-
Chương 5046-5050
Chương 5046: Giao sớm cho họ đi
Cảnh tượng ở trước mắt hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Lâm Chính.
Tầng hầm thứ mười của tòa nhà treo thưởng là một gò đất trống rộng lớn.
Bên trong gò đất trống chỗ nào cũng có những tảng đá đen kịt cao chót vót.
Nhưng ở trung tâm những tảng đá cao chót vót này là những móng vuốt khổng lồ.
Chỉ có một nửa móng vuốt lộ ra ngoài, năm đầu ngón tay thô to dữ tợn lòi ra bên ngoài, khiến da dầu người nhìn thấy đều tê dại, tim đập chân run.
Mà ở vị trí trung tâm của móng vuốt có một thanh kiếm gãy thon dài đang treo lơ lửng.
Toàn bộ thân kiếm tỏa ra màu xanh da trời, trên bề mặt gợn lên ánh sáng màu xanh lấp lánh.
Lâm Chính nhìn chằm chằm thanh kiếm gãy, cảm giác như mặt trời, vầng trăng và vì sao đang xoay tròn xung quanh thanh kiếm gãy, giống như thần binh sắc bén đàn áp vũ trụ vậy!
Nhìn những móng vuốt như ngọn núi cao vun vút, những người bên dưới nhìn những móng vuốt sắc nhọn ấy như những con kiến hôi nhỏ bé.
“Đây là gì? Là loại thần binh gì vậy?”
Lâm Chính trịnh trọng nói.
“Không thể giải thích được”.
Mộ Dung Tùng lạnh lùng nói: “Đây là một nơi bí mật, hơn một ngàn năm trước, người sáng lập tòa nhà treo thưởng đã phát hiện ra, mà không thể phá giải, nhưng ông ta cảm nhận được thần binh đó đang tỏa ra nguồn năng lượng mãnh liệt, tiện thể lấy nó làm cơ sở xây dựng tòa nhà treo thưởng! Đây chính là nguồn gốc của tòa nhà treo thưởng”.
“Ra là như vậy”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm gãy: “Nói cách khác, mấy người cũng không biết nó là thứ gì?”
“Dựa theo các cuộc điều tra và ghi chép của chúng tôi trong những năm qua, có vẻ nó là một thần binh thượng cổ, hình như nó tồn tại là để trấn áp một thứ gì đó”.
“Nếu vậy, sao có thể tùy tiện lấy nó ra chứ?”
“Hiện tại bốn Võ Thần liên thủ, ngoại trừ thứ này ra, không còn thứ gì có thể phá bỏ cục diện”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn thanh kiếm gãy kia rồi từ từ đi tới.
Thanh kiếm gãy tỏa ra nguồn năng lượng mãnh liệt, có thể thấy xung quanh gò đất trống là các cơ quan của tòa nhà treo thưởng, các cơ quan này đang cố hết sức để thu thập lượng năng lượng bị rò rỉ, tất cả đều bị tòa nhà treo thưởng tận dụng.
Nhưng Lâm Chính vẫn tiếp tục đến gần, nguồn năng lượng tỏa ra từ thanh kiếm gãy càng mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng, khi còn cách thanh kiếm gãy tầm trăm mét, Lâm Chính không thể tiến về phía trước thêm chút nào.
Cuối cùng!
Bốp!
Cả người Lâm Chính bị bật ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.
“Cậu Lâm, cậu không sao chứ?”
Đặng Mão vội vàng đỡ Lâm Chính dậy, lo lắng hỏi.
“Tôi không sao...”
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi: “Có vẻ vật này đã vượt xa sức tưởng tượng của tôi, muốn tới gần nó thôi cũng đã khó hơn lên trời, muốn lấy nó đi, e rằng là chuyện không thể”.
Nghe thấy thế, Mộ Dung Tùng cũng lắc đầu: “Xem ra chúng ta chỉ có thể cứng rắn chống lại sự tập kích của bốn Võ Thần thôi. Chỉ là, mặc dù tòa nhà treo thưởng của tôi đã kinh doanh nhiều năm rồi, nhưng phải đối đầu với bốn Võ Thần cùng một lúc, thực sự rất khó khăn... Đặng Mão!”
“Chủ tịch!”
Đặng Mão bước tới.
“Nếu không còn cách nào khác, ông hãy giao thi thể của Thương Lan và Thái Thiên ra đi”.
Mộ Dung Tùng khản giọng nói.
“Cái gì? Giao ra hả?”
Đặng Mão giật mình.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khó xử của chủ tịch, ông ta cũng chỉ có thể đồng ý.
“Không thể chôn vùi toàn bộ tòa nhà treo thưởng chỉ vì cơ thể của hai Võ Thần được”.
Lâm Chính cười nhẹ: “Vả lại, tôi thấy giao ra là giải pháp tốt nhất”.
“Tại sao lại nói như thế?”
“Bởi vì đó là bốn Võ Thần chứ không phải là hai Võ Thần”.
Lâm Chính cười nói.
Vừa nói xong, Đặng Mão sửng sốt một lúc, lập tức hiểu ý.
“Cậu Lâm định để họ cấu xé lẫn nhau sao?”
Mộ Dung Tùng nói.
Lâm Chính gật đầu.
Mộ Dung Tùng im lặng, sau đó hít một hơi thật sâu, khản giọng nói: “Đã như vậy thì cứ giao cho họ sớm đi!”
Chương 5047: Chúng ta là thương nhân
“Giao sớm ư?”
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, rõ ràng là không thể hiểu rõ ý trong câu nói của Mộ Dung Tùng.
Nhưng Mộ Dung Tùng không nói gì nữa mà quay người đi về phía thang máy.
Lâm Chính nhìn thanh kiếm gãy được treo lơ lửng ở phía xa, cũng chỉ có thể đi theo vào trong thang máy.
“Cậu Lâm, nơi đây là bí mật của tòa nhà treo thưởng bọn tôi, hy vọng cậu có thể giữ bí mật này, đừng để nó truyền ra ngoài, như thế, tòa nhà treo thưởng bọn tôi cũng ít gặp rắc rối hơn”.
Mộ Dung Tùng nói.
“Chủ Tịch Mộ Dung cứ yên tâm, tôi sẽ tuân thủ nghiêm ngặt việc này, không bao giờ nói cho ai khác biết”.
Lâm Chính lập tức đồng ý.
“Vậy thì được”.
Mộ Dung Tùng hít một hơi.
Ngay sau đó, thang máy đã đi đến tầng trên cùng của văn phòng.
Lâm Chính chắp tay chào tạm biệt Mộ Dung Tùng rồi vội vàng rời đi.
Thư ký tự mình dẫn Lâm Chính xuống lầu.
Khi thư ký trở lại văn phòng, Mộ Dung Tùng đang ngậm điếu xì gà.
“Cậu ta đi rồi sao?”
“Dạ chủ tịch, đã đi rồi”.
Thư ký gật đầu nói.
Mộ Dung Tùng nhíu mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
“Chủ tịch, tầng mười ở dưới tòa nhà treo thưởng chính là bí mật lớn của chúng ta, tại sao ông lại tùy tiện dẫn người này đến đó vậy?”
Đặng Mão đứng dậy, vẻ mặt đanh lại hỏi.
“Vốn dĩ tôi nghĩ rằng người này có thủ đoạn để phá hủy cấm chế ở tầng hầm thứ mười, nhưng không ngờ là ngay cả cậu ta cũng không làm được”.
Mộ Dung Tùng khàn giọng nói.
“Nguồn năng lượng đó mạnh mẽ đến thế, người bình thường không thể nào đột phá được, sao cậu ta có thể làm được chứ?”
Đặng Mão lắc đầu nói.
“Không, ông sai rồi!”
Mộ Dung Tùng chỉ ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Người thanh niên này có nhiều thủ đoạn hơn ông tưởng tượng đấy! Cậu ta không đơn giản như ông nghĩ đâu!”
Đặng Mão ngẩn người: “Chủ tịch, ý của ông là...”
“Người này có thủ đoạn, hơn nữa, hồi nãy ông không cảm thấy lúc cậu ta đi thăm dò cấm chế hơi kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ?”
“Với thực lực của ông, ông có thể đến gần cấm chế đó được bao nhiêu mét?”
“Ít nhất là năm mươi mét”.
“Nhưng người đó mới đi được một trăm mét là đã không chịu nổi, thực lực của cậu ta không thua kém gì ông, lại có thể chịu được một đòn của Trấn Ngục Võ Thần, ông có cảm thấy việc một trăm mét đã không thể chịu được là bình thường sao?”
Mộ Dung Tùng khàn giọng nói.
Vừa nói xong, Đặng Mão lập tức nhận ra: “Chủ tịch, thằng nhóc này cố tình che giấu thực lực sao?”
“Đúng vậy, cậu ta hoàn toàn không dùng hết sức!”
“Tại sao lại thế chứ?”
“Cậu ta sợ tôi lợi dụng cậu ta, nếu cậu ta có thể phá hủy cấm chế, sợ tôi sẽ đánh lén sau lưng, nên cậu ta chỉ đi tới để kiểm tra thử chứ không hề có ý định dùng hết sức”.
“Thì ra là vậy... tâm tư lẫn bụng dạ thằng nhóc này thật quá đáng sợ!”
“Có thể sống sót trong tay các Võ Thần, sao có thể là người bình thường chứ?”
Mộ Dung Tùng lạnh lùng nói: “Nếu tạm thời không thể lấy thứ này ra, chúng ta chỉ có thể thay đổi chiến lược, nghe lệnh, lập tức đặt thi thể của Thương Lan và Thái Thiên vào phòng y tế ở tầng ba, cho tất cả thủ vệ lùi ra ngoài! Bốn Võ Thần đó muốn đến lấy thì cứ để cho họ lấy!”
“Chủ tịch thực sự muốn từ bỏ sao?”
Vẻ mặt Đặng Mão đầy tiếc nuối.
“Không sao, chúng ta thả mồi câu cho bọn họ tự cắn xé nhau trước, chờ đến khi bốn Võ Thần đó đánh nhau gần xong, chúng ta chỉ cần ngồi đó làm ‘ngư ông hưởng lợi’ là được”.
Mộ Dung Tùng bình tĩnh nói.
‘”Vâng, chủ tịch!”
Đặng Mão lập tức chắp tay lại.
“Đúng rồi, ông hãy cử người đi làm một việc!”
Dường như Mộ Dung Tùng nghĩ ra việc gì đó, bước tới chỗ Đặng Mão, khom người xuống thì thầm vào tai Đặng Mão vài câu.
Vẻ mặt Đặng Mão chợt thay đổi, ngạc nhiên nói; “Chủ tịch, chuyện này... có ổn không?”
“Đặng Mão, ông hãy nhớ kỷ, chúng ta là thương nhân, thứ thương nhân phải cân nhắc chính là lợi ích, phải làm sao để tối đa hóa lợi ích lên mới chính là việc làm thường ngày của chúng ta!”
“Nhưng...”
“Đừng nói nhiều nữa, đi làm đi”.
“Vâng, chủ tịch...”
Chương 5048: Làm công ăn lương
Sau khi rời khỏi tầng thượng Lâm Chính không trở lại phòng bế quan. Thay vào đó, anh ngồi trên ghế ở sảnh tầng một, nhắm mắt lại nghỉ ngơi như đang chờ đợi điều gì đó.
"Cậu Lâm, sao cậu lại ở đây?"
Lúc này, Đào Thành vừa mới vội vàng từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Lâm Chính, không khỏi kinh ngạc. Ông ta nhanh chóng đến gần để hỏi thăm.
"Không có hứng thú tu luyện, ra chỗ này hít thở một chút”.
Lâm Chính liếc mắt nhìn Đào Thành, mở miệng nói: "Quản lý Đào muốn đi đâu sao?"
"Tôi vừa nhận được nhiệm vụ phải dẫn đội ra ngoài một chuyến”.
Đào Thành nhìn thời gian, tỏ vẻ áy náy nói: "Cậu Lâm, tôi có việc quan trọng cần phải xử lý, không thể ở lại lâu được”.
"Không sao đâu, đi đi”.
“Tạm biệt!”
Nói xong, Đào Thành vội vã rời đi.
Lâm Chính nhìn bóng dáng Đào Thành rời đi, đôi mắt hơi nheo lại, dường như đã mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
"Anh Lâm!"
Ngay lúc này này, Mị Mộng cũng đi xuống cầu thang.
Thế gia Huyết Đao đều thuê phòng ở tầng hai, bởi vậy người của thế gia Huyết Đao rất ít khi đi xuống tầng hầm.
"Anh Lâm, đúng lúc tôi muốn tìm anh, sao anh lại ngồi ở đại sảnh thế?"
Mị Mộng vội vàng đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng.
"Có chuyện gì thế?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
Mị Mộng nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: "Vừa rồi người của thế gia Huyêt Đao bọn tôi đến báo, tòa nhà treo thưởng đã điều động nhân viên các phòng ban, mọi người đều đã đến kho vũ khí lấy vũ khí. Bà tổ tôi còn nói tòa nhà treo thưởng sắp có chuyện lớn, nơi này rất có thể sẽ biến thành chiến trường! Tôi tới đây để thông báo cho các anh. Chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng càng sớm càng tốt!”
"Thì ra là như vậy”.
Lâm Chính gật đầu, cười nhạt: "Mị Mộng, không cần lo cho bên tôi, cô mau dẫn người của thế gia Huyết Đao trốn lên tầng thượng hoặc tầng hầm đi!"
"Tại sao?"
Mị Mộng bối rối hỏi.
"Tứ đại Võ Thần đang tới cướp thi thể. Hai thi thể đó hình như ở tầng ba. Nếu các người tiếp tục ở lại tầng hai, có thể sẽ gặp nguy hiểm”.
Lâm Chính cười nói.
"Cái gì?"
Mị Mộng tái mặt, gật đầu với Lâm Chính rồi vội vàng rời đi.
Lâm Chính nhắm mắt lại một lần nữa, lặng lẽ chờ đợi.
Anh ngồi như thế suốt cả ngày.
Những người qua lại trong đại sảnh đã quen với sự có mặt của Lâm Chính, không còn cảm thấy xa lạ nữa.
Nhưng bởi vì bốn Võ Thần sắp đến nên trong sảnh của tòa nhà treo thưởng không có nhiều người.
Trống trải.
Chỉ còn lại một vài nhân viên ngủ gật.
"Sắp đến giờ rồi”.
Lâm Chính lẩm bẩm, từ từ mở mắt ra.
Lúc này, anh dường như nhận ra điều gì đó và hướng ánh mắt về phía một người phụ nữ đang ngồi ở bàn tiếp tân.
Người phụ nữ có dáng người thanh lịch và trông khoảng 24-25 tuổi. Cô ta đang tựa người vào bàn, nghịch chiếc điện thoại.
Đánh giá từ mẫu điện thoại, đây là mẫu mới nhất.
"Ở đây không có sóng. Có điện thoại thì có ích gì?"
Lâm Chính đi tới, cười hỏi.
“Là Lâm đại nhân à?”
Người phụ nữ dường như nhận ra Lâm Chính, vội vàng đứng lên cúi đầu nói: "Chào Lâm đại nhân!"
"Không cần khách sáo như vậy”.
Lâm Chính xua tay.
Người phụ nữ mỉm cười liếc nhìn điện thoại, cảm thấy có chút xấu hổ. "Ở đây quả thực không có tín hiệu, nhưng tôi có thể xem ảnh và xem video tôi quay cùng gia đình trước đây”.
"Ảnh? Video?"
Lâm Chính nhất thời ngơ ngác, tựa hồ nhớ tới cái gì đó: "Không phải cô là người của long mạch dưới lòng đất sao?”
“Không phải”.
Người phụ nữ lắc đầu: "Tôi đến từ Long Quốc”.
"Long Quốc?"
Lâm Chính sửng sốt: "Vậy sao cô lại tới đây?"
"Đến đây để làm việc”.
Người phụ nữ mỉm cười nói.
"Làm. . . công ăn lương hả?"
Lâm Chính hoàn toàn ngơ ngác.
Chương 5049: Võ Thần đến
Qua cuộc trò chuyện, Lâm Chính cuối cùng cũng hiểu.
Người phụ nữ này tên là Hàn Thiến Thiến, tốt nghiệp Đại học Yên Kinh Long Quốc, học quản trị kinh doanh, nhưng sau khi tốt nghiệp thấy công việc không hợp với mình lắm, hoặc là nội dung công việc không phù hợp, hoặc mức lương không đáp ứng được kỳ vọng, sau đó ma xui quỷ khiến xúi cô ta gửi sơ yếu lý lịch đến tòa nhà treo thưởng, đi theo người tuyển dụng của tòa nhà treo thưởng nhận công việc này.
Mức lương của tòa nhà treo thưởng rất cao, đảm bảo tiền lương tối thiểu là năm triệu tệ một năm.
Nhưng làm việc ở đây cũng nguy hiểm.
Dù sao bọn họ đều đang đối mặt với những tu sĩ mạnh mẽ của long mạch dưới lòng đất.
Mặc dù lần đầu đến đây cô ta rất hào hứng và sợ hãi nhưng dần dần cô ta cũng quen.
Suy cho cùng, với sự bảo vệ của tòa nhà treo thưởng, an toàn cá nhân của họ đã được đảm bảo.
"Long mạch dưới lòng đất chứa đầy sát khí, sao người không có tu vi như cô ta vào được thế?"
Lâm Chính cau mày hỏi.
"Uống thuốc”.
Hàn Thiến Thiến cười nói.
"Thuốc?"
Lâm Chính im lặng gật đầu.
Vấn đề này không phải là vấn đề lớn đối với tòa nhà treo thưởng.
"Lâm đại nhân, ngoại trừ tôi ra, rất nhiều người trong tòa nhà treo thưởng thật ra đều đến từ Long Quốc. Dù sao bọn tôi đều làm trong ngành dịch vụ, người của long mạch dưới lòng đất không thể làm công việc này! Nhưng khi bọn tôi đã đến đây thì hai năm mới được về một lần, không biết năm nay có về được hay không!”
Hàn Thiến Thiến thở dài, trên mặt tràn ngập hồi ức.
"Đừng lo lắng, năm nay cô ta nhất định sẽ có thể trở về”.
Lâm Chính cười nhẹ.
"Ừ, tháng sau tôi định sẽ xin nghỉ phép về thăm nhà!"
Hàn Thiến Thiến nở nụ cười rạng rỡ và ưa nhìn, đột nhiên, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ta vội vàng hỏi: "Lâm đại nhân, lúc nãy tôi nghe quản lý Đào gọi anh là thần y Lâm đúng không?"
"Có vấn đề gì không?"
"Vậy anh có biết chủ tịch tập đoàn Dương Hoa của Giang Thành ở Long Quốc bọn tôi không? Anh ấy cũng được gọi là thần y Lâm đấy!”
Hàn Thiến Thiến hưng phấn nói.
Lâm Chính sững sờ, cười khổ nói: "Tôi chính là chủ tịch của Dương Hoa!"
"Hả!"
Hàn Thiến Thiến hét lên, cả người run rẩy hưng phấn.
Cô ta dường như nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại ra, so sánh người trong bức ảnh với dung mạo của Lâm Chính.
Mặc dù ngoại hình của Lâm Chính đã thay đổi đôi chút trong thời gian tu luyện này, nhưng nhìn chung thì khá giống nhau.
"Thật sự là thần y Lâm sao? Trời ơi, đúng là thần y Lâm rồi!"
"Thiến Thiến, cô ta đang hú hét cái gì thế?"
Những người phụ nữ ở cửa sổ bên kia hét lên bất mãn.
“Chị Yến, thần y Lâm, anh ấy là thần y Lâm!"
Hàn Thiến Thiến hưng phấn hét lên.
"Ý cô là thần y Lâm của Dương Hoa ư?"
"Đúng vậy, chính là anh ấy!"
"Thật sao?"
Vài người phụ nữ phấn khích, ngay lập tức chạy đến, khuôn mặt của họ đầy vẻ mê đắm và ngưỡng mộ.
"Thần y Lâm, anh có thể chụp ảnh với chúng tôi không?"
"Trời ơi, thật sự là thần y Lâm à, sao lúc trước tôi không để ý chứ?"
"Không thể tin được!"
"Hôm nay cuối cùng tôi cũng nhìn thấy thần tượng của mình!"
Mấy người phụ nữ vây quanh Lâm Chính, tán gẫu như muốn nuốt chửng anh.
Lâm Chính không khỏi cảm thấy cay đắng bất lực, trên mặt tràn đầy cam chịu.
Trên thực tế, không có gì lạ khi họ không thể nhận ra anh, những người này làm việc trong tòa nhà treo thưởng, cứ hai năm mới có thể về nhà một lần, diện mạo của Lâm Chính đã dần thay đổi một chút sau khi tu luyện long mạch dưới lòng đất, vì vậy tất nhiên họ không thể nhận ra anh ngay.
Lâm Chính không từ chối, đồng ý yêu cầu của những người phụ nữ này là ký tên từng người một.
Sau khi nhận được chữ ký của Lâm Chính, vài người phụ nữ hưng phấn đến mức suýt ngất xỉu.
Lâm Chính không biết nên cười hay khóc.
Nhưng ngay lúc này.
Ù!
Một tiếng tù và du dương đột nhiên vang vọng khắp tòa nhà treo thưởng
Những người phụ nữ này đều biến sắc.
"Có vẻ như...”
"Báo hiệu chiến tranh?"
"Nhanh lên, mau đi tị nạn!"
“Mau đi!”
Những người phụ nữ hét lên liên tục, ngay lập tức thu dọn đồ đạc bỏ trốn.
Những người bảo vệ trong sảnh cũng trở nên lo lắng.
Đúng lúc đó, một nhóm các cao thủ tòa nhà treo thưởng lao từ cầu thang xuống, hướng thẳng ra cổng.
“Thần y Lâm, chúng ta mau chạy đi!”
Hàn Thiến Thiến kéo cánh tay Lâm Chính nói.
"Chạy?"
"Đúng vậy, đây là kèn báo chiến tranh của tòa nhà treo thưởng của chúng tôi, nó chỉ vang lên khi xuất hiện những trận chiến lớn hoặc khi siêu sinh vật xuất hiện! Nhanh lên, nếu không sẽ muộn mất!"
Hàn Thiến Thiến lo lắng thúc giục.
Lâm Chính lại cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói: "Không sao, các cô đi trước đi, tôi ở lại có việc!"
“Thần y Lâm!”
"Đi đi”.
Lâm Chính cười nhạt, sau đó ngồi trong đại sảnh, từ trong túi áo khoác lấy ra bao thuốc lá, châm lửa.
Hàn Thiến Thiến có chút tức giận, nhưng cô ta cũng không nán lại lâu.
Tuy rằng cô ta là một fangirl nhỏ của thần y Lâm, nhưng cô ta không mù quáng đến mức ở lại chôn chung với anh ở đây đâu.
Chẳng bao lâu sau, sảnh của tòa nhà treo thưởng trống rỗng, tất cả các nhân viên chạy gần hết, mọi người đều đã đi tị nạn.
Nhưng các cường giả của tòa nhà treo giải thưởng liên tục lao xuống cầu thang, lao ra khỏi cổng.
“Lâm đại nhân, Võ Thần tới rồi!”
Lúc này, bà tổ Huyết Đao dẫn theo thế gia Huyết Đao đi tới lầu một, trầm giọng hỏi.
"Tôi biết rồi”.
Lâm Chính bắn tàn thuốc xuống, khàn giọng trả lời: "Tính toán thời gian, bọn họ hẳn đã ở đây rồi!"
"Đại nhân vì sao còn ở lại nơi này?"
"Tôi đang chờ họ”.
"Chờ họ?"
Khuôn mặt già nua của Bà tổ Huyết Đao cứng đờ.
Lâm Chính muốn làm gì? Chẳng lẽ anh muốn đối đầu với Tứ Đại Võ Thần?
Anh điên à?
Khi Tứ Đại Võ Thần liên thủ, bọn họ chính là vô địch thiên hạ, theo nghĩa đen!
Bà tổ Huyết Đao muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không nói.
Bà ta đứng sang một bên, im lặng chờ đợi.
"Tại sao bà còn ở nơi này, không đi tị nạn sao?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Lâm đại nhân nhiều lần cứu Thế gia Huyết Đao của tôi, hiện giờ cậu muốn đối phó các Võ Thần, thế gia Huyết Đao bọn tôi há có thể khoanh tay đứng nhìn? Lâm đại nhân, bất kể cậu muốn làm gì, chúng tôi đều sẽ ủng hộ cậu!”
Bà tổ Huyết Đao trầm giọng nói.
"Bà ơi, không cần đâu. Tại sao phải hy sinh mạng sống của những người này một cách vô ích?"
Lâm Chính lắc đầu, cười khổ nói.
"Mạng sống của bọn họ là do Lâm đại nhân ban tặng, hy sinh vì cậu cũng không phải là lãng phí”.
Bà tổ Huyết Đao nói chắc nịch.
Lâm Chính im lặng một lát, sau đó lắc đầu thở dài.
"Ừ, nếu đã như vậy, các người có thể ở lại đây”.
Lâm Chính dập tắt tàn thuốc.
Lúc này, một luồng hào quang đáng sợ tràn ngập toàn bộ đại sảnh, dường như toàn bộ tòa nhà treo thưởng đã bị bao phủ ở nơi hào quang này.
"Khí tức của Võ Thần!"
Đôi mắt già nua của bà tổ Huyết Đạo lóe lên ánh sáng: "Đây là khí tức của Trấn Ngục Võ Thần! Trấn Ngục Võ Thần đến trước rồi!"
Lâm Chính nhìn ra ngoài cổng.
Chỉ nghe một âm thanh vang dội.
"Mau giao xác của Ám Thiên và Thương Lan ra!"
Giọng nói vang lên.
Ầm!
Một âm thanh nổ tung dữ dội truyền đến.
Vô số mảnh vỡ và thủy tinh văng xuống.
Tòa nhà rung chuyển.
Một người đàn ông của thế gia Huyết Đao vội vàng chạy ra khỏi cổng, kinh hoàng nhìn lại.
"Bà tổ! Tầng ba biến mất rồi!”
Chương 5050: Tranh đoạt
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng.
Bà tổ Huyết Đao dường như ý thức được điều gì đó, lập tức lao ra ngoài cửa lớn.
Chỉ thấy toàn bộ tầng ba, bụi đất mù mịt, tan thành những mảnh nhỏ, giống như hoàn toàn bị đẽo sạch.
Cũng do tầng ba bị phá hư nên toàn bộ tòa nhà treo thường bắt đầu lung lay, lún xuống.
Cũng may hình như tòa nhà treo thưởng có cơ chế đặc biệt bảo vệ, sau khi tầng ba bị phá hư, bên ngoài tòa nhà lập tức xuất hiện một vòng ánh sáng, vòng ánh sáng này như tấm lưới gia cố, giúp tòa nhà treo thưởng ổn định, cho nên nó không sụp xuống.
Nhưng chẳng được bao lâu.
Vèo!
Trên chỗ tầng ba đầy bụi bặm kia, xuất hiện một bóng hình.
Hai bên trái phải của thân hình đó xách theo một thi thể.
Chính là thi thể của Thái Thiên và Thương Lan!
Người đoạt thi thể lại là Trấn Ngục Võ Thần!
“Cái gì?”
Hô hấp của bà tổ Huyết Đao căng thẳng, nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Xem ra tòa nhà treo thưởng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, nếu không Trấn Ngục Võ Thần sẽ không lấy hai thi thể kia đi dễ dàng như vậy!”
Bà tổ Huyết Đao khàn khàn nói.
“Bà tổ, mau đi đi, đợi bốn người phân chia quyền sở hữu thi thể xong là tới phiên tôi rồi”.
Lâm Chính vẫn ngồi ở tầng một của sảnh lớn như cũ, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Bà tổ Huyết Đao quay đầu nhìn vào mắt Lâm Chính, im lặng một lát, sau đó dẫn người âm thầm tới bên cạnh Lâm Chính.
“Tội gì phải như vậy?”
Lâm Chính thở dài.
Trấn Ngục Võ Thần đưa hai thi thể đi rất thuận lợi, còn Tiếu Thiên, Huyết Đồ, Bôn Lôi khoan thai tới muộn, lập tức tiến lên chào đón.
“Sao lấy được dễ dàng vậy, xem ra tòa nhà treo thưởng cũng biết ý đồ của chúng ta”.
Tiếu Thiên Võ Thần lạnh nhạt nói.
“Hừ, bọn họ dám không giao à? Nếu không giao thì cứ chờ tôi san bằng tòa nhà treo thưởng của ông ta!”
Huyết Đồ Võ Thần lạnh lùng nói.
“Thế này cũng bớt đi rất nhiều việc vui, đáng tiếc!”
Bôn Lôi Võ Thần lắc đầu liên tục.
“Được rồi các vị, đừng dong dài thêm nữa, chúng ta nhanh chóng phân những cái này ra đi”.
Tiếu Thiên Võ Thần nhìn chằm chằm vào hai thi thế trong tay Trấn Ngục Võ Thần, lạnh nhạt nói.
Bôn Lôi Võ Thần đi lên trước, nhìn kĩ một lượt, sao đó con ngươi khẽ run.
“Đã động dao vào rồi!”
“Ông không phải đang nói chuyện vô nghĩa à? Hai cái thi thể này đã ở trong tòa nhà treo thưởng gần một tháng rồi, có thể không động dao được sao?”
Huyết Đồ Võ Thần hừ nói.
“Nhưng cú động dao này không bình thường!”
Bôn Lôi Võ Thần khàn khàn nói.
Ba người nghe thấy vậy, tất cả đều tiến tới.
Một lát sau, Huyết Đồ và Trấn Ngục đều ớn lạnh.
“Đao pháp tinh vi quá, thế mà còn cắt theo hoa văn trên cơ thể ra được, hơn nữa cũng không phá hư kết cấu của toàn bộ cơ thể, sao tòa nhà treo thưởng lại có kĩ năng nghề y cao như vậy?”
Tiếu Thiên Võ Thần nhíu mày nói.
“Theo tôi được biết, có lẽ thần y Lục của tòa nhà treo thưởng cũng không có năng lực này, chẳng lẽ trong tòa nhà treo thưởng còn có người ưu tú khác?”
Bôn Lôi Võ Thần trầm giọng nói.
“Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Mặc dù có động dao, nhưng dao này cắt theo hoa văn, phần lớn cơ thể không bị phá hỏng, vẫn còn giá trị rất cao, bốn người chúng ta chia nhanh lên đi”.
Huyết Đồ Võ Thần lạnh nhạt nói: “Tôi không cần hai thi thể này, tôi lấy hai đầu thôi, phần khác các người tự chia!”
Nói xong, duỗi tay muốn chộp hai cái đầu.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Trấn Ngục Võ Thần đã duỗi tay ngăn cản tay của Huyết Đồ Võ Thần.
“Hả?”
Huyết Đồ Võ Thần nhăn mày.
“Huyết Đồ, ông nghĩ đẹp lắm, cho ông lấy đầu ư? Đúng là nực cười!”
Trấn Ngục Võ Thần cười khẩy, đẩy người ra ngoài.
Huyết Đồ Võ Thần đột nhiên không kịp phòng bị, lui về sau mấy chục bước liên tục, mới dừng lại.
“Đầu là của tôi!”
Trấn Ngục Võ Thần xách hai thi thể, híp mắt nói.
Cảnh tượng ở trước mắt hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Lâm Chính.
Tầng hầm thứ mười của tòa nhà treo thưởng là một gò đất trống rộng lớn.
Bên trong gò đất trống chỗ nào cũng có những tảng đá đen kịt cao chót vót.
Nhưng ở trung tâm những tảng đá cao chót vót này là những móng vuốt khổng lồ.
Chỉ có một nửa móng vuốt lộ ra ngoài, năm đầu ngón tay thô to dữ tợn lòi ra bên ngoài, khiến da dầu người nhìn thấy đều tê dại, tim đập chân run.
Mà ở vị trí trung tâm của móng vuốt có một thanh kiếm gãy thon dài đang treo lơ lửng.
Toàn bộ thân kiếm tỏa ra màu xanh da trời, trên bề mặt gợn lên ánh sáng màu xanh lấp lánh.
Lâm Chính nhìn chằm chằm thanh kiếm gãy, cảm giác như mặt trời, vầng trăng và vì sao đang xoay tròn xung quanh thanh kiếm gãy, giống như thần binh sắc bén đàn áp vũ trụ vậy!
Nhìn những móng vuốt như ngọn núi cao vun vút, những người bên dưới nhìn những móng vuốt sắc nhọn ấy như những con kiến hôi nhỏ bé.
“Đây là gì? Là loại thần binh gì vậy?”
Lâm Chính trịnh trọng nói.
“Không thể giải thích được”.
Mộ Dung Tùng lạnh lùng nói: “Đây là một nơi bí mật, hơn một ngàn năm trước, người sáng lập tòa nhà treo thưởng đã phát hiện ra, mà không thể phá giải, nhưng ông ta cảm nhận được thần binh đó đang tỏa ra nguồn năng lượng mãnh liệt, tiện thể lấy nó làm cơ sở xây dựng tòa nhà treo thưởng! Đây chính là nguồn gốc của tòa nhà treo thưởng”.
“Ra là như vậy”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm gãy: “Nói cách khác, mấy người cũng không biết nó là thứ gì?”
“Dựa theo các cuộc điều tra và ghi chép của chúng tôi trong những năm qua, có vẻ nó là một thần binh thượng cổ, hình như nó tồn tại là để trấn áp một thứ gì đó”.
“Nếu vậy, sao có thể tùy tiện lấy nó ra chứ?”
“Hiện tại bốn Võ Thần liên thủ, ngoại trừ thứ này ra, không còn thứ gì có thể phá bỏ cục diện”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn thanh kiếm gãy kia rồi từ từ đi tới.
Thanh kiếm gãy tỏa ra nguồn năng lượng mãnh liệt, có thể thấy xung quanh gò đất trống là các cơ quan của tòa nhà treo thưởng, các cơ quan này đang cố hết sức để thu thập lượng năng lượng bị rò rỉ, tất cả đều bị tòa nhà treo thưởng tận dụng.
Nhưng Lâm Chính vẫn tiếp tục đến gần, nguồn năng lượng tỏa ra từ thanh kiếm gãy càng mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng, khi còn cách thanh kiếm gãy tầm trăm mét, Lâm Chính không thể tiến về phía trước thêm chút nào.
Cuối cùng!
Bốp!
Cả người Lâm Chính bị bật ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.
“Cậu Lâm, cậu không sao chứ?”
Đặng Mão vội vàng đỡ Lâm Chính dậy, lo lắng hỏi.
“Tôi không sao...”
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi: “Có vẻ vật này đã vượt xa sức tưởng tượng của tôi, muốn tới gần nó thôi cũng đã khó hơn lên trời, muốn lấy nó đi, e rằng là chuyện không thể”.
Nghe thấy thế, Mộ Dung Tùng cũng lắc đầu: “Xem ra chúng ta chỉ có thể cứng rắn chống lại sự tập kích của bốn Võ Thần thôi. Chỉ là, mặc dù tòa nhà treo thưởng của tôi đã kinh doanh nhiều năm rồi, nhưng phải đối đầu với bốn Võ Thần cùng một lúc, thực sự rất khó khăn... Đặng Mão!”
“Chủ tịch!”
Đặng Mão bước tới.
“Nếu không còn cách nào khác, ông hãy giao thi thể của Thương Lan và Thái Thiên ra đi”.
Mộ Dung Tùng khản giọng nói.
“Cái gì? Giao ra hả?”
Đặng Mão giật mình.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khó xử của chủ tịch, ông ta cũng chỉ có thể đồng ý.
“Không thể chôn vùi toàn bộ tòa nhà treo thưởng chỉ vì cơ thể của hai Võ Thần được”.
Lâm Chính cười nhẹ: “Vả lại, tôi thấy giao ra là giải pháp tốt nhất”.
“Tại sao lại nói như thế?”
“Bởi vì đó là bốn Võ Thần chứ không phải là hai Võ Thần”.
Lâm Chính cười nói.
Vừa nói xong, Đặng Mão sửng sốt một lúc, lập tức hiểu ý.
“Cậu Lâm định để họ cấu xé lẫn nhau sao?”
Mộ Dung Tùng nói.
Lâm Chính gật đầu.
Mộ Dung Tùng im lặng, sau đó hít một hơi thật sâu, khản giọng nói: “Đã như vậy thì cứ giao cho họ sớm đi!”
Chương 5047: Chúng ta là thương nhân
“Giao sớm ư?”
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, rõ ràng là không thể hiểu rõ ý trong câu nói của Mộ Dung Tùng.
Nhưng Mộ Dung Tùng không nói gì nữa mà quay người đi về phía thang máy.
Lâm Chính nhìn thanh kiếm gãy được treo lơ lửng ở phía xa, cũng chỉ có thể đi theo vào trong thang máy.
“Cậu Lâm, nơi đây là bí mật của tòa nhà treo thưởng bọn tôi, hy vọng cậu có thể giữ bí mật này, đừng để nó truyền ra ngoài, như thế, tòa nhà treo thưởng bọn tôi cũng ít gặp rắc rối hơn”.
Mộ Dung Tùng nói.
“Chủ Tịch Mộ Dung cứ yên tâm, tôi sẽ tuân thủ nghiêm ngặt việc này, không bao giờ nói cho ai khác biết”.
Lâm Chính lập tức đồng ý.
“Vậy thì được”.
Mộ Dung Tùng hít một hơi.
Ngay sau đó, thang máy đã đi đến tầng trên cùng của văn phòng.
Lâm Chính chắp tay chào tạm biệt Mộ Dung Tùng rồi vội vàng rời đi.
Thư ký tự mình dẫn Lâm Chính xuống lầu.
Khi thư ký trở lại văn phòng, Mộ Dung Tùng đang ngậm điếu xì gà.
“Cậu ta đi rồi sao?”
“Dạ chủ tịch, đã đi rồi”.
Thư ký gật đầu nói.
Mộ Dung Tùng nhíu mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
“Chủ tịch, tầng mười ở dưới tòa nhà treo thưởng chính là bí mật lớn của chúng ta, tại sao ông lại tùy tiện dẫn người này đến đó vậy?”
Đặng Mão đứng dậy, vẻ mặt đanh lại hỏi.
“Vốn dĩ tôi nghĩ rằng người này có thủ đoạn để phá hủy cấm chế ở tầng hầm thứ mười, nhưng không ngờ là ngay cả cậu ta cũng không làm được”.
Mộ Dung Tùng khàn giọng nói.
“Nguồn năng lượng đó mạnh mẽ đến thế, người bình thường không thể nào đột phá được, sao cậu ta có thể làm được chứ?”
Đặng Mão lắc đầu nói.
“Không, ông sai rồi!”
Mộ Dung Tùng chỉ ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Người thanh niên này có nhiều thủ đoạn hơn ông tưởng tượng đấy! Cậu ta không đơn giản như ông nghĩ đâu!”
Đặng Mão ngẩn người: “Chủ tịch, ý của ông là...”
“Người này có thủ đoạn, hơn nữa, hồi nãy ông không cảm thấy lúc cậu ta đi thăm dò cấm chế hơi kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ?”
“Với thực lực của ông, ông có thể đến gần cấm chế đó được bao nhiêu mét?”
“Ít nhất là năm mươi mét”.
“Nhưng người đó mới đi được một trăm mét là đã không chịu nổi, thực lực của cậu ta không thua kém gì ông, lại có thể chịu được một đòn của Trấn Ngục Võ Thần, ông có cảm thấy việc một trăm mét đã không thể chịu được là bình thường sao?”
Mộ Dung Tùng khàn giọng nói.
Vừa nói xong, Đặng Mão lập tức nhận ra: “Chủ tịch, thằng nhóc này cố tình che giấu thực lực sao?”
“Đúng vậy, cậu ta hoàn toàn không dùng hết sức!”
“Tại sao lại thế chứ?”
“Cậu ta sợ tôi lợi dụng cậu ta, nếu cậu ta có thể phá hủy cấm chế, sợ tôi sẽ đánh lén sau lưng, nên cậu ta chỉ đi tới để kiểm tra thử chứ không hề có ý định dùng hết sức”.
“Thì ra là vậy... tâm tư lẫn bụng dạ thằng nhóc này thật quá đáng sợ!”
“Có thể sống sót trong tay các Võ Thần, sao có thể là người bình thường chứ?”
Mộ Dung Tùng lạnh lùng nói: “Nếu tạm thời không thể lấy thứ này ra, chúng ta chỉ có thể thay đổi chiến lược, nghe lệnh, lập tức đặt thi thể của Thương Lan và Thái Thiên vào phòng y tế ở tầng ba, cho tất cả thủ vệ lùi ra ngoài! Bốn Võ Thần đó muốn đến lấy thì cứ để cho họ lấy!”
“Chủ tịch thực sự muốn từ bỏ sao?”
Vẻ mặt Đặng Mão đầy tiếc nuối.
“Không sao, chúng ta thả mồi câu cho bọn họ tự cắn xé nhau trước, chờ đến khi bốn Võ Thần đó đánh nhau gần xong, chúng ta chỉ cần ngồi đó làm ‘ngư ông hưởng lợi’ là được”.
Mộ Dung Tùng bình tĩnh nói.
‘”Vâng, chủ tịch!”
Đặng Mão lập tức chắp tay lại.
“Đúng rồi, ông hãy cử người đi làm một việc!”
Dường như Mộ Dung Tùng nghĩ ra việc gì đó, bước tới chỗ Đặng Mão, khom người xuống thì thầm vào tai Đặng Mão vài câu.
Vẻ mặt Đặng Mão chợt thay đổi, ngạc nhiên nói; “Chủ tịch, chuyện này... có ổn không?”
“Đặng Mão, ông hãy nhớ kỷ, chúng ta là thương nhân, thứ thương nhân phải cân nhắc chính là lợi ích, phải làm sao để tối đa hóa lợi ích lên mới chính là việc làm thường ngày của chúng ta!”
“Nhưng...”
“Đừng nói nhiều nữa, đi làm đi”.
“Vâng, chủ tịch...”
Chương 5048: Làm công ăn lương
Sau khi rời khỏi tầng thượng Lâm Chính không trở lại phòng bế quan. Thay vào đó, anh ngồi trên ghế ở sảnh tầng một, nhắm mắt lại nghỉ ngơi như đang chờ đợi điều gì đó.
"Cậu Lâm, sao cậu lại ở đây?"
Lúc này, Đào Thành vừa mới vội vàng từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Lâm Chính, không khỏi kinh ngạc. Ông ta nhanh chóng đến gần để hỏi thăm.
"Không có hứng thú tu luyện, ra chỗ này hít thở một chút”.
Lâm Chính liếc mắt nhìn Đào Thành, mở miệng nói: "Quản lý Đào muốn đi đâu sao?"
"Tôi vừa nhận được nhiệm vụ phải dẫn đội ra ngoài một chuyến”.
Đào Thành nhìn thời gian, tỏ vẻ áy náy nói: "Cậu Lâm, tôi có việc quan trọng cần phải xử lý, không thể ở lại lâu được”.
"Không sao đâu, đi đi”.
“Tạm biệt!”
Nói xong, Đào Thành vội vã rời đi.
Lâm Chính nhìn bóng dáng Đào Thành rời đi, đôi mắt hơi nheo lại, dường như đã mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
"Anh Lâm!"
Ngay lúc này này, Mị Mộng cũng đi xuống cầu thang.
Thế gia Huyết Đao đều thuê phòng ở tầng hai, bởi vậy người của thế gia Huyết Đao rất ít khi đi xuống tầng hầm.
"Anh Lâm, đúng lúc tôi muốn tìm anh, sao anh lại ngồi ở đại sảnh thế?"
Mị Mộng vội vàng đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng.
"Có chuyện gì thế?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
Mị Mộng nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: "Vừa rồi người của thế gia Huyêt Đao bọn tôi đến báo, tòa nhà treo thưởng đã điều động nhân viên các phòng ban, mọi người đều đã đến kho vũ khí lấy vũ khí. Bà tổ tôi còn nói tòa nhà treo thưởng sắp có chuyện lớn, nơi này rất có thể sẽ biến thành chiến trường! Tôi tới đây để thông báo cho các anh. Chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng càng sớm càng tốt!”
"Thì ra là như vậy”.
Lâm Chính gật đầu, cười nhạt: "Mị Mộng, không cần lo cho bên tôi, cô mau dẫn người của thế gia Huyết Đao trốn lên tầng thượng hoặc tầng hầm đi!"
"Tại sao?"
Mị Mộng bối rối hỏi.
"Tứ đại Võ Thần đang tới cướp thi thể. Hai thi thể đó hình như ở tầng ba. Nếu các người tiếp tục ở lại tầng hai, có thể sẽ gặp nguy hiểm”.
Lâm Chính cười nói.
"Cái gì?"
Mị Mộng tái mặt, gật đầu với Lâm Chính rồi vội vàng rời đi.
Lâm Chính nhắm mắt lại một lần nữa, lặng lẽ chờ đợi.
Anh ngồi như thế suốt cả ngày.
Những người qua lại trong đại sảnh đã quen với sự có mặt của Lâm Chính, không còn cảm thấy xa lạ nữa.
Nhưng bởi vì bốn Võ Thần sắp đến nên trong sảnh của tòa nhà treo thưởng không có nhiều người.
Trống trải.
Chỉ còn lại một vài nhân viên ngủ gật.
"Sắp đến giờ rồi”.
Lâm Chính lẩm bẩm, từ từ mở mắt ra.
Lúc này, anh dường như nhận ra điều gì đó và hướng ánh mắt về phía một người phụ nữ đang ngồi ở bàn tiếp tân.
Người phụ nữ có dáng người thanh lịch và trông khoảng 24-25 tuổi. Cô ta đang tựa người vào bàn, nghịch chiếc điện thoại.
Đánh giá từ mẫu điện thoại, đây là mẫu mới nhất.
"Ở đây không có sóng. Có điện thoại thì có ích gì?"
Lâm Chính đi tới, cười hỏi.
“Là Lâm đại nhân à?”
Người phụ nữ dường như nhận ra Lâm Chính, vội vàng đứng lên cúi đầu nói: "Chào Lâm đại nhân!"
"Không cần khách sáo như vậy”.
Lâm Chính xua tay.
Người phụ nữ mỉm cười liếc nhìn điện thoại, cảm thấy có chút xấu hổ. "Ở đây quả thực không có tín hiệu, nhưng tôi có thể xem ảnh và xem video tôi quay cùng gia đình trước đây”.
"Ảnh? Video?"
Lâm Chính nhất thời ngơ ngác, tựa hồ nhớ tới cái gì đó: "Không phải cô là người của long mạch dưới lòng đất sao?”
“Không phải”.
Người phụ nữ lắc đầu: "Tôi đến từ Long Quốc”.
"Long Quốc?"
Lâm Chính sửng sốt: "Vậy sao cô lại tới đây?"
"Đến đây để làm việc”.
Người phụ nữ mỉm cười nói.
"Làm. . . công ăn lương hả?"
Lâm Chính hoàn toàn ngơ ngác.
Chương 5049: Võ Thần đến
Qua cuộc trò chuyện, Lâm Chính cuối cùng cũng hiểu.
Người phụ nữ này tên là Hàn Thiến Thiến, tốt nghiệp Đại học Yên Kinh Long Quốc, học quản trị kinh doanh, nhưng sau khi tốt nghiệp thấy công việc không hợp với mình lắm, hoặc là nội dung công việc không phù hợp, hoặc mức lương không đáp ứng được kỳ vọng, sau đó ma xui quỷ khiến xúi cô ta gửi sơ yếu lý lịch đến tòa nhà treo thưởng, đi theo người tuyển dụng của tòa nhà treo thưởng nhận công việc này.
Mức lương của tòa nhà treo thưởng rất cao, đảm bảo tiền lương tối thiểu là năm triệu tệ một năm.
Nhưng làm việc ở đây cũng nguy hiểm.
Dù sao bọn họ đều đang đối mặt với những tu sĩ mạnh mẽ của long mạch dưới lòng đất.
Mặc dù lần đầu đến đây cô ta rất hào hứng và sợ hãi nhưng dần dần cô ta cũng quen.
Suy cho cùng, với sự bảo vệ của tòa nhà treo thưởng, an toàn cá nhân của họ đã được đảm bảo.
"Long mạch dưới lòng đất chứa đầy sát khí, sao người không có tu vi như cô ta vào được thế?"
Lâm Chính cau mày hỏi.
"Uống thuốc”.
Hàn Thiến Thiến cười nói.
"Thuốc?"
Lâm Chính im lặng gật đầu.
Vấn đề này không phải là vấn đề lớn đối với tòa nhà treo thưởng.
"Lâm đại nhân, ngoại trừ tôi ra, rất nhiều người trong tòa nhà treo thưởng thật ra đều đến từ Long Quốc. Dù sao bọn tôi đều làm trong ngành dịch vụ, người của long mạch dưới lòng đất không thể làm công việc này! Nhưng khi bọn tôi đã đến đây thì hai năm mới được về một lần, không biết năm nay có về được hay không!”
Hàn Thiến Thiến thở dài, trên mặt tràn ngập hồi ức.
"Đừng lo lắng, năm nay cô ta nhất định sẽ có thể trở về”.
Lâm Chính cười nhẹ.
"Ừ, tháng sau tôi định sẽ xin nghỉ phép về thăm nhà!"
Hàn Thiến Thiến nở nụ cười rạng rỡ và ưa nhìn, đột nhiên, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ta vội vàng hỏi: "Lâm đại nhân, lúc nãy tôi nghe quản lý Đào gọi anh là thần y Lâm đúng không?"
"Có vấn đề gì không?"
"Vậy anh có biết chủ tịch tập đoàn Dương Hoa của Giang Thành ở Long Quốc bọn tôi không? Anh ấy cũng được gọi là thần y Lâm đấy!”
Hàn Thiến Thiến hưng phấn nói.
Lâm Chính sững sờ, cười khổ nói: "Tôi chính là chủ tịch của Dương Hoa!"
"Hả!"
Hàn Thiến Thiến hét lên, cả người run rẩy hưng phấn.
Cô ta dường như nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại ra, so sánh người trong bức ảnh với dung mạo của Lâm Chính.
Mặc dù ngoại hình của Lâm Chính đã thay đổi đôi chút trong thời gian tu luyện này, nhưng nhìn chung thì khá giống nhau.
"Thật sự là thần y Lâm sao? Trời ơi, đúng là thần y Lâm rồi!"
"Thiến Thiến, cô ta đang hú hét cái gì thế?"
Những người phụ nữ ở cửa sổ bên kia hét lên bất mãn.
“Chị Yến, thần y Lâm, anh ấy là thần y Lâm!"
Hàn Thiến Thiến hưng phấn hét lên.
"Ý cô là thần y Lâm của Dương Hoa ư?"
"Đúng vậy, chính là anh ấy!"
"Thật sao?"
Vài người phụ nữ phấn khích, ngay lập tức chạy đến, khuôn mặt của họ đầy vẻ mê đắm và ngưỡng mộ.
"Thần y Lâm, anh có thể chụp ảnh với chúng tôi không?"
"Trời ơi, thật sự là thần y Lâm à, sao lúc trước tôi không để ý chứ?"
"Không thể tin được!"
"Hôm nay cuối cùng tôi cũng nhìn thấy thần tượng của mình!"
Mấy người phụ nữ vây quanh Lâm Chính, tán gẫu như muốn nuốt chửng anh.
Lâm Chính không khỏi cảm thấy cay đắng bất lực, trên mặt tràn đầy cam chịu.
Trên thực tế, không có gì lạ khi họ không thể nhận ra anh, những người này làm việc trong tòa nhà treo thưởng, cứ hai năm mới có thể về nhà một lần, diện mạo của Lâm Chính đã dần thay đổi một chút sau khi tu luyện long mạch dưới lòng đất, vì vậy tất nhiên họ không thể nhận ra anh ngay.
Lâm Chính không từ chối, đồng ý yêu cầu của những người phụ nữ này là ký tên từng người một.
Sau khi nhận được chữ ký của Lâm Chính, vài người phụ nữ hưng phấn đến mức suýt ngất xỉu.
Lâm Chính không biết nên cười hay khóc.
Nhưng ngay lúc này.
Ù!
Một tiếng tù và du dương đột nhiên vang vọng khắp tòa nhà treo thưởng
Những người phụ nữ này đều biến sắc.
"Có vẻ như...”
"Báo hiệu chiến tranh?"
"Nhanh lên, mau đi tị nạn!"
“Mau đi!”
Những người phụ nữ hét lên liên tục, ngay lập tức thu dọn đồ đạc bỏ trốn.
Những người bảo vệ trong sảnh cũng trở nên lo lắng.
Đúng lúc đó, một nhóm các cao thủ tòa nhà treo thưởng lao từ cầu thang xuống, hướng thẳng ra cổng.
“Thần y Lâm, chúng ta mau chạy đi!”
Hàn Thiến Thiến kéo cánh tay Lâm Chính nói.
"Chạy?"
"Đúng vậy, đây là kèn báo chiến tranh của tòa nhà treo thưởng của chúng tôi, nó chỉ vang lên khi xuất hiện những trận chiến lớn hoặc khi siêu sinh vật xuất hiện! Nhanh lên, nếu không sẽ muộn mất!"
Hàn Thiến Thiến lo lắng thúc giục.
Lâm Chính lại cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói: "Không sao, các cô đi trước đi, tôi ở lại có việc!"
“Thần y Lâm!”
"Đi đi”.
Lâm Chính cười nhạt, sau đó ngồi trong đại sảnh, từ trong túi áo khoác lấy ra bao thuốc lá, châm lửa.
Hàn Thiến Thiến có chút tức giận, nhưng cô ta cũng không nán lại lâu.
Tuy rằng cô ta là một fangirl nhỏ của thần y Lâm, nhưng cô ta không mù quáng đến mức ở lại chôn chung với anh ở đây đâu.
Chẳng bao lâu sau, sảnh của tòa nhà treo thưởng trống rỗng, tất cả các nhân viên chạy gần hết, mọi người đều đã đi tị nạn.
Nhưng các cường giả của tòa nhà treo giải thưởng liên tục lao xuống cầu thang, lao ra khỏi cổng.
“Lâm đại nhân, Võ Thần tới rồi!”
Lúc này, bà tổ Huyết Đao dẫn theo thế gia Huyết Đao đi tới lầu một, trầm giọng hỏi.
"Tôi biết rồi”.
Lâm Chính bắn tàn thuốc xuống, khàn giọng trả lời: "Tính toán thời gian, bọn họ hẳn đã ở đây rồi!"
"Đại nhân vì sao còn ở lại nơi này?"
"Tôi đang chờ họ”.
"Chờ họ?"
Khuôn mặt già nua của Bà tổ Huyết Đao cứng đờ.
Lâm Chính muốn làm gì? Chẳng lẽ anh muốn đối đầu với Tứ Đại Võ Thần?
Anh điên à?
Khi Tứ Đại Võ Thần liên thủ, bọn họ chính là vô địch thiên hạ, theo nghĩa đen!
Bà tổ Huyết Đao muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không nói.
Bà ta đứng sang một bên, im lặng chờ đợi.
"Tại sao bà còn ở nơi này, không đi tị nạn sao?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Lâm đại nhân nhiều lần cứu Thế gia Huyết Đao của tôi, hiện giờ cậu muốn đối phó các Võ Thần, thế gia Huyết Đao bọn tôi há có thể khoanh tay đứng nhìn? Lâm đại nhân, bất kể cậu muốn làm gì, chúng tôi đều sẽ ủng hộ cậu!”
Bà tổ Huyết Đao trầm giọng nói.
"Bà ơi, không cần đâu. Tại sao phải hy sinh mạng sống của những người này một cách vô ích?"
Lâm Chính lắc đầu, cười khổ nói.
"Mạng sống của bọn họ là do Lâm đại nhân ban tặng, hy sinh vì cậu cũng không phải là lãng phí”.
Bà tổ Huyết Đao nói chắc nịch.
Lâm Chính im lặng một lát, sau đó lắc đầu thở dài.
"Ừ, nếu đã như vậy, các người có thể ở lại đây”.
Lâm Chính dập tắt tàn thuốc.
Lúc này, một luồng hào quang đáng sợ tràn ngập toàn bộ đại sảnh, dường như toàn bộ tòa nhà treo thưởng đã bị bao phủ ở nơi hào quang này.
"Khí tức của Võ Thần!"
Đôi mắt già nua của bà tổ Huyết Đạo lóe lên ánh sáng: "Đây là khí tức của Trấn Ngục Võ Thần! Trấn Ngục Võ Thần đến trước rồi!"
Lâm Chính nhìn ra ngoài cổng.
Chỉ nghe một âm thanh vang dội.
"Mau giao xác của Ám Thiên và Thương Lan ra!"
Giọng nói vang lên.
Ầm!
Một âm thanh nổ tung dữ dội truyền đến.
Vô số mảnh vỡ và thủy tinh văng xuống.
Tòa nhà rung chuyển.
Một người đàn ông của thế gia Huyết Đao vội vàng chạy ra khỏi cổng, kinh hoàng nhìn lại.
"Bà tổ! Tầng ba biến mất rồi!”
Chương 5050: Tranh đoạt
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng.
Bà tổ Huyết Đao dường như ý thức được điều gì đó, lập tức lao ra ngoài cửa lớn.
Chỉ thấy toàn bộ tầng ba, bụi đất mù mịt, tan thành những mảnh nhỏ, giống như hoàn toàn bị đẽo sạch.
Cũng do tầng ba bị phá hư nên toàn bộ tòa nhà treo thường bắt đầu lung lay, lún xuống.
Cũng may hình như tòa nhà treo thưởng có cơ chế đặc biệt bảo vệ, sau khi tầng ba bị phá hư, bên ngoài tòa nhà lập tức xuất hiện một vòng ánh sáng, vòng ánh sáng này như tấm lưới gia cố, giúp tòa nhà treo thưởng ổn định, cho nên nó không sụp xuống.
Nhưng chẳng được bao lâu.
Vèo!
Trên chỗ tầng ba đầy bụi bặm kia, xuất hiện một bóng hình.
Hai bên trái phải của thân hình đó xách theo một thi thể.
Chính là thi thể của Thái Thiên và Thương Lan!
Người đoạt thi thể lại là Trấn Ngục Võ Thần!
“Cái gì?”
Hô hấp của bà tổ Huyết Đao căng thẳng, nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Xem ra tòa nhà treo thưởng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, nếu không Trấn Ngục Võ Thần sẽ không lấy hai thi thể kia đi dễ dàng như vậy!”
Bà tổ Huyết Đao khàn khàn nói.
“Bà tổ, mau đi đi, đợi bốn người phân chia quyền sở hữu thi thể xong là tới phiên tôi rồi”.
Lâm Chính vẫn ngồi ở tầng một của sảnh lớn như cũ, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Bà tổ Huyết Đao quay đầu nhìn vào mắt Lâm Chính, im lặng một lát, sau đó dẫn người âm thầm tới bên cạnh Lâm Chính.
“Tội gì phải như vậy?”
Lâm Chính thở dài.
Trấn Ngục Võ Thần đưa hai thi thể đi rất thuận lợi, còn Tiếu Thiên, Huyết Đồ, Bôn Lôi khoan thai tới muộn, lập tức tiến lên chào đón.
“Sao lấy được dễ dàng vậy, xem ra tòa nhà treo thưởng cũng biết ý đồ của chúng ta”.
Tiếu Thiên Võ Thần lạnh nhạt nói.
“Hừ, bọn họ dám không giao à? Nếu không giao thì cứ chờ tôi san bằng tòa nhà treo thưởng của ông ta!”
Huyết Đồ Võ Thần lạnh lùng nói.
“Thế này cũng bớt đi rất nhiều việc vui, đáng tiếc!”
Bôn Lôi Võ Thần lắc đầu liên tục.
“Được rồi các vị, đừng dong dài thêm nữa, chúng ta nhanh chóng phân những cái này ra đi”.
Tiếu Thiên Võ Thần nhìn chằm chằm vào hai thi thế trong tay Trấn Ngục Võ Thần, lạnh nhạt nói.
Bôn Lôi Võ Thần đi lên trước, nhìn kĩ một lượt, sao đó con ngươi khẽ run.
“Đã động dao vào rồi!”
“Ông không phải đang nói chuyện vô nghĩa à? Hai cái thi thể này đã ở trong tòa nhà treo thưởng gần một tháng rồi, có thể không động dao được sao?”
Huyết Đồ Võ Thần hừ nói.
“Nhưng cú động dao này không bình thường!”
Bôn Lôi Võ Thần khàn khàn nói.
Ba người nghe thấy vậy, tất cả đều tiến tới.
Một lát sau, Huyết Đồ và Trấn Ngục đều ớn lạnh.
“Đao pháp tinh vi quá, thế mà còn cắt theo hoa văn trên cơ thể ra được, hơn nữa cũng không phá hư kết cấu của toàn bộ cơ thể, sao tòa nhà treo thưởng lại có kĩ năng nghề y cao như vậy?”
Tiếu Thiên Võ Thần nhíu mày nói.
“Theo tôi được biết, có lẽ thần y Lục của tòa nhà treo thưởng cũng không có năng lực này, chẳng lẽ trong tòa nhà treo thưởng còn có người ưu tú khác?”
Bôn Lôi Võ Thần trầm giọng nói.
“Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Mặc dù có động dao, nhưng dao này cắt theo hoa văn, phần lớn cơ thể không bị phá hỏng, vẫn còn giá trị rất cao, bốn người chúng ta chia nhanh lên đi”.
Huyết Đồ Võ Thần lạnh nhạt nói: “Tôi không cần hai thi thể này, tôi lấy hai đầu thôi, phần khác các người tự chia!”
Nói xong, duỗi tay muốn chộp hai cái đầu.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Trấn Ngục Võ Thần đã duỗi tay ngăn cản tay của Huyết Đồ Võ Thần.
“Hả?”
Huyết Đồ Võ Thần nhăn mày.
“Huyết Đồ, ông nghĩ đẹp lắm, cho ông lấy đầu ư? Đúng là nực cười!”
Trấn Ngục Võ Thần cười khẩy, đẩy người ra ngoài.
Huyết Đồ Võ Thần đột nhiên không kịp phòng bị, lui về sau mấy chục bước liên tục, mới dừng lại.
“Đầu là của tôi!”
Trấn Ngục Võ Thần xách hai thi thể, híp mắt nói.