• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (62 Viewers)

  • Chương 486-490

Chương 486: Anh ta nói đúng rồi

Nhiều người không khỏi ngoảnh lại nhìn Lâm Chính.

“Người này chính là con rể của Trương Tinh Vũ sao?”.

“Sao thế? Bà cũng có nghe nói à?”.

“Đúng vậy, hình như cậu con rể này của bà ta ở rể, là một thằng vô dụng có tiếng, chẳng biết làm gì, cả ngày ru rú trong nhà, bám váy đàn bà!”.

“Chậc chậc chậc… Vậy thì khác gì một con chó? Ông đây ghét nhất loại người như vậy!”.

“Nhưng nhìn dáng vẻ con rể bà ta thì không giống lắm, cũng được coi như một nhân tài. Hơn nữa bộ vest cậu ta mặc… hình như là được đặt may riêng số lượng có hạn của Armani, tôi nghe nói bộ vest này có giá mấy trăm nghìn tệ đấy”.

“Chắc là lời đồn sai rồi!”.

Đám khách mời châu đầu ghé tai, còn đám bạn học cũ cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Lệnh Chí Hào và Chu Phi Phi có chút ngạc nhiên, hai người họ đánh giá Lâm Chính một lượt, Lệnh Chí Hào nhíu mày nói: “Tôi từng nghe nói về anh, hình như anh là thằng vô dụng ở rể nhà họ Tô đúng không? Là kẻ chuyên ăn bám? Sao nào? Bây giờ ăn nên làm ra rồi à? Chó ra vẻ người mà còn chạy đến trước mặt tôi giễu võ dương oai sao?”.

“Ăn bám cái gì hả? Bây giờ con rể tôi rất lợi hại! Hiện giờ cậu ấy là Phó chủ tịch của tập đoàn Duyệt Nhan! Cậu là cái thá gì mà dám ăn nói với con rể tôi như vậy chứ?”, Trương Tinh Vũ chỉ vào mặt Lệnh Chí Hào nói.

“Tập đoàn Duyệt Nhan?”, Lệnh Chí Hào sửng sốt.

“Chí Hào, con từng nghe nói đến tập đoàn này chưa?”, Chu Phi Phi ở bên cạnh kỳ quái hỏi.

“Mẹ, con cũng ở Giang Thành một thời gian rồi, nhưng chưa từng nghe nói đến tập đoàn Duyệt Nhan nào cả”, Lệnh Chí Hào lắc đầu.

“Chắc không phải bà lấy một công ty ma ra để hù dọa mọi người đấy chứ?”, Chu Phi Phi cười khẽ, nói.

“Công ty ma cái gì chứ? Đây là công ty lớn đàng hoàng! Các bà chưa từng nghe qua chỉ có thể nói là các bà kiến thức hạn hẹp!”, Trương Tinh Vũ có chút chột dạ nói.

Trên thực tế, tập đoàn Duyệt Nhan của Tô Nhu quả thực bị nghi ngờ là công ty ma… Dù gì nó cũng mới bắt đầu.

“Nhưng… các bà chỉ lái chiếc 5-Series rách nát thì có là gì chứ? Nếu bà quả thực là giám đốc của công ty lớn thì ít nhất cũng phải là Maserati chứ?”, Lệnh Chí Hào nhún vai, khinh thường nói.

“Việc này…”, Trương Tinh Vũ á khẩu.

“Phải đấy, có tiền sao không lái xe xịn? Các bà đừng huênh hoang nữa!”, Chu Phi Phi cũng hừ một tiếng.

Trương Tinh Vũ cũng không biết nên đáp trả thế nào.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bước tới.

“Tôi chỉ khiêm tốn chút thôi, cậu bạn này, đã thời đại nào rồi mà cậu còn dùng giá trị của một chiếc xe để đánh giá thân phận của một người vậy? Cậu như vậy liệu có thô thiển quá không?”.

Anh vừa dứt lời, Trương Tinh Vũ lập tức sáng mắt lên.

“Đúng vậy, con rể tôi chỉ muốn khiêm tốn thôi, chứ xe sang ở nhà con rể tôi thì có cả đống!”, Trương Tinh Vũ phụ họa.

“Xì, ra vẻ cái gì chứ? Anh ghê gớm như vậy thì có biết bộ đồ tôi mặc trên người là của thương hiệu nào không? Có biết chiếc đồng hồ trên tay tôi là gì không? Có biết tôi đi giày của hãng nào không? Ra vẻ cái chó gì chứ!”, Lệnh Chí Hào khinh bỉ nói, ném ra một loạt câu chất vấn.

Hiển nhiên cậu ta không tin.

Bởi vì tuy Trương Tinh Vũ và Tô Quảng ăn mặc lòe loẹt sặc sỡ, nhưng bọn họ nhìn một cái là biết đây chỉ là hàng trung thấp cấp. Nếu tên Lâm Chính này thực sự giỏi giang như vậy, thì tại sao bố mẹ vợ anh ta lại xuề xòa như vậy chứ?

Hơn nữa Lệnh Chí Hào cũng từng nghe nói tên này chính xác là một thằng vô dụng, sao có thể trở thành giám đốc chủ tịch gì đó chứ?

Rõ ràng là nói dối.

Thế nên Lệnh Chí Hào muốn thử Lâm Chính bằng những câu hỏi này.

Nếu đúng là người trong giới thượng lưu, thì chắc chắn sẽ nắm rõ trong lòng bàn tay. Còn nếu là đồ giả mạo thì sẽ không biết gì cả, lập tức bị vạch trần.

Cậu ta vừa nói xong, sắc mặt Trương Tinh Vũ và Tô Quảng lập tức trở nên căng thẳng, nhất là Trương Tinh Vũ, trán bà ta túa mồ hôi lạnh.

Tên Lệnh Chí Hào này chắc chắn rất coi trọng việc ăn mặc, không phải hàng hiệu thì sẽ không mang mặc trên người. Con rể mình là người thế nào bà ta biết rất rõ, sao Lâm Chính có thể trả lời được những câu hỏi này chứ?

“Lần này thì hỏng bét rồi!”, Tô Quảng thầm kêu, cuống lên: “Tinh Vũ, chắc chắn Tiểu Chính không trả lời được đâu, làm sao bây giờ?”.

“Tôi… tôi cũng không biết…”, trong lòng Trương Tinh Vũ rối như tơ vò, lập tức hoang mang lo sợ.

Chu Phi Phi liếc nhìn Trương Tinh Vũ, lập tức bắt được sự hoảng loạn trong mắt bà ta, khóe môi nhếch lên, nói với Lệnh Chí Hào ở bên cạnh: “Trương Tinh Vũ sợ rồi, Tiểu Hào, xem ra con đã đoán đúng, cả nhà họ đang lừa chúng ta thôi”.

“Ha ha, con biết ngay mà, để xem tên này có trả lời được không. Nếu không trả lời được thì mẹ, mẹ bảo cô Ly đuổi ngay đám giả danh lừa bịp này đi!”.

“Haizz, nếu bọn họ đi mất thì chẳng phải là mất vui sao? Con không biết đấy thôi, nhân vật chính trong buổi họp lớp hôm nay là bạn học cũ Trương Tinh Vũ của mẹ đấy!”, Chu Phi Phi nheo mắt cười nói.

“Vậy sao? Được đấy, mẹ, mẹ xem con nhé!”.

Lệnh Chí Hào mỉm cười, rồi trừng mắt nhìn Lâm Chính, nói: “Kìa Phó chủ tịch, anh nói đi chứ! Chỉ cần anh nói ra được, thì tôi sẽ tin lời mẹ vợ anh nói! Thế nào? Mau trả lời tôi đi!”.

“Việc này… ranh con, con rể tôi… con rể tôi…”, Trương Tinh Vũ há miệng, định giải thích gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.

“Bộ quần áo trên người cậu cũng chẳng phải là hàng cao cấp gì, áo trong và quần âu được đặt may riêng của OZA, do được làm thủ công hoàn toàn, cộng thêm chất liệu vô cùng quý giá, giá khoảng 230 nghìn tệ. Đồng hồ đeo tay của cậu thì lại càng đơn giản hơn, mẫu mới nhất của Rolex Cellini, giá là 700 nghìn tệ. Thực ra mẫu này có giá không cao, thứ đắt nhất của nó là viên kim cương được nạm trên đồng hồ. Về phần đôi giày của cậu… nói thật, đôi này tôi thực sự không biết, bởi vì tôi không biết nó của thương hiệu nào. Nhìn chất liệu da của nó thì chắc cũng chỉ là hàng bình thường 20, 30 nghìn tệ”.

Lâm Chính nói rất trôi chảy, hơn nữa còn có đầu có đuôi.

Nụ cười trên khuôn mặt Lệnh Chí Hào lập tức cứng đờ.

Các khách mời ở hai bên đang hóng về phía này cũng há hốc miệng.

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng có chút sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, trong lòng đều thầm nghĩ cậu Lâm Chính này chém gió mà cũng có thể chém được đâu ra đấy như vậy.

Nhưng… phản ứng của mọi người xung quanh là gì vậy?

“Tiểu Hào! Cậu ta… cậu ta nói có đúng không? Con mau nói đi!”, Chu Phi Phi hình như không tin những lời Lâm Chính nói, vội vàng đẩy Lệnh Chí Hào đang ngây ra như phỗng, gấp gáp hỏi.

Nhưng Lệnh Chí Hào chần chừ một lát, mới ấp a ấp úng nói: “Mẹ… anh ta… anh ta nói… đúng rồi…”

“Cái gì?”.

Một câu nói đơn giản khiến Chu Phi Phi sững ra.

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng trợn tròn mắt…
Chương 487: Đây là hàng giả

Bầu không khí vô cùng kỳ quái.

Chu Phi Phi dường như không thể chấp nhận được sự thật này, vội vàng hỏi Lệnh Chí Hào: "Tiểu Hào, con có nhầm không? Cậu ta... cậu ta không phải tên phế vật vô dụng sao? Chắc con bị nhầm rồi!"

"Mẹ, người ta chỉ thiếu nước nói tên kiểu loại và người thiết kế bộ quần áo của con ra thôi, thế còn có thể là giả sao? Mẹ đừng gây chuyện nữa!"

Lệnh Chí Hào là người hay bợ đít người ta, anh ta nói nhỏ với Chu Phi Phi. Sau đó cố gắng mỉm cười, duỗi tay ra nói: "Chào phó chủ tịch Lâm, xin lỗi anh, lúc trước do tôi sai, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mạo muội phó chủ tịch Lâm rồi. Mong phó chủ tịch Lâm lượng thứ, bỏ qua..."

Thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ...

"Không sao, có điều cậu phải xin lỗi cha mẹ vợ tôi. Dù sao người sai trước là cậu", Lâm Chính nói.

Anh không có hứng với loại người này, lần này chủ yếu là ra mặt chống lưng cho Trương Tinh Vũ, Tô Quảng.

Cho dù anh không thích cặp bố mẹ vợ ham vật chất này, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, không đến lượt người ngoài như mình đứng ra nói!

Lệnh Chí Hào nghe thấy vậy, vội vàng xin lỗi Trương Tinh Vũ và Tô Quảng, sau khi xin lỗi một hồi, liền nâng ly rượu lên kính hai người họ một ly.

Nhìn thấy bộ dạng cúi đầu khom lưng của con trai mình, Chu Phi Phi tức đến mức mặt mày đỏ bừng, muốn đánh người.

"Lệnh Chí Hào, con cút cho mẹ!"

Chu Phi Phi không nhịn nổi, véo tai con trai mình, lôi anh ta đi.

"Ái ôi, mẹ... mẹ làm gì vậy? Từ từ đã... từ từ đã!", Lệnh Chí Hào đau đớn hét lên.

Mọi người trong phòng riêng ào ào nhìn qua.

"Còn từ từ? Con làm mất hết mặt mũi của mẹ rồi, còn cảm thấy chưa đủ mất mặt à?", Chu Phi Phi tức giận nói.

Trương Tinh Vũ sướng như điên. Bà ta nhìn Lệnh Chí Hào, cười nói: "Phi Phi, bà đừng trách con trai mình, dù sao con rể nhà tôi ưu tú như thế, con trai bà tôn sùng cũng là bình thường mà!"

"Bà... bà đừng có đắc ý!", Chu Phi Phi tức giận kéo Lệnh Chí Hào sang một bên.

"Phi Phi, bà đừng đi mà...", Trương Tinh Vũ cố ý nói to, mặt tươi như hoa.

Thời khắc này chắc là thời khắc bà ta sung sướng nhất cuộc đời!

Cuối cùng cũng có cơ hội để hãnh diện rồi.

"Tiểu Chính, sao cậu biết nhãn hiệu những món đồ trên người Lệnh Chí Hào?", lúc này Tô Quảng đột nhiên hỏi.

Cho dù ông ta rất vui nhưng ông ta vẫn không kìm được hỏi.

"Đúng vậy, sao cậu biết?", lúc này Trương Tinh Vũ mới hoàn hồn.

"À, ngày thường khi con rảnh con thích đọc tạp chí, vừa hay nhìn thấy bộ đồ của Lệnh Chí Hào trên tạp chí thời trang, bố mẹ đừng thấy đồ Lệnh Chí Hào mặc không tồi, thực ra cũng chẳng ra làm sao cả, cậu ta không biết lựa chọn, mặc như vậy chẳng qua chỉ mặc theo cách phối đồ trong tạp chí thôi, vậy nên con nhìn qua là biết ngay", Lâm Chính cười nói.

"Hóa ra là vậy", Tô Quảng hiểu ra.

"Hừ, có vẻ như cả ngày cậu ngồi ở nhà cũng làm được chút chuyện có ích!", Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, ánh mắt khi nhìn Lâm Chính bớt đi chút khắt khe.

Nhưng lúc này một người đi đến, giọng tiếng Trung lớ ngớ truyền vào tai ba người.

"Xin chào, xin hỏi cậu là bạn của bà Ly phải không?"

Ba người họ quay đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy một người đàn ông có râu tóc vàng mắt xanh đứng bên bàn, đang nhìn Lâm Chính.

“Đúng vậy, xin hỏi có chuyện gì không?", Lâm Chính hỏi lại.

"À, là thế này, thưa cậu, cậu có thể để cho tôi sờ bộ vest trên người cậu được không?", người đàn ông cười nói.

"Cái này...", Lâm Chính chần chừ.

Nhưng Trương Tinh Vũ rõ ràng đắc ý, cười nói: "Sờ đi, haha, thằng nhà quê như ông chắc chưa từng nhìn thấy bộ vest đắt tiền như vậy phải không? Tôi nói cho ông biết, bộ vest này đáng giá mấy trăm nghìn đó! Chỉ có con rể nhà tôi mới xứng mặc bộ đồ này

"Tinh Vũ!"

Tô Quảng vội vàng quát bà ta

Trương Tinh Vũ giật mình, hình như nhớ ra chuyện gì đó.

Nhưng... không kịp nữa rồi!

Người đàn ông người nước ngoài đó cũng không nghĩ nhiều, vươn tay sờ bộ vest của Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức duỗi tay ra cầm lấy cổ tay ông ta.

Năm ngón tay treo trên bả vai Lâm Chính, cứng đờ bất động.

"Ồ? Thưa cậu, cậu làm gì vậy?", người đàn ông người nước ngoài kinh ngạc nói.

"Lời này phải để tôi nói mới đúng chứ? Ông làm gì vậy?", Lâm Chính nói.

"Tôi chẳng qua khá thích bộ vest trên người cậu, muốn xem qua chất liệu vải của nó thôi!", người đàn ông người nước ngoài nhíu mày: "Thưa cậu, cậu có thể thả tay ra được không? Cậu làm tôi bị đau!"

"Có thể, nhưng tôi không thích bị người khác chạm vào người, hy vọng ông đừng làm vậy!", Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó hất tay ông ta ra.

"Trời ơi, sao có người thô lỗ như anh vậy?"

Giọng nói của ông ta khá khoa trương.

Vừa dứt lời, Ly Tiểu Mỹ đang nói chuyện ở bên kia lập tức chạy tới.

"Ông Dan Moore, xảy ra chuyện gì vậy?", Ly Tiểu Mỹ lo lắng hỏi.

"Bà Ly, người bạn này của bà thô lỗ quá, tôi chỉ muốn xem bộ vest của cậu ta thôi, mà cậu ta đối xử với tôi như vậy, trời ơi, sao bà có thể cho người thô lỗ như vậy vào đây?", người tên Dan Moore kiêu căng nói.

"Vô cùng xin lỗi ông Dan Moore. Đây đều là bạn học của tôi, bọn họ không quen ông, vậy nên mới có hành động như vậy. Tôi thay mặt họ xin lỗi ông vì hành vi bất lịch sự của họ, hy vọng ông bỏ qua cho!", Ly Tiểu Mỹ vội vàng nói.

Nhưng Dan Moore lại lắc đầu nói: "Cô Ly, thực ra tôi muốn xác nhận một chút, cậu này rốt cuộc có phải khách hàng của tôi không, chỉ thế mà thôi! Tôi không có ý gì khác".

"Khách hàng của anh? Ông Dan Moore. Ông nói vậy là có ý gì?", Ly Tiểu Mỹ vội vàng hỏi.

Tuy nhiên Dan Moore không trả lời bà ta mà quay người hỏi Lâm Chính: "Thưa cậu, cậu có thể nói cho tôi biết, bộ đồ trên người cậu có nhãn hiệu gì không?"

Vừa dứt lời, hô hấp của Trương Tinh Vũ và Tô Quảng lập tức ngừng lại.

"Ông hỏi cái này làm gì?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.

"Thưa cậu, tôi thấy bộ vest của cậu cùng kiểu dáng với một bộ vest của hãng Armani, vậy nên muốn hỏi chút!"

"Cái này...", Lâm Chính nhìn về phía Trương Tinh Vũ.

Hai người họ bắt đầu hoảng loạn.

Bọn họ chắc không ngờ ở đây có người biết nhận biết hàng hiệu.

"Tiểu Chính, cậu thừa nhận đi, dù sao ở đây cũng không có ai mặc đồ Armani, cho dù họ cảm thấy có điểm khác với hàng thật nhưng chúng ta không thừa nhận cũng chẳng sao!", Tô Quảng ghé tai anh, nói nhỏ.

"Vâng!"

Lâm Chính gật đầu nói: "Không sai, ông Dan Moore, bộ vest của tôi đúng là phiên bản giới hạn của Armani!"

"Cậu biết là loại nào không?"

"Phiên bản kỷ niệm của Gaius", Lâm Chính nói.

Tuy nhiên vừa dứt lời, Dan Moore liền nói: "Ôi trời ạ, thưa cậu, sao cậu có thể lừa người ta như vậy? Bộ vest của cậu rõ ràng là hàng giả! Cậu sao có thể bảo nó là của Armani?"

Trương Tinh Vũ nghe xong, mặt tái mét.

"Tại sao ông dám nói vậy?", Tô Quảng sững sờ, vội vàng nói.

"Bởi vì bộ vest phiên bản giới hạn Gaius của Armani là do đích thật ông Dan Moore thiết kế!", Ly Tiểu Mỹ lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, hai vợ chồng Tô Quảng như bị sấm sét đánh giữa trời quang...
Chương 488: Đây không phải hàng giả

Chắc Trương Tinh Vũ có chết cũng không ngờ rằng trong một buổi tụ họp nhỏ thế này lại gặp được nhà thiết kế của Armani?

Trùng hợp quá!

Quá trùng hợp luôn!

Ông trời đang muốn xử lý họ sao?

Trong lòng Trương Tinh Vũ điên cuồng gào thét.

Hai chân Tô Quảng mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế, hai mắt trợn tròn nhìn Dan Moore.

Lâm Chính nhìn chằm chằm người trước mặt.

Lúc này anh mới chú ý đằng sau lưng ông ta còn có thêm mấy người nữa, đó là Chu Phi Phi và Lệnh Chí Hào.

Có lẽ tên Dan Moore đến đây không phải trùng hợp mà là có ý định.

Hoặc có thể đây là kịch bản đối phó với Trương Tinh Vũ.

Lâm Chính không biết Trương Tinh Vũ và vị bạn học này có quan hệ ác liệt đến mức nào, nhưng lúc này cả nhà họ đang bị ép đến bước đường cùng.

"Cái gì? Hàng giả? Trời ạ. Lâm Chính. Cậu là phó chủ tịch công ty lớn, sao có lại mặc hàng giả thế?", Lệnh Chí Hào hét lớn, hơn nữa giọng điệu vô cùng khoa trương.

"Ha ha. Tiểu Hào, con nói gì vậy, đám này nghèo rách mồng tơi, cố ý ra vẻ có tiền thôi, bây giờ bị người ta vạch trần! Chỉ khổ con lúc trước phải cúi đầu khom eo với chúng!", Chu Phi Phi cười khẩy.

"Mẹ, con biết con sai rồi, haizz, chỉ có đám nghèo hèn này được lợi thôi!", Lệnh Chí Hào cười ha ha.

Những bạn học khác cũng bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ.

"Làm gì vậy! Tên này cố ý chạy đến đây làm bộ làm tịch!"

"Chẳng nhẽ đây chính là mấy tên nghèo giả làm chủ tịch trong truyền thuyết sao?"

"Tôi nói rồi mà, tên Lâm Chính con rể nhà họ Tô chỉ là một tên ăn bám thôi, làm gì có tiền đồ!"

"Hừ, Trương Tinh Vũ cũng thật là, không có tiền thì nói thẳng ra là không có tiền đi, làm bộ bày đặt! Đúng là nực cười!"

"Đúng vậy. Mất mặt quá đi!"

Tiếng bàn tán vang lên không ngớt.

Mặt Trương Tinh Vũ đỏ bừng lên.

Bây giờ bà ta chỉ muốn kiếm cái lỗ nào để chui xuống.

Mất mặt quá!

"A Quảng, chúng... chúng ta đi... chúng ta mau đi thôi...", Trương Tinh Vũ cúi đầu, kéo gấu áo chồng mình, muốn rời đi.

Bây giờ bà ta chỉ muốn về nhà.

Lâm Chính thở dài, không nói gì, định rời đi.

Đúng lúc này, cửa lớn đột nhiên mở ra.

Trương Tinh Vũ hơi sững sờ, quay đầu lại, lại nhìn thấy Ly Tiểu Mỹ mặt mày nghiêm túc đi tới.

"Trương Tinh Vũ, mọi người không thể rời đi như vậy!"

"Tiểu Mỹ, bà làm gì vậy?", Trương Tinh Vũ kinh ngạc nhìn người bạn học mình quen mấy chục năm trời.

Bà ta nhớ Ly Tiểu Mỹ là lớp trưởng hồi bà ta học cấp hai, là người thông minh lanh lợi, được lòng rất nhiều bạn học, bà ta cũng rất thích người này, nên chơi với Ly Tiểu Mỹ, nhưng bà ta dần dần phát hiện, dã tâm của Ly Tiểu Mỹ rất lớn, luôn muốn trèo cao, càng cao càng tốt, mặc dù bây giờ bà ta sống không tồi, nhưng Trương Tinh Vũ phát hiện ra bà ta và Ly Tiểu Mỹ này đã là người của hai thế giới khác nhau.

Hoặc ngay từ lúc bắt đầu, Ly Tiểu Mỹ không hề coi bà ta là bạn thật sự.

Trương Tinh Vũ chỉ hy vọng Ly Tiểu Mỹ nể tình là bạn học, cho bà ta rời đi, để bà ta giữ được chút lòng tự tôn cuối cùng này.

Nhưng rõ ràng... Ly Tiểu Mỹ không định làm như vậy.

"Trương Tinh Vũ, bà gây chuyện ở buổi họp lớp thì thôi, bà còn ung dung để con rể bà làm hại ông Dan Moore, còn để con rể bà mặc hàng nhái đến đây. Nếu như chỉ là hàng nhái bình thường tôi sẽ không tính toán, nể tình là bạn bè, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng thứ cậu ta mặc lại là bộ vest nhái của ông Dan Moore, bà biết điều này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là bà đang sỉ nhục ông Dan Moore, nhà các người không tôn trọng ông Dan Moore. Ông Dan Moore là khách quý của tôi, các người không tôn trọng ông ấy tức là không tôn trọng tôi! Tôi muốn các người lập tức trịnh trọng xin lỗi tôi, xin lỗi ông Dan Moore! Nếu không... các người sẽ không dễ dàng bước qua được cánh cửa này đâu!", Ly Tiểu Mỹ thẳng thắn nói.

Vừa dứt lời, mặt Trương Tinh Vũ đỏ như máu.

Bà ta lùi về sau, trợn trừng mắt không tin nổi nhìn Ly Tiểu Mỹ.

Cùng lúc này, những bạn học khác cũng ồn ào lên tiếng.

"Tiểu Mỹ nói đúng lắm, Tinh Vũ, bà làm thế là không đúng!"

"Chúng ta không phải kẻ nịnh bợ, bà cần gì phải thùng rỗng kêu to như vậy?"

"Tinh Vũ, nhiều năm như vậy mà bà vẫn chưa thay đổi được cái tính này của mình à? Ha ha, nực cười quá".

"Mất mặt quá thôi, Tinh Vũ, bà cho rằng bà chỉ làm mình bà mất mặt thôi à? Bà làm mất mặt của tất cả mọi người ở đây, bà mau xin lỗi, nếu không chuyện này không xong đâu!"

"Đúng vậy, mau xin lỗi!"

"Xin lỗi đi!"

"Trương Tinh Vũ, bà nghe thấy chưa? Xin lỗi đi!"

...

Trong phòng riêng vang lên tiếng ồn ào.

Mọi người tức giận lên tiếng, ai ai cũng vô cùng kích động.

Trương Tinh Vũ lập tức chìm ngập trong tiếng chỉ trích của mọi người.

Bà ta mím chặt môi, mắt nhòa lệ, hai tay cuộn chặt.

Tuy nhiên đúng lúc này bà ta không có lựa chọn nào khác.

Những bạn học ở đây khiến bà ta cảm thấy quá áp lực.

Bà ta cuối cùng không chịu nổi nữa.

Bà ta cảm giác mình sắp không thở nổi nữa.

Chỉ thấy bà ta tiến lên hai bước...

"Tinh Vũ...", Tô Quảng gọi bà ta.

Trương Tinh Vũ không nói gì, đi đến trước mặt Dan Moore và Ly Tiểu Mỹ, bà ta mệt mỏi nhìn hai người, hít sâu một hơi, mở miệng nói.

Nhưng ngay giây sau...

Bốp!

m thanh giòn tan vang lên.

Trương Tinh Vũ liên tục lùi về sau. Khi hoàn hồn lại mới cảm giác được gò má bản thân nóng bỏng, đau đớn vô cùng, ở bên kia Ly Tiểu Mỹ giơ tay, mắt đầy vẻ kiêu ngạo nhìn bà ta.

"Tiểu Mỹ, bà... bà đánh tôi sao?", Trương Tinh Vũ kinh ngạc nói.

"Đương nhiên, bây giờ bà có thể xin lỗi rồi!", Ly Tiểu Mỹ mặt lạnh lùng nói.

"Bà..."

Trương Tinh Vũ tức run người.

Nếu là bình thường, bà ta đã xông đến cấu xé Ly Tiểu Mỹ như một người phụ nữ chanh chua.

Nhưng hôm nay toàn bạn học đứng đây, bà ta biết mình đã đủ mất mặt rồi, không thể mất mặt thêm nữa, không thể được...

Bà ta cố kìm nước mắt, kìm cơn đau, từ từ bỏ sự kiêu ngạo của mình đi.

"Tinh Vũ", Tô Quảng đau đớn hét lên.

Nhưng vô dụng.

Chỉ nghe thấy Trương Tinh Vũ khàn giọng nói.

"Ông Dan Moore, bà... Ly, tôi... muốn xin lỗi... hai..."

"Mẹ, mẹ không cần phải xin lỗi họ!"

Khi Trương Tinh Vũ chuẩn bị nói lời xin lỗi, Lâm Chính đột nhiên đứng ra cắt lời bà ta.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.

"Lâm Chính, cậu... cậu làm loạn gì vậy?", Trương Tinh Vũ kinh ngạc nhìn anh.

"Con không làm loạn, mẹ, mẹ không cần xin lỗi, ngược lại, họ mới phải xin lỗi mẹ!", Lâm Chính nói tiếp.

"Tại sao?”, Trương Tinh Vũ bất giác hỏi lại.

"Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bộ đồ trên người con... không phải hàng giả!", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Chương 489: 10 chiếc Lamborghini

Đây không phải hàng nhái? Chỉ có vỏn vẹn vài từ mà đã làm đảo lộn cả thế giới quan của đám đông.

Người thiết kế bộ vest này cũng ở đây. Người khác đều nói là hàng nhái, anh là người ngoài ngành thì sao đủ tư cách nói đây không phải là hàng nhái chứ?

Tất cả đều trừng mắt nhìn Lâm Chính.

Một lúc sau…

“Ha ha ha…”

Tiếng cười vang lên cả căn phòng.

Những người bạn học cũng không nhịn được bật cười ha hả.

Có lẽ đám khách khứa lúc này cũng chẳng còn giữ được phong độ nữa, ai nấy đều ôm bụng cười nắc nẻ.

“Ha ha, mẹ xem chưa? Nhùng nhằng một hồi thì hóa ra đây là một kẻ não tàn à? Ha ha ha…”, Lệnh Chí Hào cười vào mặt Lâm Chính.

Chu Phi Phi cũng ôm bụng cười ra nước mắt. Bầu không khí lập tức trở nên kỳ dị.

Ly Tiểu Mỹ cố gắng nén cơn giận, nhìn chăm chăm Lâm Chính sau đó hét lên: “Bảo vệ, bảo vệ đâu!”

“Bà Ly, có chuyện gì vậy?”, đội trưởng đội bảo vệ dẫn thêm hai người vội vàng bước vào.

“Vứt ba đứa rác rưởi này ra ngoài cho tôi, nhanh!” Ly Tiểu Mỹ chỉ thẳng ra cửa và quát lớn.

“Được”, đội trưởng đội bảo vệ có vẻ như biết Ly Tiểu Mỹ nên không dám làm trái lời bà ta. Ông ta giơ tay lên, hai người bảo vệ còn lại lập tức bước tới cạnh vợ chồng Tô Quảng.

“Mời hai vị lập tức rời đi cho. Nếu không, đừng trách sao chúng tôi không khách sáo?”, đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nói.

Trương Tinh Vũ nín thở.

“Được, chúng tôi sẽ đi ngay…”, Tô Quảng không dám dây dưa bèn vội vàng gật đầu.

“Bảo vệ, chuyện gì vậy? Tôi bảo các người vứt bọn họ ra ngoài chứ sao lại mời? Cút ra ngoài rồi gọi quản lý của các người vào đây!”, Ly Tiểu Mỹ gào lên, chẳng còn dáng vẻ nho nhã như trước đó nữa.

E rằng đây mới chính là bộ mặt thật của bà ta. Bảo vệ nghe thấy vậy thì ánh mắt dao động, tỏ vẻ do dự. Nhưng ngay sau đó người này đã vỗ mạnh và hét lớn: “Lôi bọn họ ra ngoài”.

Hai bảo vệ còn lại lập tức hành động.

“Này, các người làm gì vậy? Các người đang có hành động trái pháp luật đấy, tôi nói cho mà biết. Cận thận không tôi kiện các người đấy”, Tô Quảng cuống cả lên, vội vàng hô to.

Trương Tinh Vũ thì xấu hổ vô cùng. Bà ta không ngờ rằng những người bạn học cũ lại đối xử với mình như vậy.

Có điều bà ta cũng có thể hiểu được bởi vì tính cách của bà ta khá cứng rắn, hồi đi học cũng vậy nên đã đắc tội với không ít người. Mặc dù cũng có người nói đỡ cho Trương Tinh Vũ nhưng rõ ràng số đông vẫn đứng về phía Ly Tiểu Mỹ.

Dù sao thì chẳng ai còn là con nít nữa. Giờ không phải là lúc nói chuyện tình với nghĩa nữa rồi, mà là lúc nói chuyện lợi ích…

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng không kịp trở tay. Bọn họ là người dân sao có thể là đối thủ của bảo vệ được chứ? Đúng lúc tình thế đang ngàn cân treo sợi tóc thì...

“Dừng tay!”

Có tiếng hét vang lên. Ngay sau đó là một bóng hình lao đẩy hai tên bảo vệ ra.

“Nhóc. Cậu dám láo ở đây à?”, người đội trưởng tức giận, định ra tay.

Lâm Chính chỉ lạnh lùng quát: “Tôi nhớ sếp của các người tên là Chí Vân đúng không? Các người có thể động vào tôi nhưng nhớ chuẩn bị sẵn tâm lý gánh chịu hậu quả đấy nhé!”

Người đội trưởng nghe thấy vậy thì nín thở. Ông chủ thực sự của nhà hàng Khải Mông là Chí Vân nhưng người hay ra mặt là Đặng Hồng Siêu, vậy nên ai cũng biết Đặng Hồng Siêu, còn Tất Chí Vân thì không.

“Cậu….cậu là ai?”, đội trưởng đội bảo vệ thận trọng hỏi.

“Trước đó tôi đã nói rồi, tôi là phó chủ tịch Lâm Chính của tập đoàn Duyệt Nhan”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Tập đoàn Duyệt Nhan sao?”

“Chưa từng nghe nói”.

“Có công ty này sao?”

Rất nhiều quan khách truyền tai nhau, họ bắt đầu xì xầm bàn tán. Lúc này, có một người đàn ông bước ra. Người này đẩy gọng kính, nói với Lâm CHính: “Xin hỏi cậu đây, tập đoàn Duyệt Nhan mà cậu nói tới có phải là tập đoàn mỹ phẩm quốc tế Duyệt Nhan không?”

Dứt lời, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng rùng mình.

“Đúng vậy, đúng là tập đoán đó”, Lâm Chính gật đầu.

“Vậy thì có khác gì một công ty bán túi xách đâu”, người này lắc đầu.

“Giám đốc Lưu có biết về tập đoàn này không?”, người bên cạnh hỏi.

“Biết, lúc trước chúng tôi cần đặt mua một ít thiết bị máy móc làm đẹp. Cô Tô Nhu của tập đoàn này đã tìm tới chúng tôi, hai bên còn ký hợp đồng. Có điều sau đó cô Tô Nhu xảy ra chuyện, phải nhập viện. Hợp đồng bị chậm chễ. Sau khi cân nhắc chúng tôi cảm thấy tập đoàn này không đủ năng lực để tiếp nhận hạng mục này nên cuối cùng đã hủy hợp đồng rồi” .

“Không có đủ năng lực sao? Giám đốc Lưu, vậy là có ý gì?”, người này lập tức hỏi tiếp.

Giám đốc Lưu bèn lắc đầu, thản nhiên nói: “Rất đơn giản, chúng tôi cân nhắc và tính toán thấy rằng hiện tại vốn đầu tư của tập đoàn này chưa tới mười triệu tệ”

“Cái gì?”

“Mười triệu tệ?”

Tất cả đều há mồm trợn mắt. Mặc dù mười triệu tệ đối với người bình thường đã là con số trên trời thế nhưng ở Giang Thành thì như vậy không được coi là công ty lớn. Vậy thì phó chủ tịch…cũng chẳng là gì.

“Giời ạ, hóa ra là vậy à?”

“Tôi cứ tưởng công ty đa quốc gia gì cơ! Hóa ra là một công ty cỏn con!”

“Vậy mà ra dẻ nữa sao!"

“Thật nực cười!”

Đám đông lập tức chế nhạo. Tô Quảng, Trương Tinh Vũ mặt đỏ linh căng. Bọn họ không ngờ lại có người biết về công ty của Tô Nhu. Bọn họ còn định múa rìu qua mắt thợ, không ngờ lại bị vạch trần như thế.

“Nhóc, hóa ra là vậy à? Ông cứ tưởng là một nhân vật ngầu lòi nào cơ! Hóa ra là hổ giấy à?”, đội trưởng đội bảo vệ tức giận, lao tới chửi Lâm Chính.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Vị giám đốc Lưu, tôi nghĩ ông không hiểu chút nào về tập đoàn Duyệt Nhan chúng tôi rồi. Chúng tôi đã thiết lập hợp tác với tập đoàn Dương Hoa. Trước mặt, tập đoàn Dương Hoa đã chuẩn bị năm trăm triệu tệ để cùng phát triển với Duyệt Nhan. Ngoài ra, lô hàng đầu tiên của Duyệt Nhan đã hoàn thành xong, theo như tính toán thì năm sau sẽ tung ra thị trường. Tôi không nghĩ một công ty như vậy lại là công ty nhỏ đâu”.

“Nói thì ai mà chẳng nói được. Cậu có thể lừa được mọi người ở đây chứ không lừa được tôi đâu. Dù sao thì tôi cùng từng tiếp xúc với tập đoàn Duyệt Nhan”, giám đốc Lưu lắc đầu: “Trừ khi cậu có thể chứng minh Duyệt Nhan thật sự có thực lực, nếu không, chỉ dựa vào cái miệng thì không thuyết phục được ai đâu!”

“Vậy tôi phải chứng minh thế nào?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Điều này...”. Giám đốc Lưu suy nghĩ.

Đúng lúc này, Lệnh Chí Hào đứng lên và nói lớn: “Phó chủ tịch Lâm, anh không phải nói là nhà có rất nhiều tiền sao? Siêu xe cả đống! Thế này đi, anh điều 10 chiếc Lamborghini tới đây để tôi xem thì thế nào?"

Dứt lời, cả Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều nín thở…
Chương 490: 10 chiếc trực thăng 429
Chương 490: 10 chiếc trực thăng 429

10 chiếc Lamborghini sao? Đi đâu tìm ra bây giờ? Giờ có mà đi thuê cũng không kịp ấy chứ. Dù sao với loại xe siêu đắt đỏ đó thì thủ tục thuê cũng vô cùng phức tạp, phải mất tới vài ngày.

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ lúc này đã đứng ngây ra như khúc gỗ rồi.

Lệnh Chí Hào cười lạnh lùng. Anh ta biết Lâm Chính không thể nào điều được nhiều xe tới như vậy. Nếu mà tập đoàn Duyệt Nhan đúng như những gì giám đốc Lưu miêu tả thì e rằng đến cả Tô Nhu cũng không có khả năng này.

Quả đúng như vậy, Lâm Chính chỉ biết lắc đầu.

“Thôi bỏ đi!”

“Mọi người thấy xem, thấy xem. Gã này sợ rồi kìa! Tôi đã nói hắn là một kẻ nghèo rớt mùng tơi mà! Vậy mà còn làm ra vẻ có tiền! Vốn đã là thằng nghèo mà còn làm ra vẻ cái gì không biết. Ha ha…”, Lệnh Chí Hào bật cười ha hả.

Những người bên cạnh cũng lắc đầu ngao ngán. Nhưng một giây sau, Lâm Chính lại nói tiếp.

“Tôi nói thôi đi không có nghĩa là tôi không thể điều được xe tới mà là tôi cảm thấy Lamborghini hạ đẳng quá".

“Lamborghini mà hạ đẳng sao? Ha ha, vậy anh nói xem…cái gì mới thượng đẳng đây?”, Lệnh Chí Hào cười ra nước mắt. Các quan khách cũng cười nắc nẻ.

“Rõ ràng là não của thằng này có vấn đề mà”, một người đàn ông mỉm cười.

“Ha ha, Lamborghini mà hạ đẳng sao? Tôi thấy có mà đến Lamborghini là gì cậu cũng không biết thì có?”, người phụ nữ mỉm cười.

“Lamborghini mà hạ đẳng thì lẽ nào S-MPV mới thượng đẳng? Còn nếu không ổn thì điều một dàn BMW cũng được, như vậy là chúng tôi cũng thấy cậu có thực lực lắm rồi!”

“Thôi bỏ đi, đừng có sỉ nhục cậu ta nữa. Với loại này thì đến S-MPV cũng không lái nổi đâu”.

“Ha ha…”

Tiếng cười chế nhạo lại vang lên. Trương Tinh Vũ tức tới cực điểm. Lần này đến cả Tô Quảng cũng không nhịn được nữa, thật chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống. Đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.

“Mọi người đợi tầm 10 phút nhé!”

“Sao, định điều 10 chiếc xe tới thật đấy á?”, có người lên tiếng.

“Ha ha, cậu Lâm của chúng ta tức giận rồi, cậu Lâm sẽ điều ngay 10 chiếc Lamborghini tới, đảm bảo để các vị có cơ hội mở mang tầm mắt”, Lệnh Chí Hào bật cười.

“Ha ha…”

Mọi người lại ôm bụng. Lâm Chính chỉ mặc kệ, lấy điện thoại ra sau đó nói vài câu rồi tắt máy.

“Vậy á?”, Chu Phi Phi cười lạnh.

“10 phút. Có thể sẽ nhanh hơn”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Được, vậy chúng tôi sẽ đợi 10 phút”, Lệnh Chí Hào mỉm cười.

“Ha ha, sau 10 phút nữa để xem thằng nhóc này sẽ giải thích thế nào”.

“Ngốc lòi!”

“Để xem kịch hay nhé”, mọi người xung quanh bật cười.

“Lâm Chính, cậu…thấy mất mặt còn chưa đủ hả? Đi, mau đi đi…”, Trương Tinh Vũ nghiến răng, kéo Lâm Chính.

“Mẹ, đợi xíu nữa đi”, Lâm Chính nói nhỏ.

“Còn đợi! Mau về cho tôi”, Trương Tinh Vũ quát lên. Nhưng dù bà ta có kéo thế nào thì Lâm Chính cũng không đi.

“Hoang đường, quá hoang đường”, Dan Moore lắc đầu.

“Ông Dan Moore, thực sự xin lỗi. Tôi sẽ lập tức xử lý việc này, mời ông ngồi, cho tôi chút thời gian”, Ly Tiểu Mỹ tỏ vẻ có lỗi.

“Bà Ly, tôi không ngồi nữa. Hi vọng bà có thể nhanh chóng giải quyết được chuyện này”.

“Vâng thưa ông”.

Ly Tiểu Mỹ gật đầu, quay qua quát bảo vệ: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đuổi đám người này ra ngoài, nếu để ngài Dan Moore mất hứng thì tôi sẽ khiến cửa hàng của các người đóng cửa luôn đấy!”

“Vâng vâng bà Ly, xin bớt giận, chúng tôi sẽ đuổi họ đi ngay đây. Đuổi ngay!”, đội trưởng đội bảo vệ vội vàng gật đầu, sau đó quay qua không nói nhiều chỉ hành động.

“Các người định làm gì?”

“Dừng tay, mau dừng tay!”

“Đừng có động vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng hét lên. Cả hai trông vô cùng chật vật.

“Người này là bạn học của chúng ta đấy hả?”, một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm nhìn Trương Tinh Vũ và hỏi.

“Đúng vậy, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là bạn học của chúng ta đấy”.

“Tính của Trương Tinh Vũ là vậy. Bà ta cứng đầu, bà ta khiến chúng ta mất mặt quá”.

“Đúng là đáng thương”.

“Đúng vậy…”

Mấy người bạn học lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc. Thế nhưng chẳng ai muốn bước ra giúp Trương Tinh Vũ giải vây cả. Lâm Chính đương nhiên là không thể đứng im. Anh lao tới, lôi hai tên bảo vệ ra.

“Thằng nhãi. Cút!”

Đội trưởng đội bảo vệ tức giận gầm lên. Ông ta cũng chẳng thèm khách khí, cứ thế đạp thẳng vào lưng Lâm Chính.

Đôi mắt Lâm Chính lạnh như băng. Anh vốn định né nhưng nếu vậy thì cú đạp sẽ đạp trúng lưng của Trương Tinh Vũ. Anh suy nghĩ và cuối cùng quyết định không tránh nữa.

Rầm.

Đội trưởng đội bảo vệ là người luyện võ, đối với người bình thường thì cú đạp của ông ta khá mạnh, nhưng với Lâm Chính thì chẳng là gì. Chỉ có điều trên chiếc áo của anh hằn một vết chân to tướng.

“Khốn nạn!”

Đội trưởng đội bảo vệ đạp xong bèn lấy côn ra định đánh anh. Hiện trường có phần lộn xộn. Thế nhưng đội trưởng đội bảo vệ mặc kệ. Ông ta phải đuổi ba người này ra ngoài ngay lập tức để còn kiểm soát tình hình.

“Tên này rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt hả. Đánh nó, chỉ cần không chết là được”, đội trưởng đội bảo vệ hét lên và lao tới.

Nhưng đúng lúc này một bóng hình đột nhiên lao ra trước mặt Lâm Chính.

“Ái chà, còn có tay chân à?”, Lệnh Chí Hào cười quỷ dị.

“Dám làm loạn à. Hôm nay xử luôn cả tay chân của nó đi”, đội trưởng đội bảo vệ chửi rủa.

Thế nhưng người này mặc kệ đám bảo vệ, chỉ vội vàng cúi xuống trước mặt Lâm Chính: “Cậu Lâm, thứ cậu cần đã tới rồi ạ”.

“Tới rồi à! Nhanh ghê”, Lâm Chính cảm thấy hơi bất ngờ.

Nghe tới đây đám đông bàng hoàng. Người đội trưởng giật mình bèn hừ giọng: “Sao? Gọi được 10 chiếc Lamborghini tới thật rồi sao?”

“Nhưng có vấn đề đấy. Đó là con đường nhỏ nên dù có vào thì cũng không thể nào vào được 10 chiếc! Chưa tới 10 phút mà nó khoác cái nỗi gì”, Lệnh Chí Hào cười khinh bỉ.

“Giở trò ở đây à! A Vương, ra ngoài xem xe của cậu Lâm nhà chúng ta đã tới chưa?”, Ly Tiểu Mỹ tức giận nói.

“Vâng thưa bà”, người tên A Vương vội chạy ra rồi lập tức quay lại.

“Bên ngoài không có Lamborghini ạ”, Tiểu Vương nói.

Ly Tiểu Mỹ lạnh lùng nhìn ba người Lâm Chính: “Làm náo loạn gì vậy?”

“Ai nói cậu Lâm không điều tới vậy?”, lúc này có người đột nhiên chạy vào.

“Vậy điều cái gì tới thế?”, một người phụ nữ cười khẩy.

“Là trực thăng 429! Mười chiếc”, người này thản nhiên đáp lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom