-
Chương 5021-5025
Chương 5021: Ruộng thần
“Rốt cuộc đại nhân đang làm gì thế?”
Ám Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn.
“Người anh em này của tôi có suy nghĩ không giống với người bình thường, nếu không thì cũng sẽ không giết được liên tiếp hai Võ Thần!”
Lang Gia cười nói, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Anh ta tin rằng chuyện Lâm Chính bước vào hàng ngũ Võ Thần sắp đến rồi.
Có thể trở thành anh em của Võ Thần, là chuyện khiến người ở long mạch dưới lòng đất tự hào đến mức nào chứ?
Nhưng Lâm Chính chưa mày mò được bao lâu đã lồm cồm đứng dậy.
Ám Minh Nguyệt càng bối rối hơn.
Lâm Chính không thay đổi trận pháp này quá nhiều, cũng chỉ tháo ra vào con ốc, bỏ bớt vài cái bánh răng, sau đó gắn chúng vào chỗ khác...
Cấu tạo bên trong trận pháp không thay đổi gì nhiều.
“Được rồi!”
Đôi mắt Lâm Chính hiện lên vẻ cực kỳ hưng phấn.
“Đại nhân, anh làm gì thế?”
Ám Minh Nguyệt cẩn thận hỏi.
Nhưng Lâm Chính chỉ khẽ mỉm cười: “Ám Minh Nguyệt, bố cô đúng là thiên tài, chẳng trách lại có thể chế tạo được mấy cứ điểm ở dưới mặt đất này, thật sự không tầm thường!”
“Đại nhân, anh muốn bày tỏ điều gì vậy?”
Ám Minh Nguyệt không cho rằng Lâm Chính chỉ đơn thuần muốn khen ngợi bố mình.
Lâm Chính cười không nói gì, đi đến bên cạnh trận pháp vỡ tan tành, cúi người xuống, ấn cái bánh răng đang cầm trong tay vào một cái rãnh ở bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng vặn một cái.
Ầm ầm...
Toàn bộ trận pháp lại vận hành một lần nữa.
Tất cả bánh răng chuyển động lách ca lách cách.
Phần lõi cũng tỏa ra ánh sáng.
“Không ổn, trận pháp lại kích hoạt rồi!”
“Người anh em, cậu... cậu đang làm gì vậy?”
Cả đám người Lang Gia đều hoảng hồn.
“Mọi người đừng hoảng hốt, mặc dù trận pháp này được kích hoạt lại, nhưng nó sẽ không gây ảnh hưởng gì đến chúng ta!”
Lâm Chính phì cười, vẻ mặt bình tĩnh.
“Không ảnh hưởng gì chúng ta sao? Người anh em, vậy...”
“Tôi chỉ mở cơ quan ẩn của Ám Thiên Võ Thần ra thôi!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cơ quan ẩn?”
Mọi người chết lặng.
Lúc này, toàn bộ cứ điểm bắt đầu dao động kịch liệt.
Mặt đất phát ra âm thanh cực kỳ lớn.
Ngay sau đó, mặt đất ở cuối cầu thang bắt đầu nứt ra, một đường hầm đi sâu xuống lòng đất bắt đầu xuất hiện.
“Quả nhiên!”
Lâm Chính mừng rỡ, lập tức chạy tới đường hầm.
“Đây là?”
Ám Minh Nguyệt nhìn trân trân.
“Đây chính là mật thất ẩn giấu của bố cô, đây mới chính là nơi bố cô cất giấu báu vật!”
Lâm Chính hưng phấn nói, sau đó lập tức chạy xuống lòng đất.
Đường hầm vừa hẹp vừa dài, tất cả mọi người đều đi vào bên trong.
Ngay sau đó, một cánh cửa ở cuối đường hầm xuất hiện trước mặt mọi người.
“Nó bị khóa rồi!”
Lang Gia nói.
“Đây không phải là vấn đề”.
Lâm Chính sử dụng sức mạnh phi thăng len lỏi vào trong ổ khóa loay hoay một lúc.
Rắc rắc!
Tiếng kêu giòn giã vang lên.
“Cửa mở ra rồi!”
Lâm Chính lập tức đẩy cửa bước vào!
Khoảnh khắc cánh cửa bằng đồng mở ra, một luồng ánh sáng mạnh mẽ lập tức chiếu rọi từ khe hở.
Mọi người che mắt lại theo bản năng.
Đợi đến khi thích nghi được luồng ánh sáng mạnh này, họ đi vào trong cánh cửa, tất cả mọi người đều chết lặng.
Bên trong đó là một cánh đồng.
Lâm Chính dụi mắt một cái để chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Nơi này đúng là một cánh đồng.
Một cánh đồng nhân tạo.
Cánh đồng này có đất đai màu mỡ, trên ruộng trồng đầy các loại hoa cỏ lạ, mặt trời nhân tạo đang chói sáng ở bên trên.
“Đây là... của bố tôi sao?”
Ám Minh Nguyệt ngơ ngác lẩm bẩm.
“Chắc là vậy”.
Ánh mắt Lâm Chính đầy nóng bỏng, lập tức đi vào đồng ruộng, cẩn thận kiểm tra các loại cây trồng trong thảm thực vật này.
Không có ngoại lệ, tất cả đều là các thần dược cực phẩm.
“Là ở nơi này! Chính là mấy thứ này...”
Đôi mắt Lâm Chính đầy sự thèm thuồng!
Chương 5022: Không cần nữa
Mảnh ruộng này có thể nói là tài sản thật sự của Ám Thiên Võ Thần.
Rất rõ ràng, mảnh ruộng này tồn tại còn lâu hơn các cứ điểm khác ở bên ngoài.
Vì để tạo ra mảnh ruộng này không phải là chuyện một sớm một chiều.
Không những đất trồng phải màu mỡ, mà còn phải nối dây điện, có máy phát điện.
Những thứ này đều không hề có ở long mạch dưới lòng đất.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Ám Thiên Võ Thần đã chuẩn bị những loại dược liệu này từ trước rồi.
Mà mỗi gốc thần dược ở đây đều là do Ám Thiên Võ Thần tốn không biết bao nhiêu công sức mới lấy được.
Bao gồm cả những loại đất đen này, chúng đều là những loại đất tốt nhất.
Còn có cả máy phát điện, mặt trời nhân tạo, thậm chí còn có nước để tưới.
Lâm Chính đi tới nhìn máy phát điện ở bên cạnh.
Đây là nhãn hiệu tốt nhất Long Quốc.
Xem ra Ám Thiên Võ Thần đã từng đi Long Quốc.
“Mọi người xem cần dược liệu nào thì đến lấy đi”.
Lâm Chính quay đầu cười nói.
Đám người Lang Gia nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu, không ai chọn đi hái.
“Sao vậy? Không muốn à?”
Lâm Chính tò mò hỏi.
“Người anh em, chỗ này là do cậu phát hiện ra, theo lý mà nói thì nó thuộc về cậu. Huống hồ, y thuật của bọn tôi cũng không bằng cậu, những dược liệu này ở trong tay cậu nhất định sẽ phát huy giá trị cao hơn so với chúng tôi!”
Lang Gia đáp.
Ám Minh Nguyệt gật đầu, nhìn những cây hoa cỏ được dày công chăm đó, trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.
“Lâm đại nhân, y thuật của anh được chính bố tôi công nhận. Ông ấy hy vọng anh có thể trở thành truyền nhân của ông ấy, nếu ông ấy biết anh tiếp quản chỗ thảo dược này, ông ấy cũng sẽ rất vui vẻ!”
Ám Minh Nguyệt cười nói.
Lâm Chính do dự một chút rồi cũng gật đầu: “Được rồi! Nếu vậy thì tôi sẽ nhận chỗ thảo dược này. Đợi sau khi tôi quay về luyện thành đan, sẽ chia cho mọi người!”
“Được!”
Mọi người đồng loạt gật đầu, bày tỏ họ không có ý kiến gì.
“Người anh em, chỗ thảo dược này cũng phải hơn một trăm gốc, cậu tính mang đi kiểu gì?”
Lang Gia hỏi.
“Đa số thảo dược ở đây, chỉ cần lấy ra khỏi đất trồng, sẽ không sống được bao lâu, nếu muốn mang đi sẽ cực kỳ khó khăn. Mà hiện tại bên ngoài đang cực kỳ hỗn loạn, để chúng ở đây có khi còn an toàn hơn so với ở bên ngoài”.
Lâm Chính suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tôi sẽ phong ấn chỗ này trước, qua một thời gian tôi sẽ dẫn một đội chuyên nghiệp tới đưa chúng đi”.
“Một đội chuyên nghiệp sao?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Lâm Chính đi qua đi lại ở cánh đồng, hái vài chục cây thảo dược cho lên người, sau đó chạy ra ngoài, quay lại khu đất trống. Tiếp đó anh tiến sâu vào trong cơ quan trận pháp, bắt đầu mày mò.
Mọi người cảm thấy khó hiểu.
Phải mất một lúc, Lâm Chính mới thở hổn hển bước ra khỏi cơ quan trận pháp.
“Tôi đã gia cố thêm cơ quan này rồi! Người bình thường không thể mở ngăn bí mật này ra được. Bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa rồi, chúng ta quay về Long Tâm Thành trước đi”.
Lâm Chính mồ hôi đầm đìa, thở mạnh một hơi, cười nói.
“Lâm đại nhân, còn cứ điểm Thạch Đảo thì sao? Anh không đi xem thử sao?”
Ám Minh Nguyệt nói.
“Cứ điểm Thạch Đảo chỉ có cô và Ám Thiên Võ Thần biết. Vậy thì bên trong có lẽ cũng không có thứ gì tốt lành”.
Lâm Chính lắc đầu, cười nói: “Nơi đó hẳn là nơi ẩn náu mà bố cô làm cho cô! Mà huống hồ, số lượng thảo dược ở đây đã vượt quá dự đoán của tôi, vậy chỗ đó nhất định cũng không có quá nhiều thảo dược, cho nên không cần phải đi nữa!”
Nhìn cơ quan và mảnh ruộng thần ở đây, Lâm Chính cơ bản cũng đoán ra được tình hình ở Thạch Đảo.
Ám Minh Nguyệt lặng lẽ gật đầu.
Lâm Chính bước tới bên bậc thang, âm thầm lắng nghe động tĩnh ở phía bên trên.
Một lúc sau, anh dứt khoát mở cơ quan ra: “Được rồi, đi, chúng ta ra ngoài xem thử!”
Chương 5023: Tôi sẽ không chịu thua đâu
Phụt!
Một ngụm máu đen văng trên con đường đá xanh…
Diệp Viêm ôm ngực, loạng choạng chạy về phía trước.
Hắn cũng không biết mình đã chạy được bao lâu rồi.
Hắn chỉ cảm thấy trên người không còn chút sức lực nào. Cơ thể cứng đờ như một cỗ máy mà đi về phía trước.
Cuối cùng, hắn không thể trụ được nữa, nặng nề ngã xuống đất.
Diệp Viêm tham lam thở dốc, tận hưởng sự yên lặng hiếm có này.
Qua một hồi lâu, hắn mới hồi phục lại được, qua loa nhét vài viên thuốc vào miệng.
Đan dược vào bụng, hắn cuối cùng cũng phục hồi lại sức lực.
Hắn đứng thẳng người lên, nhưng còn chưa kịp đứng dậy đã nhận ra được điều gì đó.
Động tác của Diệp Viêm hơi cứng lại, sau đó hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn vào người phụ nữ không biết đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.
“Diệp đại nhân, sao lại thảm hại như vậy?”
Một người phụ nữ có mái tóc dài trắng như tuyết mặc quần áo trắng đứng trước mặt hắn.
Tay cô ta cầm bội kiếm, khuôn mặt xinh đẹp. Nhưng trong mắt lại lộ ra đầy vẻ thích thú, đầy châm chọc mà nhìn Diệp Viêm.
“Cô… Sao cô lại ở đây?”
Thần kinh đang căng chặt của Diệp Viêm nhẹ thả lỏng ra.
“Đã gần mười năm rồi không có tin tức của anh rồi, chẳng lẽ anh tính ở đây cả đời sao?”
Cô gái cười khẩy, nhìn Diệp Viêm: “Không ngờ gặp lại, anh lại giống như chó nhà có tang vậy. Thực sự khiến người ta thất vọng!”
Nói xong, cô gái dứt khoát rút bội kiếm ở trong tay ra, đâm về phía Diệp Viêm.
Hô hấp Diệp Viêm cứng lại, lập tức muốn tránh đi.
Nhưng khoảng cách quá gần mà cộng thêm hắn không ngờ cô gái sẽ rút kiếm ra, hoàn toàn không kịp tránh được.
Cuối cùng.
Phụt!
Thanh kiếm trắng sắc bén đó lập tức chém vào người Diệp Viêm.
Nhưng khiến Diệp Viêm bất ngờ chính là, lưỡi kiếm đâm vào cơ thể hắn, nhưng hắn không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Thay vào đó, một luồng sáng trắng dịu bao trùm lấy cả cơ thể hắn, hồi phục lại những chỗ bị thương.
Chẳng bao lâu, vết thương trên người hắn đã lành lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Diệp Viêm ngây người, rất nhanh phát hiện ra điều gì.
“Thanh kiếm này... có sức mạnh trị liệu sao?”
“Anh không cảm nhận được sao?”
Diệp Viêm trầm mặc trong phút chốc: “Tôi có biết một người, hắn ta cũng có một loại vũ khí tương tự như thanh kiếm này của cô”.
“Ồ?”
Cô gái lập tức cảm thấy hứng thú, nheo mắt lại: “Đó là ai? Vũ khí của hắn ta là gì?”
“Tên hắn là Lâm Chính, vũ khí của hắn ta tên là Thiên Sinh Đao! Tôi thảm hại như bây giờ là nhờ phúc của hắn”.
“Lâm Chính sao?”
Cô gái suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Tôi nhớ rồi, sau này sẽ tìm hắn để lấy đao”.
“Được rồi, nói đi, sao cô lại tới tìm tôi? Chắc không chỉ để gặp tôi thôi đúng không?
Diệp Viêm mặt không cảm xúc nói.
“Thời gian của anh sắp hết rồi”.
Cô gái khẽ cười đáp.
Dứt lời, sắc mặt của Diệp Viêm lập tức thay đổi.
Hồi lâu sau, hắn mới khàn giọng lên tiếng: “Tôi… còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“Tám tháng”.
Cô gái nhún vai.
“Chỉ có tám tháng thôi sao?”
Diệp Viêm cắn môi dưới, trong mắt hiện rõ sự không cam tâm.
“Có thể giúp tôi kéo dài thêm chút thời gian không?”
Diệp Viêm trầm giọng nói.
“Diệp Viêm, cái mạng chó này của anh là do tôi cứu nên anh đừng có được nước làm tới. Nếu anh thực sự không làm được, thì bỏ cuộc đi! Cũng có phải là chuyện lớn gì đâu, sao anh phải cố chấp như thế?”
Cô gái cười vui vẻ nói. Dường như chuyện quan trọng đối với Diệp Viêm thì đối với cô ta mà nói chẳng là cái gì.
Diệp Viêm không tiếp lời, tầm mắt nhìn về phía xa xa.
Một tu sĩ tự do ở đằng xa đang đi về hướng này.
Diệp Viêm lập tức lao tới, một kiếm chặt đầu, sau đó mổ bụng người đó, bắt đầu cắn nuốt từng miếng lớn.
Một lát sau, khắp mặt Diệp Viêm toàn là máu, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn.
“Tôi sẽ không chịu thua đâu!”
Chương 5024: Mở cửa
Tòa nhà treo thưởng.
Đào Thành vội vàng dẫn người đến phòng bế quan của Lâm Chính.
Lúc này, trước cửa phòng bế quan, Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đang đứng canh gác ở hai bên.
Thấy Đào Thành đến, hai người đồng loạt rút kiếm, chặn đường Đào Thành.
“Rất xin lỗi, quản lý Đào, Lâm đại nhân đã dặn dò, không ai được phép đến gần phòng bế quan của anh ấy”.
Vẻ mặt Ngự Bích Hồng nghiêm túc nói.
“Tôi nghe nói cậu Lâm phái người đưa đến hai vật phẩm, đặt ở đây, theo quy định của tòa nhà treo thưởng, bất kỳ vật phẩm nào được khách gửi lại đều phải ghi vào sổ, hiện tại cậu Lâm chưa đăng ký, cái này không hợp quy định!”
Đào Thành trầm giọng nói.
“Quy củ do tòa nhà treo thưởng đặt ra, nhưng chúng tôi là người của Lâm đại nhân, mệnh lệnh của Lâm đại nhân chính là sứ mệnh của chúng tôi, chúng tôi không thể vi phạm, xin quản lý Đào bỏ qua cho!”
Ngự Bích Hồng nghiêm túc nói: “Nếu quản lý Đào khăng khăng phải đăng ký, xin đợi Lâm đại nhân nhà tôi đến rồi nói sau!”
Đào Thành cau mày.
Người ở phía sau tỏ ra không kiên nhẫn.
“Các cô đã vào tòa nhà treo thưởng, vậy phải làm việc theo quy tắc của tòa nhà treo thưởng! Nếu chúng tôi không đăng ký, không thể báo cáo kết quả với cấp trên, đến lúc đó cấp trên trách tội xuống, chúng tôi bị phạt thì không nói, chỉ sợ các cô cũng không yên, cho nên hy vọng các cô có thể phối hợp!”
Người ở phía sau lạnh lùng nói, trong lúc nói chuyện, tay gã đã đặt lên thanh kiếm bên hông.
Nhìn tư thế này, sợ rằng nếu Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc không đồng ý, hai bên sẽ lao vào đánh nhau.
Nhưng Ngự Bích Hồng là ai chứ? Sẽ sợ những người này sao?
Cô ta không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Hiện trường như kiếm đã tuốt vỏ.
Đào Thành cũng rất đau đầu.
Nhưng vào lúc này, có giọng nói thờ ơ vang lên sau lưng mọi người.
“Quản lý Đào, có gì chỉ bảo sao?”
Đám người Đào Thành quay đầu nhìn.
Thấy Lâm Chính và đám người Lang Gia đã đến cửa lối đi.
“Lâm đại nhân!”
Ngự Bích Hồng vui mừng không thôi, vội vàng làm lễ: “Chào Lâm đại nhân!”
“Bích Hồng đừng khách sáo như thế, tôi không thích!”
Lâm Chính khoát tay.
“Ngự đại nhân, tôi đã nói với cô rồi, Lâm đại nhân cát nhân thiên tướng, sẽ không có chuyện gì!”
Tửu Ngọc cười toe toét.
“Cậu Lâm, cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Đào Thành thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
Lâm Chính đã trở lại, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.
“Lâm đại nhân, lúc trước cậu phái người đưa đồ vật cỡ lớn đến phòng bế quan của cậu, nhưng không đăng ký ở quầy lễ tân, tôi làm theo lệnh cấp trên, đến tìm cậu đăng ký, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin tha thứ cho”.
Đào Thành ôm quyền cười nói.
“Quản lý Đào khách sáo rồi, ông giúp tôi nhiều như vậy, chút chuyện nhỏ này đương nhiên tôi sẽ phối hợp”.
Lâm Chính mỉm cười, nhưng tầm mắt nhìn mấy người đứng bên cạnh, thấy trong tay gã đang cầm kiếm, bình tĩnh nói: “Anh, muốn rút kiếm à?”
Người đàn ông bị ánh mắt của Lâm Chính làm cho giật mình, nhanh chóng lùi về sau nửa bước, hơi khom người nói: “Anh Lâm thứ lỗi, thứ lỗi...”
“Chuyện đăng ký, một mình quản lý Đào đi theo tôi vào là được, những người khác đợi ở đây!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu Lâm, chuyện này... không hợp quy định lắm...”
Đào Thành muốn nói lại thôi.
“Quá nhiều người nhìn thấy hai món đồ của tôi, sẽ không tốt cho các ông, tin tôi, tôi là muốn tốt cho tòa nhà treo thưởng.
“Cái này...”
Đào Thành do dự một chút, sau đó gật đầu nói: “Các cậu chờ ở chỗ này!”
“Vâng, đại nhân!”
Lâm Chính thấy vậy, nói với Ngự Bích Hồng: “Mở cửa”.
“Rõ!”
Ngự Bích Hồng lập tức lấy chìa khóa, mở cửa phòng bế quan.
Lâm Chính lập tức dẫn Đào Thành vào.
Chương 5025: Phiền toái
Vừa bước vào phòng bế quan, thứ đập vào mắt Đào Thành chính là hai túi đen khổng lồ.
Túi đen có dạng dải.
Nhìn từ mặt ngoài, không thể nghi ngờ, rõ ràng là đựng thi thể.
Kỳ thật thông thường tòa nhà treo thưởng sẽ không ghi chép lại, nhưng đồ vật to như vậy đưa vào tòa nhà treo thưởng ắt sẽ bị nhòm ngó.
Vô duyên vô cớ, Lâm Chính đưa hai thi thể vào tòa nhà treo thưởng, nếu như trong tòa nhà treo thưởng không ai phản ứng, vậy bọn họ thực sự là kẻ vô dụng rồi!
Cót két!
Cửa phòng bế quan đóng lại.
Đào Thành liếc nhìn sau cánh cửa, tiếp tục nhìn túi đen trước mặt, trầm giọng nói: “Trong này là thi thể à?”
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu.
“Lâm đại nhân bảo người đưa hai thi thể đến đây làm gì? Chẳng lẽ để nghiên cứu sao?”
Đào Thành thấp giọng nói: “Tòa nhà treo thưởng cho phép nghiên cứu thi thể, nhưng thi thể nghiên cứu phải có lai lịch đúng đắn, không dính vào bất kỳ ân oán nào, nếu không, tòa nhà treo thưởng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra”.
“Lai lịch của bọn họ cũng không được coi là đàng hoàng, nhưng tôi nghĩ không dây dưa đến bất kỳ ân oán nào!”
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó đi đến, kéo túi đen ra.
Trong nháy mắt, hai khuôn mặt đập vào mắt Đào Thành.
“A!”
Đào Thành sợ đến mức ngã xuống đất, trong nháy mắt mặt mũi trắng bệch như tờ giấy.
Hai mắt mở to, sợ hãi nhìn hai khuôn mặt lộ ra từ trong túi đen, đầu óc ong ong, hoàn toàn bối rối, giống như người mất hồn.
“Quản lý Đào, ông không sao chứ?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nhưng Đào Thành không phản ứng.
“Quản lý Đào?”
“Quản lý Đào!”
Lâm Chính dần dần cao giọng.
“Hả?”
Lúc này toàn thân Đào Thành run bần bật, giật mình tỉnh lại.
“Lâm... Lâm đại nhân... đây là Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần? Đây là đầu của bọn họ sao?”
Giọng nói Đào Thành run run, nói không mạch lạc hỏi.
“Ừ”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tin tức của tòa nhà treo thưởng mở rộng mọi hướng, đáng lẽ các ông phải nhận được tin tức Võ Thần chết rồi chứ?”
“Nhận... nhận được... Chẳng qua có nhiều người vẫn không tin, hiện tại chúng tôi đang xác minh tính xác thực...”
Đào Thành hoảng sợ nhìn hai thi thể, sao đó nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Chính, không khỏi cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.
“Lâm... Lâm đại nhân... hai Võ Thần... đều bị cậu giết chết sao?”
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu.
Đào Thành nghe vậy, lập tức quỳ trên mặt đất.
“Lâm đại nhân như thần, liên tiếp giết chết hai Võ Thần, quả thật là người đầu tiên của long mạch dưới lòng đất vang dội cổ kim, xin nhận của Đào Thành một lạy!”
“Quản lý Đào đang làm gì vậy? Mau đứng lên đi!”
Lâm Chính vội vàng đỡ Đào Thành dậy, mặt đầy khó hiểu nói: “Quản lý Đào! Chúng ta quen biết nhau như vậy, cần gì phải lễ phép như thế chứ?”
“Lâm đại nhân liên tiếp giết chết hai Võ Thần, quả thật quá chấn động, trong lòng tôi kính phục! Với thực lực này của Lâm đại nhân, việc bước vào cảnh giới Võ Thần đã ở trong tầm tay! Sao Đào Thành có thể bất kính chứ?”
Đào Thành dè dặt nói.
“Quản lý Đào! Không cần như vậy, tôi giết hai vị Võ Thần, cũng không phải dựa vào thực lực của mình, mà là bọn họ đã kiệt sức, bị thương nặng, nên tôi nhặt được hời!”
Lâm Chính lắc đầu cười khổ.
“Cho dù là nhặt được hời, cũng không phải thứ mà người bình thường có thể nhặt được”.
Đào Thành nói.
“Được rồi, quản Lý Đào, không nói chuyện đó nữa, nếu ông muốn ghi chép vào sổ thì hai thi thể này có thể ghi chép được không?”
Lâm Chính vào thẳng vấn đề, hỏi.
“Ơ...”
Đào Thành im lặng.
“Tôi nghĩ, chắc chắn tòa nhà treo thưởng cũng không muốn gây thêm phiền toái, phải không?”
Lâm Chính mỉm cười.
“Rốt cuộc đại nhân đang làm gì thế?”
Ám Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn.
“Người anh em này của tôi có suy nghĩ không giống với người bình thường, nếu không thì cũng sẽ không giết được liên tiếp hai Võ Thần!”
Lang Gia cười nói, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Anh ta tin rằng chuyện Lâm Chính bước vào hàng ngũ Võ Thần sắp đến rồi.
Có thể trở thành anh em của Võ Thần, là chuyện khiến người ở long mạch dưới lòng đất tự hào đến mức nào chứ?
Nhưng Lâm Chính chưa mày mò được bao lâu đã lồm cồm đứng dậy.
Ám Minh Nguyệt càng bối rối hơn.
Lâm Chính không thay đổi trận pháp này quá nhiều, cũng chỉ tháo ra vào con ốc, bỏ bớt vài cái bánh răng, sau đó gắn chúng vào chỗ khác...
Cấu tạo bên trong trận pháp không thay đổi gì nhiều.
“Được rồi!”
Đôi mắt Lâm Chính hiện lên vẻ cực kỳ hưng phấn.
“Đại nhân, anh làm gì thế?”
Ám Minh Nguyệt cẩn thận hỏi.
Nhưng Lâm Chính chỉ khẽ mỉm cười: “Ám Minh Nguyệt, bố cô đúng là thiên tài, chẳng trách lại có thể chế tạo được mấy cứ điểm ở dưới mặt đất này, thật sự không tầm thường!”
“Đại nhân, anh muốn bày tỏ điều gì vậy?”
Ám Minh Nguyệt không cho rằng Lâm Chính chỉ đơn thuần muốn khen ngợi bố mình.
Lâm Chính cười không nói gì, đi đến bên cạnh trận pháp vỡ tan tành, cúi người xuống, ấn cái bánh răng đang cầm trong tay vào một cái rãnh ở bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng vặn một cái.
Ầm ầm...
Toàn bộ trận pháp lại vận hành một lần nữa.
Tất cả bánh răng chuyển động lách ca lách cách.
Phần lõi cũng tỏa ra ánh sáng.
“Không ổn, trận pháp lại kích hoạt rồi!”
“Người anh em, cậu... cậu đang làm gì vậy?”
Cả đám người Lang Gia đều hoảng hồn.
“Mọi người đừng hoảng hốt, mặc dù trận pháp này được kích hoạt lại, nhưng nó sẽ không gây ảnh hưởng gì đến chúng ta!”
Lâm Chính phì cười, vẻ mặt bình tĩnh.
“Không ảnh hưởng gì chúng ta sao? Người anh em, vậy...”
“Tôi chỉ mở cơ quan ẩn của Ám Thiên Võ Thần ra thôi!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cơ quan ẩn?”
Mọi người chết lặng.
Lúc này, toàn bộ cứ điểm bắt đầu dao động kịch liệt.
Mặt đất phát ra âm thanh cực kỳ lớn.
Ngay sau đó, mặt đất ở cuối cầu thang bắt đầu nứt ra, một đường hầm đi sâu xuống lòng đất bắt đầu xuất hiện.
“Quả nhiên!”
Lâm Chính mừng rỡ, lập tức chạy tới đường hầm.
“Đây là?”
Ám Minh Nguyệt nhìn trân trân.
“Đây chính là mật thất ẩn giấu của bố cô, đây mới chính là nơi bố cô cất giấu báu vật!”
Lâm Chính hưng phấn nói, sau đó lập tức chạy xuống lòng đất.
Đường hầm vừa hẹp vừa dài, tất cả mọi người đều đi vào bên trong.
Ngay sau đó, một cánh cửa ở cuối đường hầm xuất hiện trước mặt mọi người.
“Nó bị khóa rồi!”
Lang Gia nói.
“Đây không phải là vấn đề”.
Lâm Chính sử dụng sức mạnh phi thăng len lỏi vào trong ổ khóa loay hoay một lúc.
Rắc rắc!
Tiếng kêu giòn giã vang lên.
“Cửa mở ra rồi!”
Lâm Chính lập tức đẩy cửa bước vào!
Khoảnh khắc cánh cửa bằng đồng mở ra, một luồng ánh sáng mạnh mẽ lập tức chiếu rọi từ khe hở.
Mọi người che mắt lại theo bản năng.
Đợi đến khi thích nghi được luồng ánh sáng mạnh này, họ đi vào trong cánh cửa, tất cả mọi người đều chết lặng.
Bên trong đó là một cánh đồng.
Lâm Chính dụi mắt một cái để chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Nơi này đúng là một cánh đồng.
Một cánh đồng nhân tạo.
Cánh đồng này có đất đai màu mỡ, trên ruộng trồng đầy các loại hoa cỏ lạ, mặt trời nhân tạo đang chói sáng ở bên trên.
“Đây là... của bố tôi sao?”
Ám Minh Nguyệt ngơ ngác lẩm bẩm.
“Chắc là vậy”.
Ánh mắt Lâm Chính đầy nóng bỏng, lập tức đi vào đồng ruộng, cẩn thận kiểm tra các loại cây trồng trong thảm thực vật này.
Không có ngoại lệ, tất cả đều là các thần dược cực phẩm.
“Là ở nơi này! Chính là mấy thứ này...”
Đôi mắt Lâm Chính đầy sự thèm thuồng!
Chương 5022: Không cần nữa
Mảnh ruộng này có thể nói là tài sản thật sự của Ám Thiên Võ Thần.
Rất rõ ràng, mảnh ruộng này tồn tại còn lâu hơn các cứ điểm khác ở bên ngoài.
Vì để tạo ra mảnh ruộng này không phải là chuyện một sớm một chiều.
Không những đất trồng phải màu mỡ, mà còn phải nối dây điện, có máy phát điện.
Những thứ này đều không hề có ở long mạch dưới lòng đất.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Ám Thiên Võ Thần đã chuẩn bị những loại dược liệu này từ trước rồi.
Mà mỗi gốc thần dược ở đây đều là do Ám Thiên Võ Thần tốn không biết bao nhiêu công sức mới lấy được.
Bao gồm cả những loại đất đen này, chúng đều là những loại đất tốt nhất.
Còn có cả máy phát điện, mặt trời nhân tạo, thậm chí còn có nước để tưới.
Lâm Chính đi tới nhìn máy phát điện ở bên cạnh.
Đây là nhãn hiệu tốt nhất Long Quốc.
Xem ra Ám Thiên Võ Thần đã từng đi Long Quốc.
“Mọi người xem cần dược liệu nào thì đến lấy đi”.
Lâm Chính quay đầu cười nói.
Đám người Lang Gia nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu, không ai chọn đi hái.
“Sao vậy? Không muốn à?”
Lâm Chính tò mò hỏi.
“Người anh em, chỗ này là do cậu phát hiện ra, theo lý mà nói thì nó thuộc về cậu. Huống hồ, y thuật của bọn tôi cũng không bằng cậu, những dược liệu này ở trong tay cậu nhất định sẽ phát huy giá trị cao hơn so với chúng tôi!”
Lang Gia đáp.
Ám Minh Nguyệt gật đầu, nhìn những cây hoa cỏ được dày công chăm đó, trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.
“Lâm đại nhân, y thuật của anh được chính bố tôi công nhận. Ông ấy hy vọng anh có thể trở thành truyền nhân của ông ấy, nếu ông ấy biết anh tiếp quản chỗ thảo dược này, ông ấy cũng sẽ rất vui vẻ!”
Ám Minh Nguyệt cười nói.
Lâm Chính do dự một chút rồi cũng gật đầu: “Được rồi! Nếu vậy thì tôi sẽ nhận chỗ thảo dược này. Đợi sau khi tôi quay về luyện thành đan, sẽ chia cho mọi người!”
“Được!”
Mọi người đồng loạt gật đầu, bày tỏ họ không có ý kiến gì.
“Người anh em, chỗ thảo dược này cũng phải hơn một trăm gốc, cậu tính mang đi kiểu gì?”
Lang Gia hỏi.
“Đa số thảo dược ở đây, chỉ cần lấy ra khỏi đất trồng, sẽ không sống được bao lâu, nếu muốn mang đi sẽ cực kỳ khó khăn. Mà hiện tại bên ngoài đang cực kỳ hỗn loạn, để chúng ở đây có khi còn an toàn hơn so với ở bên ngoài”.
Lâm Chính suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tôi sẽ phong ấn chỗ này trước, qua một thời gian tôi sẽ dẫn một đội chuyên nghiệp tới đưa chúng đi”.
“Một đội chuyên nghiệp sao?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Lâm Chính đi qua đi lại ở cánh đồng, hái vài chục cây thảo dược cho lên người, sau đó chạy ra ngoài, quay lại khu đất trống. Tiếp đó anh tiến sâu vào trong cơ quan trận pháp, bắt đầu mày mò.
Mọi người cảm thấy khó hiểu.
Phải mất một lúc, Lâm Chính mới thở hổn hển bước ra khỏi cơ quan trận pháp.
“Tôi đã gia cố thêm cơ quan này rồi! Người bình thường không thể mở ngăn bí mật này ra được. Bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa rồi, chúng ta quay về Long Tâm Thành trước đi”.
Lâm Chính mồ hôi đầm đìa, thở mạnh một hơi, cười nói.
“Lâm đại nhân, còn cứ điểm Thạch Đảo thì sao? Anh không đi xem thử sao?”
Ám Minh Nguyệt nói.
“Cứ điểm Thạch Đảo chỉ có cô và Ám Thiên Võ Thần biết. Vậy thì bên trong có lẽ cũng không có thứ gì tốt lành”.
Lâm Chính lắc đầu, cười nói: “Nơi đó hẳn là nơi ẩn náu mà bố cô làm cho cô! Mà huống hồ, số lượng thảo dược ở đây đã vượt quá dự đoán của tôi, vậy chỗ đó nhất định cũng không có quá nhiều thảo dược, cho nên không cần phải đi nữa!”
Nhìn cơ quan và mảnh ruộng thần ở đây, Lâm Chính cơ bản cũng đoán ra được tình hình ở Thạch Đảo.
Ám Minh Nguyệt lặng lẽ gật đầu.
Lâm Chính bước tới bên bậc thang, âm thầm lắng nghe động tĩnh ở phía bên trên.
Một lúc sau, anh dứt khoát mở cơ quan ra: “Được rồi, đi, chúng ta ra ngoài xem thử!”
Chương 5023: Tôi sẽ không chịu thua đâu
Phụt!
Một ngụm máu đen văng trên con đường đá xanh…
Diệp Viêm ôm ngực, loạng choạng chạy về phía trước.
Hắn cũng không biết mình đã chạy được bao lâu rồi.
Hắn chỉ cảm thấy trên người không còn chút sức lực nào. Cơ thể cứng đờ như một cỗ máy mà đi về phía trước.
Cuối cùng, hắn không thể trụ được nữa, nặng nề ngã xuống đất.
Diệp Viêm tham lam thở dốc, tận hưởng sự yên lặng hiếm có này.
Qua một hồi lâu, hắn mới hồi phục lại được, qua loa nhét vài viên thuốc vào miệng.
Đan dược vào bụng, hắn cuối cùng cũng phục hồi lại sức lực.
Hắn đứng thẳng người lên, nhưng còn chưa kịp đứng dậy đã nhận ra được điều gì đó.
Động tác của Diệp Viêm hơi cứng lại, sau đó hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn vào người phụ nữ không biết đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.
“Diệp đại nhân, sao lại thảm hại như vậy?”
Một người phụ nữ có mái tóc dài trắng như tuyết mặc quần áo trắng đứng trước mặt hắn.
Tay cô ta cầm bội kiếm, khuôn mặt xinh đẹp. Nhưng trong mắt lại lộ ra đầy vẻ thích thú, đầy châm chọc mà nhìn Diệp Viêm.
“Cô… Sao cô lại ở đây?”
Thần kinh đang căng chặt của Diệp Viêm nhẹ thả lỏng ra.
“Đã gần mười năm rồi không có tin tức của anh rồi, chẳng lẽ anh tính ở đây cả đời sao?”
Cô gái cười khẩy, nhìn Diệp Viêm: “Không ngờ gặp lại, anh lại giống như chó nhà có tang vậy. Thực sự khiến người ta thất vọng!”
Nói xong, cô gái dứt khoát rút bội kiếm ở trong tay ra, đâm về phía Diệp Viêm.
Hô hấp Diệp Viêm cứng lại, lập tức muốn tránh đi.
Nhưng khoảng cách quá gần mà cộng thêm hắn không ngờ cô gái sẽ rút kiếm ra, hoàn toàn không kịp tránh được.
Cuối cùng.
Phụt!
Thanh kiếm trắng sắc bén đó lập tức chém vào người Diệp Viêm.
Nhưng khiến Diệp Viêm bất ngờ chính là, lưỡi kiếm đâm vào cơ thể hắn, nhưng hắn không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Thay vào đó, một luồng sáng trắng dịu bao trùm lấy cả cơ thể hắn, hồi phục lại những chỗ bị thương.
Chẳng bao lâu, vết thương trên người hắn đã lành lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Diệp Viêm ngây người, rất nhanh phát hiện ra điều gì.
“Thanh kiếm này... có sức mạnh trị liệu sao?”
“Anh không cảm nhận được sao?”
Diệp Viêm trầm mặc trong phút chốc: “Tôi có biết một người, hắn ta cũng có một loại vũ khí tương tự như thanh kiếm này của cô”.
“Ồ?”
Cô gái lập tức cảm thấy hứng thú, nheo mắt lại: “Đó là ai? Vũ khí của hắn ta là gì?”
“Tên hắn là Lâm Chính, vũ khí của hắn ta tên là Thiên Sinh Đao! Tôi thảm hại như bây giờ là nhờ phúc của hắn”.
“Lâm Chính sao?”
Cô gái suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Tôi nhớ rồi, sau này sẽ tìm hắn để lấy đao”.
“Được rồi, nói đi, sao cô lại tới tìm tôi? Chắc không chỉ để gặp tôi thôi đúng không?
Diệp Viêm mặt không cảm xúc nói.
“Thời gian của anh sắp hết rồi”.
Cô gái khẽ cười đáp.
Dứt lời, sắc mặt của Diệp Viêm lập tức thay đổi.
Hồi lâu sau, hắn mới khàn giọng lên tiếng: “Tôi… còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“Tám tháng”.
Cô gái nhún vai.
“Chỉ có tám tháng thôi sao?”
Diệp Viêm cắn môi dưới, trong mắt hiện rõ sự không cam tâm.
“Có thể giúp tôi kéo dài thêm chút thời gian không?”
Diệp Viêm trầm giọng nói.
“Diệp Viêm, cái mạng chó này của anh là do tôi cứu nên anh đừng có được nước làm tới. Nếu anh thực sự không làm được, thì bỏ cuộc đi! Cũng có phải là chuyện lớn gì đâu, sao anh phải cố chấp như thế?”
Cô gái cười vui vẻ nói. Dường như chuyện quan trọng đối với Diệp Viêm thì đối với cô ta mà nói chẳng là cái gì.
Diệp Viêm không tiếp lời, tầm mắt nhìn về phía xa xa.
Một tu sĩ tự do ở đằng xa đang đi về hướng này.
Diệp Viêm lập tức lao tới, một kiếm chặt đầu, sau đó mổ bụng người đó, bắt đầu cắn nuốt từng miếng lớn.
Một lát sau, khắp mặt Diệp Viêm toàn là máu, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn.
“Tôi sẽ không chịu thua đâu!”
Chương 5024: Mở cửa
Tòa nhà treo thưởng.
Đào Thành vội vàng dẫn người đến phòng bế quan của Lâm Chính.
Lúc này, trước cửa phòng bế quan, Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đang đứng canh gác ở hai bên.
Thấy Đào Thành đến, hai người đồng loạt rút kiếm, chặn đường Đào Thành.
“Rất xin lỗi, quản lý Đào, Lâm đại nhân đã dặn dò, không ai được phép đến gần phòng bế quan của anh ấy”.
Vẻ mặt Ngự Bích Hồng nghiêm túc nói.
“Tôi nghe nói cậu Lâm phái người đưa đến hai vật phẩm, đặt ở đây, theo quy định của tòa nhà treo thưởng, bất kỳ vật phẩm nào được khách gửi lại đều phải ghi vào sổ, hiện tại cậu Lâm chưa đăng ký, cái này không hợp quy định!”
Đào Thành trầm giọng nói.
“Quy củ do tòa nhà treo thưởng đặt ra, nhưng chúng tôi là người của Lâm đại nhân, mệnh lệnh của Lâm đại nhân chính là sứ mệnh của chúng tôi, chúng tôi không thể vi phạm, xin quản lý Đào bỏ qua cho!”
Ngự Bích Hồng nghiêm túc nói: “Nếu quản lý Đào khăng khăng phải đăng ký, xin đợi Lâm đại nhân nhà tôi đến rồi nói sau!”
Đào Thành cau mày.
Người ở phía sau tỏ ra không kiên nhẫn.
“Các cô đã vào tòa nhà treo thưởng, vậy phải làm việc theo quy tắc của tòa nhà treo thưởng! Nếu chúng tôi không đăng ký, không thể báo cáo kết quả với cấp trên, đến lúc đó cấp trên trách tội xuống, chúng tôi bị phạt thì không nói, chỉ sợ các cô cũng không yên, cho nên hy vọng các cô có thể phối hợp!”
Người ở phía sau lạnh lùng nói, trong lúc nói chuyện, tay gã đã đặt lên thanh kiếm bên hông.
Nhìn tư thế này, sợ rằng nếu Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc không đồng ý, hai bên sẽ lao vào đánh nhau.
Nhưng Ngự Bích Hồng là ai chứ? Sẽ sợ những người này sao?
Cô ta không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Hiện trường như kiếm đã tuốt vỏ.
Đào Thành cũng rất đau đầu.
Nhưng vào lúc này, có giọng nói thờ ơ vang lên sau lưng mọi người.
“Quản lý Đào, có gì chỉ bảo sao?”
Đám người Đào Thành quay đầu nhìn.
Thấy Lâm Chính và đám người Lang Gia đã đến cửa lối đi.
“Lâm đại nhân!”
Ngự Bích Hồng vui mừng không thôi, vội vàng làm lễ: “Chào Lâm đại nhân!”
“Bích Hồng đừng khách sáo như thế, tôi không thích!”
Lâm Chính khoát tay.
“Ngự đại nhân, tôi đã nói với cô rồi, Lâm đại nhân cát nhân thiên tướng, sẽ không có chuyện gì!”
Tửu Ngọc cười toe toét.
“Cậu Lâm, cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Đào Thành thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
Lâm Chính đã trở lại, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.
“Lâm đại nhân, lúc trước cậu phái người đưa đồ vật cỡ lớn đến phòng bế quan của cậu, nhưng không đăng ký ở quầy lễ tân, tôi làm theo lệnh cấp trên, đến tìm cậu đăng ký, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin tha thứ cho”.
Đào Thành ôm quyền cười nói.
“Quản lý Đào khách sáo rồi, ông giúp tôi nhiều như vậy, chút chuyện nhỏ này đương nhiên tôi sẽ phối hợp”.
Lâm Chính mỉm cười, nhưng tầm mắt nhìn mấy người đứng bên cạnh, thấy trong tay gã đang cầm kiếm, bình tĩnh nói: “Anh, muốn rút kiếm à?”
Người đàn ông bị ánh mắt của Lâm Chính làm cho giật mình, nhanh chóng lùi về sau nửa bước, hơi khom người nói: “Anh Lâm thứ lỗi, thứ lỗi...”
“Chuyện đăng ký, một mình quản lý Đào đi theo tôi vào là được, những người khác đợi ở đây!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu Lâm, chuyện này... không hợp quy định lắm...”
Đào Thành muốn nói lại thôi.
“Quá nhiều người nhìn thấy hai món đồ của tôi, sẽ không tốt cho các ông, tin tôi, tôi là muốn tốt cho tòa nhà treo thưởng.
“Cái này...”
Đào Thành do dự một chút, sau đó gật đầu nói: “Các cậu chờ ở chỗ này!”
“Vâng, đại nhân!”
Lâm Chính thấy vậy, nói với Ngự Bích Hồng: “Mở cửa”.
“Rõ!”
Ngự Bích Hồng lập tức lấy chìa khóa, mở cửa phòng bế quan.
Lâm Chính lập tức dẫn Đào Thành vào.
Chương 5025: Phiền toái
Vừa bước vào phòng bế quan, thứ đập vào mắt Đào Thành chính là hai túi đen khổng lồ.
Túi đen có dạng dải.
Nhìn từ mặt ngoài, không thể nghi ngờ, rõ ràng là đựng thi thể.
Kỳ thật thông thường tòa nhà treo thưởng sẽ không ghi chép lại, nhưng đồ vật to như vậy đưa vào tòa nhà treo thưởng ắt sẽ bị nhòm ngó.
Vô duyên vô cớ, Lâm Chính đưa hai thi thể vào tòa nhà treo thưởng, nếu như trong tòa nhà treo thưởng không ai phản ứng, vậy bọn họ thực sự là kẻ vô dụng rồi!
Cót két!
Cửa phòng bế quan đóng lại.
Đào Thành liếc nhìn sau cánh cửa, tiếp tục nhìn túi đen trước mặt, trầm giọng nói: “Trong này là thi thể à?”
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu.
“Lâm đại nhân bảo người đưa hai thi thể đến đây làm gì? Chẳng lẽ để nghiên cứu sao?”
Đào Thành thấp giọng nói: “Tòa nhà treo thưởng cho phép nghiên cứu thi thể, nhưng thi thể nghiên cứu phải có lai lịch đúng đắn, không dính vào bất kỳ ân oán nào, nếu không, tòa nhà treo thưởng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra”.
“Lai lịch của bọn họ cũng không được coi là đàng hoàng, nhưng tôi nghĩ không dây dưa đến bất kỳ ân oán nào!”
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó đi đến, kéo túi đen ra.
Trong nháy mắt, hai khuôn mặt đập vào mắt Đào Thành.
“A!”
Đào Thành sợ đến mức ngã xuống đất, trong nháy mắt mặt mũi trắng bệch như tờ giấy.
Hai mắt mở to, sợ hãi nhìn hai khuôn mặt lộ ra từ trong túi đen, đầu óc ong ong, hoàn toàn bối rối, giống như người mất hồn.
“Quản lý Đào, ông không sao chứ?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nhưng Đào Thành không phản ứng.
“Quản lý Đào?”
“Quản lý Đào!”
Lâm Chính dần dần cao giọng.
“Hả?”
Lúc này toàn thân Đào Thành run bần bật, giật mình tỉnh lại.
“Lâm... Lâm đại nhân... đây là Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần? Đây là đầu của bọn họ sao?”
Giọng nói Đào Thành run run, nói không mạch lạc hỏi.
“Ừ”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tin tức của tòa nhà treo thưởng mở rộng mọi hướng, đáng lẽ các ông phải nhận được tin tức Võ Thần chết rồi chứ?”
“Nhận... nhận được... Chẳng qua có nhiều người vẫn không tin, hiện tại chúng tôi đang xác minh tính xác thực...”
Đào Thành hoảng sợ nhìn hai thi thể, sao đó nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Chính, không khỏi cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.
“Lâm... Lâm đại nhân... hai Võ Thần... đều bị cậu giết chết sao?”
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu.
Đào Thành nghe vậy, lập tức quỳ trên mặt đất.
“Lâm đại nhân như thần, liên tiếp giết chết hai Võ Thần, quả thật là người đầu tiên của long mạch dưới lòng đất vang dội cổ kim, xin nhận của Đào Thành một lạy!”
“Quản lý Đào đang làm gì vậy? Mau đứng lên đi!”
Lâm Chính vội vàng đỡ Đào Thành dậy, mặt đầy khó hiểu nói: “Quản lý Đào! Chúng ta quen biết nhau như vậy, cần gì phải lễ phép như thế chứ?”
“Lâm đại nhân liên tiếp giết chết hai Võ Thần, quả thật quá chấn động, trong lòng tôi kính phục! Với thực lực này của Lâm đại nhân, việc bước vào cảnh giới Võ Thần đã ở trong tầm tay! Sao Đào Thành có thể bất kính chứ?”
Đào Thành dè dặt nói.
“Quản lý Đào! Không cần như vậy, tôi giết hai vị Võ Thần, cũng không phải dựa vào thực lực của mình, mà là bọn họ đã kiệt sức, bị thương nặng, nên tôi nhặt được hời!”
Lâm Chính lắc đầu cười khổ.
“Cho dù là nhặt được hời, cũng không phải thứ mà người bình thường có thể nhặt được”.
Đào Thành nói.
“Được rồi, quản Lý Đào, không nói chuyện đó nữa, nếu ông muốn ghi chép vào sổ thì hai thi thể này có thể ghi chép được không?”
Lâm Chính vào thẳng vấn đề, hỏi.
“Ơ...”
Đào Thành im lặng.
“Tôi nghĩ, chắc chắn tòa nhà treo thưởng cũng không muốn gây thêm phiền toái, phải không?”
Lâm Chính mỉm cười.