-
Chương 4836-4840
Chương 4836: Cắn chủ
Lúc này đừng nói là Ám Minh Nguyệt, cho dù là Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc lẫn nhóm người Lang Gia cũng sửng sốt.
Đó là Tuyệt Thế Tà Kiếm của Ám Thiên Võ Thần!
Thế mà lại bị Lâm Chính dùng hai ngón tay kẹp lại?
“Không thể nào… Chuyện này… tuyệt đối… không thể!”.
Ám Minh Nguyệt run rẩy cả người, mắt mở lớn, đầu óc trống rỗng.
Lâm Chính hơi dùng sức.
Vù!
Một luồng sức mạnh dồi dào truyền ra từ thân kiếm của Tà Kiếm, nhanh chóng đánh về phía cánh tay của Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt biến sắc, đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng giữ Tà Kiếm rút về sau.
Nhưng chỉ một giây sau.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Cả người Ám Minh Nguyệt bay lùi về sau, đập mạnh vào tường ở không xa, đợi đến khi lăn mấy vòng dừng lại, tay phải giữ Tà Kiếm của cô ta đã máu thịt mơ hồ, thê thảm không nỡ nhìn.
“Cướp được rồi sao?”.
Mọi người kinh ngạc hô lên.
“Trả kiếm cho tôi!”.
Ám Minh Nguyệt nhịn cơn đau bên tay phải, đột nhiên bò dậy hét lên.
“Đây là một thanh kiếm tốt!”.
Lâm Chính cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm lên quan sát.
“Chỉ tiếc cô không phát huy được uy lực của thanh kiếm này. Thanh kiếm này ở trong tay cô là phí của trời”.
“Khốn nạn!”.
Ám Minh Nguyệt sắp tức điên, chuẩn bị lao tới liều mạng với Lâm Chính.
Nhưng tùy tùng của Ám Thiên Võ Thần ở bên cạnh ngăn cô ta lại.
“Cô chủ, cô bình tĩnh lại, cô không phải đối thủ của hắn, đừng hi sinh vô ích! Mau vào trong tìm Diệp Viêm đại nhân, nhờ Diệp Viêm đại nhân cướp lại kiếm”.
Người đó hét lên.
Ám Minh Nguyệt nghe xong mới bình tĩnh được chút.
“Nói đúng, tôi không đấu lại hắn, nhưng anh Diệp giết người này chắc chắn như giết lợn chó”.
Ám Minh Nguyệt hung dữ nhìn Lâm Chính, dữ tợn nghiến răng: “Tên họ Lâm kia, anh đợi đấy, thanh kiếm này anh không giữ được đâu, nếu anh ra khỏi Long Cung, bố tôi chắc chắn sẽ lấy về. Nếu anh còn dám vào trong, xem anh Diệp giết chết các anh như thế nào!”.
Nói xong, Ám Minh Nguyệt quay đầu chạy.
“Muốn chạy?”.
Lang Gia hét lên, dẫn người xông tới.
Nhưng hai người tùy tùng còn lại của Ám Thiên Võ Thần liều chết chống cự, chặn đường đám người Lang Gia, Huyền Thông.
Không lâu sau, Ám Minh Nguyệt đã tông vào cửa đi tới tầng ba, biến mất không thấy.
“Vào trong!”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm đi về phía tầng ba.
“Được! Chúng tôi cũng đang có ý đó!”.
“Diệp Viêm giết anh em của tôi, nhất định phải tìm hắn trả thù!”.
“Không giết Diệp Viêm, sao chúng tôi có thể lùi bước?”.
“Giết?”.
Bọn họ đều hô lên, ý chí chiến đấu dâng cao, xông vào bên trong.
“Anh Lâm! Anh thật sự muốn đi tìm Diệp Viêm sao?”.
Mị Mộng sốt ruột, vội vàng kéo Lâm Chính lại.
“Cô Mị Mộng cảm thấy tôi không đấu lại Diệp Viêm?”.
Lâm Chính quay đầu hỏi.
“Diệp Viêm giết hại cao thủ của thế gia chúng tôi như giết sâu kiến. Dù anh có chút bản lĩnh, chỉ sợ khi đối diện Diệp Viêm cũng không chiếm được ưu thế, cần gì phải vào đó chịu chết?”.
Mị Mộng do dự rồi nói.
Lâm Chính dùng hai ngón tay chặn Tà Kiếm quả thật đáng kinh ngạc, nhưng so với Diệp Viêm nhẹ nhàng chém giết quần hùng vẫn còn thua kém nhiều.
Lâm Chính cười, không giải thích, quay người đi về phía trước.
Mị Mộng ngơ ngác nhìn theo, suy nghĩ một lúc lại cắn răng đuổi theo.
Bọn họ hùng dũng xông tới tầng ba.
Nhưng khi vừa định vào cửa tầng ba, Lâm Chính đột nhiên cảm giác được gì đó, cúi đầu nhìn.
Bàn tay nắm Tà Kiếm đã bị một luồng khí đen bao phủ.
Lúc này, cả bàn tay anh đã đen kịt, khói đen lượn lờ.
Thanh kiếm này… lại bắt đầu cắn chủ?
Chương 4837: Giúp tôi
Không hổ danh là bội kiếm của Ám Thiên Võ Thần, lại có linh tính như vậy!
Lâm Chính tu võ đạo, khác hoàn toàn với Ám Minh Nguyệt.
Hơn nữa, trước khi Ám Thiên Võ Thần giao thanh kiếm này vào tay Ám Minh Nguyệt chắc chắn ông ta đã xử lý qua.
Chỉ có Ám Minh Nguyệt mới có thể dùng.
Người khác dùng chắc chắn sẽ bị phản phệ.
Lâm Chính nhìn chằm chằm khói đen trong tay, nhấc tay trái lên che con mắt phải, con mắt anh lóe lên sát quang.
Giờ phút này, khói đen dao động vài lần, dường như hơi rút đi, nhưng vẫn chưa tan biến.
“Xem ra mình chỉ còn nửa tiếng mà thôi”.
Lâm Chính suy nghĩ, lập tức tăng nhanh bước chân.
Đợi bọn họ đuổi đến trước bàn cờ tầng ba, nơi đây đã không còn ai.
Khắp nơi toàn là thi thể.
Khắp nơi toàn là dấu vết chiến đấu.
Trong bàn cờ toàn mảnh thịt vụn và đá vụn.
Toàn bộ bàn cờ đã bị nhuộm đỏ.
Tượng đá Thiên Tử bị chém thành hai nửa cả người lẫn ngựa.
Ở ô có tượng đá Thiên Tử xuất hiện một bậc thang đi xuống dưới.
Đó chính là lối đi đến tầng bốn.
“Không!”.
Lúc này, một tiếng khóc bi thảm vang lên.
Mị Mộng chạy tới trước các thi thể nát vụn, quỳ dưới đất khóc lóc.
Những người này đều là người của thế gia Huyết Đao.
“Tất cả là do Diệp Viêm giết!”.
Lang Gia lạnh lùng nhìn thi thể bên ngoài bàn cờ, nghiến chặt răng.
“Người này vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, chuyện này không lạ! Các người chưa nhìn thấy thực lực chân chính của hắn!”.
Lâm Chính nhìn qua đường hầm, quay đầu nói: “Tôi hi vọng mọi người ở lại đây, đừng xuống dưới nữa, nếu không, xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi chưa chắc có thể bảo vệ hết mọi người”.
“Cậu nói vậy là ý gì? Xem thường chúng tôi sao?”.
Lang Gia hơi buồn bực: “Chúng tôi là kẻ tham sống sợ chết sao? Nếu đã theo cậu đến đây, sao có thể không đấu với Diệp Viêm một trận?”.
Lâm Chính vẫn còn muốn khuyên, nhưng nhìn sự kiên quyết trong mắt mọi người, chỉ đành gật đầu, nói: “Được, chúng ta xuống dưới đi”.
“Được!”.
Mọi người đều nhảy vào bàn cờ, đi xuống đường hầm.
Mọi thứ trong đường hầm vẫn vô cùng đặc biệt.
Lâm Chính đi xuống khoảng mười mấy giây, xung quanh tối đen, không thấy gì, một chút ánh sáng cũng không có.
Bậc thang dưới chân giống như thang cuốn tự động đưa bọn họ xuống dưới, tốc độ rất nhanh.
“Vịn cho chắc!”.
Trong bóng tối, Lang Gia hô lên.
Bọn họ vội vàng vịn vào vách tường hai bên, lúc này mới phát hiện ngay cả tường cũng di chuyển.
Cứ vậy không biết qua bao lâu.
Vèo vèo vèo vèo…
Bọn họ được bậc thang quỷ dị đó hất ra ngoài, ném vào một sân đấu sáng sủa.
Lâm Chính lộn nhào, đứng vững trên đất.
Những người khác cũng điều chỉnh cơ thể đáp xuống đất.
Chỉ có Thương Lan Phúc hơi chật vật, phản ứng hơi chậm, không đứng vững, ngã lộn nhào.
Lúc này, trên sân đấu có vài bóng người.
Diệp Viêm đứng ở phía bên trên sân đấu, giống như đang quan sát xung quanh.
Ám Minh Nguyệt bị thương ngồi thiền bên cạnh hắn, không ngừng uống đan dược, chữa trị cánh tay bị đứt.
Cách Diệp Viêm không xa còn có vài bóng người nữa.
Đó là Kỳ Thanh Bạch và vài nhân vật tiềm lực phi phàm khác. Những người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cao thủ trong cao thủ.
“Ồ?”.
Nhìn thấy đám người Lâm Chính đột nhiên xuất hiện, người ở bên này đều nhíu mày.
“Thiên đường có lối các người không đi, lại còn dám đến đây?”.
Ám Minh Nguyệt lập tức đứng dậy, chỉ vào Lâm Chính hét lên: “Anh Diệp, bọn họ đến rồi! Là tên họ Lâm đó cướp Tuyệt Thế Tà Kiếm của bố tôi, mong anh ra tay giúp tôi cướp lại Tà Kiếm!”.
Chương 4838: Lĩnh ngộ
“Ồ?”.
Diệp Viêm nghe xong, hơi quay đầu nhìn sang phía kia.
Khi nhìn thấy trong tay Lâm Chính cầm thần kiếm đen nhánh, trong mắt lóe lên sự khác lạ.
Nhưng hắn không nói gì, thậm chí còn không nhìn đám người Lâm Chính thêm vài cái, mà tiếp tục quay người đi, nhìn về phía trước.
“Anh Diệp?”.
Ám Minh Nguyệt sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Diệp Viêm, run rẩy hét lên.
“Thần kiếm như vậy còn không đủ để cô chiến thắng bọn họ, có thể thấy cô vô dụng thế nào”.
Diệp Viêm nhìn chằm chú phía trước, bình thản nói: “Sao cô còn có mặt mũi nhờ tôi giành kiếm giúp cô?”.
“A… Anh Diệp…”.
Ám Minh Nguyệt cạn lời, vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Nhưng cô ta không thể phản bác Diệp Viêm.
“Thanh kiếm này không vội cướp về, lấy ở đây hay lấy ở bên ngoài cũng như nhau, bây giờ tôi không có thời gian xử lý những chuyện đó, cứ bình tĩnh đừng vội”.
Diệp Viêm lại lên tiếng.
Giọng nói vẫn lạnh băng.
Ám Minh Nguyệt cắn răng, không nói gì.
Lâm Chính đi tới, nhìn theo ánh mắt của Diệp Viêm.
Lúc này mới phát hiện ở cuối tầng bốn là một bức tranh vải khổng lồ.
Tranh vải dài khoảng năm mét, rộng ba mét, là một bức tranh khu chợ dân gian thời cổ đại, cực kỳ tượng tự với Thanh Minh Thượng Hà Đồ.
Trên tranh vẽ rất nhiều người, có người kéo xe, chăn trâu, bán hàng, chèo thuyền, biểu diễn tạp kỹ… nên có đều có.
Bên này, nhóm người Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc đều chẳng hiểu ra sao.
“Đây là khảo nghiệm của tầng bốn sao?”.
Thương Lan Phúc thắc mắc, sau đó nhìn quanh, phát hiện toàn bộ sân đấu trừ bức tranh này ra thì trống trơn, sắc mặt trở nên khó coi.
“Sư phụ, tầng bốn không có rương báu nào, lợi ích ở đây chắc chắn đã bị đám người Diệp Viêm lấy hết rồi, chúng ta phải cướp lại lợi ích về!”.
Thương Lan Phúc căm phẫn nói.
“Tầng bốn không có rương báu, còn lợi ích mà anh nói chính là bức tranh đó!”.
Lâm Chính chỉ vào bức tranh vải.
“Đó là lợi ích của tầng bốn sao?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên.
“Sao anh nhìn ra được?”.
Cầm Kiếm Nữ hạ thấp giọng hỏi.
“Bức tranh đó nhìn như một bức tranh bình thường, nhưng thật ra trong đó cất giấu một bộ công pháp tuyệt thế!”.
Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
Bọn họ ngạc nhiên.
Đám người Kỳ Thanh Bạch ở bên đó dường như cũng nghe thấy lời Lâm Chính nói, đồng loạt giật mình, nhìn sang bức tranh.
“Cũng có chút mắt nhìn!”.
Diệp Viêm nhướng mày, liếc nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không lập tức ra tay với Diệp Viêm ngay, chỉ bình tĩnh nói: “Mỗi một người trên bức tranh đều đang thuyết minh chiêu thức của công pháp này, nhưng bây giờ số chiêu thức này đã bị làm loạn, toàn bộ bức tranh hoàn toàn không biết bắt đầu luyện từ người nào. Cho nên bộ công pháp này rất đặc biệt và hiếm có”.
Bọn họ nghe xong đều tỉnh ngộ, vội vàng nhìn sang.
Đợi quan sát xong, nhiều người chau mày, vẻ mặt mất mát.
“Cả bức tranh có đến một trăm linh ba con người, hơn nữa không có đầu đuôi, nếu thật sự là công pháp thì nên bắt đầu từ đâu?”.
Cầm Kiếm Nữ nghiến chặt răng, nói.
“Đây chính là thử thách mà chủ nhân Long Cung để lại cho chúng ta, cũng là phần thưởng cho chúng ta!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nếu có thể học được bộ công pháp này thì có thể thông suốt sáng tỏ, hiểu được cách lên tầng thứ năm, đồng thời cũng sẽ luyện được thần công tuyệt đỉnh. Do đó, chủ đề của tầng thứ tư khác với xung phong của tầng thứ nhất, ác chiến của tầng thứ hai, đánh cờ của tầng thứ ba, tầng này chú trọng sự lĩnh ngộ!”.
Bọn họ nghe xong đều nghiêm nghị nhìn bức tranh, quan sát kỹ càng.
Lang Gia lại có chút không chịu được, nói: “Anh em, đừng quan tâm mấy cái đó, Diệp Viêm đang ở trước mắt, nên giết!”.
Dứt lời, tám người đồng loạt rút vũ khí, sát khí đằng đằng…
Chương 4839: Anh cũng dám chặn tôi?
“Ồ?”.
Diệp Viêm nhíu mày, quay người nhìn về phía đám người Lang Gia, trong mắt lóe lên sát ý.
“Anh Lang Gia, đừng hấp tấp”.
Lúc này, Lâm Chính hét lên một tiếng.
“Làm gì?”.
Lang Gia rất không vui, quay đầu hỏi.
“Thần công tuyệt thế như vậy, nếu không nhanh chóng lĩnh ngộ mà chém giết với hắn thì thật đáng tiếc, không cần vội!”.
Lâm Chính mỉm cười.
Ánh mắt Lang Gia lóe sáng, do dự một lúc, đến gần Lâm Chính nói: “Tôi biết cậu thích công pháp tuyệt thế này, nhưng vấn đề là thiên phú của chúng tôi đều không sánh kịp với Diệp Viêm. Nếu để hắn lĩnh ngộ được, chỉ sợ chúng tôi đối phó với hắn sẽ càng khó, sao không nhân lúc hắn chưa lĩnh ngộ mà ra tay?”.
“Anh Lang Gia, tôi hiểu ý của anh, nhưng bây giờ ra tay, các anh chưa chắc có thể giữ chân Diệp Viêm, vẫn chưa phải lúc!”.
Lâm Chính kiên nhẫn giải thích.
“Vậy thì lúc nào mới phải?”.
“Đến lúc đó tôi sẽ nói cho các anh”.
Lâm Chính cười đáp.
“Chuyện đó…”.
Sắc mặt của Lang Gia thay đổi một lúc, cuối cùng thở dài, thu kiếm vào vỏ.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, cũng chỉ đành từ bỏ.
“Thức thời!”.
Diệp Viêm nhàn nhạt nói một tiếng, tiếp tục nhìn bức tranh.
Lâm Chính cũng yên tĩnh quan sát.
“Ha, không biết tốt xấu, còn muốn so thiên phú với anh Diệp? Anh Diệp sẽ lĩnh ngộ được công pháp này nhanh thôi, đến lúc đó giết các người dễ như trở bàn tay!”.
Ám Minh Nguyệt lạnh lùng cười, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
Nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy.
Quan sát khoảng nửa ngày, Diệp Viêm đột nhiên ý thức được điều gì, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức.
Bọn họ đều kinh ngạc.
“Xem ra Diệp đại nhân cảm ngộ được gì rồi”.
“Quả nhiên thiên phú thật đáng sợ, đến lúc này tôi còn chưa cảm ngộ được”.
“Bức tranh này trong mắt tôi cứ như sách trời…”.
“Không có chút manh mối nào cả”.
Kỳ Thanh Bạch và những người phía này đều xì xầm, nhìn Diệp Viêm với ánh mắt ngạc nhiên.
Kỳ Thanh Bạch lặng lẽ nhìn chằm chằm gì đó, sau đó nhìn sang người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Có lĩnh ngộ được gì không?”.
Người bên cạnh lắc đầu.
“Xem ra thiên phú của Diệp Viêm không ai hơn được”.
Diệp Viêm ngồi khoảng ba mươi phút đột nhiên đứng dậy, rút kiếm Bạch Cốt nơi thắt lưng ra, nhảy vọt lên chém bức tranh làm nhiều mảnh.
Sát ý của kiếm Bạch Cốt tuôn trào, xoắn bức tranh thành bột vụn.
“Cái gì?”.
Mọi người kinh ngạc.
“Khốn nạn!”.
Lang Gia tức giận: “Tự học được rồi thì hủy tranh, cắt đứt đường tu luyện của chúng tôi sao?”.
“Có vấn đề gì à?”.
Diệp Viêm hờ hững nhìn về phía Lang Gia, hỏi.
“Mày!”.
Lang Gia tức đến mức run rẩy cả người, lại đưa tay về phía kiếm ở thắt lưng.
Nhưng anh ta do dự không rút.
Rõ ràng, anh ta vẫn có chút do dự vì lời nói của Lâm Chính.
Nhưng Diệp Viêm dường như không muốn kéo dài thời gian nữa.
Hắn nhìn chằm chằm Lang Gia, một tay cầm kiếm, một tay chắp sau lưng, đi thẳng tới.
“Đám ruồi muỗi các người cần gì phải đến làm phiền tôi?”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói, toàn thân lại tỏa ra sát khí ngút trời đáng sợ.
Hắn sắp ra tay!
Ám Minh Nguyệt mừng rỡ.
Đám người Kỳ Thanh Bạch liên lục lùi về sau.
Lang Gia, Huyền Thông và những người khác thấy vậy lập tức rút kiếm bày tư thế, chuẩn bị nghênh chiến Diệp Viêm.
“Ồ? Diệp Viêm, anh vội ra tay thế à?”.
Lâm Chính hờ hững nhìn sang.
“Nếu các người sống sẽ chỉ quấy rầy sự thanh tịnh của tôi, chi bằng tiễn các người lên đường, tôi cũng yên tâm đi đến những tầng tiếp theo”.
Diệp Viêm thản nhiên nói.
“Nhưng bây giờ anh vẫn chưa đi tới tầng tiếp theo được, nếu tôi là anh thì sẽ thành thật nghĩ cách đi qua cổng vào tầng thứ năm đi!”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Cổng vào?”.
Diệp Viêm dừng bước, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Anh biết vị trí của cổng vào?”.
“Anh cũng biết, vì sao tôi không thể biết?”.
Lâm Chính cười đáp.
Diệp Viêm im lặng không nói.
“Sư phụ, cổng vào gì vậy?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên là cổng thông đến tầng năm”.
Lâm Chính cười nhạt nói: “Bức tranh đó đã ghi chú vị trí lối vào tầng năm, Diệp Viêm cũng đã phát hiện ra điểm này nên mới hủy bức tranh”.
“Nói vậy là hắn chưa hoàn toàn học được công pháp tuyệt thế đó?”.
“Một sớm một chiều đương nhiên không thể học được, nhưng hắn đã ghi nhớ bức tranh đó, chỉ đợi rời khỏi nơi này mới dần dần tu luyện”.
Lâm Chính giải thích.
“Chẳng trách hắn lại nóng lòng ra tay”.
Thương Lan Phúc bừng tỉnh, nhìn Diệp Viêm với ánh mắt lạnh lùng: “Nếu vậy, chúng ta nên ra tay rồi, xem ai chiến thắng cuối cùng!”.
“Giết!”.
Lang Gia không kìm chế được nữa, hét lên một tiếng, dẫn người xông lên trước.
Diệp Viêm nhìn chằm chằm Lang Gia, vẻ mặt lạnh lùng, đứng tại chỗ không động đậy.
Tám cao thủ của Thái Thiên Võ Thần lập tức dùng thế hợp vây tấn công hắn.
Các loại đao kiếm ập tới giống như nước lũ.
Lâm Chính nhíu mày.
Thật ra anh không muốn ra tay với Diệp Viêm vào lúc này.
Bởi vì cơ hội chưa tới.
Nhưng đám người Lang Gia không nhịn được, tình hình đã khó mà khống chế.
Lâm Chính nhìn Tà Kiếm trong tay mình, tâm niệm khẽ động.
“Sư phụ, chúng ta phải đến giúp đỡ! Nếu không, bọn họ không chịu được!”.
Thương Lan Phúc vội nói.
Đừng tưởng đám Lang Gia nhiều người, cộng thêm kiếm pháp mà Lâm Chính cải thiện, chiêu pháp của Diệp Viêm vô cùng hung hãn mãnh liệt.
Bất kể đám người Lang Gia có liều mạng chém giết thế nào cũng không thể phá được phòng ngự của Diệp Viêm.
Diệp Viêm múa kiếm Bạch Cốt, xung quanh hình thành một vòng kiếm cương tự nhiên. Đao kiếm của Lang Gia, Huyền Thông chém tới đều đánh lên kiếm cương, không thể vượt qua thêm nữa.
Cuối cùng.
Keng!
Diệp Viêm nắm được cơ hội, quét ngang hình bán nguyệt chém về phía đao kiếm của đám người Lang Gia, Huyền Thông.
Ầm!
Sức mạnh đáng sợ lan ra.
Tám người cùng bay ra tứ phía, ai nấy không đứng vững, ngã xuống đất.
Hai người vừa được Lâm Chính cứu sống nôn ra máu tươi, ngã xuống đất khó mà đứng lên.
“Hả?”.
Thương Lan Phúc sững sờ.
Cầm Kiếm Nữ kinh hãi.
“Kiếm thuật của các người lại nâng cao, trong thời gian ngắn mà tiến bộ nhanh như vậy, chuyện này là sao?”.
Diệp Viêm nhíu mày nhìn đám người Lang Gia, trong mắt dâng lên vẻ khó tin.
“Bớt nhiều lời, hôm nay không phải mày chết thì là tao chết!”.
Lang Gia nôn ra máu, tiếp tục bò dậy, còn muốn chiến đấu.
“E là tôi không chết được!”.
Diệp Viêm nói, điểm mũi chân, hóa thành một luồng gió chém về phía Lang Gia.
Nhưng một giây sau.
Vèo!
Một trường kiếm đen nhánh đánh đến, chắn kiếm của Diệp Viêm.
Keng!
Tiếng vang to rõ.
Sau đó một luồng sức mạnh tinh xảo giống như gợn sóng lan ra tứ phía.
“Mau lùi lại!”.
Kỳ Thanh Bạch quát lên, lập tức lùi về sau.
Những người khác cũng vội vàng tránh đi.
Con sóng tạo thành từ sức mạnh tinh xảo đó lan tới nơi đâu, nơi đó hóa thành hạt cát, dù là đá ở trước mặt nó cũng mỏng manh như bột vụn.
“Sức mạnh đáng sợ thật!”.
Người người toát mồ hôi lạnh.
Ngước mắt nhìn.
Lúc này mới phát hiện là Lâm Chính ra tay!
“Sư phụ!”.
“Người anh em!”.
Lang Gia và Thương Lan Phúc kinh ngạc kêu lên.
Diệp Viêm nhíu mày, khẽ ngước mắt.
“Anh cũng dám chặn tôi?”.
Chương 4840: Tôi không giết các người
Lâm Chính không nói gì, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, bỗng rung Tà Kiếm, chém lưỡi kiếm dọc theo thân kiếm Bạch Cốt đến bàn tay Diệp Viêm.
“Không biết tự lượng sức!”.
Diệp Viêm lắc đầu, trở tay xoay kiếm, lập tức hóa giải đòn tấn công của Lâm Chính, đồng thời xoay nhanh thanh kiếm, sức mạnh phi thăng bùng nổ, đánh ra vô vàn hoa kiếm, cuốn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức sử dụng Thương Lan Kiếm Quyết đối chọi với hắn.
Nhưng chiến đấu chính diện vài lần, anh hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Viêm.
“Chuyện này là sao?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.
“Sao là sao?”.
Cầm Kiếm Nữ tò mò hỏi.
“Vì sao Thương Lan Kiếm Quyết của sư phụ lại kém như vậy?”.
“Kém?”.
“Chứ không thì sao? Ngay cả tôi cũng không thể nào sử dụng Thương Lan Kiếm Quyết một cách kém cỏi như vậy, sao sư phụ lại chỉ có trình độ đó?”.
Thương Lan Phúc nghi hoặc hỏi.
Quả nhiên.
Soạt!
Một tiếng to rõ vang lên.
Sau đó Tà Kiếm bị đánh bay, cả người Lâm Chính ngã xuống, đập mạnh lên đất.
Mọi người định thần nhìn lại.
Ở ngực anh bị cắt rách, máu chảy ồ ạt khiến người khác nhìn mà rợn tóc gáy.
“Người anh em!”.
Lang Gia lập tức xông tới, dìu Lâm Chính dậy.
“Anh Lang Gia, tôi không sao”.
Lâm Chính thở hổn hển, vội vàng nuốt vài viên đan dược, khẽ nói: “Lúc trước tiêu hao quá nhiều khí kình, tôi không thể phát huy toàn bộ thực lực. Anh Lang Gia, không thể chiến đấu tiếp nữa, phải rút thôi!”.
“Cứ vậy mà đi sao?”.
“Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun, không cần phải lãng phí thời gian với hắn, đừng vì xung động nhất thời mà khiến mọi người hi sinh tính mạng uổng phí! Đi!”.
Lâm Chính đầy vẻ kiên định.
Lang Gia không cam tâm, tức giận vô cùng.
Nhưng anh ta cũng thấy người của mình đều không đấu lại Diệp Viêm, chỉ đành lựa chọn nhẫn nhịn.
“Được, người anh em, tôi nghe theo cậu!”.
“Muốn đi? E là không đơn giản như vậy!”.
Diệp Viêm lạnh nhạt nói, kiếm trong tay ném lên không trung.
Trong nháy mắt, một luồng uy áp cái thế lan ra bốn phía, bao phủ toàn bộ thao trường.
Tất cả mọi người biến sắc, cơ thể cong gập, cảm thấy trên vai có thêm uy áp đáng sợ từ lúc nào không biết.
Luồng uy áp này giống như một ngọn núi, đè cho mọi người không thở nổi…
Đây là sức mạnh của Diệp Viêm sao?
Sao có thể?
Chỉ dựa vào kiếm uy mà có thể giải phóng ra sức mạnh đáng sợ như vậy?
Mọi người đều kinh ngạc, gian nan ngước mắt nhìn Diệp Viêm, ai cũng không dám tin vào mắt mình.
Giờ phút này, Lang Gia mới biết suy nghĩ muốn giết chết Diệp Viêm nực cười đến thế nào.
Trong trận chiến trước, Diệp Viêm hoàn toàn không dùng hết toàn lực.
“Diệp Viêm đại nhân! Đừng vội tức giận!”.
“Tha mạng!”.
“Mấy người chúng tôi đều vô tội!”.
Những người bên phía Kỳ Thanh Bạch dường như có chút không chịu nổi sức nặng, đồng loạt nghiến răng kêu lên.
Kỳ Thanh Bạch nhíu mày, trên mặt toát mồ hôi, nhưng rõ ràng vẫn còn thoải mái hơn những người khác.
Lúc kiếm đè xuống, đám người Lang Gia muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Lang Gia cầm trường kiếm, đỏ hai mắt nhìn Diệp Viêm.
Nếu đã không chạy thoát thì chết cùng với hắn!
Nghĩ đến đó, Lang Gia lập tức hành động.
Nhưng Lâm Chính ở bên kéo anh ta lại.
“Người anh em?”.
Lang Gia ngạc nhiên quay đầu.
Lâm Chính lắc đầu nói: “Diệp Viêm không định giết chúng ta, nếu không, hắn sẽ không chỉ trấn áp đơn giản như vậy”.
“Cái gì?”.
Lang Gia sửng sốt.
Quả nhiên, Diệp Viêm chắp hai tay sau lưng, hờ hững nhìn bọn họ.
“Các người yên tâm, tôi không giết các người! Nhưng các người phải nghe lời, nếu không, tôi sẽ khiến các người chết không toàn thây!”.
“Mày không giết bọn tao để làm gì?”.
Lang Gia tức giận hỏi.
“Bởi vì tôi cần các người giúp tôi thông qua tầng tiếp theo!”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói.
Lúc này đừng nói là Ám Minh Nguyệt, cho dù là Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc lẫn nhóm người Lang Gia cũng sửng sốt.
Đó là Tuyệt Thế Tà Kiếm của Ám Thiên Võ Thần!
Thế mà lại bị Lâm Chính dùng hai ngón tay kẹp lại?
“Không thể nào… Chuyện này… tuyệt đối… không thể!”.
Ám Minh Nguyệt run rẩy cả người, mắt mở lớn, đầu óc trống rỗng.
Lâm Chính hơi dùng sức.
Vù!
Một luồng sức mạnh dồi dào truyền ra từ thân kiếm của Tà Kiếm, nhanh chóng đánh về phía cánh tay của Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt biến sắc, đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng giữ Tà Kiếm rút về sau.
Nhưng chỉ một giây sau.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Cả người Ám Minh Nguyệt bay lùi về sau, đập mạnh vào tường ở không xa, đợi đến khi lăn mấy vòng dừng lại, tay phải giữ Tà Kiếm của cô ta đã máu thịt mơ hồ, thê thảm không nỡ nhìn.
“Cướp được rồi sao?”.
Mọi người kinh ngạc hô lên.
“Trả kiếm cho tôi!”.
Ám Minh Nguyệt nhịn cơn đau bên tay phải, đột nhiên bò dậy hét lên.
“Đây là một thanh kiếm tốt!”.
Lâm Chính cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm lên quan sát.
“Chỉ tiếc cô không phát huy được uy lực của thanh kiếm này. Thanh kiếm này ở trong tay cô là phí của trời”.
“Khốn nạn!”.
Ám Minh Nguyệt sắp tức điên, chuẩn bị lao tới liều mạng với Lâm Chính.
Nhưng tùy tùng của Ám Thiên Võ Thần ở bên cạnh ngăn cô ta lại.
“Cô chủ, cô bình tĩnh lại, cô không phải đối thủ của hắn, đừng hi sinh vô ích! Mau vào trong tìm Diệp Viêm đại nhân, nhờ Diệp Viêm đại nhân cướp lại kiếm”.
Người đó hét lên.
Ám Minh Nguyệt nghe xong mới bình tĩnh được chút.
“Nói đúng, tôi không đấu lại hắn, nhưng anh Diệp giết người này chắc chắn như giết lợn chó”.
Ám Minh Nguyệt hung dữ nhìn Lâm Chính, dữ tợn nghiến răng: “Tên họ Lâm kia, anh đợi đấy, thanh kiếm này anh không giữ được đâu, nếu anh ra khỏi Long Cung, bố tôi chắc chắn sẽ lấy về. Nếu anh còn dám vào trong, xem anh Diệp giết chết các anh như thế nào!”.
Nói xong, Ám Minh Nguyệt quay đầu chạy.
“Muốn chạy?”.
Lang Gia hét lên, dẫn người xông tới.
Nhưng hai người tùy tùng còn lại của Ám Thiên Võ Thần liều chết chống cự, chặn đường đám người Lang Gia, Huyền Thông.
Không lâu sau, Ám Minh Nguyệt đã tông vào cửa đi tới tầng ba, biến mất không thấy.
“Vào trong!”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm đi về phía tầng ba.
“Được! Chúng tôi cũng đang có ý đó!”.
“Diệp Viêm giết anh em của tôi, nhất định phải tìm hắn trả thù!”.
“Không giết Diệp Viêm, sao chúng tôi có thể lùi bước?”.
“Giết?”.
Bọn họ đều hô lên, ý chí chiến đấu dâng cao, xông vào bên trong.
“Anh Lâm! Anh thật sự muốn đi tìm Diệp Viêm sao?”.
Mị Mộng sốt ruột, vội vàng kéo Lâm Chính lại.
“Cô Mị Mộng cảm thấy tôi không đấu lại Diệp Viêm?”.
Lâm Chính quay đầu hỏi.
“Diệp Viêm giết hại cao thủ của thế gia chúng tôi như giết sâu kiến. Dù anh có chút bản lĩnh, chỉ sợ khi đối diện Diệp Viêm cũng không chiếm được ưu thế, cần gì phải vào đó chịu chết?”.
Mị Mộng do dự rồi nói.
Lâm Chính dùng hai ngón tay chặn Tà Kiếm quả thật đáng kinh ngạc, nhưng so với Diệp Viêm nhẹ nhàng chém giết quần hùng vẫn còn thua kém nhiều.
Lâm Chính cười, không giải thích, quay người đi về phía trước.
Mị Mộng ngơ ngác nhìn theo, suy nghĩ một lúc lại cắn răng đuổi theo.
Bọn họ hùng dũng xông tới tầng ba.
Nhưng khi vừa định vào cửa tầng ba, Lâm Chính đột nhiên cảm giác được gì đó, cúi đầu nhìn.
Bàn tay nắm Tà Kiếm đã bị một luồng khí đen bao phủ.
Lúc này, cả bàn tay anh đã đen kịt, khói đen lượn lờ.
Thanh kiếm này… lại bắt đầu cắn chủ?
Chương 4837: Giúp tôi
Không hổ danh là bội kiếm của Ám Thiên Võ Thần, lại có linh tính như vậy!
Lâm Chính tu võ đạo, khác hoàn toàn với Ám Minh Nguyệt.
Hơn nữa, trước khi Ám Thiên Võ Thần giao thanh kiếm này vào tay Ám Minh Nguyệt chắc chắn ông ta đã xử lý qua.
Chỉ có Ám Minh Nguyệt mới có thể dùng.
Người khác dùng chắc chắn sẽ bị phản phệ.
Lâm Chính nhìn chằm chằm khói đen trong tay, nhấc tay trái lên che con mắt phải, con mắt anh lóe lên sát quang.
Giờ phút này, khói đen dao động vài lần, dường như hơi rút đi, nhưng vẫn chưa tan biến.
“Xem ra mình chỉ còn nửa tiếng mà thôi”.
Lâm Chính suy nghĩ, lập tức tăng nhanh bước chân.
Đợi bọn họ đuổi đến trước bàn cờ tầng ba, nơi đây đã không còn ai.
Khắp nơi toàn là thi thể.
Khắp nơi toàn là dấu vết chiến đấu.
Trong bàn cờ toàn mảnh thịt vụn và đá vụn.
Toàn bộ bàn cờ đã bị nhuộm đỏ.
Tượng đá Thiên Tử bị chém thành hai nửa cả người lẫn ngựa.
Ở ô có tượng đá Thiên Tử xuất hiện một bậc thang đi xuống dưới.
Đó chính là lối đi đến tầng bốn.
“Không!”.
Lúc này, một tiếng khóc bi thảm vang lên.
Mị Mộng chạy tới trước các thi thể nát vụn, quỳ dưới đất khóc lóc.
Những người này đều là người của thế gia Huyết Đao.
“Tất cả là do Diệp Viêm giết!”.
Lang Gia lạnh lùng nhìn thi thể bên ngoài bàn cờ, nghiến chặt răng.
“Người này vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, chuyện này không lạ! Các người chưa nhìn thấy thực lực chân chính của hắn!”.
Lâm Chính nhìn qua đường hầm, quay đầu nói: “Tôi hi vọng mọi người ở lại đây, đừng xuống dưới nữa, nếu không, xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi chưa chắc có thể bảo vệ hết mọi người”.
“Cậu nói vậy là ý gì? Xem thường chúng tôi sao?”.
Lang Gia hơi buồn bực: “Chúng tôi là kẻ tham sống sợ chết sao? Nếu đã theo cậu đến đây, sao có thể không đấu với Diệp Viêm một trận?”.
Lâm Chính vẫn còn muốn khuyên, nhưng nhìn sự kiên quyết trong mắt mọi người, chỉ đành gật đầu, nói: “Được, chúng ta xuống dưới đi”.
“Được!”.
Mọi người đều nhảy vào bàn cờ, đi xuống đường hầm.
Mọi thứ trong đường hầm vẫn vô cùng đặc biệt.
Lâm Chính đi xuống khoảng mười mấy giây, xung quanh tối đen, không thấy gì, một chút ánh sáng cũng không có.
Bậc thang dưới chân giống như thang cuốn tự động đưa bọn họ xuống dưới, tốc độ rất nhanh.
“Vịn cho chắc!”.
Trong bóng tối, Lang Gia hô lên.
Bọn họ vội vàng vịn vào vách tường hai bên, lúc này mới phát hiện ngay cả tường cũng di chuyển.
Cứ vậy không biết qua bao lâu.
Vèo vèo vèo vèo…
Bọn họ được bậc thang quỷ dị đó hất ra ngoài, ném vào một sân đấu sáng sủa.
Lâm Chính lộn nhào, đứng vững trên đất.
Những người khác cũng điều chỉnh cơ thể đáp xuống đất.
Chỉ có Thương Lan Phúc hơi chật vật, phản ứng hơi chậm, không đứng vững, ngã lộn nhào.
Lúc này, trên sân đấu có vài bóng người.
Diệp Viêm đứng ở phía bên trên sân đấu, giống như đang quan sát xung quanh.
Ám Minh Nguyệt bị thương ngồi thiền bên cạnh hắn, không ngừng uống đan dược, chữa trị cánh tay bị đứt.
Cách Diệp Viêm không xa còn có vài bóng người nữa.
Đó là Kỳ Thanh Bạch và vài nhân vật tiềm lực phi phàm khác. Những người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cao thủ trong cao thủ.
“Ồ?”.
Nhìn thấy đám người Lâm Chính đột nhiên xuất hiện, người ở bên này đều nhíu mày.
“Thiên đường có lối các người không đi, lại còn dám đến đây?”.
Ám Minh Nguyệt lập tức đứng dậy, chỉ vào Lâm Chính hét lên: “Anh Diệp, bọn họ đến rồi! Là tên họ Lâm đó cướp Tuyệt Thế Tà Kiếm của bố tôi, mong anh ra tay giúp tôi cướp lại Tà Kiếm!”.
Chương 4838: Lĩnh ngộ
“Ồ?”.
Diệp Viêm nghe xong, hơi quay đầu nhìn sang phía kia.
Khi nhìn thấy trong tay Lâm Chính cầm thần kiếm đen nhánh, trong mắt lóe lên sự khác lạ.
Nhưng hắn không nói gì, thậm chí còn không nhìn đám người Lâm Chính thêm vài cái, mà tiếp tục quay người đi, nhìn về phía trước.
“Anh Diệp?”.
Ám Minh Nguyệt sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Diệp Viêm, run rẩy hét lên.
“Thần kiếm như vậy còn không đủ để cô chiến thắng bọn họ, có thể thấy cô vô dụng thế nào”.
Diệp Viêm nhìn chằm chú phía trước, bình thản nói: “Sao cô còn có mặt mũi nhờ tôi giành kiếm giúp cô?”.
“A… Anh Diệp…”.
Ám Minh Nguyệt cạn lời, vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Nhưng cô ta không thể phản bác Diệp Viêm.
“Thanh kiếm này không vội cướp về, lấy ở đây hay lấy ở bên ngoài cũng như nhau, bây giờ tôi không có thời gian xử lý những chuyện đó, cứ bình tĩnh đừng vội”.
Diệp Viêm lại lên tiếng.
Giọng nói vẫn lạnh băng.
Ám Minh Nguyệt cắn răng, không nói gì.
Lâm Chính đi tới, nhìn theo ánh mắt của Diệp Viêm.
Lúc này mới phát hiện ở cuối tầng bốn là một bức tranh vải khổng lồ.
Tranh vải dài khoảng năm mét, rộng ba mét, là một bức tranh khu chợ dân gian thời cổ đại, cực kỳ tượng tự với Thanh Minh Thượng Hà Đồ.
Trên tranh vẽ rất nhiều người, có người kéo xe, chăn trâu, bán hàng, chèo thuyền, biểu diễn tạp kỹ… nên có đều có.
Bên này, nhóm người Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc đều chẳng hiểu ra sao.
“Đây là khảo nghiệm của tầng bốn sao?”.
Thương Lan Phúc thắc mắc, sau đó nhìn quanh, phát hiện toàn bộ sân đấu trừ bức tranh này ra thì trống trơn, sắc mặt trở nên khó coi.
“Sư phụ, tầng bốn không có rương báu nào, lợi ích ở đây chắc chắn đã bị đám người Diệp Viêm lấy hết rồi, chúng ta phải cướp lại lợi ích về!”.
Thương Lan Phúc căm phẫn nói.
“Tầng bốn không có rương báu, còn lợi ích mà anh nói chính là bức tranh đó!”.
Lâm Chính chỉ vào bức tranh vải.
“Đó là lợi ích của tầng bốn sao?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên.
“Sao anh nhìn ra được?”.
Cầm Kiếm Nữ hạ thấp giọng hỏi.
“Bức tranh đó nhìn như một bức tranh bình thường, nhưng thật ra trong đó cất giấu một bộ công pháp tuyệt thế!”.
Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
Bọn họ ngạc nhiên.
Đám người Kỳ Thanh Bạch ở bên đó dường như cũng nghe thấy lời Lâm Chính nói, đồng loạt giật mình, nhìn sang bức tranh.
“Cũng có chút mắt nhìn!”.
Diệp Viêm nhướng mày, liếc nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không lập tức ra tay với Diệp Viêm ngay, chỉ bình tĩnh nói: “Mỗi một người trên bức tranh đều đang thuyết minh chiêu thức của công pháp này, nhưng bây giờ số chiêu thức này đã bị làm loạn, toàn bộ bức tranh hoàn toàn không biết bắt đầu luyện từ người nào. Cho nên bộ công pháp này rất đặc biệt và hiếm có”.
Bọn họ nghe xong đều tỉnh ngộ, vội vàng nhìn sang.
Đợi quan sát xong, nhiều người chau mày, vẻ mặt mất mát.
“Cả bức tranh có đến một trăm linh ba con người, hơn nữa không có đầu đuôi, nếu thật sự là công pháp thì nên bắt đầu từ đâu?”.
Cầm Kiếm Nữ nghiến chặt răng, nói.
“Đây chính là thử thách mà chủ nhân Long Cung để lại cho chúng ta, cũng là phần thưởng cho chúng ta!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nếu có thể học được bộ công pháp này thì có thể thông suốt sáng tỏ, hiểu được cách lên tầng thứ năm, đồng thời cũng sẽ luyện được thần công tuyệt đỉnh. Do đó, chủ đề của tầng thứ tư khác với xung phong của tầng thứ nhất, ác chiến của tầng thứ hai, đánh cờ của tầng thứ ba, tầng này chú trọng sự lĩnh ngộ!”.
Bọn họ nghe xong đều nghiêm nghị nhìn bức tranh, quan sát kỹ càng.
Lang Gia lại có chút không chịu được, nói: “Anh em, đừng quan tâm mấy cái đó, Diệp Viêm đang ở trước mắt, nên giết!”.
Dứt lời, tám người đồng loạt rút vũ khí, sát khí đằng đằng…
Chương 4839: Anh cũng dám chặn tôi?
“Ồ?”.
Diệp Viêm nhíu mày, quay người nhìn về phía đám người Lang Gia, trong mắt lóe lên sát ý.
“Anh Lang Gia, đừng hấp tấp”.
Lúc này, Lâm Chính hét lên một tiếng.
“Làm gì?”.
Lang Gia rất không vui, quay đầu hỏi.
“Thần công tuyệt thế như vậy, nếu không nhanh chóng lĩnh ngộ mà chém giết với hắn thì thật đáng tiếc, không cần vội!”.
Lâm Chính mỉm cười.
Ánh mắt Lang Gia lóe sáng, do dự một lúc, đến gần Lâm Chính nói: “Tôi biết cậu thích công pháp tuyệt thế này, nhưng vấn đề là thiên phú của chúng tôi đều không sánh kịp với Diệp Viêm. Nếu để hắn lĩnh ngộ được, chỉ sợ chúng tôi đối phó với hắn sẽ càng khó, sao không nhân lúc hắn chưa lĩnh ngộ mà ra tay?”.
“Anh Lang Gia, tôi hiểu ý của anh, nhưng bây giờ ra tay, các anh chưa chắc có thể giữ chân Diệp Viêm, vẫn chưa phải lúc!”.
Lâm Chính kiên nhẫn giải thích.
“Vậy thì lúc nào mới phải?”.
“Đến lúc đó tôi sẽ nói cho các anh”.
Lâm Chính cười đáp.
“Chuyện đó…”.
Sắc mặt của Lang Gia thay đổi một lúc, cuối cùng thở dài, thu kiếm vào vỏ.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, cũng chỉ đành từ bỏ.
“Thức thời!”.
Diệp Viêm nhàn nhạt nói một tiếng, tiếp tục nhìn bức tranh.
Lâm Chính cũng yên tĩnh quan sát.
“Ha, không biết tốt xấu, còn muốn so thiên phú với anh Diệp? Anh Diệp sẽ lĩnh ngộ được công pháp này nhanh thôi, đến lúc đó giết các người dễ như trở bàn tay!”.
Ám Minh Nguyệt lạnh lùng cười, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
Nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy.
Quan sát khoảng nửa ngày, Diệp Viêm đột nhiên ý thức được điều gì, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức.
Bọn họ đều kinh ngạc.
“Xem ra Diệp đại nhân cảm ngộ được gì rồi”.
“Quả nhiên thiên phú thật đáng sợ, đến lúc này tôi còn chưa cảm ngộ được”.
“Bức tranh này trong mắt tôi cứ như sách trời…”.
“Không có chút manh mối nào cả”.
Kỳ Thanh Bạch và những người phía này đều xì xầm, nhìn Diệp Viêm với ánh mắt ngạc nhiên.
Kỳ Thanh Bạch lặng lẽ nhìn chằm chằm gì đó, sau đó nhìn sang người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Có lĩnh ngộ được gì không?”.
Người bên cạnh lắc đầu.
“Xem ra thiên phú của Diệp Viêm không ai hơn được”.
Diệp Viêm ngồi khoảng ba mươi phút đột nhiên đứng dậy, rút kiếm Bạch Cốt nơi thắt lưng ra, nhảy vọt lên chém bức tranh làm nhiều mảnh.
Sát ý của kiếm Bạch Cốt tuôn trào, xoắn bức tranh thành bột vụn.
“Cái gì?”.
Mọi người kinh ngạc.
“Khốn nạn!”.
Lang Gia tức giận: “Tự học được rồi thì hủy tranh, cắt đứt đường tu luyện của chúng tôi sao?”.
“Có vấn đề gì à?”.
Diệp Viêm hờ hững nhìn về phía Lang Gia, hỏi.
“Mày!”.
Lang Gia tức đến mức run rẩy cả người, lại đưa tay về phía kiếm ở thắt lưng.
Nhưng anh ta do dự không rút.
Rõ ràng, anh ta vẫn có chút do dự vì lời nói của Lâm Chính.
Nhưng Diệp Viêm dường như không muốn kéo dài thời gian nữa.
Hắn nhìn chằm chằm Lang Gia, một tay cầm kiếm, một tay chắp sau lưng, đi thẳng tới.
“Đám ruồi muỗi các người cần gì phải đến làm phiền tôi?”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói, toàn thân lại tỏa ra sát khí ngút trời đáng sợ.
Hắn sắp ra tay!
Ám Minh Nguyệt mừng rỡ.
Đám người Kỳ Thanh Bạch liên lục lùi về sau.
Lang Gia, Huyền Thông và những người khác thấy vậy lập tức rút kiếm bày tư thế, chuẩn bị nghênh chiến Diệp Viêm.
“Ồ? Diệp Viêm, anh vội ra tay thế à?”.
Lâm Chính hờ hững nhìn sang.
“Nếu các người sống sẽ chỉ quấy rầy sự thanh tịnh của tôi, chi bằng tiễn các người lên đường, tôi cũng yên tâm đi đến những tầng tiếp theo”.
Diệp Viêm thản nhiên nói.
“Nhưng bây giờ anh vẫn chưa đi tới tầng tiếp theo được, nếu tôi là anh thì sẽ thành thật nghĩ cách đi qua cổng vào tầng thứ năm đi!”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Cổng vào?”.
Diệp Viêm dừng bước, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Anh biết vị trí của cổng vào?”.
“Anh cũng biết, vì sao tôi không thể biết?”.
Lâm Chính cười đáp.
Diệp Viêm im lặng không nói.
“Sư phụ, cổng vào gì vậy?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên là cổng thông đến tầng năm”.
Lâm Chính cười nhạt nói: “Bức tranh đó đã ghi chú vị trí lối vào tầng năm, Diệp Viêm cũng đã phát hiện ra điểm này nên mới hủy bức tranh”.
“Nói vậy là hắn chưa hoàn toàn học được công pháp tuyệt thế đó?”.
“Một sớm một chiều đương nhiên không thể học được, nhưng hắn đã ghi nhớ bức tranh đó, chỉ đợi rời khỏi nơi này mới dần dần tu luyện”.
Lâm Chính giải thích.
“Chẳng trách hắn lại nóng lòng ra tay”.
Thương Lan Phúc bừng tỉnh, nhìn Diệp Viêm với ánh mắt lạnh lùng: “Nếu vậy, chúng ta nên ra tay rồi, xem ai chiến thắng cuối cùng!”.
“Giết!”.
Lang Gia không kìm chế được nữa, hét lên một tiếng, dẫn người xông lên trước.
Diệp Viêm nhìn chằm chằm Lang Gia, vẻ mặt lạnh lùng, đứng tại chỗ không động đậy.
Tám cao thủ của Thái Thiên Võ Thần lập tức dùng thế hợp vây tấn công hắn.
Các loại đao kiếm ập tới giống như nước lũ.
Lâm Chính nhíu mày.
Thật ra anh không muốn ra tay với Diệp Viêm vào lúc này.
Bởi vì cơ hội chưa tới.
Nhưng đám người Lang Gia không nhịn được, tình hình đã khó mà khống chế.
Lâm Chính nhìn Tà Kiếm trong tay mình, tâm niệm khẽ động.
“Sư phụ, chúng ta phải đến giúp đỡ! Nếu không, bọn họ không chịu được!”.
Thương Lan Phúc vội nói.
Đừng tưởng đám Lang Gia nhiều người, cộng thêm kiếm pháp mà Lâm Chính cải thiện, chiêu pháp của Diệp Viêm vô cùng hung hãn mãnh liệt.
Bất kể đám người Lang Gia có liều mạng chém giết thế nào cũng không thể phá được phòng ngự của Diệp Viêm.
Diệp Viêm múa kiếm Bạch Cốt, xung quanh hình thành một vòng kiếm cương tự nhiên. Đao kiếm của Lang Gia, Huyền Thông chém tới đều đánh lên kiếm cương, không thể vượt qua thêm nữa.
Cuối cùng.
Keng!
Diệp Viêm nắm được cơ hội, quét ngang hình bán nguyệt chém về phía đao kiếm của đám người Lang Gia, Huyền Thông.
Ầm!
Sức mạnh đáng sợ lan ra.
Tám người cùng bay ra tứ phía, ai nấy không đứng vững, ngã xuống đất.
Hai người vừa được Lâm Chính cứu sống nôn ra máu tươi, ngã xuống đất khó mà đứng lên.
“Hả?”.
Thương Lan Phúc sững sờ.
Cầm Kiếm Nữ kinh hãi.
“Kiếm thuật của các người lại nâng cao, trong thời gian ngắn mà tiến bộ nhanh như vậy, chuyện này là sao?”.
Diệp Viêm nhíu mày nhìn đám người Lang Gia, trong mắt dâng lên vẻ khó tin.
“Bớt nhiều lời, hôm nay không phải mày chết thì là tao chết!”.
Lang Gia nôn ra máu, tiếp tục bò dậy, còn muốn chiến đấu.
“E là tôi không chết được!”.
Diệp Viêm nói, điểm mũi chân, hóa thành một luồng gió chém về phía Lang Gia.
Nhưng một giây sau.
Vèo!
Một trường kiếm đen nhánh đánh đến, chắn kiếm của Diệp Viêm.
Keng!
Tiếng vang to rõ.
Sau đó một luồng sức mạnh tinh xảo giống như gợn sóng lan ra tứ phía.
“Mau lùi lại!”.
Kỳ Thanh Bạch quát lên, lập tức lùi về sau.
Những người khác cũng vội vàng tránh đi.
Con sóng tạo thành từ sức mạnh tinh xảo đó lan tới nơi đâu, nơi đó hóa thành hạt cát, dù là đá ở trước mặt nó cũng mỏng manh như bột vụn.
“Sức mạnh đáng sợ thật!”.
Người người toát mồ hôi lạnh.
Ngước mắt nhìn.
Lúc này mới phát hiện là Lâm Chính ra tay!
“Sư phụ!”.
“Người anh em!”.
Lang Gia và Thương Lan Phúc kinh ngạc kêu lên.
Diệp Viêm nhíu mày, khẽ ngước mắt.
“Anh cũng dám chặn tôi?”.
Chương 4840: Tôi không giết các người
Lâm Chính không nói gì, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, bỗng rung Tà Kiếm, chém lưỡi kiếm dọc theo thân kiếm Bạch Cốt đến bàn tay Diệp Viêm.
“Không biết tự lượng sức!”.
Diệp Viêm lắc đầu, trở tay xoay kiếm, lập tức hóa giải đòn tấn công của Lâm Chính, đồng thời xoay nhanh thanh kiếm, sức mạnh phi thăng bùng nổ, đánh ra vô vàn hoa kiếm, cuốn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức sử dụng Thương Lan Kiếm Quyết đối chọi với hắn.
Nhưng chiến đấu chính diện vài lần, anh hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Viêm.
“Chuyện này là sao?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.
“Sao là sao?”.
Cầm Kiếm Nữ tò mò hỏi.
“Vì sao Thương Lan Kiếm Quyết của sư phụ lại kém như vậy?”.
“Kém?”.
“Chứ không thì sao? Ngay cả tôi cũng không thể nào sử dụng Thương Lan Kiếm Quyết một cách kém cỏi như vậy, sao sư phụ lại chỉ có trình độ đó?”.
Thương Lan Phúc nghi hoặc hỏi.
Quả nhiên.
Soạt!
Một tiếng to rõ vang lên.
Sau đó Tà Kiếm bị đánh bay, cả người Lâm Chính ngã xuống, đập mạnh lên đất.
Mọi người định thần nhìn lại.
Ở ngực anh bị cắt rách, máu chảy ồ ạt khiến người khác nhìn mà rợn tóc gáy.
“Người anh em!”.
Lang Gia lập tức xông tới, dìu Lâm Chính dậy.
“Anh Lang Gia, tôi không sao”.
Lâm Chính thở hổn hển, vội vàng nuốt vài viên đan dược, khẽ nói: “Lúc trước tiêu hao quá nhiều khí kình, tôi không thể phát huy toàn bộ thực lực. Anh Lang Gia, không thể chiến đấu tiếp nữa, phải rút thôi!”.
“Cứ vậy mà đi sao?”.
“Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun, không cần phải lãng phí thời gian với hắn, đừng vì xung động nhất thời mà khiến mọi người hi sinh tính mạng uổng phí! Đi!”.
Lâm Chính đầy vẻ kiên định.
Lang Gia không cam tâm, tức giận vô cùng.
Nhưng anh ta cũng thấy người của mình đều không đấu lại Diệp Viêm, chỉ đành lựa chọn nhẫn nhịn.
“Được, người anh em, tôi nghe theo cậu!”.
“Muốn đi? E là không đơn giản như vậy!”.
Diệp Viêm lạnh nhạt nói, kiếm trong tay ném lên không trung.
Trong nháy mắt, một luồng uy áp cái thế lan ra bốn phía, bao phủ toàn bộ thao trường.
Tất cả mọi người biến sắc, cơ thể cong gập, cảm thấy trên vai có thêm uy áp đáng sợ từ lúc nào không biết.
Luồng uy áp này giống như một ngọn núi, đè cho mọi người không thở nổi…
Đây là sức mạnh của Diệp Viêm sao?
Sao có thể?
Chỉ dựa vào kiếm uy mà có thể giải phóng ra sức mạnh đáng sợ như vậy?
Mọi người đều kinh ngạc, gian nan ngước mắt nhìn Diệp Viêm, ai cũng không dám tin vào mắt mình.
Giờ phút này, Lang Gia mới biết suy nghĩ muốn giết chết Diệp Viêm nực cười đến thế nào.
Trong trận chiến trước, Diệp Viêm hoàn toàn không dùng hết toàn lực.
“Diệp Viêm đại nhân! Đừng vội tức giận!”.
“Tha mạng!”.
“Mấy người chúng tôi đều vô tội!”.
Những người bên phía Kỳ Thanh Bạch dường như có chút không chịu nổi sức nặng, đồng loạt nghiến răng kêu lên.
Kỳ Thanh Bạch nhíu mày, trên mặt toát mồ hôi, nhưng rõ ràng vẫn còn thoải mái hơn những người khác.
Lúc kiếm đè xuống, đám người Lang Gia muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Lang Gia cầm trường kiếm, đỏ hai mắt nhìn Diệp Viêm.
Nếu đã không chạy thoát thì chết cùng với hắn!
Nghĩ đến đó, Lang Gia lập tức hành động.
Nhưng Lâm Chính ở bên kéo anh ta lại.
“Người anh em?”.
Lang Gia ngạc nhiên quay đầu.
Lâm Chính lắc đầu nói: “Diệp Viêm không định giết chúng ta, nếu không, hắn sẽ không chỉ trấn áp đơn giản như vậy”.
“Cái gì?”.
Lang Gia sửng sốt.
Quả nhiên, Diệp Viêm chắp hai tay sau lưng, hờ hững nhìn bọn họ.
“Các người yên tâm, tôi không giết các người! Nhưng các người phải nghe lời, nếu không, tôi sẽ khiến các người chết không toàn thây!”.
“Mày không giết bọn tao để làm gì?”.
Lang Gia tức giận hỏi.
“Bởi vì tôi cần các người giúp tôi thông qua tầng tiếp theo!”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói.