lắc đầu nói: "Diệp Viêm không có thù oán gì với các người, nhưng Long Tu đại nhân thì lại mong chúng ta chết đó!"
"Cái gì cơ?"
Mọi người cũng không thể nào tin nổi.
"Chuyện này.... là vì sao chứ?"
"Tại sao Long Tu đại nhân lại như vậy?"
"Chúng ta đã làm sai cái gì sao?"
Mọi người đều không tài nào hiểu được.
Thu Ngạn lại bất lực thở dài: "Chúng ta không làm gì sai cả, điều duy nhất chúng ta sai chính là đã nhìn thấy thứ không nên thấy”.
"Thứ không nên thấy?"
"Thu Ngạn đại nhân, ý anh là…?"
"Đúng vậy, Long Tu lợi dụng những người đó để vượt qua tầng thứ ba, việc này mà truyền ra ngoài, đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới danh dự của ông ta, nhưng nếu chúng ta đều chết ở đây thì ông ta sẽ chẳng còn phải băn khoăn gì nữa! Diệp Viêm cũng nhìn ra được điều này nên hắn mới có thể nói như vậy”.
Thu Ngạn nói.
Vẻ mặt mọi người đều vô cùng khó coi.
"Thu Ngạn đại nhân, vậy bây giờ chúng ta cứ ngoan ngoãn chịu chết như vậy sao?”
“Chẳng lẽ còn có lựa chọn khác sao? Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho cơ quan tiếp theo sẽ không giết chết chúng ta thôi!”
Thu Ngạn thấp giọng nói, sau đó đứng ở phía trước, nhìn sợi dây nhỏ ở đằng xa rồi kích hoạt long lực chạm vào sợi dây nhỏ từng chút một.
Cổ họng mọi người trong nháy mắt đều nghẹn lại…
Chương 5182: Khuyên nhủ
Ù ù ù…
Khi long lực chạm phải sợi dây nhỏ, sợi dây nhỏ lập tức đung đưa điên cuồng.
Một âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa quỷ dị cũng vang lên.
Khi một sợi dây nhỏ đung đưa thì những sợi dây còn lại dường như cũng bị tác động và đung đưa theo.
Mọi người trông có vẻ hoang mang và tập trung tinh thần nhìn về phía sợi dây nhỏ.
Nhưng mà dù cho sợi dây kia có đung đưa thế nào đi nữa thì cũng không thấy có hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra…
Chuyện này là sao?
“Những sợi dây nhỏ đó rốt cuộc dùng để làm gì?”
Một người trong Long tộc không nhịn được mà hỏi.
“Chặt đứt nó đi!”
Long Tu ra lệnh.
“Tuân lệnh!”
Một người hét lớn, lập tức rút thanh kiếm sắc bén ra, hung hắn lao tới chỗ sợi dây nhỏ.
Leng keng!
Một đạo kiếm quang hiện ra.
Khi kiếm chém xuống, nó xuyên qua sợi dây nhỏ kia trong nháy mắt nhưng lại không thấy những sợi dây kia bị đứt gãy chỗ nào cả.
"Cái gì?"
Người nọ ngơ ngác, dường như đang không thể tin vào mắt của mình.
“Sao lại thế? Thần kiếm của tôi tại sao lại không thể cắt đứt mấy sợi dây này chứ?”
Đúng là điều nực cười nhất thiên hạ.
Lưỡi dao sắc bén không cắt được những sợi dây nhỏ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì không ai có thể tin được.
“Cắt đứt chúng đi! Mau cắt đứt chúng, nếu không đứt được thì cứ đối đầu với tôi”.
Long Tu gầm nhẹ.
Mọi người nghe vậy thì vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Đối… đối đầu?”
Thu Ngạn ngơ ngác nhìn.
“Sao vậy? Cậu có vấn đề gì sao?”
Ánh mắt Long Tu lạnh lùng, liếc nhìn bọn họ.
“Thu Ngạn, các người muốn cãi mệnh lệnh Long Tu đại nhân sao? Tôi đếm đến ba, nếu anh thật sự không nhúc nhích thì tôi sẽ ra tay!”
Diệp Viêm lạnh lùng quát.
Đương nhiên một mình hắn ra tay thì chắc chắn không thể nào đối phó được đám người Thu Ngạn.
Nhưng bây giờ Diệp Viêm đã là đồ đệ của Long Tu, nếu hắn không đối phó được, Long Tu nhất định sẽ ra tay.
Ở trước mặt Long Tu, đám người Thu Ngạn hoàn toàn không là cái gì cả, nói giết là sẽ giết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây cũng là thủ đoạn của Diệp Viêm, muốn ép đám người Thu Ngạn đi chịu chết.
“Long Tu đại nhân, chúng tôi… Đi!”
Thu Ngạn nghiến chặt răng, gằn giọng nói.
“Vậy thì tốt quá!”
Diệp Viêm bình tĩnh nói: “Mau đi đi, Long Tu đại nhân còn đang nhìn đó, đừng làm mọi người khó xử”.
Thu Ngạn không nói gì, liếc những người bên cạnh một cái rồi sau đó bước về phía những sợi dây nhỏ.
Những người khác thấy thế, cũng biết là không còn cách nào khác, chỉ có thể tiến về phía trước.
Nếu cứ lao về phía những sợi dây, có lẽ họ vẫn còn có cơ hội sống, còn nếu không đi thì một khi Long Tu ra tay, e là những người này sẽ chết lúc nào không hay.
Kết quả là, mọi người chậm rãi tới gần những sợi dây nhỏ, định tiến thêm một bước nữa để phân tích tình trạng của chúng.
Nhưng mà khi bọn họ tới gần sợi dây nhỏ đầu tiên, nó đột nhiên đứt ra.
Thu Ngạn ngẩn người.
Vẻ mặt những người còn lại đều rất kinh ngạc, dường như không thể tin được vào mắt mình.
“Đây… đây… tại sao lại đột nhiên bị đứt chứ?”
“Chẳng lẽ là… thuật pháp trước đó đã có hiệu quả rồi sao?”
“Không thể nào! Những sợi dây nhỏ này sinh ra từ năng lượng, nếu như năng lượng không đủ thì đã đứt rồi không thể nào gắn lại được, nhưng dường như chúng cố tình tách ra, hai đầu đều còn thừa năng lượng, muốn liền lại thì có lẽ dư sức! Đây chắc chắn là do con người làm ra!”
“Do con người làm ư?”
Mọi người khó có thể tin được.
“Chẳng lẽ là… Lâm Chính?”
Thu Ngạn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía lối vào tầng sáu…
“Thu Ngạn, muốn sống thì bước vào, còn muốn chết thì anh cứ dùng hết sức mạnh của mình đi, nhưng tôi khuyên anh một câu, sức mạnh của anh chỉ khiến này tiến gần với cái chết hơn thôi!”
Một giọng nói ảo diệu vang lên trong đầu Thu Ngạn…
Chương 5183: Khuất phục
"Giọng nói này là… của Lâm Chính”.
Thu Ngạn đột nhiên sửng sốt, sau đó nhìn vào bên trong.
“Là anh sao? Lâm Chính?”
Thu Ngạn thấp giọng hỏi.
Nhưng bên trong không có bất cứ âm thanh nào vang lên.
Những người khác đều trố mắt nhìn nhau.
"Thu Ngạn đại nhân, anh sao vậy?"
"Sao vậy? Hồi nãy các người không nghe thấy tiếng gì sao?"
Thu Ngạn nhìn chằm chằm đám người hỏi.
"Vừa rồi có tiếng gì à?"
"Làm gì có tiếng gì…"
Tất cả mọi người đều mơ mơ hồ hồ.
Thu Ngạn thấy vậy thì lập tức hiểu ra.
Giọng nói vừa rồi chỉ có hắn mới có thể nghe được.
Là Lâm Chính đang nói chuyện với hắn.
Hắn cũng biết cơ hội của mình chỉ có lần này. Quyền quyết định đang nằm trên tay hắn.
Muốn sống hay là chết ngay bây giờ thì phải xem hắn lựa chọn thế nào.
Thu Ngạn đã có quyết định trong lòng.
Hắn một mình bước về phía những sợi dây nhỏ.
Mọi người đều nhìn về phía hắn.
Nhưng lại thấy Thu Ngạn không hề kích hoạt long lực mà ngay lập tức lao vào những đoạn dây nhỏ bị đứt.
Trong nháy mắt, một cảnh tượng khiến người ta chấn động diễn ra.
Chỉ thấy Thu Ngạn không cần dùng tới chút sức mạnh nào mà chỉ lao thẳng về phía trước, khi hắn đi qua, những sợi dây nhỏ lần lượt đứt ra cứ như nhường đường cho hắn.
Chi trong chốc lát, Thu Ngạn đã đứng ở lối vào giữa tầng năm và tầng sáu.
“Cái gì?”
Long Tu đứng ở phía bên kia sững sờ.
“Thu Ngạn đã dùng thủ đoạn gì vậy?”
“Thủ đoạn? E là không phải rồi, sư phụ, chắc chắn là Lâm Chính cố tình đưa người này vào”.
Diệp Viêm lắc đầu nói.
“Cố tình đưa vào? Vậy tên Lâm Chính đó rốt cuộc định làm gì?”
Long Tu lập tức hỏi.
Nhưng Diệp Viêm không nói gì cả.
Sau khi Thu Ngạn đứng sững người ở đó, hắn không vội đi lên tầng sáu trước mà hét lên với những cấp dưới của mình: “Nếu các người muốn sống thì tới đây, không cần kích hoạt long lực, để Lâm đại nhân thấy sự chân thành của các người là được”.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Tên khốn nạn, Thu Ngạn, cậu đang nói gì vậy? Cậu định phản bội Long tộc sao?”
Long Tu tức giận, chỉ vào Thu Ngạn gào rống.
Nhưng Thu Ngạn không hề lay động mà chỉ lắc đầu nói: “Long Tu đại nhân, chúng tôi chỉ muốn sống thôi, nhưng ông luôn muốn dồn chúng tôi vào chỗ chết, nếu bây giờ tôi không đi thì dù cho có thể bảo toàn tính mạng vượt qua ải này, nhưng cửa ải tiếp theo thì sao? Cửa ải tiếp theo nữa thì thế nào? Rồi cuối cùng chúng tôi vẫn sẽ chết ở trạm gác tiếp theo thôi”.
“Vậy nên chỉ để sống sót mà cậu phải làm kẻ phản bội sao?”
Long Tu gào thét.
“Nếu ngay cả mạng sống cũng không còn nữa thì có phải là kẻ phản bội hay không còn quan trọng gì nữa”.
Thu Ngạn lắc đầu nói.
“Cậu…”
Long Tu tức giận, lập tức quay đầu về phía đám người bên đó hỏi: “Các người nghe đây, lập tức xông vào đó diệt trừ Thu Ngạn rồi mang đầu hắn về đây cho tôi. Nếu ai giết được Thu Ngạn thì tôi đương nhiên sẽ thưởng lớn”.
Mọi người lại nhìn nhau.
Sau đó, một người lấy hết can đảm nói: “Long Tu đại nhân, thực lực của chúng tôi hèn mọn, chỉ sợ không xông vào đó được, mong Long Tu đại nhân tự mình ra tay tiêu diệt kẻ phản bội, cũng là để cho chúng tôi mở mang tầm mắt”.
“Láo toét, các người có ý gì? Muốn cãi mệnh lệnh của tôi sao? Ai dám kháng lệnh, tôi sẽ giết người đó!”
Long Tu giận tím tái mặt mày, lập tức kích hoạt long lực như định ra tay với những người này.
“Long Tu đại nhân bớt giận, chúng tôi sẽ làm theo lời ông!”
Mọi người thấy thế thì không chần chừ nữa mà vội vàng kêu lên, sau đó đồng loạt chạy về phía Thu Ngạn.
Lúc này, Long Tu mới nguôi giận.
Nhưng nhóm người này lại giống Thu Ngạn, lao thẳng về phía dây nhỏ mà không dùng chút long lực nào.
Những sợi dây nhỏ lần lượt đứt ra mở đường cho những người này qua.
Chỉ sau chốc lát, tất cả mọi người đã đứng ở bên cạnh Thu Ngạn, nhìn chằm chằm Long Tu và Diệp Viêm…
Chương 5184: Đến tầng cuối cùng gặp tôi
Long Tu ngơ ngác.
Diệp Viêm vô cảm, vẻ mặt bình tĩnh dường như đã sớm đoán ra được tình huống này.
“Các người… Nếu các người đã giúp kẻ phản bội thì cũng đã phản bội tôi! Tôi phải giết hết các người!”
Long Tu khôi phục lại tinh thần, tức ói máu, gào thét với Thu Ngạn.
Nhưng bây giờ Thu Ngạn đã bất chấp tất cả, lạnh lùng quát: “Long Tu, nếu chúng tôi không phản bội ông thì cuối cùng sẽ chết ở trong tay ông thôi, ông bảo thủ như vậy, hơn nữa còn coi thường tính mạng của bọn tôi, người như ông, không xứng lãnh đạo bọn tôi!”
“Mày… Thu Ngạn! Được! Được lắm! Mày chờ đấy, dù tao có phải phá hủy toàn bộ cơ quan này thì cũng phải bắt sống mày, đến khi mày rơi vào tay tao, tao phải xem xem mày có còn kiên cường như bây giờ nữa không?”
Long Tu gầm lên, sau đó dẫn Diệp Viêm bay thẳng tới chỗ những sợi dây nhỏ.
Đám người Thu Ngạn thấy thế thì không dám do dự mà xoay người chạy vào trong.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã biến mất ở lối vào.
Long Tu kích hoạt long lực, định cắt đứt những sợi dây nhỏ rồi xông vào đó.
“Sư phụ, không được!”
Diệp Viêm lập tức ngăn cản.
Nhưng mà… không kịp nữa rồi.
Bùm!
Long lực hóa thành một lưỡi dao sắc bén, hung hăng chém vào những sợi dây nhỏ, nhưng trong nháy mắt, những sợi dây nhỏ kia đã cắt nát lưỡi dao sắc bén và điên cuồng đung đưa, mỗi lần đung đưa, nó lại phóng ra một luồng sức mạnh cực lớn và bắn ra xung quanh.
Nghe như tiếng đàn.
Diệp Viêm lập tức lùi lại, rút kiếm Bạch Cốt ra chặn lại.
Long Tu run rẩy hít sâu một hơi, định tránh đi nhưng lại không kịp.
Bang bang bang…
Luồng sức mạnh hung hăng đập mạnh vào ngực Long Tu.
Trong nháy mắt, lồng ngực Long Tu máu thịt lẫn lộn khiến da đầu tê dại rồi ngã thật mạnh xuống đất.
“Sư phụ, người có sao không?”
Diệp Viêm vứt kiếm Bạch Cốt, lắc bàn tay, cảm thấy hơi đau nhức.
“Sư phụ… vẫn ổn”.
Long Tu ôm ngực, ho khan vài tiếng, khóe miệng đầy máu tươi.
Diệp Viêm nhìn Long Tu, ánh mắt xuất hiện tia lửa, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Sư phụ, cơ quan ở đây đã được Lâm Chính tăng cường sức mạnh rồi, tất cả năng lượng lưu chuyển bên trong đó đều là long lực, người bình thường không thể nào đối phó được, sư phụ đừng cố xông vào nữa”.
Diệp Viêm trầm giọng nói.
“Không xông vào, vậy thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn lũ khốn nạn kia ung dung vậy sao?”
Long Tu tức giận đùng đùng.
“Sư phụ, nếu đã là cơ quan thì luôn có cách phá giải, dù cho Lâm Chính nắm giữ thuật cơ quan của Long Cung thì cũng không thể nào thiết kế ra một cơ quan không có sơ hở được, chúng ta cứ yên tâm nghĩ cách phá giải nó, bọn họ vào được bên trong thì cũng không thể trốn thoát khỏi Long Cung, cần gì phải sốt ruột?”
Diệp Viêm bình tĩnh nói.
Long Tu nhìn Diệp Viêm, trong mắt lộ ra vẻ thán phục, lửa giận cũng dần biến mất, nói: “Vậy ý của con là?”
Diệp Viêm không nói gì mà nhìn chằm chằm vào những sợi dây nhỏ.
Khoảng nửa nén hương trôi qua, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, đè thấp giọng nói: “Con có kế này!”
Đám người Thu Ngạn vào đến tầng thứ sáu thì lập tức bắt đầu tìm kiếm Lâm Chính.
Bây giờ Lâm Chính là người duy nhất có thể cứu bọn họ, bọn họ đã đắc tội Long Tu, cũng đồng nghĩa với việc phản bội Long tộc.
Nhưng vì để giữ mạng, bọn họ không thể không làm như vậy.
“Lâm đại nhân, anh ở đâu?”
Thu Ngạn hét lớn.
Nhưng mà… vẫn không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai mỗi người.
“Mọi người hãy tới tầng cuối cùng gặp tôi! Nhanh lên!”
Lời vừa dứt, đám người Thu Ngạn đều chấn động.
Tầng cuối cùng?
Bọn họ cũng chẳng dám nghĩ nhiều, lập tức chạy về phía con đường.
Chương 5185: Không có giới hạn
Lâm Chính mở lối ra vào ở tầng cuối cùng ra, nhóm người Thu Ngạn có thể nói là chạy thẳng một đường không gặp trở ngại gì.
Chỉ qua mười phút, mọi người đã tới tầng cuối cùng của Long Cung.
Nhưng đến tầng cuối cùng, tất cả đứng ở trước cửa, không dám vào, chỉ mở to mắt ngạc nhiên nhìn tầng cuối cùng.
Tầng cuối cùng đã bị dỡ hoàn toàn, trục bánh răng phía dưới cơ quan lộ ra trước mặt mọi người.
Lâm Chính cầm cờ lê sử dụng long lực qua lại giữa các máy móc, hoặc dỡ hoặc lắp, vô cùng bận rộn.
“Còn ngây ra đó làm gì, qua đây giúp một tay đi!”.
Lâm Chính hét lên.
Mấy người mới hoàn hồn, nhưng nghe Lâm Chính nói giúp một tay, ai cũng cười khổ.
“Lâm đại nhân… Chúng tôi… Chúng tôi không biết cơ quan thuật…”.
Thu Ngạn cẩn thận nói.
“Không biết không sao, tôi bảo mọi người làm thế nào thì mọi người làm thế đó”.
Lâm Chính vừa cố gắng vặn con ốc lớn bánh xe, vừa truyền long lực vào lỗ tròn trung tâm đinh ốc.
Lúc này anh đã toát đầy mồ hôi, hơi thở cũng gấp gáp.
“Mau lên, thời gian chúng ta không nhiều, mấy tầng phía sau tôi còn chưa lắp đặt bẫy. Nếu bọn họ qua được bàn cờ thì có thể chạy thẳng một đường lên đây, đến lúc đó chúng ta đều phải chết!”.
Lâm Chính hét lên.
Mặc dù anh đã cắn nuốt sức mạnh của toàn bộ long mạch lại cắn nuốt một nửa long mạch trong Nhất Tuyến Thiên, nhưng sức mạnh của long mạch vẫn chưa hoàn toàn hấp thu.
Bên ngoài không những có cao thủ tuyệt đỉnh như Long Tu, mà còn có người của Long tộc. Lâm Chính có mạnh đến mấy cũng không thể đối phó được nhiều người như vậy.
“Đại nhân, sao anh không đặt bẫy ở mấy tầng phía trước?”.
Một người Long tộc đầu hàng muốn sắp khóc, hỏi.
“Những cơ quan phía sau tăng cường hoặc cải thiện cơ quan không có ý nghĩa gì, cho dù chúng có tăng cường cải tạo cũng không kéo dài được bao nhiêu thời gian, hơn nữa còn lãng phí sức lực của tôi, chi bằng tôi cải tạo tăng cường cơ quan ở đây?”.
Lâm Chính đáp.
“Cơ quan ở đây cải tạo xong sẽ có uy lực thế nào?”.
Thu Ngạn vội hỏi.
Lâm Chính im lặng trong chốc lát, lắc đầu: “Tôi không biết”.
“Hả?”.
Tất cả mọi người đều tuyệt vọng.
Lâm Chính không biết? Vậy chẳng phải bây giờ chỉ là vùng vẫy trước lúc chết thôi sao.
“Tiêu rồi! Tiêu thật rồi!”.
“Nếu biết sớm anh ta không có át chủ bài thì sao tôi lại phản bội Long Tu đại nhân làm gì?”.
“Lần này phải làm sao đây? Chúng ta chết chắc rồi!”.
“Chúng ta phản bội Long tộc, người trong tộc sẽ không tha cho chúng ta!”.
Bọn họ khóc lóc, gần như suy sụp.
Thu Ngạn tái mặt, miệng run rẩy, không biết nên làm sao.
“Thế nào? Các người đầu hàng tôi còn hối hận?”.
Lâm Chính quay sang nhìn bọn họ, nhíu mày: “Ít nhất các người đã giữ được mạng, không phải sao?”.
“Giữ được mạng? Đại nhân, cơ quan cải tạo xong có thể giết được Long Tu không?”.
Thu Ngạn âm thầm cắn răng.
“Giết ông ta đương nhiên rất dễ”.
Lâm Chính lên tiếng.
“Cái gì?”.
Thu Ngạn sửng sốt, vội nói: “Nhưng… anh nói không biết uy lực sau khi cải tạo như thế nào mà?”.
“Đúng vậy, tôi không biết số cơ quan này được tăng cường sẽ có uy lực thế nào, bởi vì tôi không rõ chúng có thể đáng sợ đến mức nào!”.
Lâm Chính nói.
Nghe xong, những người hoảng loạn tuyệt vọng đều hết bàng hoàng, quay lại trố mắt nhìn anh…
Chỉ thấy một số lượng lớn sợi dây trắng mỏng như sợi tóc xuất hiện trước lối vào tầng năm.
Những sợi dây trắng đan vào nhau như một tấm lưới lớn bịt kín lối vào tầng năm.
“Những thứ này trước đây chưa từng có, chắc đều là do tên Lâm Chính kia sắp đặt, sư phụ hãy cẩn thận”.
Diệp Viêm liếc nhìn sợi dây nhỏ rồi nói.
"Ồ?"
Long Tu liếc nhìn lối vào, sau đó nói với đám người Thu Ngạn: "Tên đó đã sắp đặt cơ quan rồi, cậu còn đợi cái gì nữa mà còn không mau phá cơ quan này cho tôi?"
Vẻ mặt Thu Ngạn thay đổi, chần chừ không dám tới gần.
Đây không phải là chịu chết sao?
Đương nhiên là Long Tu sẽ chẳng hề quan tâm đến tính mạng của bọn họ, gọi bọn họ tới đây cũng chỉ vì giờ phút này.
"Các người đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ các người muốn cãi mệnh lệnh của đại nhân sao?”
Diệp Viêm thờ ơ nói.
“Anh…”
Thu Ngạn tức giận.
“Sư phụ, con thấy hình như những người này không tôn trọng sư phụ lắm”.
Diệp Viêm chắp tay, bình tĩnh nói: "Bọn họ không tôn trọng sư phụ thì cũng đồng nghĩa với việc không tôn trọng Long tộc, nếu đã có ý đồ khác thì tuyệt đối không thể giữ lại”.
“Con nói đúng lắm”.
Long Tu hừ một tiếng: "Bây giờ đến cả lệnh của tôi cũng không thèm nghe, tức là cậu không đặt lợi ích của Long tộc lên hàng đầu, người như vậy nói không chừng sau này sẽ phản bội Long tộc”.
Lời vừa dứt, Long Tu lập tức vung tay lên.
Rầm!
Một sức mạnh mãnh liệt quét qua và bao vây đám người Thu Ngạn.
Mọi người sợ tới mức run bần bật, làm gì có ai còn dám trái lời nữa.
Thu Ngạn tức giận trừng mắt với Diệp Viêm.
Hắn biết, tên Diệp Viêm này không chỉ lấy lòng Long Tu mà còn cố ý báo thù riêng.
"Các anh em, không được để Long Tu đại nhân hiểu lầm sự trung thành của chúng ta với Long tộc”.
Thu Ngạn hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: "Chúng ta đi thôi! Trước tiên hãy dò đường cho Long Tu đại nhân!"
Mọi người nghe vậy cũng chỉ có thể theo Thu Ngạn tiến về phía trước.
"Thu Ngạn đại nhân, chúng ta làm vậy là đang đâm đầu vào chỗ chết đó!"
Một người thì thầm nói, cơ thể run bần bật.
"Tôi biết là đâm đầu vào chỗ chết nhưng chúng ta còn có lựa chọn khác sao? Nếu chúng ta không đi thì chắc chắn Diệp Viêm sẽ xúi giục Long Tu giết chúng ta!"
Thu Ngạn trầm giọng nói.
"Chúng ta và tên Diệp Viêm kia không thù không oán, tại sao hắn lại làm thế chứ?"
Một người khác căm phẫn nói.
Những người này cũng không hề quen biết Diệp Viêm, đây là lần đầu tiên họ gặp hắn, đương nhiên là không tài nào hiểu nổi.
Thu Ngạn thở dài, lắc đầu nói: "Diệp Viêm không có thù oán gì với các người, nhưng Long Tu đại nhân thì lại mong chúng ta chết đó!"
"Cái gì cơ?"
Mọi người cũng không thể nào tin nổi.
"Chuyện này.... là vì sao chứ?"
"Tại sao Long Tu đại nhân lại như vậy?"
"Chúng ta đã làm sai cái gì sao?"
Mọi người đều không tài nào hiểu được.
Thu Ngạn lại bất lực thở dài: "Chúng ta không làm gì sai cả, điều duy nhất chúng ta sai chính là đã nhìn thấy thứ không nên thấy”.
"Thứ không nên thấy?"
"Thu Ngạn đại nhân, ý anh là…?"
"Đúng vậy, Long Tu lợi dụng những người đó để vượt qua tầng thứ ba, việc này mà truyền ra ngoài, đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới danh dự của ông ta, nhưng nếu chúng ta đều chết ở đây thì ông ta sẽ chẳng còn phải băn khoăn gì nữa! Diệp Viêm cũng nhìn ra được điều này nên hắn mới có thể nói như vậy”.
Thu Ngạn nói.
Vẻ mặt mọi người đều vô cùng khó coi.
"Thu Ngạn đại nhân, vậy bây giờ chúng ta cứ ngoan ngoãn chịu chết như vậy sao?”
“Chẳng lẽ còn có lựa chọn khác sao? Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho cơ quan tiếp theo sẽ không giết chết chúng ta thôi!”
Thu Ngạn thấp giọng nói, sau đó đứng ở phía trước, nhìn sợi dây nhỏ ở đằng xa rồi kích hoạt long lực chạm vào sợi dây nhỏ từng chút một.
Cổ họng mọi người trong nháy mắt đều nghẹn lại…
Chương 5182: Khuyên nhủ
Ù ù ù…
Khi long lực chạm phải sợi dây nhỏ, sợi dây nhỏ lập tức đung đưa điên cuồng.
Một âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa quỷ dị cũng vang lên.
Khi một sợi dây nhỏ đung đưa thì những sợi dây còn lại dường như cũng bị tác động và đung đưa theo.
Mọi người trông có vẻ hoang mang và tập trung tinh thần nhìn về phía sợi dây nhỏ.
Nhưng mà dù cho sợi dây kia có đung đưa thế nào đi nữa thì cũng không thấy có hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra…
Chuyện này là sao?
“Những sợi dây nhỏ đó rốt cuộc dùng để làm gì?”
Một người trong Long tộc không nhịn được mà hỏi.
“Chặt đứt nó đi!”
Long Tu ra lệnh.
“Tuân lệnh!”
Một người hét lớn, lập tức rút thanh kiếm sắc bén ra, hung hắn lao tới chỗ sợi dây nhỏ.
Leng keng!
Một đạo kiếm quang hiện ra.
Khi kiếm chém xuống, nó xuyên qua sợi dây nhỏ kia trong nháy mắt nhưng lại không thấy những sợi dây kia bị đứt gãy chỗ nào cả.
"Cái gì?"
Người nọ ngơ ngác, dường như đang không thể tin vào mắt của mình.
“Sao lại thế? Thần kiếm của tôi tại sao lại không thể cắt đứt mấy sợi dây này chứ?”
Đúng là điều nực cười nhất thiên hạ.
Lưỡi dao sắc bén không cắt được những sợi dây nhỏ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì không ai có thể tin được.
“Cắt đứt chúng đi! Mau cắt đứt chúng, nếu không đứt được thì cứ đối đầu với tôi”.
Long Tu gầm nhẹ.
Mọi người nghe vậy thì vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Đối… đối đầu?”
Thu Ngạn ngơ ngác nhìn.
“Sao vậy? Cậu có vấn đề gì sao?”
Ánh mắt Long Tu lạnh lùng, liếc nhìn bọn họ.
“Thu Ngạn, các người muốn cãi mệnh lệnh Long Tu đại nhân sao? Tôi đếm đến ba, nếu anh thật sự không nhúc nhích thì tôi sẽ ra tay!”
Diệp Viêm lạnh lùng quát.
Đương nhiên một mình hắn ra tay thì chắc chắn không thể nào đối phó được đám người Thu Ngạn.
Nhưng bây giờ Diệp Viêm đã là đồ đệ của Long Tu, nếu hắn không đối phó được, Long Tu nhất định sẽ ra tay.
Ở trước mặt Long Tu, đám người Thu Ngạn hoàn toàn không là cái gì cả, nói giết là sẽ giết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây cũng là thủ đoạn của Diệp Viêm, muốn ép đám người Thu Ngạn đi chịu chết.
“Long Tu đại nhân, chúng tôi… Đi!”
Thu Ngạn nghiến chặt răng, gằn giọng nói.
“Vậy thì tốt quá!”
Diệp Viêm bình tĩnh nói: “Mau đi đi, Long Tu đại nhân còn đang nhìn đó, đừng làm mọi người khó xử”.
Thu Ngạn không nói gì, liếc những người bên cạnh một cái rồi sau đó bước về phía những sợi dây nhỏ.
Những người khác thấy thế, cũng biết là không còn cách nào khác, chỉ có thể tiến về phía trước.
Nếu cứ lao về phía những sợi dây, có lẽ họ vẫn còn có cơ hội sống, còn nếu không đi thì một khi Long Tu ra tay, e là những người này sẽ chết lúc nào không hay.
Kết quả là, mọi người chậm rãi tới gần những sợi dây nhỏ, định tiến thêm một bước nữa để phân tích tình trạng của chúng.
Nhưng mà khi bọn họ tới gần sợi dây nhỏ đầu tiên, nó đột nhiên đứt ra.
Thu Ngạn ngẩn người.
Vẻ mặt những người còn lại đều rất kinh ngạc, dường như không thể tin được vào mắt mình.
“Đây… đây… tại sao lại đột nhiên bị đứt chứ?”
“Chẳng lẽ là… thuật pháp trước đó đã có hiệu quả rồi sao?”
“Không thể nào! Những sợi dây nhỏ này sinh ra từ năng lượng, nếu như năng lượng không đủ thì đã đứt rồi không thể nào gắn lại được, nhưng dường như chúng cố tình tách ra, hai đầu đều còn thừa năng lượng, muốn liền lại thì có lẽ dư sức! Đây chắc chắn là do con người làm ra!”
“Do con người làm ư?”
Mọi người khó có thể tin được.
“Chẳng lẽ là… Lâm Chính?”
Thu Ngạn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía lối vào tầng sáu…
“Thu Ngạn, muốn sống thì bước vào, còn muốn chết thì anh cứ dùng hết sức mạnh của mình đi, nhưng tôi khuyên anh một câu, sức mạnh của anh chỉ khiến này tiến gần với cái chết hơn thôi!”
Một giọng nói ảo diệu vang lên trong đầu Thu Ngạn…
Chương 5183: Khuất phục
"Giọng nói này là… của Lâm Chính”.
Thu Ngạn đột nhiên sửng sốt, sau đó nhìn vào bên trong.
“Là anh sao? Lâm Chính?”
Thu Ngạn thấp giọng hỏi.
Nhưng bên trong không có bất cứ âm thanh nào vang lên.
Những người khác đều trố mắt nhìn nhau.
"Thu Ngạn đại nhân, anh sao vậy?"
"Sao vậy? Hồi nãy các người không nghe thấy tiếng gì sao?"
Thu Ngạn nhìn chằm chằm đám người hỏi.
"Vừa rồi có tiếng gì à?"
"Làm gì có tiếng gì…"
Tất cả mọi người đều mơ mơ hồ hồ.
Thu Ngạn thấy vậy thì lập tức hiểu ra.
Giọng nói vừa rồi chỉ có hắn mới có thể nghe được.
Là Lâm Chính đang nói chuyện với hắn.
Hắn cũng biết cơ hội của mình chỉ có lần này. Quyền quyết định đang nằm trên tay hắn.
Muốn sống hay là chết ngay bây giờ thì phải xem hắn lựa chọn thế nào.
Thu Ngạn đã có quyết định trong lòng.
Hắn một mình bước về phía những sợi dây nhỏ.
Mọi người đều nhìn về phía hắn.
Nhưng lại thấy Thu Ngạn không hề kích hoạt long lực mà ngay lập tức lao vào những đoạn dây nhỏ bị đứt.
Trong nháy mắt, một cảnh tượng khiến người ta chấn động diễn ra.
Chỉ thấy Thu Ngạn không cần dùng tới chút sức mạnh nào mà chỉ lao thẳng về phía trước, khi hắn đi qua, những sợi dây nhỏ lần lượt đứt ra cứ như nhường đường cho hắn.
Chi trong chốc lát, Thu Ngạn đã đứng ở lối vào giữa tầng năm và tầng sáu.
“Cái gì?”
Long Tu đứng ở phía bên kia sững sờ.
“Thu Ngạn đã dùng thủ đoạn gì vậy?”
“Thủ đoạn? E là không phải rồi, sư phụ, chắc chắn là Lâm Chính cố tình đưa người này vào”.
Diệp Viêm lắc đầu nói.
“Cố tình đưa vào? Vậy tên Lâm Chính đó rốt cuộc định làm gì?”
Long Tu lập tức hỏi.
Nhưng Diệp Viêm không nói gì cả.
Sau khi Thu Ngạn đứng sững người ở đó, hắn không vội đi lên tầng sáu trước mà hét lên với những cấp dưới của mình: “Nếu các người muốn sống thì tới đây, không cần kích hoạt long lực, để Lâm đại nhân thấy sự chân thành của các người là được”.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Tên khốn nạn, Thu Ngạn, cậu đang nói gì vậy? Cậu định phản bội Long tộc sao?”
Long Tu tức giận, chỉ vào Thu Ngạn gào rống.
Nhưng Thu Ngạn không hề lay động mà chỉ lắc đầu nói: “Long Tu đại nhân, chúng tôi chỉ muốn sống thôi, nhưng ông luôn muốn dồn chúng tôi vào chỗ chết, nếu bây giờ tôi không đi thì dù cho có thể bảo toàn tính mạng vượt qua ải này, nhưng cửa ải tiếp theo thì sao? Cửa ải tiếp theo nữa thì thế nào? Rồi cuối cùng chúng tôi vẫn sẽ chết ở trạm gác tiếp theo thôi”.
“Vậy nên chỉ để sống sót mà cậu phải làm kẻ phản bội sao?”
Long Tu gào thét.
“Nếu ngay cả mạng sống cũng không còn nữa thì có phải là kẻ phản bội hay không còn quan trọng gì nữa”.
Thu Ngạn lắc đầu nói.
“Cậu…”
Long Tu tức giận, lập tức quay đầu về phía đám người bên đó hỏi: “Các người nghe đây, lập tức xông vào đó diệt trừ Thu Ngạn rồi mang đầu hắn về đây cho tôi. Nếu ai giết được Thu Ngạn thì tôi đương nhiên sẽ thưởng lớn”.
Mọi người lại nhìn nhau.
Sau đó, một người lấy hết can đảm nói: “Long Tu đại nhân, thực lực của chúng tôi hèn mọn, chỉ sợ không xông vào đó được, mong Long Tu đại nhân tự mình ra tay tiêu diệt kẻ phản bội, cũng là để cho chúng tôi mở mang tầm mắt”.
“Láo toét, các người có ý gì? Muốn cãi mệnh lệnh của tôi sao? Ai dám kháng lệnh, tôi sẽ giết người đó!”
Long Tu giận tím tái mặt mày, lập tức kích hoạt long lực như định ra tay với những người này.
“Long Tu đại nhân bớt giận, chúng tôi sẽ làm theo lời ông!”
Mọi người thấy thế thì không chần chừ nữa mà vội vàng kêu lên, sau đó đồng loạt chạy về phía Thu Ngạn.
Lúc này, Long Tu mới nguôi giận.
Nhưng nhóm người này lại giống Thu Ngạn, lao thẳng về phía dây nhỏ mà không dùng chút long lực nào.
Những sợi dây nhỏ lần lượt đứt ra mở đường cho những người này qua.
Chỉ sau chốc lát, tất cả mọi người đã đứng ở bên cạnh Thu Ngạn, nhìn chằm chằm Long Tu và Diệp Viêm…
Chương 5184: Đến tầng cuối cùng gặp tôi
Long Tu ngơ ngác.
Diệp Viêm vô cảm, vẻ mặt bình tĩnh dường như đã sớm đoán ra được tình huống này.
“Các người… Nếu các người đã giúp kẻ phản bội thì cũng đã phản bội tôi! Tôi phải giết hết các người!”
Long Tu khôi phục lại tinh thần, tức ói máu, gào thét với Thu Ngạn.
Nhưng bây giờ Thu Ngạn đã bất chấp tất cả, lạnh lùng quát: “Long Tu, nếu chúng tôi không phản bội ông thì cuối cùng sẽ chết ở trong tay ông thôi, ông bảo thủ như vậy, hơn nữa còn coi thường tính mạng của bọn tôi, người như ông, không xứng lãnh đạo bọn tôi!”
“Mày… Thu Ngạn! Được! Được lắm! Mày chờ đấy, dù tao có phải phá hủy toàn bộ cơ quan này thì cũng phải bắt sống mày, đến khi mày rơi vào tay tao, tao phải xem xem mày có còn kiên cường như bây giờ nữa không?”
Long Tu gầm lên, sau đó dẫn Diệp Viêm bay thẳng tới chỗ những sợi dây nhỏ.
Đám người Thu Ngạn thấy thế thì không dám do dự mà xoay người chạy vào trong.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã biến mất ở lối vào.
Long Tu kích hoạt long lực, định cắt đứt những sợi dây nhỏ rồi xông vào đó.
“Sư phụ, không được!”
Diệp Viêm lập tức ngăn cản.
Nhưng mà… không kịp nữa rồi.
Bùm!
Long lực hóa thành một lưỡi dao sắc bén, hung hăng chém vào những sợi dây nhỏ, nhưng trong nháy mắt, những sợi dây nhỏ kia đã cắt nát lưỡi dao sắc bén và điên cuồng đung đưa, mỗi lần đung đưa, nó lại phóng ra một luồng sức mạnh cực lớn và bắn ra xung quanh.
Nghe như tiếng đàn.
Diệp Viêm lập tức lùi lại, rút kiếm Bạch Cốt ra chặn lại.
Long Tu run rẩy hít sâu một hơi, định tránh đi nhưng lại không kịp.
Bang bang bang…
Luồng sức mạnh hung hăng đập mạnh vào ngực Long Tu.
Trong nháy mắt, lồng ngực Long Tu máu thịt lẫn lộn khiến da đầu tê dại rồi ngã thật mạnh xuống đất.
“Sư phụ, người có sao không?”
Diệp Viêm vứt kiếm Bạch Cốt, lắc bàn tay, cảm thấy hơi đau nhức.
“Sư phụ… vẫn ổn”.
Long Tu ôm ngực, ho khan vài tiếng, khóe miệng đầy máu tươi.
Diệp Viêm nhìn Long Tu, ánh mắt xuất hiện tia lửa, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Sư phụ, cơ quan ở đây đã được Lâm Chính tăng cường sức mạnh rồi, tất cả năng lượng lưu chuyển bên trong đó đều là long lực, người bình thường không thể nào đối phó được, sư phụ đừng cố xông vào nữa”.
Diệp Viêm trầm giọng nói.
“Không xông vào, vậy thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn lũ khốn nạn kia ung dung vậy sao?”
Long Tu tức giận đùng đùng.
“Sư phụ, nếu đã là cơ quan thì luôn có cách phá giải, dù cho Lâm Chính nắm giữ thuật cơ quan của Long Cung thì cũng không thể nào thiết kế ra một cơ quan không có sơ hở được, chúng ta cứ yên tâm nghĩ cách phá giải nó, bọn họ vào được bên trong thì cũng không thể trốn thoát khỏi Long Cung, cần gì phải sốt ruột?”
Diệp Viêm bình tĩnh nói.
Long Tu nhìn Diệp Viêm, trong mắt lộ ra vẻ thán phục, lửa giận cũng dần biến mất, nói: “Vậy ý của con là?”
Diệp Viêm không nói gì mà nhìn chằm chằm vào những sợi dây nhỏ.
Khoảng nửa nén hương trôi qua, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, đè thấp giọng nói: “Con có kế này!”
Đám người Thu Ngạn vào đến tầng thứ sáu thì lập tức bắt đầu tìm kiếm Lâm Chính.
Bây giờ Lâm Chính là người duy nhất có thể cứu bọn họ, bọn họ đã đắc tội Long Tu, cũng đồng nghĩa với việc phản bội Long tộc.
Nhưng vì để giữ mạng, bọn họ không thể không làm như vậy.
“Lâm đại nhân, anh ở đâu?”
Thu Ngạn hét lớn.
Nhưng mà… vẫn không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai mỗi người.
“Mọi người hãy tới tầng cuối cùng gặp tôi! Nhanh lên!”
Lời vừa dứt, đám người Thu Ngạn đều chấn động.
Tầng cuối cùng?
Bọn họ cũng chẳng dám nghĩ nhiều, lập tức chạy về phía con đường.
Chương 5185: Không có giới hạn
Lâm Chính mở lối ra vào ở tầng cuối cùng ra, nhóm người Thu Ngạn có thể nói là chạy thẳng một đường không gặp trở ngại gì.
Chỉ qua mười phút, mọi người đã tới tầng cuối cùng của Long Cung.
Nhưng đến tầng cuối cùng, tất cả đứng ở trước cửa, không dám vào, chỉ mở to mắt ngạc nhiên nhìn tầng cuối cùng.
Tầng cuối cùng đã bị dỡ hoàn toàn, trục bánh răng phía dưới cơ quan lộ ra trước mặt mọi người.
Lâm Chính cầm cờ lê sử dụng long lực qua lại giữa các máy móc, hoặc dỡ hoặc lắp, vô cùng bận rộn.
“Còn ngây ra đó làm gì, qua đây giúp một tay đi!”.
Lâm Chính hét lên.
Mấy người mới hoàn hồn, nhưng nghe Lâm Chính nói giúp một tay, ai cũng cười khổ.
“Lâm đại nhân… Chúng tôi… Chúng tôi không biết cơ quan thuật…”.
Thu Ngạn cẩn thận nói.
“Không biết không sao, tôi bảo mọi người làm thế nào thì mọi người làm thế đó”.
Lâm Chính vừa cố gắng vặn con ốc lớn bánh xe, vừa truyền long lực vào lỗ tròn trung tâm đinh ốc.
Lúc này anh đã toát đầy mồ hôi, hơi thở cũng gấp gáp.
“Mau lên, thời gian chúng ta không nhiều, mấy tầng phía sau tôi còn chưa lắp đặt bẫy. Nếu bọn họ qua được bàn cờ thì có thể chạy thẳng một đường lên đây, đến lúc đó chúng ta đều phải chết!”.
Lâm Chính hét lên.
Mặc dù anh đã cắn nuốt sức mạnh của toàn bộ long mạch lại cắn nuốt một nửa long mạch trong Nhất Tuyến Thiên, nhưng sức mạnh của long mạch vẫn chưa hoàn toàn hấp thu.
Bên ngoài không những có cao thủ tuyệt đỉnh như Long Tu, mà còn có người của Long tộc. Lâm Chính có mạnh đến mấy cũng không thể đối phó được nhiều người như vậy.
“Đại nhân, sao anh không đặt bẫy ở mấy tầng phía trước?”.
Một người Long tộc đầu hàng muốn sắp khóc, hỏi.
“Những cơ quan phía sau tăng cường hoặc cải thiện cơ quan không có ý nghĩa gì, cho dù chúng có tăng cường cải tạo cũng không kéo dài được bao nhiêu thời gian, hơn nữa còn lãng phí sức lực của tôi, chi bằng tôi cải tạo tăng cường cơ quan ở đây?”.
Lâm Chính đáp.
“Cơ quan ở đây cải tạo xong sẽ có uy lực thế nào?”.
Thu Ngạn vội hỏi.
Lâm Chính im lặng trong chốc lát, lắc đầu: “Tôi không biết”.
“Hả?”.
Tất cả mọi người đều tuyệt vọng.
Lâm Chính không biết? Vậy chẳng phải bây giờ chỉ là vùng vẫy trước lúc chết thôi sao.
“Tiêu rồi! Tiêu thật rồi!”.
“Nếu biết sớm anh ta không có át chủ bài thì sao tôi lại phản bội Long Tu đại nhân làm gì?”.
“Lần này phải làm sao đây? Chúng ta chết chắc rồi!”.
“Chúng ta phản bội Long tộc, người trong tộc sẽ không tha cho chúng ta!”.
Bọn họ khóc lóc, gần như suy sụp.
Thu Ngạn tái mặt, miệng run rẩy, không biết nên làm sao.
“Thế nào? Các người đầu hàng tôi còn hối hận?”.
Lâm Chính quay sang nhìn bọn họ, nhíu mày: “Ít nhất các người đã giữ được mạng, không phải sao?”.
“Giữ được mạng? Đại nhân, cơ quan cải tạo xong có thể giết được Long Tu không?”.
Thu Ngạn âm thầm cắn răng.
“Giết ông ta đương nhiên rất dễ”.
Lâm Chính lên tiếng.
“Cái gì?”.
Thu Ngạn sửng sốt, vội nói: “Nhưng… anh nói không biết uy lực sau khi cải tạo như thế nào mà?”.
“Đúng vậy, tôi không biết số cơ quan này được tăng cường sẽ có uy lực thế nào, bởi vì tôi không rõ chúng có thể đáng sợ đến mức nào!”.
Lâm Chính nói.
Nghe xong, những người hoảng loạn tuyệt vọng đều hết bàng hoàng, quay lại trố mắt nhìn anh…