-
Chương 4881-4885
Chương 4881: Ghi chép đời người
Lâm Chính nhặt các bản thảo lên và đọc từng tờ một. Bởi vì thứ tự có phần hỗn loạn nên Lâm Chính đọc cũng rất khó khăn, cộng thêm văn tự không giống nhau.
Cũng may mà Từ Chính có một chiếc máy được ngụy trang dưới dạng đồng hồ có tác dụng phiên dịch và chưa bị hỏng dù anh mang theo trong cuộc chiến này. Vậy nên những chữ kiểu giáp cốt này có thể dễ dàng được phiên dịch.
Lâm Chính đọc đi đọc lại, cuối cùng cũng nhớ được và kết hợp với những ký ức trong đầu thì anh có thể tổng hợp được một câu chuyện hoàn chỉnh.
Đây là truyền thừa của chủ nhân Long Cung, hay nói cách khác là trải nghiệm một đời của vị chủ nhân này.
Đợi sau khi đọc xong hàng trăm chương thì Lâm Chính bắt đầu có hứng thú. Chỉ đáng tiếc trình tự vẫn không đúng, nếu không thì Lâm Chính đã chìm đắm trong đó luôn rồi.
“Hả?”, Lâm Chính cầm lấy vài tờ giấy và nín thở.
Đây là bản ghi chép lần đầu của chủ nhân Long Cung. Điều khiến Lâm Chính bất ngờ là vị chủ nhân này không chỉ ghi chép rất kỹ quy trình mà còn ghi lại tường tận toàn bộ công pháp tu luyện.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lâm Chính cảm tưởng tim đập thình thịch. Cuối cùng anh cũng hiểu ra dòng chữ mà chủ nhân Long Cung để trên bia mộ.
Bởi vì những bản thảo này ghi chép toàn bộ nội dung mà chủ nhân để lại. Bao gồm các công pháp, phương thức, các cơ duyên để có thể tu luyện...
Sau khi đọc xong thì cũng coi như đọc về cả cuộc đời của vị chủ nhân này.
“Đây là một tòa tháp quý giá vô tận”, Lâm Chính cảm thấy vô cùng kích động.
Trong Long Cung từ tầng một tới tầng chín, chủ nhân Long Cung đều đặt vô số châu báu.
Có cả binh khí có cả dược liệu. Thậm chí có cả tâm pháp võ công. Nhưng chỉ có Cơ Quan Chi Thuật là chủ nhân này không chịu để lộ. Hóa ra là ông ta đã để thứ đó ở tầng chín, đặt toàn bộ tinh hoa truyền thừa của mình ở đây.
Và đợi người có duyên tới. Trong mắt của chủ nhân Long Cung, chỉ dựa vào thực lực thôi là chưa đủ.
Bởi vì dù là người có thể vào được tầng chín thì cũng chưa chắc đủ kiên nhẫn để xem hết số bản thảo này. Cũng không phải ai cũng biết được tầm quan trọng của chúng.
Tất cả những người vào đây chắc chắn là sẽ muốn sẽ muốn mở mộ cơ quan đầu tiên. Trong khoảng thời gian ba ngày căn bản không đủ thời gian cho họ làm như vậy. Vậy nên dù có người xông vào thì cũng khó có thể thoát được ải của tầng chính.
Thực ra Lâm Chính có thể mang những bản thảo này đi, có điều do cũng không thể đi ngay được vậy nên nếu có thể hiểu được hết truyền thừa của chủ nhân Long Cung, hiểu về các cơ quan thì rời khỏi đây cũng sẽ dễ như trở bàn tay.
Lâm Chính nhìn về phía lối ra. Sức mạnh của Cốt Kiếm vô cùng yếu. Với tình hình này thì chưa tới một ngày sẽ hóa giải được sự phong tỏa của Cốt Kiếm.
Thực ra Lâm Chính muốn phá vỡ khóa phong tỏa này rất dễ nhưng anh không quan tâm. Giờ anh thấy không cần phải vội rời khỏi Long Cung.
Lâm Chính ngồi xuống đất đọc ngấu nghiến những bản thảo của chủ nhân Long Cung. Khu vực sâu trong Long Cung không hề bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài.
Ba ngày sau, cuộc chiến Võ Thần cuối cùng cũng kết thúc...
Chương 4882: Vương Thánh Thảo
Tiếng khóc vang lên trong thế gia Huyết Đao. Mọi người quỳ xuống bên ngoài phòng của bà tổ Huyết Đao và gào khóc.
Mị Mộng và Cầm Kiếm Nữ vội vàng chạy vào sân, nhìn đoàn người khóc như mưa và cả cánh cửa đóng chặt bèn tái mặt.
“Bà sao thế?”, Mị Mộng túm cổ một người trong dòng tộc và chất vấn.
“Bà tổ...bà ấy...”, người kia chưa nói hết đã lại gào khóc.
Cạch! Lúc này cánh cửa mở ra. Một người đàn ông với khuôn mặt u sầu bước ra.
Mị Mộng lập tức lao lên. Người nhà Huyết Đao vội ào tới.
“Khổ thần y, bà tổ thế nào rồi?”
“Khổ thần y, bà tổ không sao chứ?”
“Huyết Đao chúng tôi không thể không có bà ấy được”.
“Khổ thần y, bà tổ nhất định không sao, đúng không?”
Đám đông vội hỏi. Thế nhưng người đàn ông chỉ lắc đầu: “Các vị, vết thương của bà tổ quá nặng. Sát khí trong người bà ấy tới từ Võ Thần nên không thể dùng dược liệu thông thường để bài trừ đi hết được”.
Dứt lời, đám đông hóa đá. Mị Mộng giống như người mất hồn.
“Cô Mị Mộng, cô không sao chứ?”, Cầm Kiếm Nữ ở bên cạnh đỡ cô ta.
“Tôi...không sao?”, Mị Mộng nói, nước mắt rung rưng.
Cô ta đi về phía đám đông.
“Khổ thần y, ông là thần y giỏi nhất ở Long Tâm Thành này, xin ông hãy nghĩ cách, dù thế nào cũng phải cứu được bà”, Mị Mộng đau khổ quỳ xuống. Những người khác thấy vậy cũng quỳ xuống theo.
“Mau đứng dậy đi”, Khổ thần y vội đỡ Mị Mộng đứng dậy.
Ông ta nói bằng vẻ bất lực: “Cô Mị Mộng, dù là vậy thì tôi cũng không biết làm thế nào. Sức mạnh của Võ Thần quá khủng khiếp”.
“Khổ thần y, vậy là...”
“Cùng lắm bà ấy cầm cự được 10 ngày nữa thôi”
“Mười...ngày sao?”
Mị Mộng lùi về sau vài bước, suýt nữa ngã ra đất. Cả hiện trường lại vang lên tiếng gào khóc.
Hi vọng duy nhất của nhà Huyết Đao là bà tổ. Dù bà ấy không còn khả năng bước vào cảnh giới Võ Thần nữa nhưng vì sự tồn tại của bà ấy mà không ai dám khinh thường bọn họ hết.
Giờ nếu như bọn họ mất đi bà tổ thì chẳng khác gì rồng mất đầu. Khi đó không chỉ có những kẻ thù hằn tìm tới mà ngay cả những người nhòm ngó bọn họ cũng sẽ ra tay
Tới khi đó chắc chắn họ sẽ bị tan đàn xẻ nghé.
“Nghe đây, lập tức truyền lệnh, khóa chặt mọi thông tin liên quan tới bệnh tình của bà nội, không được để lộ ra ngoài. Ai hỏi thì nói bà bị thương, đang dưỡng bệnh, rõ chưa?”, Mị Mộng nghe thấy vậy bèn lên tiếng.
“Vâng thưa cô”
“Khổ thần y, hi vọng ông có thể giúp chúng tôi giữ bí mật, chúng tôi cảm ơn ông”, Mị Mộng chắp tay
“Cô yên tâm, tôi sẽ không nói gì”, ông ta gật đầu.
Khổ thần y không giống những người khác. Ông ấy đơn thuần chỉ là một bác sĩ mà thôi. Ông ấy không tham gia vào việc đấu đá giữa các thế tộc, cũng không chạy theo danh lợi. Chỉ cần là không chữa được cho người bệnh thì ông ấy cũng sẽ không lấy tiền.
Vì vậy địa vị của ông ấy rất cao. Chính vì vậy mà lời nói của ông ấy cũng rất có trọng lượng.
“Người đâu, lấy tiền thuốc đưa cho Khổ thần y”.
“Không cần, tôi hành nghề vì nghĩa không cần tiền”, ông ta lắc đầu.
“Điều này...vậy hãy để chúng tôi tiếp đón ông”.
“Không cần khách sáo. Cuộc chiến vừa kết thúc, còn nhiều người cần tôi cứu chữa, không thể chậm trễ được” ông ta thu dọn đồ nghề rồi rời đi.
“Tiễn Khổ thần y”, mọi người hô vang.
Khổ thần y không quay đầu lại. Sau đó đi được vài bước ông ta khựng người.
“Khổ thần y còn gì dặn dò không?”, Mị Mộng chạy tới hỏi.
Khổ thần y vuốt râu: “Tôi đột nhiên nghĩ ra có một loại kỳ dược có thể duy trì được tính mạng của bà tổ tới một năm”
“Thuốc gì vậy?”, cô ta vội hỏi.
“Vương Thánh Thảo. Đây là loại dược thảo chỉ có long mạch có, khu rừng phía Tây Nam có khi có, cô có thể tìm xem”.
“Cảm ơn Khổ thần y”.
“Một năm dù không dài nhưng có thể duy trì được cũng có ích rồi”, Khổ thần y nói xong bèn đi thẳng.
Chương 4883: Truyền nhân của Ám Thiên Võ Thần
Phụt! Dịch máu đen phun ra, bắn lên tường.
“Bố ơi”, Ám Minh Nguyệt hai mắt đỏ au, vội lao lên đỡ Ám Thiên Võ Thần.
“Không sao, không cần lo lắng”.
Ám Thiên Võ Thần lau máu nơi khóe miệng, thản nhiên nói: “Nước độc của Thương Lan Võ Thần quả nhiên đáng sợ. Đã thử vận thành đan điền mười ngày rồi mà vẫn không thể ép được chất độc ra hết”.
“Bố sẽ không sao chứ ạ?”, Ám Minh Nguyệt lo lắng nói.
“Chất độc này không làm gì được bố đâu, yên tâm”.
“Vậy thì tốt rồi ạ...”, Ám Minh Nguyệt hở phào.
“Dù không nguy hiểm tới tính mạng nhưng chất độc quá mạnh, không bỏ ra nửa năm, một năm thì không khử hết được độc tố và hồi phục như thường được
Ám Thiên Võ Thần quay qua nói: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
“Thưa bố, sau khi bố rời khỏi Long Tâm Thành, Thương Lan Võ Thần lập tức cho người tới Ám Thiên Thần Sơn. Thái Thiên Võ Thần cũng tức tốc tới chỗ chúng ta, hiện tại hai thế lực có lẽ đang tập trung trên núi”, Ám Minh Nguyệt nói.
“Vậy sao?”
Ám Thiên Võ Thần đanh mắt: “Xem ra ngọn núi đã bị họ bao vây rồi”.
“Cũng chưa hẳn”, Ám Minh Nguyệt mỉm cười.
“Khi con đưa Diệp Viêm rời đi thì Diệp Viêm đã bảo con tới núi, di chuyển toàn bộ đồ đạc trog núi đi, chỉ để lại một nơi trống không, không có bất kỳ thứ gì”.
“Ồ?”, Ám Thiên Võ Thần kinh ngạc.
“Vậy Diệp Viêm đâu?”
“Ở bên ngoài ạ?”
“Bảo Diệp Viêm vào đi”.
“Vâng”, Ám Minh Nguyệt gật đầu.
Một lúc sau Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt đi vào trong động.
“Cậu cho người di chuyển toàn bộ đồ đặc của Ám Thiên Thần Sơn phải không?”, Ám Thiên Võ Thần hỏi.
“Đúng vậy”
“Tại sao làm như vậy?”
“Nguyên nhân rất đơn giản, Ám Thiên Đại Nhân không thể nào chiến thắng được hai vị võ thần hết”.
Diệp Viêm điềm đạm nói: “Bọn họ lựa chọn ra tay với ông thì chắc chắn sẽ không chịu buông tha. Và khi họ ra tay thì chắc chắn đã biết ông sẽ chạy khỏi Long Tâm Thành rồi. Bọn họ đuổi theo chắc chắn sẽ không bỏ qua Ám Thiên Thần Sơn. Vì vậy, di chuyển hết vật tư đồ đạc đi là cách tránh thiệt hại tốt nhất”, Diệp Viêm nói.
“Câu suy nghĩ rất chu đáo. Cậu đã nghĩ tới điều đó như thế nào?”
“Rất đơn giản, vì trước đây tôi cũng có một ngọn núi tên Thiên Thần Sơn”
“Thiên Thần Sơn à?”, Ám Thiên Võ Thần chau mày nhưng không hỏi thêm nữa.
“Ám Thiên đại nhân, đây là đâu vậy, chúng ta ở đây có an toàn không?”
“Đây là doanh trại thứ hai của tôi. Người ngoài ít biết, yên tâm, rất an toàn. Thái Thiên và Thương Lan sẽ không tìm tới đâu”, Ám Thiên Võ Thần nói.
“Vậy thì tốt”, Diệp Viêm gật đầu.
“Diệp Viêm, vì cậu mà tôi đắc tội với hai vị võ thần một lúc, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”, Ám Thiên Võ Thần lên tiếng.
“Muốn nói?”, Diệp Viêm suy nghĩ rồi nói: “Ông muốn tôi làm người truyền thưa cho ông sao?”
“Sao? Tôi không đủ tư cách à?”, ông ta nói.
“Đương nhiên đủ, sư phụ xin nhận của đệ tử một lạy”, Diệp Viêm quỳ xuống.
“Tốt lắm”, Ám Thiên Võ Thần gật đầu.
“Một năm sau, vết thương khỏi hoàn toàn thì chúng ta sẽ cùng đi tiêu diệt Thương Lan Và Thái Thiên”.
Chương 4884: Lệnh Hồ Vũ
Một bóng hình bay bật ra đập mạnh xuống đất. Người đó còn chưa kịp bò dậy thì đã nôn ra máu, cổ ngoẹo qua một bên.
Những người khác cũng tái mặt. Không dám lên tiếng.
“Các người làm gì vậy, một lũ phế vật”.
Thái Thiên Võ Thần tức giận chửi bới: “Lũ vô dụng, không những để bọn chúng chạy thoát mà còn không canh chừng được để chúng dọn hết đồ đi. Các người làm ăn kiểu gì thế?”
Nói xong Thái Thiên Võ Thần gầm lên, uy lực đáng sợ giáng xuốngTất cả đều quỳ phụp xuống. Mặt đất nứt toác.
Lang Gia cũng nôn ra máu. Anh ta ngã ra đất.
“Đại ca”, Huyền Thông ở bênh cạnh vội chạy tới đỡ anh ta dậy.
Trong số đám người của Thái Thiên Võ Thần, một người đã chết ở Long Cung, sau cuộc chiến Võ Thần tám người thì lại chết bốn.
Giờ chỉ còn lại Lang Gia, Huyền Thông, Lộng Kỳ, Sinh Miểu. Nhìn đại ca bị thương nặng, Huyền Thông cảm thấy đau khổ.
“Sao thế, chết rồi à, bảo cậu ta quỳ đi”, Thái Thiên liếc nhìn Lang Gia và lạnh lùng nói.
“Võ Thần đại nhân, đại ca bị thương nặng, không thể qùy được, mong đại nhân cho thuộc hạ đưa đại ca đi điều trị”, Huyền Thông vội vàng chắp tay.
“Điều trị sao? Người không giữ được thì điều trị cái gì?”, ông ta hừ giọng.
Huyền Thông há hốc miệng nhưng vẫn chắp tay một lần nữa: “Vậy xin Võ Thần đại nhân ra tay cứu bốn người anh em đã chết kia”.
“Bốn người anh em đã chết sao?”
Thái Thiên tỏ vẻ khinh thường: “Cuộc chiến này người của hai bên không biết chết bao nhiêu, lẽ nào tôi đều phải cứu hết. Huống hồ cơ thể những người đã chết đều nhiễm sát khí của Ám Thiên Võ Thần, giờ phải xử lý sát khí đó rất phiền phức, sao tôi có thể cứu được?”
“Đại nhân...”
“Được rồi, đồ vô dụng, quỳ ở đấy, không được chữa trị”, Thái Thiên Võ Thần quát.
Ông ta căn bản không quan tâm tới sự sống chết của đám người này. Huyền Thông hóa đá. Anh ta không ngờ Thái Thiên Võ Thần lại vô tình như vậy.
“Người anh em không sao chứ...”, lúc này Lang Gia chật vật ngồi dậy, và quỳ tiếp”
“Đại ca”, Huyền Thông kêu lên.
Thế nhưng Lang Gia lập tức ra hiệu. Rằng lúc này không được gây sự với Thái Thiên. Nếu không bọn họ sẽ không thể giữ được tính mạng. Huyền Thông hiểu ý bèn bặm môi, lựa chọn im lặng. Anh ta có thể nhìn ra sự tức giận trong ánh mắt của Lang Gia.
“Sao thế sao lại để Thái Thiên đại nhân tức giận thế?”, lúc này có giọng cười vang lên. Sau đó Thương Lan Võ Thần dẫn theo cao thủ của Thương Lan phủ đệ bước tới.
Thái Thiên Võ Thần nhìn chăm chăm ông ta và hừ giọng: “Ông còn mặt mũi mà hỏi tôi câu đó sao? Ám Thiên Võ Thần chưa chết, tới Ám Thiên Thần Sơn thì không thấy bất kỳ thứ gì, chúng ta coi như công cốc rồi”.
“Chưa tới mức đó. Ám Thiên Võ Thần bị thương nặng, một năm nữa cũng không ra ngoài được đâu. Chúng ta chỉ cần cho người đi tìm kiếm, long mạch cũng chỉ có từng này, chắc chắn là bắt được thôi”, Thương Lan Võ Thần cười nói.
“Kẻ đó mà không trừ khử, ắt sẽ để lại hậu họa”, Thái Thiên Võ Thần trầm giọng: “Một năm tiếp, tôi sẽ cho người tìm kiếm ông ta, nhất định không cho ông ta trốn thoát”.
“Ừm”
Thương Lan Võ Thần gật đầu: “Không ngờ chúng ta liên thủ phát động toàn bộ Long Tâm Thành mà vẫn không giữ được ông ta Ám Thiên Võ Thần quả lợi hại”.
“Ông đừng nghĩ tới Ám Thiên Võ Thần nữa, nghĩ làm thế nào đứng vững ở Long Tâm Thành đi. Lần này các gia tộc tổn thất nghiêm trọng, nếu ông không có lời giải thích thì họ sẽ gây sự đấy”, Thái Thiên Võ Thần cười lạnh.
“Gây sự sao?’
Thương Lan Võ Thần lắc đầu: “Một đám tiện dân, có gì phải giải thích. Giờ tôi lo lắng là người khác cơ".
“Ai?”, Thái Thiên Võ Thần chau mày.
“Diệp Viêm”
Dứt lời Thái Thiên Võ Thần tối mặt.
“Kẻ đó có thiên phú dị bẩm, lại có thể lên được tới tầng tám, nếu như Ám Thiên Võ Thần mà nhận cậu ta, dạy bảo cậu ta thì sợ rằng một năm sau người này sẽ đạt tới cấp độ của một Võ Thần mất. Tới khi đó Ám Thiên Võ Thần có cậu ta giúp đỡ, chúng ta mà muốn giết họ thì không dễ nữa rồi”.
“Vậy chúng ta cần sớm chuẩn bị”.
Thái Thiên Võ Thần trầm giọng: “Hai người chúng ta đã không giết được Ám Thiên Võ Thần thì chi bằng liên thủ với các Võ Thần khác bắt cả hai người bọn họ luôn”.
“Liên thủ với các võ thần khác sao? Thái Thiên đại nhân, ông nghĩ đơn giản quá. Ông cảm thấy đám hồ ly đó dễ dàng hợp tác với chúng ta sao? Bọn họ chỉ ngồi ngoài quan sát thôi, đợi chúng ta đánh tương đối rồi thì họ mới xuất hiện. Đừng nằm mơ nữa”.
“Vậy ông có kế sách gì?”, Thái Thiên Võ Thầm trầm giọng.
Thương Lan Võ Thần suy nghĩ rồi nói: “Ám Thiên Võ Thần tìm được yêu nghiệt thì chúng ta cũng có thể”.
“Ý của ông là...”
“Người đó đang là một trong những thiên tài chí cao của vùng long mạch, nếu có thêm hai vị Võ Thần trợ lực thì chắc là đối kháng được với Diệp Viêm”
“Được ,vậy gọi cậu ta tới”
Thái Thiên Võ Thần phất tay: “Người đâu”.
“Có thuộc hạ”, một người chạy vào chắp tay.
“Nghe đây, lập tức tới Long Trảo Thành gọi Lệnh Hồ Vũ tới đây".
“Tuân lệnh”
Chương 4885: Đội xây dựng
Nửa năm sau khi trận chiến Võ Thần kết thúc, toàn bộ long mạch dưới lòng đất rơi vào hỗn loạn.
Người của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần tùy ý lùng bắt Ám Thiên Võ Thần.
Hai Võ Thần điều động toàn bộ lực lượng trong tay, tìm kiếm dấu vết của người trong dòng họ Ám Thiên.
Bất cứ ai bị nghi ngờ chứa chấp hoặc biết nơi ở của Ám Thiên Võ Thần, nếu không thành thật khai báo sẽ bị xử tử diệt tộc.
Cho dù là bị nghi ngờ, cũng có kết quả thảm thương.
Trong tòa nhà treo thưởng.
Đào Thành thở dài, nhìn phòng khách trống rỗng, trong lòng hơi mơ hồ…
Sau khi trải qua trận chiến Võ Thần, Long Tâm Thành không còn thịnh vượng như xưa nữa.
Hầu hết cư dân trong thành đều bị bắt tham gia vào cuộc vây bắt Ám Thiên Võ Thần, hơn một nửa trong số họ đã bị giết hoặc bị thương.
Nhiều người cũng bỏ trốn.
Vì vậy, lưu lượng khách của tòa nhà treo thưởng cũng ngày càng giảm đi.
“Quản lý Đào!”
Lúc này quản lý Tiết Tòng Mệnh đi đến.
“Tiết đại nhân, có chuyện gì vậy?”
Đào Thành lấy lại tinh thần, mỉm cười hỏi.
“Là thế này, cấp trên yêu cầu sớm hỗ trợ cư dân trong việc xây dựng Long Tâm Thành, khôi phục cơ cấu tổ chức của Long Tâm Thành càng sớm càng tốt, giúp thành thịnh vượng như xưa. Do đó có giao mấy nhiệm vụ, lát nữa tôi sẽ dẫn người đi sửa tường thành, công việc sửa chữa quảng trường sẽ do Trần đại nhân phụ trách, quản lý Đào, nhiệm vụ của ông là dẫn một trăm người đến Long Cung sửa chữa”.
Tiết Tòng Mệnh mở lời.
Đào Thành gật đầu: “Đúng thế, tòa nhà treo thưởng nằm ở Long Tâm Thành, hiện giờ thành trì trải qua cuộc đại chiến, đổ nát hoang tàn, nếu không sớm sửa chữa, người ngoài sẽ không đến Long Tâm Thành của chúng ta nữa!”
“Mau dẫn người đi làm đi”.
“Được! Giờ tôi đi ngay”.
Đào Thành nói xong lập tức điều động người của mình, cầm dụng cụ, đi về phía Long Cung.
Mặc dù lần trước người tham gia đã đi lên tầng tám, nhưng chung quy vẫn không thể đột phá Long Cung, Long Cung vẫn cần tồn tại.
Hơn nữa đó là một trong những lý do thu hút các cao thủ từ khắp mọi nơi của long mạch dưới lòng đất đến Long Tâm Thành.
Đây gần như là một địa điểm chủ chốt của Long Tâm Thành nên việc sửa chữa là rất quan trọng.
Khi đoàn người Đào Thành vác cuốc cầm xẻng đến Long Cung, mới thấy nơi đây đã thành đống đổ nát.
Cửa ra vào sập xuống, chỉ còn một khe hở nhỏ tối tăm để người ta nhận ra đây là lối vào Long Cung.
“Làm thôi, đầu tiên là phải dọn dẹp đống đổ nát này, đào cổng Long Cung, sau đó tìm thợ mộc đến sửa chữa và ghi tên…”
Đào Thành hét to, bắt đầu sắp xếp công việc.
“Rõ!”
Mọi người gật đầu, ai ai cũng bận rộn.
Đây là nơi đầu tiên nổ ra trận chiến của ba Võ Thần. Vì vậy, mức độ hư hỏng của nơi này là cao nhất.
Khí tức của Võ Thần vẫn còn đọng lại ở rất nhiều nơi, chỉ cần đến gần tinh thần sẽ hoảng loạn, không ngừng nôn mửa, nếu chạm vào sẽ trầy da sứt thịt, tan xương nát thịt.
Vì vậy, công tác khai quật và dọn dẹp được tiến hành vô cùng cẩn thận.
Phải mất ba ngày mới dọn được lối vào.
“Mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó dọn dẹp cửa chính”.
Đào Thành hét lên, rồi cử người đi vào kiểm tra.
Ông ta muốn kiểm tra xem khu vực cửa chính còn sót lại bao nhiêu sức mạnh Võ Thần, nếu mù quáng bắt đầu công việc, sẽ chỉ tạo ra nhiều thương vong.
“Xem xét cẩn thận một chút, nơi nào có khí tức của Võ Thần thì buộc phải đánh dấu, cố gắng bỏ qua nơi đấy, chờ mấy ngày nữa khí tức loãng ra mới đến xử lý, hiểu chưa?”
Đào Thành nghiêm túc nói.
“Rõ, thưa quản lý Đào”.
Một người gật đầu, sau đó đi vào.
Đào Thành đứng bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi.
Tuy nhiên, một lúc sau, có tiếng hét phát ra từ bên trong.
“A!”
Cả người Đào Thành run lên.
Đội xây dựng đang nghỉ ngơi ở sau cũng bối rối, rối rít đi đến.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Đào Thành vội nói.
Ông ta thấy người vừa đi vào đột nhiên đi ra, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Quản lý Đào, ông... ông vào xem sẽ biết...”
Lâm Chính nhặt các bản thảo lên và đọc từng tờ một. Bởi vì thứ tự có phần hỗn loạn nên Lâm Chính đọc cũng rất khó khăn, cộng thêm văn tự không giống nhau.
Cũng may mà Từ Chính có một chiếc máy được ngụy trang dưới dạng đồng hồ có tác dụng phiên dịch và chưa bị hỏng dù anh mang theo trong cuộc chiến này. Vậy nên những chữ kiểu giáp cốt này có thể dễ dàng được phiên dịch.
Lâm Chính đọc đi đọc lại, cuối cùng cũng nhớ được và kết hợp với những ký ức trong đầu thì anh có thể tổng hợp được một câu chuyện hoàn chỉnh.
Đây là truyền thừa của chủ nhân Long Cung, hay nói cách khác là trải nghiệm một đời của vị chủ nhân này.
Đợi sau khi đọc xong hàng trăm chương thì Lâm Chính bắt đầu có hứng thú. Chỉ đáng tiếc trình tự vẫn không đúng, nếu không thì Lâm Chính đã chìm đắm trong đó luôn rồi.
“Hả?”, Lâm Chính cầm lấy vài tờ giấy và nín thở.
Đây là bản ghi chép lần đầu của chủ nhân Long Cung. Điều khiến Lâm Chính bất ngờ là vị chủ nhân này không chỉ ghi chép rất kỹ quy trình mà còn ghi lại tường tận toàn bộ công pháp tu luyện.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lâm Chính cảm tưởng tim đập thình thịch. Cuối cùng anh cũng hiểu ra dòng chữ mà chủ nhân Long Cung để trên bia mộ.
Bởi vì những bản thảo này ghi chép toàn bộ nội dung mà chủ nhân để lại. Bao gồm các công pháp, phương thức, các cơ duyên để có thể tu luyện...
Sau khi đọc xong thì cũng coi như đọc về cả cuộc đời của vị chủ nhân này.
“Đây là một tòa tháp quý giá vô tận”, Lâm Chính cảm thấy vô cùng kích động.
Trong Long Cung từ tầng một tới tầng chín, chủ nhân Long Cung đều đặt vô số châu báu.
Có cả binh khí có cả dược liệu. Thậm chí có cả tâm pháp võ công. Nhưng chỉ có Cơ Quan Chi Thuật là chủ nhân này không chịu để lộ. Hóa ra là ông ta đã để thứ đó ở tầng chín, đặt toàn bộ tinh hoa truyền thừa của mình ở đây.
Và đợi người có duyên tới. Trong mắt của chủ nhân Long Cung, chỉ dựa vào thực lực thôi là chưa đủ.
Bởi vì dù là người có thể vào được tầng chín thì cũng chưa chắc đủ kiên nhẫn để xem hết số bản thảo này. Cũng không phải ai cũng biết được tầm quan trọng của chúng.
Tất cả những người vào đây chắc chắn là sẽ muốn sẽ muốn mở mộ cơ quan đầu tiên. Trong khoảng thời gian ba ngày căn bản không đủ thời gian cho họ làm như vậy. Vậy nên dù có người xông vào thì cũng khó có thể thoát được ải của tầng chính.
Thực ra Lâm Chính có thể mang những bản thảo này đi, có điều do cũng không thể đi ngay được vậy nên nếu có thể hiểu được hết truyền thừa của chủ nhân Long Cung, hiểu về các cơ quan thì rời khỏi đây cũng sẽ dễ như trở bàn tay.
Lâm Chính nhìn về phía lối ra. Sức mạnh của Cốt Kiếm vô cùng yếu. Với tình hình này thì chưa tới một ngày sẽ hóa giải được sự phong tỏa của Cốt Kiếm.
Thực ra Lâm Chính muốn phá vỡ khóa phong tỏa này rất dễ nhưng anh không quan tâm. Giờ anh thấy không cần phải vội rời khỏi Long Cung.
Lâm Chính ngồi xuống đất đọc ngấu nghiến những bản thảo của chủ nhân Long Cung. Khu vực sâu trong Long Cung không hề bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài.
Ba ngày sau, cuộc chiến Võ Thần cuối cùng cũng kết thúc...
Chương 4882: Vương Thánh Thảo
Tiếng khóc vang lên trong thế gia Huyết Đao. Mọi người quỳ xuống bên ngoài phòng của bà tổ Huyết Đao và gào khóc.
Mị Mộng và Cầm Kiếm Nữ vội vàng chạy vào sân, nhìn đoàn người khóc như mưa và cả cánh cửa đóng chặt bèn tái mặt.
“Bà sao thế?”, Mị Mộng túm cổ một người trong dòng tộc và chất vấn.
“Bà tổ...bà ấy...”, người kia chưa nói hết đã lại gào khóc.
Cạch! Lúc này cánh cửa mở ra. Một người đàn ông với khuôn mặt u sầu bước ra.
Mị Mộng lập tức lao lên. Người nhà Huyết Đao vội ào tới.
“Khổ thần y, bà tổ thế nào rồi?”
“Khổ thần y, bà tổ không sao chứ?”
“Huyết Đao chúng tôi không thể không có bà ấy được”.
“Khổ thần y, bà tổ nhất định không sao, đúng không?”
Đám đông vội hỏi. Thế nhưng người đàn ông chỉ lắc đầu: “Các vị, vết thương của bà tổ quá nặng. Sát khí trong người bà ấy tới từ Võ Thần nên không thể dùng dược liệu thông thường để bài trừ đi hết được”.
Dứt lời, đám đông hóa đá. Mị Mộng giống như người mất hồn.
“Cô Mị Mộng, cô không sao chứ?”, Cầm Kiếm Nữ ở bên cạnh đỡ cô ta.
“Tôi...không sao?”, Mị Mộng nói, nước mắt rung rưng.
Cô ta đi về phía đám đông.
“Khổ thần y, ông là thần y giỏi nhất ở Long Tâm Thành này, xin ông hãy nghĩ cách, dù thế nào cũng phải cứu được bà”, Mị Mộng đau khổ quỳ xuống. Những người khác thấy vậy cũng quỳ xuống theo.
“Mau đứng dậy đi”, Khổ thần y vội đỡ Mị Mộng đứng dậy.
Ông ta nói bằng vẻ bất lực: “Cô Mị Mộng, dù là vậy thì tôi cũng không biết làm thế nào. Sức mạnh của Võ Thần quá khủng khiếp”.
“Khổ thần y, vậy là...”
“Cùng lắm bà ấy cầm cự được 10 ngày nữa thôi”
“Mười...ngày sao?”
Mị Mộng lùi về sau vài bước, suýt nữa ngã ra đất. Cả hiện trường lại vang lên tiếng gào khóc.
Hi vọng duy nhất của nhà Huyết Đao là bà tổ. Dù bà ấy không còn khả năng bước vào cảnh giới Võ Thần nữa nhưng vì sự tồn tại của bà ấy mà không ai dám khinh thường bọn họ hết.
Giờ nếu như bọn họ mất đi bà tổ thì chẳng khác gì rồng mất đầu. Khi đó không chỉ có những kẻ thù hằn tìm tới mà ngay cả những người nhòm ngó bọn họ cũng sẽ ra tay
Tới khi đó chắc chắn họ sẽ bị tan đàn xẻ nghé.
“Nghe đây, lập tức truyền lệnh, khóa chặt mọi thông tin liên quan tới bệnh tình của bà nội, không được để lộ ra ngoài. Ai hỏi thì nói bà bị thương, đang dưỡng bệnh, rõ chưa?”, Mị Mộng nghe thấy vậy bèn lên tiếng.
“Vâng thưa cô”
“Khổ thần y, hi vọng ông có thể giúp chúng tôi giữ bí mật, chúng tôi cảm ơn ông”, Mị Mộng chắp tay
“Cô yên tâm, tôi sẽ không nói gì”, ông ta gật đầu.
Khổ thần y không giống những người khác. Ông ấy đơn thuần chỉ là một bác sĩ mà thôi. Ông ấy không tham gia vào việc đấu đá giữa các thế tộc, cũng không chạy theo danh lợi. Chỉ cần là không chữa được cho người bệnh thì ông ấy cũng sẽ không lấy tiền.
Vì vậy địa vị của ông ấy rất cao. Chính vì vậy mà lời nói của ông ấy cũng rất có trọng lượng.
“Người đâu, lấy tiền thuốc đưa cho Khổ thần y”.
“Không cần, tôi hành nghề vì nghĩa không cần tiền”, ông ta lắc đầu.
“Điều này...vậy hãy để chúng tôi tiếp đón ông”.
“Không cần khách sáo. Cuộc chiến vừa kết thúc, còn nhiều người cần tôi cứu chữa, không thể chậm trễ được” ông ta thu dọn đồ nghề rồi rời đi.
“Tiễn Khổ thần y”, mọi người hô vang.
Khổ thần y không quay đầu lại. Sau đó đi được vài bước ông ta khựng người.
“Khổ thần y còn gì dặn dò không?”, Mị Mộng chạy tới hỏi.
Khổ thần y vuốt râu: “Tôi đột nhiên nghĩ ra có một loại kỳ dược có thể duy trì được tính mạng của bà tổ tới một năm”
“Thuốc gì vậy?”, cô ta vội hỏi.
“Vương Thánh Thảo. Đây là loại dược thảo chỉ có long mạch có, khu rừng phía Tây Nam có khi có, cô có thể tìm xem”.
“Cảm ơn Khổ thần y”.
“Một năm dù không dài nhưng có thể duy trì được cũng có ích rồi”, Khổ thần y nói xong bèn đi thẳng.
Chương 4883: Truyền nhân của Ám Thiên Võ Thần
Phụt! Dịch máu đen phun ra, bắn lên tường.
“Bố ơi”, Ám Minh Nguyệt hai mắt đỏ au, vội lao lên đỡ Ám Thiên Võ Thần.
“Không sao, không cần lo lắng”.
Ám Thiên Võ Thần lau máu nơi khóe miệng, thản nhiên nói: “Nước độc của Thương Lan Võ Thần quả nhiên đáng sợ. Đã thử vận thành đan điền mười ngày rồi mà vẫn không thể ép được chất độc ra hết”.
“Bố sẽ không sao chứ ạ?”, Ám Minh Nguyệt lo lắng nói.
“Chất độc này không làm gì được bố đâu, yên tâm”.
“Vậy thì tốt rồi ạ...”, Ám Minh Nguyệt hở phào.
“Dù không nguy hiểm tới tính mạng nhưng chất độc quá mạnh, không bỏ ra nửa năm, một năm thì không khử hết được độc tố và hồi phục như thường được
Ám Thiên Võ Thần quay qua nói: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
“Thưa bố, sau khi bố rời khỏi Long Tâm Thành, Thương Lan Võ Thần lập tức cho người tới Ám Thiên Thần Sơn. Thái Thiên Võ Thần cũng tức tốc tới chỗ chúng ta, hiện tại hai thế lực có lẽ đang tập trung trên núi”, Ám Minh Nguyệt nói.
“Vậy sao?”
Ám Thiên Võ Thần đanh mắt: “Xem ra ngọn núi đã bị họ bao vây rồi”.
“Cũng chưa hẳn”, Ám Minh Nguyệt mỉm cười.
“Khi con đưa Diệp Viêm rời đi thì Diệp Viêm đã bảo con tới núi, di chuyển toàn bộ đồ đạc trog núi đi, chỉ để lại một nơi trống không, không có bất kỳ thứ gì”.
“Ồ?”, Ám Thiên Võ Thần kinh ngạc.
“Vậy Diệp Viêm đâu?”
“Ở bên ngoài ạ?”
“Bảo Diệp Viêm vào đi”.
“Vâng”, Ám Minh Nguyệt gật đầu.
Một lúc sau Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt đi vào trong động.
“Cậu cho người di chuyển toàn bộ đồ đặc của Ám Thiên Thần Sơn phải không?”, Ám Thiên Võ Thần hỏi.
“Đúng vậy”
“Tại sao làm như vậy?”
“Nguyên nhân rất đơn giản, Ám Thiên Đại Nhân không thể nào chiến thắng được hai vị võ thần hết”.
Diệp Viêm điềm đạm nói: “Bọn họ lựa chọn ra tay với ông thì chắc chắn sẽ không chịu buông tha. Và khi họ ra tay thì chắc chắn đã biết ông sẽ chạy khỏi Long Tâm Thành rồi. Bọn họ đuổi theo chắc chắn sẽ không bỏ qua Ám Thiên Thần Sơn. Vì vậy, di chuyển hết vật tư đồ đạc đi là cách tránh thiệt hại tốt nhất”, Diệp Viêm nói.
“Câu suy nghĩ rất chu đáo. Cậu đã nghĩ tới điều đó như thế nào?”
“Rất đơn giản, vì trước đây tôi cũng có một ngọn núi tên Thiên Thần Sơn”
“Thiên Thần Sơn à?”, Ám Thiên Võ Thần chau mày nhưng không hỏi thêm nữa.
“Ám Thiên đại nhân, đây là đâu vậy, chúng ta ở đây có an toàn không?”
“Đây là doanh trại thứ hai của tôi. Người ngoài ít biết, yên tâm, rất an toàn. Thái Thiên và Thương Lan sẽ không tìm tới đâu”, Ám Thiên Võ Thần nói.
“Vậy thì tốt”, Diệp Viêm gật đầu.
“Diệp Viêm, vì cậu mà tôi đắc tội với hai vị võ thần một lúc, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”, Ám Thiên Võ Thần lên tiếng.
“Muốn nói?”, Diệp Viêm suy nghĩ rồi nói: “Ông muốn tôi làm người truyền thưa cho ông sao?”
“Sao? Tôi không đủ tư cách à?”, ông ta nói.
“Đương nhiên đủ, sư phụ xin nhận của đệ tử một lạy”, Diệp Viêm quỳ xuống.
“Tốt lắm”, Ám Thiên Võ Thần gật đầu.
“Một năm sau, vết thương khỏi hoàn toàn thì chúng ta sẽ cùng đi tiêu diệt Thương Lan Và Thái Thiên”.
Chương 4884: Lệnh Hồ Vũ
Một bóng hình bay bật ra đập mạnh xuống đất. Người đó còn chưa kịp bò dậy thì đã nôn ra máu, cổ ngoẹo qua một bên.
Những người khác cũng tái mặt. Không dám lên tiếng.
“Các người làm gì vậy, một lũ phế vật”.
Thái Thiên Võ Thần tức giận chửi bới: “Lũ vô dụng, không những để bọn chúng chạy thoát mà còn không canh chừng được để chúng dọn hết đồ đi. Các người làm ăn kiểu gì thế?”
Nói xong Thái Thiên Võ Thần gầm lên, uy lực đáng sợ giáng xuốngTất cả đều quỳ phụp xuống. Mặt đất nứt toác.
Lang Gia cũng nôn ra máu. Anh ta ngã ra đất.
“Đại ca”, Huyền Thông ở bênh cạnh vội chạy tới đỡ anh ta dậy.
Trong số đám người của Thái Thiên Võ Thần, một người đã chết ở Long Cung, sau cuộc chiến Võ Thần tám người thì lại chết bốn.
Giờ chỉ còn lại Lang Gia, Huyền Thông, Lộng Kỳ, Sinh Miểu. Nhìn đại ca bị thương nặng, Huyền Thông cảm thấy đau khổ.
“Sao thế, chết rồi à, bảo cậu ta quỳ đi”, Thái Thiên liếc nhìn Lang Gia và lạnh lùng nói.
“Võ Thần đại nhân, đại ca bị thương nặng, không thể qùy được, mong đại nhân cho thuộc hạ đưa đại ca đi điều trị”, Huyền Thông vội vàng chắp tay.
“Điều trị sao? Người không giữ được thì điều trị cái gì?”, ông ta hừ giọng.
Huyền Thông há hốc miệng nhưng vẫn chắp tay một lần nữa: “Vậy xin Võ Thần đại nhân ra tay cứu bốn người anh em đã chết kia”.
“Bốn người anh em đã chết sao?”
Thái Thiên tỏ vẻ khinh thường: “Cuộc chiến này người của hai bên không biết chết bao nhiêu, lẽ nào tôi đều phải cứu hết. Huống hồ cơ thể những người đã chết đều nhiễm sát khí của Ám Thiên Võ Thần, giờ phải xử lý sát khí đó rất phiền phức, sao tôi có thể cứu được?”
“Đại nhân...”
“Được rồi, đồ vô dụng, quỳ ở đấy, không được chữa trị”, Thái Thiên Võ Thần quát.
Ông ta căn bản không quan tâm tới sự sống chết của đám người này. Huyền Thông hóa đá. Anh ta không ngờ Thái Thiên Võ Thần lại vô tình như vậy.
“Người anh em không sao chứ...”, lúc này Lang Gia chật vật ngồi dậy, và quỳ tiếp”
“Đại ca”, Huyền Thông kêu lên.
Thế nhưng Lang Gia lập tức ra hiệu. Rằng lúc này không được gây sự với Thái Thiên. Nếu không bọn họ sẽ không thể giữ được tính mạng. Huyền Thông hiểu ý bèn bặm môi, lựa chọn im lặng. Anh ta có thể nhìn ra sự tức giận trong ánh mắt của Lang Gia.
“Sao thế sao lại để Thái Thiên đại nhân tức giận thế?”, lúc này có giọng cười vang lên. Sau đó Thương Lan Võ Thần dẫn theo cao thủ của Thương Lan phủ đệ bước tới.
Thái Thiên Võ Thần nhìn chăm chăm ông ta và hừ giọng: “Ông còn mặt mũi mà hỏi tôi câu đó sao? Ám Thiên Võ Thần chưa chết, tới Ám Thiên Thần Sơn thì không thấy bất kỳ thứ gì, chúng ta coi như công cốc rồi”.
“Chưa tới mức đó. Ám Thiên Võ Thần bị thương nặng, một năm nữa cũng không ra ngoài được đâu. Chúng ta chỉ cần cho người đi tìm kiếm, long mạch cũng chỉ có từng này, chắc chắn là bắt được thôi”, Thương Lan Võ Thần cười nói.
“Kẻ đó mà không trừ khử, ắt sẽ để lại hậu họa”, Thái Thiên Võ Thần trầm giọng: “Một năm tiếp, tôi sẽ cho người tìm kiếm ông ta, nhất định không cho ông ta trốn thoát”.
“Ừm”
Thương Lan Võ Thần gật đầu: “Không ngờ chúng ta liên thủ phát động toàn bộ Long Tâm Thành mà vẫn không giữ được ông ta Ám Thiên Võ Thần quả lợi hại”.
“Ông đừng nghĩ tới Ám Thiên Võ Thần nữa, nghĩ làm thế nào đứng vững ở Long Tâm Thành đi. Lần này các gia tộc tổn thất nghiêm trọng, nếu ông không có lời giải thích thì họ sẽ gây sự đấy”, Thái Thiên Võ Thần cười lạnh.
“Gây sự sao?’
Thương Lan Võ Thần lắc đầu: “Một đám tiện dân, có gì phải giải thích. Giờ tôi lo lắng là người khác cơ".
“Ai?”, Thái Thiên Võ Thần chau mày.
“Diệp Viêm”
Dứt lời Thái Thiên Võ Thần tối mặt.
“Kẻ đó có thiên phú dị bẩm, lại có thể lên được tới tầng tám, nếu như Ám Thiên Võ Thần mà nhận cậu ta, dạy bảo cậu ta thì sợ rằng một năm sau người này sẽ đạt tới cấp độ của một Võ Thần mất. Tới khi đó Ám Thiên Võ Thần có cậu ta giúp đỡ, chúng ta mà muốn giết họ thì không dễ nữa rồi”.
“Vậy chúng ta cần sớm chuẩn bị”.
Thái Thiên Võ Thần trầm giọng: “Hai người chúng ta đã không giết được Ám Thiên Võ Thần thì chi bằng liên thủ với các Võ Thần khác bắt cả hai người bọn họ luôn”.
“Liên thủ với các võ thần khác sao? Thái Thiên đại nhân, ông nghĩ đơn giản quá. Ông cảm thấy đám hồ ly đó dễ dàng hợp tác với chúng ta sao? Bọn họ chỉ ngồi ngoài quan sát thôi, đợi chúng ta đánh tương đối rồi thì họ mới xuất hiện. Đừng nằm mơ nữa”.
“Vậy ông có kế sách gì?”, Thái Thiên Võ Thầm trầm giọng.
Thương Lan Võ Thần suy nghĩ rồi nói: “Ám Thiên Võ Thần tìm được yêu nghiệt thì chúng ta cũng có thể”.
“Ý của ông là...”
“Người đó đang là một trong những thiên tài chí cao của vùng long mạch, nếu có thêm hai vị Võ Thần trợ lực thì chắc là đối kháng được với Diệp Viêm”
“Được ,vậy gọi cậu ta tới”
Thái Thiên Võ Thần phất tay: “Người đâu”.
“Có thuộc hạ”, một người chạy vào chắp tay.
“Nghe đây, lập tức tới Long Trảo Thành gọi Lệnh Hồ Vũ tới đây".
“Tuân lệnh”
Chương 4885: Đội xây dựng
Nửa năm sau khi trận chiến Võ Thần kết thúc, toàn bộ long mạch dưới lòng đất rơi vào hỗn loạn.
Người của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần tùy ý lùng bắt Ám Thiên Võ Thần.
Hai Võ Thần điều động toàn bộ lực lượng trong tay, tìm kiếm dấu vết của người trong dòng họ Ám Thiên.
Bất cứ ai bị nghi ngờ chứa chấp hoặc biết nơi ở của Ám Thiên Võ Thần, nếu không thành thật khai báo sẽ bị xử tử diệt tộc.
Cho dù là bị nghi ngờ, cũng có kết quả thảm thương.
Trong tòa nhà treo thưởng.
Đào Thành thở dài, nhìn phòng khách trống rỗng, trong lòng hơi mơ hồ…
Sau khi trải qua trận chiến Võ Thần, Long Tâm Thành không còn thịnh vượng như xưa nữa.
Hầu hết cư dân trong thành đều bị bắt tham gia vào cuộc vây bắt Ám Thiên Võ Thần, hơn một nửa trong số họ đã bị giết hoặc bị thương.
Nhiều người cũng bỏ trốn.
Vì vậy, lưu lượng khách của tòa nhà treo thưởng cũng ngày càng giảm đi.
“Quản lý Đào!”
Lúc này quản lý Tiết Tòng Mệnh đi đến.
“Tiết đại nhân, có chuyện gì vậy?”
Đào Thành lấy lại tinh thần, mỉm cười hỏi.
“Là thế này, cấp trên yêu cầu sớm hỗ trợ cư dân trong việc xây dựng Long Tâm Thành, khôi phục cơ cấu tổ chức của Long Tâm Thành càng sớm càng tốt, giúp thành thịnh vượng như xưa. Do đó có giao mấy nhiệm vụ, lát nữa tôi sẽ dẫn người đi sửa tường thành, công việc sửa chữa quảng trường sẽ do Trần đại nhân phụ trách, quản lý Đào, nhiệm vụ của ông là dẫn một trăm người đến Long Cung sửa chữa”.
Tiết Tòng Mệnh mở lời.
Đào Thành gật đầu: “Đúng thế, tòa nhà treo thưởng nằm ở Long Tâm Thành, hiện giờ thành trì trải qua cuộc đại chiến, đổ nát hoang tàn, nếu không sớm sửa chữa, người ngoài sẽ không đến Long Tâm Thành của chúng ta nữa!”
“Mau dẫn người đi làm đi”.
“Được! Giờ tôi đi ngay”.
Đào Thành nói xong lập tức điều động người của mình, cầm dụng cụ, đi về phía Long Cung.
Mặc dù lần trước người tham gia đã đi lên tầng tám, nhưng chung quy vẫn không thể đột phá Long Cung, Long Cung vẫn cần tồn tại.
Hơn nữa đó là một trong những lý do thu hút các cao thủ từ khắp mọi nơi của long mạch dưới lòng đất đến Long Tâm Thành.
Đây gần như là một địa điểm chủ chốt của Long Tâm Thành nên việc sửa chữa là rất quan trọng.
Khi đoàn người Đào Thành vác cuốc cầm xẻng đến Long Cung, mới thấy nơi đây đã thành đống đổ nát.
Cửa ra vào sập xuống, chỉ còn một khe hở nhỏ tối tăm để người ta nhận ra đây là lối vào Long Cung.
“Làm thôi, đầu tiên là phải dọn dẹp đống đổ nát này, đào cổng Long Cung, sau đó tìm thợ mộc đến sửa chữa và ghi tên…”
Đào Thành hét to, bắt đầu sắp xếp công việc.
“Rõ!”
Mọi người gật đầu, ai ai cũng bận rộn.
Đây là nơi đầu tiên nổ ra trận chiến của ba Võ Thần. Vì vậy, mức độ hư hỏng của nơi này là cao nhất.
Khí tức của Võ Thần vẫn còn đọng lại ở rất nhiều nơi, chỉ cần đến gần tinh thần sẽ hoảng loạn, không ngừng nôn mửa, nếu chạm vào sẽ trầy da sứt thịt, tan xương nát thịt.
Vì vậy, công tác khai quật và dọn dẹp được tiến hành vô cùng cẩn thận.
Phải mất ba ngày mới dọn được lối vào.
“Mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó dọn dẹp cửa chính”.
Đào Thành hét lên, rồi cử người đi vào kiểm tra.
Ông ta muốn kiểm tra xem khu vực cửa chính còn sót lại bao nhiêu sức mạnh Võ Thần, nếu mù quáng bắt đầu công việc, sẽ chỉ tạo ra nhiều thương vong.
“Xem xét cẩn thận một chút, nơi nào có khí tức của Võ Thần thì buộc phải đánh dấu, cố gắng bỏ qua nơi đấy, chờ mấy ngày nữa khí tức loãng ra mới đến xử lý, hiểu chưa?”
Đào Thành nghiêm túc nói.
“Rõ, thưa quản lý Đào”.
Một người gật đầu, sau đó đi vào.
Đào Thành đứng bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi.
Tuy nhiên, một lúc sau, có tiếng hét phát ra từ bên trong.
“A!”
Cả người Đào Thành run lên.
Đội xây dựng đang nghỉ ngơi ở sau cũng bối rối, rối rít đi đến.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Đào Thành vội nói.
Ông ta thấy người vừa đi vào đột nhiên đi ra, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Quản lý Đào, ông... ông vào xem sẽ biết...”