-
Chương 5071-5075
Chương 5071: Muộn rồi
Nhìn thấy mắt chí tôn, Trấn Ngục Võ Thần liền hiểu ra tất cả.
Không có động thái nào trước đây của người đàn ông này là để phòng thủ hay tấn công.
Mỗi hành động anh thực hiện đều chỉ vì một mục đích duy nhất.
Nhìn trộm!
Từ đầu đến cuối đều là nhìn trộm!
Sử dụng mắt chí tôn để nhìn trộm!
Lâm Chính biết mình có rất nhiều kỹ năng và công cụ.
Dù là dị hỏa, Vạn Kiếm Đồ, hay Tuyệt Thế Tà Kiếm, thậm chí là Thiên Sinh Đao... khi đặt trước mặt người thường, chúng đều là bảo vật kinh thiên động địa.
Nhưng những thứ này đối với Trấn Ngục Võ Thần hoàn toàn không có chút sức uy hiếp nào.
Lâm Chính đã biết điều đó ngay từ đầu.
Tuy đây đều là bảo bối, nhưng khi đối mặt với Trấn Ngục Võ Thần, cấp bậc của chúng vẫn quá thấp!
Vì vậy, lần đầu Lâm Chính chiến đấu với Trấn Ngục Võ Thần, anh đã biết thứ duy nhất có thể dựa vào chính là xương chí tôn và mắt chí tôn.
Hai thứ này mới là bảo vật tuyệt thế, vượt xa cấp độ của những món bảo bối kia.
Anh dựa vào sức mạnh của xương chí tôn để tự vệ trước các chiêu thức của Trấn Ngục Võ Thần, sau đó nhân cơ hội sử dụng mắt chí tôn để học lỏm các chiêu thức của ông ta.
Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Khi Lâm Chính nhìn xuyên thấu mọi chiêu thức của Trấn Ngục Võ Thần và thậm chí cả sức mạnh phi thăng của ông ta, cho dù anh không thể đánh bại Trấn Ngục Võ Thần thì việc ông ta giết được anh cũng khó hơn vạn lần.
Ý thức được điều này, trong mắt Trấn Ngục Võ Thần tràn đầy kinh hãi cùng vẻ khó tin.
Lúc này ông ta mới nhận ra rằng mình đã sai ngay từ đầu.
Để đối phó với người này, ông ta nên dốc toàn lực ngay từ đầu và không cho anh bất kỳ cơ hội nào để trở mình.
Nhưng may mắn là vẫn chưa quá muộn.
Trấn Ngục Võ Thần lập tức bình tĩnh lại, không nói một lời, ánh mắt dán chặt vào Lâm Chính, sức mạnh phi thăng trong cơ thể bùng nổ như một quả bom.
Bùm!
Bùm!
Bùm...
Sức mạnh khủng khiếp lại khiến cơ thể Lâm Chính chấn động.
Lâm Chính lại bị thổi bay, sau khi tiếp đất, anh lại nhìn chằm chằm Trấn Ngục Võ Thần, tựa hồ đang quan sát cái gì.
Trong khi nhìn chằm chằm, vết thương trên cơ thể anh lại hồi phục.
Xương gãy sẽ tự phát triển và phần thịt bị xé rách sẽ lành lại một cách hoàn hảo.
Trong chớp mắt, cơ thể anh lại nguyên vẹn như ban đầu.
Cảnh tượng này thật đáng kinh ngạc.
"Gì vậy? Chẳng lẽ cơ thể của cậu ta là bất tử?"
Tiếu Thiên Võ Thần bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần đã nhìn ra manh mối.
"Sự phục hồi cơ thể của cậu không dựa vào khả năng tự chữa lành và sức mạnh phi thăng của cậu cũng không di chuyển nhiều. Từ đó có thể thấy rằng việc phục hồi cơ thể của cậu là dựa vào ngoại lực!"
"Tôi từng nghĩ rằng cậu đang sử dụng sức mạnh của pháp trận để chữa lành cơ thể, nhưng cho đến bây giờ, tôi chưa thấy bất kỳ sức mạnh nào là của pháp trận cả. Đây là sức mạnh của con người, sức mạnh phi thăng! Hơn nữa…đây là một loại sức mạnh phi thăng rất đặc biệt!"
Trấn Ngục Võ Thần nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm cái gì, thấp giọng nói: "Từ đầu đến cuối, tôi không chiến đấu với cậu một mình phải không?"
"Đúng vậy!"
Lâm Chính gật đầu, khàn giọng nói: "Tôi chưa bao giờ chiến đấu một mình, chẳng lẽ ông cho rằng tôi thực sự là một tên ngốc kiêu ngạo, dám khiêu chiến một Võ Thần lâu đời nhất và có sức mạnh khó lường nhất như ông sao?"
"Cậu quả thực rất đáng sợ".
Trấn Ngục Võ Thần trong mắt đầy vẻ kiêng dè.
Ông ta thấy rằng mọi ấn tượng và nhận thức của mình về người này đều sai lầm.
Ông ta tưởng người thanh niên này rất kiêu ngạo nhưng thực ra anh lại cực kỳ cẩn thận và đã tính toán từng bước đi.
Ông ta nghĩ anh đang đâm đầu vào chỗ chết, thực ra anh đã có kế hoạch dự phòng.
Trận chiến với Trấn Ngục Võ Thần ngay từ đầu đã là một phần trong tính toán của anh.
Trấn Ngục Võ Thần sắc mặt dần dần trở nên hung ác, không nhịn được nữa, ông ta liền bật nhảy lên, trực tiếp lao sang một bên.
Ông ta muốn tìm ra người đang ẩn náu trong bóng tối.
Ông ta chắc chắn sẽ không thể giết Lâm Chính, trừ khi ông ta giết được thứ liên tục cung cấp cho Lâm Chính sức mạnh phi thăng để chữa lành cơ thể vật lý của anh.
Tuy nhiên, đối mặt với chiêu thức của Trấn Ngục Võ Thần, Lâm Chính lại đặc biệt bình tĩnh, chỉ thốt ra hai chữ:
"Muộn rồi!"
Chương 5072: Trò tạp kỹ rẻ tiền?
Tim Trấn Ngục Võ Thần đập thình thịch, bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng ông ta không dừng lại mà tiếp tục di chuyển, không ngừng tìm kiếm người đang ẩn nấp trong bóng tối để giúp đỡ Lâm Chính trong tòa nhà đổ nát xung quanh.
Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc và những người khác cũng nhận ra rằng Trấn Ngục Võ Thần đã phát hiện ra sự tồn tại của họ.
Trên thực tế, sức mạnh thăng thiên đã tiêu hao trong trận chiến của Lâm Chính với Trấn Ngục Võ Thần từ đầu đến giờ đều là do họ huy động.
Lâm Chính có được trận pháp dịch chuyển độc đáo này từ truyền thừa của Ám Thiên Võ Thần. Anh đã yêu cầu họ rời khỏi tòa nhà treo thưởng trước, thiết lập pháp trận, đồng thời yêu cầu họ bế quan và dùng đan dược, điều này có thể giúp họ tăng dự trữ sức mạnh phi thăng của mình lên nhiều lần trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Lâm Chính tuy rằng đã chiến đấu lâu như vậy, nhưng sức mạnh phi thăng trong cơ thể kỳ thực cũng không hao tổn là bao.
Lâm Chính không dám để lộ vị trí của mấy người Lang Gia mà trực tiếp khóa mục tiêu là Trấn Ngục Võ Thần rồi lao tới.
Lúc này, nhóm người của Lang Gia không dám truyền sức mạnh phi thăng cho Lâm Chính nữa.
Bằng không nhất định sẽ bị Trấn Ngục Võ Thần chú ý tới.
Họ chỉ có thể cố gắng trốn càng kỹ càng tốt, ẩn mình trong những khe đá nứt.
"Ở đâu? Họ đang trốn ở đâu?"
"Ra đây! Cút ra đây ngay!"
Trấn Ngục Võ Thần gầm lên.
Tuy nhiên, mọi thứ vẫn im lặng như tờ, không có chuyển động nào diễn ra.
Trấn Ngục Võ Thần lập tức vẫy tay, thi triển chiêu thức lần nữa.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm…
Những tiếng nổ rung trời lập tức vang lên khắp nơi.
Vô số sợi xích đá lại từ mặt đất bắn ra, điên cuồng quét sạch mọi thứ xung quanh.
Những sợi xích đá đó giống như những lưỡi dao, dễ dàng cắt đứt mọi thứ xung quanh và không gì có thể chống lại được cái lưỡi sắc bén của chúng.
"Trấn Ngục, ông vẫn còn có thời gian quan tâm người khác sao?"
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính truyền đến.
Trấn Ngục Võ Thần giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy Lâm Chính đang lao về phía mình.
"Với sức mạnh của cậu thì không thể giết được tôi!"
Trấn Ngục Võ Thần gầm lên, lần nữa kích hoạt sợi xích đá, quấn nó về phía Lâm Chính.
Hiện tại ông ta không muốn giết Lâm Chính, chỉ muốn giữ chân anh.
Sau khi giải quyết được những người âm thầm hỗ trợ Lâm Chính ở thành Long Tâm, ông ta mới có thể toàn tâm toàn ý đối phó với Lâm Chính và giết chết anh.
Nếu không có nguồn cung cấp năng lượng bí mật này, khả năng tự chữa lành của Lâm Chính sẽ không có gì đáng sợ, muốn loại bỏ anh sẽ cực kỳ dễ dàng.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần lúc này rõ ràng đã đánh giá thấp Lâm Chính.
Sau khi dành thời gian quan sát Trấn Ngục Võ Thần lâu như vậy, phần lớn chiêu thức của ông ta đều không còn tác dụng với Lâm Chính.
Những sợi xích đá vừa lăn qua, Lâm Chính đã dùng kiếm chém đứt.
Thanh Tà Kiếm lập tức vung lên cắt đứt sợi xích đá.
Mặc dù sợi xích đá rất đáng sợ nhưng Lâm Chính chỉ cần liếc qua cũng có thể nhìn ra điểm yếu của nó.
Sau khi cắt đứt sợi xích, Lâm Chính lại vung tay lên, nhưng anh không dùng kiếm nữa mà bắn ra lượng lớn kim bạc đâm vào Trấn Ngục Võ Thần.
"Kim bạc?"
Trấn Ngục Võ Thần sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức ngừng tìm kiếm đám người Lang Gia, tức giận tìm cách xua đi những cây kim bạc đang lao tới.
Hầu hết những chiếc kim bạc đều bị hất bay đi, nhưng hơn chục chiếc kim vàng không hề có dấu hiệu rung chuyển mà vẫn đâm thẳng về phía Trấn Ngục Võ Thần.
Khi đó Trấn Ngục Võ Thần mới hiểu được, những cây kim bạc trước đó chỉ là vật che chắn, đây mới là sát chiêu thực sự.
Ông ta lập tức giơ tay lên và cũng phát huy sức mạnh phi thăng.
Hàng chục ngàn mũi kim khí bay ra vào lúc ông ta giơ cánh tay lên và đâm vào những chiếc kim vàng.
Những chiếc kim vàng bị phản công không ngừng rung lên, sau khi đến gần Trấn Ngục Võ Thần thì đều rơi xuống đất, phát ra những tiếng kêu lanh lảnh.
"Mấy trò tạp kỹ rẻ tiền này mà cậu cũng dám sử dụng để chống lại tôi?"
Trấn Ngục Võ Thần khinh thường hừ lạnh.
"Là trò tạp kỹ thật sao?"
Lâm Chính bỗng nhiên cao giọng lên quãng tám.
Chương 5073: Nhìn thấu
Trấn Ngục Võ Thần hơi giật mình, hoàn toàn không hiểu Lâm Chính nói gì.
Nhưng giây tiếp theo.
Phập!
Một âm thanh kỳ dị phát ra.
Toàn thân Trấn Ngục Võ Thần run rẩy như bị điện giật, đôi mắt ông ta đột nhiên mở to.
Sau đó ông ta chậm rãi vặn cổ, nhìn sang một bên.
Ông ta nhìn thấy một cây kim vàng mảnh dính chặt trên cổ mình.
Hóa ra dù là kim bạc hay kim vàng thì cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Lâm Chính đã bí mật giấu một cây kim từ lâu, đâm vào cổ ông ta mà không để cho Trấn Ngục Võ Thần nhìn thấy.
Sao có thể như vậy?
Cây kim này từ đâu ra?
Trấn Ngục Võ Thần không thể hiểu được.
Rõ ràng ông ta đã tập trung toàn bộ sức lực, tập trung sự chú ý, lắng nghe mọi hướng và quan sát mọi hướng.
Tại sao người này vẫn có thể đâm kim lên người ông ta?
Trấn Ngục Võ Thần chậm rãi giơ tay lên, sờ vào chiếc kim cắm trên cổ mình, sau đó cẩn thận rút ra.
Y thuật của ông ta không tệ, hiểu biết về châm cứu đương nhiên khác với người thường.
Dù người bình thường rất khó lấy chiếc kim này ra nhưng ông ta vẫn biết cách rút nó ra mà không gây ra bất kỳ tổn hại nào.
Nhưng vào lúc Trấn Ngục Võ Thần rút nó ra, cơ thể ông ta cứng ngắc, tựa như toàn bộ linh hồn vừa bị hút đi.
Ông ta nhìn thấy chiếc kim bạc được bao phủ bởi một luồng sức mạnh nhàn nhạt.
Và sức mạnh này...rõ ràng là của ông ta!
"Cái này...điều này là không thể....đây không phải là sức mạnh phi thăng của chính mình sao?"
Trấn Ngục Võ Thần mở miệng lẩm bẩm, trong đầu như có một tiếng sét.
Ông ta thực sự không hiểu tại sao sức mạnh phi thăng của mình lại gắn vào cây kim bạc của Lâm Chính.
Nhưng rất nhanh, trong đầu Trấn Ngục Võ Thần xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ.
Viu viu viu…
Lúc này, Lâm Chính lại một lần nữa phóng ra vô số kim bạc, hướng về phía Trấn Ngục Võ Thần.
Những chiếc kim bạc này bao phủ cơ thể ông ta như một cơn mưa xối xả.
Trấn Ngục Võ Thần kinh ngạc đến mức bất giác rút lui.
Lúc này, ông ta không còn muốn chiến đấu với người này nữa.
"Tiếu Thiên, nhanh tới trợ giúp tôi, giúp tôi rời đi!"
Trấn Ngục Võ Thần gầm lên, quay người bỏ chạy.
"Cái gì?"
Tiếu Thiên Võ Thần cũng sửng sốt.
Trấn Ngục Võ Thần vô địch, bất khả chiến bại giờ lại muốn chạy trốn?
Tại sao lại phải chạy?
Rõ ràng lúc này ông ta không bị thương nhiều, còn có thể đấu tiếp!
Tại sao đột nhiên lại nghĩ tới việc chạy trốn?
Trong lúc nhất thời, Tiếu Thiên Võ Thần không biết phải làm sao.
Rốt cuộc Lâm Chính này là kẻ có thể khiến Trấn Ngục Võ Thần phải chạy trốn. Nếu tiếp tục giao đấu, người thanh niên này có bao nhiêu cơ hội thắng?
Có điều Tiếu Thiên Võ Thần không biết, Trấn Ngục Võ Thần hoảng sợ là bởi Lâm Chính đã nhìn thấu sức mạnh phi thăng của ông ta!
"Tôi đã sai! Tôi thực sự đã quá sai lầm! Gặp phải kẻ địch thì phải lập tức giết ngay thay vì chần chừ như vậy!"
"Nếu ngay từ đầu tôi quyết tâm giết kẻ này, chặt cậu ta thành từng mảnh mà không cho cậu ta cơ hội chữa lành cơ thể thì bây giờ cậu ta đã là một vũng bùn rồi".
"Đáng tiếc tôi đã không làm việc này, mà lại cho cậu ta đủ thời gian để quan sát sức mạnh phi thăng của tôi!"
"Cậu ta đã bắt đầu quan sát từ khi tôi đánh nhau với Huyết Đồ và Bôn Lôi!"
"Bây giờ, cậu ta đã nhìn thấu mọi thứ, cũng hoàn toàn hiểu được sức mạnh phi thăng của tôi!"
"Giờ tôi muốn giết cậu ta thì khó như lên trời!"
Trấn Ngục Võ Thần vô cùng hối hận, nhưng cũng không hề sợ hãi.
Rốt cuộc thì sự đã rồi.
Tuy Lâm Chính đã nhìn thấu sức mạnh phi thăng của Trấn Ngục Võ Thần, thậm chí có thể mô phỏng sức mạnh phi thăng của ông ta để cải trang và tấn công ông ta, nhưng muốn giết vị Võ Thần này cũng không đơn giản như vậy.!
Chương 5074: Đầu độc
“Chỉ cần tôi có thể thuận lợi ra khỏi đây, không tới mấy ngày tôi sẽ thay đổi khí tức sức mạnh phi thăng của tôi. Đến lúc đó tái chiến, chắc chắn tôi sẽ không nể tình, dốc hết sức thì trong vòng mấy giây sẽ giết chết cậu!”.
Trấn Ngục Võ Thần suy nghĩ trong lòng, nhưng thấy Tiếu Thiên Võ Thần không có động tĩnh, ánh mắt ông ta lập tức nghiêm nghị, sát ý lan tỏa.
“Tiếu Thiên, ông điếc rồi sao? Còn không mau ra giúp tôi thoát hiểm?”.
“Trấn Ngục Võ Thần đại nhân, ông mạnh như vậy sao cả thằng nhóc cũng không đối phó được? Rốt cuộc thằng nhóc đó có chỗ nào đặc biệt?”.
Tiếu Thiên Võ Thần không vội ra tay, ngược lại hỏi.
Trấn Ngục Võ Thần lập tức nghẹn lời.
Đương nhiên ông ta không thể nói ra chuyện sức mạnh phi thăng của mình bị Lâm Chính nhìn thấu, nếu không thì uy tín của ông ta để đâu?
Nhưng dù gì cũng là con mắt chí tôn, mắt của chí tôn viễn cổ. Trong thời gian dài như vậy, nhìn thấu sức mạnh phi thăng của ông ta đương nhiên không phải chuyện gì khó.
Thật ra chỉ là nhìn thấu và mô phỏng, muốn đánh bại Trấn Ngục Võ Thần thì vẫn không thể.
Nhưng Lâm Chính dùng châm mô phỏng sức mạnh phi thăng của Trấn Ngục Võ Thần tấn công, không lâu nữa Trấn Ngục Võ Thần sẽ bị Lâm Chính tiêu hao hết sức lực.
Hơn nữa, cứ tiếp tục chém giết như vậy, ông ta sẽ bị Lâm Chính nhìn thấu nhiều bí mật hơn.
Điều này vô cùng bất lợi với ông ta.
“Đừng hòng chạy!”.
Tiếu Thiên khoanh tay đứng nhìn, Lâm Chính thừa thắng truy kích, không ngừng sử dụng châm bạc.
Số châm bạc đó bị Lâm Chính dùng khí tức sức mạnh phi thăng tương tự Trấn Ngục Võ Thần bao vây. Chỉ cần Trấn Ngục Võ Thần sử dụng sức mạnh phi thăng, khi số châm bạc đó đến gần Trấn Ngục Võ Thần, ẩn giấu trong sức mạnh phi thăng của ông ta khiến ông ta không thể kịp thời biết được sự tồn tại của châm bạc.
Không lâu sau, trên người Trấn Ngục Võ Thần lại có thêm vài cây châm bạc.
Nhưng ông ta không chịu yếu thế, vừa nhanh chóng xử lý châm bạc trên người vừa vung tay nhắm về phía Lâm Chính.
Lần này Trấn Ngục Võ Thần không sử dụng sát chiêu nữa, mà cũng dùng châm bạc tấn công.
Trấn Ngục Võ Thần sử dụng toàn châm khí, tốc độ nhanh mạnh, vả lại còn cực kỳ chuẩn xác.
Châm thuật của Lâm Chính có thể nói là kỳ phùng địch thủ, nhưng đối mặt với châm khí của Trấn Ngục Võ Thần vẫn cảm thấy run rẩy trong lòng.
Anh dùng châm bạc đánh bay châm khí của Trấn Ngục Võ Thần.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo…
Châm hai bên va chạm với nhau, phát ra những tiếng nổ đùng đùng.
Sau khi những tiếng nổ đó tan đi, trên người Lâm Chính cũng có thêm vài cây châm khí.
Cơ thể anh run rẩy, đưa tay khoét chỗ da thịt bị châm khí đâm trúng, tiếp tục ép sát Trấn Ngục Võ Thần.
Nhìn Lâm Chính hùng hổ dồn ép, đôi con ngươi của Trấn Ngục Võ Thần trở nên đỏ như máu.
“Hiếp người quá đáng! Cậu tưởng tôi không giết được cậu sao?”.
“Tôi sẽ cho cậu nếm trải cách chết đáng sợ nhất thế gian!”.
Nói xong, Trấn Ngục Võ Thần vung tay, đánh xuống mặt đất.
Ầm!
Khi chưởng đánh xuống mặt đất, toàn bộ mặt đất lún xuống.
Lâm Chính sửng sốt, lập tức bày ra tư thế phòng ngự.
Ông ta định làm gì?
Chẳng lẽ Trấn Ngục Võ Thần lại định sản sinh ra xích đá quỷ quái kia?
Nhưng xích đá mà ông ta sử dụng lúc trước không thể làm mình bị thương!
Đánh đến mức này, chiêu pháp bình thường của Trấn Ngục Võ Thần hoàn toàn không có tác dụng gì.
Một giây sau, Lâm Chính chợt phát hiện ra gì đó, vội vàng nhìn quanh.
Mặt đất xung quanh nứt ra, sau đó những luồng khí màu đỏ máu tuôn trào, bao vây xung quanh người anh.
“Độc lực?”.
Lâm Chính lập tức bừng tỉnh.
“Mệnh tuyệt trậm sát! Chết đi!”.
Trấn Ngục Võ Thần hét lên.
Độc màu đỏ ở xung quanh giống như chiếc miệng đỏ lòm lao tới chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính biến sắc.
Độc này đúng là cái thế vô song!
Chương 5075: Sao ông dám?
Hiểu biết về y thuật của Trấn Ngục Võ Thần chắc chắn nằm ngoài sự tưởng tượng của người thường.
Đương nhiên Lâm Chính không dám sơ ý, sử dụng Hồng Mông Long Châm đâm vào mỗi huyệt vị trên người mình, đồng thời sử dụng sức mạnh phi thăng phong tỏa kinh mạch huyết quản của mình, đề phòng độc xâm nhập.
Đối diện với độc đáng sợ như vậy, dù là xương chí tôn vạn độc bất xâm cũng cảm thấy gian nan.
Chỉ cần có một chút độc đi vào cơ thể Lâm Chính, thân xác của Lâm Chính chắc chắn không thể kháng cự.
Chỉ có thể dựa vào sức mạnh phi thăng và y thuật chặn kín mọi lối ra vào có thể thẩm thấu độc trên cơ thể mới có thể phòng được độc.
Thế là hai bên bắt đầu giằng co với nhau.
Xung quanh Lâm Chính vì có sức mạnh phi thăng dày dặn bao bọc nên trở nên vô cùng trắng bệch.
Trấn Ngục Võ Thần thôi thúc độc như điên.
Độc màu đỏ tươi giống như những con rồng dời sông lấp biển, không ngừng tông vào cơ thể Lâm Chính.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm…
Hết lần này đến lần khác…
Lâm Chính mở to hai mắt, nhìn chằm chằm độc đánh về phía mình, định nhìn thấu và phá giải.
Anh phải tranh thủ nhìn thấu được thành phần của độc này trước khi mình không kiên trì nổi nữa.
Nhưng sao Trấn Ngục Võ Thần có thể không biết được sự đáng sợ của mắt chí tôn, tiếp tục đánh phá tăng cường độc lực như điên.
Hiện trường căng thẳng.
Dường như hai bên đã đánh nhau đến mức vô cùng quyết liệt.
“A!”.
Cuối cùng, Trấn Ngục Võ Thần đột nhiên gào lên điên cuồng, cả cơ thể tỏa ra một luồng sáng thần bảy màu hội tụ ở hai tay. Sau đó, ông ta chuyển động hai tay truyền luồng sáng vào độc kia.
Trong nháy mắt, toàn bộ độc đã thay đổi.
Con rồng đỏ máu cuộn trào hòa vào nhau, hóa thành một con Thái Cổ Thương Long tỏa ra ánh sáng bảy màu, há miệng cắn xé Lâm Chính.
“Thái Cổ Độc Lực!”.
Lâm Chính kinh ngạc, gần như không dám tin vào mắt mình.
Trấn Ngục Võ Thần vì phá thân xác của mình mà dùng tới cả sức mạnh bản nguyên, không tiếc hi sinh tu vi làm cái giá, gắng gượng tăng cường độc lực.
Ầm!
Lâm Chính không chống đỡ được nữa bị Thái Cổ Độc Lực đánh bay.
Đợi đến khi đáp xuống, ở ngực đã lóe lên ánh sáng thần.
Không nghi ngờ gì nữa, độc đã vào trong cơ thể.
Phụt!
Lâm Chính còn chưa đứng dậy, miệng đã phun ra ngụm máu tươi.
“Ha ha, lần này xem cậu còn chống đỡ thế nào”.
Hai mắt Trấn Ngục Võ Thần tỏa sáng, nhưng vì sử dụng sức mạnh bản nguyên nên bản thân ông ta cũng kiệt sức, miệng tràn máu, cả người khuỵu xuống đất, không thể đứng thẳng.
Lâm Chính vội vàng cho đan dược vào miệng, đồng thời sử dụng Hồng Mông Long Châm định giải độc.
“Vô dụng thôi”.
Trấn Ngục Võ Thần cười nhạt: “Độc của tôi có thể sánh với thần độc viễn cổ, dù y thuật của cậu có lợi hại, có mạnh đến mấy cũng không thể giải được độc của tôi trong thời gian ngắn. Độc này sẽ lấy mạng cậu trong vòng nửa tiếng, dù cậu có là Đại La Kim Tiên cũng sẽ chết chắc! Ha ha ha…”.
Lâm Chính không quan tâm, tiếp tục giải độc.
Trấn Ngục Võ Thần lại chậm rãi đứng dậy, bước từng bước về phía Lâm Chính.
“Có thể dồn tôi tới bước đường này, cậu rất giỏi, nhưng… đến lúc kết thúc rồi… Cậu trúng độc của tôi, bây giờ cả sức mạnh phi thăng cũng không sử dụng được, không thì cậu sẽ nổ tung cơ thể ngay lập tức”.
“Trong mắt tôi, cậu còn không đủ sức làm gì, cậu đã là con cá trên thớt!”.
Nói đến đó, Trấn Ngục Võ Thần chậm rãi tích lũy chút sức mạnh phi thăng cuối cùng, đi đến trước mặt Lâm Chính, chuẩn bị đánh xuống.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, chuẩn bị liều mạng.
Người của thế gia Huyết Đao đã xông tới.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Trấn Ngục, sao ông dám làm như vậy?”.
Nhìn thấy mắt chí tôn, Trấn Ngục Võ Thần liền hiểu ra tất cả.
Không có động thái nào trước đây của người đàn ông này là để phòng thủ hay tấn công.
Mỗi hành động anh thực hiện đều chỉ vì một mục đích duy nhất.
Nhìn trộm!
Từ đầu đến cuối đều là nhìn trộm!
Sử dụng mắt chí tôn để nhìn trộm!
Lâm Chính biết mình có rất nhiều kỹ năng và công cụ.
Dù là dị hỏa, Vạn Kiếm Đồ, hay Tuyệt Thế Tà Kiếm, thậm chí là Thiên Sinh Đao... khi đặt trước mặt người thường, chúng đều là bảo vật kinh thiên động địa.
Nhưng những thứ này đối với Trấn Ngục Võ Thần hoàn toàn không có chút sức uy hiếp nào.
Lâm Chính đã biết điều đó ngay từ đầu.
Tuy đây đều là bảo bối, nhưng khi đối mặt với Trấn Ngục Võ Thần, cấp bậc của chúng vẫn quá thấp!
Vì vậy, lần đầu Lâm Chính chiến đấu với Trấn Ngục Võ Thần, anh đã biết thứ duy nhất có thể dựa vào chính là xương chí tôn và mắt chí tôn.
Hai thứ này mới là bảo vật tuyệt thế, vượt xa cấp độ của những món bảo bối kia.
Anh dựa vào sức mạnh của xương chí tôn để tự vệ trước các chiêu thức của Trấn Ngục Võ Thần, sau đó nhân cơ hội sử dụng mắt chí tôn để học lỏm các chiêu thức của ông ta.
Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Khi Lâm Chính nhìn xuyên thấu mọi chiêu thức của Trấn Ngục Võ Thần và thậm chí cả sức mạnh phi thăng của ông ta, cho dù anh không thể đánh bại Trấn Ngục Võ Thần thì việc ông ta giết được anh cũng khó hơn vạn lần.
Ý thức được điều này, trong mắt Trấn Ngục Võ Thần tràn đầy kinh hãi cùng vẻ khó tin.
Lúc này ông ta mới nhận ra rằng mình đã sai ngay từ đầu.
Để đối phó với người này, ông ta nên dốc toàn lực ngay từ đầu và không cho anh bất kỳ cơ hội nào để trở mình.
Nhưng may mắn là vẫn chưa quá muộn.
Trấn Ngục Võ Thần lập tức bình tĩnh lại, không nói một lời, ánh mắt dán chặt vào Lâm Chính, sức mạnh phi thăng trong cơ thể bùng nổ như một quả bom.
Bùm!
Bùm!
Bùm...
Sức mạnh khủng khiếp lại khiến cơ thể Lâm Chính chấn động.
Lâm Chính lại bị thổi bay, sau khi tiếp đất, anh lại nhìn chằm chằm Trấn Ngục Võ Thần, tựa hồ đang quan sát cái gì.
Trong khi nhìn chằm chằm, vết thương trên cơ thể anh lại hồi phục.
Xương gãy sẽ tự phát triển và phần thịt bị xé rách sẽ lành lại một cách hoàn hảo.
Trong chớp mắt, cơ thể anh lại nguyên vẹn như ban đầu.
Cảnh tượng này thật đáng kinh ngạc.
"Gì vậy? Chẳng lẽ cơ thể của cậu ta là bất tử?"
Tiếu Thiên Võ Thần bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần đã nhìn ra manh mối.
"Sự phục hồi cơ thể của cậu không dựa vào khả năng tự chữa lành và sức mạnh phi thăng của cậu cũng không di chuyển nhiều. Từ đó có thể thấy rằng việc phục hồi cơ thể của cậu là dựa vào ngoại lực!"
"Tôi từng nghĩ rằng cậu đang sử dụng sức mạnh của pháp trận để chữa lành cơ thể, nhưng cho đến bây giờ, tôi chưa thấy bất kỳ sức mạnh nào là của pháp trận cả. Đây là sức mạnh của con người, sức mạnh phi thăng! Hơn nữa…đây là một loại sức mạnh phi thăng rất đặc biệt!"
Trấn Ngục Võ Thần nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm cái gì, thấp giọng nói: "Từ đầu đến cuối, tôi không chiến đấu với cậu một mình phải không?"
"Đúng vậy!"
Lâm Chính gật đầu, khàn giọng nói: "Tôi chưa bao giờ chiến đấu một mình, chẳng lẽ ông cho rằng tôi thực sự là một tên ngốc kiêu ngạo, dám khiêu chiến một Võ Thần lâu đời nhất và có sức mạnh khó lường nhất như ông sao?"
"Cậu quả thực rất đáng sợ".
Trấn Ngục Võ Thần trong mắt đầy vẻ kiêng dè.
Ông ta thấy rằng mọi ấn tượng và nhận thức của mình về người này đều sai lầm.
Ông ta tưởng người thanh niên này rất kiêu ngạo nhưng thực ra anh lại cực kỳ cẩn thận và đã tính toán từng bước đi.
Ông ta nghĩ anh đang đâm đầu vào chỗ chết, thực ra anh đã có kế hoạch dự phòng.
Trận chiến với Trấn Ngục Võ Thần ngay từ đầu đã là một phần trong tính toán của anh.
Trấn Ngục Võ Thần sắc mặt dần dần trở nên hung ác, không nhịn được nữa, ông ta liền bật nhảy lên, trực tiếp lao sang một bên.
Ông ta muốn tìm ra người đang ẩn náu trong bóng tối.
Ông ta chắc chắn sẽ không thể giết Lâm Chính, trừ khi ông ta giết được thứ liên tục cung cấp cho Lâm Chính sức mạnh phi thăng để chữa lành cơ thể vật lý của anh.
Tuy nhiên, đối mặt với chiêu thức của Trấn Ngục Võ Thần, Lâm Chính lại đặc biệt bình tĩnh, chỉ thốt ra hai chữ:
"Muộn rồi!"
Chương 5072: Trò tạp kỹ rẻ tiền?
Tim Trấn Ngục Võ Thần đập thình thịch, bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng ông ta không dừng lại mà tiếp tục di chuyển, không ngừng tìm kiếm người đang ẩn nấp trong bóng tối để giúp đỡ Lâm Chính trong tòa nhà đổ nát xung quanh.
Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc và những người khác cũng nhận ra rằng Trấn Ngục Võ Thần đã phát hiện ra sự tồn tại của họ.
Trên thực tế, sức mạnh thăng thiên đã tiêu hao trong trận chiến của Lâm Chính với Trấn Ngục Võ Thần từ đầu đến giờ đều là do họ huy động.
Lâm Chính có được trận pháp dịch chuyển độc đáo này từ truyền thừa của Ám Thiên Võ Thần. Anh đã yêu cầu họ rời khỏi tòa nhà treo thưởng trước, thiết lập pháp trận, đồng thời yêu cầu họ bế quan và dùng đan dược, điều này có thể giúp họ tăng dự trữ sức mạnh phi thăng của mình lên nhiều lần trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Lâm Chính tuy rằng đã chiến đấu lâu như vậy, nhưng sức mạnh phi thăng trong cơ thể kỳ thực cũng không hao tổn là bao.
Lâm Chính không dám để lộ vị trí của mấy người Lang Gia mà trực tiếp khóa mục tiêu là Trấn Ngục Võ Thần rồi lao tới.
Lúc này, nhóm người của Lang Gia không dám truyền sức mạnh phi thăng cho Lâm Chính nữa.
Bằng không nhất định sẽ bị Trấn Ngục Võ Thần chú ý tới.
Họ chỉ có thể cố gắng trốn càng kỹ càng tốt, ẩn mình trong những khe đá nứt.
"Ở đâu? Họ đang trốn ở đâu?"
"Ra đây! Cút ra đây ngay!"
Trấn Ngục Võ Thần gầm lên.
Tuy nhiên, mọi thứ vẫn im lặng như tờ, không có chuyển động nào diễn ra.
Trấn Ngục Võ Thần lập tức vẫy tay, thi triển chiêu thức lần nữa.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm…
Những tiếng nổ rung trời lập tức vang lên khắp nơi.
Vô số sợi xích đá lại từ mặt đất bắn ra, điên cuồng quét sạch mọi thứ xung quanh.
Những sợi xích đá đó giống như những lưỡi dao, dễ dàng cắt đứt mọi thứ xung quanh và không gì có thể chống lại được cái lưỡi sắc bén của chúng.
"Trấn Ngục, ông vẫn còn có thời gian quan tâm người khác sao?"
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính truyền đến.
Trấn Ngục Võ Thần giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy Lâm Chính đang lao về phía mình.
"Với sức mạnh của cậu thì không thể giết được tôi!"
Trấn Ngục Võ Thần gầm lên, lần nữa kích hoạt sợi xích đá, quấn nó về phía Lâm Chính.
Hiện tại ông ta không muốn giết Lâm Chính, chỉ muốn giữ chân anh.
Sau khi giải quyết được những người âm thầm hỗ trợ Lâm Chính ở thành Long Tâm, ông ta mới có thể toàn tâm toàn ý đối phó với Lâm Chính và giết chết anh.
Nếu không có nguồn cung cấp năng lượng bí mật này, khả năng tự chữa lành của Lâm Chính sẽ không có gì đáng sợ, muốn loại bỏ anh sẽ cực kỳ dễ dàng.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần lúc này rõ ràng đã đánh giá thấp Lâm Chính.
Sau khi dành thời gian quan sát Trấn Ngục Võ Thần lâu như vậy, phần lớn chiêu thức của ông ta đều không còn tác dụng với Lâm Chính.
Những sợi xích đá vừa lăn qua, Lâm Chính đã dùng kiếm chém đứt.
Thanh Tà Kiếm lập tức vung lên cắt đứt sợi xích đá.
Mặc dù sợi xích đá rất đáng sợ nhưng Lâm Chính chỉ cần liếc qua cũng có thể nhìn ra điểm yếu của nó.
Sau khi cắt đứt sợi xích, Lâm Chính lại vung tay lên, nhưng anh không dùng kiếm nữa mà bắn ra lượng lớn kim bạc đâm vào Trấn Ngục Võ Thần.
"Kim bạc?"
Trấn Ngục Võ Thần sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức ngừng tìm kiếm đám người Lang Gia, tức giận tìm cách xua đi những cây kim bạc đang lao tới.
Hầu hết những chiếc kim bạc đều bị hất bay đi, nhưng hơn chục chiếc kim vàng không hề có dấu hiệu rung chuyển mà vẫn đâm thẳng về phía Trấn Ngục Võ Thần.
Khi đó Trấn Ngục Võ Thần mới hiểu được, những cây kim bạc trước đó chỉ là vật che chắn, đây mới là sát chiêu thực sự.
Ông ta lập tức giơ tay lên và cũng phát huy sức mạnh phi thăng.
Hàng chục ngàn mũi kim khí bay ra vào lúc ông ta giơ cánh tay lên và đâm vào những chiếc kim vàng.
Những chiếc kim vàng bị phản công không ngừng rung lên, sau khi đến gần Trấn Ngục Võ Thần thì đều rơi xuống đất, phát ra những tiếng kêu lanh lảnh.
"Mấy trò tạp kỹ rẻ tiền này mà cậu cũng dám sử dụng để chống lại tôi?"
Trấn Ngục Võ Thần khinh thường hừ lạnh.
"Là trò tạp kỹ thật sao?"
Lâm Chính bỗng nhiên cao giọng lên quãng tám.
Chương 5073: Nhìn thấu
Trấn Ngục Võ Thần hơi giật mình, hoàn toàn không hiểu Lâm Chính nói gì.
Nhưng giây tiếp theo.
Phập!
Một âm thanh kỳ dị phát ra.
Toàn thân Trấn Ngục Võ Thần run rẩy như bị điện giật, đôi mắt ông ta đột nhiên mở to.
Sau đó ông ta chậm rãi vặn cổ, nhìn sang một bên.
Ông ta nhìn thấy một cây kim vàng mảnh dính chặt trên cổ mình.
Hóa ra dù là kim bạc hay kim vàng thì cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Lâm Chính đã bí mật giấu một cây kim từ lâu, đâm vào cổ ông ta mà không để cho Trấn Ngục Võ Thần nhìn thấy.
Sao có thể như vậy?
Cây kim này từ đâu ra?
Trấn Ngục Võ Thần không thể hiểu được.
Rõ ràng ông ta đã tập trung toàn bộ sức lực, tập trung sự chú ý, lắng nghe mọi hướng và quan sát mọi hướng.
Tại sao người này vẫn có thể đâm kim lên người ông ta?
Trấn Ngục Võ Thần chậm rãi giơ tay lên, sờ vào chiếc kim cắm trên cổ mình, sau đó cẩn thận rút ra.
Y thuật của ông ta không tệ, hiểu biết về châm cứu đương nhiên khác với người thường.
Dù người bình thường rất khó lấy chiếc kim này ra nhưng ông ta vẫn biết cách rút nó ra mà không gây ra bất kỳ tổn hại nào.
Nhưng vào lúc Trấn Ngục Võ Thần rút nó ra, cơ thể ông ta cứng ngắc, tựa như toàn bộ linh hồn vừa bị hút đi.
Ông ta nhìn thấy chiếc kim bạc được bao phủ bởi một luồng sức mạnh nhàn nhạt.
Và sức mạnh này...rõ ràng là của ông ta!
"Cái này...điều này là không thể....đây không phải là sức mạnh phi thăng của chính mình sao?"
Trấn Ngục Võ Thần mở miệng lẩm bẩm, trong đầu như có một tiếng sét.
Ông ta thực sự không hiểu tại sao sức mạnh phi thăng của mình lại gắn vào cây kim bạc của Lâm Chính.
Nhưng rất nhanh, trong đầu Trấn Ngục Võ Thần xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ.
Viu viu viu…
Lúc này, Lâm Chính lại một lần nữa phóng ra vô số kim bạc, hướng về phía Trấn Ngục Võ Thần.
Những chiếc kim bạc này bao phủ cơ thể ông ta như một cơn mưa xối xả.
Trấn Ngục Võ Thần kinh ngạc đến mức bất giác rút lui.
Lúc này, ông ta không còn muốn chiến đấu với người này nữa.
"Tiếu Thiên, nhanh tới trợ giúp tôi, giúp tôi rời đi!"
Trấn Ngục Võ Thần gầm lên, quay người bỏ chạy.
"Cái gì?"
Tiếu Thiên Võ Thần cũng sửng sốt.
Trấn Ngục Võ Thần vô địch, bất khả chiến bại giờ lại muốn chạy trốn?
Tại sao lại phải chạy?
Rõ ràng lúc này ông ta không bị thương nhiều, còn có thể đấu tiếp!
Tại sao đột nhiên lại nghĩ tới việc chạy trốn?
Trong lúc nhất thời, Tiếu Thiên Võ Thần không biết phải làm sao.
Rốt cuộc Lâm Chính này là kẻ có thể khiến Trấn Ngục Võ Thần phải chạy trốn. Nếu tiếp tục giao đấu, người thanh niên này có bao nhiêu cơ hội thắng?
Có điều Tiếu Thiên Võ Thần không biết, Trấn Ngục Võ Thần hoảng sợ là bởi Lâm Chính đã nhìn thấu sức mạnh phi thăng của ông ta!
"Tôi đã sai! Tôi thực sự đã quá sai lầm! Gặp phải kẻ địch thì phải lập tức giết ngay thay vì chần chừ như vậy!"
"Nếu ngay từ đầu tôi quyết tâm giết kẻ này, chặt cậu ta thành từng mảnh mà không cho cậu ta cơ hội chữa lành cơ thể thì bây giờ cậu ta đã là một vũng bùn rồi".
"Đáng tiếc tôi đã không làm việc này, mà lại cho cậu ta đủ thời gian để quan sát sức mạnh phi thăng của tôi!"
"Cậu ta đã bắt đầu quan sát từ khi tôi đánh nhau với Huyết Đồ và Bôn Lôi!"
"Bây giờ, cậu ta đã nhìn thấu mọi thứ, cũng hoàn toàn hiểu được sức mạnh phi thăng của tôi!"
"Giờ tôi muốn giết cậu ta thì khó như lên trời!"
Trấn Ngục Võ Thần vô cùng hối hận, nhưng cũng không hề sợ hãi.
Rốt cuộc thì sự đã rồi.
Tuy Lâm Chính đã nhìn thấu sức mạnh phi thăng của Trấn Ngục Võ Thần, thậm chí có thể mô phỏng sức mạnh phi thăng của ông ta để cải trang và tấn công ông ta, nhưng muốn giết vị Võ Thần này cũng không đơn giản như vậy.!
Chương 5074: Đầu độc
“Chỉ cần tôi có thể thuận lợi ra khỏi đây, không tới mấy ngày tôi sẽ thay đổi khí tức sức mạnh phi thăng của tôi. Đến lúc đó tái chiến, chắc chắn tôi sẽ không nể tình, dốc hết sức thì trong vòng mấy giây sẽ giết chết cậu!”.
Trấn Ngục Võ Thần suy nghĩ trong lòng, nhưng thấy Tiếu Thiên Võ Thần không có động tĩnh, ánh mắt ông ta lập tức nghiêm nghị, sát ý lan tỏa.
“Tiếu Thiên, ông điếc rồi sao? Còn không mau ra giúp tôi thoát hiểm?”.
“Trấn Ngục Võ Thần đại nhân, ông mạnh như vậy sao cả thằng nhóc cũng không đối phó được? Rốt cuộc thằng nhóc đó có chỗ nào đặc biệt?”.
Tiếu Thiên Võ Thần không vội ra tay, ngược lại hỏi.
Trấn Ngục Võ Thần lập tức nghẹn lời.
Đương nhiên ông ta không thể nói ra chuyện sức mạnh phi thăng của mình bị Lâm Chính nhìn thấu, nếu không thì uy tín của ông ta để đâu?
Nhưng dù gì cũng là con mắt chí tôn, mắt của chí tôn viễn cổ. Trong thời gian dài như vậy, nhìn thấu sức mạnh phi thăng của ông ta đương nhiên không phải chuyện gì khó.
Thật ra chỉ là nhìn thấu và mô phỏng, muốn đánh bại Trấn Ngục Võ Thần thì vẫn không thể.
Nhưng Lâm Chính dùng châm mô phỏng sức mạnh phi thăng của Trấn Ngục Võ Thần tấn công, không lâu nữa Trấn Ngục Võ Thần sẽ bị Lâm Chính tiêu hao hết sức lực.
Hơn nữa, cứ tiếp tục chém giết như vậy, ông ta sẽ bị Lâm Chính nhìn thấu nhiều bí mật hơn.
Điều này vô cùng bất lợi với ông ta.
“Đừng hòng chạy!”.
Tiếu Thiên khoanh tay đứng nhìn, Lâm Chính thừa thắng truy kích, không ngừng sử dụng châm bạc.
Số châm bạc đó bị Lâm Chính dùng khí tức sức mạnh phi thăng tương tự Trấn Ngục Võ Thần bao vây. Chỉ cần Trấn Ngục Võ Thần sử dụng sức mạnh phi thăng, khi số châm bạc đó đến gần Trấn Ngục Võ Thần, ẩn giấu trong sức mạnh phi thăng của ông ta khiến ông ta không thể kịp thời biết được sự tồn tại của châm bạc.
Không lâu sau, trên người Trấn Ngục Võ Thần lại có thêm vài cây châm bạc.
Nhưng ông ta không chịu yếu thế, vừa nhanh chóng xử lý châm bạc trên người vừa vung tay nhắm về phía Lâm Chính.
Lần này Trấn Ngục Võ Thần không sử dụng sát chiêu nữa, mà cũng dùng châm bạc tấn công.
Trấn Ngục Võ Thần sử dụng toàn châm khí, tốc độ nhanh mạnh, vả lại còn cực kỳ chuẩn xác.
Châm thuật của Lâm Chính có thể nói là kỳ phùng địch thủ, nhưng đối mặt với châm khí của Trấn Ngục Võ Thần vẫn cảm thấy run rẩy trong lòng.
Anh dùng châm bạc đánh bay châm khí của Trấn Ngục Võ Thần.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo…
Châm hai bên va chạm với nhau, phát ra những tiếng nổ đùng đùng.
Sau khi những tiếng nổ đó tan đi, trên người Lâm Chính cũng có thêm vài cây châm khí.
Cơ thể anh run rẩy, đưa tay khoét chỗ da thịt bị châm khí đâm trúng, tiếp tục ép sát Trấn Ngục Võ Thần.
Nhìn Lâm Chính hùng hổ dồn ép, đôi con ngươi của Trấn Ngục Võ Thần trở nên đỏ như máu.
“Hiếp người quá đáng! Cậu tưởng tôi không giết được cậu sao?”.
“Tôi sẽ cho cậu nếm trải cách chết đáng sợ nhất thế gian!”.
Nói xong, Trấn Ngục Võ Thần vung tay, đánh xuống mặt đất.
Ầm!
Khi chưởng đánh xuống mặt đất, toàn bộ mặt đất lún xuống.
Lâm Chính sửng sốt, lập tức bày ra tư thế phòng ngự.
Ông ta định làm gì?
Chẳng lẽ Trấn Ngục Võ Thần lại định sản sinh ra xích đá quỷ quái kia?
Nhưng xích đá mà ông ta sử dụng lúc trước không thể làm mình bị thương!
Đánh đến mức này, chiêu pháp bình thường của Trấn Ngục Võ Thần hoàn toàn không có tác dụng gì.
Một giây sau, Lâm Chính chợt phát hiện ra gì đó, vội vàng nhìn quanh.
Mặt đất xung quanh nứt ra, sau đó những luồng khí màu đỏ máu tuôn trào, bao vây xung quanh người anh.
“Độc lực?”.
Lâm Chính lập tức bừng tỉnh.
“Mệnh tuyệt trậm sát! Chết đi!”.
Trấn Ngục Võ Thần hét lên.
Độc màu đỏ ở xung quanh giống như chiếc miệng đỏ lòm lao tới chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính biến sắc.
Độc này đúng là cái thế vô song!
Chương 5075: Sao ông dám?
Hiểu biết về y thuật của Trấn Ngục Võ Thần chắc chắn nằm ngoài sự tưởng tượng của người thường.
Đương nhiên Lâm Chính không dám sơ ý, sử dụng Hồng Mông Long Châm đâm vào mỗi huyệt vị trên người mình, đồng thời sử dụng sức mạnh phi thăng phong tỏa kinh mạch huyết quản của mình, đề phòng độc xâm nhập.
Đối diện với độc đáng sợ như vậy, dù là xương chí tôn vạn độc bất xâm cũng cảm thấy gian nan.
Chỉ cần có một chút độc đi vào cơ thể Lâm Chính, thân xác của Lâm Chính chắc chắn không thể kháng cự.
Chỉ có thể dựa vào sức mạnh phi thăng và y thuật chặn kín mọi lối ra vào có thể thẩm thấu độc trên cơ thể mới có thể phòng được độc.
Thế là hai bên bắt đầu giằng co với nhau.
Xung quanh Lâm Chính vì có sức mạnh phi thăng dày dặn bao bọc nên trở nên vô cùng trắng bệch.
Trấn Ngục Võ Thần thôi thúc độc như điên.
Độc màu đỏ tươi giống như những con rồng dời sông lấp biển, không ngừng tông vào cơ thể Lâm Chính.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm…
Hết lần này đến lần khác…
Lâm Chính mở to hai mắt, nhìn chằm chằm độc đánh về phía mình, định nhìn thấu và phá giải.
Anh phải tranh thủ nhìn thấu được thành phần của độc này trước khi mình không kiên trì nổi nữa.
Nhưng sao Trấn Ngục Võ Thần có thể không biết được sự đáng sợ của mắt chí tôn, tiếp tục đánh phá tăng cường độc lực như điên.
Hiện trường căng thẳng.
Dường như hai bên đã đánh nhau đến mức vô cùng quyết liệt.
“A!”.
Cuối cùng, Trấn Ngục Võ Thần đột nhiên gào lên điên cuồng, cả cơ thể tỏa ra một luồng sáng thần bảy màu hội tụ ở hai tay. Sau đó, ông ta chuyển động hai tay truyền luồng sáng vào độc kia.
Trong nháy mắt, toàn bộ độc đã thay đổi.
Con rồng đỏ máu cuộn trào hòa vào nhau, hóa thành một con Thái Cổ Thương Long tỏa ra ánh sáng bảy màu, há miệng cắn xé Lâm Chính.
“Thái Cổ Độc Lực!”.
Lâm Chính kinh ngạc, gần như không dám tin vào mắt mình.
Trấn Ngục Võ Thần vì phá thân xác của mình mà dùng tới cả sức mạnh bản nguyên, không tiếc hi sinh tu vi làm cái giá, gắng gượng tăng cường độc lực.
Ầm!
Lâm Chính không chống đỡ được nữa bị Thái Cổ Độc Lực đánh bay.
Đợi đến khi đáp xuống, ở ngực đã lóe lên ánh sáng thần.
Không nghi ngờ gì nữa, độc đã vào trong cơ thể.
Phụt!
Lâm Chính còn chưa đứng dậy, miệng đã phun ra ngụm máu tươi.
“Ha ha, lần này xem cậu còn chống đỡ thế nào”.
Hai mắt Trấn Ngục Võ Thần tỏa sáng, nhưng vì sử dụng sức mạnh bản nguyên nên bản thân ông ta cũng kiệt sức, miệng tràn máu, cả người khuỵu xuống đất, không thể đứng thẳng.
Lâm Chính vội vàng cho đan dược vào miệng, đồng thời sử dụng Hồng Mông Long Châm định giải độc.
“Vô dụng thôi”.
Trấn Ngục Võ Thần cười nhạt: “Độc của tôi có thể sánh với thần độc viễn cổ, dù y thuật của cậu có lợi hại, có mạnh đến mấy cũng không thể giải được độc của tôi trong thời gian ngắn. Độc này sẽ lấy mạng cậu trong vòng nửa tiếng, dù cậu có là Đại La Kim Tiên cũng sẽ chết chắc! Ha ha ha…”.
Lâm Chính không quan tâm, tiếp tục giải độc.
Trấn Ngục Võ Thần lại chậm rãi đứng dậy, bước từng bước về phía Lâm Chính.
“Có thể dồn tôi tới bước đường này, cậu rất giỏi, nhưng… đến lúc kết thúc rồi… Cậu trúng độc của tôi, bây giờ cả sức mạnh phi thăng cũng không sử dụng được, không thì cậu sẽ nổ tung cơ thể ngay lập tức”.
“Trong mắt tôi, cậu còn không đủ sức làm gì, cậu đã là con cá trên thớt!”.
Nói đến đó, Trấn Ngục Võ Thần chậm rãi tích lũy chút sức mạnh phi thăng cuối cùng, đi đến trước mặt Lâm Chính, chuẩn bị đánh xuống.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, chuẩn bị liều mạng.
Người của thế gia Huyết Đao đã xông tới.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Trấn Ngục, sao ông dám làm như vậy?”.