-
Chương 5061-5065
Chương 5061: Mười lần
“Thua nhanh vậy cơ à?”
Mộ Dung Tùng đứng trên mái nhà trợn tròn mắt, có vẻ vẫn chưa tiếp nhận được.
“Chủ tịch, cậu Lâm thua rồi, sau đây chúng ta chỉ có thể tự đối mắt với Trấn Ngục thôi!”
Vẻ mặt Đặng Mão tiếc hận, thở dài bất đắc dĩ.
“Không ngờ người này lại tệ như vậy! Nhanh thế đã đổ gục! Hừ, vốn dĩ tôi còn cho rằng cậu ta sẽ kiên trì được một lúc, xem ra là do tôi suy nghĩ nhiều!”
Mộ Dung Tùng hơi tức giận.
Đặng Mão hoàn toàn cạn lời.
Đã là lúc nào rồi, Mộ Dung Tùng còn nói như vậy.
Nếu Trấn Ngục Võ Thần giết Lâm Chính, tiếp đó cũng chỉ còn một mục tiêu, đó là tòa nhà treo thưởng.
Tình thế hết sức nguy cấp rồi!
“Bảo vệ Lâm đại nhân!”
Bà tổ Huyết Đao bên này không nhìn được nữa, gầm lên một tiếng giận dữ ra lệnh, đưa người của thế gia Huyết Đao lao ra khỏi tòa nhà.
“Buồn cười!”
Ánh mắt Tiếu Thiên Võ Thần lóe lên, trong nháy mắt đã tới gần bà tổ Huyết Đao, cánh tay giơ lên, khí thế kinh khủng tràn ra, đâm thẳng về phía người của thế gia Huyết Đao.
“A!”
Người của thế gia Huyết Đao hoàn toàn không ngăn cản công kích của Tiếu Thiên Võ Thần được, ai nấy bị đánh cho ngã ngửa ra sau, chỉ mình bà tổ Huyết Đao là có thể tiếp chiêu.
Nhưng dù vậy, bà ta cũng không chống đỡ được bao lâu.
Chung quy bà ta cũng chỉ là một Bán Võ Thần, vừa mới khôi phục, trạng thái cũng cực kì không ổn, lúc đối chiến với Tiếu Thiên Võ Thần đều không chiếm được chút ưu thế nào.
“Một đám ăn hại, dám khiêu khích Trấn Ngục đại nhân à?”
Vẻ mặt Tiếu Thiên Võ Thần vô cảm nói: “Tất cả quỳ xuống, chờ Trấn Ngục đại nhân xử lí, tôi muốn các người phải mất hết xương cốt!”
Người của thế gia Huyết Đao run lẩy bẩy, không biết phải làm sao.
Vẻ mặt của bà tổ Huyết Đao dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Tiếu Thiên, còn muốn tái chiến.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh khàn khàn truyền đến.
“Bà tổ, bà và các tộc nhân đừng lộn xộn… Tôi, không cần mọi người lo lắng!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sợ ngây người, Tiếu Thiên Võ Thần và bà tổ Huyết Đao đều nhìn về phía âm thanh phát ra.
“Hả?”
Trấn Ngục Võ Thần cũng nhíu mày, nhìn về phía âm thanh.
Lại phát hiện ra do Lâm Chính lên tiếng.
Lúc này Lâm Chính đã từ từ đứng lên.
Dùng mắt thường cũng nhìn thấy tốc độ các vết thương trên người anh đang khép lại.
Trước sau chỉ độ bảy tám giây, thân hình Lâm Chính đã hoàn hảo không thương tổn gì.
Trấn Ngục Võ Thần thấy thế, lắc đầu, lại phất tay lên.
Ầm ầm!
Xích đá khủng bố lại lao tới.
Lâm Chính tiếp tục đặt kiếm trước người, ngăn xích đá đánh úp tới.
Rầm!
Tuyệt Thế Tà Kiếm lại bị đẩy lùi, Lâm Chính giống lúc trước, bị đánh bay ra ngoài, da thịt bong tróc như cũ, xương cốt đều đứt gãy.
Nhưng, lúc này Lâm Chính nằm trên mặt đất không bao lâu, tiếp tục đứng lên, thân thể đã khôi phục với tốc độ kinh người như cũ.
Ai nấy đều ngây người.
“A? Thú vị đấy, ngược lại tôi cũng muốn xem thử, cậu có bao nhiêu sức mạnh phi thăng thể chữa trị cho thân thể của mình!”
Trấn Ngục Võ Thần lắc đầu cười khẽ, hài hước nhìn Lâm Chính, không ngừng sử dụng xích đá đánh tới.
Ở long mạch dưới lòng đất, có rất nhiều người có bản lĩnh chữa trị thân thể ngay lập tức này, ít nhất là các Võ Thần, đấy chỉ là chuyện đơn giản.
Nhưng ai cũng biết rõ, cái giá phải trả cho phương pháp này là tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng.
Nói trắng ra thì, đây chỉ là cưỡng ép kích hoạt sức mạnh phi thăng để tăng gấp đôi khả năng tái tạo của bản thân nhằm đạt được hiệu quả chữa trị.
Nói cách khác, nếu một Võ Thần bình thường làm như vậy ba bốn lần, sẽ kiệt sức mà chết thôi.
Thế nên Trấn Ngục Võ Thần không lo lắng chút nào.
“Để xem cực hạn của cậu là bao nhiêu lần!”
“Ba lần?”
“Bốn lần?”
“Hay là năm lần?”
Trấn Ngục Võ Thần cười nhẹ, tiếp tục điều khiển xích đá.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm…
Xích đá không ngừng đánh vào Lâm Chính.
Lâm Chĩnh cũng ngã xuống đất liên tục, thương nặng liên tục, cũng đứng dậy liên tục.
Mới đầu Trấn Ngục Võ Thần còn không thèm để ý.
Nhưng dần dần, Trấn Ngục Võ Thần cảm giác được có gì đó không đúng lắm…
“Sáu lần?”
“Bảy lần?”
“Tám lần?”
“Chín lần?”
“Mười… lần rồi hả?”
Trấn Ngục Võ Thần ngơ ngác.
Chương 5062: Chênh lệch
Chữa trị thân thể sẽ tiêu hao sức mạnh phi thăng, có quan hệ với mức độ tổn hại cơ thể.
Nếu thân thể tổn thương càng nghiêm trọng, sức mạnh phi thăng sẽ tiêu hao càng lớn.
Với trình độ hao tổn của Lâm Chính, năm lần đã rất kinh khủng rồi.
Nhưng bây giờ, anh có thể tự lành chừng mười lần!
Mười lần đấy!
Độ tiêu hao sức mạnh phi thẳng khiến cả Trấn Ngục cũng không thể làm lơ!
Nhưng vết thương của Lâm Chính vẫn nhanh chóng khép lại như cũ, không hề có dấu hiệu kiệt lực!
Không thể nào!
Chắc chắn là người này đã dùng thủ đoạn độc đáo gì đó! Tuyệt đối không thể!
Ánh mắt Trấn Ngục Võ Thần lạnh băng, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, như đang tìm điểm kì lạ trên người Lâm Chính.
Quả nhiên, ông ta cũng biết được một chút lạ thường.
Chỉ thấy quanh người Lâm Chính trừ sức mạnh phi thăng ra, còn có một loại sức mạnh cực kì độc đáo.
Sức mạnh này, hình như là sức mạnh trận pháp!
“Chẳng lẽ, cậu vẫn luôn điều động sức mạnh trận pháp để chữa trị thân thể, hoàn toàn không dùng tới sức mạnh phi thăng à?”
“Không thể nào… Quanh đây hoàn toàn không có bất kì trận pháp nào tồn tại, cậu ta lấy sức mạnh trận pháp ở đâu ra?”
Trấn Ngục Võ Thần cau mày, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nhưng ngay lúc ông ta đang ngơ ngẩn.
Răng rắc!
Âm thanh một cục đá bị nứt truyền tới.
Trấn Ngục Võ Thần ngây ngẩn cả người, đưa mắt nhìn, trông thấy cảnh tượng cực kì chấn động.
Hai tay Lâm Chính nắm chặt Tuyệt Thế Tà Kiếm, ánh mắt dữ tợn lành lạnh, hung hăng bổ sợi xích đá trước mặt ra.
Tuyệt Thế Tà Kiếm phát ra năng lượng kinh khủng vô cùng, ngay trước sức mạnh ghê gớm này, xích đá cứng rắn cũng chỉ mỏng giòn như tờ giấy…
Lát sau, toàn bộ xích đá đã bị cắt đứt.
Sau khi cắt đứt xích đá, Lâm Chính bay thẳng tới hướng này.
Sắc mặt Trấn Ngục Võ Thần trầm xuống, tiếp tục sử dụng xích đá đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đã biết rõ xích sắt, rút kiếm ra chém, tiến thẳng không lùi.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Chỉ trong nháy mắt, ba sợi dây xích đá to lớn cũng bị cắt đứt.
Chiêu thức của Võ Thần, đã bị phá vỡ?
Mọi người kinh hãi.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần không bất ngờ lắm.
Thật ra dưới cái nhìn của ông ta, đây không phải là Lâm Chính phá vỡ chiêu thức của mình, chẳng là đơn giản là vì mình không muốn làm những thứ phí công vô ích thôi.
Dùng chiêu này có mức độ hao tổn lớn nhất, nếu sử dụng liên tục, sẽ chỉ khiến sức mạnh phi thăng của ông ta tiêu tán nhanh chóng.
Còn chưa xử lí hết những người của tòa nhà treo thưởng, Trấn Ngục Võ Thần không định tiêu hao quá nhiều sức mạnh phi thăng lên người Lâm Chính.
Nhưng điều khiến tim ông ta căng thẳng là, vì sao chiêu thức của Võ Thần mình nỗ lực nghiên cứu ra, lại bị người này phá giải.
Chẳng này người này đã hiểu rõ chiêu thức của mình?
Không quan tâm!
Trấn Ngục Võ Thần hừ lạnh, cơ thể động đậy, nhằm thẳng về phía Lâm Chính, định đánh giáp lá cà!
Nhưng thân thể của Lâm Chính còn mạnh mẽ hơn tưởng tượng của ông ta nhiều.
Nếu là Võ Thần khác, bị xích đá va chạm mấy lần, thân thể đã sớm rách nát tơi bời, chết ngay tức khắc.
Nhưng Lâm Chính thì không.
Lần nào cũng nứt mà không vỡ, xương gân vẫn hợp lại được.
Cho nên Trấn Ngục Võ Thần định tự ra tay, không cho cơ thể Lâm Chính có cơ hội tự lành, xé máu thịt của anh thành những mảnh nhỏ!
Toàn thân Lâm Chính căng thẳng, nhìn chằm chằm vào tàn ảnh đang tới gần, không dám lơ là cảnh giác, lập tức rút Thiên Sinh Đao ra, một tay cầm đao một tay cầm kiếm, phối hợp tác chiến.
Hai người ở ngoài tòa nhà treo thưởng đánh nhau túi bụi, mỗi lần va chạm đều giống như bom C4 nổ mạnh, tạo ra những gợn sóng hủy diệt to lớn.
Không cần nghi ngờ, chỉ đánh nhau một lúc, Lâm Chính đã rơi vào thế yếu.
Cho dù là sức mạnh, tốc độ hay kĩ xảo, Lâm Chính và Trấn Ngục Võ Thần đều có sự chênh lệch lớn!
Chương 5063: Trấn áp
Bịch!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Những gợn sóng xung kích hủy diệt lập tức lan ra xung quanh.
Các tòa nhà xung quanh đều bị san phẳng.
Tòa nhà treo thưởng dựng hết kết giới này đến kết giới khác để ổn định tòa nhà khỏi bị sụp đổ.
Lúc này, dù trong ánh sáng hay trong bóng tối, mọi người đều nín thở nhìn hai bóng người đang giằng co trong trận chiến.
Mặc dù nói Lâm Chính đang đấu với Trấn Ngục Võ Thần, nhưng phần lớn thời gian anh đều chỉ ở thế phòng thủ, trên người cũng bị thương rất nhiều chỗ, cực kì thê thảm.
Đòn tấn công của Trấn Ngục Võ Thần nhanh đến mức kinh thiên động địa, xuyên suốt các hiệp, ông ta suýt chút nữa đã lấy được đầu của Lâm Chính mấy lần, nếu không phải Lâm Chính phản ứng kịp thời, e rằng anh đã đi lãnh cơm hộp từ lâu.
Tuy nhiên, may mắn thay, khả năng tự hồi phục của Lâm Chính nhanh đến kinh ngạc, cho dù trúng bao nhiêu đòn của Trấn Ngục Võ Thần, chỉ cần vết thương không chí mạng thì có thể hồi phục nhanh chóng.
Cho nên, Lâm Chính vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ tiếp.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, việc Lâm Chính bị ông ta giết cũng chỉ là vấn đề thời gian.
"Làm sao đây?"
Lâm Chính nhanh chóng vung Tuyệt Thế Tà Kiếm và Thiên Sinh Đao, ánh mắt cứng đờ, đầu óc quay cuồng.
"Sao vậy? Cảm thấy tuyệt vọng rồi ư? Tôi đã nói rồi, cậu không phải là đối thủ của tôi! Nhưng cậu không cần quá lo lắng, tôi thấy cái đầu và di sản của cậu rất có giá trị đấy, cho nên sau này tôi sẽ chôn đầu của cậu chung một chỗ với bọn họ, thấy sao hả?"
Trấn Ngục Võ Thần thấp giọng cười, trong ánh mắt là vẻ trêu chọc, nhưng ra tay lại không có một chút thương xót.
Đùng!
Trấn Ngục Võ Thần lại tung ra một cú đấm, không để ý đến thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm mà đánh thẳng vào lưỡi kiếm.
Lâm Chính lại bị đẩy lùi, nặng nề ngã xuống đất.
"Bây giờ, cũng đã đến lúc tôi nên lột da, bẻ gãy xương cậu và chặt cậu thành hàng ngàn mảnh rồi!"
Ánh mắt Trấn Ngục Võ Thần trở nên băng giá, hai tay nhanh chóng kết ấn, thi triển công pháp.
Lâm Chính lại đứng lên, trừng mắt nhìn Trấn Ngục Võ Thần chuẩn bị ra tay.
Nhưng vào thời khắc quan trọng.
"Trấn Áp Chư Ma!"
Trấn Ngục Võ Thần đột ngột gầm lên.
Đùng!
Một tảng đá khổng lồ từ trên trần nhà đột nhiên rơi xuống, lao thẳng về phía Lâm Chính.
"Cái gì?"
Lâm Chính sửng sốt, vội vàng giơ kiếm lên phản kháng.
Đùng!
Tảng đá từ tầng nham thạch rơi thẳng xuống, trúng thanh kiếm và cây đao Lâm Chính giơ lên.
Tảng đá này cực kỳ đồ sộ, giống như một ngọn núi nhỏ, nhưng bề ngoài trông giống bia mộ hơn.
Lực trấn áp của nó vượt xa sức mạnh thông thường, hơn nữa tầng nham thạch kinh khủng đến mức nào kia chứ?
Phải biết rằng tầng nham thạch là một thứ cấm kỵ đối với toàn bộ long mạch dưới lòng đất!
Tầng nham thạch tương đương với bầu trời của người dân nơi đây, không ai dám động vào tầng nham thạch này cả.
Nhưng bây giờ, thế mà Trấn Ngục Võ Thần thật sự có thể thao túng đá trên tầng nham thạch!
Sức mạnh này quả thực là tồn tại duy nhất trong số các Võ Thần!
"Bà tổ! Thế này là sao? Tại sao người đó có thể thao túng đá trên tầng nham thạch vậy chứ?"
Mắt Mị Mộng mở to, hàm răng run rẩy, cô ta run rẩy nhìn cảnh trước mắt.
Không cần nói cũng biết bà tổ Huyết Đao vô cùng kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.
Bà ta không bao giờ có thể tưởng tượng rằng thực lực của Trấn Ngục lại trở nên mạnh mẽ như vậy!
Đấy chính là tầng nham thạch đấy!
Đó là thứ cấm kỵ trong lòng vô số người của long mạch dưới lòng đất!
"Sức mạnh của Trấn Ngục Võ Thần thậm chí còn mạnh hơn chúng ta nghĩ!"
Ánh mắt Mộ Dung Tùng lóe lên vẻ kinh hãi, ông ta khàn giọng nói: "Thằng nhóc này có thể chống chọi đấu với ông ta tới tận lúc này đúng thật là hiếm thấy!"
"Chủ tịch, nên làm gì đây?"
Đặng Mão nhanh chóng hỏi.
"Chờ đi!"
Mộ Dung Tùng nhìn chằm chằm vào nơi xảy ra cuộc chiến, rồi quát khẽ.
“Còn chờ sao?”
Đôi mắt Đặng Mão mở to, gần như không tin được.
Nhưng lúc này, bọn họ thật sự cũng bất lực.
Tảng đá giống như bia mộ rơi xuống từ tầng nham thạch mãnh liệt trấn áp Lâm Chính.
Lâm Chính nắm chặt thanh kiếm, muốn đẩy nó ra.
Nhưng cho dù anh có cố gắng thế nào, dù anh xoay chuyển ra sao cũng không thể tác động được một chút.
Tảng đá này giống như một ngọn núi lớn, mạnh mẽ đè lên đầu Lâm Chính.
Mặc dù chiêu thức của Lâm Chính rất kinh ngạc và linh hoạt, nhưng lại không có cách nào thoát ra ngay.
Anh giống như con khỉ bị Ngũ Hành Sơn trấn áp, chỉ có thể dùng hết toàn lực chống đỡ viên đá này, nếu dám lơ là, hòn đá sẽ rơi xuống nghiền nát anh hoàn toàn.
Bị tảng đá khổng lồ đè xuống, Lâm Chính như ba ba trong rọ.
Trấn Ngục Võ Thần ở đằng kia đi về phía Lâm Chính.
Nhìn Trấn Ngục Võ Thần đang từng bước tiến tới, ánh mắt Lâm Chính ngày càng ảm đạm.
"Không thể động đậy được đúng không? Nhóc con, thực lực của cậu vẫn còn quá kém cỏi, ngay cả bản chất của sức mạnh chân chính, bí ẩn của vạn vật chúng sinh mà cậu cũng chưa hiểu được!"
"Trong mắt tôi, cậu chỉ là một tên hề nhảy nhót, không khác gì bọn chúng, nếu không phải vì tôi quan tâm cậu, cậu cho rằng bây giờ cậu còn sống sao? Cậu thật sự cho rằng cậu có thể đấu ngang tay với tôi sao?"
"Cậu sai rồi, tất cả chỉ là do tâm trạng tôi tốt mà thôi”.
"Tôi sẽ giết chết cậu, trên trời dưới đất, không ai có thể cứu, không ai có thể giúp cậu hết!"
"Giống như bây giờ vậy!"
Trấn Ngục Võ Thần đi tới trước mặt Lâm Chính, trong mắt hiện lên tia sát ý ghê tởm.
"Bây giờ tôi sẽ lột da, rút xương cậu, xem thử cậu có thể chống cự như thế nào nhé?"
Nói xong, ông ta dùng một tay túm lấy đầu Lâm Chính.
Nhìn dấu hiệu này, xem ra ông ta định lặp lại chuyện đã làm với Huyết Đồ Võ Thần và Bôn Lôi Võ Thần, xé toạc đầu Lâm Chính cùng xương sống của anh.
Nhưng vào thời khắc quan trọng.
"Ông có thể làm được sao?"
Lâm Chính đột nhiên quát khẽ.
"Hả?"
Trấn Ngục Võ Thần sững sờ, còn chưa kịp phản ứng.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt. . .
Một số lượng lớn âm thanh xé gió đột nhiên vang lên.
"Cái gì?"
Trấn Ngục Võ Thần thở dốc, nhìn sang.
Nhưng lại thấy hai bên trái phải, một số lượng lớn phi kiếm xuất hiện.
Những thanh phi kiếm này vô cùng kỳ lạ, dường như xuất hiện từ không trung, trong nháy mắt đã có mấy chục vạn thanh kiếm.
Chúng tụ thành sông, hung hăng lao về phía này.
Lông mày của Trấn Ngục Võ Thần nhúc nhích, ông ta lập tức thúc giục sức mạnh biến thành kết giới, chặn những lưỡi kiếm đang lao tới.
Nhưng những lưỡi kiếm này dường như vô tận, không có điểm dừng, cứ tiếp tục đập mạnh vào kết giới một cách dữ dội.
Chỉ trong chốc lát, kết giới đã xuất hiện vết nứt.
Vẻ mặt của Trấn Ngục Võ Thần không được tự nhiên cho lắm.
Thật là kỳ lạ!
Đùng đùng!
Đột nhiên, một thanh kiếm kỳ lạ xuất hiện.
Trấn Ngục Võ Thần dường như nhận ra gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng chỉ thấy một thanh thần kiếm đột nhiên rơi xuống trên đầu.
Thần kiếm dường như khóa chặt Trấn Ngục Võ Thần, từ trên trời giáng xuống và chém thẳng vào đầu ông ta.
Trấn Ngục Võ Thần sững sờ, vội vàng né tránh.
Thần kiếm nhắm trượt mục tiêu.
Nhưng khi ông ta né tránh, uy lực trấn áp của tấm bia đá này dường như được buông lỏng.
Lâm Chính nhân cơ hội dốc toàn lực, đẩy mạnh tấm bia đá sang một bên, phát động tấn công về phía Trấn Ngục Võ Thần.
Chương 5061: Tàn phá
Rầm!
Tấm bia đá khổng lồ giống như một ngọn núi đè lên Trấn Ngục Võ Thần.
Trấn Ngục Võ Thần mặt biến sắc, lập tức đưa tay lên đỡ tấm bia đá.
Tấm bia đá đang rầm rầm đổ xuống bị cánh tay chặn lại.
Nhưng chỉ một giây sau.
Vù vù vù…
Vô số phi kiếm lại bay về phía Trấn Ngục Võ Thần.
Trấn Ngục Võ Thần sa sầm mặt lại, lại giơ tay lên kêu gọi sức mạnh phi thăng, tạo ra một bức màn bảo vệ mình khỏi phi kiếm đang bay đến.
Đột nhiên, lực đè xuống của tấm bia đá lại tăng lên vô số lần.
Trấn Ngục Võ Thần chỉ dùng một tay thì khó mà chống đỡ nổi.
Ông ta đã đoán đúng, ở bên trên tấm bia đá là Lâm Chính đang ra sức dùng lực.
Khốn kiếp!
Trấn Ngục Võ Thần nổi điên, muốn hất tấm bia đá ra.
Nhưng sức mạnh cuả Lâm Chính quá lớn, chỉ trong thời gian ngắn Trấn Ngục Võ Thần không thể làm được việc đó.
Mặc dù bia đá có di chuyển ra bên ngoài một chút nhưng ông ta vẫn đang trong thế bị đè ép.
“Chủ tịch, đây là cơ hội tốt!”
Đặng Mão hô lớn.
“Đừng vội, cứ án binh bất động chờ xem đã!”
Mộ Dung Tùng vẫn bình tĩnh, không vội vã hành động.
“Hả?”
Đặng Mão ngây người.
Thời cơ tốt như thế này rồi mà còn không hành động?
Mộ Dung Tùng rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
Chẳng lẽ ông ta muốn há miệng chờ sung.
Đặng Mão không thể hiểu nổi.
Nhưng Tiếu Thiên Võ Thần ở bên này đã không thể ngồi yên.
Ông ta nhìn chằm chằm vào phía bên này của tấm bia đá.
Lúc này Lâm Chính đã sử dụng toàn bộ hoả lực, Vạn Kiếm Đồ cũng đã khởi động, vô số phi kiếm bay ra từ đó, hung hãn lao về phía Trấn Ngục Võ Thần.
Mặc dù trước mắt vẫn tạm thời trấn áp được nhưng Lâm Chính đã dần dần đuối sức.
Hơn nữa Lâm Chính cứ tiếp tục như vậy thì sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng.
Lâm Chính căn bản không còn trụ được bao lâu nữa.
Quả nhiên, khi Trấn Ngục Võ Thần dùng lực, tấm bia đá dần dịch chuyển theo hướng ngược lại.
Lâm Chính dồn sức chống trả nhưng chênh lệch giữa hai bên vẫn quá lớn.
Lâm Chính cũng biết cứ tiếp tục như vậy thì không ổn nên anh tiếp tục sử dụng chiêu thức, muốn thông qua bia đá tấn công Trấn Ngục Võ Thần.
Nhưng một giây sau.
Trấn Ngục Võ Thần đột nhiên mặc kệ phi kiếm, trực tiếp dùng hai tay nâng bia đá rồi đẩy mạnh.
Rầm!
Tấm bia đá bay ngược lại về phía Lâm Chính.
Mặc dù phi kiếm bay về phía Trấn Ngục Võ Thần, nhưng không thể làm ông ta bị thương.
Thịch!
Khi tấm bia đá rơi xuống đất, Long Tâm thành lại rung lên.
“Lâm đại nhân!”
“Lâm đại ca!”
Mị Mộng và người của Huyết Đao thế gia vội vã hô lên.
Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ và những người đang đứng trong góc khuất cũng đều kinh ngạc.
Bia đá rơi xuống đất, đè lên Lâm Chính ở bên dưới.
Kiếm khí xung quanh cũng tiêu tán theo.
Trấn Ngục Võ Thần giẫm lên bia đá, thở hổn hển, sau đó cười lạnh.
“Thật không ngờ tên nhãi này cũng có chút bản lĩnh, chỉ đáng tiếc vẫn không phải đối thủ của tôi! Tôi biết nếu chỉ dựa vào những thứ này thì sẽ không thể giết nổi cậu, nhưng đừng vội, kịch hay vẫn còn ở phía sau.
Trấn Ngục Võ Thần cười gằn, hai tay dồn sức xuống bia đá bên dưới, miệng lẩm nhẩm niệm gì đó, lực phi thăng bên cạnh gào thét dữ dội.
“Cuồng Long Loạn Vũ!”
Gràooo!
Từ dưới lòng đất như thể có tiếng rồng ngân.
Sau đó mặt đất điên cuồng rung lắc, xuất hiện vô số vết nứt, đất đá bay khắp không trung.
Như thể có sinh vật nào đó đang tác oai tác quái dưới lòng đất kia.
Những toà cao ốc cũng nghiêng ngả.
Mọi người đều đứng không vững.
Mà điều khiến mọi người khiếp sợ là sinh vật đáng sợ kia đang ở ngay dưới tấm bia.
Nơi Lâm Chính bị đè xuống, chính là trung tâm của cơn địa chấn.
Chắc hẳn Lâm Chính lúc này đang vật vã chịu đựng sự đau đớn dưới tấm bia đá kia.
Chương 5065: Im lặng như tờ
Mặt đất không ngừng nứt ra.
Những tầng đá bên dưới cũng dần bị lộ ra.
Cả thành Long Tâm như thể sắp vỡ vụn, trông vô cùng hoang phế.
Mọi người trợn mắt há miệng, không ai là không run rẩy, da đầu tê dại.
Trong trường hợp này, người bình thường sợ rằng đến một miếng thịt lành lặn cũng không còn.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần vẫn không hề ngừng tay.
“Có thể được kết liễu bằng chiêu này của tôi chính là vinh dự của cậu!”
Trấn Ngục Võ Thần cười gằn, sức mạnh phi thăng toàn thân như tăng thêm vài phần.
Trong mắt ông ta, Lâm Chính phải có sức mạnh ngang với Võ Thần.
Nhưng bị tấm bia đá này đè lên, thêm việc bị vô số xích đá tấn công, đừng nói là võ thần thông thường, đến những võ thần sức mạnh phi phàm lúc này cũng thành đống thịt vụn.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Tấm bia đá liên tục phát ra âm thanh.
Như thể có thứ gì đó đang đánh vào nó.
“Chủ tịch!”
Đặng Mão lúc này lòng đã nóng như lửa đốt.
Nếu Lâm Chính chết, toà nhà treo thưởng sẽ phải một mình đối mặt với Trấn Ngục Võ Thần.
Vậy chẳng phải xong rồi sao?
Thế nhưng Mộ Dung Tùng vẫn điềm nhiên, lạnh lùng quan sát cục diện trước mặt.
Đặng Mão cũng chẳng thể làm gì.
Thế nhưng đúng vào lúc này.
Keng!
Ở bên dưới bia đá đột nhiên có những vòng sáng màu vàng toả ra.
Trấn Ngục Võ Thần sững lại.
Chợt nghe trên đầu có một tiếng nổ lớn.
Ông ta ngước lên nhìn.
Không biết từ lúc nào trên đầu đã cuồn cuộn mây đen.
Những đám mây cuộn lên như những ngọn núi lớn, vô cùng đáng sợ che phủ đỉnh đầu, đem đến cho người ta một cảm giác áp lực và lo sợ không nói thành lời.
Đoàng!
Đúng lúc này, trong biển mây cuồn cuộn kia loé lên một tia sét, giáng thẳng vào Trấn Ngục Võ Thần.
“Hả?”
Trấn Ngục Võ Thần sững lại, không ngờ đến lúc này rồi mà Lâm Chính vẫn có thể dùng thuật pháp.
Ông ta vội vã đưa tay lên đánh lại tia sét đang giáng xuống.
Đoàng!
Tia sét bị ông ta đánh tan.
Nhưng đúng lúc ông ta cử động ngón tay thì tấm bia đá bên dưới rung lên dữ dội.
“Cái gì?”
Trấn Ngục Võ Thần sững lại.
Sức mạnh này?
Lẽ nào… người thanh niên bị đè bên dưới… vẫn chưa chết?
Ông ta khẽ run lên, cảm giác khó mà tin được.
Sức đè này đủ để giết chết một Võ Thần bình thường hàng chục hàng trăm lần rồi!
Theo lý mà nói, cho dù người bên dưới không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.
Nhưng… người này thì không!
Hơn nữa còn có vẻ như đang chống cự.
“Tên nhãi này đúng là không tầm thường!”
Trấn Ngục Võ Thần gầm gừ, huy động sức mạnh phi thăng, tăng lực đè xuống dưới.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Tấm bia bị xích đá điên cuồng va đập vào, phát ra những âm thanh va chạm khiến người ta rợn người.
Mặt đất tứ phía nứt ra.
Càng lúc vết nứt càng rộng.
Sức mạnh vô tận lan ra tứ phía.
Thành Long Tâm như sắp trở về với cát bụi.
Nếu toà nhà treo thưởng không có pháp trận bảo vệ thì sớm đã đổ sụp từ lâu.
Thế nhưng…người bị đè bên dưới tấm bia của Trấn Ngục Võ Thần vẫn còn sống.
Trấn Ngục Võ Thần ngẩng đầu lên nhìn lên không trung.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Những tia sét hết tia này đến tia khác giáng xuống.
Mặc dù sức mạnh của những tia sét này cũng chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng mỗi tia sét giáng xuống dường như đều nhắm trúng vào tim Trấn Ngục Võ Thần.
Ông ta thực sự không tưởng tượng nổi ở long mạch dưới lòng đất này lại có một sự tồn tại quái dị đến mức này.
“Để tôi xem cậu có chết không!”
Trấn Ngục Võ Thần gầm lên, hai tay ấn mạnh lên tấm bia đá, thần lực cái thế tuôn trào, truyền sang đầu bên kia của tấm bia.
Mặt đất tứ phía càng lúc càng nứt toác ra.
Lực phá hoại vô tận như muốn nhấn chìm mảnh đất này.
Trong khoảnh khắc sức mạnh được giải phóng, ở đầu bên kia của tấm bia… im lặng không một tiếng động…
“Thua nhanh vậy cơ à?”
Mộ Dung Tùng đứng trên mái nhà trợn tròn mắt, có vẻ vẫn chưa tiếp nhận được.
“Chủ tịch, cậu Lâm thua rồi, sau đây chúng ta chỉ có thể tự đối mắt với Trấn Ngục thôi!”
Vẻ mặt Đặng Mão tiếc hận, thở dài bất đắc dĩ.
“Không ngờ người này lại tệ như vậy! Nhanh thế đã đổ gục! Hừ, vốn dĩ tôi còn cho rằng cậu ta sẽ kiên trì được một lúc, xem ra là do tôi suy nghĩ nhiều!”
Mộ Dung Tùng hơi tức giận.
Đặng Mão hoàn toàn cạn lời.
Đã là lúc nào rồi, Mộ Dung Tùng còn nói như vậy.
Nếu Trấn Ngục Võ Thần giết Lâm Chính, tiếp đó cũng chỉ còn một mục tiêu, đó là tòa nhà treo thưởng.
Tình thế hết sức nguy cấp rồi!
“Bảo vệ Lâm đại nhân!”
Bà tổ Huyết Đao bên này không nhìn được nữa, gầm lên một tiếng giận dữ ra lệnh, đưa người của thế gia Huyết Đao lao ra khỏi tòa nhà.
“Buồn cười!”
Ánh mắt Tiếu Thiên Võ Thần lóe lên, trong nháy mắt đã tới gần bà tổ Huyết Đao, cánh tay giơ lên, khí thế kinh khủng tràn ra, đâm thẳng về phía người của thế gia Huyết Đao.
“A!”
Người của thế gia Huyết Đao hoàn toàn không ngăn cản công kích của Tiếu Thiên Võ Thần được, ai nấy bị đánh cho ngã ngửa ra sau, chỉ mình bà tổ Huyết Đao là có thể tiếp chiêu.
Nhưng dù vậy, bà ta cũng không chống đỡ được bao lâu.
Chung quy bà ta cũng chỉ là một Bán Võ Thần, vừa mới khôi phục, trạng thái cũng cực kì không ổn, lúc đối chiến với Tiếu Thiên Võ Thần đều không chiếm được chút ưu thế nào.
“Một đám ăn hại, dám khiêu khích Trấn Ngục đại nhân à?”
Vẻ mặt Tiếu Thiên Võ Thần vô cảm nói: “Tất cả quỳ xuống, chờ Trấn Ngục đại nhân xử lí, tôi muốn các người phải mất hết xương cốt!”
Người của thế gia Huyết Đao run lẩy bẩy, không biết phải làm sao.
Vẻ mặt của bà tổ Huyết Đao dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Tiếu Thiên, còn muốn tái chiến.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh khàn khàn truyền đến.
“Bà tổ, bà và các tộc nhân đừng lộn xộn… Tôi, không cần mọi người lo lắng!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sợ ngây người, Tiếu Thiên Võ Thần và bà tổ Huyết Đao đều nhìn về phía âm thanh phát ra.
“Hả?”
Trấn Ngục Võ Thần cũng nhíu mày, nhìn về phía âm thanh.
Lại phát hiện ra do Lâm Chính lên tiếng.
Lúc này Lâm Chính đã từ từ đứng lên.
Dùng mắt thường cũng nhìn thấy tốc độ các vết thương trên người anh đang khép lại.
Trước sau chỉ độ bảy tám giây, thân hình Lâm Chính đã hoàn hảo không thương tổn gì.
Trấn Ngục Võ Thần thấy thế, lắc đầu, lại phất tay lên.
Ầm ầm!
Xích đá khủng bố lại lao tới.
Lâm Chính tiếp tục đặt kiếm trước người, ngăn xích đá đánh úp tới.
Rầm!
Tuyệt Thế Tà Kiếm lại bị đẩy lùi, Lâm Chính giống lúc trước, bị đánh bay ra ngoài, da thịt bong tróc như cũ, xương cốt đều đứt gãy.
Nhưng, lúc này Lâm Chính nằm trên mặt đất không bao lâu, tiếp tục đứng lên, thân thể đã khôi phục với tốc độ kinh người như cũ.
Ai nấy đều ngây người.
“A? Thú vị đấy, ngược lại tôi cũng muốn xem thử, cậu có bao nhiêu sức mạnh phi thăng thể chữa trị cho thân thể của mình!”
Trấn Ngục Võ Thần lắc đầu cười khẽ, hài hước nhìn Lâm Chính, không ngừng sử dụng xích đá đánh tới.
Ở long mạch dưới lòng đất, có rất nhiều người có bản lĩnh chữa trị thân thể ngay lập tức này, ít nhất là các Võ Thần, đấy chỉ là chuyện đơn giản.
Nhưng ai cũng biết rõ, cái giá phải trả cho phương pháp này là tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng.
Nói trắng ra thì, đây chỉ là cưỡng ép kích hoạt sức mạnh phi thăng để tăng gấp đôi khả năng tái tạo của bản thân nhằm đạt được hiệu quả chữa trị.
Nói cách khác, nếu một Võ Thần bình thường làm như vậy ba bốn lần, sẽ kiệt sức mà chết thôi.
Thế nên Trấn Ngục Võ Thần không lo lắng chút nào.
“Để xem cực hạn của cậu là bao nhiêu lần!”
“Ba lần?”
“Bốn lần?”
“Hay là năm lần?”
Trấn Ngục Võ Thần cười nhẹ, tiếp tục điều khiển xích đá.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm…
Xích đá không ngừng đánh vào Lâm Chính.
Lâm Chĩnh cũng ngã xuống đất liên tục, thương nặng liên tục, cũng đứng dậy liên tục.
Mới đầu Trấn Ngục Võ Thần còn không thèm để ý.
Nhưng dần dần, Trấn Ngục Võ Thần cảm giác được có gì đó không đúng lắm…
“Sáu lần?”
“Bảy lần?”
“Tám lần?”
“Chín lần?”
“Mười… lần rồi hả?”
Trấn Ngục Võ Thần ngơ ngác.
Chương 5062: Chênh lệch
Chữa trị thân thể sẽ tiêu hao sức mạnh phi thăng, có quan hệ với mức độ tổn hại cơ thể.
Nếu thân thể tổn thương càng nghiêm trọng, sức mạnh phi thăng sẽ tiêu hao càng lớn.
Với trình độ hao tổn của Lâm Chính, năm lần đã rất kinh khủng rồi.
Nhưng bây giờ, anh có thể tự lành chừng mười lần!
Mười lần đấy!
Độ tiêu hao sức mạnh phi thẳng khiến cả Trấn Ngục cũng không thể làm lơ!
Nhưng vết thương của Lâm Chính vẫn nhanh chóng khép lại như cũ, không hề có dấu hiệu kiệt lực!
Không thể nào!
Chắc chắn là người này đã dùng thủ đoạn độc đáo gì đó! Tuyệt đối không thể!
Ánh mắt Trấn Ngục Võ Thần lạnh băng, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, như đang tìm điểm kì lạ trên người Lâm Chính.
Quả nhiên, ông ta cũng biết được một chút lạ thường.
Chỉ thấy quanh người Lâm Chính trừ sức mạnh phi thăng ra, còn có một loại sức mạnh cực kì độc đáo.
Sức mạnh này, hình như là sức mạnh trận pháp!
“Chẳng lẽ, cậu vẫn luôn điều động sức mạnh trận pháp để chữa trị thân thể, hoàn toàn không dùng tới sức mạnh phi thăng à?”
“Không thể nào… Quanh đây hoàn toàn không có bất kì trận pháp nào tồn tại, cậu ta lấy sức mạnh trận pháp ở đâu ra?”
Trấn Ngục Võ Thần cau mày, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nhưng ngay lúc ông ta đang ngơ ngẩn.
Răng rắc!
Âm thanh một cục đá bị nứt truyền tới.
Trấn Ngục Võ Thần ngây ngẩn cả người, đưa mắt nhìn, trông thấy cảnh tượng cực kì chấn động.
Hai tay Lâm Chính nắm chặt Tuyệt Thế Tà Kiếm, ánh mắt dữ tợn lành lạnh, hung hăng bổ sợi xích đá trước mặt ra.
Tuyệt Thế Tà Kiếm phát ra năng lượng kinh khủng vô cùng, ngay trước sức mạnh ghê gớm này, xích đá cứng rắn cũng chỉ mỏng giòn như tờ giấy…
Lát sau, toàn bộ xích đá đã bị cắt đứt.
Sau khi cắt đứt xích đá, Lâm Chính bay thẳng tới hướng này.
Sắc mặt Trấn Ngục Võ Thần trầm xuống, tiếp tục sử dụng xích đá đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đã biết rõ xích sắt, rút kiếm ra chém, tiến thẳng không lùi.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Chỉ trong nháy mắt, ba sợi dây xích đá to lớn cũng bị cắt đứt.
Chiêu thức của Võ Thần, đã bị phá vỡ?
Mọi người kinh hãi.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần không bất ngờ lắm.
Thật ra dưới cái nhìn của ông ta, đây không phải là Lâm Chính phá vỡ chiêu thức của mình, chẳng là đơn giản là vì mình không muốn làm những thứ phí công vô ích thôi.
Dùng chiêu này có mức độ hao tổn lớn nhất, nếu sử dụng liên tục, sẽ chỉ khiến sức mạnh phi thăng của ông ta tiêu tán nhanh chóng.
Còn chưa xử lí hết những người của tòa nhà treo thưởng, Trấn Ngục Võ Thần không định tiêu hao quá nhiều sức mạnh phi thăng lên người Lâm Chính.
Nhưng điều khiến tim ông ta căng thẳng là, vì sao chiêu thức của Võ Thần mình nỗ lực nghiên cứu ra, lại bị người này phá giải.
Chẳng này người này đã hiểu rõ chiêu thức của mình?
Không quan tâm!
Trấn Ngục Võ Thần hừ lạnh, cơ thể động đậy, nhằm thẳng về phía Lâm Chính, định đánh giáp lá cà!
Nhưng thân thể của Lâm Chính còn mạnh mẽ hơn tưởng tượng của ông ta nhiều.
Nếu là Võ Thần khác, bị xích đá va chạm mấy lần, thân thể đã sớm rách nát tơi bời, chết ngay tức khắc.
Nhưng Lâm Chính thì không.
Lần nào cũng nứt mà không vỡ, xương gân vẫn hợp lại được.
Cho nên Trấn Ngục Võ Thần định tự ra tay, không cho cơ thể Lâm Chính có cơ hội tự lành, xé máu thịt của anh thành những mảnh nhỏ!
Toàn thân Lâm Chính căng thẳng, nhìn chằm chằm vào tàn ảnh đang tới gần, không dám lơ là cảnh giác, lập tức rút Thiên Sinh Đao ra, một tay cầm đao một tay cầm kiếm, phối hợp tác chiến.
Hai người ở ngoài tòa nhà treo thưởng đánh nhau túi bụi, mỗi lần va chạm đều giống như bom C4 nổ mạnh, tạo ra những gợn sóng hủy diệt to lớn.
Không cần nghi ngờ, chỉ đánh nhau một lúc, Lâm Chính đã rơi vào thế yếu.
Cho dù là sức mạnh, tốc độ hay kĩ xảo, Lâm Chính và Trấn Ngục Võ Thần đều có sự chênh lệch lớn!
Chương 5063: Trấn áp
Bịch!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Những gợn sóng xung kích hủy diệt lập tức lan ra xung quanh.
Các tòa nhà xung quanh đều bị san phẳng.
Tòa nhà treo thưởng dựng hết kết giới này đến kết giới khác để ổn định tòa nhà khỏi bị sụp đổ.
Lúc này, dù trong ánh sáng hay trong bóng tối, mọi người đều nín thở nhìn hai bóng người đang giằng co trong trận chiến.
Mặc dù nói Lâm Chính đang đấu với Trấn Ngục Võ Thần, nhưng phần lớn thời gian anh đều chỉ ở thế phòng thủ, trên người cũng bị thương rất nhiều chỗ, cực kì thê thảm.
Đòn tấn công của Trấn Ngục Võ Thần nhanh đến mức kinh thiên động địa, xuyên suốt các hiệp, ông ta suýt chút nữa đã lấy được đầu của Lâm Chính mấy lần, nếu không phải Lâm Chính phản ứng kịp thời, e rằng anh đã đi lãnh cơm hộp từ lâu.
Tuy nhiên, may mắn thay, khả năng tự hồi phục của Lâm Chính nhanh đến kinh ngạc, cho dù trúng bao nhiêu đòn của Trấn Ngục Võ Thần, chỉ cần vết thương không chí mạng thì có thể hồi phục nhanh chóng.
Cho nên, Lâm Chính vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ tiếp.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, việc Lâm Chính bị ông ta giết cũng chỉ là vấn đề thời gian.
"Làm sao đây?"
Lâm Chính nhanh chóng vung Tuyệt Thế Tà Kiếm và Thiên Sinh Đao, ánh mắt cứng đờ, đầu óc quay cuồng.
"Sao vậy? Cảm thấy tuyệt vọng rồi ư? Tôi đã nói rồi, cậu không phải là đối thủ của tôi! Nhưng cậu không cần quá lo lắng, tôi thấy cái đầu và di sản của cậu rất có giá trị đấy, cho nên sau này tôi sẽ chôn đầu của cậu chung một chỗ với bọn họ, thấy sao hả?"
Trấn Ngục Võ Thần thấp giọng cười, trong ánh mắt là vẻ trêu chọc, nhưng ra tay lại không có một chút thương xót.
Đùng!
Trấn Ngục Võ Thần lại tung ra một cú đấm, không để ý đến thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm mà đánh thẳng vào lưỡi kiếm.
Lâm Chính lại bị đẩy lùi, nặng nề ngã xuống đất.
"Bây giờ, cũng đã đến lúc tôi nên lột da, bẻ gãy xương cậu và chặt cậu thành hàng ngàn mảnh rồi!"
Ánh mắt Trấn Ngục Võ Thần trở nên băng giá, hai tay nhanh chóng kết ấn, thi triển công pháp.
Lâm Chính lại đứng lên, trừng mắt nhìn Trấn Ngục Võ Thần chuẩn bị ra tay.
Nhưng vào thời khắc quan trọng.
"Trấn Áp Chư Ma!"
Trấn Ngục Võ Thần đột ngột gầm lên.
Đùng!
Một tảng đá khổng lồ từ trên trần nhà đột nhiên rơi xuống, lao thẳng về phía Lâm Chính.
"Cái gì?"
Lâm Chính sửng sốt, vội vàng giơ kiếm lên phản kháng.
Đùng!
Tảng đá từ tầng nham thạch rơi thẳng xuống, trúng thanh kiếm và cây đao Lâm Chính giơ lên.
Tảng đá này cực kỳ đồ sộ, giống như một ngọn núi nhỏ, nhưng bề ngoài trông giống bia mộ hơn.
Lực trấn áp của nó vượt xa sức mạnh thông thường, hơn nữa tầng nham thạch kinh khủng đến mức nào kia chứ?
Phải biết rằng tầng nham thạch là một thứ cấm kỵ đối với toàn bộ long mạch dưới lòng đất!
Tầng nham thạch tương đương với bầu trời của người dân nơi đây, không ai dám động vào tầng nham thạch này cả.
Nhưng bây giờ, thế mà Trấn Ngục Võ Thần thật sự có thể thao túng đá trên tầng nham thạch!
Sức mạnh này quả thực là tồn tại duy nhất trong số các Võ Thần!
"Bà tổ! Thế này là sao? Tại sao người đó có thể thao túng đá trên tầng nham thạch vậy chứ?"
Mắt Mị Mộng mở to, hàm răng run rẩy, cô ta run rẩy nhìn cảnh trước mắt.
Không cần nói cũng biết bà tổ Huyết Đao vô cùng kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.
Bà ta không bao giờ có thể tưởng tượng rằng thực lực của Trấn Ngục lại trở nên mạnh mẽ như vậy!
Đấy chính là tầng nham thạch đấy!
Đó là thứ cấm kỵ trong lòng vô số người của long mạch dưới lòng đất!
"Sức mạnh của Trấn Ngục Võ Thần thậm chí còn mạnh hơn chúng ta nghĩ!"
Ánh mắt Mộ Dung Tùng lóe lên vẻ kinh hãi, ông ta khàn giọng nói: "Thằng nhóc này có thể chống chọi đấu với ông ta tới tận lúc này đúng thật là hiếm thấy!"
"Chủ tịch, nên làm gì đây?"
Đặng Mão nhanh chóng hỏi.
"Chờ đi!"
Mộ Dung Tùng nhìn chằm chằm vào nơi xảy ra cuộc chiến, rồi quát khẽ.
“Còn chờ sao?”
Đôi mắt Đặng Mão mở to, gần như không tin được.
Nhưng lúc này, bọn họ thật sự cũng bất lực.
Tảng đá giống như bia mộ rơi xuống từ tầng nham thạch mãnh liệt trấn áp Lâm Chính.
Lâm Chính nắm chặt thanh kiếm, muốn đẩy nó ra.
Nhưng cho dù anh có cố gắng thế nào, dù anh xoay chuyển ra sao cũng không thể tác động được một chút.
Tảng đá này giống như một ngọn núi lớn, mạnh mẽ đè lên đầu Lâm Chính.
Mặc dù chiêu thức của Lâm Chính rất kinh ngạc và linh hoạt, nhưng lại không có cách nào thoát ra ngay.
Anh giống như con khỉ bị Ngũ Hành Sơn trấn áp, chỉ có thể dùng hết toàn lực chống đỡ viên đá này, nếu dám lơ là, hòn đá sẽ rơi xuống nghiền nát anh hoàn toàn.
Bị tảng đá khổng lồ đè xuống, Lâm Chính như ba ba trong rọ.
Trấn Ngục Võ Thần ở đằng kia đi về phía Lâm Chính.
Nhìn Trấn Ngục Võ Thần đang từng bước tiến tới, ánh mắt Lâm Chính ngày càng ảm đạm.
"Không thể động đậy được đúng không? Nhóc con, thực lực của cậu vẫn còn quá kém cỏi, ngay cả bản chất của sức mạnh chân chính, bí ẩn của vạn vật chúng sinh mà cậu cũng chưa hiểu được!"
"Trong mắt tôi, cậu chỉ là một tên hề nhảy nhót, không khác gì bọn chúng, nếu không phải vì tôi quan tâm cậu, cậu cho rằng bây giờ cậu còn sống sao? Cậu thật sự cho rằng cậu có thể đấu ngang tay với tôi sao?"
"Cậu sai rồi, tất cả chỉ là do tâm trạng tôi tốt mà thôi”.
"Tôi sẽ giết chết cậu, trên trời dưới đất, không ai có thể cứu, không ai có thể giúp cậu hết!"
"Giống như bây giờ vậy!"
Trấn Ngục Võ Thần đi tới trước mặt Lâm Chính, trong mắt hiện lên tia sát ý ghê tởm.
"Bây giờ tôi sẽ lột da, rút xương cậu, xem thử cậu có thể chống cự như thế nào nhé?"
Nói xong, ông ta dùng một tay túm lấy đầu Lâm Chính.
Nhìn dấu hiệu này, xem ra ông ta định lặp lại chuyện đã làm với Huyết Đồ Võ Thần và Bôn Lôi Võ Thần, xé toạc đầu Lâm Chính cùng xương sống của anh.
Nhưng vào thời khắc quan trọng.
"Ông có thể làm được sao?"
Lâm Chính đột nhiên quát khẽ.
"Hả?"
Trấn Ngục Võ Thần sững sờ, còn chưa kịp phản ứng.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt. . .
Một số lượng lớn âm thanh xé gió đột nhiên vang lên.
"Cái gì?"
Trấn Ngục Võ Thần thở dốc, nhìn sang.
Nhưng lại thấy hai bên trái phải, một số lượng lớn phi kiếm xuất hiện.
Những thanh phi kiếm này vô cùng kỳ lạ, dường như xuất hiện từ không trung, trong nháy mắt đã có mấy chục vạn thanh kiếm.
Chúng tụ thành sông, hung hăng lao về phía này.
Lông mày của Trấn Ngục Võ Thần nhúc nhích, ông ta lập tức thúc giục sức mạnh biến thành kết giới, chặn những lưỡi kiếm đang lao tới.
Nhưng những lưỡi kiếm này dường như vô tận, không có điểm dừng, cứ tiếp tục đập mạnh vào kết giới một cách dữ dội.
Chỉ trong chốc lát, kết giới đã xuất hiện vết nứt.
Vẻ mặt của Trấn Ngục Võ Thần không được tự nhiên cho lắm.
Thật là kỳ lạ!
Đùng đùng!
Đột nhiên, một thanh kiếm kỳ lạ xuất hiện.
Trấn Ngục Võ Thần dường như nhận ra gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng chỉ thấy một thanh thần kiếm đột nhiên rơi xuống trên đầu.
Thần kiếm dường như khóa chặt Trấn Ngục Võ Thần, từ trên trời giáng xuống và chém thẳng vào đầu ông ta.
Trấn Ngục Võ Thần sững sờ, vội vàng né tránh.
Thần kiếm nhắm trượt mục tiêu.
Nhưng khi ông ta né tránh, uy lực trấn áp của tấm bia đá này dường như được buông lỏng.
Lâm Chính nhân cơ hội dốc toàn lực, đẩy mạnh tấm bia đá sang một bên, phát động tấn công về phía Trấn Ngục Võ Thần.
Chương 5061: Tàn phá
Rầm!
Tấm bia đá khổng lồ giống như một ngọn núi đè lên Trấn Ngục Võ Thần.
Trấn Ngục Võ Thần mặt biến sắc, lập tức đưa tay lên đỡ tấm bia đá.
Tấm bia đá đang rầm rầm đổ xuống bị cánh tay chặn lại.
Nhưng chỉ một giây sau.
Vù vù vù…
Vô số phi kiếm lại bay về phía Trấn Ngục Võ Thần.
Trấn Ngục Võ Thần sa sầm mặt lại, lại giơ tay lên kêu gọi sức mạnh phi thăng, tạo ra một bức màn bảo vệ mình khỏi phi kiếm đang bay đến.
Đột nhiên, lực đè xuống của tấm bia đá lại tăng lên vô số lần.
Trấn Ngục Võ Thần chỉ dùng một tay thì khó mà chống đỡ nổi.
Ông ta đã đoán đúng, ở bên trên tấm bia đá là Lâm Chính đang ra sức dùng lực.
Khốn kiếp!
Trấn Ngục Võ Thần nổi điên, muốn hất tấm bia đá ra.
Nhưng sức mạnh cuả Lâm Chính quá lớn, chỉ trong thời gian ngắn Trấn Ngục Võ Thần không thể làm được việc đó.
Mặc dù bia đá có di chuyển ra bên ngoài một chút nhưng ông ta vẫn đang trong thế bị đè ép.
“Chủ tịch, đây là cơ hội tốt!”
Đặng Mão hô lớn.
“Đừng vội, cứ án binh bất động chờ xem đã!”
Mộ Dung Tùng vẫn bình tĩnh, không vội vã hành động.
“Hả?”
Đặng Mão ngây người.
Thời cơ tốt như thế này rồi mà còn không hành động?
Mộ Dung Tùng rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
Chẳng lẽ ông ta muốn há miệng chờ sung.
Đặng Mão không thể hiểu nổi.
Nhưng Tiếu Thiên Võ Thần ở bên này đã không thể ngồi yên.
Ông ta nhìn chằm chằm vào phía bên này của tấm bia đá.
Lúc này Lâm Chính đã sử dụng toàn bộ hoả lực, Vạn Kiếm Đồ cũng đã khởi động, vô số phi kiếm bay ra từ đó, hung hãn lao về phía Trấn Ngục Võ Thần.
Mặc dù trước mắt vẫn tạm thời trấn áp được nhưng Lâm Chính đã dần dần đuối sức.
Hơn nữa Lâm Chính cứ tiếp tục như vậy thì sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng.
Lâm Chính căn bản không còn trụ được bao lâu nữa.
Quả nhiên, khi Trấn Ngục Võ Thần dùng lực, tấm bia đá dần dịch chuyển theo hướng ngược lại.
Lâm Chính dồn sức chống trả nhưng chênh lệch giữa hai bên vẫn quá lớn.
Lâm Chính cũng biết cứ tiếp tục như vậy thì không ổn nên anh tiếp tục sử dụng chiêu thức, muốn thông qua bia đá tấn công Trấn Ngục Võ Thần.
Nhưng một giây sau.
Trấn Ngục Võ Thần đột nhiên mặc kệ phi kiếm, trực tiếp dùng hai tay nâng bia đá rồi đẩy mạnh.
Rầm!
Tấm bia đá bay ngược lại về phía Lâm Chính.
Mặc dù phi kiếm bay về phía Trấn Ngục Võ Thần, nhưng không thể làm ông ta bị thương.
Thịch!
Khi tấm bia đá rơi xuống đất, Long Tâm thành lại rung lên.
“Lâm đại nhân!”
“Lâm đại ca!”
Mị Mộng và người của Huyết Đao thế gia vội vã hô lên.
Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ và những người đang đứng trong góc khuất cũng đều kinh ngạc.
Bia đá rơi xuống đất, đè lên Lâm Chính ở bên dưới.
Kiếm khí xung quanh cũng tiêu tán theo.
Trấn Ngục Võ Thần giẫm lên bia đá, thở hổn hển, sau đó cười lạnh.
“Thật không ngờ tên nhãi này cũng có chút bản lĩnh, chỉ đáng tiếc vẫn không phải đối thủ của tôi! Tôi biết nếu chỉ dựa vào những thứ này thì sẽ không thể giết nổi cậu, nhưng đừng vội, kịch hay vẫn còn ở phía sau.
Trấn Ngục Võ Thần cười gằn, hai tay dồn sức xuống bia đá bên dưới, miệng lẩm nhẩm niệm gì đó, lực phi thăng bên cạnh gào thét dữ dội.
“Cuồng Long Loạn Vũ!”
Gràooo!
Từ dưới lòng đất như thể có tiếng rồng ngân.
Sau đó mặt đất điên cuồng rung lắc, xuất hiện vô số vết nứt, đất đá bay khắp không trung.
Như thể có sinh vật nào đó đang tác oai tác quái dưới lòng đất kia.
Những toà cao ốc cũng nghiêng ngả.
Mọi người đều đứng không vững.
Mà điều khiến mọi người khiếp sợ là sinh vật đáng sợ kia đang ở ngay dưới tấm bia.
Nơi Lâm Chính bị đè xuống, chính là trung tâm của cơn địa chấn.
Chắc hẳn Lâm Chính lúc này đang vật vã chịu đựng sự đau đớn dưới tấm bia đá kia.
Chương 5065: Im lặng như tờ
Mặt đất không ngừng nứt ra.
Những tầng đá bên dưới cũng dần bị lộ ra.
Cả thành Long Tâm như thể sắp vỡ vụn, trông vô cùng hoang phế.
Mọi người trợn mắt há miệng, không ai là không run rẩy, da đầu tê dại.
Trong trường hợp này, người bình thường sợ rằng đến một miếng thịt lành lặn cũng không còn.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần vẫn không hề ngừng tay.
“Có thể được kết liễu bằng chiêu này của tôi chính là vinh dự của cậu!”
Trấn Ngục Võ Thần cười gằn, sức mạnh phi thăng toàn thân như tăng thêm vài phần.
Trong mắt ông ta, Lâm Chính phải có sức mạnh ngang với Võ Thần.
Nhưng bị tấm bia đá này đè lên, thêm việc bị vô số xích đá tấn công, đừng nói là võ thần thông thường, đến những võ thần sức mạnh phi phàm lúc này cũng thành đống thịt vụn.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Tấm bia đá liên tục phát ra âm thanh.
Như thể có thứ gì đó đang đánh vào nó.
“Chủ tịch!”
Đặng Mão lúc này lòng đã nóng như lửa đốt.
Nếu Lâm Chính chết, toà nhà treo thưởng sẽ phải một mình đối mặt với Trấn Ngục Võ Thần.
Vậy chẳng phải xong rồi sao?
Thế nhưng Mộ Dung Tùng vẫn điềm nhiên, lạnh lùng quan sát cục diện trước mặt.
Đặng Mão cũng chẳng thể làm gì.
Thế nhưng đúng vào lúc này.
Keng!
Ở bên dưới bia đá đột nhiên có những vòng sáng màu vàng toả ra.
Trấn Ngục Võ Thần sững lại.
Chợt nghe trên đầu có một tiếng nổ lớn.
Ông ta ngước lên nhìn.
Không biết từ lúc nào trên đầu đã cuồn cuộn mây đen.
Những đám mây cuộn lên như những ngọn núi lớn, vô cùng đáng sợ che phủ đỉnh đầu, đem đến cho người ta một cảm giác áp lực và lo sợ không nói thành lời.
Đoàng!
Đúng lúc này, trong biển mây cuồn cuộn kia loé lên một tia sét, giáng thẳng vào Trấn Ngục Võ Thần.
“Hả?”
Trấn Ngục Võ Thần sững lại, không ngờ đến lúc này rồi mà Lâm Chính vẫn có thể dùng thuật pháp.
Ông ta vội vã đưa tay lên đánh lại tia sét đang giáng xuống.
Đoàng!
Tia sét bị ông ta đánh tan.
Nhưng đúng lúc ông ta cử động ngón tay thì tấm bia đá bên dưới rung lên dữ dội.
“Cái gì?”
Trấn Ngục Võ Thần sững lại.
Sức mạnh này?
Lẽ nào… người thanh niên bị đè bên dưới… vẫn chưa chết?
Ông ta khẽ run lên, cảm giác khó mà tin được.
Sức đè này đủ để giết chết một Võ Thần bình thường hàng chục hàng trăm lần rồi!
Theo lý mà nói, cho dù người bên dưới không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.
Nhưng… người này thì không!
Hơn nữa còn có vẻ như đang chống cự.
“Tên nhãi này đúng là không tầm thường!”
Trấn Ngục Võ Thần gầm gừ, huy động sức mạnh phi thăng, tăng lực đè xuống dưới.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Tấm bia bị xích đá điên cuồng va đập vào, phát ra những âm thanh va chạm khiến người ta rợn người.
Mặt đất tứ phía nứt ra.
Càng lúc vết nứt càng rộng.
Sức mạnh vô tận lan ra tứ phía.
Thành Long Tâm như sắp trở về với cát bụi.
Nếu toà nhà treo thưởng không có pháp trận bảo vệ thì sớm đã đổ sụp từ lâu.
Thế nhưng…người bị đè bên dưới tấm bia của Trấn Ngục Võ Thần vẫn còn sống.
Trấn Ngục Võ Thần ngẩng đầu lên nhìn lên không trung.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Những tia sét hết tia này đến tia khác giáng xuống.
Mặc dù sức mạnh của những tia sét này cũng chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng mỗi tia sét giáng xuống dường như đều nhắm trúng vào tim Trấn Ngục Võ Thần.
Ông ta thực sự không tưởng tượng nổi ở long mạch dưới lòng đất này lại có một sự tồn tại quái dị đến mức này.
“Để tôi xem cậu có chết không!”
Trấn Ngục Võ Thần gầm lên, hai tay ấn mạnh lên tấm bia đá, thần lực cái thế tuôn trào, truyền sang đầu bên kia của tấm bia.
Mặt đất tứ phía càng lúc càng nứt toác ra.
Lực phá hoại vô tận như muốn nhấn chìm mảnh đất này.
Trong khoảnh khắc sức mạnh được giải phóng, ở đầu bên kia của tấm bia… im lặng không một tiếng động…