-
Chương 5086-5090
Chương 5086: Đưa Đào Thành đến đây
Lâm Chính kinh ngạc nhìn Trấn Ngục Võ Thần, đầu óc trống rỗng, gần như không dám tin những gì mình nghe được…
“Kinh ngạc lắm sao?”.
“Vừa rồi chúng ta còn đang chém giết”.
“Ha ha, tôi và cậu vốn không có thù hận gì, giết cậu là thái độ của tôi, bây giờ không giết cậu cũng là thái độ của tôi”.
“Ông đúng là người lập trường không kiên định”.
“Đúng vậy, tôi cũng là người thất bại”.
Trấn Ngục Võ Thần nói: “Tôi tuyệt đối không cho phép mình thất bại, giờ tôi thua rồi, tiếp tục kéo dài hơi tàn thì có ý nghĩa gì?”.
“Nên ông muốn truyền thừa cho tôi để tôi thay ông giết Mộ Dung Tùng và Tiếu Thiên?”.
“Phải”.
“Ông không lo tôi sẽ không giết bọn họ sao?”.
“Không đâu, vì dù cậu không giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ giết cậu!”.
“Nghe cũng thú vị đấy!”.
“Chủ yếu là vì thiên phú của cậu làm tôi kinh ngạc”.
Trấn Ngục Võ Thần khẽ cười: “Có thể giải độc của tôi trong thời gian ngắn như vậy, tu vi y thuật của cậu chắc chắn cao hơn tôi. Cậu trẻ tuổi mà có tu vi cao như vậy, sao không khiến người khác kinh ngạc?”.
“Quá khen!”.
“Được rồi, đừng làm lỡ thời gian nữa, bây giờ tôi sẽ truyền cho cậu tuyệt học của tôi: Thông Linh Thạch Tâm Thuật! Nếu học được thuật này thì có thể nắm địa ngục, thông địa phủ, quyết sinh tử”.
Trấn Ngục Võ Thần nói, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu niệm khẩu quyết.
Lâm Chính liếc nhìn xung quanh.
Không còn đường nào để đi.
Ngoại trừ học truyền thừa của Trấn Ngục Võ Thần thì không còn đường sống nào khác.
Lâm Chính lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt lắng nghe, học tập…
…
Ở tòa nhà treo thưởng.
Nhiều nhân viên cầm binh khí xông ra khỏi Long Tâm Thành.
Mục tiêu của bọn họ rất đơn giản, đó là đuổi theo đám người Mị Mộng, Lang Gia đang chạy trốn.
Mộ Dung Tùng không đuổi theo.
Ông ta đem thi thể các Võ Thần đã chết về tòa nhà treo thưởng, đồng thời khống chế toàn bộ tòa nhà.
“Đưa đám Lý Cuồng Nhận đến đây”.
Trong văn phòng, Mộ Dung Tùng vừa uống đan dược vừa nói.
Tiếu Thiên Võ Thần ở bên cạnh còn đang khoanh chân ngồi thiền, khôi phục nguyên khí.
Chẳng mấy chốc, Lý Cuồng Nhận và vài người tâm phúc của ông ta bị cao thủ của tòa nhà treo thưởng áp giải vào văn phòng.
Mộ Dung Tùng nheo mắt nhìn ông ta: “Lý Cuồng Nhận, ông đã biết tội chưa?”.
“Chủ tịch, hành động của ông làm trái ý nguyện ban đầu gia nhập tòa nhà treo thưởng của tôi!”.
“Doanh nhân chú trọng lợi ích!”.
“Doanh nhân cũng chú trọng tín nhiệm!”.
Lý Cuồng Nhận lạnh lùng nói: “Mặc dù Lý Cuồng Nhận không phải người tốt gì nhưng cũng biết ơn thù, biết xấu hổ, kẻ bội tín bạc nghĩa thì vô liêm sỉ đến mức nào? Tôi thà chết cũng không làm kẻ tiểu nhân như vậy”.
“Lý Cuồng Nhận, ông đi theo tôi lâu như vậy mà chỉ nghĩ được đến thế, giác ngộ như ông thật khiến người ta thất vọng”.
Mộ Dung Tùng cười nhạt: “Nếu vậy, tôi giữ ông lại cũng vô dụng!”.
Nói xong, Mộ Dung Tùng đánh thẳng một quyền vào Lý Cuồng Nhận từ xa, vô cùng hung hãn.
Ầm!
Một chùm khí hung hãn đâm xuyên tim Lý Cuồng Nhận.
Lý Cuồng Nhận run rẩy, mắt mở to ngạc nhiên nhìn Mộ Dung Tùng, sau đó chậm rãi ngã xuống, chết hoàn toàn.
“Xé xác ông ta ra, đốt thi thể, khiến ông ta chết không toàn thây! Những người khác cũng như vậy!”.
Mộ Dung Tùng quát lên.
“Tuân lệnh!”.
Những người kia hô lên, dù mỗi thành viên của tòa nhà treo thưởng đều run sợ, nhưng không ai dám làm trái.
Chẳng mấy chốc, nhóm người Lý Cuồng Nhận đã bị giết chết.
“Đưa Đào Thành đến đây!”.
Mộ Dung Tùng lại quát.
Chương 5087: Vạn năm hiếm có
Mộ Dung Tùng lên tiếng, nhưng mãi không thấy Đào Thành được đưa lên.
Đến lúc một thành viên của tòa nhà treo thưởng vội vã chạy tới.
“Chủ tịch, đám người Đào Thành… chạy rồi!”.
“Cái gì?”.
Mộ Dung Tùng nhíu mày, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Thứ ăn cây táo rào cây sung đó có thể chạy đi đâu được? Phát lệnh truy nã kẻ phản nghịch đó trên toàn long mạch dưới lòng đất cho tôi! Ngoài ra, phái người chặn lối ra vào ở long mạch dưới lòng đất, đề phòng bọn họ chạy đến giới thế tục!”.
“Vâng! Chủ tịch!”.
Bọn họ chạy đi.
Lúc này Mộ Dung Tùng mới thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt điều chỉnh.
Tiếu Thiên Võ Thần chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn bọn họ, bình tĩnh nói: “Chủ tịch Mộ Dung! Chuyện còn chưa kết thúc, ông lại lo đi xử lý phản nghịch sao?”.
“Kẻ phản nghịch như vậy không giết thì chờ đón năm mới sao?”.
Mộ Dung Tùng khẽ cười nói.
Tiếu Thiên Võ Thần im lặng một lúc, nói: “Không biết trước kia Chủ tịch Mộ Dung nói cùng chia sẻ long mạch dưới lòng đất với tôi có tính không?”.
“Ha ha ha ha, sao lại không tính được?”.
Mộ Dung Tùng cười lớn, vung tay: “Người đâu, đi lấy bản đồ tới đây!”.
“Vâng”.
Không lâu sau, một cao thủ của tòa nhà treo thưởng cầm bản đồ đi vào văn phòng, trải ra trước mặt hai người.
Mộ Dung Tùng cũng không khách sáo, vung tay chém bản đồ ra làm hai, sau đó rút nửa tờ bên phải ra đưa cho Tiếu Thiên Võ Thần.
“Khu vực này do ông thống trị, nửa còn lại thuộc về tôi, thế nào?”.
Tiếu Thiên Võ Thần nhận lấy bản đồ, nhíu mày.
Nửa tấm bản đồ bên phải nhiều vùng hẻo lánh, thành trì có bốn, người ít ỏi, tài nguyên không có bao nhiêu, hoàn toàn không bằng nửa tờ bên trái.
“Tiếu Thiên đại nhân không hài lòng sao?”.
Mộ Dung Tùng híp mắt hỏi.
“Sao lại không hài lòng?”.
Tiếu Thiên Võ Thần nói: “Nói một nửa thì là một nửa, nếu Chủ tịch Mộ Dung tuân thủ lời hứa, sao Tiếu Thiên lại có dị nghị được?”.
“Vậy thì tốt”.
“Được rồi, Chủ tịch Mộ Dung, chuyện đã kết thúc, tôi cũng không nán lại thêm nữa, tạm biệt!”.
Tiếu Thiên Võ Thần thản nhiên nói, sau đó quay người rời khỏi tòa nhà treo thưởng.
“Tiếu Thiên đại nhân đi thong thả!”.
Mộ Dung Tùng cười lớn, tiễn ông ta rời đi.
Đợi Tiếu Thiên Võ Thần rời khỏi tòa nhà, ánh mắt của Mộ Dung Tùng dần trở nên hung ác nham hiểm.
“Chủ tịch, ông thật sự phân chia long mạch dưới lòng đất với ông ta sao?”.
Nữ thư ký đi tới, mỉm cười hỏi.
“Chỉ là kế hoãn binh mà thôi”.
Mộ Dung Tùng cười nói: “Loại người này có thể cùng san sẻ long mạch dưới lòng đất với tôi sao? Chỉ tiếc bây giờ trạng thái của tôi không tốt, không thể trở mặt với ông ta. Đợi tôi khôi phục thực lực, hoàn toàn hồi phục, nhất định sẽ phát động toàn bộ lực lượng tòa nhà treo thưởng, tiêu diệt ông ta!”.
“Chỉ sợ ông ta cũng nghĩ như vậy”.
“Ha, ông ta nghĩ như vậy cũng không sao, bây giờ Thất Đại Võ Thần đã chết chỉ còn lại mình ông ta, một Võ Thần thì có gì phải sợ? Chắc chắn không phải đối thủ của tòa nhà treo thưởng, không cần ba năm ngày, tôi sẽ phát động chinh phạt ông ta. Đến lúc đó, ông ta ngoại trừ cái chết thì không còn đường nào khác nữa!”.
Mộ Dung Tùng cười lớn.
“Chủ tịch sáng suốt”.
Nữ thư ký mỉm cười, nịnh nọt.
Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp rút.
Nữ thư ký lập tức quay người đi ra, một lúc sau thì kinh ngạc đi vào.
“Chủ tịch, không hay rồi!”.
“Chuyện gì?”.
“Vừa rồi người của chúng ta từ dưới lòng đất lên, nói rằng trận pháp máu thịt… vẫn chưa phá!”.
“Cái gì?”.
Mộ Dung Tùng sửng sốt, lập tức quay người đi vào thang máy xuống dưới lòng đất.
Khi rời khỏi thang máy, Mộ Dung Tùng nghiêm sắc mặt.
Trong biển năng lượng đáng sợ ở phía trước treo lơ lửng quả cầu thịt màu đỏ máu đáng sợ, quả cầu thịt giống như chiếc thuyền trôi lửng lờ trong biển năng lượng.
Năng lượng ở xung quanh điên cuồng kéo xé quả cầu thịt, dù năng lượng có mạnh thế nào, quả cầu thịt cũng không bị phá vỡ.
“Trận pháp máu thịt này được gia cố rồi!”.
Mộ Dung Tùng hoàn hồn lại, nói.
“Chủ tịch, chúng ta có cần làm chút gì không?”.
Nữ thư ký vội hỏi.
“Ha, không cần!”.
Mộ Dung Tùng khinh thường cười nhạt: “Kệ bọn họ, bọn họ không kiên trì được bao lâu đâu”.
“Kiên trì?”.
“Việc này còn không rõ hay sao? Rõ ràng bọn họ đã gia cố trận pháp máu thịt! Chắc cô biết gia cố trận pháp máu thịt cần gì đúng chứ?”.
Mộ Dung Tùng nói đầy sâu xa.
Nữ thư ký sửng sốt, thoáng chốc hiểu ra, la lên: “Ông nói là máu thịt?”.
“Không sai!”.
Mộ Dung Tùng khẽ cười: “Ngoại trừ dùng máu thịt của mình gia cố trận pháp thì bọn họ không còn cách nào khác, nhưng làm vậy cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi! Bọn họ không chống đỡ được bao lâu, đợi đấy xem đi!”.
Trước kia, Mộ Dung Tùng vì gia cố trận pháp, không để Trấn Ngục Võ Thần công phá trận pháp mà không tiếc chém chết cao thủ của tòa nhà treo thưởng.
Xung quanh Trấn Ngục Võ Thần và Lâm Chính lại không có người nào khác để giết, muốn gia cố trận pháp, ngoài sử dụng máu thịt của mình ra thì không còn cách nào khác.
“Loại gia cố này không thể làm khác, hơn nữa ở trong trận pháp này, trong thời gian ngắn không thể khôi phục máu thịt. Nhìn đi, bọn họ sớm muộn cũng sẽ bị năng lượng cắn nuốt!”.
Mộ Dung Tùng nheo mắt lại, sau đó quay người đi vào thang máy.
Nữ thư ký đi theo sau.
Cùng lúc đó, trong trận pháp máu thịt.
Lâm Chính đang tập trung tinh thần vận chuyển công pháp theo lời Trấn Ngục Võ Thần.
Quanh người anh tỏa ra vầng sáng màu trắng xám. Vầng sáng đó vô cùng thần kỳ, xuyên qua trận pháp lan tỏa ra ngoài.
Trong nháy mắt, đất đá xung quanh rung chuyển, dường như tạo thành mối liên hệ nào đó với Lâm Chính trong vô hình.
“Kỳ tài! Quả nhiên là kỳ tài cái thế!”.
Trấn Ngục Võ Thần ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, khuôn mặt tràn ngập sự khó tin.
Ông ta cảm thấy mình đã là kỳ tài cái thế nghìn năm hiếm có trên khắp long mạch dưới lòng đất, nhưng hôm nay gặp Lâm Chính, ông ta mới ý thức được mình sai rồi.
Người này ít nhất phải là vạn năm hiếm có.
Ánh sáng màu xám trắng không ngừng lóe sáng, tôn Lâm Chính lên giống như thiên thần.
Kéo dài như vậy khoảng trăm giây, Lâm Chính chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này, hai mắt anh tỏa ra màu xám trắng, giống như con ngươi cũng hóa đá.
“Thành công rồi sao?”.
Trấn Ngục Võ Thần thấy Lâm Chính biến hóa như vậy lại sửng sốt.
Chương 5088: Long lực
Phụt!
Một ngụm máu đen phun ra.
Mặt đất lập tức bốc khói đen, tiếng xì xì không ngừng vang lên.
Diệp Viêm chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm máu bầm ở trước mặt. Sau đó, hắn chậm rãi đứng dậy, đưa hai tay lên giống như quan sát gì đó.
Chốc lát sau, hắn đột nhiên hét lên, đánh một quyền vào tảng đá gần đó.
Trong nháy mắt, đá hóa thành mảnh vụn, hoàn toàn biến mất.
Sức mạnh đáng sợ tuôn ra ngoài.
Nhưng mặt đất lại không hề lay chuyển.
“Xem ra anh đã hấp thu thân xác của Ám Thiên Võ Thần thành công rồi. Không tệ, không tệ!”.
Một cô gái tóc dài, vóc người duyên dáng đi tới, mỉm cười nói.
“Chỉ là bộ phận cơ thể mà thôi, muốn hấp thu không khó, cái khó là long lực”.
Diệp Viêm lạnh lùng nói.
Cô gái nghe xong, nhìn Diệp Viêm chằm chằm. Đột nhiên, đôi mắt đen nhánh của cô ta lóe lên ánh sáng vàng, tròng mắt dường như có vài quả cầu hình tròn chuyển động. Chốc lát sau ánh vàng tan biến, quả cầu màu vàng cũng biến mất.
“Cũng tốt lắm rồi!”.
Cô gái khẽ cười: “Phần long lực mà anh hấp thu người khác phải tốn mười năm thậm chí hai mươi năm cũng không làm được, nhưng anh chỉ cần một tháng đã hấp thu được hoàn hảo, còn muốn thế nào nữa? Anh có biết, có long lực và thân xác võ thần hỗ trợ, bây giờ anh đã có tư cách chiến đấu với Võ Thần bình thường rồi không?”.
“Vậy đối đầu với các cô thì sao?”.
Diệp Viêm không cần nghĩ ngợi mà quay đầu hỏi.
“Chúng tôi?".
Cô gái nhếch khóe môi, đôi mắt tuyệt đẹp lộ ra vẻ mờ ám: “Thiên phú của chúng tôi kém hơn anh sao? Chúng tôi tu luyện nhiều năm như vậy, anh mới một tháng mà muốn đuổi kịp? Dựa vào đâu?”.
“Vậy thì không đủ!”.
Diệp Viêm thở ra một hơi, khoanh chân ngồi xuống, dường như vẫn muốn tiếp tục tu luyện.
Nhưng cô gái lại cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Được rồi, anh vừa hấp thu nhiều long lực như vậy, cần thời gian để tiêu hóa nó. Dục tốc bất đạt, nghỉ một lát đi”.
Cô gái cười nói.
“Có chuyện gì sao?”.
Diệp Viêm nghe ra được điều bất ổn, nhíu mày hỏi.
“Thất Đại Võ Thần chỉ còn Tiếu Thiên Võ Thần còn sống”.
“Cái gì?".
Diệp Viêm sửng sốt, sau đó nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”.
“Tự tàn sát lẫn nhau”.
Cô gái nói ra mấy chữ đơn giản.
“Vì cơ thể võ thần sao?”.
“Phải, tòa nhà treo thưởng cũng gia nhập. Mặc dù Trấn Ngục Võ Thần khiêm tốn, nhưng mấy năm qua thực lực tăng vọt, còn lĩnh ngộ được công pháp đặc biệt. Ông ta biểu hiện mình yếu khiến Huyết Đồ Võ Thần và Bôn Lôi Võ Thần chiến đấu kịch liệt, đợi bọn họ hao hết sức lực mới giết hết bọn họ. Tiếu Thiên Võ Thần chọn khuất phục Trấn Ngục Võ Thần nên mới không bị giết chết, sau đó tên Lâm Chính tử địch của anh ra tay quần đấu với Trấn Ngục Võ Thần. Chủ tịch Mộ Dung Tùng của tòa nhà treo thưởng nhân cơ hội hợp tác với Tiếu Thiên Võ Thần giết hết bọn họ”.
Cô gái kể lại chuyện đã xảy ra.
Diệp Viêm trầm tư một lúc lâu, sau đó lắc đầu.
“Không ngờ Lâm Chính lại chết trong tay kẻ tiểu nhân! Đáng tiếc”.
“Anh không hi vọng anh ta chết sao?”.
“Tôi chỉ không hi vọng hắn sẽ chết trong tay người khác”.
Diệp Viêm nói: “Tôi muốn tự tay giết hắn”.
“Đừng làm chuyện vô ích, để thời gian làm việc nên làm đi”.
Cô gái cười khẽ, đầy vẻ khinh thường: “Trước mắt có lẽ tòa nhà treo thưởng đang có vài cơ thể võ thần, Tiếu Thiên Võ Thần chắc chắn sẽ bị tòa nhà treo thưởng tập kích. Diệp Viêm, anh hãy đến tòa nhà treo thưởng lấy những cơ thể võ thần đó về, có cơ thể võ thần, lại hấp thu long lực, chắc chắn anh sẽ có tư cách vào đội chúng tôi. Chỉ cần anh đạt được tư cách gia nhập đội chúng tôi, chúng ta sẽ có thể mở cấm chế!”.
Diệp Viêm nghe vậy lập tức đứng dậy.
“Khi nào tôi xuất phát?”.
“Bây giờ!”.
Chương 5089: Một núi không thể có hai hổ
Trong phòng điều trị, Mộ Dung Tùng đang nhìn chăm chăm mấy cái xác bày ra trước mặt.
Một ông cụ đang bận rộn xử lý.
“Thần y Lục tương đối rồi chứ?”, Mộ Dung Tùng cười thản nhiên, đôi mắt ánh lên vẻ sốt sắng.
“Chủ tịch, độ mạnh của những cơ thể này không tương xứng với cơ thể ông. Nếu ông muốn làm theo Diệp Viêm, cấy cơ thể họ để gia tăng thực lực thì với y thuật của tội sợ rằng khó có thể làm được”.
Thần y Lục tỏ vẻ khó coi: “Không sao, tôi cũng không có dự định làm như vậy”.
Mộ Dung Tùng lấy ra một tờ giấy trắng đưa cho thần y Lục và mỉm cười: “Thần y Lục, ông chỉ cần xử lý các thi thể theo như thế này là được. Việc còn lại giao cho tôi”.
Thần y Lục nhận lấy, mặt tái mét nhìn Mộ Dung Tùng: “Chủ tịch, đây là…cấm thuật, là cấm thuật đấy…sao có thể”
“Sao thế, thần y Lục, ông không nghe theo lời tôi sao?”, Mộ Dung Tùng chau mày, nụ cười dần tắt.
Thần y Lục giật mình, nhìn thái độ của Mộ Dung Tung và run rẩy, cuối cùng đành phải gật đầu.
“Chủ tịch, tôi có thể xử lý…theo phương pháp này, chỉ có điều…những người này…”
“Yên tâm, tôi sẽ không giết thêm người của tòa nhà treo thưởng nữa đâu. Giờ toàn bộ vùng long mạch là của tôi rồi, người chả là gì cả”.
Ông ta vỗ vai thần y Lục mỉm cười bước ra ngoài. Thần y Lục đứng ngây ra, một lúc sau ngồi phịch xuống đất, mắt rưng rưng.
“Tòa nhà treo thưởng…đã không còn như xưa nữa rồi…”
Sau khi ra khỏi phòng, Mộ Dung Tùng đi thẳng tới phòng làm việc ở trên lầu.
“Chủ tịch, vừa rồi có tin truyền tới, Mị Mộng, Đào Thành, Lang Gia đã chạy tới dải phía Tây Nam rồi. Giờ không biết đang trốn ở đâu. Có điều người của chúng ta cũng đã kiểm soát khu vực này, đang cử quân đội điều tra, chắc không lâu nữa thì có thể bắt được họ quay về thôi” cô thư ký mỉm cười báo cáo .
“Tôi không có hứng thú với đám chó mèo đó. Tôi muốn biết Tiếu Thiên Võ Thần đang ở đâu?”, Mộ Dung Tùng ngồi xuống ghế, châm một điếu xì gà, nheo mắt hỏi.
“Đã về Tiếu Thiên Phong rồi”.
“Tiếu Thiên Phong sao?”
“Tiếu Thiên Phong đã phát ra ngoài ba chiến lệnh, Tiếu Thiên Võ Thần đang triệu tập chiến lực, hô binh gọi mã. Nếu như tôi đoán không nhầm thì có lẽ ông ta định tấn công tòa nhà treo thưởng của chúng ta”.
“Xem ra Tiếu Thiên vẫn không chịu từ bỏ nhỉ. Một núi không thể có hai hổ. Thế giới này đâu có thể cùng chia sẻ ngôi vua cho người khác được. Mộ Dung Tùng nheo mắt, cười với vẻ thâm sâu không chút sợ hãi.
“Chỉ đáng tiếc, Tiếu Thiên Võ Thần Võ không đánh lại tôi, hô binh gọi mã cần phải tốn tiền. Tiếu Thiên Võ Thần dù là võ thần nhưng so với nguồn tài lực của tòa nhà treo thưởng thì đúng là châu chấu đá xe”
“Chủ tịch có đối sách gì không ạ?”
“Lập tức thiết lập hàng phòng ngự bên ngoài tòa nhà treo thưởng. Trong vòng mười ngày thôi. Sau đó Tiếu Thiên Võ Thần chỉ cần có mặt thì sẽ là ngày chết của ông ta. Ha ha…”
Ông ta bật cười đắc ý. Trong mắt ông ta Tiếu Thiên Võ Thần là người đã chết rồi.
Chương 5090: Mở rộng thêm
Tiếng da thịt bị xé rách vang lên. Sau đó là tiếng cánh tay nổ tungĐai trận máu thịt một lần nữa được gia trì.
Ở chính giữa đại trận, Lâm Chính giống như một con kén co cụm lại. Dưới cơ thể anh xuất hiện những vết nứt.
Đó chính là những vết nứt của đại trận. Trấn Ngục Võ Thần không hề sửa lại những vết nứt này, mà để sức mạnh từ những vết nứt được hấp thụ vào cơ thể của Lâm Chính.
Lâm Chính hấp thụ từng chút một. Cơ thể anh dần trở nên nhuận sắc hơn, ánh sáng màu lam phóng ra càng mãnh liệt hơn.
Cuối cùng thì.
Bùm! Một vụ khí nổ vang lên. Không gian ngập trong sắc xanh.Lâm Chính từ từ mở mắt.
“Cấp 9 rồi”.
Trấn Ngục Võ Thần ở phía bên này trố tròn mắt với vẻ không dám tin. Dù hai cánh tay còn đau đớn khiến mặt ông ta tái nhợt thì ông ta vẫn chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính
Lâm Chính không thể hiện biểu cảm gì nhiều, chỉ quan sát bàn tay của mình và nói: “Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu rồi?”
“Là ngày thứ sáu rồi”.
“Ngày thứ sáu à…vẫn còn chậm quá”.
“Còn chậm sao?”
Trấn Ngục Võ Thần chau chặt mày: “Nhóc, dục tốc bất đạt, sáu ngày mà có thể luyện thần công tôi truyền thụ tới cấp chín thì đã là nghịch thiên lắm rồi. Cậu còn muốn thế nào nữa”, Trấn Ngục Võ Thần tin rằng thiên phú của cậu nhóc này mạnh hơn của mình nhiều lắm rồi.
“Lúc này thời gian là mạng sống, dù tôi đã có được truyền thừa của ông nhưng muốn sống sót rời đi thì vẫn còn vô cùng khó khăn. Với tốc độ này, trong vòng ba ngày là không đủ”, Lâm Chính nói.
Trấn Ngục Võ Thần sững sờ sau đó rơi vào im lặng.
Đúng là như vậy. Giờ ông ta chỉ còn hai chân, hai chân dùng để làm mạnh trận pháp thì ít nhất cũng phải cả tháng.
Khi mà dùng máu thịt lần cuối để cúng tế thì ông ta sẽ không thể chỉ thêm được điều gì cho Lâm Chính nữa. Vậy nên ông ta cũng chỉ có thể truyền thụ thêm được tầm 10 ngày về công pháp cho Lâm Chính thôi.
“Trấn Ngục Võ Thần, mở tiếp các vết nứt đi”, Lâm Chính suy nghĩ rồi chỉ xuống.
“Cậu điên rồi, còn mở nữa thì lúc đó cậu có thể chống đỡ được với nguồn năng lượng hấp thụ vào cơ thể không?”
“Ông yên tâm chút năng lượng này không thể giết chết được tôi đâu. Mở to thêm chút nữa đi”.
“Cậu…được, cậu đã chán sống thì tôi sẽ tác thành cho cậu”
Trấn Ngục Võ Thần vội vàng gật đầu. Một kẻ điên thế này rất hợp với ông ta.
Anh đã muốn liều thì ông ta sẽ liều cùng anh.
Trấn Ngục Võ Thần tiếp tục hét lớn: “Mở”.
Trận pháp lại rung lên. Những đường nứt dưới cơ thể anh lại nới rộng ra. Sức mạnh phóng ra từ các vết nứt.
Lâm Chính lập tức quỳ xuống, bắt đầu hấp thụ. Trấn Ngục Võ Thần nhìn chăm chăm.
Thế nhưng một giây sau Lâm Chính lại hét lớn: “Mở tiếp đi?”
“Cái gì?”, ông ta trố tròn mắt.
“Mở tiếp đi, đừng quan tâm”.
Trấn Ngục Võ Thần tối mặt, một lúc sau ông ta hét lớn.
“Mở”.
Trận pháp rúng chuyển. Sức mạnh phóng ra càng dữ dội hơn. Lúc này đến cả Trấn Ngục Võ Thần cũng cảm nhận được sự khủng khiếp từ những vết nứt kia.
Lâm Chính kinh ngạc nhìn Trấn Ngục Võ Thần, đầu óc trống rỗng, gần như không dám tin những gì mình nghe được…
“Kinh ngạc lắm sao?”.
“Vừa rồi chúng ta còn đang chém giết”.
“Ha ha, tôi và cậu vốn không có thù hận gì, giết cậu là thái độ của tôi, bây giờ không giết cậu cũng là thái độ của tôi”.
“Ông đúng là người lập trường không kiên định”.
“Đúng vậy, tôi cũng là người thất bại”.
Trấn Ngục Võ Thần nói: “Tôi tuyệt đối không cho phép mình thất bại, giờ tôi thua rồi, tiếp tục kéo dài hơi tàn thì có ý nghĩa gì?”.
“Nên ông muốn truyền thừa cho tôi để tôi thay ông giết Mộ Dung Tùng và Tiếu Thiên?”.
“Phải”.
“Ông không lo tôi sẽ không giết bọn họ sao?”.
“Không đâu, vì dù cậu không giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ giết cậu!”.
“Nghe cũng thú vị đấy!”.
“Chủ yếu là vì thiên phú của cậu làm tôi kinh ngạc”.
Trấn Ngục Võ Thần khẽ cười: “Có thể giải độc của tôi trong thời gian ngắn như vậy, tu vi y thuật của cậu chắc chắn cao hơn tôi. Cậu trẻ tuổi mà có tu vi cao như vậy, sao không khiến người khác kinh ngạc?”.
“Quá khen!”.
“Được rồi, đừng làm lỡ thời gian nữa, bây giờ tôi sẽ truyền cho cậu tuyệt học của tôi: Thông Linh Thạch Tâm Thuật! Nếu học được thuật này thì có thể nắm địa ngục, thông địa phủ, quyết sinh tử”.
Trấn Ngục Võ Thần nói, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu niệm khẩu quyết.
Lâm Chính liếc nhìn xung quanh.
Không còn đường nào để đi.
Ngoại trừ học truyền thừa của Trấn Ngục Võ Thần thì không còn đường sống nào khác.
Lâm Chính lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt lắng nghe, học tập…
…
Ở tòa nhà treo thưởng.
Nhiều nhân viên cầm binh khí xông ra khỏi Long Tâm Thành.
Mục tiêu của bọn họ rất đơn giản, đó là đuổi theo đám người Mị Mộng, Lang Gia đang chạy trốn.
Mộ Dung Tùng không đuổi theo.
Ông ta đem thi thể các Võ Thần đã chết về tòa nhà treo thưởng, đồng thời khống chế toàn bộ tòa nhà.
“Đưa đám Lý Cuồng Nhận đến đây”.
Trong văn phòng, Mộ Dung Tùng vừa uống đan dược vừa nói.
Tiếu Thiên Võ Thần ở bên cạnh còn đang khoanh chân ngồi thiền, khôi phục nguyên khí.
Chẳng mấy chốc, Lý Cuồng Nhận và vài người tâm phúc của ông ta bị cao thủ của tòa nhà treo thưởng áp giải vào văn phòng.
Mộ Dung Tùng nheo mắt nhìn ông ta: “Lý Cuồng Nhận, ông đã biết tội chưa?”.
“Chủ tịch, hành động của ông làm trái ý nguyện ban đầu gia nhập tòa nhà treo thưởng của tôi!”.
“Doanh nhân chú trọng lợi ích!”.
“Doanh nhân cũng chú trọng tín nhiệm!”.
Lý Cuồng Nhận lạnh lùng nói: “Mặc dù Lý Cuồng Nhận không phải người tốt gì nhưng cũng biết ơn thù, biết xấu hổ, kẻ bội tín bạc nghĩa thì vô liêm sỉ đến mức nào? Tôi thà chết cũng không làm kẻ tiểu nhân như vậy”.
“Lý Cuồng Nhận, ông đi theo tôi lâu như vậy mà chỉ nghĩ được đến thế, giác ngộ như ông thật khiến người ta thất vọng”.
Mộ Dung Tùng cười nhạt: “Nếu vậy, tôi giữ ông lại cũng vô dụng!”.
Nói xong, Mộ Dung Tùng đánh thẳng một quyền vào Lý Cuồng Nhận từ xa, vô cùng hung hãn.
Ầm!
Một chùm khí hung hãn đâm xuyên tim Lý Cuồng Nhận.
Lý Cuồng Nhận run rẩy, mắt mở to ngạc nhiên nhìn Mộ Dung Tùng, sau đó chậm rãi ngã xuống, chết hoàn toàn.
“Xé xác ông ta ra, đốt thi thể, khiến ông ta chết không toàn thây! Những người khác cũng như vậy!”.
Mộ Dung Tùng quát lên.
“Tuân lệnh!”.
Những người kia hô lên, dù mỗi thành viên của tòa nhà treo thưởng đều run sợ, nhưng không ai dám làm trái.
Chẳng mấy chốc, nhóm người Lý Cuồng Nhận đã bị giết chết.
“Đưa Đào Thành đến đây!”.
Mộ Dung Tùng lại quát.
Chương 5087: Vạn năm hiếm có
Mộ Dung Tùng lên tiếng, nhưng mãi không thấy Đào Thành được đưa lên.
Đến lúc một thành viên của tòa nhà treo thưởng vội vã chạy tới.
“Chủ tịch, đám người Đào Thành… chạy rồi!”.
“Cái gì?”.
Mộ Dung Tùng nhíu mày, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Thứ ăn cây táo rào cây sung đó có thể chạy đi đâu được? Phát lệnh truy nã kẻ phản nghịch đó trên toàn long mạch dưới lòng đất cho tôi! Ngoài ra, phái người chặn lối ra vào ở long mạch dưới lòng đất, đề phòng bọn họ chạy đến giới thế tục!”.
“Vâng! Chủ tịch!”.
Bọn họ chạy đi.
Lúc này Mộ Dung Tùng mới thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt điều chỉnh.
Tiếu Thiên Võ Thần chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn bọn họ, bình tĩnh nói: “Chủ tịch Mộ Dung! Chuyện còn chưa kết thúc, ông lại lo đi xử lý phản nghịch sao?”.
“Kẻ phản nghịch như vậy không giết thì chờ đón năm mới sao?”.
Mộ Dung Tùng khẽ cười nói.
Tiếu Thiên Võ Thần im lặng một lúc, nói: “Không biết trước kia Chủ tịch Mộ Dung nói cùng chia sẻ long mạch dưới lòng đất với tôi có tính không?”.
“Ha ha ha ha, sao lại không tính được?”.
Mộ Dung Tùng cười lớn, vung tay: “Người đâu, đi lấy bản đồ tới đây!”.
“Vâng”.
Không lâu sau, một cao thủ của tòa nhà treo thưởng cầm bản đồ đi vào văn phòng, trải ra trước mặt hai người.
Mộ Dung Tùng cũng không khách sáo, vung tay chém bản đồ ra làm hai, sau đó rút nửa tờ bên phải ra đưa cho Tiếu Thiên Võ Thần.
“Khu vực này do ông thống trị, nửa còn lại thuộc về tôi, thế nào?”.
Tiếu Thiên Võ Thần nhận lấy bản đồ, nhíu mày.
Nửa tấm bản đồ bên phải nhiều vùng hẻo lánh, thành trì có bốn, người ít ỏi, tài nguyên không có bao nhiêu, hoàn toàn không bằng nửa tờ bên trái.
“Tiếu Thiên đại nhân không hài lòng sao?”.
Mộ Dung Tùng híp mắt hỏi.
“Sao lại không hài lòng?”.
Tiếu Thiên Võ Thần nói: “Nói một nửa thì là một nửa, nếu Chủ tịch Mộ Dung tuân thủ lời hứa, sao Tiếu Thiên lại có dị nghị được?”.
“Vậy thì tốt”.
“Được rồi, Chủ tịch Mộ Dung, chuyện đã kết thúc, tôi cũng không nán lại thêm nữa, tạm biệt!”.
Tiếu Thiên Võ Thần thản nhiên nói, sau đó quay người rời khỏi tòa nhà treo thưởng.
“Tiếu Thiên đại nhân đi thong thả!”.
Mộ Dung Tùng cười lớn, tiễn ông ta rời đi.
Đợi Tiếu Thiên Võ Thần rời khỏi tòa nhà, ánh mắt của Mộ Dung Tùng dần trở nên hung ác nham hiểm.
“Chủ tịch, ông thật sự phân chia long mạch dưới lòng đất với ông ta sao?”.
Nữ thư ký đi tới, mỉm cười hỏi.
“Chỉ là kế hoãn binh mà thôi”.
Mộ Dung Tùng cười nói: “Loại người này có thể cùng san sẻ long mạch dưới lòng đất với tôi sao? Chỉ tiếc bây giờ trạng thái của tôi không tốt, không thể trở mặt với ông ta. Đợi tôi khôi phục thực lực, hoàn toàn hồi phục, nhất định sẽ phát động toàn bộ lực lượng tòa nhà treo thưởng, tiêu diệt ông ta!”.
“Chỉ sợ ông ta cũng nghĩ như vậy”.
“Ha, ông ta nghĩ như vậy cũng không sao, bây giờ Thất Đại Võ Thần đã chết chỉ còn lại mình ông ta, một Võ Thần thì có gì phải sợ? Chắc chắn không phải đối thủ của tòa nhà treo thưởng, không cần ba năm ngày, tôi sẽ phát động chinh phạt ông ta. Đến lúc đó, ông ta ngoại trừ cái chết thì không còn đường nào khác nữa!”.
Mộ Dung Tùng cười lớn.
“Chủ tịch sáng suốt”.
Nữ thư ký mỉm cười, nịnh nọt.
Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp rút.
Nữ thư ký lập tức quay người đi ra, một lúc sau thì kinh ngạc đi vào.
“Chủ tịch, không hay rồi!”.
“Chuyện gì?”.
“Vừa rồi người của chúng ta từ dưới lòng đất lên, nói rằng trận pháp máu thịt… vẫn chưa phá!”.
“Cái gì?”.
Mộ Dung Tùng sửng sốt, lập tức quay người đi vào thang máy xuống dưới lòng đất.
Khi rời khỏi thang máy, Mộ Dung Tùng nghiêm sắc mặt.
Trong biển năng lượng đáng sợ ở phía trước treo lơ lửng quả cầu thịt màu đỏ máu đáng sợ, quả cầu thịt giống như chiếc thuyền trôi lửng lờ trong biển năng lượng.
Năng lượng ở xung quanh điên cuồng kéo xé quả cầu thịt, dù năng lượng có mạnh thế nào, quả cầu thịt cũng không bị phá vỡ.
“Trận pháp máu thịt này được gia cố rồi!”.
Mộ Dung Tùng hoàn hồn lại, nói.
“Chủ tịch, chúng ta có cần làm chút gì không?”.
Nữ thư ký vội hỏi.
“Ha, không cần!”.
Mộ Dung Tùng khinh thường cười nhạt: “Kệ bọn họ, bọn họ không kiên trì được bao lâu đâu”.
“Kiên trì?”.
“Việc này còn không rõ hay sao? Rõ ràng bọn họ đã gia cố trận pháp máu thịt! Chắc cô biết gia cố trận pháp máu thịt cần gì đúng chứ?”.
Mộ Dung Tùng nói đầy sâu xa.
Nữ thư ký sửng sốt, thoáng chốc hiểu ra, la lên: “Ông nói là máu thịt?”.
“Không sai!”.
Mộ Dung Tùng khẽ cười: “Ngoại trừ dùng máu thịt của mình gia cố trận pháp thì bọn họ không còn cách nào khác, nhưng làm vậy cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi! Bọn họ không chống đỡ được bao lâu, đợi đấy xem đi!”.
Trước kia, Mộ Dung Tùng vì gia cố trận pháp, không để Trấn Ngục Võ Thần công phá trận pháp mà không tiếc chém chết cao thủ của tòa nhà treo thưởng.
Xung quanh Trấn Ngục Võ Thần và Lâm Chính lại không có người nào khác để giết, muốn gia cố trận pháp, ngoài sử dụng máu thịt của mình ra thì không còn cách nào khác.
“Loại gia cố này không thể làm khác, hơn nữa ở trong trận pháp này, trong thời gian ngắn không thể khôi phục máu thịt. Nhìn đi, bọn họ sớm muộn cũng sẽ bị năng lượng cắn nuốt!”.
Mộ Dung Tùng nheo mắt lại, sau đó quay người đi vào thang máy.
Nữ thư ký đi theo sau.
Cùng lúc đó, trong trận pháp máu thịt.
Lâm Chính đang tập trung tinh thần vận chuyển công pháp theo lời Trấn Ngục Võ Thần.
Quanh người anh tỏa ra vầng sáng màu trắng xám. Vầng sáng đó vô cùng thần kỳ, xuyên qua trận pháp lan tỏa ra ngoài.
Trong nháy mắt, đất đá xung quanh rung chuyển, dường như tạo thành mối liên hệ nào đó với Lâm Chính trong vô hình.
“Kỳ tài! Quả nhiên là kỳ tài cái thế!”.
Trấn Ngục Võ Thần ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, khuôn mặt tràn ngập sự khó tin.
Ông ta cảm thấy mình đã là kỳ tài cái thế nghìn năm hiếm có trên khắp long mạch dưới lòng đất, nhưng hôm nay gặp Lâm Chính, ông ta mới ý thức được mình sai rồi.
Người này ít nhất phải là vạn năm hiếm có.
Ánh sáng màu xám trắng không ngừng lóe sáng, tôn Lâm Chính lên giống như thiên thần.
Kéo dài như vậy khoảng trăm giây, Lâm Chính chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này, hai mắt anh tỏa ra màu xám trắng, giống như con ngươi cũng hóa đá.
“Thành công rồi sao?”.
Trấn Ngục Võ Thần thấy Lâm Chính biến hóa như vậy lại sửng sốt.
Chương 5088: Long lực
Phụt!
Một ngụm máu đen phun ra.
Mặt đất lập tức bốc khói đen, tiếng xì xì không ngừng vang lên.
Diệp Viêm chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm máu bầm ở trước mặt. Sau đó, hắn chậm rãi đứng dậy, đưa hai tay lên giống như quan sát gì đó.
Chốc lát sau, hắn đột nhiên hét lên, đánh một quyền vào tảng đá gần đó.
Trong nháy mắt, đá hóa thành mảnh vụn, hoàn toàn biến mất.
Sức mạnh đáng sợ tuôn ra ngoài.
Nhưng mặt đất lại không hề lay chuyển.
“Xem ra anh đã hấp thu thân xác của Ám Thiên Võ Thần thành công rồi. Không tệ, không tệ!”.
Một cô gái tóc dài, vóc người duyên dáng đi tới, mỉm cười nói.
“Chỉ là bộ phận cơ thể mà thôi, muốn hấp thu không khó, cái khó là long lực”.
Diệp Viêm lạnh lùng nói.
Cô gái nghe xong, nhìn Diệp Viêm chằm chằm. Đột nhiên, đôi mắt đen nhánh của cô ta lóe lên ánh sáng vàng, tròng mắt dường như có vài quả cầu hình tròn chuyển động. Chốc lát sau ánh vàng tan biến, quả cầu màu vàng cũng biến mất.
“Cũng tốt lắm rồi!”.
Cô gái khẽ cười: “Phần long lực mà anh hấp thu người khác phải tốn mười năm thậm chí hai mươi năm cũng không làm được, nhưng anh chỉ cần một tháng đã hấp thu được hoàn hảo, còn muốn thế nào nữa? Anh có biết, có long lực và thân xác võ thần hỗ trợ, bây giờ anh đã có tư cách chiến đấu với Võ Thần bình thường rồi không?”.
“Vậy đối đầu với các cô thì sao?”.
Diệp Viêm không cần nghĩ ngợi mà quay đầu hỏi.
“Chúng tôi?".
Cô gái nhếch khóe môi, đôi mắt tuyệt đẹp lộ ra vẻ mờ ám: “Thiên phú của chúng tôi kém hơn anh sao? Chúng tôi tu luyện nhiều năm như vậy, anh mới một tháng mà muốn đuổi kịp? Dựa vào đâu?”.
“Vậy thì không đủ!”.
Diệp Viêm thở ra một hơi, khoanh chân ngồi xuống, dường như vẫn muốn tiếp tục tu luyện.
Nhưng cô gái lại cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Được rồi, anh vừa hấp thu nhiều long lực như vậy, cần thời gian để tiêu hóa nó. Dục tốc bất đạt, nghỉ một lát đi”.
Cô gái cười nói.
“Có chuyện gì sao?”.
Diệp Viêm nghe ra được điều bất ổn, nhíu mày hỏi.
“Thất Đại Võ Thần chỉ còn Tiếu Thiên Võ Thần còn sống”.
“Cái gì?".
Diệp Viêm sửng sốt, sau đó nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”.
“Tự tàn sát lẫn nhau”.
Cô gái nói ra mấy chữ đơn giản.
“Vì cơ thể võ thần sao?”.
“Phải, tòa nhà treo thưởng cũng gia nhập. Mặc dù Trấn Ngục Võ Thần khiêm tốn, nhưng mấy năm qua thực lực tăng vọt, còn lĩnh ngộ được công pháp đặc biệt. Ông ta biểu hiện mình yếu khiến Huyết Đồ Võ Thần và Bôn Lôi Võ Thần chiến đấu kịch liệt, đợi bọn họ hao hết sức lực mới giết hết bọn họ. Tiếu Thiên Võ Thần chọn khuất phục Trấn Ngục Võ Thần nên mới không bị giết chết, sau đó tên Lâm Chính tử địch của anh ra tay quần đấu với Trấn Ngục Võ Thần. Chủ tịch Mộ Dung Tùng của tòa nhà treo thưởng nhân cơ hội hợp tác với Tiếu Thiên Võ Thần giết hết bọn họ”.
Cô gái kể lại chuyện đã xảy ra.
Diệp Viêm trầm tư một lúc lâu, sau đó lắc đầu.
“Không ngờ Lâm Chính lại chết trong tay kẻ tiểu nhân! Đáng tiếc”.
“Anh không hi vọng anh ta chết sao?”.
“Tôi chỉ không hi vọng hắn sẽ chết trong tay người khác”.
Diệp Viêm nói: “Tôi muốn tự tay giết hắn”.
“Đừng làm chuyện vô ích, để thời gian làm việc nên làm đi”.
Cô gái cười khẽ, đầy vẻ khinh thường: “Trước mắt có lẽ tòa nhà treo thưởng đang có vài cơ thể võ thần, Tiếu Thiên Võ Thần chắc chắn sẽ bị tòa nhà treo thưởng tập kích. Diệp Viêm, anh hãy đến tòa nhà treo thưởng lấy những cơ thể võ thần đó về, có cơ thể võ thần, lại hấp thu long lực, chắc chắn anh sẽ có tư cách vào đội chúng tôi. Chỉ cần anh đạt được tư cách gia nhập đội chúng tôi, chúng ta sẽ có thể mở cấm chế!”.
Diệp Viêm nghe vậy lập tức đứng dậy.
“Khi nào tôi xuất phát?”.
“Bây giờ!”.
Chương 5089: Một núi không thể có hai hổ
Trong phòng điều trị, Mộ Dung Tùng đang nhìn chăm chăm mấy cái xác bày ra trước mặt.
Một ông cụ đang bận rộn xử lý.
“Thần y Lục tương đối rồi chứ?”, Mộ Dung Tùng cười thản nhiên, đôi mắt ánh lên vẻ sốt sắng.
“Chủ tịch, độ mạnh của những cơ thể này không tương xứng với cơ thể ông. Nếu ông muốn làm theo Diệp Viêm, cấy cơ thể họ để gia tăng thực lực thì với y thuật của tội sợ rằng khó có thể làm được”.
Thần y Lục tỏ vẻ khó coi: “Không sao, tôi cũng không có dự định làm như vậy”.
Mộ Dung Tùng lấy ra một tờ giấy trắng đưa cho thần y Lục và mỉm cười: “Thần y Lục, ông chỉ cần xử lý các thi thể theo như thế này là được. Việc còn lại giao cho tôi”.
Thần y Lục nhận lấy, mặt tái mét nhìn Mộ Dung Tùng: “Chủ tịch, đây là…cấm thuật, là cấm thuật đấy…sao có thể”
“Sao thế, thần y Lục, ông không nghe theo lời tôi sao?”, Mộ Dung Tùng chau mày, nụ cười dần tắt.
Thần y Lục giật mình, nhìn thái độ của Mộ Dung Tung và run rẩy, cuối cùng đành phải gật đầu.
“Chủ tịch, tôi có thể xử lý…theo phương pháp này, chỉ có điều…những người này…”
“Yên tâm, tôi sẽ không giết thêm người của tòa nhà treo thưởng nữa đâu. Giờ toàn bộ vùng long mạch là của tôi rồi, người chả là gì cả”.
Ông ta vỗ vai thần y Lục mỉm cười bước ra ngoài. Thần y Lục đứng ngây ra, một lúc sau ngồi phịch xuống đất, mắt rưng rưng.
“Tòa nhà treo thưởng…đã không còn như xưa nữa rồi…”
Sau khi ra khỏi phòng, Mộ Dung Tùng đi thẳng tới phòng làm việc ở trên lầu.
“Chủ tịch, vừa rồi có tin truyền tới, Mị Mộng, Đào Thành, Lang Gia đã chạy tới dải phía Tây Nam rồi. Giờ không biết đang trốn ở đâu. Có điều người của chúng ta cũng đã kiểm soát khu vực này, đang cử quân đội điều tra, chắc không lâu nữa thì có thể bắt được họ quay về thôi” cô thư ký mỉm cười báo cáo .
“Tôi không có hứng thú với đám chó mèo đó. Tôi muốn biết Tiếu Thiên Võ Thần đang ở đâu?”, Mộ Dung Tùng ngồi xuống ghế, châm một điếu xì gà, nheo mắt hỏi.
“Đã về Tiếu Thiên Phong rồi”.
“Tiếu Thiên Phong sao?”
“Tiếu Thiên Phong đã phát ra ngoài ba chiến lệnh, Tiếu Thiên Võ Thần đang triệu tập chiến lực, hô binh gọi mã. Nếu như tôi đoán không nhầm thì có lẽ ông ta định tấn công tòa nhà treo thưởng của chúng ta”.
“Xem ra Tiếu Thiên vẫn không chịu từ bỏ nhỉ. Một núi không thể có hai hổ. Thế giới này đâu có thể cùng chia sẻ ngôi vua cho người khác được. Mộ Dung Tùng nheo mắt, cười với vẻ thâm sâu không chút sợ hãi.
“Chỉ đáng tiếc, Tiếu Thiên Võ Thần Võ không đánh lại tôi, hô binh gọi mã cần phải tốn tiền. Tiếu Thiên Võ Thần dù là võ thần nhưng so với nguồn tài lực của tòa nhà treo thưởng thì đúng là châu chấu đá xe”
“Chủ tịch có đối sách gì không ạ?”
“Lập tức thiết lập hàng phòng ngự bên ngoài tòa nhà treo thưởng. Trong vòng mười ngày thôi. Sau đó Tiếu Thiên Võ Thần chỉ cần có mặt thì sẽ là ngày chết của ông ta. Ha ha…”
Ông ta bật cười đắc ý. Trong mắt ông ta Tiếu Thiên Võ Thần là người đã chết rồi.
Chương 5090: Mở rộng thêm
Tiếng da thịt bị xé rách vang lên. Sau đó là tiếng cánh tay nổ tungĐai trận máu thịt một lần nữa được gia trì.
Ở chính giữa đại trận, Lâm Chính giống như một con kén co cụm lại. Dưới cơ thể anh xuất hiện những vết nứt.
Đó chính là những vết nứt của đại trận. Trấn Ngục Võ Thần không hề sửa lại những vết nứt này, mà để sức mạnh từ những vết nứt được hấp thụ vào cơ thể của Lâm Chính.
Lâm Chính hấp thụ từng chút một. Cơ thể anh dần trở nên nhuận sắc hơn, ánh sáng màu lam phóng ra càng mãnh liệt hơn.
Cuối cùng thì.
Bùm! Một vụ khí nổ vang lên. Không gian ngập trong sắc xanh.Lâm Chính từ từ mở mắt.
“Cấp 9 rồi”.
Trấn Ngục Võ Thần ở phía bên này trố tròn mắt với vẻ không dám tin. Dù hai cánh tay còn đau đớn khiến mặt ông ta tái nhợt thì ông ta vẫn chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính
Lâm Chính không thể hiện biểu cảm gì nhiều, chỉ quan sát bàn tay của mình và nói: “Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu rồi?”
“Là ngày thứ sáu rồi”.
“Ngày thứ sáu à…vẫn còn chậm quá”.
“Còn chậm sao?”
Trấn Ngục Võ Thần chau chặt mày: “Nhóc, dục tốc bất đạt, sáu ngày mà có thể luyện thần công tôi truyền thụ tới cấp chín thì đã là nghịch thiên lắm rồi. Cậu còn muốn thế nào nữa”, Trấn Ngục Võ Thần tin rằng thiên phú của cậu nhóc này mạnh hơn của mình nhiều lắm rồi.
“Lúc này thời gian là mạng sống, dù tôi đã có được truyền thừa của ông nhưng muốn sống sót rời đi thì vẫn còn vô cùng khó khăn. Với tốc độ này, trong vòng ba ngày là không đủ”, Lâm Chính nói.
Trấn Ngục Võ Thần sững sờ sau đó rơi vào im lặng.
Đúng là như vậy. Giờ ông ta chỉ còn hai chân, hai chân dùng để làm mạnh trận pháp thì ít nhất cũng phải cả tháng.
Khi mà dùng máu thịt lần cuối để cúng tế thì ông ta sẽ không thể chỉ thêm được điều gì cho Lâm Chính nữa. Vậy nên ông ta cũng chỉ có thể truyền thụ thêm được tầm 10 ngày về công pháp cho Lâm Chính thôi.
“Trấn Ngục Võ Thần, mở tiếp các vết nứt đi”, Lâm Chính suy nghĩ rồi chỉ xuống.
“Cậu điên rồi, còn mở nữa thì lúc đó cậu có thể chống đỡ được với nguồn năng lượng hấp thụ vào cơ thể không?”
“Ông yên tâm chút năng lượng này không thể giết chết được tôi đâu. Mở to thêm chút nữa đi”.
“Cậu…được, cậu đã chán sống thì tôi sẽ tác thành cho cậu”
Trấn Ngục Võ Thần vội vàng gật đầu. Một kẻ điên thế này rất hợp với ông ta.
Anh đã muốn liều thì ông ta sẽ liều cùng anh.
Trấn Ngục Võ Thần tiếp tục hét lớn: “Mở”.
Trận pháp lại rung lên. Những đường nứt dưới cơ thể anh lại nới rộng ra. Sức mạnh phóng ra từ các vết nứt.
Lâm Chính lập tức quỳ xuống, bắt đầu hấp thụ. Trấn Ngục Võ Thần nhìn chăm chăm.
Thế nhưng một giây sau Lâm Chính lại hét lớn: “Mở tiếp đi?”
“Cái gì?”, ông ta trố tròn mắt.
“Mở tiếp đi, đừng quan tâm”.
Trấn Ngục Võ Thần tối mặt, một lúc sau ông ta hét lớn.
“Mở”.
Trận pháp rúng chuyển. Sức mạnh phóng ra càng dữ dội hơn. Lúc này đến cả Trấn Ngục Võ Thần cũng cảm nhận được sự khủng khiếp từ những vết nứt kia.