Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 511-515
Chương 511: Trời hại mình
Mã Hải hoàn toàn không biết Lâm Chính có ý gì, nhưng ông ta hiểu, cuộc chiến đã bắt đầu rồi.
Tập đoàn Dương Hoa và nhà họ Lâm... một bên chắc chắn phải ngã xuống.
Mã Hải cảm thấy vô cùng thấp thỏm.
Bởi vì ông ta có nhìn thế nào cũng không thể tin, Dương Hoa có đủ tư cách đối đầu với nhà họ Lâm.
Tập đoàn Dương Hoa do Mã Hải quản lý. Thực lực của Dương Hoa đến đâu, ông ta đương nhiên còn hiểu rõ hơn Lâm Chính.
Cho dù Lâm Chính là thực lực của Huyền Y Phái, thì so với nhà họ Lâm cũng chỉ là con kiến thôi.
Chủ tịch Lâm điên rồi sao?
Mã Hải không biết.
Nhưng Lâm Chính biết mình không điên.
Anh nhìn vào cổ tay mình, chỉ thấy nơi đó có mười lăm chấm đỏ, chấm đỏ như nốt ruồi màu đỏ, tươi đẹp chói mắt, nhưng bị cổ tay áo che kín, người bình thường không thể thấy được.
Rè rè... rè rè...
Lúc này điện thoại di động rung lên.
Lâm Chính bắt máy.
Bên kia là giọng của Long Thủ.
"Thầy, có manh mối rồi, bên kia hình như có chút vấn đề chúng ta phải mau chóng qua đó, nếu chậm trễ sẽ không đuổi kịp đâu".
"Ở đâu?"
"Trong núi Nhất Hành Sơn".
"Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"
"Theo điều tra. Bọn họ nhiều nhất chỉ trụ được ba tiếng nữa, mà từ đây lái xe đến được Nhất Hành Sơn nhanh cũng phải mất ba tiếng, e rằng chúng ta phải tăng tốc".
"Vậy ngồi trực thăng thì sao?"
"Trực... trực thăng?"
...
...
Ở Nhất Hành Sơn.
Trên ruộng thuốc, một cô gái mặc quần áo màu xanh lục, để tóc đuôi ngựa đang cõng một người phụ nữ trung niên, điên cuồng chạy về phía trước.
Tiếng thở dốc dồn dập vang lên bên tai không dứt.
Đừng có thấy vóc dáng cô gái gầy gò, suy nhược, nhưng sức mạnh cô ấy thể hiện ra lại vô cùng kinh khủng, cõng người phụ nữ nặng năm mươi sáu mươi cân trên lưng mà vẫn có thể đi như bay, quả thật khiến người ta không tưởng tượng nổi.
"Đứng lại đi!"
"Con khốn, đứng lại cho tao!"
"Còn không đứng lại nữa, đợi tao bắt được mày, tao sẽ cho mày biết tay!"
Mấy tiếng mắng chửi ở đằng sau vang lên liên tiếp, một đám người mặc quần áo hiện đại xen lẫn đồ cổ trang đuổi theo.
Có người cầm súng nhắm về phía này.
Có người bước đi như bay, cơ thể nhẹ bẫng, đuổi về phía đó.
Mà ở phía cuối cùng là một chiếc xe Mercedes Benz G đang đuổi theo.
Tiếng động không hề nhỏ.
Cho dù là nơi hoang vắng, chiếc xe vẫn đi rất vững vàng.
Mà người ngồi ở ghế phó lái là một người đàn ông trẻ tuổi để tóc dài mặc quần áo thời đường đang phe phẩy chiếc quạt xếp. Hắn híp mắt nhìn về phía cô gái đang chạy ở đằng xa.
Cách ăn mặc của người đàn ông không hề hợp chiếc xe thời thượng này, mà vẻ hiểm ác trên mặt hắn cùng bộ đồ đứng đắn này cũng vô cùng trái ngược.
"Con khốn này dám dùng độc trước mặt cậu chủ! Hừ, không biết cậu chủ là ai hả? Chút độc này có tác dụng gì với cậu chủ chứ? Con khốn này đúng không biết trời cao đất dày là gì!", người ngồi ghế lái mắng chửi.
"Anh thì hiểu cái gì chứ? Người phụ nữ mạnh mẽ như này tí nữa chơi mới thích! Cô ta không phải thích cứu người sao? Tí nữa tôi sẽ làm cô ta trước mặt mọi người, để xem những người được cô ta cứu có cứu cô ta không!", hắn phe phẩy chiếc quạt, cười nói.
Tài xế nghe thấy vậy, hô hấp hơi tăng nhanh, lập tức có phản ứng.
Cảnh tượng này đúng là kích thích chết mất.
Cô gái xinh như hoa như ngọc này mà bị tàn phá, ai mà chịu nổi được đây...
"Cậu chủ, à... tí nữa anh em có được hưởng chút gì không ạ?", tài xế cẩn thận hỏi.
Người đàn ông liếc qua tài xế, lạnh lùng hừ nói: "Để người phụ nữ kia cho anh đấy!"
"Đừng mà cậu chủ? Bà già kia cũng phải hơn năm mươi rồi..."
"Nếu như anh không làm, ngày mai tôi sẽ chôn anh ở đây", người đàn ông lạnh lùng nói.
"Tôi làm tôi làm...", tài xế muốn khóc quá.
Gã tin cậu chủ nhà mình nói được làm được...
Chẳng bao lâu sau chiếc xe đã dừng lại ở chân núi.
Nhóm người đuổi theo ở phía trước đang bao vây ở chân núi.
Cậu chủ xuống xe, bước lên mấy bước. Một người lập tức đến đó.
"Cậu chủ, con khốn cõng người phụ nữ chui vào hang núi. Hang núi này giống cổ mộ, tôi nghĩ người trong thôn dược cũng trốn trong đó".
"Không mở được cửa cổ mộ ra sao?", cậu chủ bình tĩnh hỏi.
"Làm bằng đá đặc biệt. Không thể dùng được sức người để mở, có điều thời cổ đại sao so được với thời hiện đại, dùng bom nổ là được".
"Vậy cho nổ tung đi".
"Vâng thưa cậu chủ".
Mọi người xác định được phương án, lập tức chuẩn bị thuốc nổ.
Sau giây lát.
Đùng!
Tiếng động kịch liệt vang lên.
Núi rung động, đá bay tán loạn.
Người trong hang động sợ hãi co cụm lại.
"Đây là thuốc nổ...", người phụ nữ vừa nằm xuống liền yếu ớt nói.
Nhưng cô gái không trả lời bà, sau khi đặt người phụ nữ nằm xuống liền ngồi phịch xuống đất, hô hấp dồn dập.
Đám người lúc trước trốn vào đây mặt mày khiếp sợ, bao vây lấy cô.
"Khả Nhi! Khả Nhi! Cháu không sao chứ?"
"Không được rồi, lưng cô bé trúng đạn rồi!"
Tiếng hét vang lên không ngừng.
Chỉ thấy sau lưng cô gái có hai lỗ đạn.
Người phụ nữ sững sờ nhìn cô gái yếu ớt, khóe mắt không kìm được đỏ ửng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Không ngờ trong thôn dược Tân Điền của chúng ta nằm ở nơi núi sâu rừng thẳm, vậy mà vẫn không trốn được khỏi bọn khốn nạn này, hôm nay thôn chúng ta gặp nạn rồi", một ông lão già nua lưng còng đi đến, đau đớn nói.
"Bây giờ ngay cả chị Khả Nhi cũng ngã xuống rồi, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”, một cô bé đứng bên bôi thuốc cho cô gái, vừa khóc vừa nói.
"Cổ mộ này được làm từ thời Minh, lúc đó nơi đây là chỗ trốn nạn có một không hai, nhưng đối mặt với kỹ thuật thời hiện đại, cổ mộ này cũng không trụ được lâu, tôi nhớ sau cổ mộ có lối ra, mọi người cùng tôi lập tức ra ngoài!", người phụ nữ yếu ớt nói.
"Thật sao?"
"Vậy thì được, chúng ta mau đi thôi!"
Mọi người kích động nói.
"Không, đợi trời tối... hẵng đi...", lúc này cô gái yếu ớt tên Khả Nhi khó khăn mở mắt.
"Tại sao?"
"Lối ra... cách lối vào không quá xa, một khi bị đối phương phát hiện thì không ai chạy được!"
"Nhưng cổ mộ này chắc không trụ được đến khi trời tối đâu! Chúng ta còn không đi thì sẽ bị chôn vùi ở đây!"
Ông lão khuyên mọi người.
Cô gái không lên tiếng.
"Vậy chúng ta đi luôn đi!"
Mọi người thảo luận một lúc, sau đó đi ra khỏi lối ra của cổ mộ.
Nhưng... khi mọi người chưa đi được bao lâu, một nhóm người đã bao vây chỗ này.
Khả Nhi, người phụ nữ và mọi người vừa nhìn thấy chúng mặt liền xám như tro tàn.
"Trời muốn lấy mạng chúng ta sao?", Khả Nhi yếu ớt nói.
"Cậu chủ, nơi đây quả nhiên có cửa sau, bọn họ ở đây!"
"He he, để xem bọn chúng còn trốn đằng nào nữa!"
Tiếng cười lạnh lẽo vang lên.
Sau đó một đám võ sĩ thân thủ nhẹ nhàng và một đám vệ sĩ cầm súng đuổi đến, bao vây chặt lấy bọn họ, không có đường thoát nữa rồi...
Nhan Khả Nhi nhắm mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Chương 512: Thần linh hạ phàm
"Con khốn, để xem mày còn chạy đi đâu?"
"Hừ, mày thực sự nghĩ mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cậu chủ sao? Mày đừng có đùa tao!"
Tiếng cười vang lên không ngừng.
Người dân thôn dược Tân Điền tức giận đến cùng cực, ai cũng nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn đám này, ánh mắt tràn đầy sự thù ghét, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống bọn chúng.
Cậu chủ đi xuống xe, đi đến phía trước đám người này. Nhìn Nhan Khả Nhi được mọi người dìu, lạnh lùng nói: "Nhãi, đưa Lạc Linh Huyết và Sâm Hoàng ra đây, nếu như cô ngoan ngoãn đưa cho tôi, tôi có thể đảm bảo tha cho người của thôn dược".
"Anh tưởng tôi tin anh chắc?", Nhan Khả Nhi lạnh lùng nói: "Sâm Hoàng đã bị tôi tiêu hủy rồi, Lạc Linh Huyết cũng bị tôi dùng thảo dược đặc biệt xử lý rồi. Tôi mà chết nó cũng sẽ biết mất, Lưu Cảnh Pha! Lần này anh mất công đến đây rồi. Anh không dành được thứ gì đâu!"
"Vậy nên cô thà chết chứ không chịu giao ra chứ gì?", ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống.
"Đúng thế thì sao? Tôi nói cho các người biết, thứ các người có thể có chỉ là xác của chúng tôi thôi", không đợi Nhan Khả Nhi nói tiếp, người phụ nữ bên cạnh đã tức giận quát.
"Không sai, bọn tôi cho dù có chết cũng không để cậu được như ý nguyên!"
"Cậu bỏ cuộc đi!"
Người dân cả thôn ồn ào lên tiếng, mặt ai cũng tràn ngập sự tức giận, ra vẻ coi thường cái chết.
Người tên Lưu Cảnh Pha vội vàng gật đầu, ánh mắt hiện lên sự dữ tợn: "Được! Được! Được! Có khí phách lắm! Rất có khí phách! Các người không đưa chứ gì? Không thành vấn đề, có điều nếu các người nghĩ tôi sẽ giết các người như vậy thì các người lầm rồi, các người cho rằng thứ chúng tôi nhận được chỉ là một các xác sao? Các người sai rồi, cái xác thật sự chỉ là xác của đàn ông và người già thôi. Còn những người phụ nữ xinh đẹp sẽ không biến thành cái xác đâu, tôi sẽ dùng xác các người làm tiêu bản, bán cho mấy tên biến thái và vu sư ở Đông Nam Á, khiến xác các người mỗi ngày đều bị chà đạp, các người cho dù chết cũng vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Vừa dứt lời, sắc mặt người dân thôn Tân Điền tái mét, nhiều người không đứng vững nổi nữa.
"Ác quỷ! Cậu... cậu đúng là ác quỷ!", người phụ nữ tức giận gào lên.
Cô gái tên Nhan Khả Nhi lảo đảo muốn ngã, cảm thấy khó thở.
Cô chưa từng nghĩ đến một người có thể độc ác đến vậy...
Cô ấy nhắm hai mắt, không nói gì.
Một lát sau mới khàn khàn lên tiếng: "Tôi giao Sâm Hoàng và Lạc Linh Huyết cho các người, anh sẽ thả người dân trong thôn chúng tôi chứ?"
"Cô sớm đưa cho tôi, thôn dược Tân Điền sao có thể thành ra như này?", Lưu Cảnh Pha cười nói.
Nhan Khả Nhi không nói.
Nhưng người phụ nữ và ông lão đứng bên hô hấp dồn dập.
"Khả Nhi, con không được đưa. Sâm Hoàng là bảo vật truyền lại của thôn ta, không được giao nó cho loại người khốn nạn như này!"
"Đúng vậy, hơn nữa người này mà lấy được Lạc Linh Huyết cũng sẽ không tha cho chúng ta đâu, không thể tin loại người độc ác như này được!"
Hô hấp của mọi người trở nên dồn dập.
Nhưng Nhan Khả Nhi cũng bất lực.
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, nói nhỏ: "Con không thể vì thứ này mà làm mất mạng mọi người được, cho dù hy vọng nhỏ bé, con cũng phải thử!".
Nói xong, Nhan Khả Nhi lấy ra từ túi áo một cây nhân sâm bọc bằng vải.
Nhân sâm dù không lớn, nhưng lộ ra chút ánh sáng từ trong bọc. Cây nhân sâm này thực sự mang màu vàng.
Hô hấp của Lưu Cảnh Pha dồn dập, vội vàng tiến lên, tóm lấy cây nhân sâm kia, vừa mở ra nhìn.
"Quả nhiên là Sâm Hoàng!", hắn hét lên kinh ngạc.
"Đây là Lạc Linh Huyết!"
Nhan Khả Nhi cắt tay mình đưa cho hắn, cổ tay nhỏ ra một giọt máu tươi.
Lưu Cảnh Pha vội vàng nhận lấy.
Giọt máu nhỏ lên cổ tay hắn, sau đó nhanh chóng thấm vào trong rồi biến mất. Vài giây sau, cổ tay Lưu Cảnh Pha hiện lên hai chấm đỏ.
"Hai chấm, hai chấm rồi, có vẻ như nhà họ Lưu chúng ta có thể đi lên rồi!", Lưu Cảnh Pha hít sâu một hơi, muốn bình tĩnh lại tâm tình kích động, nhưng ánh mắt nồng cháy đã để lộ tâm trạng của hắn.
"Được rồi, các người lấy đồ rồi đó. Các người đi được chưa?", Nhan Khả Nhi âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
"E rằng không được!", Lưu Cảnh Pha hạ tay, lạnh lùng nhìn Nhan Khả Nhi, con ngươi quét qua cơ thể cô ấy.
"Anh định nuốt lời?", mặt Nhan Khả Nhi tái mét.
"Đây chẳng phải chuyện bình thường sao? Trong vùng rừng sâu núi thẳm này, tôi giết vài người cũng chẳng ai biết, nói láo vài câu cũng có sao đâu?"
"Anh... đồ khốn!"
Nhan Khả Nhi tức giận, muốn tung nắm đấm đánh Lưu Cảnh Pha.
Nhưng Lưu Cảnh Pha lật tay cho cô ấy một cái tát.
Bốp!
Nhan Khả Nhi bị tát ngã xuống đất, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên dấu bàn tay.
"Đồ khốn!"
"Đồ súc sinh!"
Người dân nổi giận, toàn bộ đều xông lên.
Nhưng họ vừa cử động, mấy tiếng súng vang lên, mấy người dân ngã xuống, máu chảy thành sông, không cử động nữa.
Mọi người vô cùng khiếp sợ.
"Đừng nổ súng, đừng giết họ".
Lưu Cảnh Pha híp mắt nhìn Nhan Khả Nhi, lạnh lùng nói: "Những người này đều người cô cứu được từ thôn dược ra. Bây giờ, tôi đứng trước mặt họ làm cô, tôi muốn xem, bọn họ có cứu được cô không?"
"Anh...", Nhan Khả Nhi run rẩy.
"Ha ha ha..."
Đám người kia nở nụ cười dữ tợn, ai ai cũng rõ vẻ thèm khát.
"Ông trời ơi, tạo nghiệp mà!"
Trưởng thôn ngồi phịch xuống đất kêu khóc.
Những người khác mặt mày đẫm lệ.
"Đồ súc sinh! Tôi sẽ không để anh được như ý nguyện!", Nhan Khả Nhi tức giận nói, sau đó đứng dậy đâm sầm vào hòn đá bên cạnh.
Nhưng người ở bên nhanh tay, kéo cô lại, không để cô chết.
Nhan Khả Nhi rất muốn cắn lưỡi tự tử.
Nhưng cắn lưỡi tự tử sẽ không chết, bây giờ cô ấy chỉ có thể kêu trời kêu đất thôi.
"Cởi sạch đồ của cô ta cho tôi, phải để cho người dân của thôn này tận hưởng vẻ đẹp của nữ trưởng thôn trẻ đẹp này", Lưu Cảnh Pha lạnh lùng nói.
"Ha ha ha, đương nhiên rồi cậu chủ!"
Đám người kia cười lớn, duỗi tay ra.
Nhưng ngày giây sau Nhan Khả Nhi cắn vào bàn tay người đó.
"Á...
Gã ta đau đớn đến mức toàn thân co giật, vội vàng thả tay ra.
Nhan Khả Nhi xoay người muốn bỏ chạy.
Đùng!
Một tiếng súng vang lên, bắn vào chân cô ấy.
Cô ấy lập tức ngã gục xuống đất, không thể cử động nữa.
"Khả Nhi!"
Người dân trong thôn xông đến.
Nhưng đám võ sĩ đã hành động, ấn toàn bộ người già kẻ yếu xuống đất...
Lưu Cảnh Pha mặt mày dữ tợn, bước đến chỗ Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi khó khăn bò về trước.
Trên người cô đầy bùn đất, tóc tai bù xù, chỉ hy vọng có thần linh hạ phàm cứu cô, cứu người dân trong thôn.
Nhưng cô biết sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó.
Tuy nhiên lúc này!
Soạt soạt soạt soạt!
Tiếng máy bay trực thăng vang lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn lên không trung.
Giờ mới phát hiện ra một chiếc máy bay trực thăng đang bay về phía này.
Cửa máy bay có một người đàn ông mặc vest đứng đó, khuôn mặt anh lạnh như tiền, nhìn về phía này, máy bay còn chưa hạ cánh, cách mặt đất khoảng mấy chục mét, anh đã lao xuống.
Rầm!
Người đàn ông hạ cánh xuống mặt đất.
Mặt đất chấn động.
Nhan Khả Nhi khó khăn ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn người đàn ông anh tuấn như thần linh hạ phàm này, khuôn mặt nhỏ sững sờ.
"Cô có phải truyền nhân của Nam Dược Hoàng - Nhan Khả Nhi không?", người đàn ông lạnh lùng hỏi.
"Anh... anh là ai?", Nhan Khả Nhi cẩn thận hỏi lại.
"Tôi á? Tôi tên Lâm Chính"!
Chương 513: Xem bản lĩnh của anh đến đâu
Lâm Chính?
Nhan Khả Nhi lầm bầm, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang, rõ ràng là cô chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.
Ngược lại những người đuổi phía sau cô, ai ai cũng dừng bước, sợ hãi nhìn người này.
Đùa sao.
Một kẻ nhảy xuống từ khoảng cách mấy chục mét mà vẫn chẳng hề hấn gì, đây chẳng phải quái vật thì cũng là kẻ học võ, mà đã là người học võ... thì cũng không phải người học võ bình thường!
Mấy võ sĩ đứng bên Lưu Cảnh Pha mặt ai cũng nghiêm trọng, những kẻ khác thì rút súng ra, nhắm vào người này.
Bọn chúng như đón đầu kẻ địch mạch.
Người dân trong thôn nhìn thấy hành động của đám Lưu Cảnh Pha lập tức hiểu vị khách không mời mà đến này không phải đồng bọn của Lưu Cảnh Pha.
Chiếc máy bay trực thăng từ từ hạ xuống.
Mấy người đàn ông mặc vest đi xuống, đi theo đến sau lưng Lâm Chính, không nói lời nào.
Còn về phía Lưu Cảnh Pha, họ chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Kiêu căng quá! Không coi cậu chủ ra gì?
Người của Lưu Cảnh Pha âm thầm tức giận.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn Nhan Khả Nhi hỏi: "Rốt cuộc cô có phải Nhan Khả Nhi truyền nhân của Nam Dược Hoàng không?"
Giọng nói này khiến Nhan Khả Nhi đang sững sờ chợt hoàn hồn.
Cô ấy ngẩng đầu, run rẩy nói: "Đúng, đúng vậy... anh tìm tôi có việc gì?"
"Tôi nghe nói cô có một giọt Lạc Linh Huyết, còn có Sâm Hoàng tổ truyền, tôi hy vọng cô có thể đưa nó cho tôi! Vì thứ này sẽ khiến cô rước họa vào thân, cô không thể bảo vệ cho nó, cô đưa cho tôi, tôi sẽ cho người dân trong thôn bất cứ thứ gì mọi người muốn. Cô cũng tránh được tai họa, thế nào?", Lâm Chính nói.
Nhan Khả Nhi sững sờ, tuy nhiên không đợi cô ấy lên tiếng, người dân trong thôn đứng sau cô ấy đã thét lên.
"Thưa cậu, Sâm Hoàng và Lạc Linh Huyết đều bị tên súc sinh Lưu Cảnh Pha cướp mất rồi! Nếu cậu muốn thứ này thì phải tìm tên Lưu Cảnh Pha kia!"
Người nói ra câu này chính là người phụ nữ kia.
Mà vừa dứt lời, Nhan Khả Nhi cũng hoàn hồn.
Đúng vậy.
Người này nếu đã đến vì hai thứ kia, tại sao không để họ đánh nhau? Hơn nữa người này có vẻ cũng không phải loại tốt lành gì, cứ để anh đối phó với Lưu Cảnh Pha!
Nhan Khả Nhi nhanh chóng nghĩ vậy, ngẩng đầu dính đầy bùn đất lên nói: "Anh Lâm, thứ anh muốn... đang ở trong tay tên Lưu Cảnh Pha kia, nếu như anh có thể cứu tôi, đuổi hắn đi, hai thứ này sẽ thuộc về anh vô điều kiện!"
"Quyết vậy nhé!"
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về phía Lưu Cảnh Pha.
Mà người phụ nữ kia âm thầm mỉm cười.
"Khả Nhi thông minh đấy, biết lựa thời cơ, đám người này ít người. Bọn họ đối phó với Lưu Cảnh Pha chắc chắn đánh không lại. Nhân lúc họ đánh với Lưu Cảnh Pha, chúng ta nhân cơ hội rời đi, nếu như hai bên cùng bại, ngươi chết ta sống. Chúng ta thậm chí có thể nhân thời cơ này cướp lại Sấm Hoàng tổ tiên để lại!", người phụ nữ khẽ nói.
Mắt mọi người đứng bên lập tức sáng lên.
Cách này quả thật hay, nhưng Lưu Cảnh Pha đứng bên không vui nổi.
Hắn nhíu mày nhìn Lâm Chính, cuộc đối thoại giữa Lâm Chính và Nhan Khả Nhi hắn nghe không lọt chữ nào.
Người này là ai mà dám nói như vậy, dám không coi hắn ra gì sao?
Mắt Lưu Cảnh Pha rét lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, sau đó hắn mở miệng nói: "Anh bạn này, anh từ đâu tới?"
"Cái này không quan trọng, quan trọng là anh để Lạc Linh Huyết và Sâm Hoàng ở đâu trên người mình?", Lâm Chính mở miệng hỏi.
"Đúng là ở trên người tôi", Lưu Cảnh Pha giơ tay, giơ cổ tay với hai dấu chấm ra, bình tĩnh nói: "Hơn nữa bản thân tôi cũng có một giọt linh huyết, nếu như anh thích, tôi có thể cho anh, có điều có lấy được không phải xem bản lĩnh của anh!"
Nói xong, bảy tám họng súng chĩa thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính dừng bước, bình tĩnh nhìn đám người này.
Mấy người đứng sau đều yên lặng không nói gì.
"Quả nhiên sợ rồi sao?", Nhan Khả Nhi cảm thấy thất vọng.
Mặc dù ban nãy khi Lâm Chính xuất hiện, anh đã thể hiện được kỹ năng võ thuật phi phàm, nhưng võ công dù sao cũng sao đấu lại được súng chứ?
Lưu Cảnh Pha này quả nhiên đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến đây!
Nhưng ngay giây sau... Lâm Chính cử động rồi!
Anh nhanh chóng tiến lên, lao về phía Lưu Cảnh Pha.
Không hề do dự.
Không hề sợ hãi.
Dường như mấy họng súng kia chỉ để làm cảnh.
"Thú vị đấy!", Lưu Cảnh Pha lạnh lùng mỉm cười, nói: "Bắn gãy hai đầu gối của hắn, bắt hắn quỳ xuống trước mặt tôi!"
Vừa dứt lời, mấy người đàn ông mặc đồ đen đứng hai bên trái phải bóp cò súng.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Mỗi phát súng đều tóe ra tia lửa.
Viên đạn lao đến, nhắm vào hai đầu gối của Lâm Chính.
Nhưng lúc này...
Vèo!
Xé gió lao đến!
Lâm Chính đột nhiên chạy vọt đến, dùng tốc độ vượt qua tốc độ của người bình thường tránh sang một bên.
Đạn đều bắn hụt.
Mà anh chợt nhảy qua, lao đến chỗ Lưu Cảnh Pha.
"Không ổn rồi, cậu chủ cẩn thận!"
Mấy võ sĩ bên cạnh thấy được phương hướng Lâm Chính đang lao đến, hét lớn về phía Lưu Cảnh Pha rồi tung nắm đấm thẳng vào Lâm Chính.
Ngay giây sau, nắm đấm của Lâm Chính cũng lao qua.
Bốp!
Hai nắm đấm va vào nhau.
Sức mạnh khủng khiếp truyền vào nắm đấm của tên kia.
Rắc!
Tiếng rắc rắc vang lên.
Nắm đấm của người này lập tức nổ tung, gã kêu lên thảm thiết, tuy nhiên tiếng kêu la thảm thiết của gã không kéo dài được lâu, nắm đấm của Lâm Chính mở ra, bóp chặt lấy cổ gã, tiếp tục dùng sức cực mạnh
Vèo!
Tên đó bị anh ném bay ra ngoài.
Người đó bay như tên, va vào vách núi cách đó không xa.
Đùng...
Vách núi rung động, khe nứt lộ ra.
Người này bị đập be bét máu thịt, sau đó ngã xuống đất, bất động, không biết còn sống hay đã chết.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, quá kinh dị...
"Cái gì?"
Ai cũng khiếp sợ.
Hô hấp của Lưu Cảnh Pha như ngừng lại.
Hắn kinh ngạc nhìn về Lâm Chính đang ngày càng lại gần mình, sau đó hắn hét toáng lên.
"Giết! Giết cho tôi! Nổ súng đi, nổ súng bắn chết hắn đi!"
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Mấy kẻ mặc đồ đen điên cuồng bóp cò.
Họng súng không ngừng bắn ra tia lửa, đạn lao ra bay về phía Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính vung tay lên.
Vèo vèo vèo...
Lượng lớn châm bạc bay qua, lao vào mấy viên đạn.
Lách cách! Lách cách!
Đạn và châm bạc va vào nhau, lập tức bắn ra tia lửa, vô số viên đạn rơi xuống đất.
Lâm Chính lại vung tay, lượng lớn châm bạc bay qua cắm vào mấy tên mặc đồ đen.
Trong nháy mắt tất cả những tên mặc đồ đen đều bất động, đứng đó như bị điểm huyệt.
"Đây là... châm bạc?", một võ sĩ đứng bên Lưu Cảnh Pha thất thanh kêu lên.
Lưu Cảnh Pha liên tiếp lùi về sau, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Anh... anh rốt cuộc là ai?"
"Đưa Lạc Linh Huyết và Sâm Hoàng cho tôi!", Lâm Chính vươn tay ra bình tĩnh nói.
Chương 514: Bá đạo
Lưu Cảnh Pha nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Người của thôn dược đứng quanh đã há to miệng từ lâu, tất cả ngây ngốc nhìn Lâm Chính.
Ai mà ngờ được, thực lực người này lại mạnh đến mức đó, ngay cả đạn cũng không làm gì được anh.
Đây là quái vật sao?
Đầu óc của tất cả mọi người đều trở nên rối bời.
Kể cả những người của Huyền Y Phái theo Lâm Chính tới đây.
Trong đó có cả Long Thủ!
“Châm bạc mỏng manh như vậy lại có thể đánh bay đạn, xem ra thực lực của thầy lại nâng cao thêm một bậc”, Long Thủ thở dài.
Trong thời gian ngắn tiến bộ nhiều như vậy, Long Thủ không thể không thừa nhận thiên phú của Lâm Chính quá siêu phàm…
“Còn không chịu đưa?”, thấy Lưu Cảnh Pha không có phản ứng, Lâm Chính lắc đầu: “Nếu đã như vậy, tôi tự đi lấy được rồi!”.
Dứt lời, Lâm Chính lập tức nhảy vọt lên, muốn ra tay với Lưu Cảnh Pha.
Lưu Cảnh Pha kinh ngạc, trong lúc nguy cấp, hắn kinh hoàng hét lên.
“Ông Thái, cứu tôi!”.
Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, một ông lão mặc áo sơ mi trắng quần tây, đeo kính đột nhiên đi ra khỏi đám đông, chắn ngang trước mặt Lưu Cảnh Pha.
“Người trẻ tuổi, dừng tay đi!”.
“Ông muốn ngăn cản tôi?”, Lâm Chính liếc nhìn ông ta.
“Món đồ này đã thuộc về cậu Lưu, không phải đồ của cậu, cậu không được cướp”.
“Nếu tôi cứ cướp thì sao?”.
“Vậy thì Hành Phong Chưởng của tôi sẽ không cho phép”, ông lão lắc đầu, bày ra tư thế.
“Các người còn ai muốn ra tay thì lên luôn đi. Nhưng chuyện đến nước này, tôi cũng sẽ không nương tay, giao đấu với tôi thì chuẩn bị tinh thần bị tàn phế đi”, Lâm Chính nhấc tay lên, bình tĩnh nói.
“Hừ, nhóc con, cậu chỉ biết chút võ kỹ và châm thuật, ở đây chúng tôi có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ một mình cậu?”.
“Ông thật sự cho rằng ông vô địch à?”.
“Vậy thì hãy xem ai lợi hại hơn!”.
Những võ giả khác không phục cũng đứng ra, chắn trước mặt Lâm Chính.
Lưu Cảnh Pha thấy vậy cũng có lòng tin, hét lên: “Ai có thể giết được thằng chó này, tôi sẽ cho người đó năm triệu tệ!”.
Tiền thưởng cao ắt có kẽ dũng cảm. Lời nói này vừa vang lên, tất cả mọi người dâng cao sĩ khí, ai nấy hét lên xông về phía Lâm Chính.
Không thể không nói, cao thủ ra tay, biết ngay hay dở.
Những võ giả này ai nấy di chuyển nhanh như thỏ, nhanh chóng len lỏi đến gần Lâm Chính. Ai cũng vung nắm đấm to như nồi đất, hung hăng đánh về phía đầu Lâm Chính.
Vừa tấn công là đánh vào chỗ hiểm yếu.
Đương nhiên, đây chỉ là một vài kẻ lỗ mãng.
Còn một vài người vòng ra sau lưng Lâm Chính, nhẹ nhàng đánh tới một chưởng.
Trông như sức lực chưởng tay không lớn, nhưng thực tế lại chất chứa các loại kỹ xảo, không đánh ngoài chỉ đánh trong. Nếu trúng phải mấy chưởng này, nội tạng chắc chắn sẽ tổn thương.
Nhưng…
Lâm Chính không hề nhúc nhích, để mặc quyền chưởng đánh tới.
Rầm! Rầm! Rầm! Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng động đan xen nhau vang lên.
Tất cả quyền chưởng đều đánh mạnh lên người Lâm Chính.
Nhưng… Lâm Chính vẫn đứng đó, người không run, đầu không lệch, như không có chuyện gì, chỉ yên tĩnh quan sát xung quanh.
Bọn họ đều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Ông Thái ở bên kia vẫn chưa ra tay cũng mở to mắt.
“Chỉ vậy thôi?”, Lâm Chính hỏi.
“Khốn nạn!”.
Bọn họ rít lên, vẫn định đánh tiếp.
Nhưng một giây sau, quả đấm thép của Lâm Chính đã đấm tới một cách vô tình.
Quyền như sấm đánh, điên cuồng ập đến.
Rắc!
Rắc!
Rắc…
Tiếng xương gãy không ngừng vang lên.
Người đang bao vây xung quanh anh lần lượt ngã xuống.
Mỗi người đều chỉ trúng một quyền.
Nhưng dù chỉ là một quyền, bọn họ cũng không chịu nổi.
Có người bị đánh lệch đầu hôn mê, có người bị đánh lõm ngực, miệng phun ra máu, ngất xỉu tại chỗ.
Từ đầu tới cuối không quá ba giây, những người này đều bị Lâm Chính giải quyết.
Còn Lâm Chính vẫn không thương tổn gì.
Mọi người hít ngược một hơi.
“Đến lượt ông rồi!”.
Lâm Chính quay đầu sang, vọt tới phía trước.
“Hành Phong Chưởng!”.
Ông Thái quát lớn một tiếng, hai tay như que củi dang rộng, cánh tay làm dấy lên những trận gió điên cuồng, đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính né trái tránh phải, đạp một cước về phía ngực ông Thái.
Ông Thái vội vàng hướng tay xuống dưới, đánh về phía chân Lâm Chính, đồng thời khom người, tránh đòn tấn công.
Nhưng sức lực của cú đạp đó thật sự quá đáng sợ, ông Thái bị đạp trúng vào tay, không thể chống đỡ nổi, lập tức bị đẩy lùi hơn mười bước.
“Ông Thái!”, Lưu Cảnh Pha lo lắng hô lên.
Ông Thái còn chưa đứng vững, Lâm Chính đột nhiên vọt tới một bước, lướt người tới, đứng trước mặt ông Thái.
“A!”.
Ông Thái quát lên, lảo đảo đánh một quyền về phía mặt Lâm Chính.
Quyền sắp đến gần, Lâm Chính đưa tay, bọc lấy nắm đấm đang đánh đến một cách chuẩn xác.
Tất cả đòn đánh của ông Thái đều bị anh hóa giải.
“Cái gì?”.
Ông Thái trợn tròn mắt. Lâm Chính đột nhiên dùng sức.
Rắc!
Nắm đấm của ông ta bị bóp nát.
“Á…”.
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
Lâm Chính thả tay ra, giữ lấy cổ tay ông ta, nhanh chóng lướt tới một đường.
Roẹt!
Tiếng động quỷ dị lại vang lên.
Cánh tay của ông Thái không còn sức lực buông thõng xuống, không nhấc lên được nữa.
Ông Thái nặng nề ngồi xuống đất, ôm lấy cánh tay, đau đến mức điên cuồng thở dốc, gần như sắp ngất xỉu.
Cánh tay bị phế, ông ta đã không còn sức lực ngăn cản Lâm Chính, thậm chí Hành Phong Chưởng của ông ta… cũng vì vậy mà bị phế.
“Sao lại như vậy?”.
Lưu Cảnh Pha ngơ ngác nhìn cảnh tượng đáng sợ đó, không nói nên lời…
Ông Thái cũng không phải là đối thủ, bên hắn còn ai có thể ngăn chặn người này?
Lâm Chính bước chân ra, đi thẳng đến trước mặt hắn, yên lặng nhìn chằm chằm hắn.
“Tôi… Tôi đưa… Tôi đưa cho anh! Lạc Linh Huyết và Sâm Hoàng… tôi đưa anh cả!”, Lưu Cảnh Pha run rẩy điên cuồng, vội vàng hét lên.
“Anh nên làm vậy từ sớm”.
Lâm Chính nói, sau đó xắn tay áo.
Lưu Cảnh Pha liếc nhìn, sởn gai ốc, suýt chút nữa không đứng vững.
Nơi cổ tay Lâm Chính toàn là Lạc Linh Huyết dày đặc, có đến mười mấy giọt…
Thảo nào người này lại mạnh đến vậy!
Nhiều Lạc Linh Huyết như thế… nghịch thiên quá! Anh ta nghịch thiên quá!
Lưu Cảnh Pha toát mồ hôi lạnh, cảm thấy sau lưng lạnh loát. Hắn không dám chần chừ thêm nữa, lập tức trích Lạc Linh Huyết ra, dâng Sâm Hoàng lên.
Lâm Chính quan sát củ nhân sâm giống như được tưới vàng đó, thở phào nhẹ nhõm, cất nó vào.
“Quay về thôi”.
Anh xoay người, nói với Long Thủ.
“Thầy, Lưu Cảnh Pha và người của cậu ta không việc ác nào không làm, gây ra không ít tội nghiệt, cứ tha cho bọn họ như vậy sao?”, Long Thủ tiến lên, phẫn hận nhìn chằm chằm Lưu Cảnh Pha, hỏi.
“Những người này không liên quan đến tôi, nhưng lúc trước tôi đã nói rồi, đối đầu với tôi thì phải chuẩn bị tinh thần bị tàn phế”, Lâm Chính suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Các ông hãy phế bỏ tay chân bọn họ, giao cho người của thôn dược xử lý đi!”.
“Vâng!”.
Long Thủ gật đầu, dẫn người đi tới.
“Các người định làm gì? Dừng tay! Mau dừng tay!”.
“Á!!”.
Tiếng la thảm thiết vang vọng mây xanh.
Chương 515: Đạp nhà họ Lâm dưới chân
Đám người Lưu Cảnh Pha bị tàn phế, kết cục của bọn họ là không thể nghi ngờ.
Người của thôn dược chỉ muốn ăn thịt bọn họ, gặm xương bọn họ.
Lâm Chính lại không có hứng thú với Lưu Cảnh Pha.
Bây giờ anh đã lấy được mời bảy giọt Lạc Linh Huyết, còn kiếm được Sâm Hoàng có thể sánh ngang với Huyền Sâm Vương. Bây giờ Huyền Sâm Vương được coi là chí bảo tôn thờ ở nhà họ Lâm, còn Sâm Hoàng này cũng là chí bảo tổ truyền đời đời của thôn dược Tân Điền.
Thật ra tin tức thôn dược Tân Điền có Sâm Hoàng tồn tại đã được truyền ra từ rất lâu, nhưng thôn dược này luôn sống ẩn sâu trong rừng, muốn tìm tung tích của bọn họ không đơn giản.
Long Thủ vốn cũng không có manh mối, nhưng nơi này tình cờ được người của Lưu Cảnh Pha phát hiện, đám Lưu Cảnh Pha bèn giết tới đây. Long Thủ cũng thông báo cho Lâm Chính ngay lập tức, để anh nhanh chóng đuổi tới.
Đám người Lưu Cảnh Pha này Long Thủ đã có theo dõi từ trước.
Thật ra Long Thủ không phải người ghét ác như thù, nhưng những việc mà Lưu Cảnh Pha làm mấy năm nay thật sự khiến người ta căm hận, thật sự đến mức ai cũng căm ghét.
Giết người cưỡng hiếp giống như cơm bữa, còn có những hành động đáng sợ hơn nữa.
Nếu lần này Lâm Chính không đuổi tới kịp thời, e rằng thôn dược Tân Điền đã bị huyết tẩy, không chừa một ai.
Bây giờ Lưu Cảnh Pha đã phế, cũng xem như ác giả ác báo, người của thôn dược Tân Điền chắc chắn muốn lột da rút gân hắn.
Lâm Chính không mấy hứng thú với chuyện này, có được thứ mình cần thì chuẩn bị lên trực thăng rời đi.
“Anh Lâm, xin hãy đợi một lát!”.
Lúc này, Nhan Khả Nhi hô lên.
Lâm Chính hơi nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Nhìn gương mặt tuấn tú giống như thiên thần của Lâm Chính, Nhan Khả Nhi không khỏi đỏ mặt, lau sơ qua vết bùn trên mặt mình, sau đó khẽ giọng nói: “Anh Lâm, lần này rất cảm ơn anh đã ra tay trượng nghĩa”.
“Không cần khách sáo, tôi cũng không tính là ra tay trượng nghĩa, tôi đến đây là có mục đích”.
“Tôi biết, nhưng dù thế nào, nếu không có anh, thôn dược Tân Điền chúng tôi e rằng không còn tồn tại được nữa. Anh Lâm, tôi sẽ ghi nhớ ơn huệ này”, Nhan Khả Nhi mỉm cười nói.
Lâm Chính gật đầu: “Vậy được, có duyên gặp lại”.
“Anh Lâm, xin hãy đợi một chút!”.
“Còn chuyện gì nữa?”.
“À… Anh Lâm, anh thật sự… thật sự muốn mang Sâm Hoàng đi sao?”, Nhan Khả Nhi do dự một lúc, sau đó mới thận trọng hỏi.
Cô ấy không quan tâm đến Lạc Linh Huyết, nhưng Sâm Hoàng là vật tổ tiên truyền lại. Nếu đến đời cô ấy làm mất nó, làm sao cô ấy ăn nói với tổ tiên?
“Cô không đành lòng sao?”.
“Ơ… đương… đương nhiên là không đành lòng, nhưng anh Lâm muốn lấy nó đi, Khả Nhi cũng không có cách nào. Dù vậy Khả Nhi vẫn muốn bảo vệ Sâm Hoàng, vả lại thôn dược đã nợ ơn của anh Lâm, nên Khả Nhi muốn giúp sức cho anh Lâm”.
“Cô giúp tôi? Cô có thể giúp gì cho tôi?”.
“Thôn dược Tân Điền chúng tôi ẩn cư ở đây là để bảo vệ Sâm Hoàng. Bây giờ Sâm Hoàng không còn, chúng tôi cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa. Tôi thấy anh biết dùng châm bạc, có lẽ là người của y đạo. Chi bằng thế này, Khả Nhi giúp anh trồng dược liệu kỳ hạn ba năm để báo đáp, anh thấy thế nào?”.
“Trồng dược liệu?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
“Anh đừng cảm thấy không đáng giá. Mặc dù Khả Nhi tuổi trẻ non nớt, nhưng tôi đã học được tay nghề tổ tiên truyền lại. Cây thuốc tôi trồng được không giống những cây thuốc khác, anh có thể để Khả Nhi thử xem”, Nhan Khả Nhi cười nói.
“Truyền nhân của Nam Dược Hoàng há lại không có chút bản lĩnh? Cô Nhan không cần phải tự coi thường mình, tôi tin cô có tay nghề, chỉ là… cô vẫn không thành thật với tôi mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Không… Không thành thật? Anh Lâm, tôi không hiểu ý anh…”, Nhan Khả Nhi hơi hoảng loạn.
Lâm Chính lắc đầu: “Cô nói báo đáp tôi, trồng dược liệu cho tôi, thật ra là muốn sắp xếp đường đi tiếp theo cho thôn dược Tân Điền của cô. Hơn nữa, cô vẫn chưa từ bỏ Sâm Hoàng đúng không?”.
Nhan Khả Nhi biến sắc, im lặng một lúc, sau đó gật đầu: “Không sai, quả thật tôi vẫn chưa từ bỏ Sâm Hoàng. Đó dù gì cũng là vật tổ truyền, tôi không thể làm mất! Nhưng anh Lâm, anh cứ yên tâm, dù tôi vẫn hi vọng có thể lấy lại Sâm Hoàng, nhưng tôi chắc chắn sẽ dùng cách đường hoàng lấy lại, chứ không phải dựa vào mấy trò đầu cơ trục lợi, bắt gà trộm chó”.
“Cách đường hoàng thế nào?”.
“Tôi có thể nuôi trồng một loại cây đặc biệt cho anh. Tôi muốn dùng nó và cách trồng đổi lấy Sâm Hoàng”.
“Cây gì đặc biệt mà có thể so sánh với Sâm Hoàng?”.
“Đây là tuyệt kỹ của Nam Dược Hoàng ông nội tôi, nói suông vô ích. Nếu anh Lâm đồng ý, chúng ta có thể giao dịch!”.
“Đồng ý hay không bây giờ nói không tính, cô trồng trước rồi hãy nói. Lát nữa tôi sẽ sai người đón cô đến Huyền Y Phái, tôi sẽ sắp xếp công việc, cung cấp chỗ ở cho thôn dược Tân Điền các cô. Từ hôm nay trở đi, các cô xem như là người của Huyền Y Phái. Nếu cô xác định dược liệu mà cô trồng đáng giá đó, tôi có thể trả Sâm Hoàng lại cho cô”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó lên trực thăng, phất tay. Cánh quạt của trực thăng lập tức chuyển động.
Nhan Khả Nhi nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong mắt ánh lên vẻ kiên định.
“Anh đợi đấy, Lâm Chính! Tôi nhất định sẽ lấy Sâm Hoàng về!”.
…
Lúc rời khỏi thôn dược Tân Điền, Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm.
“Còn thiếu ba giọt, còn thiếu ba giọt…”.
Anh nhìn cổ tay mình, lẩm bẩm.
Lạc Linh Huyết có thể khiến người ta thay đổi rất lớn, nhưng những thay đổi đó chỉ nằm ở ngũ cảm, trí nhớ và cơ thể. Đương nhiên, nghiêm ngặt mà nói, thay đổi này không có sự lột xác nào mang tính thực chất.
Sự lột xác chân chính là do hai mươi giọt Lạc Linh Huyết mang lại.
“Cố gắng tìm tung tích của Lạc Linh Huyết, một khi có tin tức lập tức thông báo cho tôi”, Lâm Chính nghiêng đầu, nói với người bên cạnh.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”, người bên cạnh gật đầu.
Lúc này, Long Thủ bắt máy, một lúc sau lại cúp máy, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Lâm Chính: “Thầy, vừa rồi Mã Hải gọi tới, ông ta nói thầy hãy mau chóng quay về công ty”.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Lâm Chính thuận miệng hỏi.
“Nhà họ Lâm ở Yên Kinh tăng tốc đưa thuốc mới ra thị trường, ngày mai thuốc mới sẽ bắt đầu được bán…”, Long Thủ nhỏ giọng nói.
Đồng tử mắt Lâm Chính hơi to ra, sau đó anh nhắm mắt lại, không nói tiếng nào.
Ngày mai đưa ra thị trường?
Xem ra nhà họ Lâm không đợi được muốn thâu tóm Tập đoàn Dương Hoa…
Nghĩ lại cũng phải, dù sao đại hội cũng sắp mở, nhà họ Lâm đã không còn thời gian nữa.
“Chủ tịch Lâm, Mã Hải nói tôi hỏi thầy, thuốc của chúng ta… khi nào đưa ra thị trường?”, Long Thủ lại hỏi.
“Thuốc của chúng ta không đưa ra thị trường nữa”.
Lâm Chính lại mở mắt ra, thản nhiên nói: “Bây giờ lập tức quay về Huyền Y Phái, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, bắt đầu từ mai, Huyền Y Phái chúng ta sẽ bận rộn lắm đây!”.
Long Thủ sững sờ: “Thầy nói vậy là ý gì?”.
“Rất đơn giản… Danh dự của nhà họ Lâm sẽ bị hủy hoại vào ngày mai, còn Huyền Y Phái sẽ đạp nhà họ Lâm ở dưới chân!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Mã Hải hoàn toàn không biết Lâm Chính có ý gì, nhưng ông ta hiểu, cuộc chiến đã bắt đầu rồi.
Tập đoàn Dương Hoa và nhà họ Lâm... một bên chắc chắn phải ngã xuống.
Mã Hải cảm thấy vô cùng thấp thỏm.
Bởi vì ông ta có nhìn thế nào cũng không thể tin, Dương Hoa có đủ tư cách đối đầu với nhà họ Lâm.
Tập đoàn Dương Hoa do Mã Hải quản lý. Thực lực của Dương Hoa đến đâu, ông ta đương nhiên còn hiểu rõ hơn Lâm Chính.
Cho dù Lâm Chính là thực lực của Huyền Y Phái, thì so với nhà họ Lâm cũng chỉ là con kiến thôi.
Chủ tịch Lâm điên rồi sao?
Mã Hải không biết.
Nhưng Lâm Chính biết mình không điên.
Anh nhìn vào cổ tay mình, chỉ thấy nơi đó có mười lăm chấm đỏ, chấm đỏ như nốt ruồi màu đỏ, tươi đẹp chói mắt, nhưng bị cổ tay áo che kín, người bình thường không thể thấy được.
Rè rè... rè rè...
Lúc này điện thoại di động rung lên.
Lâm Chính bắt máy.
Bên kia là giọng của Long Thủ.
"Thầy, có manh mối rồi, bên kia hình như có chút vấn đề chúng ta phải mau chóng qua đó, nếu chậm trễ sẽ không đuổi kịp đâu".
"Ở đâu?"
"Trong núi Nhất Hành Sơn".
"Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"
"Theo điều tra. Bọn họ nhiều nhất chỉ trụ được ba tiếng nữa, mà từ đây lái xe đến được Nhất Hành Sơn nhanh cũng phải mất ba tiếng, e rằng chúng ta phải tăng tốc".
"Vậy ngồi trực thăng thì sao?"
"Trực... trực thăng?"
...
...
Ở Nhất Hành Sơn.
Trên ruộng thuốc, một cô gái mặc quần áo màu xanh lục, để tóc đuôi ngựa đang cõng một người phụ nữ trung niên, điên cuồng chạy về phía trước.
Tiếng thở dốc dồn dập vang lên bên tai không dứt.
Đừng có thấy vóc dáng cô gái gầy gò, suy nhược, nhưng sức mạnh cô ấy thể hiện ra lại vô cùng kinh khủng, cõng người phụ nữ nặng năm mươi sáu mươi cân trên lưng mà vẫn có thể đi như bay, quả thật khiến người ta không tưởng tượng nổi.
"Đứng lại đi!"
"Con khốn, đứng lại cho tao!"
"Còn không đứng lại nữa, đợi tao bắt được mày, tao sẽ cho mày biết tay!"
Mấy tiếng mắng chửi ở đằng sau vang lên liên tiếp, một đám người mặc quần áo hiện đại xen lẫn đồ cổ trang đuổi theo.
Có người cầm súng nhắm về phía này.
Có người bước đi như bay, cơ thể nhẹ bẫng, đuổi về phía đó.
Mà ở phía cuối cùng là một chiếc xe Mercedes Benz G đang đuổi theo.
Tiếng động không hề nhỏ.
Cho dù là nơi hoang vắng, chiếc xe vẫn đi rất vững vàng.
Mà người ngồi ở ghế phó lái là một người đàn ông trẻ tuổi để tóc dài mặc quần áo thời đường đang phe phẩy chiếc quạt xếp. Hắn híp mắt nhìn về phía cô gái đang chạy ở đằng xa.
Cách ăn mặc của người đàn ông không hề hợp chiếc xe thời thượng này, mà vẻ hiểm ác trên mặt hắn cùng bộ đồ đứng đắn này cũng vô cùng trái ngược.
"Con khốn này dám dùng độc trước mặt cậu chủ! Hừ, không biết cậu chủ là ai hả? Chút độc này có tác dụng gì với cậu chủ chứ? Con khốn này đúng không biết trời cao đất dày là gì!", người ngồi ghế lái mắng chửi.
"Anh thì hiểu cái gì chứ? Người phụ nữ mạnh mẽ như này tí nữa chơi mới thích! Cô ta không phải thích cứu người sao? Tí nữa tôi sẽ làm cô ta trước mặt mọi người, để xem những người được cô ta cứu có cứu cô ta không!", hắn phe phẩy chiếc quạt, cười nói.
Tài xế nghe thấy vậy, hô hấp hơi tăng nhanh, lập tức có phản ứng.
Cảnh tượng này đúng là kích thích chết mất.
Cô gái xinh như hoa như ngọc này mà bị tàn phá, ai mà chịu nổi được đây...
"Cậu chủ, à... tí nữa anh em có được hưởng chút gì không ạ?", tài xế cẩn thận hỏi.
Người đàn ông liếc qua tài xế, lạnh lùng hừ nói: "Để người phụ nữ kia cho anh đấy!"
"Đừng mà cậu chủ? Bà già kia cũng phải hơn năm mươi rồi..."
"Nếu như anh không làm, ngày mai tôi sẽ chôn anh ở đây", người đàn ông lạnh lùng nói.
"Tôi làm tôi làm...", tài xế muốn khóc quá.
Gã tin cậu chủ nhà mình nói được làm được...
Chẳng bao lâu sau chiếc xe đã dừng lại ở chân núi.
Nhóm người đuổi theo ở phía trước đang bao vây ở chân núi.
Cậu chủ xuống xe, bước lên mấy bước. Một người lập tức đến đó.
"Cậu chủ, con khốn cõng người phụ nữ chui vào hang núi. Hang núi này giống cổ mộ, tôi nghĩ người trong thôn dược cũng trốn trong đó".
"Không mở được cửa cổ mộ ra sao?", cậu chủ bình tĩnh hỏi.
"Làm bằng đá đặc biệt. Không thể dùng được sức người để mở, có điều thời cổ đại sao so được với thời hiện đại, dùng bom nổ là được".
"Vậy cho nổ tung đi".
"Vâng thưa cậu chủ".
Mọi người xác định được phương án, lập tức chuẩn bị thuốc nổ.
Sau giây lát.
Đùng!
Tiếng động kịch liệt vang lên.
Núi rung động, đá bay tán loạn.
Người trong hang động sợ hãi co cụm lại.
"Đây là thuốc nổ...", người phụ nữ vừa nằm xuống liền yếu ớt nói.
Nhưng cô gái không trả lời bà, sau khi đặt người phụ nữ nằm xuống liền ngồi phịch xuống đất, hô hấp dồn dập.
Đám người lúc trước trốn vào đây mặt mày khiếp sợ, bao vây lấy cô.
"Khả Nhi! Khả Nhi! Cháu không sao chứ?"
"Không được rồi, lưng cô bé trúng đạn rồi!"
Tiếng hét vang lên không ngừng.
Chỉ thấy sau lưng cô gái có hai lỗ đạn.
Người phụ nữ sững sờ nhìn cô gái yếu ớt, khóe mắt không kìm được đỏ ửng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Không ngờ trong thôn dược Tân Điền của chúng ta nằm ở nơi núi sâu rừng thẳm, vậy mà vẫn không trốn được khỏi bọn khốn nạn này, hôm nay thôn chúng ta gặp nạn rồi", một ông lão già nua lưng còng đi đến, đau đớn nói.
"Bây giờ ngay cả chị Khả Nhi cũng ngã xuống rồi, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”, một cô bé đứng bên bôi thuốc cho cô gái, vừa khóc vừa nói.
"Cổ mộ này được làm từ thời Minh, lúc đó nơi đây là chỗ trốn nạn có một không hai, nhưng đối mặt với kỹ thuật thời hiện đại, cổ mộ này cũng không trụ được lâu, tôi nhớ sau cổ mộ có lối ra, mọi người cùng tôi lập tức ra ngoài!", người phụ nữ yếu ớt nói.
"Thật sao?"
"Vậy thì được, chúng ta mau đi thôi!"
Mọi người kích động nói.
"Không, đợi trời tối... hẵng đi...", lúc này cô gái yếu ớt tên Khả Nhi khó khăn mở mắt.
"Tại sao?"
"Lối ra... cách lối vào không quá xa, một khi bị đối phương phát hiện thì không ai chạy được!"
"Nhưng cổ mộ này chắc không trụ được đến khi trời tối đâu! Chúng ta còn không đi thì sẽ bị chôn vùi ở đây!"
Ông lão khuyên mọi người.
Cô gái không lên tiếng.
"Vậy chúng ta đi luôn đi!"
Mọi người thảo luận một lúc, sau đó đi ra khỏi lối ra của cổ mộ.
Nhưng... khi mọi người chưa đi được bao lâu, một nhóm người đã bao vây chỗ này.
Khả Nhi, người phụ nữ và mọi người vừa nhìn thấy chúng mặt liền xám như tro tàn.
"Trời muốn lấy mạng chúng ta sao?", Khả Nhi yếu ớt nói.
"Cậu chủ, nơi đây quả nhiên có cửa sau, bọn họ ở đây!"
"He he, để xem bọn chúng còn trốn đằng nào nữa!"
Tiếng cười lạnh lẽo vang lên.
Sau đó một đám võ sĩ thân thủ nhẹ nhàng và một đám vệ sĩ cầm súng đuổi đến, bao vây chặt lấy bọn họ, không có đường thoát nữa rồi...
Nhan Khả Nhi nhắm mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Chương 512: Thần linh hạ phàm
"Con khốn, để xem mày còn chạy đi đâu?"
"Hừ, mày thực sự nghĩ mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cậu chủ sao? Mày đừng có đùa tao!"
Tiếng cười vang lên không ngừng.
Người dân thôn dược Tân Điền tức giận đến cùng cực, ai cũng nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn đám này, ánh mắt tràn đầy sự thù ghét, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống bọn chúng.
Cậu chủ đi xuống xe, đi đến phía trước đám người này. Nhìn Nhan Khả Nhi được mọi người dìu, lạnh lùng nói: "Nhãi, đưa Lạc Linh Huyết và Sâm Hoàng ra đây, nếu như cô ngoan ngoãn đưa cho tôi, tôi có thể đảm bảo tha cho người của thôn dược".
"Anh tưởng tôi tin anh chắc?", Nhan Khả Nhi lạnh lùng nói: "Sâm Hoàng đã bị tôi tiêu hủy rồi, Lạc Linh Huyết cũng bị tôi dùng thảo dược đặc biệt xử lý rồi. Tôi mà chết nó cũng sẽ biết mất, Lưu Cảnh Pha! Lần này anh mất công đến đây rồi. Anh không dành được thứ gì đâu!"
"Vậy nên cô thà chết chứ không chịu giao ra chứ gì?", ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống.
"Đúng thế thì sao? Tôi nói cho các người biết, thứ các người có thể có chỉ là xác của chúng tôi thôi", không đợi Nhan Khả Nhi nói tiếp, người phụ nữ bên cạnh đã tức giận quát.
"Không sai, bọn tôi cho dù có chết cũng không để cậu được như ý nguyên!"
"Cậu bỏ cuộc đi!"
Người dân cả thôn ồn ào lên tiếng, mặt ai cũng tràn ngập sự tức giận, ra vẻ coi thường cái chết.
Người tên Lưu Cảnh Pha vội vàng gật đầu, ánh mắt hiện lên sự dữ tợn: "Được! Được! Được! Có khí phách lắm! Rất có khí phách! Các người không đưa chứ gì? Không thành vấn đề, có điều nếu các người nghĩ tôi sẽ giết các người như vậy thì các người lầm rồi, các người cho rằng thứ chúng tôi nhận được chỉ là một các xác sao? Các người sai rồi, cái xác thật sự chỉ là xác của đàn ông và người già thôi. Còn những người phụ nữ xinh đẹp sẽ không biến thành cái xác đâu, tôi sẽ dùng xác các người làm tiêu bản, bán cho mấy tên biến thái và vu sư ở Đông Nam Á, khiến xác các người mỗi ngày đều bị chà đạp, các người cho dù chết cũng vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Vừa dứt lời, sắc mặt người dân thôn Tân Điền tái mét, nhiều người không đứng vững nổi nữa.
"Ác quỷ! Cậu... cậu đúng là ác quỷ!", người phụ nữ tức giận gào lên.
Cô gái tên Nhan Khả Nhi lảo đảo muốn ngã, cảm thấy khó thở.
Cô chưa từng nghĩ đến một người có thể độc ác đến vậy...
Cô ấy nhắm hai mắt, không nói gì.
Một lát sau mới khàn khàn lên tiếng: "Tôi giao Sâm Hoàng và Lạc Linh Huyết cho các người, anh sẽ thả người dân trong thôn chúng tôi chứ?"
"Cô sớm đưa cho tôi, thôn dược Tân Điền sao có thể thành ra như này?", Lưu Cảnh Pha cười nói.
Nhan Khả Nhi không nói.
Nhưng người phụ nữ và ông lão đứng bên hô hấp dồn dập.
"Khả Nhi, con không được đưa. Sâm Hoàng là bảo vật truyền lại của thôn ta, không được giao nó cho loại người khốn nạn như này!"
"Đúng vậy, hơn nữa người này mà lấy được Lạc Linh Huyết cũng sẽ không tha cho chúng ta đâu, không thể tin loại người độc ác như này được!"
Hô hấp của mọi người trở nên dồn dập.
Nhưng Nhan Khả Nhi cũng bất lực.
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, nói nhỏ: "Con không thể vì thứ này mà làm mất mạng mọi người được, cho dù hy vọng nhỏ bé, con cũng phải thử!".
Nói xong, Nhan Khả Nhi lấy ra từ túi áo một cây nhân sâm bọc bằng vải.
Nhân sâm dù không lớn, nhưng lộ ra chút ánh sáng từ trong bọc. Cây nhân sâm này thực sự mang màu vàng.
Hô hấp của Lưu Cảnh Pha dồn dập, vội vàng tiến lên, tóm lấy cây nhân sâm kia, vừa mở ra nhìn.
"Quả nhiên là Sâm Hoàng!", hắn hét lên kinh ngạc.
"Đây là Lạc Linh Huyết!"
Nhan Khả Nhi cắt tay mình đưa cho hắn, cổ tay nhỏ ra một giọt máu tươi.
Lưu Cảnh Pha vội vàng nhận lấy.
Giọt máu nhỏ lên cổ tay hắn, sau đó nhanh chóng thấm vào trong rồi biến mất. Vài giây sau, cổ tay Lưu Cảnh Pha hiện lên hai chấm đỏ.
"Hai chấm, hai chấm rồi, có vẻ như nhà họ Lưu chúng ta có thể đi lên rồi!", Lưu Cảnh Pha hít sâu một hơi, muốn bình tĩnh lại tâm tình kích động, nhưng ánh mắt nồng cháy đã để lộ tâm trạng của hắn.
"Được rồi, các người lấy đồ rồi đó. Các người đi được chưa?", Nhan Khả Nhi âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
"E rằng không được!", Lưu Cảnh Pha hạ tay, lạnh lùng nhìn Nhan Khả Nhi, con ngươi quét qua cơ thể cô ấy.
"Anh định nuốt lời?", mặt Nhan Khả Nhi tái mét.
"Đây chẳng phải chuyện bình thường sao? Trong vùng rừng sâu núi thẳm này, tôi giết vài người cũng chẳng ai biết, nói láo vài câu cũng có sao đâu?"
"Anh... đồ khốn!"
Nhan Khả Nhi tức giận, muốn tung nắm đấm đánh Lưu Cảnh Pha.
Nhưng Lưu Cảnh Pha lật tay cho cô ấy một cái tát.
Bốp!
Nhan Khả Nhi bị tát ngã xuống đất, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên dấu bàn tay.
"Đồ khốn!"
"Đồ súc sinh!"
Người dân nổi giận, toàn bộ đều xông lên.
Nhưng họ vừa cử động, mấy tiếng súng vang lên, mấy người dân ngã xuống, máu chảy thành sông, không cử động nữa.
Mọi người vô cùng khiếp sợ.
"Đừng nổ súng, đừng giết họ".
Lưu Cảnh Pha híp mắt nhìn Nhan Khả Nhi, lạnh lùng nói: "Những người này đều người cô cứu được từ thôn dược ra. Bây giờ, tôi đứng trước mặt họ làm cô, tôi muốn xem, bọn họ có cứu được cô không?"
"Anh...", Nhan Khả Nhi run rẩy.
"Ha ha ha..."
Đám người kia nở nụ cười dữ tợn, ai ai cũng rõ vẻ thèm khát.
"Ông trời ơi, tạo nghiệp mà!"
Trưởng thôn ngồi phịch xuống đất kêu khóc.
Những người khác mặt mày đẫm lệ.
"Đồ súc sinh! Tôi sẽ không để anh được như ý nguyện!", Nhan Khả Nhi tức giận nói, sau đó đứng dậy đâm sầm vào hòn đá bên cạnh.
Nhưng người ở bên nhanh tay, kéo cô lại, không để cô chết.
Nhan Khả Nhi rất muốn cắn lưỡi tự tử.
Nhưng cắn lưỡi tự tử sẽ không chết, bây giờ cô ấy chỉ có thể kêu trời kêu đất thôi.
"Cởi sạch đồ của cô ta cho tôi, phải để cho người dân của thôn này tận hưởng vẻ đẹp của nữ trưởng thôn trẻ đẹp này", Lưu Cảnh Pha lạnh lùng nói.
"Ha ha ha, đương nhiên rồi cậu chủ!"
Đám người kia cười lớn, duỗi tay ra.
Nhưng ngày giây sau Nhan Khả Nhi cắn vào bàn tay người đó.
"Á...
Gã ta đau đớn đến mức toàn thân co giật, vội vàng thả tay ra.
Nhan Khả Nhi xoay người muốn bỏ chạy.
Đùng!
Một tiếng súng vang lên, bắn vào chân cô ấy.
Cô ấy lập tức ngã gục xuống đất, không thể cử động nữa.
"Khả Nhi!"
Người dân trong thôn xông đến.
Nhưng đám võ sĩ đã hành động, ấn toàn bộ người già kẻ yếu xuống đất...
Lưu Cảnh Pha mặt mày dữ tợn, bước đến chỗ Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi khó khăn bò về trước.
Trên người cô đầy bùn đất, tóc tai bù xù, chỉ hy vọng có thần linh hạ phàm cứu cô, cứu người dân trong thôn.
Nhưng cô biết sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó.
Tuy nhiên lúc này!
Soạt soạt soạt soạt!
Tiếng máy bay trực thăng vang lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn lên không trung.
Giờ mới phát hiện ra một chiếc máy bay trực thăng đang bay về phía này.
Cửa máy bay có một người đàn ông mặc vest đứng đó, khuôn mặt anh lạnh như tiền, nhìn về phía này, máy bay còn chưa hạ cánh, cách mặt đất khoảng mấy chục mét, anh đã lao xuống.
Rầm!
Người đàn ông hạ cánh xuống mặt đất.
Mặt đất chấn động.
Nhan Khả Nhi khó khăn ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn người đàn ông anh tuấn như thần linh hạ phàm này, khuôn mặt nhỏ sững sờ.
"Cô có phải truyền nhân của Nam Dược Hoàng - Nhan Khả Nhi không?", người đàn ông lạnh lùng hỏi.
"Anh... anh là ai?", Nhan Khả Nhi cẩn thận hỏi lại.
"Tôi á? Tôi tên Lâm Chính"!
Chương 513: Xem bản lĩnh của anh đến đâu
Lâm Chính?
Nhan Khả Nhi lầm bầm, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang, rõ ràng là cô chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.
Ngược lại những người đuổi phía sau cô, ai ai cũng dừng bước, sợ hãi nhìn người này.
Đùa sao.
Một kẻ nhảy xuống từ khoảng cách mấy chục mét mà vẫn chẳng hề hấn gì, đây chẳng phải quái vật thì cũng là kẻ học võ, mà đã là người học võ... thì cũng không phải người học võ bình thường!
Mấy võ sĩ đứng bên Lưu Cảnh Pha mặt ai cũng nghiêm trọng, những kẻ khác thì rút súng ra, nhắm vào người này.
Bọn chúng như đón đầu kẻ địch mạch.
Người dân trong thôn nhìn thấy hành động của đám Lưu Cảnh Pha lập tức hiểu vị khách không mời mà đến này không phải đồng bọn của Lưu Cảnh Pha.
Chiếc máy bay trực thăng từ từ hạ xuống.
Mấy người đàn ông mặc vest đi xuống, đi theo đến sau lưng Lâm Chính, không nói lời nào.
Còn về phía Lưu Cảnh Pha, họ chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Kiêu căng quá! Không coi cậu chủ ra gì?
Người của Lưu Cảnh Pha âm thầm tức giận.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn Nhan Khả Nhi hỏi: "Rốt cuộc cô có phải Nhan Khả Nhi truyền nhân của Nam Dược Hoàng không?"
Giọng nói này khiến Nhan Khả Nhi đang sững sờ chợt hoàn hồn.
Cô ấy ngẩng đầu, run rẩy nói: "Đúng, đúng vậy... anh tìm tôi có việc gì?"
"Tôi nghe nói cô có một giọt Lạc Linh Huyết, còn có Sâm Hoàng tổ truyền, tôi hy vọng cô có thể đưa nó cho tôi! Vì thứ này sẽ khiến cô rước họa vào thân, cô không thể bảo vệ cho nó, cô đưa cho tôi, tôi sẽ cho người dân trong thôn bất cứ thứ gì mọi người muốn. Cô cũng tránh được tai họa, thế nào?", Lâm Chính nói.
Nhan Khả Nhi sững sờ, tuy nhiên không đợi cô ấy lên tiếng, người dân trong thôn đứng sau cô ấy đã thét lên.
"Thưa cậu, Sâm Hoàng và Lạc Linh Huyết đều bị tên súc sinh Lưu Cảnh Pha cướp mất rồi! Nếu cậu muốn thứ này thì phải tìm tên Lưu Cảnh Pha kia!"
Người nói ra câu này chính là người phụ nữ kia.
Mà vừa dứt lời, Nhan Khả Nhi cũng hoàn hồn.
Đúng vậy.
Người này nếu đã đến vì hai thứ kia, tại sao không để họ đánh nhau? Hơn nữa người này có vẻ cũng không phải loại tốt lành gì, cứ để anh đối phó với Lưu Cảnh Pha!
Nhan Khả Nhi nhanh chóng nghĩ vậy, ngẩng đầu dính đầy bùn đất lên nói: "Anh Lâm, thứ anh muốn... đang ở trong tay tên Lưu Cảnh Pha kia, nếu như anh có thể cứu tôi, đuổi hắn đi, hai thứ này sẽ thuộc về anh vô điều kiện!"
"Quyết vậy nhé!"
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về phía Lưu Cảnh Pha.
Mà người phụ nữ kia âm thầm mỉm cười.
"Khả Nhi thông minh đấy, biết lựa thời cơ, đám người này ít người. Bọn họ đối phó với Lưu Cảnh Pha chắc chắn đánh không lại. Nhân lúc họ đánh với Lưu Cảnh Pha, chúng ta nhân cơ hội rời đi, nếu như hai bên cùng bại, ngươi chết ta sống. Chúng ta thậm chí có thể nhân thời cơ này cướp lại Sấm Hoàng tổ tiên để lại!", người phụ nữ khẽ nói.
Mắt mọi người đứng bên lập tức sáng lên.
Cách này quả thật hay, nhưng Lưu Cảnh Pha đứng bên không vui nổi.
Hắn nhíu mày nhìn Lâm Chính, cuộc đối thoại giữa Lâm Chính và Nhan Khả Nhi hắn nghe không lọt chữ nào.
Người này là ai mà dám nói như vậy, dám không coi hắn ra gì sao?
Mắt Lưu Cảnh Pha rét lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, sau đó hắn mở miệng nói: "Anh bạn này, anh từ đâu tới?"
"Cái này không quan trọng, quan trọng là anh để Lạc Linh Huyết và Sâm Hoàng ở đâu trên người mình?", Lâm Chính mở miệng hỏi.
"Đúng là ở trên người tôi", Lưu Cảnh Pha giơ tay, giơ cổ tay với hai dấu chấm ra, bình tĩnh nói: "Hơn nữa bản thân tôi cũng có một giọt linh huyết, nếu như anh thích, tôi có thể cho anh, có điều có lấy được không phải xem bản lĩnh của anh!"
Nói xong, bảy tám họng súng chĩa thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính dừng bước, bình tĩnh nhìn đám người này.
Mấy người đứng sau đều yên lặng không nói gì.
"Quả nhiên sợ rồi sao?", Nhan Khả Nhi cảm thấy thất vọng.
Mặc dù ban nãy khi Lâm Chính xuất hiện, anh đã thể hiện được kỹ năng võ thuật phi phàm, nhưng võ công dù sao cũng sao đấu lại được súng chứ?
Lưu Cảnh Pha này quả nhiên đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến đây!
Nhưng ngay giây sau... Lâm Chính cử động rồi!
Anh nhanh chóng tiến lên, lao về phía Lưu Cảnh Pha.
Không hề do dự.
Không hề sợ hãi.
Dường như mấy họng súng kia chỉ để làm cảnh.
"Thú vị đấy!", Lưu Cảnh Pha lạnh lùng mỉm cười, nói: "Bắn gãy hai đầu gối của hắn, bắt hắn quỳ xuống trước mặt tôi!"
Vừa dứt lời, mấy người đàn ông mặc đồ đen đứng hai bên trái phải bóp cò súng.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Mỗi phát súng đều tóe ra tia lửa.
Viên đạn lao đến, nhắm vào hai đầu gối của Lâm Chính.
Nhưng lúc này...
Vèo!
Xé gió lao đến!
Lâm Chính đột nhiên chạy vọt đến, dùng tốc độ vượt qua tốc độ của người bình thường tránh sang một bên.
Đạn đều bắn hụt.
Mà anh chợt nhảy qua, lao đến chỗ Lưu Cảnh Pha.
"Không ổn rồi, cậu chủ cẩn thận!"
Mấy võ sĩ bên cạnh thấy được phương hướng Lâm Chính đang lao đến, hét lớn về phía Lưu Cảnh Pha rồi tung nắm đấm thẳng vào Lâm Chính.
Ngay giây sau, nắm đấm của Lâm Chính cũng lao qua.
Bốp!
Hai nắm đấm va vào nhau.
Sức mạnh khủng khiếp truyền vào nắm đấm của tên kia.
Rắc!
Tiếng rắc rắc vang lên.
Nắm đấm của người này lập tức nổ tung, gã kêu lên thảm thiết, tuy nhiên tiếng kêu la thảm thiết của gã không kéo dài được lâu, nắm đấm của Lâm Chính mở ra, bóp chặt lấy cổ gã, tiếp tục dùng sức cực mạnh
Vèo!
Tên đó bị anh ném bay ra ngoài.
Người đó bay như tên, va vào vách núi cách đó không xa.
Đùng...
Vách núi rung động, khe nứt lộ ra.
Người này bị đập be bét máu thịt, sau đó ngã xuống đất, bất động, không biết còn sống hay đã chết.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, quá kinh dị...
"Cái gì?"
Ai cũng khiếp sợ.
Hô hấp của Lưu Cảnh Pha như ngừng lại.
Hắn kinh ngạc nhìn về Lâm Chính đang ngày càng lại gần mình, sau đó hắn hét toáng lên.
"Giết! Giết cho tôi! Nổ súng đi, nổ súng bắn chết hắn đi!"
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Mấy kẻ mặc đồ đen điên cuồng bóp cò.
Họng súng không ngừng bắn ra tia lửa, đạn lao ra bay về phía Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính vung tay lên.
Vèo vèo vèo...
Lượng lớn châm bạc bay qua, lao vào mấy viên đạn.
Lách cách! Lách cách!
Đạn và châm bạc va vào nhau, lập tức bắn ra tia lửa, vô số viên đạn rơi xuống đất.
Lâm Chính lại vung tay, lượng lớn châm bạc bay qua cắm vào mấy tên mặc đồ đen.
Trong nháy mắt tất cả những tên mặc đồ đen đều bất động, đứng đó như bị điểm huyệt.
"Đây là... châm bạc?", một võ sĩ đứng bên Lưu Cảnh Pha thất thanh kêu lên.
Lưu Cảnh Pha liên tiếp lùi về sau, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Anh... anh rốt cuộc là ai?"
"Đưa Lạc Linh Huyết và Sâm Hoàng cho tôi!", Lâm Chính vươn tay ra bình tĩnh nói.
Chương 514: Bá đạo
Lưu Cảnh Pha nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Người của thôn dược đứng quanh đã há to miệng từ lâu, tất cả ngây ngốc nhìn Lâm Chính.
Ai mà ngờ được, thực lực người này lại mạnh đến mức đó, ngay cả đạn cũng không làm gì được anh.
Đây là quái vật sao?
Đầu óc của tất cả mọi người đều trở nên rối bời.
Kể cả những người của Huyền Y Phái theo Lâm Chính tới đây.
Trong đó có cả Long Thủ!
“Châm bạc mỏng manh như vậy lại có thể đánh bay đạn, xem ra thực lực của thầy lại nâng cao thêm một bậc”, Long Thủ thở dài.
Trong thời gian ngắn tiến bộ nhiều như vậy, Long Thủ không thể không thừa nhận thiên phú của Lâm Chính quá siêu phàm…
“Còn không chịu đưa?”, thấy Lưu Cảnh Pha không có phản ứng, Lâm Chính lắc đầu: “Nếu đã như vậy, tôi tự đi lấy được rồi!”.
Dứt lời, Lâm Chính lập tức nhảy vọt lên, muốn ra tay với Lưu Cảnh Pha.
Lưu Cảnh Pha kinh ngạc, trong lúc nguy cấp, hắn kinh hoàng hét lên.
“Ông Thái, cứu tôi!”.
Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, một ông lão mặc áo sơ mi trắng quần tây, đeo kính đột nhiên đi ra khỏi đám đông, chắn ngang trước mặt Lưu Cảnh Pha.
“Người trẻ tuổi, dừng tay đi!”.
“Ông muốn ngăn cản tôi?”, Lâm Chính liếc nhìn ông ta.
“Món đồ này đã thuộc về cậu Lưu, không phải đồ của cậu, cậu không được cướp”.
“Nếu tôi cứ cướp thì sao?”.
“Vậy thì Hành Phong Chưởng của tôi sẽ không cho phép”, ông lão lắc đầu, bày ra tư thế.
“Các người còn ai muốn ra tay thì lên luôn đi. Nhưng chuyện đến nước này, tôi cũng sẽ không nương tay, giao đấu với tôi thì chuẩn bị tinh thần bị tàn phế đi”, Lâm Chính nhấc tay lên, bình tĩnh nói.
“Hừ, nhóc con, cậu chỉ biết chút võ kỹ và châm thuật, ở đây chúng tôi có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ một mình cậu?”.
“Ông thật sự cho rằng ông vô địch à?”.
“Vậy thì hãy xem ai lợi hại hơn!”.
Những võ giả khác không phục cũng đứng ra, chắn trước mặt Lâm Chính.
Lưu Cảnh Pha thấy vậy cũng có lòng tin, hét lên: “Ai có thể giết được thằng chó này, tôi sẽ cho người đó năm triệu tệ!”.
Tiền thưởng cao ắt có kẽ dũng cảm. Lời nói này vừa vang lên, tất cả mọi người dâng cao sĩ khí, ai nấy hét lên xông về phía Lâm Chính.
Không thể không nói, cao thủ ra tay, biết ngay hay dở.
Những võ giả này ai nấy di chuyển nhanh như thỏ, nhanh chóng len lỏi đến gần Lâm Chính. Ai cũng vung nắm đấm to như nồi đất, hung hăng đánh về phía đầu Lâm Chính.
Vừa tấn công là đánh vào chỗ hiểm yếu.
Đương nhiên, đây chỉ là một vài kẻ lỗ mãng.
Còn một vài người vòng ra sau lưng Lâm Chính, nhẹ nhàng đánh tới một chưởng.
Trông như sức lực chưởng tay không lớn, nhưng thực tế lại chất chứa các loại kỹ xảo, không đánh ngoài chỉ đánh trong. Nếu trúng phải mấy chưởng này, nội tạng chắc chắn sẽ tổn thương.
Nhưng…
Lâm Chính không hề nhúc nhích, để mặc quyền chưởng đánh tới.
Rầm! Rầm! Rầm! Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng động đan xen nhau vang lên.
Tất cả quyền chưởng đều đánh mạnh lên người Lâm Chính.
Nhưng… Lâm Chính vẫn đứng đó, người không run, đầu không lệch, như không có chuyện gì, chỉ yên tĩnh quan sát xung quanh.
Bọn họ đều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Ông Thái ở bên kia vẫn chưa ra tay cũng mở to mắt.
“Chỉ vậy thôi?”, Lâm Chính hỏi.
“Khốn nạn!”.
Bọn họ rít lên, vẫn định đánh tiếp.
Nhưng một giây sau, quả đấm thép của Lâm Chính đã đấm tới một cách vô tình.
Quyền như sấm đánh, điên cuồng ập đến.
Rắc!
Rắc!
Rắc…
Tiếng xương gãy không ngừng vang lên.
Người đang bao vây xung quanh anh lần lượt ngã xuống.
Mỗi người đều chỉ trúng một quyền.
Nhưng dù chỉ là một quyền, bọn họ cũng không chịu nổi.
Có người bị đánh lệch đầu hôn mê, có người bị đánh lõm ngực, miệng phun ra máu, ngất xỉu tại chỗ.
Từ đầu tới cuối không quá ba giây, những người này đều bị Lâm Chính giải quyết.
Còn Lâm Chính vẫn không thương tổn gì.
Mọi người hít ngược một hơi.
“Đến lượt ông rồi!”.
Lâm Chính quay đầu sang, vọt tới phía trước.
“Hành Phong Chưởng!”.
Ông Thái quát lớn một tiếng, hai tay như que củi dang rộng, cánh tay làm dấy lên những trận gió điên cuồng, đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính né trái tránh phải, đạp một cước về phía ngực ông Thái.
Ông Thái vội vàng hướng tay xuống dưới, đánh về phía chân Lâm Chính, đồng thời khom người, tránh đòn tấn công.
Nhưng sức lực của cú đạp đó thật sự quá đáng sợ, ông Thái bị đạp trúng vào tay, không thể chống đỡ nổi, lập tức bị đẩy lùi hơn mười bước.
“Ông Thái!”, Lưu Cảnh Pha lo lắng hô lên.
Ông Thái còn chưa đứng vững, Lâm Chính đột nhiên vọt tới một bước, lướt người tới, đứng trước mặt ông Thái.
“A!”.
Ông Thái quát lên, lảo đảo đánh một quyền về phía mặt Lâm Chính.
Quyền sắp đến gần, Lâm Chính đưa tay, bọc lấy nắm đấm đang đánh đến một cách chuẩn xác.
Tất cả đòn đánh của ông Thái đều bị anh hóa giải.
“Cái gì?”.
Ông Thái trợn tròn mắt. Lâm Chính đột nhiên dùng sức.
Rắc!
Nắm đấm của ông ta bị bóp nát.
“Á…”.
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
Lâm Chính thả tay ra, giữ lấy cổ tay ông ta, nhanh chóng lướt tới một đường.
Roẹt!
Tiếng động quỷ dị lại vang lên.
Cánh tay của ông Thái không còn sức lực buông thõng xuống, không nhấc lên được nữa.
Ông Thái nặng nề ngồi xuống đất, ôm lấy cánh tay, đau đến mức điên cuồng thở dốc, gần như sắp ngất xỉu.
Cánh tay bị phế, ông ta đã không còn sức lực ngăn cản Lâm Chính, thậm chí Hành Phong Chưởng của ông ta… cũng vì vậy mà bị phế.
“Sao lại như vậy?”.
Lưu Cảnh Pha ngơ ngác nhìn cảnh tượng đáng sợ đó, không nói nên lời…
Ông Thái cũng không phải là đối thủ, bên hắn còn ai có thể ngăn chặn người này?
Lâm Chính bước chân ra, đi thẳng đến trước mặt hắn, yên lặng nhìn chằm chằm hắn.
“Tôi… Tôi đưa… Tôi đưa cho anh! Lạc Linh Huyết và Sâm Hoàng… tôi đưa anh cả!”, Lưu Cảnh Pha run rẩy điên cuồng, vội vàng hét lên.
“Anh nên làm vậy từ sớm”.
Lâm Chính nói, sau đó xắn tay áo.
Lưu Cảnh Pha liếc nhìn, sởn gai ốc, suýt chút nữa không đứng vững.
Nơi cổ tay Lâm Chính toàn là Lạc Linh Huyết dày đặc, có đến mười mấy giọt…
Thảo nào người này lại mạnh đến vậy!
Nhiều Lạc Linh Huyết như thế… nghịch thiên quá! Anh ta nghịch thiên quá!
Lưu Cảnh Pha toát mồ hôi lạnh, cảm thấy sau lưng lạnh loát. Hắn không dám chần chừ thêm nữa, lập tức trích Lạc Linh Huyết ra, dâng Sâm Hoàng lên.
Lâm Chính quan sát củ nhân sâm giống như được tưới vàng đó, thở phào nhẹ nhõm, cất nó vào.
“Quay về thôi”.
Anh xoay người, nói với Long Thủ.
“Thầy, Lưu Cảnh Pha và người của cậu ta không việc ác nào không làm, gây ra không ít tội nghiệt, cứ tha cho bọn họ như vậy sao?”, Long Thủ tiến lên, phẫn hận nhìn chằm chằm Lưu Cảnh Pha, hỏi.
“Những người này không liên quan đến tôi, nhưng lúc trước tôi đã nói rồi, đối đầu với tôi thì phải chuẩn bị tinh thần bị tàn phế”, Lâm Chính suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Các ông hãy phế bỏ tay chân bọn họ, giao cho người của thôn dược xử lý đi!”.
“Vâng!”.
Long Thủ gật đầu, dẫn người đi tới.
“Các người định làm gì? Dừng tay! Mau dừng tay!”.
“Á!!”.
Tiếng la thảm thiết vang vọng mây xanh.
Chương 515: Đạp nhà họ Lâm dưới chân
Đám người Lưu Cảnh Pha bị tàn phế, kết cục của bọn họ là không thể nghi ngờ.
Người của thôn dược chỉ muốn ăn thịt bọn họ, gặm xương bọn họ.
Lâm Chính lại không có hứng thú với Lưu Cảnh Pha.
Bây giờ anh đã lấy được mời bảy giọt Lạc Linh Huyết, còn kiếm được Sâm Hoàng có thể sánh ngang với Huyền Sâm Vương. Bây giờ Huyền Sâm Vương được coi là chí bảo tôn thờ ở nhà họ Lâm, còn Sâm Hoàng này cũng là chí bảo tổ truyền đời đời của thôn dược Tân Điền.
Thật ra tin tức thôn dược Tân Điền có Sâm Hoàng tồn tại đã được truyền ra từ rất lâu, nhưng thôn dược này luôn sống ẩn sâu trong rừng, muốn tìm tung tích của bọn họ không đơn giản.
Long Thủ vốn cũng không có manh mối, nhưng nơi này tình cờ được người của Lưu Cảnh Pha phát hiện, đám Lưu Cảnh Pha bèn giết tới đây. Long Thủ cũng thông báo cho Lâm Chính ngay lập tức, để anh nhanh chóng đuổi tới.
Đám người Lưu Cảnh Pha này Long Thủ đã có theo dõi từ trước.
Thật ra Long Thủ không phải người ghét ác như thù, nhưng những việc mà Lưu Cảnh Pha làm mấy năm nay thật sự khiến người ta căm hận, thật sự đến mức ai cũng căm ghét.
Giết người cưỡng hiếp giống như cơm bữa, còn có những hành động đáng sợ hơn nữa.
Nếu lần này Lâm Chính không đuổi tới kịp thời, e rằng thôn dược Tân Điền đã bị huyết tẩy, không chừa một ai.
Bây giờ Lưu Cảnh Pha đã phế, cũng xem như ác giả ác báo, người của thôn dược Tân Điền chắc chắn muốn lột da rút gân hắn.
Lâm Chính không mấy hứng thú với chuyện này, có được thứ mình cần thì chuẩn bị lên trực thăng rời đi.
“Anh Lâm, xin hãy đợi một lát!”.
Lúc này, Nhan Khả Nhi hô lên.
Lâm Chính hơi nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Nhìn gương mặt tuấn tú giống như thiên thần của Lâm Chính, Nhan Khả Nhi không khỏi đỏ mặt, lau sơ qua vết bùn trên mặt mình, sau đó khẽ giọng nói: “Anh Lâm, lần này rất cảm ơn anh đã ra tay trượng nghĩa”.
“Không cần khách sáo, tôi cũng không tính là ra tay trượng nghĩa, tôi đến đây là có mục đích”.
“Tôi biết, nhưng dù thế nào, nếu không có anh, thôn dược Tân Điền chúng tôi e rằng không còn tồn tại được nữa. Anh Lâm, tôi sẽ ghi nhớ ơn huệ này”, Nhan Khả Nhi mỉm cười nói.
Lâm Chính gật đầu: “Vậy được, có duyên gặp lại”.
“Anh Lâm, xin hãy đợi một chút!”.
“Còn chuyện gì nữa?”.
“À… Anh Lâm, anh thật sự… thật sự muốn mang Sâm Hoàng đi sao?”, Nhan Khả Nhi do dự một lúc, sau đó mới thận trọng hỏi.
Cô ấy không quan tâm đến Lạc Linh Huyết, nhưng Sâm Hoàng là vật tổ tiên truyền lại. Nếu đến đời cô ấy làm mất nó, làm sao cô ấy ăn nói với tổ tiên?
“Cô không đành lòng sao?”.
“Ơ… đương… đương nhiên là không đành lòng, nhưng anh Lâm muốn lấy nó đi, Khả Nhi cũng không có cách nào. Dù vậy Khả Nhi vẫn muốn bảo vệ Sâm Hoàng, vả lại thôn dược đã nợ ơn của anh Lâm, nên Khả Nhi muốn giúp sức cho anh Lâm”.
“Cô giúp tôi? Cô có thể giúp gì cho tôi?”.
“Thôn dược Tân Điền chúng tôi ẩn cư ở đây là để bảo vệ Sâm Hoàng. Bây giờ Sâm Hoàng không còn, chúng tôi cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa. Tôi thấy anh biết dùng châm bạc, có lẽ là người của y đạo. Chi bằng thế này, Khả Nhi giúp anh trồng dược liệu kỳ hạn ba năm để báo đáp, anh thấy thế nào?”.
“Trồng dược liệu?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
“Anh đừng cảm thấy không đáng giá. Mặc dù Khả Nhi tuổi trẻ non nớt, nhưng tôi đã học được tay nghề tổ tiên truyền lại. Cây thuốc tôi trồng được không giống những cây thuốc khác, anh có thể để Khả Nhi thử xem”, Nhan Khả Nhi cười nói.
“Truyền nhân của Nam Dược Hoàng há lại không có chút bản lĩnh? Cô Nhan không cần phải tự coi thường mình, tôi tin cô có tay nghề, chỉ là… cô vẫn không thành thật với tôi mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Không… Không thành thật? Anh Lâm, tôi không hiểu ý anh…”, Nhan Khả Nhi hơi hoảng loạn.
Lâm Chính lắc đầu: “Cô nói báo đáp tôi, trồng dược liệu cho tôi, thật ra là muốn sắp xếp đường đi tiếp theo cho thôn dược Tân Điền của cô. Hơn nữa, cô vẫn chưa từ bỏ Sâm Hoàng đúng không?”.
Nhan Khả Nhi biến sắc, im lặng một lúc, sau đó gật đầu: “Không sai, quả thật tôi vẫn chưa từ bỏ Sâm Hoàng. Đó dù gì cũng là vật tổ truyền, tôi không thể làm mất! Nhưng anh Lâm, anh cứ yên tâm, dù tôi vẫn hi vọng có thể lấy lại Sâm Hoàng, nhưng tôi chắc chắn sẽ dùng cách đường hoàng lấy lại, chứ không phải dựa vào mấy trò đầu cơ trục lợi, bắt gà trộm chó”.
“Cách đường hoàng thế nào?”.
“Tôi có thể nuôi trồng một loại cây đặc biệt cho anh. Tôi muốn dùng nó và cách trồng đổi lấy Sâm Hoàng”.
“Cây gì đặc biệt mà có thể so sánh với Sâm Hoàng?”.
“Đây là tuyệt kỹ của Nam Dược Hoàng ông nội tôi, nói suông vô ích. Nếu anh Lâm đồng ý, chúng ta có thể giao dịch!”.
“Đồng ý hay không bây giờ nói không tính, cô trồng trước rồi hãy nói. Lát nữa tôi sẽ sai người đón cô đến Huyền Y Phái, tôi sẽ sắp xếp công việc, cung cấp chỗ ở cho thôn dược Tân Điền các cô. Từ hôm nay trở đi, các cô xem như là người của Huyền Y Phái. Nếu cô xác định dược liệu mà cô trồng đáng giá đó, tôi có thể trả Sâm Hoàng lại cho cô”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó lên trực thăng, phất tay. Cánh quạt của trực thăng lập tức chuyển động.
Nhan Khả Nhi nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong mắt ánh lên vẻ kiên định.
“Anh đợi đấy, Lâm Chính! Tôi nhất định sẽ lấy Sâm Hoàng về!”.
…
Lúc rời khỏi thôn dược Tân Điền, Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm.
“Còn thiếu ba giọt, còn thiếu ba giọt…”.
Anh nhìn cổ tay mình, lẩm bẩm.
Lạc Linh Huyết có thể khiến người ta thay đổi rất lớn, nhưng những thay đổi đó chỉ nằm ở ngũ cảm, trí nhớ và cơ thể. Đương nhiên, nghiêm ngặt mà nói, thay đổi này không có sự lột xác nào mang tính thực chất.
Sự lột xác chân chính là do hai mươi giọt Lạc Linh Huyết mang lại.
“Cố gắng tìm tung tích của Lạc Linh Huyết, một khi có tin tức lập tức thông báo cho tôi”, Lâm Chính nghiêng đầu, nói với người bên cạnh.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”, người bên cạnh gật đầu.
Lúc này, Long Thủ bắt máy, một lúc sau lại cúp máy, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Lâm Chính: “Thầy, vừa rồi Mã Hải gọi tới, ông ta nói thầy hãy mau chóng quay về công ty”.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Lâm Chính thuận miệng hỏi.
“Nhà họ Lâm ở Yên Kinh tăng tốc đưa thuốc mới ra thị trường, ngày mai thuốc mới sẽ bắt đầu được bán…”, Long Thủ nhỏ giọng nói.
Đồng tử mắt Lâm Chính hơi to ra, sau đó anh nhắm mắt lại, không nói tiếng nào.
Ngày mai đưa ra thị trường?
Xem ra nhà họ Lâm không đợi được muốn thâu tóm Tập đoàn Dương Hoa…
Nghĩ lại cũng phải, dù sao đại hội cũng sắp mở, nhà họ Lâm đã không còn thời gian nữa.
“Chủ tịch Lâm, Mã Hải nói tôi hỏi thầy, thuốc của chúng ta… khi nào đưa ra thị trường?”, Long Thủ lại hỏi.
“Thuốc của chúng ta không đưa ra thị trường nữa”.
Lâm Chính lại mở mắt ra, thản nhiên nói: “Bây giờ lập tức quay về Huyền Y Phái, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, bắt đầu từ mai, Huyền Y Phái chúng ta sẽ bận rộn lắm đây!”.
Long Thủ sững sờ: “Thầy nói vậy là ý gì?”.
“Rất đơn giản… Danh dự của nhà họ Lâm sẽ bị hủy hoại vào ngày mai, còn Huyền Y Phái sẽ đạp nhà họ Lâm ở dưới chân!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.