-
Chương 5091-5095
Chương 5091: Giới hạn cao nhất của võ thần
Lâm Chính giống như đang bị tẩy lễ vậy. Khu vực mà anh ngồi xuống đã bị bao phủ bởi toàn bộ sức mạnh.
May mà lúc này Lâm Chính vẫn đang không ngừng hấp thụ nguồn sức mạnh này nên mới có thể giữ được trận pháp. Nếu không thì đến cả Trấn Ngục Võ Thần cũng mất mạng rồi.
Để đốt trận pháp, tu vi của ông ta đã giảm xuống phân nửa. Dù sức mạnh đã được kiểm soát nhưng ông ta khó có thể giữ cân bằng được lâu. Cộng thêm tình trạng sức khỏe bất ổn, nên nếu sức mạnh kia mà bám vào người thì chưa tới một phút ông ta sẽ mất mạng ngay. Thế nhưng Lâm Chính vẫn đang hấp thụ sức mạnh một cách thuận lợi.
“Là vì có xương chí tôn sao”, ông ta lầm bầm.
“Xương chí tôn trong truyền thuyết quả nhiên phi phàm. Cậu nhóc này đã có xương chí tôn và mắt chí tôn, đúng là khủng khiếp”, Trấn Ngục Võ Thần thở dài, tiếp tục niệm khẩu quyết như đang giải thích về truyền thừa cho Lâm Chính.
Nhưng lúc này Lâm Chính dường như cảm nhận được điều gì đó bèn lên tiếng: “Trấn Ngục đại nhân, mở tiếp các vết nứt đi”.
“Cái gì?”, Trấn Ngục Võ Thần hóa đá.
“Từng này còn chưa đủ sao...”
“Cậu muốn tạm biệt tôi nhanh như vậy à?", Trấn Ngục Võ Thần giật mình.
“Yên tâm, sẽ không sao đâu”.
Lâm Chính nhắm mắt, trầm giọng: “Tôi có đủ tự tin có thể hấp thụ được hết sức mạnh này. Ông cứ mạnh dạn mở ra đi”.
“Cậu..nếu cậu đã điên như thế thì tôi sẽ điên cùng cậu”, Trấn Ngục Võ Thần nói. Dù sao thì ông ta cũng chưa có dự định rời khỏi đây, có gì phải sợ chứ?
Thế là ông ta lại hét lớn: “Mở...”
“Mở...”
Các vết nứt lại được mở ra. Giờ những vết nứt này có độ rộng mà có thể đưa ngón tay vào rồi
Sức mạnh cứ thế được rót vào. Lâm Chính kích hoạt xương chí tôn, điên cuồng hấp thụ.
Nhưng rõ ràng là chỉ dựa vào xương chí tôn thì không đủ. Sức mạnh trong trận pháp đã bắt đầu tăng mạnh lên.
Trấn Ngục Võ Thần nhìn chăm chăm vào trận pháp và tái mặt. Đúng lúc sức mạnh bị mất kiểm soát và bắt đầu tiếp xúc với Trấn Ngục Võ Thần thì...
Vụt vụt...
Một lượng lớn các châm bạc được phóng ra, nhanh chóng đâm vào cơ thể của Lâm Chính. Ngực Lâm Chính nổi phập phồng, cả cơ thể bắt đầu hít thở sâu và thế là sức mạnh lại được rót vào miệng anh. Một lúc sau toàn bộ nguồn sức mạnh đã bị Lâm Chính hút cạn.
“Điều này...”, Trấn Ngục Võ Thần trố tròn mắt.
Dùng miệng hấp thụ sao? Cách hấp thụ này đương nhiên là nhanh nhưng cũng là cách nguy hiểm nhất. Bởi vì cách hấp thụ này sẽ khiến sức mạnh vào thẳng lục phủ ngũ tạng.
Một khi sức mạnh bị tiêu hóa chậm sẽ khiến cho dạ dày bị nổ, tiếp theo đó là các cơ quan khác bị tổn thương. Nhưng tới bước này, cộng thêm việc sức mạnh không ngừng được phát ra thế kia thì không còn cách nào khác nữa
“Cậu không chỉ điên mà còn ngốc nữa”, ông ta thầm chửi, lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng. Máu phun ra từ cánh tay của ông ta.
“Đồ ngốc, qua đây uống máu của tôi đi, nó sẽ giúp cậu tiêu hóa nhanh sức mạnh kia”.
Nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy.
“Cậu điên rồi, cậu nuốt sức mạnh như thể chỉ có chết thôi”, ông ta lại hét lớn.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không buồn nhúc nhích. Ông ta tức điên, lập tức đứng dậy định rót máu cho Lâm Chính.
Là một trong thất đại thần võ có sức mạnh kinh khủng nhất, máu thần võ chính tông chảy trong cơ thể của ông ta đương nhiên là khác người. Đối với người bình thường mà nói, máu này đại bổ, có thể giải được bách động, gia trì sức khỏe cơ thể.
Tuy nhiên Lâm Chính lại không định uống máu của ông ta mà chỉ tiếp tục việc của mình cần làm.
Trấn Ngục Võ Thần bước tới, sức mạnh kia đã bao trùm Lâm Chính, ông ta vừa tiếp cận thì đã bị đẩy lùi.
Phải làm sao đây? Lần này phải làm thế nào?
“Thất bại thật rồi sao?”
Ông ta bặm môi với vẻ bất cam. Đúng lúc này, Lâm Chính lại há miệng rộng hơn và không ngừng hấp thụ.
Sức mạnh từ bốn phương tám hướng tiếp tục rót vào miệng anh...Trấn Ngục Võ Thần trố tròn mắt.
Chuyện gì thế này? Lại nuốt nữa sao? Lẽ nào...sức mạnh trước đó đã bị cậu ta tiêu hóa hết rồi?
Không thể nào. Nguồn sức mạnh đó hùng hậu như vậy, dù có xương chí tôn trợ lực thì cũng không thể nào hấp thụ được nhanh như thế?
Có vấn đề. Nhất định là có vấn đề.
Ông ta ôm cánh tay bị thương của mình và nhẫn nại quan sát. Cứ mỗi năm phút Lâm Chính lại hấp thụ một lượng lớn sức mạnh.
Và mỗi lần như thế sức mạnh lại càng mạnh hơn. Sức mạnh phóng ra từ các vết nứt không đủ cho anh hấp thụ.
Cảnh tượng này thật sự khiến Trấn Ngục Võ Thần phải trố tròn mắt.
“Cậu đã làm thế nào vậy?”, Trấn Ngục Võ Thần hỏi.
“Thiên phú, võ học đã không thể làm được nữa rồi. Tôi chỉ có thể dựa vào y thuật để giải quyết thôi”.
Lâm Chính nhắm mắt, thản nhiên nói: “Tôi chỉ khiến cơ thể mạnh hơn để có thể gia tăng tốc độ hấp thụ sức mạnh này”.
“Khiến cơ thể mạnh hơn”.
Trấn Ngục Võ Thần giật mình rồi hừ giọng: “Trừ khi lục phủ ngũ tạng của cậu làm từ sắt thép, nếu không có làm kiểu gì cũng không thể kiểm soát được luồng sức mạnh này. Cậu đừng có lừa tôi”.
“Tôi không rảnh mà lừa ông”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Nếu như tôi khiến cơ thể đạt tới cảnh giới võ thần thì sao?”
“Khiến cơ thể đạt tới cảnh giới vô thượng?”
Trấn Ngục Võ Thần nín thở: “Lẽ nào...giống như cơ thể tôi”
“Không”.
Lâm Chính từ từ mở mắt, điềm đạm nói: “Tôi nói là chí cao võ thần cũng tức là mạnh hơn của ông, là giới hạn cao nhất của võ thần”.
“Giới hạn cao nhất của võ thần sao?”, ông ta há hốc miệng.
Thế nhưng ông ta nhanh chóng nhận thức ra điều bất ổn: “Sao cậu lại biết điều đó, sao cậu lại có thể làm được? Cậu...không phải võ thần, sao cậu có thể hiểu được về phương diện này vậy?”
“Đúng là tôi không phải võ thần, thế nhưng từng nghiên cứu về nó, hơn nữa tôi không chỉ nghiên cứu một cơ thể võ thần nên sao không biết về giới hạn cao nhất của võ thần được chứ?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Chương 5092: Liên kết đồng minh
Núi Tiếu Thiên.
Rất nhiều người đang tụ tập dưới núi.
Tiếu Thiên Võ Thần ngồi ở ghế rồng trên đỉnh núi, lạnh nhạt nhìn những bóng dáng đang không ngừng tụ tập từ bốn phương tám hướng tới.
Mười hai Phong Vệ Lâm của Tiếu Thiên Võ Thần đứng ở hai bên ông ta, ai nấy sát khí xao động.
"Võ Thần đại nhân, ông dùng danh nghĩa Võ Thần duy nhất kêu gọi quần hùng thiên hạ trả thù cho các Võ Thần, thảo phạt tòa nhà treo thưởng, đây là thuận theo ý trời! Tôi tin quần hùng bốn phương nhất định sẽ hưởng ứng!".
Một ông lão để râu dê đi tới, mỉm cười ôm quyền nói.
Tiếu Thiên Võ Thần không nói gì, chỉ nhìn những người bên dưới, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: "Bao nhiêu người đến rồi?".
"Tông chủ Ngọc Tung Phái dẫn theo 200 đệ tử đến, ngoài ra còn có Dạ Tận Môn, Cản Võ Sơn, nhà họ Côn, Nam Hà Môn... Cộng lại cũng phải ba nghìn người!".
Ông lão cười đáp.
"Có ba nghìn người thôi à?".
Tiếu Thiên Võ Thần nhíu mày: "Tôi nghe nói Mộ Dung Tùng đã thu nạp được các tông môn lớn ở phía Tây Bắc, mười mấy thành trì cũng quy thuận ông ta. Hiện giờ tòa nhà treo thưởng có mấy chục nghìn cường giả, chỉ dựa vào những người này thì làm gì được bọn họ?".
"Đại nhân, quý hồ tinh bất quý hồ đa, người của tòa nhà treo thưởng đều vì lợi chứ không phải vì nghĩa, danh không chính ngôn không thuận, dù nhiều người hơn nữa cũng có ích gì?".
Ông lão cười khà khà đáp.
"Ông dẻo mỏ quá đấy".
Tiếu Thiên Võ Thần lạnh lùng hừ một tiếng, mặt không cảm xúc nói: "Thực lực quá chênh lệch, không phải danh nghĩa hay dũng khí nào có thể rút ngắn được".
Đúng lúc này có tiếng hô vang lên.
"Các chủ Thiên Địa Huyền Các dẫn bát đại trưởng lão và hai nghìn đệ tử đến!".
Tiếu Thiên Võ Thần nghe thấy thế liền ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía xa.
Chỉ thấy rất nhiều người đang bay về phía này như tên bắn, sau đó đồng loạt hạ xuống quảng trường trước ghế rồng.
"Thiên Địa Huyền Các?".
"Trời ạ, người của Thiên Địa Huyền Các đến rồi!".
"Tốt quá!".
Mọi người vô cùng mừng rỡ.
"Lãng Huyền của Thiên Địa Huyền Các đưa cả các đến tham gia, bái kiến Tiếu Thiên Võ Thần đại nhân!".
Một người đàn ông trung niên ăn mặc xa hoa bước tới, ôm quyền hành lễ.
"Bái kiến Tiếu Thiên Võ Thần đại nhân!".
Những người còn lại cũng lần lượt hành lễ.
"Mau đứng lên đi".
Cuối cùng khuôn mặt nghiêm túc của Tiếu Thiên Võ Thần cũng nở một nụ cười: "Có Thiên Địa Huyền Các giúp đỡ, tòa nhà treo thưởng chắc chắn sẽ phá được!".
"Cảm ơn Võ Thần đại nhân!".
Lãng Huyền đứng lên.
Cùng lúc đó, lại có tiếng hô vang lên.
"Tông chủ Khổ Vân của Thiếu Hải Vân Tông dẫn toàn bộ đệ tử đến liên kết đồng minh, bái kiến Tiếu Thiên Võ Thần đại nhân!".
Sau đó lại có một đám người tiến về phía này.
"Thiếu Hải Vân Tông cũng đến sao?".
"Võ Thần đại nhân, lần này phần thắng của chúng ta rất lớn!".
Ông lão vui mừng nói.
"Không tệ! Không tệ!".
Tiếu Thiên Võ Thần không ngừng gật gù.
Thiên Địa Huyền Các và Thiếu Hải Vân Tông đều là những thế lực cấp bá chủ ở long mạch dưới lòng đất, có bọn họ giúp đỡ sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.
"Môn chủ Huyền Diệp Môn đến!".
"Đồng Tiên Phái đến!".
"Bạch Nguyệt Môn đến!".
...
Càng ngày càng nhiều thế tộc đến, nụ cười trên mặt Tiếu Thiên Võ Thần cũng càng ngày càng tươi rói.
Đây đều là những thế tộc siêu cấp, số lượng đông đảo, cao thủ như mây.
Trong nửa ngày đã có hơn 10 nghìn người đến núi Tiếu Thiên liên kết đồng minh.
"Đánh được! Đánh được!".
"Long mạch dưới lòng đất sẽ thuộc về tôi!".
Đôi mắt Tiếu Thiên Võ Thần hừng hực, đứng phắt dậy, lớn tiếng quát.
"Chuyện không thể chậm trễ, tất cả nghe lệnh, lập tức tiến quan đến Long Tâm Thành, san bằng tòa nhà treo thưởng!".
"Tuân lệnh!".
Âm thanh như núi thét hổ gầm vang khắp núi Tiếu Thiên...
Chương 5093: Toàn thành sôi sục
Tòa nhà treo thưởng cũng biết chuyện núi Tiếu Thiên tìm đồng minh, dưới sự sắp xếp của Mộ Dung Tùng, rất nhiều kết giới bắt đầu được dựng lên, lấy tòa nhà treo thưởng làm trung tâm.
Vô số cường giả cũng đến Long Tâm Thành, gia nhập đội hình của tòa nhà treo thưởng.
Công sự phòng ngự của Long Tâm Thành cũng được làm gấp.
Mộ Dung Tùng mặt đầy máu tươi đi vào phòng làm việc, nhận chiếc khăn lông thư ký đưa cho, lau mặt rồi mỉm cười hỏi: "Sao rồi? Sắp xếp ổn thỏa hết chưa?".
"Bẩm Chủ tịch, tất cả đã sắp xếp xong xuôi, với tiến độ này thì ba ngày sau chúng ta sẽ có 72 phòng ngự kết giới kiên cố. Ngoài ra công sự phòng ngự của Long Tâm Thành cũng sắp hoàn tất, trong thành còn có 30 nghìn cường giả đến từ các thành trì, 90 nghìn người dân luyện chế đan dược đảm bảo hậu cần. Xác suất Tiếu Thiên Võ Thần đánh vào gần như bằng không!".
Thư ký cười đáp.
"Tốt, tốt lắm!".
Mộ Dung Tùng gật đầu liên tục, sắc mặt càng vui vẻ hơn.
"Bây giờ cái tôi cần là thời gian, chỉ cần cho tôi thêm mấy ngày, chờ tôi hấp thu hoàn toàn tinh hoa của các Võ Thần, thì tôi sẽ vô địch thiên hạ, Tiếu Thiên Võ Thần sẽ không còn là đối thủ của tôi nữa! Đến lúc đó không chừng còn thống nhất được long mạch dưới lòng đất! Ha ha ha!".
"Chủ tịch, thực ra ông không cần phải ra tay?".
"Nghĩa là sao?".
"Những người Tiếu Thiên Võ Thần tập hợp được cũng chỉ là phường ô hợp, bọn họ gia nhập đội hình của ông ta chỉ vì lợi ích. Nhưng nói đến của cải thì Tiếu Thiên Võ Thần sao có thể sánh với tòa nhà treo thưởng chúng ta chứ? Chỉ cần Tiếu Thiên Võ Thần mãi không hạ được Long Tâm Thành, thuộc hạ sẽ sắp xếp người lan truyền tin đồn trong đội hình của Tiếu Thiên Võ Thần, mua chuộc lòng người. Đến lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ tan rã, sẽ có vô số người quy hàng Chủ tịch, chỉ còn một mình Tiếu Thiên Võ Thần thì sao có thể chống được quân ta chứ?".
Thư ký chớp mắt nói.
Mộ Dung Tùng nghe thấy thế, hai mắt liền sáng lên, ôm lấy thư ký, cười lớn một tiếng rồi đè lên cô ta.
Sau một trận mây mưa, thư ký hơi thở dốc sửa sang lại quần áo.
Hiển nhiên Mộ Dung Tùng mới dùng thuật hấp thu nguyên khí, thư ký chỉ cảm thấy cơ thể yếu ớt hơn.
Nhưng cô ta không dám tỏ thái độ bực bội, dù sao hiện giờ Mộ Dung Tùng cũng đã đứng trên vạn người.
"Đúng rồi Chủ tịch, còn một chuyện này tôi phải báo cáo với ông".
Thư ký dè dặt nói.
"Chuyện gì?".
Mộ Dung Tùng mỉm cười hỏi.
"Tà trận máu thịt... ở cấm địa dưới tầng hầm... vẫn chưa phá!".
Thư ký nhỏ giọng đáp.
Mộ Dung Tùng nghe thấy thế, sắc mặt liền cứng đờ, lông mày cũng nhíu lại.
"Vẫn chưa phá?".
"Vâng... Chắc là bọn họ lại dùng máu thịt để gia cố!".
"Hừ, cho bọn họ gia cố đi!".
Mộ Dung Tùng cười khẩy: "Chắc chắn là Trấn Ngục Võ Thần dùng máu thịt của mình để gia cố, chứ dùng máu thịt của tên Lâm Chính kia thì không thể cầm cự được bao lâu. Nhưng cho dù là máu thịt của Trấn Ngục Võ Thần thì cũng vô ích, thêm một thời gian nữa bọn họ cũng chỉ còn đường chết thôi!".
"Chủ tịch nói chí phải ạ".
"Mặc kệ bọn họ, dồn tất cả tâm sức vào Tiếu Thiên Võ Thần đi".
"Vâng".
Thư ký gật đầu, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, sau đó là tiếng thở hổn hển.
"Chủ tịch, nguy rồi, Tiếu Thiên Võ Thần dẫn theo 40 nghìn người tiến về phía tòa nhà treo thưởng chúng ta!".
Mộ Dung Tùng đứng phắt dậy, xông tới mở cửa ra.
Chỉ thấy bên ngoài là các cường giả của tòa nhà treo thưởng đang quỳ một gối xuống.
"Cậu nói thật sao?".
Mộ Dung Tùng cuống quýt hỏi.
"Người của chúng ta đã nhìn thấy đội ngũ của Tiếu Thiên Võ Thần cách đó cả trăm dặm! Người của bọn họ che trời rợp đất, khí thế ngút trời, tuyệt đối không thể giả được!".
Người kia run giọng nói.
"Sao lại nhanh như vậy được?".
Mộ Dung Tùng biến sắc, sau đó ngoảnh lại, trầm giọng quát: "Bây giờ tôi sẽ bế quan ngay, các cô nhanh chóng bố trí phòng ngự, chống lại Tiếu Thiên Võ Thần!".
"Vâng, Chủ tịch!".
Thư ký gật đầu rồi lao ngay ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, tòa nhà treo thưởng liền gióng lên chuông cảnh báo.
Toàn thành sôi sục.
Chương 5094: Sóng gió Long Tâm
Thư ký đích thân đến tiền tuyến chỉ huy.
"Tất cả công sự phải hoàn thành trước thời hạn, hiệu suất luyện đan lập tức tăng lên, trong ba tiếng phải chấm dứt việc phòng ngự ở cổng thành!".
Thư ký vừa đi vừa la lối.
Những người đang có mặt nghe xong đều than thở.
"Sao có thể hoàn thành công sự ở cổng thành trong ba tiếng chứ?".
"Hiệu suất luyện đan của chúng tôi đã nhanh nhất rồi, đan dược có thể thành hình hay không chúng tôi cũng đâu quyết định được?".
"Thư ký Diêm, cô làm khó chúng tôi quá!".
Không ít người nhao nhao kêu lên.
Nhưng vừa dứt lời, thư ký đã rút ngay kiếm ở hông ra, chém về phía những người mới lên tiếng.
Kiếm quang lướt qua, tốc độ kinh người, uy lực thông thiên.
Mấy người kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị thư ký chém thành hai nửa.
Ai nấy lập tức ngậm miệng, sắc mặt tỏ vẻ sợ hãi.
"Mệnh lệnh này do đích thân Chủ tịch đưa ra, ai có ý kiến thì giết luôn không nói nhiều!".
Thư ký quát lớn.
Mọi người bất đắc dĩ, chỉ đành cắn răng tiếp tục làm việc.
"Đại nhân".
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên để râu dài nhanh chân đi tới, ôm quyền với thư ký.
"Là tông chủ Thiệu Nham Tông? Có chuyện gì sao?".
Thư ký bình thản hỏi.
"Đại nhân, tôi biết tình hình gấp gáp, không thể chậm trễ, nhưng nói thật là cô giết hết mọi người cũng vô ích, trong vòng ba tiếng không thể hoàn thành việc bố trí phòng ngự ở cổng thành được".
"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác".
"Thực ra cũng không phải không còn lựa chọn, tôi có kế này, đại nhân xem có dùng được không?".
Tông chủ Thiệu Nham Tông nói.
"Ồ? Là kế gì vậy? Đại nhân mau nói đi".
Thư ký vội hỏi.
"Đơn giản thôi, Tiếu Thiên Võ Thần mới chiêu binh mãi mã xong đã bất ngờ xuất hiện cách Long Tâm Thành 100 dặm, rõ ràng ông ta cũng biết chúng ta đang bố trí phòng ngự, muốn đột kích nhân lúc chúng ta chưa ổn định nhằm đánh vào tòa nhà treo thưởng! Nếu đã vậy thì chúng ta chỉ cần phái người ngăn chặn ông ta, tranh thủ thời gian cho mọi người".
"Ngăn chặn?".
Thư ký nhíu mày: "Đó là Võ Thần, ngoài Chủ tịch ra thì ai có thể chống lại chứ? Lúc này ông cho người đi ngăn chặn thì chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?".
"Không, ngược lại mới đúng, Tiếu Thiên Võ Thần dẫn người đến đây cấp tốc thì chắc chắn phải dùng sức mạnh phi thăng, nếu không tốc độ không thể nhanh như vậy được! Bây giờ bọn họ đang mệt nhoài, nếu phái tinh nhuệ tấn công thì chắc chắn sẽ khiến họ trở tay không kịp".
Tông chủ Thiệu Nham Tông ôm quyền nói.
Thư ký nghe thấy thế liền trầm tư.
Không biết đã qua bao lâu, cô ta hít sâu một hơi, trầm giọng đáp: "Thôi được rồi, cứ làm theo lời ông nói đi, lập tức triệu tập các tinh nhuệ, trong vòng nửa tiếng sẽ xuất phát, số lượng là 20 nghìn người. Nghe đây, cho dù 20 nghìn người này chết hết cũng được, nhưng phải kéo dài được năm tiếng cho tôi!".
"Tuân lệnh đại nhân!".
Tông chủ Thiệu Nham Tông chạy ngay đi.
Một đội ngũ gồm 20 nghìn người nhanh chóng kéo ra ngoài Long Tâm Thành, nghênh đón Tiếu Thiên Võ Thần.
Nhưng đội ngũ này mới đi chưa được bao lâu, một người đã đứng dưới Long Tâm Thành.
Người đó ngẩng đầu lên nhìn Long Tâm Thành đã được kết giới bao trùm, lạnh lùng cất bước đi vào.
Những người mới hoàn thành việc bố trí phòng ngự nhìn thấy thế đều không khỏi cảnh giác.
"Này, làm cái gì vậy?".
"Đứng lại cho tôi! Có nghe thấy không hả? Đứng lại!".
Những tiếng la lối vang lên.
Ai nấy nhao nhao rút kiếm ra.
Nhưng đối phương vẫn phớt lờ, đi từng bước về phía cổng thành.
"Bắt lấy!".
Đám thủ vệ mất hết kiên nhẫn, mở kết giới ra, giơ kiếm chém về phía người kia.
Nhưng bọn họ vừa lại gần.
Vèo vèo vèo...
Từng luồng tà khí đen sì xuyên qua người bọn họ.
Tất cả các thủ vệ run bắn lên, cúi xuống nhìn, chỉ thấy lồng ngực thủng lỗ chỗ.
Sau đó, tà khí như những ống hút, hút máu thịt của những thủ vệ này rồn rột.
Chỉ trong nháy mắt, những thủ vệ này đã biến thành thi thể...
Chương 5095: Một người
"Đại nhân, nguy rồi, cổng thành xảy ra chuyện!".
Một người của tòa nhà treo thưởng vội vàng chạy tới, quỳ xuống đất, gấp gáp kêu lên.
"Cổng thành xảy ra chuyện?".
Thư ký Diêm sửng sốt, ngoảnh phắt đầu lên nhìn về phía cổng thành, vội nói: "Lẽ nào Tiếu Thiên Võ Thần đã đánh đến nơi rồi?".
"Không, không phải là Tiếu Thiên Võ Thần!".
Vẻ mặt người kia kinh hoàng: "Là Diệp Viêm... Diệp Viêm đến rồi!".
"Cái gì? Diệp Viêm?".
Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm.
"Một tên Diệp Viêm tép riu thì sợ cái gì chứ? Phái người giết hắn đi!".
Thư ký Diêm lạnh lùng hừ một tiếng.
Tuy Diệp Viêm là thiên tài tuyệt thế số một số hai của long mạch dưới lòng đất, nhưng dù sao cũng không phải là Võ Thần.
Đã không phải Võ Thần mà còn dám làm càn ở đây?
Phải biết rằng, lúc này Long Tâm Thành có một nửa cường giả tinh nhuệ của long mạch dưới lòng đất, cho dù Võ Thần đến đây một mình thì cũng phải rén.
Nhưng người đến báo tin lại vô cùng nóng ruột: "Đại nhân... Người... người của chúng ta cũng lên rồi, nhưng... nhưng không ngăn cản được Diệp Viêm!".
"Cái gì?".
Ai nấy đều biến sắc.
"Đồ vô dụng!".
Thư ký Diêm ngoạc miệng chửi bới: "Một lũ vô dụng, một tên Diệp Viêm mà cũng không ngăn cản được?".
"Diệp Viêm bây giờ đã khác xưa, hình như công lực tăng vọt, người của chúng ta xông lên còn không chống nổi một chiêu của hắn..."
"Đồ vô dụng!".
Thư ký Diêm đá bay người kia đi, sau đó vung tay lên: "Tất cả đi theo tôi, đến gặp Diệp Viêm!".
"Vâng, đại nhân!".
Các cường giả xung quanh ào ào đi theo thư ký Diêm về phía cổng thành.
Nhưng khi bọn họ đến gần cổng thành.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Những tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Sau đó là những tiếng la hét thảm thiết và kinh hoàng truyền tới.
Thư ký Diêm biến sắc, đi nhanh chân hơn.
Chỉ thấy không ít người đang hoảng loạn chạy về phía này.
"Cứu tôi với....Cứu tôi với..."
"Hắn mạnh quá! Chúng ta không đấu lại được!".
"Mau chạy đi!".
Những giọng nói sợ hãi vang lên không ngớt.
"Tất cả đứng lại cho tôi! Không được chạy! Cùng tôi nghênh địch!".
Thư ký Diêm vừa la hét vừa rút kiếm ra chém những người tháo chạy.
Sau khi giết khoảng mười người, những người còn lại cũng bị dọa sợ, xúm về phía thư ký Diêm.
Cùng lúc đó, ở phía xa lại vang lên một loạt tiếng nổ, cát bụi mù mịt, đất đá tung tóe, kết giới sụp đổ.
Chẳng mấy chốc, một bóng người đen sì đi ra khỏi đám bụi dày đặc kia.
Chính là Diệp Viêm!
Diệp Viêm mặc bào phục màu đen, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là viền bộ bào phục này còn tỏa ra ánh sáng màu trắng, trên bào phục có hoa văn kim long, giương nanh múa vuốt, sống động như thật.
Diệp Viêm chậm rãi đi tới, đôi mắt lạnh lùng, sắc mặt không có bất cứ cảm xúc gì, ngạo nghễ chúng sinh.
Sức mạnh phi thăng quanh người hắn dày đặc đến mức khiến người ta ngạt thở.
Nhưng điều khiến mọi người khó hiểu là sức mạnh phi thăng của hắn vô cùng đặc biệt, khác hoàn toàn với sức mạnh phi thăng của người khác, dường như còn xen lẫn một loại năng lượng đặc biệt nào đó.
"Đây là Diệp Viêm?".
Thư ký Diêm sửng sốt.
Cô ta đã từng gặp Diệp Viêm.
Dù sao hắn cũng từng đến tòa nhà treo thưởng.
Nhưng Diệp Viêm của lúc này khác hoàn toàn trước đây.
Hắn nhanh chóng đứng trước mặt đám người thư ký Diêm.
Một bên là đống đổ nát, một người.
Một bên là vô số kết giới, mấy chục nghìn người.
Hai bên trái ngược hoàn toàn.
"Mộ Dung Tùng đâu?".
Diệp Viêm lạnh lùng hỏi bọn họ.
Lâm Chính giống như đang bị tẩy lễ vậy. Khu vực mà anh ngồi xuống đã bị bao phủ bởi toàn bộ sức mạnh.
May mà lúc này Lâm Chính vẫn đang không ngừng hấp thụ nguồn sức mạnh này nên mới có thể giữ được trận pháp. Nếu không thì đến cả Trấn Ngục Võ Thần cũng mất mạng rồi.
Để đốt trận pháp, tu vi của ông ta đã giảm xuống phân nửa. Dù sức mạnh đã được kiểm soát nhưng ông ta khó có thể giữ cân bằng được lâu. Cộng thêm tình trạng sức khỏe bất ổn, nên nếu sức mạnh kia mà bám vào người thì chưa tới một phút ông ta sẽ mất mạng ngay. Thế nhưng Lâm Chính vẫn đang hấp thụ sức mạnh một cách thuận lợi.
“Là vì có xương chí tôn sao”, ông ta lầm bầm.
“Xương chí tôn trong truyền thuyết quả nhiên phi phàm. Cậu nhóc này đã có xương chí tôn và mắt chí tôn, đúng là khủng khiếp”, Trấn Ngục Võ Thần thở dài, tiếp tục niệm khẩu quyết như đang giải thích về truyền thừa cho Lâm Chính.
Nhưng lúc này Lâm Chính dường như cảm nhận được điều gì đó bèn lên tiếng: “Trấn Ngục đại nhân, mở tiếp các vết nứt đi”.
“Cái gì?”, Trấn Ngục Võ Thần hóa đá.
“Từng này còn chưa đủ sao...”
“Cậu muốn tạm biệt tôi nhanh như vậy à?", Trấn Ngục Võ Thần giật mình.
“Yên tâm, sẽ không sao đâu”.
Lâm Chính nhắm mắt, trầm giọng: “Tôi có đủ tự tin có thể hấp thụ được hết sức mạnh này. Ông cứ mạnh dạn mở ra đi”.
“Cậu..nếu cậu đã điên như thế thì tôi sẽ điên cùng cậu”, Trấn Ngục Võ Thần nói. Dù sao thì ông ta cũng chưa có dự định rời khỏi đây, có gì phải sợ chứ?
Thế là ông ta lại hét lớn: “Mở...”
“Mở...”
Các vết nứt lại được mở ra. Giờ những vết nứt này có độ rộng mà có thể đưa ngón tay vào rồi
Sức mạnh cứ thế được rót vào. Lâm Chính kích hoạt xương chí tôn, điên cuồng hấp thụ.
Nhưng rõ ràng là chỉ dựa vào xương chí tôn thì không đủ. Sức mạnh trong trận pháp đã bắt đầu tăng mạnh lên.
Trấn Ngục Võ Thần nhìn chăm chăm vào trận pháp và tái mặt. Đúng lúc sức mạnh bị mất kiểm soát và bắt đầu tiếp xúc với Trấn Ngục Võ Thần thì...
Vụt vụt...
Một lượng lớn các châm bạc được phóng ra, nhanh chóng đâm vào cơ thể của Lâm Chính. Ngực Lâm Chính nổi phập phồng, cả cơ thể bắt đầu hít thở sâu và thế là sức mạnh lại được rót vào miệng anh. Một lúc sau toàn bộ nguồn sức mạnh đã bị Lâm Chính hút cạn.
“Điều này...”, Trấn Ngục Võ Thần trố tròn mắt.
Dùng miệng hấp thụ sao? Cách hấp thụ này đương nhiên là nhanh nhưng cũng là cách nguy hiểm nhất. Bởi vì cách hấp thụ này sẽ khiến sức mạnh vào thẳng lục phủ ngũ tạng.
Một khi sức mạnh bị tiêu hóa chậm sẽ khiến cho dạ dày bị nổ, tiếp theo đó là các cơ quan khác bị tổn thương. Nhưng tới bước này, cộng thêm việc sức mạnh không ngừng được phát ra thế kia thì không còn cách nào khác nữa
“Cậu không chỉ điên mà còn ngốc nữa”, ông ta thầm chửi, lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng. Máu phun ra từ cánh tay của ông ta.
“Đồ ngốc, qua đây uống máu của tôi đi, nó sẽ giúp cậu tiêu hóa nhanh sức mạnh kia”.
Nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy.
“Cậu điên rồi, cậu nuốt sức mạnh như thể chỉ có chết thôi”, ông ta lại hét lớn.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không buồn nhúc nhích. Ông ta tức điên, lập tức đứng dậy định rót máu cho Lâm Chính.
Là một trong thất đại thần võ có sức mạnh kinh khủng nhất, máu thần võ chính tông chảy trong cơ thể của ông ta đương nhiên là khác người. Đối với người bình thường mà nói, máu này đại bổ, có thể giải được bách động, gia trì sức khỏe cơ thể.
Tuy nhiên Lâm Chính lại không định uống máu của ông ta mà chỉ tiếp tục việc của mình cần làm.
Trấn Ngục Võ Thần bước tới, sức mạnh kia đã bao trùm Lâm Chính, ông ta vừa tiếp cận thì đã bị đẩy lùi.
Phải làm sao đây? Lần này phải làm thế nào?
“Thất bại thật rồi sao?”
Ông ta bặm môi với vẻ bất cam. Đúng lúc này, Lâm Chính lại há miệng rộng hơn và không ngừng hấp thụ.
Sức mạnh từ bốn phương tám hướng tiếp tục rót vào miệng anh...Trấn Ngục Võ Thần trố tròn mắt.
Chuyện gì thế này? Lại nuốt nữa sao? Lẽ nào...sức mạnh trước đó đã bị cậu ta tiêu hóa hết rồi?
Không thể nào. Nguồn sức mạnh đó hùng hậu như vậy, dù có xương chí tôn trợ lực thì cũng không thể nào hấp thụ được nhanh như thế?
Có vấn đề. Nhất định là có vấn đề.
Ông ta ôm cánh tay bị thương của mình và nhẫn nại quan sát. Cứ mỗi năm phút Lâm Chính lại hấp thụ một lượng lớn sức mạnh.
Và mỗi lần như thế sức mạnh lại càng mạnh hơn. Sức mạnh phóng ra từ các vết nứt không đủ cho anh hấp thụ.
Cảnh tượng này thật sự khiến Trấn Ngục Võ Thần phải trố tròn mắt.
“Cậu đã làm thế nào vậy?”, Trấn Ngục Võ Thần hỏi.
“Thiên phú, võ học đã không thể làm được nữa rồi. Tôi chỉ có thể dựa vào y thuật để giải quyết thôi”.
Lâm Chính nhắm mắt, thản nhiên nói: “Tôi chỉ khiến cơ thể mạnh hơn để có thể gia tăng tốc độ hấp thụ sức mạnh này”.
“Khiến cơ thể mạnh hơn”.
Trấn Ngục Võ Thần giật mình rồi hừ giọng: “Trừ khi lục phủ ngũ tạng của cậu làm từ sắt thép, nếu không có làm kiểu gì cũng không thể kiểm soát được luồng sức mạnh này. Cậu đừng có lừa tôi”.
“Tôi không rảnh mà lừa ông”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Nếu như tôi khiến cơ thể đạt tới cảnh giới võ thần thì sao?”
“Khiến cơ thể đạt tới cảnh giới vô thượng?”
Trấn Ngục Võ Thần nín thở: “Lẽ nào...giống như cơ thể tôi”
“Không”.
Lâm Chính từ từ mở mắt, điềm đạm nói: “Tôi nói là chí cao võ thần cũng tức là mạnh hơn của ông, là giới hạn cao nhất của võ thần”.
“Giới hạn cao nhất của võ thần sao?”, ông ta há hốc miệng.
Thế nhưng ông ta nhanh chóng nhận thức ra điều bất ổn: “Sao cậu lại biết điều đó, sao cậu lại có thể làm được? Cậu...không phải võ thần, sao cậu có thể hiểu được về phương diện này vậy?”
“Đúng là tôi không phải võ thần, thế nhưng từng nghiên cứu về nó, hơn nữa tôi không chỉ nghiên cứu một cơ thể võ thần nên sao không biết về giới hạn cao nhất của võ thần được chứ?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Chương 5092: Liên kết đồng minh
Núi Tiếu Thiên.
Rất nhiều người đang tụ tập dưới núi.
Tiếu Thiên Võ Thần ngồi ở ghế rồng trên đỉnh núi, lạnh nhạt nhìn những bóng dáng đang không ngừng tụ tập từ bốn phương tám hướng tới.
Mười hai Phong Vệ Lâm của Tiếu Thiên Võ Thần đứng ở hai bên ông ta, ai nấy sát khí xao động.
"Võ Thần đại nhân, ông dùng danh nghĩa Võ Thần duy nhất kêu gọi quần hùng thiên hạ trả thù cho các Võ Thần, thảo phạt tòa nhà treo thưởng, đây là thuận theo ý trời! Tôi tin quần hùng bốn phương nhất định sẽ hưởng ứng!".
Một ông lão để râu dê đi tới, mỉm cười ôm quyền nói.
Tiếu Thiên Võ Thần không nói gì, chỉ nhìn những người bên dưới, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: "Bao nhiêu người đến rồi?".
"Tông chủ Ngọc Tung Phái dẫn theo 200 đệ tử đến, ngoài ra còn có Dạ Tận Môn, Cản Võ Sơn, nhà họ Côn, Nam Hà Môn... Cộng lại cũng phải ba nghìn người!".
Ông lão cười đáp.
"Có ba nghìn người thôi à?".
Tiếu Thiên Võ Thần nhíu mày: "Tôi nghe nói Mộ Dung Tùng đã thu nạp được các tông môn lớn ở phía Tây Bắc, mười mấy thành trì cũng quy thuận ông ta. Hiện giờ tòa nhà treo thưởng có mấy chục nghìn cường giả, chỉ dựa vào những người này thì làm gì được bọn họ?".
"Đại nhân, quý hồ tinh bất quý hồ đa, người của tòa nhà treo thưởng đều vì lợi chứ không phải vì nghĩa, danh không chính ngôn không thuận, dù nhiều người hơn nữa cũng có ích gì?".
Ông lão cười khà khà đáp.
"Ông dẻo mỏ quá đấy".
Tiếu Thiên Võ Thần lạnh lùng hừ một tiếng, mặt không cảm xúc nói: "Thực lực quá chênh lệch, không phải danh nghĩa hay dũng khí nào có thể rút ngắn được".
Đúng lúc này có tiếng hô vang lên.
"Các chủ Thiên Địa Huyền Các dẫn bát đại trưởng lão và hai nghìn đệ tử đến!".
Tiếu Thiên Võ Thần nghe thấy thế liền ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía xa.
Chỉ thấy rất nhiều người đang bay về phía này như tên bắn, sau đó đồng loạt hạ xuống quảng trường trước ghế rồng.
"Thiên Địa Huyền Các?".
"Trời ạ, người của Thiên Địa Huyền Các đến rồi!".
"Tốt quá!".
Mọi người vô cùng mừng rỡ.
"Lãng Huyền của Thiên Địa Huyền Các đưa cả các đến tham gia, bái kiến Tiếu Thiên Võ Thần đại nhân!".
Một người đàn ông trung niên ăn mặc xa hoa bước tới, ôm quyền hành lễ.
"Bái kiến Tiếu Thiên Võ Thần đại nhân!".
Những người còn lại cũng lần lượt hành lễ.
"Mau đứng lên đi".
Cuối cùng khuôn mặt nghiêm túc của Tiếu Thiên Võ Thần cũng nở một nụ cười: "Có Thiên Địa Huyền Các giúp đỡ, tòa nhà treo thưởng chắc chắn sẽ phá được!".
"Cảm ơn Võ Thần đại nhân!".
Lãng Huyền đứng lên.
Cùng lúc đó, lại có tiếng hô vang lên.
"Tông chủ Khổ Vân của Thiếu Hải Vân Tông dẫn toàn bộ đệ tử đến liên kết đồng minh, bái kiến Tiếu Thiên Võ Thần đại nhân!".
Sau đó lại có một đám người tiến về phía này.
"Thiếu Hải Vân Tông cũng đến sao?".
"Võ Thần đại nhân, lần này phần thắng của chúng ta rất lớn!".
Ông lão vui mừng nói.
"Không tệ! Không tệ!".
Tiếu Thiên Võ Thần không ngừng gật gù.
Thiên Địa Huyền Các và Thiếu Hải Vân Tông đều là những thế lực cấp bá chủ ở long mạch dưới lòng đất, có bọn họ giúp đỡ sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.
"Môn chủ Huyền Diệp Môn đến!".
"Đồng Tiên Phái đến!".
"Bạch Nguyệt Môn đến!".
...
Càng ngày càng nhiều thế tộc đến, nụ cười trên mặt Tiếu Thiên Võ Thần cũng càng ngày càng tươi rói.
Đây đều là những thế tộc siêu cấp, số lượng đông đảo, cao thủ như mây.
Trong nửa ngày đã có hơn 10 nghìn người đến núi Tiếu Thiên liên kết đồng minh.
"Đánh được! Đánh được!".
"Long mạch dưới lòng đất sẽ thuộc về tôi!".
Đôi mắt Tiếu Thiên Võ Thần hừng hực, đứng phắt dậy, lớn tiếng quát.
"Chuyện không thể chậm trễ, tất cả nghe lệnh, lập tức tiến quan đến Long Tâm Thành, san bằng tòa nhà treo thưởng!".
"Tuân lệnh!".
Âm thanh như núi thét hổ gầm vang khắp núi Tiếu Thiên...
Chương 5093: Toàn thành sôi sục
Tòa nhà treo thưởng cũng biết chuyện núi Tiếu Thiên tìm đồng minh, dưới sự sắp xếp của Mộ Dung Tùng, rất nhiều kết giới bắt đầu được dựng lên, lấy tòa nhà treo thưởng làm trung tâm.
Vô số cường giả cũng đến Long Tâm Thành, gia nhập đội hình của tòa nhà treo thưởng.
Công sự phòng ngự của Long Tâm Thành cũng được làm gấp.
Mộ Dung Tùng mặt đầy máu tươi đi vào phòng làm việc, nhận chiếc khăn lông thư ký đưa cho, lau mặt rồi mỉm cười hỏi: "Sao rồi? Sắp xếp ổn thỏa hết chưa?".
"Bẩm Chủ tịch, tất cả đã sắp xếp xong xuôi, với tiến độ này thì ba ngày sau chúng ta sẽ có 72 phòng ngự kết giới kiên cố. Ngoài ra công sự phòng ngự của Long Tâm Thành cũng sắp hoàn tất, trong thành còn có 30 nghìn cường giả đến từ các thành trì, 90 nghìn người dân luyện chế đan dược đảm bảo hậu cần. Xác suất Tiếu Thiên Võ Thần đánh vào gần như bằng không!".
Thư ký cười đáp.
"Tốt, tốt lắm!".
Mộ Dung Tùng gật đầu liên tục, sắc mặt càng vui vẻ hơn.
"Bây giờ cái tôi cần là thời gian, chỉ cần cho tôi thêm mấy ngày, chờ tôi hấp thu hoàn toàn tinh hoa của các Võ Thần, thì tôi sẽ vô địch thiên hạ, Tiếu Thiên Võ Thần sẽ không còn là đối thủ của tôi nữa! Đến lúc đó không chừng còn thống nhất được long mạch dưới lòng đất! Ha ha ha!".
"Chủ tịch, thực ra ông không cần phải ra tay?".
"Nghĩa là sao?".
"Những người Tiếu Thiên Võ Thần tập hợp được cũng chỉ là phường ô hợp, bọn họ gia nhập đội hình của ông ta chỉ vì lợi ích. Nhưng nói đến của cải thì Tiếu Thiên Võ Thần sao có thể sánh với tòa nhà treo thưởng chúng ta chứ? Chỉ cần Tiếu Thiên Võ Thần mãi không hạ được Long Tâm Thành, thuộc hạ sẽ sắp xếp người lan truyền tin đồn trong đội hình của Tiếu Thiên Võ Thần, mua chuộc lòng người. Đến lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ tan rã, sẽ có vô số người quy hàng Chủ tịch, chỉ còn một mình Tiếu Thiên Võ Thần thì sao có thể chống được quân ta chứ?".
Thư ký chớp mắt nói.
Mộ Dung Tùng nghe thấy thế, hai mắt liền sáng lên, ôm lấy thư ký, cười lớn một tiếng rồi đè lên cô ta.
Sau một trận mây mưa, thư ký hơi thở dốc sửa sang lại quần áo.
Hiển nhiên Mộ Dung Tùng mới dùng thuật hấp thu nguyên khí, thư ký chỉ cảm thấy cơ thể yếu ớt hơn.
Nhưng cô ta không dám tỏ thái độ bực bội, dù sao hiện giờ Mộ Dung Tùng cũng đã đứng trên vạn người.
"Đúng rồi Chủ tịch, còn một chuyện này tôi phải báo cáo với ông".
Thư ký dè dặt nói.
"Chuyện gì?".
Mộ Dung Tùng mỉm cười hỏi.
"Tà trận máu thịt... ở cấm địa dưới tầng hầm... vẫn chưa phá!".
Thư ký nhỏ giọng đáp.
Mộ Dung Tùng nghe thấy thế, sắc mặt liền cứng đờ, lông mày cũng nhíu lại.
"Vẫn chưa phá?".
"Vâng... Chắc là bọn họ lại dùng máu thịt để gia cố!".
"Hừ, cho bọn họ gia cố đi!".
Mộ Dung Tùng cười khẩy: "Chắc chắn là Trấn Ngục Võ Thần dùng máu thịt của mình để gia cố, chứ dùng máu thịt của tên Lâm Chính kia thì không thể cầm cự được bao lâu. Nhưng cho dù là máu thịt của Trấn Ngục Võ Thần thì cũng vô ích, thêm một thời gian nữa bọn họ cũng chỉ còn đường chết thôi!".
"Chủ tịch nói chí phải ạ".
"Mặc kệ bọn họ, dồn tất cả tâm sức vào Tiếu Thiên Võ Thần đi".
"Vâng".
Thư ký gật đầu, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, sau đó là tiếng thở hổn hển.
"Chủ tịch, nguy rồi, Tiếu Thiên Võ Thần dẫn theo 40 nghìn người tiến về phía tòa nhà treo thưởng chúng ta!".
Mộ Dung Tùng đứng phắt dậy, xông tới mở cửa ra.
Chỉ thấy bên ngoài là các cường giả của tòa nhà treo thưởng đang quỳ một gối xuống.
"Cậu nói thật sao?".
Mộ Dung Tùng cuống quýt hỏi.
"Người của chúng ta đã nhìn thấy đội ngũ của Tiếu Thiên Võ Thần cách đó cả trăm dặm! Người của bọn họ che trời rợp đất, khí thế ngút trời, tuyệt đối không thể giả được!".
Người kia run giọng nói.
"Sao lại nhanh như vậy được?".
Mộ Dung Tùng biến sắc, sau đó ngoảnh lại, trầm giọng quát: "Bây giờ tôi sẽ bế quan ngay, các cô nhanh chóng bố trí phòng ngự, chống lại Tiếu Thiên Võ Thần!".
"Vâng, Chủ tịch!".
Thư ký gật đầu rồi lao ngay ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, tòa nhà treo thưởng liền gióng lên chuông cảnh báo.
Toàn thành sôi sục.
Chương 5094: Sóng gió Long Tâm
Thư ký đích thân đến tiền tuyến chỉ huy.
"Tất cả công sự phải hoàn thành trước thời hạn, hiệu suất luyện đan lập tức tăng lên, trong ba tiếng phải chấm dứt việc phòng ngự ở cổng thành!".
Thư ký vừa đi vừa la lối.
Những người đang có mặt nghe xong đều than thở.
"Sao có thể hoàn thành công sự ở cổng thành trong ba tiếng chứ?".
"Hiệu suất luyện đan của chúng tôi đã nhanh nhất rồi, đan dược có thể thành hình hay không chúng tôi cũng đâu quyết định được?".
"Thư ký Diêm, cô làm khó chúng tôi quá!".
Không ít người nhao nhao kêu lên.
Nhưng vừa dứt lời, thư ký đã rút ngay kiếm ở hông ra, chém về phía những người mới lên tiếng.
Kiếm quang lướt qua, tốc độ kinh người, uy lực thông thiên.
Mấy người kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị thư ký chém thành hai nửa.
Ai nấy lập tức ngậm miệng, sắc mặt tỏ vẻ sợ hãi.
"Mệnh lệnh này do đích thân Chủ tịch đưa ra, ai có ý kiến thì giết luôn không nói nhiều!".
Thư ký quát lớn.
Mọi người bất đắc dĩ, chỉ đành cắn răng tiếp tục làm việc.
"Đại nhân".
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên để râu dài nhanh chân đi tới, ôm quyền với thư ký.
"Là tông chủ Thiệu Nham Tông? Có chuyện gì sao?".
Thư ký bình thản hỏi.
"Đại nhân, tôi biết tình hình gấp gáp, không thể chậm trễ, nhưng nói thật là cô giết hết mọi người cũng vô ích, trong vòng ba tiếng không thể hoàn thành việc bố trí phòng ngự ở cổng thành được".
"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác".
"Thực ra cũng không phải không còn lựa chọn, tôi có kế này, đại nhân xem có dùng được không?".
Tông chủ Thiệu Nham Tông nói.
"Ồ? Là kế gì vậy? Đại nhân mau nói đi".
Thư ký vội hỏi.
"Đơn giản thôi, Tiếu Thiên Võ Thần mới chiêu binh mãi mã xong đã bất ngờ xuất hiện cách Long Tâm Thành 100 dặm, rõ ràng ông ta cũng biết chúng ta đang bố trí phòng ngự, muốn đột kích nhân lúc chúng ta chưa ổn định nhằm đánh vào tòa nhà treo thưởng! Nếu đã vậy thì chúng ta chỉ cần phái người ngăn chặn ông ta, tranh thủ thời gian cho mọi người".
"Ngăn chặn?".
Thư ký nhíu mày: "Đó là Võ Thần, ngoài Chủ tịch ra thì ai có thể chống lại chứ? Lúc này ông cho người đi ngăn chặn thì chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?".
"Không, ngược lại mới đúng, Tiếu Thiên Võ Thần dẫn người đến đây cấp tốc thì chắc chắn phải dùng sức mạnh phi thăng, nếu không tốc độ không thể nhanh như vậy được! Bây giờ bọn họ đang mệt nhoài, nếu phái tinh nhuệ tấn công thì chắc chắn sẽ khiến họ trở tay không kịp".
Tông chủ Thiệu Nham Tông ôm quyền nói.
Thư ký nghe thấy thế liền trầm tư.
Không biết đã qua bao lâu, cô ta hít sâu một hơi, trầm giọng đáp: "Thôi được rồi, cứ làm theo lời ông nói đi, lập tức triệu tập các tinh nhuệ, trong vòng nửa tiếng sẽ xuất phát, số lượng là 20 nghìn người. Nghe đây, cho dù 20 nghìn người này chết hết cũng được, nhưng phải kéo dài được năm tiếng cho tôi!".
"Tuân lệnh đại nhân!".
Tông chủ Thiệu Nham Tông chạy ngay đi.
Một đội ngũ gồm 20 nghìn người nhanh chóng kéo ra ngoài Long Tâm Thành, nghênh đón Tiếu Thiên Võ Thần.
Nhưng đội ngũ này mới đi chưa được bao lâu, một người đã đứng dưới Long Tâm Thành.
Người đó ngẩng đầu lên nhìn Long Tâm Thành đã được kết giới bao trùm, lạnh lùng cất bước đi vào.
Những người mới hoàn thành việc bố trí phòng ngự nhìn thấy thế đều không khỏi cảnh giác.
"Này, làm cái gì vậy?".
"Đứng lại cho tôi! Có nghe thấy không hả? Đứng lại!".
Những tiếng la lối vang lên.
Ai nấy nhao nhao rút kiếm ra.
Nhưng đối phương vẫn phớt lờ, đi từng bước về phía cổng thành.
"Bắt lấy!".
Đám thủ vệ mất hết kiên nhẫn, mở kết giới ra, giơ kiếm chém về phía người kia.
Nhưng bọn họ vừa lại gần.
Vèo vèo vèo...
Từng luồng tà khí đen sì xuyên qua người bọn họ.
Tất cả các thủ vệ run bắn lên, cúi xuống nhìn, chỉ thấy lồng ngực thủng lỗ chỗ.
Sau đó, tà khí như những ống hút, hút máu thịt của những thủ vệ này rồn rột.
Chỉ trong nháy mắt, những thủ vệ này đã biến thành thi thể...
Chương 5095: Một người
"Đại nhân, nguy rồi, cổng thành xảy ra chuyện!".
Một người của tòa nhà treo thưởng vội vàng chạy tới, quỳ xuống đất, gấp gáp kêu lên.
"Cổng thành xảy ra chuyện?".
Thư ký Diêm sửng sốt, ngoảnh phắt đầu lên nhìn về phía cổng thành, vội nói: "Lẽ nào Tiếu Thiên Võ Thần đã đánh đến nơi rồi?".
"Không, không phải là Tiếu Thiên Võ Thần!".
Vẻ mặt người kia kinh hoàng: "Là Diệp Viêm... Diệp Viêm đến rồi!".
"Cái gì? Diệp Viêm?".
Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm.
"Một tên Diệp Viêm tép riu thì sợ cái gì chứ? Phái người giết hắn đi!".
Thư ký Diêm lạnh lùng hừ một tiếng.
Tuy Diệp Viêm là thiên tài tuyệt thế số một số hai của long mạch dưới lòng đất, nhưng dù sao cũng không phải là Võ Thần.
Đã không phải Võ Thần mà còn dám làm càn ở đây?
Phải biết rằng, lúc này Long Tâm Thành có một nửa cường giả tinh nhuệ của long mạch dưới lòng đất, cho dù Võ Thần đến đây một mình thì cũng phải rén.
Nhưng người đến báo tin lại vô cùng nóng ruột: "Đại nhân... Người... người của chúng ta cũng lên rồi, nhưng... nhưng không ngăn cản được Diệp Viêm!".
"Cái gì?".
Ai nấy đều biến sắc.
"Đồ vô dụng!".
Thư ký Diêm ngoạc miệng chửi bới: "Một lũ vô dụng, một tên Diệp Viêm mà cũng không ngăn cản được?".
"Diệp Viêm bây giờ đã khác xưa, hình như công lực tăng vọt, người của chúng ta xông lên còn không chống nổi một chiêu của hắn..."
"Đồ vô dụng!".
Thư ký Diêm đá bay người kia đi, sau đó vung tay lên: "Tất cả đi theo tôi, đến gặp Diệp Viêm!".
"Vâng, đại nhân!".
Các cường giả xung quanh ào ào đi theo thư ký Diêm về phía cổng thành.
Nhưng khi bọn họ đến gần cổng thành.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Những tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Sau đó là những tiếng la hét thảm thiết và kinh hoàng truyền tới.
Thư ký Diêm biến sắc, đi nhanh chân hơn.
Chỉ thấy không ít người đang hoảng loạn chạy về phía này.
"Cứu tôi với....Cứu tôi với..."
"Hắn mạnh quá! Chúng ta không đấu lại được!".
"Mau chạy đi!".
Những giọng nói sợ hãi vang lên không ngớt.
"Tất cả đứng lại cho tôi! Không được chạy! Cùng tôi nghênh địch!".
Thư ký Diêm vừa la hét vừa rút kiếm ra chém những người tháo chạy.
Sau khi giết khoảng mười người, những người còn lại cũng bị dọa sợ, xúm về phía thư ký Diêm.
Cùng lúc đó, ở phía xa lại vang lên một loạt tiếng nổ, cát bụi mù mịt, đất đá tung tóe, kết giới sụp đổ.
Chẳng mấy chốc, một bóng người đen sì đi ra khỏi đám bụi dày đặc kia.
Chính là Diệp Viêm!
Diệp Viêm mặc bào phục màu đen, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là viền bộ bào phục này còn tỏa ra ánh sáng màu trắng, trên bào phục có hoa văn kim long, giương nanh múa vuốt, sống động như thật.
Diệp Viêm chậm rãi đi tới, đôi mắt lạnh lùng, sắc mặt không có bất cứ cảm xúc gì, ngạo nghễ chúng sinh.
Sức mạnh phi thăng quanh người hắn dày đặc đến mức khiến người ta ngạt thở.
Nhưng điều khiến mọi người khó hiểu là sức mạnh phi thăng của hắn vô cùng đặc biệt, khác hoàn toàn với sức mạnh phi thăng của người khác, dường như còn xen lẫn một loại năng lượng đặc biệt nào đó.
"Đây là Diệp Viêm?".
Thư ký Diêm sửng sốt.
Cô ta đã từng gặp Diệp Viêm.
Dù sao hắn cũng từng đến tòa nhà treo thưởng.
Nhưng Diệp Viêm của lúc này khác hoàn toàn trước đây.
Hắn nhanh chóng đứng trước mặt đám người thư ký Diêm.
Một bên là đống đổ nát, một người.
Một bên là vô số kết giới, mấy chục nghìn người.
Hai bên trái ngược hoàn toàn.
"Mộ Dung Tùng đâu?".
Diệp Viêm lạnh lùng hỏi bọn họ.