-
Chương 4841-4845
Chương 4841: Kho báu khổng lồ
Đám đông bàng hoàng.
Lâm Chính thì không hề cảm thấy bất ngờ. Anh đã sớm nhận ra. Muốn dựa vào một người mà có thể hiểu được về Long Cung là điều không thể.
Cho dù việc thoát qua các cửa ải của mỗi tầng lầu không khó, không nguy hiểm tới tính mạng nhưng trong khoảng thời gian có hạn thì cả Diệp Viêm cũng không chắc làm được.
Vì vậy hắn cần có một nhóm lao động. Giờ những người này chính là nguồn lao động. Dù là đám người Kỳ Thanh Bạch thì cũng đều bị hắn coi là công cụ để sử dụng thôi.
“Tôi sẽ đưa mọi người tới tầng lầu cao hơn, cũng sẽ để mọi người thu hoạch được lợi lạc nhưng với điều kiện mọi người phải nghe lời của tôi”, Diệp Viêm điềm đạm nói.
“Giống như trước đó bắt chúng tôi đi liều chết chứ gì?”, Mị Mộng nghi ngờ nhìn hắn.
“Nếu cần thiết thì đúng là các người có thể chết”, Diệp Viêm thản nhiên nói.
“Vậy thì khác gì với chiến đấu với anh chứ?”, Lang Gia tức giận nói.
“Đương nhiên là có sự khác nhau” .
Hắn lắc đầu: “Đấu với các cơ quan, mọi người còn có cơ hội chiến thắng, còn đấu nhau với tôi thì các người chết chắc. Đường sống không còn đâu, vậy thì đương nhiên có sự khác nhau rồi”.
Lang Gia nín thở, siết chặt nắm đấm.
Giọng nói của hắn quá ngông cuồng. Nhưng hắn có quyền ngông như thế.
Lúc này Diệp Viêm rút ra Cốt Kiếm, đi tới vị trí trung tâm, khẽ vung tay rồi cắn ngón tay còn lại, máu tươi xối ra. Hắn lấy tay làm bút, lấy máu làm mực, dùng sức mạnh phi thăng múa trong không gian.
Máu tươi vung ra, một bức hình bằng máu cũng xuất hiện.
Đám đông ngước nhìn. Sau khi bức họa được hình thành thì tập trung kiếm xương ở bên trong.
Diệp Viêm đâm kiếm tới. Cốt Kiếm đâm vào mặt đất ngập ba phân.
Cả mặt đất rung chuyển, vô số đường nứt lan rộng ra Một lúc sau cả hiện trường có dấu hiệu sụp đổ.
Đám đông sợ hãi, không biết phải làm sao. Chỉ thấy nhiều vị trí đổ nát, rồi một đài ngọc bằng thủy tinh nổi lên.
Diệp Viêm ý thức được điều gì đó cũng nhảy lên theo: “Đều lên cả đi”, hắn nói.
Đám đông không dám chần chừ, vội nhảy lên đài ngọc.
“Diệp đại ca, kiếm của tôi...”
Ám Minh Nguyệt ánh mắt đanh lại
Nhưng Diệp Viêm không buồn quan tâm. Ám Minh Nguyệt tức lắm nhưng không làm gì được
Tính cách của Diệp Viêm quá hung bạo. Nếu như muốn lấy lại Tuyệt Thế Tà Kiếm thì có khi hai bên sẽ xảy ra xung đột.
Giờ hắn ta cần lợi dụng những người này để có thể đối phó được với những tình huống sắp tới, thế nên sẽ không đáp ứng nhu cầu của Ám Minh Nguyệt được.
Huống hồ hắn cho rằng Tuyệt Thế Tà Kiếm sao có thể chạy thoát được.
Ám Minh Nguyệt không hiểu, chỉ lạnh lùng nhìn với ánh mắt hằm hằm sát ý.
Tất cả đều đứng trên đài ngọc. Một lúc sau, không gian bên dưới sụp đổ, không còn đứng được nữa.
Đài ngọc đưa mọi người từ từ đi xuống. Bọn họ đã không biết là mình đi sâu tới đâu rồi.
Bốn bề tối đen, không hề có ánh sáng. Mà đài ngọc giống như một cái thang máy cứ xuống tiếp vậy.
Cứ thế một hồi lâu, mới có ánh sáng hiện ra. Cuối cùng đài ngọc cũng dừng lại.
Cạch...
Âm thanh vang lên.
Đám đông ngước nhìn và hô vang...Bởi vì thứ mà họ nhìn thấy trước mặt là một kho báu cực lớn...
Chương 4842: Người gỗ
Màu sắc rực rỡ của châu báu phát ra vô cùng chói mắt. Chúng chất đống như núi.
Ngoài ra còn có kim cương, ngọc khí và các loại châu báu quý giá khác. Đương nhiên trong mắt các võ giả thì những thứ này chẳng là gì. Nhưng ngoài những thứ đó ra thì vẫn còn những thứ khác. Đó là các loại mật tịch và đan dược.
Mỗi một cuốn mật tịch đều được may bằng chỉ vàng. Mỗi một bình đan dược đều được đựng trong bình bạc.
“Cái thế võ công, tuyệt phẩm đan dược”.
Có người không thể chống lại sự hấp dẫn bèn điên cuồng lao lên và chộp lấy. Những người khác cũng không ngồi yên nữa mà đồng loạt lao lên.
“Đúng là tầng năm vẫn tốt hơn cả”.
Thương Lan Phúc kích động lắm, bèn chộp lấy những cuốn sách ở gần mình nhất và nhét vào trong người. Lâm Chính khẽ chau mày, bước tới. Anh lấy một cuốn sách và lật ra đọc.
“Đây là tâm pháp thượng phẩm”, Lâm Chính lầm bầm sau đó nhìn qua bên cạnh lấy một cái lọ đổ ra một viên thuốc.
“Đan dược kỳ diệu quá”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Những thứ bảo bối trên giá này đều không phải là giả mà là thật. Đây chính là phần thưởng ở tầng năm sao? Có hậu hĩnh quá không.
Lâm Chính khẽ chau mày, cảm giác có gì đó không ổn bèn nói: “Thương Lan Phúc, đừng lấy quá nhiều”.
“Tại sao không vậy thầy? Nhưng thứ này không chứa bẫy cơ quan, có thể lấy được”,
“Sao thế, không nghe lời của tôi à?”, Lâm Chính trầm giọng. Thương Lan Phúc không thể hiểu nhưng vì sự nghiêm khắc của Lâm Chính nên đành thu tay về.
“Người anh em tại sao lại không lấy”, Lang Gia tò mò hỏi.
“Vì Diệp Viêm cũng không lấy sao?”, Cầm Kiếm Nữ liếc nhìn Diệp Viêm ở gần đó, thấy hắn cũng đứng nhìn mà không lấy gì bèn hỏi
“Không liên quan gì tới Diệp Viêm cả. Chỉ là tôi cảm giác có gì đó không ổn.
Lâm Chính nói giọng khàn khàn: “Trước đó các cửa ải đều có nguy hiểm. Giống như hòm châu báu ở cửa ải phía trước khi mở ra cũng có hộp có lợi lạc, có hộp có cạm bẫy, từ đó có thể thấy bọn họ không dễ gì đưa ra các lợi ích, tất cả các giải thưởng đều đi kèm với nó là sự nguy hiểm. Nhất là khi các giải thưởng ở đây đều vô cùng hấp dẫn…”
“Tôi đã xem các giá đỡ rồi, không có cơ quan”, Cầm Kiếm Nữ nói.
“Có thể tạo ra một nơi thế này thì việc thiết kế các cơ quan đâu dễ để chúng ta phát hiện ra”, anh lắc đầu. Đám đông không nói gì nữa.
“Chúc mừng mọi người đã vào được tầng năm. Ở trước mặt mọi người chín là các giải thưởng, xin mời lấy”.
Đúng lúc này có một giọng nói vang lên Tất cả đều giật thót mình, vội vàng quay qua nhìn.
Hóa ra là một người cơ quan đứng sau một kho báu. Người cơ quan này trông vô cùng đơn giản, được tạo ra từ vài khúc gỗ, chẳng thể hiện sát ý nào. Thế nhưng nó lại có thể phát ra âm thanh khiến người khác ngạc nhiên.
“Người cơ quan này có tồn tại sức mạnh phi thăng. Đối phương đã chứa sức mạnh phi thăng vào đó, nên sau khi sức mạnh phi thăng được phóng ra thì chúng ta có thể nghe thấy”, Ám Minh Nguyệt hiểu được nguyên lý bèn lên tiếng.
“Hóa ra là vậy”, đám đông hiểu ra.
“Mọi người mau lấy đồ, vài giây nữa các giải thưởng sẽ bị đóng quyền, không lấy được nữa”, người gỗ kia lại lên tiếng.
Đám đông chỉ nghe được mỗi câu vài giây nữa nên điên cuồng giành giật. Một lúc sau, trong tay họ đã giữ đầy những cuốn sách và các lọ thuốc.
“Hết giờ”, người gỗ kêu lên.
Chương 4843: Người cơ quan thứ nhất
“Ha ha, không hổ danh”.
“Cũng lấy được cả trăm cuốn đấy nhỉ".
“Đây đã là gì chứ, anh chắc phải lấy được vài trăm viên đan dược đấy nhỉ”.
“Làm gì có”.
“Đừng giảo biện nữa, tôi thấy cả rồi. Anh vứt hết lọ đi rồi, chỉ giữ lại đan dược, nhìn cái túi của anh kìa, còn tham hơn tôi nữa đấy”.
“Như nhau cả thôi. Gia tộc cử nhiều người đi với tôi như vậy, giờ chết hết chỉ còn lại tôi. Nếu như không thể mang về chút lợi lạc cho gia tộc thì tôi biết ăn nói kiểu gì đây?”
“Nói cũng phải”.
Đám đông bật cười ha ha. Giải thưởng hùng hậu ở tầng năm nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Nhìn thấy những người kia ai cũng đầy ắp bảo bối, Lan Thương Phúc ngưỡng mộ lắm. Ngay cả Cầm Kiếm Nữ và Lang Gia cũng cảm thấy hơi hối hận.
Đúng lúc này người gỗ kia lên tiếng.
“Giờ bắt đầu tính món, tính khối lượng”
Đám đông giật mình: “Tính gì cơ"
“Thế này là ý gì?", không đợi đám đông kịp phản ứng thì một đường sáng đã chiếu lên ở trên đỉnh đầu họ đổ ập xuống và tan ra.
Phía sau người gỗ hiện ra ba lối đi. Ba bóng hình bước ra.
Ngoài cùng bên trái là một người cơ quan cầm trường kiếm, mặc áo giáp, hơi thở ổn định, thực lực không được coi là mạnh. Người ở giữa là một bức tượng đá giống như sư tử với hai mắt đỏ lừ,cơ thể phát ra tiếng kêu cạch cạch tới ớn lạnh.
Người bên phải là một bức tượng đá cỡ hòn núi nhỏ. Bức tượng có ba đầu sáu tay, cơ thể khổng lồ với nhiều khuôn mặt, có cười có khóc, có dữ tợn có điềm đạm. Mỗi cánh tay cầm một món vũ khí với khí thế đáng sợ. Nhìn không dễ gì đối phó được.
Nhìn thấy ba bức tượng xuất hiện, đám đông ngạc nhiên lắm.
“Đây là thứ gì vậy?”
“Khảo nghiệm của tầng năm”.
Khi đám đông còn chưa hiểu thì người gỗ đã đưa tay lên chỉ về phía Diệp Viêm: “Anh, tính toán bằng không, hãy đấu với số ba”, người gỗ nói.
Diệp Viêm chau mày, ý thức được điều gì đó bèn rút Cốt Kiếm ra lao lên.
Giờ đám đông mới hiểu: “Hóa ra là vậy, chúng ta lấy được bao nhiêu thì người gỗ sẽ tính từng đó. Người nào lấy nhiều nhất thì sẽ đối đầu với số một”.
“Ha ha, nhìn là biết số ba thế lực kinh người, không dễ gì đối phó. Số một nhỏ thế kia chắc chẳng mạnh tới đâu”.
“Chúng ta phát tài rồi”, vài người hào hứng vỗ tay. Thương Lan Phúc nghe thấy vậy thì thất kinh.
“Thầy ơi chúng ta chẳng lấy gì cả.
“Dù chúng ta không lấy nhưng có thể bảo vệ được tính mạng, chẳng phải là tốt hơn sao?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Bảo vệ được tính mạng?”, Thương Lan Phúc giật mình, rõ ràng không hiểu ý của Lâm Chính.
Tiếng nổ vang lên, Diệp Viêm đã lật đổ người đá kia.
Người đá loạng choạng. Cơ thể của đối phương nhanh chóng phát ra âm thanh kỳ lạ sau đó quay về chỗ cũ không tấn côngnữa.
Dù Diệp Viêm đã chém đổ đối phương nhưng người đá không hề tổn thương.
“Anh đã thắng, có đủ tư cách vào tầng sáu rồi", người gỗ chỉ vào Diệp Viêm sau đó chỉ về phía Lâm Chính.
Những người được chỉ đều chiến đấu với người đá nhỏ như ngọn núi. Lâm Chính, Lang Gia đương nhiên không thành vấn đề.
Thế nhưng tới Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc thì họ bị hao tốn không ít tinh lực, nhưng cuối cùng vẫn thoát cửa ải.
Mộng Mị cũng trầy trật. Cô ta muốn lấy đồ nhưng thấy Lâm Chính không làm gì thì cô ta cũng nhẫn nại đứng qua một bên.
Điều khiến Lâm Chính bất ngờ là Kỳ Thanh Bạch cũng không lấy gì và cũng được chiến đấu với người núi đá. Đợi sau khi một lượt xong xuôi, người gỗ bắt đầu chỉ vào những người lấy đồ
“Anh, tính toán lấy 70% đấu với người cơ quan thứ 2".
“Hừ, đánh nhau với cái đám rác rưởi này sao, tưởng ông đây sợ chắc”, người này nhổ nước bọt, đặt bảo bối xuống, rút chiến đao ra và chém về phía con sư tử.
Grào! Con sư tử phát ra tiếng gầm đinh tai sau đó lao lên. Người kia không kịp phòng ngự, bị vồ mạnh cơ thể bật ra và nôn ra máu.
Anh ta còn chưa kịp đứng vững thì con sư tử đã lại vồ tới cắn ánh ta.
“Á”, người này phát ra tiếng kêu thảm thiết. Và rồi tiếng kêu biến mất. Con sư tử điên cuồng cắn xé cái xác.
Một lúc sau người đó biến thành một vũng máu, con sư tử nuốt hết phần thịt của đối phương.
“Cái gì?”, những người còn lại trố mắt.
Con sư tử mạnh tới vậy sao? Sức mạnh, tốc độ này rõ ràng là thứ mà người núi đá trước đó không thể so sánh được.
Lẽ nào...Mọi người bừng tỉnh...người núi đá mới là kẻ yếu nhất? Mạnh nhất chính là bức tượng ngoài cùng bên trái? Mọi người đã hiểu nhầm...mọi thứ rồi.
“Người thách đấu đã chết”, người gỗ lên tiếng.
Con sư tử với cơ thể đầy máu quay lại vị trí ban đầu và đứng bất động. Người gỗ đưa tay lên chỉ về phía người cầm một đống mật tịch.
“Anh, tính ra là lấy 201%, đấu với người cơ quan thứ nhất”.
Chương 4844: Tầng sáu Long Cung
“Số một sao”, người này run rẩy nhìn người mà người gỗ đang chỉ.
Mặt anh ta cắt không ra máu, đứng run rẩy ở đó, không dám nhúc nhích...Thế nhưng dù vậy thì đối phương đã bắt đầu khởi động.
Người đá xách kiếm, từ từ bước tới. Nhìn động tác của người đá cứng nhắc, mỗi bước đi đều phát ra tiếng kêu cạch cạch.
Những người xung quanh vô tức lùi lại. Người đàn ông thấy không thoát được đành bặm môi, vứt mật tịch, rút kiếm lao lên.
Thế nhưng khi anh ta vừa tiếp cận thì...Người cơ quan cũng vung trường kiếm bổ vào không gian.
Trường kiếm phát ra một nguồn sức mạnh huyền diệu, thoát ra khỏi thanh kiếm, tạo thành một bàn tay vô hình bao trùm lên người đàn ông, đồng thời năm ngón tay đâm xuyên cơ thể anh ta.
Trong nháy mắt, anh ta đứng bất động, ngực và tứ chi đều bị đâm xuyên, máu chảy thành dòng Bàn tay vô hình giống như một ổ khóa, khóa chặt anh ta. Anh ta há hốc miệng, định nói gì đó nhưng không nói được.
“Xong đời rồi”, những người khác đều giật mình. Người đá từ từ bước tới, cơ thể cũng tách dần...
“Đừng”, anh ta hô lên nhưng vô ích. Cơ thể người đá xuất hiện những bánh răng sau đó áp sát người đàn ông.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi cũng biến mất. Cơ thể người đá phát ra tiếng nghiền đẽo kỳ lạ.
Sau đó người đá từ từ quay về vị trí ban đầu. Người kia ngã xuống đất. Đám đông há hốc miệng sợ hãi.
“Người thách đấu đã chết”.
Người gỗ nói: “Người tiếp theo”.
Người gỗ tiếp tục chỉ vào vài người nữa.
“Chạy thôi”, lúc này một tu sĩ quay người chạy về phía đài ngọc với ý đồ bỏ trốn. Thế nhưng khi anh ta nhảy lên thì đài ngọc không hề chuyển động...
“Hả?”, người tu sĩ bàng hoàng.
Đài ngọc này bọn họ không thể vận hành được mà đó là thứ duy nhất giúp họ rời khỏi đây.
“Kẻ có ý định bỏ chạy phải chết”, người gỗ lên tiếng và đưa tay lên...
Bùm...
Các bức tường xung quanh nứt ra, những sợi xích sắt lao về phía người tu sĩ. Người tu sĩ bị xé làm nhiều mảnh, chết ngay tại chỗ. Đám đông bàng hoàng.
“Muốn có được thứ người khác không có thì cũng phải chịu được những thách thức do nó mang tới”.
Kỳ Thanh Bạch thản nhiên nói.
“May mà thầy ngăn lại nếu không thì học trò cũng chết luôn rồi”, Thương Lan Phúc lầm bầm.
“Ở đây đầy rẫy cám dỗ, nhưng tất cả đều có nguy hiểm đi kèm. Chẳng có gì miễn phí trên đời này cả. CHủ nhân của Long Cung cũng không tặng miễn phí cho ai cái gì, cẩn thận sẽ không sao”, Lâm Chính nói.
Thương Lan Phúc gật đầu, lo sợ.
“Được rồi, những người còn lại đều thông qua. Giờ mời lên tầng tiếp theo”, người gỗ lên tiếng và lùi qua một bên.
Ba bức tượng cũng nhường đường. Bên cạnh họ xuất hiện lối ra, đó là những con đường tối thui.
Diệp Viêm bước đi.
“Vào thôi”, Lâm Chính nói và đi theo.
Tại cửa của Long Cung.
“Đèn tầng sáu sáng rồi”, đám đông hô lên.
Mọi người sục sôi.
“Ôi trời, trước đây cùng lắm họ lên tới tầng năm thôi, thật không ngờ đợt này có người lên được cả tầng sáu”.
“Là Diệp Viêm đại nhân, chắc chắn là Diệp Viêm đại nhân”
“Vẫn là vị thiên kiều tuyệt thế vô song đó”.
Vô số người kêu lên. Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần chau mày. Bọn họ hiểu rất rõ thực lực người đại diện của mình
“Ông Cẩu”, Thương Lan Võ Thần gọi.
“Chủ nhân”, một người đàn ông chạy tới.
“Với thủ đoạn của bọn họ, muốn vào tầng sáu thì tỉ lệ là bao nhiêu”.
“Nếu lấy thiên tuyệt công tử ra tham khảo thì chỉ tầm 40%”, người đàn ông cung kính nói.
“40% à?”, Thương Lan Võ Thần quay qua nhìn Thái Thiên Võ Thần.
“Những con chó đi theo thì sao?”
“0%”
“Sao chắc chắn vậy?”
“Những người tùy tùng của Thái Thiên Võ Thần rất nóng tính, tôi cho rằng họ vào chưa được bao lâu thì đã phải đối đầu với Diệp Viêm đại nhân rồi. Chỉ cần một người bị Diệp Viêm giết thôi thì những người khác cũng có số mạng vô cùng mong manh”.
“Thú vị”, Thương Lan Võ Thần mỉm cười.
Thế nhưng lúc này có một người đột nhiên lao vào nói nhỏ: “Chủ nhân, Ám Thiên Võ Thần vào thành rồi”.
Chương 4845: Dị biến
Đi qua hành lang u tối cuối cùng bọn họ cũng đã tới được tầng sáu. Thế nhưng khi họ vừa đẩy cửa thì đã có một luồng sáng mạnh đập vào mắt họ.
Một lúc sau họ mới mở mắt ra được. Đó là một vùng không gian lấp lánh sánh sáng vàng.
“Hình như là thủy tinh”, Ám Minh Nguyệt nói.
Đám đông vội vàng bước vào và phát hiện ra ở đây có rất nhiều kính. Kính tạo thành tường, rồi thành những con đường giống như mê cung trong khu vui chơi vậy. Đám đông bước vào và có thể thấy kính xếp thành hàng.
“Đây là thứ gì vậy”, Thương Lan Phúc chau mày, rút kiếm ra chém.
Keng...
Lửa tóe sáng....Thương Lan Phúc bị bắn ra, đứng loạng choạng. Những tấm gương thì không hề xuất hiện dù chỉ một vết nứt.
“Cứng quá, những thứ này là gương sao?”, Thương Lan Phúc kêu lên.
“Thủy tinh bình thường cũng không đỡ nổi kiếm của anh”.
Cầm Kiếm Nữ bước tới phía trước, khẽ chau mày: “Giống như một chất liệu đặc biệt vậy”.
“Con đường lên tầng bảy có lẽ là mê cung dạng kính như thế này rồi”.
Diệp Viêm liếc nhìn Lâm Chính: “Các người đi đầu, Kỳ Thanh Bạch bọc hậu”.
Kỳ Thanh Bạch và người đàn ông chau mày nhưng không phản đối.
“Đi thôi”, Lâm Chính không hề từ chối bèn đi về phía trước.
Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt kẹp ở giữa. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ở giữa là an toàn nhất. Người đi đầu rõ ràng là mồi nhử.
“Khốn nạn”, Lang Gia thầm chửi.
“Được rồi Lang Gia, đừng nóng nữa, cẩn thận đề phòng, chúng ta đi trước nên cần cảnh giác”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy, chúng ta có chạy cũng không chạy được, đành phải cẩn trọng thôi”, Cầm Kiếm Nữ cũng lên tiếng.
Lang Gia mơ hồ đoán ra nên cũng không nói nhiều.
Đám đông bước đi. Ai cũng tỏ ra cảnh giác với những chiếc gương ở xung quanh. Chẳng ai biết trong những bức tranh này có cơ quan gì. Thế nhưng vừa đi được vài phút thì chẳng thấy có động tĩnh gì cả.
“Lẽ nào chúng ta lo lắng quá nhiều rồi sao?”, Ám Minh Nguyệt tỏ vẻ nghi ngờ.
Thế nhưng một giây sau Diệp Viêm đã lên tiếng: “Dừng lại”
Cả đội khựng lại
Tất cả đều cảm nhận được thứ gì đó bất ổn bèn nổi da gà nhìn sang hai bên. Lúc này dường như những chiếc gương cũng đang chăm chăm nhìn họ
“Chiến”, Diệp Viêm hô lên và rút kiếm ra.
Khoảnh khắc thanh kiếm được rút ra những chiếc gương dường như cũng bắt đầu tấn công họ. Đám đông thất kinh, vội vàng phòng ngự.
Keng, keng, keng...Tiếng va chạm mãnh liệt vang lên
Đám đông đỡ đòn liên tiếp. Sau đó những người trong gương bỗng lại mang dáng vẻ bình thường, như không hề tấn công họ Đợi đến khi đám đông phản ứng lại một lần nữa thì những tấm gương bắt đầu vỡ vụn ra.
“Xem ra cũng chẳng ra làm sao cả”, Thương Lan Phúc lau mồ hôi, cười nói.
“Đừng khinh suất, mới chỉ bắt đầu thôi”, Lâm Chính trầm giọng. Thương Lan Phúc gật đầu.
Đám đông điều chỉnh tâm thế, tiếp tục tiếp về phía trước.
Những người còn đứng được ở đây đều là cao thủ của cao thủ nên những cơ quan như kính kia sẽ chẳng thể khiến họ bị thương được.
Đám đông tiếp tục bước đi. Lâm Chính nhìn hai bên để phòng ngừa những chiếc gương có thể sẽ tấn công bọn họ một lần nữa.
Thế nhưng Lâm Chính cũng vô cùng tò mò. Rốt cuộc thì cơ quan nào có thể mô phỏng đòn tấn công của họ như vậy chứ.
Cả vùng Long Cung này quỷ dị quá. Có rất nhiều thứ không thể nào giải thích được...
“Thương Lan Phúc, Cầm Kiếm Nữ, hai người nhìn bên trái, Lang Gia, mọi người nhìn bên phải, chia nhau theo dõi tình hình, rõ chưa?”, Lâm Chính nói.
Thế nhưng...anh vừa dứt lời thì có âm thanh từ phía sau vang lên.
“Thương Lan Phúc? Cô Cầm Kiếm?”, anh giật mình quay lại nhìn
Và rồi anh phải bàng hoàng.
Đám đông bàng hoàng.
Lâm Chính thì không hề cảm thấy bất ngờ. Anh đã sớm nhận ra. Muốn dựa vào một người mà có thể hiểu được về Long Cung là điều không thể.
Cho dù việc thoát qua các cửa ải của mỗi tầng lầu không khó, không nguy hiểm tới tính mạng nhưng trong khoảng thời gian có hạn thì cả Diệp Viêm cũng không chắc làm được.
Vì vậy hắn cần có một nhóm lao động. Giờ những người này chính là nguồn lao động. Dù là đám người Kỳ Thanh Bạch thì cũng đều bị hắn coi là công cụ để sử dụng thôi.
“Tôi sẽ đưa mọi người tới tầng lầu cao hơn, cũng sẽ để mọi người thu hoạch được lợi lạc nhưng với điều kiện mọi người phải nghe lời của tôi”, Diệp Viêm điềm đạm nói.
“Giống như trước đó bắt chúng tôi đi liều chết chứ gì?”, Mị Mộng nghi ngờ nhìn hắn.
“Nếu cần thiết thì đúng là các người có thể chết”, Diệp Viêm thản nhiên nói.
“Vậy thì khác gì với chiến đấu với anh chứ?”, Lang Gia tức giận nói.
“Đương nhiên là có sự khác nhau” .
Hắn lắc đầu: “Đấu với các cơ quan, mọi người còn có cơ hội chiến thắng, còn đấu nhau với tôi thì các người chết chắc. Đường sống không còn đâu, vậy thì đương nhiên có sự khác nhau rồi”.
Lang Gia nín thở, siết chặt nắm đấm.
Giọng nói của hắn quá ngông cuồng. Nhưng hắn có quyền ngông như thế.
Lúc này Diệp Viêm rút ra Cốt Kiếm, đi tới vị trí trung tâm, khẽ vung tay rồi cắn ngón tay còn lại, máu tươi xối ra. Hắn lấy tay làm bút, lấy máu làm mực, dùng sức mạnh phi thăng múa trong không gian.
Máu tươi vung ra, một bức hình bằng máu cũng xuất hiện.
Đám đông ngước nhìn. Sau khi bức họa được hình thành thì tập trung kiếm xương ở bên trong.
Diệp Viêm đâm kiếm tới. Cốt Kiếm đâm vào mặt đất ngập ba phân.
Cả mặt đất rung chuyển, vô số đường nứt lan rộng ra Một lúc sau cả hiện trường có dấu hiệu sụp đổ.
Đám đông sợ hãi, không biết phải làm sao. Chỉ thấy nhiều vị trí đổ nát, rồi một đài ngọc bằng thủy tinh nổi lên.
Diệp Viêm ý thức được điều gì đó cũng nhảy lên theo: “Đều lên cả đi”, hắn nói.
Đám đông không dám chần chừ, vội nhảy lên đài ngọc.
“Diệp đại ca, kiếm của tôi...”
Ám Minh Nguyệt ánh mắt đanh lại
Nhưng Diệp Viêm không buồn quan tâm. Ám Minh Nguyệt tức lắm nhưng không làm gì được
Tính cách của Diệp Viêm quá hung bạo. Nếu như muốn lấy lại Tuyệt Thế Tà Kiếm thì có khi hai bên sẽ xảy ra xung đột.
Giờ hắn ta cần lợi dụng những người này để có thể đối phó được với những tình huống sắp tới, thế nên sẽ không đáp ứng nhu cầu của Ám Minh Nguyệt được.
Huống hồ hắn cho rằng Tuyệt Thế Tà Kiếm sao có thể chạy thoát được.
Ám Minh Nguyệt không hiểu, chỉ lạnh lùng nhìn với ánh mắt hằm hằm sát ý.
Tất cả đều đứng trên đài ngọc. Một lúc sau, không gian bên dưới sụp đổ, không còn đứng được nữa.
Đài ngọc đưa mọi người từ từ đi xuống. Bọn họ đã không biết là mình đi sâu tới đâu rồi.
Bốn bề tối đen, không hề có ánh sáng. Mà đài ngọc giống như một cái thang máy cứ xuống tiếp vậy.
Cứ thế một hồi lâu, mới có ánh sáng hiện ra. Cuối cùng đài ngọc cũng dừng lại.
Cạch...
Âm thanh vang lên.
Đám đông ngước nhìn và hô vang...Bởi vì thứ mà họ nhìn thấy trước mặt là một kho báu cực lớn...
Chương 4842: Người gỗ
Màu sắc rực rỡ của châu báu phát ra vô cùng chói mắt. Chúng chất đống như núi.
Ngoài ra còn có kim cương, ngọc khí và các loại châu báu quý giá khác. Đương nhiên trong mắt các võ giả thì những thứ này chẳng là gì. Nhưng ngoài những thứ đó ra thì vẫn còn những thứ khác. Đó là các loại mật tịch và đan dược.
Mỗi một cuốn mật tịch đều được may bằng chỉ vàng. Mỗi một bình đan dược đều được đựng trong bình bạc.
“Cái thế võ công, tuyệt phẩm đan dược”.
Có người không thể chống lại sự hấp dẫn bèn điên cuồng lao lên và chộp lấy. Những người khác cũng không ngồi yên nữa mà đồng loạt lao lên.
“Đúng là tầng năm vẫn tốt hơn cả”.
Thương Lan Phúc kích động lắm, bèn chộp lấy những cuốn sách ở gần mình nhất và nhét vào trong người. Lâm Chính khẽ chau mày, bước tới. Anh lấy một cuốn sách và lật ra đọc.
“Đây là tâm pháp thượng phẩm”, Lâm Chính lầm bầm sau đó nhìn qua bên cạnh lấy một cái lọ đổ ra một viên thuốc.
“Đan dược kỳ diệu quá”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Những thứ bảo bối trên giá này đều không phải là giả mà là thật. Đây chính là phần thưởng ở tầng năm sao? Có hậu hĩnh quá không.
Lâm Chính khẽ chau mày, cảm giác có gì đó không ổn bèn nói: “Thương Lan Phúc, đừng lấy quá nhiều”.
“Tại sao không vậy thầy? Nhưng thứ này không chứa bẫy cơ quan, có thể lấy được”,
“Sao thế, không nghe lời của tôi à?”, Lâm Chính trầm giọng. Thương Lan Phúc không thể hiểu nhưng vì sự nghiêm khắc của Lâm Chính nên đành thu tay về.
“Người anh em tại sao lại không lấy”, Lang Gia tò mò hỏi.
“Vì Diệp Viêm cũng không lấy sao?”, Cầm Kiếm Nữ liếc nhìn Diệp Viêm ở gần đó, thấy hắn cũng đứng nhìn mà không lấy gì bèn hỏi
“Không liên quan gì tới Diệp Viêm cả. Chỉ là tôi cảm giác có gì đó không ổn.
Lâm Chính nói giọng khàn khàn: “Trước đó các cửa ải đều có nguy hiểm. Giống như hòm châu báu ở cửa ải phía trước khi mở ra cũng có hộp có lợi lạc, có hộp có cạm bẫy, từ đó có thể thấy bọn họ không dễ gì đưa ra các lợi ích, tất cả các giải thưởng đều đi kèm với nó là sự nguy hiểm. Nhất là khi các giải thưởng ở đây đều vô cùng hấp dẫn…”
“Tôi đã xem các giá đỡ rồi, không có cơ quan”, Cầm Kiếm Nữ nói.
“Có thể tạo ra một nơi thế này thì việc thiết kế các cơ quan đâu dễ để chúng ta phát hiện ra”, anh lắc đầu. Đám đông không nói gì nữa.
“Chúc mừng mọi người đã vào được tầng năm. Ở trước mặt mọi người chín là các giải thưởng, xin mời lấy”.
Đúng lúc này có một giọng nói vang lên Tất cả đều giật thót mình, vội vàng quay qua nhìn.
Hóa ra là một người cơ quan đứng sau một kho báu. Người cơ quan này trông vô cùng đơn giản, được tạo ra từ vài khúc gỗ, chẳng thể hiện sát ý nào. Thế nhưng nó lại có thể phát ra âm thanh khiến người khác ngạc nhiên.
“Người cơ quan này có tồn tại sức mạnh phi thăng. Đối phương đã chứa sức mạnh phi thăng vào đó, nên sau khi sức mạnh phi thăng được phóng ra thì chúng ta có thể nghe thấy”, Ám Minh Nguyệt hiểu được nguyên lý bèn lên tiếng.
“Hóa ra là vậy”, đám đông hiểu ra.
“Mọi người mau lấy đồ, vài giây nữa các giải thưởng sẽ bị đóng quyền, không lấy được nữa”, người gỗ kia lại lên tiếng.
Đám đông chỉ nghe được mỗi câu vài giây nữa nên điên cuồng giành giật. Một lúc sau, trong tay họ đã giữ đầy những cuốn sách và các lọ thuốc.
“Hết giờ”, người gỗ kêu lên.
Chương 4843: Người cơ quan thứ nhất
“Ha ha, không hổ danh”.
“Cũng lấy được cả trăm cuốn đấy nhỉ".
“Đây đã là gì chứ, anh chắc phải lấy được vài trăm viên đan dược đấy nhỉ”.
“Làm gì có”.
“Đừng giảo biện nữa, tôi thấy cả rồi. Anh vứt hết lọ đi rồi, chỉ giữ lại đan dược, nhìn cái túi của anh kìa, còn tham hơn tôi nữa đấy”.
“Như nhau cả thôi. Gia tộc cử nhiều người đi với tôi như vậy, giờ chết hết chỉ còn lại tôi. Nếu như không thể mang về chút lợi lạc cho gia tộc thì tôi biết ăn nói kiểu gì đây?”
“Nói cũng phải”.
Đám đông bật cười ha ha. Giải thưởng hùng hậu ở tầng năm nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Nhìn thấy những người kia ai cũng đầy ắp bảo bối, Lan Thương Phúc ngưỡng mộ lắm. Ngay cả Cầm Kiếm Nữ và Lang Gia cũng cảm thấy hơi hối hận.
Đúng lúc này người gỗ kia lên tiếng.
“Giờ bắt đầu tính món, tính khối lượng”
Đám đông giật mình: “Tính gì cơ"
“Thế này là ý gì?", không đợi đám đông kịp phản ứng thì một đường sáng đã chiếu lên ở trên đỉnh đầu họ đổ ập xuống và tan ra.
Phía sau người gỗ hiện ra ba lối đi. Ba bóng hình bước ra.
Ngoài cùng bên trái là một người cơ quan cầm trường kiếm, mặc áo giáp, hơi thở ổn định, thực lực không được coi là mạnh. Người ở giữa là một bức tượng đá giống như sư tử với hai mắt đỏ lừ,cơ thể phát ra tiếng kêu cạch cạch tới ớn lạnh.
Người bên phải là một bức tượng đá cỡ hòn núi nhỏ. Bức tượng có ba đầu sáu tay, cơ thể khổng lồ với nhiều khuôn mặt, có cười có khóc, có dữ tợn có điềm đạm. Mỗi cánh tay cầm một món vũ khí với khí thế đáng sợ. Nhìn không dễ gì đối phó được.
Nhìn thấy ba bức tượng xuất hiện, đám đông ngạc nhiên lắm.
“Đây là thứ gì vậy?”
“Khảo nghiệm của tầng năm”.
Khi đám đông còn chưa hiểu thì người gỗ đã đưa tay lên chỉ về phía Diệp Viêm: “Anh, tính toán bằng không, hãy đấu với số ba”, người gỗ nói.
Diệp Viêm chau mày, ý thức được điều gì đó bèn rút Cốt Kiếm ra lao lên.
Giờ đám đông mới hiểu: “Hóa ra là vậy, chúng ta lấy được bao nhiêu thì người gỗ sẽ tính từng đó. Người nào lấy nhiều nhất thì sẽ đối đầu với số một”.
“Ha ha, nhìn là biết số ba thế lực kinh người, không dễ gì đối phó. Số một nhỏ thế kia chắc chẳng mạnh tới đâu”.
“Chúng ta phát tài rồi”, vài người hào hứng vỗ tay. Thương Lan Phúc nghe thấy vậy thì thất kinh.
“Thầy ơi chúng ta chẳng lấy gì cả.
“Dù chúng ta không lấy nhưng có thể bảo vệ được tính mạng, chẳng phải là tốt hơn sao?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Bảo vệ được tính mạng?”, Thương Lan Phúc giật mình, rõ ràng không hiểu ý của Lâm Chính.
Tiếng nổ vang lên, Diệp Viêm đã lật đổ người đá kia.
Người đá loạng choạng. Cơ thể của đối phương nhanh chóng phát ra âm thanh kỳ lạ sau đó quay về chỗ cũ không tấn côngnữa.
Dù Diệp Viêm đã chém đổ đối phương nhưng người đá không hề tổn thương.
“Anh đã thắng, có đủ tư cách vào tầng sáu rồi", người gỗ chỉ vào Diệp Viêm sau đó chỉ về phía Lâm Chính.
Những người được chỉ đều chiến đấu với người đá nhỏ như ngọn núi. Lâm Chính, Lang Gia đương nhiên không thành vấn đề.
Thế nhưng tới Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc thì họ bị hao tốn không ít tinh lực, nhưng cuối cùng vẫn thoát cửa ải.
Mộng Mị cũng trầy trật. Cô ta muốn lấy đồ nhưng thấy Lâm Chính không làm gì thì cô ta cũng nhẫn nại đứng qua một bên.
Điều khiến Lâm Chính bất ngờ là Kỳ Thanh Bạch cũng không lấy gì và cũng được chiến đấu với người núi đá. Đợi sau khi một lượt xong xuôi, người gỗ bắt đầu chỉ vào những người lấy đồ
“Anh, tính toán lấy 70% đấu với người cơ quan thứ 2".
“Hừ, đánh nhau với cái đám rác rưởi này sao, tưởng ông đây sợ chắc”, người này nhổ nước bọt, đặt bảo bối xuống, rút chiến đao ra và chém về phía con sư tử.
Grào! Con sư tử phát ra tiếng gầm đinh tai sau đó lao lên. Người kia không kịp phòng ngự, bị vồ mạnh cơ thể bật ra và nôn ra máu.
Anh ta còn chưa kịp đứng vững thì con sư tử đã lại vồ tới cắn ánh ta.
“Á”, người này phát ra tiếng kêu thảm thiết. Và rồi tiếng kêu biến mất. Con sư tử điên cuồng cắn xé cái xác.
Một lúc sau người đó biến thành một vũng máu, con sư tử nuốt hết phần thịt của đối phương.
“Cái gì?”, những người còn lại trố mắt.
Con sư tử mạnh tới vậy sao? Sức mạnh, tốc độ này rõ ràng là thứ mà người núi đá trước đó không thể so sánh được.
Lẽ nào...Mọi người bừng tỉnh...người núi đá mới là kẻ yếu nhất? Mạnh nhất chính là bức tượng ngoài cùng bên trái? Mọi người đã hiểu nhầm...mọi thứ rồi.
“Người thách đấu đã chết”, người gỗ lên tiếng.
Con sư tử với cơ thể đầy máu quay lại vị trí ban đầu và đứng bất động. Người gỗ đưa tay lên chỉ về phía người cầm một đống mật tịch.
“Anh, tính ra là lấy 201%, đấu với người cơ quan thứ nhất”.
Chương 4844: Tầng sáu Long Cung
“Số một sao”, người này run rẩy nhìn người mà người gỗ đang chỉ.
Mặt anh ta cắt không ra máu, đứng run rẩy ở đó, không dám nhúc nhích...Thế nhưng dù vậy thì đối phương đã bắt đầu khởi động.
Người đá xách kiếm, từ từ bước tới. Nhìn động tác của người đá cứng nhắc, mỗi bước đi đều phát ra tiếng kêu cạch cạch.
Những người xung quanh vô tức lùi lại. Người đàn ông thấy không thoát được đành bặm môi, vứt mật tịch, rút kiếm lao lên.
Thế nhưng khi anh ta vừa tiếp cận thì...Người cơ quan cũng vung trường kiếm bổ vào không gian.
Trường kiếm phát ra một nguồn sức mạnh huyền diệu, thoát ra khỏi thanh kiếm, tạo thành một bàn tay vô hình bao trùm lên người đàn ông, đồng thời năm ngón tay đâm xuyên cơ thể anh ta.
Trong nháy mắt, anh ta đứng bất động, ngực và tứ chi đều bị đâm xuyên, máu chảy thành dòng Bàn tay vô hình giống như một ổ khóa, khóa chặt anh ta. Anh ta há hốc miệng, định nói gì đó nhưng không nói được.
“Xong đời rồi”, những người khác đều giật mình. Người đá từ từ bước tới, cơ thể cũng tách dần...
“Đừng”, anh ta hô lên nhưng vô ích. Cơ thể người đá xuất hiện những bánh răng sau đó áp sát người đàn ông.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi cũng biến mất. Cơ thể người đá phát ra tiếng nghiền đẽo kỳ lạ.
Sau đó người đá từ từ quay về vị trí ban đầu. Người kia ngã xuống đất. Đám đông há hốc miệng sợ hãi.
“Người thách đấu đã chết”.
Người gỗ nói: “Người tiếp theo”.
Người gỗ tiếp tục chỉ vào vài người nữa.
“Chạy thôi”, lúc này một tu sĩ quay người chạy về phía đài ngọc với ý đồ bỏ trốn. Thế nhưng khi anh ta nhảy lên thì đài ngọc không hề chuyển động...
“Hả?”, người tu sĩ bàng hoàng.
Đài ngọc này bọn họ không thể vận hành được mà đó là thứ duy nhất giúp họ rời khỏi đây.
“Kẻ có ý định bỏ chạy phải chết”, người gỗ lên tiếng và đưa tay lên...
Bùm...
Các bức tường xung quanh nứt ra, những sợi xích sắt lao về phía người tu sĩ. Người tu sĩ bị xé làm nhiều mảnh, chết ngay tại chỗ. Đám đông bàng hoàng.
“Muốn có được thứ người khác không có thì cũng phải chịu được những thách thức do nó mang tới”.
Kỳ Thanh Bạch thản nhiên nói.
“May mà thầy ngăn lại nếu không thì học trò cũng chết luôn rồi”, Thương Lan Phúc lầm bầm.
“Ở đây đầy rẫy cám dỗ, nhưng tất cả đều có nguy hiểm đi kèm. Chẳng có gì miễn phí trên đời này cả. CHủ nhân của Long Cung cũng không tặng miễn phí cho ai cái gì, cẩn thận sẽ không sao”, Lâm Chính nói.
Thương Lan Phúc gật đầu, lo sợ.
“Được rồi, những người còn lại đều thông qua. Giờ mời lên tầng tiếp theo”, người gỗ lên tiếng và lùi qua một bên.
Ba bức tượng cũng nhường đường. Bên cạnh họ xuất hiện lối ra, đó là những con đường tối thui.
Diệp Viêm bước đi.
“Vào thôi”, Lâm Chính nói và đi theo.
Tại cửa của Long Cung.
“Đèn tầng sáu sáng rồi”, đám đông hô lên.
Mọi người sục sôi.
“Ôi trời, trước đây cùng lắm họ lên tới tầng năm thôi, thật không ngờ đợt này có người lên được cả tầng sáu”.
“Là Diệp Viêm đại nhân, chắc chắn là Diệp Viêm đại nhân”
“Vẫn là vị thiên kiều tuyệt thế vô song đó”.
Vô số người kêu lên. Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần chau mày. Bọn họ hiểu rất rõ thực lực người đại diện của mình
“Ông Cẩu”, Thương Lan Võ Thần gọi.
“Chủ nhân”, một người đàn ông chạy tới.
“Với thủ đoạn của bọn họ, muốn vào tầng sáu thì tỉ lệ là bao nhiêu”.
“Nếu lấy thiên tuyệt công tử ra tham khảo thì chỉ tầm 40%”, người đàn ông cung kính nói.
“40% à?”, Thương Lan Võ Thần quay qua nhìn Thái Thiên Võ Thần.
“Những con chó đi theo thì sao?”
“0%”
“Sao chắc chắn vậy?”
“Những người tùy tùng của Thái Thiên Võ Thần rất nóng tính, tôi cho rằng họ vào chưa được bao lâu thì đã phải đối đầu với Diệp Viêm đại nhân rồi. Chỉ cần một người bị Diệp Viêm giết thôi thì những người khác cũng có số mạng vô cùng mong manh”.
“Thú vị”, Thương Lan Võ Thần mỉm cười.
Thế nhưng lúc này có một người đột nhiên lao vào nói nhỏ: “Chủ nhân, Ám Thiên Võ Thần vào thành rồi”.
Chương 4845: Dị biến
Đi qua hành lang u tối cuối cùng bọn họ cũng đã tới được tầng sáu. Thế nhưng khi họ vừa đẩy cửa thì đã có một luồng sáng mạnh đập vào mắt họ.
Một lúc sau họ mới mở mắt ra được. Đó là một vùng không gian lấp lánh sánh sáng vàng.
“Hình như là thủy tinh”, Ám Minh Nguyệt nói.
Đám đông vội vàng bước vào và phát hiện ra ở đây có rất nhiều kính. Kính tạo thành tường, rồi thành những con đường giống như mê cung trong khu vui chơi vậy. Đám đông bước vào và có thể thấy kính xếp thành hàng.
“Đây là thứ gì vậy”, Thương Lan Phúc chau mày, rút kiếm ra chém.
Keng...
Lửa tóe sáng....Thương Lan Phúc bị bắn ra, đứng loạng choạng. Những tấm gương thì không hề xuất hiện dù chỉ một vết nứt.
“Cứng quá, những thứ này là gương sao?”, Thương Lan Phúc kêu lên.
“Thủy tinh bình thường cũng không đỡ nổi kiếm của anh”.
Cầm Kiếm Nữ bước tới phía trước, khẽ chau mày: “Giống như một chất liệu đặc biệt vậy”.
“Con đường lên tầng bảy có lẽ là mê cung dạng kính như thế này rồi”.
Diệp Viêm liếc nhìn Lâm Chính: “Các người đi đầu, Kỳ Thanh Bạch bọc hậu”.
Kỳ Thanh Bạch và người đàn ông chau mày nhưng không phản đối.
“Đi thôi”, Lâm Chính không hề từ chối bèn đi về phía trước.
Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt kẹp ở giữa. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ở giữa là an toàn nhất. Người đi đầu rõ ràng là mồi nhử.
“Khốn nạn”, Lang Gia thầm chửi.
“Được rồi Lang Gia, đừng nóng nữa, cẩn thận đề phòng, chúng ta đi trước nên cần cảnh giác”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy, chúng ta có chạy cũng không chạy được, đành phải cẩn trọng thôi”, Cầm Kiếm Nữ cũng lên tiếng.
Lang Gia mơ hồ đoán ra nên cũng không nói nhiều.
Đám đông bước đi. Ai cũng tỏ ra cảnh giác với những chiếc gương ở xung quanh. Chẳng ai biết trong những bức tranh này có cơ quan gì. Thế nhưng vừa đi được vài phút thì chẳng thấy có động tĩnh gì cả.
“Lẽ nào chúng ta lo lắng quá nhiều rồi sao?”, Ám Minh Nguyệt tỏ vẻ nghi ngờ.
Thế nhưng một giây sau Diệp Viêm đã lên tiếng: “Dừng lại”
Cả đội khựng lại
Tất cả đều cảm nhận được thứ gì đó bất ổn bèn nổi da gà nhìn sang hai bên. Lúc này dường như những chiếc gương cũng đang chăm chăm nhìn họ
“Chiến”, Diệp Viêm hô lên và rút kiếm ra.
Khoảnh khắc thanh kiếm được rút ra những chiếc gương dường như cũng bắt đầu tấn công họ. Đám đông thất kinh, vội vàng phòng ngự.
Keng, keng, keng...Tiếng va chạm mãnh liệt vang lên
Đám đông đỡ đòn liên tiếp. Sau đó những người trong gương bỗng lại mang dáng vẻ bình thường, như không hề tấn công họ Đợi đến khi đám đông phản ứng lại một lần nữa thì những tấm gương bắt đầu vỡ vụn ra.
“Xem ra cũng chẳng ra làm sao cả”, Thương Lan Phúc lau mồ hôi, cười nói.
“Đừng khinh suất, mới chỉ bắt đầu thôi”, Lâm Chính trầm giọng. Thương Lan Phúc gật đầu.
Đám đông điều chỉnh tâm thế, tiếp tục tiếp về phía trước.
Những người còn đứng được ở đây đều là cao thủ của cao thủ nên những cơ quan như kính kia sẽ chẳng thể khiến họ bị thương được.
Đám đông tiếp tục bước đi. Lâm Chính nhìn hai bên để phòng ngừa những chiếc gương có thể sẽ tấn công bọn họ một lần nữa.
Thế nhưng Lâm Chính cũng vô cùng tò mò. Rốt cuộc thì cơ quan nào có thể mô phỏng đòn tấn công của họ như vậy chứ.
Cả vùng Long Cung này quỷ dị quá. Có rất nhiều thứ không thể nào giải thích được...
“Thương Lan Phúc, Cầm Kiếm Nữ, hai người nhìn bên trái, Lang Gia, mọi người nhìn bên phải, chia nhau theo dõi tình hình, rõ chưa?”, Lâm Chính nói.
Thế nhưng...anh vừa dứt lời thì có âm thanh từ phía sau vang lên.
“Thương Lan Phúc? Cô Cầm Kiếm?”, anh giật mình quay lại nhìn
Và rồi anh phải bàng hoàng.