Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 506-510
Chương 506: Mọi người đều là người thông minh cả
Chiếc xe tông thẳng vào cửa khách sạn, khiến cảnh cửa vỡ ra thành bảy, tám mảnh. Bụi đất bay mịt mùi, gạch vữa văng tứ tung. Cả một trạm điện thoại và một chiếc xe bên đường cũng rung lên vì chịu ảnh hưởng.
Hiện trường trông vô cùng lộn xộn. Mọi người đi đường kinh hãi kêu lên, lập tức lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.
Ông chủ khách sạn cũng sợ hết hồn vội chạy ra. May mà trước cửa không có ai nên không có thiệt hại nhiều.
Chỉ có Triệu Thiên…là không may mắn đến thế.
Lâm Tung chật vật từ dưới đất bò dạy nhìn gầm chiếc xe thì thấy lúc này Triệu Thiên đã nát bét không còn ra hình người. Đến cả nội tạng cũng bị lòi cả ra ngoài. Trông vô cùng ghê rợn.
“Sao lại như thế chứ?”
Lâm Tùng hoảng sợ. Hắn không cho rằng đây đơn giản chỉ là một tai nạn giao thông bình thường nên vội vàng rời đi. Thế nhưng khi Lâm Tùng vừa quay người thì có một đám người đã chặn hắn lại.
Không hay rồi. Lâm Tung vội vàng cho hai viên thuốc vào tờ giấy vo lại và vứt ra đường.
Đám người bước tới. Đi đầu chính là Cung Hỉ Vân. Cô ta mặc một chiếc áo da báo, trông như nữ vương, nhìn Lâm Tung bằng vẻ trịch thượng. Từng cử chỉ của cô ta đều toát ra khí chất ngời ngời.
“Anh chính là Lâm Tung?”, cô ta lên tiếng.
“Nếu đã biết thân phận của tôi thì có lẽ cũng biết tôi là người nhà họ Lâm. Các người là ai? Muốn làm gì?”, Lâm Tung nín thở, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“Chúng tôi là ai chắc anh tự biết. Đi nào Lâm Tung, chủ tịch Lâm muốn gặp anh”, Cung Hỉ Vân thản nhiên nói.
“Gặp tôi sao? Thần y Lâm mà cũng xứng?”, Lâm Tung tỏ vẻ khinh thường : “Muốn gặp tôi thì tới đây, hắn có tư cách gì mà bắt tôi đi gặp?”
“Anh chắc là không đi chứ?”, Cung Hỉ Vân chau mày.
“Tôi không đi, các người làm được gì?”, Lâm Tung lạnh giọng.
“Anh có muốn thử không?”, Cung Hỉ Vân hỏi ngược lại.
“Thử cái gì?”
“Thử xem chúng tôi có làm gì được anh không”, Cung Hỉ Vân bước tới, đôi mắt rực lửa, nhìn chăm chăm Lâm Tung.
Khí chất của một nữ vương quả là kinh khủng, khiến Lâm Tung bất giác dấy lên nỗi sợ hãi. Hắn lùi lại, toát mồ hôi hột.
Hắn nhìn chăm chăm Cung Hỉ Vân, nuốt nước bọt định từ chối nhưng nghĩ tới lúc này chỉ có một mình nên hắn nghiến răng, hừ giọng: “Được, vậy thì tôi đi xem chủ tịch Lâm của các người rốt cuộc có tài cán gì. Nhà họ Lâm chúng tôi đếch sợ đâu”.
Nói xong Lâm Tung hừ giọng, bước đi. Cung Hỉ Vân phất tay, một chiếc xe thương vụ chạy tới đưa Lâm Tung tới tập đoàn Dương Hoa.
Khoảng 20 phút sau, Lâm Tung bước vào phòng làm việc của Lâm Chính. Đương nhiên lúc này Lâm CHính đã cải trang. Anh đang đứng trước cửa sổ, châm một điếu thuốc và đưa lên hút.
Lâm Tung bước vào bẳng vẻ vô cảm. Hắn cũng chẳng thèm khách sao, cứ thế ngồi xuống ghế và nói với Cung Hỉ Vân: “Tôi khát, rót giùm cốc nước”.
“Khốn nạn, mày nói với ai đấy? Chị Cung là để mày sai vậy đấy à?”, người bên cạnh tức giận, lao lên định đập cho Lâm Tung một trận. Dù sao thì hắn cũng nghênh ngang quá.
Thế nhưng người này vẫn chưa ra tay thì Lâm Chính đã lên tiếng: “Hỉ Vân”.
“Vâng chủ tịch Lâm”, Cung Hỉ Vân gật đầu.
“Đi pha trà”, Lâm Chính nói.
Cung Hỉ Vân giật mình. Những người khác cũng bất ngờ. Thế nhưng Lâm Chính không nói thêm gì nữa. Cung Hỉ Vân không hiểu ý của Lâm Chính nhưng vẫn làm theo.
Một lúc sau, một ly trà thơm lừng đã được đưa lên.
“Không tệ, không tệ…ha ha?”, Lâm Tung vui lắm, từ từ thưởng thức ly trà, nhéo mắt nhìn Cung Hỉ Vân: “Không ngờ cô lại còn biết pha trà cơ đấy, rất ok! He he”.
“Người được uống trà tôi pha, cả Giang Thành này không có mấy người đâu”, Cung Hỉ Vân lạnh lùng đáp lại.
“Người được vinh dự pha trà cho tôi, cả nước này cũng không có mấy người đâu”, Lâm Tung khẽ cười, liếc nhìn cơ thể nuột nà, mướt mườn mượt của Cung Hỉ Vân.
Cung Hỉ Vân đanh mắt, hằm hằm sắt ý. Đúng lúc này, Lâm Chính qua người lại. Lâm Tung liếc nhìn anh và lên tiếng: “Chủ tịch Lâm mời tôi tới đây có việc gì không?"
“Triệu Thiên đưa phương thuốc cho anh rồi đúng không?”, Lâm Chính dập đầu lọc, thản nhiên hỏi.
“Không!”, đương nhiên là Lâm Tung sẽ không thừa nhận.
“Anh là người thông minh, tôi cũng là người thông mình. Mọi người đều như nhau cả, đừng có giả tạo nữa”, Lâm Chính ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Lâm Tung: “Có lẽ tôi không nên tin Triệu Thiên, tôi không ngờ anh ta lại ăn cắp phương thuốc của tôi. Giờ tôi tin là anh ta đã giao lại nó cho anh. Anh lấy ra…như vậy thì tôi có thể để anh sống sót rời đi”.
“Ý là chủ tịch Lâm nói tới cái này hả?”, Lâm Tung giơ lên một phương thuốc giả.
Lâm Chính lắc đầu: “Là phương thuốc thức hai mà Triệu Thiên đưa cho anh".
“Từ đầu tới cuối tôi chỉ nhận được mỗi tờ này!”
“Xem ra tôi phải dùng cách đặc biệt để anh đưa phương thuốc ra rồi”, Lâm Chính thở dài, gật đầu với Cung Hỉ Vân.
Cung Hỉ Vân lập tức mở cửa sổ. Sau đó có hai người mặc đồ đen lập tức chộp lấy Lâm Tung lôi ra cửa sổ.
“Các người định làm gì?”, Lâm Tung tái mặt, hét lên.
“Giao phương thuốc ra. Nếu không, đừng trách sao tôi lại giết anh”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Chương 507: Anh phát điên trông sẽ thế nào?
Lâm Tung cảm thấy đầu óc trống rỗng. Hắn không còn nghĩ ngợi được gì nữa. Hắn là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh đấy.
Thần y Lâm…chắc là biết hắn là người của nhà họ Lâm chứ?
Nếu đã biết, vậy sao thần y Lâm còn dám láo như thế? Sao dám ăn nói như vậy chứ. Lẽ nào…thần y Lâm muốn đối đầu với nhà họ Lâm sao?
“Chủ tịch Lâm điên rồi? Các người dám động vào tôi sao? Các người có biết động vào tôi sẽ gặp hậu quả gì không? Muốn lấy tập đoàn Dương Hoa ra để chôn sống hả? Được lắm. Vậy ra tay đi, ra tay đi”, Lâm Tung đanh giọng, tâm trạng trở nên kích động.
Lúc này hắn đã bị đẩy đến bên cửa sổ, nửa người lơ lửng ngoài không gian. Hắn toát mồ hôi lạnh, nào dám giãy giụa, chỉ há hốc miếng gào lên.
“Chôn sống cả tập đoàn Dương Hoa chúng tôi? Lâm Tung, có phải là anh đánh giá mình cao quá không thể? Huống hồ tôi từng triệt hạ một người ở đây đấy. Ai cũng đoán ra là ai. Giờ anh giữ phương thuốc của tôi, nếu như phương thuốc này bị bại lộ, anh có biết ảnh hưởng thế nào không? Vì lợi ích công ty, lẽ nào tôi lại bỏ qua cho anh?”
Lâm Chính nói với vẻ vô cảm, sau đó nhắm mắt lại: “Tôi cho anh năm giây suy nghĩ. Sau năm giây, nếu như không cho tôi đáp án, thì thật đáng tiếc, tòa nhà cao mấy chục tầng này, từ đây, tôi phải khiến anh thịt nát xương tan thôi".
Nói xong, Lâm Chính bắt đầu đếm ngược.
“5”
“Chủ tịch Lâm! Anh dám? Ngày mai nhà họ Lâm sẽ tiêu diệt sạch các người?”, Lâm Tung gào lên. Thế nhưng dù thế nào thì Lâm Chính vẫn tiếp tục đếm.
“4”
“Chủ tịch Lâm, rốt cuộc anh có biết sức mạnh của nhà họ Lâm không vậy. Mặc dù tập đoàn Dương Hoa phát triển nhanh và nắm giữ hai phương thuốc, mặc dù các người cũng có những mối quan hệ nhưng ở trước mặt nhà họ Lâm thì các người cũng chỉ là trò cười thôi. Các người có biết nhà họ Lâm mạnh tới mức nào không?"
“Ba!”
“Còn không mau thả tôi ra. Nếu thả tôi thì tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra”.
“Hai!”
“Các người dám? Mau thả tôi ra! Mau”.
“Một!’
Lâm Chính đanh giọng. Dứt lời, Lâm Tung lập tức nín thở. Hắn không chịu khuất phục. Không phải hắn không chịu mà là hắn không tin Lâm Chính dám giết hắn. Thế nhưng hắn không hề biết quyết tâm của anh.
Lâm Chính giơ tay lên, khẽ phất: “Ném xuống”.
“Vâng, chủ tịch Lâm”, Cung Hỉ Vân nhếch miệng cười, không hề do dự, cứ thế giơ tay lên.
Hai người mặc đồ đen lập tức định thả Lâm Tung xuống.
“Á…Á”, Lâm Tung gào thét như xé nát không gian. Hắn nhìn xuống mà thất thần. Và hắn bắt đầu hối hận. Nhưng lúc này hối hận cũng chẳng có tác dụng gì nữa.
Đúng lúc này.
Rầm!
Cửa phòng làm việc mở ra, một giọng hét vang lên.
“Dừng tay!”
Dứt lời, tất cả mọi người đều quay đầu lại thì thấy một nhóm nam nữ bước vào. Đám người này…chính là những người trước đó uy hiếp Lâm Chính.
“Anh Hào, mau cứu tôi! Mau cứu tôi”, Lâm Tung nhìn thấy những người bước vào thì điên cuồng gào thét.
Người có mặt tên Lâm Vũ Hào liếc nhìn Lâm Tung, sau đó mỉm cười và nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, cậu làm gì vậy, định tuyên chiến với nhà họ Lâm sao?”
“Tôi có tư cách đó sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Không! Chưa bao giờ có!”, Lâm Vũ Hào lắc đầu.
“Vậy tôi muốn thử”.
“Tôi khuyên cậu đừng có làm vậy, nếu không đến khi đó mà hối hận sẽ phải khóc đau lòng lắm”, Lâm Vũ Hào cười thản nhiên.
“Vậy à?”, Lâm Chính khẽ chau mày.
“Giao người cho tôi đi, đừng để tôi điên lên”, Lâm Vũ Hào lấy ra một hộp thuốc, châm lửa vào rít một hơi.
“Anh điên lên thì trông thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Cậu có muốn biết không?”, Lâm Vũ Hào nheo mắt hỏi.
“Đương nhiên”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng và phất tay lần nữa.
“Vứt xuống đi”, Cung Hỉ Vân chẳng chút khác khí. Đúng lúc hai người mặc áo đen định ném Lâm Tung lần nữa thì...
Vụt vụt vụt…
Bốn cây châm phóng tôi ghim vào hai người này. Ngay sau đó hai người họ đứng bất động.
“Châm phong huyệt sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Nghe nói chủ tịch Lâm là thần y đánh bại Y vương Hàn Thành nhỉ. Chắc cậu cũng biết sử dụng châm! Nhưng so với châm thuật của nhà họ Lâm thì không biết châm thuật của cậu thế nào đây?”, Lâm Vũ Hào mỉm cười, sau đó bước tới chỗ Lâm Tung.
“Cút!”, Cung Hỉ Vân hét lên và ra lệnh cho những người khác lao tới định ngăn Lâm Vũ Hào lại.
Thế nhưng…Lâm Vũ Hào chỉ phất tay. Mỗi một cái phất tay của hắn lại có một loạt châm phóng ra, chúng ghim thẳng vào người Cung Hỉ Vân.
Thậm chí có vài cây kim còn nhắm cả vào Lâm Chính. Có điều Lâm Chính đã nhanh nhẹn khống chế được chúng.
Những người khác thì không may mắn như vậy, họ bị châm đâm trúng và đứng bất động ngay tại chỗ…
Cả căn phòng lúc này đều bị Lâm Vũ Hào kiểm soát.
Chương 508: Sao không có thuốc dẫn
Lâm Chính nhìn chăm chăm Lâm Vũ Hào bằng vẻ vô cảm. Lâm Vũ Hào vừa hút thuốc vừa bước về phía Lâm Tung. Hắn chộp cổ áo Lâm Tung và lôi vào trong.
Rầm!
Lâm Tung ngã ra đất, thở hổn hển. Mồ hôi nhễ nhại. Lâm Chính không hề ngăn lại. Lúc này ngoài anh ra, chẳng ai có thể ngăn được Lâm Vũ Hào.
“Thần y Lâm, giờ còn gì muốn nói không? Cậu muốn thử châm thuật của nhà họ Lâm hay là mỗi người tự động nhường một nước?”, Lâm Vũ Hào vứt nửa điếu thuốc xuống đất, day nát và mỉm cười.
“Anh cảm thấy châm thuật của nhà họ Lâm mạnh lắm sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Không chỉ có châm thuật mà…nhà họ Lâm cái gì cũng mạnh!”, Lâm Vũ Hào nói giọng đầy bá đạo.
Dứt lời, tất cả những người có mặt đều vênh mặt đầy tự hào. Đây không phải là Lâm Vũ Hào đang khoác lác mà là sự thật.
Người ngoài không bao giờ biết được rốt cuộc là sức mạnh của nhà họ Lâm khủng khiếp tới mức nào. Chỉ có người nhà họ Lâm mới biết được. Bởi vì bọn họ được tận mắt chứng kiến. Đến ngay cả bọn họ cũng luôn cảm thấy kính sợ gia tộc của mình.
Lâm Chính quay lại chỗ ngồi, nhắm mắt không nói gì.
“Tôi biết thần y Lâm là người thông minh. Chào nhé. Hi vọng lần sau gặp lại chúng ta có thể làm bạn. Tôi cũng họ Lâm, có khi chúng ta là người cùng nhà đấy. Đương nhiên, còn phải xem cậu có đủ nhanh nhạy không nữa”, Lâm Vũ Hào mỉm cười, sau đó lôi Lâm Tung đang nằm bò ra sàn và định đi ra ngoài.
“Đứng lại”.
Đột nhiên, Lâm Chính hét lên. Lâm Vũ Hào dừng bước, quay qua nhìn anh.
“Thần y Lâm còn có gì chỉ giáo sao?”, Lâm Vũ Hào mỉm cười hỏi.
Lâm Chính trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh có khi nào nghĩ là mình sai rồi không? Cả nhà họ Lâm cũng vậy. Các người ngay từ đầu, chưa bao giờ nhìn thấu mọi thứ! Đợi đến khi đã tỏ tường thì các người có khi nào cảm thấy hối hận vì đã không biết gì không? Các người có cảm thấy sợ vì mình quá ngu ngốc không?”
Anh nói rất chậm nhưng rất nghiêm túc. Giống như lời nói phát ra từ nội tâm. Đám người nhà họ Lâm hoang mang không hiểu gì. Lâm Vũ Hào chỉ chau mày, rõ ràng là không hiểu ý của Lâm Chính.
“Thần y Lâm, mồm miệng nhanh không có nghĩa lý gì đâu. Tôi biết cậu không phục nhưng tôi khuyên cậu một câu, mong là cậu sẽ nghe. Với chút thực lực của cậu thì chẳng là gì trước mặt nhà họ Lâm cả. Nếu như cậu muốn duy trì hiện trạng như bây giờ thì tốt nhất là hãy giữ thái độ trung lập. Nếu cậu vẫn mê muội không chịu tỉnh ngộ thì thử nghĩ xem mình sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào trước đã. Nhà họ Lâm chúng tôi không hề có kẻ địch, vì những ai đối đầu với chúng tôi thì đều bị chết sạch cả rồi”.
Thế nhưng lúc hắn định bước ra khỏi phòng thì giọng nói thản nhiên lại vang lên.
“Chúng ta sẽ nhanh gặp lại nhau thôi. Tới khi đó, các người sẽ biết ý của tôi là gì…”
Lâm Vũ Hào chần chừ, khẽ chau mày sau đó cười khẩy.
“Đồ ngu!”, hắn thản nhiên lên tiếng rồi lắc đầu rời khỏi tập đoàn Dương Hoa.
Ngồi vào trong xe, Lâm Tung mới cảm thấy yên tâm. Hắn uống ngụm nước suối, rút vài tờ khăn giấy lau mồ hôi trên mặt.
“Anh Hào, sao anh lại tới Giang Thành thế?”, Lâm Tung thận trọng hỏi.
“Có bao giờ rời khỏi Giang Thành đâu. Tôi vốn định quay về gia tộc nhưng gia tộc bảo tôi ở lại với cậu. Thế là tôi bèn ẩn đi. Chủ yếu là muốn thoát khỏi tầm mắt của thần y Lâm”, Lâm Vũ Hào nói.
“May quá. Lần này nếu không có anh Hào ra tay thì chắc là tôi đã chết ở đây rồi”, Lâm Tung vỗ ngực, run rẩy nói.
“Không ngờ cậu cũng cứng đầu gớm. Nếu hôm nay cậu mà giao phương thuốc cho thần y Lâm thì có lẽ cũng đã không sống nổi rồi”, Lâm Vũ Hào nheo mắt nói.
Lâm Tung nghe thấy vậy thì giật mình, cười lúng túng. Thực ra không phải hắn cứng đầu mà hắn không tin Lâm Chính lại dám đối đầu với nhà họ Lâm. Thế nhưng với thái độ khi nãy của Lâm Chính thì hắn biết là mình đã sai rồi…Nếu như Lâm Vũ Hào không tới kịp thì có lẽ hắn đã về chầu ông bà rồi…
“Anh Hào, giờ chúng ta phải làm sao?”, người bên cạnh hỏi.
“Lâm Tung đưa phương thuốc cho tôi”, Lâm Vũ Hào nói.
“Anh Hào, phương thuốc tôi vứt rồi nhưng nội dung thì tôi nhớ. Giờ để tôi viết ra”.
“Được, đưa giấy bút cho cậu ta”.
Người bên cạnh bèn lấy giấy bút đưa cho Lâm Tung. Lâm Tung lập tức viết ra. Lâm Vũ Hào nhận lấy, đọc kỹ. Sắc mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
“Đây là…phương thuốc do thần y Lâm tạo ra sao?”
“Đúng vậy, một bản là thật, một bản là giả! Bản giả đã bị đảo lộn thứ tự”.
“Vậy à?”, Lâm Vũ Hào cảm thán, đặt phương thuốc xuống, đôi mắt ánh lên vẻ không dám tin: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp thần y Lâm rồi. Thật không ngờ cậu ta lại có thể tạo ra được phương thuốc phi phàm đến thế. Đúng là không thể khinh thường”
“Nhưng so với nhà họ Lâm thì hắn chỉ là con dĩn thôi. Đúng là châu chấu đá xe”, người bên cạnh hừ giọng.
“Giờ không phải là lúc nói chuyện đó. Mau chóng đưa phương thuốc về cho gia tộc. Nhanh chóng sản xuất, nhất định phải tung ra thị trường trước tập đoàn Dương Hoa”, Lâm Tung cười nói.
“Đúng rồi, giờ là lúc chạy đua thời gian”.
Lâm Vũ Hào gật đầu, nhìn phương thuốc một lần nữa. Một lúc sau, đồng tử của hắn bỗng co rụt. Dường như hắn phát hiện ra điều gì đó bèn quay đầu lại nhìn Lâm Tung.
“Anh Hào sao thế?”, Lâm Tung ớn lạnh.
“Có phải cậu quên thứ gì đó không?”, Lâm Vũ Hào lạnh giọng hỏi.
“Quên gì cơ ạ? Đâu có…”
“Hay là cậu giả vờ. Sao phương thuốc này của cậu không có thuốc dẫn vậy?”, Lâm Vũ Hào trầm giọng.
Chương 509: Nhà họ Lâm bị kéo xuống vũng bùn
Thuốc dẫn?
Cả người Lâm Tung run rẩy, giật mình phản ứng lại, vội vàng xem lại phương thuốc.
Đúng thật!
Phương thuốc này... không có thuốc dẫn!
Nếu như không dùng thuốc dẫn, chỗ thuốc phía sau dùng thế nào?
"Sao... sao có thể như vậy? Không đúng, đáng nhẽ phải có thuốc dẫn chứ... Sao có thể như này được”, Lâm Tung lẩm bẩm nói.
Nhưng chưa nói xong, một nắm đấm đã đập thẳng lễ gò má hắn.
Bốp!
Lâm Tung không kịp phòng bị, ngã lên ghế, nửa bên mặt sưng phồng lên.
"A Vĩ, anh làm gì vậy?", hắn ôm mặt bò dậy, nhìn chằm chằm vào người nhà họ Lâm vừa tung nắm đấm.
"Làm gì? Lâm Tung, nói đi, có phải anh cố tình giấu thuốc dẫn đi không? Cố tình không nói ra để đòi lợi ích từ gia tộc không?", người đó tức giận hét lên.
"Tôi không có! Cậu đừng có vu oan cho tôi! Lâm Tung tôi là người nhà họ Lâm, tôi sao có thể làm được chuyện làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Lâm được? Tôi thề tôi không làm!", mặt Lâm Tung tái mét, vội vàng phản biện.
Chuyện này một khi bị hiểu lầm thì đúng là tiêu đời.
"Anh còn dám nói anh không làm? Anh là người viết phương thuốc này ra vậy sao nó lại không có thuốc dẫn?"
"Rõ ràng là anh cố ý, muốn kỳ kèo với gia tộc!"
"Tôi thấy có vẻ anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì phải!"
Người nhà họ Lâm trầm giọng nói, tiến lên mắng mỏ Lâm Tung.
Đúng lúc này Lâm Vũ Hào giơ tay ngăn cản mọi người đang nổi giận.
"Cậu ấy không giấu gì cả, chắc cậu ấy không biết có thuốc dẫn!", Lâm Vũ Hào bình tĩnh nói.
"Anh Hào..."
Mọi người đều quay ra nhìn hắn.
Chỉ nghe thấy Lâm Vũ Hào nói: "Trong cơ thể Lâm Tung chảy dòng máu nhà họ Lâm, nhà họ Lâm sinh ra nuôi dưỡng cậu ấy, cậu ấy không thể nào phản bội nhà họ Lâm được, huống hồ cậu ấy biết hậu quả của việc uy hiếp nhà họ Lâm là gì, nếu làm vậy thì mục đích của cậu ấy là gì? Tiền? Quyền? Phụ nữ? Cậu ấy đã lập được công lao lớn như vậy, nếu như có thuốc dẫn, gia tộc hoàn toàn có thể ban thưởng cho cậu ấy, nhưng nếu như cậu ấy làm như vậy cậu ấy sẽ không có được gì, ngược lại còn mất mạng, Lâm Tung không phải đồ ngu, cậu ấy sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này".
Mọi người nghe xong lập tức chìm vào im lặng.
Đúng vậy. Lâm Tung sẽ cần phải làm như vậy.
"Nếu như không phải Lâm Tung giấu thuốc dẫn, vậy điều đó có nghĩa là... phương thuốc trong tay Triệu Thiên không hoàn chỉnh?", một người đứng bên cẩn thận hỏi.
"Có thể là vậy?", Lâm Vũ Hào nói: "Tên thần y Lâm này dẫu sao cũng không đơn giản, hắn ta sao có thể dễ dàng tiết lộ phương thuốc này ra? Hắn ta nhất định đã làm việc này, thuốc dẫn chắc do cậu ta cố ý giấu đi! Ngay cả Triệu Thiên cũng không biết!"
"Vậy chúng ta cần làm thế nào? Tiếp tục ở lại Giang Thành tìm thuốc dẫn?"
"Không cần, xảy ra chuyện như này, thần y Lâm chắc sẽ càng giám sát gắt gao phương thuốc, chúng ta muốn tìm thuốc dẫn cũng khó!"
"Không có thuốc dẫn thì chúng ta nên làm thế nào để điều chế thuốc mới?"
"Hừ, chuyện này không làm khó được người nhà họ Lâm chúng ta!", Lâm Vũ Hào híp mắt, giơ hai trang ghi phương thuốc trong tay lên, cười nói: "Y thuật của người nhà họ Lâm chúng ta vang danh khắp thiên hạ, chúng tôi so với Nam Phái, Bắc Phái, Cổ Phái, Ẩn Phái vẫn mạnh hơn nhiều. Chỉ là thuốc dẫn sao có thể làm khó nhà họ Lâm chúng ta được? Chúng ta dựa vào hai trang giấy ghi phương thuốc này còn chưa đủ để đoán ra sao? Thần y Lâm muốn dựa vào thuốc dẫn để kéo dài thời gian? E rằng hắn đã tính sai rồi! Tôi cũng nói rồi, hắn không hiểu nhà họ Lâm chúng ta!”
Mắt mọi người sáng lên.
"Anh Hào nói đúng lắm!"
"Đi thôi, về gia tộc, trong vòng ba ngày nhất định sẽ suy đoán ra được thuốc dẫn!"
"Được!"
Đám người này tức tốc ra sân bay.
Mà trên tầng cao nhất của tập đoàn Dương Hoa, Lâm Chính vẫn luôn nhìn xuống chiếc xe của Lâm Vũ Hào dưới đường.
"Chủ tịch Lâm, bọn họ đi chưa?", Cung Hỉ Lâm đi qua, cẩn thận hỏi.
"Đi rồi!", Lâm Chính hít sâu một hơi.
"Chủ tịch Lâm, tại sao không ngăn họ lại? Hỉ Vân mang theo gần một nghìn người đang ở gần công ty, chỉ cần cậu ra lệnh, trong vòng ba giây có thể tháo toàn bộ lốp xe bọn họ!", Mã Hải hỏi.
"Không cần, cái tôi cần là họ rời đi".
Lâm Chính lạnh lùng nói,
"Nhưng... họ mang phương thuốc đi rồi..."
“Nhưng bọn họ sẽ không điều chế ra được thuốc mới đâu".
"Tại sao? Chẳng nhẽ phương thuốc đó là giả?"
"Không, phương thuốc ở trang hai là thật nhưng không có thuốc dẫn", Lâm Chính bình tĩnh ói.
"Không có thuốc dẫn?", Mã Hải trầm ngâm một hồi, sau đó thấp giọng nói: "Chủ tịch Lâm, tôi cũng biết một chút về nhà họ Lâm ở Yên Kinh, y thuật của họ cực kỳ cao siêu, nếu như chỉ là thuốc dẫn, họ sẽ phân tích ra được, cái này cũng không khó".
"Nhưng bọn họ cho dù có phân tích ra được thì thuốc dẫn đó... cũng chỉ là thuốc dẫn sai".
"Thuốc dẫn sai?"
Mọi người sững sờ.
Lâm Chính nhìn về đằng xa, lạnh lùng nói: "Thực ra từ đầu đến cuối tôi đã sắp xếp cái bẫy cho nhà họ Lâm, với sự hiểu biết của tôi về nhà họ Lâm, bọn họ sẽ dựa theo hai trang ghi phương thuốc này để đoán thuốc dẫn, nhưng thuốc dẫn chúng đoán chắc chắn sẽ giúp loại thuốc mới đạt được hiệu quả, có điều lại để lại di chứng nghiêm trọng.... Bọn họ không thể phát hiện ra được di chứng của loại thuốc mới này! Nhà họ Lâm... đã rơi xuống vùng bùn rồi!"
"Di... chứng?", hô hấp của Mã Hải như ngừng lại.
Chỉ thấy Lâm Chính lấy ra một tờ giấy trắng, đưa cho Mã Hải, giọng khàn khàn nói: "Chúng ta nên hành động rồi, từ hôm nay, tôi muốn ông bí mật sản xuất một loại thuốc khác, nghe đây, việc sản xuất loại thuốc này nhất định phải bảo đảm không được sai sót, nhất định phải bảo đảm phương thuốc này không được lộ ra! Mã Hải, đây là sự tín nhiệm cuối cùng của tôi với ông, nếu như lần này xuất hiện vấn đề ông... rời khỏi Giang Thành đi!"
Chương 510: Lợi tức
Mã Hải không biết Lâm Chính giao cho mình sản xuất loại thuốc mới để làm gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đến vậy của anh, ông ta hiểu, việc nghiên cứu sản xuất phương thuốc mới này không phải chuyện đùa.
Vậy nên Mã Hải nhận lấy phương thuốc sau đó rời khỏi tập đoàn Dương Hoa, vội vàng đến Huyền Y Phái.
Việc sản xuất thuốc mới sẽ được tiến hành trong Huyền Y Phái.
Lúc này đám Lâm Vũ Hào, Lâm Tung đã quay về nhà họ Lâm ở Yên Kinh, đồng thời nhìn thấy trưởng lão phụ trách chuyện này trong lầu gác.
Lâm Vũ Hào đưa phương thuốc qua.
Trưởng lão nhận lấy nó, đọc mất hai tiếng đồng hồ, sau đó hít sâu một hơi.
"Có từng điều tra vị thần y Lâm này rốt cuộc là thần thánh phương nào không?", trưởng lão ngẩng đầu, nhìn Lâm Vũ Hào đang cung kính đứng ở bên.
"Điều tra rồi nhưng không điều tra ra, thân thế của tên thần y Lâm này rất kỳ quái, hắn như tự nhiên xuất hiện từ không trung. Quá khứ, gia tộc, tất cả đều trống không, thậm chí ngay cả y thuật của hắn cũng rất kỳ lạ, không hề mang phong cách của phái hệ nào cả, nhưng có điểm này... phong cách của hắn trông giống như gom góp tất cả! Hệ phái gì cũng có một chút!", Lâm Vũ Hào nói nhỏ.
Hắn ở Lâm Thành không chỉ gây phiền phức với thần y Lâm, chủ yếu để điều tra thân phận của người này, còn về người nhà họ Lâm đã chết, nhà họ Lâm đã thầm thừa nhận là do thần y Lâm xử lý.
Dù sao cả Giang Thành này ngoài thần y Lâm ra không có ai dám to gan đến vậy.
"Thật sao?", trưởng lão nhíu mày, nhìn lại vào phương thuốc trong tay nói: "Nếu như phương thuốc này thật sự do thần y Lâm sáng tạo ra thì cậu ta chắc chắn là kỳ tài ngàn năm có một trong ngành y! Phương thuốc chữa bệnh tim này có thể nói là trước nay chưa từng có, thật khiến người ta hứng thú. Người tầm thường chắc chắn không thể sáng tạo ra được phương thuốc này".
"Nhưng phương thuốc này thiếu thuốc dẫn, chuyện này khá phiền!", Lâm Vũ Hào cẩn thận nói.
"Thuốc dẫn? Haha, đứa bé ngốc, chỉ là thuốc dẫn thôi, có gì khó đâu! Phương thuốc ở đây rồi, chẳng phải có thể phân tích được thuốc dẫn ra sao? Hai phương thuốc này đã cung cấp cho chúng ta rất nhiều tin tức, hơn nữa thêm tin tức gần đây cậu thu thập được về tập đoàn Dương Hoa thu mua dược liệu cùng lập hạng mục mới, muốn tìm ra được thuốc dẫn cũng đơn giản, cho dù chúng ta không tìm được thuốc dẫn, nhưng dựa vào dữ liệu trong tay, nghiên cứu một phương thuốc chữa tận gốc bệnh tim mới cũng là chuyện đơn giản!", trưởng lão lắc đầu mỉm cười nói.
Lúc này Lâm Vũ Hào mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Hào, lần này cậu làm tốt lắm, tôi sẽ báo cáo công lao của cậu lên gia tộc, đại hội sắp được diễn ra. Thứ này có thể giúp nhà họ Lâm chúng ta tích lũy được danh tiếng cùng tiền tài, bây giờ tôi sẽ mang phương thuốc này đến dược phường, dành hai ngày để phân tích ra thuốc dẫn, cậu lập tức thông báo cho gia tộc, đẩy nhanh việc sản xuất thuốc, nhất định phải chiếm lĩnh được thị trường trước khi tập đoàn Dương Hoa ra thuốc mới! Không được để cho họ con đường sống".
"Vâng!"
"Mau đi chuẩn bị đi, nếu như chuyện này mà thành công, cậu sẽ là người lập công lớn! Tôi sẽ báo chuyện này cho vị đó!", trưởng lão cười nói.
Đám Lâm Vũ Hào, Lâm Tung vừa nghe thấy vậy liền vô cùng kích động.
Vị đó?
Bọn họ có lẽ chưa từng nghĩ đến mình sẽ có được phần thưởng như này, nên mặt ai cũng đỏ lên.
Sau khi nhận được phương thuốc, nhà họ Lâm bắt đầu điên cuồng phân tích nó.
Mà tất cả quả nhiên như trưởng lão kia nói, chỉ một ngày trôi qua. Nhà họ Lâm đã bước đầu xác định xong.
Tử Tô Tử!
Tác dụng của Tử Tô Tử là giảm mỡ máu, chống lão hóa, chống dị ứng. Không có hiệu quả rõ rệt gì cho người mắc bệnh tim, nhưng sau khi kết hợp với những dược liệu khác, thì nó có tác dụng thư giãn cực mạnh với hệ thần kinh, mạch máu.
Thuốc dẫn vốn là như vậy, tác dụng của thứ thuốc dẫn tầm thường có thể dẫn dắt các dược liệu khác phát huy chữa trị, chỉ cần không có hại với cơ thể con người là được.
Sau khi xác nhận là Tử Tố Tử xong. Người nhà họ Lâm lập tức tìm đến người bệnh, tiến hành thử nghiệm.
Kết quả của cuộc thử nghiệm rất đáng ngạc nhiên, tim của người bệnh được cải thiện hơn nhiều, các chỉ số đều hồi phục như thường.
Đương nhiên, nhà họ Lâm cũng khá cẩn thận, loại thuốc này dù sao cũng thuộc về người ta. Phải thử nghiệm nhiều lần, đồng thời quan sát người bệnh trong vòng ba ngày.
Sau khi tất cả đều đạt tiêu chuẩn, ông lão lập tức lấy ra phương thuốc, vội vàng đi đến chỗ gia chủ, đưa cho cấp cao của nhà họ Lâm.
Cuộc họp kéo dài ba giờ, dự thảo nghị quyết đã được đưa ra.
Lập tức tiến hành sản xuất loại thuốc mới này, cũng xin bản quyền sáng chế, nhanh chóng đưa ra thị trường.
Sau khi nhận được tin này cũng đã gần mười ngày trôi qua.
Lâm Chính yên lặng ngồi trong phòng làm việc, nhìn ra cửa sổ phòng làm việc, hít sâu một hơi thuốc.
Mã Hải đứng trước bàn, khẽ cúi người.
"Ông hiểu biết về nhà họ Lâm bao nhiêu?", Lâm Chính dập điếu thuốc, bình tĩnh hỏi ông ta.
"Không hiểu quá nhiều, chỉ là những tin tức trên mạng thôi, dù sao nhà họ Lâm cũng ở Yên Kinh. chúng ta ở Giang Thành, nước sông không phạm nước giếng".
"Vậy nên địa bàn của ông còn nhỏ quá, tập đoàn Dương Hoa của chúng ta phải vượt ra khỏi Giang Thành. Đánh vào thị trường quốc nội và thậm chí là thị trường quốc tế, tất cả doanh nghiệp ở mọi người đều sẽ trở thành đối tác hoặc kẻ thù của chúng ta".
"Chủ tịch Lâm nói đúng lắm".
"Tôi cũng không ngại nói với ông. Nhà họ Lâm mặc dù ở Yên Kinh, nhưng độ bao phủ của họ trải khắp nước mình và gần trăm quốc gia, họ có mặt trong đủ loại ngành nghề, đủ loại lĩnh vực, cho dù là y học, nghiên cứu, giáo dục, kinh tế, bọn họ đều có mặt, thậm chí ngay trong giới võ đạo, họ cũng có địa vị rất kinh khủng".
Mã Hải nghe xong, hô hấp lập tức dừng lại.
Những điều này ông ta đều không biết.
"Tôi cũng từ nhà họ Lâm mà ra", Lâm Chính nói tiếp.
Nhịp tim của Mã Hải đập nhanh lên.
Mặc dù ông ta cũng hơi đoán ra được điều này, nhưng sau khi nghe Lâm Chính chính miệng nói vậy thì vô cùng khiếp sợ.
"Nhà họ Lâm là nơi rất coi trọng nguồn gốc, địa vị của mẹ tôi không cao, không môn đăng hộ đối, vậy nên địa vị của tôi trong nhà họ Lâm rất thấp bé, những anh chị em cùng cha khác mẹ với tôi ai cũng đứng đầu ở nhà họ Lâm, được người ta kính nể, còn tôi thì bị đẩy vào chi thứ, sống không bằng chó ở bên đó, còn bị chi thứ tìm mọi lý do ép đến nhà họ Tô ở rể, đẩy tôi ra khỏi nhà họ Lâm, nguyên nhân cũng chỉ vì mẹ tôi không xứng với dòng máu của nhà họ Lân, tôi là nỗi sỉ nhục của nhà họ Lâm!"
"Không ngờ còn có chuyện này...”
"Mã Hải, thực ra tôi không quan tâm đến nhà họ Lâm, tôi cũng không quan tâm cách nhìn của họ với tôi, nhưng cái chết của mẹ tôi là do nhà họ Lâm, vậy nên tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, tôi không cần thứ gì của nhà họ Lâm cả, nhưng tôi phải đòi lại công bằng cho mẹ tôi".
Lâm Chính châm điếu thuốc mới, nhìn xa xăm, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường.
"Loại thuốc mới... đã được sản xuất chưa?"
"Đã được đưa lên trên, chỉ cần kiểm tra xong thuốc, hoàn thành thủ tục là có thể tung ra thị trường".
"Được rồi!"
Lâm Chính nhắm mắt, khàn khàn nói: "Trong vòng ba ngày, nhà họ Lâm... chắc chắn sẽ tổn thất nhiều!"
"Tổn thật nhiều?", hơi thở của Mã Hải run lên.
"Đây chẳng qua chỉ là lợi tức tôi đòi từ nhà họ Lâm thôi!"
Chiếc xe tông thẳng vào cửa khách sạn, khiến cảnh cửa vỡ ra thành bảy, tám mảnh. Bụi đất bay mịt mùi, gạch vữa văng tứ tung. Cả một trạm điện thoại và một chiếc xe bên đường cũng rung lên vì chịu ảnh hưởng.
Hiện trường trông vô cùng lộn xộn. Mọi người đi đường kinh hãi kêu lên, lập tức lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.
Ông chủ khách sạn cũng sợ hết hồn vội chạy ra. May mà trước cửa không có ai nên không có thiệt hại nhiều.
Chỉ có Triệu Thiên…là không may mắn đến thế.
Lâm Tung chật vật từ dưới đất bò dạy nhìn gầm chiếc xe thì thấy lúc này Triệu Thiên đã nát bét không còn ra hình người. Đến cả nội tạng cũng bị lòi cả ra ngoài. Trông vô cùng ghê rợn.
“Sao lại như thế chứ?”
Lâm Tùng hoảng sợ. Hắn không cho rằng đây đơn giản chỉ là một tai nạn giao thông bình thường nên vội vàng rời đi. Thế nhưng khi Lâm Tùng vừa quay người thì có một đám người đã chặn hắn lại.
Không hay rồi. Lâm Tung vội vàng cho hai viên thuốc vào tờ giấy vo lại và vứt ra đường.
Đám người bước tới. Đi đầu chính là Cung Hỉ Vân. Cô ta mặc một chiếc áo da báo, trông như nữ vương, nhìn Lâm Tung bằng vẻ trịch thượng. Từng cử chỉ của cô ta đều toát ra khí chất ngời ngời.
“Anh chính là Lâm Tung?”, cô ta lên tiếng.
“Nếu đã biết thân phận của tôi thì có lẽ cũng biết tôi là người nhà họ Lâm. Các người là ai? Muốn làm gì?”, Lâm Tung nín thở, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“Chúng tôi là ai chắc anh tự biết. Đi nào Lâm Tung, chủ tịch Lâm muốn gặp anh”, Cung Hỉ Vân thản nhiên nói.
“Gặp tôi sao? Thần y Lâm mà cũng xứng?”, Lâm Tung tỏ vẻ khinh thường : “Muốn gặp tôi thì tới đây, hắn có tư cách gì mà bắt tôi đi gặp?”
“Anh chắc là không đi chứ?”, Cung Hỉ Vân chau mày.
“Tôi không đi, các người làm được gì?”, Lâm Tung lạnh giọng.
“Anh có muốn thử không?”, Cung Hỉ Vân hỏi ngược lại.
“Thử cái gì?”
“Thử xem chúng tôi có làm gì được anh không”, Cung Hỉ Vân bước tới, đôi mắt rực lửa, nhìn chăm chăm Lâm Tung.
Khí chất của một nữ vương quả là kinh khủng, khiến Lâm Tung bất giác dấy lên nỗi sợ hãi. Hắn lùi lại, toát mồ hôi hột.
Hắn nhìn chăm chăm Cung Hỉ Vân, nuốt nước bọt định từ chối nhưng nghĩ tới lúc này chỉ có một mình nên hắn nghiến răng, hừ giọng: “Được, vậy thì tôi đi xem chủ tịch Lâm của các người rốt cuộc có tài cán gì. Nhà họ Lâm chúng tôi đếch sợ đâu”.
Nói xong Lâm Tung hừ giọng, bước đi. Cung Hỉ Vân phất tay, một chiếc xe thương vụ chạy tới đưa Lâm Tung tới tập đoàn Dương Hoa.
Khoảng 20 phút sau, Lâm Tung bước vào phòng làm việc của Lâm Chính. Đương nhiên lúc này Lâm CHính đã cải trang. Anh đang đứng trước cửa sổ, châm một điếu thuốc và đưa lên hút.
Lâm Tung bước vào bẳng vẻ vô cảm. Hắn cũng chẳng thèm khách sao, cứ thế ngồi xuống ghế và nói với Cung Hỉ Vân: “Tôi khát, rót giùm cốc nước”.
“Khốn nạn, mày nói với ai đấy? Chị Cung là để mày sai vậy đấy à?”, người bên cạnh tức giận, lao lên định đập cho Lâm Tung một trận. Dù sao thì hắn cũng nghênh ngang quá.
Thế nhưng người này vẫn chưa ra tay thì Lâm Chính đã lên tiếng: “Hỉ Vân”.
“Vâng chủ tịch Lâm”, Cung Hỉ Vân gật đầu.
“Đi pha trà”, Lâm Chính nói.
Cung Hỉ Vân giật mình. Những người khác cũng bất ngờ. Thế nhưng Lâm Chính không nói thêm gì nữa. Cung Hỉ Vân không hiểu ý của Lâm Chính nhưng vẫn làm theo.
Một lúc sau, một ly trà thơm lừng đã được đưa lên.
“Không tệ, không tệ…ha ha?”, Lâm Tung vui lắm, từ từ thưởng thức ly trà, nhéo mắt nhìn Cung Hỉ Vân: “Không ngờ cô lại còn biết pha trà cơ đấy, rất ok! He he”.
“Người được uống trà tôi pha, cả Giang Thành này không có mấy người đâu”, Cung Hỉ Vân lạnh lùng đáp lại.
“Người được vinh dự pha trà cho tôi, cả nước này cũng không có mấy người đâu”, Lâm Tung khẽ cười, liếc nhìn cơ thể nuột nà, mướt mườn mượt của Cung Hỉ Vân.
Cung Hỉ Vân đanh mắt, hằm hằm sắt ý. Đúng lúc này, Lâm Chính qua người lại. Lâm Tung liếc nhìn anh và lên tiếng: “Chủ tịch Lâm mời tôi tới đây có việc gì không?"
“Triệu Thiên đưa phương thuốc cho anh rồi đúng không?”, Lâm Chính dập đầu lọc, thản nhiên hỏi.
“Không!”, đương nhiên là Lâm Tung sẽ không thừa nhận.
“Anh là người thông minh, tôi cũng là người thông mình. Mọi người đều như nhau cả, đừng có giả tạo nữa”, Lâm Chính ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Lâm Tung: “Có lẽ tôi không nên tin Triệu Thiên, tôi không ngờ anh ta lại ăn cắp phương thuốc của tôi. Giờ tôi tin là anh ta đã giao lại nó cho anh. Anh lấy ra…như vậy thì tôi có thể để anh sống sót rời đi”.
“Ý là chủ tịch Lâm nói tới cái này hả?”, Lâm Tung giơ lên một phương thuốc giả.
Lâm Chính lắc đầu: “Là phương thuốc thức hai mà Triệu Thiên đưa cho anh".
“Từ đầu tới cuối tôi chỉ nhận được mỗi tờ này!”
“Xem ra tôi phải dùng cách đặc biệt để anh đưa phương thuốc ra rồi”, Lâm Chính thở dài, gật đầu với Cung Hỉ Vân.
Cung Hỉ Vân lập tức mở cửa sổ. Sau đó có hai người mặc đồ đen lập tức chộp lấy Lâm Tung lôi ra cửa sổ.
“Các người định làm gì?”, Lâm Tung tái mặt, hét lên.
“Giao phương thuốc ra. Nếu không, đừng trách sao tôi lại giết anh”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Chương 507: Anh phát điên trông sẽ thế nào?
Lâm Tung cảm thấy đầu óc trống rỗng. Hắn không còn nghĩ ngợi được gì nữa. Hắn là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh đấy.
Thần y Lâm…chắc là biết hắn là người của nhà họ Lâm chứ?
Nếu đã biết, vậy sao thần y Lâm còn dám láo như thế? Sao dám ăn nói như vậy chứ. Lẽ nào…thần y Lâm muốn đối đầu với nhà họ Lâm sao?
“Chủ tịch Lâm điên rồi? Các người dám động vào tôi sao? Các người có biết động vào tôi sẽ gặp hậu quả gì không? Muốn lấy tập đoàn Dương Hoa ra để chôn sống hả? Được lắm. Vậy ra tay đi, ra tay đi”, Lâm Tung đanh giọng, tâm trạng trở nên kích động.
Lúc này hắn đã bị đẩy đến bên cửa sổ, nửa người lơ lửng ngoài không gian. Hắn toát mồ hôi lạnh, nào dám giãy giụa, chỉ há hốc miếng gào lên.
“Chôn sống cả tập đoàn Dương Hoa chúng tôi? Lâm Tung, có phải là anh đánh giá mình cao quá không thể? Huống hồ tôi từng triệt hạ một người ở đây đấy. Ai cũng đoán ra là ai. Giờ anh giữ phương thuốc của tôi, nếu như phương thuốc này bị bại lộ, anh có biết ảnh hưởng thế nào không? Vì lợi ích công ty, lẽ nào tôi lại bỏ qua cho anh?”
Lâm Chính nói với vẻ vô cảm, sau đó nhắm mắt lại: “Tôi cho anh năm giây suy nghĩ. Sau năm giây, nếu như không cho tôi đáp án, thì thật đáng tiếc, tòa nhà cao mấy chục tầng này, từ đây, tôi phải khiến anh thịt nát xương tan thôi".
Nói xong, Lâm Chính bắt đầu đếm ngược.
“5”
“Chủ tịch Lâm! Anh dám? Ngày mai nhà họ Lâm sẽ tiêu diệt sạch các người?”, Lâm Tung gào lên. Thế nhưng dù thế nào thì Lâm Chính vẫn tiếp tục đếm.
“4”
“Chủ tịch Lâm, rốt cuộc anh có biết sức mạnh của nhà họ Lâm không vậy. Mặc dù tập đoàn Dương Hoa phát triển nhanh và nắm giữ hai phương thuốc, mặc dù các người cũng có những mối quan hệ nhưng ở trước mặt nhà họ Lâm thì các người cũng chỉ là trò cười thôi. Các người có biết nhà họ Lâm mạnh tới mức nào không?"
“Ba!”
“Còn không mau thả tôi ra. Nếu thả tôi thì tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra”.
“Hai!”
“Các người dám? Mau thả tôi ra! Mau”.
“Một!’
Lâm Chính đanh giọng. Dứt lời, Lâm Tung lập tức nín thở. Hắn không chịu khuất phục. Không phải hắn không chịu mà là hắn không tin Lâm Chính dám giết hắn. Thế nhưng hắn không hề biết quyết tâm của anh.
Lâm Chính giơ tay lên, khẽ phất: “Ném xuống”.
“Vâng, chủ tịch Lâm”, Cung Hỉ Vân nhếch miệng cười, không hề do dự, cứ thế giơ tay lên.
Hai người mặc đồ đen lập tức định thả Lâm Tung xuống.
“Á…Á”, Lâm Tung gào thét như xé nát không gian. Hắn nhìn xuống mà thất thần. Và hắn bắt đầu hối hận. Nhưng lúc này hối hận cũng chẳng có tác dụng gì nữa.
Đúng lúc này.
Rầm!
Cửa phòng làm việc mở ra, một giọng hét vang lên.
“Dừng tay!”
Dứt lời, tất cả mọi người đều quay đầu lại thì thấy một nhóm nam nữ bước vào. Đám người này…chính là những người trước đó uy hiếp Lâm Chính.
“Anh Hào, mau cứu tôi! Mau cứu tôi”, Lâm Tung nhìn thấy những người bước vào thì điên cuồng gào thét.
Người có mặt tên Lâm Vũ Hào liếc nhìn Lâm Tung, sau đó mỉm cười và nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, cậu làm gì vậy, định tuyên chiến với nhà họ Lâm sao?”
“Tôi có tư cách đó sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Không! Chưa bao giờ có!”, Lâm Vũ Hào lắc đầu.
“Vậy tôi muốn thử”.
“Tôi khuyên cậu đừng có làm vậy, nếu không đến khi đó mà hối hận sẽ phải khóc đau lòng lắm”, Lâm Vũ Hào cười thản nhiên.
“Vậy à?”, Lâm Chính khẽ chau mày.
“Giao người cho tôi đi, đừng để tôi điên lên”, Lâm Vũ Hào lấy ra một hộp thuốc, châm lửa vào rít một hơi.
“Anh điên lên thì trông thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Cậu có muốn biết không?”, Lâm Vũ Hào nheo mắt hỏi.
“Đương nhiên”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng và phất tay lần nữa.
“Vứt xuống đi”, Cung Hỉ Vân chẳng chút khác khí. Đúng lúc hai người mặc áo đen định ném Lâm Tung lần nữa thì...
Vụt vụt vụt…
Bốn cây châm phóng tôi ghim vào hai người này. Ngay sau đó hai người họ đứng bất động.
“Châm phong huyệt sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Nghe nói chủ tịch Lâm là thần y đánh bại Y vương Hàn Thành nhỉ. Chắc cậu cũng biết sử dụng châm! Nhưng so với châm thuật của nhà họ Lâm thì không biết châm thuật của cậu thế nào đây?”, Lâm Vũ Hào mỉm cười, sau đó bước tới chỗ Lâm Tung.
“Cút!”, Cung Hỉ Vân hét lên và ra lệnh cho những người khác lao tới định ngăn Lâm Vũ Hào lại.
Thế nhưng…Lâm Vũ Hào chỉ phất tay. Mỗi một cái phất tay của hắn lại có một loạt châm phóng ra, chúng ghim thẳng vào người Cung Hỉ Vân.
Thậm chí có vài cây kim còn nhắm cả vào Lâm Chính. Có điều Lâm Chính đã nhanh nhẹn khống chế được chúng.
Những người khác thì không may mắn như vậy, họ bị châm đâm trúng và đứng bất động ngay tại chỗ…
Cả căn phòng lúc này đều bị Lâm Vũ Hào kiểm soát.
Chương 508: Sao không có thuốc dẫn
Lâm Chính nhìn chăm chăm Lâm Vũ Hào bằng vẻ vô cảm. Lâm Vũ Hào vừa hút thuốc vừa bước về phía Lâm Tung. Hắn chộp cổ áo Lâm Tung và lôi vào trong.
Rầm!
Lâm Tung ngã ra đất, thở hổn hển. Mồ hôi nhễ nhại. Lâm Chính không hề ngăn lại. Lúc này ngoài anh ra, chẳng ai có thể ngăn được Lâm Vũ Hào.
“Thần y Lâm, giờ còn gì muốn nói không? Cậu muốn thử châm thuật của nhà họ Lâm hay là mỗi người tự động nhường một nước?”, Lâm Vũ Hào vứt nửa điếu thuốc xuống đất, day nát và mỉm cười.
“Anh cảm thấy châm thuật của nhà họ Lâm mạnh lắm sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Không chỉ có châm thuật mà…nhà họ Lâm cái gì cũng mạnh!”, Lâm Vũ Hào nói giọng đầy bá đạo.
Dứt lời, tất cả những người có mặt đều vênh mặt đầy tự hào. Đây không phải là Lâm Vũ Hào đang khoác lác mà là sự thật.
Người ngoài không bao giờ biết được rốt cuộc là sức mạnh của nhà họ Lâm khủng khiếp tới mức nào. Chỉ có người nhà họ Lâm mới biết được. Bởi vì bọn họ được tận mắt chứng kiến. Đến ngay cả bọn họ cũng luôn cảm thấy kính sợ gia tộc của mình.
Lâm Chính quay lại chỗ ngồi, nhắm mắt không nói gì.
“Tôi biết thần y Lâm là người thông minh. Chào nhé. Hi vọng lần sau gặp lại chúng ta có thể làm bạn. Tôi cũng họ Lâm, có khi chúng ta là người cùng nhà đấy. Đương nhiên, còn phải xem cậu có đủ nhanh nhạy không nữa”, Lâm Vũ Hào mỉm cười, sau đó lôi Lâm Tung đang nằm bò ra sàn và định đi ra ngoài.
“Đứng lại”.
Đột nhiên, Lâm Chính hét lên. Lâm Vũ Hào dừng bước, quay qua nhìn anh.
“Thần y Lâm còn có gì chỉ giáo sao?”, Lâm Vũ Hào mỉm cười hỏi.
Lâm Chính trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh có khi nào nghĩ là mình sai rồi không? Cả nhà họ Lâm cũng vậy. Các người ngay từ đầu, chưa bao giờ nhìn thấu mọi thứ! Đợi đến khi đã tỏ tường thì các người có khi nào cảm thấy hối hận vì đã không biết gì không? Các người có cảm thấy sợ vì mình quá ngu ngốc không?”
Anh nói rất chậm nhưng rất nghiêm túc. Giống như lời nói phát ra từ nội tâm. Đám người nhà họ Lâm hoang mang không hiểu gì. Lâm Vũ Hào chỉ chau mày, rõ ràng là không hiểu ý của Lâm Chính.
“Thần y Lâm, mồm miệng nhanh không có nghĩa lý gì đâu. Tôi biết cậu không phục nhưng tôi khuyên cậu một câu, mong là cậu sẽ nghe. Với chút thực lực của cậu thì chẳng là gì trước mặt nhà họ Lâm cả. Nếu như cậu muốn duy trì hiện trạng như bây giờ thì tốt nhất là hãy giữ thái độ trung lập. Nếu cậu vẫn mê muội không chịu tỉnh ngộ thì thử nghĩ xem mình sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào trước đã. Nhà họ Lâm chúng tôi không hề có kẻ địch, vì những ai đối đầu với chúng tôi thì đều bị chết sạch cả rồi”.
Thế nhưng lúc hắn định bước ra khỏi phòng thì giọng nói thản nhiên lại vang lên.
“Chúng ta sẽ nhanh gặp lại nhau thôi. Tới khi đó, các người sẽ biết ý của tôi là gì…”
Lâm Vũ Hào chần chừ, khẽ chau mày sau đó cười khẩy.
“Đồ ngu!”, hắn thản nhiên lên tiếng rồi lắc đầu rời khỏi tập đoàn Dương Hoa.
Ngồi vào trong xe, Lâm Tung mới cảm thấy yên tâm. Hắn uống ngụm nước suối, rút vài tờ khăn giấy lau mồ hôi trên mặt.
“Anh Hào, sao anh lại tới Giang Thành thế?”, Lâm Tung thận trọng hỏi.
“Có bao giờ rời khỏi Giang Thành đâu. Tôi vốn định quay về gia tộc nhưng gia tộc bảo tôi ở lại với cậu. Thế là tôi bèn ẩn đi. Chủ yếu là muốn thoát khỏi tầm mắt của thần y Lâm”, Lâm Vũ Hào nói.
“May quá. Lần này nếu không có anh Hào ra tay thì chắc là tôi đã chết ở đây rồi”, Lâm Tung vỗ ngực, run rẩy nói.
“Không ngờ cậu cũng cứng đầu gớm. Nếu hôm nay cậu mà giao phương thuốc cho thần y Lâm thì có lẽ cũng đã không sống nổi rồi”, Lâm Vũ Hào nheo mắt nói.
Lâm Tung nghe thấy vậy thì giật mình, cười lúng túng. Thực ra không phải hắn cứng đầu mà hắn không tin Lâm Chính lại dám đối đầu với nhà họ Lâm. Thế nhưng với thái độ khi nãy của Lâm Chính thì hắn biết là mình đã sai rồi…Nếu như Lâm Vũ Hào không tới kịp thì có lẽ hắn đã về chầu ông bà rồi…
“Anh Hào, giờ chúng ta phải làm sao?”, người bên cạnh hỏi.
“Lâm Tung đưa phương thuốc cho tôi”, Lâm Vũ Hào nói.
“Anh Hào, phương thuốc tôi vứt rồi nhưng nội dung thì tôi nhớ. Giờ để tôi viết ra”.
“Được, đưa giấy bút cho cậu ta”.
Người bên cạnh bèn lấy giấy bút đưa cho Lâm Tung. Lâm Tung lập tức viết ra. Lâm Vũ Hào nhận lấy, đọc kỹ. Sắc mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
“Đây là…phương thuốc do thần y Lâm tạo ra sao?”
“Đúng vậy, một bản là thật, một bản là giả! Bản giả đã bị đảo lộn thứ tự”.
“Vậy à?”, Lâm Vũ Hào cảm thán, đặt phương thuốc xuống, đôi mắt ánh lên vẻ không dám tin: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp thần y Lâm rồi. Thật không ngờ cậu ta lại có thể tạo ra được phương thuốc phi phàm đến thế. Đúng là không thể khinh thường”
“Nhưng so với nhà họ Lâm thì hắn chỉ là con dĩn thôi. Đúng là châu chấu đá xe”, người bên cạnh hừ giọng.
“Giờ không phải là lúc nói chuyện đó. Mau chóng đưa phương thuốc về cho gia tộc. Nhanh chóng sản xuất, nhất định phải tung ra thị trường trước tập đoàn Dương Hoa”, Lâm Tung cười nói.
“Đúng rồi, giờ là lúc chạy đua thời gian”.
Lâm Vũ Hào gật đầu, nhìn phương thuốc một lần nữa. Một lúc sau, đồng tử của hắn bỗng co rụt. Dường như hắn phát hiện ra điều gì đó bèn quay đầu lại nhìn Lâm Tung.
“Anh Hào sao thế?”, Lâm Tung ớn lạnh.
“Có phải cậu quên thứ gì đó không?”, Lâm Vũ Hào lạnh giọng hỏi.
“Quên gì cơ ạ? Đâu có…”
“Hay là cậu giả vờ. Sao phương thuốc này của cậu không có thuốc dẫn vậy?”, Lâm Vũ Hào trầm giọng.
Chương 509: Nhà họ Lâm bị kéo xuống vũng bùn
Thuốc dẫn?
Cả người Lâm Tung run rẩy, giật mình phản ứng lại, vội vàng xem lại phương thuốc.
Đúng thật!
Phương thuốc này... không có thuốc dẫn!
Nếu như không dùng thuốc dẫn, chỗ thuốc phía sau dùng thế nào?
"Sao... sao có thể như vậy? Không đúng, đáng nhẽ phải có thuốc dẫn chứ... Sao có thể như này được”, Lâm Tung lẩm bẩm nói.
Nhưng chưa nói xong, một nắm đấm đã đập thẳng lễ gò má hắn.
Bốp!
Lâm Tung không kịp phòng bị, ngã lên ghế, nửa bên mặt sưng phồng lên.
"A Vĩ, anh làm gì vậy?", hắn ôm mặt bò dậy, nhìn chằm chằm vào người nhà họ Lâm vừa tung nắm đấm.
"Làm gì? Lâm Tung, nói đi, có phải anh cố tình giấu thuốc dẫn đi không? Cố tình không nói ra để đòi lợi ích từ gia tộc không?", người đó tức giận hét lên.
"Tôi không có! Cậu đừng có vu oan cho tôi! Lâm Tung tôi là người nhà họ Lâm, tôi sao có thể làm được chuyện làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Lâm được? Tôi thề tôi không làm!", mặt Lâm Tung tái mét, vội vàng phản biện.
Chuyện này một khi bị hiểu lầm thì đúng là tiêu đời.
"Anh còn dám nói anh không làm? Anh là người viết phương thuốc này ra vậy sao nó lại không có thuốc dẫn?"
"Rõ ràng là anh cố ý, muốn kỳ kèo với gia tộc!"
"Tôi thấy có vẻ anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì phải!"
Người nhà họ Lâm trầm giọng nói, tiến lên mắng mỏ Lâm Tung.
Đúng lúc này Lâm Vũ Hào giơ tay ngăn cản mọi người đang nổi giận.
"Cậu ấy không giấu gì cả, chắc cậu ấy không biết có thuốc dẫn!", Lâm Vũ Hào bình tĩnh nói.
"Anh Hào..."
Mọi người đều quay ra nhìn hắn.
Chỉ nghe thấy Lâm Vũ Hào nói: "Trong cơ thể Lâm Tung chảy dòng máu nhà họ Lâm, nhà họ Lâm sinh ra nuôi dưỡng cậu ấy, cậu ấy không thể nào phản bội nhà họ Lâm được, huống hồ cậu ấy biết hậu quả của việc uy hiếp nhà họ Lâm là gì, nếu làm vậy thì mục đích của cậu ấy là gì? Tiền? Quyền? Phụ nữ? Cậu ấy đã lập được công lao lớn như vậy, nếu như có thuốc dẫn, gia tộc hoàn toàn có thể ban thưởng cho cậu ấy, nhưng nếu như cậu ấy làm như vậy cậu ấy sẽ không có được gì, ngược lại còn mất mạng, Lâm Tung không phải đồ ngu, cậu ấy sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này".
Mọi người nghe xong lập tức chìm vào im lặng.
Đúng vậy. Lâm Tung sẽ cần phải làm như vậy.
"Nếu như không phải Lâm Tung giấu thuốc dẫn, vậy điều đó có nghĩa là... phương thuốc trong tay Triệu Thiên không hoàn chỉnh?", một người đứng bên cẩn thận hỏi.
"Có thể là vậy?", Lâm Vũ Hào nói: "Tên thần y Lâm này dẫu sao cũng không đơn giản, hắn ta sao có thể dễ dàng tiết lộ phương thuốc này ra? Hắn ta nhất định đã làm việc này, thuốc dẫn chắc do cậu ta cố ý giấu đi! Ngay cả Triệu Thiên cũng không biết!"
"Vậy chúng ta cần làm thế nào? Tiếp tục ở lại Giang Thành tìm thuốc dẫn?"
"Không cần, xảy ra chuyện như này, thần y Lâm chắc sẽ càng giám sát gắt gao phương thuốc, chúng ta muốn tìm thuốc dẫn cũng khó!"
"Không có thuốc dẫn thì chúng ta nên làm thế nào để điều chế thuốc mới?"
"Hừ, chuyện này không làm khó được người nhà họ Lâm chúng ta!", Lâm Vũ Hào híp mắt, giơ hai trang ghi phương thuốc trong tay lên, cười nói: "Y thuật của người nhà họ Lâm chúng ta vang danh khắp thiên hạ, chúng tôi so với Nam Phái, Bắc Phái, Cổ Phái, Ẩn Phái vẫn mạnh hơn nhiều. Chỉ là thuốc dẫn sao có thể làm khó nhà họ Lâm chúng ta được? Chúng ta dựa vào hai trang giấy ghi phương thuốc này còn chưa đủ để đoán ra sao? Thần y Lâm muốn dựa vào thuốc dẫn để kéo dài thời gian? E rằng hắn đã tính sai rồi! Tôi cũng nói rồi, hắn không hiểu nhà họ Lâm chúng ta!”
Mắt mọi người sáng lên.
"Anh Hào nói đúng lắm!"
"Đi thôi, về gia tộc, trong vòng ba ngày nhất định sẽ suy đoán ra được thuốc dẫn!"
"Được!"
Đám người này tức tốc ra sân bay.
Mà trên tầng cao nhất của tập đoàn Dương Hoa, Lâm Chính vẫn luôn nhìn xuống chiếc xe của Lâm Vũ Hào dưới đường.
"Chủ tịch Lâm, bọn họ đi chưa?", Cung Hỉ Lâm đi qua, cẩn thận hỏi.
"Đi rồi!", Lâm Chính hít sâu một hơi.
"Chủ tịch Lâm, tại sao không ngăn họ lại? Hỉ Vân mang theo gần một nghìn người đang ở gần công ty, chỉ cần cậu ra lệnh, trong vòng ba giây có thể tháo toàn bộ lốp xe bọn họ!", Mã Hải hỏi.
"Không cần, cái tôi cần là họ rời đi".
Lâm Chính lạnh lùng nói,
"Nhưng... họ mang phương thuốc đi rồi..."
“Nhưng bọn họ sẽ không điều chế ra được thuốc mới đâu".
"Tại sao? Chẳng nhẽ phương thuốc đó là giả?"
"Không, phương thuốc ở trang hai là thật nhưng không có thuốc dẫn", Lâm Chính bình tĩnh ói.
"Không có thuốc dẫn?", Mã Hải trầm ngâm một hồi, sau đó thấp giọng nói: "Chủ tịch Lâm, tôi cũng biết một chút về nhà họ Lâm ở Yên Kinh, y thuật của họ cực kỳ cao siêu, nếu như chỉ là thuốc dẫn, họ sẽ phân tích ra được, cái này cũng không khó".
"Nhưng bọn họ cho dù có phân tích ra được thì thuốc dẫn đó... cũng chỉ là thuốc dẫn sai".
"Thuốc dẫn sai?"
Mọi người sững sờ.
Lâm Chính nhìn về đằng xa, lạnh lùng nói: "Thực ra từ đầu đến cuối tôi đã sắp xếp cái bẫy cho nhà họ Lâm, với sự hiểu biết của tôi về nhà họ Lâm, bọn họ sẽ dựa theo hai trang ghi phương thuốc này để đoán thuốc dẫn, nhưng thuốc dẫn chúng đoán chắc chắn sẽ giúp loại thuốc mới đạt được hiệu quả, có điều lại để lại di chứng nghiêm trọng.... Bọn họ không thể phát hiện ra được di chứng của loại thuốc mới này! Nhà họ Lâm... đã rơi xuống vùng bùn rồi!"
"Di... chứng?", hô hấp của Mã Hải như ngừng lại.
Chỉ thấy Lâm Chính lấy ra một tờ giấy trắng, đưa cho Mã Hải, giọng khàn khàn nói: "Chúng ta nên hành động rồi, từ hôm nay, tôi muốn ông bí mật sản xuất một loại thuốc khác, nghe đây, việc sản xuất loại thuốc này nhất định phải bảo đảm không được sai sót, nhất định phải bảo đảm phương thuốc này không được lộ ra! Mã Hải, đây là sự tín nhiệm cuối cùng của tôi với ông, nếu như lần này xuất hiện vấn đề ông... rời khỏi Giang Thành đi!"
Chương 510: Lợi tức
Mã Hải không biết Lâm Chính giao cho mình sản xuất loại thuốc mới để làm gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đến vậy của anh, ông ta hiểu, việc nghiên cứu sản xuất phương thuốc mới này không phải chuyện đùa.
Vậy nên Mã Hải nhận lấy phương thuốc sau đó rời khỏi tập đoàn Dương Hoa, vội vàng đến Huyền Y Phái.
Việc sản xuất thuốc mới sẽ được tiến hành trong Huyền Y Phái.
Lúc này đám Lâm Vũ Hào, Lâm Tung đã quay về nhà họ Lâm ở Yên Kinh, đồng thời nhìn thấy trưởng lão phụ trách chuyện này trong lầu gác.
Lâm Vũ Hào đưa phương thuốc qua.
Trưởng lão nhận lấy nó, đọc mất hai tiếng đồng hồ, sau đó hít sâu một hơi.
"Có từng điều tra vị thần y Lâm này rốt cuộc là thần thánh phương nào không?", trưởng lão ngẩng đầu, nhìn Lâm Vũ Hào đang cung kính đứng ở bên.
"Điều tra rồi nhưng không điều tra ra, thân thế của tên thần y Lâm này rất kỳ quái, hắn như tự nhiên xuất hiện từ không trung. Quá khứ, gia tộc, tất cả đều trống không, thậm chí ngay cả y thuật của hắn cũng rất kỳ lạ, không hề mang phong cách của phái hệ nào cả, nhưng có điểm này... phong cách của hắn trông giống như gom góp tất cả! Hệ phái gì cũng có một chút!", Lâm Vũ Hào nói nhỏ.
Hắn ở Lâm Thành không chỉ gây phiền phức với thần y Lâm, chủ yếu để điều tra thân phận của người này, còn về người nhà họ Lâm đã chết, nhà họ Lâm đã thầm thừa nhận là do thần y Lâm xử lý.
Dù sao cả Giang Thành này ngoài thần y Lâm ra không có ai dám to gan đến vậy.
"Thật sao?", trưởng lão nhíu mày, nhìn lại vào phương thuốc trong tay nói: "Nếu như phương thuốc này thật sự do thần y Lâm sáng tạo ra thì cậu ta chắc chắn là kỳ tài ngàn năm có một trong ngành y! Phương thuốc chữa bệnh tim này có thể nói là trước nay chưa từng có, thật khiến người ta hứng thú. Người tầm thường chắc chắn không thể sáng tạo ra được phương thuốc này".
"Nhưng phương thuốc này thiếu thuốc dẫn, chuyện này khá phiền!", Lâm Vũ Hào cẩn thận nói.
"Thuốc dẫn? Haha, đứa bé ngốc, chỉ là thuốc dẫn thôi, có gì khó đâu! Phương thuốc ở đây rồi, chẳng phải có thể phân tích được thuốc dẫn ra sao? Hai phương thuốc này đã cung cấp cho chúng ta rất nhiều tin tức, hơn nữa thêm tin tức gần đây cậu thu thập được về tập đoàn Dương Hoa thu mua dược liệu cùng lập hạng mục mới, muốn tìm ra được thuốc dẫn cũng đơn giản, cho dù chúng ta không tìm được thuốc dẫn, nhưng dựa vào dữ liệu trong tay, nghiên cứu một phương thuốc chữa tận gốc bệnh tim mới cũng là chuyện đơn giản!", trưởng lão lắc đầu mỉm cười nói.
Lúc này Lâm Vũ Hào mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Hào, lần này cậu làm tốt lắm, tôi sẽ báo cáo công lao của cậu lên gia tộc, đại hội sắp được diễn ra. Thứ này có thể giúp nhà họ Lâm chúng ta tích lũy được danh tiếng cùng tiền tài, bây giờ tôi sẽ mang phương thuốc này đến dược phường, dành hai ngày để phân tích ra thuốc dẫn, cậu lập tức thông báo cho gia tộc, đẩy nhanh việc sản xuất thuốc, nhất định phải chiếm lĩnh được thị trường trước khi tập đoàn Dương Hoa ra thuốc mới! Không được để cho họ con đường sống".
"Vâng!"
"Mau đi chuẩn bị đi, nếu như chuyện này mà thành công, cậu sẽ là người lập công lớn! Tôi sẽ báo chuyện này cho vị đó!", trưởng lão cười nói.
Đám Lâm Vũ Hào, Lâm Tung vừa nghe thấy vậy liền vô cùng kích động.
Vị đó?
Bọn họ có lẽ chưa từng nghĩ đến mình sẽ có được phần thưởng như này, nên mặt ai cũng đỏ lên.
Sau khi nhận được phương thuốc, nhà họ Lâm bắt đầu điên cuồng phân tích nó.
Mà tất cả quả nhiên như trưởng lão kia nói, chỉ một ngày trôi qua. Nhà họ Lâm đã bước đầu xác định xong.
Tử Tô Tử!
Tác dụng của Tử Tô Tử là giảm mỡ máu, chống lão hóa, chống dị ứng. Không có hiệu quả rõ rệt gì cho người mắc bệnh tim, nhưng sau khi kết hợp với những dược liệu khác, thì nó có tác dụng thư giãn cực mạnh với hệ thần kinh, mạch máu.
Thuốc dẫn vốn là như vậy, tác dụng của thứ thuốc dẫn tầm thường có thể dẫn dắt các dược liệu khác phát huy chữa trị, chỉ cần không có hại với cơ thể con người là được.
Sau khi xác nhận là Tử Tố Tử xong. Người nhà họ Lâm lập tức tìm đến người bệnh, tiến hành thử nghiệm.
Kết quả của cuộc thử nghiệm rất đáng ngạc nhiên, tim của người bệnh được cải thiện hơn nhiều, các chỉ số đều hồi phục như thường.
Đương nhiên, nhà họ Lâm cũng khá cẩn thận, loại thuốc này dù sao cũng thuộc về người ta. Phải thử nghiệm nhiều lần, đồng thời quan sát người bệnh trong vòng ba ngày.
Sau khi tất cả đều đạt tiêu chuẩn, ông lão lập tức lấy ra phương thuốc, vội vàng đi đến chỗ gia chủ, đưa cho cấp cao của nhà họ Lâm.
Cuộc họp kéo dài ba giờ, dự thảo nghị quyết đã được đưa ra.
Lập tức tiến hành sản xuất loại thuốc mới này, cũng xin bản quyền sáng chế, nhanh chóng đưa ra thị trường.
Sau khi nhận được tin này cũng đã gần mười ngày trôi qua.
Lâm Chính yên lặng ngồi trong phòng làm việc, nhìn ra cửa sổ phòng làm việc, hít sâu một hơi thuốc.
Mã Hải đứng trước bàn, khẽ cúi người.
"Ông hiểu biết về nhà họ Lâm bao nhiêu?", Lâm Chính dập điếu thuốc, bình tĩnh hỏi ông ta.
"Không hiểu quá nhiều, chỉ là những tin tức trên mạng thôi, dù sao nhà họ Lâm cũng ở Yên Kinh. chúng ta ở Giang Thành, nước sông không phạm nước giếng".
"Vậy nên địa bàn của ông còn nhỏ quá, tập đoàn Dương Hoa của chúng ta phải vượt ra khỏi Giang Thành. Đánh vào thị trường quốc nội và thậm chí là thị trường quốc tế, tất cả doanh nghiệp ở mọi người đều sẽ trở thành đối tác hoặc kẻ thù của chúng ta".
"Chủ tịch Lâm nói đúng lắm".
"Tôi cũng không ngại nói với ông. Nhà họ Lâm mặc dù ở Yên Kinh, nhưng độ bao phủ của họ trải khắp nước mình và gần trăm quốc gia, họ có mặt trong đủ loại ngành nghề, đủ loại lĩnh vực, cho dù là y học, nghiên cứu, giáo dục, kinh tế, bọn họ đều có mặt, thậm chí ngay trong giới võ đạo, họ cũng có địa vị rất kinh khủng".
Mã Hải nghe xong, hô hấp lập tức dừng lại.
Những điều này ông ta đều không biết.
"Tôi cũng từ nhà họ Lâm mà ra", Lâm Chính nói tiếp.
Nhịp tim của Mã Hải đập nhanh lên.
Mặc dù ông ta cũng hơi đoán ra được điều này, nhưng sau khi nghe Lâm Chính chính miệng nói vậy thì vô cùng khiếp sợ.
"Nhà họ Lâm là nơi rất coi trọng nguồn gốc, địa vị của mẹ tôi không cao, không môn đăng hộ đối, vậy nên địa vị của tôi trong nhà họ Lâm rất thấp bé, những anh chị em cùng cha khác mẹ với tôi ai cũng đứng đầu ở nhà họ Lâm, được người ta kính nể, còn tôi thì bị đẩy vào chi thứ, sống không bằng chó ở bên đó, còn bị chi thứ tìm mọi lý do ép đến nhà họ Tô ở rể, đẩy tôi ra khỏi nhà họ Lâm, nguyên nhân cũng chỉ vì mẹ tôi không xứng với dòng máu của nhà họ Lân, tôi là nỗi sỉ nhục của nhà họ Lâm!"
"Không ngờ còn có chuyện này...”
"Mã Hải, thực ra tôi không quan tâm đến nhà họ Lâm, tôi cũng không quan tâm cách nhìn của họ với tôi, nhưng cái chết của mẹ tôi là do nhà họ Lâm, vậy nên tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, tôi không cần thứ gì của nhà họ Lâm cả, nhưng tôi phải đòi lại công bằng cho mẹ tôi".
Lâm Chính châm điếu thuốc mới, nhìn xa xăm, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường.
"Loại thuốc mới... đã được sản xuất chưa?"
"Đã được đưa lên trên, chỉ cần kiểm tra xong thuốc, hoàn thành thủ tục là có thể tung ra thị trường".
"Được rồi!"
Lâm Chính nhắm mắt, khàn khàn nói: "Trong vòng ba ngày, nhà họ Lâm... chắc chắn sẽ tổn thất nhiều!"
"Tổn thật nhiều?", hơi thở của Mã Hải run lên.
"Đây chẳng qua chỉ là lợi tức tôi đòi từ nhà họ Lâm thôi!"