-
Chương 4961-4965
Chương 4961: Trở thành mầm họa
Lâm Chính cau mày, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nhưng vào lúc này, anh căn bản không có lựa chọn nào khác.
"Thế nào? Lâm thần y có vẻ không muốn đi?"
Lệnh Hồ Vũ cười lạnh: "Chẳng phải anh đang hợp tác với sư phụ tôi để đối phó với Ám Thiên Võ Thần sao? Hiện tại chúng tôi đã tìm được tung tích của Ám Thiên Võ Thần, sao anh còn không chịu ra tay? Chẳng lẽ anh đang trêu đùa sư phụ tôi? Tôi phải nói cho anh biết, sở dĩ sư phụ tôi bỏ qua mọi hành vi thiếu tôn trọng của anh không phải vì ông ấy sợ anh, mà vì ông ấy hy vọng rằng anh có thể góp phần đối phó với Ám Thiên Võ Thần. Nếu anh thậm chí không thể làm được chuyện này, tôi nghĩ sư phụ tôi cũng không ngại tiêu diệt anh trước khi tiêu diệt Ám Thiên Võ Thần!"
Nói đến đây, Thái Thượng Thiện ở bên kia đưa mắt nhìn thẳng Lệnh Hồ Vũ.
Chỉ cần một cái nhìn, Lâm Chính liền có cảm giác như có hàng triệu ngọn núi đang đè lên vai mình.
Quá đáng sợ!
Thái Thượng Thiện này, cho dù không phải là Võ Thần, nhưng thực lực có lẽ cũng không khác so với Võ Thần là bao.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn, ai nấy đều lo lắng và không biết phải làm sao.
"Vậy chúng ta hãy đi một chuyến".
Lâm Chính suy nghĩ một chút, khàn giọng nói: "Nhưng những người này của tôi sức chiến đấu không cao, cũng không cần thiết phải đi, tôi sẽ đi cùng hai người".
"Bọn họ?"
Lệnh Hồ Vũ liếc nhìn Ngự Bích Hồng và những người khác và cười khinh bỉ: "Đúng vậy, những kẻ thua cuộc này nếu đi thì chẳng khác nào nạp mạng, nên hãy tạm thời ở lại đây thôi".
"Khi nào chúng ta xuất phát?"
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Ngay lập tức!"
"Có thể cho tôi chuẩn bị một chút được không?"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Được rồi tôi sẽ cho anh mười phút. Nhớ kỹ, chỉ có mười phút thôi, nếu anh để chúng tôi đợi lâu, tôi thì không có ý kiến, nhưng nếu Thái Thượng Thiện tiền bối có ý kiến thì sẽ phiền phức đấy".
Lệnh Hồ Vũ nheo mắt lại.
Lâm Chính quay lưng rời đi không nói một lời.
Mị Mộng, Thương Lan Phúc và những người khác giận đến mức toàn thân run rẩy.
"Sư phụ!"
Thương Lan Phúc lập tức đuổi theo anh, những người khác cũng theo sát phía sau.
"Sư phụ, đệ tử đi cùng sư phụ nhé!"
Thương Lan Phúc kiên quyết nói.
"Chuyến đi này rất nguy hiểm nên anh hãy ở lại đây, nếu anh đi cùng tôi, lỡ may có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, tôi khó mà lo cho anh được!"
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Nhưng sư phụ....”
"Đừng lo lắng, tôi có tính toán của riêng mình".
Lâm Chính vỗ vai Thương Lan Phúc, nở một nụ cười an ủi với những người khác, rồi quay trở lại phòng bế quan.
Một lúc sau, anh bước ra mang theo một chiếc hộp màu bạc có mật mã.
"Sư phụ, đây là cái gì?"
Mọi người đều có vẻ nghi hoặc.
"Ồ, đây là thứ tôi chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp".
Lâm Chính thản nhiên mỉm cười.
"Ra là vậy....”
Mọi người gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc.
Chiếc hộp này không lớn, nó có thể đựng được nổi mấy thứ đồ chứ?
"Hả? Đây là cái gì?"
Lệnh Hồ Vũ cũng nhìn thấy chiếc hộp Lâm Chính mang theo, tò mò hỏi.
"Tại sao anh hỏi nhiều vậy?"
Lâm Chính cũng lười giải thích với hắn.
"Ồ, chúng ta đi chiến đấu chứ không phải đi du lịch, anh không cần mang theo quần áo gì cả".
Lệnh Hồ Vũ cười nói.
Thái Thượng Thiện bên cạnh lại cảm thấy có gì đó không đúng, liếc nhìn chiếc hộp nói: "Thứ này dường như không phải từ long mạch dưới lòng đất! Cậu lấy nó ở đâu?"
Nói xong, ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, như muốn tìm thấy điều gì đó.
Nhưng vào lúc này, Đào Thành bước tới, nặn ra một nụ cười nói: "Tiền bối, chiếc hộp này là do toà nhà treo thưởng tặng cho Lâm tiên sinh. Đại nhân cũng biết đó, toà nhà treo thưởng định kỳ sẽ lên mặt đất mua một lô vật tư, đây chính là chiếc hộp lần trước chúng tôi mua".
"Vậy sao?"
Ông già liếc nhìn Đào Thành, không hỏi thêm gì nữa.
Lâm Chính cũng không thèm giải thích, anh gật đầu với Đào Thành, sau đó theo hai người kia đi ra ngoài.
Tuy nhiên, mới đi được vài bước, một bóng người đột nhiên lao tới, nhào vào vòng tay Lâm Chính, ôm chặt lấy anh.
Lâm Chính giật mình nhìn xuống.
Đó là Cầm Kiếm Nữ.
"Cầm Kiếm tiểu thư....”
Lâm Chính khẽ mở miệng.
Cầm Kiếm Nữ ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính với đôi mắt đẫm lệ, trong đôi mắt tràn đầy ý tứ sâu xa.
Ngự Bích Hồng và Mị Mộng đều sửng sốt, im lặng nhìn nhau không thốt nên lời.
Lâm Chính ngơ ngác nhìn, sau đó cười khổ, vỗ vỗ lưng Cầm Kiếm Nữ, nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ trở về an toàn".
"Tôi...đợi....anh....”
Cầm Kiếm Nữ cố gắng thốt ra vài từ.
Dù lưỡi của Cầm Kiếm Nữ vẫn chưa lành nhưng cô ấy vẫn cố gắng hết sức để phát âm.
Cô ấy sợ rằng đây sẽ là lần cuối cùng được nhìn thấy Lâm Chính.
Vì vậy Cầm Kiếm Nữ gắng hết sức để nói những lời này.
"Được".
Lâm Chính mỉm cười, liếc nhìn mọi người rồi theo Lệnh Hồ Vũ ra khỏi cửa.
Bên ngoài tòa nhà treo thưởng có mấy con ngựa đang đứng.
Lệnh Hồ Vũ trực tiếp ngồi lên một con ngựa trắng, kéo dây cương.
"Việc không thể chậm trễ, Lâm thần y, chúng ta sẽ đi đến núi Bất Ước ngay lập tức".
Lệnh Hồ Vũ nheo mắt, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đùa cợt, sau đó giơ roi quất, chạy về phía ngoại thành Long Tâm.
Ông già cưỡi một con ngựa gầy màu hạt dẻ đi theo phía sau.
Lâm Chính cưỡi một con ngựa đen và theo hai người họ ra khỏi thành Long Tâm.
Mọi người đứng trước cửa toà nhà treo thưởng nhìn theo, ai nấy đều vô cùng lo lắng.
Cùng lúc đó, dưới chân núi Bất Ước.
Người phụ nữ mặc áo đỏ lặng lẽ nhìn dãy núi cằn cỗi trước mặt.
Những ngọn núi cằn cỗi bị bao phủ trong sương mù nên càng thêm âm u.
Chân núi dày đặc hàng ngàn người.
Những người này đang lo lắng và bận rộn triển khai trận pháp, vận chuyển các loại khí tài như thể đang chuẩn bị cho một cuộc chiến nào đó.
Thương Lan Võ Thần hai tay chắp sau lưng, đứng trên một con dốc nhỏ trước núi Bất Ước, quan sát những người đang làm việc.
"Thương Lan tiền bối!"
Người phụ nữ mặc áo đỏ quay người bước tới, cúi đầu nói: "Gần đến giờ rồi!"
"Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa cả chưa?"
Thương Lan Võ Thần nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt tán thưởng và hỏi.
"Mọi thứ đã sẵn sàng!"
"Vậy được, chờ tên họ Lâm kia tới đã!"
Thương Lan Võ Thần khẽ mỉm cười, nhưng như nghĩ tới điều gì, ông ta đột nhiên nói: "Nha đầu, nếu thực sự làm theo kế hoạch của cháu, e rằng tên họ Lâm này có đi không có về. Trong trường hợp này, nếu thực sự phải đối mặt với Ám Thiên Võ Thần, ai sẽ đối phó với Diệp Viêm?"
"Thương Lan tiền bối không nên mất lòng tin với bản thân như vậy. Bác chỉ cần giữ chân Ám Thiên Võ Thần, để Thái Thượng tiền bối giết chết Diệp Viêm không phải là được rồi sao? Huống chi, nếu hai người liên thủ giết Ám Thiên Võ Thần, không rảnh để ý đến Diệp Viêm, cùng lắm cháu sẽ phối hợp với Lệnh Hồ Vũ giết chết Diệp Viêm!"
"Hahahaha, nếu cháu chịu tham gia hành động thì bác yên tâm rồi".
Thương Lan Võ Thần cười lớn, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tiếc nuối.
"Đáng tiếc tên họ Lâm này không chịu phục tùng, nếu không một hạt giống tốt như vậy rất đáng bồi dưỡng!"
"Thiên phú của hắn cực kỳ đáng sợ, nếu không giết thì chỉ sợ sẽ trở thành mầm họa!"
Người phụ nữ nói với giọng trầm.
Thương Lan Võ Thần im lặng gật đầu.
Lúc này, một cấp dưới chạy tới.
"Khởi bẩm đại nhân, họ tới rồi!"
Chương 4962: Đều là người phe ta
Trên con đường rộng, Thái Thượng Thiện, Lệnh Hồ Vũ và Lâm Chính chậm rãi cưỡi ngựa đi về phía trước.
Lệnh Hồ Vũ nhìn về phía trước, thấy xa xa là dãy núi Bất Ước, khóe miệng nhếch lên.
"Chúng ta gần đến rồi!"
Lâm Chính nhìn ngọn núi phía xa.
Đó là một ngọn núi không cao lắm với đỉnh núi nhấp nhô, bề mặt có lượng lớn sương mù bao phủ, trông rất huyền bí và hoang vắng.
Thái Thượng Thiện nhắm mắt thiền định suốt đường đi, giống như bị hôn mê, chỉ có con ngựa gầy guộc vẫn tiến lên phía trước.
"Anh Lâm, trong chiếc hộp trên tay anh có thứ gì thú vị thế?"
Lệnh Hồ Vũ liếc nhìn chiếc hộp trong tay Lâm Chính, không khỏi thích thú, cười hỏi.
"Anh không hiểu được đâu. Thứ trong chiếc hộp này là món bảo bối được cấp dưới của tôi đặc biệt chế tạo cho tôi!"
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Bảo bối sao? Bảo bối gì vậy?"
Lệnh Hồ Vũ vội vàng hỏi.
"Cấp dưới của tôi đã bỏ rất nhiều công sức để tạo ra một loại siêu vũ khí kết hợp từ mười loại võ khí khác nhau!"
Lâm Chính không giấu diếm mở hộp, đưa thứ bên trong cho Lệnh Hồ Vũ xem.
Lệnh Hồ Vũ sửng sốt, vội vàng mở to mắt nhìn.
"Nhìn đây, có súng điện từ! Thuốc độc! Còn cả dao găm..."
Lâm Chính giới thiệu từng thứ một, rất nghiêm túc và cẩn thận.
Lệnh Hồ Vũ sửng sốt, một lát sau liền bật cười.
"Hahahaha, tuyệt vời! Quá tuyệt vời!"
Hắn vỗ tay và giơ ngón tay cái lên, cười đến mức suýt ngã ngựa.
"Lâm thần y, anh định dùng những thứ này để chống lại Ám Thiên Võ Thần à?"
"Nếu như Ám Thiên Võ Thần đụng phải tôi thì chắc chắn có đi không có về!"
Lâm Chính vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Được rồi, được rồi! Tuyệt vời! Tuyệt vời! Nhân tiện, anh vừa nói ai đã chế tạo những thứ này?"
Lệnh Hồ Vũ mở to mắt hỏi.
"Người của tôi, có vấn đề gì không?"
"Người... người của anh? Không thành vấn đề! Đương nhiên không vấn đề!"
Lệnh Hồ Vũ cười đến đau bụng, nước mắt sắp trào ra, xua tay nói: “Ở chỗ Lâm thần y quả thực có rất nhiều người, rất nhiều việc kỳ dị. Tôi xin bội phục! Bội phục! Tôi nghĩ nếu như Ám Thiên Võ Thần thật sự gặp phải anh, nhất định là xương cốt cũng không còn, hồn phi phách tán! Ha ha ha ha..."
Lâm Chính không nói gì, im lặng đóng hộp lại.
Lúc này, mấy người của Thương Lan phủ vội vàng chạy tới.
"Bái kiến Thái Thượng Thiện đại nhân, bái kiến Vũ tiên sinh!"
"Thương Lan sư phụ đâu?"
Lệnh Hồ Vũ lau đi những giọt nước mắt vì trận cười ban nãy, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc hỏi.
Nhưng chiếc hộp của Lâm Chính thật sự khiến hắn cảm thấy rất buồn cười, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Mấy người kia khá bối rối, nhưng cũng không dám nhiều chuyện, lập tức nói: “Võ Thần đại nhân ở ngay phía trước".
"Được! Được! Dẫn đường!"
Lệnh Hồ Vũ mỉm cười nghiêng đầu: "Lâm thần y, lát nữa anh nhất định phải khoe bảo bối của mình với sư phụ của tôi, ha ha ha ha..."
"Chắc chắn sẽ có cơ hội".
Lâm Chính thuận miệng đáp.
Một lúc sau, cả ba người đến một con dốc nhỏ phía trước núi Bất Ước.
Thương Lan Võ Thần và một nhóm cao thủ từ Thương Lan phủ đang thảo luận gì đó ở đó.
Ánh mắt của Lâm Chính lập tức dán chặt vào cô gái áo đỏ bên cạnh Thương Lan Võ Thần.
Trong phút chốc, đồng tử của Lâm Chính bộc phát sát khí mãnh liệt.
"Là cô? Xem ra lần trước cô vẫn chưa chết!"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Lâm thần y có vẻ không thân thiện lắm nhỉ!"
Cô gái áo đỏ khẽ mỉm cười: "Lần trước là hiểu lầm, xin thứ lỗi!"
"Hiểu lầm?"
Lâm Chính liên tục lắc đầu: "Cô dám động tới người của tôi, sao có thể gọi là hiểu lầm!"
Nói xong, anh lập tức định ra tay.
"Lâm đại nhân, chờ đã!"
Thương Lan Võ Thần lập tức bước tới và hét lên: "Đều là người phe ta, Lâm thần y xin chớ động thủ!"
Chương 4963: Anh làm mồi nhử
“Người của phe ta?”
Lâm Chính cau mày.
"Lâm đại nhân, tôi biết giữa hai người có rất nhiều ân oán, nhưng mục tiêu chính của chúng ta lần này là Ám Thiên Võ Thần. Tôi hy vọng các vị có thể cùng nhau hợp tác, tạm thời gác lại những ân oán trước đó, tập trung đối phó với Ám Thiên Võ Thần. Trước khi giải quyết xong chuyện này, tôi không muốn bất cứ ai vì ân oán cá nhân mà ảnh hưởng đến sự đoàn kết của toàn đội. Nếu không tuân theo thì có nghĩa là đang chống lại tôi, các vị hiểu rõ chưa?"
Thương Lan Võ Thần vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Tuân lệnh!"
Mọi người đều hô lên.
"Lâm đại nhân, cậu nghĩ thế nào?"
Sau đó, Thương Lan Võ Thần mới đưa mắt về phía Lâm Chính.
Lâm Chính ánh mắt hơi lóe lên, anh nhìn thoáng qua người phụ nữ mặc áo đỏ, nhẹ nhàng nói: "Đã như vậy thì tôi sẽ tạm thời bỏ qua!"
"Rất tốt!"
Thương Lan Võ Thần cuối cùng cũng thay đổi thái độ, nở một nụ cười.
Người phụ nữ áo đỏ và Lệnh Hồ Vũ liếc nhìn Lâm Chính, sau đó nhìn nhau cười, vẻ mặt đầy giễu cợt.
"Họ Lâm kia, lần này còn phải xem anh có còn đường sống không đã".
Lệnh Hồ Vũ âm thầm lẩm bẩm, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.
Lúc này, một người từ Thương Lan phủ vội vàng chạy tới và chắp tay chào Thương Lan Võ Thần.
"Khởi bẩm đại nhân! Chúng tôi đã mở đường lên đỉnh núi!"
"Rất tốt!"
Thương Lan Võ Thần gật đầu, sau đó nói: "Đã như vậy, chúng ta nên lập tức hành động!"
"Sư phụ, Thái Thiên sư phụ đâu?"
Lệnh Hồ Vũ vội vàng hỏi.
"Sư phụ Thái Thiên của con đã dẫn người đợi sẵn ở đầu bên kia núi!"
"Nói cách khác, toàn bộ núi Bất Ước đã bị chúng ta bao vây?"
"Phía Tây và phía Nam vẫn cần người canh giữ!"
Thương Lan Võ Thần mỉm cười, sau đó nói với Lâm Chính: "Lâm đại nhân, cậu đã tới đây rồi, thời gian không chờ đợi ai, tôi sẽ nói cho cậu biết kế hoạch chúng tôi đã lập ra".
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
"Chuyện là như thế này. Người của chúng tôi đã phát hiện ra rằng Ám Thiên Võ Thần và bè cánh của ông ta có lẽ đang ẩn náu trong núi Bất Ước. Nhưng cậu cũng đã thấy tình hình ở núi Bất Ước, có rất nhiều chướng khí bao quanh ngọn núi này. Tôi nghe nói rằng những chướng khí này rất bất thường, chúng là năng lượng của long mạch, nếu hít phải sẽ chết, cho dù có đi vào trong đó cũng không trụ được lâu!”
"Đã như vậy, tại sao Ám Thiên Võ Thần có thể ẩn nấp bên trong?"
"Có lẽ ông ta đã xây dựng một cung điện trong lòng núi. Trong núi không có chướng khí, nếu ông ta dùng sức mạnh phi thăng để chống lại chướng khí, bảo vệ cho người của mình đi vào trong núi thì có thể ẩn náu bên trong đó!"
"Vậy kế hoạch của Võ Thần đại nhân là gì?"
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Kế hoạch rất đơn giản, dụ người của Ám Thiên Võ Thần ra ngoài!"
"Dụ ra ngoài?"
Lâm Chính cau mày: "Ai sẽ là người dụ họ ra?"
"Đương nhiên là anh rồi, còn có thể là ai được chứ?"
Lệnh Hồ Vũ trực tiếp tiếp lời, mỉm cười nói.
"Tôi? Anh đi không được à?"
Lâm Chính điềm nhiên hỏi.
Dù đã đoán trước được kết quả này nhưng sau khi nghe tận tai, Lâm Chính vẫn cảm thấy rất bực mình.
"Tôi đi sao? Ồ, tôi đi kiểu gì được? Tôi không có Tuyệt Thế Tà Kiếm".
Lệnh Hồ Vũ cười lạnh: “Anh là người cướp mất Tuyệt Thế Tà Kiếm của Ám Thiên Võ Thần. Anh đang giữ thanh kiếm này, Ám Thiên Võ Thần sao có thể không muốn cướp lại? Cho nên, anh đi là thích hợp nhất".
"Đương nhiên, nếu anh thật sự không muốn đi, tôi có thể giúp anh làm việc đó, chỉ cần anh giao cho tôi Tuyệt Thế Tà Kiếm!"
Lệnh Hồ Vũ lại nói thêm một câu, sau đó nhìn Lâm Chính với vẻ đùa cợt.
Lâm Chính đương nhiên sẽ không tin lời Lệnh Hồ Vũ.
Cho dù anh có đưa cho hắn Tuyệt Thế Tà Kiếm thì hắn cũng không đi.
Có vẻ như Thương Lan Võ Thần chỉ coi anh như một công cụ.
Về phần Lệnh Hồ Vũ cùng người phụ nữ áo đỏ, bọn họ muốn nhân cơ hội này trừ khử anh!
Lâm Chính ánh mắt lóe lên, suy nghĩ biện pháp đối phó.
Chương 4964: Đá Kình Thiên
"Lâm đại nhân, tôi nghĩ chắc cậu không có vấn đề gì chứ?"
Thương Lan Võ Thần thấy Lâm Chính hồi lâu không đáp thì cau mày lại, hỏi một câu ngụ ý thúc giục.
"Không vấn đề gì!"
Lâm Chính bình thản đáp, hào sảng đồng ý.
Lệnh Hồ Vũ sững lại, hẳn là hắn không ngờ Lâm Chính lại đồng ý một cách dễ dàng đến vậy.
"Tốt lắm!"
Thương Lan Võ Thần trong mắt loé lên một tia sáng kì lạ, liên tục gật đầu: "Nếu đã như vậy thì Lâm đại nhân, mời cậu chuẩn bị. Chúng tôi sẽ ở bên ngoài núi phối hợp với cậu!"
"Không vội, Võ Thần đại nhân có thể cho tôi hỏi vài câu được không?"
Lâm Chính từ tốn hỏi.
Thương Lan Võ Thần thoáng cau mày, nhưng rồi vẫn kiên nhẫn đáp: "Cậu nói đi".
"Hai người họ sẽ làm gì?"
"Không phải trước đó tôi đã nói rồi sao? Vẫn còn hai lối ra cần phong toả, hai người họ sẽ dẫn người qua đó bao vây kín núi Bất Ước, đề phòng Ám Thiên Võ Thần thoát ra qua đường đó!"
Thương Lan Võ Thần trầm giọng đáp.
"Ra là vậy... Nếu đã như vậy thì tôi muốn biết Ám Thiên Võ Thần chắc chắn đang ở bên trong núi Bất Ước này phải không?"
"Theo kết quả điều tra trước mắt thì đúng là vậy".
"Nhưng nếu ông ta không ở bên trong thì sao?"
Lâm Chính hỏi vặn lại.
Thương Lan Võ Thần cau mày lại.
"Này! Họ Lâm kia, sao anh lắm lời vậy? Không dám đi chứ gì?"
Lệnh Hồ Vũ lập tức mắng.
"Tôi không dám đi đó, thế anh dám hả? Hay là anh đi đi?"
Lâm Chính rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra đưa luôn cho Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ mặt biến sắc, sau đó âm thầm hừ một tiếng đáp: "Tôi có nhiệm vụ của mình rồi!"
"Nếu anh cũng không dám, thì ngậm miệng vào cho tôi".
Lâm Chính lạnh lùng đáp.
"Anh..."
Lệnh Hồ Vũ tức lắm, còn định trả treo vài câu nhưng đã bị cô gái áo đỏ bên cạnh ngăn lại.
"Anh nổi giận với một kẻ sắp chết làm gì?"
Cô ta hờ hững nói.
"Nói cũng phải".
Lệnh Hồ Vũ nghe xong mới kiềm chế lại, hít sâu một hơi.
"Lâm đại nhân, vậy cậu nghĩ thế nào?"
Thương Lan Võ Thần đã có chút mất kiên nhẫn, giọng ngày càng trầm xuống, có vẻ đã khá bực dọc.
"Võ Thần đại nhân, ông muốn tôi lên núi cũng không vấn đề gì, nhưng tôi cũng phải biết tôi cần làm gì mới dụ được Ám Thiên Võ Thần ra chứ? Nhỡ đâu ông ta không có trên núi mà tôi cứ đi lên đó lượn qua lượn lại như gã thiểu năng chắc?"
Lâm Chính cười đáp.
"Cũng không cần thiết".
Thương Lan Võ Thần suy nghĩ một lát rồi nhìn về ngọn núi không xa kia, bình thản nói: "Trên đỉnh núi Bất Ước có một tảng đá, gọi là đá Kình Thiên. Nghe nói tảng đá này nối liền với lòng núi. Cậu lên núi rồi phá vỡ tảng đá đó thì sẽ tác động được tới cả ngọn núi. Nếu đập vỡ tảng đá đó rồi mà Ám Thiên Võ Thần không xuất hiện thì cậu hãy xuống núi".
"Đá Kình Thiên?"
Lâm Chính nhướn mày, vội nhìn lên đỉnh núi.
Vừa nhìn, anh lập tức hiểu ra vấn đề.
"Là tảng đá nhấp nhô ở trung tâm đỉnh núi đó sao?"
"Đúng, chính là nó".
Thương Lan Võ Thần gật đầu.
Lâm Chính nghe xong thì trong bụng âm thầm cười lạnh.
Đúng là giết người không dao.
Đây đâu phải tảng đá? Đây rõ ràng là một phần đỉnh của ngọn núi.
Đá núi ở vực Diệt Vong đương nhiên không thể so sánh với đá núi ở long mạch dưới lòng đất.
Những viên đá ở đây cực kỳ cứng, căn bản là không thể bị phá hủy.
Nếu thực sự chỉ là phá một viên đá rời thì đối với Lâm Chính không phải chuyện khó, nhưng nếu bảo anh tách đôi một ngọn núi, chưa nói đến việc tiêu tốn bao nhiêu thể lực, chỉ riêng thời gian cũng đã là vấn đề nan giải rồi.
Đương nhiên là Lệnh Hồ Vũ và cô gái áo đỏ cũng không thể làm điều đó.
Chỉ e là ngọn núi chưa bị tách ra thì người đã bị nhấn chìm trong làn chướng khí rồi mất mạng ở đó.
Lệnh Hồ Vũ nghe xong thì liên tục cười lạnh, gương mặt không giấu được sự vui mừng.
"Lần này xem mày có tiêu đời không! Ha ha ha!"
Hắn cười thầm, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Thế nào? Lâm đại nhân, cậu có ý kiến gì không?"
Thương Lan Võ Thần thấy Lâm Chính không nói một lời thì lại gằn giọng hỏi.
Lần này, ông ta đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Chương 4965: Chết chung
"Không không không, tôi đi! Tôi không ý kiến gì cả!"
Lâm Chính đột nhiên mỉm cười đáp.
Lệnh Hồ Vũ mừng lắm.
Thương Lan Võ Thần nghe vậy mới gật đầu: "Nếu đã như vậy, xin mời Lâm đại nhân nhanh chóng chuẩn bị, đừng làm lỡ thời gian nữa!"
"Võ Thần đại nhân, tôi đi một mình sao? Phải có người hỗ trợ tôi chứ?"
Lâm Chính đột nhiên nói.
"Người hỗ trợ?"
Thương Lan Võ Thần nghi hoặc, trầm giọng nói: "Chúng tôi cũng rất thiếu nhân lực. Cậu... cần những ai?"
"Tôi thấy Lệnh Hồ thế gia có rất nhiều cao thủ, hay là điều một vài cao thủ cùng tôi lên núi?"
Lâm Chính cười đáp.
"Cái gì?"
Lệnh Hồ Vũ mặt biến sắc.
Thấy Lâm Chính không yêu cầu người của phủ Thương Lan nên Thương Lan Võ Thần cũng lập tức gật đầu: "Cũng được, vậy cậu hãy chọn vài cao thủ ở chỗ Lệnh Hồ thế gia cùng cậu lên núi!"
"Sư phụ!"
Lệnh Hồ Vũ lo lắng, vội vã nhìn về phía Thương Lan Võ Thần.
Nhưng Thương Lan Võ Thần căn bản không thèm quan tâm đến hắn.
Lên núi là chết, mọi người đều biết điều đó.
Nhưng người chết không phải là người của phủ Thương Lan. Cho nên Thương Lan Võ Thần đâu có quan tâm?
"Thế nào? Cậu chủ Lệnh Hồ, lẽ nào anh không muốn lần hành động này thành công? Hay là anh không ủng hộ tôi lên núi? Nếu vậy, tôi sẽ không đi nữa!"
Lâm Chính nhún vai, vẻ mặt bất cần.
"Lệnh Hồ Vũ, nhanh chóng đưa người của Lệnh Hồ thế gia tới cho Lâm đại nhân chọn!"
Thương Lan Võ Thần trầm giọng nói.
"Sư phụ, người của gia tộc Lệnh Hồ còn phải chặn cửa phía Nam với con ..."
Lệnh Hồ Vũ muốn khóc mà không ra nước mắt.
"Thiếu mấy người là không chặn được sao?"
"Việc này..."
"Đi ngay!"
Thương Lan Võ Thần quát.
Lệnh Hồ Vũ cũng hết cách, thở dài rồi ủ rũ rời đi.
Lúc rời đi, hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính bằng ánh mắt oán giận.
Hắn biết Lâm Chính đang tìm cách trả thù.
"Chó chết, biết rằng đi là sẽ chết, vậy mà còn cố tình kéo người nhà tao chết chung?"
"Được! Rất tốt! Mày đợi đó, tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!"
Lệnh Hồ Vũ trong bụng âm thầm chửi mắng.
Chỉ một lát sau, Lệnh Hồ Vũ đã đưa một toán cao thủ của Lệnh Hồ thế gia tới.
"Nghe đây, lát nữa lên núi, mọi người chỉ cần tìm cách trốn thoát, còn lại mặc kệ hắn ta sống chết thế nào hiểu chưa?"
Lệnh Hồ Vũ thì thầm.
"Cậu chủ, hay là để chúng tôi giết hắn luôn ở đó!"
Một cao thủ giận dữ gầm gừ.
"Ngu ngốc, sao các người phải làm việc đó? Nếu hắn ta lên đỉnh và chém vào đỉnh núi Bất Ước, con đường chúng ta đã mở sẽ bị ảnh hưởng. Đến lúc đó, chướng khí không ổn định, chắc chắn sẽ tràn vào trong con đường. Đến lúc đó hắn sẽ bị chướng khí nuốt chửng, còn cần các người ra tay sao?"
Lệnh Hồ Vũ hừ lạnh đáp.
"Vậy cậu chủ, chúng tôi... chúng tôi cần làm gì? "
"Đi lên đến đỉnh núi, mọi người chỉ cần chạy trốn! Hãy nghĩ cách trở lại an toàn".
Lệnh Hồ Vũ nheo mắt: "Khi giải quyết xong tên họ Lâm này, chúng ta sẽ tới toà nhà treo thưởng và tàn sát tất cả thuộc hạ của hắn, lấy đầu chúng tế vong linh em trai tôi!"
"Ha ha ha, cậu chủ, không thành vấn đề!"
"Cậu chủ, mấy người đàn bà dưới tay hắn ta phải để lại cho chúng tôi đấy nhé! Tôi từ lâu đã muốn song tu với họ rồi!"
"Tôi xí trước một cô!"
"Tôi cũng muốn!"
Đám người vô cùng phấn khích.
"Được rồi, sau khi chuyện này được giải quyết, mấy ả tiện nhân đó sẽ tuỳ ý các người xử lý!"
Lệnh Hồ Vũ hừ lạnh, sau đó đưa đám người đến trước mặt Lâm Chính.
"Chọn đi".
Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng nói.
Lâm Chính gật đầu, liếc nhìn mấy người này ai nấy đều hung thần sát khí, trong tay toả ra huyết khí tanh nồng.
Xem ra bọn họ bình thường cũng tàn sát không ít người.
"Mấy người bọn họ tôi đều cần".
Lâm Chính chỉ tay về phía đám người bên phải - những kẻ có thực lực mạnh nhất rồi nói luôn.
Ban nãy mấy kẻ này xì xầm bàn tán với Lệnh Hồ Vũ, Lâm Chính đương nhiên đã nhìn thấy.
E rằng đám người này không những mạnh mà còn có quan hệ không tầm thường với Lệnh Hồ Vũ.
"Được, mọi người theo Lâm đại nhân lên núi!"
Lệnh Hồ Vũ khoé miệng khẽ nhếch lên: "Nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ chu toàn Lâm đại nhân, không được để đại nhân có mệnh hệ gì. Nhớ chưa?"
"Cậu chủ cứ yên tâm!"
"Có chúng tôi ở đó, Lâm đại nhân chắc chắn sẽ không bị thương!"
Đám người kia mỉm cười vẻ ý tứ sâu xa, tên nào tên nấy vỗ ngực tự tin.
"Lâm đại nhân, có thể xuất phát rồi chứ?"
Thương Lan Võ Thần hỏi.
"Được, nếu đã như vậy thì chúng ta xuất phát thôi!"
Lâm Chính gật đầu, vẫy tay một cái, dẫn đầu mười mấy cao thủ Lệnh Hồ thế gia đi lên đỉnh núi.
Mọi người đưa mắt nhìn theo đoàn người.
"Sư phụ, việc thành rồi!"
Lệnh Hồ Vũ cười ha ha nói: "Lần này thứ chó má này chỉ còn đường chết trên núi!"
"Chết?"
Thương Lan Võ Thần thoáng cau mày, khàn giọng đáp: "Cậu ta có chết trên đó hay không kỳ thực không quan trọng. Ta chỉ hy vọng Ám Thiên Võ Thần thực sự đang ẩn náu trong ngọn núi này và cậu ta có thể dụ được ông ta ra ngoài. Nếu như vậy mới không uổng công chúng ta và Thái Thiên Võ Thần dày công chuẩn bị!"
Trong mắt Thương Lan Võ Thần, Lâm Chính kỳ thực không phải đối thủ.
Có thể thực lực mà anh thể hiện ra khiến ông ta kinh ngạc, thiên phú của anh thì trên đời hiếm gặp.
Nhưng nếu Thương Lan Võ Thần thực sự muốn giết Lâm Chính thì cũng không phải chuyện khó.
Hiện giờ ông ta chỉ có một ý muốn duy nhất là tiêu diệt Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng Lệnh Hồ Vũ thì khác.
Sau khi nghe lời cô gái áo đỏ nói, hắn biết nếu Lâm Chính không chết thì sẽ là mối nguy lớn với gia tộc Lệnh Hồ.
Lệnh Hồ Vũ không nói gì, nhìn cô gái áo đỏ rồi hai người họ ai nấy dẫn người của mình rời đi.
Cùng lúc này, ở chân núi Bất Ước.
Ở đây có mấy chục người đang đứng, đều là người của Thương Lan phủ.
Lâm Chính đưa mắt nhìn con đường núi trước mặt.
Con đường lên núi lúc này đang được một bức màn ánh sáng nhàn nhạt bao phủ.
Ánh sáng này cách ly chướng khí khỏi con đường. Những nơi có ánh sáng bao phủ, chướng khí không thể xâm nhập, người có thể đi lại trên con đường này.
Chỉ là... bức màn ánh sáng này rất mỏng manh, năng lượng trên đó cực kỳ không ổn định.
Nếu như Lâm Chính phá mỏm đá trên đỉnh núi, sợ rằng quầng sáng này sẽ bị ảnh hưởng, vỡ vụn tại chỗ.
Một khi ánh sáng biến mất, Lâm Chính sẽ không còn đường xuống núi.
Chuyến đi này đúng là thập tử nhất sinh.
Lâm Chính hít sâu một hơi, đi tới chỗ lối vào.
Nhưng anh không lập tức đi về phía đỉnh núi mà bước lên một bậc, quan sát chướng khí đang lơ lửng trước mặt, sau đó trực tiếp đi vào bên trong làn chướng khí.
"Cái gì?"
Đám người kia đều sững sờ.
Lâm Chính cau mày, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nhưng vào lúc này, anh căn bản không có lựa chọn nào khác.
"Thế nào? Lâm thần y có vẻ không muốn đi?"
Lệnh Hồ Vũ cười lạnh: "Chẳng phải anh đang hợp tác với sư phụ tôi để đối phó với Ám Thiên Võ Thần sao? Hiện tại chúng tôi đã tìm được tung tích của Ám Thiên Võ Thần, sao anh còn không chịu ra tay? Chẳng lẽ anh đang trêu đùa sư phụ tôi? Tôi phải nói cho anh biết, sở dĩ sư phụ tôi bỏ qua mọi hành vi thiếu tôn trọng của anh không phải vì ông ấy sợ anh, mà vì ông ấy hy vọng rằng anh có thể góp phần đối phó với Ám Thiên Võ Thần. Nếu anh thậm chí không thể làm được chuyện này, tôi nghĩ sư phụ tôi cũng không ngại tiêu diệt anh trước khi tiêu diệt Ám Thiên Võ Thần!"
Nói đến đây, Thái Thượng Thiện ở bên kia đưa mắt nhìn thẳng Lệnh Hồ Vũ.
Chỉ cần một cái nhìn, Lâm Chính liền có cảm giác như có hàng triệu ngọn núi đang đè lên vai mình.
Quá đáng sợ!
Thái Thượng Thiện này, cho dù không phải là Võ Thần, nhưng thực lực có lẽ cũng không khác so với Võ Thần là bao.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn, ai nấy đều lo lắng và không biết phải làm sao.
"Vậy chúng ta hãy đi một chuyến".
Lâm Chính suy nghĩ một chút, khàn giọng nói: "Nhưng những người này của tôi sức chiến đấu không cao, cũng không cần thiết phải đi, tôi sẽ đi cùng hai người".
"Bọn họ?"
Lệnh Hồ Vũ liếc nhìn Ngự Bích Hồng và những người khác và cười khinh bỉ: "Đúng vậy, những kẻ thua cuộc này nếu đi thì chẳng khác nào nạp mạng, nên hãy tạm thời ở lại đây thôi".
"Khi nào chúng ta xuất phát?"
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Ngay lập tức!"
"Có thể cho tôi chuẩn bị một chút được không?"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Được rồi tôi sẽ cho anh mười phút. Nhớ kỹ, chỉ có mười phút thôi, nếu anh để chúng tôi đợi lâu, tôi thì không có ý kiến, nhưng nếu Thái Thượng Thiện tiền bối có ý kiến thì sẽ phiền phức đấy".
Lệnh Hồ Vũ nheo mắt lại.
Lâm Chính quay lưng rời đi không nói một lời.
Mị Mộng, Thương Lan Phúc và những người khác giận đến mức toàn thân run rẩy.
"Sư phụ!"
Thương Lan Phúc lập tức đuổi theo anh, những người khác cũng theo sát phía sau.
"Sư phụ, đệ tử đi cùng sư phụ nhé!"
Thương Lan Phúc kiên quyết nói.
"Chuyến đi này rất nguy hiểm nên anh hãy ở lại đây, nếu anh đi cùng tôi, lỡ may có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, tôi khó mà lo cho anh được!"
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Nhưng sư phụ....”
"Đừng lo lắng, tôi có tính toán của riêng mình".
Lâm Chính vỗ vai Thương Lan Phúc, nở một nụ cười an ủi với những người khác, rồi quay trở lại phòng bế quan.
Một lúc sau, anh bước ra mang theo một chiếc hộp màu bạc có mật mã.
"Sư phụ, đây là cái gì?"
Mọi người đều có vẻ nghi hoặc.
"Ồ, đây là thứ tôi chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp".
Lâm Chính thản nhiên mỉm cười.
"Ra là vậy....”
Mọi người gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc.
Chiếc hộp này không lớn, nó có thể đựng được nổi mấy thứ đồ chứ?
"Hả? Đây là cái gì?"
Lệnh Hồ Vũ cũng nhìn thấy chiếc hộp Lâm Chính mang theo, tò mò hỏi.
"Tại sao anh hỏi nhiều vậy?"
Lâm Chính cũng lười giải thích với hắn.
"Ồ, chúng ta đi chiến đấu chứ không phải đi du lịch, anh không cần mang theo quần áo gì cả".
Lệnh Hồ Vũ cười nói.
Thái Thượng Thiện bên cạnh lại cảm thấy có gì đó không đúng, liếc nhìn chiếc hộp nói: "Thứ này dường như không phải từ long mạch dưới lòng đất! Cậu lấy nó ở đâu?"
Nói xong, ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, như muốn tìm thấy điều gì đó.
Nhưng vào lúc này, Đào Thành bước tới, nặn ra một nụ cười nói: "Tiền bối, chiếc hộp này là do toà nhà treo thưởng tặng cho Lâm tiên sinh. Đại nhân cũng biết đó, toà nhà treo thưởng định kỳ sẽ lên mặt đất mua một lô vật tư, đây chính là chiếc hộp lần trước chúng tôi mua".
"Vậy sao?"
Ông già liếc nhìn Đào Thành, không hỏi thêm gì nữa.
Lâm Chính cũng không thèm giải thích, anh gật đầu với Đào Thành, sau đó theo hai người kia đi ra ngoài.
Tuy nhiên, mới đi được vài bước, một bóng người đột nhiên lao tới, nhào vào vòng tay Lâm Chính, ôm chặt lấy anh.
Lâm Chính giật mình nhìn xuống.
Đó là Cầm Kiếm Nữ.
"Cầm Kiếm tiểu thư....”
Lâm Chính khẽ mở miệng.
Cầm Kiếm Nữ ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính với đôi mắt đẫm lệ, trong đôi mắt tràn đầy ý tứ sâu xa.
Ngự Bích Hồng và Mị Mộng đều sửng sốt, im lặng nhìn nhau không thốt nên lời.
Lâm Chính ngơ ngác nhìn, sau đó cười khổ, vỗ vỗ lưng Cầm Kiếm Nữ, nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ trở về an toàn".
"Tôi...đợi....anh....”
Cầm Kiếm Nữ cố gắng thốt ra vài từ.
Dù lưỡi của Cầm Kiếm Nữ vẫn chưa lành nhưng cô ấy vẫn cố gắng hết sức để phát âm.
Cô ấy sợ rằng đây sẽ là lần cuối cùng được nhìn thấy Lâm Chính.
Vì vậy Cầm Kiếm Nữ gắng hết sức để nói những lời này.
"Được".
Lâm Chính mỉm cười, liếc nhìn mọi người rồi theo Lệnh Hồ Vũ ra khỏi cửa.
Bên ngoài tòa nhà treo thưởng có mấy con ngựa đang đứng.
Lệnh Hồ Vũ trực tiếp ngồi lên một con ngựa trắng, kéo dây cương.
"Việc không thể chậm trễ, Lâm thần y, chúng ta sẽ đi đến núi Bất Ước ngay lập tức".
Lệnh Hồ Vũ nheo mắt, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đùa cợt, sau đó giơ roi quất, chạy về phía ngoại thành Long Tâm.
Ông già cưỡi một con ngựa gầy màu hạt dẻ đi theo phía sau.
Lâm Chính cưỡi một con ngựa đen và theo hai người họ ra khỏi thành Long Tâm.
Mọi người đứng trước cửa toà nhà treo thưởng nhìn theo, ai nấy đều vô cùng lo lắng.
Cùng lúc đó, dưới chân núi Bất Ước.
Người phụ nữ mặc áo đỏ lặng lẽ nhìn dãy núi cằn cỗi trước mặt.
Những ngọn núi cằn cỗi bị bao phủ trong sương mù nên càng thêm âm u.
Chân núi dày đặc hàng ngàn người.
Những người này đang lo lắng và bận rộn triển khai trận pháp, vận chuyển các loại khí tài như thể đang chuẩn bị cho một cuộc chiến nào đó.
Thương Lan Võ Thần hai tay chắp sau lưng, đứng trên một con dốc nhỏ trước núi Bất Ước, quan sát những người đang làm việc.
"Thương Lan tiền bối!"
Người phụ nữ mặc áo đỏ quay người bước tới, cúi đầu nói: "Gần đến giờ rồi!"
"Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa cả chưa?"
Thương Lan Võ Thần nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt tán thưởng và hỏi.
"Mọi thứ đã sẵn sàng!"
"Vậy được, chờ tên họ Lâm kia tới đã!"
Thương Lan Võ Thần khẽ mỉm cười, nhưng như nghĩ tới điều gì, ông ta đột nhiên nói: "Nha đầu, nếu thực sự làm theo kế hoạch của cháu, e rằng tên họ Lâm này có đi không có về. Trong trường hợp này, nếu thực sự phải đối mặt với Ám Thiên Võ Thần, ai sẽ đối phó với Diệp Viêm?"
"Thương Lan tiền bối không nên mất lòng tin với bản thân như vậy. Bác chỉ cần giữ chân Ám Thiên Võ Thần, để Thái Thượng tiền bối giết chết Diệp Viêm không phải là được rồi sao? Huống chi, nếu hai người liên thủ giết Ám Thiên Võ Thần, không rảnh để ý đến Diệp Viêm, cùng lắm cháu sẽ phối hợp với Lệnh Hồ Vũ giết chết Diệp Viêm!"
"Hahahaha, nếu cháu chịu tham gia hành động thì bác yên tâm rồi".
Thương Lan Võ Thần cười lớn, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tiếc nuối.
"Đáng tiếc tên họ Lâm này không chịu phục tùng, nếu không một hạt giống tốt như vậy rất đáng bồi dưỡng!"
"Thiên phú của hắn cực kỳ đáng sợ, nếu không giết thì chỉ sợ sẽ trở thành mầm họa!"
Người phụ nữ nói với giọng trầm.
Thương Lan Võ Thần im lặng gật đầu.
Lúc này, một cấp dưới chạy tới.
"Khởi bẩm đại nhân, họ tới rồi!"
Chương 4962: Đều là người phe ta
Trên con đường rộng, Thái Thượng Thiện, Lệnh Hồ Vũ và Lâm Chính chậm rãi cưỡi ngựa đi về phía trước.
Lệnh Hồ Vũ nhìn về phía trước, thấy xa xa là dãy núi Bất Ước, khóe miệng nhếch lên.
"Chúng ta gần đến rồi!"
Lâm Chính nhìn ngọn núi phía xa.
Đó là một ngọn núi không cao lắm với đỉnh núi nhấp nhô, bề mặt có lượng lớn sương mù bao phủ, trông rất huyền bí và hoang vắng.
Thái Thượng Thiện nhắm mắt thiền định suốt đường đi, giống như bị hôn mê, chỉ có con ngựa gầy guộc vẫn tiến lên phía trước.
"Anh Lâm, trong chiếc hộp trên tay anh có thứ gì thú vị thế?"
Lệnh Hồ Vũ liếc nhìn chiếc hộp trong tay Lâm Chính, không khỏi thích thú, cười hỏi.
"Anh không hiểu được đâu. Thứ trong chiếc hộp này là món bảo bối được cấp dưới của tôi đặc biệt chế tạo cho tôi!"
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Bảo bối sao? Bảo bối gì vậy?"
Lệnh Hồ Vũ vội vàng hỏi.
"Cấp dưới của tôi đã bỏ rất nhiều công sức để tạo ra một loại siêu vũ khí kết hợp từ mười loại võ khí khác nhau!"
Lâm Chính không giấu diếm mở hộp, đưa thứ bên trong cho Lệnh Hồ Vũ xem.
Lệnh Hồ Vũ sửng sốt, vội vàng mở to mắt nhìn.
"Nhìn đây, có súng điện từ! Thuốc độc! Còn cả dao găm..."
Lâm Chính giới thiệu từng thứ một, rất nghiêm túc và cẩn thận.
Lệnh Hồ Vũ sửng sốt, một lát sau liền bật cười.
"Hahahaha, tuyệt vời! Quá tuyệt vời!"
Hắn vỗ tay và giơ ngón tay cái lên, cười đến mức suýt ngã ngựa.
"Lâm thần y, anh định dùng những thứ này để chống lại Ám Thiên Võ Thần à?"
"Nếu như Ám Thiên Võ Thần đụng phải tôi thì chắc chắn có đi không có về!"
Lâm Chính vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Được rồi, được rồi! Tuyệt vời! Tuyệt vời! Nhân tiện, anh vừa nói ai đã chế tạo những thứ này?"
Lệnh Hồ Vũ mở to mắt hỏi.
"Người của tôi, có vấn đề gì không?"
"Người... người của anh? Không thành vấn đề! Đương nhiên không vấn đề!"
Lệnh Hồ Vũ cười đến đau bụng, nước mắt sắp trào ra, xua tay nói: “Ở chỗ Lâm thần y quả thực có rất nhiều người, rất nhiều việc kỳ dị. Tôi xin bội phục! Bội phục! Tôi nghĩ nếu như Ám Thiên Võ Thần thật sự gặp phải anh, nhất định là xương cốt cũng không còn, hồn phi phách tán! Ha ha ha ha..."
Lâm Chính không nói gì, im lặng đóng hộp lại.
Lúc này, mấy người của Thương Lan phủ vội vàng chạy tới.
"Bái kiến Thái Thượng Thiện đại nhân, bái kiến Vũ tiên sinh!"
"Thương Lan sư phụ đâu?"
Lệnh Hồ Vũ lau đi những giọt nước mắt vì trận cười ban nãy, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc hỏi.
Nhưng chiếc hộp của Lâm Chính thật sự khiến hắn cảm thấy rất buồn cười, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Mấy người kia khá bối rối, nhưng cũng không dám nhiều chuyện, lập tức nói: “Võ Thần đại nhân ở ngay phía trước".
"Được! Được! Dẫn đường!"
Lệnh Hồ Vũ mỉm cười nghiêng đầu: "Lâm thần y, lát nữa anh nhất định phải khoe bảo bối của mình với sư phụ của tôi, ha ha ha ha..."
"Chắc chắn sẽ có cơ hội".
Lâm Chính thuận miệng đáp.
Một lúc sau, cả ba người đến một con dốc nhỏ phía trước núi Bất Ước.
Thương Lan Võ Thần và một nhóm cao thủ từ Thương Lan phủ đang thảo luận gì đó ở đó.
Ánh mắt của Lâm Chính lập tức dán chặt vào cô gái áo đỏ bên cạnh Thương Lan Võ Thần.
Trong phút chốc, đồng tử của Lâm Chính bộc phát sát khí mãnh liệt.
"Là cô? Xem ra lần trước cô vẫn chưa chết!"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Lâm thần y có vẻ không thân thiện lắm nhỉ!"
Cô gái áo đỏ khẽ mỉm cười: "Lần trước là hiểu lầm, xin thứ lỗi!"
"Hiểu lầm?"
Lâm Chính liên tục lắc đầu: "Cô dám động tới người của tôi, sao có thể gọi là hiểu lầm!"
Nói xong, anh lập tức định ra tay.
"Lâm đại nhân, chờ đã!"
Thương Lan Võ Thần lập tức bước tới và hét lên: "Đều là người phe ta, Lâm thần y xin chớ động thủ!"
Chương 4963: Anh làm mồi nhử
“Người của phe ta?”
Lâm Chính cau mày.
"Lâm đại nhân, tôi biết giữa hai người có rất nhiều ân oán, nhưng mục tiêu chính của chúng ta lần này là Ám Thiên Võ Thần. Tôi hy vọng các vị có thể cùng nhau hợp tác, tạm thời gác lại những ân oán trước đó, tập trung đối phó với Ám Thiên Võ Thần. Trước khi giải quyết xong chuyện này, tôi không muốn bất cứ ai vì ân oán cá nhân mà ảnh hưởng đến sự đoàn kết của toàn đội. Nếu không tuân theo thì có nghĩa là đang chống lại tôi, các vị hiểu rõ chưa?"
Thương Lan Võ Thần vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Tuân lệnh!"
Mọi người đều hô lên.
"Lâm đại nhân, cậu nghĩ thế nào?"
Sau đó, Thương Lan Võ Thần mới đưa mắt về phía Lâm Chính.
Lâm Chính ánh mắt hơi lóe lên, anh nhìn thoáng qua người phụ nữ mặc áo đỏ, nhẹ nhàng nói: "Đã như vậy thì tôi sẽ tạm thời bỏ qua!"
"Rất tốt!"
Thương Lan Võ Thần cuối cùng cũng thay đổi thái độ, nở một nụ cười.
Người phụ nữ áo đỏ và Lệnh Hồ Vũ liếc nhìn Lâm Chính, sau đó nhìn nhau cười, vẻ mặt đầy giễu cợt.
"Họ Lâm kia, lần này còn phải xem anh có còn đường sống không đã".
Lệnh Hồ Vũ âm thầm lẩm bẩm, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.
Lúc này, một người từ Thương Lan phủ vội vàng chạy tới và chắp tay chào Thương Lan Võ Thần.
"Khởi bẩm đại nhân! Chúng tôi đã mở đường lên đỉnh núi!"
"Rất tốt!"
Thương Lan Võ Thần gật đầu, sau đó nói: "Đã như vậy, chúng ta nên lập tức hành động!"
"Sư phụ, Thái Thiên sư phụ đâu?"
Lệnh Hồ Vũ vội vàng hỏi.
"Sư phụ Thái Thiên của con đã dẫn người đợi sẵn ở đầu bên kia núi!"
"Nói cách khác, toàn bộ núi Bất Ước đã bị chúng ta bao vây?"
"Phía Tây và phía Nam vẫn cần người canh giữ!"
Thương Lan Võ Thần mỉm cười, sau đó nói với Lâm Chính: "Lâm đại nhân, cậu đã tới đây rồi, thời gian không chờ đợi ai, tôi sẽ nói cho cậu biết kế hoạch chúng tôi đã lập ra".
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
"Chuyện là như thế này. Người của chúng tôi đã phát hiện ra rằng Ám Thiên Võ Thần và bè cánh của ông ta có lẽ đang ẩn náu trong núi Bất Ước. Nhưng cậu cũng đã thấy tình hình ở núi Bất Ước, có rất nhiều chướng khí bao quanh ngọn núi này. Tôi nghe nói rằng những chướng khí này rất bất thường, chúng là năng lượng của long mạch, nếu hít phải sẽ chết, cho dù có đi vào trong đó cũng không trụ được lâu!”
"Đã như vậy, tại sao Ám Thiên Võ Thần có thể ẩn nấp bên trong?"
"Có lẽ ông ta đã xây dựng một cung điện trong lòng núi. Trong núi không có chướng khí, nếu ông ta dùng sức mạnh phi thăng để chống lại chướng khí, bảo vệ cho người của mình đi vào trong núi thì có thể ẩn náu bên trong đó!"
"Vậy kế hoạch của Võ Thần đại nhân là gì?"
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Kế hoạch rất đơn giản, dụ người của Ám Thiên Võ Thần ra ngoài!"
"Dụ ra ngoài?"
Lâm Chính cau mày: "Ai sẽ là người dụ họ ra?"
"Đương nhiên là anh rồi, còn có thể là ai được chứ?"
Lệnh Hồ Vũ trực tiếp tiếp lời, mỉm cười nói.
"Tôi? Anh đi không được à?"
Lâm Chính điềm nhiên hỏi.
Dù đã đoán trước được kết quả này nhưng sau khi nghe tận tai, Lâm Chính vẫn cảm thấy rất bực mình.
"Tôi đi sao? Ồ, tôi đi kiểu gì được? Tôi không có Tuyệt Thế Tà Kiếm".
Lệnh Hồ Vũ cười lạnh: “Anh là người cướp mất Tuyệt Thế Tà Kiếm của Ám Thiên Võ Thần. Anh đang giữ thanh kiếm này, Ám Thiên Võ Thần sao có thể không muốn cướp lại? Cho nên, anh đi là thích hợp nhất".
"Đương nhiên, nếu anh thật sự không muốn đi, tôi có thể giúp anh làm việc đó, chỉ cần anh giao cho tôi Tuyệt Thế Tà Kiếm!"
Lệnh Hồ Vũ lại nói thêm một câu, sau đó nhìn Lâm Chính với vẻ đùa cợt.
Lâm Chính đương nhiên sẽ không tin lời Lệnh Hồ Vũ.
Cho dù anh có đưa cho hắn Tuyệt Thế Tà Kiếm thì hắn cũng không đi.
Có vẻ như Thương Lan Võ Thần chỉ coi anh như một công cụ.
Về phần Lệnh Hồ Vũ cùng người phụ nữ áo đỏ, bọn họ muốn nhân cơ hội này trừ khử anh!
Lâm Chính ánh mắt lóe lên, suy nghĩ biện pháp đối phó.
Chương 4964: Đá Kình Thiên
"Lâm đại nhân, tôi nghĩ chắc cậu không có vấn đề gì chứ?"
Thương Lan Võ Thần thấy Lâm Chính hồi lâu không đáp thì cau mày lại, hỏi một câu ngụ ý thúc giục.
"Không vấn đề gì!"
Lâm Chính bình thản đáp, hào sảng đồng ý.
Lệnh Hồ Vũ sững lại, hẳn là hắn không ngờ Lâm Chính lại đồng ý một cách dễ dàng đến vậy.
"Tốt lắm!"
Thương Lan Võ Thần trong mắt loé lên một tia sáng kì lạ, liên tục gật đầu: "Nếu đã như vậy thì Lâm đại nhân, mời cậu chuẩn bị. Chúng tôi sẽ ở bên ngoài núi phối hợp với cậu!"
"Không vội, Võ Thần đại nhân có thể cho tôi hỏi vài câu được không?"
Lâm Chính từ tốn hỏi.
Thương Lan Võ Thần thoáng cau mày, nhưng rồi vẫn kiên nhẫn đáp: "Cậu nói đi".
"Hai người họ sẽ làm gì?"
"Không phải trước đó tôi đã nói rồi sao? Vẫn còn hai lối ra cần phong toả, hai người họ sẽ dẫn người qua đó bao vây kín núi Bất Ước, đề phòng Ám Thiên Võ Thần thoát ra qua đường đó!"
Thương Lan Võ Thần trầm giọng đáp.
"Ra là vậy... Nếu đã như vậy thì tôi muốn biết Ám Thiên Võ Thần chắc chắn đang ở bên trong núi Bất Ước này phải không?"
"Theo kết quả điều tra trước mắt thì đúng là vậy".
"Nhưng nếu ông ta không ở bên trong thì sao?"
Lâm Chính hỏi vặn lại.
Thương Lan Võ Thần cau mày lại.
"Này! Họ Lâm kia, sao anh lắm lời vậy? Không dám đi chứ gì?"
Lệnh Hồ Vũ lập tức mắng.
"Tôi không dám đi đó, thế anh dám hả? Hay là anh đi đi?"
Lâm Chính rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra đưa luôn cho Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ mặt biến sắc, sau đó âm thầm hừ một tiếng đáp: "Tôi có nhiệm vụ của mình rồi!"
"Nếu anh cũng không dám, thì ngậm miệng vào cho tôi".
Lâm Chính lạnh lùng đáp.
"Anh..."
Lệnh Hồ Vũ tức lắm, còn định trả treo vài câu nhưng đã bị cô gái áo đỏ bên cạnh ngăn lại.
"Anh nổi giận với một kẻ sắp chết làm gì?"
Cô ta hờ hững nói.
"Nói cũng phải".
Lệnh Hồ Vũ nghe xong mới kiềm chế lại, hít sâu một hơi.
"Lâm đại nhân, vậy cậu nghĩ thế nào?"
Thương Lan Võ Thần đã có chút mất kiên nhẫn, giọng ngày càng trầm xuống, có vẻ đã khá bực dọc.
"Võ Thần đại nhân, ông muốn tôi lên núi cũng không vấn đề gì, nhưng tôi cũng phải biết tôi cần làm gì mới dụ được Ám Thiên Võ Thần ra chứ? Nhỡ đâu ông ta không có trên núi mà tôi cứ đi lên đó lượn qua lượn lại như gã thiểu năng chắc?"
Lâm Chính cười đáp.
"Cũng không cần thiết".
Thương Lan Võ Thần suy nghĩ một lát rồi nhìn về ngọn núi không xa kia, bình thản nói: "Trên đỉnh núi Bất Ước có một tảng đá, gọi là đá Kình Thiên. Nghe nói tảng đá này nối liền với lòng núi. Cậu lên núi rồi phá vỡ tảng đá đó thì sẽ tác động được tới cả ngọn núi. Nếu đập vỡ tảng đá đó rồi mà Ám Thiên Võ Thần không xuất hiện thì cậu hãy xuống núi".
"Đá Kình Thiên?"
Lâm Chính nhướn mày, vội nhìn lên đỉnh núi.
Vừa nhìn, anh lập tức hiểu ra vấn đề.
"Là tảng đá nhấp nhô ở trung tâm đỉnh núi đó sao?"
"Đúng, chính là nó".
Thương Lan Võ Thần gật đầu.
Lâm Chính nghe xong thì trong bụng âm thầm cười lạnh.
Đúng là giết người không dao.
Đây đâu phải tảng đá? Đây rõ ràng là một phần đỉnh của ngọn núi.
Đá núi ở vực Diệt Vong đương nhiên không thể so sánh với đá núi ở long mạch dưới lòng đất.
Những viên đá ở đây cực kỳ cứng, căn bản là không thể bị phá hủy.
Nếu thực sự chỉ là phá một viên đá rời thì đối với Lâm Chính không phải chuyện khó, nhưng nếu bảo anh tách đôi một ngọn núi, chưa nói đến việc tiêu tốn bao nhiêu thể lực, chỉ riêng thời gian cũng đã là vấn đề nan giải rồi.
Đương nhiên là Lệnh Hồ Vũ và cô gái áo đỏ cũng không thể làm điều đó.
Chỉ e là ngọn núi chưa bị tách ra thì người đã bị nhấn chìm trong làn chướng khí rồi mất mạng ở đó.
Lệnh Hồ Vũ nghe xong thì liên tục cười lạnh, gương mặt không giấu được sự vui mừng.
"Lần này xem mày có tiêu đời không! Ha ha ha!"
Hắn cười thầm, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Thế nào? Lâm đại nhân, cậu có ý kiến gì không?"
Thương Lan Võ Thần thấy Lâm Chính không nói một lời thì lại gằn giọng hỏi.
Lần này, ông ta đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Chương 4965: Chết chung
"Không không không, tôi đi! Tôi không ý kiến gì cả!"
Lâm Chính đột nhiên mỉm cười đáp.
Lệnh Hồ Vũ mừng lắm.
Thương Lan Võ Thần nghe vậy mới gật đầu: "Nếu đã như vậy, xin mời Lâm đại nhân nhanh chóng chuẩn bị, đừng làm lỡ thời gian nữa!"
"Võ Thần đại nhân, tôi đi một mình sao? Phải có người hỗ trợ tôi chứ?"
Lâm Chính đột nhiên nói.
"Người hỗ trợ?"
Thương Lan Võ Thần nghi hoặc, trầm giọng nói: "Chúng tôi cũng rất thiếu nhân lực. Cậu... cần những ai?"
"Tôi thấy Lệnh Hồ thế gia có rất nhiều cao thủ, hay là điều một vài cao thủ cùng tôi lên núi?"
Lâm Chính cười đáp.
"Cái gì?"
Lệnh Hồ Vũ mặt biến sắc.
Thấy Lâm Chính không yêu cầu người của phủ Thương Lan nên Thương Lan Võ Thần cũng lập tức gật đầu: "Cũng được, vậy cậu hãy chọn vài cao thủ ở chỗ Lệnh Hồ thế gia cùng cậu lên núi!"
"Sư phụ!"
Lệnh Hồ Vũ lo lắng, vội vã nhìn về phía Thương Lan Võ Thần.
Nhưng Thương Lan Võ Thần căn bản không thèm quan tâm đến hắn.
Lên núi là chết, mọi người đều biết điều đó.
Nhưng người chết không phải là người của phủ Thương Lan. Cho nên Thương Lan Võ Thần đâu có quan tâm?
"Thế nào? Cậu chủ Lệnh Hồ, lẽ nào anh không muốn lần hành động này thành công? Hay là anh không ủng hộ tôi lên núi? Nếu vậy, tôi sẽ không đi nữa!"
Lâm Chính nhún vai, vẻ mặt bất cần.
"Lệnh Hồ Vũ, nhanh chóng đưa người của Lệnh Hồ thế gia tới cho Lâm đại nhân chọn!"
Thương Lan Võ Thần trầm giọng nói.
"Sư phụ, người của gia tộc Lệnh Hồ còn phải chặn cửa phía Nam với con ..."
Lệnh Hồ Vũ muốn khóc mà không ra nước mắt.
"Thiếu mấy người là không chặn được sao?"
"Việc này..."
"Đi ngay!"
Thương Lan Võ Thần quát.
Lệnh Hồ Vũ cũng hết cách, thở dài rồi ủ rũ rời đi.
Lúc rời đi, hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính bằng ánh mắt oán giận.
Hắn biết Lâm Chính đang tìm cách trả thù.
"Chó chết, biết rằng đi là sẽ chết, vậy mà còn cố tình kéo người nhà tao chết chung?"
"Được! Rất tốt! Mày đợi đó, tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!"
Lệnh Hồ Vũ trong bụng âm thầm chửi mắng.
Chỉ một lát sau, Lệnh Hồ Vũ đã đưa một toán cao thủ của Lệnh Hồ thế gia tới.
"Nghe đây, lát nữa lên núi, mọi người chỉ cần tìm cách trốn thoát, còn lại mặc kệ hắn ta sống chết thế nào hiểu chưa?"
Lệnh Hồ Vũ thì thầm.
"Cậu chủ, hay là để chúng tôi giết hắn luôn ở đó!"
Một cao thủ giận dữ gầm gừ.
"Ngu ngốc, sao các người phải làm việc đó? Nếu hắn ta lên đỉnh và chém vào đỉnh núi Bất Ước, con đường chúng ta đã mở sẽ bị ảnh hưởng. Đến lúc đó, chướng khí không ổn định, chắc chắn sẽ tràn vào trong con đường. Đến lúc đó hắn sẽ bị chướng khí nuốt chửng, còn cần các người ra tay sao?"
Lệnh Hồ Vũ hừ lạnh đáp.
"Vậy cậu chủ, chúng tôi... chúng tôi cần làm gì? "
"Đi lên đến đỉnh núi, mọi người chỉ cần chạy trốn! Hãy nghĩ cách trở lại an toàn".
Lệnh Hồ Vũ nheo mắt: "Khi giải quyết xong tên họ Lâm này, chúng ta sẽ tới toà nhà treo thưởng và tàn sát tất cả thuộc hạ của hắn, lấy đầu chúng tế vong linh em trai tôi!"
"Ha ha ha, cậu chủ, không thành vấn đề!"
"Cậu chủ, mấy người đàn bà dưới tay hắn ta phải để lại cho chúng tôi đấy nhé! Tôi từ lâu đã muốn song tu với họ rồi!"
"Tôi xí trước một cô!"
"Tôi cũng muốn!"
Đám người vô cùng phấn khích.
"Được rồi, sau khi chuyện này được giải quyết, mấy ả tiện nhân đó sẽ tuỳ ý các người xử lý!"
Lệnh Hồ Vũ hừ lạnh, sau đó đưa đám người đến trước mặt Lâm Chính.
"Chọn đi".
Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng nói.
Lâm Chính gật đầu, liếc nhìn mấy người này ai nấy đều hung thần sát khí, trong tay toả ra huyết khí tanh nồng.
Xem ra bọn họ bình thường cũng tàn sát không ít người.
"Mấy người bọn họ tôi đều cần".
Lâm Chính chỉ tay về phía đám người bên phải - những kẻ có thực lực mạnh nhất rồi nói luôn.
Ban nãy mấy kẻ này xì xầm bàn tán với Lệnh Hồ Vũ, Lâm Chính đương nhiên đã nhìn thấy.
E rằng đám người này không những mạnh mà còn có quan hệ không tầm thường với Lệnh Hồ Vũ.
"Được, mọi người theo Lâm đại nhân lên núi!"
Lệnh Hồ Vũ khoé miệng khẽ nhếch lên: "Nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ chu toàn Lâm đại nhân, không được để đại nhân có mệnh hệ gì. Nhớ chưa?"
"Cậu chủ cứ yên tâm!"
"Có chúng tôi ở đó, Lâm đại nhân chắc chắn sẽ không bị thương!"
Đám người kia mỉm cười vẻ ý tứ sâu xa, tên nào tên nấy vỗ ngực tự tin.
"Lâm đại nhân, có thể xuất phát rồi chứ?"
Thương Lan Võ Thần hỏi.
"Được, nếu đã như vậy thì chúng ta xuất phát thôi!"
Lâm Chính gật đầu, vẫy tay một cái, dẫn đầu mười mấy cao thủ Lệnh Hồ thế gia đi lên đỉnh núi.
Mọi người đưa mắt nhìn theo đoàn người.
"Sư phụ, việc thành rồi!"
Lệnh Hồ Vũ cười ha ha nói: "Lần này thứ chó má này chỉ còn đường chết trên núi!"
"Chết?"
Thương Lan Võ Thần thoáng cau mày, khàn giọng đáp: "Cậu ta có chết trên đó hay không kỳ thực không quan trọng. Ta chỉ hy vọng Ám Thiên Võ Thần thực sự đang ẩn náu trong ngọn núi này và cậu ta có thể dụ được ông ta ra ngoài. Nếu như vậy mới không uổng công chúng ta và Thái Thiên Võ Thần dày công chuẩn bị!"
Trong mắt Thương Lan Võ Thần, Lâm Chính kỳ thực không phải đối thủ.
Có thể thực lực mà anh thể hiện ra khiến ông ta kinh ngạc, thiên phú của anh thì trên đời hiếm gặp.
Nhưng nếu Thương Lan Võ Thần thực sự muốn giết Lâm Chính thì cũng không phải chuyện khó.
Hiện giờ ông ta chỉ có một ý muốn duy nhất là tiêu diệt Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng Lệnh Hồ Vũ thì khác.
Sau khi nghe lời cô gái áo đỏ nói, hắn biết nếu Lâm Chính không chết thì sẽ là mối nguy lớn với gia tộc Lệnh Hồ.
Lệnh Hồ Vũ không nói gì, nhìn cô gái áo đỏ rồi hai người họ ai nấy dẫn người của mình rời đi.
Cùng lúc này, ở chân núi Bất Ước.
Ở đây có mấy chục người đang đứng, đều là người của Thương Lan phủ.
Lâm Chính đưa mắt nhìn con đường núi trước mặt.
Con đường lên núi lúc này đang được một bức màn ánh sáng nhàn nhạt bao phủ.
Ánh sáng này cách ly chướng khí khỏi con đường. Những nơi có ánh sáng bao phủ, chướng khí không thể xâm nhập, người có thể đi lại trên con đường này.
Chỉ là... bức màn ánh sáng này rất mỏng manh, năng lượng trên đó cực kỳ không ổn định.
Nếu như Lâm Chính phá mỏm đá trên đỉnh núi, sợ rằng quầng sáng này sẽ bị ảnh hưởng, vỡ vụn tại chỗ.
Một khi ánh sáng biến mất, Lâm Chính sẽ không còn đường xuống núi.
Chuyến đi này đúng là thập tử nhất sinh.
Lâm Chính hít sâu một hơi, đi tới chỗ lối vào.
Nhưng anh không lập tức đi về phía đỉnh núi mà bước lên một bậc, quan sát chướng khí đang lơ lửng trước mặt, sau đó trực tiếp đi vào bên trong làn chướng khí.
"Cái gì?"
Đám người kia đều sững sờ.